1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghìn kế tương tư - Trang Trang (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Dưới nền nhà, phiến đá từ từ dịch chuyển để lộ ra cầu thang xây từ đá Thái Hồ. Đầu cầu thang xuất ông cụ gầy gò, mái tóc bạc trắng, ánh mắt tinh nhanh, tay cầm ngọn đèn. Ông cụ nhìn thấy Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn cười rạng rỡ: “Lão Hà có may mắn được là người đầu tiên chúc mừng Đại điện hạ! Mời điện hạ và Đỗ công tử theo Lão Hà”.

      Đến khi Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn xuống bậc đá, ông cụ đóng cửa lại.

      Xây dựng Phương Thinh là chủ ý của Đỗ Thành Phong, nhân lúc xây dựng phủ Đại hoàng tử, ông đích thân tuyển thợ giỏi. Đỗ Hân Ngôn chính là người đốc thúc xây dựng hoàn thiện, năm đó chàng mới mười ba tuổi.

      Phía dưới cầu thang là địa đạo ngoằn ngoèo, còn có thể nhìn thấy nhưng chùm rễ cây ngoan cường mọc xuyên qua những khe đá linh lung Thái Hồ. khoảng bốn năm trượng đến khoảng rộng rãi. Lão Hà di chuyển phiến đá Thái Hồ, nền đá lại tách đôi, mở ra lối vào nữa.

      Lão Hà xách ngọn đèn trước, Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn sát theo sau. tiếp xuống dưới, bậc đá ngay ngắn hơn. Đưa tay lên sờ vách đá, bàn tay ướt nước, họ xuống tần đáy hồ. khí ẩm ướt nhưng dễ chịu. Trong địa đạo cứ cách mấy trượng lại có lỗ thông hơi lên tận mặt hồ, được ngụy tạo khéo léo bằng những bãi bồi bên .

      khoảng nửa canh giờ, họ ra khỏi địa đạo, hai người đứng trong sương phòng, mở cửa là tòa đình viện. Nhìn ra phía sau, họ ở bên này hồ, nhìn sang phủ thái tử phía bên kia hồ.

      Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn ra khỏi đình viện rảo bước đến tiền sảnh. Ở đó có khoảng hơn mười người, trong đó có Vệ Tử Hạo. Ai nấy đều tươi cười khi thấy Cao Hy, tiếng chúc mừng huyên náo.

      Đợi chờ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng trở thành thái tử. Những người trung thành với Cao Hy ít nhiều có cảm giác trút được gánh nặng.

      Đỗ Hân Ngôn lấy từ trong túi ra hơn mười cái túi gấm, giao tận tay cho từng người, cười mắng: “Hoàng thượng hạ chỉ lập Đại điện hạ làm thái tử, cũng phong Tam điện hạ làm Định Bắc vương, ban cho đất phong ở Hà Bắc. là đợi đến cuối năm Tam điện hạ thành thân, rồi sang năm mới rời khỏi kinh thành. Nhưng mà, xem ra hoàng thượng cũng còn nhiều thời gian, các vị cũng nên đề cao cảnh giác!”.

      “Đỗ đại nhân nhắc nhở rất đúng! Phải phòng chó...”, người bỗng nhiên ngưng bặt, mắng Cao Duệ chó cùng dứt giậu, vậy thái tử Cao Hy thành ra thứ gì.

      Mọi người tiện tiếp lời, muốn cười cũng đành cố nén. Họ lặng lẽ nhìn nhau rồi nhìn trộm Cao Hy, sợ thái tử nổi cơn thịnh nộ.

      Cao Hy bật cười thành tiếng: “Được rồi, cũng chính là ý này. Bao năm nay, đây là lần đầu tiên các vị tụ họp ở đây, cần ta giới thiệu chắc cũng quen biết nhau rồi. Đạo lý được làm vua thua làm giặc ai ai cũng hiểu. Thành, sau này trở thành quân thần triều. Bại, tịch thu gia sản, chạy trốn, lưu đày thậm chí là bị giết cả họ. Những người có thể có mặt ở đây đều là những người trung thành với ta. Ngoài nhiệm vụ riêng trong từng túi gấm của các vị, ngày hôm nay còn cần mọi người cùng thương lượng kế hoạch toàn cục”.

      Cao Hy lấy từ trong người ra tấm bản đồ da dê trải lên bàn, rồi giải thích rất kỹ.

      Bản kế hoạch này là do Đỗ Hân Ngôn và Cao Hy cùng bàn bạc, có mấy lần Đỗ Hân Ngôn muốn cất tiếng bổ sung, nhưng thấy thần sắc hưng phấn của Cao Hy chàng lại lặng lẽ lui qua bên. Chàng nghĩ tới cái chết của phụ thân. phải hoàng thượng biết tội đáng chết, nhưng cuối cùng vẫn ban cho cha chàng bình rượu độc. Bệnh của Minh đế ngày càng nặng. Thân ở Giám Sát Viện, Đỗ Hân Ngôn nhạy cảm hiểu được việc này. Có thể bao lâu nữa Cao Hy lên ngôi. Chàng bắt đầu tự nhắc nhở bản thân mình, làm bạn với vua như làm bạn với hổ.

      Chàng nhìn thấy Vệ Tử Hạo khẽ nháy mắt với chàng, ràng rất hiểu cách làm lùi bước của Đỗ Hân Ngôn. Đỗ Hân Ngôn cười, chàng lòng hy vọng có thể giúp Vệ Tử Hạo báo thù nhà. Vệ Tử Hạo dùng ánh mắt hỏi chàng sau khi mọi người ra về chàng có ở lại , Đỗ Hân Ngôn khẽ lắc đầu.

      Vệ Tử Hạo nhận được tin, sau khi nghe xong sắp xếp của Cao Hy cùng những người khác rời khỏi trạch viện. Trong sảnh lớn chỉ còn lại Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn. Họ còn đợi người.

      “Đáng lẽ muội muội của Vệ Tử Hạo, Vô Song phải bị Cao Duệ phát ra mới phải. có đại ca như Vệ Tử Hạo, Cao Duệ tin Vô Song. Ta hiểu, tại sao nhất định phải để Vô Song ở lại phủ Tam hoàng tử?”. Cao Hy hỏi.

      Đỗ Hân Ngôn cười đáp: “Để che giấu nội gián của chúng ta. Nay điện hạ lên ngôi thái tử, nên đệ cũng gọi người đó đến nhận chủ. Đây là hộ vệ duy nhất của phái Đàm Nguyệt thực lời thề tận trung với đệ. Đây là sắp xếp của phụ thân, bấy lâu nay vẫn giấu điện hạ, mong điện hạ tha tội!”.

      Để Cao Hy khỏi nghi kỵ, Đỗ Hân Ngôn bộc lộ tất cả lực lượng của mình trước mặt Cao Hy.

      “Tiểu Đỗ là! Huynh đệ chúng ta cũng phải thế này sao? Ta sao có thể nghi ngờ đệ? Cữu cữu sắp xếp mọi chuyện đều là muốn tốt cho ta”. ràng là Cao Hy nhận ra dụng tâm của chàng.

      Đỗ Hân Ngôn quỳ xuống thành khẩn : “Điện hạ, trước đây chưa liên quan đến chính chúng ta có thể là huynh đệ. Sau này điện hạ tất lên ngôi, quân thần vô lễ thể là quân thần. Tất cả những lực lượng bí mật của thần đều là vì bảo vệ điện hạ. Sau này tất cả những người đó cũng giao hết cho điện hạ, trở thành trung thần của điện hạ!”.

      Cao Hy nở nụ cười cảm động, đưa tay đỡ Đỗ Hân Ngôn, nắm chặt tay chàng: “Tiểu Đỗ, ta lên ngôi hoàng đế cũng quên được gốc rễ của mình. Chúng ta là người nhà!”.

      Đỗ Hân Ngôn khẽ thở phào nhõm, chàng tin Cao Hy qua cầu rút ván. Nhưng người quyền cao chức trọng tất sinh lòng nghi kỵ. Chàng muốn công cao át chủ. Đỗ Hân Ngôn lấy lại thần sắc thư thái, đùa cợt: “Thế ta phải xin trước lệnh bài miễn tử để sẵn trong nhà, chẳng may khi nào gây họa còn được điện hạ cho tội chết!”.

      Cao Hy bật cười mắng: “Đệ là!”.

      Nửa canh giờ sau, người che mặt bất ngờ xuất tại sảnh lớn. Người này cũng nhiều lời, chắp tay hành lễ với thái tử điện hạ, định quỳ xuống hành lễ với Đỗ Hân Ngôn bị ánh mắt của Đỗ Hân Ngôn ngăn lại.

      Đỗ Hân Ngôn chỉ vào người này cười : “Điện hạ, đây chính là người phụng lệnh cha đệ ở bên cạnh Định Bắc vương”.

      Người vừa đến tháo khăn che mặt.

      “Tạ Lâm sao?!”. Cao Hy vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tạ Lâm.

      Tạ Lâm là người thuộc gia tộc Tạ Thị ở Giang Nam, người nhà của Tạ quý phi, là cấm quân thị vệ vẫn luôn được Tạ quý phi tin tưởng. Khi Cao Duệ xuất cung xây phủ, Tạ quý phi chọn ra bốn thị vệ cho Cao Duệ là Vương Nhất Hạc, Tạ Lâm, Trần Đạt và Điền Ngọc Bằng. Vương Nhất Hạc võ công cao nhất, Đỗ Hân Ngôn cũng chắc thắng được người này. Tạ Lâm giỏi khinh công ám khí, có sở trường lần theo dấu vết. Trần Đạt có tài thống soái. Điền Ngọc Bằng lắm mưu nhiều kế. Cao Duệ vẫn luôn tin dùng bốn người này. Muốn trừ Cao Duệ, phải chặt những vây cánh này. Cao Hy ít lần bàn với Đỗ Hân Ngôn tìm cách trừ khử bốn người này.

      “Điện hạ, Tạ Lâm phụng lệnh làm nội gián. Phụng lệnh lão chủ công, nếu đắc tội, xin điện hạ tha tội”.

      Cao Hy cười, quay lại với Đỗ Hân Ngôn: “Cữu cữu sắp xếp là tuyệt diệu!”.

      Tạ Lâm cũng là hộ vệ phái Đàm Nguyệt. Khi Đỗ Thành Phong muốn cài người ở bên Tạ quý phi người đầu tiên ông nghĩ tới là người của gia tộc Tạ Thị. Cuối cùng ông cũng tìm được cơ hội ban ơn với Tạ Lâm. Tạ Lâm cảm tạ ông, trở thành tử vệ của nhà họ Đỗ.

      Đỗ Thành Phong ngay lập tức sắp xếp Tạ Lâm vào đội cấm vệ quân trong cung, với thân phận người của gia tộc Tạ Thị nên có được tín nhiệm của Tạ quý phi.

      Nhiệm vụ của Tạ Lâm là vào phủ Tam hoàng tử đợi lệnh. Tạ Lâm khắc ghi lời của Đỗ Hân Ngôn khi nhận nhiệm vụ. Tạ Lâm chỉ có nhiệm vụ duy nhất, đó là nằm vùng, cho dù Cao Duệ có bắt giết Đỗ Hân Ngôn, cũng phải dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, sống chết là do số trời!

      “Hoàng thượng lập Đại điện hạ làm thái tử, Định Bắc vương tất cam tâm tình nguyện từ bỏ ngai vàng. Nhưng nay trong phủ vẫn chưa có động tĩnh gì, ngoài ra, vương gia căn dặn tiểu nhân đến bảo vệ tiểu thư nhà họ Thẩm”. Tạ Lâm bẩm báo ngắn gọn

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Đỗ Hân Ngôn muốn ngẩng mặt cười vang. chẳng tốn chút công sức nào! Vô Song luôn ở trong phủ Cao Duệ, chàng vẫn hiểu tại sao Cao Duệ giết Vô Song. Nhưng chỉ cần Vô Song còn sống, là có thể trở thành nước cờ hay. Nay chàng vừa tai mắt ở chỗ Thẩm Tiếu Phi, ngờ Cao Duệ chọn ai chọn, lại chọn ngay Tạ Lâm.

      Chàng lạnh lùng với Tạ Lâm: “Vậy phải bảo vệ cho tốt, quyết để nàng ta chạy trốn. Xong việc lần này, ta phải gặp được Thẩm Tiếu Phi lành lặn”.

      “Tạ Lâm hiểu !”. Ánh mắt Tạ Lâm thoáng chút kinh ngạc. Tạ Lâm ít khi thấy Đỗ Hân Ngôn hận ai như thế. là bảo vệ, nhưng lời lại đầy vẻ thù hận. Đỗ Hân Ngôn hận Cao Duệ, trước nay chàng vẫn cho rằng thắng làm vua thua làm giặc, nghe theo số trời. Tạ Lâm nghĩ tới liên hoàn kế của Thẩm Tiếu Phi, nghĩ tới cái chết của Đỗ Thành Phong, trong lòng sáng tỏ mọi điều.

      Sau khi Tạ Lâm rời , Cao Hy lại theo địa đạo trở về phủ thái tử. Đỗ Hân Ngôn vẫn chưa , chàng ở lại trạch viện đến khi mặt trời xuống núi mới lặng lẽ rời .

      Tạ Lâm phụng lệnh Cao Duệ bảo vệ Thẩm Tiếu Phi, nhưng Thẩm tướng nể tình, đuổi Tạ Lâm ra ngoài. Khóa cổng hậu viên, điều người trông coi hậu viên, nghiêm cấm Tiếu Phi ra khỏi phủ.

      Theo ông ta thấy, Minh đế có thể băng hà bất cứ lúc nào, Định Bắc vương phục tất khởi binh làm loạn. Ngôi thái tử định, hành động của Định Bắc vương chính là mưu phản! Trong những thời điểm nhạy cảm như thế này, phải biết tự bảo vệ bản thân mình.

      Cao Duệ cười gằn, chàng đánh giá Thẩm tướng quá thấp. Trương tiên sinh mở lời: “Chi bằng nhân cơ hội này, bắt đầu trừ khử từ Thẩm tướng. Thế cục hỗn loạn, có lợi cho chúng ta”.

      Trương tiên sinh là người khá có vai vế trong phủ Cao Duệ, được Cao Duệ đối xử rất coi trọng. Nghe thấy ý trong lời của ông ta, Cao Duệ cười bảo: “Tể tướng của triều đình là kẻ ngụy quân tử mua danh cầu tước, cái chết của Đỗ Thành Phong, ông ta cũng có phần. Phụ hoàng nghe được bệnh tình càng thêm nặng, cục diện của triều đình loạn cũng phải loạn”.

      “Điện hạ minh!”.

      Cao Duệ trầm ngâm lát rồi : “ được. Phụ hoàng lập Đại hoàng huynh làm thái tử, Thẩm tướng thà bị bãi quan cũng đứng về phía ta. Con cáo già này chưa biết chừng thánh chỉ chưa ban nghiêng về phía Đại hoàng huynh rồi. Bản vương giữ lại Thẩm tướng để dùng vào việc khác. Ông nhớ dặn dò Tạ Lâm trấn thủ bên ngoài tướng phủ, nhất định phải bảo vệ Thẩm Tiếu Phi. Đồng thời theo sát Vô Song, nếu có gì bất thường hoặc dám tự tiện ra khỏi phủ bắt lại ngay, được đả thương”.

      “Vâng!”.

      Trong tiểu lầu ánh đèn mờ ảo, Tiếu Phi ở trong phòng.

      Nàng ngồi mình xích đu ở hoa viên, bên cạnh có treo chiếc đèn lồng. Gió lạnh thổi qua, dù mặc áo choàng dày, nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh. đợi mấy ngày, nàng tin Cao Duệ bỏ mặc mình, trừ khi ta muốn có trợ giúp của Khiết Đan.

      Xa xa vẳng đến tiếng trống canh, nàng khẽ thở dài, hơi thất vọng. Nàng nhảy xuống đất, kéo lại áo choàng, khẽ ngáp cái, chuẩn bị về phòng ngủ.

      “Đêm thu trời lạnh, nếu Phi Nhi bệnh bản vương đau lòng!”.

      Giọng mang chút đùa cợt vang lên sau lưng, mắt Tiếu Phi sáng lên, nàng khẽ quay lại. Cao Duệ mặc áo tím sẫm, đứng trong ánh sáng của chiếc đèn lồng, dáng người như ngọc, đẹp ngời ngời.

      Nàng mím môi cười: “Tiếu Phi như chim trong lồng, ngày đêm trông ngóng vương gia đến. Đợi được vương gia, những thứ khác nào có đáng gì?”.

      Cao Duệ đến gần nàng dịu dàng : “Nghe Thẩm tướng đuổi Tạ Lâm ra ngoài, còn khóa cả hậu hoa viên, sao ta có thể đến thăm nàng”.

      “Đêm thu gió lạnh, vương gia nhớ giữ gìn sức khỏe, chưa đầy tháng nữa còn tổ chức lễ cưới với Đinh Thiển Hà. Tiếu Phi được gặp vương gia cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi”.

      người dịu dàng, người ân cần, họ nhìn nhau cười, giống những cặp tình nhân lén lút gặp gỡ lúc đêm khuya. Bất giác Tiếu Phi nhớ đến dáng vẻ Đỗ Hân Ngôn khi chàng lẻn vào hậu hoa viên, trong lòng buồn bã, nàng dịu dàng cúi đầu, giấu ánh mắt khác lạ.

      Cao Duệ khẽ cầm tay Tiếu Phi : “Nàng vẫn ổn, ta cũng yên tâm. Những việc ta hứa với nàng, nhất định ta làm. Ta để nàng bị cầm tù ở đây lâu nữa”.

      Cao Duệ đưa Tiếu Phi trở về Tú Lâu, mỉm cười nhìn nàng.

      Tiếu Phi bước lên mấy bước, bỗng quay lại : “Nếu Tạ Lâm vẫn ở bên ngoài phủ, chi bằng hãy đến chỗ kia”. Nàng chỉ về phía tiểu viện Đỗ Hân Ngôn mua ở đối diện hậu hoa viên, ánh mắt thoáng tia tính toán.

      Cao Duệ nhìn theo hướng nàng chỉ, dưới ánh trăng, trong bóng tối của nóc nhà tối om phía bên kia, có cây đại thụ cao vượt nóc nhà. Cao Duệ khẽ nhíu mày, đây đúng là vị trí cực tốt để quan sát hậu hoa viên tướng phủ.

      “Còn nữa, Tiếu Phi tình cờ nghe được tin, có khoảng hơn mười vị quan trong ngày cùng xuất trạch viện bên hồ Tinh Tử. Trạch viện này nằm bên bờ hồ đối diện phủ đệ của thái tử điện hạ. Kể cũng lạ, hôm đó Đỗ Hân Ngôn đến phủ thái tử mà thấy ra, tối hôm đó lại thấy ra tử cổng lớn của trạch viện này. Vương gia thấy việc này có lạ ?”.

      Tiếu Phi thong thả xong, cũng chẳng nhìn Cao Duệ mà thẳng lên lầu.

      Khuỷu tay bị kéo lại, người ngả vào lòng Cao Duệ. Chàng cúi đầu khẽ vào tai Tiếu Phi: “Ngoài ta, nàng còn theo ai?”.

      Tiếu Phi cười hì hì ngẩng đầu lên : “Vương gia, Tiếu Phi theo thái tử điện hạ là được chứ gì. Chẳng qua Tiếu Phi cũng chỉ kết thân với vài bằng hữu giang hồ mà thôi. Vương gia thấy đó, Tiếu Phi nghe được tin tức quan trọng này quản đêm hôm lạnh lẽo đợi vương gia ở đây, như vậy cũng có thể coi là trung thành với vương gia chứ?”.

      Ánh mắt Cao Duệ đầy vẻ nguy hiểm, bóp cằm nàng : “Nàng dựa vào kẻ khác muốn bán đứng ta sao?”.

      Tay Cao Duệ từ từ di chuyển xuống cổ Tiếu Phi, cảm giác lạnh lẽo như bị con rắn quấn quanh cổ. Tiếu Phi thong thả : “Điện hạ đừng quên, Tiếu Phi rất sợ chết, Tiếu Phi muốn có thuốc giải”.

      “Nàng tưởng rằng thế lực đằng sau nàng có thể uy hiếp được ta?”. Ánh mắt Cao Duệ dữ dằn, dùng lực mạnh hơn, Tiếu Phi cảm thấy ngạt thở, giãy giụa cũng vô ích, khuôn mặt đỏ bừng.

      “Phập!”.

      mũi tên lướt qua người Cao Duệ cắm thẳng vào vách lầu. Thân tên màu đên, lông tên đen như mực, lực bắn quá mạnh khiến đuôi tên vẫn rung lên bần bật.

      Cao Duệ thả Tiếu Phi ra, nhìn về phía mũi tên vừa bắn đến, sống lưng lạnh toát. Mũi tên thầm lao đến, nếu đối phương muốn giết chàng, chắc chàng tránh nổi. Có được cao thủ như thế bí mật bảo vệ nàng ta, biết Tiếu Phi dựa vào ai?

      Tiếu Phi thở dốc, đến khi bình tĩnh lại mới cười: “ làm kinh động điện hạ rồi ư? Điện hạ bất ngờ hạ cổ độc khiến Tiếu Phi kinh hãi rất lâu. Tiếu Phi tiếp tục giúp điện hạ, điện hạ nhớ sau khi thành nhớ đưa thuốc giải cho Tiếu Phi là được”.

      Ánh mắt Cao Duệ sáng lấp lánh, khéo môi khẽ cười: “Khá lắm, uổng công ta coi trọng nàng. Được! Phi Nhi đừng có giúp người bừa bãi. Nàng nên nhớ rằng, thế gian này, chỉ mình ta có thể giải được cổ độc của nàng. Suýt chút nữa ta quên mất, đây là cổ độc song tâm, ta sống nàng sống, ta chết nàng cũng chết theo. Trước khi muốn bán đứng ta nhớ suy nghĩ cho kỹ”.

      Cao Duệ ung dung biến mất khỏi hậu hoa viên. Hai chân Tiếu Phi mềm nhũn khuỵu xuống. Chẳng lẽ nàng và Cao Duệ phải cùng chết mới kết thúc mọi chuyện? Nàng khẽ cắn môi suy nghĩ, nhưng chẳng thể nghĩ ra cách nào.

      “Tiểu thư sao chứ?”.

      Tiếu Phi ngẩng lên, Yên Nhiên tay cầm cung ngồi cạnh nàng, ánh mắt lo lắng.

      Nàng cười trả lời: “Ta sao, chỉ nghĩ xem bước tiếp theo Cao Duệ làm gì. Em cần phải ra tay, giết ta đâu, còn muốn lợi dụng ta để dụ Gia Luật Tòng Phi. Cứ làm theo kế hoạch”.

      Nàng đứng dậy cười dịu dàng, quay lên lầu.

      Nhiên nhìn nàng bước vào cửa, khẽ thở dài.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 12: Kinh thành đại loạn

      Trận chiến thu quan hoàn hảo hạ màn. Em ra giữa cơn bão tuyết. Tuyết tan trời sáng, biết em có được trùng sinh...

      Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay lặng lẽ rơi vào ngày mồng tháng mười hai. Những bông tuyết bay lất phất đầy trời càng khiến khí trong kinh thành trở nên căng thẳng.

      năm ngày Minh đế lên triều, thái tử Cao Hy đảm nhận việc xử lý chính vụ, giám sát đất nước.

      Định Bắc vương Cao Duệ đứng trước long sàng tận hiếu xin chỉ hoãn hôn lễ. Minh đế đồng ý, lệnh cho bộ Lễ chuẩn bị nhanh hơn.

      Thái tử Cao Hy ôn hòa nhìn Cao Duệ : “Có thể việc hỷ khiến phụ hoàng vui hơn, biết đâu sức khỏe cũng có chuyển biến tốt. Tam hoàng đệ cứ yên tâm thành thân”.

      “Mong là như thế!”. Cao Duệ đảo mắt qua chiếc áo hoàng bào của Cao Hy, cố nở nụ cười.

      Muốn ta thành thân rồi sớm rời khỏi kinh thành, thế cứ theo nguyện vọng của các ngươi . Cao Duệ nhìn về phương Bắc, ánh mắt xuyên qua những bức tường thành trong cung, vươn xa ra tận biên cương. Quân cờ Cao Duệ chuẩn bị cũng đến lúc hành động rồi.

      Mồng ba tháng mười hai, biên cương báo về, hai mươi vạn đại quân Khiết Đan tiến sát biên cương. Sông Hoàng Hà đóng băng, nếu ngăn chặn ngay, đại quân Khiết Đan nhân cơ hội vượt sông tiến quân về phía Nam.

      Cao Duệ dâng tấu xin dẫn quân xuất chinh.

      Cao Hy nhìn Đỗ Hân Ngôn, thấy chàng lắc đầu, hiểu được ý chàng. Để Cao Duệ dẫn quân, hai mươi vạn người ngựa của đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ rơi vào tay Cao Duệ, sức khỏe của phụ hoàng lại quá yếu, chưa chắc cầm cự được nửa tháng nữa, nếu phụ hoàng băng hà, rất có thể Cao Duệ dẫn quân tranh đoạt hoàng vị. Lấy lý do thành thân để giữ Cao Duệ ở lại kinh thành, có động thái gì lập tức trừ cỏ tận gốc. Nhưng dẫu gì Cao Duệ cũng là đệ đệ của mình, chẳng lẽ huynh đệ tương tàn? Cao Hy nhìn về phía các lão thần, ánh mắt dừng lại ở Thẩm tướng.

      Trong lòng Thẩm tướng hiểu , ông phải những lời thái tử điện hạ tiện , nên khẽ thở dài, Cao Hy dù gì cũng là thái tử danh chính ngôn thuận, sau này là hoàng đế. Ánh mắt ấy nhìn ông, là muốn ông lựa chọn. Thẩm tướng nhanh chóng nghĩ cách để lấy lòng được cả hai bên. Thái tử điện hạ giám sát đất nước, có trong tay ba nghìn cấm quân, đốc sát kinh thành là thân tín của Định Bắc vương. Hai bên đều có binh mã ở kinh thành. Ông lai nhớ đến lời Tiếu Phi với ông: “Định Bắc vương tất bại, phụ thân đừng đánh mất danh dự của mình, từ trước đến nay nghịch tặc đều có kết cục tử tế”.

      Người duy nhất mà ông thể bỏ mặc chính là đứa con giống hệt người vợ mất của ông. Tiếu Phi vô cùng thông minh tài trí, với ông, lời con dặn dò còn quan trọng hơn cả ánh mắt của thái tử Cao Hy.

      Thẩm tướng lập tức đứng ra tấu trình: “Nay hoàng thượng bệnh nặng, lòng mong muốn Định Bắc vương thành thân. Chúng thần cũng mong muốn việc hôn nhân của Định Bắc vương có thể xung hỷ, hoàng thượng vui mừng mà khỏi bệnh. Chỉ còn mấy hôm nữa Định Bắc vương thành thân, nên làm trái với tâm ý của hoàng thượng. Hơn nữa năm nay tuyết đến sớm, người Khiết Đan chẳng qua cũng chỉ muốn cướp ít lương thảo tránh đông, tùy tiện tiến về phía Nam. Chiến trường phương Bắc cũng có nhiều tướng giỏi, nhất thiết phải là Định Bắc vương”.

      Để Cao Duệ , Cao Duệ giữ lấy hai mươi vạn đại quân làm của riêng. Giữ Cao Duệ ở lại, hai bên quyết phen sống mái ở kinh thành.

      Trong trường hợp thứ nhất dẫn đến chiến tranh, chưa biết được ai thành ai bại. Trường hợp thứ hai, khi thành công, có thể tránh được chiến tranh liên miên, nhưng nếu thất bại, Định Bắc vương lại tập hợp binh lính gây chiến khó khăn hơn.

      Cao Duệ vẫn đứng đó, đợi Cao Hy lựa chọn.

      Cao Hy tiếp lời Thẩm tướng: “Triều ta binh nhiều tướng tốt, Tam hoàng đệ hãy cứ chuẩn bị hôn , cần quá lo lắng chiến . Các khanh tiến cử tướng nào đứng ra trấn giữ phương Bắc?”.

      Nhận được ánh mắt thoáng qua của Cao Duệ, Vương thị lang ở bộ Binh đứng ra : “Thần tiến cử Võ Uy bá làm thống soái. Đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ là quân của Võ Uy bá, Võ Uy bá chiến công hiển hách, có bao năm kinh nghiệm trấn giữ phương Bắc. Thần tiến cử Võ Uy bá dẫn quân, tin rằng lần này quân Khiết Đan cũng bị đánh bại như lần trước”.

      Đinh Phụng Niên bị Minh đế lạnh nhạt từ việc của Đỗ Thành Phong, nhưng đúng là ông ta có công trấn giữ phương Bắc đánh đuổi Khiết Đan nhiều năm. Với kinh nghiệm chinh chiến và thấu hiểu người Khiết Đan, Đinh Phụng Niên chính là lựa chọn duy nhất.

      Chỉ mấy hôm nữa Đinh Thiển Hà được gả cho phủ Định Bắc vương, Đinh Phụng Niên nắm giữ quân quyền của hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ cũng đâu khác gì quân quyền ở trong tay Cao Duệ? Cao Hy lạnh lùng nhìn Vương thị lang, mắng thầm kẻ làm tay sai cho Cao Duệ, ngầm nhớ kỹ người này.

      Bá quan trong triều chia thành hai phe. Phe thái tử lấy lý do Võ Uy bá từng bị Khiết Đan bắt , nếu để ông ta thống lĩnh đại quân lại thất bại. Người của Cao Duệ lại liết kê ra chiến công trong suốt hai mươi năm qua của Đinh Phụng Niên.

      Bỗng Đỗ Hân Ngôn lớn tiếng : “Thần có bản tấu xin trình lên điện hạ. Thần tán thành Võ Uy bá nắm giữ ấn soái, thần nguyện theo đại quân tiến về phương Bắc!”.

      Lời này vừa dứt, tiếng tranh luận trong triều cũng ngừng lại.

      Đỗ Hân Ngôn tiếp: “Cha thần có tội được hoàng thượng ban cái chết, nhưng ông có nhiều năm chinh chiến, lòng muốn tiêu diệt Khiết Đan, thần nguyện ra chiến trường, hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, mong thái tử điện hạ ân chuẩn”.

      Cao Hy thở phào nhõm. Đỗ Hân Ngôn theo khống chế được Đinh Phụng Niên. Kinh thành bố trí ổn thỏa, chỉ cần trong tay Cao Duệ có binh mã có gì phải lo. Cao Hy trong lòng quyết, quay sang nhìn về phía Định Bắc vương Cao Duệ.

      Cao Duệ khẽ cười: “Thần đệ tán thành ý của Đỗ đại nhân”.

      Vậy là việc được giải quyết như vậy.

      Mồng năm tháng mười hai, Đỗ Hân Ngôn theo Đinh Phụng Niên tiến về phía Bắc.

      Ba ngày sau, mồng tám tháng mười hai. Định Bắc vương Cao Duệ nạp phi.

      Tuyết vẫn rơi khắp kinh thành. Những người quan tâm đến thời cuộc thấy, kinh thành ngày hôm đó đông binh lính tuần tra hơn, cổng thành tra soát cũng nghiêm hơn. khí trong thành khiến người ta căng thẳng lạ lùng.

      Thái tử Cao Hy vào ở trong cung để giám sát đất nước và xử lý chính . Vì đại hôn lễ của Định Bắc vương nên trở về phủ thái tử trước ngày, chuẩn bị đưa thái tử phi đến phủ Định Bắc vương xem lễ.

      Phủ Võ Uy bá giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.

      vắng mặt của Đinh Phụng Niên ảnh hưởng gì đến hôn lễ này.

      Mặc áo đỏ thêu chim phượng, mũ trân châu phượng vàng, giảy thếu đế ngọc, Đinh Thiển Hà soi mình trong chiếc gương đồng, hai má đỏ hồng, nàng ngậm thêm chút son, đôi môi mỏng xinh hồng như cánh hoa.

      Nàng cười ngây ngô với mình trong gương, rồi quay lại hỏi Đinh phu nhân: “Mẫu thân, giờ lành sắp đến chưa?”.

      Đinh phu nhân giúp nàng chỉnh lại khăn quàng, trách con : “Sắp rồi, con vội thế sao?”.

      “Con cũng chỉ hỏi thế thôi”. Đinh Thiển Hà giấu nổi niềm vui khuôn mặt, trong đầu lại lên khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của Cao Duệ.

      Nhưng đợi đến giờ Ngọ, vẫn có động tĩnh gì. Đinh phu nhân khỏi lo lắng, bèn sai bọn người hầu xem đoàn đón dâu đến đâu rồi.

      lâu sau những người được sai quay về, vừa thở dốc vừa : “Phu nhân, việc hay rồi. Bên ngoài rất nhiều binh lính, kinh thành giới nghiêm. Nghe Định Bắc vương đánh... đánh vào phủ thái tử rồi!”.

      Đinh Thiển Hà sợ quá đứng phắt dậy: “Ngươi gì?!”.

      Người hầu lắp bắp lại lần nữa, Đinh phu nhân đứng như trời trồng.

      Trước khi , Đinh Phụng Niên căn dặn bà, Định Bắc vương sớm muộn gì cũng tạo phản. Bà từng lo lắng hỏi liệu có tạo phản đúng ngày Thiển Hà xuất giá, nhưng Đinh Phụng Niên khẳng định chắc chắn là . Trong tay Cao Duệ có quân quyền, trong kinh thành chỉ dựa vào hai nghìn quân giữ thành đủ đối kháng với nghìn vệ quân của phủ thái tử và ba nghìn cấm quân. Ông tiếp quản đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ, chắc chắn Cao Duệ chăm sóc tốt cho bà và Thiển Hà. Đinh phu nhân ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đờ đẫn, bà khẽ câu: “Lão gia, Cao Duệ bỏ mặc chúng ta mà làm phản rồi!”.

      Sân trước vang lên tiếng kêu thét và tiếng binh khí va vào nhau, ngay sau đó, mấy kẻ áo đen bịt mặt xông vào.

      Người dẫn đầu thấy Đinh phu nhân hành lễ : “Phu nhân, thuộc hạ phụng lệnh vương gia đón phu nhân và tiểu thư đến nơi an toàn. Ở đây rất nguy hiểm”.

      Trong lòng Đinh phu nhân lại nhen lên tia hy vọng. Định Bắc vương vẫn quên mẹ con bà. Nhà họ Đinh thể thoát khỏi liên quan với Định Bắc vương, bà và Thiển Hà chỉ có thể theo người này. Đinh phu nhân quyết đoán, gạt nước mắt trấn tĩnh : “Được!”.

      Nghe thấy tiếng mẹ , Đinh Thiển Hà như chợt tỉnh giấc mộng. Nàng chỉ vào người áo đen lớn tiếng hỏi: “Mẹ, thế này là thế nào? Có đúng là, đúng là chàng đánh đến phủ thái tử ? Mẹ sớm biết điều này đúng ? Chàng đến phủ đón con, chỉ là mượn cơ hội dụ thái tử xuất cung về phủ để ra tay?”. Đinh phu nhân vội vã kéo con : “Cha con ủng hộ Định Bắc vương, chúng ta là người nhà! Chúng ta tìm cha con. Thiển Hà, chúng ta thôi!”.

      “Con !”. Đinh Thiển Hà lắc đầu, nàng nghĩ tới những lời ám chỉ Đỗ Hân Ngôn . Chẳng lẽ đúng là Cao Duệ lợi dụng nàng? Vì binh quyền trong tay cha nàng? Vì hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ?

      Nàng lùi dần từng bước, nhìn hai người áo đen trong phòng, mặt trắng bệch. Đinh Thiển Hà đẩy cửa sổ phía sau rồi nhảy ra ngoài, hét lên: “Con phải tìm chàng hỏi cho ra lẽ!”.

      Nàng mặc kệ tiếng người hò hét phía sau, xách váy đỏ chạy về phía chuồng ngựa, nước mắt tuôn rơi. Hoàng thượng hạ chỉ chọn thái tử, tại sao Cao Duệ vẫn chưa vừa lòng làm Định Bắc vương? Chàng giấu nàng! Chàng để nàng mừng vui hồi hộp chờ đợi ngày xuất giá. Kết quả là đợi được ngày chàng khởi binh mưu phản.

      Bên tai có tiếng gió rít qua, bóng đen ngăn nàng lại.

      “Ta đâu, các ngươi mang mẹ ta là được rồi”. Đinh Thiển Hà vừa thở vừa nhìn người áo đen.

      Người áo đen vẫn gì, đưa tay ra bắt lấy nàng.

      Đinh Thiển Hà nổi cơn thịnh nộ, tung chân đá. Người áo đen võ công cao cường, nhanh chóng vòng ra phía sau nàng, ngón tay khẽ chạm vào huyết mạch cạnh gáy, rồi đưa tay đỡ lấy Đinh Thiển Hà bất tỉnh, bế nàng rời .

      Khách khứa ở phủ Đinh cũng rời hết, trong nội viện chỉ còn lại đám tôi tớ hoảng hốt, bỗng đâu có tiếng ai hét lên: “Chạy thôi! Lão gia và Định Bắc vương mưu phản rồi!”.

      Trong chốc lát, tiếng bước chân, tiếng khóc lóc hỗn loạn vang lên. Nửa canh giờ sau, phủ Đinh bóng người. Những tấm hồng điều lặng lẽ bay trong gió lạnh.

      Phủ thái tử bên hồ Tinh Tử bị vệ đội kinh thành vây chặt. Người dẫn quân chính là đốc sát kinh thành Vương Phủ Thần. Những mũi tên lửa bay vào phủ thái tử, những gian nhà gần phía ngoài bốc cháy dữ dội. đội binh sĩ đẩy thân gỗ hò theo hiệu lệnh để phá cửa lớn.

      Vương Phủ Thần hét lên: “Nhanh lên! Trong nửa canh giờ phải tấn công được vào bên trong!”.

      Vương Phủ Thần nghiêng đầu, nhìn về phía bên kia hồ Tinh Tử, đối diện phủ thái tử. Kế hoạch của Cao Duệ là tấn công phủ thái tử, khiến Cao Hy phải rời khỏi phủ theo địa đạo, còn Cao Duệ dẫn theo thị vệ của vương phủ mai phục chặn bên ngoài trạch viện cuối địa đạo.

      Phía hoàng cung vang lên tiếng chém giết, vệ đội kinh thành và cấm quân giao chiến với nhau.

      Vệ đội kinh thành có hai nghìn người ngựa, cấm quân hoàng cung có ba nghìn người, bên ngoài kinh thành hai mươi dặm còn có Hổ Vệ doanh trung thành với hoàng thượng, đội quân này có ba mươi nghìn người.

      Hổ Vệ doanh bên ngoài kinh thành nhận được tin cần có thời gian, muốn công phá cổng thành đóng chặt cũng cần có thời gian. nghìn năm trăm người của vệ đội kinh thành giữ chân cấm quân, cấm quân phải bảo vệ an toàn của hoàng cung nên rời khỏi cung. Bách quan đến phủ Định Bắc vương chúc mừng bị hai trăm gia thần của Cao Duệ khống chế. Năm trăm người còn lại của vệ đội kinh thành tranh thủ bao vây phủ thái tử, ngăn cho cấm quân bảo vệ phủ thái tử và thị vệ trong phủ lọt ra ngoài.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Tảng sáng, cả bốn cửa thành đóng kín, toàn bộ đường phố xung quanh phủ thái tử giới nghiêm, tin tức thể truyền ra ngoài.

      Phủ thái tử biết vệ đội kinh thành đến tấn công có bao nhiêu người, lửa cháy lớn khiến Cao Hy phải nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất, sớm muộn gì cũng phải rời phủ theo địa đạo, vào trong hoàng cung dựa vào tường thành chắc chắn và bảo vệ của cấm quân để chờ Hổ Vệ doanh ứng cứu.

      Địa đạo hẹp. Cao Hy rời phủ theo địa đạo cùng lắm chỉ mang theo vài thị vệ thân cận. Cao Duệ chọn trăm tinh binh mai phục ở trạch viện bên kia hồ Tinh Tử để giăng lưới chờ đợi.

      Quan trọng nhất vẫn là thời gian. Chỉ cần Cao Duệ giết được thái tử Cao Hy, lấy trăm quan ra ép vua thoái vị, Minh đế giờ như ngọn đèn hết dầu cũng còn cách nào khác.

      Trạch viện chỉ rộng khoảng nửa mẫu. Sân vườn rộng, nhưng phong cảnh rất đẹp. Người biết nội tình tưởng đây là biết uyển của gia đình giàu có nào đó.

      Sau khi nghe được tin từ Tiếu Phi, Cao Duệ sai người lặng lẽ quan sát, nhưng hề thấy Đỗ Hân Ngôn hay bất cứ đại thần nào ra vào nơi này.

      Trạch viện chỉ có ông già trông cửa họ Hà.

      Mỗi tuần ông cụ ra phố lần mua đồ dùng cho cả tuần, cứ cách hai ngày lại dắt ngựa dạo canh giờ. Thường ngày chỉ ở trong trạch viện hề ra ngoài.

      Trương tiên sinh lo lắng : “Vương gia, sỗ đăng ký của nha phủ kinh thành có ghi chủ nhân của trạch viện này tên là Vương Đại Thông. Nhưng điều tra tất cả những người có tên Vương Đại Thông ở kinh thành, ai có thể mua nổi trạch viện này. Nhưng cũng loại trừ là biệt uyển của phú thương bên ngoài thành. Tiểu nhân vẫn lo đây là quỷ kế của Thẩm Tiếu Phi! Nàng ta trúng cổ độc, chắc hận vương gia thấu xương, sao có thể đưa ra tin tức này?”.

      Cao Duệ trầm ngâm lát rồi : “Theo tiết lộ của những người thợ năm xưa xây phủ thái tử, khi xây Phương Thinh cho phép người thường lại gần, đích thần Đỗ Thành Phong chọn thợ, sau khi xây xong phủ, đám thợ đó cũng biến mất tìm được ai. Dọc theo Phương Thinh và trạch viện cũng tìm thấy những lỗ thông hơi giấu ở các bãi bồi. chắc chắn địa đạo có tồn tại. Ngựa của Lão Hà cũng là loài ngựa nòi của thảo nguyên Khiết Đan, nhà giàu giỏi lắm mới mua được con, thế mà Lão Hà nuôi đến hai con. Nuôi ngựa đương nhiên để tiện chạy trốn. Bản vương sai ngươi điều tra tất cả những người có tên Vương Đại Thông trong kinh thành, nhưng ai có đủ năng lực để nuôi loại ngựa này, mua trạch viện này. Họ tưởng rằng, kinh thành mấy chục vạn người như thế, bản vương thể dùng đến cách ngu ngốc này, nhưng chính cái cách ngu ngốc này điều tra ra đầu mối. Quá nhiều điểm trùng hợp như thế, bản vương có thể khẳng định, lối ra của địa đạo kết nối phủ thái tử và thế giới bên ngoài chính là ở đây. Còn chuyện Thẩm Tiếu Phi có liên lạc với ai giờ này bản vương vẫn chưa dám khẳng định. Cái chết của Đỗ Thành Phong khiến Thẩm Tiếu Phi trở thành kẻ thù giết cha của Đỗ Hân Ngôn, nàng ta thể về phe Đại hoàng huynh. Hơn nữa, nàng ta cũng dám đẩy ta đến chỗ chết, vì ta cho nàng ta uống song tâm cổ độc”.

      Nghe đến song tâm cổ độc, khuôn mặt Trương tiên sinh giãn ra như trút được gánh nặng. thắc mắc hỏi: “Tại sao vương gia lại coi trọng Thẩm tiểu thư như vậy?”.

      Cao Duệ cười đáp: “Gia Luật Tòng Phi dẫn quân đến biên cương, giao dịch với bản vương là , và cả tấm chân tình của ta với Thẩm Tiếu Phi cũng là . Giữ nàng ta để còn ra giá với Gia Luật Tòng Phi”.

      “Dù có thế nào, vương gia cũng nên cẩn thận. Đỗ Hân Ngôn theo Đinh Phụng Niên về phía Bắc, thuộc hạ nghĩ chắc ra tay với Đinh Phụng Niên. Nước cờ này chúng ta dùng Đinh Phụng Niên để dụ Đỗ Hân Ngôn, phe thái tử vắng trụ cột này cũng mất vài phần thực lực”.

      Cao Duệ cười tự phụ, ánh mắt lại mênh mang khói sóng. Chàng thêm gì về kế hoạch của mình với Trương tiên sinh. Chàng tin rằng, kế hoạch của chàng hoàn toàn kín kẽ.

      Phía bên kia hồ Tinh Tử, phủ thái tử mịt mùng khói lửa, nghe thấy cả tiếng hô chém giết.

      Bên ngoài trạch viện là con đường yên tĩnh, đối diện là ngọn đồi cây cối rậm rạp.

      Khu rừng gần trạch viện nhất cách khoảng ba mươi trượng, Cao Duệ và trăm tinh binh mặc áo khoác trắng, chờ đợi ở rừng cây bên ngoài trạch viện. Từ xa nhìn lại, những bóng áo trắng ấy hòa lẫn màu tuyết trắng nền đất.

      Cuối cùng cánh cửa trạch viện cũng hé mở, Lão Hà thò đầu ra quan sát xung quanh.

      Ánh mắt Cao Duệ lộ vẻ hưng phấn, lặng lẽ ra dấu.

      lát sau, cửa mở, vài thị vệ ra, ở giữa là thái tử Cao Hy mặc hoàng bào. Lão Hà dắt hai con ngựa ra.

      Mấy thị vệ cảnh giác bảo vệ Cao Hy, khi đỡ Cao Hy lên ngựa, trong rừng bỗng vang lên tiếng hét, tến bắn ào ào.

      “Có mai phục, hộ giá!”.

      “Thái tử chạy mau!”. Đám thị vệ vừa múa đao ngăn tên vừa hét.

      Lúc này trong rừng tiếng tên rời dây cung vẫn vang lên dứt, Cao Hy nấp sau lưng thị vệ, thể lên ngựa được.

      Cao Duệ thấy vậy cười nhạt rồi cùng trăm tinh binh từ trong rừng xông ra. Chàng ngắm chuẩn Cao Hy ở sau lưng ngựa, giương cung bắn thẳng về phía đó. Tên bay rất nhanh nhưng lại bị thị vệ phát chắn cho Cao Hy.

      Chỉ trong chớp mắt, người ngựa của Cao Duệ bao vây trước trạch viện.

      Cao Duệ mặc áo giáp bạc, dũng khí ngời ngời, cười lớn bước đến, chỉ vào Cao Hy : “Đại hoàng huynh, cổng thành đóng, cấm quân cũng bị cầm chân thể ứng cứu. Huynh cảm thấy có thể vào được hoàng cung để đợi Hổ Vệ doanh sao?”.

      Cao Hy thở dài, nhìn Cao Duệ : “Phụ hoàng phong đệ làm Định Bắc vương. Hôm nay vốn là ngày lành đệ cưới vương phi, nếu đệ yên phận làm Định Bắc vương, ta gây chuyện huynh đệ tương tàn”.

      Cao Duệ phì cười: “Huynh đệ chúng ta tranh giành ngôi thái tử bao nhiêu năm nay, huynh cảm thấy cái gọi là Định Bắc vương có thể an ủi được ta sao? Nếu đúng là Đại hoàng huynh muốn cho ta cả đời làm Định Bắc vương, hà cớ gì dám để ta dẫn binh xuất chinh chống lại người Khiết Đan? phải là muốn dùng cớ thành thân để giữ ta ở lại kinh thành sao? Tiểu Đỗ làm ra vẻ con nối nghiệp cha xin chỉ đến chiến trường phương bắc, phải vì sợ binh quyền rơi vào tay Đinh Phụng Niên rồi bị ta sử dụng đó sao? Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời mà thành thân, sợ là cũng chẳng được đến phủ Đại Danh. Phụ hoàng cũng còn bao nhiêu ngày nữa, là các ngươi ép ta ra tay”.

      “Ép đệ? Ép đệ giao dịch với người Khiết Đan?! Đệ biết Khiết Đan vẫn luôn nhòm ngó thiên triều của chúng ta, đệ lại cấu kết với Khiết Đan dẫn binh đến vùng biên ải mưu đồ đoạt lấy binh quyền của đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ. Tam hoàng đệ, đệ dẫn sói vào nhà!”. Cao Hy nghĩ đến đây lại giận đến run người.

      Việc hợp tác với Khiết Đan, Cao Duệ cảm thấy là dẫn sói về nhà. Cao Duệ và Tiếu Phi giống nhau, cứ lợi dụng rồi tính tiếp. Đến khi lên ngôi, Cao Duệ dẫn binh đánh lại Khiết Đan. Nếu đoạt được hoàng vị, cũng đâu giữ được mạng của mình.

      Cao Duệ lắc đầu : “Chắc phụ hoàng cũng chờ, chờ xem rốt cục ai vào hoàng cung để gặp phụ hoàng. Đại hoàng huynh, được làm vua, thua làm giặc, nếu ta thua, Đại hoàng huynh có giết ta, ta cũng lời oán thán. Đại hoàng huynh tự vẫn hay là muốn ta ra tay?”.

      Cao Hy nhìn Cao Duệ, ánh mắt vô cùng kỳ quái: “Ai thắng ai bại còn chưa biết được. Tam hoàng đệ, đệ tin là ta trúng kế mai phục của đệ sao?”.

      Cao Duệ chau mày còn chưa gì, trong rừng vang lên tiếng tên bắn. Cao Duệ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, biết trúng mai phục khom người xuống, xông về phía Cao Hy. Đánh rắn dập đầu, chỉ cần có được Cao Hy trong tay, việc lớn tất thành.

      Lúc này từ phía trong trạch viện bỗng xông ra đám người, bắn tên thẳng về phía Cao Duệ.

      Cao Duệ bị ép phải lùi lại, sau lưng, tên bay như mưa. Cao Duệ bị tấn công từ hai phía, kéo vội người chặn ngay đằng trước, quay lại thấy trong rừng xông ra rất nhiều binh sĩ khoác áo trắng, đám binh sĩ cũng ngụy trang giống hệt Cao Duệ, mai phục ở ngọn đồi từ trước. Đám tinh binh cũng bị tấn công vây bắt ở khoảng trống giữa trạch viện và rừng cây.

      Lúc này, Cao Hy được hộ vệ đưa vào trạch viện. Trong khoảnh khắc cổng viện đóng lại, trong rừng cây phía ngọn đồi và cả trong trạch viện tiếng hò reo vang dội. Cao Duệ trong lòng oán hận, hét lên: “Xông ra!”.

      Dưới hộ vệ của đám thuộc hạ tinh nhuệ, Cao Duệ vừa đánh vừa lui. Hai con ngựa của Lão Hà tuột dây cương chạy ra phía, đúng tầm của Cao Duệ. Cao Duệ nhảy lên lưng ngựa, gạt những mũi tên bay đến rồi phi ngựa lao vút .

      “Thẩm Tiếu Phi, hóa ra ngươi đứng về phía Cao Hy! Ta nhìn nhầm ngươi! Chẳng lẽ ngươi sợ chết?!”. Cao Duệ nghiến răng, ngựa phi như bay rời khỏi bờ hồ Tinh Tử.

      Liễu rủ trĩu nặng hoa tuyết, mù tan trời sáng. Ngựa phi nước đại, lúc này, Cao Duệ chỉ muốn đến ngay điểm hội họp. Sau này, chàng gặp lại Cao Hy chiến trường.

      Con đường bóng người bên bờ hồ bỗng xuất đám người ngựa. Ánh nắng chiếu những thanh đao sáng loáng như tuyết, trời đất tiêu điều.

      Cao Duệ ghìm cương, con ngựa chồm lên, hí vang rồi dừng lại: “Ha ha, Tiểu Đỗ giỏi đấy! kịp về được đến đây! Đinh Phụng Niên đâu?”.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Đỗ Hân Ngôn mặc nhuyễn giáp đen, cười uể oải, nhận lấy cái hộp trong tay quân sĩ ném qua. Nắp hộp bật ra, đầu Đinh Phụng Niên lăn lông lốc ra ngoài. Đỗ Hân Ngôn lãnh đạm : “Ngày xuất phát, ra khỏi thành ba mươi dặm là ta chặt đầu ông ta, rồi giết sạch cả trăm thân binh hộ vệ ông ta lên phía Bắc. Ta nghĩ, Khiết Đan tiến về phía Nam. Cho dù có tiến về phía Nam, đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ trú phòng dọc biên cương cũng ngu ngốc đến mức phải đợi nguyên soái thống lĩnh của triều đình đến mới chống trả. Vương gia muốn Đinh Phụng Niên tiếp quản hai mươi vạn đại quân, tiếc là đám bộ hạ cũ của ông ta còn chưa biết ông ta chết. Chắc tin tức triều đình cử ông ta thống lĩnh đại quân cũng đến được Bảo Định đâu”.

      Cao Duệ trầm ngâm lát rồi : “Tại sao ngươi lại biết ta mai phục ở đường ra của địa đạo?”.

      “Mấy năm nay, những nội gián ta gửi vào phủ Tam hoàng tử, ai còn sống, nhưng nội gián do người khác gửi vào vẫn sống rất tốt”.

      Ánh mắt Cao Duệ lạnh lẽo: “Là Vô Song sao?”.

      Cao Duệ đơn độc mình, Trương tiên sinh ở đây, thị vệ Vương Nhất Hạc cũng ở đây, hai thị vệ thân tín khác cũng có mặt. Sau khi Cao Duệ dẫn theo trăm tinh binh đến địa điểm mai phục, Đỗ Hân Ngôn phát tín hiệu tấn công phủ Định Bắc vương cứu được gần hết bách quan, nhưng tìm thấy Vô Song và những người kia trong phủ. chàng biết Cao Duệ đưa Vô Song đâu. Chắc chắn Cao Duệ sắp xếp từ trước. Đỗ Hân Ngôn lắc đầu : “Là hộ vệ của Tạ quý phi tặng cho vương gia, vương gia cử bảo vệ Thẩm Tiếu Phi”.

      phải Tạ Lâm. Chính vì nghi ngờ Tạ Lâm, nên mới cử . Tạ Lâm hề biết kế hoạch của ta”. Cao Duệ kiên quyết phủ nhận.

      Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như bớt được gánh nặng. Xem ra chàng nhầm, trong phủ của Cao Duệ có cao thủ, Cao Duệ cử Tạ Lâm, trong bốn thị vệ thân tín của mình đến bảo vệ Thẩm Tiếu Phi chắc chắn là vì nghi ngờ . giờ chàng chỉ có thể dựa vào Vô Song để tìm ra lực lượng chìm của Cao Duệ. Đỗ Hân Ngôn cười: “Vương gia lợi hại, nghi ngờ cả Tạ Lâm. Theo lý mà , Tạ Lâm là người của gia tộc Tạ Thị, lại là người của Tạ quý phi theo vương gia từ khi dựng phủ. tối qua có người thần bí báo tin vương gia mai phục bên bờ hồ Tinh Tử. Để dụ được vương gia, ta phải tương kế tựu kế”.

      biết tại sao, nghe thấy phải Vô Song, Cao Duệ cũng cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. người đứng trước bao nhiêu binh sĩ mà vẫn mảy may sợ hãi. Đôi mắt khuôn mặt tuấn tràn đầy nụ cười.

      phải Vô Song, sao Cao Duệ lại biết điều này. Thẩm Tiếu Phi chỉ cho chàng địa đạo này, với thông minh của mình, Thẩm Tiếu Phi chắc chắn đoán ra Cao Duệ dùng kế ép Cao Hy theo địa đạo, rồi dẫn binh mai phục bên ngoài. Người con lòng sâu như biển ấy, sao Cao Duệ lại nghĩ rằng hạ độc rồi là có thể yên tâm? Cao Duệ cười vang: “ ngờ Thẩm Tiếu Phi lại nặng lòng với ngươi như vậy, còn tiếc tính mạng của mình. Tiểu Đỗ, có những lúc ta khâm phục ngươi, ngươi rất may mắn!”.

      Đỗ Hân Ngôn chau mày, hiểu vì sao Cao Duệ lại nhắc đến Thẩm Tiếu Phi. Nghĩ tới người con này, chàng lại nghiến răng nghiến lợi: “May sao vương gia lại cử Tạ Lâm bảo vệ nàng ta. Ta nhất định phải có được Thẩm Tiếu Phi còn sống! Nghĩ tới mùa xuân năm trước vương gia cưỡi ngựa thi ở ngoại ô, vương gia bảo bỏ qua cả giang sơn và mỹ nhân, lúc đó ta khuyên vương gia từ bỏ hoàng vị, vui vầy với mỹ nhân. Nay đúng là tham quá mà rước họa!”.

      Ánh mắt Cao Duệ thoáng ngạc nhiên, lẽ nào Đỗ Hân Ngôn biết là Thẩm Tiếu Phi giúp mình? “Đừng phí lời, để xem hôm nay ngươi có bắt được ta !”.

      Đỗ Hân Ngôn nhếch môi ngạo nghễ, vung tay, quân sĩ sau lưng nhất loạt giương cung, cho Cao Duệ cơ hội quyết chiến. Nỏ ngắn tầm bắn gần, sức sát thương cực mạnh, Cao Duệ cưỡi ngựa đứng cách họ chưa đầy mười trượng, nếu ngoài dự đoán, chỉ trong nháy mắt, Cao Duệ bị bắn thành con nhím.

      Nghe tiếng mũi tên xé gió lao tới, Cao Duệ tung người nấp sau con ngựa. Cao Duệ hét lớn: “Thẩm Tiếu Phi, còn mau xuất !”.

      Cùng với tiếng gọi của Cao Duệ, khói trắng mờ mịt bùng lên giữa Đỗ Hân Ngôn và Cao Duệ. Trong vòng mấy trượng, giơ tay ra trước mặt cũng chẳng thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

      Đỗ Hân Ngôn lại nheo mắt, nộ khí trào dâng. Lại là Thẩm Tiếu Phi!. “Bắn tên!”, chàng phát thấy khói có độc, chỉ ngăn cản tầm nhìn lập tức hạ lệnh, đồng thời chăm chú lắng nghe, cây cung căng mạnh nhằm thẳng về phía Cao Duệ. Trong chốc lát, tiếng tên bay vèo vèo như mưa, con ngựa Cao Duệ cưỡi khi nãy kêu lên thảm thiết rồi im bặt.

      Gió thổi đến, bông tuyết bay lất phất, khói trắng dần tan.

      con đường liễu bên hồ có con ngựa mình chi chít mũi tên trông như con nhím, những mũi tên cũng cắm đầy mặt đất, Cao Duệ mất hút, bóng áo đen bay vút qua.

      Đỗ Hân Ngôn kịp dặn dò tướng sĩ, thúc ngựa đuổi theo.

      Qua khoảng rừng cây, Đỗ Hân Ngôn thấy người áo đen cầm kiếm đứng bên hồ như đợi chàng. Thấy chàng cưỡi ngựa lại gần từ từ tháo mặt nạ, cười khổ sở: “ chạy mất rồi”.

      Đỗ Hân Ngôn nhìn khuôn mặt người này giật mình: “Tử Hạo sao?”.

      Vệ Tử Hạo bất lực : “Tuy cổng thành đóng, nhưng ràng là Cao Duệ chuẩn bị sẵn đường lui. ta chỉ dựa vào mình Đinh Phụng Niên. Ngày hôm nay Cao Duệ khởi , tất có tướng sĩ theo, chỉ là biết sào huyệt của ta ở đâu”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :