1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghề Làm Phi - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (FULL 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.2

      Người con yểu điệu trong làn váy mềm hơi liêu xiêu cúi người hành lễ, bị đưa tay cản lại, thấp giọng cười : "Đêm qua ái phi vất vả rồi, vẫn nên nghỉ lát." xong, thấy nàng nở nụ cười tươi tắn như hoa mới quay người ra ngoài.

      Đế vương đều thích quay đầu, trong mắt bọn họ, luôn là người khác nhìn bọn họ mất, còn họ chưa bao giờ cần quan tâm ánh mắt người nhìn theo thế nào, bởi cần nhìn, bọn họ cũng biết, trong mắt người đó luôn là kính cẩn, sợ hãi và thấp thỏm yên.

      Phong Cẩn tới cửa, hiểu vì sao, hề có bất kì dự liệu nào, đột nhiên quay đầu lại, cái quay đầu, liền thấy được tình thể che giấu trong mắt nữ tử. Ánh mắt này dường như trong quá khứ từng nhìn thấy từ nàng, nhưng khi đó nàng che giấu quá nhanh, mà lúc ấy cũng quan tâm trong mắt nàng là loại tình cảm gì.

      Chiêu sung nghi hình như ngờ Hoàng thượng quay đầu nhìn lại, hơi hoảng hốt, sau đó cúi đầu nghiêng người hỏi: "Hoàng thượng còn quên gì chăng?"

      " có," Phong Cẩn bình thản , "Nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm đây."

      Ngự giá của Đế vương rời khỏi cung Hi Hòa, hướng về phía điện Kim Loan, vì trời chưa sáng , bầu trời vẫn còn thấy được mấy vì sao lấp lánh. Cao Đức Trung cúi thấp đầu bên kiệu vua, suốt dọc đường an tĩnh, ra khỏi nội cung, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Hoàng thượng.

      "Cao Đức Trung, lát nữa ngươi bảo người đem chiếc cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo có khắc hoa súng đưa đến cung Hi Hòa."

      "Vâng, thưa Hoàng thượng." Cao Đức Trung thoáng giật mình, cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo chỉ có vài chiếc, mà chiếc có khắc hoa lại càng tinh xảo, đẹp đẽ, Hoàng thượng muốn ban cho vị chủ nhân ở cung Hi Hòa kia? Nếu ông nhớ lầm, trong cung chỉ có Hoàng hậu và Thục quý phi là từng được ban thưởng cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo, ngay cả vị Yên quý tần rất được sủng ái mấy năm gần đây cũng hề có.

      Nhớ tới ngày trước khi Chiêu sung nghi thất thế, Cao Đức Trung cảm khái, trong hậu cung có lên có xuống, chưa tới giờ khắc cuối, chưa biết ai thắng ai thua.

      Trong cung Thái hậu, chỉ vài phi tần có vai vế được ngồi, Trang Lạc Yên ngồi bên dưới Từ chiêu dung, cùng các "đồng nghiệp" khác nghe Thái hậu giảng dạy đức dung của người phụ nữ.

      Thái hậu vài câu râu ria xong, nhìn về phía Trang Lạc Yên ngồi ngay ngắn kính cẩn, hỏi: "Hôm trước nghe có kẻ ra gì làm hại Chiêu sung nghi ngã xuống hồ, nay bình phục?"

      "Làm phiền đến Thái hậu nương nương phải bận tâm, tần thiếp bình phục ạ." Trang Lạc Yên đứng dậy nghiêng người, "Để Thái hậu nương nương lo lắng, tần thiếp có tội."

      "Ngươi vô cớ phải chịu khổ, nào có tội gì." Thái hậu từ ái cười cho nàng ngồi xuống, lại thở dài , "May mà Hoàng thượng minh, để ngươi phải chịu oan khuất, trong cung này luôn có vài kẻ tham lam như vậy đấy, quả thực nên cảnh cáo chút, Hoàng hậu thấy có đúng ?"

      "Con dâu xin ghi nhớ lời mẫu hậu dạy." Hoàng hậu gắng gượng cười đoan trang, đứng dậy hành lễ với Thái hậu.

      Mọi người ở đây đều biết Thái hậu đâu phải quan tâm tới Chiêu sung nghi, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này làm Hoàng hậu mất mặt mà thôi, nếu sao lại thẳng thừng đến thế? Song, những chuyện này liên quan đến họ, họ cứ coi như xem kịch là được.

      Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Chiêu sung nghi, bọn họ lại thấy buồn cười trong lòng, việc này vốn có quan hệ gì với nàng, nàng là người bị hại, nghe thế lại cảm thấy xấu hổ, đúng là còn vụng về lắm, chẳng lẽ nàng dựa vào vẻ vụng về ấy hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng?

      quan tâm các phi tần nghĩ gì, Trang Lạc Yên quyết tâm gia nhập ván cờ của Thái hậu và Hoàng hậu, làm mất lòng ai cũng nhận kết cục rất thảm, mà trong tình hình này, ai có thể thực lấy lòng cả hai bên, nàng tự thấy mình có khả năng ấy, và cũng cố gắng làm loại chuyện này.

      Trong cuộc chiến vừa rồi, Thái hậu chiếm thế mạnh hơn. Trang Lạc Yên theo các phi tần ra khỏi cung An Khang, nhìn theo phượng giá rời , chờ các phi tần địa vị cao hơn lên kiệu rồi bản thân mới ra về.

      biết có phải trùng hợp chăng, kiệu của Trang Lạc Yên và Tương hiền tần cái trước cái sau đường, Trang Lạc Yên nghĩ chút rồi mời Tương hiền tần cùng tiến lên ngang mình.

      "Tinh thần của Chiêu sung nghi muội muội hình như khá lên nhiều." Tương hiền tần cố khen câu, dưới bóng cây, cười rất dịu dàng, "Ta cũng yên tâm hơn rồi."

      "Cảm tạ tỉ tỉ nhớ tới." Trang Lạc Yên cười cười, "Chỉ rơi xuống nước chút, đâu phải chuyện lớn gì."

      "Muội muội là rộng lượng," Tương hiền tần vẫn cười tủm, đột nhiên , "Hôm trước Hoàng thượng vừa đặc biệt ân chuẩn Thục quý phi về thăm nhà, đúng là ân điển lớn."

      Trang Lạc Yên hơi ngạc nhiên, ngờ Tương hiền tần chuyện này với mình. Đối với nữ tử trong cung, đừng về thăm nhà, ngay cả chuyện được gặp người nhà cũng là ân điển của Hoàng đế ban cho, chưa phi tần cấp thấp như nàng, kể cả "đẳng cấp" như mấy người Hoàng hậu, Thục quý phi, e là mỗi năm cũng khó được gặp người nhà lần.

      Nghĩ vậy, Trang Lạc Yên thể cảm thán, các loại phim truyền hình về cung đình kiếp trước đúng là "điêu" , nào là cha mẹ chị em của phi tần vào cung gặp mặt như chợ, nào là bàn bạc kế sách đối phó này nọ, khi đến nơi đây nàng mới biết thế nào mới thực là "hậu cung được tham gia chính ", là "cung đình là nấm mồ chung của phụ nữ".

      Nghĩ lan man chút, Trang Lạc Yên quay sang cười : "Thục quý phi vào cung vài năm, nay Hoàng thượng đặc biệt cho phép về thăm nhà, hiển nhiên là hoàng ân như biển."

      "Đúng là hoàng ân như biển." Tương hiền tần nhớ lại, mình vào cung bao năm, chỉ có lần được gặp người nhà, năm ấy mưa thuận gió hòa, Hoàng thượng đặc biệt cho phép các phi tần được gặp người thân, phải mình nàng mới được.

      Trang Lạc Yên vẫn chắc chắn về thái độ của Tương hiền tần với mình, là địch, nàng ấy chưa từng hãm hại mình, đôi khi còn ra vẻ tình cờ nhắc nhở mình chút; là bạn, thấy nàng ấy có ý định lôi kéo mình, người này dường như chỉ muốn cố gắng sống bình thản hết cuộc đời tại đây, đồng thời thờ ơ xem người khác diễn trò. Nhưng chính cuộc sống của người này khiến Trang Lạc Yên thấy , phi tầnđược sủng ái phải nhận loại đối xử như thế nào.

      hiền tần, trong cung được coi là chủ tử lớn cũng tính , vậy mà lại mời nổi thái y được việc, đồ dùng thường ngày cái gì cũng thiếu. Với người thích hưởng thụ như Trang Lạc Yên, cuộc sống như thế thực thể coi là dễ chịu.

      Nhưng vị Tương hiền tần này hình như chưa bao giờ vô duyên vô cớ những lời vô ích vô can với mình, lần này nhắc tới chuyện Hoàng đế cho phép Thục quý phi về thăm nhà là có ý gì?

      Là muốn nhắc nhở mình về mức độ được sủng ái của Thục quý phi để mình cẩn thận, hay còn ngầm ý nào khác?

      ***

      Chuyện Thục quý phi được về thăm nhà đâu phải bí mật, nhà họ Tô triều phải là vọng tộc hạng nhất nhưng bởi vì Hoàng thượng cho phép Thục quý phi về thăm nhà, các quan viên khác cũng cẩn trọng hơn với họ.

      Triều đình và hậu cung, tuy luôn nhấn mạnh rằng thể có liên hệ với nhau nhưng đôi khi lại có dính líu chặt chẽ, nghiêm khắc mà , thậm chí là có vinh cùng hưởng, động bên thôi cũng khiến cả hai phía chấn động.

      Nhà họ Triệu ngược lại, gần đây thế lực của họ triều ngày càng lụn bại, trước đó con nhà họ Tôn - gia tộc thân thiết với họ, ám hại con họ Trang được Hoàng đế sủng ái, làm hại Tôn gia bị Hoàng đế trách mắng, Triệu gia cũng bị hắt hủi lây, tại ngay cả gia tộc từng bị bọn họ chèn ép như Tô gia cũng gián tiếp nhận được ân điển của Hoàng đế khi Thục quý phi được về thăm nhà, như vậy, Triệu gia càng lúc càng thất thế.

      Các phi tần trong cung thấy Hoàng hậu bị mất mặt, đều cùng nhau đoán xem liệu Hoàng hậu có gây khó dễ cho Chiêu sung nghi hay , bởi nếu phải vì Chiêu sung nghi, Hoàng hậu cũng đến mức xấu mặt thế này. Song đáng tiếc, Hoàng hậu sống trong cung lâu như vậy, đương nhiên vì nóng giận nhất thời mà hành động nông nổi. Thời gian này, ngoại trừ thỉnh thoảng phái người hỏi thăm sức khỏe của Chiêu sung nghi, Hoàng hậu còn ban thưởng ít đồ để Chiêu sung nghi bồi bổ, thể rộng lượng của Hoàng hậu, khiến người ngoài muốn xem trò vui đều thất vọng.

      Ngày Thục quý phi xuất cung về thăm nhà được ấn định là mùng Sáu tháng sau, mấy ngày gần đây có vài phi tần phân vị thấp đến lấy lòng Thục quý phi, còn các phi tần khác chỉ thờ ơ nhìn, coi như việc này liên quan đến họ.

      Trang Lạc Yên chứng kiến những động thái gần đây trong cung, chợt nhớ lại đoạn văn miêu tả cảnh phi tần về thăm nhà trong danh tác đời trước từng đọc, nhìn thấy rất có thể diện, nhưng chẳng qua chỉ là chút le lói cuối cùng khi phồn hoa qua . Những ngày gần đây, thái độ của Hoàng đế đối với Hoàng hậu thay đổi nhiều lắm nhưng lần này cho Thục quý phi về thăm nhà, đánh chết Trang Lạc Yên cũng tin Hoàng hậu hề vướng mắc trong lòng.

      Ở nơi này, nữ tử nào cũng là kẻ đáng thương, mặc dù tay dính đầy máu tươi nhưng phải hạng người cùng hung cực ác. Họ đều là vật hy sinh của bề , dùng đời mình đổi lấy yên ổn vinh hoa cho gia tộc, dù rằng, khi bước chân vào hậu cung, được nhận thánh sủng có lẽ được hào quang vô hạn, nhưng...

      " là đáng tiếc." Thổi lá trà mặt nước, Trang Lạc Yên ngẩng đầu thở dài hơi, phi tần có bao nhiêu gánh nặng vai như nàng chắc nhiều, những nữ tử trẻ trung, xinh đẹp như hoa như ngọc và đầy sức sống lại phải lãng phí thanh xuân, mơ ước, thậm chí là lãng phí cả cuộc đời cho người đàn ông, là đáng tiếc. Nếu ở kiếp trước, người đàn ông này phải chịu bao nhiêu nguyền rủa của các bạn đồng giới đây?

      "Bẩm chủ tử, Hoàng hậu nương nương phái người tới , trưa nay Hoàng hậu nương nương mở yến thưởng cúc phẩm cua, mời người tới dự."

      Thính Trúc vào phòng, thấy chủ tử ỷ người bên giường, bưng tách trà trầm tư, bèn hơi giọng thông báo, "Nhiều chủ từ các cung cũng được mời , nô tì còn nghe , Hoàng thượng xử lý chính xong, có thể cũng tới."

      "Thưởng cúc phẩm cua vào lúc này?" Trang Lạc Yên nhìn ra khoảng nắng chói chang ngoài cửa sổ, lúc này phải thời điểm cúc nở đẹp nhất, cũng phải thời điểm ăn cua ngon nhất, Hoàng hậu làm vậy là có ý gì?

      "Lúc này cua được béo, ăn hẳn chưa đủ ngon, có lẽ là muốn nếm thử cái mới mẻ chút thôi, muốn ăn loại cua biển ngon nhất còn phải chờ thêm hai tháng nữa." Thính Trúc cười cười, thay đóa hoa héo trong bình, nhìn về phía Trang Lạc Yên vẫn bình thản như , "Nhưng vào thời tiết này thể ăn quá nhiều cua đâu, chủ tử thích cũng phải cố nhịn, kẻo ăn nhiều, bị lạnh bụng phiền lắm."

      Chẳng qua chỉ là muốn nếm thử cái tươi mới, thể ăn nhiều?

      Trang Lạc Yên cười nhạt, đặt trà trong tay xuống, cầm quạt chậm rãi phe phẩy: "Vậy ta vẫn nên chú ý chút, bảo người trong cung chuẩn bị kiệu, khi nào đến giờ ."

      Làm Hoàng hậu cũng dễ dàng chút nào, mấy ngày nay Thục quý phi nổi bật hẳn lên, nàng ta muốn mượn yến hội này để cảnh cáo vài vị phi tần quá "tích cực" rằng, Thục quý phi dù được sủng ái đến đâu vẫn chỉ là quý phi mà thôi, nàng mới thực là người đứng đầu hậu cung này.

      thành viên của hậu cung, có thể quan tâm xem Hoàng đế có sủng ái mình nhất hay nhưng nhất định phải lưu ý địa vị của Hoàng hậu là nàng đây, dạo này Thục quý phi quá nổi bật quả khiến nàng hơi bất mãn.

      Yến hội này, e là còn có mục đích cảnh cáo Thục quý phi, Hoàng đế lại còn muốn tới dự, đồng chí này đúng là chỉ sợ hậu cung đủ loạn, lần này còn muốn đứng ra làm chỗ dựa cho Hoàng hậu phát uy.

      Lúc Trang Lạc Yên tới ngự hoa viên, quá sớm cũng quá muộn, chủ trì là Hoàng hậu tới, nàng lại gần lễ phép cúi chào, Hoàng hậu rất ôn hòa với nàng, còn bố trí cho nàng vị trí tốt, đủ để biểu địa vị "được trọng dụng" trong cung của Trang Lạc Yên.

      Sau đó là các phi tần tốp năm tốp ba tới, Thục quý phi và Tô tu nghi đến khá trễ. Thục quý phi mặc bộ váy màu hồng đào, khuôn mặt cũng kiều diễm như hoa đào mới nở, ở đây tuy có khá nhiều phi tần trẻ tuổi hơn Thục quý phi nhưng khi so sánh với nàng ta vẫn bằng phần.

      "Tần thiếp ra mắt Hoàng hậu nương nương, tần thiếp tới muộn, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội." Thục quý phi vẫn dịu dàng tao nhã hề thay đổi, luôn khiến người ta vừa nhìn cảm thấy đây là người vô cùng tốt đẹp, mặc dù nàng ta tới muộn nhưng khiến người khác thấy nàng ta sơ suất, người như vậy dường như trời sinh mang theo khí chất khiến người ta có thiện cảm, để người chưa biết nàng đem tất cả những từ ngữ đẹp nhất dùng cho nàng.

      Trang Lạc Yên biết, người đàn bà như vậy rất đáng sợ, nhan sắc khuynh thành, tư thái tao nhã, xuất thân thấp, lại có đầu óc có thủ đoạn, hơn nữa còn giỏi nhẫn, người như Thục quý phi này, nếu đến đường cùng nên đối địch với nàng ta, bởi đối địch với người như thế là loại chuyện rất khó khăn và thống khổ.

      "Thục quý phi gần đây bận rộn, muộn chút cũng bình thường, huống chi là do bổn cung tới hơi sớm." Hoàng hậu cười, cho Thục quý phi ngồi xuống, quay đầu với thái giám bên cạnh, "Nếu Thục quý phi và Tô tu nghi tới, vậy khai yến ."

      Thế này chẳng phải cố tình ám chỉ cho mọi người ngồi đây, yến hội kéo tới bây giờ mới bắt đầu đều là do Thục quý phi và Tô tu nghi hay sao? Hoàng hậu quả rất am hiểu chuyện gây thù chuốc oán với chị em họ Tô.

      Lúc này tuy phải đúng độ hoa cúc nhưng mấy bồn cúc trân quý được khiêng ra cũng khiến Trang Lạc Yên nổi hứng thú, nếu Hoàng hậu thưởng cúc, nàng nên lãng phí phần tâm sức của Hoàng hậu, có phải nào?

      Khi ăn cua, trình tự hơi phức tạp, nhưng người ngồi đây có ai phải tự động tay đâu, Trang Lạc Yên ăn cái bánh bao nhân gạch cua chỉ nhỉnh hơn ngón tay cái chút, thấy hơi ngấy, liền nhấp hớp trà hoa cúc súc miệng, nhìn mấy bồn hoa sặc sỡ các màu đặt bên cạnh, ngẩn ra.

      "Hoàng thượng giá lâm."

      Nhân cơ hội đứng dậy hoạt động dạ dày chút, Trang Lạc Yên hành lễ xong thấy Đế Hậu cùng nhau ngồi xuống, mắt tự chủ lại liếc sang bàn Thục quý phi, thấy nàng ta vẫn tươi cười như cũ, biết trong lòng có cười được như vậy .

      "Các ái phi cần đa lễ, bữa tiệc hôm nay, trẫm vốn định đến nhưng nghĩ Hoàng hậu vất vả chuẩn bị, trẫm đành lòng lãng phí tấm lòng của Hoàng hậu." xong, tự tay gắp chiếc bánh bao gạch cua vào bát Hoàng hậu.

      Các phi tần nghe vậy, lập tức nối đuôi Hoàng hậu nương nương vất vả, yến hội rất thịnh soạn...

      "Chiêu sung nghi muội muội thích ăn bánh bao nhân gạch cua có thể nếm thử món thịt cua chưng trứng, món này ngon mềm ngấy, chắc là hợp với khẩu vị của muội." Yến hội tiếp tục được lát, Từ chiêu dung ngồi phía Trang Lạc Yên cười cười, nhàng mở miệng, "Sung bàn chử thục đôi lâm lang, chanh cao tương tiết điều kham thường, nhất đẩu phách khai hồng ngọc mãn, song ngao la xuất quỳnh tô hương(*), mỹ vị như thế, muội muội đừng nỡ bỏ qua."

      (*) Trích trong bài “Cua” của Đường Ngạn Khiêm, nhà thơ đời Đường. Dịch nghĩa: Đầy mâm cua chín chất như núi, thêm chanh dầu muối lại càng ngon. tay tách thịt đỏ tựa ngọc, đôi càng béo ngậy thực là thơm.
      lananhtran51, trạch nữB.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.3

      Trang Lạc Yên bị mấy câu thơ đột nhiên nhảy ra từ miệng Từ chiêu dung làm cho giật mình sững sờ, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, thấy Hoàng đế và Hoàng hậu chú ý tới động tĩnh bên này bèn cười : "Thịt cua đúng là rất tuyệt, có điều hoa cúc cũng rất đẹp, muội muội nhất thời mải ngắm hoa mà quên mất bàn mỹ thực." xong, đứng dậy nghiêng người với Hoàng đế và Hoàng hậu, "Hoa cúc do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị quá đẹp, tần thiếp quen làm hai việc cùng lúc, chỉ mải thưởng cúc, quên mất bàn cua cũng rất ngon này."

      " hiếm thấy người chỉ thích ăn ngon như nàng lại mải ngắm hoa quên đồ ăn, chứng tỏ hoa cúc này quả là rất đẹp, ngay cả tục nhân chỉ biết cái ăn như Chiêu sung nghi cũng quên ăn vì hoa." Phong Cẩn mỉm cười, lại thưởng vài thứ cho Hoàng hậu, quay sang thấy Trang Lạc Yên dường như hơi xấu hổ, liền cười trêu, "Hoàng hậu, đợi lát nữa nhớ sai người mang cho tục nhân này vài món , kẻo đợi lúc nàng ta nhớ tới ăn lại phải tiu nghỉu thất vọng."

      Hoàng đế mấy câu này, nghe qua có gì đặc biệt, nhưng nếu nghe kỹ khiến người ta cảm thấy quan hệ giữa Hoàng hậu và Chiêu sung nghi rất là hòa thuận thân thiết.

      Thục quý phi mỉm cười nhìn Hoàng đế và Hoàng hậu cái, lại cúi đầu rất nhanh.

      Mọi người ở đây đều hiểu, Hoàng đế làm như vậy là muốn cho tất cả, Hoàng hậu vẫn là người đứng đầu hậu cung này, chuyện giữa Tôn dung hoa và Chiêu sung nghi qua rồi, sau này đừng kéo chuyện đó lên người Hoàng hậu nữa.

      Hậu cung có nữ tử nào vụng về ngu ngốc, ai nấy đều hiểu, mà người làm Hoàng đế như Phong Cẩn cũng hiểu. Tâm trạng cửa Đế Hậu rất tốt, yến hội đương nhiên thuận lợi tiến hành đến phút cuối, còn Chiêu sung nghi bị Hoàng đế trêu chọc đôi câu, trong mắt mọi người, phải mất mặt mà là rất có thể diện.

      Hoàng thượng biết Chiêu sung nghi thích mỹ thực, đúng là phải có đôi chút thực lòng quan tâm đến nàng ta, au này gặp nàng ta vẫn nên khách khí chút, để tránh chuốc phiền toái vào thân mà còn hay biết.

      Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi, bởi vì ở đây còn nhiều phi tần được sủng ái hơn, như Trang Lạc Yên này, nhiều nhất chỉ tính là được chú ý chứ chưa tới mức thánh sủng nổi trội.

      Có lẽ, chỉ có Cao Đức Trung đứng trong góc mới hiểu được, mấy câu của Hoàng thượng hôm nay, chỉ bảo vệ tôn nghiêm của chính cung Hoàng hậu ở hậu cung này, mà còn...

      Nhìn thoáng qua vị Chiêu sung nghi nổi bật lắm trong đám phi tần, vị phi tần địa vị cao lại phải đứng đầu sóng ngọn gió, coi là chuyện tốt, huống chi điều tiếng còn liên lụy đến triều chính và chính cung nương nương.

      ***

      Khi nắng gắt đầu thu mất dần uy thế của mình, Thục quý phi cùng đoàn nghi trượng hoàng quý phi về thăm nhà, trong đêm tối, đội ngũ xa hoa khiến tất cả phi tần đều phải đỏ mắt, cỗ xe bát bảo xông hương họa phượng, trong ghen ghét, đố kỵ và ước ao của bao người, chầm chậm ra khỏi cung.

      Trang Lạc Yên tựa vào cửa sổ, nghe ồn ào bên ngoài vọng lại, khỏi buồn cười, đưa tay sửa lại tóc mai trán, vươn đầu ra bên ngoài: "Đêm nay trăng rất tròn và sáng nhỉ?"

      Vân Tịch thắp từng ngọn nến trong phòng, tới sau lưng Trang Lạc Yên, sắc mặt quan tâm: "Chủ tử, giờ vào thu, đêm lạnh rồi, nô tì lấy thêm áo choàng cho người nhé?"

      "Ta nào có yếu đuối như vậy đâu." Trang Lạc Yên lùi về, cười , "Hiếm có ngày mát mẻ như thế, nhóc này lại muốn ta mặc thêm áo."

      Thấy sắc mặt chủ tử vẫn bình thường, hình như hề có ý nhớ nhà, Vân Tịch cũng buông xuống lo âu trong lòng.

      Nhìn ra ngoài hành lang, những ngọn đèn cung đình lập lòe theo gió, Trang Lạc Yên khẽ thở dài: "Ngày xưa chưa từng cẩn thận ngắm kĩ ánh trăng, hôm nay tĩnh tâm nhìn, mới hiểu vì sao nhiều thi nhân gửi tình vào trăng đến thế."

      "Nô tì được đọc nhiều sách, nhưng vẫn còn nhớ câu thơ mà chủ tử thích nhất kia: Thấy trăng thoạt mới là ai, trăng song thoạt mới soi người năm nao? Người sinh... Người…(*)"

      (*) Trích trong bài “Đêm trăng hoa sông xuân” của Trương Nhược Hư, bản dịch của Tản Đà.

      "Người sinh mãi, kiếp nào cho hết. Nhìn trăng song năm hệt sai." Trang Lạc Yên cười cười, đọc tiếp hai câu sau, nhàng lắc đầu, "Ánh trăng quả là rất đẹp. Ta thích bài thơ này vì nó lên niềm xúc động trước cảnh sắc và sinh mệnh mà phải gửi gắm tình cảm vào trăng." Quay người rời khỏi cửa sổ, Trang Lạc Yên cách khinh thường, "Ánh trăng hay thay đổi, lấy nó để gửi tình chỉ làm vấy bẩn tình cảm ấy mà thôi."

      "Ái phi có lý, trẫm cũng cho rằng trăng đẹp có đẹp, tiếc là thay đổi quá nhanh, thể gửi tình."

      "Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Vân Tịch ngờ lúc này Hoàng đế đột nhiên tới, kinh hoàng quỳ xuống hành lễ, đầu cẩn thận ngẫm lại từng lời chủ tử và mình xem có gì phạm vào điều kiêng kỵ trong cung hay .

      "Thiếp tham kiến Hoàng thượng." Trang Lạc Yên cũng tỏ ra kinh ngạc và vui sướng, cứ ngây ra kịp phản ứng lại, nghe Vân Tịch thỉnh an mới vội vàng cúi người hành lễ.

      "Ái phi cần đa lễ như vậy, là trẫm làm giai nhân giật mình." Phong Cẩn bước đến nắm tay Trang Lạc Yên, "Trẫm đúng là nghĩ oan cho ái phi rồi, ái phi cũng có chút tài văn chương đó chứ."

      Trang Lạc Yên ngượng ngùng cúi đầu: "Hoàng thượng lại trêu thiếp rồi, thiếp chẳng qua chỉ ngâm lại bài thơ thôi." May nhờ có ký ức của thân thể này, nếu bài thơ ấy nàng cũng ngâm được, học vấn bao nhiêu năm từ nền giáo dục đại đặt vào hậu cung đây, chẳng khá hơn kẻ mù chữ là bao.

      Khi người đàn ông và ở chung chỗ, nếu cả đêm chỉ ngâm thơ đối từ, người đàn ông này phải mọt sách là Liễu Hạ Huệ, mà hiển nhiên Phong Cẩn rơi vào trường hợp nào trong hai loại ấy, vì vậy chuyện sao trăng, tâm thơ từ ca phú xong, phải làm chính thôi.

      Ánh trăng dần chếch vào phòng, toàn bộ cung điện rơi vào yên ắng, Cao Đức Trung canh giữ ở gian ngoài, lẳng lặng nhìn ánh trăng chiếu sáng dần phòng trong, cho đến gần giờ tý, tiểu thái giám rón rén tới.

      "Cao tổng quản, Thục quý phi về thăm nhà nay quay lại cung, bảo muốn bái tạ hoàng ân, ngài xem..."

      Cao Đức Trung nhìn vào cánh cửa phòng trong, khẽ: "Thục quý phi về thăm nhà mệt nhọc, Hoàng thượng thương Thục quý phi, miễn cho lễ quỳ lạy tạ ơn hôm nay, đợi ngày mai Thục quý phi nghỉ ngơi khỏe lại rồi lạy tạ cũng muộn."

      "Nô tài hiểu rồi." Thái giám khom người ra, dám thở mạnh lấy hơi.

      Cao Đức Trung đổi tay cầm phất trần, lại liếc nhìn vào căn phòng có bất kỳ tiếng động nào trước mặt, hơi ngáp cái, gọi hai tên thái giám, dặn dò họ để ý cẩn thận rồi về chỗ của mình nghỉ ngơi. Những việc nên làm làm xong, ông nên ngủ giấc cho ngon, nếu sáng mai làm việc mà có sơ suất gì phiền.

      Hôm sau, tiễn Hoàng đế rồi, Trang Lạc Yên mới biết Thục quý phi về thăm nhà cũng chỉ trong hai canh giờ, tối qua chưa đến giờ tý về cung. Có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thăm hỏi được gì cơ chứ, trở về còn bị đám người đố kỵ, đúng là chẳng phải chuyện có lời.

      thế, nhưng so với những phi tần bao năm chưa được gặp người nhà Thục quý phi may mắn hơn nhiều. Càng may mắn hơn là nàng ta được sủng ái đủ nhiều, địa vị trong cung cũng đủ cao, nếu chỉ là phi tần thường thường bậc trung, chỉ e cuộc sống ngày sau dễ chịu nổi.

      Thục quý phi sáng sớm tới dập đầu tạ ơn Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu, vui vẻ ngồi trong cung Cảnh Ương chờ các phi tần khác tới thỉnh an Hoàng hậu. Tuy gặp được Hoàng thượng, chỉ dập đầu ngoài tẩm cung của ngài nhưng chuyện đó hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng ta, là phi tần duy nhất được về thăm nhà kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi, nàng có vốn liếng mà vui vẻ.

      "Diệp thục dung tới."

      Diệp thục dung tuy được sủng ái nhưng bởi nàng từng mang thai, lại có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu, người trong cung ai dám gây khó dễ cho nàng. Song biết có phải vì sảy thai hay , mấy tháng nay nàng ta trông rất sa sút và ưu tư, thậm chí còn thu mình khiêm tốn hơn cả hồi Thái hậu mới lễ Phật.

      "Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương." Sắc mặt Diệp thục dung hơi nhợt nhạt, phấn son tơ lụa người cũng giúp nàng thêm đôi phần sức sống. Hoàng hậu tuy bị Thái hậu chèn ép nhưng xã giao bề ngoài vẫn làm rất tuyệt, cho nàng ngồi rồi mới tiếp tục trò chuyện cùng những phi tần khác.

      "Thục quý phi sáng sớm tới tạ ơn, thân thể có mệt mỏi chăng?" Hoàng hậu ân cần , "Bổn cung cũng đâu có cứng nhắc như vậy, nếu mệt cứ về sớm nghỉ ngơi , ai trách gì đâu."

      "Hoàng hậu nương nương thương là vinh hạnh của tần thiếp, tần thiếp vẫn ổn ạ." Thục quý phi mỉm cười mềm mại, sắc mặt đúng là thấy uể oải.

      "Nàng là người biết quy biết củ," Hoàng hậu gật đầu, "Dù hôm nay Hoàng thượng nghỉ trong tẩm cung, nàng vẫn tới sớm dập đầu, có thể thấy nàng rất cảm động trước ân đức của Hoàng thượng."

      "Lúc này chắc là Chiêu sung nghi cũng sắp tới thỉnh an rồi đây," Diệp thục dung thờ ơ tiếp câu, giọng vẫn tẻ nhạt như cũ.

      Hoàng hậu nhìn Diệp thục dung cái, cười : "Nàng ấy xưa nay cũng là người biết phép tắc, dù hôm trước hầu hạ Hoàng thượng sáng hôm sau vẫn tới thỉnh an."

      Nụ cười môi Thục quý phi hề thay đổi, thoáng rũ đôi mắt đẹp, giấu ánh nhìn châm chọc trong đó, Hoàng hậu cho rằng chỉ bằng mấy lời của nàng ta làm mình khó chịu mà ra mặt đối đầu với Trang Lạc Yên sao, buồn cười . Nếu nàng thực gây gổ với Trang Lạc Yên, cuối cùng nàng và nàng ta đều bị thiệt, khéo còn bị quy kết tội cậy sủng mà kiêu cũng nên, lúc ấy, người đứng cười xem trò vui còn phải vị Hoàng hậu hiền đức này sao?

      "Tần thiếp cũng thích cung cách lễ độ này của Chiêu sung nghi." Thục quý phi ngẩng đầu, nét mặt tươi cười như hoa.

      "Hiền phi nương nương tới. Chiêu sung nghi tới."

      "Hiền phi với Chiêu sung nghi cứ như hẹn trước vậy." Thục quý phi lại bổ sung câu.

      Hoàng hậu cười cười: "Tình cờ cũng là duyên phận."

      Trang Lạc Yên vào, thấy mấy nữ tử trong phòng cười tươi tắn như hoa xuân, người khác nhìn vào còn tưởng là đám bạn tốt chuyện phiếm với nhau cơ đấy.

      Trang Lạc Yên chào Hoàng hậu xong, vừa ngồi xuống lại nghe thấy Thục quý phi lên tiếng: "Vừa rồi Hoàng hậu nương nương còn khen Chiêu sung nghi muội muội mặc dù hầu hạ Hoàng thượng cũng sớm tới thỉnh an, vừa mới dứt lời thấy muội muội tới, đúng là nên nhắc nhở người khác nhiều quá."

      Trang Lạc Yên nghe vậy bèn cười : "Các tỉ tỉ muội muội ở đây chẳng phải đều thế sao, tần thiếp chẳng qua chỉ là làm việc theo đúng quy củ mà thôi." Mấy câu này của Thục quý phi nghe có vẻ thú vị đấy, biết chỉ đơn giản là cho nàng biết Hoàng hậu bày kế hại nàng hay là muốn cố ý gây xích mích giữa mình và Hoàng hậu?

      "Đâu chỉ bổn cung vậy, vừa rồi ngay cả Diệp thục dung cũng khen Chiêu sung nghi làm việc rất đúng quy củ." Hoàng hậu cười , "Muội cư xử đúng phép tắc, mọi người đương nhiên khen ngợi."

      Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười, chầm chậm cúi đầu xuống. Hoàng hậu này cũng là người khá hay ho đây, toạc cả ra khiến Thục quý phi còn lời nào để , nhưng nàng ta nhắc đến Diệp thục dung làm gì?

      Nữ tử trong hậu cung ấy à, đều là nhân tài IQ cao chót vót cả.

      Thỉnh an xong, ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên lên kiệu, dọc đường rất nhiều cung nữ thái giám hành lễ với nàng rồi tránh đường, nàng ngáp cái, tối qua vận động hơi quá độ, ngủ chưa đủ giấc.

      "Tần thiếp ra mắt Chiêu sung nghi." Giọng này hơi lãnh đạm lại có phần cao ngạo, Trang Lạc Yên dẹp cơn buồn ngủ sang bên, nhìn nữ tử chào mình, hơi sững người, đây chẳng phải muội muội Diệp thục dung đó sao?

      Hồi đó Diệp thục dung sảy thai, làm hại muội muội nàng ta bị giáng từ thục nghi xuống thành dung hoa, trong đó liệu có bí mật gì muốn người khác biết hay Trang Lạc Yên chẳng có hứng thú tìm hiểu, thế nhưng nhìn Diệp dung hoa và Diệp thục dung còn lui tới với nhau nữa, nàng biết chuyện này đơn giản như bề ngoài.

      "Diệp dung hoa cần đa lễ." Trang Lạc Yên nhìn về phương hướng Diệp dung hoa tới, "Diệp dung hoa tới cung Cảnh Ương sao?"

      "Cảm tạ Chiêu sung nghi quan tâm, tần thiếp gần đây cảm thấy được khỏe, dám cung Cảnh Ương quấy rầy, chỉ nghe cúc ở ngự hoa viên nở nên muốn tới ngắm chút thôi." Diệp dung hoa chưa nhiều va chạm với Trang Lạc Yên nên cũng có thù hằn gì, nàng ta trả lời Trang Lạc Yên có hơi cứng nhắc nhưng vẫn có điểm nào thất lễ.

      "Lúc này quả đúng là tiết hoa cúc nở, Diệp dung hoa thích nên ra ngoài ngắm nhiều hơn chút, có điều thân thể khó chịu vẫn nên chú ý, nếu lại phải uống các thứ thuốc đắng nghét khổ thân." Trang Lạc Yên cười , "Ta quấy rầy nàng nữa."

      "Chiêu sung nghi thong thả." Diệp dung hoa đứng đó, đưa mắt nhìn theo đoàn người của Trang Lạc Yên xa dần, rồi mới thu hồi ánh nhìn.

      "Chủ tử, Diệp thục dung tới." Cung nữ bên cạnh Diệp dung hoa nhìn về phía trước, khẽ .

      Diệp dung hoa cười lạnh, nhìn về phía đó, châm chọc : "Tỉ ấy tính toán mọi đường vẫn sao lấy được trái tim Hoàng thượng, biết ai đáng thương hơn ai đây?" xong, quay người rẽ vào con đường bên cạnh, buồn liếc nhìn tỉ tỉ mình lấy cái.

      *************************************************

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.3

      Trang Lạc Yên bị mấy câu thơ đột nhiên nhảy ra từ miệng Từ chiêu dung làm cho giật mình sững sờ, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, thấy Hoàng đế và Hoàng hậu chú ý tới động tĩnh bên này bèn cười : "Thịt cua đúng là rất tuyệt, có điều hoa cúc cũng rất đẹp, muội muội nhất thời mải ngắm hoa mà quên mất bàn mỹ thực." xong, đứng dậy nghiêng người với Hoàng đế và Hoàng hậu, "Hoa cúc do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị quá đẹp, tần thiếp quen làm hai việc cùng lúc, chỉ mải thưởng cúc, quên mất bàn cua cũng rất ngon này."

      " hiếm thấy người chỉ thích ăn ngon như nàng lại mải ngắm hoa quên đồ ăn, chứng tỏ hoa cúc này quả là rất đẹp, ngay cả tục nhân chỉ biết cái ăn như Chiêu sung nghi cũng quên ăn vì hoa." Phong Cẩn mỉm cười, lại thưởng vài thứ cho Hoàng hậu, quay sang thấy Trang Lạc Yên dường như hơi xấu hổ, liền cười trêu, "Hoàng hậu, đợi lát nữa nhớ sai người mang cho tục nhân này vài món , kẻo đợi lúc nàng ta nhớ tới ăn lại phải tiu nghỉu thất vọng."

      Hoàng đế mấy câu này, nghe qua có gì đặc biệt, nhưng nếu nghe kỹ khiến người ta cảm thấy quan hệ giữa Hoàng hậu và Chiêu sung nghi rất là hòa thuận thân thiết.

      Thục quý phi mỉm cười nhìn Hoàng đế và Hoàng hậu cái, lại cúi đầu rất nhanh.

      Mọi người ở đây đều hiểu, Hoàng đế làm như vậy là muốn cho tất cả, Hoàng hậu vẫn là người đứng đầu hậu cung này, chuyện giữa Tôn dung hoa và Chiêu sung nghi qua rồi, sau này đừng kéo chuyện đó lên người Hoàng hậu nữa.

      Hậu cung có nữ tử nào vụng về ngu ngốc, ai nấy đều hiểu, mà người làm Hoàng đế như Phong Cẩn cũng hiểu. Tâm trạng cửa Đế Hậu rất tốt, yến hội đương nhiên thuận lợi tiến hành đến phút cuối, còn Chiêu sung nghi bị Hoàng đế trêu chọc đôi câu, trong mắt mọi người, phải mất mặt mà là rất có thể diện.

      Hoàng thượng biết Chiêu sung nghi thích mỹ thực, đúng là phải có đôi chút thực lòng quan tâm đến nàng ta, au này gặp nàng ta vẫn nên khách khí chút, để tránh chuốc phiền toái vào thân mà còn hay biết.

      Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi, bởi vì ở đây còn nhiều phi tần được sủng ái hơn, như Trang Lạc Yên này, nhiều nhất chỉ tính là được chú ý chứ chưa tới mức thánh sủng nổi trội.

      Có lẽ, chỉ có Cao Đức Trung đứng trong góc mới hiểu được, mấy câu của Hoàng thượng hôm nay, chỉ bảo vệ tôn nghiêm của chính cung Hoàng hậu ở hậu cung này, mà còn...

      Nhìn thoáng qua vị Chiêu sung nghi nổi bật lắm trong đám phi tần, vị phi tần địa vị cao lại phải đứng đầu sóng ngọn gió, coi là chuyện tốt, huống chi điều tiếng còn liên lụy đến triều chính và chính cung nương nương.

      ***

      Khi nắng gắt đầu thu mất dần uy thế của mình, Thục quý phi cùng đoàn nghi trượng hoàng quý phi về thăm nhà, trong đêm tối, đội ngũ xa hoa khiến tất cả phi tần đều phải đỏ mắt, cỗ xe bát bảo xông hương họa phượng, trong ghen ghét, đố kỵ và ước ao của bao người, chầm chậm ra khỏi cung.

      Trang Lạc Yên tựa vào cửa sổ, nghe ồn ào bên ngoài vọng lại, khỏi buồn cười, đưa tay sửa lại tóc mai trán, vươn đầu ra bên ngoài: "Đêm nay trăng rất tròn và sáng nhỉ?"

      Vân Tịch thắp từng ngọn nến trong phòng, tới sau lưng Trang Lạc Yên, sắc mặt quan tâm: "Chủ tử, giờ vào thu, đêm lạnh rồi, nô tì lấy thêm áo choàng cho người nhé?"

      "Ta nào có yếu đuối như vậy đâu." Trang Lạc Yên lùi về, cười , "Hiếm có ngày mát mẻ như thế, nhóc này lại muốn ta mặc thêm áo."

      Thấy sắc mặt chủ tử vẫn bình thường, hình như hề có ý nhớ nhà, Vân Tịch cũng buông xuống lo âu trong lòng.

      Nhìn ra ngoài hành lang, những ngọn đèn cung đình lập lòe theo gió, Trang Lạc Yên khẽ thở dài: "Ngày xưa chưa từng cẩn thận ngắm kĩ ánh trăng, hôm nay tĩnh tâm nhìn, mới hiểu vì sao nhiều thi nhân gửi tình vào trăng đến thế."

      "Nô tì được đọc nhiều sách, nhưng vẫn còn nhớ câu thơ mà chủ tử thích nhất kia: Thấy trăng thoạt mới là ai, trăng song thoạt mới soi người năm nao? Người sinh... Người…(*)"

      (*) Trích trong bài “Đêm trăng hoa sông xuân” của Trương Nhược Hư, bản dịch của Tản Đà.

      "Người sinh mãi, kiếp nào cho hết. Nhìn trăng song năm hệt sai." Trang Lạc Yên cười cười, đọc tiếp hai câu sau, nhàng lắc đầu, "Ánh trăng quả là rất đẹp. Ta thích bài thơ này vì nó lên niềm xúc động trước cảnh sắc và sinh mệnh mà phải gửi gắm tình cảm vào trăng." Quay người rời khỏi cửa sổ, Trang Lạc Yên cách khinh thường, "Ánh trăng hay thay đổi, lấy nó để gửi tình chỉ làm vấy bẩn tình cảm ấy mà thôi."

      "Ái phi có lý, trẫm cũng cho rằng trăng đẹp có đẹp, tiếc là thay đổi quá nhanh, thể gửi tình."

      "Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Vân Tịch ngờ lúc này Hoàng đế đột nhiên tới, kinh hoàng quỳ xuống hành lễ, đầu cẩn thận ngẫm lại từng lời chủ tử và mình xem có gì phạm vào điều kiêng kỵ trong cung hay .

      "Thiếp tham kiến Hoàng thượng." Trang Lạc Yên cũng tỏ ra kinh ngạc và vui sướng, cứ ngây ra kịp phản ứng lại, nghe Vân Tịch thỉnh an mới vội vàng cúi người hành lễ.

      "Ái phi cần đa lễ như vậy, là trẫm làm giai nhân giật mình." Phong Cẩn bước đến nắm tay Trang Lạc Yên, "Trẫm đúng là nghĩ oan cho ái phi rồi, ái phi cũng có chút tài văn chương đó chứ."

      Trang Lạc Yên ngượng ngùng cúi đầu: "Hoàng thượng lại trêu thiếp rồi, thiếp chẳng qua chỉ ngâm lại bài thơ thôi." May nhờ có ký ức của thân thể này, nếu bài thơ ấy nàng cũng ngâm được, học vấn bao nhiêu năm từ nền giáo dục đại đặt vào hậu cung đây, chẳng khá hơn kẻ mù chữ là bao.

      Khi người đàn ông và ở chung chỗ, nếu cả đêm chỉ ngâm thơ đối từ, người đàn ông này phải mọt sách là Liễu Hạ Huệ, mà hiển nhiên Phong Cẩn rơi vào trường hợp nào trong hai loại ấy, vì vậy chuyện sao trăng, tâm thơ từ ca phú xong, phải làm chính thôi.

      Ánh trăng dần chếch vào phòng, toàn bộ cung điện rơi vào yên ắng, Cao Đức Trung canh giữ ở gian ngoài, lẳng lặng nhìn ánh trăng chiếu sáng dần phòng trong, cho đến gần giờ tý, tiểu thái giám rón rén tới.

      "Cao tổng quản, Thục quý phi về thăm nhà nay quay lại cung, bảo muốn bái tạ hoàng ân, ngài xem..."

      Cao Đức Trung nhìn vào cánh cửa phòng trong, khẽ: "Thục quý phi về thăm nhà mệt nhọc, Hoàng thượng thương Thục quý phi, miễn cho lễ quỳ lạy tạ ơn hôm nay, đợi ngày mai Thục quý phi nghỉ ngơi khỏe lại rồi lạy tạ cũng muộn."

      "Nô tài hiểu rồi." Thái giám khom người ra, dám thở mạnh lấy hơi.

      Cao Đức Trung đổi tay cầm phất trần, lại liếc nhìn vào căn phòng có bất kỳ tiếng động nào trước mặt, hơi ngáp cái, gọi hai tên thái giám, dặn dò họ để ý cẩn thận rồi về chỗ của mình nghỉ ngơi. Những việc nên làm làm xong, ông nên ngủ giấc cho ngon, nếu sáng mai làm việc mà có sơ suất gì phiền.

      Hôm sau, tiễn Hoàng đế rồi, Trang Lạc Yên mới biết Thục quý phi về thăm nhà cũng chỉ trong hai canh giờ, tối qua chưa đến giờ tý về cung. Có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thăm hỏi được gì cơ chứ, trở về còn bị đám người đố kỵ, đúng là chẳng phải chuyện có lời.

      thế, nhưng so với những phi tần bao năm chưa được gặp người nhà Thục quý phi may mắn hơn nhiều. Càng may mắn hơn là nàng ta được sủng ái đủ nhiều, địa vị trong cung cũng đủ cao, nếu chỉ là phi tần thường thường bậc trung, chỉ e cuộc sống ngày sau dễ chịu nổi.

      Thục quý phi sáng sớm tới dập đầu tạ ơn Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu, vui vẻ ngồi trong cung Cảnh Ương chờ các phi tần khác tới thỉnh an Hoàng hậu. Tuy gặp được Hoàng thượng, chỉ dập đầu ngoài tẩm cung của ngài nhưng chuyện đó hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng ta, là phi tần duy nhất được về thăm nhà kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi, nàng có vốn liếng mà vui vẻ.

      "Diệp thục dung tới."

      Diệp thục dung tuy được sủng ái nhưng bởi nàng từng mang thai, lại có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu, người trong cung ai dám gây khó dễ cho nàng. Song biết có phải vì sảy thai hay , mấy tháng nay nàng ta trông rất sa sút và ưu tư, thậm chí còn thu mình khiêm tốn hơn cả hồi Thái hậu mới lễ Phật.

      "Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương." Sắc mặt Diệp thục dung hơi nhợt nhạt, phấn son tơ lụa người cũng giúp nàng thêm đôi phần sức sống. Hoàng hậu tuy bị Thái hậu chèn ép nhưng xã giao bề ngoài vẫn làm rất tuyệt, cho nàng ngồi rồi mới tiếp tục trò chuyện cùng những phi tần khác.

      "Thục quý phi sáng sớm tới tạ ơn, thân thể có mệt mỏi chăng?" Hoàng hậu ân cần , "Bổn cung cũng đâu có cứng nhắc như vậy, nếu mệt cứ về sớm nghỉ ngơi , ai trách gì đâu."

      "Hoàng hậu nương nương thương là vinh hạnh của tần thiếp, tần thiếp vẫn ổn ạ." Thục quý phi mỉm cười mềm mại, sắc mặt đúng là thấy uể oải.

      "Nàng là người biết quy biết củ," Hoàng hậu gật đầu, "Dù hôm nay Hoàng thượng nghỉ trong tẩm cung, nàng vẫn tới sớm dập đầu, có thể thấy nàng rất cảm động trước ân đức của Hoàng thượng."

      "Lúc này chắc là Chiêu sung nghi cũng sắp tới thỉnh an rồi đây," Diệp thục dung thờ ơ tiếp câu, giọng vẫn tẻ nhạt như cũ.

      Hoàng hậu nhìn Diệp thục dung cái, cười : "Nàng ấy xưa nay cũng là người biết phép tắc, dù hôm trước hầu hạ Hoàng thượng sáng hôm sau vẫn tới thỉnh an."

      Nụ cười môi Thục quý phi hề thay đổi, thoáng rũ đôi mắt đẹp, giấu ánh nhìn châm chọc trong đó, Hoàng hậu cho rằng chỉ bằng mấy lời của nàng ta làm mình khó chịu mà ra mặt đối đầu với Trang Lạc Yên sao, buồn cười . Nếu nàng thực gây gổ với Trang Lạc Yên, cuối cùng nàng và nàng ta đều bị thiệt, khéo còn bị quy kết tội cậy sủng mà kiêu cũng nên, lúc ấy, người đứng cười xem trò vui còn phải vị Hoàng hậu hiền đức này sao?

      "Tần thiếp cũng thích cung cách lễ độ này của Chiêu sung nghi." Thục quý phi ngẩng đầu, nét mặt tươi cười như hoa.

      "Hiền phi nương nương tới. Chiêu sung nghi tới."

      "Hiền phi với Chiêu sung nghi cứ như hẹn trước vậy." Thục quý phi lại bổ sung câu.

      Hoàng hậu cười cười: "Tình cờ cũng là duyên phận."

      Trang Lạc Yên vào, thấy mấy nữ tử trong phòng cười tươi tắn như hoa xuân, người khác nhìn vào còn tưởng là đám bạn tốt chuyện phiếm với nhau cơ đấy.

      Trang Lạc Yên chào Hoàng hậu xong, vừa ngồi xuống lại nghe thấy Thục quý phi lên tiếng: "Vừa rồi Hoàng hậu nương nương còn khen Chiêu sung nghi muội muội mặc dù hầu hạ Hoàng thượng cũng sớm tới thỉnh an, vừa mới dứt lời thấy muội muội tới, đúng là nên nhắc nhở người khác nhiều quá."

      Trang Lạc Yên nghe vậy bèn cười : "Các tỉ tỉ muội muội ở đây chẳng phải đều thế sao, tần thiếp chẳng qua chỉ là làm việc theo đúng quy củ mà thôi." Mấy câu này của Thục quý phi nghe có vẻ thú vị đấy, biết chỉ đơn giản là cho nàng biết Hoàng hậu bày kế hại nàng hay là muốn cố ý gây xích mích giữa mình và Hoàng hậu?

      "Đâu chỉ bổn cung vậy, vừa rồi ngay cả Diệp thục dung cũng khen Chiêu sung nghi làm việc rất đúng quy củ." Hoàng hậu cười , "Muội cư xử đúng phép tắc, mọi người đương nhiên khen ngợi."

      Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười, chầm chậm cúi đầu xuống. Hoàng hậu này cũng là người khá hay ho đây, toạc cả ra khiến Thục quý phi còn lời nào để , nhưng nàng ta nhắc đến Diệp thục dung làm gì?

      Nữ tử trong hậu cung ấy à, đều là nhân tài IQ cao chót vót cả.

      Thỉnh an xong, ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên lên kiệu, dọc đường rất nhiều cung nữ thái giám hành lễ với nàng rồi tránh đường, nàng ngáp cái, tối qua vận động hơi quá độ, ngủ chưa đủ giấc.

      "Tần thiếp ra mắt Chiêu sung nghi." Giọng này hơi lãnh đạm lại có phần cao ngạo, Trang Lạc Yên dẹp cơn buồn ngủ sang bên, nhìn nữ tử chào mình, hơi sững người, đây chẳng phải muội muội Diệp thục dung đó sao?

      Hồi đó Diệp thục dung sảy thai, làm hại muội muội nàng ta bị giáng từ thục nghi xuống thành dung hoa, trong đó liệu có bí mật gì muốn người khác biết hay Trang Lạc Yên chẳng có hứng thú tìm hiểu, thế nhưng nhìn Diệp dung hoa và Diệp thục dung còn lui tới với nhau nữa, nàng biết chuyện này đơn giản như bề ngoài.

      "Diệp dung hoa cần đa lễ." Trang Lạc Yên nhìn về phương hướng Diệp dung hoa tới, "Diệp dung hoa tới cung Cảnh Ương sao?"

      "Cảm tạ Chiêu sung nghi quan tâm, tần thiếp gần đây cảm thấy được khỏe, dám cung Cảnh Ương quấy rầy, chỉ nghe cúc ở ngự hoa viên nở nên muốn tới ngắm chút thôi." Diệp dung hoa chưa nhiều va chạm với Trang Lạc Yên nên cũng có thù hằn gì, nàng ta trả lời Trang Lạc Yên có hơi cứng nhắc nhưng vẫn có điểm nào thất lễ.

      "Lúc này quả đúng là tiết hoa cúc nở, Diệp dung hoa thích nên ra ngoài ngắm nhiều hơn chút, có điều thân thể khó chịu vẫn nên chú ý, nếu lại phải uống các thứ thuốc đắng nghét khổ thân." Trang Lạc Yên cười , "Ta quấy rầy nàng nữa."

      "Chiêu sung nghi thong thả." Diệp dung hoa đứng đó, đưa mắt nhìn theo đoàn người của Trang Lạc Yên xa dần, rồi mới thu hồi ánh nhìn.

      "Chủ tử, Diệp thục dung tới." Cung nữ bên cạnh Diệp dung hoa nhìn về phía trước, khẽ .

      Diệp dung hoa cười lạnh, nhìn về phía đó, châm chọc : "Tỉ ấy tính toán mọi đường vẫn sao lấy được trái tim Hoàng thượng, biết ai đáng thương hơn ai đây?" xong, quay người rẽ vào con đường bên cạnh, buồn liếc nhìn tỉ tỉ mình lấy cái.

      *************************************************
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12

      12.1

      thanh cầm canh trong cung tuy lớn nhưng giữa màn đêm yên tĩnh vẫn có thể nghe ràng.

      Thính Trúc vội vã vào cổng cung Hi Hòa, đêm mùa thu khá lạnh nhưng mồ hôi vẫn rịn đầy trán vì bước quá mau. Các cung nữ thái giám khác thấy nàng khẩn trương như vậy, ai dám ngăn lại, ai nấy đều bất an trong lòng, biết có chuyện gì xảy ra.

      Thấy phòng trong vẫn sáng đèn, Thính Trúc do dự, nhấc chân vào ngay. Vừa bước vào, thấy Trang Lạc Yên nghỉ, Vân Tịch buông màn, thấy Thính Trúc bước vào, vẻ mặt rất nghiêm nghị, tay nàng lại cuốn màn lên: “Có chuyện gì thế?”

      “Chủ tử, Uông tần ở Tĩnh Ngọc các vừa rồi.” Thính Trúc thở gấp, “Lúc này Tĩnh Ngọc các lộn xộn lắm.”

      “Uông tần của Tĩnh Ngọc các?” Trang Lạc Yên ngồi dậy, nghi ngờ hỏi, “Uông tần chẳng phải khỏe lại rồi sao? Mấy hôm trước còn gặp nàng ấy dạo bên ngoài, sao mất là mất?”

      “Nô tì lắm, chỉ nghe nô tài Tĩnh Ngọc các , hai ngày gần đây Uông tần vẫn bồn chồn lo lắng, vậy mà tại .”

      Trang Lạc Yên nhíu mày, bồn chồn lo lắng? Rồi êm đẹp lại đột ngột mất, có nguyên do khác?

      Uông tần bị bệnh khá lâu, lại được lòng Hoàng đế, nhà ngoại có thế lực, dù cái chết của nàng ấy có điều kỳ lạ e rằng Thành Tuyên đế cũng phái người tìm hiểu, còn Hoàng hậu, nàng ấy lại càng phí công sức vào việc này.

      “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương có ý chỉ gì ?” Trang Lạc Yên hít sâu hơi, tuy nàng và Uông tần qua lại với nhau nhưng nghe người này đột nhiên qua đời vẫn cảm thấy lạnh cả lưng.

      “Cao công công ở cung Kiền Chính truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, rằng mọi thứ đều do Hoàng hậu nương nương làm chủ, chỉ là niệm tình Uông tần vào cung nhiều năm, Hoàng thượng đặc biệt cho phép lấy nghi thức dành cho quý tần để làm tang lễ.” Thính Trúc ở trong cung lâu, sao nhận ra cái chết của Uông tần có điểm kỳ lạ, có điều Hoàng thượng để ý, Uông tần cũng đành oan uổng chết như vậy thôi.

      “Nghi thức dành cho quý tần à?” Trang Lạc Yên kéo chăn lên cao hơn chút, nhìn ngọn nến lay lắt cháy giá, phi tần được sủng ái trong hậu cung này nhận được kết cục thê lương thế đó, ngay cả cái chết cũng khiến bao nhiêu người bận tâm, tựa như bông hoa dại ven đường tàn lụi cũng ai hay biết, “Nếu Hoàng thượng có ý chỉ như vậy, chúng ta cứ theo quy định mà phúng viếng .”

      “Vâng.” Thính Trúc hơi cúi người, Vân Tịch lại sửng sốt chút rồi mới hạ màn xuống, che ánh sáng vàng vọt của ngọn nến trong phòng.

      Trang Lạc Yên nằm đệm nhung chăn gấm, mắt mở chong chong.

      “Chủ tử, người có muốn tắt hết nến ?” Bên ngoài màn, Vân Tịch khẽ hỏi.

      “Để lại ngọn nến cạnh cửa .” Trang Lạc Yên nhắm mắt lại, thêm nữa.

      “Vâng.” Vân Tịch và Thính Trúc đưa mắt cho nhau, tắt những cây nến khác rồi yên lặng ra khỏi phòng.

      Sáng sớm thức dậy, Trang Lạc Yên chọn bộ váy màu nhạt, đồ trang sức cũng dùng loại quá rực rỡ, tuy đến mức mộc mạc nhưng cũng để người khác thấy nàng ăn mặc cầu kỳ sặc sỡ khi Uông tần vừa mới .

      Ngồi kiệu tới cung Cảnh Ương, thấy sắc mặt các phi tần tới trước tuy vẫn bình thường nhưng được tươi tắn như xưa, hơn nữa tất cả đều ăn mặc giản dị, hiển nhiên vết xe đổ của Kim lương nghi ngày nào vẫn khắc sâu trong lòng họ.

      bao lâu sau, các phi tần đến khá đông đủ, khi nhắc đến Uông tần đều tỏ vẻ thương tiếc, hoàn toàn quên mất trước đó họ và Uông tần cũng qua lại bao nhiêu.

      “Tương hiền tần tới.”

      Nghĩ đến Tương hiền tần và Uông tần ở cùng chỗ, sắc mặt những người ngồi đây đều hơi thay đổi, dù gì chỗ đó cũng vừa có người chết, ít nhiều đều thấy xui xui thế nào đó.

      “Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Tương hiền tần lộ vẻ mệt mỏi, mắt thâm quầng như thể đêm ngủ.

      “Tương hiền tần cần đa lễ như vậy, Uông tần và nàng sống cùng nơi, chắc đêm qua nàng vất vả lo liệu mọi việc cho Uông tần nên chưa nghỉ ngơi được nhiều, ngồi .” Sắc mặt Hoàng hậu vẫn như thường ngày, sai thái giám mang đôn bọc lụa đến cho Tương hiền tần ngồi.

      “Tương hiền tần và Uông tần tình cảm thắm thiết, xin hãy nén bi thương.” Yên quý tần khuyên giải khách sáo.

      “Uông tần với tất cả chúng ta đều là tỉ muội, Yên quý tần cũng phải nén buồn đau đấy.” Tương hiền tần lạnh nhạt , ánh mắt nhìn thẳng Yên quý tần, trong mắt chỉ là trống rỗng thờ ơ.

      Yên quý tần biến sắc, lườm Tương hiền tần cái, thêm nữa.

      Bầu khí đột nhiên trở nên cứng ngắc, ai ngờ Tương hiền tần kiệm lời trầm mặc mọi ngày lại như vậy, vài người còn thấy vui vẻ khi Yên quý tần mất mặt, đều cúi đầu hơi mỉm cười chế nhạo.

      Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn lượt những người ngồi đây, gì.

      “Hoàng ân như biển, cho phép hạ táng Uông tần bằng nghi thức dành cho quý tần, Uông tần ở trời có linh chắc cũng an lòng.” Thục quý phi nhàng , mấy lời ai dám phản bác, chẳng lẽ có người dám Hoàng thượng đủ tốt hay sao?

      Trang Lạc Yên có hứng thú với loại chuyện phiếm này, sau khi ra khỏi cung Cảnh Ương, nàng muốn lên kiệu, chỉ cùng mấy cung nữ thái giám dạo lát trong ngự hoa viên.

      Đây là số mệnh của những nữ tử trong hậu cung, tuổi còn trẻ kết thúc cuộc đời, được ban phong hào lớn để hạ táng, lại còn phải ngợi ca ơn đức của hoàng gia mênh mông như trời biển. Trang Lạc Yên nheo mắt nghĩ, vì sao những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết còn có tâm tư nghĩ đến với đương?

      Ngang qua ngự hoa viên, chợt nghe có tiếng vỗ tay phía trước truyền đến, biết Hoàng đế dùng nghi trượng đế hoàng về phía này, Trang Lạc Yên mở mắt ra, cúi đầu đứng dẹp sang bên, may mà ánh nắng mùa thu gay gắt lắm.

      Phong Cẩn ngồi ngự liễn, vốn có tâm tình nhìn xem xung quanh là ai, bỗng chợt bừng tỉnh quay đầu, thấy ven đường là bóng dáng quen thuộc, lập tức phất tay, ngự giá liền ngừng lại.

      “Chiêu sung nghi?” Phong Cẩn cúi đầu, cho Trang Lạc Yên đứng thẳng lên, “Từ chỗ Hoàng hậu về sao?”

      Gần đây, chính bận rộn, Phong Cẩn rất ít lật thẻ bài của phi tần, cũng vài ngày chưa gặp Trang Lạc Yên, nay thấy nàng ấy mộc mạc giản dị đứng trong ánh mặt trời lại có cảm giác vui mắt đẹp lòng.

      “Bẩm Hoàng thượng, thiếp đúng là vừa từ chỗ Hoàng hậu nương nương ra.” Trang Lạc Yên làm bộ cẩn thận lén lút liếc nhìn Hoàng đế cái rồi lại vội cúi đầu.

      “Ừ.” Phong Cẩn gật đầu, đột nhiên , “Vậy nàng đỮg về cung Hi Hòa vội, tới ngự thư phòng thị mặc .”

      Tuy hậu cung được tham gia chính nhưng phi tần hậu cung có thể tới ngự thư phòng mài mực, song, bởi vì Thành Tuyên đế rất ít cho đòi phi tần tới nên chuyện này lại trở thành khá đặc biệt.

      Hậu cung to như vậy, người đông như thế, được nhận vinh dự này cùng với có địa vị khá cao, chỉ có Thục quý phi, Từ chiêu dung mà thôi, hôm nay lại thêm Chiêu sung nghi nữa.

      Cách đó xa, có mấy phi tần phân vị thấp hâm mộ nhìn theo, thỉnh thoảng cúi đầu khe khẽ bàn tán vài câu.

      “Nàng ta biết dùng thủ đoạn để gây chú ý đó.” Tô tu nghi cười nhạt, lẩm bẩm câu.

      Thục quý phi thờ ơ liếc nhìn nàng ta cái, cho thái giám khiêng kiệu tiếp tục , chỉ có điều, ánh mắt lạnh xuống chút.

      ***

      Thị mặc thực ra chỉ là nghiền mực châm trà cho Hoàng đế ở ngự thư phòng thôi, có thêm hành động vượt giới hạn nào, Phong Cẩn là Hoàng đế đứng đắn đáng tin. Đáng tin là vì phân rất chuyện công việc nghiêm túc và chuyện vui đùa, trong mắt , nữ tử chỉ là thứ tiêu khiển, bình thường có thể coi như món đồ chơi, nhưng khi xử lý công việc phụ nữ với là vật trang trí có cũng được, có cũng sao, chí ít Trang Lạc Yên vào ngự thư phòng lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tên Hoàng đế này quẳng cho nàng ánh mắt tình tứ triền miên nào.

      “Bẩm Hoàng thượng, Tô đại nhân Thị lang Bộ lại xin cầu kiến.” Cao Đức Trung vào, giọng thông báo.

      Trang Lạc Yên nghe vậy, liếc nhìn Phong Cẩn, thấy có ý gặp vị Tô đại nhân này bèn tự giác đặt quyển sách tay xuống, vào phòng trong phía sau bình phong.

      “Cho vào .” Phong Cẩn ném tấu chương sang bên, liếc mắt về phía bình phong, bình thản .

      Tô đại nhân, Thị lang Bộ lại, biết có quan hệ gì với Thục quý phi nhỉ? Trang Lạc Yên đánh giá gian phòng chút, những vật bày biện trong này rất đúng khuôn phép, xa hoa hay quá đẹp đẽ tinh tế, trông quả là đúng vị “Đế vương”, thú vị chút nào.

      thanh chuyện bên ngoài loáng thoáng truyền vào, Trang Lạc Yên chú tâm nghe lắm, đối với nàng, biết mấy chuyện này có gì hay ho, song đột nhiên cái tên lọt vào tai nàng, “Trang Thanh Chi”? Đây chẳng phải tên đại huynh “Trang Lạc Yên” hay sao? Nàng chợt cảm thấy ổn, hình như vị Tô thị lang này tố cáo “” mình?

      “Tô ái khanh, việc khanh tấu có chứng cứ xác thực nào ?” Phong Cẩn bình thản nhìn Tô Khổng Lan quỳ bên dưới, chậm rãi khép tấu chương lại, khiến người ta thể nhận ra có tin lời phía của đối phương hay .

      “Vi thần dám xấu Trang đại nhân.” Tô Khổng Lan hơi ngẩng đầu, thấy Hoàng đế vẫn bình thản nhìn mình, lại vội vã cúi xuống, mồ hôi rịn đầy trán.

      “Trẫm biết, việc này trẫm phái người tra , khanh lui ra .”

      “Vi thần xin cáo lui.”

      Bên ngoài lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, Trang Lạc Yên lẳng lặng ngồi ở gian trong hơn nửa canh giờ mới có thái giám vào gọi nàng ra tiếp tục hầu hạ. Khi nàng ra ngoài, nét mặt Phong Cẩn vẫn có gì thay đổi, như thể vị “Trang Thanh Chi” vừa bị nhắc đến phải là ca ca nàng, và người tố cáo cũng phải ca ca Thục quý phi vậy. Tim Trang Lạc Yên thoáng nhảy lên thảng thốt, vị Hoàng đế lòng dạ thâm trầm khó đoán như vậy mới là kẻ đáng sợ nhất, nàng thắc mắc sao Hoàng đế lại cố tình muốn diễn trò “hồng tụ thiêm hương”(*), lại còn chọn người sành thơ từ văn chương như nàng, ra là vì việc kia.

      (*) Hồng tụ thiêm hương: Hồng tụ chỉ người đẹp ăn mặc lộng lẫy, câu này chỉ lạc thú, đêm đọc sách có người đẹp châm hương giúp.

      Có điều, cử chỉ lần này của Hoàng đế là muốn cảnh cáo Trang gia hay muốn khơi lên mâu thuẫn giữa Trang gia và Tô gia? Tuy Trang Lạc Yên cũng có chút ít chiêu trò nhưng về “thủ đoạn chính trị” nàng có tự tin thử lần.

      Khi bước ra, Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế vẫn tỏ vẻ bình thường, lộ vẻ hơi bối rối khó xử: “Hoàng thượng...”

      “Gần đây trong cung có thêm ngự trù chuyên làm món Thục Xuyên, ái phi xưa nay thích mỹ thực, vậy hôm nay cùng trẫm dùng bữa .” Phong Cẩn hơi mỉm cười, dường như thấy được vẻ bối rối của Trang Lạc Yên, đặt tấu chương trong tay sang bên.

      Trang Lạc Yên nghiêng người: “Thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.”

      “Ừm.”

      Ngự thư phòng lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      12.2

      Vùng Thục Xuyên quanh năm ẩm ướt nên các món ăn hầu hết đều cay nóng, cũng may Trang Lạc Yên được huấn luyện qua lớp “ăn lẩu chuyên nghiệp” nên ngại, cộng thêm việc các món ăn của hoàng cung cũng để tâm đến dạ dày Hoàng đế nên cũng cay lắm.

      Phong Cẩn nhìn nữ tử ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, phản ứng của nàng vừa rồi làm rất thỏa mãn, người quá thông minh, nhưng chắc chắn vì chuyện nhà mình làm mất hứng, rất tốt. vào hoàng cung, đương nhiên nên có suy nghĩ là người của Hoàng đế, phi tần luôn chỉ biết lo cho nhà mẹ đẻ dù có xinh đẹp và thông tuệ đến đâu, cũng có khả năng sủng ái nàng ta nhiều.

      Đàn ông hay phụ nữ thế gian này đều ích kỷ như vậy, đàn ông luôn luôn muốn phụ nữ toàn tâm toàn ý hướng về mình, còn phụ nữ luôn luôn muốn người đàn ông toàn tâm toàn ý nỗ lực vì mình, tiếc rằng thế giới này có điều gì vẹn toàn cả. Phong Cẩn là Hoàng đế, người đàn ông đặc biệt, thứ có nhiều hơn những người đàn ông khác, tất nhiên, cầu cũng nhiều hơn.

      Trang Lạc Yên rất hiểu tâm tư của loại đàn ông này, vậy nên trước mặt , nàng vui vẻ thể rằng trong lòng mình, Hoàng đế quan trọng hơn gia đình, nàng cũng hiểu rằng, nếu Phong Cẩn để nàng nghe được những điều này từ người nhà họ Tô chí ít trong thời gian tới đây, có ý định động đến Trang gia.

      Nghề làm phi này, đãi ngộ rất tốt nhưng hơi hao tâm tổn trí, “sếp” khó đoán quá, nàng cố lắm mới chỉ đạt mức “tạm được”.

      Phong Cẩn hài lòng, tâm trạng đương nhiên vui vẻ, vui vẻ, đêm đó tất nhiên giữ Trang Lạc Yên lại tẩm cung để thị tẩm rồi.

      Chuyện Hoàng đế cho đòi Chiêu sung nghi thị mặc, lại ban thưởng dùng chung ngự thiện, giữ nàng ta lại thị tẩm tối đó lan truyền khắp cung, có kẻ ghen ghét, cũng có người thờ ơ, song khí của hậu cung buổi tối hôm ấy chỉ bình thường như mọi ngày mà thôi.

      Qua canh hai, Trang Lạc Yên mở mắt, vừa định ngồi dậy, bàn tay liền đè nàng lại.

      “Nàng đâu?”

      “Hoàng thượng, thiếp nên đến phòng bên thôi.” Làm phi tần, nếu phải do Hoàng đế ban ơn, sau khi thị tẩm ở tẩm cung của Hoàng đế được ngủ lại long sàng.

      cần, ngủ .” Phong Cẩn kéo chăn cho Trang Lạc Yên, giọng còn hơi ngái ngủ, “Sáng sớm mai trẫm còn phải thiết triều, nàng đừng động đậy nữa.”

      Trang Lạc Yên nhìn vị Hoàng đế còn chút khí thế Đế vương trước mặt, khe khẽ “vâng” tiếng rồi nằm yên, loại thời tiết này mà bắt nằm chung đúng là giày vò nhau, nàng vươn tay nắm góc chăn, dém cẩn thận cho Hoàng đế, nhắm mắt lại.

      Ngay khi Trang Lạc Yên vừa nhắm mắt, Phong Cẩn đột nhiên mở bừng mắt, nếu lúc này Trang Lạc Yên nhìn thấy, nhất định cảm thán câu “Đây là ánh mắt phức tạp của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đây.”

      Mở mắt, hoa văn rồng vờn trong mây vàng rực chiếu vào khiến tâm trí còn mơ mơ màng màng của Trang Lạc Yên tỉnh táo lại rất nhanh, đây là tẩm cung của Hoàng đế, nàng chớp chớp mắt, quay sang nhìn người nằm bên. Đúng lúc này, người bên cạnh cũng mở mắt ra, có cảnh tượng lãng mạn “bốn mắt nhìn nhau tình tứ”, bởi vì đôi mắt quá điềm tĩnh, gợn sóng, khiến Trang Lạc Yên nhìn ra trong ấy có chút tình cảm nào hay .

      “Hoàng thượng,” Trang Lạc Yên cười cười, trong mắt tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc của người con vừa cùng người mình ôm nhau ngủ đêm.

      “Đêm qua nàng ngủ ngon chứ?” Phong Cẩn ngồi dậy, ngoài màn có cung nữ thái giám nối nhau vào, hầu hạ mặc quần áo, giày.

      Trang Lạc Yên nhìn tấm lưng : “Lúc đầu thiếp còn nghĩ ngủ được, nhưng sau đó lại ngủ rất ngon.”

      “Thế à?” Phong Cẩn nhận khăn lụa từ tay cung nữ, quấn lên đầu, quay sang nhìn Trang Lạc Yên đứng dậy khỏi giường, mặt xuất nụ cười giễu cợt, “Quả đúng là thế.”

      E thẹn cúi đầu, Trang Lạc Yên nhìn viên gạch lát sàn dưới chân, khóe miệng hơi cong lên, đúng là Hoàng đế có khác, diễn viên đóng vai đa tình bẩm sinh.

      Trước đây, khi xem ti vi luôn cảm thấy diễn viên đóng vai Hoàng đế rất đáng thương vì bộ long bào thoạt nhìn vô cùng khó chịu, song hôm nay Trang Lạc Yên tự tay sờ vào long bào chân chính mới phát nó được chế tác rất tinh xảo, chạm vào chỉ thấy trơn mát, biết trải qua bao nhiêu quy trình phức tạp mới tạo nên bộ này, xem ra trước đây nàng ưa nổi loại phim cổ trang vớ vẩn truyền hình cũng là có lý do cả.

      Cung kính tiễn Hoàng đế ra cửa rồi, Trang Lạc Yên mới cùng cung nữ của mình tới tẩm cung Hoàng hậu.

      Thủ tục chào hỏi vẫn như mọi ngày, Hoàng hậu vẫn bình thường như xưa, cả Thục quý phi cũng có bất kỳ hành vi khác thường nào, song Trang Lạc Yên tin nàng ta hề biết chuyện nhà mình muốn đối phó với nhà họ Trang, nữ tử này quả rất nhẫn và sâu sắc.

      Ra khỏi cung Cảnh Ương, bầu trời hôm nay hơi u, dường như sắp đổ mưa, Trang Lạc Yên nhíu nhíu mày, mùa này mà gặp mưa rất ẩm ướt lạnh lẽo, khó chịu lắm.

      “Chiêu sung nghi làm sao thế, sáng sớm chau mày cau mặt?” Mã tiệp dư chậm rãi đến gần, hơi nhướng mày hỏi, “Chẳng lẽ muội muội chọc Hoàng thượng mất hứng rồi?”

      “Mã tiệp dư lúc nào cũng thích phỏng đoán nhỉ?” Trang Lạc Yên cười cười.

      Khi Mã tiệp dư cho rằng Trang Lạc Yên chỉ thờ ơ cho qua chuyện này đột nhiên nàng đổi sắc mặt, nụ cười nhanh chóng vụt tắt môi: “Ai cho phép tiệp dư nho như ngươi có quyền thẩm vấn chuyện giữa Hoàng thượng và ta? Chuyện trong hậu cung là do Hoàng hậu nương nương quản lý, đâu đến lượt tiệp dư xen vào, đúng là biết phép tắc gì cả.”

      Mã tiệp dư cứng đờ cả mặt, chợt cảm thấy hơi hơi sợ hãi, song nhìn bên cạnh còn có vài vị phi tần khác đứng xem, bỏ được sĩ diện nên đành cứng giọng: “Hay là bị ta đoán trúng rồi nên Chiêu sung nghi muội muội thẹn quá hoá giận chăng?”

      “Càn rỡ, Mã tiệp dư năng có quy củ, mặc dù địa vị của ta tính là cao nhưng cũng đến phiên tiệp dư như ngươi có thể làm nhục.” Trang Lạc Yên lạnh lùng , “Thính Trúc, vả miệng.”

      “Ngươi dám…” Mã tiệp dư còn chưa dứt lời, bàn tay Thính Trúc rơi lên má nàng ta, nàng ta muốn quát mắng, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Trang Lạc Yên.

      “Mã tiệp dư, nay khác xưa rồi, ngài thực rất có quy củ, nô tì đành mạo phạm.” Thính Trúc lại lật tay tát thêm cái, sau đó cúi người thi lễ với Mã tiệp dư rồi mới lui về đứng sau lưng Trang Lạc Yên.

      Nay khác xưa rồi?

      Mã tiệp dư nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trang Lạc Yên, nhớ tới thái độ của mình khi người này thất thế, sợ hãi và hoang mang gần như muốn ép vỡ lồng ngực nàng ta, khiến nàng ta lảo đảo suýt ngã, may có cung nữ đứng sau đỡ lưng mới đứng vững được.

      “Về cung.”Trang Lạc Yên buồn nhìn nàng ta thêm cái, bước lên kiệu.

      “Cung tiễn Chiêu sung nghi.”

      Đợi khi Trang Lạc Yên khuất, các phi tần địa vị thấp hơn chứng kiến chuyện vừa rồi đều quay sang nhìn Mã tiệp dư, ánh mắt đầy chế giễu, như thể mới xem hài kịch.

      Trang tiệp dư đứng bên cạnh, sắc mặt xấu vô cùng, Trang Lạc Yên câu “ tiệp dư nho ” kia biết là mắng Mã tiệp dư hay muốn mắng cho mình nghe đây?

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Chiêu sung nghi cho cung nữ vả miệng Mã tiệp dư trước mắt người khác đấy.” Hòa Ngọc rất bất ngờ vì vị Chiêu sung nghi dạo này rất khiêm nhường, lại đột nhiên hống hách lên.

      “Mã tiệp dư xưa nay vốn biết quy củ phép tắc, Chiêu sung nghi trách phạt nàng ta cũng có gì lạ.” Hoàng hậu vẫn đổi sắc mặt, “Huống chi nghe hôm qua Tô thị lang dâng tấu tố cáo Trang gia.”

      “Hôm qua chẳng phải...” Hòa Ngọc giật mình ngẫm lại, hôm qua chẳng phải Chiêu sung nghi được gọi tới ngự thư phòng thị mặc sao, thảo nào hôm nay tâm trạng Chiêu sung nghi vui, Mã tiệp dư này cũng xứng đáng, đúng lúc xông lên va phải tường.

      “Còn trẻ, vẫn là đủ kiên nhẫn.” Hoàng hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Việc này có g, nếu Mã tiệp dư vi phạm cung quy phạt nửa năm lương bổng .”

      “Vâng.” Hòa Ngọc cúi đầu lui ra ngoài, vị Mã tiệp dư này giờ đây được sủng ái, bên điện Trung Tỉnh vốn nhiệt tình đối đãi, nay lại bị chủ tử phạt nửa năm bổng lộc, cuộc sống sau này sợ là càng lúc càng khó khăn. Những người biết thức thời như vậy, sớm phải rơi vào kết cục này thôi, nhờ chủ tử nhân từ, hôm nay chỉ xử lý nàng ta lần.

      Chuyện Chiêu sung nghi cho người vả miệng Mã tiệp dư lan ra khắp cung rất nhanh, các phi tần mỗi người suy tính riêng.

      “Chẳng qua chỉ là giận chó đánh mèo thôi.” Thục quý phi cười cười, để ý lắm, rải thức ăn vụn vào bể cá bằng sứ Thanh Hoa, nhìn mấy con cá vàng nháo nhào vọt lên đớp mà đợi thức ăn chìm xuống, nụ cười càng thêm dịu dàng, “Mấy kẻ tham ăn luôn biết kiên nhẫn như thế đấy.”

      Chiều tới, mưa mới bắt đầu rơi, chưa hết chiều mà trời tối sập, Cao Đức Trung cùng các cung nữ thái giám thắp nến trong cung, thấy Hoàng đế còn xem tấu chương bèn lui sang đứng bên.

      “Trẫm nghe hôm nay Chiêu sung nghi trách phạt Mã tiệp dư?” Hoàng đế đột nhiên lên tiếng.

      Cao Đức Trung hơi sững lại, sau đó trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng có nghe loáng thoáng.”

      Phong Cẩn cười cười, vẻ mặt hề tỏ ra khó chịu: “Nàng ấy hôm nay vui, lấy trâm như ý tường vân mà Hồng Độ quốc tiến cống mấy hôm trước thưởng cho nàng ấy , tóc nàng ấy mềm mại mượt mà, thích hợp với trâm này nhất.”

      Cao Đức Trung thầm hiểu “nàng ấy” là ai, khẽ khàng vâng dạ.

      phi tần thức thời, tâm kế quá sâu, lại Hoàng đế sâu sắc như Chiêu sung nghi mới chính là kiểu phi tần hợp ý Đế vương nhất, nếu như hề bộc lộ chút xíu tâm tình nào ra ngoài mới là thâm sâu đáng sợ.

      Nhưng nữ tử trong cung đại đa số đều là như thế, Chiêu sung nghi vẫn còn non tay lắm, may nhờ Hoàng thượng thích, nếu , hôm nay đừng đến ban thưởng, sợ là còn phải nhận trách phạt nữa kìa.

      Ngay khi Cao Đức Trung định lui ra Hoàng đế ngồi trước ngự án lại lên tiếng.

      “Mã tiệp dư ngôn hành bất cẩn, xúc phạm bề , giáng xuống thành tài nhân để răn đe.”

      “Vâng.” Cao Đức Trung ngẩng đầu nhìn Đế vương, thấy ngài dặn dò gì thêm bèn lặng im lui ra bên ngoài.

      ***
      lananhtran51, trạch nữB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :