1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Tịch Quyên ( 30C + 5PN Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32-3: Có vấn đề, tìm Tiểu Vân




      - Cho nên…….hôm nay ngươi tới tìm ta là để hỏi ta sau này ngươi gả cho người gác cổng hay gả cho người nhuộm vải tốt hơn?

      Bạch Vân cau mày hỏi.

      Tiểu Phương rất phóng khoáng thản nhiên gật đầu, hoàn toàn biết nương khi nhắc tới chuyện chung thân đại của mình phải ra vẻ thẹn thùng xấu hổ.

      - Hai người này ta đều gặp rồi, cũng có chuyện mấy câu. Trương Viên tuy lanh lợi nhưng có chút gian xảo, mở miệng là dừng được; còn Lý Mộc, cậu ta hiền lành thà còn bằng cậu ta lắp bắp, trả lời mấy câu đơn giản mà ấp a ấp úng cả nửa ngày.

      ai hoàn mỹ, cầu của Tiểu Phương với trượng phu cao, thân phận phù hợp, ai chê ai, nếu có chê cũng là người trong phủ chê người từ bên ngoài tới như chứ nào có chuyện chê người khác?

      - Chỉ có hai người đó để lựa chọn à?

      Theo Tiểu Vân thấy, gian trá hay hiền lành đều phải đối tượng tốt. Sống chung với người quá có tâm cơ hoặc quá có tâm cơ đều rất mệt mỏi.

      - phải ta chọn, là người ta chọn cho ta, ta đồng ý còn chưa chắc thành.

      Tiểu Phương trước giờ luôn rất hiểu mình. Dù bằng hữu trạng nguyên, đồng thời bằng hữu trạng nguyên ấy còn là con dâu dòng chính của quốc công gia, thân phận từ thôn phụ quê mùa bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cực kỳ hiển hách. Nhưng Kỷ Tiểu Phương vẫn chỉ là nha hoàn phòng bếp của Minh Tuyên hầu phủ, vì có bằng hữu là quý phu nhân mà cảm thấy mình phải đứng người khác.

      Tính trước giờ rất bình dị nên chưa từng rêu rao khắp nơi cho người ta biết về tình bạn này, mặt là cảm thấy có gì hay để , nhưng quan trọng hơn là, thân phận của Bạch Vân càng ít người tìm hiểu càng tốt. Kỷ Tiểu Phương hiểu đạo lý lớn lao gì nhưng là người thôn Tiểu Quy, bẩm sinh bao che khuyết điểm. chắc chắn giúp che giấu bí mật của Bạch Vân đến cùng___người cả thôn đều làm như vậy. cần liên hệ dặn dò lẫn nhau, tất cả mọi người đều làm như vậy.

      Thôn Tiểu Quy cho ra trạng nguyên rất dễ dàng, càng đừng là nữ trạng nguyên, công lao này đủ cho thôn Tiểu Quy bọn họ nở mày nở mặt năm trăm năm, khiến các thôn giàu có chung quanh mấy đời cũng ngóc đầu lên được. Mỗi lần nghĩ tới đây đều đắc ý lâu, Bạch Vân là đại công thần của thôn Tiểu Quy! Nghe thôn trưởng và các thôn dân thương lượng xong xuôi, chờ sau khi Bạch Vân trăm tuổi, thôn xây cho ấy Trạng Nguyên Từ, để thôn dân đời đời thờ cúng!

      - Tiểu Phương, ngươi……có từng nghĩ đến việc chuộc thân ra ngoài ?

      Trước kia là có năng lực, bây giờ Bạch Vân tốt xấu gì cũng là cận thần của thiên tử, tệ đến mấy cũng là dâu của phủ quốc công, dù thăng quan vùn vụt là chuyện về sau nhưng bây giờ giúp bằng hữu thời thơ ấu chuộc thân làm lương dân phải vấn đề gì to tát.

      - Chuộc thân? Đương nhiên ta có nghĩ, nhưng dù sao cũng phải đợi đệ đệ trong nhà ta trưởng thành, có thể chống đỡ gia nghiệp rồi hẵng . nay ta làm việc trong hầu phủ rất tốt, chi phí ăn mặc đều là trong phủ đưa, lại được ăn đồ ngon như vậy, nếu chuộc thân lại phải rầu rĩ lo âu chuyện sinh hoạt hàng ngày. Tiền lương tháng của ta có thể nuôi sống cả nhà ta, cha mẹ đệ đệ muội muội ta vất vả cực nhọc dưới ruộng cả năm cũng kiếm được nhiều bằng nửa năm của ta, bây giờ chuộc thân là có lợi, ta muốn trở về những ngày có cơm ăn như hồi bé.

      Về chuyện này, Tiểu Phương nghĩ thấu đáo từ lâu, tự do tuy đáng quý nhưng con người chết đói còn gì cả, tự do cái rắm? vẫn nên an phận làm việc trong phòng bếp hầu phủ hơn.

      - Ngươi biết ta có thể giúp ngươi___

      - Đừng. Chuyện này nên để tự ta làm.

      Kỷ Tiểu Phương nhanh chóng ngắt lời Bạch Vân, :

      - Tiểu Vân, nếu ta cần ngươi giúp đỡ, ta nhất định khách sáo với ngươi, nhưng bây giờ ta sống rất tốt. Người thôn Tiểu Quy chúng ta xưa nay giúp khẩn giúp nghèo, chuyện có thể tự mình nỗ lực phải tự mình làm. Ngươi đừng dung túng ta, nếu ngươi dung túng ta tới mức ỷ lại vào ngươi, làm xằng làm bậy vơ vét khắp nơi tình nghĩa hai ta xem như uổng phí rồi.

      - Ta hiểu ý ngươi, nhưng……hai đối tượng kia hình như đều thích hợp với ngươi.

      - Ta cũng phải chỉ có thể chọn trong hai người họ.

      Tiểu Phương ngược lại rất cởi mở:

      - Trước tiên chưa đến việc người ta có ưng ta , ta cũng đâu phải xuất giá được. Cuộc sống là của mình, nếu ta xuất giá cũng tự sống rất tốt, ngươi yên tâm.

      - Bằng , bên cạnh Hạ Nguyên còn hai người hầu chưa cưới vợ, ngươi chọn nhé? Họ sau này ít nhất cũng là quản cai quản trang viện lớn.
      Tiểu Phương tiếp tục từ chối. :

      - Ta ở Minh Tuyên hầu phủ sống rất tốt, tại sao phải dây dưa với quốc công phủ? Làm vậy cũng quá rêu rao rồi, ngươi sợ người khác biết quan hệ giữa hai chúng ta chắc? Là nhân vật được bàn tán xôn xao khắp kinh thành, ngươi nên tự giác khiêm tốn chút mới phải, cả đống người đợi để đâm vào điểm yếu của ngươi đấy.

      - Mấy người đó đủ đáng sợ.

      Lăn lộn trong quan trường sắp ba năm, ngay cả chiến trường cũng rồi, Bạch Vân cảm thấy đối phó với những đối thủ chính trị phe đối lập kia hề tốn sức.

      - Đừng chủ quan, dù ngươi để vào mắt nữa bớt chuyện nào đỡ chuyện nấy, ta cũng nhàn hạ hơn.

      Hai người tuy là bằng hữu thân thiết đồng hương nhưng thân phận địa vị suy cho cùng khác xa nhau, từ đến lớn, ước mơ duy nhất của Tiểu Phương là có lương thực ăn hết, về phần vinh hoa phú quý đứng người khác gì gì đó chưa từng nghĩ tới. Làm người quý ở tự biết mình, chỉ là thôn chữ bẻ đôi biết, chỉ có chút sức khỏe và tính cách siêng năng chịu khó, chịu nổi cuộc sống đấu đá với nhau, tưởng tượng được cách sống của các quan to đại thần hoàng thân quốc thích.

      dùng nắm đấm tốt hơn dùng đầu óc, bì được với người như Tiểu Vân suốt ngày động não động thủ. Dù quả thực vô cùng hâm mộ những điều Tiểu Vân trải qua cũng như vinh hiển của ấy, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc mình cũng muốn có cuộc sống như ấy.

      - Ta thấy ngươi phải quá để ý Trương Tam Lý Tứ nào đó, cũng phải muốn ta tìm đối tượng tốt cho ngươi, vậy hôm nay ngươi tới tìm ta chỉ là vì rảnh rỗi tới chơi thôi sao?

      - Ta sao có thể rảnh rỗi tới tìm ngươi chơi? Đương nhiên là có việc.

      - Ta giúp được gì ?

      - Tiểu Vân, đầu óc ngươi trước giờ rất tốt, ta tới nhờ ngươi nghĩ giúp ta. 

      - Nghĩ giúp ngươi chuyện gì?

      - nghĩ xem, nữ nhân chúng ta có nhất định phải lập gia đình ? Ở mình được à?

      - phải được. Nhưng nếu như ngươi gặp được người mình thích lập gia đình tốt hơn.

      Bạch Vân dĩ nhiên hi vọng Tiểu Phương đặt mục tiêu cả đời là hi sinh vì người nhà, hoàn toàn đếm xỉa đến bản thân.

      - Gặp người mình thích? Thế nào gọi là thích?

      Tiểu Phương cau mày, tưởng tượng được đó là cảm giác ra sao.

      - Với ngươi mà , có lẽ……..giống như thích thức ăn vậy.

      - Người sao so với thức ăn được? Đó hoàn toàn khác nhau có được , ta hề muốn ăn thịt người.

      Tiểu Phương trừng mắt, cảm thấy ví dụ này quá tệ!

      Tiểu Vân biết nghe lời phải, nhanh chóng sửa chữa:

      - Vậy đổi cách khác. Nếu có người có thể khiến ngươi vui đến mức nảy ra ý định dùng gậy đánh ngất kéo về nhà tám phần chính là thích.

      - Ừm, thế còn đáng tin hơn chút.

      Tiểu Phương gật đầu, nhớ kỹ.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32-4: Gậy đánh nơi nào?





      Tiểu Phương luôn cho rằng nếu có gì bất ngờ trượng phu của mình trong hai người đó, chỉ còn xem xem trưởng bối hai gia đình có ấn tượng tốt với đến mức rước về làm dâu hay thôi. Cha mẹ từ lâu nhờ người nhắn lại rằng để tự chọn trượng phu theo tâm ý chính mình, gia đình hoàn toàn ủng hộ, có ý kiến.

      là chọn trượng phu nhưng kỳ thực Tiểu Phương hiểu , là người ta chọn . biết, nếu người ta biết và Hạ nhị phu nhân có giao tình có rất nhiều người sẵn lòng kết thân với , thậm chí có thể ngay cả đại tổng quản cai quản cả phủ cũng muốn cho nhi tử của mình cưới . Dù Tiểu Vân mảy may để ý bị cáo mượn oai hùm nhưng Tiểu Phương cảm thấy chuyện vặt vãnh như thành thân mà đem tên tuổi Tiểu Vân ra dọa người quá chuyện bé xé ra to.

      chỉ là tiểu nha đầu phòng bếp, vừa được thăng chức từ nha đầu nhóm lửa lên chân chạy tạp dịch, theo tiểu quản mua gia vị, việc việc nặng đều phải làm, tiền đồ tốt nhất sau này cùng lắm cũng chỉ là làm nữ đầu bếp hoặc tiểu quản mua sắm, mà thân phận như vậy trong cấp bậc nô bộc của hầu phủ vẫn là lên được mặt bàn. Theo chức vụ của đối tượng có thể bàn hôn chính là những người học việc từ bên ngoài đến như hoặc là người hầu làm chân chạy vặt. Tiểu Phương hề thấy tủi thân, giống như , cuộc sống là của mình, cần ngẩng mặt ước ao những người trông có vẻ tiền đồ xán lạn, nở mày nở mặt kia.

      Miễn phải chịu đói, những thứ khác đều là vấn đề gì lớn. Tiểu Phương luôn nghĩ như vậy.

      Vì thế hoàn toàn để ý việc mình hề để lại ấn tượng cho hai nam nhân “có thể thành trượng phu của mình” kia, sau khi ngó mặt qua loa hai lần cho có lệ, quay đầu liền quên mất người ta tướng tá ra sao. suy nghĩ rất tim phổi: tại sao phải nhớ? Dù sao tới lúc thành thân nhớ thôi, bây giờ quên cũng sao.

      với ma ma quản rằng hai người kia xem rồi, cảm thấy cũng tệ. Dù nhà nào có ý với , cũng đồng ý. Cho nên ma ma quản liền thăm dò ý tứ của hai nhà. Có điều, bà ấy thăm dò hơn tháng mà có chút tin tức nào cả. Hiển nhiên là người ta cũng chọn lựa, hi vọng nền tảng chờ sẵn, họ còn có thể chọn được nha đầu có tiền đồ tốt hơn. Tiểu Phương cũng hiểu, với những người sinh ra và lớn lên trong phủ điều kiện của được tốt lắm____không phải người sinh ra trong phủ, chức vụ có tiền đồ, ngoại hình bình thường.

      Có điều, vội. Hôn nhân chẳng qua là kết nhóm để sống, vốn ôm kỳ vọng quá tốt đẹp, cũng cảm thấy nhất thiết phải lập gia đình.

      Những ngày chờ đợi lại tiếp diễn, hơn tháng trôi qua, ăn thêm mấy bữa tiệc mừng. Hai nhà nọ hề có chút tin tức nào, xem ra là vừa ý , Tiểu Phương cũng dần nhạt chuyện lập gia đình, nghĩ, đời này của gặp được nam nhân có thể khiến muốn dùng gậy đánh ngất. Nếu gặp thôi, sống mình cũng rất tốt.

      lúc ý nghĩ này dần dần cắm rễ trong đầu ngờ lại có gậy đánh ngất ngoài ý muốn!
      Hôm đó, đến phố Nam làm việc, bất ngờ gặp phải vụ cướp bóc____mặc dù người bị cướp phải nhưng bất hạnh trùng hợp vào phạm vi xảy ra vụ cướp, trở thành cá trong chậu, trong con hẻm , ba kẻ ác vây đánh trước sau, muốn tránh xa cũng có cơ hội, ẩu đả bắt đầu.

      Ba gã xách đao cầm gậy vây đánh người đeo bọc đồ, luôn mồm bảo người đó để đồ lại. Người bị cướp tay tấc sắt, bị đánh đến mức liên tiếp thụt lùi, rất nhanh lùi đến chỗ Tiểu Phương nấp khiến Tiểu Phương thể gia nhập vào hàng ngũ đánh nhau.

      Tiểu Phương may mắn, lúc nấp trong góc nhặt được cây đòn gánh, vừa khéo có thể làm hung khí tự vệ. nhanh tay nhanh mắt, trước khi bị kẻ ác phát liền từ phía sau nhắm ngay kẻ ác cầm đao duy nhất, dùng hết sức mà đập chút lưu tình, khiến gã hôn mê ngay tại chỗ. Sau đó cầm đao của gã vứt cho khổ chủ bị cướp, :

      - Đừng có lúc nào cũng tránh, người ta muốn chém ngươi mà ngươi tránh cái rắm! Mau chém trở lại mới là chính đạo!

      vừa vừa tránh gậy của hai kẻ ác kia vung tới, thỉnh thoảng còn đánh trả lại, đánh cái nào chuẩn cái nấy, đánh đến mức hai kẻ cướp còn lại kêu đau oai oái.

      Kết quả, khi khổ chủ kia cầm đao lên, chuẩn bị tốt tâm lý, quyết định xông vào tham gia hành động chống ác Tiểu Phương đập ba kẻ kia hôn mê hết cả____ơ, , phải là tuy chỉ có ba kẻ ác nhưng đập hôn mê hết bốn người.

      Tiểu Phương cảm thấy mình rất oan uổng, khi đập ba kẻ ác kia phát khổ chủ nọ luôn co rụt lại bên cạnh, để nữ tử yếu đuối như mình đối diện với ba kẻ ác, trong lòng khó chịu trăm bề, quay đầu muốn mắng trận, nào ngờ lại lao vào gậy tay , sau đó, cứ thế mà ngất !

      Vậy mà cũng ngất được? Nam nhân này là giấy à?!
      Nhược Vân thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32-5: Hậu đánh ngất




      - Ta bao nhiêu lần rồi, khi đó ta vừa từ quan ngoại trở về, người mang theo hàng hóa quý giá do quý nhân kinh thành đặt, dám mảy may chậm trễ, dù bị bệnh cũng phải nhẫn nhịn khám chỉ vì muốn nhanh chóng đưa hàng hóa đến tay quý nhân. Khi đó ta toàn thân sốt cao, bệnh hơn nửa tháng, dọc đường bôn ba mệt nhọc, chống đỡ hơi để gục ngã, kỳ thực ta váng đầu hoa mắt từ lâu, toàn thân đau nhức. Ta là chịu đựng nổi mới ngã bệnh chứ phải đập vào gậy của nàng mà ngất! Ta đường đường là thương nhân du hành vào Nam ra Bắc, đương nhiên từng luyện quyền luyện cước, mình đấu với bảy tám tên đạo chích thành vấn đề, hôm đó là ta bệnh nặng mới ngất chứ phải vì bị nàng đập……

      - Được rồi được rồi, ngươi mấy trăm lần rồi, phiền à? Coi như ngươi bệnh đến mức đứng vững chứ phải bị ta đánh ngất sao?

      - Ta là bệnh chứ phải kiếm cớ! Khi đó nàng còn nhờ người đưa ta đến y quán, ta ở y quán dưỡng bệnh tháng chẳng lẽ là giả sao?!

      - phải ta mời người đưa ngươi đến y quán mà là mình ta kéo ngươi tới y quán, sức ta rất khỏe, vật tay với ngươi cũng thắng được đấy, có biết ?

      Tiểu Phương chịu nổi, tay chống nạnh tay chỉ vào nam nhân bị gậy đánh ngất kia, :

      - Ta này, suốt dọc đường chúng ta từ kinh thành tới Thường Châu, bây giờ sắp đến huyện Vĩnh Định, tổng cộng hơn hai tháng, ngươi ngày nào cũng niệm niệm niệm như vậy, thú vị lắm à?

      - Đương nhiên thú vị, nhưng nàng thể cứ đem chuyện đập ta gậy ra khoe khoang chứ, ràng phải như vậy! Nếu lúc đó ta bệnh, nàng có đập ta mười gậy, ta cũng ngất!

      Nam nhân bị trừng hơi thoái chí, giọng càng càng .

      - Nhưng ngươi ràng ngất mà, bất kể ngất thế nào, chung vẫn là ngất, phải sao?

      Cái này có gì hay mà biện bạch? rành rành ra đấy.

      - Nhưng nàng cũng đừng mãi thế, chờ chúng ta về nhà mẹ nàng, nhạc phụ nhạc mẫu cũng như vậy mặt mũi ta biết để đâu? Nàng trông ta lưng hùm vai gấu thế này, sao có thể bị đánh gậy liền bất tỉnh, phải ? Nàng ta thành kẻ nhìn được mà xài được nhạc phụ đánh giá ta ra sao?

      - Được được, ngươi đừng niệm nữa. Nếu ngươi thực để ý chuyện này như vậy ta với cha mẹ ta rằng ngươi chính là trượng phu bị ta đánh ngất đem về là được chứ gì? Chuyện chỉ câu mà ngươi suốt cả đường.

      - Ta cũng phải…..

      Nam nhân vẫn còn muốn biện bạch.

      - Được rồi được rồi, ta hiểu rồi. Ngươi khát , mau uống trà !

      Kỷ Tiểu Phương ngửa mặt lên trời, tưởng tượng được mình lại gả cho nam nhân trước mắt này, thậm chí còn vì mà rời khỏi Minh Tuyên hầu phủ, từ bỏ ước mơ tốt đẹp làm nữ đầu bếp và ước mơ về thức ăn cả đời ăn hết, cứ thế trở thành thê tử của thương nhân du hành…….

      Mỗi lần nghĩ đến đây, đều than thở đúng là nghiệt duyên. Lỗi tại cây đòn gánh ban đầu kia, sao lại để ngay đó cho đâm vào chứ?

      Kết quả phải chịu trách nhiệm cho gậy ấy, đem cả chung thân đại của mình vào.

      Đến giờ vẫn hiểu, cưới , chuộc thân cho rốt cuộc là vì báo ân hay báo thù? ràng rất muốn được ở Minh Tuyên hầu phủ cả đời, tại sao vừa chớp mắt rời phủ, lập gia đình, trở thành thê tử của thương nhân du hành trước mắt này?

      Tuy sẵn lòng theo lưu lạc đến chân trời góc biển, ngắm đủ loại phong cảnh trong thiên hạ; tuy cảm thấy nam nhân trước mặt này tốt hơn kiểu người như Trương Viên Lý Mộc rất nhiều, vừa lỗ mãng vừa ngốc nghếch, mặc dù có hơi nhiều nhưng phải thể chịu nổi____là người luôn có khuyết điểm, đừng bới móc lẫn nhau. Tầm nhìn của Tiểu Phương luôn rất thoáng, hề soi mói cả người và thức ăn. chỉ luôn nghĩ: nam nhân tốt và có thể khắp trời Nam đất Bắc sao lại khiến quyết định rời khỏi hầu phủ?

      Tiểu Phương xuất giá hơn nửa năm nay nhưng vẫn thể nào lý giải được.

      Sao mình có thể dễ dàng từ bỏ nhiều thức ăn miễn phí như vậy để rời phủ theo nam nhân này?

      - Nàng uống ngụm trà . nghĩ gì thế?

      Nam nhân rót chén trà đưa cho , thuận miệng hỏi.
      - Ta nghĩ, sao ta lại theo ngươi rời phủ nhỉ? ràng từ lâu ta hạ quyết tâm ăn của Minh Tuyên hầu phủ cả đời mà.

      - Ở đó có gì tốt? Ta có thể cho nàng đồ ăn ngon hơn!

      Nam nhân vui .

      - Ngon đến mấy cũng phải tốn tiền!

      Đây mới là trọng điểm được ? Nghĩ đến là đau lòng, giờ hối hận còn kịp ?

      - Ta rất giỏi kiếm tiền.

      Câu trả lời của tràn trề sức lực. Thân là thương nhân thành công, quen sống hời hợt, có lẽ thể có phong thái dáng vẻ như nhà giàu đại phú đại quý, nhưng chỉ đơn thuần thỏa mãn ham muốn về ăn uống thành vấn đề, đôi khi thậm chí còn được ăn ngon hơn cả quý nhân kinh thành chính gốc.

      - Đây phải vấn đề giỏi kiếm tiền hay …….

      Tiểu Phương lườm , đối với đề tài này, cũng muốn nữa.

      - Thôi, thông được với ngươi.

      Nam nhân bĩu môi, quen với dáng vẻ vô cùng đau lòng kia của thê tử nhà mình nên thèm để ý, cũng lười giận dỗi. Dù sao chuộc nàng ra rồi, nàng có muốn quay lại làm nô bộc cũng có cửa đâu, chỉ có thể hơi đau lòng vào mỗi lúc ăn cơm thôi, cứ mặc nàng.

      Tiểu Phương ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, thở dài hỏi:

      - Nè, đầu óc ngươi tốt, ngươi nghĩ kỹ lại xem, ban đầu khi chúng ta mới gặp nhau, kỳ thực người bị đập gậy là ta chứ phải ngươi, đúng ?

      - A?

      Nam nhân kinh ngạc, hiểu thê tử nhà mình lại suy nghĩ lung tung cái gì?

      - Ôi, quả nhiên…….

      Tiểu Phương thở dài liên tục.

      - Mặc dù người té xỉu là ngươi nhưng người bị gậy đập là ta.

      hoàn toàn hiểu gì, mà Tiểu Phương cũng có tâm trạng giải thích, chỉ lặng lẽ rơi lệ trong lòng mà nghĩ_____

      Tiểu Vân chỉ gặp nam nhân muốn đánh ngất kéo về nhà là thích. Nào ngờ thích người phải trả giá nhiều!

      Hu hu hu, cơm miễn phí cả đời ở Minh Tuyên hầu phủ cứ thế mà mất rồi….

      Gậy này gõ oan mà!  

      HOÀN
      Nhược Vân thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :