1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghìn kế tương tư - Trang Trang (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 14. Cha ăn thịt con

      Đáng tiếc là Tam hoàng tử trốn thoát, còn đem cả Vô Song,. Cũng có thể con người ác độc như em ấy cũng đánh mất trái tim mềm yếu của mình.

      Ngày hôm sau thượng triều, triều đình lại nổi sóng gió.

      Kim Điện, phủ doãn kinh thành mới nhậm chức Trần đại nhân bẩm báo với Tuyên Cảnh đế: "Sớm nay có người trong tướng phủ đến báo với hạ quan, Thẩm tướng, Thẩm tướng phát điên, ở nhà nấu thịt con lên ăn!".

      Cả triều đình xôn xao.

      Tuyên Cảnh đế cũng cảm thấy thất kinh, mới lên ngôi vài ngày, ngoài việc xác thực những viên quan có liên quan đến Định Bắc vương, Tuyên Cảnh đế muốn bị mang tiếng tàn bạo. Lúc nghe Đỗ Hân Ngôn truy nã Thẩm Tiếu Phi, hoàng thượng còn muốn khuyên can Đỗ Hân Ngôn cần báo thù giết cha. Sau đó lại nghe tin Thẩm Tiếu Phi may gặp nạn, nghĩ nên an ủi Thẩm tướng thế nào để thi ân tình hình lại thay đổi, Thẩm tướng phát điên. Tuyên Cảnh đế trầm ngâm hỏi: " việc là hay giả?!"

      “Thần nghe tin Thẩm đại nhân gặp chuyện vội chạy đến tướng phủ. Thần tận mắt nhìn thấy Thẩm tướng ngắm mai thưởng tuyết, bàn đặt chiếc bếp đồng, trong nồi nước sôi sùng sục. Thần cho rằng kẻ dưới bừa, lại nhìn cho kỹ thấy Thẩm tướng tay cầm dao sắc, bên cạnh là người con nằm ghế. Ông ấy cắt thịt đó để nhúng lẩu”.

      Có đại thần kinh hãi quá mà nôn ọe ngay triều. Thất lễ ngay tại Kim Điện, sợ quá vội quỳ ngay xuống mà kêu thần có tội.

      Tuyên Cảnh đế cũng cảm thấy buồn nôn, cơn thịnh nộ lại trào lên: "Tể tướng đương triều là bậc danh sĩ thanh liêm sao có thể tàn độc đến vậy?! Ngươi dám to gan lừa dối quân vương ngay trước điện?!".

      Trần đại nhân đầu càng áp sát xuống đất, giọng run run: "Bẩm bệ hạ, thần hề có nửa lời dối trá, có phủ nha và gia nhân trong tướng phủ làm chứng. Lúc đó thần quá kinh hãi, vội ngăn Thẩm tướng lại và sai người đem thi thể thiên kim Thẩm gia . Thẩm tướng múa dao như điên, cho ai lại gần. Thẩm tướng ở trong đại lao chờ bệ hạ xử lý!".

      "Giờ trẫm xem xem!".

      "Hoàng thượng nên ! Hoàng thượng thân thể nghìn vàng còn trong thời hạn chịu tang. Thần nguyện điều tra ràng vụ án này”. Đỗ Hân Ngôn đứng ra bâm báo. Chàng mơ hồ cảm thấy, Thẩm tướng có lưu luyến khác thường với Thẩm Tiếu Phi. Rốt cuộc là nhớ con mà phát điên hay còn tình nào khác, Đỗ Hân Ngôn muốn bỏ qua bất cứ việc nào có liên quan đến Thẩm Tiếu Phi.

      Tuyên Cảnh đế suy nghĩ rồi : "Chuẩn tấu! Thẩm tướng đức cao vọng trọng là người có danh tiếng trong các quan, Đỗ khanh nhớ điều tra cho ràng. Lý thượng thư, khanh và Đỗ đại nhân cùng ! Nhanh chóng điều tra để bẩm báo!".

      Bộ hộ Lý thượng thư đứng ra nhận chỉ.

      Tan triều, hai người họ cùng với Trần đại nhân đến đại lao của phủ nha.

      Lý thượng thư và Thẩm tướng vốn thân thiết, nhưng cùng là quan trong triều nên cũng chẳng hề xa lạ, Lý thượng thư chẳng thể tin nổi việc này. Khi vào đến đại lao của phủ nha, ông còn với Đỗ Hân Ngôn: "Lão phu thấy có gì bất thường ở đây, hay là Thẩm tướng bị ma nhập?".

      Đỗ Hân Ngôn mỉm cười đáp: "Hạ quan cũng nghĩ ra. Gặp rồi khắc biết".

      Trần đại nhân dám bạc đãi Thẩm tướng, trong lòng biết chắc Thẩm tướng phát điên, vẫn sắp xếp cho ông ta phòng giam sạch . Vào đến đại lao, Trần đại nhân dừng lại, chỉ vào trong phòng giam với hai người: "Hạ quan vào đó đâu. Hạ quan mà vào, Thẩm đại nhân lại lên cơn điên, đòi hạ quan trả con !".

      Hai vị Lý, Đỗ trao đổi ánh mắt, ngục tốt mở cửa phòng giam, hai người bước vào thấy Thẩm tướng ngồi ngay ngắn giường đá nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhà lao, thần sắc ung dung tự tại, cơ hồ chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.

      "Thẩm đại nhân!". Lý thượng thư gọi.

      Thẩm tướng quay lại chắp tay cười: "Lý đại nhân!".

      Lý thượng thư vui mừng hỏi: "Thẩm đại nhân bị điên à?".

      "Sao ta lại bị điên? Lý đại nhân hỏi vô lễ!". Thẩm tướng khẽ quát.

      Đỗ Hân Ngôn chau mày : "Tướng gia, ông là tể tướng nước, đứng đầu bá quan, là tấm gương học vấn mẫu mực, tại sao lại có thể hung tàn đến mức ăn thịt con của mình?".

      Lý thượng thư định hỏi thêm có phải bị người ta hãm hại, mắt Thẩm tướng long lên, cười ha ha đáp: "Ta sinh ra nó, nuôi nó lớn, nó chết, ta ăn nó, có gì là được?".

      Lý thượng thư và Đỗ Hân Ngôn nghe thế sững sờ, ngờ Thẩm tướng lại thẳng thắn thừa nhận như thế.

      Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy thi thể ấy, bụng quặn lên cảm giác buồn nôn. Chàng suy nghĩ lát rồi ra ngoài phòng giam đến bên Trần đại nhân : “Trần đại nhân, hoàng thượng dặn chúng ta điều tra tình, nay chính miệng Thẩm tướng thừa nhận. Lúc nãy nghe đại nhân Thẩm đại nhân nhìn thấy đại nhân phát điên, cảm phiền đại nhân rời bước, để chúng ta có thể hiểu thêm tình".

      Trần đại nhân bất đắc dĩ bước vào phòng giam, vừa mới lộ mặt, Thẩm tướng nhảy khỏi giường đá mà xông tới, hét lên ầm ĩ: "Trả lại Phi Nhi cho ta! Ngươi mang Phi Nhi của ta đâu rồi!".

      Đỗ Hân Ngôn thấy tình thế ổn, liền ra tay bắt lấy thừa tướng, thấy ánh mắt ông ta càng hung hãn như dã thú. Chàng hét lên: "Lý đại nhân, Trần đại nhân, hai người lui ra! Mang dây thừng vào đây!".

      Hai người Lý, Trần sợ toát mồ hôi, biết Đỗ Hân Ngôn biết võ vội vàng lui ra khỏi phòng giam.

      Đỗ Hân Ngôn vốn định đánh Thẩm tướng ngất , nhưng lại muốn tìm hiểu thêm những việc có liên quan đến Thẩm Tiếu Phi, chàng dùng dây thừng trói chặt Thẩm tướng lại, nghe thấy ông ta vẫn hét lên trả Phi Nhi cho ta, trong lòng chợt nảy ra ý, chàng lạnh lùng : "Ta ăn hết nàng rồi!".

      Từ cổ họng Thẩm tướng phát ra tiếng gào rú, ông ta cố nhảy khỏi giường đá lao về phía Đỗ Hân Ngôn. "Hạ quan đùa đấy. Thi thể ấy phải là lệnh ái. Có điều, nếu Thẩm tướng muốn biết tung tích của lệnh thiên kim, phải yên lặng nghe hạ quan ?". Đỗ Hân Ngôn đẩy mạnh Thẩm tướng về phía giường đá, nở nụ cười hết sức lễ độ, khẽ .

      phải Phi Nhi? Mắt Thẩm tướng sáng lên mừng rỡ. Quả nhiên là Thẩm tướng im lặng, nhìn chằm chằm Đỗ Hân Ngôn hỏi: " phải Phi Nhi? Người trong phủ Đỗ đại nhân tìm thấy nó mà? Đại nhân mang nó đâu rồi?".

      "Thẩm tiểu thư? Kỳ thực tiểu thư vẫn chưa chết, mà là trốn theo người tình! Ông ăn thịt người lạ rồi!". Đỗ Hân Ngôn quay lại nhìn về phía hai vị đại nhân co rúm ở phòng, chỉ đủ để mình Thẩm tướng nghe thấy.

      Quả nhiên, ánh mắt Thẩm tướng lại trở nên hung hãn, ông ta lại định hét lên 'Đỗ Hân Ngôn kịp thời xé góc áo của ông ta nhét luôn vào mồm, ngăn cho ông ta hét lên. Đoạn, chàng quay lại nhìn hai vị đại nhân cười : "Thẩm tướng con, vì nghe tin dữ mà phát điên. Hai vị đại nhân đều nhìn thấy ràng có thể bẩm báo lên hoàng thượng rồi".

      "Haizz!". Lý thượng thư thương cảm nhìn về phía Thẩm tướng, nghĩ tới Thẩm tướng từng viết ra áng văn Thập cẩm sách chấn động cả kinh thành, lại nghĩ tới bao nhiêu năm cùng làm quan trong triều khỏi thở dài. Lại nghĩ tới việc ông ta ăn thịt con , nghe đâu chết được ba ngày, lại thấy buồn nôn.

      Trần đại nhân thở phào, thế là tránh được tội lừa dối thánh thượng.

      Đỗ Hân Ngôn cười : " việc ràng, mời hai vị đại nhân uống chung rượu trấn an. Hạ quan có hiểu đôi chút về y thuật, muốn thử dùng nội lực điều trị chứng điên của Thẩm đại nhân. Việc này mà đồn ra ngoài tổn hại đến danh tiếng của triều ta".

      Hai người Lý, Trần sợ toát mồ hôi, đại lao ẩm ướt lạnh lẽo, ai muốn ở lâu. Nay điều tra ràng mọi việc, có chữa được cho Thẩm tướng hay đâu phải vấn đề mà hai ông quan tâm, nên vài câu chiếu lệ rồi vội vàng rời khỏi đại lao, uống rượu trấn an.

      Khi trong phòng giam chỉ còn lại hai người, Đỗ Hân Ngôn mới lấy giẻ ra khỏi miệng Thẩm tướng, mỉm cười : "Hạ quan có thể giúp Thẩm đại nhân tìm lệnh thiên kim trở về!".

      Thẩm tướng nghe Tiếu Phi chưa chết, khuôn mặt tràn đầy hy vọng: "Được, nếu Đỗ đại nhân có thể giúp lão phu tìm lại tiểu nữ, nhất định lão phu hậu tạ!".

      "Sau khi tìm được lệnh thiên kim, hạ quan muốn mời người đến phủ cầu thân".

      Đỗ Hân Ngôn vừa xong, Thẩm tướng nổi khùng: "Đừng mơ! Cả đời này ngươi đừng mong lấy được Phi Nhi! Phi Nhi là của ta! Ta gả nó cho ai hết!".

      Đỗ Hân Ngôn giật mình, bỗng nhiên hiểu ra. Hóa ra Thẩm tướng lại có tình cảm với con , cả khi nàng chết, cũng muốn ăn nàng vào bụng. Rốt cuộc, nàng phải trải qua những ngày tháng như thế nào trong tướng phủ? Nàng theo Cao Duệ, được Vô Song bảo vệ là để đề phòng Thẩm tướng? Trong lòng Đỗ Hân Ngôn trào dâng cảm giác thể diễn tả bằng lời.

      " xem, Phi Nhi trốn cùng kẻ nào?! Đến khi lão phu bắt được nó về, chặt gãy chân nó, để cho từ nay về sau nó thể rời khỏi tướng phủ nửa bước!".

      Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn dần trở nên lạnh lẽo, chàng gằn từng tiếng: "Tiểu thư trốn cùng Định Bắc vương! Ông có tìm được ?".

      "Cao Duệ! Tên nghịch tặc! dám đem theo Phi Nhi, ta xin hoàng thượng xử ngũ mã phanh thây!". Thẩm tướng hét lên.

      "Đáng tiếc, tiểu thư là con của ông! Tiểu thư thể cha mình! Vì thế tiểu thư trốn ! Cách ông càng xa càng tốt, bao giờ trở về!".

      Thẩm tướng sững người, rồi bỗng nhiên cười ha hả: "Ngươi đừng hòng lừa ta! Phi Nhi trốn được đâu, nó chết rồi, bị ta ăn vào bụng rồi. Nó ở trong bụng ta, mãi mãi cũng thể rời khỏi ta!".

      Đỗ Hân Ngôn lại cảm thấy buồn nôn, chàng nhìn dáng vẻ điên cuồng của Thẩm tướng, hai mắt nheo lại, vận nội lực chọc vào sườn của ông ta.

      Tiếng cười im bặt, Thẩm tướng mắt trợn trừng ngất giường đá.

      "Giữ ông lại, chỉ khiến nàng buồn bã. Người có thể khiến nàng buồn chỉ có mình ta!". Đỗ Hân Ngôn nhìn Thẩm tướng bị điểm trúng tử huyệt lạnh lùng .

      Chàng bỗng hiểu ra nguyên nhân Thẩm Tiếu Phi giả chết mà khỏi xót thương cho nàng. Nếu như cái chết của cha chàng là nước cờ bất đắc dĩ để nàng lấy lòng Cao Duệ, nể tình công lao nàng trợ giúp Cao Hy, chàng có thể bỏ qua. Ý nghĩ đó thoáng qua, Đỗ Hân Ngôn cảm thấy lòng mình nhõm hơn. Chàng cười đau khổ, chàng khoan dung với nàng đến nhường ấy, tại sao nàng vẫn thể hết mọi chuyện với chàng?

      Trong trạch viện gần cổng thành phía Tây, hương hoa mai thoang thoảng. Trong mái đình được quây bằng những dải lụa trong suốt có hai chậu lửa to, xua tan khí giá lạnh ngày đông.

      chiếc giường gấm có tấm chăn dày, Cao Duệ mặc áo bào mỏng màu trắng bạc thêu rồng, ôm cuộn tròn trong lòng như con mèo lười, ung dung tự đắc thưởng mai uống rượu.

      cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy chàng được băng bó cẩn thận. Hôm đó, nhân lúc khói mù mà chạy trốn Cao Duệ vẫn bị trúng mũi tên. Sau mấy ngày dưỡng thương, nguyên khí gần hồi phục.

      "Nàng xem, bọn họ có tìm thấy ta ? Hoặc là đoán xem chúng ta làm thế nào để trốn khỏi thành?". Cao Duệ dịu dàng cúi xuống hỏi người con trong lòng.

      Người con tóc dài đến eo, khoác chiếc áo rộng màu đen thêu hoa bạc. cổ áo rộng, lộ ra bờ vai trần còn trắng hơn cả tuyết, nàng vùi đầu trong lòng Cao Duệ nên nhìn thấy mặt, nhưng vòng eo thon như liễu cũng đủ khiến người ta mơ tưởng.

      Nghe Cao Duệ hỏi, người con lên tiếng, giọng còn lạnh hơn cả băng tuyết: "Họ tìm ra ngươi, muốn ra khỏi thành hả, đừng mơ!".

      Cao Duệ cười ha ha, nâng khuôn mặt nàng lên trêu đùa: “Vô Song, điểm đáng nhất ở nàng là chưa bao giờ giả dối với ta. Biết là mình còn sức động đến sợi tóc của ta, tội gì còn phải cứng thế?".

      Sắc mặt lạnh lùng kiều diễm của Vô Song vẫn hề thay đổi, nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Cao Duệ: “Từ lâu biết ta là nội gián cài vào phủ, tại sao giết ta?".

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      "Giữ nàng lại làm con tin hay hơn sao? Đúng rồi, ta cho nàng tin, ta cũng vừa biết xong, đại ca Vệ Tử Hạo của nàng chính là giáo chủ mới nhậm chức của phái Đàm Nguyệt. Thế là giá trị của nàng cũng tăng cao rồi".

      Đại ca là giáo chủ? Vô Song muốn cười, nghe thấy tin này nàng thực vui mừng. Đại ca là giáo chủ, nàng còn phải lo thù nhà trả được. Vô Song khẽ thở phào, thái tử điện hạ kế vị, Đỗ đại ca tiền đồ rộng mở, hình như nàng còn gì phải vương vấn nữa rồi.

      "Tin tức tốt đúng ? Còn tin tốt nữa, trong tay ta có nhiều quân. Đại hoàng huynh lên ngôi hoàng đế, có thể đường hoàng xuất quân dẹp loạn. Đáng tiếc là Đinh Phụng Niên bị Đổ Hân Ngôn giết, ông ấy là lão soái có kinh nghiệm". Cao Duệ khẽ buông từng tiếng, ngón tay đùa nghịch mái tóc của Vô Song, giọng có vẻ gì tiếc nuối.

      Vô Song nghe thấy tên của Đỗ Hân Ngôn, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng, nàng kìm được : "Đỗ Hân Ngôn và Đinh Phụng Niên cùng lên phía Bắc, tất nhiên là Đỗ Hân Ngôn phải giết Đinh Phụng Niên, ngươi tưởng Đỗ Hân Ngôn để Đinh Phụng Niên thay ngươi nắm giữ hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ hay sao?".

      Cao Duệ nghe thấy câu này nâng cằm Vô Song lên, khuôn mặt tuấn tú có vẻ toan tính, ánh mắt thoáng những suy nghĩ mà Vô Song thể nào hiểu được. Cao Duệ khẽ mân mê bờ môi Vô Song, cảm thấy nàng nghiến răng, như cố nhịn cắn đứt luôn ngón tay này. Cao Duệ đắc ý cười vang: "Ta vốn dĩ đẩy Đinh Phụng Niên cho Đỗ Hân Ngôn giết! Ta đoán chắc quay lại kinh thành, chỉ cần chưa đến Bảo Định, biết ở đó có biến động. Bọn họ cứ tưởng rằng có Đinh Phụng Niên ta nắm được quân đội, thực ra, người của ta tiếp quản, giả đánh trận với Khiết Đan chẳng qua chỉ để lừa gạt triều đình mà thôi. Chỉ cần bản vương thoát thân, tiến về phía Nam chiếm lấy kinh thành!".

      Đúng là Cao Duệ quá thông minh! Ngón tay Cao Duệ đung đưa trước mặt nàng, nghĩ tới đạo quân Hà Bắc tiến về kinh thành chiến tranh tiếp diễn, sinh linh lầm than, Vô Song thể chịu đựng thêm, há miệng cắn vào ngón tay Cao Duệ. Nàng dùng hết sức lực của mình, mùi máu tanh xộc lên miệng. Nàng trợn mắt nhìn Cao Duệ, thấy Cao Duệ vẫn chớp mắt như hề thấy đau chút nào.

      "Nàng biết ta là người bụng dạ nhen, ngón tay ta có vết răng của nàng, ta đáp trả nàng gấp mười lần". Cao Duệ cố nén đau ở ngón tay, dịu dàng với Vô Song, trong lúc nàng còn ngẩn người rút ngón tay ra khỏi miệng nàng.

      Máu đỏ vào vạt áo, Cao Duệ lại đưa ngón tay lên miệng Vô Song: "Mút , ta giải thuốc mê cho nàng. Trước mặt nàng, bản vương bao giờ giữ lời chưa?".

      Cao Duệ nhìn nàng dụ dỗ. Cả người mềm nhũn, Vô Song vô cùng khó chịu, nàng nhất định phải trốn khỏi đây! Chút sỉ nhục này đâu có đáng gì? Vô Song há miệng, do dự mà ngậm lấy ngón tay Cao Duệ. Nghe thấy tiếng cười khùng khục trong cổ họng của Cao Duệ, nàng xấu hổ nhắm mắt lại.

      "Vô Song, nàng mong có sức lực để rời khỏi ta đến thế sao? Nàng đừng quên lập huyết thề tận trung vói ta. Nàng phản bội ta lần rồi, nàng muốn đại ca xử phạt nàng theo giáo quy sao? Hay là, ta cho nàng cơ hội?". Cao Duệ rút ngón tay ra, cúi xuống hôn nàng.

      Vô Song ngạc nhiên mở to mắt, Cao Duệ khẽ che mắt nàng, tay kia thọc vào trong áo nàng.

      Cơ thể nàng lại lần nữa phản bội lại suy nghĩ của nàng. Cao Duệ quen thuộc cơ thể nàng, cố tình đùa cợt, thỏa mãn khi thấy nàng thể khống chế bản thân mình.

      Ngọn lửa ấy thiêu đốt trong lòng nàng, nàng thể cử động. Vô Song tuyệt vọng rơi nước mắt, cắn chặt môi cố phát ra tiếng rên.

      Nước mắt làm ướt cả lòng bàn tay, Cao Duệ dừng lại, dịu dàng hỏi: "Ta phá lời thề của nàng, thả nàng mà nàng bằng lòng sao? Nàng muốn theo ta mưu phản? Hay là tiếp tục tìm cơ hội để báo tin tức của ta cho Đỗ Hân Ngôn? Vô Song, nàng muốn con đường nào, để ta tác thành cho nàng".

      Hai hàng lông mi của nàng động đậy trong lòng bàn tay Cao Duệ, cảm giác nhọt nhột. Cao Duệ có thể cảm nhận ràng giãy giụa và cả hoảng sợ của Vô Song. Cao Duệ cúi xuống hỏi nàng: "Phái Đàm Nguyệt có thể cần phá lời thề mà vẫn có thể rời khỏi chủ nhân ? Nếu có, ta thả nàng ".

      Qua lòng bàn tay mình, Cao Duệ cảm nhận được mắt nàng đảo vòng rồi chớp chớp.

      Cao Duệ thả tay ra, mỉm cười nhìn đôi mắt đẫm lệ của Vô Song, đôi mắt đen sáng lấp lánh, chóp mũi hơi hồng hồng. Ngón tay khẽ đưa theo mũi nàng, Cao Duệ cười : "Vô Song, nàng là người con đẹp nhất ta từng gặp, ta muốn nàng buồn. , nàng có thể phá lời thề để ra bị giáo phái trừng phạt ?".

      phá huyết thề mà rời ? Vô Song ngẩn người. Nàng nghi ngờ nhìn Cao Duệ. Thời khắc này, nàng có chút mơ màng, nàng thể nhận ra Cao Duệ lòng hay giả dối. Tại sao Cao Duệ lại thả nàng? Chẳng lẽ Cao Duệ sợ nàng tiết lộ hành tung và bí mật của đạo quân Hà Bắc Đông Tây Lộ sao?

      "Đương nhiên, nàng biết đây vẫn là kinh thành, an toàn. Đợi ta thoát thân thả nàng , chúng ta hết nợ nần. Thế nào?".

      Vô Song thể phân biệt đâu là giả. Nàng hít hơi rồi : "Ta mắc lừa đâu! Tấm thân này ngươi muốn ta cho! Ta phá huyết thề rồi ra !"

      Sắc mặt Cao Duệ trở nên tối sầm: "Nàng lại nghĩ đến cái cách ngu ngốc nhất đó sao? Nàng tin ta có thể thả nàng sao? Nàng tưởng rằng ta vẫn muốn lợi dụng nàng?".

      Vô Song trả lời chút sợ sệt: "Đúng! Chúng ta chung đường. Ta để ngươi lợi dụng ta! Ngươi cũng chẳng tốt thế đâu! Ngươi còn chưa giết ta là vì mềm lòng, ta phá lời thề để có thể đường đường chính chính rời khỏi đây!".

      Lời bất cần của nàng khiến Cao Duệ trở nên tàn bạo, chàng cười gằn tiếng rồi : "Được! Ta làm đúng như ước nguyện của nàng!". Cao Duệ ôm lấy Vô Song, đè nàng ra giường, giật tung áo nàng, thương xót mà tiến sâu vào người nàng.

      Chỉ thoáng, thân thể Vô Song trở nên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, lông mày nàng chau lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Cao Duê. Miệng nàng hé ra để thở, nhưng cổ họng phát ra tiếng nào.

      Cao Duệ nhìn thấy trong mắt Vô Song có mình, ánh mát nàng xuyên qua Cao Duệ, nhìn về phía hư xa lắc. Làn môi tái nhợt còn sắc hồng, vẫn cố nặn ra nụ cười thê lương. Nàng cười? Cười vì cuối cùng nàng phá được lời thề để rời xa chàng? Trái tim Cao Duệ bị giáng đòn chí mạng. Cao Duệ hét lên: "Nàng khóc ! Khóc !".

      Cao Duệ chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Vô Song. Máu nóng bốc lên đầu, Cao Duệ muốn nàng hét, muốn nàng khóc, muốn nàng cầu xin. Cao Duệ giận dữ chiếm hữu, cảm nhận người nàng cứng đờ, nhìn thấy nỗi đau đớn của nàng. Cao Duệ như mãnh thú, cúi đầu cắn mạnh vào vai nàng, miệng đầy máu. Vô Song đau quặn người, nàng vẫn im lặng.

      Trong tuyết trắng, bông mai lặng lẽ xòe cánh. Thậm chí Vô Song còn cảm thấy mình nghe được cả tiếng động mỏng manh ấy. Nàng nhớ đến năm đó đại ca dẫn Đỗ Hân Ngôn đến, áo xanh bay bay, miệng mỉm cười nhìn nàng. Đỗ Hân Ngôn rồi, nàng nhìn thấy hoa đào nở rộ, từng đóa hệt như nụ cười thấp thoáng của chàng, đẹp tựa gió xuân.

      Khoảnh khắc Cao Duệ rời khỏi nàng, Vô Song mở to đôi mắt đẹp khẽ thốt câu: "Ta phải giả bộ nữa rồi! Tốt quá!".

      Sâu thẳm bên trong chàng thấy đau đớn. Cao Duệ hít hơi sâu, chịu nổi nỗi đau đó nữa. Cao Duệ thắt lại áo cho nàng, đứng dậy cười vang: "Bản vương ghét nhất là nàng giả bộ, nàng phải giả bộ nữa bản vương khỏi phải mất công ép nàng thể bản tính! Nàng là người của bản vương, hãy sinh người nối dõi cho bản vương !".

      Cao Duệ rời khỏi đình, lớn tiếng căn dặn: "Hầu hạ chu đáo!” .

      Vô Song quay đầu nhìn cành mai, lẩm bẩm: "Ta giết ngươi “.

      "Ta chỉ muốn thấy vẻ mặt của Vệ Tử Hạo và Đỗ Hân Ngôn lúc này! Ha ha!". Cao Duệ cười vang rời , khi rời khỏi đình ánh mắt chàng điên cuồng giận dữ.

      Ngực nhói đau, Cao Duệ cúi xuống nhìn, vết thương nứt toác, máu rịn ra ngoài. Cao Duệ ôm lấy vết thương, lẩm bẩm: "Vô Song, ta nàng, sao ở đây lại đau đến vậy?!".

      Cao Duệ lấy chiếc túi thơm đeo bên người ra, si mê sờ vào lọn tóc trong ấy. Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay, Cao Duệ khẽ nở nụ cười. Vương Nhất Hạc bê nước nóng và thuốc vào. Thấy áo của Cao Duệ mở toang, vết thương rỉ máu thất kinh: "Điện hạ, vết thương hở ra rồi!",

      "Trông coi Vô Song". Cao Duệ nắm chặt chiếc túi thơm, sa sầm nét mặt căn dặn.

      Vương Nhất Hạc vâng tiếng, cẩn thận tháo vải băng Vết thương rỉ máu, Vương Nhất Hạc vừa bôi thuốc vừa thở dài : "Điện hạ, lão nô vào cung hai mươi năm, tận mắt thấy điện hạ trưởng thành. Nay quý phi nương nương còn nữa, gia tộc Tạ Thi ở Giang Nam cũng còn, điện hạ phải bảo trọng. Trương tiên sinh vẫn luôn cảm thấy thể giữ nương Vô Song ở lại. Giờ điện hạ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lão nô bạo gan câu, Vô Song nương trung thành với điện hạ, chi bằng…”.

      "To gan!". mắt Cao Duệ nham hiểm, thấy Vương Nhất Hạc quỳ xuống, lạnh lùng : "Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất. Ta biết nàng trung thành với mình, nàng là gián điệp do Đỗ Hân Ngôn cử đến. Chính vì điều này, nếu nghiệp lớn thành, Vương Nhất Hạc, nhất định ngươi phải coi nàng như chủ nhân mới của mình. Trong bụng nàng có tiểu chủ nhân của ngươi. Vệ Tử Hạo bảo vệ nàng, Đỗ Hân Ngôn cũng động đến nàng. Cũng chỉ như thế, ta mới có thể giữ lại dòng máu của mình. Hiểu chưa?".

      Vẻ mặt u của Vương Nhất Hạc thoáng vẻ bi ai, ông ta nấc nghẹn : "Điện hạ, chưa ra trận những lời thất bại hay đâu!".

      Cao Duệ nghiêm giọng quát: "Đồ khốn! Bản vương phải tính cho kín kẽ! Có nàng ta và đứa con trong bụng, bản vương mới yên tâm quyết chiến trận này!".

      Vương Nhất Hạc nghiền ngẫm từng lời của Cao Duệ, cho dù thành hay bại, nhà họ Tạ cũng có người nối dõi! Ông ta trào nước mắt vui mừng, dập đầu : "Lão nô ngu muội, điện hạ biết nhìn xa. Lão nô nhất định chăm sóc tốt cho Vô Song phu nhân".

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Sau khi băng bó cho Cao Duệ xong, Vương Nhất Hạc cung kính lui ra. Cao Duệ nằm yên lặng giường, trong đầu chỉ toàn ra khuôn mặt của Vô Song cười tự giễu mình.

      Bảy ngày sau, kinh thành dần dần lấy lại được sinh khí.

      Cổng thành mở, bách tính tự do ra vào thành dưới canh gác cẩn mật của lính canh.

      Tin chiến thắng từ phương Bắc liên tục truyền về, quân triều đình mấy lần đánh lui những đợt tiến công của Khiết Đan. Tuyên Cảnh đế vô cùng vui mừng. Tất cả người ngựa của Giám Sát Viện đều được cử để điều tra tung tích của Cao Duệ. Cổng thành rộng mở, vờ thả để bắt.

      Ba ngày sau, ở cổng thành phía Nam có cuộc bạo loạn . Đô đốc cũ của kinh thành là Vương Phủ Thần cải trang thành dân thường ra khỏi thành bị lính canh phát . Vương Phủ Thần rút đao chống cự, đả thương mấy người rồi tự vẫn ngay trước cổng thành.

      Tuyên Cảnh đế hạ chỉ bêu đầu Vương Phủ Thần ngay tại chỗ và hạ ân chỉ bè đảng của Định Bắc vương tự thú được tha tội chết, lưu đầy ở Tương Tây, Lĩnh Nam. Sau khi ý chỉ này được ban ra, bách quan trong triều lại xôn xao, dâng tấu khuyên Tuyên Cảnh đế thu hồi thánh chỉ.

      Tuyên Cảnh đế cười đáp: “Triều ta đề cao chính sách khoan dung nhân từ. Có con đường sống, bọn họ cần cố theo Cao Duệ để giữ mạng. Bớt giết người, phe Định Bắc vương cũng ít người, cớ gì làm”.

      Quần thần hô vang “Vạn tuế!”.

      Lệnh vua ban ra, quả nhiên ít người từng đầu quân theo Cao Duệ ra tự thú. Lưu đày đến Lĩnh Nam còn hơn mất mạng, hết quốc tang là sang năm mới, nếu tân đế vui vẻ, chưa biết chừng còn đại xá thiên hạ.

      Tiếu Phi biết tin với Vệ Tử Hạo: “Đừng nghĩ đến chuyện đưa mẹ con Thiển Hà tự thú, trừ khi huynh muốn đưa họ Lĩnh Nam. Thân phận mẹ con họ giờ còn như xưa, Đinh Phụng Niên mưu phản là . Ta rất hy vọng Tử Hạo có thể tìm nơi sơn thủy hữu tình để mẹ con họ sống yên ổn. Cao Duệ sớm muộn gì cũng khởi binh, Đinh Thiển Hà chưa nội tình, biết Đỗ Hân Ngôn giết cha mình, chưa biết chừng theo phe Cao Duệ”.

      Vệ Tử Hạo cũng nghĩ vậy, nên mỉm cười : “Việc này ta tự có sắp xếp. Thẩm tiểu thư, hôm đó ta nhận được lá đỏ báo tin của tiểu thư, vội vã liên hệ với đô sứ Thành đại nhân của Giám Sát Viện. Việc của Lão Đỗ đại nhân do tay Thành đại nhân lo liệu. Nay kinh thành yên ổn, ta nghĩ Thành đại nhân cũng báo lên hoàng thượng để Lão Đỗ đại nhân trở về”.

      “Lão Đỗ đại nhân trở về, chắc Đỗ Hân Ngôn theo giết ta nữa. Vệ Tử Hạo, huynh hãy sắp xếp cho ta và Yên Nhiên rời khỏi đây. Ta muốn Tương Tây và Lĩnh Nam”.

      “Tương Tây, Lĩnh Nam? phải là vùng đất lưu đày đó sao?”.

      “Sơn cùng thủy tận lại là nơi phong cảnh hữu tình, ta muốn ngắm cảnh. Nếu có thể, ngày mai khởi hành”.

      Những lời ràng dứt khoát của Tiếu Phi khiến Tử Hạo phải bật cười: “Giờ ta sắp xếp. Tiểu thư thần cơ diệu toán, người vừa chết, lệnh truy nã cũng bãi bỏ. Có điều, Tiểu Đỗ biết tiểu thư chưa chết nên vẫn ngầm điều tra tung tích tiểu thư, tiểu thư nên cẩn thận”.

      Tiếu Phi sững người, chàng biết nàng chưa chết tại sao đường hoàng truy nã nàng? Nàng tức giận nhìn cây mai, tức tối đá cái, suýt chút nữa sái chân, đau đến nỗi phải ôm chân nhăn mày.

      Yên Nhiên nghe thấy những lời Vệ Tử Hạo giấu nổi vẻ vui mừng, nàng ta cười với Tiếu Phi: "Đỗ đại nhân biết tiểu thư giả chết mà vẫn coi như biết, hay là đại nhân...".

      Tiếu Phi ngẩng mặt lên, tuyết rơi lên mặt khiến nàng cảm thấy lạnh, nàng cười tự giễu: "Yên Nhiên, em hiểu rồi. Đỗ Hân Ngôn chỉ hiếu kỳ, trước kia năm lần bảy lượt bị ta bỡn cợt, nay người ta muốn từ từ đòi lại. thấy mèo ăn chuột, nhưng em thấy mèo vờn chuột bao giờ chưa? Kết quả như nhau, nhưng phải vì mèo chưa ăn ngay mà kết cục thay đổi, cuối cùng mèo vẫn xé xác chuột mà ăn cho hết. Đỗ Hân Ngôn muốn chơi, nhưng giờ ta chẳng có tâm trí nào để chơi với người ta. Ta còn bận tìm cách giải cổ độc trước mùa thu tới".


      Yên Nhiên thấy Tiếu Phi quá thê lương, áy náy nhìn nàng rồi vội chuyển chủ đề: "Ngày mai là chúng ta rời khỏi kinh thành rồi. Nghe Miêu Trại ở Mai Lĩnh nghìn năm nuôi cổ độc, lại có bảo dược trấn áp cổ độc, nhất định Yên Nhiên tìm được bảo dược cho tiểu thư".

      Tiếu Phi mỉm cười đáp: "Nếu việc chúng ta cứu Đinh Bắc vương bị lộ, có bảo dược cũng giữ được mạng. Em có sợ ?".

      "Nếu sợ, Yên Nhiên ra tay".

      cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Tiếu Phi, nàng khẽ : "Yên Nhiên, ta muốn em hứa với ta, nếu việc bại lộ, em hãy xa chạy cao bay, đổ hết mọi tội danh cho ta. Đừng tranh tội, đây là mệnh lệnh".

      Thuật cải trang của phái Đàm Nguyệt là kỳ diệu, Tiếu Phi biến thành ông lão gầy yếu, đầu đội mũ cói hỏng, cuộn người trong chiếc áo bông rách, ngồi chiếc xe kéo đẩy hàng ra khỏi thành. Còn mỹ nữ Yên Nhiên trở thành bà lão lụ khụ ngồi trong kiệu.

      Tuyết vẫn rơi, nàng ngồi chiếc xe kéo nhìn về phía kinh thành.

      Cha nàng phát điên, lấy thịt nàng nhúng lẩu rồi chết trong đại lao, Tiếu Phi nghĩ lại mà khỏi rùng mình, nàng ngồi bó gối xe, đôi mắt trong veo dần nhòa lệ, nước mắt tuôn rơi, gió thổi tới, ướt lạnh hai gò má.

      Vệ Tử Hạo cũng thế, Yên Nhiên cũng vậy, sau khi với nàng tin này hỏi gì thêm. Trước khi nàng , Lão Hà thở dài : "Đường đường là tướng gia, đường đường là thiên kim tướng phủ, sao lại có kết cục này!".

      Tiếu Phi lau nước mắt, nàng hít hơi sâu, thở ra làn khói trắng, hai mắt nhòa lệ. Dù hận cha mình tới tận xương tủy, nhưng lúc này nàng cũng nén nổi đau lòng. Từ nay, nàng thành kẻ cha mẹ.

      Nàng buồn bã nghĩ, đúng thế, tại sao lại có kết cục này? Đến mùa thu khi lá phong đỏ ối, cũng là lúc sinh mệnh nàng bước vào những ngày cuối cùng.

      Đến khi nàng chết , liệu có ai ăn thịt nàng ? Toàn thân Tiếu Phi run rẩy, nàng dám nghĩ thêm, nàng sợ. Nàng vùi đầu vào tay mình, cắn chặt tay áo để phát ra tiếng khóc.

      Nhìn từ xa, nàng giống như hòn đá đơn, tri giác bị kéo mỗi lúc xa.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 15: Cha con hội ngộ

      Lại đến tết Nguyên Tiêu, giờ này năm ngoái, chàng còn đoán câu đối cho người ta, cài lên tóc người ta cây trâm bạc, mỉm cười trước vẻ đẹp của người ta. mình em con đường dài, buồn bã nhìn về kinh thành. Hậu hoa viên tướng phủ chắc yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng tuyết rơi...

      Sau quốc tang là cái Tết đầu tiên sau khi tân đế lên ngôi. Đến tết Nguyên Tiêu, kinh thành hoàn toàn lấy lại vẻ náo nhiệt vốn có. Tuyên Cảnh đế hạ lệnh vẫn tổ chức hội đèn như mọi năm.

      Để lấy lòng tân đế, các bộ đều treo rất nhiều đèn hoa. Tết Nguyên Tiêu năm nay ở kinh thành phồn hoa náo nhiệt chưa từng có.

      Có tiếng pháo nổ xa xa, cách con phố, Đỗ Hân Ngôn mang rượu, vào tướng phủ.

      Vầng trăng vằng vặc soi mặt đất phủ đầy tuyết của hậu hoa viên. Từ khi Thẩm tướng qua đời, gia bộc cũng bỏ hết, chỉ còn lại lão bộc biết về đâu nên vẫn ở lại phủ trông coi.

      Cách đó xa có thể nhìn thấy quang cảnh đèn hoa lấp lánh, tiếng cười phía bên kia khi đến đây cũng bị gió thổi tan. cửa lớn của tướng phủ hạ đèn tang xuống, thay bằng đèn lồng đỏ. có chủ nhân, chiếc đèn lồng tắt, chiếc kia nến cháy gần hết, chỉ còn ánh sáng yếu ớt.

      Đỗ Hân Ngôn đứng bên cửa lớn thở dài, gọi cửa.

      Hồi lâu mới có tiếng bước chân. Lão bộc chỉ mở cửa ngách bên cạnh, thấy Đỗ Hân Ngôn vội quỳ xuống hành lễ: “ biết hầu gia đến, tiểu nhân nặng tai, khiến hầu gia phải đợi lâu”.

      Đỗ Hân Ngôn đỡ lão bộc lên, giọng ấm áp: “Hôm nay tết Nguyên Tiêu, ta muốn đến hậu hoa viên cúng tế tiểu thư, biết có được ?”.

      Lúc chạm tay vào người lão bộc mới thấy lão mặc áo mỏng, chàng thở dài, lấy ra nén bạc : “Đưa ta cái đèn, ta tự , ông mua ít rượu thịt về đây”.

      Lão bộc nhận bạc, đưa đèn lồng cho Đỗ Hân Ngôn rồi vội vàng bước .

      Chiếc đèn lồng giấy trắng chỉ chiếu sáng trong vòng trượng, nền đất phủ lớp tuyết dày, ủng dầu giẫm lên phát ra tiếng động, khiến phủ đệ càng thêm hoang vắng.

      Đẩy nguyệt môn ra, tòa lầu hai tầng vẫn im lìm trong hậu hoa viên. Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía tiểu lâu, bỗng nhớ lại tình cảnh khi mình phóng hỏa đốt nơi này rồi khẽ thở dài, xách đèn lồng bước vào đình.

      Chàng phủi lớp tuyết dày mặt bàn ghế đá, ngồi xuống, nhìn về tiểu lâu, rút cây tiêu ra khỏi thắt lưng.

      Đêm tuyết tĩnh mịch, phủ đầy mặt đất cành cây, tiếng tiêu vang lên giữa gian yên tĩnh, như bông mai đỏ tô điểm thêm chút sắc màu cho gian thanh nhã của hậu hoa viên.

      Chàng như quay lại buổi trưa đầy nắng, nhìn thấy cảnh Tiếu Phi lừa chàng giơ tay áo che nắng suốt hai canh giờ, tiếng tiêu cũng réo rắt vui tươi.

      lâu sau lão bộc quay về, tay xách hộp đồ ăn, còn mang đến chậu than. Lão bộc định quay , Đỗ Hân Ngôn ngăn lão lại, cười : “Lão bộc, hôm nay tết Nguyên Tiêu, ngồi xuống uống với ta chén rượu”.

      Lão bộc xua tay chịu, cuối cùng từ chối được tấm thịnh tình của Đỗ Hân Ngôn nên nhận rượu uống mà rơi lệ : “Được uống chén rượu của hầu gia vào tết Nguyên Tiêu, với tiểu nhân là quá đủ rồi. Ở đây quá lạnh lẽo, ai biết tin tướng gia phát điên, tiểu thư mưu phản, đều tránh xa tướng phủ. Hầu gia còn đến đây cúng tế tiểu thư, chắc tiểu thư vui lắm”.

      Đỗ Hân Ngôn hơi nhếch mày : “Trước giờ biết phu nhân nhà ông, chỉ nghe tướng gia vợ tình sâu nghĩa nặng chịu tục huyền. Ông ấy đau lòng khi nghe tin con mất, phát điên mà mất khiến ai cũng phải thở dài”.

      “Đúng thế! Khi sinh tiểu thư, phu nhân vì sinh khó mà mất, tay lão gia nuôi lớn tiểu thư, chiều như ngọc quý, còn nỡ gả tiểu thư cho người ta. Hậu hoa viên này trước giờ có nam nhân nào được bước chân vào. Tiểu thư lúc tính tình cũng hoạt bát, từ năm mười tuổi thị nữ ốm chết mới ưu tư sầu muộn, chỉ đến khi Yên Nhiên nương, hậu hoa viên mới dần có lại sinh khí”.

      Đỗ Hân Ngôn dò la: “Trước giờ tiểu thư nhà ông gần như bước chân ra ngoài, nàng ở trong phủ làm gì để giết thời gian?”.

      Lão bộc rượu vào, cũng nhiều lời hơn, lão chỉ Tú Lâu, : “ lầu trong khuê phòng của tiểu thư, nghe toàn là sách. Tướng gia thu thập thư tịch từ khắp nơi về cho tiểu thư. Tiểu thư nhìn qua là thuộc, ba tuổi biết ngâm thơ, năm tuổi có thể làm bài từ. Haizz, là đáng tiếc!”.

      Nghe chuyện, trong lòng Đỗ Hân Ngôn nảy ra suy nghĩ, lão bộc xách đèn lồng, mang theo mấy ngọn nến dẫn lối cho chàng.

      Chàng nhìn quanh lượt thư phòng của Thẩm Tiếu Phi, nơi này gần như có gì bài trí, ba mặt tường đều là sách. Các loại sách được phân loại, sắp xếp rất ngay ngắn. Đỗ Hân Ngôn vòng xung quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở chồng sách cao ngất bàn, mở ra xem, là loại sách chuyên về vu thuật.

      Tại sao trước khi rời khỏi đây, Thẩm Tiếu Phi lại đọc những loại sách này? Trong lòng Đỗ Hân Ngôn thẩm hỏi, chàng lật xem những quyển khác, Thần y bản thảo kinh, Bản thảo cương mục..., toàn là những sách liên quan đến y học.

      “Lão ơi, ta có thể mượn những quyển này về phủ đọc ?”

      “Haizz, đều là những vật vô chủ, hầu gia cứ tự nhiên”. Lão bộc thở dài.

      Đỗ Hân Ngôn ôm chồng sách, muốn uống rượu nữa, trước khi lại đưa thêm cho lão bộc nén bạc, cảm ơn lão rồi về phủ. Chàng tin chắc phải có nguyên do gì đó nên Thẩm Tiếu Phi mới nghiên cứu những loại sách này.

      Trong lòng chàng đầy hân hoan, chàng cảm thấy những quyển sách này giúp chàng tìm được nơi Thẩm Tiếu Phi đến.

      “Thiếu gia, có Vệ công tử đến, đợi thiếu gia tại thư phòng!”. Vừa về đến phủ, quản gia bẩm báo với chàng.

      Đỗ Hân Ngôn cười nhạt, đưa chồng sách cho quản gia rồi vào hậu viện.

      Thư phòng sáng đèn, bên cửa sổ thấp thoáng bóng người. Chàng cảnh giác nhìn ra xung quanh, đúng là Vệ Tử Hạo đến đây mình, biết bị chàng truy bắt còn dám đến đây? Vệ Tử Hạo tự chui đầu vào rọ là có ý gì? Hoàng thượng? Phái Đàm Nguyệt? Vệ Tử Hạo đến là để gì với chàng? Đỗ Hân Ngôn suy nghĩ mãi, rồi mỉm cười đẩy cửa bước vào phòng.

      “Hầu gia xem hội đèn à? Bắt ta đợi bao lâu. May mà có rượu bầu bạn, nên cũng cảm thấy quá đơn”. Vệ Tử Hạo ngẩng lên tươi cười chào chàng.

      Vệ Tử Hạo mặc áo đen, áo khoác gió trong đen ngoài trắng, nhìn qua là biết dùng ngụy trang trong tuyết. Thắt lưng đeo chiếc túi thơm, Đỗ Hân Ngôn bất giác nheo mắt. Đây là túi thơm của Đinh Thiển Hà, chính xác hơn, là quà chàng mua cho Thiển Hà trong chuyến Giang Nam.

      Chẳng trách chàng tìm được tung tích hai mẹ con Thiển Hà. Người trong Đinh phủ , hôm đó, có mấy người áo đen bịt mặt vào phủ đưa mẹ con họ . Chàng đoán sai.

      “Thiển Hà khỏe ?”.

      “Đệ yên tâm. Ta để nàng ấy có cơ hội gặp lại Cao Duệ đâu”. Vệ Tử Hạo thẳng thắn thừa nhận đưa mẹ con Thiển Hà .

      “Cho dù huynh là giáo chủ vừa mới nhậm chức của phái Đàm Nguyệt, cũng đừng coi chỗ này của ta như hậu hoa viên nhà huynh, muốn đến lúc nào đến. Hôm đó ở bên hồ, ta nhìn thấy huynh. Nếu huynh cứu Cao Duệ, huynh phải tìm được cho ta người cứu Cao Duệ hôm đó về đây, nếu , ta chỉ có thể nghi ngờ huynh”.

      Vệ Tử Hạo cười gian: “Ta cũng rất muốn tìm ra người đó!”.

      chắc rồi đấy!”.

      Vệ Tử Hạo nâng cốc cười : “Nhất định rồi. Hôm nay ta đến tìm Tiểu Đỗ uống rượu. Còn bao nhiêu loại rượu ngon hơn Túy Xuân Phong, sao dạo này chỗ đệ chỉ mỗi loại này?”.

      “Tiểu Đỗ Kinh Thành, uống rượu, ngâm thơ, múa kiếm, thổi tiêu món nào cũng tài, phải mời uống Túy Xuân Phong”. Giọng uyển chuyển của Tiếu Phi như vang lên bên tai. Mắt Đỗ Hân Ngôn lại nheo lại, chàng ngồi xuống nâng cốc rượu lên : “Tử Hạo hình như hề ngạc nhiên khi ta biết thân phận của huynh”.

      Tử Hạo cười vang: “Tiểu Đỗ ơi là Tiểu Đỗ, từ lâu đệ biết ta là giáo chủ phái Đàm Nguyệt, nếu , sao đệ lại chịu tình cờ gặp ta đến mấy lần, còn kết giao với ta? Có điều, bằng hữu là , chúng ta giúp đỡ nhau cũng là . Đệ muốn giúp hoàng thượng lên ngôi nên mới tiếp cận ta. Phái Đàm Nguyệt ta đào tạo ra hộ vệ, tài lực hùng hậu, nhưng có thế lực. Ta muốn báo thù nhà, chỉ đơn thuần là giết sạch nhà họ Tạ. Ta muốn làm cho Tạ Thị sau này bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa. Đương nhiên là ta đầu quân cho đương kim hoàng thượng. Ngay cả Vô Song cũng biết ta là giáo chủ, thế mà đệ lại biết từ lâu. Tại sao ta lại kinh ngạc chứ? Nếu Tiểu Đỗ hồ đồ đến thế, sao có thể là Tiểu Đỗ Kinh Thành”.

      Đỗ Hân Ngôn thong thả nghe Vệ Tử Hạo cho hết, cũng phì cười: “Đúng thế, đúng là ta biết từ lâu. Mục đích chính của huynh là...”, chàng dừng lại.

      Chàng hiểu , Vệ Tử Hạo muốn hoàng thượng thu nhận phái Đàm Nguyệt, để phái Đàm Nguyệt trở thành tổ chức bí mật của hoàng thượng. Nếu như vậy, phái Đàm Nguyệt phải huấn luyện hộ vệ cho người khác nữa, cũng có thể, Vệ Tử Hạo thỏa thuận xong với hoàng thượng từ lâu.

      Có những chuyện nên ràng, nên quá thẳng thắn. Dù là công thần trợ giúp Cao Hy lên ngôi, cũng phải hiểu quân thần khác biệt, phải biết mình biết ta, được công cao át chủ. Lòng vua khó đoán, hiểu tại sao Đỗ Hân Ngôn lại nghĩ tới câu này.

      Ánh mắt chàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Vệ Tử Hạo, Vệ Tử Hạo cười ha ha, uống thêm cốc rượu: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng có thể gọi là thành công. Đến nay, hiệp ước đồng minh giữa ta và Tiếu Phi hoàn thành, việc cần làm bây giờ là tìm được Vô Song, giết Cao Duệ”.

      “Hiệp ước gì? Giúp nàng rời khỏi đây? Mai danh tích? Ta biết nàng chưa chết, huynh chính là người giúp nàng, đúng ?”

      “Đúng. Chính ta lấy hai thi thể đó để lừa Tạ Lâm. Hôm đó cũng chính ta giúp Thẩm Tiếu Phi chạy khỏi tướng phủ. Còn về nguyên nhân, Tiểu Đỗ đích thân đến đại lao thăm Thẩm tướng, chắc cũng cần ta giải thích thêm”.

      Đỗ Hân Ngôn mỉm cười : “Được, vậy hãy cho ta biết giờ nàng ở đâu?”.

      “Ra khỏi kinh thành là có tin tức gì. Ta cũng biết”.

      Đỗ Hân Ngôn liếc nhìn Vệ Tử Hạo nghĩ, tại sao Vệ Tử Hạo lại coi trọng Thẩm Tiếu Phi như vậy? Chỉ vì nàng là điểm yếu của thừa tướng sao? Vệ Tử Hạo dùng điều gì để thuyết phục Thẩm Tiếu Phi? Đỗ Hân Ngôn bóc dần từng lớp sương mù, bỗng hiểu ra.

      lẽ Yên Nhiên là người của huynh? Yên Nhiên ở bên cạnh Tiếu Phi năm năm. Ta nhớ áng văn Thập cẩm sách chấn động kinh thành của Thẩm tướng cũng viết khoảng năm năm về trước? Huynh ký hiệp ước đồng minh với Thẩm Tiếu Phi từ khi nào?”.

      “Ba năm trước. Sau khi Yên Nhiên thu thập tất cả tin tức, ta cảm thấy kế hoạch có thể thực được”. Vệ Tử Hạo vô cùng khâm phục chàng, chỉ trong thời gian ngắn có thể liên kết chuỗi việc như thế, Đỗ Hân Ngôn đơn giản.

      Yên Nhiên cũng như Vô Song, đều là hộ vệ của phái Đàm Nguyệt. Thảo nào, Thẩm Tiếu Phi hề để lại dấu vết gì. Đỗ Hân Ngôn sa sầm nét mặt : “Thẩm Tiếu Phi liên minh với huynh bán đứng Cao Duệ, lập được công lớn, huynh tưởng rằng như thế ta có thể quên rằng chính nàng ta hãm hại phụ thân ta bị ban tội chết?”.

      Vệ Tử Hạo nháy mắt, đắc ý như tóm được điểm yếu của Đỗ Hân Ngôn: “Tiểu Đỗ, cha đệ chưa chết! Hôm nay ta đến đây là muốn dẫn đệ gặp ông ấy”.

      Bên ngoài kinh thành ba mươi dặm có thôn tên là thôn Vương Gia. Thôn Vương Gia nằm ở núi. Hai ngọn núi đứng đối diện nhau, ở giữa là thung lũng, thôn làng rải rác bên trong thung lũng, dân cư sinh sống bằng nghề săn bắn và trồng lương thực dọc theo sườn núi.

      Đêm tuyết có trăng, mặt đất trắng bạc.

      Hai kỵ sĩ phi ngựa từ con đường vào bên trong thung lũng, để lại nên tuyết những dấu chân ngựa dài.

      Hai người đó chính là Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo.

      Khi họ vào đến thung lũng, tiếng chó sủa rộ lên. Đêm yên tĩnh như bừng lên sống.

      Vệ Tử Hạo chỉ về phía ngọn đèn sườn núi : “Lão Đỗ đại nhân sống ở đằng kia”.

      Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía ánh đèn, trong lòng vô cùng cảm kích, cảm ơn ông trời cho chàng gặp lại cha. Chàng nhìn Vệ Tử Hạo, : “Đại ân đại đức thể thành lời”.

      “Tiểu Đỗ coi ta như người ngoài rồi, dẫu rằng ai cũng có mục đích riêng, nhưng chẳng lẽ ta và đệ phải là bằng hữu?”.

      Đỗ Hân Ngôn cười, vỗ vai Tử Hạo, thúc ngực vào con đường lên núi.

      Đến bên ngoài hàng rào, Đỗ Hân Ngôn xuống ngựa. Nghe thấy Vệ Tử Hạo khẽ cười: “Đệ cảnh giác đấy. Đệ yên tâm , đây phải là bẫy”. Rồi gọi luôn: “Lão Đỗ đại nhân có ở nhà ?”.

      Giọng bỗng chốc vút cao, cửa khẽ mở, Đỗ Thành Phong bước ra, bên cạnh ông còn có người vuốt râu mỉm cười.

      “Thành đại nhân?!”. Đỗ Hân Ngôn quá ngạc nhiên, buột miệng kêu lên.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Mấy tháng gặp, Đỗ Thành Phong béo lên nhiều, khuôn mặt trông càng hiền hậu. Ông mặc áo bông màu xám, giống hệt những lão nông khác, chẳng có chút khí thế nào của thiên hạ binh mã chỉ huy sứ.

      Vệ Tử Hạo dắt ngựa của Đỗ Hân Ngôn, cười : “Ta đợi ở ngoài này. Đệ vào , họ đợi đệ lâu lắm rồi”.

      Đỗ Hân Ngôn đẩy cửa rào, bước vào quỳ xuống trước mặt Đỗ Thành Phong, khuôn mặt tuấn cười rạng rỡ: “Phụ thân!”.

      “Vào ”. Hai mắt Đỗ Thành Phong hơi ướt, ông giơ tay đỡ con trai.

      Thành Liễm cười vang: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bánh Nguyên Tiêu[1] nấu xong rồi, Tiểu Đỗ cũng vào ăn ”.

      [1] Còn gọi là bánh trôi.

      “Đúng rồi, đây là bánh Nguyên Tiêu do cha tự tay làm, Ngôn Nhi thử con”.

      Bánh Nguyên Tiêu nóng hổi, chàng múc cái, bột đậu xanh trắng mịn, có thể nhìn thấy cả nhân đỏ bên trong. Khẽ cắn miếng, vị ngọt thơm lan tỏa trong miệng, “Tay nghề của cha giỏi đấy!”.

      “Đâu chỉ là giỏi! Ăn chút thức ăn , tất cả đều do ta nấu đấy”. Đỗ Thành Phong rất đắc ý.

      Đỗ Hân Ngôn ăn hết bánh Nguyên Tiêu, lau miệng, thong thả : “Việc này là do Vệ Tử Hạo với cha. Cha, tiên hoàng và Thành đại nhân bàn bạc, đẩy thuyền theo dòng, đúng ?”.

      Thành Liễm cười vang, vỗ vai Đỗ Thành Phong : “Lão Đỗ, hổ phụ sinh hổ tử, ta Tiểu Đỗ gặp huynh là hiểu mọi chuyện mà”.

      Đỗ Hân Ngôn vui chút nào. Chàng lại nghĩ đến Tiếu Phi. Nghĩ đến những lời ác độc ở hồ Tiểu Xuân, khi chàng chưa gặp lại cha, nàng có sợ chàng giết nàng ? Niềm vui và nỗi buồn đan xen trong lòng khiến chàng có cảm giác hối lỗi. Chàng cảm thấy miệng đắng nghét, tại sao nàng tin chàng? Chàng thầm hạ quyết tâm, nhất định tìm cho ra Thẩm Tiếu Phi.

      Đỗ Hân Ngôn cười hỏi: “Phụ thân và Thành đại nhân tính việc Định Bắc vương thế nào?”.

      Thành Liễm : “Phương Bắc liên tục báo tin thắng trận, rằng đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ đánh lui quân Khiết Đan tấn công thôn trấn biên cương. Theo bẩm báo của mật thám Giám Sát Viện, những trận này đều rất nhàng. Định Bắc vương trốn khỏi kinh thành, Đinh Phụng Niên bị giết, cứ như là trong tay Cao Duệ có quân quyền. Có điều, ta vẫn cảm thấy với người có tâm kế như Định Bắc vương, mọi chuyện đơn giản như vậy”.

      “Thành đại nhân, lần này lão phu có thể gặp được Hân Ngôn cũng thỏa tâm nguyện rồi. Sống ở đây mấy tháng, lão phu muốn tiếp tục ở lại đây an hưởng tuổi già. Ông về bẩm báo với hoàng thượng, lão phu tuổi già sức yếu, thể gánh vác trọng trách. Chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, lão phu tiến cử nguyên Tây Bắc Quân đô sứ chỉ huy, Trương Tôn Lâm. Ta cũng muốn cầu xin việc, lần này thằng con lão chắc phải dẫn quân giao chiến với Định Bắc vương, xin Thành đại nhân cử mật thám và tình báo hỗ trợ”.

      Đỗ Thành Phong xong, Đỗ Hân Ngôn mới hiểu ra, Thành Liễm là thuyết khách do Cao Hy cử đến, muốn phụ thân phục chức, chỉ huy binh mã ứng phó Cao Duệ mưu phản. Chàng bỗng cảm thấy chột dạ, Cao Hy lên ngôi chưa được tháng, biết cha chàng chưa chết, cử Thành Liễm đến khuyên cha chàng quay về triều, nhưng hề gì với chàng. Xem ra Cao Hy biết hôm nay Vệ Tử Hạo dẫn chàng đến gặp cha, Vệ Tử Hạo trở thành người của hoàng thượng rồi. Nghĩ lại trước kia chàng và Cao Hy thân thiết như huynh đệ, Đỗ Hân Ngôn ít nhiều cảm thấy đến lúc kéo dài khoảng cách giữa hai người rồi.

      Thành Liễm thở dài : “Lão Đỗ nghĩ quá nhiều rồi, hoàng thượng là cháu ruột của ông...”.

      “Ta nắm giữ thiên hạ binh mã, Hân Ngôn lại lập công giúp hoàng thượng lên ngôi. Cả hai cha con cùng làm quan trong triều, tránh khỏi người ta ngờ vực họ ngoại nắm quyền. Ta nghĩ rồi, thiên hạ yên, hoàng thượng ban thưởng cho ta mấy mẫu ruộng để ta sống vui vẻ đủ lắm rồi. Thành đại nhân, ta và ông kết giao bao nhiêu năm nay, đây là những lời gan ruột của ta”. Đỗ Thành Phong chân thành nhìn Thành Liễm.

      “Trời còn sớm, ta và Tử Hạo về kinh thành trước. Hai cha con lâu ngày gặp, cứ từ từ chuyện”. Thành Liễm thấy thể khuyên giải, trong bụng thầm mắng Đỗ Thành Phong cáo già, suy nghĩ thấu đáo, ngoài mặt cười ha ha mà cáo từ.

      Ra đến ngoài cổng, nhân lúc cha mình và Thành Liễm tạm biệt, Đỗ Hân Ngôn kéo Vệ Tử Hạo sang bên hạ giọng hỏi: “Với thế lực của phái Đàm Nguyệt, chẳng lẽ thể tìm ra tung tích của Thẩm Tiếu Phi sao?”.

      “Ta biết mà, nàng ta khỏi kinh thành cũng thời gian rồi”.

      về hướng nào?”.

      Vệ Tử Hạo thầm nghĩ Thẩm Tiếu Phi đề phòng chàng, ra khỏi kinh thành là biệt vô tín để lại dấu vết. Yên Nhiên xuất thân từ phái Đàm Nguyệt, tất nhiên biết cách tránh khỏi tầm mắt của chàng.

      Đỗ Hân Ngôn dụ dỗ: “ phải huynh muốn tìm thấy Vô Song sao? Người gần gũi nhất với Cao Duệ chính là Tiếu Phi. Nay muốn tìm được Định Bắc vương, chưa biết chừng nàng ta có thể đưa ra manh mối! Vô Song vẫn còn ở trong tay Cao Duệ, huynh tự nghĩ cách ”.

      Vệ Tử Hạo thở dài : “Đệ tưởng Cao Duệ là con lợn à? chỉ lợi dụng Thẩm Tiếu Phi, làm gì có chuyện cả đường thoát của mình”.

      Đỗ Hân Ngôn hỏi gì thêm. Chàng hối hận giờ mới hiểu trái tim mình. Thời gian năm, mấy lần đấu trí, hoặc là bị nàng lừa, hoặc là chàng cố tình chui đầu vào rọ, giả giả, chàng thể nào phân định được. Cứ thế, cứ thế, người con lắm mưu nhiều kế ấy dần dần bắt được trái tim chàng.

      Hôm nay gặp lại cha, chàng cảm thấy cảm kích nàng, cảm thấy hổ thẹn, và cảm thấy lòng. Dẫu rằng trước đó, chàng cố nghĩ rằng nàng làm thế chỉ là bất đắc dĩ, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn thể giải tỏa. Phụ thân bình an khiến chàng cởi bỏ được khúc mắc ấy.

      Chàng nhìn vào mắt Vệ Tử Hạo : “Nếu huynh tìm thấy Thẩm Tiếu Phi, hãy giúp ta chuyển lời, tốt nhất là nàng hãy đến tìm ta, nếu , ta nhất định đến tìm nàng”.

      Vệ Tử Hạo thấy Đỗ Hân Ngôn hết sức nghiêm chỉnh trong lòng thoáng suy nghĩ: Nếu người cứu Cao Duệ hôm đó chính là Yên Nhiên sao? Tiểu Đỗ có tình cảm với Thẩm Tiếu Phi mình có lợi gì? Vệ Tử Hạo nhảy lên ngựa, cười lớn: “Nếu ta gặp người, nhất định giúp đệ chuyển lời”.

      Đến khi hai cha con quay vào trong nhà, Đỗ Thành Phong mới với Đỗ Hân Ngôn: “Ngôn Nhi, có phải con cảm thấy cha từ quan vào lúc này là thỏa?”.

      Đỗ Hân Ngôn cười : “, cha làm rất đúng. Hai cha con ta đều nắm trọng quyền trong triều đình mới là thỏa. Hoàng thượng hề với con là cha còn sống, có thể thấy ràng là đề phòng con”.

      Đỗ Thành Phong vuốt râu gật đầu: “Ngôn Nhi nhìn nhận chính xác lắm. Chúng ta tuy là hoàng thân, có thể sống thoải mái cũng là tốt lắm rồi. Nếu ngày nào đó cha muốn con làm vương hầu an nhàn, liệu con có bằng lòng?”.

      “Con hiểu mà, cha cần quá lo lắng. Sau khi diệt xong Định Bắc vương, con trai tiếp tục nắm giữ quân quyền, làm vương hầu quan tâm đến triều chính cũng đủ lắm rồi. Còn nữa, trong lòng con có việc khó xử, mong cha hãy giúp con gỡ rối”.

      Thế rồi Đỗ Hân Ngôn hết với cha những vướng mắc với Thẩm Tiếu Phi. Đỗ Thành Phong cười vang: “Thiển Hà và con thanh mai trúc mã, trước giờ đều là con bảo vệ nó, nỡ làm nó tổn thương, nhưng con để Vệ Tử Hạo đưa nó . Thẩm Tiếu Phi đối đầu với con, con hận nó giúp Cao Duệ, giúp Gia Luật Tòng Phi. Nhưng nó chết con lại đau lòng. Chẳng lẽ con còn chưa hiểu lòng mình? Nếu nó giúp con, ta thấy giả sử nó giết cha con , con cũng nỡ lòng nào động đến nó!”.

      Khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn lộ vẻ bối rối, chàng cười ngượng nghịu : “ phải là phụ thân vẫn sống mạnh khỏe đấy sao?”.

      “Thế nếu ta chết sao?”. Đỗ Thành Phong nhìn Đỗ Hân Ngôn hỏi.

      “Chắc chắn phải là nàng!”. Đỗ Hân Ngôn đáp, thấy sắc mặt cha vui, chàng vội giải thích: “Lúc đó con vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy thi thể giả, con bỗng hiểu ra. Giết cha, khiến con và hoàng thượng tức giận đến mức muốn băm vằm nàng. Nàng tính đến chuyện mượn dịp thành loạn mà sắp xếp việc giả chết rồi trốn từ lâu. Nàng sợ chết! kẻ sợ chết lại dám trước mặt con là giết cha sao? Đó chẳng phải là tự tìm đến cái chết hay sao? Vương Nhất Hạc ở ngay bên cạnh, chắc là Cao Duệ giá họa cho nàng. Con chỉ hiểu, giờ Thẩm tướng chết, cha thân, tại sao nàng vẫn phải giả chết?”.

      “Tình hình lúc đó, nó giả chết mới có thể thoát khỏi lệnh truy nã của con. Thời cơ chưa đến, nó làm thế nào để với con chính nó báo tin cứu mạng cha? Thẩm tướng phát điên mà chết, nếu nó vẫn còn sống còn mặt mũi nào gặp lại mọi người? Dù có thế nào, cũng phải tìm ra nó”.

      “Phụ thân, con lo chuyện khác. Nàng thả Gia Luật Tòng Phi, con sợ nàng tư thông với địch bán nước. Tìm thấy nàng, con phải làm thế nào?”.

      Đỗ Thành Phong vỡ lẽ, cười : “Xe đến chân núi ắt có đường, có những việc tại nghĩ mãi ra, sau này lại hiểu tường tận. Thắc mắc của con, cứ giữ lại đấy, có ngày con có được câu trả lời”.

      Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.

      Đạo Hà Bắc đưa tin đến, mười vạn đại quân giương cao ngọn cờ của Định Bắc vương Cao Duệ phát động phản loạn, phát hịch văn đương kim Tuyên Cảnh đế giết cha đoạt vị.

      Phản quân tiến về phía Nam theo đường sông Hoàng Hà, khi tin tức về tới kinh thành, phản quân chiếm được phủ Đại Danh, xâm phạm đạo Sơn Đông, chiếm cứ Sơn Đông, Đăng Châu và Ích Châu.

      Đỗ Thành Phong chịu xuống núi, Tuyên Cảnh đế đế theo ý ông tiến cử, lệnh cho chỉ huy sứ đạo Tây Bắc Trương Tôn Lâm nhậm chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, điều đại quân đạo Tây Bắc, đạo Hoài Nam, đạo Giang Nam dẹp loạn.

      Đồng thời phong Đỗ Hân Ngôn là nguyên soái, thống lĩnh ba quân xuất chinh.

      Ngày mười bốn tháng hai, Đỗ Hân Ngôn đưa quân tiến về phương Bắc, đối đầu với phản quân ở phủ Đông Bình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :