1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghề Làm Phi - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (FULL 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.4

      Vị trí của Tĩnh Thu các rất khuất nẻo xa xôi, quanh năm luôn có cảm giác u ám thâm trầm, vào đông lại càng u lạnh lẽo, cho nên đối với phi tần trong cung, nơi này bản chất chính là loại lãnh cung.

      Ngay ngày Diệp thục dung bị giáng xuống thành quý nhân liền bị chuyển đến đây. Nàng đứng bên bậu cửa sổ đầy bụi, dù Diệp dung hoa đứng trước mặt vẫn lộ ra bất cứ biểu tình gì. Gỡ trâm ngọc vòng vàng, gương mặt nàng lại có vẻ tươi đẹp hơn ngày thường, chỉ tiếc còn người thưởng thức vẻ đẹp ấy.

      Diệp dung hoa giễu cợt nhìn nàng, cười lạnh: “Tỉ luôn tỏ cái vẻ chẳng quan tâm ấy, nhưng hình như tỉ quên, ta và tỉ làm tỉ muội bao nhiêu năm nay, đương nhiên biết, lúc tỉ càng tỏ ra thờ ơ là lúc tỉ càng quan tâm nhiều. Tỉ đóng kịch quen rồi, từ là con ngoan trong mắt phụ mẫu, vào cung cũng bày ra vẻ hiền thục, ngay cả khi hãm hại ta vẫn cứ tỏ vẻ vô tội thiện lương như thế. Bộ dáng này của tỉ, mấy năm nay ta thực ghê tởm lắm rồi.”

      Sắc mặt Diệp quý nhân cuối cùng thay đổi, quay sang nhìn vẻ trào phúng của Diệp dung hoa, trong mắt ánh lên giận dữ: “Phải, từ ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng dù như vậy, cha mẹ vẫn cứ thiên vị ngươi. Sau cùng vào cung, ngươi còn muốn tranh giành với ta, ngay cả Hoàng thượng cũng thiên vị ngươi hơn. Ta đây cả đức cả dung nào thua kém gì ngươi, dựa vào đâu mà ta luôn phảỉ để ngươi đứng lên đầu mình?”

      “Vì vậy tỉ liền lợi dụng việc sảy thai mà hãm hại ta, tỉ chỉ đổ kỵ ta, mà còn đố kỵ cảc phi tần được sủng ái khác. Tiếc là tỉ có Hoàng thượng đến đâu ngài ấy vẫn ưa tỉ.” Diệp dung hoa hất cằm chế giễu, “Tỉ lấy cái gì so sánh với người ta, vĩnh viễn là bộ dáng đần độn vô vị, ta có là đàn ông cũng muốn trông thấy tỉ đâu. Dù là tỉ hãm hại ta, khiến ta bị giáng xuống làm dung hoa, nhưng giờ đây tỉ vẫn cứ đứng phía dưới ta, Diệp quý nhân ạ.”

      “Phải, ta hại ngươi giáng vị, thế nhưng ngươi khắc nghiệt với cung nhân, kiêu căng ương ngạnh, dù ta hãm hại ngươi, ngươi cho là mình có thể ngồi ở vị trí đó bao lâu?” Diệp quý nhân cởi lớp mặt nạ hiền thục, mặt tràn đầy bất mãn, “Hoàng thượng vốn ưa đứa bé trong bụng ta, ta lại giữ được lòng Hoàng thượng, đứa bé kia nhất định thể giữ được. Ta lấy đứa con chắc chắn được ra đời đổi lấy thất bại của ngươi, sao lại làm.”

      “Tỉ cho là tỉ sạch hơn ai?” Diệp dung hoa hừ lạnh, “Uông tần chết thế nào, người khác biết, chẳng nhẽ ta lại biết chắc? Chẳng phải vì nàng ta tình cờ thấy được màn kịch tỉ bày ra hãm hại ta đó sao, nếu sao lại chẳng bao lâu sau chết bệnh? Tỉ nên biết, nhân mạch của nhà họ Diệp trong cung này, chỉ có mình tỉ sử dụng được, ta cũng có thể dùng đấy.”

      “Tay ta sạch , nhưng lần này ngươi hãm hại ta, có từng nghĩ đến Diệp gia? Tội danh sát hại hoàng tự ngươi cũng dám đẩy lên người ta, nếu Hoàng thượng nổi nóng giận lây sang Diệp gia phải làm sao?” Diệp quý nhân chỉ vào mặt Diệp dung hoa, “Từ ngươi tùy hứng làm bừa, vào cung mấy năm mà tính xấu vẫn chịu sửa đổi.”

      “Lúc tỉ hãm hại ta cũng đâu có nghĩ tới Diệp gia,” Diệp dung hoa cười nhạo, “Chúng ta chẳng qua chỉ ngang nhau mà thôi, tỉ đố kỵ làm hại ta cũng có được gì, tuồng vui này chung quy vẫn là ta thắng.”

      Diệp quý nhân bị ánh mắt miệt thị của Diệp dung hoa kích thích, vung tay muốn đánh, lại bị Diệp dung hoa đẩy ngã, nàng ta cúi xuống ghé tai Diệp quý nhân, khẽ: “Tỉ ta tuỳ hứng làm bậy, hận ta lợi dụng quan hệ giữa Mục Nguyệt và Tiểu Cúc để hại tỉ, nhưng tỉ có biết vì sao Mục Nguyệt lại nhận lấy tội danh này?”

      “Bởi vì, nàng ấy là người của ta, chuyện tỉ tính gài bẫy hại ta, ta biết từ lâu rồi. Tỉ nghĩ rằng ta nhận ra Hoàng thượng còn thích tỉ muội chúng ta hay sao, chẳng qua ta chỉ mượn tay tỉ lấy lùi làm tiến mà thôi, vì vậy, cho đến ngày hôm nay, ta là ngũ phẩm dung hoa, mà tỉ chỉ là thất phẩm quý nhân, địa vị của tỉ vẫn cứ thấp hơn ta.”

      “Ngươi!” Diệp quý nhân bỗng trợn to mắt, như thể lần đầu biết đến người này.

      “Từ đầu đến cuối, kẻ u mê là tỉ chứ phải ta.” Diệp dung hoa đứng thẳng lưng, sửa lại trâm bạc tóc, “Thời gian còn sớm, muội muội xin cáo từ đây, tỉ tỉ.”

      Diệp dung hoa ra đến cửa thiên điện, nghe bên trong truyền ra tiếng đồ vật bị ném xuống đất, môi vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, quay đầu lại nhìn cánh cửa tối đen như mực sau lưng, sờ sờ lên hoa tai phỉ thúy. Tỉ tỉ, khi còn bé tỉ đấu lại ta, vào đến hậu cung sao còn vọng tưởng thắng được ta nhỉ?

      Hoàng thượng sao có thể có “chân tình”, tỉ tỉ còn ngốc nghếch mà để trái tim rung động, cho nên tỉ bị định trước là thất bại thảm hại rồi.

      “Chủ tử.” Cung nữ chờ bên ngoài thấy Diệp dung hoa ra, bèn tiến lên đỡ tay nàng ta.

      “Về thôi.” Diệp dung hoa bước ra khỏi cung điện u lạnh lẽo này, hề quay đầu lại.

      Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên nhấm nháp từng ngụm canh gà ác hầm nấm đuôi phượng, để mặc Vân Tịch đứng bên cạnh phẫn hận suy đoán nguyên nhân Diệp quý nhân muốn hại chủ tử mình.

      “Diệp quý nhân này là độc ác nham hiểm, con mình bảo vệ được liền muốn hại lây sang chủ tử.” Vân Tịch lo lắng nhìn gương mặt vẫn hơi nhợt nhạt của Trang Lạc Yên, “ gì mà cung nữ này kia căm ghét chủ tử, ràng là ả ta sai sử mới đúng. May mà Hoàng thượng minh giám, giáng vị ả ta, loại người chỉ biết mưu đồ hiểm ác đáng sợ thế này xứng đứng ở phân vị cao.”

      Trang Lạc Yên đặt bát xuống, nhận khăn tay từ Thính Trúc, lau khóe miệng: “Người trong hậu cung có ai là nham hiểm độc ác, sau này cẩn thận chút là được.”

      “Chủ tử có lý.” Thính Trúc nhìn sang Vân Tịch, “Phòng bếp nấu thuốc bổ cho chủ tử, ngươi nhìn xem được chưa.”

      Đợi Vân Tịch rời phòng, Thính Trúc mới hơi nghi ngờ nhìn về phía Trang Lạc Yên: “Chủ tử, vì sao người cho Vân Tịch biết chuyện này?”

      “Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt,” Trang Lạc Yên nhìn bát canh còn bốc hơi nóng nghi ngút trước mắt, “Huống chi đại cung nữ bên cạnh ta biểu chân thực càng dễ làm người khác tin tưởng. Chân nhất phải là diễn mà là thực nghĩ như vậy, vì thế cho nàng ấy tốt hơn.” Vân Tịch hầu hạ mình cho tới nay đều rất trung thành, hề đa tâm, nhưng gần đây tính tình hơi nóng nảy quá, chuyện này đúng là nên cho nàng ấy biết.

      “Nhưng Vân Tịch cũng có lý, ngờ Diệp quý nhân là người hại chủ tử,” Thính Trúc cảm khái, “Nô tì trong cung nhiều năm, vẫn nhìn ra Diệp quý nhân lại là người như vậy.”

      “Nàng ta là loại người nào ta lắm, nhưng chuyện này đơn giản như vậy đâu.” Trang Lạc Yên lười nhác ôm bình nước nóng ủ ấm vào trong ngực, “Song, ta rất hài lòng với kết quả cuối cùng này.”

      Thính Trúc nghe vậy, nở nụ cười: “Chủ tử mới vào cung chưa đầy năm, nay thăng lên đến tu nghi là rất hiếm, điều đó cho thấy trong lòng Hoàng thượng cũng có chủ tử.”

      Muốn vị Hoàng đế có dã tâm lại biết nhớ thương người con chỉ là chuyện cười mà thôi, trong lòng Trang Lạc Yên thấy rất ràng, nét mặt lại lộ ra tia vui vẻ: “Thính Trúc, em đừng vậy, Hoàng thượng ngày bận trăm công nghìn việc, phi tần nơi hậu cung lại vô số, ta nào dám hi vọng xa vời.”

      Thính Trúc vội bổ sung: “Chủ tử người biết đấy thôi, ngay cả Thục quý phi tấn chức cũng nhanh như chủ tử đâu.” Nàng nhận ra rất nhanh, mỗi lần chủ tử tấn vị tuy đặc biệt nổi bật nhưng nhìn từ tần suất tấn thăng và phong hào Hoàng thượng ban cho, đủ để chứng minh coi trọng của ngài, “Chủ tử, tháng này mặc dù người thể thị tẩm nhưng Hoàng thượng vẫn chưa từng quên người, ban thưởng ngừng, vậy còn chưa đủ để coi trọng của hoàng thượng đối với người sao?”

      Chủ tớ truyện trò, Phúc Bảo bước vào bẩm: “Thưa chủ tử, Tương hiền tần và Khổng tài nhân tới thăm người.”

      “Mau mời các vị ấy vào .” Trang Lạc Yên đứng lên ra cửa đón, thấy Tương hiền tần và Khổng tài nhân cùng đến.

      Vươn tay ngăn hai người hành lễ, đợi họ ngồi xuống, Trang Lạc Yên mới cười cười, : “Trời lạnh như vậy, hai người sao lại tới đây?”

      “Mấy ngày trước Hoàng thượng hạ chỉ cho chúng ta tới quấy rầy muội tĩnh dưỡng, vậy nên đến hôm nay mới tới thăm được.” Tương hiền tần nhìn sắc mặt tiều tụy của Trang Lạc Yên, sảy thai được hơn nửa tháng, mặt đối phương đỡ nhợt nhạt hơn, tinh thần cũng khá lên, chỉ có nụ cười vẫn mang theo đơn và miễn cưỡng như cũ.

      Lòng nàng rất hiểu đứa con quan trọng như thế nào đối với nữ tử, Tương hiền tần an ủi: “Khí sắc của muội khá hơn rồi đấy, cẩn thận điều dưỡng thân thể mới là đúng đắn, tần thiếp nghe Hoàng thượng mỗi ngày đều hỏi đến tình trạng của muội, muội cũng đừng làm lãng phí quan tâm săn sóc của Hoàng thượng.”

      “Khiến tỉ tỉ lo lắng rồi.” gương mặt son phấn của Trang Lạc Yên nở nụ cười lòng, thế nhưng tinh thần vẫn kém xưa nhiều lắm.

      Tương hiền tần cười khổ trong lòng, nay nàng được Hoàng thượng coi trọng, Chiêu tu nghi sảy thai tuy khiến nàng thương tiếc nhưng những người có được nửa phần ân sủng như các nàng mới đáng thương. Hôm nay nàng tới thăm Chiêu tu nghi vốn cũng nghĩ gì, thế nhưng khi nhìn thấy lại mới phát , nữ tử trong hậu cung này đều là người đáng thương, có khác chẳng qua chỉ là bề ngoài trông ai được vẻ vang và có thể diện hơn ai mà thôi.

      “Bẩm hai vị chủ tử, đây là điểm tâm mà ma ma mới tới chỗ chúng ta vừa làm, hai vị nếm thử xem có hợp khẩu vị .” Thính Trúc bưng điểm tâm và trà bước vào, hành lễ với hai người rồi dâng trà bánh lên.

      “Là do ma ma giỏi làm mỹ thực mà Hoàng thượng ban cho Chiêu tu nghi để giúp bồi bổ thân thể làm ra đấy à?” Tương hiền tần nếm miếng, gật đầu tán thưởng, , “Vừa vào đến miệng là tan, ngọt mà ngấy, còn thoang thoảng mùi hoa nhài, quả là khéo tay.”

      “Tần thiếp được nhờ phúc Chiêu tu nghi rồi.” Khổng tài nhân cũng tán thưởng, “Hoàng thượng quan tâm đến sức khỏe của Chiêu tu nghi như vậy, tu nghi nhất định phải điều dưỡng tốt, nữ tử những lúc thế này mà để thân thể thiệt thòi là bổ lại được đâu.”

      Trang Lạc Yên chọn miếng điểm tâm bỏ vào miệng: “Các tỉ tỉ lo lắng cho sức khỏe của muội muội như vậy, lòng muội cũng biết rất , chỉ là có vài thứ vẫn sao buông xuống được mà thôi. Vốn chỉ muốn...” Nàng dừng lại chút, miệng lộ nụ cười khổ, “Mà thôi, có gì đáng đâu, chẳng qua chỉ là chút chấp niệm sao tiêu tan, sao quên được thôi.”

      “Trẫm , nàng còn có thể có con chúng ta, cần gì phải tích tụ trong lòng, khiến thân thể mệt mỏi hơn như vậy?”

      Giọng nam trầm thấp từ cửa vang lên, ba người vội đứng dậy, “Xin tham kiến Hoàng thượng.”

      “Đều miễn lễ .” Phong Cẩn vươn tay nâng Trang Lạc Yên dậy, “Sao sắc mặt còn xấu thế này, mấy ngày nay lại ăn uống ngon sao?”

      Trang Lạc Yên thuận theo tay Phong Cẩn đỡ, đứng thẳng người dậy: “Tay nghề của ma ma tốt lắm, Hoàng thượng lo lắng cho thiếp quá nhiều rồi.”

      “Nàng cũng biết trẫm lo cho nàng, vậy nên điều dưỡng cho tốt, đừng mãi nghĩ ngợi những chuyện qua nữa.” Phong Cẩn kéo tay Trang Lạc Yên cùng ngồi xuống, nhìn Tương hiền tần và Khổng tài nhân, “Hai người các khanh cũng ngồi xuống , các khanh tới thăm Chiêu tu nghi?”

      “Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi thiếp và Khổng tài nhân ngắm tuyết lại tình cờ gặp, liền rủ nhau tới thăm Chiêu tu nghi.” Tương hiền tần cẩn thận trả lời.

      “Ừ, gần đây sức khoẻ của nàng ấy khá lên, các khanh tới trò chuyện với nàng ấy cũng tốt.” Phong Cẩn gật đầu, sau đó lại quay sang Trang Lạc Yên , “Hôm nay trẫm phong bút, hai ngày nữa là hết năm, đến lúc đó trong cung có mở cung yến, trẫm có nhiều chuyện phải làm, sợ thể lúc nào cũng trông chừng nàng, bản thân nàng phải tự chú ý chăm sóc mình, đừng để bị lạnh.”

      “Hoàng thượng coi thiếp là trẻ con sao,” Trang Lạc Yên đan tay vào tay Phong Cẩn, cười , “Vân Tịch và Thính Trúc đều chu đáo cẩn thận, sao để thiếp lạnh được, ngược lại là Hoàng thượng ngài đừng vì quá bận rộn mà ăn nghỉ đúng giờ giấc, dạo này thiếp thấy ngài gầy nhiều rồi.”

      “Chỉ cần nàng thả lỏng tâm tư, trẫm lo lắng đến gầy người nữa.” Phong Cẩn nhéo nhéo má Trang Lạc Yên, mặt tràn đầy cưng chiều.

      Khóe mắt Trang Lạc Yên thoáng đảo qua chỗ Tương hiền tần và Khổng tài nhân, Hoàng đế à, lại giở trò đùa giỡn vợ bé ngay trước mặt hai vợ bé khác, có vấn đề gì chứ?

      ***
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.5

      Tình cảnh tại có hơi phức tạp, Trang Lạc Yên và Khổng tài nhân, Tương hiền tần coi là thân thiết, thậm chí ngay cả tâm tư hai người này thế nào, nàng cũng biết.

      Chưa đây là hậu cung của Hoàng đế, dù là trong thực, chỉ cần liên lụy đến ít lợi ích cá nhân thôi đủ để người ta lục đục với nhau. Trang Lạc Yên chưa bao giờ tin rằng hậu cung còn có cái gọi là “tỉ muội thân thiết”, đôi chị em nhà họ Diệp là ví dụ sống đấy thôi.

      Phong Cẩn tựa hồ hề để ý đến Tương hiền tần và Khổng tài nhân, thấy Trang Lạc Yên ngượng ngùng ra mặt, chỉ cười cười nghịch bàn tay trắng nõn của nàng: “Chưa trẫm lo lắng cho nàng thế nào, chỉ đến việc năm sau trẫm tính đại phong hậu cung, nàng cứ thế này làm sao dự được?”

      Ý của Hoàng thượng là năm sau còn muốn tấn vị cho Chiêu tu nghi lần nữa? Tương hiền tần lúc này thấy khiếp sợ trong lòng, tốc độ tấn vị của Chiêu tu nghi năm nay đủ khiến người ghé mắt, cũng đủ thấy được sủng ái của Hoàng thượng dành cho nàng ta, vậy mà năm tới còn muốn thăng vị lần nữa, quả là chuyện hiếm có trong hậu cung này.

      Nghe như vậy, trong mắt Khổng tài nhân chợt rực lên tia sáng lạ thường, rồi lại nhanh chóng buông mi cúi mặt giấu quyết tâm nào đó.

      Trang Lạc Yên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàng đế vì chuyện sẩy thai mà thăng vị cho nàng là điều được dự liệu trước, nhưng năm sau lại tiếp tục đại phong nàng chưa nghĩ tới.

      Trong lòng nàng bỗng nghĩ tới khả năng, có lẽ bản thân là máy bay chiến đấu mà Hoàng đế chuẩn bị cho cuộc tổng thanh trừng sắp tới của hậu cung chăng. Thục quý phi là dùng để đối phó Hoàng hậu, mà mình và Yên quý tần là để kìm hãm Thục quý phi. Nếu phải nàng diễn trò lâu như vậy, tạo thành gương mặt quen thuộc với Hoàng đế sợ là ngay cả tư cách làm máy bay chiến đấu cũng có.

      Có đôi khi nàng cũng tưởng tượng, nếu Hoàng đế thích người con thế nào, song sau đó lại nghĩ, đây là hậu cung, phải sân khấu của tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nàng cũng biết rằng, mặc dù mọi nữ tử luôn có nhu cầu tò mò mãnh liệt, vẫn cứ phải điều tiết vừa hai phải thôi.

      “Hoàng thượng, thiếp có tài đức gì...” Viền mắt Trang Lạc Yên đỏ lên, bàn tay bị Hoàng đế nắm cũng run nhè .

      “Nàng cứ an tâm điều dưõng thân thể là đủ, trẫm thương nàng vì nguyên nhân khác, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Phong Cẩn vỗ vỗ mu bàn tay Trang Lạc Yên, như muốn đối phương hiểu rằng, mình làm thế phải vì bồi thường nàng.

      Loại sinh vật mang tên “Hoàng đế” kia, tuyệt đối thích hợp nhiệm vụ an ủi người khác, loại chuyện này tới đó là có thể dừng, cần giải thích gì nhiều, mà ta, điều nên lại cứ ra, rốt cuộc EQ thấp đến độ nào rồi đây?

      Tương hiền tần ngồi bên, nhìn nụ cười ngậm lệ của Chiêu tu nghi, đột nhiên nhận ra, mặc dù Trang Lạc Yên tấn chức, đây vẫn chẳng phải chuyện đáng hâm mộ gì. Chí ít, đối với phi tần Đế vương say đắm lại vừa sảy thai mà , loại bồi thường này có lẽ là loại thương tổn.

      Bỗng nhiên còn hứng thú nhìn tình cảnh “hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”, Tương hiền tần đứng dậy hành lễ với hai người: “Thiếp nghĩ Hoàng thượng và Chiêu tu nghi có nhiều điều muốn với nhau, thiếp mới nhớ ra mình còn vài chuyện chưa kịp làm, xin được cáo lui trước.”

      Khổng tài nhân cũng đứng dậy chào từ giã, Phong Cẩn lên tiếng giữ lại, để hai người cáo lui mới với Cao Đức Trung đứng bên cạnh: “Hôm nay trẫm nghỉ ở chỗ Chiêu tu nghi.”

      Cao Đức Trung muốn nhắc nhở hoàng đế hôm nay chọn thẻ bài của Tô tu nghi, nhưng thấy thái độ Hoàng đế như vậy biết thể nhiều lời, bèn lui ra ngoài chuẩn bị.

      Tương hiền tần và Khổng tài nhân mới tới cửa cung Hi Hòa, liền thấy hai tên thái giám cầm mấy cành hoa mai đến. Hai thái giám này, Tương hiền tần có ấn tượng, là thái giám phục vụ bên cạnh Hoàng thượng, rất được Hoàng thượng tín nhiệm.

      “Xin ra mắt hai vị chủ tử.” Hai thái giám thể lễ nghi điểm sai lầm, hoàn toàn vì hai người được sủng ái mà có nửa phần sơ suất.

      “Hai vị công công cần đa lễ.” Tương hiền tần nhìn cành mai trong tay bọn họ, “Mấy cành mai này nở đẹp, hai vị công công hái làm gì vậy?”

      ”Bẩm Tương chủ từ, Hoàng thượng nhớ Chiêu chủ tử thể ra ngoài chịu lạnh nên thưởng mai được, liền bảo chúng nô tài chọn vài cành mai đẹp mang tới cung của Chiêu chủ tử, để Chiêu chủ tử cũng được ngắm mai nở.” Thái giám lại vái lần nữa, “Các nô tài xin phục mệnh, xin hai vị chủ tử thứ cho tội sơ suất.”

      “Hai vị công công còn có chuyện quan trọng, xin cứ tự nhiên.” Tương hiền tần đưa mắt nhìn hai thái giám vội vã vào cung Hi Hòa, khó trách Chiêu tu nghi rung động vì Hoàng đế, ân sủng nhường này cũng coi như là độc nhất rồi.

      Vịn tay cung nữ giẫm lên tuyết đọng đường, phát ra từng tiếng cọt kẹt dưới gót chân, lại có mùi vị tịch mịch sao thành lời. Khổng tài nhân thở phào mạnh: “Tương tỉ tỉ hình như có quan hệ rất tốt với Chiêu tu nghi.”

      “Trong hậu cung nào có điều gì được là tốt hay tốt,” Tương hiền tần cầm bình nước ủ tay còn nóng lắm, “Chiêu tu nghi tuy được sủng ái nhưng tâm kế coi là hạng nhất.”

      “Trong cung đình này, có tâm kế, chết cũng thất sủng, trở thành người như tỉ tỉ và ta đây, có ân sủng cũng có địa vị.” Khổng tài nhân hờ hững nhìn cung nữ cấp thấp ra sức quét tuyết ở xa xa, “Trang Lạc Yên trong vòng chưa tới năm từ tòng ngũ phẩm uyển nghi tấn thăng thành chính tam phẩm tu nghi, đâu phải là việc kẻ có đầu óc có thể làm được.”

      “Mặc dù nàng ta có đầu óc nhưng lại có khuyết điểm trí mạng, đó là lòng Hoàng thượng. Nàng ta có khả năng lay động được địa vị của Hoàng hậu và Hiền phi.” Tương hiền tần thở dài, “Năm ấy vào cung, ta may mắn được tỉ tỉ của nàng giúp đỡ nên mới uổng mạng cách thiếu minh bạch, cho nên ta hi vọng nàng vì xúc động nhất thời mà hủy hoại cả đời mình.”

      “Từ ngày cùng tỉ tỉ bị đưa vào cung cho Hoàng thượng đời ta bị hủy hoại rồi.” Sắc mặt Khổng tài nhân trở nên tối tăm. “Ta thể để tỉ ấy chết cách vô ích, cả đứa bé của tỉ ấy cũng thể chết như thế được, dù lay chuyển được địa vị của Hoàng hậu và Hiền phi, ta cũng muốn cắn cho bọn họ nhát mạnh mới cam tâm. Tỉ có quan hệ thân thiết với tỉ ấy, từ lúc tỉ ấy cũng luôn chiếu cố đến ta, những điều này ta đều ghi tạc trong lòng, nhưng có những mối thù thể báo.”



      “Thế nhưng vì sao nàng lại chọn Trang Lạc Yên?” Tương hiền tần nhíu mày, “Nhược điểm của nàng ta quá ràng, đặt vào hậu cung này là mối nguy quá lớn.”

      “Tương tỉ tỉ quên rồi sao, đôi khi tình làm người đàn bà càng thêm tàn nhẫn,” mặt Khổng tài nhân lộ ra nụ cười phức tạp, “Huống hồ, chó sủa mới là chó cắn người.”

      Tương hiền tần nhìn Khổng tài nhân, môi mấp máy lại biết nên gì để an ủi nàng ta.

      Tuy cách lần “sảy thai” hơn hai mươi ngày nhưng Hoàng đế vẫn chưa cầm thú đến độ giở trò với Trang Lạc Yên, lúc này là đắp chăn ngủ thuần túy.

      Phong Cẩn ôm eo Trang Lạc Yên, hơi ấm da thịt nàng làm an tâm: “Trẫm bảo người chiết mấy cành mai đưa đến cho nàng, nàng có thích ?”

      “Hoàng thượng quên sao, thiếp là tục nhân, phong tư của mai thiếp thưởng thức được, song hương vị của nó thiếp lại rất thích.” Trang Lạc Yên rúc vào lòng Hoàng đế, đêm đông lạnh thế này, có cái máy sưởi hình người cũng tốt, “Thiếp nghe Hoàng thượng thích thưởng mai, thường hay tới vườn mai ngắm cảnh.”

      “Trẫm cũng như ái phi, thích hương hoa mai.” Phong Cẩn vội ho tiếng, “Còn về hình dáng của hoa, quả đúng là có điểm nào xuất sắc.”

      “Vậy Hoàng thượng cũng là tục nhân như thiếp rồi,” Giọng Trang Lạc Yên mang theo chút hưng phấn của người tìm được bạn đồng hành, “ ra phải chỉ mình thiếp biết thưởng thức nét cao nhã và lạnh lùng của hoa mai.”

      Nguyên là câu rất vô lễ, Phong Cẩn lại nghĩ, người con trong lòng này vẫn nên như vậy mới hay, bộ dáng bi thương của nàng mấy ngày trước khiến lòng phiền muộn.

      Quả nhiên, vẫn thích những nữ tử có sức sống, mà loại tính cách này lại là điểm thiếu hụt của tất cả những phi tần còn lại trong cung, may mà ở Trang Lạc Yên này chưa mất điều đó.

      Đương nhiên, nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ kia của Hoàng đế, nhất định đàn ông là loại sinh vật cuồng ngược. Nữ tử tốt đủ đường với ta bị coi là khô khan thiếu sức sống, mà nữ tử thỉnh thoảng làm nũng tùy hứng trước mặt ta, ngược lại được coi là hoạt bát, đáng .

      Đây là... loại bệnh tâm thần gì thế?

      Khi Trang Lạc Yên nửa nằm nửa ngồi trong chăn ấm nhìn theo Hoàng đế thỏa mãn mất, lên tiếng hỏi Thính Trúc vừa bước vào: “Thính Trúc, hôm qua Hoàng thượng lật thẻ bài của ai?”

      Thính Trúc đáp: “Bẩm chủ tử, là Tô tu nghi.”

      Trang Lạc Yên chợt bừng tỉnh, quả nhiên là người của phe Thục quý phi, Hoàng đế lần này là vô tình hay cố ý?

      Đối với nữ tử trong hậu cung, có số việc được coi là cực kỳ nhục nhã. Ví dụ như ràng Hoàng thượng lật thẻ bài của nàng rồi lại qua đêm ở chỗ người khác.

      Trong cung, Tô tu nghi tuy được tính là rất được sủng ái nhưng bởi có nhan sắc hơn người nên cũng được chút ít ân sủng từ Hoàng đế, lại thêm nàng ta và Thục quý phi là tỉ muội, vì vậy trong cung ai dám làm nàng ta mất mặt. Ai biết, hôm nay lại mất thể diện đến thế, Hoàng thượng thà rằng đến chỗ Chiêu tu nghi mới sảy thai cũng muốn tới chỗ nàng ta, chuyện này đồn ra chẳng biết có bao nhiêu người cười sau lưng nàng ta đâu.

      Huống chi, tại tuy nàng ta và Trang Lạc Yên cùng là tu nghi, thế nhưng Trang Lạc Yên có phong hào, nàng ta chỉ được lấy họ làm hào, so sánh với nhau, Trang Lạc Yên đương nhiên tôn quý hơn.

      Vì thế, ngay con đường trước cung Hoàng hậu, khi Tô tu nghi tình cờ gặp được Trang Lạc Yên lần đầu xuất sau lần sảy thai, sắc mặt nàng ta được dễ coi lắm.

      “Đây chẳng phải là Chiêu tu nghi muội muội đó sao.” Xưa nay tính tình Tô tu nghi vốn được tốt, miệng cười nhưng mắt lạnh lùng nhìn, “Muội muội sảy thai, sao ở trong cung nghỉ ngơi dưỡng sức, ra làm gì?”

      “Chào tỉ tỉ,” Trang Lạc Yên nhàng cúi người, “Sắp sang năm mới, muội muội thấy hôm nay có tuyết rơi nên muốn tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

      “Muội muội là khéo léo biết điều, ta đây bằng, chẳng trách được Hoàng thượng thương.” Tô tu nghi hơi nhấc mí mắt lên, tỏ vẻ coi thường ra mặt, “Lúc này lại chuyện quy củ trước mặt Hoàng hậu nương nương, quy củ của muội muội học được tốt đấy.”

      “Tỉ tỉ khen trật rồi,” Trang Lạc Yên mỉm cười, “Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu hậu cung, chúng ta đương nhiên nên tới thỉnh an.”

      biết là ai làm hại Hoàng hậu bị phân quyền đây, Tô tu nghi lườm cái, vịn tay cung nữ thèm ngó đến Trang Lạc Yên nữa: “Thải Tú, thôi, chủ tử ngươi khéo diễn, đương nhiên cũng nhìn nổi thứ này.”

      Trang Lạc Yên bình thản nhìn Tô tu nghi giành trước mình bước vào cung Cảnh Ương, cười cười vịn tay Vân Tịch : “ thôi.”

      Nàng tin, căn cứ ham muốn kiểm soát của Hoàng đế, chuyện phát sinh hôm nay lại truyền đến lỗ tai .

      Tô tu nghi sai, có đôi khi khéo diễn cũng khiến người ta thích, nếu đời sao lại có câu “khôn bằng khéo” hay “ ngọt lọt đến xương”?

      **************************************

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15

      15.1

      Khi đến thỉnh an Hoàng hậu, quả nhiên có ít phi tần lấy danh nghĩa ân cần thân thiết để cạnh khóe Trang Lạc Yên, trong đó Yên quý tần và Tô tu nghi nhiệt tình nhất. Trang Lạc Yên chẳng cần làm gì cả, chỉ trưng ra bộ dáng bị đả kích mạnh mẽ, vừa giúp đối phương hoàn thành “tâm nguyện” muốn mình được dễ chịu, vừa bày ra dáng vẻ sa sút sau khi sảy thai của mình.

      Các phi tần khác chỉ vui vẻ xem diễn trò, giúp bên nào.

      Hoàng hậu xem kịch vui được lát, thấy sắc mặt Trang Lạc Yên ngày càng khó coi mới lên tiếng: “Cũng sắp đến năm mới rồi, chúng ta nên tới thỉnh an Thái hậu nương nương thôi.”

      Trang Lạc Yên kinh ngạc nhướng mày, nàng còn cho rằng Thái hậu cư luôn rồi. Nhớ tới thời gian trước Thái hậu đột nhiên nhúng tay vào công việc hậu cung, sau đó lại rút về cung Khang An lễ Phật, còn quan tâm đến việc trong cung nữa, Trang Lạc Yên vẫn hiểu, lần đó là do Hoàng hậu ra tay hay do Hoàng đế ra tay khiến bà ta phải rụt về.

      Còn cả chuyện thái giám cung nữ hiểu vì sao lại bị sét đánh chết ở bên ngoài Đào Ngọc các, và chuyện trước đó Thái hậu đột nhiên cho trượng tễ cung nữ, hành động này rất phù hợp với dáng vẻ hiền từ cần có của người vừa mới lễ Phật như Thái hậu.

      Yên quý tần thấy Trang Lạc Yên cúi đầu im lặng, cho là nàng còn chưa thoát khỏi đả kích “sảy thai”, bèn cười : “Nhìn sắc mặt Chiêu tu nghi được tốt, là do thân thể vẫn chưa khỏe lại sao?”

      “Đa tạ Yên quý tần quan tâm, ta sao.” Trang Lạc Yên miễn cưỡng cười, theo mọi người đứng dậy, dáng điệu yếu ớt khiến ai thấy cũng cho rằng nàng còn chưa khôi phục.

      Yên quý tần nhìn theo bóng Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ ra cửa, thấp giọng hừ lạnh: “Bày ra vẻ đáng thương ấy cho ai xem.”

      Nhu phi qua cạnh nàng ta nghe thấy vậy, nhướng chân mày nhìn lại, nửa cười nửa khẽ : “Ngươi thích nhìn mặc ngươi, người khác thích là đủ rồi.”

      “Người khác” trong miệng Nhu phi là ai, người nghe thấy đều tự hiểu, Yên quý tần cam lòng trừng mắt nhìn bóng lưng Trang Lạc Yên, lại quay sang nhìn Nhu phi bên cạnh, bĩu môi đuổi theo mọi người.

      Cung Khang An của Thái hậu luôn phảng phất mùi đàn hương, Trang Lạc Yên ngoan ngoãn ngồi nghe Thái hậu và Hoàng hậu thân thiết hỏi thăm nhau, đúng là nhìn ra trước đó hai người còn đối chọi gay gắt.

      “Ai gia nghe Chiêu sung nghi sảy thai rồi?” Cuối cùng, Thái hậu cũng chuyển trọng tâm câu chuyện sang Trang Lạc Yên.

      Mọi người ở đây đều biết Diệp gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, tỉ muội họ Diệp trước sau bị giáng chức đều có liên quan tới chuyện “sảy thai”, tại Thái hậu đưa ra việc này, lại cố ý gọi Trang Lạc Yên là sung nghi, ai nghe đều nhận ra, bà ta ưa Trang Lạc Yên.

      Hoàng hậu bình tĩnh trả lời: “Thưa mẫu hậu, trước đó vài ngày, Hoàng thượng tấn Trang muội muội thành tu nghi rồi ạ. “

      “Thế à, việc này ai gia biết, ai gia mới chỉ nghe Vãn Ca bị giáng xuống làm quý nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?” Thái hậu ngăn lời Hoàng hậu, nhìn về phía Trang Lạc Yên, “Chiêu sung nghi, ngươi cho ai gia, rốt cuộc có chuyện gì?”

      Thấy Thái hậu vẫn gọi mình là sung nghi như cũ, Trang Lạc Yên cũng tỏ ra bối rối, nàng đứng dậy hành lễ với bà ta rồi : “Bẩm Thái hậu nương nương, việc này là do Hoàng thượng quyết định, tần thiếp cũng biết vì nguyên do gì, tần thiếp tin tưởng Hoàng thượng làm việc nhất định là có nguyên nhân chính đáng.”

      Sắc mặt Thái hậu trở nên trầm, Trang Lạc Vên này lại dám lấy Hoàng đế ra chặn miệng bà, nhưng bà cũng thể Hoàng đế hạ sai ý chỉ. Nghĩ đến mấy thứ Hoàng đế từng đưa cho mình xem kia, Thái hậu đành tạm thời nuốt cơn giận vào lòng, “Nếu vậy, đợi Hoàng đế đến thỉnh an, ai gia hỏi lại Hoàng đế.”

      Tuy Thái hậu ra sức khó xử Chiêu tu nghi nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu, Thái hậu thích Chiêu tu nghi. Tiếc là bà ta tham dự công việc hậu cung, nếu bọn họ có nhiều trò hay để xem rồi.

      Diệp dung hoa vẫn bình thản như thường, vì những lời của Thái hậu mà hoảng hốt hoang mang, thể nhìn ra Diệp Vãn Ca rơi vào tình cảnh nay hoàn toàn là do nàng muội muội này.

      Hoàng hậu cười lạnh liếc mắt nhìn Thái hậu, người khác biết nhưng lòng nàng rất , tình cảm mẫu tử giữa Hoàng đế và vị Thái hậu này thâm sâu như người ta tưởng, ngay cả thỉnh an cũng phải ngày nào cũng tới. Nếu Thái hậu muốn lôi chuyện này ra chất vấn, chỉ khiến Hoàng thượng càng thêm phản cảm mà thôi.

      Diệp gia sớm còn vẻ vang như xưa, mà Hoàng thượng họ Phong, phải họ Diệp, Thái hậu chỉ chăm chăm muốn cho nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt, lại quên mất điểm này.

      “Ai gia mệt mỏi rồi, các ngươi đều về cả , Diệp dung hoa và Diệp quý nhân ở lại.”

      Trang Lạc Yên tới cửa, thoáng quay đầu liếc nhìn bóng lưng tỉ muội họ Diệp, Thái hậu chẳng thèm kiêng nể gì mà giữ họ lại trước mặt các phi tần, muốn cho Hoàng đế khó chịu thêm sao?

      Ra khỏi cung Khang An tràn ngập mùi đàn hương, Thính Trúc phủ thêm áo choàng lên vai Trang Lạc Yên, cẩn thận đỡ nàng lên kiệu, dặn thái giám khênh kiệu: “Đường trơn, các ngươi cẩn thận chút nhé.”

      “Cung tiễn Chiêu tu nghi.” Tương hiền tần cùng vài phi tần phân vị thấp cung kính hành lễ, nhìn theo đoàn người Trang Lạc Yên xa dần.

      “Xem bộ dáng ngông cuồng của nàng ta kìa.” Tô tu nghi giận dữ ra mặt, ngồi lên kiệu, “Về cung.”

      Bọn người Tương hiền tần lần thứ hai hành lễ cung tiễn, nhìn theo bóng dáng Tô tu nghi, Tương hiền tần lại rũ mi mắt xuống, thảo nào, ràng là biểu muội của Thục quý phi, bộ dáng cũng thua kém, vậy mà người là quý phi, người chỉ là tu nghi.

      Trong cung Khang An, sắc mặt Thái hậu rất khó coi, chỉ tay vào Diệp dung hoa, lạnh lùng hỏi: “Ngươi xem ngươi gây ra chuyện gì, nay phân vị của hai tỉ muội các ngươi bị giáng thấp thành như vậy, còn được ích lợi gì hả?”

      Diệp dung hoa cong miệng: “Nhưng con cũng ngờ Hoàng thượng lại xử lý tỉ tỉ, con tưởng rằng vạch trần cung nữ kia rồi, Hoàng thượng nhìn con vài lần.”

      “Đầu óc ngươi làm bằng gì hả, nô tì kia là đại cung nữ thân cận của tỉ tỉ ngươi, Hoàng thượng động đến con bé?!” Thái hậu tức giận, ném ngay thanh ngọc như ý trong tay, chuôi ngọc đập vào thái dương Diệp dung hoa, lập tức máu tươi dầm dề.

      Thái hậu nhìn bộ dáng nàng ta như vậy, kiên nhẫn xua tay: “Ngươi cút ngay cho ai gia.”

      Diệp dung hoa khỏi, Thái hậu lạnh lùng nhìn Diệp Vãn Ca xưa nay bà ta vốn ưa: “Ngươi cũng là đồ vô dụng, lui ra .”

      Diệp quý nhân tái nhợt hai má, ảm đạm mặt mày ra ngoài.

      “Chủ tử, trán người có sao , nô tì bảo người ta gọi thái y ngay.” Cung nữ bên cạnh Diệp dung hoa lo lắng nhìn chiếc khăn tay nhiễm đỏ máu.

      việc gì đâu.” Diệp dung hoa vẫn bình tĩnh đỡ trán ,“Huống chi nay ta bị Hoàng thượng chán ghét mà bỏ qua, có thái y giỏi nào nguyện đến đâu, y thuật tốt ta cũng cần bọn họ đến cho có.”

      “Nhưng mà...” Cung nữ còn muốn gì đó, Diệp dung hoa cản lại.

      cần nữa,” Diệp dung hoa vẫn thản nhiên lên kiệu, nhìn tuyết phủ trắng mặt đất, “Kết cục này sớm được định trước, như vậy cũng tốt.”

      Nàng cũng từng được sủng ái, khi ấy người người nịnh bợ, thỉnh an ngừng. Nay bị thất sủng, đừng nịnh bợ, ngay cả chi phí thường ngày cũng bởi mình là cháu Thái hậu nên mới bị cắt xén, hôm nay ngay cả Thái hậu cũng chán ghét mình ra mặt rồi, chỉ e ngày sau cuộc sống trong cung còn dễ dàng nữa.

      Nhưng cho dù như vậy vẫn tốt hơn là rơi vào tình cảnh đến mệnh cũng giữ được. Thái hậu vẫn chưa thấy , còn nàng từ lâu, Hoàng thượng tha cho Diệp gia, cũng giống như buông tha Triệu gia vậy.

      Diệp dung hoa và Trang Lạc Yên có mấy dịp chạm trán, vì vậy khi tình cờ gặp cùng con đường, nàng mới thấy vị Chiêu tu nghi được thánh sủng ngừng này. Dung mạo coi là xinh đẹp nhất hậu cung, ngay cả khí sắc cũng vì sảy thai mà thoạt nhìn được tốt lắm, người như thế, làm cách nào chỉ trong năm ngắn ngủi từ uyển nghi thăng lên tu nghi?

      Trang Lạc Yên ngờ lại chạm mặt vị Diệp dung hoa mượn chuyện nàng sảy thai mà hãm hại tỉ tỉ, nhìn đối phương nhếch nhác thảm hại, hầu như nhớ nổi khi xưa vị này còn là tòng nhị phẩm thục nghi từng ngạo nghễ thế nào, đến tận khi đối phương xuống kiệu hành lễ với mình, nàng mới kịp phản ứng.

      “Diệp dung hoa cần đa lễ.” Trang Lạc Yên nhìn bộ dáng lễ độ của nàng ta, mới nửa năm ngắn ngủi, người này gột bỏ tất cả rạng rỡ chói mắt ngày nào, như thể dáng vẻ vốn có của nàng ta là thế này, những kiêu ngạo dương dương khi xưa chỉ là tấm mặt nạ.

      Diệp dung hoa vẫn hành lễ xong mới đứng lên, ánh nhìn chỉ luôn rơi vào ngang cằm Trang Lạc Yên, hề nhìn thẳng vào mắt đối phương: “ ngờ lại gặp được Chiêu tu nghi, tần thiếp thất lễ.”

      “Trán Diệp dung hoa bị thương chảy máu rồi, truyền thái y chưa?” Trang Lạc Yên buồn nghĩ xem bộ dáng nào mới là con người của Diệp dung hoa này, ở nơi đây, nguời biết diễn trò có vô số, nếu cần thiết nên qua mức hiếu kỳ.

      “Đa tạ Chiêu tu nghi quan tâm, chỉ là vết thương bất cẩn va vào, nghiêm trọng lắm.” Diệp dung hoa bình thản trả lời.

      Trang Lạc Yên quay sang thái giám đứng sau lưng, : “Chuyện này để như vậy được, gương mặt của nữ tử rất quan trọng, thể qua loa. Đến Thái y viện mời Hồ thái y tới xem vết thương cho Diệp dung hoa, bảo ông ta trị liệu cẩn thận.” xong mới quay sang Diệp dung hoa, “Mới rồi Hoàng thượng có ý chỉ triệu kiến ta, ta trước vậy.”

      “Cung tiễn Chiêu tu nghi.” Diệp dung hoa nhìn theo đoàn người cẩn thận hầu hạ Chiêu tu nghi rời , sắc mặt phức tạp thành lời.

      “Chủ tử, Hồ thái y là người am hiểu trị liệu vết thương ngoài da nhất, lần này vết thương của người chắc chắn để lại sẹo đâu.” Cung nữ vui mừng ra mặt, hớn hở .

      có sủng ái của Hoàng thượng, mặt có sẹo hay có khác biệt gì đâu? Diệp dung hoa ngồi lại kiệu, thờ ơ : “Về thôi.”

      Trang Lạc Yên vào cung Kiền Chính, thấy Hoàng đế thoải mái ngồi ở ghế lão gia, phía trước mặt có mấy vũ cơ tuyệt sắc nhảy múa, mấy người nhạc công ngồi bên chơi nhạc, toàn cảnh chỉ có từ đủ hình dung: Thư thái.

      “Thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên chưa lễ xong, Hoàng đế kéo nàng ngồi vào lòng mình, “Vũ khúc này do người xuất sắc nhất nhạc phủ luyện ra, trẫm thấy nàng thích xem vũ đạo nên gọi nàng tới thưởng thức trước.”

      Trang Lạc Yên nào dám cho đối phương biết, nàng xem phải vũ đạo mà là mỹ nhân nhảy múa kìa, tất nhiên nàng còn chưa ngốc đến mức dập tắt hứng thú của Hoàng đế lúc này.

      Ngồi đệm thịt người, Trang Lạc Yên đóng vai sủng phi đạt chuẩn, hăng hái bừng bừng nhìn các mỹ nhân xoay tròn, cong lưng, đúng là thư thái gì bằng, ngay cả việc Hoàng đế nghịch tay mình cũng quên mất.

      Trực giác cho nàng biết, hôm nay Hoàng đế gọi nàng tới đây, phải đơn thuần là xem múa.

      Dù sao... Với IQ phức tạp của Hoàng đế, nhất định làm ra được loại chuyện đơn giản như vậy.

      ***
      lananhtran51, Xing BairongB.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      15.2

      “Trẫm nhớ nàng vào cung được năm rồi?” Phong Cẩn có ấn tượng gì với bộ dáng Trang Lạc Yên khi mới vào cung, ấn tượng khắc sâu đầu tiên có lẽ là ở vườn đào, cái nhăn mày, tiếng cười giòn đều mang theo phong tình khó cưỡng.

      tròn năm rồi ạ, năm ngoái thiếp vào cung cũng là dịp đại tuyết, lúc Hoàng thượng qua thiếp, thiếp còn nhìn lén người đấy.” Trang Lạc Yên cười cười, ỷ người vào trong lòng Phong Cẩn, “Cung quy thể nhìn thẳng mặt rồng, lúc thiếp nhìn lên, hồi hộp đến cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm, chỉ sợ bị người ta phát , đuổi khỏi cung mất.”

      “Giờ trẫm ở bên cạnh nàng, ái phi phải nhìn cho kỹ đấy.” tay Phong Cẩn ôm ngang eo Trang Lạc Yên, với Cao Đức Trung đứng trong góc, “Cao Đức Trung, đem thứ trẫm vừa nghĩ ra đến đây.”

      Cao Đức Trung nhanh nhẹn lấy đến tờ giấy, mặt viết chi chít chữ.

      Trang Lạc Yên hiểu dụng ý của Hoàng đế nên cũng dám nhìn lên tờ giấy kia.

      “Đây là danh sách sắc phong năm tới mà trẫm dự tính, nàng nhìn xem.” Phong Cẩn đưa tờ giấy ra trước mặt Trang Lạc Yên, thái độ rất thoải mái, như thể đây chẳng phải là chyện liên quan đến địa vị của những thành viên trong hậu cung mà chỉ là tờ giấy lộn.

      Trang Lạc Yên tỏ vẻ bối rối, nhăn nhó nhìn lại Hoàng đế: “Hoàng thượng, thứ này nên để thiếp thấy mà.”

      “Là trẫm cho nàng xem, chẳng lẽ còn ai dám này nọ?” Phong Cẩn tùy tiện bổ sung câu, “Trước mặt trẫm, nàng cần tuân thủ những quy tắc vớ vẩn kia.”

      Khi Hoàng đế cưng chiều người, tất cả mọi quy củ đều có thể tồn tại, mà khi người đó thất sủng, việc từng tuân thủ quy củ thành vết nhơ cách nào xóa sạch.

      Trang Lạc Yên chỉ hơi do dự rồi nhận lấy tờ giấy, điều khiến nàng bất ngờ là danh sách thăng chức năm sau có khá nhiều người.

      Hiền phi tấn Hiền quý phi, Yên quý tần tấn tòng tam phẩm sung nghi, Tương hiền tần tấn trắc tam phẩm quý tần, càng khiến Trang Lạc Yên bất ngờ là, danh sách tấn vị còn có cả Khổng tài nhân và Diệp dung hoa. Khổng tài nhân tấn tòng ngũ phẩm uyển nghi, Diệp dung hoa tấn chính tứ phẩm đức tần, còn nàng nhảy lên thành trắc nhị phẩm hiền dung.

      Diệp dung hoa vì chuyện tỉ tỉ mình sảy thai mà bị giáng xuống làm dung hoa, nay vị tỉ tỉ kia rơi đài, bản thân nàng ta lại được thăng lên đức tần trong khi vẫn bị Hoàng đế ghẻ lạnh, chẳng hiểu Hoàng đế có dụng ý gì đây?

      “Tương hiền tần và Khổng tài nhân vào cung nhiều năm, nếu phải tình cờ gặp họ trong cung nàng, trẫm cũng nhớ ra nổi.” Phong Cẩn cầm lại tờ danh sách trong tay Trang Lạc Yên, “Trẫm lưu luyến hậu cung, song đăng cơ nhiều năm, phi tần trong hậu cung cũng ít. Hai người này mặc dù hợp ý trẫm nhưng lại trò truyện với nàng rất vui vẻ, thăng lên chút cũng là việc nên làm.”

      “Hoàng thượng, xin người đừng vì thiếp mà làm những điều này.” Trang Lạc Yên vành mắt đỏ lên, gục đầu xuống để thấy mặt mình, “Hoàng thượng là người đứng đầu quốc gia, chính bận rộn, đối với thiếp, chỉ cần Hoàng thượng khỏe mạnh là đủ, thứ còn lại đều quan trọng nữa. Nếu chỉ vì những chuyện vụn vặt này lại khiến Hoàng thượng vất vả để tâm, thiếp nào có vui gì?”

      “Nàng cần để ý đến những thứ này,” Phong cẩn vuốt ve đỉnh đầu nàng, “Nàng là ái phi của trẫm, vì nàng hao tâm tổn sức chút cũng đáng giá.”

      Người ánh mắt bình thản như nước, chỉ là người nghe gục đầu thấy, mà người cũng nhìn thấy ánh mắt người nghe cũng bình tĩnh gợn sóng như vậy.

      Năm mới đến, điện Trung Tỉnh đưa tới phân lệ của từng cung, phần của Trang Lạc Yên đương nhiên thuộc hàng thượng đẳng, người nào dám cắt xén, ngược lại điện Trung Tỉnh còn biếu nàng vài thứ nữa.

      Phần quà cáp này các sủng phi đều có, Trang Lạc Yên chẳng vờ thanh cao làm gì, thu quà rồi ban thưởng cho bọn họ, làm đầy đủ những nghi thức xã giao cần có.

      Từ sau khi Hoàng đế cho nàng xem danh sách tấn vị sắp tới, Trang Lạc Yên lại cảm thấy trách nhiệm vai nặng thêm ít. Hành động này của Hoàng đế đương nhiên phải vì sủng ái nàng đến mất lí trí. Tương hiền tần, Khổng tài nhân, Diệp dung hoa đều là người từng có qua lại với nàng, lại thuộc phe phái nào trong cung. Từ sau khi nàng được Hoàng đế triệu kiến, trong cung xuất lời đồn, ba người này được tấn thăng vì có nàng tác động.

      Hoàng đế đưa ba người này đến trước mặt nàng, là muốn nàng có phe phái riêng để tranh đấu với các phe khác trong cung?

      nay trong cung có ba phe, là phe Hoàng hậu, hai là phe Thục quý phi, ba là phe của Nhu phi, những người còn lại đều như nàng, bo bo giữ mình, nhưng nay Hoàng đế đẩy nàng lên cao như vậy, chỉ e, sủng ái có ba phần, bảy phần còn lại là lợi dụng mà thôi.

      phi tần Hoàng đế, có chừng mực, gia thế quá cao cũng đến mức thấp, chẳng phải là quân cờ tốt nhất sao? Nữ tử vì mà trở nên mạnh mẽ, lại vì mà mù quáng, nếu mình thực Hoàng đế, chỉ sợ cho là Hoàng đế cũng thực mình mà phải là lợi dụng.

      “Chủ tử, nô tì vừa mới nghe được tin đồn rất thú vị nhé.” Vân Tịch bưng trà nóng vào, “Trưa hôm nay, Từ chiêu dung ở vườn thưởng mai ngâm thơ, lúc nhìn thấy Hoàng thượng, vì chân lạnh đến tê cứng nên ngã sấp trong tuyết, bộ dạng cực kỳ thảm hại.”

      Trang Lạc Yên nhướng mày, nàng Từ chiêu dung này quanh năm đều cố duy trì phong thái tài nữ, giữa mùa đông còn phải ăn mặc sao cho có vẻ yếu đuối mong manh, chắc hôm nay làm hơi quá tay, rốt cuộc mất mặt.

      “Hoàng thượng ?” Trang Lạc Yên cuối cùng cũng hiểu được tâm tư bà tám của các phi tần trong cung, thâm cung quá buồn chán, tò mò nghe ngóng chuyện cười của người khác đúng là rất nhàm.

      “Nghe Hoàng thượng sai thái giám nâng Từ chiêu dung dậy, còn câu, chủ tử đoán xem Hoàng thượng gì?” Vân Tịch hả hê ra mặt, khiến Trang Lạc Yên kìm được hứng thú, hỏi ngay, “ gì?”

      “Lúc đó Hoàng thượng , ái phi à, nay là mùa đông rồi, sao nàng còn mặc y phục mùa thu thế?” Vân Tịch nhịn được, phì cười, “Nô tì nghe , lúc ấy cái vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra mình mảnh mai yếu đuối của Từ chiêu dung cứng đờ luôn.”

      Khóe miệng Trang Lạc Yên giật giật, quá đáng đấy, Hoàng đế lại những lời này ngay trước mặt bao nhiêu cung nhân, chắc là cũng chán ngấy bộ dáng này của nàng ta rồi.

      Khẩu vị của Hoàng đế bất biến, vì vậy chẳng vĩnh viễn dừng lại ở khuôn mặt. Vậy mới , thứ khó phục vụ nhất thế giới này, chính là sở thích của Đế vương.

      Chủ tớ chuyện, chợt thấy Phúc Bảo chạy vội vào: “Bẩm chủ tử, thái giám bên điện Trung Tỉnh tới, là Hoàng thượng thưởng cho cung chúng ta ít thứ.”

      Trang Lạc Yên đến phòng trà, quả nhiên thấy trong phòng bày la liệt đồ, thái giám quản của điện Trung Tỉnh cười hành lễ với nàng: “Bẩm Chiêu chủ tử, Hoàng thượng có lệnh, ngày mai là lễ mừng năm mới, Chiêu chủ tử gần đây gầy ít, cho Thượng Y cục chế tạo gấp vài món y phục mùa đông để bọn nô tài đưa tới, người xem xem có hợp ý ạ?”

      xong, y ra hiệu cho các thái giám mở rương ra.

      Trang Lạc Yên tới gần xem, bên trong toàn là áo choàng váy lụa, giày thêu, các loại trang sức, chế tác rất tinh xảo, hình thức cũng mới mẻ, lần này Thượng Y cục phải hết sức cẩn thận tỉ mỉ đây.

      “Đa tạ Hoàng thượng ban thưởng, mấy thứ này ta đều rất thích, vất vả Thượng Y cục và các ngươi rồi.” Trang Lạc Yên khoát khoát tay, Vân Tịch và Thính Trúc cầm mấy túi tiền đưa cho các thái giám này.

      “Sắp sang năm mới, các vị công công cầm uống trà , năm này ta cũng nhờ các vị chiếu cố.” Trang Lạc Yên cười , nâng tách trà nhấp ngụm , nhìn các thái giám liên tục dám, nét tươi cười mặt thay đổi.

      Ba mươi tháng Chạp, mái ngói lưu ly trong cung vẫn tích lớp tuyết dày, Trang Lạc Yên rời giường nhìn băng đọng cây, khi Vân Tịch hầu hạ mặc quần áo chợt cảm khái: “Cũng gần năm rồi.”

      được năm rồi ạ,” Vân Tịch sửa sang lại áo choàng cho Trang Lạc Yên, cười , “Năm ngoái khi chủ tử vào cung vẫn chưa tới Tết mà.”

      Trang Lạc Yên cười cười , Vân Tịch đương nhiên hiểu, nàng cảm khái là thời gian tới thế giới này.

      Hộp trang điểm trước mặt nàng bày khá nhiều loại trang sức, mỗi món mà lưu lại đến đời sau đều thuộc hàng vô giá, lấy viên đá mắt mèo, Trang Lạc Yên đột nhiên : “Ta nghe mấy ngày trước Trang tiệp dư bị bệnh?”

      Vân Tịch cười nhạt: “Bẩm chủ tử, nô tì nghe từ sau khi bị Hoàng thượng rút thẻ bài, Trang tiệp dư vẫn ốm suốt, hai ngày trước mới khá hơn, Hoàng hậu nương nương hôm qua còn ban cho ít thuốc bổ.”

      “Hoàng hậu nương nương xưa nay vẫn thiện tâm.” Trang Lạc Yên cười mà như cười, nàng và Trang tiệp dư bất hoà phải chuyện ngày ngày hai. Hôm qua Hoàng hậu cho mình vài thất gấm thêu Thục Xuyên, lại ban cho Trang tiệp dư ít thuốc bổ, chén nước này rót rất công bằng.

      “Trang tiệp dư là tỉ tỉ ta, ta cũng nên quan tâm chút.” Trang Lạc Yên xoay xoay chiếc vòng phỉ thúy cổ tay, “Đem củ nhân sâm trăm năm trong kho tới cho tỉ tỉ ta , để tỉ ấy bồi bổ sức khỏe chút.”

      “Chủ tử nhân từ, nô tì đưa đồ người ban cho Trang tiệp dư đến đó ngay.” Vân Tịch cúi người, sau đó nhanh nhẹn tới kho lấy đồ.

      Tối Ba mươi, Thái hậu, Hoàng hậu nhận các mệnh phụ triều bái, còn các phi tần phải chờ đến buổi tối cùng nhau tới làm đại lễ ba quỳ chín lạy với ba vị tôn quý nhất hậu cung, vì vậy Trang Lạc Yên đúng là hiếm có dịp ngủ thẳng giấc. Ban cho Trang tiệp dư nhân sâm trăm năm, trong mắt người khác có lẽ là diễn trò, nhưng trong mắt Trang tiệp dư, cử chỉ hạ nhục nàng ta.

      Song nàng quên, khi vừa mới tới thế giới này, mình quỳ ở ngoài cung Hoàng hậu, Trang tiệp dư nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường rẻ rúng đến nhường nào.

      Khi ta sa sút nàng ta dùng ánh mắt chế nhạo ta, sao biết được đến khi nàng thất thế, ta trả lại cái nhìn năm xưa?

      Phụ nữ mà, luôn mang thù dai, Trang Lạc Yên chưa từng cho mình là người có đạo đức tốt.

      Khi Vân Tịch mang theo hai cung nữ tới nơi ở của Trang tiệp dư, đại cung nữ của Trang tiệp dư là Tà Vũ ngồi ở cửa thêu hoa, nhìn thấy Vân Tịch sửng sốt, sau đó vội vã đứng lên hành lễ.

      Vân Tịch là đại cung nữ của Chiêu tu nghi, Chiêu tu nghi có địa vị cao hơn chủ tử nàng ta, vì vậy cùng là đại cung nữ nhưng địa vị nàng ta vẫn thấp hơn Vân Tịch.

      “Vân Tịch nương sao lại tới đây?” Tà Vũ mời Vân Tịch vào phòng uống trà, cẩn thận hỏi.

      Vân Tịch mỉm cười : “Trang tiệp dư có ở đây , chủ tử nhà ta nghe Trang tiệp dư được khỏe nên sai ta đem tới ít thuốc bổ, nếu Trang tiệp dư có ở đây, xin nhờ Tà Vũ nương thông báo tiếng.”

      Tà Vũ biết chủ tử mình và Chiêu tu nghi bất hòa, nhưng hôm nay thể cúi đầu: “Vân Tịch nương xin đợi lát.”

      Vân Tịch đợi hồi, thấy Trang tiệp dư vịn tay Tà Vũ ra, sắc mặt tốt lắm, liếc nhìn bộ đồ hơi cũ người Trang tiệp dư, Vân Tịch quy củ hành lễ: “Xin bái kiến Trang tiệp dư.”

      “Trang Lạc Yên bảo ngươi tới đây làm gì?” Trang tiệp dư lạnh lùng nhìn Vân Tịch.

      Vân Tịch cười cười, thẳng lưng lên: “Bẩm Trang tiệp dư, chủ tử nghe Trang tiệp dư khó chịu trong người bèn bảo nô tì đưa vài thứ tới, mong Trang tiệp dư chê.”

      “Là đồ của Chiêu tu nghi ta làm sao dám chê?” Trang tiệp dư cười nhạt, “Nếu , ngay cả vị trí tiệp dư này ta cũng chẳng giữ được đâu.”

      “Trang tiệp dư quá lời rồi.” Vân Tịch vẫn cười cười như cũ, “Đồ chủ tử ban thưởng đưa đến, nô tì cũng nên cáo lui.”

      Nghe đến hai chữ “ban thưởng”, sắc mặt Trang tiệp dư lại thay đổi lần nữa, nàng cắn răng : “Tần thiếp cảm tạ Chiêu tu nghi ban thưởng.”

      Nay nàng bằng Trang Lạc Yên là , nếu phải vì Trang Lạc Yên, sao nàng lại bị rút thẻ bài, làm sao đến nông nỗi ngay cả mặt Hoàng thượng cũng thể thấy?

      Vân Tịch ra khỏi phòng uống trà, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng “bịch”, như là tiếng cái hộp bị quẳng xuống đất.

      “Vân Tịch nương...” Tiểu cung nữ sau Vân Tịch tỏ ra căm giận, tựa hồ hài lòng trước thái độ biết điều của Trang tiệp dư.

      Vân Tịch cười cười: “Tùy nàng ta .”

      Ngày lành của Trang tiệp dư còn ở phía trước kìa.

      ***

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      15.3

      Tiệc tất niên của hoàng thất từ xưa đến nay luôn cực kỳ xa hoa và tinh xảo, song từ sau khi Thành Tuyên đế kế vị, bởi có nhiều huynh đệ cùng thế hệ nên từ đó về sau, tiệc tất niên tổ chức xa hoa như thời tiên đế.

      Nhân dịp lễ mừng năm mới, Trang Lạc Yên rất thức thời mặc bộ váy hoa do Hoàng đế mới thưởng, cẩn thận trang điểm trước gương, để sắc mặt mình hồng hào đầy sức sống.

      “Chủ tử, sao người lại...” Vân Tịch nhìn chủ tử nhà mình lộng lẫy khác hẳn xưa, vì sao chủ tử lại trang điểm giống bộ dạng nhạt nhòa thường ngày của mình.

      “Thế mà năm rồi,” Trang Lạc Yên vẽ đôi chân mày lá liễu, cong cong khóe miệng, “Ai cũng muốn hôm nay vui vẻ hơn, ta cần gì phải làm ra bộ dạng kia khiến người khác ngột ngạt.”

      Vân Tịch giật mình hiểu ra, dáng vẻ nhu nhược mong manh đương nhiên khiến người xem thương cảm, nhưng làm phi tần của hậu cung còn phải biết thời biết thế, năm hết Tết đến là cần phải vui vẻ hoạt bát, nếu phải nhìn thấy bản mặt nhăn nhó uể oải, ai mà cao hứng nổi?

      Tiệc tất niên vẫn tổ chức ở điện Thái Hòa, tham gia yến tiệc ngoài người của hoàng thất còn có sứ thần các nước phụ thuộc, rất náo nhiệt. Trang Lạc Yên vừa mới vào điện liền gặp Yên quý tần cũng phục trang lộng lẫy tới.

      ''Tần thiếp ra mắt Chiêu tu nghi.” Yên quý tần hơi cúi người, “Khí sắc của Chiêu tu nghi khá lên nhiều, chắc là sau khi sảy thai thân thể khôi phục ít.”

      Yên quý tần này tha thiết mong muốn chọc vào “nỗi đau” của nàng đến thế cơ à? Trang Lạc Yên rất phối hợp, sắc mặt nhanh chóng cứng lại: “Khí sắc của Yên quý tần hôm nay cũng tốt lắm.”

      Yên quý tần tươi cười như hoa: “Cũng tạm.”

      Phía long tọa, Phong Cẩn cầm chén rượu, ánh mắt thoáng đảo qua góc, đưa cho Cao Đức Trung: “Cao Đức Trung, trẫm nhớ là mấy tháng trước có trong vòng hai năm tấn vị cho Yên quý tần?”

      Cao Đức Trung khom người đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là người vậy. Hoàng thượng trăm công nghìn việc có lẽ quên, là do nô tài được việc, quên nhắc nhở Hoàng thượng chuyện này, xin Hoàng thượng tha tội.”

      “Mà thôi, mỗi ngày ngươi cũng ít việc.” Phong Cẩn khoát tay, giọng bình thản , “Nếu vậy, bảo điện Trung Tỉnh cần chuẩn bị đồ ban thưởng cho Yên quý tần tấn vị, nàng ta vừa có công sinh dục hoàng tự, lại có đức cai quản hậu cung, đứng ở phân vị quý tần là đủ rồi.”

      Hoàng đế lớn nhưng cũng đủ để Hoàng hậu ngồi bên cạnh nghe , nàng đổi sắc mặt quay sang nhìn Yên quý tần mềm mại xinh đẹp trong làn váy hồng nhạt, mắt lóe lên tia trào phúng.

      Chuyện người nào trong cung sắp được thăng vị truyền ra ngoài, lúc này Hoàng thượng rút ý chỉ thăng vị của Yên quý tần, còn thêm như vậy, rốt cuộc khiến Yên quý tần phải mặt xám mày tro rồi đây. Mà vị Yên quý tần này cũng có đầu óc, chỉ luôn làm những chuyện khiến Hoàng thượng khó chịu, dù có đôi phần thánh sủng cũng bˠnàng ta tiêu xài sạch rồi.

      Người trong hậu cung này, ra ngoài phải nhớ mang theo đầu óc mới được.

      Yên quý tần còn biết số phận của mình trong hậu cung được định đoạt, khiêu khích Trang Lạc Yên phen xong, nàng ta vui vẻ ngồi xuống vị trí của mình, mặt vẫn dương dương tự đắc.

      Vị trí của Trang Lạc Yên và Tô tu nghi liền nhau, nàng ngồi bên trái Tô tu nghi, chỉ vị trí đủ thấy thân phận ai cao ai thấp. Chào hỏi phen xong xuôi, Trang Lạc Yên ngồi xuống, tay đỡ bộ diêu có hình con bướm bằng vàng tóc, nghiêng đầu quan sát tôn thất và sứ thần các nước ngồi phía đối diện.

      “Thính Trúc, người mặc đồ màu vàng ánh đỏ kia là Thái tử Cao Mỹ quốc?” Trang Lạc Yên lấy khăn tay che miệng, thấp giọng hỏi Thính Trúc đứng sau lưng.

      “Bẩm chủ tử, đúng thế, hai ngày trước vị Thái tử này còn tặng cho cung chúng ta mấy cây nhân sâm trăm năm đấy.” Thính Trúc cũng hạ giọng , “Người tặng quà còn nhờ chủ tử tốt cho bọn họ vài câu.”

      “Bọn họ coi ta là cái gì,” Trang Lạc Yên cười nhạo, “Mấy cây nhân sâm vớ vẩn mà làm như chúng ta chưa thấy bao giờ vậy.” Đối với Cao Mỹ quốc này, Trang Lạc Yên có chút thiện cảm nào.

      Thính Trúc thấy chủ tử nhà mình hề khách khí như vậy, thoáng nghẹn lời, trong trí nhớ của nàng, chủ tử vẫn luôn là người tương đối rộng lượng, đột nhiên nghe những lời khinh thường như thế khiến nàng bắt đầu nhớ lại xem vị Thái tử Cao Mỹ kia có điểm nào khiến chủ tử ghét như vậy.

      Hay có lẽ là... chủ tử thích ăn nhân sâm?

      Đến tận khi yến tiệc bắt đầu, Thính Trúc vẫn nghĩ ra nguyên nhân.

      Chuyện Chiêu tu nghi sảy thai truyền khắp triều đình, có điều cụ thể nhiều người được biết. Song chuyện Hoàng đế coi trọng Chiêu tu nghi ai ai cũng thấy, Trang gia ở kinh thành cũng ngày càng có uy vọng, chỉ tiếc Trang gia là thư hương thế gia, lại luôn sống rất khiêm nhường, số người muốn luồn cúi cũng tìm được cửa.

      Bên hoàng thất, từ khi Thành Tuyên đế kế vị đến nay luôn bị quản chặt, rất biết vâng lời, có ai luẩn quẩn trong lòng tìm xui xẻo nên cũng nhiều lời trước việc của hậu cung. Chuyện nhà Hoàng đế, bọn họ nhúng tay vào làm gì?

      Vì vậy, khi mọi ngưòi thấy Chiêu tu nghi xuất lộng lẫy xinh đẹp yến tiệc, váy áo là lượt xa hoa, nét mặt cũng thấy vẻ đau ốm, đều cảm khái trong lòng, chẳng trách được Hoàng thượng sủng ái, cái đầu biết thời biết thế lại vì được sủng sinh kiêu như vậy quả là hiếm có.

      Chưa biết chừng vị Chiêu tu nghi này Thục quý phi kế tiếp cũng nên, sau này chuyện liên quan đến Chiêu tu nghi, bọn họ vẫn nên quan tâm chút, tuy là người của hoàng thất nhưng trong mắt Hoàng đế, bọn họ đâu có so được với sủng phi?

      Những lời thủ thỉ bên gối đôi khi có uy lực hơn tấu chương nhiều.

      Trang Lạc Yên đương nhiên biết được suy nghĩ của các tôn thất, đối với người trong hậu cung, cái nhìn của người khác quan trọng, mà quan trọng là... Hoàng đế thấy thế nào.

      Yến tiệc của hoàng gia tuy xa hoa tinh xảo nhưng có điểm được hay, đó chính là mỗi món ăn dâng lên, Trang Lạc Yên còn chưa kịp ăn được mấy đũa bị hạ xuống đổi món mới, nàng cảm thấy bày đầy bàn mỹ thực như kiếp trước vẫn thích hơn.

      Vân Tịch và Thính Trúc cẩn thận hầu hạ Trang Lạc Yên dùng bữa, còn phải xem xét món nào thích hợp người mới sảy thai, chủ tử mới “sảy thai” chưa được tháng, phải rất cẩn thận.

      Thính Trúc nhìn món ăn mới mà cung nữ đưa lên: “Món này quá cay, cần dâng.” Diễn trò phải diễn đến cùng, ít nhất phải làm cho mọi người đều tin tưởng, chủ tử nhà mình thực mới sảy thai.

      Trang Lạc Yên ăn miếng điểm tâm, nhìn lên đài, đó vũ cơ và nhạc công diễn màn “Thiên địa hợp”, hơi mệt mỏi chớp chớp mắt, kéo áo choàng vào sát người thêm chút.

      Thính Trúc thấy thế, vội đưa bình nước nóng vào tay Trang Lạc Yên.

      Sau màn múa “Thiên địa hợp” là điệu múa tì bà mừng xuân, Trang Lạc Yên nhìn vũ cơ dẫn đầu, cảm thấy khá quen mặt, nghĩ nghĩ lát mới nhớ ra, đây là vũ cơ nhảy múa cho Hoàng đế xem hôm nàng được gọi tới nhìn danh sách tấn phong.

      “Bẩm Hoàng thượng, kỹ thuật của vũ cơ này quả thực rất uyển chuyển đẹp mắt, thua Thục quy phi năm ấy,” Hoàng hậu cười , “Từ sau khi xem Thục quý phi múa, thiếp đúng là nhiều năm chưa được thấy vũ điệu nào thoát tục đến thế.”

      Sắc mặt Thục quý phi được đẹp lắm, nhưng ngoài miệng vẫn : “Hoàng hậu nương nương quá khen rồi.”

      Phong Cẩn nhìn hai người, rồi quay sang vũ cơ múa chính, lên tiếng: “Nếu Hoàng hậu thấy nàng ta cũng khá, vậy phong tài nhân , trẫm cũng thấy kỹ thuật múa của nàng ta có thể sánh cùng Thục quý phi.”

      Trang Lạc Yên nghe xong đối thoại giữa ba người, khóe miệng hơi giật giật, Hoàng đế này độc miệng ghê, câu có thể đả kích cả Hoàng hậu và Thục quý phi.

      “Chẳng qua chỉ là vũ cơ mà thôi.” Tô tu nghi hừ lạnh tiếng, gì thêm, nếu phải Trang Lạc Yên ngồi gần cũng nghe ra câu oán giận vừa rồi của nàng ta.

      Trang Lạc Yên tỉ mỉ quan sát vũ cơ kia, mày ngài xinh đẹp, mắt ngọc răng ngà, eo lưng mềm mại như thể nắm chặt, có thể tính là tuyệt sắc. Chỉ là Hoàng đế lấy vũ cơ so sánh với Thục quý phi, có vẻ làm xấu mặt quý phi rồi.

      Tô gia ở kinh thành tuy coi là hiển vinh phú quý, Thục quý phi tuy là dựa vào kỹ thuật múa hơn người mới lọt vào mắt Hoàng đế nhưng tốt xấu cũng có tiếng thế gia, vũ cơ này ai biết được xuất thân thế nào?

      Sau màn múa, Hoàng đế cho đòi vũ cơ lại gần: “Nàng tên gì?”

      Vũ cơ dịu dàng cúi đầu, mang theo phong tình vô hạn: “Bẩm Hoàng thượng, nô tì tên Nga My(*) ạ.”

      (*) Nga My: Nghĩa là đôi mày đẹp.

      “Người đẹp cuốn rèm châu, ngồi lặng đôi mày chau.”(*) Phong Cẩn hơi trầm ngâm, “ cái tên hay, vậy phong nàng làm Trân tài nhân, chuyển đến thiên điện Lâm Nguyệt hiên.”

      (*) Hai câu trong bài “Oán tình” của nhà thơ Lý Bạch thời Thịnh Đường, bản dịch thơ của Khương Hữu Dụng.

      Vũ cơ tên Nga My lộ vẻ vui mừng ngượng ngùng mặt, vội quỳ xuống tạ ơn.

      Trang Lạc Yên khỏi nhìn kỹ vị Trân tài nhân mới ra lò này vài cái, Hoàng đế đọc bài thơ này coi là điềm tốt gì. “Người đẹp cuốn rèm châu, ngồi lặng đôi mày chau. Chỉ thấy lệ ngấn ướt, nào biết giận ai đâu”. Đây là bài thơ lên nỗi oán giận của người vợ bị ruồng bỏ, Hoàng đế lấy bài thơ này để hình dung vị tài nhân mới, biết là muốn coi nàng ta như món đồ chơi hay là có ý ám chỉ điều gì khác.

      Thấy Hoàng đế lại nạp mĩ nữ tuyệt sắc nữa vào cung, các phi tần khác đều hơi khó chịu, phần sau yến tiệc càng có hứng thú.

      Trang Lạc Yên cũng lộ ra đôi phần đơn thể che giấu nét mặt, nhưng tay gắp đồ ăn hề giảm tốc độ, bất kể lúc nào, nên làm mình làm mẩy với mỹ thực.

      Nếu lúc này trong lòng ai cảm thấy khó chịu nhất đó phải là Thục quý phi, nàng nhìn vị Trân tài nhân kia liền cảm giác Hoàng hậu cố tình khiến mình mất mặt, thế nhưng ngại vì thân phận, nàng đành gắng nuốt cơn giận này xuống.

      Hoàng hậu sớm khôi phục sắc mặt như thường ngày, nàng cười nhạt : “Nếu Hoàng thượng thích, thiếp cũng nên thờ ơ quá. Hòa Ngọc, lấy thất gấm Tô Châu màu đỏ trong kho của bổn cung thưởng cho Trân tài nhân, có lẽ chỉ nhan sắc của Trân tài nhân mới hợp với thất gấm đó.”

      Hoàng hậu vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt các phi tần ở đây càng thêm khó coi, thủ đoạn kéo thêm thù hận cho địch nhân của Hoàng hậu có thể là trơn tru thành thạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :