1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghìn kế tương tư - Trang Trang (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      10.2

      chỉ có thế, Thẩm Tiếu Phi còn đẩy Đinh Thiển Hà lại gần Cao Duệ, Đinh Phụng Niên là cá thớt, thể theo. có Đinh Phụng Niên, thể xuất tượng náo loạn ở đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ. có Gia Luật Tòng Phi câu kết đồng mưu, Khiết Đan dàn trận mười lăm vạn người ngựa ở biên cương.

      Đỗ Hân Ngôn cười tê tái. Chàng hiểu ra sao? Hiểu ra cũng đâu cứu được phụ thân chàng.

      “Ngủ giấc , ngày mai, đến thiên lao gặp phụ thân con”. Thành Liễm vỗ vai Đỗ Hân Ngôn, thở dài rồi ra ngoài.

      Đỗ Hân Ngôn phun ra ngụm máu tươi, nhắm mắt lại, rồi ngã xuống.

      Thiên lao tối tăm ẩm ướt.

      Từng bước chân , như giẫm trái tim yếu mềm của chính mình. Đỗ Hân Ngôn ngủ đúng mười hai canh giờ, tắm gội, cạo râu, thay sang bộ quần áo tang màu trắng. Chàng trở lại vẻ tuấn tú thường ngày, ngoại trừ ánh mắt, giá băng như ngôi sao giữa đêm đông.

      Chàng theo ngục tốt, môi mím chặt lại.

      hai bức tường đá thắp đèn dầu mờ tối, trong phòng thẩm vấn, những dụng cụ tra tấn đen đúa bẩn thỉu vì ngấm máu lâu ngày. Bất giác chàng nhớ tới sắc trời tươi đẹp ở Lạc Dương, mẫu đơn kiều diễm, và cả khuôn mặt e thẹn xinh đẹp của Đinh Thiển Hà.

      Tất cả những thứ đẹp đẽ đó hình như thuộc về thế giới khác, còn liên quan gì đến chàng nữa.

      Đỗ Hân Ngôn bước, đau bước. Chàng nghĩ tới những chuyện thú vị giữa chàng và Cao Hy từ đến giờ. Hai người là huynh đệ máu mủ ruột rà, chàng giúp Cao Hy là việc đạo nghĩa phải làm. Cao Hy ôn hòa, độ lượng, người chính trực. Chàng rất mến mộ Cao Hy, vì quan hệ tốt với Cao Hy nên luôn xa cách với Tam hoàng tử Cao Duệ.

      Trong ấn tượng của chàng, Cao Duệ rất thông minh, hành quả quyết, tâm cơ sâu sắc.

      Còn nhớ có lần thái phó bắt học thuộc bài, là ngày hôm sau hoàng thượng kiểm tra. Ai học thuộc, người đó có thưởng. Thế mà hôm đó Cao Hy lại lẻn ra khỏi cung đến tìm chàng, thấy chàng sao mới yên tâm quay về. Vì trước đó, Cao Hy thấy Cao Duệ cứ nhìn mãi lên cái cây to, bèn hỏi Cao Duệ nhìn cái gì, Cao Duệ trả lời: “Cây cao thế này, với khinh công của Tiểu Đỗ mà ngã xuống có gãy chân ?”.

      Chàng thấy Cao Hy ngốc, vì câu đầu đuôi đó mà chạy ra khỏi cung đến tìm mình. Kết quả hoàng thượng thấy Cao Hy đâu, phạt Cao Hy chép trăm lần thiên Nhan Uyên, Khổng Tử, và thưởng cho Cao Duệ chiếc bút lông chồn ngọc tía.

      Từ đó chàng coi thường Cao Duệ.

      Từ Cao Duệ là người giỏi tính toán, đến khi trưởng thành cũng vẫn giỏi tính toán.

      Đỗ Hân Ngôn nhếch miệng cười châm biếm. Chàng ưỡn ngực, tay cầm hộp thức ăn, bình tĩnh cất bước.

      Ngục tốt dừng lại ở gian trong cùng, tiếng khóa mở lách cách càng khiến thần kinh của Đỗ Hân Ngôn đau đớn. Chàng cố nén lại những giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt, bước vào phòng giam.

      Đỗ Thành Phong ngồi bó gối chiếc giường đá, áo xanh sạch hạt bụi. Chòm râu bạc rung rung dưới cằm, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên.

      “Phụ thân!”. Đỗ Hân Ngôn vừa gọi tiếng cổ họng nghẹn lại, chàng cúi đầu, lấy rượu và thức ăn trong hộp bày ra ngoài.

      Đỗ Thành Phong vỗ đùi cười: “Cũng được đấy! khóc! Suốt ngày nghe người ta gọi Tiểu Đỗ Kinh Thành, nghe cái tên thích rồi, như công tử bột ấy!”.

      xong, ông cầm đũa gắp miếng gà muối nếm thử, vội vã khen ngon: “Gà muối mua ở quán ông Trương thành Nam đúng ? Ông Trương làm món gà muối rút xương này thịt béo mềm. May mà con còn nhớ là cha con thích ăn món gà của ông ấy!”.

      Cuối cùng Đỗ Hân Ngôn cũng thể kìm nén được, chàng ôm lấy chân cha khẽ : “Chúng ta tìm kẻ chết thay được ? Giả chết?”.

      Tay Đỗ Thành Phong run run, khuôn mặt co rúm, ông nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chỉ trong thoáng lấy lại vẻ tươi cười: “Thực ra, cha cũng muốn rồi. Con cũng lớn, mẹ con đơn dưới ấy bao lâu nay, đợi cha lâu lắm rồi. Những điều con vừa cần đâu. Nếu có cách, hà cớ gì cha con phải nhận tội Kim Điện?”.

      “Nhưng, việc này ràng là…”.

      “Im miệng!”.

      Đỗ Thành Phong nhìn con trai mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy chua xót, ông với Đỗ Hân Ngôn: “Cha con còn vì Đại điện hạ”.

      Đỗ Hân Ngôn chấn động.

      “Thuở , cha và của con dựa vào nhau mà sống. Để nuôi sống , cũng là nuôi sống bản thân mình, cha tòng quân. Thế rồi, các huynh đệ nể mặt, gọi tiếng Đỗ đại ca, Lão Đỗ. Cha giẫm lên xác chết của các huynh đệ chiến trường mà thăng tiến từng bước. Rồi hoàng thượng để ý, lấy con làm phi tử, nhà chúng ta trở thành hoàng thân quốc thích. Giờ cha chịu oan thế này, các huynh đệ trong quân cảm kích ơn Lão Đỗ trượng nghĩa, hoàng thượng hổ thẹn, càng đối tốt với của con, đối tốt với Đại điện hạ. Đây mới là nước cờ quan trọng nhất, con hiểu ?”. Ánh mắt của Đỗ Thành Phong vô cùng sắc bén.

      Trong lòng Đỗ Hân Ngôn chỉ còn nỗi đau. Giọng chàng khản đặc: “Cha hỏi con những chuyện này chưa? Con cứ ngồi nhìn cha chết vậy sao?”.

      Bốp! Đỗ Thành Phong tát chàng cái nảy lửa. “Tiểu Đỗ Kinh Thành? Sao lại nhụt chí đến vậy? Chí làm trai phải lập chiến công nơi sa trường, tranh hùng chốn triều đình. Trêu hoa ghẹo liễu, chẳng ra thể thống gì!”.

      Đỗ Hân Ngôn cúi gằm mặt xuống, nửa khuôn mặt bầm tím. Sao chàng hiểu, sao chàng biết những quan hệ lợi hại này. Chàng chỉ muốn nhìn thấy cha mình bị ban chết mà thể làm gì.

      “Tấu trình của Đinh Phụng Niên cũng đúng lúc !”. Đỗ Hân Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

      Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên là lão tướng lăn lộn bao năm ngoài chiến trường cùng cha chàng. Hai nhà giao hảo, từ chàng lớn lên cùng Đinh Thiển Hà. Đỗ Hân Ngôn phát ra rằng, người chàng hận nhất, phải là Cao Duệ, mà chính là Đinh Phụng Niên.

      Đỗ Thành Phong nhìn con trai, thở dài: “Con người đều thay đổi. Cha biết con và Thiển Hà thanh mai trúc mã, con trẻ vô tội. Đinh Thiển Hà và Đinh Phụng Niên liên quan gì đến nhau. Nếu con muốn lấy Đinh Thiển Hà, cha cũng trách con. Nếu nó mà lấy Cao Duệ hỏng cả đời”.

      Đỗ Hân Ngôn nhắm mắt lại, trong lòng băng giá.

      “Con có biết tại sao lại đặt tên con là Hân Ngôn ? Khi sinh con ra mặt trời vừa mới mọc, mẹ con , mong rằng cuộc đời con sau này được như ánh nắng, được bước dưới ánh mặt trời, được ngẩng cao đầu mà hùng hồn cất tiếng”.

      Đỗ Hân Ngôn chỉ thấy đau xót, ánh nắng mặt trời còn ở bên chàng. Trái tim của chàng chìm sâu vào bóng đêm dục vọng của tranh quyền đoạt vị. Chỉ khi Cao Hy kế vị, giết Đinh Phụng Niên, giết cả Thẩm tướng và Thẩm Tiếu Phi, trái tim chàng mới có cơ hội thấy lại ánh mặt trời.

      Chàng coi thường Thẩm Tiếu Phi, coi thường Cao Duệ, coi thường thế lực của Tạ quý phi và phủ Tam hoàng tử. Chàng tưởng rằng chỉ dựa vào bản thân mình cũng có thể giúp Cao Hy kế vị. Chàng sai rồi! Mắt chàng mở trừng trừng u ám giá lạnh.

      Ngục tốt tới, chùm chìa khóa đeo ở thắt lưng va vào nhau lẻng xẻng.

      Đỗ Hân Ngôn biết đến lúc chàng phải . Chàng nhìn cha, khắc sâu vào trái tim nụ cười của cha, thản nhiên và tình vô bờ bến của cha dành cho chàng. Chàng quỳ xuống dập đầu, nâng chén rượu: “Nhi tử tiễn biệt phụ thân đại nhân”.

      Đỗ Thành Phong uống cạn chén rượu, định gì đó, cuối cùng lại thôi.

      Ra khỏi phòng giam, Đỗ Hân Ngôn hít sâu hơi, dám quay đầu lại. Chàng khẽ : “Phụ thân yên tâm, con nhất định đường đường chính chính bước dưới ánh nắng mặt trời”.

      Chân bước mà lòng thắt lại. Hai mắt chàng khô cạn như đáy giếng khô.

      Tối hôm đó, Thành Liễm phụng chỉ ban rượu độc cho Đỗ Thành Phong tự vẫn.

      Phủ họ Đỗ màu tang tóc. Tiếng than khóc thấu trời, duy chỉ có Đỗ Hân Ngôn lệ.

      Minh đế niệm tình thân, cho phép Đại hoàng tử Hy ra khỏi phủ, lệnh cho Đại hoàng tử đưa Đức phi đến viếng. Đồng thời lấy cớ công vụ ở Giám Sát Viện bận rộn, lệnh cho Đỗ Hân Ngôn phải “định ưu”[2].

      [2] “Định ưu”: Thời xưa, khi cha mẹ qua đời, quan lại phải ở nhà thủ tang, thường là ba năm, mãn tang mới được trở lại làm quan.

      Tin tức truyền ra ngoài, những kẻ gió chiều nào che chiều ấy cho rằng, tuy Đỗ Thành Phong chết, nhưng nhà họ Đỗ tàn. Thế là văn võ bá quan đến chia buồn vô cùng tấp nập. Trước cửa Đỗ phủ ngựa xe như nước, còn náo nhiệt hơn cả ngày thường.

      Đỗ Hân Ngôn ở linh đường đáp lễ, bỗng nghe thấy bên ngoài xướng tên: “Tam điện hạ đến!”.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      10.3

      Ngẩng lên Cao Duệ đến cửa linh đường. Cao Duệ mặc mãng bào trắng bạc, lưng thắt ngọc bội, ngọc thụ lâm phong. Thấy nụ cười nhếch mép thoáng qua mặt , trong lòng Đỗ Hân Ngôn trào lên nỗi hận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đón tiếp: “Phụ thân bị ban tội chết, thân mang tội, sao dám để Tam điện hạ đến đây. Hạ quan là lo sợ”.

      Cao Duệ chắp tay sau lưng bước lại gần Đỗ Hân Ngôn, thoáng cười, rồi vào tai chàng: “Tiểu Đỗ, đừng giả vờ nữa. Chúng ta lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ ta còn hiểu ? Có khi nào huynh nhìn thấy ta mà lại lo sợ, có mà hận thể giết ta ngay lập tức. Được làm vua thua làm giặc. Tất cả là số phận! Nếu ta thua, kết cục cũng chẳng hơn gì Lão Đỗ đại nhân. Thẩm tướng nghĩ ra kế hay, ta dùng mới là kẻ ngốc. Lão Đỗ đại nhân cũng muốn bỏ qua cơ hội này, dùng mạng của mình để tướng sĩ cảm tạ ân đức của nhà họ Đỗ. Ta dốc sức mua chuộc lòng tướng sĩ, xem ra phí công toi. Đinh Phụng Niên cũng bị mất uy tín trong quân đội, tấu sớ vạch tội ông ta dày hai tấc, phụ hoàng thuận nước đẩy thuyền bắt ông ta phản tỉnh trong phủ cũng coi như đòi lại công bằng cho Đức phi nương nương. Lão Đỗ đại nhân vừa chết, phụ hoàng cho phép Đại hoàng huynh xuất phủ. Riêng cảnh náo nhiệt nơi đây, cũng đủ thấy uy danh của Đỗ phủ chẳng suy giảm chút nào”.

      Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng trả lời: “Người chết rồi, Tam điện hạ hà tất phải đến đây tỏ uy phong?”.

      “Tiểu Đỗ sai rồi, ta thành tâm đến phúng viếng Lão Đỗ đại nhân. đời trung thành hết mực, đến lúc chết vẫn quên phát huy tối đa tác dụng. Thực khiến ta khâm phục”. Cao Duệ thành tâm thực ý , rồi bước vào linh đường, thắp hương khấn vái.

      Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ đứng đằng sau Cao Duệ, đánh giá nhất cử nhất động của người này. Chàng tự với mình, lỗ mãng hành động chỉ có lỗi với cái chết của cha chàng. Trong lòng chàng càng khắc sâu những cái tên Cao Duệ, Thẩm tướng, Thẩm Tiếu Phi, sau này chàng đòi lại bằng hết.

      Thấy Cao Duệ thắp hương xong, chàng lãnh đạm đáp lễ. Lúc này chàng mới hỏi: “Đinh Phụng Niên thất thế, Tam điện hạ còn muốn cưới Thiển Hà ?”.

      Cao Duệ mỉm cười: “Lúc này nếu ta gạt Đinh Phụng Niên ra, mất lòng người. còn có ai chịu theo ta? Tuy rằng Lão Đỗ đại nhân dùng chính tính mạng của mình để giữ lòng quân theo Đại hoàng huynh, nhưng có điều, ta có được ủng hộ của thừa tướng tổn thất cũng đáng kể gì. Phụ hoàng hạ chỉ ban hôn ước, mồng tám tháng mười hai này ta lấy Đinh Thiển Hà. Tiểu Đỗ nhất định phải đến uống chén rượu mừng đấy”.

      “Hạ quan đến. Tam điện hạ lấy Thiển Hà, ta hiếu kỳ Thẩm Tiếu Phi nghĩa nặng tình sâu với điện hạ như thế, mà có được cả danh phận chính phi”.

      Cao Duệ thư thả đáp: “Nếu ta thắng, hai cung đông tây mỗi người bên. Tiểu Đỗ, huynh muốn ly gián cũng vô ích, Phi Nhi hề để ý đến danh phận”.

      Hai người đều hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, ngoài mặt vẫn tươi cười mà trong bụng nghĩ mưu tính kế. Giọng Đỗ Hân Ngôn như tiếng muỗi: “Ai giành thắng lợi sau cùng giờ còn chưa ”.

      Cao Duệ nhìn chăm chú cảnh Đỗ phủ màu tang tóc, : “Trước giờ ta chỉ muốn đua tranh với Đại hoàng huynh, việc gì cũng muốn vượt qua. Cũng có thể, cuộc chiến của ta và Đại hoàng huynh giờ mới thực bắt đầu. Ta biết ngươi giúp huynh ấy. Chúng ta hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình. Sau này đại ca trở thành hoàng đế tốt. Duệ ta cũng thế”.

      Nhìn theo bóng dáng Cao Duệ, Đỗ Hân Ngôn từ từ thả tay ra, trong lòng bàn tay hằn những vết móng tay rướm máu.

      Vừa tiễn Cao Duệ, lão quản gia lại thầm vào tai Đỗ Hân Ngôn là Đinh Phụng Niên dẫn Đinh Thiển Hà vào viếng. Đỗ Hân Ngôn nhìn ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh. Chàng chỉnh lại áo, bình tĩnh : “Mời vào!”.

      Có những lúc Đỗ Hân Ngôn cảm thấy mình suy nghĩ quá sâu xa. Giống như việc lần nào chàng cũng cố ý để Thẩm Tiếu Phi bỡn cợt mình, chỉ để xem rốt cuộc người này muốn làm gì. Giờ chàng hiểu ra mọi việc, vẫn có thể đáp lễ cha con Đinh Phụng Niên mà để lộ chút phẫn nộ nào.

      Sau trận chiến với Khiết Đan trở về kinh thành chưa đầy vài tháng, Đinh Phụng Niên phát tướng. Sát khí nơi chiến trường dường như được gột sạch chỉ trong đêm. Ngay cả khẩu khí chuyện cũng giống võ tướng bao năm chinh chiến nơi trận mạc. Ông ta hạ giọng với Đỗ Hân Ngôn: “Hiền chí, lão phu cũng biết cha cháu lại nhận trách nhiệm này. Lão phu chỉ là…”.

      Đỗ Hân Ngôn nặng nề ngắt lời ông ta: “Đinh bá bá, cần nhiều lời. Cháu tin bá bá cũng chỉ nóng ruột muốn yên lòng quân, ngăn chặn triệt để việc đổi gạo trong quân. Cháu cũng thể nghĩ cha mình lại hồ đồ đến thế, làm ra những việc thế này! May mà hoàng thượng thánh minh, liên lụy gì đến họ Đỗ”.

      tia kinh ngạc thoáng qua trong ánh mắt của Đinh Phụng Niên. Ông ta thở dài vỗ vai Đỗ Hân Ngôn, như biết nên an ủi chàng thế nào cho phải. Nhưng trong bụng lại cười nhạt, Đỗ Thành Phong dựa vào cái gì mà ngồi vào chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, nếu phải vì muội muội của ông ta được phong phi? Nay Thiển Hà có thể trở thành Tam hoàng tử phi, sau này có thể trở thành hoàng hậu. Nếu ái nữ trở thành hoàng hậu, ông ta trở thành quốc trượng thái sư. Còn nếu về phe Đại hoàng tử Hy, ông ta có được điều gì? Lại tiếp tục khuất sau cái bóng của Đỗ Thành Phong. Đỗ Hân Ngôn ngươi chẳng qua cũng chỉ là viên quan tứ phẩm, là tri ở Giám Sát Viện. Hoàng thượng ban hôn, Đỗ Thành Phong được ban cho cái chết, ông ta nhìn thấy được tiền đồ xán lạn chờ mình ở phía trước.

      Nhưng kịch hay vẫn phải diễn tiếp, Đinh Phụng Niên nhìn thấy Đinh Thiển Hà cắn môi đứng bên cạnh, khẽ thở dài: “Cháu cố nén đau thương nhé! Người làm bá bá như ta cũng ngờ thể lại thế này! Ta biết cháu và Thiển Hà thanh mai trúc mã, ta cũng luôn coi cháu như con trai của mình. Nhưng con a đầu này, đâu có nghe theo lời cha mẹ. Hoàng thượng ban hôn, là Thiển Hà nhà ta có lỗi với cháu”.

      “Là do cháu có được cái phúc này. Cháu trách gì Thiển Hà”.

      Đinh Phụng Niên lắc đầu : “Thiển Hà, cha về trước, hai đứa chuyện với nhau nhé!”.

      Đinh Thiển Hà vẫn yên lặng đứng bên cạnh, nghe cha thế cũng câu nào. Trong lòng nàng cảm thấy rất buồn, từ lúc vào đây đến giờ, Đỗ Hân Ngôn vẫn chưa hề nhìn nàng lần. Nàng uất ức nghĩ, việc này có thể trách nàng sao? Chẳng lẽ nàng thích Cao Duệ là sai?

      Đỗ Hân Ngôn khách sáo nhờ chú Quý tiễn Đinh Phụng Niên. Lúc này chàng mới quay lại nhìn Đinh Thiển Hà. Nàng mặc bộ đồ tang màu trắng bạc, khiến chàng nhớ tới Cao Duệ cũng hay mặc mãng bào màu trắng bạc. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy Đinh Thiển Hà mặc y phục màu trắng, nên có phần ngẩn ngơ. Đinh Thiển Hà áo đỏ kiều hoạt bát, giờ mặc áo trắng lại trở nên diễm lệ hiền hòa, vẻ ngây thơ biết buồn lo cũng còn nữa. Chàng cười khan : “Thiển Hà hôm nay giống tiểu thư khuê các rồi”.

      “Tiểu Đỗ!”. Đinh Thiển Hà cũng còn ăn miếng trả miếng như ngày thường, tiếng gọi cũng có phần hoảng hốt.

      Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như bị kiến cắn, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, người con chàng vẫn coi như muội muội giờ trở thành con của kẻ thù giết cha, chàng cố cười : “Vào trong chuyện ”.

      Chàng lặng lẽ dẫn Đinh Thiển Hà vào trong nội viện. Mỗi cơn gió tới, hai gốc ngân hạnh trăm năm tuổi lại rụng đầy lá vàng, đứng thẫn thờ dưới gốc cây, nhớ lại trước đây thường hay cùng Thiển Hà trèo lên cây ngồi chuyện.


      Đinh Thiển Hà cũng nhớ lại chuyện này. Nàng nhìn cái chạc ba cây : “Tiểu Đỗ, trước đây chúng ta vẫn thích ngồi chỗ kia chuyện. Từ chỗ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh của Đỗ phủ, mà người ở bên dưới lại nghe thấy chúng ta gì. Chúng ta lên đó chuyện !”.



    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      10.4

      Đỗ Hân Ngôn im lặng. Chàng vòng tay ôm lưng Đinh Thiển Hà, phóng người lên, ngồi xuống chạc ba cây.

      Gió thổi đến, lá ngân hạnh rơi xào xạc. Đỗ Hân Ngôn nhặt chiếc lá, lặng lẽ xoay xoay trong tay. Ở đây có thể nhìn được toàn cảnh Đỗ phủ. Nhưng những gì chàng nhìn thấy bây giờ chỉ là màu tang tóc. Cờ phướn, đèn tang treo dưới mái hiên. Lão quản gia mặc đồ tang đứng ở cửa phủ. Đỗ Hân Ngôn nhìn về linh đường, khóe mắt ươn ướt.

      Đinh Thiển Hà vuốt ve những vết tích thân cây, thấy Đỗ Hân Ngôn nhìn mình, trong lòng cũng thấy buồn. Nàng cắn môi : “Tiểu Đỗ, chúng ta lấy dao khắc ở chỗ này, huynh muội thích ngồi ở đây, nên khắc ở đây đóa hoa sen. Huynh cho dù những lúc muội ở đây, mình huynh cũng cảm thấy như có muội bên cạnh. Sau này, muội chẳng thể ngồi ở đây chuyện với huynh thế này nữa rồi”.

      “Muội muốn lấy Cao Duệ, ta muốn ngăn muội, phải vì ta thích muội. Hôm nay ta câu lòng, ta chẳng qua chỉ là sợ Cao Duệ có được ủng hộ của cha muội, trong tay có binh quyền, Đại điện hạ ít vài phần cơ hội”. Đỗ Hân Ngôn từ cao nhìn xuống Đỗ phủ, cờ phướn đầy sân. Chàng nghĩ đến những lời phụ thân , nếu chàng có lấy Thiển Hà, phụ thân cũng trách chàng. Khuôn mặt chàng càng trở nên buồn bã, ngay cả việc lấy con kẻ thù, cha chàng cũng trách chàng, như thế chàng còn có mặt mũi nào để gặp lại ông? Nếu chàng còn có nửa phần thương xót với Đinh Thiển Hà, chàng chính là người bất trung bất hiếu. “Muội biết”. Đinh Thiển Hà cười nhõm,

      “Muội vẫn biết huynh thương muội như muội muội ruột của mình. Ánh mắt huynh có vẻ gì là thích muội cả. Huynh ôm muội, cũng phải là kiểu ôm của nam với nữ. Muội đều biết tất cả những điều ấy”.

      “Cao Duệ có à?”.

      Đinh Thiển Hà ngẩn người, khuôn mặt thoáng chút thẹn thùng: “Khi huynh ấy nhìn muội, tim muội đập thình thịch. Huynh ấy đối với muội rất tốt. Thích người là có thể cảm nhận được. Tiểu Đỗ, huynh hiểu được đâu, đợi đến khi huynh thích ai đó, huynh hiểu được điều này”.

      Đỗ Hân Ngôn nghe những lời ấy, cờ phướn trong phủ bỗng hóa thành cái bóng trắng hồ Tiểu Xuân. Chàng hít hơi, hai hàm răng nghiến chặt. Trước giờ biết sầu tương tư, biết động lòng. Để lúc tương tư thể tương tư, đến lúc động lòng lại thêm khó xử. Chàng đờ đẫn quay lại nhìn Thiển Hà, nàng hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, chàng có là đồ ngốc cũng có thể nhận ra tình cảm của nàng với Cao Duệ ăn sâu bén rễ. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy miệng mình đắng nghét.

      Trước giờ Đinh Thiển Hà là người qua loa đại khái, chỉ biết ăn uống chơi bời cưỡi ngựa săn bắn. Nàng là người con mà chàng vẫn đối xử như muội muội từ trước đến giờ, đơn thuần đến đơn giản. Nàng đâu hiểu được thế nào là thế cục của triều đình, thế nào là lừa gạt lợi dụng. Chàng rất muốn thức tỉnh nàng, cho nàng biết Cao Duệ chỉ lợi dụng nàng.

      Trước khi cha bị ban tội chết, chàng cố sức ngăn cản Thiển Hà và Cao Duệ ở bên nhau. Nhưng giờ, chàng thể mở miệng ra những lời đó nữa.

      Như Vệ Tử Hạo , phủ Tam hoàng tử khó vào, Cao Duệ vô cùng đa nghi, Cao Duệ hoàn toàn tin Vô Song, những nội gián gửi vào phủ Tam hoàng tử chỉ còn mình Vô Song. Giờ Thiển Hà trở thành Tam hoàng tử phi, cũng có thể sau này có ích với chàng. Đỗ Hân Ngôn nhìn cảnh tang tóc của Đỗ phủ, cảm thấy mình trở nên máu lạnh.

      “Thiển Hà, có việc này ta muốn nhờ muội. Tử Hạo bắt cóc muội là chủ ý của ta, ta muốn muội lấy Cao Duệ. Giờ muội bình yên trở về, đó cũng là ý trời. Tử Hạo là bằng hữu của ta, ta xin muội nể tình mà bãi bỏ cáo thị truy bắt huynh ấy được ?”.

      “Muội biết huynh có lòng tốt, sợ Tam hoàng tử lòng với muội, lấy muội vì quân quyền trong tay cha muội. Muội trách Vệ đại ca đâu, huynh ấy bắt cóc muội, đường đối xử với muội rất tốt. Muội vừa nhìn thấy huynh ấy, biết chắc chắn đó là chủ ý của huynh. Người khác biết, chứ muội biết huynh và Vệ đại ca là huynh đệ tốt của nhau”. Đinh Thiển Hà cười ngọt ngào: “Tiểu Đỗ, huynh hiểu đâu. Cao Duệ, cho dù là huynh ấy lấy muội vì cha muội, muội cũng vui vẻ mà theo huynh ấy. Từ lúc muội đến chiến trường phương Bắc, muội thích huynh ấy rồi. Hơn nữa, mấy ngày gần đây cha muội rất buồn, hoàng thượng lệnh cho cha muội phản tỉnh, còn thu lại quân quyền. Tam hoàng tử, huynh ấy, huynh ấy vẫn kiên quyết lấy muội, muội rất có lòng tin với huynh ấy”.

      Đỗ Hân Ngôn yên lặng. Đinh Thiển Hà chẳng giữ được điều gì trong lòng, nàng thích Cao Duệ, chắc chắn sâu sắc. Cũng chỉ có a đầu ngốc như nàng ta mới tin tưởng vào tình cảm của Cao Duệ dành cho mình. Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy vẻ ngọt ngào khuôn mặt Thiển Hà, trong lòng đấu tranh dữ dội. Có tiếng rằng, có thánh chỉ ban hôn, kháng chỉ tội giết cả họ, Thiển Hà sao gánh được hậu quả ấy. tiếng khác lại hỏi chàng, chẳng lẽ cứ mặc nàng nhảy vào lò lửa đó sao?

      Chàng nghĩ ngợi lát rồi khẽ hỏi nàng: “Nếu Cao Duệ còn thích người con khác, Thẩm Tiếu Phi chẳng hạn, chẳng lẽ muội vẫn hối hận?”.

      Đinh Thiển Hà cảm thấy ngạt thở, nàng nhớ tới người con áo trắng cốt cách như tiên trong vườn mẫu đơn ở Lạc Dương. Nàng cố nghĩ đến khả năng này, muốn tìm cho mình cách giải thích hợp lý nhất. Nàng lắc đầu : “Muội chưa từng nghe thấy Tam điện hạ nhắc đến nàng ta. Nếu đúng là Tam điện hạ có ý với Thẩm tiểu thư, sao đến lúc cha muội thất thế rồi mà vẫn xin hoàng thượng ban cho hôn ước?”.

      xong, Đinh Thiển Hà càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng. Thẩm Tiếu Phi là con của Thẩm tướng. Nếu Cao Duệ lấy nàng vì quyền thế của cha nàng, Thẩm tướng cũng hoàn toàn có thể đem đến cho Tam hoàng tử ủng hộ trong triều. Cùng là con nhà quyền quý, cùng là tiểu thư khuê các. Nếu Cao Duệ thích Thẩm Tiếu Phi , chàng chẳng có lý do gì để xin hoàng thượng ban hôn với nàng.

      Đỗ Hân Ngôn nghĩ đến những lời Cao Duệ vừa ban nãy, chàng nhắm mắt lại. Đây là số mệnh, là số kiếp của Thiển Hà, chàng thể cứu vãn được. Quá khứ ngây thơ xán lạn của Thiển Hà vụt qua trước mắt chàng, chàng cố nốt câu: “Thiển Hà, đừng để ý đến những việc triều chính. Muội rời khỏi Đinh phủ . phải muội vẫn thích cách sống phóng khoáng của những người giang hồ sao? Vệ Tử Hạo vẫn luôn thích muội, huynh ấy lòng thương muội, muốn bảo vệ muội, muội hãy cùng huynh ấy cao chạy xa bay”.

      Nước mắt khuôn mặt Thiển Hà còn chưa khô, nàng ngạc nhiên trợn tròn mắt, : “Tiểu Đỗ, thánh chỉ ban, muội thể được!”.

      Nàng vịn vào cây, nhảy xuống đất, vạt áo bay phấp phới. Đầu óc nàng hỗn loạn, Đỗ Hân Ngôn bảo nàng kháng chỉ theo Vệ Tử Hạo? Huynh ấy linh tình gì thế? Nàng nhớ lại lúc Vệ Tử Hạo đến bắt cóc mình, Đinh Thiển Hà thấy như hiểu ra điều gì đó. Nhưng nàng thà coi như mình hiểu gì.

      Đỗ Hân Ngôn cũng nhảy xuống đất, đợi nàng lên tiếng, chàng cười : “Là ta nghĩ, có thể trở thành hiệp khách giang hồ cũng là ý hay”.

      Đinh Thiển Hà vội vã đẩy hết những ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, vội vã gật đầu. Hình như như vậy mới có thể khẳng định những ý nghĩa chân thực trong lời của Đỗ Hân Ngôn.

      Đỗ Hân Ngôn nhặt cái lá ra khỏi mái tóc nàng, giọng u buồn: “Thiển Hà, muội biết Đại điện hạ là họ của ta. Ta giúp Đại điện hạ. Muội muốn trở thành Tam hoàng tử phi, sau này muội giúp Tam hoàng tử chống lại ta sao?”.

      Đinh Thiển Hà do dự hồi lâu, giọng như khóc: “Tiểu Đỗ, Đỗ bá bá gặp chuyện cha muội cũng rất buồn. đời nào ông ấy lại làm hại Đỗ bá bá. Cha muội cũng biết bản tấu lại gây ra những chuyện thế này. Trong bản tấu của cha muội cũng vạch tội Đỗ bá bá! Huynh đừng trách cha muội được ? Hôm nay muội đến đây thứ nhất là để thắp hương cho Đỗ bá bá, thứ hai là muốn với huynh, muội lấy Tam hoàng tử là muội trở thành người của chàng. Tiểu Đỗ, muội biết huynh có bản lĩnh, muội muốn xin với huynh việc. Nếu có ngày, Cao Duệ thất bại, huynh đừng lấy mạng chàng được ? Nếu chàng thắng, muội cũng xin với chàng cho huynh con đường sống”.

      Nàng ngẩng đầu nhìn chàng cầu xin, khuôn mặt kiều xinh đẹp u sầu. Chỉ trong đêm thiếu nữ ngây thơ vô lo vô sầu trở nên u sầu buồn bã. Đỗ Hân Ngôn cố kìm nén chua xót trong lòng, gõ vào trán nàng cười: “A đầu ngốc. lời phải giữ lời đấy!”.

      Nước mắt tuôn trào, Đinh Thiển Hà nấc nghẹn : “Ngôi báu quan trọng đến vậy sao? Hai người họ là huynh đệ, cho dù ai làm chủ giang sơn người kia cũng phải chết sao? Cả Đỗ bá bá nữa, muội hiểu tại sao bá bá lại nhận hết tất cả tội lỗi, chấp nhận cái chết. Muội hiểu”.

      “A đầu ngốc, muội cần phải hiểu. Muội chỉ cần vui vẻ trở thành Tam hoàng tử phi. Ta chỉ lo, nếu Cao Duệ còn có người con khác, muội rất đau lòng”.

      Đinh Thiển Hà suy nghĩ những lời Đỗ Hân Ngôn , thẫn thờ cầm miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng. Miếng ngọc bội này là vật tùy thân của Cao Duệ, sau khi Cao Duệ tặng cho nàng, nàng vẫn đeo nó rời. Nàng là người trực tính, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc Cao Duệ có lúc thay lòng đổi dạ. Đỗ Hân Ngôn hai lần nhắc đến việc này, suy nghĩ kỹ càng khiến Thiển Hà thấy lòng dạ rối bời. Càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen cương trực của Đỗ Hân Ngôn, đột nhiên nàng dám chắc chắn điều gì.

      “Muội nghe lần này Tam điện hạ có thể tìm được Vệ đại ca và muội là do Thẩm Tiếu Phi cử người theo dõi muội. Nàng ta thông minh, ngay cả việc huynh bảo Vệ đại ca bắt cóc muội mà cũng đoán được ra. Nàng ta giúp Tam hoàng tử, Tiểu Đỗ, huynh xem liệu Tam hoàng tử có thích nàng ta ? Chàng…”.

      Nàng định gì lại thôi, gương mặt vừa hoảng hốt vừa lo lắng. Trong lòng Đỗ Hân Ngôn lại như bị ai giáng cho đòn chí tử. Chàng cố nặn ra nụ cười, ngược lại: “Muội ngốc! Thẩm Tiếu Phi đâu có xinh đẹp đáng như muội! Muội vừa đấy thôi. Nếu Tam điện hạ có tình với nàng ta, sao có thể bắt nàng ta làm thiếp? Thẩm tướng cũng đồng ý. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, về , hãy làm tân nương vui vẻ. Ta có tang, thể đến uống rượu mừng của muội”.

      Đinh Thiển Hà muốn cười, lại nghĩ tới chuyện Đỗ Thành Phong vừa mất cười nổi. Nàng quay lại nhìn lá ngân hạnh bay đầy sân, khẽ: “Tiểu Đỗ, muội đây. Huynh cũng đừng buồn quá, chắc chắn trong lòng hoàng thượng cũng rất áy náy, nếu để Đại điện hạ và Đức phi nương nương đến thăm cha huynh”.

      Cái bóng áo trắng dập dờn trong gió, vòng qua hành lang rồi mất hút.

      Gió thu bất ngờ thổi đến, Đỗ Hân Ngôn ngây người nhìn theo hướng Thiển Hà rời , hồi lâu mới nhặt chiếc lá rơi vai áo, lặng lẽ trở về linh đường.

      Tùng xanh bách biếc, đất vàng đắp mộ. Ba ngày sau, Đỗ Hân Ngôn chôn cha theo lời khuyên của Thành Liễm.

      Đỗ Hân Ngôn bảo gia đinh về hết, mình chàng quỳ trước mộ đốt giấy tiền.

      Ngọn lửa bắt vào những xấp giấy màu vàng, trong chốc lát chúng trở thành tro tàn, gió thu thổi đến bay đầy trời như những cánh bướm đêm.

      Sắc mặt Đỗ Hân Ngôn rất tệ, môi trắng bệch, hai mắt vằn đỏ. rất nhiều ngày chàng hề nghỉ ngơi. Chàng thẫn thờ ném tiền giấy vào đống lửa. Gió thổi bay mái tóc dài của chàng. Lúc này ở mình bên cạnh cha, cuối cùng Đỗ Hân Ngôn cũng được giãi bày những nỗi đau trong lòng.

      Chàng lặng lẽ đốt tiền giấy, hạ giọng : “Cha, Thiển Hà là tốt, từ con coi muội ấy như muội muội ruột của mình, nay nhìn muội ấy rơi vào vòng thị phi, con rất buồn. Từ năm Cao Duệ mười bảy tuổi dẫn binh ra trận, con biết Đinh Phụng Niên nghiêng về phía Cao Duệ. Ông ta phục cha, cả hai người đều cùng hoàng thượng vào sinh ra tử bao lâu nay, chẳng qua tại được phong phi nên cha trở thành binh mã chỉ huy sứ, còn ông ta chỉ là Võ Uy tướng quân. Con biết cha trọng tình nghĩa nên nhẫn nhịn ra. Mỗi lần nhìn thấy Thiển Hà con đều cảm thấy áy náy, bởi sau này sớm muộn gì con cũng tự tay giết chết Đinh Phụng Niên”.

      Chàng bình tĩnh , cảm giác hai mắt nóng hổi, nước mắt lặng lẽ trào ra. “Con trai bất hiếu, nảy sinh tình cảm với Thẩm Tiếu Phi mà dung túng nàng ta. Còn tự cho rằng mình thông minh mưu trí, bày trận sâu xa, vì mềm lòng với nàng ta mà khiến cha vào cửa tử. Con chưa bao giờ hận mình như lúc này, quá kiêu ngạo, quá tự phụ, cứ tưởng rằng có thể nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay. Con nên sớm để ý đến việc Thẩm Tiếu Phi câu kết với Khiết Đan, con muốn giữ lại nước cờ này để dùng làm nước cờ phòng bị sau này đánh bại Cao Duệ. Nhưng bọn chúng trước bước, con… con là hối hận!”.

      Sau lưng có tiếng bước chân, Đỗ Hân Ngôn đưa tay gạt nước mắt, quay đầu nhìn thấy Vệ Tử Hạo mặc áo đen đứng sau. Chàng cố cười: “Huynh đến rồi”.

      Vệ Tử Hạo nhìn chàng, ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ, rồi cung kính dập đầu thắp hương trước mộ. Vệ Tử Hạo lấy rượu ra, hai người ngồi bên mộ lặng lẽ uống rượu. Cuối cùng Đỗ Hân Ngôn say gục xuống, Vệ Tử Hạo vẫn gì vác người rời .

      Đêm trăng sao, bóng đen bay đến đáp ngay xuống mộ của Đỗ Thành Phong, tay cầm xẻng sắt nhân lúc đất vàng còn mềm xốp nhanh nhẹn đào đất lên, rồi nhảy vào trong mộ mở nắp quan tài, lấy chiếc kim bạc châm vào huyệt Bách Hội đỉnh đầu của Đỗ Thành Phong, rồi bỏ viên hoàn dược vào miệng ông. Đợi tuần hương, hai lỗ mũi gương mặt xám xịt của Đỗ Thành Phong thoáng phập phồng. Người áo đen thở phào nhõm, đóng nắp quan tài, đắp mộ lại như cũ, rồi cõng Đỗ Thành Phong nhanh chóng rời .

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 11: Thế trận hoàn hảo

      Em nước cờ quan trọng nhất vì chàng. Để rồi từ nay, em rời xa cuộc sống của chàng...

      Minh đế là vị vua đa nghi. Nhưng ngồi vào ngôi vị ấy, ai mà đa nghi? Giang sơn là của mình, quyền lực cũng là của mình, có quá nhiều thứ tốt đẹp, tất nhiên lo lắng có người cướp mất.

      Nếu người muốn cướp là đại thần, tất nhiên thẳng tay trừng trị. Nếu người muốn cướp lại chính là con trai của mình, lại phải đối xử hoàn toàn khác.

      Tối qua Minh đế ở Dịch Đình của Trương mỹ nhân vừa mới phong, chưa đến giờ Tỵ trở về. Từ khi rời khỏi chỗ Trương mỹ nhân, trong lòng Minh đế rất khó chịu. Dưới ánh đèn, Minh đế nhìn thấy làn da mình chảy xệ ra như cái túi tròng vào bộ xương, cảm giác như lá ngô khô, mỗi khi sờ vào lại phát ra tiếng kêu ai oán khó chịu của tuổi già. Mà Trương mỹ nhân mới mười sáu tuổi da dẻ nõn nà, hai má phúng phính như hai trái đào căng tràn nhựa sống. Khi hai cánh tay nhắn trắng muốt đó ôm lấy cổ ông, khi ánh mắt nàng đầy vẻ ái mộ, Minh đế bỗng cảm thấy nguội lạnh.

      Nàng đâu có ông, nàng quyền lực của ông.

      Minh đế biết những điều Trương mỹ nhân nghĩ trong lòng. Nhưng ông rất thích. Ông từ chối nổi ánh mắt tôn sùng ấy. Ánh mắt ấy khiến ông ngược thời gian, quay trở lại những năm tháng tuổi trẻ. Chỉ là trong lúc tình cảm dạt dào, ham muốn cao độ đột nhiên gián đoạn, ông hộc máu rồi ngất ngay tại chỗ, Minh đế hiểu rằng, ông còn nhiều thời gian.

      Khi người muốn giữ lại thứ gì đó, chắc chắn là thứ họ sợ mất hay dần dần mất . Ví dụ như tuổi thanh xuân, tuổi thọ.

      Hoàng cung trong màn đêm yên tĩnh. Hàng hiên dài bất tận tối om trong đêm. Minh đế đứng chắp tay sau lưng quay mặt về phía Bắc, sau lưng là người hầu đứng cầm đèn yên lặng trong đêm.

      Minh đế thở dài. đến lúc ông phải ra quyết định.

      Cuối giờ Ngọ, Cao Duệ phụng chỉ vào cung.

      làn khói xanh tỏa ra từ mỏ con hạc đồng. Cổng lớn Kim Điện đóng chặt, biết gió từ đâu vẫn lọt vào. Minh đế ngồi trong đại điện, mới cuối thu, ông phải mặc áo hai lớp rồi. Điện lớn bóng người, chỉ thỉnh thoáng có tiếng ho cố nén.

      “Ngọn đèn trước gió”. Cao Duệ nghe thấy những tiếng ho ngắt quãng trong đầu bỗng nghĩ tới câu này. Cao Duệ quỳ suốt cả canh giờ, dù là người tập võ, đầu gối cũng cảm giác như bị kim châm, hơi động đậy hai chân tê dại. Cao Duệ quyết định mặc kệ, coi như mình có hai cái chân này, chàng cúi xuống, hàng gạch vàng sắc xanh lẫn trong bóng tối như đôi mắt lạnh lùng nhìn chàng chăm chú. Nhưng Cao Duệ biết, đó phải là ảo giác, đôi mắt ấy long ỷ cao kia đăm đăm nhìn mình.

      Cao Duệ chỉ có thể nhẫn nhịn. Chịu đựng đến khi nào đôi mắt ấy nhìn đủ thôi.

      Minh đế vừa ho vừa cất lời: “Phụ hoàng chỉ có thể cho con được bấy nhiêu. Hy là người nhân hậu, chỉ cần con an phận là có thể hưởng phú quý lâu dài. Với tài của con, chắc chắn sợ gì Khiết Đan. Con lui !”.

      giọt mồ hôi từ trán Cao Duệ chảy xuống, theo cổ áo bò da thịt như con rắn. Cảm giác nổi da gà, trái tim co thắt, Cao Duệ mỉm cười dập đầu: “Đa tạ phụ hoàng!”.

      Cao Duệ chậm rãi đứng dậy, lui ra khỏi cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng vũ khí va vào nhau ở cung điện kế bên, Cao Duệ khẽ rùng mình. Nếu chàng manh động, cấm quân bên ấy có thể xông ra giết chàng. Cao Duệ nhìn kim bài miễn tử trong tay, ánh mắt lại mênh mang khói sóng. Phụ hoàng chọn Đại hoàng huynh, cho chàng kim bài miễn tử. Lập Cao Hy làm thái tử, bảo chàng đến đất phong Hà Bắc, phong làm Định Bắc vương. Chàng lấy Đinh Thiển Hà, qua Tết là có thể đến phủ Đại Danh xây vương phủ.

      Cao Duệ chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.

      Bảo chàng quỳ xuống thần phục Cao Hy? Phụ hoàng vẫn muốn bảo toàn cả hai đứa con trai? Nằm mơ!

      Cao Duệ nghe thấy tiếng ho của Minh đế, cũng biết việc Minh đế nôn ra máu và ngất xỉu ở chỗ Trương mỹ nhân. Trong lòng Cao Duệ biết , phụ hoàng giờ như ngọn đèn hết dầu, nên mới sắp xếp thế này.

      bầy quạ bay qua trung, kêu vang quạ quạ. Những hàng hiên vẫn đứng yên lặng dưới ánh nắng mặt trời. Cao Duệ quay đầu nhìn về phía Kim Điện, ánh nắng khiến Cao Duệ phải nheo mắt. Điện đường cao lớn sừng sững như đè ụp chàng xuống. Chàng thầm thề rằng, chàng quyết nhận thua.

      Đống lửa cháy ngùn ngụt trong lòng biết làm thế nào để phát tiết ra ngoài. Cao Duệ trở về phủ, thấy đám thuộc hạ tất bật lo hôn lễ cười khẩy, rồi bỗng nhớ ra Vô Song vẫn trong địa lao, trầm ngâm giây lát chàng quay người về hướng địa lao.

      Nắng nóng như lửa, địa lao vẫn u lạnh lẽo. Địa lao có cửa sổ, chỉ có những tia nắng trắng bệch lọt qua hai viên ngói trong suốt nóc soi vào phòng giam. Cao Duệ đứng bên ngoài song sắt, chắp hai tay sau lưng đứng nhìn Vô Song. Nàng ngồi ôm gối đờ đẫn dựa vào tường, mấy sợi tóc xõa ra hai bên gò má đẹp lạnh lùng, càng khiến nước da trắng như tuyết.

      “Người ra người vào còn biết, nàng có còn là hộ vệ phái Đàm Nguyệt ?”

      Vô Song lúc này mới chợt giật mình, nhanh chóng hành lễ: “Vô Song biết tội, xin điện hạ trách phạt.”

      Nghe thấy câu quen thuộc này, cơn giận lại bốc lên, Cao Duệ ra hiệu cho thị vệ đứng bên mở cửa rồi bước vào. Phòng giam sạch , góc phòng có chiếc giường đá, bên cạnh còn có chiếc bàn , vẫn còn nguyên cả cơm canh. Chàng nhìn Vô Song : “ ăn hả? Vẫn oán hận ta nhốt nàng đúng ? Muốn cứu đại ca hả?”

      “Vô Song dám, Vô Song chỉ tận trung với điện hạ, điện hạ muốn bắt đại ca, Vô Song cũng dám ngăn cản”. Lời trơn tru như nước chảy từ miệng Vô Song, xong nàng mới giật mình phát ra trong câu ấy có vài phần oán hận. Nàng cúi đầu thở dài , “Điện hạ, tuy là Vô Song tận trung với điện hạ, nhưng chung quy vẫn là người bình thường. Vô Song chỉ có đại ca, nếu điện hạ bảo Vô Song giết đại ca mình, Vô Song chỉ còn cách chọn cái chết!”.

      Cao Duệ quanh Vô Song mấy vòng, cười gằn: “Đây là lần thứ hai nàng dám đem tính mạng mình uy hiếp ta. Việc bất quá tam, nếu có lần thứ ba, ta cần biết nàng còn có ích hay , cũng lấy mạng nàng! Đinh Thiển Hà bị mất sợi tóc, nàng ấy trách Vệ Tử Hạo, muốn truy cứu việc này. Ta nể mặt vương phi tương lai mà tha cho Vệ Tử Hạo lần này”.

      “Vô Song đa tạ điện hạ!”. Ánh mắt nàng sáng bừng, khóe môi hơi động đậy, nàng sao giấu nổi nụ cười.

      Thời khắc ấy Cao Duệ như nhìn thấy đóa quỳnh nở rộ, khoe hết vẻ đẹp của mình. Địa lao tối om cũng như bừng sáng bởi vẻ đẹp của nàng. Đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy lời cảm tạ từ đáy lòng của Vô Song, cũng là lần đầu tiên Cao Duệ nhìn thấy nụ cười của nàng. Đầu chàng “ong” tiếng, cánh tay vô thức ôm lấy Vô Song, cúi đầu cướp cánh môi mềm mượt hé mở. Chàng nhắm mắt, khẽ khàng cảm nhận nụ cười của nàng.

      Vô Song run rẩy, toàn thân trở nên cứng đờ. Nàng muốn đẩy Cao Duệ ra nhưng lại dám, nàng nhớ đến huyết thề, có lẽ, phá được huyết thề cũng tốt. Nàng bi ai nghĩ, thà là lần cho xong còn hơn hết lần này đến lần khác bị Cao Duệ đùa cợt. Nàng đẩy chàng ra, tay run run cởi áo Cao Duệ. Bất giác, nước mắt nàng lại tuôn trào.

      Cảm thấy vị mặn, Cao Duệ mở mắt, nắm lấy tay Vô Song, tâm trạng bỗng chốc trở nên tồi tệ, chàng cười nhạt : “Sao hả? Muốn phá huyết thề? Nàng đừng mơ!”.

      Nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt nàng, nộ khí tích tụ cả ngày lại bùng lên. Như mèo vờn chuột, chàng bước từng bước dồn Vô Song vào góc tường.

      Vô Song nhớ lại lần đầu bị làm nhục, trong khoảnh khắc dựa lưng vào tường đá, ánh mắt thê lương nhìn Cao Duệ, đông tác nhanh như cắt, chiếc trâm cài tóc nằm gọn trong tay.

      “Nàng giết được ta? Ở đây?”. Cao Duệ ngạo mạn hỏi, ánh mắt mịt mờ khói sóng.

      Chưa kịp dứt lời, đầu nhọn của chiếc trâm chọc vào cổ Vô Song. Đứng ngay gần nên Cao Duệ nhanh chóng chộp lấy bàn tay cầm trâm của Vô Song, giận dữ nhấn mạnh vào tường. Chiếc trâm từ cổ Vô Song rơi xuống đất, máu từ từ rỉ ra.

      “Nàng dám tự sát! Nàng dám sao!”. Cao Duệ gầm lên đè mạnh Vô Song vào tường, rồi áp miệng vào vết thương.

      Vị tanh của máu đầy trong miệng, Cao Duệ kìm được liếm mấy lần. Toàn thân Vô Song run rẩy, vừa xấu hổ vừa giận dữ dùng cánh tay còn lại có hết sức chém vào gáy Cao Duệ.

      Cao Duệ vẫn ngẩng đầu lên, môi vẫn áp vào vết thương, cánh tay kia hóa giải chiêu thức của Vô Song. Đến khi chàng bắt nốt được cánh tay còn lại áp lên tường, Cao Duệ mới ngẩng đầu. Máu còn chảy nữa, vết thương trở thành hai chấm đỏ hồng, chàng cười đắc ý: “Vô Song, ta rồi, ta chưa thấy đủ nhiệt tình sau mặt nạ của nàng, ta giết nàng. Ta giết nàng, nàng cũng đừng mong tìm đến cái chết. Vệ Tử Hạo võ công có cao cường đến đâu, cũng thể cao hơn bao nhiêu cao thủ được. Nàng dám tự sát thêm lần nữa, ta chặt cánh tay của Vệ Tử Hạo. Tự sát hai lần, ta chặt cả hai cánh tay. Nàng cảm thấy đại ca của mình có bao nhiêu chân tay cho ta chặt?”.

      Nhìn thấy lửa hận thù ngưng tụ trong mắt, vẻ bất lực, nhẫn nhịn khuôn mặt Vô Song, Cao Duệ kìm được, khẽ cười. Chàng thích nhìn nàng như thế này, chàng càng thích giây phút nàng bị ép phải bộc lộ con người của mình. Chàng buông Vô Song ra lùi về phía sau, tức giận tích tụ cả ngày tan biến hết.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      “Mối thù giữa Phi Nhi và Đỗ Hân Ngôn ngày càng sâu, nàng thể đối phó với Đỗ Hân Ngôn hãy ở lại cạnh ta. Ta cử người khác bảo vệ Phi Nhi”.

      Vô Song kiềm chế bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng cảm thấy hơi nóng ở cổ vẫn còn đó, khẽ cắn môi. Nghĩ đến sứ mạng của mình, Vô Song dần dần thả lỏng. Ánh mắt lại trở nên lạnh lùng lãnh đạm.

      “Vâng, thưa điện hạ”.

      Cao Duệ chau mày : “Vô Song, nhớ cho kỹ huyết thề của nàng. Nếu có ngày ta muốn phá lời thề, sớm muộn gì nàng cũng phải quen với gần gũi của ta!”.

      Vô Song cụp mắt xuống, giấu bi thương. Sắp ra khỏi địa lao, Cao Duệ thấy khuôn mặt nhìn xuống của Vô Song đột nhiên : “Ta nhốt nàng trong địa lao, chắc đại ca của nàng cũng biết tin từ chỗ Đỗ Hân Ngôn. gặp đại ca của nàng , để đại ca nàng đỡ phải lo lắng”.

      Vô Song ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Cao Duệ rời . Nàng suy nghĩ, rồi cười nhạt. Cao Duệ đâu có lòng tốt đến thế, chẳng qua chỉ muốn thăm dò nàng mà thôi.

      Nàng chậm rãi ra khỏi phủ Tam hoàng tử, chút vội vã. Nhưng mà hết mấy con đường, thậm chí còn đổi chiếc xe, vẫn phát thấy có người theo mình. Vô Song nghi hoặc đứng ở miếu thành hoàng, vì võ công của người theo dõi nàng quá cao chăng? Nàng cảnh giác vào tửu điếm cạnh miếu thành hoàng, gọi mấy đĩa thức ăn và bình trà, chậm rãi thưởng thức.

      Nàng ngồi ở góc trong cùng lầu hai, có thể quan sát toàn bộ tầng hai của quán rượu, cũng có thể nhìn thấy miếu thành hoàng bên ngoài cửa sổ. Nàng và Vệ Tử Hạo hẹn nhau, nếu nàng cần gặp đại ca đốt nén hương trong miếu. canh giờ sau, Vô Song đoán chắc có người nào theo đuôi, nàng cũng kịp nghĩ tại sao lại như vậy, trả tiền rồi xuống lầu.

      Đúng lúc đó, nàng nghe thấp thoáng trong quán rượu có người ba ngày trước Đỗ Thành Phong bị ban tội chết. Vô Song sững sờ, ba ngày trước Đỗ Thành Phong bị ban tội chết? Còn Đỗ Hân Ngôn sao? Giờ tâm trạng của chàng thế nào? Nàng ném đồng bạc cho tiểu nhị, dặn đến giờ Dậu khắc ra miếu thành hoàng thắp nén hương, rồi vội vã thuê ngựa quay lại nội thành.

      Tiếng vó ngựa rầm rập như gõ từng nhịp vào trái tim lo lắng của Vô Song. Trong lòng có tiếng ngừng bảo với nàng, Cao Duệ cho nàng gặp đại ca, giờ này chắc chắn đại ca ở phủ của Đỗ Hân Ngôn. Nàng gặp đại ca, bị Cao Duệ nghi ngờ.

      Cũng chính lý do này khiến Vô Song phi ngựa xông vào nội thành. Từ xa nhìn thấy hai cây ngân hạnh lá vàng cao vượt cả nóc nhà, Vô Song kéo căng cương ngựa, dừng lại.

      Đôi mắt đẹp của nàng chất chứa đau khổ, gặp được chàng thế nào? Liệu nàng có thể an ủi nỗi đau mất cha của chàng? Nếu muốn giúp chàng nàng phải tiếp tục ở bên cạnh Cao Duệ. Nếu để Cao Duệ nghi ngờ sao? Vô Song nhớ đến việc hôm nay Cao Duệ cử người theo sát nàng, việc này rất lạ.

      “Đỗ đại ca, Vô Song cũng đến thăm huynh rồi. Chỉ là, muội thể vào. Vô Song thể mạo hiểm”. Nàng lẩm bẩm nhìn về phía tán cây ngân hạnh xa xa, cắn răng thúc ngựa quay đầu, chầm chậm quay về phủ Tam hoàng tử.

      Trong thư phòng bóng ám vệ áo đen lặng lẽ rời . Cao Duệ chắp tay sau lưng lặng lẽ trầm tư. Ám vệ xung quanh Đỗ phủ đều phát thấy tung tích của Vô Song, chẳng lẽ mình đánh giá sai về nàng?

      Ngày hôm sau Minh đế hạ chỉ, lập Cao Hy làm thái tử, phong Cao Duệ làm Định Bắc vương.

      Cao Hy vẫn tiếp tục ở trong phủ Đại hoàng tử cũ. Trong ngoài sửa sang lại khác hoàn toàn, thay biển, thủ vệ đổi thành cấm quân của hoàng cung.

      Hậu viên trong phủ thái tử dựa lưng vào hồ Tinh Tử nổi tiếng kinh thành. Mặt hồ mênh mông, chỗ nông nhất chưa đến trượng, chỗ sâu nhất phải hơn mười trượng. Trong hồ rải rác những bãi nổi lớn khác nhau, mùa xuân cỏ xanh mơn mởn, đông về tuyết phủ trắng xóa điểm xuyết mặt hồ, trông như những ngôi sao bầu trời nên có tên là hồ Tinh Tử.

      Trong hồ có bãi bồi cách phủ hoàng tử chỉ khoảng mười trượng. Bãi rỗng hai mươi trượng, dài mười sáu, mười bảy trượng, mùa nước lên, bãi bồi vẫn cao hơn mặt hồ hai thước. Bảy năm trước Cao Hy chọn xây phủ ở nơi này, bèn sai người lấy đá linh lung[1] ở Thái Hồ ốp lên bãi bồi này, đặt tên là Phương Thinh. Phương Thinh có giả sơn, cạnh đó thấp thoáng con đường đá trắng. Cúc biếc kỳ hoa dây leo xanh điểm xuyết gian, đỉnh của hòn giả sơn là Tẩy Trạc Đình.

      [1] Tên loại đá đẹp nổi tiếng.

      Xuân ngắm mại bạc, hạ có sen xanh, thu hưởng hoa lau, đông về tuyết trắng, tuy giữa chốn phồn hoa đô hội mà vẫn có được cái nhã xa rời thế tục. Bên bờ hồ Tinh Tử cũng có ít nhà giàu có mua biệt uyển đình viên, cũng có người xây thủy tạ đình các những bãi nổi gần bờ. Nhưng danh sĩ kinh thành vô cùng ca tụng Tẩy Trạc Đình và Phương Thinh, bình là điểm đẹp nhất của Thúy Hồ.

      Từ hậu viện của phủ thái tử sang Phương Thinh xây cầu, Cao Hy gọi Phương Thinh là núi tiên giữa hồ, xây cầu phá cảnh, chỉ qua lại bằng thuyền .

      Hôm nay người chèo thuyền là thị vệ thân cận của Cao Hy, Long Tam. Lúc này Đỗ Hân Ngôn khoác chiếc áo choàng màu xanh đứng con thuyền . Cảnh thu hồ Tinh Tử đẹp vô cùng. Trời trong gợn mây, nước hồ xanh như đá quý. mấy bãi bồi trong hồ, hoa lau trắng muốt nở rộ nền lau sậy vàng ươm. Đỗ Hân Ngôn đưa mắt khắp mặt hồ, thoáng mỉm cười. Chàng cũng nhớ nổi bao nhiêu năm đến Phương Thinh.

      Đến Phương Thinh, đợi Đỗ Hân Ngôn xuống thuyền. Long Tam đứng bên thuyền hộ vệ, để chàng tự lên Tẩy Trạc Đình.

      Đỗ Hân Ngôn qua giả sơn, chỗ nào cũng có thị vệ thân tín của Cao Hy bảo vệ. Chàng gật đầu ra hiệu rồi thẳng lên Tẩy Trạc Đình.

      Cao Hy đứng bên khung cửa sổ khắc hoa nhìn về Thúy Hồ. Nghe thấy tiếng bước chân cũng quay lại : “Trước khi phụ hoàng hạ chỉ lập ta làm thái tử triệu kiến Tam hoàng đệ. Phụ hoàng với ta huynh đệ lòng, phát huy sức mạnh, có Duệ trấn giữ ở phương Bắc, Hy ta coi sóc triều đình, triều ta ắt ngừng lớn mạnh. Nhưng ta nghĩ Duệ tuân chỉ Hà Bắc, dù có chắc chắn khống chế hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ phục vụ cho lợi ích của mình”.

      đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, hoàng thượng già rồi”. Đỗ Hân Ngôn ngửi rượu bàn, khách khi rót chén rồi uống cạn luôn.

      Cao Hy tán đồng với lời cảm thán của Đỗ Hân Ngôn. Năm xưa Minh Đế sát phạt độc đoán, quyết mềm lòng để lại hậu họa. Phụ hoàng già rồi, yếu như ngọn đền trước gió, vẫn nghĩ cách để chàng và Cao Duệ có thể hòa thuận với nhau.

      Đỗ Hân Ngôn đứng dậy đóng cánh cửa gỗ khắc hoa, Cao Hy cũng thuận tay đóng luôn cửa sổ. Hai người nhìn nhau, cười tự tin. Đỗ Hân Ngôn với Cao Hy: “Mời thái tử điện hạ di giá! Họ đợi ngày này lâu lắm rồi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :