1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghề Làm Phi - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (FULL 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      13.4

      Theo tiếng kêu kinh hãi của Vân Tịch, những người ngồi bên đều quay sang nhìn Chiêu sung nghi, lập tức toàn bộ đều biến sắc, máu chảy nhiều như vậy... Chiêu Sung nghi sảy thai rồi?

      Phong Cẩn nghe được tiếng hô sợ hãi kia liền cảm thấy bất ổn, nhìn về phía Trang Lạc Yên thấy nàng ấy trắng nhợt cả mặt, nhưng vẫn cố nén đau kêu thành tiếng, chân giật giật, lại nhìn sang những tôn thất và đại thần ngồi bên dưới, cuối cùng vẫn đứng dậy.

      “Vân Tịch, đừng lớn tiếng, đây là quốc yến.” Trang Lạc Yên ngẩng đầu, kéo kéo áo choàng người lại, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp được khỏe, mong Hoàng thượng ân chuẩn cho thiếp được cáo lui trước.”

      Phong Cẩn siết chặt chén rượu trong tay, cắn răng gằn từng chữ: “Cho phép.” xong, quay sang Cao Đức Trung đứng bên cạnh, “Tuyết lớn đường trơn, ngươi thay trẫm đưa Chiêu sung nghi về cung.”

      “Nô tài tuân chỉ.” Cao Đức Trung nào dám chậm trễ, vội vội vàng vàng lui xuống. Rất nhiều triều thần và mệnh phụ ở đây chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thái giám thân cận của Hoàng đế đưa Chiêu sung nghi về cung đều cảm khái trong lòng, Chiêu sung nghi là được sủng ái.

      Mấy nữ tử trong tôn thất ngồi cạnh Chiêu sung nghi lại hết hồn, may mà Chiêu sung nghi hiểu được đại cục, có huyên náo ầm ĩ lên, nếu hôm nay thể diện của hoàng thất mất sạch. Khiến cho loại tình như tranh đấu hậu cung làm hại đến long tự này bày ra trước mặt người khác rất khó coi.

      Ra khỏi điện Thái Hòa, Cao Đức Trung vội vã gọi vài thái giám lực lưỡng đem kiệu đến rồi hạ giọng hỏi cung nữ quản là Vân Tịch: “ cho truyền thái y chưa?”

      “Thưa Cao tổng quản, cho Phúc Bảo gọi rồi,” Vân Tịch đỏ mắt đỡ Trang Lạc Yên lên kiệu, cầm tay nàng khuyên nhủ, “Chủ tử, sắp về đến cung rồi, có chuyện gì đâu.”

      “Vân Tịch, con ta... giữ được có phải ?” Gương mặt Trang Lạc Yên trắng bệch, giọng rất , run run như tin, lại khiến từng người ở đây nghe rất ràng.

      Cao Đức Trung nhìn Chiêu sung nghi đau thương tuyệt vọng, nghĩ gương mặt nàng ấy còn trắng hơn cả tấm áo choàng, đáy lòng lại thở dài tiếng, rốt cuộc vẫn là có cái mệnh này.

      Trang Lạc Yên rời trước, các phi tần ở lại hề được thả lỏng mà ai nấy đều thấp thỏm bất an. Chiêu sung nghi đột nhiên sảy thai, tất nhiên khiến người khác hoài nghi, bọn họ đều có mặt tại trường, nếu Hoàng thượng giận chó đánh mèo hoặc hoài nghi các nàng...

      “Hoàng thượng, ngài xem như vậy...” Hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế vẫn như thường nhưng trong mắt chất đầy lo lắng, liền biết Hoàng đế có bao nhiêu mong chờ đối với đứa bé trong bụng Chiêu sung nghi, lòng thầm cảm thấy may mắn, may là đứa bé được sinh ra, “Nếu , để thiếp xem thế nào.”

      cần, nàng là quốc mẫu, quốc yến làm sao có thể vắng mặt được.” Phong Cẩn buông chén rượu bị mình siết chặt lâu, ra hiệu cho thái giám bên cạnh rót thêm rượu. Thái giám rót rượu xong, lại cảm thấy tên thái giám này hầu hạ được như ý, vẫn là Cao Đức Trung hầu hạ thỏa đáng hơn, nén lòng vẫy tay cho y lui.

      Hoàng hậu trông bộ dáng Hoàng đế như vậy cũng lên tiếng nữa, lấy lại vẻ bình tĩnh nhìn pháo hoa bung nở phía chân trời.

      Nhu phi nhìn chiếc ghế trống, lại nhìn sang Hoàng hậu và Thục quý phi, bĩu bĩu môi, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.

      Thái tử Cao Mỹ cũng chú ý đến nhiễu loạn vừa rồi, bèn hạ giọng hỏi sứ thần bên cạnh: “Vừa rồi người rời khỏi bàn yến là vị sủng phi nào của Hoàng đế bệ hạ?”

      “Bẩm Thái tử, thần nghe , người vừa rời bàn tiệc là Chiêu sung nghi, vị sủng phi được Hoàng đế bệ hạ thương nhất dạo gần đây, mấy ngày trước còn có tin vị này mang thai, song vừa rồi thần nhìn có vẻ ổn.” Vị sứ thần này cũng biết ít việc mờ ám quanh co của phi tần nơi hậu cung, khỏi cảm thấy đáng tiếc cho vị sủng phi này.

      Phác Thái Nguyễn chép miệng, khoát tay: “Đây là chuyện riêng của Hoàng đế bệ hạ, liên quan đến chúng ta, cần thảo luận đến.”

      Trang thị lang nhíu mày nhìn chỗ ngồi trống rỗng vốn thuộc về muội muội mình, vì sao muội ấy đột nhiên rời khỏi quốc yến, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Chàng nghi ngờ nhìn sắc mặt Hoàng đế, phát có gì bất ổn, bèn tự an ủi, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.

      Suốt thời gian yến hội, Phong Cẩn rất ít cười, thế nhưng các vị đại thần quen với phong thái uy nghiêm của , ai cảm thấy ổn chỗ nào.

      Trong lòng Hoàng hậu lại cảm thấy hơi khó chịu. Từ , nàng quen biết Hoàng đế, khi đó nàng còn là thư đồng của công chúa Phúc Ninh, sau lại được tiên hoàng ban hôn, năm ấy nàng thành hôn, mười dặm hồng trang(*), khiến cho bao người ghen tị đỏ mắt.

      (*) Hồng trang: Đồ cưới được phủ giấy hoặc vải màu đỏ.

      Nhiều năm qua , nàng từ thiếu nữ mười lăm ngây thơ trở thành người đàn bà chốn thâm cung, nhớ lại tình cảm năm đó, lòng khỏi chua xót đôi phần. Đế vương vô tình, nàng nhìn từng đám nữ tử bên mình được sủng ái, rồi lại từ từ thất sủng, dù thành thói quen, nhìn vào trong mắt vẫn chua xót khó nhịn.

      Hôm nay mắt thấy Hoàng đế lại sủng ái người con khác, những đắng cay trong lòng lại tràn lên miệng, xót xa sao thành lời.

      biết Chiêu sung nghi thế nào,” Nhu phi cách lo lắng, “Trời hôm nay lạnh như thế, đừng để nhiễm lạnh mới được.”

      “Chiêu sung nghi là người có phúc, hẳn có việc gì đâu.” Hiền phi cười, nhướng mày nhìn về phía Nhu phi, “ ngờ quan hệ của Nhu phi muội muội và Chiêu sung nghi lại thân mật đến vậy.”

      Nhu phi , hề biến sắc: “Đều là chỗ tỉ muội với nhau, chẳng lẽ trong chúng ta có ai lo lắng cho Chiêu sung nghi?” Thế nhưng vì sao lo lắng lại chắc được. Nhu phi cười nhạt trong lòng, hôm nay Chiêu sung nghi sảy thai, biết ai ra tay đây, dám tính kế ở ngay quốc yến.

      “Đương nhiên ai nấy đều lo lắng cả,” Từ chiêu dung thở dài tiếng, “Thế gian này luôn biến ảo khôn lường.”

      Nhu phi chướng mắt cái vẻ vờ vĩnh yểu điệu này của nàng ta, cười khinh bỉ tiếng, thèm gì thêm.

      Lục này, Hiền phi đột nhiên lên tiếng: “Tần thiếp vừa rồi thấy Thục quý phi nương nương hề đụng đến cháo, liệu có phải thân thể được khỏe nên khẩu vị tốt chăng?”

      “Cảm tạ Hiền phi quan tâm, bổn cung sao.” Thục quý phi lạnh nhạt liếc nhìn Hiền phi, muốn đẩy hiềm nghi lên người nàng sao, đâu dễ dàng như vậy, “Có điều Hiền phi đúng là thận trọng , sức quan sát cũng giống bình thường.”

      “Được rồi,” Hoàng hậu lúc này lại lên tiếng, “Chư vị tỉ muội nếu lo lắng Chiêu sung nghi đợi lát nữa tới cung Hi Hòa thăm , đừng thảo luận việc này ở đây nữa.”

      Phong Cẩn nhìn mấy phi tần, mặt tia cảm tình, đặt đôi đũa bạc tay xuống, súc miệng, lau miệng xong, bình thản lên tiếng: “Canh giờ còn sớm, chư vị ái khanh tùy ý dùng.” xong, đứng lên.

      Các đại thần thấy Hoàng đế chuẩn bị rời yến, vội vàng đứng dậy hành lễ cung tiễn.

      Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, ánh mắt tối sầm, cố kiềm chế tâm tình dao động mạnh mẽ trong lòng, cùng các mệnh phụ xã giao vài câu rồi cũng đứng dậy khỏi.

      Yến hội đến đây coi như kết thúc, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi điện Thái Hòa, mấy phi tần cũng theo Hoàng hậu về cung, thế nhưng ai nấy đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay lại là đêm ngủ đây.

      “Nương nương,” Ra khỏi điện Thái Hòa, Hòa Ngọc đưa bình nước nóng sưởi tay cho Hoàng hậu, “Quay về cung Cảnh Ương chứ ạ?”

      Hoàng hậu thở dài: “ biết Chiêu sung nghi lúc này ra sao, bổn cung lo lắng trong lòng, làm sao ngủ được, đến cung Hi Hòa xem thế nào .”

      Mùa đông ở kinh thành luôn luôn được êm dịu như mùa đông ở Giang Nam, gió lạnh quật qua người có thể rét buốt đến tận xương.

      Hoàng hậu ngồi ghế quý phi mềm mại, ràng trong phòng lửa than vẫn cháy mà sao trong lòng nàng lại thấy lạnh lẽo đến thế. Nàng nhịn được, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế ngồi bên cạnh, từ sau khi Chiêu sung nghi bị đưa vào phòng trong, Hoàng thượng ngồi ở ngoài này thèm câu.

      Trong quốc yến lại xảy ra chuyện như vậy, tuy cố che giấu nhưng người nào chứng kiến mà nhận ra việc Chiêu sung nghi sảy thai rất kỳ lạ. Cũng may Chiêu sung nghi thức thời, làm ầm lên lúc đó, còn kịp trấn an người hầu bên mình, lại thận trọng xin quay về cung trước nên mới để tình quá xa.

      Thể diện của hoàng thất được bảo vệ, chỉ biết đứa con trong bụng Chiêu sung nghi có thể giữ lại hay , nếu thể, mấy ngày tới hậu cung nhất định được yên bình.

      “Thái y, Chiêu sung nghi thế nào?” Thính Trúc lo lắng nhìn về phía hai vị thái y. đến cũng đúng dịp, hôm nay người trực lại chính là Mao thái y và vị Trương thái y có quan hệ rất tốt với Mao thái y này. Hai người đều là người lâu năm của Thái y viện, hành vi từ xưa tới nay đều rất ổn thỏa, y thuật cũng rất cao minh, vì vậy Phúc Bảo mới gọi cả hai người cùng tới.

      Trương thái y cúi đầu bắt mạch cho Chiêu sung nghi, nét mặt tuy vẫn như thường nhưng lòng lại nghi ngờ khó hiểu, mạch tượng của Chiêu sung nghi hôm nay phải là tượng sảy thai, tuy khá yếu ớt nhưng có vẻ giống mạch tượng của nữ tử vào thời kỳ kinh nguyệt hơn. Ông khó hiểu liếc mắt nhìn bằng hữu, ngày ấy Chiêu sung nghi có thai là do ông ta chẩn mạch và kết luận, ông bạn già xưa nay rất ổn trọng, sao lại để loại chuyện này xảy ra?

      Cao Đức Trung thấy Trương thái y nãy giờ vẫn gì, sắc mặt lại ngày càng khó coi, kìm được bèn chau mày hỏi: “Trương thái y, cái thai của Chiêu sung nghi có còn giữ được ?”

      “Chuyện này...” Trương thái y thu tay về, “Mạch của Chiêu sung nghi rất yếu, cần phải bồi bổ tốt, hay là để Mao thái y tới chẩn lại xem sao.”

      Cao Đức Trung biết người của Thái y viện từ trước tới nay chỉ cầu an ổn, bèn : “Vậy mau xem mạch , Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều tới, nếu Chiêu sung nghi có chuyện gì, hai vị cứ trông đó mà làm.”

      Cách khăn bắt mạch chốc lát, Mao thái y biến sắc, lần trước chẩn mạch ông có uống vài chén rượu, bắt mạch cho Chiêu sung nghi thấy là hỉ mạch liền có thai, giờ thanh tỉnh mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Nữ tử trong mấy ngày trước kì kinh cũng có thể có tượng hoạt mạch.

      Nghĩ đến hậu quả chẩn lầm, lại nhớ đến sủng ái của Hoàng thượng dành cho Chiêu sung nghi, Mao thái y nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy nhìn Trương thái y, thấy ông bạn già có ý vạch trần, đành phải mở miệng: “Cao công công, phụ nữ mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý, thai nhi của Chiêu sung nghi ... giữ được nữa rồi.” Lúc này, ông thầm may mắn trong lòng, may mà hôm nay do ông và Trương thái y tới xem bệnh cho Chiêu sung nghi, nếu là người khác, nhà già trẻ của ông e rằng giữ được.

      Thính Trúc nghe Mao thái y vậy, liền biết chủ tử thành công rồi. cần biết Mao thái y vì sao lại chủ tử mang thai, nhưng tại chủ tử làm ra vẻ sảy thai, để cho Mao thái y hiểu được, bất kể có thai là hay giả, việc sảy thai này phải làm cho như . Nếu là chẩn lầm, Mao thái y nhất định dám ra . Nếu phải nhầm lẫn mà do người khác cố ý hãm hại, Mao thái y cũng dám chủ tử giả mang thai, bởi vì kết luận Chiêu sung nghi có thai chính là ông ấy, vì vậy quả đắng lần này ông ấy phải nuốt hết rồi.

      Vậy là, bất kể vì nguyên nhân gì, Mao thái y chỉ có con đường mà thôi, đó là tuyên bố với bên ngoài, Chiêu sung nghi sảy thai, dù bắt được kẻ hãm hại Chiêu sung nghi cũng có thể khiến Hoàng đế thương tiếc vài phần, lại có thể giải nguy cơ trước mắt.

      “Sao có thể như vậy?” Vân Tịch trắng bệch cả mặt, người hơi loạng choạng, nhìn thấy chủ tử vừa tỉnh, nét mặt lại lộ vẻ an ủi, “Chủ tử, người tỉnh rồi?”

      “Con ta đâu?” Trang Lạc Yên run rẩy hỏi.

      “Chủ tử... sau này người còn có thể có con mà.” Vân Tịch lại đỏ mắt lên, cố nén lệ trào ra, dém lại chăn cho Trang Lạc Yên.

      Nửa khắc yên lặng, sau đó giường truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào nức nở, tuy rằng cố ép thấp nhưng vẫn nghe ra đau đớn tột độ trong đó.

      Cao Đức Trung nhìn cảnh tượng trong phòng, lặng yên lui ra bên ngoài, cúi người hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, khẽ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thai nhi của Chiêu sung nghi giữ được ạ.”

      Hoàng hậu nghe thế, biết nên thở phào nhõm hay là gì, vốn muốn đôi câu trấn an, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt đông lạnh của Hoàng đế, lại lời cũng ra khỏi miệng được.

      Bởi vì đau buồn, thương tiếc trong mắt Hoàng đế, là điều ngay cả khi Từ chiêu dung sảy thai năm ấy cũng có.

      *********************************************************
      lananhtran51, Xing Bairong, A fang2 others thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 14

      14.1

      Trong cung, phi tần từng sảy thai nhiều lắm, Hoàng hậu, Từ chiêu dung, Diệp thục dung, còn có vài phi tần phân vị thấp khác, Chiêu sung nghi phải người đầu tiên, cũng phải người cuối cùng.

      Hoàng hậu quá quan tâm phi tần nào sảy thai, nhưng lần này việc của Chiêu sung nghi phải ngoài ý muốn mà do người khác gây nên, huống chi lúc này Hoàng đế lại sủng ái nàng ta, cũng có tình cảm với đứa bé chưa chào đời kia, như vậy lần này ngài nhàng cho qua như đối với việc của Từ chiêu dung và Diệp thục dung.

      Ngay khi Hoàng hậu còn suy tư, Hoàng đế chợt gằn tách trà lên bàn, trầm mặt xuống, : “ yên lành, vì sao lại sảy thai? Hoàng hậu, quốc yến xưa nay do khanh phụ trách, lẽ nào khanh phát có kẻ giở trò? Hay là , khanh ước gì đứa bé của Chiêu sung nghi được sinh ra?”

      “Hoàng thượng, thiếp oan uổng.” Hoàng hậu thấy chuyện liên lụy đến mình, vội vàng đứng lên khỏi ghế, quỳ xuống , “Thiếp phát có người muốn hại Chiêu sung nghi, đây là sai lầm của thiếp, thiếp dám biện minh. Nhưng sao thiếp lại mong đứa của Chiêu sung nghi mất chứ, dù sao đứa bé ấy sinh ra cũng gọi thiếp tiếng ‘mẫu hậu’, đó cũng là con của thiếp kia mà”

      “Vậy khanh xem, Chiêu sung nghi vì sao lại đột nhiên sảy thai?” Phong Cẩn để Hoàng hậu đứng dậy, mặc cho mấy phi tần trong phòng chứng kiến nàng ta quỳ mặt đất.

      “Bẩm Hoàng thượng, thiếp cho người điều tra đồ ăn mà Chiêu sung nghi dùng yến, tất cả có vấn đề gì, có điều chén đĩa của nàng ấy dùng bị tẩm nước thuốc chế biến từ quy vĩ, nhân đào, du bạch bì, thông thảo, đơn bì, phụ tử(*), bàn cũng từng bị ngâm nước thuốc. Thiếp cho người bắt những nô tài sắp bàn, làm đồ ăn và bưng đồ ăn, biết Hoàng thượng có muốn tra hỏi ngay hay .” Hoàng hậu cười lạnh trong lòng, dù là nàng ra tay, vẫn có khối người muốn Chiêu sung nghi giữ được cái thai kia, lần này biết là ai làm, lại dám lợi dụng cả quốc yến.

      (*) Quy vĩ, nhân đào, du bạch bì, thông thảo, đơn bì, phụ tử: Các vị thuốc đông y.

      “Giỏi cho cái kế sách vẹn toàn, hậu cung của trẫm quả là an bình!” Phong Cẩn lạnh lẽo quét mắt nhìn các phi tần có mặt, mấy người đều bị cái nhìn của Hoàng đế làm cho rét run, đầu tự chủ được đều gục xuống, dám nhìn thẳng vào mắt .

      “Mà thôi, Hoàng hậu đứng lên .” Hoàng đế thu hồi ánh nhìn, hừ lạnh tiếng, “Trẫm giao việc này cho khanh, mong rằng khanh cho trẫm kết quả ràng, hậu cung loạn đến như vậy, là do Hoàng hậu khanh vô năng. Nếu khanh thể tra , vậy chuyện của hậu cung giao cho người khác xử lý .” xong, phất tay áo vào phòng trong.

      Hoàng hậu trắng nhợt mặt, vị Hoàng hậu có thực quyền coi là Hoàng hậu thế nào? Dù vậy, nàng vẫn cố ổn định thân mình, theo Hoàng đế vào phòng trong.

      Còn lại mấy phi tần hai mắt nhìn nhau, ai cũng dám lộ ra chút hả hê mặt.

      Cao Đức Trung đồng tình nhìn theo bóng Hoàng hậu, cuối cùng Hoàng đế cũng nhịn Triệu gia được nữa, hôm nay mượn cớ khiến Hoàng hậu mất mặt, chỉ e ngày sau Hoàng hậu khó có thể khôi phục uy quyền của mình trong cung.

      Vào đến phòng trong, từng tiếng khóc nghẹn ngào nức nở khiến bước chân Phong Cẩn thoáng dừng lại, rồi mới tiến đến gần giường. Nữ tử ngày xưa xinh đẹp hoạt bát và tràn đầy sức sống nay sắc mặt trắng nhợt, áo gối dưới má ướt đẫm nước mắt. Nhìn thấy cảnh tượng này, hơi sững người, Chiêu sung nghi trong trí nhớ dường như chưa bao giờ khóc, mỗi lần thấy , nàng luôn lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc, làm cho vừa nhìn cảm thấy dễ chịu trong lòng. Hôm nay Chiêu sung nghi còn nụ cười môi, còn sức sống trong đôi mắt, lòng chợt nổi lên thương tiếc.

      “Hoàng thượng, con còn nữa rồi, thiếp bảo vệ tốt con chúng ta.” Nữ tử giường bắt được tay , bàn tay trắng nõn ngừng run rẩy, nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay , sức nóng khiến cho người ta hoảng hốt.

      “Con của chúng ta còn nữa rồi, thiếp thể sinh cho ngài đứa con, thiếp vô dụng, vô dụng.” thanh đè nén mà khàn khàn, lại khiến người nghe càng thấy bi thương hơn cả gào khóc.

      Phong Cẩn vươn tay còn lại kéo nàng vào trong lòng, vỗ nhè lên lưng nàng: ”Ái phi, nàng còn có thể có con, nhất định có thể có con của chúng ta.”

      Vừa theo vào đến cửa, Hoàng hậu nghe được câu như thế, thân mình hơi chao đảo cái, may có Hòa Ngọc đỡ nên mới đứng vững được, làm ra chuyện thất thố gì. Năm ấy nàng sảy thai, Hoàng thượng có từng an ủi nàng như vậy sao, là chẳng gì hay là mình quên mất rồi?

      Trang Lạc Yên bị Hoàng đế ôm vào trong ngực, khóc đến đứt ruột đứt gan, tựa như toàn bộ thế giới sụp đổ. Hoàng hậu lại nghĩ cảnh tượng này sao mà chói mắt đến thế, cảm giác được chút bi thương của Trang Lạc Yên nên nàng nổi câu an ủi. Chẳng biết làm sao, đành lẳng lặng đứng bên, nhìn phu quân mình ôm lấy người con khác.

      Thục quý phi và những người khác bước vào sau, thấy Hoàng hậu gì, cũng lẳng lặng đứng bên cạnh, nghe tiếng khóc của Trang Lạc Yên, khỏi sinh ra đôi chút cảm giác xót thương. Hôm nay đứa con của Chiêu sung nghi giữ được, như vậy đợi mai này bọn họ cũng có con, liệu có thể bảo vệ được ?

      Trong hậu cung có nữ tử đơn giản, đơn giản đều thất sủng hoặc chết, những kẻ còn lại nhất định phải đấu với nhau cả đời, cho đến khi xuất kẻ thắng cuối cùng mới thôi.

      “Thái y, Chiêu sung nghi thân mình thương tổn, phải giúp nàng ấy bồi bổ tốt, trẫm muốn lâu sau có thể lại thấy được Chiêu sung nghi khỏe mạnh vui vẻ.” Phong Cẩn vuốt ve mái tóc của Trang Lạc Yên, tựa như muốn vuốt lên bi thương của nàng, “Trời còn sớm, các khanh lui cả ra .”

      “Vâng.” Sắc mặt Hoàng hậu nhợt nhạt, liếc mắt nhìn bên mặt Hoàng đế, vịn tay Hòa Ngọc ra khỏi cung Hi Hòa, nhìn hoa tuyết bay lả tả đầy trời, bước chân lên kiệu chợt dừng lại, “Hòa Ngọc, sao bổn cung lại cảm thấy hôm nay đặc biệt lạnh thế này?”

      Hòa Ngọc miệng mấp máy, lại biết nên gì.

      “Mà thôi, .” Hoàng hậu ngồi lên kiệu, quay đầu nhìn bảng hiệu cung Hi Hòa cái, chậm rãi ngoảnh , nhắm hai mắt lại.

      “Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Mấy người còn lại nhìn theo Hoàng hậu khuất, Thục quý phi bình thản nhìn Hiền phi, “Hiền phi là người thận trọng, chắc hẳn muốn giúp Hoàng hậu nương nương nhìn xem, nô tài nào to gan lớn mật tính hãm hại con nối dòng của hoàng gia.”

      “Đây là bổn phận của tần thiếp, tần thiếp nghe bên nhà Thục quý phi nương nương cũng có người làm việc trong điện Trung Tỉnh, nhất định có thể giúp đỡ hỏi thăm đôi chút, thay Hoàng hậu nương nương phân ưu mới phải.” Hiền phi cười cười nhìn về phía Thục quý phi.

      Thục quý phi cười tiếng khinh thường: “Ta đây vô năng, Hoàng hậu nương nương chưởng quản hậu cung, đâu cần đến chút tài mọn của người nhà ta. Trời lạnh, bổn cung cũng nên về thôi, trước bước.”

      “Cung tiễn Thục quý phi nương nương.” Hiền phi dịu dàng cúi đầu, thấy nghi trượng của Thục quý phi xa mới quay đầu nhìn những người còn lại, “Ta cũng nên về cung rồi, các vị tỉ muội xin cứ tự nhiên.

      “Lúc này nhị hoàng tử còn mình trong cung, ta lo lắng, cũng nên về thôi.” Ninh phi xưa nay vốn ít lời, giờ cười cười xong, lên kiệu mất, còn lại chỉ có Nhu phi và Từ chiêu dung đứng trước cửa cung.

      “Đều , bổn cung cũng nên thôi.” Nhu phi nửa cười nửa nhìn Từ chiêu dung, “Cảnh tuyết đêm nay đẹp đấy, Từ chiêu dung là người tao nhã, thưởng tuyết lát cũng hay.” xong, đủng đỉnh lên kiệu.

      Đợi Nhu phi khuất rồi, Từ chiêu dung mới hừ lạnh tiếng, đầu hề quay lại, lên kiệu về nơi ở.

      Những người khác đều cả, trong phòng dần dần trở lại yên tĩnh, Phong Cẩn đỡ Trang Lạc Yên nằm xuống, dém chăn cẩn thận cho nàng: “Trẫm hiểu được nỗi đau trong lòng nàng, nhất định tra việc này, trả cho nàng và... con công bằng.”

      “Hoàng thượng, có phải thiếp hi vọng xa vời nhiều quá, mới thể giữ được con?” Trang Lạc Yên đau thương nhìn Hoàng đế, “Khi ấy thiếp vào cung, từng hứa nguyện trước Bồ tát, nếu được Hoàng thượng chú ý, nguyện dùng tất cả của mình để đánh đổi. Nếu phải thiếp thề lời như vậy, có phải giữ được con chúng ta?”

      “Là do thiếp quá tham lam, biết thế nào là đủ.” Nàng nâng tay che mắt, để Hoàng đế thấy đau khổ tột cùng trong mắt mình, “Đứa bé này nhất định hận thiếp, ích kXXthiếp hại nó rồi.”

      “Trẫm tin trời đất, tin thánh thần.” Phong Cẩn nắm lấy tay Trang Lạc Yên, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Đối với trẫm, sủng ái nàng là vì bản thân nàng, phải do thần tiên phù hộ. Nếu thế gian thực có thần tiên, thiên hạ còn nhiều khổ đau đến thế. Trẫm hứa với nàng, nàng nhất định có con, có con của chúng ta.”

      Trang Lạc Yên bình tĩnh nhìn Hoàng đế, rồi đột nhiên ôm chặt lấy , thống khổ kêu khóc, còn cố nén như trước mà là gào khóc, dường như muốn khóc ra tất cả bi thương và đau khổ của mình, lại như người tuyệt vọng nay tìm được nơi vịn vào, rốt cuộc có thể mặc sức khóc trận thỏa lòng.

      Đêm nay, trong hậu cung, rất nhiều người ngủ được.

      Đêm nay, tất cả mọi người đều biết, Hoàng thượng an ủi Chiêu sung nghi tới tận khuya.

      Có người hận sủng ái của Hoàng đế dành cho Chiêu sung nghi, có người cảm thấy may mắn vì đứa con của Chiêu sung nghi còn, nhưng bất kể thế nào, bọn họ đều cẩn thận để bản thân bị tha xuống nước.

      Cung Hi Hòa mấy ngày gần đầy đặc biệt yên tĩnh, tuy rằng Hòàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu đều ban thưởng ít lần.

      Trang Lạc Yên ngồi giường ngắm thanh ngọc như ý, nhìn Thính Trúc bưng bát thuốc tiến đến, hơi hơi nhướng mày: “Mấy ngày nay, trong cung có chuyện gì xảy ra ?”

      “Bẩm chủ tử, mấy ngày nay các vị chủ tử trong cung đều rất cẩn thận, Hoàng hậu nương nương thẩm vấn ít nô tài, nghe bắt được vài kẻ khả nghi, tiếc là vẫn chưa tra ra kẻ sai khiến sau lưng.”

      Trang Lạc Yên cười cười: “Lần này Hoàng hậu nương nương tận tâm đấy.”

      “Sao có thể tận tâm được,” Thính Trúc rót thuốc vào chậu hoa bên cạnh, “Hoàng thượng phát giận với ngài ấy trận dữ, còn nếu Hoàng hậu nương nương tra được cần quản lý hậu cung nữa.”

      Trang Lạc Yên nhíu nhíu đầu mày, Hoàng đế muốn mượn chuyện đó trừng phạt Hoàng hậu? Nàng biết Hoàng đế sớm muộn gì cũng xử lý Triệu gia và Hoàng hậu nhưng ngờ lại nhân cơ hội này.

      Nàng biết mà, vị Hoàng đế này đơn giản đâu, cố tình biểu coi trọng đứa bé này ra mặt, thực tế là lợi dụng cơ hội xử lý Hoàng hậu.

      vậy, Hoàng đế sớm ngờ tới nàng thể giữ được cái thai, cho nên mới có màn diễn như thế. Vậy là, nàng lợi dụng việc này, chiếm được áy náy và sủng ái của Hoàng đế, chẳng phải Hoàng đế cũng lợi dụng chuyện này tính kế Hoàng hậu đó sao?



      Chỉ tiếc, Hoàng đế cùng với kẻ muốn tính kế với đứa con trong bụng nàng đều ngờ rằng, trong này căn bản có đứa con nào.

      Kẻ thắng lớn nhất trong tuồng vui này, là ai đây?

      ***
      lananhtran51, Xing Bairong, A fang2 others thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.2

      “Bẩm nương nương, nô tì điều tra mấy nô tài kia, bọn họ trước đều có tiếp xúc với nô tài của vài vị chủ tử khác trong cung, nhưng tra ra đều chỉ là tiếp xúc thông thường, dường như có chỗ nào đáng nghi.”

      “Càng đáng nghi càng có chuyện.” Hoàng hậu lạnh giọng, bỏ quân cờ xuống, xua tay khiến thế cụcán cờ trước mặt rối loạn, “Nếu là chuyện phát sinh trong cung, Hòa Ngọc, gọi các vị nương nương khác cũng tới cùng bổn cung thẩm vấn những nô tài gan to bằng trời này. Nhiều người chất củi cùng đốt lửa càng cao, có lẽ rất nhanh bắt được hung thủ thực sau lưng chúng thôi.”

      “Nương nương cao kiến,” Hòa Ngọc thi lễ cái, lại ngập ngừng hỏi, “Bên Chiêu sung nghi có cần báo ạ?”

      “Nếu có liên quan đến Chiêu sung nghi, hẳn nhiên nên báo tiếng.” Hoàng hậu kẹp quân cờ trắng trong tay, “Khó khăn lắm mới có được đứa con lại nhanh chóng mất , cũng nên biết rốt cuộc là thế nào mà mất con chứ.”

      “Nô tì liền đây.” Hòa Ngọc cười nhạt trong lòng, biết giờ này Chiêu sung nghi có thể tiếp nhận thực rằng đứa con của nàng ta còn hay chưa? Trong hậu cung này, có được đứa bé dễ dàng gì, nhờ Hoàng thượng thương tình cho nàng ta giữ lại đứa con, nàng ta có bản lĩnh bảo vệ con mình, lại còn liên lụy đến nương nương phải chịu Hoàng thượng trách tội.

      Hòa Ngọc vào cung Hi Hòa, liền cảm giác được loại áp lực ra lời, nhớ tới đêm đó máu Chiêu sung nghi nhuộm đỏ áo choàng, nàng điều chỉnh lại sắc mặt, khiến mình nhìn có vẻ buồn rầu rồi mới về phía thái giám gác cửa.

      “Đây chẳng phải Hòa Ngọc sao?” Phúc Bảo thấy Hòa Ngọc mang theo hai cung nữ tiến đến, vội vàng cười nghênh đón, “Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây?”

      “Phúc công công khách khí, ta phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương tới thăm Chiêu sung nghi.” Nàng dừng lại chút, trong mắt tràn đầy ân cần, hỏi, “Chiêu sung nghi thế nào?”

      Phúc Bảo thấy hai cung nữ phía sau Hòa Ngọc đều bưng đồ tay, biết đây là đồ Hoàng hậu ban thưởng, liền dẫn người vào bên trong, nét mặt lại mang chút khổ sở, thở dài : “Ai da, có thể thế nào đây, vốn là chuyện mừng bao nhiêu, vậy mà lại thành thế này.” Cậu ta nhìn xung quanh, thấp giọng , “Chủ tử nhà ta nhiều ngày nay chưa ăn uống được mấy, người gầy rộc rồi, những kẻ làm nô tài như chúng ta nhìn thấy đều đau lòng lắm.”

      “Chúng ta là hạ nhân, chẳng phải đều trông mong chủ tử sống tốt hay sao,” Hòa Ngọc cũng thở dài theo, “Hoàng hậu nương nương mấy ngày nay cũng lo lắng cho Chiêu sung nghi mới để ta tới thăm hỏi. Nếu phải dạo này nương nương bận tra chuyện Chiêu sung nghi sảy thai người tự mình tới thăm rồi.”

      “Để nương nương phải vất vả, nô tài xin được bái tạ nương nương ở đây.” Phúc Bảo xong liền quay về phía cung Cảnh Ương của Hoàng hậu làm đại lễ, sau đó đứng lên, tiếp tục dẫn Hòa Ngọc vào phòng Trang Lạc Yên. Đến phòng ngoài, Phúc Bảo cười cười với Hòa Ngọc: “Hòa Ngọc mời ngồi uống tách trà, ta thông báo cho chủ tử .”

      “Phúc Bảo công công xin tự nhiên.” Hòa Ngọc tuy là quản của Hoàng hậu nhưng cũng dám thực ngồi chờ trong cung chủ tử, chỉ đứng ở phòng ngoài đợi. Nàng liếc mắt nhìn bày biện xung quanh, những vật trang trí này dù vi phạm quy chế nhưng mỗi món đều được chế tác tinh tế, khó nhìn ra Hoàng thượng quan tâm như thế nào.

      “Hòa Ngọc ,” Thính Trúc từ bên trong bước ra, chào hỏi Hòa Ngọc rồi , “Chủ tử mời Hòa Ngọc vào.”

      Vào phòng trong, Hòa Ngọc lướt mắt nhìn thấy Chiêu sung nghi nửa nằm nửa ngồi giường, mái tóc đen xoã tung sau lưng làm nổi bật gương mặt tái nhợt, thiếu vài phần diễm lệ lại thêm đôi nét yếu đuối.

      “Bái kiến Chiêu sung nghi.” Hoà Ngọc hành lễ với người trước mặt.

      “Hòa Ngọc đa lễ, Thính Trúc, chuẩn bị chỗ ngồi”

      “Tạ ơn Chiêu sung nghi,” Hòa Ngọc hơi ghé ngồi đôn thêu, dám ngồi . Thấy Chiêu sung nghi vẫn giữ nụ cười miễn cưỡng khó coi, Hòa Ngọc kể đến những ban thưởng của Hoàng hậu xong bèn : “Hoàng hậu nương nương vẫn quan tâm chuyện Chiêu sung nghi sảy thai lần này, hai ngày trước có bắt được mấy cung nữ thái giám khả nghi, hôm nay định thẩm vấn, Chiêu sung nghi liệu có tới tham dự ?”

      Trang Lạc Yên nghe đến hai chữ “sảy thai”, sắc mặt lập tức nhợt nhạt thêm chút, lại nghe đến bắt được người khả nghị, ánh mắt nhanh chóng thay đổi, nhoài người phía trước, nhìn thẳng Hòa Ngọc hỏi: “Là kẻ nào?”

      Hòa Ngọc nghênh đón ánh mắt đối phương, bên trong đôi con ngươi đen sẫm kia dường như cất giấu mãnh thú, lúc nào cũng chực nhảy ra xé nát người ta. Nàng ta hơi tránh khỏi ánh nhìn của Chiêu sung nghi, cung kính : “Chiêu sung nghi đến đó biết ngay.”

      “Làm phiền chuyển lời cho Hoàng hậu nương nương, ta nhất định đến.” Trang Lạc Yên cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt, nhưng phẫn hận trong giọng sao che giấu được.

      “Nửa canh giờ sau bắt đầu thẩm vấn, nô tì xin phép quay về báo lại cho nương nương.” Hòa Ngọc đứng dậy thi lễ với Trang Lạc Yên, trong lòng thầm bội phục nương nương nhà mình liệu như thần, quả nhiên Chiêu sung nghi nhịn được muốn tới, tạm thời tình làm được hay cũng vấn đề gì, chí ít có thể khiến nàng ta đau lần cho hả giận.

      Sau khi Hòa Ngọc khỏi, Trang Lạc Yên lau mồ hôi trán, lấy bình nước nóng trong chăn ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thính Trúc, trang điểm cho ta, đợi lát nữa phải cẩn thận mà xem hồi kịch vui này.”

      “Vâng.” Thính Trúc cười, nhận bình nước nóng trong tay Trang Lạc Yên, đợi lát nữa biết ai tính kế với ai đâu.

      Thục quý phi ngồi trước gương, nhìn dung nhan phản chiếu: “Lăng Sa, ngươi xem, lần này Hoàng hậu muốn đổ tội lên đầu ai?”

      “Nô tì ngu dốt, đoán được ạ.” Lăng Sa thay cây trâm mảnh khắc hoa mai, “Có điều nô tì nghĩ, Hoàng hậu nương nương dù có muốn tùy tiện vu oan cho người khác, để được Hoàng thượng tin tưởng cũng phải lấy đủ chứng cứ ra.”

      Thục quý phi khinh miệt cười tiếng: “Hôm ấy nàng ta mất mặt đến thế, trong lòng nhất định phải nén giận rất nhiều, chúng ta cứ tới xem nàng ta muốn diễn trò gì. Trang Lạc Yên mất con, tốt xấu cũng nhận được thương của Hoàng thượng, còn nàng ta mất sạch thể diện như thế, lại chẳng được gì. Ta quả ngóng trông nàng ta vu oan hãm hại người khác, nếu ta biết tìm nhược điểm của nàng ta ở đâu.”

      Trong cung Kiền Chính, Phong Cẩn viết bức tự, thấy Cao Đức Trung bước vào, bèn gác bút, hỏi: “Chuyện gì?”

      “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hôm nay muốn thẩm vấn tội nô, có cho gọi vài vị nương nương cùng thẩm.” Cao Đức Trung liếc nhìn bức tranh chữ bàn, nét bút sắc bén, mang theo nhuệ khí bức người.

      “Lần này nàng ta thông minh lên rồi.” Phong Cẩn nghĩ tới điều gì, chợt hỏi thêm, “Chiêu sung nghi có ?”

      “Nô tài nghe Hoàng hậu nương nương có cho quản tới thông báo cho Chiêu sung nghi, quản quay về chưa được bao lâu Chiêu sung nghi tới cung Cảnh Ương rồi.”

      Phong Cẩn tự chủ được hơi nhíu mày, sau đó gọi người tới hầu hạ rửa tay: “ như vậy, trẫm cũng xem thế nào.”

      Thiên điện của cung Cảnh Ương, mấy phi tần ngồi theo thứ tự phân vị, nhìn sáu cung nữ thái giám quỳ bên dưới, ai cũng mở miệng, ngay cả người từng va chạm với Trang Lạc Yên như Nhu phi cũng cúi mặt gục đầu im lặng.

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương và các vị chủ tử, đây là sáu tên nô tài to gan đó ạ.” Công công quản của cung Cảnh Ương thi lễ với những người ngồi rồi , “Mời Hoàng hậu nương nương và các vị chủ tử thẩm vấn.”

      Hoàng hậu nhìn Trang Lạc Yên cái, tựa như muốn nhìn ra biểu của nàng, kết quả, chỉ thấy đối phương trắng bệch mặt, như thể đến cả sức lực để hỏi cũng có, nàng đành phải chuyển hướng nhìn sang những người khác: “Các vị muội muội có ý kiến gì ?”

      “Tất nhiên đều do Hoàng hậu nương nương làm chủ.” Thục quý phi cung kính trả lời, hoàn toàn muốn tiếp chiêu của Hoàng hậu.

      Các phi tần khác đều trầm mặc , Diệp thục dung và Yên quý tần tham dự quốc yến nên càng cẩn thận hơn, ai biết chuyện này rơi xuống đầu người nào.

      “Các ngươi ngẩng đầu lên, bổn cung muốn xem mặt kẻ dám mưu hại hoàng tự đáng chết kia trông như thế nào.” Hoàng hậu cũng đùn đẩy nữa, lớn tiếng quát những người quỳ mặt đất, “Nếu các ngươi khai ra kẻ chủ mưu sau lưng, bổn cung xử lý tội , nếu , tội giết hại hoàng tự đủ để tru di cửu tộc.”

      Sáu người run rẩy ngẩng đầu, Hiền phi khẽ hô lên: “Ồ, đây chẳng phải là Liên Kiều, cung nữ phục vụ Nhu phi trước kia sao?”

      Sắc mặt Nhu phi trở nên khó coi: “Cung nữ này vì hầu hạ bất lực sớm bị ta cách chức đuổi tới Thượng Y cục giặt quần áo rồi, liên quan gì đến ta nữa.”

      Hiền phi cười nhạt: “Ta cũng đâu nàng ta có liên quan gì đến muội muội đâu, chẳng qua cảm thấy hơi quen mắt mà thôi, muội muội nghĩ nhiều rồi.”

      Nhu phi hừ lạnh tiếng, tiếp, lòng nàng hiểu , Hiền phi là người bên phe Hoàng hậu, giờ mà tranh cãi với nàng ta chỉ thiệt mình, nhưng biết Liên Kiều này do ai sai sử, nếu Hoàng hậu theo lời này mà quay sang vấy tội cho mình, e rằng hơi phiền phức.

      “Nương nương, nô tì oan uổng, nô tì biết chuyện gì xảy ra, nô tì hề muốn hại Chiêu chủ tử, cầu nương nương minh giám.” Liên Kiều dám nhìn mọi người, chỉ dập đầu liên tục, chốc lát sau, trán đẫm máu tươi.

      “Người đâu, giữ nàng ta lại.” Hoàng hậu dửng dưng nhìn Liên Kiều ngừng dập đầu, lạnh lùng , “Nếu dập đầu hôn mê, bổn cung biết tìm ai hỏi tội.”

      Thục quý phi thầm cười nhạt, lần này Hoàng hậu cố đeo mặt nạ nhân từ thiện lương nữa rồi. Nàng lạnh lẽo nhìn gương mặt đầm đìa máu tươi của Liên Kiều, hồi ấy Nhu phi đuổi cung nữ này , e rằng nguyên nhân chính là hoài nghi nàng ta là mật thám của cung khác phái tới, nhưng rốt cuộc đây là tác phẩm của người nào?

      Nàng ngẩng đầu nhìn lượt những người ngồi đây, vẫn nhìn ra ai có hiềm nghi. tại trong danh sách bị nghi ngờ của Hoàng hậu, nhất định thể thiếu phần nàng, kẻ chủ mưu đứng sau vụ này có thể lúc hãm hại nhiều người như vậy, quả là cao tay.

      “Tiểu Tỉnh Nhi, ta nhớ rằng nhà mi còn cha mẹ già và hai đệ đệ,” Thái giám tổng quản trong cung Hoàng hậu là Minh Lộc vung phất trần tay, nặng , “Nếu mi thành khai báo, Hoàng hậu nương nương nhân từ, nhất định cho mi giữ lại cái mạng, nếu chịu , cẩn thận lại liên lụy đến cha mẹ mình đấy.”

      Thái giám tên là Tiểu Tỉnh Nhi nghe thấy vậy, sợ trắng cả mặt, liên tiếp kêu oan: “Nương nương minh giám, nô tài thực biết bộ đồ ăn của Chiêu chủ tử có thứ được sạch , mọi đồ vật trình lên cho các chủ tử đều được phân phối từ đầu, các nô tài nào dám tự ý động vào.”

      Hoàng hậu bóp bóp thái dương, khoát tay, thái giám Tiểu Tỉnh Nhi liền bị kéo ra ngoài.

      Nghe tiếng kêu oan thê lương của Tiểu Tỉnh Nhi sau khi bị kéo , năm người còn lại đều run lẩy bẩy, bởi vì ai nấy đều hiểu rằng, Tiểu Tỉnh Nhi bị kéo ra ngoài quay về được nữa.

      “Vẫn muốn à, chẳng lẽ các ngươi đều chui từ khe đá ra nên sợ liên lụy cha mẹ mình?” Minh Lộc nhướng đầu mày, giọng đầy châm chọc.

      Hoàng hậu định mở miệng , chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

      “Hoàng thượng giá lâm.”

      Hoàng hậu kinh ngạc, Hoàng thượng tới?

      ***
      lananhtran51, Xing Bairong, A fang2 others thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.3

      Phong Cẩn vào trong phòng, ánh nhìn đảo qua những người quỳ lượt, cuối cùng dừng lại ở Hoàng hậu: “Đứng dậy cả .”

      tới vị trí cao nhất, Phong Cẩn ngồi xuống, mặt hề có chút biểu cảm, bình thản : “Trẫm nghe hôm nay Hoàng hậu thẩm vấn tội nô, đúng dịp ngang qua nên đến nghe, các khanh tiếp tục .”

      Hoàng hậu sửng sốt trong lòng, hiểu Hoàng đế có ý gì. Nàng khỏi liếc nhìn Trang Lạc Yên cái, chẳng lẽ Hoàng thượng quan tâm đứa con của Chiêu sung nghi này đến thế?

      “Bẩm Hoàng thượng, thiếp điều tra , trong năm kẻ ở đây, có hai tên từng tiếp xúc với người trong cung Thục quý phi, tên có tiếp xúc với người trong cung Nhu phi và Từ chiêu dung, có tên từng gặp gỡ người hầu của Yên quý tần và Trang tiệp dư, còn kẻ từng tiếp xúc với người trong cung của Thục quý phi, Nhu phi, Diệp thục dung, Yên quý tần. Vừa rồi có nô tài chịu khai nhận, bị thiếp trừng phạt theo luật, nô tài kia từng hầu hạ trong cung của Nhu phi.” Hoàng hậu tỉ mỉ lại quan hệ của mấy nô tài này với các cung, các phi tần phàm là bị điểm danh đến đều bày ra vẻ mặt oan uổng.

      Trang Lạc Yên nhíu mày, hành động này của Hoàng hậu là cố ý kéo vài người cùng xuống nước, hiểu có dụng ý gì đây? Trong cung mặc dù có thứ gọi là “tình tỉ muội” nhưng cũng đến nỗi trở mặt với nhau, cử chỉ này của Hoàng hậu biết là do có dự định gì khác hay chỉ là cùng đường nên mới làm liều?

      “Hửm?” Phong Cẩn nghe Hoàng hậu xong, thích thú nhìn về phía mấy phi tần bị kéo vào cuộc, “Ý của Hoàng hậu là, những người này đều rất khả nghi?”

      Hoàng hậu hơi cúi người: “Thiếp chỉ nghĩ, các vị tỉ muội ở đây đều tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, sớm rửa sạch hiềm nghi cho họ mới là điều tốt nhất.”

      “Hoàng hậu có lý.” Phong Cẩn tùy tay chỉ vào cung nữ, “ trẫm nghe, người này từng tiếp xúc với cung nào?”

      “Bẩm Hoàng thượng, cung nữ này tên là Tiểu Cúc, làm việc ở Thượng Thực cục, hôm đó nàng ta là người dâng đồ ăn cho Chiêu sung nghi.” Minh Lộc trả lời, “Cung nữ, này từng gặp gỡ người trong cung của Thục quý phi, Nhu phi, Diệp thục dung và Yên quý tần. Nô tài cũng tra xét những nô tài có tiếp xúc với nàng ta nhưng thấy chỗ nào khả nghi.”

      “Người nào cũng khả nghi, rồi người nào cũng đều khả nghi.” Phong Cẩn cười nửa miệng, nhìn Hoàng hậu, “Vậy Hoàng hậu của trẫm, khanh cho trẫm nghe, chuyện này rốt cuộc là ai hại Chiêu sung nghi? Hay là, kẻ hại Chiêu sung nghi căn bản phải những người này?”

      Hoàng hậu chẳng ngờ Hoàng đế năng thẳng thừng, cho người ta lối thoát như vậy, lập tức quỳ xuống.

      Các phi tần khác thấy Hoàng hậu quỳ, ai dám ngồi nữa, đều vội đứng cả lên, nín thở im lặng, đương nhiên, cũng thiếu người cười trộm trong lòng.

      “Trẫm chỉ vậy thôi, Hoàng hậu cần căng thẳng quá, tấm lòng của khanh, trẫm hiểu.” Phong Cẩn vươn tay nâng Hoàng hậu dậy, liếc nhìn năm nô tài, lạnh nhạt mở miệng, “Nếu những người này đều thừa nhận, vậy trượng tễ toàn bộ .”

      Trượng tễ toàn bộ những người này, vậy phải tra tiếp thế nào đây? Hoàng hậu chấn động trong lòng, lại dám phản đối, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ bị người khác kéo xuống.

      Cao Đức Trung dẫn mấy thái giám lực lưỡng lôi những nô tài này ra ngoài, vừa tới cửa cung Cảnh Ương, liền thấy Diệp dung hoa và Tương hiền tần cùng nhau tới. Diệp dung hoa nhìn khiêm nhường khép nép nhiều, ai nhìn ra được mấy tháng trước nàng còn là Diệp thục nghi rất được sủng ái trong cung.

      “Xin bái kiến Tương hiền tần và Diệp dung hoa.” Cao Đức Trung chưa thi lễ xong, Tương hiền tần vội miễn cho ông ta.

      “Cao công công đây là?” Tương hiền tần là phi tần vị thấp lại được lòng Hoàng đế, nào dám lên mặt ra vẻ trước thái giám tổng quản, nàng cẩn thận liếc nhìn mấy nô tài bị áp chế sau lưng ông ta, mơ hồ đoán được điều gì đó.

      Cao Đức Trung còn chưa kịp trả lời, nghe Diệp dung hoa kêu lên kinh ngạc.

      “Ủa, ngươi chẳng phải là đồng hương của đại cung nữ Mục Nguyệt hầu hạ tỉ tỉ sao? Ta nhớ năm ngoái ngươi trộm vòng tay của Mục Nguyệt rồi bị phạt trượng, hôm nay lại làm sai chuyện gì rồi?” Diệp dung hoa chỉ vào Tiểu Cúc, nhìn Cao Đức Trung khó hiểu, “Cao công công, nàng ta lại gây ra chuyện gì vậy?”

      Cao Đức Trung nhìn Tiểu Cúc, cúi người thi lễ với Diệp dung hoa: ''Đa tạ Diệp dung hoa nhắc nhở, nô tài còn có chuyện cần bẩm báo với Hoàng thượng, xin cho nô tài trước bước.” xong, bảo thái giám kéo những người này để Tiểu Cúc lại, bản thân quay vào trong cung Cảnh Ương.

      Diệp dung hoa càng khó hiểu, nhìn mấy nô tài bị lôi cùng với Tiểu Cúc bị giữ lại, quay sang Tương hiền tần: “Tỉ tỉ xem, chuyện gì vậy nhỉ?”

      Tương hiền tần nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp dung hoa, cười lắc đầu: “Diệp dung hoa, ta đây cũng hiểu nữa.”

      Hai người còn chưa bước vào, thấy tên thái giám chạy vội ra, là Hoàng thượng triệu kiến hai người.

      Diệp dung hoa và Tương hiền tần vào thiên điện của cung Cảnh Ương, chỉ thấy trong phòng đầy ắp người, Tiểu Cúc quỳ gối giữa phòng, trông nhếch nhác đến thảm hại.

      “Bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Diệp dung hoa sững sờ hành lễ, thấy tỉ tỉ mình là Diệp thục dung cũng ở đó, hơn nữa, sắc mặt còn rất khó coi, nàng khó hiểu nhìn đối phương, tiếc rằng đối phương thèm nhìn lại, đành bất đắc dĩ thu hồi ánh nhìn.

      “Diệp dung hoa, nàng vừa Tiểu Cúc là đồng hương của đại cung nữ hầu hạ Diệp thục dung, có phải thế ?” Hoàng hậu nhìn Diệp dung hoa, ánh mắt sáng quắc.

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương đúng là hai người bọn họ có quen biết, thiếp vốn cũng hay việc này, năm ngoái có lần nghe thấy đại cung nữ bên cạnh tỉ tỉ oán giận kể rằng bị đồng hương của mình lấy trộm vòng tay, lúc đó thiếp nóng nảy, bèn phạt Tiểu Cúc này hai mươi trượng. Thiếp vẫn nhớ , lúc đó tỉ tỉ còn trách thiếp chuyện bé xé ra to, chuyện này chỉ là hiểu lầm, sau thiếp hỏi đến nữa, vì sao...” Diệp dung hoa dường như vừa ý thức được Hoàng thượng và Hoàng hậu tra việc gì vội biến sắc, dám mở miệng tiếp.

      Hoàng hậu liếc nhìn Hoàng đế, thấy ngài ấy hề năng, bèn gọi: “Người đâu, tới cung của Diệp thục dung mang cung nữ Mục Nguyệt đến đây. xong câu này, thấy sắc mặt Tiểu Cúc biến đổi, trong lòng Hoàng hậu cũng mơ hồ đoán ra điều gì.

      Trang Lạc Yên trưng ra vẻ mặt ốm yếu bệnh tật xem vở hài kịch trước mắt, nàng ngờ quan hệ của tỉ muội họ Diệp lại kém đến như vậy. Trang Lạc Yên tuyệt đối tin Diệp dung hoa ngu ngốc đến nỗi sạch những gì cần rồi mới phát trước mắt xảy ra chuyện gì.

      Chỉ là vì sao Diệp dung hoa lại đối xử với tỉ tỉ của mình như vậy? Làm thế nàng ta được lợi gì?

      Chưa đến nén nhang sau, Mục Nguyệt bị dẫn tới, nhìn thấy Tiểu Cúc quỳ mọp mặt đất còn chủ tử của mình tái nhợt cả mặt, Mục Nguyệt bình thản quỳ xuống.

      “Nô tài này giỏi , mi hỏi xem vì sao Tiểu Cúc lại quỳ ở đây, Hoàng thượng và bổn cung vì sao lại gọi mi tới?” Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn về phía Diệp thục dung, “Diệp thục dung, đây là cung nữ thân cận của muội, chẳng bằng muội bắt ả thành khai ra ?” Hoàng hậu ngờ việc này có liên quan tới Diệp thục dung. Diệp thục dung này mấy năm nay vẫn được sủng ái, dù đứng vào hàng thục dung nhưng vẫn hề có bất cứ nổi bật gì, ngay cả mấy tháng trước bị sảy thai cũng khiến hậu cung coi trọng nàng ta hơn, vì sao lại nhúng tay vào việc này?

      Diệp thục dung giật giật cánh môi, hề mở miệng, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Diệp dung hoa cái.

      Mục Nguyệt dập đầu mạnh, : “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tì nhận tội. Tất cả là do nô tì mang lòng căm hận với Chiêu sung nghi nên nhờ đồng hương Tiểu Cúc hỗ trợ, có quan hệ gì đến chủ tử nô tì.”

      “Mi có thù oán gì với Chiêu sung nghi, khiến mi gây ra loại chuyện tàn nhẫn nhường này?” Hoàng hậu truy hỏi.

      Đuôi mày của Trang Lạc Yên hơi giật giật, Hoàng hậu là muốn đào bới chuyện xấu của nàng? Nàng nhìn kỹ Mục Nguyệt, trí nhớ cũng có ấn tượng gì với cung nữ này. Chẳng gì cung nữ, ngay cả Diệp thục dung, nàng cũng có nhiều ấn tượng lắm, vậy nên sao nghĩ ra lí do Diệp thục dung hại mình.

      “Bẩm, mấy tháng trước nô tì vì vô tình đụng phải Chiêu sung nghi nên bị Chiêu sung nghi sai người vả miệng nửa canh giờ, còn phạt quỳ ba canh giờ. Ngày ấy là dịp hai năm lần cung nhân được ra cửa cung thăm người thân, chỉ vì Chiêu sung nghi dễ dàng mất hứng, nô tì được gặp người thân của mình, nô tì sao có thể hận đây?” Mục Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Trang Lạc Yên, “Chỉ vì nô tì thân phận thấp hèn liền mặc người giẫm đạp lên sao?”

      “Trong cung có quy củ riêng, nô tài va chạm với chủ tử vốn nên bị phạt, dù Chiêu sung nghi phạt mi có hơi nặng, mi cũng nên vì thế mà làm hại hoàng tự.” Hoàng hậu lạnh lùng , “Lẽ nào mi sợ Hoàng thượng và bổn cung tru di cửu tộc của mi.”

      “Nô tì và mẹ sống nương tựa vào nhau, trước đây vài ngày, mẹ nô tì rồi, nô tì lẻ loi mình, đâu còn điều gì phải băn khoăn nữa.” Mục Nguyệt xong, đột nhiên quay về phía Diệp thục dung dập đầu mạnh, Hoàng Hậu phát có điều ổn, còn chưa kịp ngăn lại, thấy khóe miệng và lỗ tai Mục Nguyệt chảy máu tươi, thân thể mềm nhũn gục xuống.

      Vài thái giám vào kéo thi thể Mục Nguyệt ra, các cung nữ lại tiến vào chà lau vết máu sàn, chỉ trong chớp mắt, sinh mệnh được thanh lý sạch , còn dấu vết.

      Diệp thục dung run run, xụi người ghế, mặt còn tia máu.

      Khắp phòng thoáng chốc yên ắng như nhà mồ, các phi tần đều cúi đầu, dám nhìn vào nơi Mục Nguyệt gục chết.

      “Thôi vậy, việc đến nước này kết thúc .” Phong Cẩn đứng lên, mặt chút tình cảm, , “Diệp thục dung quản lý người dưới bất lực, triệt phong hào thục dung, giáng xuống thất phẩm quý nhân, chuyển tới thiên điện của Tĩnh Thu các. Chiêu sung nghi có công mang thai long tự, lại bị kẻ gian hãm hại sảy thai, nay từ tòng tam phẩm sung nghi thăng lên chính tam phẩm tu nghi.”

      xong, Phong Cẩn quay về phía Hoàng hậu: “Gần đây vụ trong cung nhiều lên, trẫm lo lắng Hoàng hậu vất vả mà mệt nhọc thân thể, nay để Thục quý phi, Ninh phi, Hiền phi hỗ trợ Hoàng hậu quản lý cung vụ .” Dứt lời, nhìn sắc mặt Hoàng hậu, “ còn sớm nữa, trẫm cũng nên xử lý chính .”

      “Cung tiễn Hoàng thượng.”

      Tiễn Hoàng đế rồi, nét mặt Hoàng hậu vẫn cố duy trì uy nghiêm, thế nhưng đầu mày khóe mắt vẫn nhiễm đôi chút buồn bã ảm đạm.

      “Bổn cung cũng mệt rồi, đều lui cả .”

      Các phi tần thức thời xin lui, Hoàng hậu được vui vẻ, bọn họ ngốc đến mức động tới điều kiêng kị của Hoàng hậu lúc này.

      Ngay lúc cúi đầu hành lễ, Trang Lạc Yên dường như thoáng thấy Diệp dung hoa nhìn về phía Diệp thục dung nở nụ cười hàm ý, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy vẻ ngây thơ lo nghĩ của Diệp dung hoa.

      Trang Lạc Yên dời ánh mắt , quả nhiên, trong hậu cung có người biết diễn xuất đâu.

      Lần này mặc dù Hoàng thượng trách nhiệm thuộc về Diệp thục dung nhưng thục dung tòng nhị phẩm bị giáng xuống thành thất phẩm quý nhân, đủ để chứng minh cái nhìn của Hoàng đế về việc này.

      Diệp thục dung bị giáng vị có lợi gì cho Diệp dung hoa, vì sao nàng ta lại làm như thế?

      ***
      lananhtran51, Xing Bairong, A fang2 others thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.4

      Vị trí của Tĩnh Thu các rất khuất nẻo xa xôi, quanh năm luôn có cảm giác u ám thâm trầm, vào đông lại càng u lạnh lẽo, cho nên đối với phi tần trong cung, nơi này bản chất chính là loại lãnh cung.

      Ngay ngày Diệp thục dung bị giáng xuống thành quý nhân liền bị chuyển đến đây. Nàng đứng bên bậu cửa sổ đầy bụi, dù Diệp dung hoa đứng trước mặt vẫn lộ ra bất cứ biểu tình gì. Gỡ trâm ngọc vòng vàng, gương mặt nàng lại có vẻ tươi đẹp hơn ngày thường, chỉ tiếc còn người thưởng thức vẻ đẹp ấy.

      Diệp dung hoa giễu cợt nhìn nàng, cười lạnh: “Tỉ luôn tỏ cái vẻ chẳng quan tâm ấy, nhưng hình như tỉ quên, ta và tỉ làm tỉ muội bao nhiêu năm nay, đương nhiên biết, lúc tỉ càng tỏ ra thờ ơ là lúc tỉ càng quan tâm nhiều. Tỉ đóng kịch quen rồi, từ là con ngoan trong mắt phụ mẫu, vào cung cũng bày ra vẻ hiền thục, ngay cả khi hãm hại ta vẫn cứ tỏ vẻ vô tội thiện lương như thế. Bộ dáng này của tỉ, mấy năm nay ta thực ghê tởm lắm rồi.”

      Sắc mặt Diệp quý nhân cuối cùng thay đổi, quay sang nhìn vẻ trào phúng của Diệp dung hoa, trong mắt ánh lên giận dữ: “Phải, từ ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng dù như vậy, cha mẹ vẫn cứ thiên vị ngươi. Sau cùng vào cung, ngươi còn muốn tranh giành với ta, ngay cả Hoàng thượng cũng thiên vị ngươi hơn. Ta đây cả đức cả dung nào thua kém gì ngươi, dựa vào đâu mà ta luôn phảỉ để ngươi đứng lên đầu mình?”

      “Vì vậy tỉ liền lợi dụng việc sảy thai mà hãm hại ta, tỉ chỉ đổ kỵ ta, mà còn đố kỵ cảc phi tần được sủng ái khác. Tiếc là tỉ có Hoàng thượng đến đâu ngài ấy vẫn ưa tỉ.” Diệp dung hoa hất cằm chế giễu, “Tỉ lấy cái gì so sánh với người ta, vĩnh viễn là bộ dáng đần độn vô vị, ta có là đàn ông cũng muốn trông thấy tỉ đâu. Dù là tỉ hãm hại ta, khiến ta bị giáng xuống làm dung hoa, nhưng giờ đây tỉ vẫn cứ đứng phía dưới ta, Diệp quý nhân ạ.”

      “Phải, ta hại ngươi giáng vị, thế nhưng ngươi khắc nghiệt với cung nhân, kiêu căng ương ngạnh, dù ta hãm hại ngươi, ngươi cho là mình có thể ngồi ở vị trí đó bao lâu?” Diệp quý nhân cởi lớp mặt nạ hiền thục, mặt tràn đầy bất mãn, “Hoàng thượng vốn ưa đứa bé trong bụng ta, ta lại giữ được lòng Hoàng thượng, đứa bé kia nhất định thể giữ được. Ta lấy đứa con chắc chắn được ra đời đổi lấy thất bại của ngươi, sao lại làm.”

      “Tỉ cho là tỉ sạch hơn ai?” Diệp dung hoa hừ lạnh, “Uông tần chết thế nào, người khác biết, chẳng nhẽ ta lại biết chắc? Chẳng phải vì nàng ta tình cờ thấy được màn kịch tỉ bày ra hãm hại ta đó sao, nếu sao lại chẳng bao lâu sau chết bệnh? Tỉ nên biết, nhân mạch của nhà họ Diệp trong cung này, chỉ có mình tỉ sử dụng được, ta cũng có thể dùng đấy.”

      “Tay ta sạch , nhưng lần này ngươi hãm hại ta, có từng nghĩ đến Diệp gia? Tội danh sát hại hoàng tự ngươi cũng dám đẩy lên người ta, nếu Hoàng thượng nổi nóng giận lây sang Diệp gia phải làm sao?” Diệp quý nhân chỉ vào mặt Diệp dung hoa, “Từ ngươi tùy hứng làm bừa, vào cung mấy năm mà tính xấu vẫn chịu sửa đổi.”

      “Lúc tỉ hãm hại ta cũng đâu có nghĩ tới Diệp gia,” Diệp dung hoa cười nhạo, “Chúng ta chẳng qua chỉ ngang nhau mà thôi, tỉ đố kỵ làm hại ta cũng có được gì, tuồng vui này chung quy vẫn là ta thắng.”

      Diệp quý nhân bị ánh mắt miệt thị của Diệp dung hoa kích thích, vung tay muốn đánh, lại bị Diệp dung hoa đẩy ngã, nàng ta cúi xuống ghé tai Diệp quý nhân, khẽ: “Tỉ ta tuỳ hứng làm bậy, hận ta lợi dụng quan hệ giữa Mục Nguyệt và Tiểu Cúc để hại tỉ, nhưng tỉ có biết vì sao Mục Nguyệt lại nhận lấy tội danh này?”

      “Bởi vì, nàng ấy là người của ta, chuyện tỉ tính gài bẫy hại ta, ta biết từ lâu rồi. Tỉ nghĩ rằng ta nhận ra Hoàng thượng còn thích tỉ muội chúng ta hay sao, chẳng qua ta chỉ mượn tay tỉ lấy lùi làm tiến mà thôi, vì vậy, cho đến ngày hôm nay, ta là ngũ phẩm dung hoa, mà tỉ chỉ là thất phẩm quý nhân, địa vị của tỉ vẫn cứ thấp hơn ta.”

      “Ngươi!” Diệp quý nhân bỗng trợn to mắt, như thể lần đầu biết đến người này.

      “Từ đầu đến cuối, kẻ u mê là tỉ chứ phải ta.” Diệp dung hoa đứng thẳng lưng, sửa lại trâm bạc tóc, “Thời gian còn sớm, muội muội xin cáo từ đây, tỉ tỉ.”

      Diệp dung hoa ra đến cửa thiên điện, nghe bên trong truyền ra tiếng đồ vật bị ném xuống đất, môi vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, quay đầu lại nhìn cánh cửa tối đen như mực sau lưng, sờ sờ lên hoa tai phỉ thúy. Tỉ tỉ, khi còn bé tỉ đấu lại ta, vào đến hậu cung sao còn vọng tưởng thắng được ta nhỉ?

      Hoàng thượng sao có thể có “chân tình”, tỉ tỉ còn ngốc nghếch mà để trái tim rung động, cho nên tỉ bị định trước là thất bại thảm hại rồi.

      “Chủ tử.” Cung nữ chờ bên ngoài thấy Diệp dung hoa ra, bèn tiến lên đỡ tay nàng ta.

      “Về thôi.” Diệp dung hoa bước ra khỏi cung điện u lạnh lẽo này, hề quay đầu lại.

      Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên nhấm nháp từng ngụm canh gà ác hầm nấm đuôi phượng, để mặc Vân Tịch đứng bên cạnh phẫn hận suy đoán nguyên nhân Diệp quý nhân muốn hại chủ tử mình.

      “Diệp quý nhân này là độc ác nham hiểm, con mình bảo vệ được liền muốn hại lây sang chủ tử.” Vân Tịch lo lắng nhìn gương mặt vẫn hơi nhợt nhạt của Trang Lạc Yên, “ gì mà cung nữ này kia căm ghét chủ tử, ràng là ả ta sai sử mới đúng. May mà Hoàng thượng minh giám, giáng vị ả ta, loại người chỉ biết mưu đồ hiểm ác đáng sợ thế này xứng đứng ở phân vị cao.”

      Trang Lạc Yên đặt bát xuống, nhận khăn tay từ Thính Trúc, lau khóe miệng: “Người trong hậu cung có ai là nham hiểm độc ác, sau này cẩn thận chút là được.”

      “Chủ tử có lý.” Thính Trúc nhìn sang Vân Tịch, “Phòng bếp nấu thuốc bổ cho chủ tử, ngươi nhìn xem được chưa.”

      Đợi Vân Tịch rời phòng, Thính Trúc mới hơi nghi ngờ nhìn về phía Trang Lạc Yên: “Chủ tử, vì sao người cho Vân Tịch biết chuyện này?”

      “Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt,” Trang Lạc Yên nhìn bát canh còn bốc hơi nóng nghi ngút trước mắt, “Huống chi đại cung nữ bên cạnh ta biểu chân thực càng dễ làm người khác tin tưởng. Chân nhất phải là diễn mà là thực nghĩ như vậy, vì thế cho nàng ấy tốt hơn.” Vân Tịch hầu hạ mình cho tới nay đều rất trung thành, hề đa tâm, nhưng gần đây tính tình hơi nóng nảy quá, chuyện này đúng là nên cho nàng ấy biết.

      “Nhưng Vân Tịch cũng có lý, ngờ Diệp quý nhân là người hại chủ tử,” Thính Trúc cảm khái, “Nô tì trong cung nhiều năm, vẫn nhìn ra Diệp quý nhân lại là người như vậy.”

      “Nàng ta là loại người nào ta lắm, nhưng chuyện này đơn giản như vậy đâu.” Trang Lạc Yên lười nhác ôm bình nước nóng ủ ấm vào trong ngực, “Song, ta rất hài lòng với kết quả cuối cùng này.”

      Thính Trúc nghe vậy, nở nụ cười: “Chủ tử mới vào cung chưa đầy năm, nay thăng lên đến tu nghi là rất hiếm, điều đó cho thấy trong lòng Hoàng thượng cũng có chủ tử.”

      Muốn vị Hoàng đế có dã tâm lại biết nhớ thương người con chỉ là chuyện cười mà thôi, trong lòng Trang Lạc Yên thấy rất ràng, nét mặt lại lộ ra tia vui vẻ: “Thính Trúc, em đừng vậy, Hoàng thượng ngày bận trăm công nghìn việc, phi tần nơi hậu cung lại vô số, ta nào dám hi vọng xa vời.”

      Thính Trúc vội bổ sung: “Chủ tử người biết đấy thôi, ngay cả Thục quý phi tấn chức cũng nhanh như chủ tử đâu.” Nàng nhận ra rất nhanh, mỗi lần chủ tử tấn vị tuy đặc biệt nổi bật nhưng nhìn từ tần suất tấn thăng và phong hào Hoàng thượng ban cho, đủ để chứng minh coi trọng của ngài, “Chủ tử, tháng này mặc dù người thể thị tẩm nhưng Hoàng thượng vẫn chưa từng quên người, ban thưởng ngừng, vậy còn chưa đủ để coi trọng của hoàng thượng đối với người sao?”

      Chủ tớ truyện trò, Phúc Bảo bước vào bẩm: “Thưa chủ tử, Tương hiền tần và Khổng tài nhân tới thăm người.”

      “Mau mời các vị ấy vào .” Trang Lạc Yên đứng lên ra cửa đón, thấy Tương hiền tần và Khổng tài nhân cùng đến.

      Vươn tay ngăn hai người hành lễ, đợi họ ngồi xuống, Trang Lạc Yên mới cười cười, : “Trời lạnh như vậy, hai người sao lại tới đây?”

      “Mấy ngày trước Hoàng thượng hạ chỉ cho chúng ta tới quấy rầy muội tĩnh dưỡng, vậy nên đến hôm nay mới tới thăm được.” Tương hiền tần nhìn sắc mặt tiều tụy của Trang Lạc Yên, sảy thai được hơn nửa tháng, mặt đối phương đỡ nhợt nhạt hơn, tinh thần cũng khá lên, chỉ có nụ cười vẫn mang theo đơn và miễn cưỡng như cũ.

      Lòng nàng rất hiểu đứa con quan trọng như thế nào đối với nữ tử, Tương hiền tần an ủi: “Khí sắc của muội khá hơn rồi đấy, cẩn thận điều dưỡng thân thể mới là đúng đắn, tần thiếp nghe Hoàng thượng mỗi ngày đều hỏi đến tình trạng của muội, muội cũng đừng làm lãng phí quan tâm săn sóc của Hoàng thượng.”

      “Khiến tỉ tỉ lo lắng rồi.” gương mặt son phấn của Trang Lạc Yên nở nụ cười lòng, thế nhưng tinh thần vẫn kém xưa nhiều lắm.

      Tương hiền tần cười khổ trong lòng, nay nàng được Hoàng thượng coi trọng, Chiêu tu nghi sảy thai tuy khiến nàng thương tiếc nhưng những người có được nửa phần ân sủng như các nàng mới đáng thương. Hôm nay nàng tới thăm Chiêu tu nghi vốn cũng nghĩ gì, thế nhưng khi nhìn thấy lại mới phát , nữ tử trong hậu cung này đều là người đáng thương, có khác chẳng qua chỉ là bề ngoài trông ai được vẻ vang và có thể diện hơn ai mà thôi.

      “Bẩm hai vị chủ tử, đây là điểm tâm mà ma ma mới tới chỗ chúng ta vừa làm, hai vị nếm thử xem có hợp khẩu vị .” Thính Trúc bưng điểm tâm và trà bước vào, hành lễ với hai người rồi dâng trà bánh lên.

      “Là do ma ma giỏi làm mỹ thực mà Hoàng thượng ban cho Chiêu tu nghi để giúp bồi bổ thân thể làm ra đấy à?” Tương hiền tần nếm miếng, gật đầu tán thưởng, , “Vừa vào đến miệng là tan, ngọt mà ngấy, còn thoang thoảng mùi hoa nhài, quả là khéo tay.”

      “Tần thiếp được nhờ phúc Chiêu tu nghi rồi.” Khổng tài nhân cũng tán thưởng, “Hoàng thượng quan tâm đến sức khỏe của Chiêu tu nghi như vậy, tu nghi nhất định phải điều dưỡng tốt, nữ tử những lúc thế này mà để thân thể thiệt thòi là bổ lại được đâu.”

      Trang Lạc Yên chọn miếng điểm tâm bỏ vào miệng: “Các tỉ tỉ lo lắng cho sức khỏe của muội muội như vậy, lòng muội cũng biết rất , chỉ là có vài thứ vẫn sao buông xuống được mà thôi. Vốn chỉ muốn...” Nàng dừng lại chút, miệng lộ nụ cười khổ, “Mà thôi, có gì đáng đâu, chẳng qua chỉ là chút chấp niệm sao tiêu tan, sao quên được thôi.”

      “Trẫm , nàng còn có thể có con chúng ta, cần gì phải tích tụ trong lòng, khiến thân thể mệt mỏi hơn như vậy?”

      Giọng nam trầm thấp từ cửa vang lên, ba người vội đứng dậy, “Xin tham kiến Hoàng thượng.”

      “Đều miễn lễ .” Phong Cẩn vươn tay nâng Trang Lạc Yên dậy, “Sao sắc mặt còn xấu thế này, mấy ngày nay lại ăn uống ngon sao?”

      Trang Lạc Yên thuận theo tay Phong Cẩn đỡ, đứng thẳng người dậy: “Tay nghề của ma ma tốt lắm, Hoàng thượng lo lắng cho thiếp quá nhiều rồi.”

      “Nàng cũng biết trẫm lo cho nàng, vậy nên điều dưỡng cho tốt, đừng mãi nghĩ ngợi những chuyện qua nữa.” Phong Cẩn kéo tay Trang Lạc Yên cùng ngồi xuống, nhìn Tương hiền tần và Khổng tài nhân, “Hai người các khanh cũng ngồi xuống , các khanh tới thăm Chiêu tu nghi?”

      “Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi thiếp và Khổng tài nhân ngắm tuyết lại tình cờ gặp, liền rủ nhau tới thăm Chiêu tu nghi.” Tương hiền tần cẩn thận trả lời.

      “Ừ, gần đây sức khoẻ của nàng ấy khá lên, các khanh tới trò chuyện với nàng ấy cũng tốt.” Phong Cẩn gật đầu, sau đó lại quay sang Trang Lạc Yên , “Hôm nay trẫm phong bút, hai ngày nữa là hết năm, đến lúc đó trong cung có mở cung yến, trẫm có nhiều chuyện phải làm, sợ thể lúc nào cũng trông chừng nàng, bản thân nàng phải tự chú ý chăm sóc mình, đừng để bị lạnh.”

      “Hoàng thượng coi thiếp là trẻ con sao,” Trang Lạc Yên đan tay vào tay Phong Cẩn, cười , “Vân Tịch và Thính Trúc đều chu đáo cẩn thận, sao để thiếp lạnh được, ngược lại là Hoàng thượng ngài đừng vì quá bận rộn mà ăn nghỉ đúng giờ giấc, dạo này thiếp thấy ngài gầy nhiều rồi.”

      “Chỉ cần nàng thả lỏng tâm tư, trẫm lo lắng đến gầy người nữa.” Phong Cẩn nhéo nhéo má Trang Lạc Yên, mặt tràn đầy cưng chiều.

      Khóe mắt Trang Lạc Yên thoáng đảo qua chỗ Tương hiền tần và Khổng tài nhân, Hoàng đế à, lại giở trò đùa giỡn vợ bé ngay trước mặt hai vợ bé khác, có vấn đề gì chứ?

      ***
      lananhtran51, Xing Bairong, A fang3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :