1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Tịch Quyên ( 30C + 5PN Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 7-3




      Thận Nghiêm Am là am ni , phải từ thiện đường.

      Khi Tiểu Vân lần đầu tiên được mẹ dẫn đến trước mặt Tĩnh Mặc liền biết Tĩnh Mặc hài lòng với biểu của cô_____bởi vì căn bản biết cầm bút, chứ đừng tới viết chữ. Thấy Tĩnh Mặc sắp đuổi về, Tiểu Vân chợt mở miệng đọc những thứ văn chương mà mẹ dạy học thuộc lòng, đồng thời cầm lấy nhánh cây viết mặt đất, chứng minh từng đọc sách, biết viết chữ, có gạt người, lúc đó mới vượt qua được khảo nghiệm đầu tiên của Tĩnh Mặc cách hiểm hóc.

      Tiếp sau đó, Tĩnh Mặc ngừng lặng lẽ quan sát .

      Theo tiến bộ cực nhanh của nét chữ Tiểu Vân, Tĩnh Mặc cũng hề bảo lập tức chép kinh, ngược lại ấy lấy ra bốn bộ sách vỡ lòng “Tam tự kinh”, “Thiên tự văn”, “Ấu học tu tri”, “Tăng quảng hiền văn”, cầu chép rồi lại chép. Dù biết Tiểu Vân có năng lực nhìn qua là nhớ, Tĩnh Mặc vẫn kiên trì bảo mỗi ngày lặp lại việc sao chép khô khan như vậy_____chỉ là sao chép chứ chưa hề giảng giải nội dung cho .

      Tĩnh Mặc mài giũa tính khí , quan sát tính nết . Tĩnh Mặc cần đủ nghe lời, nhưng thể ngu dốt; đủ thông minh, nhưng thể tự cho mình là đúng.

      bé nông thôn sắp bảy tuổi, Tiểu Vân đương nhiên biết tâm tư Tĩnh Mặc đối với thế nào, nhưng theo bản năng biết mình nên có biểu thế nào, hơn nữa còn ngầm phỏng đoán: Tĩnh Mặc sư phụ kỳ thực cần giúp chép kinh, ấy dạy nhiều thứ như vậy, e là có ý đồ gì đó? Hoặc cũng có thể , dù ý định ban đầu của ấy là để chép kinh bây giờ cũng có ý định khác rồi.

      Tiểu Vân phải người có lòng hiếu kỳ, nhưng biết cách quan sát sắc mặt người khác để kiểm chứng, từ đó thỏa mãn trí tò mò của mình, vô hình cũng rèn luyện được năng lực suy xét phán đoán của bản thân.

      - Mẹ, Tĩnh Mặc sư phụ ngày kia sau khi về Thận Nghiêm Am, bảo con theo bên cạnh giúp mẹ.

      Ngày mai là ngày nghỉ của Bạch nương tử, Tiểu Vân được mẹ dắt tay, nhân lúc trời chiều còn chút ánh nắng, hai người nhanh xuống núi, thỉnh thoảng mới trò chuyện đôi câu.

      - Tĩnh Mặc sư phụ để con chép sách sao?

      Bạch nương tử hoảng sợ .

      - Vẫn chép, nhưng bảo con sau bữa trưa hãy đến phòng kinh, còn buổi sáng theo mẹ làm việc.

      - Tĩnh Mặc sư phụ tại sao đột nhiên đưa ra quyết định này?

      Bạch nương tử hơi lo lắng Tĩnh Mặc muốn để nữ nhi học nên mới đuổi con bé ra khỏi phòng kinh.

      - ấy cho con biết, trong rừng phía sau Thận Nghiêm Am có viện khác là nơi ở của ba quý nhân kinh thành cùng với ma ma dạy dỗ của quý nhân. Người cần hầu hạ nhiều mà người giỏi làm việc lại ít, cho nên mẹ ngày nào cũng rất bận, phải lo liệu ba bữa cơm của họ, giặt giũ y phục của họ, quét dọn phòng ốc, bận đến mức có thời gian nghỉ ngơi uống nước, ấy hỏi con có phải nên đến giúp đỡ mẹ hay . Con nên, thế là ấy bảo con từ ngày kia dành ra nửa ngày theo giúp mẹ, sau bữa trưa lại đến chỗ ấy chép sách.

      - Thế tại sao chứ?

      - Tĩnh Mặc sư phụ bữa trưa chỗ mẹ ăn ngon.

      Tiểu Vân bĩu môi.

      Bạch nương tử nghe vậy cũng biết Tĩnh Mặc chỉ tùy tiện lấy cớ để ứng phó Tiểu Vân. Bà khẽ thở dài :

      - Đúng là ăn ngon sai, nhưng người trong viện dễ chung sống. Tiểu Vân, đến lúc đó con theo sát bên mẹ, dù mẹ bận rộn để ý con được, con cũng đừng đến gần viện, cứ ở trong phòng củi làm những việc nhàng, sau đó đem những kiến thức gần đây con học học thuộc lại lần. Tóm lại, cách những người đó xa ra là được.

      - Dạ, con biết rồi.

      Tiểu Vân lên tiếng trả lời. Ở khu vực của người khác, trước giờ luôn cẩn thận, thứ gọi là lòng hiếu kỳ chưa bao giờ chủ động xuất . Trước mắt điều tương đối hứng thú là:

      - Mẹ, bữa trưa ở hậu viện ngon cỡ nào? Chẳng lẽ có thức ăn mặn?

      - Đương nhiên có thức ăn mặn.

      Bạch nương tử lắc đầu:

      - Các sư phụ của Thận Nghiêm Am là người xuất gia, thức ăn chay bỏ hành gừng tỏi, dầu ít muối, những gia vị như tương giấm đường càng có. So với đồ ăn ở hậu viện, các sư phụ quả thực ăn rất thô sơ nhạt nhẽo.

      - Đồ các sư phụ ăn mà gọi là thô sơ nhạt nhẽo á? Vậy thức ăn của chúng ta xen cát lẫn trấu gọi là gì?

      Tiểu Vân cảm thấy tiêu chuẩn đánh giá của thế giới này quá quái gở:

      - Thận Nghiêm Am ngày ba bữa chỉ đủ no mà còn có dư, quả là giàu hơn cả nhà thôn trưởng, bánh ngô nhà thôn trưởng cũng bị lẫn trấu nữa đấy. Mẹ, tại sao Thận Nghiêm Am giàu như vậy? ràng đâu thấy họ làm việc gì kiếm sống, mấy luống rau cạnh am căn bản đủ nuôi sống người ta, con thấy đó chẳng qua là trồng để giết thời gian. Chẳng lẽ mỗi ngày chép kinh niệm Phật, Phật Tổ ném lương thực từ trời xuống?

      Bạch nương tử hòa nhã hỏi ngược lại:

      - Con xem?

      - Đương nhiên thể nào. Nếu tốt như vậy, thiên hạ người người đều xuất gia quy y cả, ai còn vất vả làm việc?

      Tiểu Vân suy đoán:

      - Mẹ, Thận Nghiêm Am cho người khác vào dâng hương thờ cúng là vì họ cần, đúng ? Họ tự có cách kiếm sống của họ………có lẽ chỉ đem hậu viện cho người ta thuê ở cũng đủ chi phí cần thiết cho Thận Nghiêm Am.

      Bạch nương tử kinh ngạc với nhạy bén của nữ nhi, nhịn được cúi đầu nhìn ; Tiểu Vân cũng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thấy thần sắc mẫu thân như vậy liền biết mình đoán đúng, khỏi cười đắc ý.

      Hai mẫu tử xong đường núi, trước khi trời hoàn toàn tối đen đến khu vực bên ngoài thôn Tiểu Quy, dù có ánh lửa soi đường, họ cũng sợ bị té ngã hay bị côn trùng rắn rết tấn công.

      - Bất luận con biết bao nhiêu chuyện trong Thận Nghiêm Am, nhớ kỹ, đừng .

      Bạch nương tử chỉ có thể thận trọng dặn dò lần nữa.

      - Biết rồi biết rồi mà!
      Cho dù chỉ vì bữa trưa đủ no mỗi ngày, Tiểu Vân cũng vô cùng cẩn thận.

      Cửa nhà xa xa trong tầm mắt, Tiểu Vân tinh mắt, ồ lên :

      - A? Nhà chúng ta sáng? Chẳng lẽ là Tiểu Phương lại đến giúp chúng ta nhóm lửa làm ấm phòng?

      Từ sau khi Tiểu Vân đều đặn mỗi ngày cho Tiểu Phương cái bánh bao, người nhà Tiểu Phương cảm thấy biết lấy gì báo đáp, bèn mỗi ngày giúp họ đổ đầy vại nước, củi nhặt được cũng chia nửa qua cho họ, mỗi ngày đoán thời gian họ về nhà, trước đó chạy qua giúp họ nấu nước làm ấm phòng. Dù Tiểu Vân cần như thế, Bạch nương tử thỉnh thoảng cũng đến cửa khẩn khoản từ chối nhưng cha mẹ Tiểu Phương vẫn thay đổi.

      Hai mẹ con vào nhà, quả nhiên thấy Tiểu Phương ngồi xổm bên bếp đốt lửa, nước ở bốc ra khói trắng.

      - Bạch thẩm, Tiểu Vân, hai người về rồi!

      Trước khi Tiểu Phương quay đầu lại chào hỏi dùng tay áo lau mặt, nhưng vẫn nhìn ra bé vừa khóc.

      Bạch nương tử ánh mắt khẽ động, mỉm cười :

      - Tiểu Phương, lại phiền con rồi, cám ơn con. Về nhà có thể có nước nóng rửa mặt ngay, đúng là quá tốt.

      Bà đẩy Tiểu Vân về trước:

      - Tiểu Vân, con lấy bánh bao ra hâm lại cho Tiểu Phương ăn. Mẹ vào phòng củi rửa mặt rửa tay trước .

      Hai người đợi Bạch nương tử nhấc nước nóng đem ra phòng củi phía sau rồi mới nhìn nhau. Tiểu Vân mở miệng trước hỏi:

      - Ngươi khóc gì thế? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

      Mùa đông năm ngoái Tiểu Phương khóc lần, bởi vì tỷ tỷ bé chết, Tiểu Vân sợ lại nghe được tin tức tương tự nhưng thể hỏi.

      - chết người.

      Tiểu Phương biết vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Vân là vì sợ nghe được tin tức hay nên nhanh chóng cho ra đáp án:

      - Nhưng, mẹ ta lại có thai rồi.

      Đây……. cũng tính là tin tốt. Tiểu Vân cảm thấy nên giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc tốt hơn nên vẫn để vậy, thay bằng vẻ mặt tươi cười lời chúc mừng tám phần bị Tiểu Phương vứt cho ánh mắt xem thường.

      - Cho nên, ta quyết định, qua sang năm, khi thôn trưởng đánh xe lừa đưa Vương Thi Thư vào huyện thành chuẩn bị thi, ta xin thôn trưởng dẫn theo ta.

      Hít sâu hơi, mặt Tiểu Phương lên vẻ hung ác trước nay chưa từng có, :

      - Ta để Chu mẹ mìn thu nhận ta, đồng thời giúp ta bán được giá cao, bà ấy nếu dám trả ta lại, ta phóng hỏa đốt nhà bà ấy.

      Hiếm khi có được ngày nghỉ, Bạch nương tử sáng sớm thức dậy vội lo liệu việc nhà____may may vá vá, giặt y phục chăn mền, quét dọn nhà cửa, mở cửa nhà ra, tưới ít nước lên mảnh đất trồng rau, leo lên nóc nhà cầm ván gỗ đóng đinh lên mấy chỗ dột……….

      - Mẹ, con gánh nước nhé?

      Tiểu Vân đứng ở cửa gọi lên nóc nhà.

      - Ăn trưa rồi hãy . Con viết chữ xong chưa?

      - Viết xong rồi! Nếu chưa gánh nước, vậy con tìm Tiểu Phương, bọn con bàn nhau cùng vào trong thôn tìm thôn trưởng.

      Tiểu Vân giơ nhánh cây trong tay, chứng minh mình làm xong bài tập đàng hoàng.

      Bạch nương tử nhìn vầng dương hiếm khi xuất bầu trời, tính toán thời gian, căn dặn:

      - Buổi trưa về, biết chưa?

      - Dạ biết. Mẹ, con đây!

      vừa vừa chạy ra ngoài.

      - Đợi chút, đội mũ lên rồi hẵng , đừng để bị lạnh.

      - A, đúng, phải đội.

      vội xoay người vào trong phòng, đội cái mũ vải lên_____không phải vì chống lạnh mà vì che mái tóc mới dài hơn hai tấc của .

      - Tiểu Phương! Chúng ta vào thôn nào!

      Tiểu Vân nhanh chóng chạy đến trước cửa nhà Tiểu Phương, gọi với vào trong.

      - Tới đây!

      Sau đó, hai đứa trẻ vì để lãng phí thời gian, cũng vì để giữ ấm cơ thể, đều co chân chạy nhanh, đường vào trong thôn là đường xuống dốc, chạy rất dễ, hề phí sức chút nào, giống như bốc hơi vậy, hai người nhanh chóng còn bóng dáng.
      Nhược VânHale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 8




      - Ngươi nhìn ra được mấy thôn đồng này đứa nào là nam, đứa nào là nữ ?

      Giọng cậu bé khinh miệt .

      - Tuy dựa theo y phục nhìn ra_____đều là đồ rách rưới. Nhưng có tóc và có tóc cũng phân biệt được chứ? Dù sao cũng đâu có ai cạo trọc đầu nữ nhi.

      Giọng cậu bé khác cũng mang ngữ điệu chán ghét.

      - Tóm lại, ngươi đừng để bọn chúng lại gần, coi chừng rận.

      - Ta đương nhiên để bọn chúng lại gần, bọn chúng thối lắm.

      Lúc này cậu bé khác đầu đội mũ ấm làm bằng da cáo đen tuyền, y phục rực rỡ xa hoa, cổ đeo khối ngọc ấm khắc Quan , tay mang bao tay lông chồn màu đen, toàn thân lộ vẻ phú quý ngút trời về phía họ, hỏi:

      - Các ngươi tụm ở đây thà thầm cái gì?

      - A Nguyên, ngươi có đồng ý với Kha Minh là mấy ngày nay thu xếp ở đây đấy chứ?

      - Nếu sao? Chẳng lẽ ngươi muốn chịu xóc nảy về huyện thành, sau đó ngày nào cũng lặp lại y như vậy?

      - Ơ……….vậy cũng quá đòi mạng rồi!

      Nhớ đến gian khổ dọc đường tới đây, dạ dày ói đến trống rỗng của cậu lại muốn ói lần nữa.

      - đời sao lại có nơi khỉ ho cò gáy tệ hại thế này chứ……..

      cậu bé khác cũng than vãn.

      Người được gọi là A Nguyên, tuy tuổi nhất trong bốn thiếu niên nhưng thân phận lại cao nhất, dù Kha Minh phụ trách việc đàm phán với thôn trưởng thôn Tiểu Quy mười lăm tuổi nhưng kỳ thực mọi thứ đều phải thông qua A Nguyên gật đầu mới được.

      - sớm với các ngươi chuyến này phải hưởng phúc, chịu khổ nhiều lắm, các ngươi cứ tưởng chịu khổ chính là leo lên mấy cái gò đất ngoài kinh thành à, mảy may để ý.

      - A Nguyên, ta hối hận rồi.

      trong số họ rất sảng khoái thừa nhận, đồng thời đáng thương :

      - Đừng ở đây, dù là quay lại sống ở căn nhà tốt nhất huyện thành, ta cũng thấy khó chịu khắp người. Khách điếm tốt nhất huyện thành này còn tốt bằng chỗ ở của nô bộc nhà ta. Ta bây giờ tìm người đến xây nhà còn kịp ?

      - ngu ngốc gì đó!

      cậu bé khác giễu cợt, sau đó tươi cười nịnh nọt A Nguyên:

      - A Nguyên, xe ngựa nhà ngươi tốt nhất, ta thấy mấy ngày nay chúng ta tạm ngủ trong xe ngựa nhà ngươi đỡ ha.

      - Phải đó phải đó! Ta ở nhà dân ở đây đâu, chỉ sợ ngủ chưa tới nửa đêm bị rận cắn hỏng.

      - Xe ngựa đó cho các ngươi mượn ngủ, hai ngươi chen chúc được à?

      Cậu mảy may để bụng.

      Cậu bé tên A Nguyên khoảng tám chín tuổi, ngoại hình rất ưa nhìn, mày dài mắt đẹp, da trắng như tuyết, cả người tựa như tiên đồng, nếu phải bên cạnh lúc nào cũng có hộ vệ gia đinh người thôn Tiểu Quy sớm tiến lên chỉ chỏ sờ mó rồi chứ đâu chịu chỉ đứng vây xem từ xa xa.

      Lúc này, bọn trẻ thôn Tiểu Quy vẫn bám đuôi nhau bên ngoài tầng tầng lớp lớp các gia đinh, chỉ chỏ vào mấy tiểu công tử kim tôn ngọc quý, bàn luận xôn xao, ánh mắt càng dán vào A Nguyên rời, rằng Kim Đồng bên cạnh Quan Bồ Tát đại khái chính là như vậy.

      Những người trong thôn chưa từng có cơ hội thấy mỹ nhân và người lộng lẫy phú quý nên lần đầu thấy những người xinh đẹp rực rỡ này, đương nhiên nỡ dời mắt, xem họ như xem tuồng kịch hiếm thấy.

      - A Nguyên, ngươi muốn ngủ ở nhà thôn trưởng kia chứ?

      - được sao?

      A Nguyên hừ .

      - Được được, đương nhiên là được! Nhưng mà____bọn họ dọn dẹp phòng mất bao lâu chứ? Lạnh thế này mà để chúng ta ở đây, cóng chết chúng ta những thứ nô tài này chịu trách nhiệm nổi ?

      - Triệu Nguyệt, ngươi nếu đợi được hay là, cùng vào giúp quét dọn?

      A Nguyên khép chặt lại áo khoác lông chồn đỏ như lửa, cảm thấy lạnh mấy, chỉ là cơn gió lạnh như dao cạo thổi đến quá thoải mái mà thôi.

      - Hơ, ta chỉ thôi mà, ta sao lại đoạt việc của mấy người hầu chứ.

      Triệu Nguyệt cười ha hả, dám nhiều lời oán trách nữa.

      Lúc này nhà thôn trưởng tổng quét dọn_____các người hầu theo A Nguyên đến dọn sạch phòng chính do nhà thôn trưởng nhường lại; còn nhà thôn trưởng quét dọn mấy nơi như phòng bên hông và phòng chứa củi, nhà kho, chính là chỗ cả nhà thôn trưởng tạm ở trong mấy ngày kế tiếp.

      Đây cũng là nguyên nhân mấy quý công tử đứng bên ngoài cho người ta xem như xem tuồng, họ đợi phòng ốc được dọn dẹp xong.

      Mấy khách quý này đột nhiên đến báo trước khiến thôn trưởng trở tay kịp, cho nên mới có tình huống lộn xộn trước mắt thế này. Do đó các quý công tử chịu khổ cũng biết có gì hay để oán trách, suy cho cùng họ mới là bên thất lễ.

      - Lưu Tam, qua đây.

      quý công tử đợi có chút nhàm chán quyết định làm ra chuyện khiến mọi người đều vui vẻ.

      - Thiếu gia.

      Người hầu tên Lưu Tam vội vàng khom người tiến lên:

      - Ngài có gì sai bảo ạ?

      - Có tiền đồng ?

      - Có, dọc đường có đổi ít, còn dư lại khoảng trăm đồng.

      Lưu Tam lanh lợi lập tức móc ra túi tiền trong gói đồ mang theo bên người, hai tay dâng lên cho thiếu gia nhà mình.

      - Hạ Minh, ngươi hỏi Lưu Tam tiền để làm gì?

      Triệu Nguyệt tò mò tới hỏi.

      Hạ Nguyên bên cạnh cũng nhìn sang nhưng gì.

      Hạ Minh cầm túi vải qua, cười hắc hắc, đẩy hai gã gia đinh ra, tới trước mặt bọn trẻ trong thôn, với Triệu Nguyệt theo sát bên cạnh:

      - Chúng ta hiếm khi tới cái thôn hoang nghèo đến đòi mạng như này, dĩ nhiên phải làm chút chuyện tốt tích đức.

      xong, cậu mở túi tiền, bốc nắm bên trong ra, xòe tay về phía trước, lộ ra những đồng tiền đầy ắp tay, với bọn trẻ trong thôn vây quanh:

      - Ê! Biết đây là gì ?

      - Là tiền!

      Thân là thủ lĩnh bọn trẻ, Vương Đại Thành ra trước hết, còn rất vang dội, đồng thời ánh mắt cũng trừng sắp lồi ra.

      Đó là tiền, rất nhiều tiền! Người lớn nhà ai thiếu tâm nhãn tới mức để tiểu hài tử cầm nhiều tiền như vậy? sợ làm mất sao? Nhìn , tiểu tử kia nắm tiền quá nhiều, bàn tay xòe ra, rất nhiều đồng tiền rơi xuống.

      - Rơi, rơi kìa.

      Vài đứa trẻ trong thôn hít khí , cứ như sợ lớn chút thổi mất mấy đồng tiền đất kia vậy.

      - Nhìn bộ dạng có tiền đồ của các ngươi kìa!

      Hạ Minh vừa hừ khinh bỉ vừa cười đắc ý, đột nhiên dùng sức ném những đồng tiền trong tay về phía bọn trẻ trong thôn, trong tiếng kêu la của đám trẻ, cậu cười :

      - Cho các ngươi mua kẹo ăn! Cướp ! Cướp được chính là của các ngươi!

      Vương Đại Thành bị đồng tiền đánh vào mông, ngơ ngác hỏi:

      - , cho chúng ta?

      Kẻ ngu ở đâu ra thế?

      - Cướp! Ngây ra đó làm gì, đồ ngu!

      Hạ Minh cười ha ha, ném hết vốc này đến vốc khác vào bọn trẻ trong thôn, tiền trong túi rất nhanh hết sạch, cậu tiện tay ném túi rỗng , chống nạnh ngửa đầu cười to, cuối cùng cũng tìm được chút thú vui đỡ nhàm chán.

      Sau đó cậu kéo Triệu Nguyệt bên cạnh:
      - Nhìn xem, chúng có giống gà con mổ thóc ? Chúng chính là đám gà ăn mày! Còn đánh nhau nữa kìa! Ha ha ha, mấy đồng tiền đáng mà đánh thành như vậy, quá buồn cười!

      Triệu Nguyệt tuy cảm thấy đám trẻ nhà quê này đánh nhau loạn xạ cũng rất buồn cười nhưng cười đến mất sạch hình tượng như Hạ Minh, cậu vẫn chú ý đến chừng mực của con cháu thế gia.

      - A Nguyên, ngươi xem, có buồn cười ?

      Hạ Minh hỏi A Nguyên.

      A Nguyên chỉ liếc , trong mắt có chút ý cười nhưng cái cằm hếch cao tỏ ý cự tuyệt bị trò cười hạ đẳng này chọc cười, quá mất giá! Cho nên khuôn mặt lạnh lùng cao quý tựa Kim Đồng đạm nhạt trả lời:

      - Chẳng ra sao cả.

      Trong lúc mấy thiếu gia công tử được các gia đinh hộ vệ vây vào giữa tìm thú vui với bọn trẻ trong thôn Tiểu Vân và Tiểu Phương tới nhà thôn trưởng.

      - Nhà thôn trưởng sao có nhiều người tới như vậy?

      Tiểu Phương líu lưỡi, cùng Tiểu Vân nấp sau đống cây lúa mì:

      - Bọn Vương Đại Thành làm gì thế? Sao lại đánh nhau loạn xạ? Thứ phát sáng mặt đất………. phải là tiền chứ?

      Ánh mắt Tiểu Vân hề đặt ở chỗ bọn trẻ đánh nhau và tiền đồng. Khi đến gần nhà thôn trưởng, cái mà Tiểu Phương chú ý tới là náo nhiệt, còn Tiểu Vân vừa nhìn tìm được tiêu điểm trong đám người____bốn thiếu niên ăn mặc vô cùng phú quý, đội vàng đeo ngọc, mặc y phục gấm thêu, cho nên khi hai ngồi xổm phía sau đống cây lúa mì, Tiểu Vân nghe rất ràng lời cậu bé vung tiền , biết cậu ta làm ra chuyện tốt gì, cũng như, cách nhìn khinh thường của cậu ta với trẻ con thôn Tiểu Quy ra sao.

      Mặc dù thôn Tiểu Quy thường bị người ngoài mắng, mấy trăm năm nay, tiếng tăm của thôn Tiểu Quy cũng chẳng khá khẩm gì hơn, vừa nghèo đến đòi mạng vừa hung hãn đến liều mạng, từ xưa đến nay thôn Tiểu Quy đều bị ba thôn khác cùng với quan địa phương các đời dùng lời bình “điêu dân thịnh thế, ác tặc loạn thế” để đưa ra kết luận chuẩn xác nhất, đến nay vẫn chưa từng thay đổi; nhưng……người thôn Tiểu Quy có thể chịu mọi tiếng xấu, chứ chưa từng nhận hai chữ ăn mày, ít nhất, Tiểu Vân nhận.

      - Tiểu, Tiểu Vân……….thằng bé ăn mặc như hát tuồng kia, vứt tiền lung tung cho người khác nhặt kìa! Đứa ngu nhà ai nuôi vậy? Sao còn bị người lớn trong nhà đánh chết?

      Tiểu Phương tay run run, lắc lắc vai Tiểu Vân:

      - Ngươi nghĩ xem, chúng ta bây giờ xông ra nhặt, liệu có cơ hội nhặt được đồng tiền ?

      - Đừng .

      Tiểu Vân lắc đầu, đè xuống cảm giác khó chịu nơi đáy lòng, dùng lý trí phân tích :

      - Tiểu Phương, dù đất có rơi xuống mấy đồng tiền mà người khác thấy, ngươi muốn nhặt cũng thể nhặt lúc này.

      - Phải, bị bọn Vương Đại Thành đánh, có nhặt cũng đến tay chúng ta được.

      Tiểu Phương rốt cục bình tĩnh lại, đầu óc hạ nhiệt có thể suy xét kỹ càng.

      Thân là những nhà nghèo nhất thôn Tiểu Quy, họ thỉnh thoảng được người trong thôn giúp đỡ, điều đó cũng có nghĩa họ là những người yếu thế, đương nhiên thẳng nổi thắt lưng trước mặt người khác; thỉnh thoảng bị bọn trẻ trong thôn trêu đùa bắt nạt, họ cũng thể kêu oan đòi công đạo. Nếu những người nghèo như họ mà cùng tranh lợi ích với bọn trẻ trong thôn, cầu được đối đãi ngang hàng, đương nhiên khiến người ta mất hứng.

      Cho nên đến nay, Tiểu Phương và Tiểu Vân hợp tác khắng khít, có thứ gì tốt đều tránh tất cả bọn trẻ trong thôn, chỉ bày ra trước mặt chúng tình trạng càng thê thảm càng tệ hại hơn chúng mới có thể bình an vô qua lại với mọi người.

      Vật họp theo loài, người chia theo đàn, tuy những người sẵn lòng chơi với Tiểu Phương và Tiểu Vân nhiều, nhưng ít nhất, họ cố ý chạy tới ức hiếp các , cam chịu và yếu thế của các khiến người khác gai mắt, dẫn tới bị ức hiếp, mà còn nhận được chút chiếu cố hoặc nhiều hoặc ít.

      Bây giờ thể chạy nhặt tiền, Tiểu Phương đành phải tìm Tiểu Vân chuyện để dời kích động muốn nhảy ra cướp tiền của mình. :

      - Tiểu Vân, sao lại có người ngu như vậy? Ném tiền lung tung.

      Tiểu Phương nuốt nước miếng, ánh mắt dán vào hai đồng tiền lặng lẽ nằm nơi góc khuất phía dưới cành củi đến giờ vẫn chưa ai phát , đồng thời thầm cầu nguyện chúng vẫn đợi ở đó cho đến khi nhặt.

      - Con cái nhà giàu nuôi, đương nhiên ngu.

      Tiểu Vân lẩm bẩm, tiếp tục phỉ báng:

      - Người ta ngôn truyền thân giáo (dạy thế nào bản thân phải làm gương thế nấy), nhìn mấy đứa ngu này cũng biết, nhà chúng nó chắc chắn có rất nhiều đứa ngu lớn. Đứa ngu vung tiền đồng, đứa ngu lớn chừng vung vàng đấy.

      Tiểu Phương cảm thấy Tiểu Vân rất có lý, càng thêm hi vọng vào hoàn cảnh công việc tương lai của mình, hai tay đặt lên đầu gối chống cằm thở dài :

      - Nếu người có tiền đều ngu, cả ngày rảnh rỗi vung tiền, vậy sau này ta có rất nhiều rất nhiều tiền mua đống lớn lương thực, chất đầy nhà đến mức ở được, đến lúc đó mẹ ta có mang thai bao nhiêu đệ đệ muội muội cũng sợ……….

      Tiểu Vân chỉ thuận miệng đáp lời, ánh mắt nhìn về phía nhà thôn trưởng.

      - Tiểu Vân, ngươi nhìn gì thế?

      - Nhìn người chuyện cùng Vương Thi Thư, và cả người lớn chuyện cùng thôn trưởng nữa.

      Tiểu Vân chỉ vào cổng lớn nhà thôn trưởng .

      - Họ có gì đẹp?

      Tiểu Phương cũng nhìn theo, sau đó ồ lên.

      - Tiểu Vân, ngươi có thấy người lớn chuyện với thôn trưởng ấy, y phục mặc người hình như tốt bằng mấy đứa trẻ?

      - Ừ. Ông ấy có ánh vàng chớp chớp xanh xanh đỏ đỏ.

      Tiểu Vân có chút mừng vì nhãn lực của Tiểu Phương.

      - Cho nên, người lớn kia hẳn là kiểu người như tổng quản, phải cúi mình trước mặt bốn người đó.

      Ngón tay chỉ về phía bốn quý công tử.

      - Còn nữa, ngươi nhìn xem, những người phụ nữ ra kia kìa.

      Tiểu Phương vội vàng nhìn sang, giọng kinh ngạc:

      - Nhà thôn trưởng sao có nhiều phu nhân như vậy?

      - Họ phải phu nhân. Họ tuy ăn mặc đẹp hơn các lão nương lão bà khuê nữ của nhà thôn trưởng nhưng y phục của họ cũng xấp xỉ với tổng quản kia, cho nên họ chỉ là nha hoàn bà hầu của bốn người kia.

      Tiểu Vân .

      - thể nào. Làm nô bộc cho người khác, sao lại ăn mặc như vậy? Mặc đẹp như vậy mà chỉ là làm người hầu à?

      tin cách quan sát của Tiểu Vân nhưng Tiểu Phương vẫn nhịn được mà tưởng tượng đến ngày mình cũng được mặc đẹp như thế____

      Kế đó, Tiểu Phương thấy mấy người phụ nữ được Tiểu Vân gọi là “nha hoàn bà hầu”, được cho là “phu nhân” trước tiên khom người với “tổng quản” kia gì đấy, sau đó đến bên cạnh cậu bé tuổi nhất ở trung tâm của tầng tầng hộ vệ vây quanh, dáng vẻ càng thêm cung kính báo cáo:

      - Nhị thiếu gia, phòng ở dọn dẹp ổn thỏa, hương cũng đốt, mời vào trong nghỉ ngơi.

      Khi Tiểu Phương há to mồm, cách nào khép lại được, mấy người kia vây quanh các tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý vào trong.

      - ……., họ chỉ là tôi tớ của người khác!

      Tiểu Phương cảm thấy thế giới này quá kỳ quái, kéo tay Tiểu Vân hỏi:

      - Tiểu Vân, hạ nhân hầu hạ người khác mà lại sống như phu nhân, còn những lương dân như chúng ta, sao ngay cả lương thực cũng đủ ăn, ngược lại sống như hạ nhân?

      - Đó là vấn đề lựa chọn.

      Tiểu Vân hề có chút kích động nào, rất bình thản .

      - Lựa chọn gì?

      - Chọn làm lương dân, sống như hạ nhân, nhưng mệnh thuộc về chính mình; hoặc, bán thân làm nô bộc, sống như phu nhân, nhưng mệnh thuộc về người khác.

      Tiểu Phương hai tay chống cằm, nghiêm túc suy tư rất lâu, cuối cùng thở ra hơi :

      - Ta biết phải ai bán thân làm hạ nhân cũng có thể sống cuộc sống của “phu nhân”, nhưng ta còn có thể có lựa chọn gì chứ.

      Tiểu Phương sớm quyết định bán mình làm nha hoàn cho người khác.

      - Nếu có lựa chọn hãy hướng tới tương lai của “phu nhân”. Người thôn Tiểu Quy chúng ta chưa bao giờ chịu thiệt, chúng ta sợ chịu khổ, đương nhiên có thể vươn lên.

      Tiểu Vân khích lệ .

      - Ừ! Nếu bán thân làm nô, từ lương dân chuyển thành tiện dân, đương nhiên thể bán công lần.

      Tiểu Phương nắm tay tuyên thệ, hùng tâm tráng chí lần nữa được nhen nhóm:

      - Người dám chắn trước mặt ta, ta dùng cước giẫm chết toàn bộ!
      Nhược VânHale205 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 9




      - A Nguyên, ngày mai ta Thận Nghiêm Am bái phỏng trước, tình huống chưa , ngươi trước tiên đừng .

      Kha Minh đến phòng của Hạ Nguyên thương lượng.

      Lúc này Hạ Nguyên vừa tắm xong lâu, nửa nằm giường ấm lót da hổ, nha hoàn giúp cậu lau khô tóc, nha hoàn khác sau khi giúp cậu mặc y phục tử tế quỳ bậc để chân, cẩn thận tỉ mỉ cầm ngón tay cậu, giúp cậu tu sửa móng tay. tiểu nha hoàn khoảng tám chín tuổi đứng cạnh bưng khay, khay là trọn bộ dụng cụ cắt tỉa, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho nha hoàn kia làm việc.

      - Chẳng qua là am ni chứ phải đầm rồng hang hổ, ngươi cần cẩn thận từng li từng tí như vậy. Hơn nữa, ta cũng phải giấy, dù được việc bên cạnh có những người này theo, ngay cả muỗi cũng đừng mong cắn được ta, ngươi có thể yên tâm.

      Hạ Nguyên hừ khẽ. Tuy cậu tuổi còn nhưng hoàn cảnh trưởng thành giống bình thường, hiểu rất tâm tư của Kha Minh. Đơn giản là Kha Minh muốn cậu tốt nhất đợi ở đây, động đậy, ngoan ngoãn chờ đợi để người khác hầu hạ, như vậy có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sau khi về kinh, cậu ấy cũng dễ ăn với mọi người.

      Kha Minh cười khổ, đứng bên giường ấm, :

      - A Nguyên, ta thực ngờ ngươi có thể theo ta đường đến thôn Tiểu Quy mà còn ở lại nữa.

      - Ta biết. Từ hôm rời kinh, ngươi liền muốn để ta đích thân cảm nhận được hoàn cảnh gian khổ, đường xá khó khăn. Dọc đường ăn gió nằm sương tới đây, ngươi liền muốn để thiếu gia thân thể mảnh mai cao quý như ta giữa chừng bỏ cuộc, lui về kinh thành hưởng phúc. Châu quận hoang vu này của Thường Châu dọa được ta, đến cái huyện nghèo Vĩnh Định ngay cả huyện lệnh cũng ai quản lý này cũng dọa được ta; mà bây giờ, thân ở trong cái nơi nghèo rớt mồng tơi, ác danh ràng nhất của huyện Vĩnh Định, trong căn phòng do đất sét và cỏ tranh tạo thành này, ta cũng hề kêu tiếng khổ.

      Giọng hơi đắc ý phối hợp với đôi chân mày nhướng cao vô cùng đẹp khiến tướng mạo xuất sắc của Hạ Nguyên càng sinh động hơn ba phần.

      Kha Minh biết vị đại thiếu gia thân thể mảnh mai cao quý trước mặt mình dương dương đắc ý vì việc “chịu khổ nhọc” của bản thân. Cậu bất giác thở dài :

      - Ngươi quả thực cần theo chịu khổ chuyến này. Nếu công chúa biết mấy ngày nay ngươi sống thế nào, e là làm loạn lên mất.

      - Loại chuyện này cần báo cáo quá tỉ mỉ chi tiết với mẫu thân ta.

      Lời này của Hạ Nguyên là cho những người hầu hạ xung quanh nghe, cậu thấy cả đám nha hoàn cúi đầu im lặng hừ :

      - Đều nghe cả chứ?

      Các nha hoàn dám đáp lời, toàn bộ cúi đầu nín thở, yên tĩnh làm việc.

      Kha Minh khoát khoát tay.

      - Ngươi đừng làm khó họ. Dù những nha hoàn này những hộ vệ sau khi về kinh nào dám có chút gì giấu giếm?

      Hạ Nguyên nghĩ thấy cũng đúng, bèn làm khó những người này nữa.

      - Thôi, sau khi về kinh hãy tính đến chuyện đối mặt với mẫu thân thế nào. Ngươi cũng đừng mong chuyển đề tài, ngày mai dù người khác có leo nổi, ta cũng muốn theo ngươi lên núi, ngươi gì cũng thay đổi được quyết định của ta.

      - Nếu nơi ác liệt như thôn Tiểu Quy cũng dọa được ngươi, vậy ta còn gì để . Nhưng ta trước, Thận Nghiêm Am phải nơi tốt lành gì, có lẽ chúng ta còn chưa gõ cửa bị gây khó dễ đủ điều, đến lúc đó ngươi đừng có cáu.

      - đường chịu khổ đến đây, ta cũng rất giác ngộ rồi, có khổ nữa cũng vậy thôi. Dù sao bất kể ở kinh thành có bao nhiêu uy thế, ở đây cũng thể thực được.

      Hạ Nguyên đến đây liền cười:

      - Ngươi xem cái nơi tồi tàn này, cái sơn thôn hoang dã này, thôn dân cả đời chưa từng khỏi núi, vị quan lớn nhất họ gặp chính là thôn trưởng. Ngươi với bọn thôn đồng kia chúng ta đến từ kinh thành, là công tử thiếu gia của công hầu phủ nhà nào đó hay hoàng thân quốc thích gì đó, chúng hoàn toàn hiểu, nhìn chúng ta như nhìn hát tuồng. Dù sao mấy từ công hầu phủ tướng này, đối với chúng mà , chỉ là thứ sân khấu. Nghĩ đến buồn cười, lại ngu ngốc đến như vậy.

      - Phải đấy.

      Kha Minh cười phụ họa:

      - Có điều tốt xấu gì Vương thôn trưởng cũng xem như người có kiến thức, dù cuộc sống khó khăn đến mấy vẫn thắt lưng buộc bụng, đói cũng phải đưa con cháu học đường trong huyện thành.

      - Học đường công trong huyện tốn bao nhiêu tiền? Cần gì phải thắt lưng buộc bụng?

      Hạ Nguyên hừ .

      - Vốn dĩ ta cũng biết, nhưng hôm nay trò chuyện với Vương Thi Thư mới phát , chi phí năm của cả nhà thôn trưởng kỳ thực còn bằng tiền cơm ngày của nhà chúng ta.

      Kha Minh tự nhận là người tương đối hiểu việc đời trong các hoàng thân quý tộc, nhưng khi trò chuyện với Vương Thi Thư mới phát kiến thức của mình còn có thể nâng cao rất nhiều.

      - Sao có thể?

      Hạ Nguyên kinh ngạc:

      - Ý ngươi là tiền ăn của nhà chúng ta ngày lễ tết phải ?

      - , chỉ là chi tiêu ngày ba bữa của người chúng ta. Mà đó còn là tính giá cao rồi đấy.

      - Cuộc sống của thôn trưởng còn khốn khó như vậy, hèn gì người cả thôn đều ăn mặc rách rưới tơi tả, tên ăn mày ở kinh thành trông còn có thể diện hơn họ nhiều.

      - Đúng vậy.

      - Họ sao đến huyện thành hoặc thành thị khác phồn hoa hơn kiếm sống? Nơi đây đất màu mỡ, năm có tới năm sáu tháng tiết trời giá rét, trồng được hoa màu gì tốt, phải ngươi trong huyện chí ghi lại năm nào cũng có người chết đói chết rét ư? Nếu sống nổi còn ở đây làm gì?

      Hạ Nguyên nghĩ hiểu.

      - Những người này chữ to biết, cả nhà gom lại được xâu tiền, trừ làm ruộng săn thú ra, e là cũng có năng lực làm việc gì khác, ngươi bảo họ ra khỏi cái thôn hoang vắng này, có thể có cuộc sống mong đợi gì chứ?

      Hai người uống trà thơm do nha hoàn pha, thỉnh thoảng ăn chút điểm tâm, trong gian phòng ấm áp trò chuyện về những thứ cách xa thế giới của họ mười vạn tám ngàn dặm.

      - A Minh, ngươi thấy Vương Thi Thư kia có bản lĩnh thi đậu cử nhân ?

      - Ta thấy khó. Dù chăm chỉ cố gắng, cũng rất có chí khí, nhưng lão sư ở học đường huyện thành quả thực dám khen tặng, cũng chỉ là hai lão tú tài duy trì hình thức thôi, thỉnh thoảng có thể cho ra tú tài chính là may mắn lắm rồi, học đường như vậy dạy học trò đừng mơ có công danh. Hồi sớm Vương Thi Thư có đem quyển “Tứ thư chương cú tập chú” tới xin thỉnh giáo ta, ta lật lật qua thấy phê bình chú giải đó là sai hết bài này tới bài khác, nhìn nổi, vậy mà nghe đó là đồ trân quý của tú tài nào đấy mấy chục năm trước, vì gia cảnh sa sút mới bị con cháu đem ra bán với giá cao, Vương Thi Thư xem như báu vật luôn mang theo bên mình, hầu như học thuộc lòng cả quyển sách, bao gồm cả phần phê bình chú giải. Học như vậy, ở hoàn cảnh như vậy, dù có hùng tâm tráng chí cỡ nào nữa có thể thế nào?

      Kha Minh thở dài.

      - Sao hả? Mềm lòng? Muốn giúp ?

      Hạ Nguyên cười hỏi.

      Kha Minh lắc đầu.

      - Ta và vốn quen biết, lần này thông qua quan hệ với tôn tử của trang đầu mới ở nhờ nhà , chỉ cho Vương gia tiền bạc tá túc đầy đủ là được, về phần tặng sách…….. thế nào ân huệ này cũng nên tính đến tôn tử của gia nô nhà ta trước tiên mới phải.

      Thứ trân quý như sách thể tùy tiện đem tặng. Điều này phải ở chi phí bản thân cuốn sách mà là sách tiêu biểu cho kiến thức, chỉ tặng cho người có mức độ xem trọng nhất định; còn đối với quan hệ thông thường, có thể dùng tiền bạc giải quyết là tốt nhất, tặng sách quá mức rồi.

      Kha gia có điền trang ở huyện Vĩnh Định, tôn tử của quản trang viên vừa khéo là bạn học trong học đường với Vương Thi Thư, qua lớp quan hệ này mới khiến cho nhóm công tử phú quý lúc tới vùng núi hẻo lánh nơi đây chọn vào ở Vương gia mà phải dừng chân nơi ba thôn khác giàu có hơn.

      - Cũng được. Dù sao người thôn Tiểu Quy mấy trăm năm nay đều sống như vậy, chịu dễ dàng rời , chứng tỏ cuộc sống vẫn chưa đến đường cùng, học cũng sao, cần chúng ta phí tâm.

      Suy cho cùng chỉ là bèo nước gặp nhau, ở nhờ ít bữa rồi rời , có lẽ sau này họ đến nữa. Người của cái thôn này muốn sống thế nào thực liên quan đến họ. Họ cũng chỉ chuyện phiếm giết thời gian trước khi ngủ mà thôi.

      Hai người lại thêm mấy câu, đợi cơn buồn ngủ ập đến chúc nhau ngủ ngon rồi tự mình nghỉ ngơi.

      Tiểu Vân hôm nay tuân theo lời dặn của Tĩnh Mặc sư phụ, sau khi đến Thận Nghiêm Am liền theo mẫu thân trực tiếp đến viện trong khu rừng phía sau am giúp làm việc, ăn xong bữa trưa mới quay lại trong am chép sách.

      Hai mẹ con trước nay trời chưa rạng lên núi, có khi lúc lên núi mặt trời còn chưa ló dạng đỉnh núi phía Đông. giờ mùa đông, ngày ngắn đêm dài, lại càng là như vậy. Sau khi mò mẫm lên núi, núi vẫn còn tối om, Bạch nương tử cầm đèn lồng dẫn nữ nhi tới phòng bếp trong viện, ở đó có bốn vú già đốt lửa nấu cháo.

      Bạch nương tử qua chào hỏi từng người, tiện thể giới thiệu nữ nhi của mình, sau đó đuổi Tiểu Vân đến phòng chứa củi chẻ củi.

      - Bạch gia, nữ nhi của như vậy, có sức chẻ củi ?

      - , trong thôn chúng tôi trẻ con năm sáu tuổi bắt đầu học giúp việc nhà, chỉ là chẻ mấy cành , tốn sức gì, loại công việc nhàng này, nó vẫn làm được.

      - Thế này mà gọi là nhàng? đừng có nuôi nữ nhi như nhi tử chứ?

      vú già líu lưỡi hỏi.

      - Lâm thẩm, thẩm tới Vô Quy Sơn cũng ba năm rồi, dù chưa từng qua thôn Tiểu Quy cũng nghe thôn ấy thu hoạch cả năm đủ nuôi sống gia đình, hoàn cảnh như vậy sao có thể nuông chiều nữ nhi? Trong thôn chúng tôi, nhi tử hay nữ nhi đều được nuôi dạy như nhau.

      Vài vú già nghe vậy gật đầu, trong đó có người hỏi:
      - Cũng thể cứ thế mãi chứ? Nữ nhi nên học việc nhà như may vá bếp núc, định khi nào dạy nó? Chuyện này liên quan đến việc tương lai nó có thể gả được vào nhà tốt hay đấy.

      Bạch nương tử cười khổ, lắc đầu :

      - Đợi nó lớn thêm chút nữa , dù sao cũng phải nuôi nó sống , rồi lại suy tính đến việc chung thân đại sau.

      nhi quả mẫu, tương lai mờ mịt, nào dám tha hồ tưởng tượng về tương lai chưa biết ra sao?

      có tâm trạng đàm luận đề tài này, Bạch nương tử nhanh chóng gia nhập vào công việc của phòng bếp, những người khác cũng tự hiểu ý, thêm gì nữa, mọi người lại bận rộn.

      Rất nhanh, nồi cháo đặc nấm hương thơm phức lớn được mở nắp, sau khi múc cho các chủ tử, phần còn lại là bữa sáng của tất cả mọi người trong phòng. Bốn năm vú già thay phiên ngồi xuống ăn, để hai người thay phiên ngồi bên lò tiếp tục nấu các loại món ăn tinh tế; đương nhiên, Tiểu Vân ở phòng chứa củi ra sức chẻ củi cũng được ma ma quản lý phòng bếp gọi tới cùng nhau ăn.

      Thế là, Tiểu Vân biết đời có loại mỹ thực thơm ngào ngạt gọi là cháo gạo trắng nấm hương, mỗi lần húp ngụm cháo đều trợn to mắt, ngậm trong miệng hầu như nỡ nuốt xuống. Cháo gạo trắng này ngon hơn bánh bao nhiều! Tiếc là no được, uống liền ba chén lớn vẫn có cảm giác no, dù bụng phình ra……..

      Ăn xong bữa sáng, Tiểu Vân hề dây dưa tốn thời gian mà chạy ngay vào phòng chứa củi chẻ củi, sau nửa canh giờ, cuối cùng cũng làm xong việc, nhanh chóng bó củi lại, ôm đến bên lò trong phòng bếp. Lúc này, trong phòng bếp chỉ còn bà hầu già dọn dẹp, bà thấy Tiểu Vân tới cười :

      - Bé, mẹ con vào viện giặt y phục rồi. Bà con hay, chẻ củi xong vào rừng phía sau nhặt ít cành khô lá khô đem về, đừng lung tung chỗ khác, viện chủ bên kia tuyệt đối được qua.

      - Dạ con biết rồi, cám ơn bà, vậy con vào rừng nhặt củi đây.

      Tiểu Vân lấy cái nón vải trong ngực đội lên đầu, quay lại phòng chứa củi, cầm bó dây thừng quấn ngang hông, vòng qua tường rào đại viện, về phía sau.

      vừa vừa sờ bụng. Chẻ củi nửa canh giờ, cảm thấy ba chén cháo vào bụng đều tiêu hao hết còn giọt, mơ hồ thấy hơi đói, nhưng dù thế vẫn cản trở đến việc cần cù lao động. Cái đói đối với trẻ con thôn Tiểu Quy mà là ký ức chung thông thường, đặc biệt là vào mùa đông cần cày cấy, có khi ngày chỉ miễn cưỡng ăn bữa, những lúc khác, dù đói đến đâu vẫn phải cố chịu đựng, chịu đựng nổi chết, còn có thể sống để cảm thấy đói đôi khi cũng là loại hạnh phúc……..

      Bầu trời u, thấy chút ánh nắng, Tiểu Vân chỉ có thể dựa vào cảm giác để tính toán thời gian, đồng thời cầu nguyện hôm nay có tuyết rơi. Mùa đông ở vùng này, có gió lạnh cạo xương, có tuyết rơi phủ kín đất trời, nếu gió lạnh và tuyết lớn xảy ra cùng lúc đó chính là bão tuyết, ở bên ngoài chịu cóng lát thôi chết người.

      Hôm nay có lẽ có ít tuyết, nhưng đến nỗi khó chịu đựng.

      Sau khi nhặt nhạnh bó củi lớn, dùng dây thừng cột chúng lại chắc, phần dây thừng còn dư quấn hai vòng lớn rồi thắt lại làm cái quai đeo đơn giản; xoay người đưa lưng về phía bó củi, đeo quai vào hai cánh tay, cố định ở vai, “hây” tiếng, đứng dậy, đeo bó củi còn cao hơn cả lên lưng.

      Hơi nặng, vậy chậm chút, cẩn thận duy trì thăng bằng, để mình té ngã.

      - Nhìn kìa! Cái đống đen thui bên kia là gì? Phải gấu ?

      Đột nhiên có giọng trẻ con vui mừng kêu to.

      - Này! Xem ta săn gấu!

      Cốp!

      Vai Tiểu Vân bị thứ gì đó biết tên đập vào. Do mặc y phục dày nên cảm thấy đau; cúi đầu nhìn theo hướng lăn của thứ biết tên kia, phát đó là viên đá tròn vo màu trắng sáng cỡ ngón tay; nó lăn vào trong đám lá khô và bùn đất, dường như biết phát sáng, rất dễ thấy.

      - Ê, nhặt trân châu của ta qua đây!

      Ngữ điệu vênh mặt sai khiến cao cao tại thượng.

      Trân châu? Là viên đá sáng kia sao? Tiểu Vân tò mò đến gần, dùng mũi chân gẩy gẩy, cảm thấy chỉ là viên đá đẹp mắt thôi, vậy mà còn có tên.

      Dù cảm thấy rất thú vị nhưng đưa tay nhặt. Có lẽ vì cần nhìn cũng biết chủ nhân của viên đá phát sáng này chính là trong mấy đứa trẻ y phục phú quý gặp hôm qua ở nhà thôn trưởng. Người chọc nổi, đương nhiên đồ nhặt được cũng thuộc về , vậy tại sao phải nhặt?

      - Này! Đứa nhà quê kia, điếc à? nghe bổn thiếu gia sao?

      Giọng cậu bé kia càng thêm lớn lối, mang theo chút hổn hển vì mệnh lệnh được thi hành.

      Tiểu Vân cảm thấy có thứ gì đó vút qua mặt mình, khẽ nghiêng người tránh, vừa vặn tránh được nắm đấm trắng trẻo non nớt. Thân là đứa trẻ thôn Tiểu Quy, phản ứng đầu tiên khi bị công kích chính là phản kích, cho nên khi tránh được nắm đấm kia, đồng thời cũng đá ra cước____

      - Woa! Nguy hiểm !

      Cậu bé thân hình xem như linh hoạt kịp thời tránh được vận mệnh đầu gối bị đạp, mắng:

      - Tên ăn mày đê tiện nhà ngươi! Ngươi suýt nữa đá bẩn y phục của bổn thiếu gia đấy! Muốn chết à!

      Tiểu Vân mặt biểu cảm nhìn cậu bé nhảy đến trước mặt kêu to này, trong lòng bĩu môi. Vốn dĩ có hứng phản ứng, sau khi phát người trước mặt là cái đứa ngu ngốc hôm qua vung tiền lung tung lại càng muốn để ý.

      Tuy có căn cứ chứng thực nhưng Tiểu Vân luôn tin rằng, chuyện với người ngốc, bản thân cũng trở nên ngốc; cho nên ở thôn Tiểu Quy rất ít khi chuyện, dù ở cùng bọn trẻ trong thôn, cũng im lặng như người câm. Trong cuộc đời sáu năm ngắn ngủi của mình, thường hay cảm thán đại loại như “đời người tịch mịch như tuyết” (trích “Thần Châu kỳ hiệp” của Ôn Thụy An).

      Mà, Hạ Minh đại thiếu gia bị Tiểu Vân kết luận là ngu ngốc, tuy vô cùng vênh váo coi ai ra gì nhưng suy cho cùng cũng phải kẻ ngu, khinh thường trong mắt Tiểu Vân có lẽ cậu nhìn chưa ra nhưng ý khinh thường của lại thể rất ràng.

      Cậu đường đường là tiểu thiếu gia của trấn quốc công phủ, con cháu thế gia hàng đầu ở kinh thành, thế nhưng, lại bị thôn đồng nhơ bẩn khinh thường! Sao nó dám?

      - Ê! Ngươi chứ! Ngươi biết à? Dám vô lễ với bổn thiếu gia như vậy! Ngươi muốn sống rồi!

      Nhìn ngón trỏ trắng trẻo mập mạp ngừng chỉ vào mũi , Tiểu Vân rút cành cây dài ba thước từ sau lưng, chỉa vào thân thể cậu bé ngừng nhích lại gần .

      - Ngươi làm gì vậy?! Ngươi muốn làm gì?

      Hạ Minh nhìn chằm chằm cành khô kia chống lên ngực mình, thét lên.

      Lúc này những người khác cách đó xa cũng đến, Hạ Nguyên dẫn đầu mở miệng hỏi:

      - Thôn đồng này, ngươi làm như thế là lẽ vì sao?

      Tiểu Vân phân tâm liếc mắt qua, thấy cậu bé mở miệng này vung tay trái lên, ngăn những người khác tiến tới____bao gồm các hộ vệ vốn định tiến lên đòi lại danh dự cho chủ tử nhà mình. Người này, quả nhiên là thủ lĩnh của đám người họ, hôm qua hề nhìn lầm. Còn nữa, những người này phải hát tuồng sao? Sao chuyện khác mấy người hát tuồng lắm? Người bình thường ai lại chuyện như vậy?

      - Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu ta thể lại gần hơn nữa. (từ “cậu ta” và “ ta” trong tiếng Trung phát giống nhau nên người khác nghe phân biệt được nam hay nữ)

      Tiểu Vân rất hiển nhiên.

      - Ta phải nữ!

      Hạ Minh lập tức giậm chân. Cậu tướng mạo tuấn tú xinh đẹp, dù rất kiêu ngạo về ngoại hình của mình nhưng chịu để người khác cậu nữ tính, đừng chi tới việc nhận cậu là nữ.

      Người này sao lại tự nhận là nữ? Tiểu Vân hơi cau mày, chán ghét :

      - Chỉ có nữ nhân mới làm cho bản thân thơm phức.

      - người bổn thiếu gia chính là trầm hương cực phẩm chỉ quý tộc mới có thể dùng, tên thôn đồng ngu ngốc dốt đặc cán mai như ngươi lại dám ta là nữ nhân!

      - Ta biết chữ “Đinh” viết thế nào, cho nên ta phải biết chữ Đinh, ngươi mới biết chữ Đinh. (câu thành ngữ “mục bất thức đinh” dịch theo nghĩa đen thui là “ biết chữ Đinh” (chữ Đinh: 丁) nhưng ai dùng với nghĩa này cả mà được hiểu là “dốt đặc cán mai”, “ chữ bẻ đôi cũng biết”... Tiểu Vân thực biết câu thành ngữ này hay biết mà cố ý xiên xỏ từ ngữ)

      - Ta cũng biết chữ Đinh viết thế nào!

      - Vậy sao? Ngươi muốn ta khen ngươi đúng là biết chữ Đinh sao?

      nhún vai:

      - Nhưng mà, biết viết chữ “Đinh” có gì giỏi.

      Quả nhiên ngu ngốc, trong lòng Tiểu Vân kết luận.

      - Ngươi, ngươi là đồ thôn đồng ghê tởm càn quấy!

      Hạ Minh chưa từng bị người tầng lớp thấp hơn cãi lại như vậy, nhất thời biết ứng biến thế nào, biết nên đáp trả ra sao mới tốt.

      - Phụt!

      Triệu Nguyệt bên cạnh nhịn được bật cười ra tiếng.

      Còn Hạ Nguyên định lực cực mạnh, chí ít chỉ hơi cong khóe môi, để người khác nhìn ra cậu nín cười.
      Nhược VânHale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10





      Hạ Nguyên bước lên trước, vẹt nhánh cây đặt lên ngực Hạ Minh ra, :

      - Ngươi rất thú vị, còn có thể xuất khẩu thành chương. Ngươi được học đường à?

      - .

      Tiểu Vân chống cây xuống đất, trả lời rất nhạt nhẽo.

      - Ngươi chuyện giống người chưa từng đọc sách.

      - Từng đọc kinh Phật.

      Tiểu Vân .

      - Trong kinh Phật hầu như đều là chữ khó, ngươi nhìn hiểu ?

      Hạ Nguyên biết tại sao mình lại muốn trò chuyện cùng thôn đồng này, có lẽ………đợi ở bên ngoài quá nhàm chán nên cậu mới sẵn lòng tán gẫu với cậu ta, nếu bình thường ngay cả nha hoàn bên cạnh cậu cũng lười phản ứng.

      - Xí, thôn đồng ngay cả sách vỡ lòng cũng chưa từng đọc sao có thể đọc kinh Phật, ba hoa khoác lác.

      Hạ Minh khinh miệt .

      Tiểu Vân nhìn cậu ta, lên tiếng.

      - Ha! được chứ gì!

      Cậu ta gây hấn, Tiểu Vân ngay cả ánh mắt xem thường cũng lười bố thí. ngửa đầu nhìn trời, vẫn thấy chút ánh nắng, thậm chí càng u hơn, nhưng hẳn là sắp có tuyết. Cảm nhận mức độ đói bụng, nghĩ đại khái là sắp trưa rồi, nên mau chóng về phòng bếp. Hậu viện nhiều người lo việc bếp núc, cơm canh ngon hơn trong am, nếu trễ, sợ là cơm thừa đủ no.

      - Nè! Ngươi câm à? nghe bổn thiếu gia hỏi ngươi sao?

      Hạ Minh đợi lát, sau khi xác định mình bị tên thôn đồng ngu ngốc này thờ ơ thèm đếm xỉa lửa giận lại bùng lên, giọng cũng to hơn.

      Tiểu Vân chỉ muốn về ăn trưa, bèn vòng qua “bổn thiếu gia” nhảy loi choi ngừng này, từ từ đến đường về; nhưng chưa được mấy bước bị “bổn thiếu gia” kia ngăn lại.

      - Chớ cản đường.

      Giọng Tiểu Vân vẫn bình thản nhạt nhẽo, tiết kiệm sức, cõng bó củi nặng lưng với cái bụng rỗng khiến theo bản năng giảm thiểu mức hoạt động của cơ thể. Giống tên ngốc này hô to gọi , huơ tay múa chân, lãng phí sức lực như vậy rất dễ đói.

      - Cái gì gọi là chớ cản đường? Ngươi chưa trả lời bổn thiếu gia đừng hòng !

      - Trả lời gì?

      Tiểu Vân nhớ là mình có để ý tới cậu ta.

      - Vừa nãy cậu ấy ngươi ngay cả sách vỡ lòng cũng chưa từng đọc, thể nào biết đọc kinh Phật. Ngươi chưa trả lời cậu ấy.

      Hạ Nguyên bước qua theo, đứng giữa hai người, ra vẻ người hòa giải.

      Có điều Tiểu Vân cảm thấy người thủ lĩnh này trông khá giống xem kịch giết thời gian.

      - Cậu ta muốn ta trả lời thế nào?

      Được rồi, nếu có thể nhanh chóng thoát khỏi tên ngu ngốc này, ngại dùng câu trả lời đơn giản nhất đuổi cậu ta đi____chỉ chút xíu, bị lây thành ngốc đâu nhỉ?

      - Thái độ gì thế hả? Ngươi luôn nhìn A Nguyên làm gì? Muốn dựa hơi à? Ngươi cũng xứng? Là bổn thiếu gia hỏi ngươi, ngươi nhìn ta này!

      Hạ Minh cảm thấy lòng tự tôn cao quý của mình bị tổn thương, càng thêm hổn hển.

      Tiểu Vân khẽ liếc mắt nhìn những người trong rừng cây, thầm tính toán số lượng____khoảng mười người. Được rồi, hảo hán chịu thiệt trước mắt, miễn cưỡng khiến bản thân để ý tới tên ngu ngốc kia chút.

      - Ta đến học đường nhưng ta biết chữ, xem được kinh Phật.

      - nhảm! Kinh Phật khó như vậy, tiểu tử ngươi sao có thể xem hiểu!

      - Chữ trong kinh Phật khó hơn chữ “Đinh” bao nhiêu.

      Đối với chữ viết, mọi chữ đều bình đẳng. Tiểu Vân từ năm ba tuổi được dạy viết chữ mặt đất cảm thấy độ khó của mỗi chữ với đều như nhau.

      - Chữ Đinh có hai nét, thể đơn giản hơn! Đem so sánh với kinh văn trong kinh Phật, sao có thể suy diễn như thế được!

      - Với dân thường mà , chữ viết đương nhiên đều như nhau.

      Lúc này Triệu Nguyệt ở bên cạnh xem kịch vui cũng chịu đơn tham gia thảo luận. Ánh mắt vô cùng khinh miệt quét qua đứa trẻ quê mùa trước mặt rồi lập tức dời , giống như sợ mắt bị thứ gì dơ bẩn làm ô nhiễm vậy.

      - Ta thấy vốn biết chữ, toàn là dọa ngươi thôi. Ngươi dễ gạt mà còn tích cực như vậy.

      - Ngươi ngươi biết chữ, biết được mấy chữ?

      Hạ Nguyên ngược lại cảm thấy thôn đồng này biết chữ, nhưng số chữ cậu ấy biết đủ để xem hiểu kinh văn.

      - Ngươi lừa ta! Ngươi ràng biết chữ đúng ?!

      Vẻ mặt Hạ Minh bi phẫn vì bị lừa gạt.

      Tiểu Vân nhìn ba cậu bé toàn thân quý khí bức người vây quanh tự tự kết luận kiên nhẫn sờ sờ bụng, than thở:

      - Cho nên, các ngươi chẳng qua là muốn ta trả lời “ta biết chữ” đúng ? Được, ta biết chữ. Có thể nhường đường chưa? Ta phải về.

      - Ngươi có thái độ gì thế hả? Đừng quá ngông cuồng!

      Hạ Minh cảm thấy thôn đồng này to gan lớn mật, biết tốt xấu, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ kiên nhẫn với họ, giống như mọi thứ họ đều rất buồn cười vậy. Cậu đường đường là tiểu thiếu gia của trấn quốc công phủ lại bị người hạ đẳng đối xử như thế, làm sao mà nhịn được cơn tức này!

      Tiểu Vân thấy tên ngu ngốc này lại kích động, ngón tay trắng trẻo mập mạp lại nhích gần mũi đành phải nhấc nhánh cây chống mặt đất lên chỉa vào ngực cậu ta.

      - Nam nữ thụ thụ bất thân.

      nhắc nhở cậu ta.

      - Ta ta phải nữ!

      Hạ Minh cuối cùng hét lên như nữ nhân.

      Tiểu Vân cảm thấy hơi khổ não. Tại sao cuối cùng cũng có đối tượng để ít lời lại bị xuyên tạc? Dù người mặc y phục cũ của cha được sửa lại, tóc cũng mới dài hai tấc nhưng bây giờ đội nón, bị nhầm thành nam mới phải chứ? Tiểu Phương ràng tướng mạo giống mẹ, mà mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trong thôn, như vậy, đương nhiên cũng là bé đẹp nhất, tại sao những người này kiên quyết đối xử với như nam nhi chứ?

      Mấy đứa trẻ con nhà phú quý này, chỉ đần mà còn mờ mắt.

      - Nè, bị vạch trần rồi muốn chạy sao? Các gia đây phải người ngươi muốn gạt là gạt.

      Triệu Nguyệt sợ thiên hạ loạn .

      Tiểu Vân nhíu mày, nghiêng đầu, ánh mắt đánh giá ba vị thiếu gia. hỏi:

      - Các ngươi thế này là muốn đánh nhau?

      Theo thông lệ được đánh nhau của thôn Tiểu Quy, nghĩ, sáu tuổi mới bắt đầu đánh nhau có lẽ hơi muộn nhưng dù sao cũng là khởi đầu, thử cũng tốt.

      - Đánh nhau? Ngươi cũng xứng?

      Triệu Nguyệt tiến lên đẩy cái.

      Tiểu Vân vốn vác bó củi nặng lưng, dễ dàng giữ vững thăng bằng, vừa bị đẩy như thế, liền tự chủ ngã về phía sau.

      - Triệu Nguyệt!

      Hạ Nguyên ngăn kịp, vui quát.

      - Ngươi đẩy làm gì?!

      Hạ Minh cũng kinh hãi trừng Triệu Nguyệt.

      - Thiếu gia, ngài sao lại tự mình ra tay? Muốn giáo huấn mấy đứa trẻ hoang dã này, để bọn tiểu nhân làm là được. Nhìn xem, tay ngài bẩn hết rồi này!

      gia đinh hô to gọi chạy tới, rút ra chiếc khăn gấm, vô cùng nịnh nọt nâng hai tay của thiếu gia nhà mình lau tới lau lui, giống như đó dính phải thứ gì rất dơ bẩn vậy.

      - Cút ra!
      Triệu Nguyệt bị hai người bạn đồng thời quở trách, nhất thời có chút mờ mịt, sau khi hoàn hồn nhấc chân đá bọn gia đinh ra, cũng vội vàng giải thích với Hạ Nguyên:

      - A Nguyên, tên này năng lỗ mãng với các ngươi là đại bất kính rồi, vậy mà còn có ý định đánh các ngươi, thực là đại nghịch bất đạo. Ta giận quá mới ra tay dạy dỗ. Ta, ta cũng chỉ đẩy cái thôi, có đánh .

      - Tự hạ thân phận.

      Hạ Nguyên hừ lạnh, để ý cậu ta nữa; quay đầu nhìn thôn đồng ngồi xổm nhặt nhạnh lại những cành củi khô rơi ra đất, hỏi:

      - Ngươi bị thương chứ?

      So với việc bị thương, điều Tiểu Vân càng để ý hơn chính là____

      - Tay áo rách rồi.

      Lúc ngã là ngã lên đống củi phía sau, ống tay áo trái bị nhánh cây đâm rách lỗ.

      - Cánh tay có bị thương ?

      Hạ Nguyên nửa ngồi xổm xuống, theo bản năng đưa tay muốn kéo tay trái của “cậu ta” qua xem.

      Tiểu Vân co về phía sau, :

      - sao.

      Cánh tay hơi đau, chỉ bị trầy chút da.

      Hạ Nguyên kỳ thực cũng muốn chạm vào cậu ta____dẫu sao thôn đồng này cả người y phục xám tro vá chằng vá đụp, khác ăn mày lắm; dù có mùi hôi nhưng cũng khiến người khác kiềm được suy nghĩ y phục này bao nhiêu năm chưa giặt. Nhưng, khi cậu ngồi xổm xuống, theo trực giác lại làm như vậy. Nếu phải cậu bị né tránh giờ bàn tay trắng trẻo của cậu chắc chắn chạm vào bộ y phục vá kia.

      Nhưng, cậu muốn chạm là chuyện, bị né tránh lại là chuyện khác.

      - Ngươi tránh cái gì?

      Cậu khó chịu hỏi.

      - Ha! Ta đánh cược, nhất định với ngươi cùng câu nam nữ thụ thụ bất thân.

      Hạ Minh cũng ngồi xổm xuống .

      - Ngươi cần phải có người khác bị nhận nhầm thành nữ như ngươi mới hài lòng, đúng ?

      Hạ Nguyên lườm Hạ Minh, thấy Hạ Minh co rụt cổ mới quay lại nhìn thôn đồng kia:

      - Hỏi ngươi đấy! Ngươi dám trả lời câu “nam nữ thụ thụ bất thân” xem.

      Tiểu Vân bó chặt bó củi lại lần nữa, vội đeo lên lưng, dù sao nhất thời cũng thoát thân được. Nếu đuổi được những người khó hiểu này, muốn cũng dễ như vậy.

      - cho sờ được sao?

      Tiểu Vân lười dùng chữ nghĩa nữa.

      - Hơ! Ngươi lại dám chê à!

      Hạ Nguyên cảm thấy thể tưởng tượng nổi:

      - Dù ngươi biết chúng ta là ai, nhưng chúng ta người đông thế mạnh, ngươi sợ ư?

      - Tại sao phải sợ? Các ngươi giết người diệt khẩu sao?

      Tiểu Vân hỏi.

      Hạ Nguyên biết tại sao mình cảm thấy rất bất lực, chuyện với thôn đồng này mệt quá, nhưng ở bên ngoài nghe lại thấy thú vị…….

      - Bọn ta vô pháp vô thiên như vậy.

      - phải ngươi nên “ta chính là vương pháp” sao?

      - Tại sao ta nên “ta chính là vương pháp”?

      Mặc dù đáp án nhất định là điều cậu muốn nghe, nhưng vẫn kiềm được mà tự làm khổ.

      - Bọn trẻ hư nhà giàu sân khấu đều diễn như vậy.

      Tiểu Vân tò mò nhìn Hạ Nguyên:

      - Sao ngươi theo như thế?

      - Tại sao ta phải theo?

      Hạ Nguyên chống khuỷu tay nâng cằm, tiếp tục dùng giọng điệu bất lực hỏi.

      - Sau khi ngươi theo, bọn họ____

      chỉ vào đám gia đinh hộ vệ nha hoàn cách đó xa:

      - Có thể xông lên làm chuyện ác.

      - Gánh hát chỗ các ngươi đều diễn cái gì thế?

      - Diễn các ngươi như vậy.

      Tiểu Vân vỗ vỗ đất dính đùi, vừa vừa đứng dậy.

      Hạ Nguyên cũng đứng dậy theo, phát thôn đồng này lùn, biết được năm tuổi hay chưa?

      - Còn cần ta trả lời ?

      phải , bụng đói lắm rồi.

      Hạ Nguyên thấy thôn đồng này định vác bó củi kia lên tò mò bước tới bước, cầm đầu dây thừng xách thử, cảm thấy rất nặng.

      - Ngươi là người của Thận Nghiêm Am sao?

      - phải.

      Tiểu Vân kéo dây thừng lại, đeo lên vai mình; lần nữa dùng sức, cõng bó củi kia lên lưng, vòng qua Hạ Nguyên, rời .

      - Này! Ngươi cứ vậy mà à?

      Hạ Minh kêu lên.

      Nếu sao? Tiểu Vân để ý đến họ, nếu ai cản trở, liền tăng nhanh bước chân, quẹo trái rẽ phải trong rừng cây rậm rạp, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của đám người.

      Hồi lâu sau, Triệu Nguyệt thấy hai đường huynh đệ Hạ gia vẫn yên lặng nhìn theo hướng thôn đồng nọ biến mất mà làm gì, bèn nhịn được mở miệng :

      - Cứ bỏ qua cho như vậy?

      - Chẳng qua là thôn đồng trêu chọc giết thời gian thôi, ngươi còn muốn thế nào?

      Hạ Minh trừng mắt với Triệu Nguyệt.

      Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, đưa tay đón lấy vài hoa tuyết, :

      - , về xe ngựa. Kha Minh hẳn cũng ra rồi.

      Sau khi đám người ăn mặc lộng lẫy kia được hai khắc, Tiểu Vân lẽ ra rời từ lâu từ hướng khác quay lại.

      Mục tiêu của rất ràng, chính là địa điểm rơi của viên đá gọi là trân châu kia. Lúc ấy dùng mũi chân gẩy gẩy, vừa ứng phó tên ngu ngốc kia vừa gẩy viên trân châu vào trong bụi cỏ. Lúc ấy nghĩ chiếm làm của riêng, chỉ là rất phiền tên ngu ngốc kia, muốn cậu ta thoải mái mà thôi. Sau đó mấy người nọ bận gây chuyện với , hỏi những câu hỏi ngu ngốc, căn bản quên luôn việc nhặt viên đá này về, cũng thuận theo tình thế mà ứng phó, hề nhắc nhở họ chuyện quên nhặt trân châu. linh tinh hồi, biết họ có thấy thú vị hay , dù sao với , mục đích đạt được là được, có được viên đá xinh đẹp này.

      Nếu họ quên nhặt, đương nhiên ngại “chứa chấp” viên trân châu này. Viên đá trắng bóng tròn xoe như thế chưa từng thấy, rất đẹp.

      Dù sao trời u như vậy, sau buổi trưa chắc chắn có tuyết; nơi này khi tuyết rơi rơi suốt mấy canh giờ liền. Nếu những người đó sau khi về mới nhớ đến việc quên nhặt viên đá mà quay trở lại cũng tìm được, đều bị tuyết che phủ cả.

      Đúng như Tiểu Vân dự liệu, sau buổi trưa, cả Vô Quy Sơn phủ màu tuyết trắng, lại có thêm ít mưa, mãi đến tối vẫn ngừng, đường lầy lội, nửa bước khó . Trong rừng cây từng ầm ĩ trận buổi sáng, mấy ngày kế tiếp đều có dấu vết con người.
      Nhược VânHale205 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11




      - Ê.

      Cùng với tiếng kêu là trái cây được thảy vào người Tiểu Vân. Trái cây đó va vào thắt lưng , đủ để đôi mắt nhạy bén của nhìn là trái cây lập tức sử dụng tứ chi linh hoạt, trước khi nó rơi xuống đất, dùng chân phải đá lên, trước tiên là dùng mu bàn chân hứng lấy, sau đó dùng sức khéo léo tung lên, trái cây bay vòng tròn, vững vàng rơi vào tay phải của .

      Đây là quả gì? Vỏ bóng láng, màu đỏ hơi xanh, lớn hơn quả hồng, còn tỏa ra hương thơm dễ chịu.

      - Đó là táo.

      - Táo trong câu “Quả trân lý nại, thái trọng giới khương” (trích “Thiên tự văn”, nghĩa: “Quả quý là mận và táo, rau được xem trọng là cải và gừng”) là chỉ quả này nhỉ.

      Tiểu Vân chợt hiểu, càng thích nhìn quả trong tay, nỡ dời mắt, trong lòng lại càng tưởng tượng về mùi vị của nó.

      - Ngươi ngươi học đường, sao lại biết “Thiên tự văn”?

      Hạ Nguyên còn chìm đắm trong thân thủ linh hoạt của thôn đồng này, nghĩ tên này có lẽ là hạt giống xúc cúc tốt (xúc cúc: trò bóng đá của người Trung Quốc cổ), ít nhất huấn luyện thành vấn đề; tiếp theo lại bị những câu văn chương thôn đồng này thuận miệng ra làm kinh ngạc. người học đường sao lại biết xuất khẩu thành chương? Điều này hợp lý, nhưng thôn đồng này lý nào lại lừa cậu.

      - Ta ngay cả kinh Phật cũng biết, sao thể biết “Thiên tự văn”?

      Nể mặt trái cây, Tiểu Vân trả lời cậu ta.

      - Nếu ngươi quả thực học đường, vậy chính là trong nhà có người đọc sách. Có từng có công danh ?

      Kỳ thực dựa vào y phục người thôn đồng này, rất dễ đoán được gia cảnh cậu ta sợ là càng túng quẫn càng khốn khó hơn nhà bình thường của thôn Tiểu Quy.

      - Công danh?

      Tiểu Vân suy nghĩ, rất xác định tổ tông nhà mình trước giờ chỉ có ba thân phận____nông dân, thợ săn, sơn tặc. Đừng là chưa từng đọc sách, sợ rằng ngay cả sách có hình dáng ra sao cũng chưa từng thấy.

      - Thông qua khoa cử, đạt được xuất thân tú tài, cử nhân, tiến sĩ, gọi là công danh.

      - Nhà ta có người có công danh. Cái đó rất giỏi à?

      Tiểu Vân biết thôn trưởng vô cùng hi vọng trong con cháu có người có công danh nên luôn liều mạng đốt tiền cho học, chưa từng chùn tay. Dân chúng bình thường mong được phú quý giàu sang nên coi trọng công danh cũng là điều có thể lý giải, ngờ người trước mặt này trông cực kỳ có tiền, hóa ra cũng coi trọng công danh khoa cử.

      Cũng có nghĩa là…….bất kể xuất thân nghèo hèn hay phú quý, thứ gọi là công danh, đối với người đời luôn là chuyện rất tài giỏi, đúng ?

      - Ngươi từng nghe “Vạn bàn giai hạ phẩm, Duy hữu độc thư cao” chưa? (trích “Thần đồng thi” của Uông Thù thời Bắc Tống, nghĩa: “mọi ngành nghề đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý”)

      Chưa từng nghe. Lắc đầu. Nhưng biết nó nhất định xuất xứ từ người đọc sách.

      - Hai câu này do người đọc sách viết?

      - Đương nhiên.

      Người đọc sách, làm được thơ sao?

      - Ngươi từng nghe “Lão Vương bán dưa, tự bán tự khen” chưa?

      Hạ Nguyên nghe vậy sững người, suýt kiềm được bật cười ra tiếng, may mà định lực cậu rất tốt, sắc mặt chỉ hơi co rút chút, có thể duy trì phong thái bình tĩnh thong dong.

      - Những lời thế này, tuyệt đối đừng trước mặt người đọc sách, bị công kích hội đồng đấy.

      - Người đọc sách thế gian này nhiều ?

      - tính là quá nhiều, nhưng những người nắm giữ quyền thế và tài phú trong thiên hạ đa số là người đọc sách.

      - Ừ, vậy nữa.

      Tiểu Vân gật đầu. từ trước tới nay luôn là người rất thức thời.

      Đúng là người thú vị. Hạ Nguyên nghĩ, khó trách mình sẵn lòng tìm cậu ta giết thời gian lần nữa.

      - Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây? Hai ngày trước phải ngươi ngươi phải người của Thận Nghiêm Am sao? Sao lại từ bên đó ra?

      Hạ Nguyên chỉ về phía cổng sau Thận Nghiêm Am.

      - Ta phải người của Thận Nghiêm Am. Mẹ ta làm việc ở đây, ta theo giúp làm ít việc vặt.

      nhấc túi đồ lớn tay, trong đó là giấy bút và kinh văn, Tĩnh Mặc sư phụ bảo đem qua giao cho bà hầu quản lý hậu viện.

      - Sao ngươi lại tới nữa? Nếu tới, sao chỉ có mấy người thế này?

      vừa nãy nhìn , ngoại trừ công tử nhà giàu này, phía sau cậu ta chỉ có hai tôi tớ to khỏe, có nhiều người rầm rộ như dọn nhà giống lần trước.

      đến đây, Hạ Nguyên liền bực mình.

      - Ni trong Thận Nghiêm Am này đúng là cực kỳ quá đáng. Hôm trước đoàn người chúng ta đến thăm hỏi cố nhân, họ mượn cớ chúng ta ầm ĩ ồn ào, quấy rầy Phật môn thanh tịnh, với lại chúng ta tính là thân thiết với người trong viện nên từ chối chúng ta, bỏ chúng ta đợi ở bên ngoài. Hôm nay ta giảm số lượng, chỉ tới có hai người, ồn ào, mà ta cũng xem như người quen cũ của người trong viện, vậy mà họ vẫn từ chối, để ta ngoài cửa, chỉ cho mình Kha Minh vào. Lẽ nào lại vậy!

      - Thận Nghiêm Am là am ni , cửa ngõ sâm nghiêm cho các ngươi vào cũng hợp tình hợp lý.

      Để cả đám nam nhân lớn dễ dàng ra vào am ni mới gọi là “lẽ nào lại vậy” chứ?

      - Là lão ni Định Hằng thức thời, biết tốt xấu, mới bị “Trấn Ninh Am” đày đến nơi này.

      Hạ Nguyên nhịn được oán trách.

      Định Hằng? Là Định Hằng sư thái trụ trì Thận Nghiêm Am sao? Tiểu Vân từng theo Tĩnh Mặc sư phụ đưa kinh văn sao chép xong đến thiền phòng của Định Hằng sư thái, dù chỉ thấy bên mặt của bà nhưng Tiểu Vân khắc sâu ấn tượng.

      Đó là lão nhân kỷ luật rất nghiêm khắc! Dù có quá nhiều bằng chứng chứng minh Định Hằng sư thái tu con đường khổ hạnh, nhưng ba ngày nay dựa chênh lệch thức ăn cho thấy hoàn toàn là trời vực. Thức ăn của trụ trì am ni là thức ăn chay nhạt nhẽo vô vị; vị khách thần bí ở hậu viện cũng ăn thức ăn chay, nhưng với Tiểu Vân mà , đó thực là sơn hào hải vị trong các thức ăn chay!

      - Đến đây sao lại gọi là đày? Đồ ăn đồ dùng của các sư phụ đều tốt hơn của nhà thôn trưởng chúng tôi, hưởng phúc lắm.

      Ít nhất y phục của họ phần lớn bị vá. Y phục vá chỉ khi làm việc mới thay vào, còn y phục thường ngày đều sạch chỉnh tề.

      Hạ Nguyên liếc cậu ta, vốn định gì đó nhưng rồi lại nghĩ cậu ta chẳng qua là thôn đồng cả đời sợ rằng cũng ra khỏi sơn thôn để thấy được phồn hoa bên ngoài, với cậu ta nhiều hơn nữa có ích gì? Nếu cậu ta nghe hiểu chẳng phải là phí công cậu sao; còn nếu cậu ta nghe hiểu, nhưng lại có dã tâm nên có, cuộc đời về sau loạn cả lên, chịu làm việc đàng hoàng cũng phải chuyện tốt.

      - ……..Thôi.

      - Tại sao thôi?

      Tiểu Vân nhìn ra được cậu ta vốn định tràng thao thao bất tuyệt.

      - “Hạ trùng bất khả ngữ băng” (Trích “Thu thủy” của Trang Tử, nghĩa: “ thể về băng với côn trùng mùa hạ”, cũng cùng ý nghĩa như “ thể về bầu trời bao la với con ếch cả đời ngồi đáy giếng”). Có ngươi cũng hiểu.

      - Câu này lại của người đọc sách nào ?

      - Trang Chu. (còn gọi là Trang Tử, người thời Tống, trong những nhân vật tiêu biểu phái Đạo gia)

      - Tại sao ngươi thể dùng lời của ngươi diễn đạt ý của ngươi mà cứ phải dùng lời người khác để trả lời ta?

      Tiểu Vân phải hình dung cảm giác này thế nào, dù sao chính là quá hiểu cũng quá thoải mái.

      Hạ Nguyên suy nghĩ, hếch cằm giống như là vạn bất đắc dĩ :

      - Hết cách, đọc sách quá nhiều, kiến thức đều khắc ở trong đầu, cứ quen dùng điển cố. Dùng điển cố tức là trích dẫn câu hoặc tích của cổ nhân để làm cho nội dung mình muốn diễn đạt càng chuẩn xác hơn.

      Tiểu Vân cảm thấy dáng vẻ hếch mũi lên trời của cậu bé này giống với lão tú tài kia của thôn Đại Thụ.

      - Quả này ngươi có cần ?

      Tiểu Vân chưa bao giờ thích bị người khác dùng mũi nguýt, bèn quyết định làm việc, để ý cậu ta nữa, để cậu ta ở đây tiếp tục nhàm chán. Đương nhiên, trước khi , vẫn nên hỏi chủ nhân trái cây này để khẳng định là cậu ta muốn cho .

      - Thưởng cho ngươi.

      Hạ Nguyên khoát khoát tay.

      Tiểu Vân gật đầu với mũi cậu ta, sau đó, vòng qua cậu ta, về phía cổng viện.

      - Ê, ngươi vào đưa đồ à?

      Hạ Nguyên chợt nghĩ cậu ta có lẽ có thể giúp cậu lén lút vào.

      Nhưng Tiểu Vân nhanh chóng khiến cậu bỏ ý nghĩ ngây thơ này.

      - Ta giao cho bà gác cổng, chứ vào.

      xong, gõ cổng, cổng mở ra khe , sau khi nhận đồ Tiểu Vân đưa lập tức đóng chặt, ngay cả cơ hội để người ngoài nhìn trộm cảnh vật bên trong chút cũng có.

      Thế là, Hạ Nguyên đại thiếu gia bị gạt sang bên lần thứ hai vô cùng buồn bực và nhàm chán nhưng tính tình bướng bỉnh chịu mang hộ vệ xuống núi trước mà cứ muốn đợi đến khi Kha Minh ra ngoài.

      - Này, bây giờ ngươi định làm gì?

      Thấy thôn đồng lại vòng qua cậu, lặng lẽ xa, cậu cuối cùng cũng nhịn được, đuổi theo hỏi.

      - Ta còn có công việc.
      - thằng nhóc xíu xiu như ngươi có thể làm việc gì? Mấy ni này cũng quá biết tình người rồi. Ngươi đừng về, ta dạy ngươi chơi xúc cúc.

      Thằng nhóc? ra những người này tưởng là nam? Hỏng mắt tới vậy, tội nghiệp. Tiểu Vân ở trong lòng khó chịu bĩu môi.

      - Ta bận lắm, rảnh chơi.

      xoay người, bàn tay cầm quả vẫy vẫy với cậu ta ở phía sau.

      - Đây chỉ là chơi đâu! Tiểu tử, nghe ta này, nếu ngươi có kỹ thuật xúc cúc tốt, ngươi có cơ hội trở thành người đứng người khác……..Ừ, ít nhất có thể trở thành người giàu có hơn mạnh mẽ hơn danh vọng hơn thôn trưởng của các ngươi.

      là người đứng người khác có hơi khoa trương, ít nhất với hoàng thân quốc thích như cậu mà , cao thủ xúc cúc thượng đẳng có gì đáng kể; khó nghe hơn chỉ là thứ tiêu khiển. Nhưng đối với dân chúng bình thường mà , đó lại là thứ cao chót vót.

      Những từ ngữ mạnh mẽ như vậy, Tiểu Vân căn bản hề nghe lọt, nhắm thẳng vào trọng điểm:

      - Ta rảnh chơi với ngươi. Bên kia có hai người theo ngươi rảnh rỗi đứng đấy, ngươi sao tìm họ chơi?

      - Họ chỉ là tôi tớ.

      Hạ Nguyên rất hiển nhiên.

      Tiểu Vân tới cổng sau Thận Nghiêm Am, tay còn chưa chạm vào khuyên gõ cửa Hạ Nguyên kéo lại, đồng thời căn dặn người hầu cách đó xa:

      - Ngươi vào với mấy ni kia, ta bảo đứa trẻ này chơi với ta, cho cậu ta về làm việc.

      - Dạ.

      Người hầu nọ lập tức lĩnh mệnh rời .

      - Ta chưa đồng ý____

      Tiểu Vân sững sờ nhìn người hầu nọ nhanh chóng vào cổng sau, thoáng chốc còn bóng dáng.

      - ! Chơi xúc cúc, để xem ta có nhìn nhầm hay .

      Hạ Nguyên quá quen ra lệnh, người khác phục tùng, cho nên đương nhiên cho rằng cậu nhóc này phản đối, nhất thời cũng quên mất việc ghét bỏ y phục xám tro vá chằng vá đụp của cậu ta, kéo ống tay áo cậu ta chạy tới chỗ đất bằng phẳng rộng rãi.

      Gia đinh còn lại sớm nhanh nhạy chạy vào trong xe ngựa cách đó xa lấy ra hai quả bóng bằng da trâu dày may thành, yên lặng đợi chủ tử lấy dùng bất cứ lúc nào.

      - Nhìn động tác của ta này, lát nữa ngươi dựa theo mà làm.

      Thời gian hơn nửa buổi chiều tiếp đó cứ thế mà bị chơi xa xỉ.

      Họ chơi nhập tâm ngoài ý muốn, hoàn toàn có cảm giác nhàm chán hay phiền phức.

      Cả hai đều cảm thấy thể tin được.

      Họ chơi rất vui, nhưng ai hỏi tên đối phương.

      Có bản lĩnh chơi phải có bản lĩnh làm xong chuyện nên làm ngày hôm đó____lời Tĩnh Mặc sư phụ.

      Thế là, Tiểu Vân sau khi chơi hơn nửa ngày, vô cớ bị lãng phí vô số thể lực, vẫn bị nhét xấp giấy bỏ, cây bút cùn, nửa khối mực, cái nghiên mực mẻ góc, bình dầu thắp , đón gió tuyết về nhà, dù lạnh run cầm cập, mệt mỏi kiệt sức vẫn thể lao vào giường để ngủ mà chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm xong phần bài tập đáng lẽ làm buổi chiều.

      - Mẹ, hôm nay đứa chơi xúc cúc với con , trò xúc cúc mà chơi tốt có thể trở thành người đứng người khác.

      - Ừ, quả ít người nhờ giỏi chơi xúc cúc mà vinh hiển.

      Bạch nương tử ngồi cạnh khâu vá y phục cho Tiểu Vân; Tiểu Vân hôm nay va quẹt làm rách ít lỗ, mà bản thân bộ y phục này dùng từ thời tổ tông mấy chục năm nay, chất vải trở nên rất giòn, va quẹt cũng bị rách, vá lại càng thêm vá.

      - Cậu ấy còn Hoàng đế thậm chí phong quan cho cao thủ xúc cúc.

      - Đó là trường hợp cá biệt. Lão Hoàng đế kia lúc trẻ rất nghiện xúc cúc, đặc biệt cất nhắc cao thủ xúc cúc ấy làm chức quan nhàn, chỉ mang danh hão chứ vào triều, cũng thực làm công việc gì.

      - cần thi khoa cử mà được làm quan cũng xem như rạng rỡ tổ tông nhỉ?

      Tiểu Vân hề để ý việc kiến thức mẫu thân dường như vượt quá mức thôn phụ bình thường____hoặc cũng có thể , từ mơ hồ hiểu, mẫu thân khác với những người khác trong thôn.

      - Với người như chúng ta mà , quả thực rất phú quý.

      - Nhưng với đứa trẻ đó mà thấm vào đâu đúng ?

      Tiểu Vân từ trong giọng điệu của công tử phú quý kia mơ hồ phân tích ra điều này.

      “Đứa trẻ” mà nữ nhi đại khái có lai lịch gì, Bạch nương tử đương nhiên biết. Dẫu sao các ma ma trong phòng bếp đều là người hầu của các chủ tử trong hậu viện, dù chỉ là vú già làm việc nặng cũng có thể dễ dàng biết ba tiểu công tử bị xem như khách mời mà đến, bỏ lại ngoài am kia đều là người cực kỳ phú quý từ kinh thành tới, người thân phận thấp nhất cũng là trong nhà có tước vị; còn người thân phận cao nhất còn là hoàng thân chính thống đấy! Nghe là ấu tử của công chúa, tùy tiện ra vào hoàng cung như hậu viện nhà mình, rất được đương kim Hoàng thượng và thái hậu sủng ái, thỉnh thoảng còn gọi vào cung ở mấy ngày.

      Bất kể hôm nay Tiểu Vân chơi với vị tiểu công tử nào, cũng là người hai mẹ con họ chọc nổi.

      - Họ và chúng ta là những người khác nhau, dù hôm nay con chơi với vị tiểu công tử kia rất vui cũng cần nhớ, biết ?

      - Con có nhớ, chỉ là người cho con trái cây mà thôi.

      đến trái cây, Tiểu Vân gác bút qua bên, nhảy lên, chạy đến cái gùi hôm nay cõng về, moi móc bên trong, cuối cùng tìm ra trái cây bị nhét ở dưới đáy.

      - Mẹ, chính là quả này. Đây là táo, chúng ta ăn nha, nếm thử xem nó có vị gì, con thèm cả ngày rồi.

      - A, đúng, là táo, còn gọi là táo bà.

      Bạch nương tử nhìn trái cây nữ nhi nhét vào tay bà, ngớ người lúc lâu.

      - Quả này ăn thế nào? Có gọt vỏ ?

      - Nhà giàu ăn đương nhiên gọt vỏ xắt thành miếng, nhưng nhà như chúng ta ngay cả hạt cũng ăn sạch, đâu nỡ gọt vỏ.

      - Hạt? Bên trong có hạt à? Chúng ta có thể trồng nó thành cây ?

      Tiểu Vân tò mò hỏi.

      - Khí hậu nơi đây hẳn có thể trồng, nhưng đất quá cằn cỗi, e là sống được.

      - Dù sao trồng thử cũng thiệt gì.

      Tiểu Vân cảm thấy có thể thử lần.

      - Mẹ, chúng ta đừng ăn hạt nha.

      - Ừ, ăn. Theo ý con.

      Bạch nương tử cười đồng ý, dưới ánh mắt của nữ nhi, bà lấy con dao bếp xắt quả táo thành hai nửa, lớn, . Bà đưa nửa lớn cho nữ nhi, :

      - Nếu cắt rồi phải ăn hết, để lâu hỏng.

      Hai mẹ con rất quý thứ trái cây hiếm có để ăn này, ngon ngon, ngọt ngọt, mềm mềm, Tiểu Vân so sánh với quả sơn tra, táo ta, quả hồng từng ăn thấy trái cây lấy được từ nhà phú quý này dường như ăn ngon hơn, ngọt hơn.

      Gặm trái cây đến khi chỉ còn lại hạt chút xíu, dám cắn tiếp nữa, sợ cắn hư mầm giống bên trong. lưu luyến rời đặt hạt xuống, thở dài :

      - Ngon quá…….

      - Tiểu Vân, quả này nếu trồng được tiếp tục mong chờ, nếu được quên .

      - Biết mà biết mà.

      Mẹ bất cứ lúc nào cũng dạy phải an phận thủ thường, thể nảy lòng tham với những thứ thuộc về mình, thuộc làu rồi.

      Bạch nương tử tuy có niềm tin nhất định về tính cách nữ nhi nhà mình nhưng vẫn luôn ân cần dạy dỗ bất cứ lúc nào. Đặc biệt là hôm nay Tiểu Vân gặp những người này, dù thân phận cao với tới của họ nhưng nó vì trang phục rực rỡ phú quý cũng như những món đồ chơi, đồ ăn quý hiếm của họ mà sinh lòng hứng thú và thích, ngưỡng mộ.

      Cùng là người nhưng cùng số mệnh, thực tế này, muốn đứa trẻ sáu tuổi từ khi ra đời đến nay luôn ở trong sơn thôn nghèo khó hoang vu hiểu được, là quá khó.

      - Còn nữa, mấy ngày này, con đừng Thận Nghiêm Am. Dù sao Tĩnh Mặc sư phụ cho con nhiều giấy như vậy, đủ cho con viết bảy tám ngày. Đợi sau khi những người đó rời , con lại tiếp tục vào am làm việc.

      - Các sư phụ cũng nghĩ vậy sao?

      - Ừ. Nhiều người ầm ĩ, sợ con định tâm luyện chữ. Với lại các sư phụ cũng phải tiếp đãi các quý nhân kia, thể cứ lơ họ ở bên ngoài mãi được.

      - Dạ. Con biết rồi.

      thể Thận Nghiêm Am thể ăn bữa trưa sơn hào hải vị miễn phí……..

      Quá thảm. Tiểu Vân nhăn mũi, khó chịu hỏi:

      - Những người đó khi nào ?

      - Nhanh thôi. Định Hằng sư thái quyết định ra mặt tiếp đãi, chính là có ý muốn đuổi người.

      Tiểu Vân thở dài, sau khi rửa tay xong, bèn ngồi lại trước bàn ngoan ngoãn luyện chữ.
      Nhược VânHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :