1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghìn kế tương tư - Trang Trang (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn trở nên dịu dàng. Vệ Tử Hạo lòng thích Thiển Hà, những lúc ở gần Thiển Hà, chàng phát ra, sắp xếp như thế là hợp lý nhất. Chàng nháy mắt với Vệ Tử Hạo : “Huynh bảo tri lục phẩm bắt cóc tiểu thư nhà Võ Uy tướng quân? Ta sợ Đinh Phụng Niên tố cáo lên tận Minh đế, tránh được mất quan chịu tội”.


      Vệ Tử Hạo nhìn Đỗ Hân Ngôn hồi lâu, ánh mắt cũng rất ấm áp, chàng khẽ : “Tiểu Đỗ, quen với đệ bao nhiêu năm nay, ta vẫn hiểu hết con người đệ. Bề ngoài vô tình nhưng kỳ thực rất có tình. Ta cứ tưởng rằng đệ còn lợi dụng cả Thiển Hà, nhưng đúng là đệ thực quan tâm đến muội ấy. Ta trước, ta chỉ dẫn muội ấy thời gian. Có thể tránh được việc này vẫn là tốt nhất, còn được, đệ hãy tự chuẩn bị cách ứng phó”.


      Sau khi Vệ Tử Hạo rời , Đỗ Hân Ngôn ra khỏi phòng, đứng hồi lâu cạnh những khóm hoa cúc. Thẩm Tiếu Phi thể ngờ đến kết cục này. Nếu Vệ Tử Hạo có thể thuận lợi dẫn Thiển Hà , cũng có nghĩa là tìm được lối thoát cho ván cờ này, cơ hội sống sót trong thế cục này.


      Giữa đêm, tiểu thư Đinh Thiển Hà của phủ Võ Uy tướng quân bị người ta bắt , Đinh Phụng Niên vội tìm tới phủ doãn kinh thành, cầu cứu Giám Sát Viện Thành Liễm giúp đỡ. Mối quan hệ của Đỗ Hân Ngôn và Đinh Thiển Hà ai ai cũng biết, nên Thành Liễm giao cho chàng vụ án này, căn dặn chàng phải đưa được Đinh tiểu thư an toàn trở về.


      Đỗ Hân Ngôn nhận nhiệm vụ, mừng thầm trong lòng. Lúc này, chàng vô cùng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tiếu Phi.


      Mới đó mà mười ngày trôi qua, Đỗ Hân Ngôn hy vọng Vệ Tử Hạo đưa Đinh Thiển Hà càng xa càng tốt. Trong lòng chàng biết , Vệ Tử Hạo trở thành mục tiêu của cả quan phủ và người giang hồ. mình Vệ Tử Hạo còn dễ xoay sở, đằng này có cả Đinh Thiển Hà, mà e là Vệ Tử Hạo chẳng thể chịu nổi tính cách của nàng ấy, có thể chịu đựng đến mười ngày là quá sức rồi.


      Điều chàng cần chỉ là Đinh Thiển Hà bị đưa , rồi hy vọng chuyện càng lớn càng tốt, để cho Đinh Thiển Hà còn đủ tư cách làm dâu hoàng thất. Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn vô cùng phức tạp, cũng có thể làm thế là công bằng với Đinh Thiển Hà. Nhưng nghĩ lại, nếu cứ để nàng ấy bất chấp tất cả để lấy người mình như Cao Duệ, tương lai của nàng ấy còn đau khổ hơn nhiều. Nghĩ tới đây, Đỗ Hân Ngôn lại khẽ thở dài.


      Lại đến tháng mười lá phong đỏ rực. nền trời xanh lá phong đỏ sẫm như ai thắp lửa, phủ dày núi đẹp như bức tranh gấm thêu. Cao Duệ và Tiếu Phi thưởng phong ở đình Lâm Phong núi Lạc Phong. Bất giác Tiếu Phi lại nhớ đến giờ này năm ngoái còn trêu chọc Đỗ Hân Ngôn. Tiếng tiêu năm ngoái lại ngân nga trong lòng nàng, uyển chuyển bay bổng. Nàng cúi đầu nhìn cây đàn bệ đá, ngón tay lướt dây đàn, khúc Cổ sát u cảnh lần nữa lại tuôn trào như nước.


      Lá phong rơi xào xạc, gió núi mát mẻ, vạt áo trắng của Tiếu Phi như sương như khói, như muốn bay lên cùng gió. Nàng nhìn về phía biệt viện nhà họ Đỗ ở phía xa, nghĩ tới câu trong thơ say của Đỗ Hân Ngôn, “Bình sinh chỉ hoa sen thơm”, nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn từng nàng bằng ngón tay của Đinh Thiển Hà, bỗng cảm thấy chán nản. Nàng đẩy chiếc đàn ra, mỉm cười: “Vệ Tử Hạo bắt cóc Đinh Thiển Hà, người của Tam điện hạ lại cứu nàng ta. Đương nhiên Tam hoàng tử phi thể ai khác ngoài Đinh Thiển Hà”.


      Từ khi Đinh Thiển Hà và Cao Duệ trở về từ chiến trường phương Bắc, Tiếu Phi bèn cử người theo sát nàng ta. Lúc đó Cao Duệ còn cảm thấy Tiếu Phi quá thận trọng, cho đến khi Vệ Tử Hạo đêm hôm khuya khoắt đến cướp người mới càng khâm phục dự kiến của Tiếu Phi. người cơ trí như thế, nếu quay sang giúp Tiểu Đỗ thế nào.


      Hai người họ liên kết với nhau vì lợi ích, cùng lợi dụng nhau. Nếu Tiểu Đỗ có thể đem đến cho nàng tự do, đem đến cho nàng tình cảm chân thành, liệu nàng có quay lại tấn công mình?


      Cao Duệ như có suy nghĩ gì, vẻ phòng bị thoáng trong ánh mắt, cười lớn: “Đỗ Hân Ngôn có được trái tim nàng mà có được tương trợ của nàng, là ta có phúc!”.


      Tiếu Phi khẽ than: “Điện hạ, Tiếu Phi chẳng còn hứng thú gì với Đỗ Hân Ngôn nữa rồi. Chúng ta đừng nhắc tới chuyện đánh cược trước kia nữa. Đỗ Hân Ngôn bao giờ thích kẻ thù của mình, có hận Tiếu Phi cũng chẳng sao. Điện hạ tưởng rằng Tiếu Phi vẫn nghĩ đến việc có được trái tim của người ta sao? Từ lúc giúp điện hạ, Tiếu Phi biết thể có chuyện này. Chỉ mong sau khi điện hạ thành nghiệp lớn, có thể giữ lời. phải lo chuyện cơm áo, có thể làm chủ bản thân mình là tốt rồi”.


      Cao Duệ càng hiếu kỳ, dò hỏi: “Chẳng lẽ địa vị thiên kim tướng phủ còn chưa khiến nàng vừa lòng?”.


      “Thiên kim tướng phủ là tiểu thư khuê các, mỗi khi ra khỏi phủ lại phải mang mạng che mặt, là mất hứng. Sau hội đèn Nguyên Tiêu năm đó, nhờ có giúp đỡ của điện hạ Tiếu Phi mới có thể thường xuyên tự do ra ngoài. Điện hạ, mỗi người theo đuổi thứ khác nhau, cũng có thể với điện hạ, điều này chẳng là gì, nhưng với Tiếu Phi, nó rất quan trọng”. Tiếu Phi đứng dậy mỉm cười nhìn về phía cánh chim ưng chao lượn phía khe núi, “Tiếu Phi muốn bị gả cho người mình thích. Càng thích làm tiểu thư tam tòng tứ đức suốt đời ra khỏi cửa. Tiếu Phi chỉ là người con yếu đuối biết võ công. Tiếu Phi giúp điện hạ, chỉ mong điện hạ có thể đáp ứng tâm nguyện của mình. Tiếu Phi còn cầu gì khác”.


      Cao Duệ im lặng hồi lâu rồi bỗng cười lớn mà rằng: “Phi Nhi, chút nữa nàng lại lừa được ta”.


      Toàn thân Tiếu Phi run rẩy, như chịu nổi cái lạnh của gió núi. Nàng quay lại : “Điện hạ quá đa nghi. Cứ nghi ngờ thế này thực là khiến người khác nguội lòng”.


      Cao Duệ tiến lên trước bước, cởi áo khoác khoác lên người nàng, mỉm cười. Nếu phải hai người họ đều hiểu , người ngoài nhìn vào lúc nào cũng thấy họ tình thắm ý nồng. Cao Duệ nhìn Tiếu Phi chăm chú, ánh mắt chứa những mưu ác độc. “Phi Nhi, hai chúng ta quá giống nhau. Ta cho nàng cơ hội giúp , nàng cũng có cơ hội đâu”.


      Cao Duệ có thể nhận ra sao? Tiếu Phi kinh hãi, nàng nhìn Cao Duệ bằng ánh mắt mơ màng, chỉ nghe Cao Duệ khẽ : “Tháng ba Giang Nam cảnh đẹp say lòng, mùa thu đến trời xanh nước biếc. Chỉ tiếc là khi Đỗ Hân Ngôn đến được Giang Nam cũng là ngày phụ thân đầu lìa khỏi cổ. Phi Nhi, nàng nghĩ cách hại chết phụ thân ta, nàng xem, ta đối xử với nàng thế nào?”.


      Giọng của Cao Duệ dịu dàng như gió. Tiếu Phi khẽ rùng mình, nàng lẩm bẩm nhắc lại lời của Cao Duệ: “Ta nghĩ cách? Hại chết Đỗ Thành Phong?”.


      “Tất nhiên. Nàng là người phá vụ án gạo cống Giang Nam, phải sao? Chỗ gạo lương đó phải là bán lấy tiền, mà là bằng chứng vu cáo Đỗ Thành Phong lạm dụng quyền lực mưu đồ riêng, ăn trộm quân lương mang bán”.


      ra có ai tin?! Ông ta là quốc cữu, là chỉ huy sứ nắm binh mã trong thiên hạ!”. Tiếu Phi kinh ngạc nhìn Cao Duệ.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Cao Duệ chậm rãi bước tới trước bệ đá, ngón tay Cao Duệ khẽ chạm vào dây đàn, cây đàn phát ra tiếng tằng, chói tai như tiếng kiếm rút ra khỏi bao. Lá đỏ khắp trời rực cháy trong mắt Cao Duệ, giọng càng thản nhiên, gần như là bị gió thổi bay: “ tin ư? Chi bằng bây giờ nàng hãy đến hồ Tiểu Xuân ở Giang Nam mà chờ xem, tuy là Vệ Tử Hạo trốn rồi, nhưng mà vật tùy thân của vẫn trong tay chúng ta. Dùng thứ này làm mồi nhử khi Đỗ Hân Ngôn còn chưa liên lạc được với Vệ Tử Hạo, khi nhận được thư nàng vội đến Giang Nam, nàng chỉ giết Đỗ Thành Phong, mà còn khiến họ suýt chút nữa còn được gặp mặt nhau lần cuối. Ta nghĩ, cho dù nàng muốn cứu vãn, Đỗ Hân Ngôn cũng tin nàng. Phi Nhi, ta muốn nàng còn đường lui, chỉ có thể dựa vào mình ta”.


      Toàn thân Tiếu Phi như bị ngâm trong băng giá, máu trong người cũng như đông lại. Thế biến ảo khôn lường, nàng thể tưởng tượng rằng, khi nàng thay đổi ý định muốn ngầm trợ giúp Đỗ Hân Ngôn, Cao Duệ lại nghĩ ra chiêu độc thế này. Đến lúc đó, nàng trở thành kẻ thù giết cha của Đỗ Hân Ngôn, nàng sao có thể chịu đựng nổi điều này! Nàng theo dõi Đinh Thiển Hà, lòng muốn tách nàng ta ra khỏi Đỗ Hân Ngôn. Nàng thành công, Cao Duệ lấy Đinh Thiển Hà, nàng có được trái tim của Đỗ Hân Ngôn. Nàng sợ hy sinh Đinh Thiển Hà, sợ hy sinh bất cứ ai. Để đạt được mục đích, nàng có thể từ thủ đoạn nào! Đây chính là báo ứng của nàng sao?


      Mặt nàng trắng bệch, nàng nhìn Cao Duệ : “Điện hạ thể làm thế!”.


      “Muốn đùa với hổ, nàng sớm biết hậu quả thế nào!”.


      “Kẻ thù giết cha, đội trời chung! , ta làm theo ý của điện hạ!”.


      “Muộn rồi, Phi Nhi”.


      “Tại sao?”.


      Cao Duệ nhìn nàng với ánh mắt tối đen như màn đêm, u như giếng sâu thăm thẳm, khẽ cười. Vẻ nho nhã dịu dàng lại có chút kỳ dị: “Ta quên mất với nàng, khi ta gặp Gia Luật Tòng Phi chiến trường, ta thể quên được Vãn Nhi. Nếu ta muốn trở thành em rể của ta, tất nhiên là ta rất vui khi có được người em rể này. Nàng còn có thêm cả lợi ích này, ta sao có thể thả nàng ra!”.


      Tiếu Phi càng kinh hãi. Hôm đó nàng thả Gia Luật Tòng Phi, mạo nhận là Tứ công chúa Cao Vãn, nào đâu nghĩ tới việc Gia Luật Tòng Phi lại cảm thấy hứng thú với mình. Nàng hạ giọng: “Điện hạ thể đưa ta đến với Gia Luật Tòng Phi! Điện hạ, hóa ra điện hạ còn có cả giao dịch riêng với ta?!”.


      Tiếng cười của Cao Duệ vang vọng trong trung, Cao Duệ cười mãi, như nhìn thấy điều gì vô cùng hứng thú. Tiếu Phi yên lặng, Cao Duệ tàn nhẫn : “Đương nhiên, nàng tưởng rằng chỉ có mình nàng mới nghĩ ra chiêu đó sao? Chẳng qua ta cũng chỉ thuận theo kế sách của nàng và làm cho nó càng trở nên hoàn mỹ mà thôi. Phi Nhi, nếu Khiết Đan muốn cầu thân để tránh chiến tranh, ta tin là phụ hoàng và các đại thần trong triều đều vui mừng mà ủng hộ! Ta có thể hy sinh Vãn Nhi, nhưng nàng lấy gì ra để đánh đổi?”.


      Cục diện thay đổi bất ngờ khiến lòng Tiếu Phi dậy sóng. Giờ Cao Duệ chuyện này với nàng, chắc chắn phòng bị việc nàng đánh tiếng báo tin! Nàng khẽ cười nhạt, Cao Duệ tưởng rằng nàng yếu đuối đến mức chỉ có thể dựa vào ta mới thành nghiệp lớn? Nàng im lặng nhặt chiếc lá phong bệ đá bực bội vò nát, nghĩ ngợi hồi lâu mới với Cao Duệ: “Điện hạ, ai có thể uy hiếp được ta đâu. Cả điện hạ cũng thế. Cùng lắm ta cầu thân. Gia Luật Tòng Phi là đệ nhất dũng sĩ của Khiết Đan, tướng tá cũng đến nỗi nào. Đến đó làm vương phi cũng tồi. Ta cần vinh hoa phú quý cơm ăn áo mặc vô lo vô nghĩ, Gia Luật Tòng Phi đều có thể đem lại cho ta. Phong tục Khiết Đan cũng đơn giản, phức tạp như ở Trung Nguyên. Đa tạ điện hạ cho ta biết đường thoát này. Ha, ta còn có thể trở thành vương phi! Sau này điện hạ thành nghiệp đế, ta mượn tay Gia Luật Tòng Phi để báo thù”.


      Nàng thách thức nhìn Cao Duệ.


      Cao Duệ khẽ vỗ tay, hâm mộ : “Thẩm Tiếu Phi, đúng là ta nhìn nhầm nàng. Nàng có thể chống lại cả đội quân. Ta cần có đầu óc của nàng, ta phải nhờ vào nàng để có ủng hộ của Thẩm tướng và các quan văn trong triều. Ta còn phải dùng nàng để đạt được hiệp nghị với Gia Luật Tòng Phi, mượn uy danh của Khiết Đan để có được ủng hộ của phụ hoàng. Ta tuyệt đối cho nàng cơ hội nào để có thể ở cạnh Đỗ Hân Ngôn. Làm người ai cũng có điểm yếu, chỉ người ích kỷ đến mức nào mới thể bị người khác uy hiếp. Ta từng nghĩ, thể dùng cha nàng để uy hiếp nàng, nàng hề để ý đến ông ấy. Ta cũng từng nghĩ, Yên Nhiên và nàng cùng lớn lên từ , đáng tiếc là, nàng cũng hề để ý đến Yên Nhiên. Ta cũng từng nghĩ đến việc lợi dụng Đỗ Hân Ngôn, nhưng nếu có được trái tim của , nàng thà để hận nàng. Ta nghĩ, chỉ có việc nàng thể để ý đến… Vương Nhất Hạc!”.


      Theo hiệu lệnh của Cao Duệ, giữa rừng phong lặng lẽ xuất nam tử áo xám, sắc mặt trắng bệch đến xanh xao, khuôn mặt u tối.


      “Điện hạ muốn làm gì?!”. Tiếu Phi cảnh giác nhìn Cao Duệ.


      Cao Duệ thủng thỉnh cười đáp: “Lát nữa cho tiểu thư đây uống thuốc!”.


      Tiếu Phi kinh hãi: “Điện hạ còn có thể dùng đến những thủ đoạn hạ lưu đến thế này sao? Điện hạ sợ ta quá hận mà quay ra phản kích?!”.


      Cao Duệ cười ha ha đáp: “Ta suy nghĩ rất lâu rồi, tự hỏi mình rất lâu rồi. Chỉ có mạng sống của nàng mới có thể uy hiếp được nàng. Vì, ta và nàng giống nhau. Chết là hết, nên mạng sống là quan trọng nhất. Sức khỏe phụ hoàng suy yếu, cuộc cạnh tranh của ta và Đại hoàng huynh tới lúc quan trọng nhất, ta thể mạo hiểm”.


      Cao Duệ vừa vẫy tay, Vương Nhất Hạc khẽ chuyển động, Tiếu Phi chỉ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, đầu ngẩng lên, miệng mở ra, viên đan dược bị ném vào trong miệng, trôi xuống cổ vào trong bụng. Nàng kinh hoàng nhìn Cao Duệ, ánh mắt oán hận. Nhưng thuốc nuốt xuống bụng, có gì cũng muộn.


      “Đây là cổ độc[3] của Miêu Cương. năm sau nếu có thuốc giải nàng chết. Phi Nhi, cho dù nàng có tới Khiết Đan làm phi, cũng phải nghe lời ta. Ha ha!”. Cao Duệ đắc ý, cười vang.


      [3] loại trùng độc sống ký sinh trong cơ thể con người.


      Trong lòng Tiếu Phi cực kỳ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Đúng thế, có gì quan trọng bằng mạng sống. Nghe lời ta năm, nàng cúi đầu che những mưu toan thoáng qua trong mắt, mệt mỏi ngồi xuống cạnh chiếc bàn, hỏi : “Điện hạ muốn ta làm thế nào?”.


      Giang Nam, đợi gặp Đỗ Hân Ngôn, với , phụ thân sắp bị chém đầu. Đây là kế sách của cha nàng, ta phải giúp Thẩm tướng tay, ông ấy đứng ngoài tọa sơn quan hổ đấu mãi hay”.


      Tiếu Phi trầm tư , ngón tay vô thức gảy dây đàn. Tiếng đàn đơn điệu mà đau thương, tuy thành điệu, nhưng cũng hết những ai oán trong lòng.


      Cao Duệ cũng ngăn nàng, mặc nàng suy nghĩ.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Đột nhiên tiếng đàn vút lên hai tiếng xé rách cả trời xanh, như tiếng rên xiết lần cuối của con chim máu, lại như tiếng gươm đao chát chúa, như tiếng vó ngựa sắt lâm trận. Dây đàn cứa đứt cả móng tay ngọc của nàng. Lồng ngực Tiếu Phi phập phồng, nàng bị kích động đến cùng cực. Nàng cố hít sâu để giải thoát bức bối của mình, cảm thấy từng đầu ngón tay như tê buốt. làm theo cũng chết, làm theo sống bằng chết. Từ lúc nàng bị cuốn vào trận tranh đấu này, cho dù nàng cố giành giật thế nào vẫn có được những điều nàng mong muốn, có được người nàng quý.


      Nàng nghi hoặc nhìn sợi dây đàn đứt, đường đường là thiên kim tiểu thư của tướng phủ, sao lại phải thế này? Nàng vốn là thiên kim tiểu thư trói gà chặt, bỗng chốc lại trở thành quân cờ quan trọng đến nhường này. Nàng biết nên đắc ý vì tầm quan trọng của mình hay là gượng cười với sắp đặt của số phận.


      Đôi mắt trong veo như nước nhìn ra phía vách núi xa xa, hồi lâu mới vọng lại tiếng thở dài: “Điện hạ thắng rồi, với Tiếu Phi, mạng sống là quan trọng nhất. năm sau điện hạ hãy nhớ đưa thuốc giải cho Tiếu Phi. Tương tư làm gì, thà quên cho đỡ đau khổ. thôi”.


      “Ta biết, nàng là người thông minh mà”. Cao Duệ mỉm cười chắp tay sau lưng sau Thẩm Tiếu Phi.


      Trong núi dần vắng lặng. bóng đen từ vách núi phóng đến, dừng lại ở đình Lâm Phong. Bóng đen bịt mặt chỉ hở mỗi hai con mắt sáng ngời. Bóng đen đó mấy vòng trong nhà đình, cuối cùng tìm thấy chiếc lá đỏ in hằn dấu móng tay, nhìn kỹ ánh mắt càng lộ vẻ kinh ngạc. Bóng đen cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới cất cái lá đỏ .


      “Lãnh mai như sương, mưa thu như khói. Em chuẩn bị Túy Xuân Phong đợi quân tử cùng say. Thẩm Tiếu Phi”.


      Từng nét chữ con hàng chữ viết tay như đùa trêu Đỗ Hân Ngôn. Thư kèm theo cả chiếc trâm bạc và miếng ngọc bội. Chiếc trâm bạc này là do Đỗ Hân Ngôn đoán trúng câu đố trong tết Nguyên Tiêu năm nay mà giành được, chính tay chàng cài lên mái tóc của Thiển Hà. Ngọc bội là vật tùy thân Vệ Tử Hạo vẫn mang theo bên thắt lưng, tất nhiên là chàng nhận ra ngay. Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy tờ giấy và những vật trong tay, cảm thấy lạnh người.


      Thẩm Tiếu Phi lấy đâu ra sức mạnh nhường này? Tất nhiên là có ủng hộ của Cao Duệ. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy lòng nặng trĩu, hỏi thăm mới biết Đinh Thiển Hà đường về kinh, còn Vệ Tử Hạo có tin tức gì. Chàng dám chậm trễ, vội vã lên ngựa phi đến Giang Nam.


      Hồ Tiểu Xuân vẫn mênh mang khói sóng, những gò đống xa xa trong sương đẹp như những chấm mực trong tranh sơn thủy. Bên hồ, tiểu trang viên thay vào chỗ lều cỏ bị cháy hôm nào. Hàng mai xanh vẫn nguyên trong gió thu, chỉ có điều, mưa thu dai dẳng, mai khẳng khiu nụ hoa khiến khung cảnh càng thêm hoang vắng.


      Tiếu Phi ngồi trong thủy tạ, từng đợt mưa ào ào đập vào mành trúc, nàng kéo chặt áo, hâm bình Túy Xuân Phong uống. Hơi rượu nóng càng làm tăng thêm vị chua ngọt của mai nơi đầu lưỡi, cảm giác thơm nồng.


      ngày ở hồ Tiểu Xuân của nàng giờ dài như cả năm. Từ lúc bước vào biệt uyển, nàng bị cắt hết tin tức bên ngoài. Đinh Thiển Hà được đưa về kinh. Nàng vẫn đợi Đỗ Hân Ngôn. Sáng sớm nay nhận được chim đưa thư của Vương Nhất Hạc, đọc xong thư, lòng nàng càng thêm lạnh lẽo.


      Nàng là quân cờ trong tay Cao Duệ, thế cờ định. Tiếu Phi nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, càng thêm u sầu. Tiểu thư nhà khác được cha mẹ huynh đệ chiều, vô ưu vô lo đợi người đến cầu thân. Nàng đường đường là thiên kim tướng phủ, tiểu thư hiền thục hoàng hậu và hoàng quý phi đều khen ngợi, vậy mà lại khổ sở thế này.


      Tính thời gian, Đỗ Hân Ngôn phi ngựa từ kinh thành đến đây, chắc hôm nay là tới. Nàng chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cơn giận của chàng. Tiếu Phi cười cay đắng, thế là từ nay chàng và nàng trở thành kẻ thù đội trời chung sao?


      Nàng mau chóng uống hết vò rượu. Tiếu Phi biết võ công, nhưng tửu lượng ít ai sánh bằng. Thẩm tướng biết uống rượu, Tiếu Phi giống mẹ ư? Mẹ nàng mất từ khi sinh nàng, đến tận bây giờ nàng vẫn biết mẹ mình là người thế nào.


      Chắc là nàng rất giống mẹ. Cha nàng vì quá mẹ, nên tục huyền. tay cha nuôi nàng lớn khôn, từ viên ngự sử trở thành tể tướng đương triều. Nàng càng khôn lớn, cha nàng càng thể rời xa nàng. Nếu phải vì sợ mất quyền thế, mất tính mạng, có lẽ cha nàng nhượng bộ trước Tam hoàng tử. người tham lam, ham sống sợ chết, ham quyền thế phú quý lại nặng tình, mâu thuẫn biết chừng nào.


      Tiếu Phi nghĩ, cha nào con nấy. Nàng cũng là người tham lam ham sống sợ chết, ham quyền thế phú quý, nàng cũng nặng tình. Phụ thân thể rời xa nàng, nàng thể rời xa Đỗ Hân Ngôn. Giữ được, bỏ cũng xong.


      Lúc này đây Tiếu Phi càng hiểu cha mình, nàng hận ông, nhưng cũng thương ông.


      “Tiểu thư, Đỗ đại nhân đến rồi!”. thị vệ ở bên ngoài thủy tạ bẩm báo.


      Tiếu Phi ngây người quay ra phía cửa, chàng đến rồi ư? Nàng uể oải căn dặn: “Đỗ đại nhân vất vả rong ruổi lưng ngựa bao ngày đến đây, hãy chuẩn bị mấy món ăn nóng, hâm sẵn rượu để Đỗ đại nhân lấy lại sức”.


      Cánh cửa gỗ khắc hoa đẩy ra, Đỗ Hân Ngôn bỏ áo mưa bằng vải dầu ra, phong độ ngời ngời.


      Trong thủy tạ chỉ có mình Thẩm Tiếu Phi, nàng mặc chiếc áo nền trắng thêu mai, váy sáu thân màu phấn hồng. Vạt áo và viền váy đính những bông mai đỏ. Tóc nàng buộc thành hai búi, cài bằng hai cây trâm đá hồng ngọc, đôi mắt phượng khẽ liếc nhìn chàng, gò má ửng hồng, thu hút lòng người.


      “Ha ha, Thẩm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Đỗ Hân Ngôn bước nhanh lại gần, vén áo ngồi xuống đối diện nàng.


      Tiếu Phi khẽ vênh cằm: “Giang Nam mưa thu dai dẳng, Túy Xuân Phong ấm áp lòng người, mời Đỗ công tử!”.


      Đỗ Hân Ngôn cũng khách khí, rót rượu uống liền mấy chén.


      Chàng suốt cả chặng đường nghỉ, mất tất cả sáu ngày, lo lắng là dối. Chàng lo lắng Thẩm Tiếu Phi giận dữ mà phế bỏ võ công của Vệ Tử Hạo. Khi vào đây chàng phát ra ở đây có ít nhất hai mươi thị vệ võ công nhất đẳng. Vương Nhất Hạc vốn là thái giám trong cung, theo hầu hoàng quý phi. Khi Tam hoàng tử mở phủ, theo Tam hoàng tử, công thâm hậu, cho dù có đấu tay đôi, nhiều nhất là hòa. Liệu có phải chính là người này bắt Vệ Tử Hạo? Cao Duệ cử cả người này đến, có phải là để bắt Vệ Tử Hạo?


      Vệ Tử Hạo là người bắt cóc Đinh Thiển Hà, xét cả về pháp và lý Đỗ Hân Ngôn đều thể công khai động thủ. Muốn Vệ Tử Hạo thoát thân, chàng phải thầm hành .


      Đỗ Hân Ngôn hào hứng gắp thức ăn nóng hổi, đến khi lưng lửng bụng, hồi phục tinh thần mới lên tiếng: “Thẩm tiểu thư cho mời Đỗ mỗ đến đây, chắc chỉ để uống rượu? Vệ Tử Hạo ở trong tay Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư lại lập công lớn cho Tam điện hạ, lại chỉ tiếc là Đinh Thiển Hà lên đường hồi kinh, e là tiểu thư ngồi vào được cái ghế chính phi của Tam hoàng tử rồi”.


      Tam hoàng phi? Tiếu Phi muốn cười to. Nàng xoay xoay cốc rượu trong tay, chăm chú nhìn Đỗ Hân Ngôn, đôi mắt sắc bén, lời khách khí nhưng ánh mắt lạnh lùng, sợ là chàng sớm hận nàng tận xương tủy: “Tiếu Phi và Đỗ đại nhân có duyên mấy lần gặp gỡ cũng gọi được là bằng hữu. Lần này Vệ Tử Hạo dám bắt cóc Đinh Thiển Hà, tình cờ lại rơi vào tay Tiếu Phi, cho Đỗ đại nhân được trút giận”.


      xong, nàng khẽ vỗ tay, thị vệ bước vào. Tiếu Phi khẽ gật đầu, người thị vệ cuộn mành trúc, con thuyền dừng bên ngoài thủy tạ, thuyền có cây trúc Nam dài ba trượng, buộc sợi dây thừng to, mặt nước dập dềnh vật hình người.


      Nàng nghiêng đầu nhìn ra, thong thả : “Lúc nãy hình như Đỗ đại nhân rất thích ăn món cá xào. Cá ở hồ Tiểu Xuân béo mềm ngon ngọt, cá tươi vừa đánh lên làm món xào, ngon gì bằng”.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm con thuyền ngoài thủy tạ lặng yên . thuyền thị vệ kéo tấm lưới xung quanh chỗ hình người, bắt ngay được con cá dài chừng tấc.


      “Dùng người làm mồi nhử cá, đặc biệt là người tập võ, phải cắt đứt hết gân mạch để tay chân mất lực hoàn toàn buông thõng, sau đó, lại cứa da như hình vây cá, rồi lấy thức ăn vừa xào thơm phủ lên . Mồi thơm, xen lẫn chút tanh. Cá trắm cỏ thường thích tanh, nhưng riêng ở hồ Tiểu Xuân có loài cá rất thích loại mồi này…”.


      Cổ họng Đỗ Hân Ngôn như có xương cá chắn ngang, chàng nhìn chiếc thuyền, khẽ quay lại nhìn Thẩm Tiếu Phi: “Ta còn chưa nôn ra, chắc tiểu thư rất vừa ý đúng ?”. Tiếu Phi tiếc nuối gật đầu: “Hình như Đỗ đại nhân muốn giày vò Vệ Tử Hạo thế này?”.


      “Tuy là có mưa mù, nhưng mà hai mắt ta vẫn nhìn mồi câu cá mặt hồ là người hay cục bột”. Đỗ Hân Ngôn nghiêm mặt .


      Tiếu Phi cười khúc khích, rót cho Đỗ Hân Ngôn cốc rượu : “Thị lực của Đỗ đại nhân tốt, mồi câu dưới hồ là bột mỳ tẩm dầu thơm. Lấy Vệ Tử Hạo làm mồi câu, e là tiểu nữ cũng nuốt nổi món cá này”.


      “Vệ Tử Hạo ở đâu?”.


      “Chạy rồi. Trong lúc trốn chạy đánh rơi ngọc bội tùy thân mà thôi. Đỗ đại nhân quan tâm đến Vệ Tử Hạo như thế, chắc phải sợ Vệ Tử Hạo khai ra việc bắt cóc Đinh Thiển Hà chính là chủ ý của Đỗ đại nhân chứ?”.


      Đỗ Hân Ngôn thầm mắng Thẩm Tiếu Phi là tinh nhưng vẫn nghiêm mặt trả lời: “Vệ Tử Hạo bắt cóc Đinh Thiển Hà trở thành tội phạm bị truy nã. Hạ quan thân là tri Giám Sát Viện, nhận lệnh của Thành đại nhân để điều tra việc này, mà trong tay của Thẩm tiểu thư lại có ngọc bội tùy thân của Vệ Tử Hạo, tất nhiên là hạ quan phải hỏi cho ràng”.


      Tiếu Phi nhìn chàng chớp chớp mắt, rồi bỗng áp lại gần chàng, cười : “Công tử thừa nhận cũng sao, nhưng ta biết, công tử bảo Vệ Tử Hạo bắt cóc Thiển Hà. Đỗ đại nhân giúp Đại điện hạ kế vị phải cứng rắn, sắt đá, cớ sao lúc này lại mềm lòng, nỡ làm hại muội muội Thiển Hà thanh mai trúc mã của công tử. Công tử muốn nàng ta phải rơi vào cái lò lửa của Cao Duệ đúng ?”.


      Ánh mắt nàng say thêm vài phần nhưng vẫn sáng trong rạng rỡ, Đỗ Hân Ngôn nghiến răng, bất giác bật cười. Tiểu a đầu này thông minh tuyệt đỉnh, thông tỏ hết mọi chuyện của chàng. Nếu nàng ta giúp Tam hoàng tử Cao Duệ là tri kỷ của chàng: “Giờ Thiển Hà bình an hồi kinh, Vệ Tử Hạo cũng chạy rồi. Hạ quan biết Thẩm tiểu thư còn dụ hạ quan nghìn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì?”.


      Tiếu Phi hơi ngả người ra sau, uể oải : “Cảnh thu u ám, mưa thu dai dẳng, hồ Tiểu Xuân đẹp nét riêng. Ta tìm công tử cùng ngắm cảnh. Nhớ lại mùa xuân vô tình gặp gỡ ở đây, bình Túy Xuân Phong ngon là thế, bỗng bị là rượu độc, phí hoài”.


      Đỗ Hân Ngôn vội vã sáu ngày đêm ngừng nghỉ, ngờ nàng ta lại chỉ dụ mình đến để xem phong cảnh, trong lòng vô cùng phẫn nộ, đưa tay kéo nàng ta dậy, nheo mắt : “Thẩm Tiếu Phi, ta dung túng tiểu thư nên tiểu thư tưởng ta dám đánh nữ nhi?”.


      Cánh tay đau như sắp gãy, Tiếu Phi vẫn nhìn thẳng Đỗ Hân Ngôn vẻ bi thương, Đỗ Hân Ngôn kinh ngạc, sao nàng ta lại có ánh mắt này?


      Thoáng tiếng gió, bóng áo xám của Vương Nhất Hạc xuất , chưởng phong nhằm thẳng vào Đỗ Hân Ngôn, ép chàng thả Tiếu Phi. “Đỗ đại nhân, tiểu nhân phụng lệnh Tam điện hạ bảo vệ Thẩm tiểu thư. Tiểu nhân muốn gây thù với Đỗ đại nhân”.


      Đỗ Hân Ngôn nghe vậy thu tay lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiếu Phi hét lên: “Cáo từ!”. Trong lòng chàng thấp thỏm yên, chẳng lẽ nàng ta vì muốn bỡn cợt chàng mà bắt chàng bôn ba bao nhiêu ngày như thế? Chàng tin. Ánh mắt của Thẩm Tiếu Phi với chàng rằng, chắc chắn có chuyện. Vương Nhất Hạc giám sát toàn bộ động tĩnh ở đây, nếu xuất kịp thời như vậy.


      Tiếu Phi khẽ cắn môi, bức thư trong ống tay áo nặng tựa ngàn cân. Nàng biết tin tức theo lá đỏ truyền , vì sao vẫn muốn nhìn thấy chàng đau lòng.


      Vương Nhất Hạc nhắc nhở nàng: “Tiểu thư hẹn Đỗ đại nhân đến đây, phải vì có vật gì muốn trao cho đại nhân sao?”.


      Nàng lấy bức thư từ trong ống tay áo ra, trốn được, tránh cũng xong, đành để chàng hận nàng vậy, dù sao trong lòng chàng cũng có nàng. Tiếu Phi nhớ trước đây từng với Cao Duệ nếu Đỗ Hân Ngôn nàng, nàng khiến chàng hận nàng, chàng hận nàng cả đời quên nàng.


      Tiếu Phi cười cay đắng. Nàng đưa bức thư vừa mới nhận được sáng nay cho Đỗ Hân Ngôn, : “Từ đây phi nước đại về kinh, cả ngày đêm mất năm ngày. Nếu kịp, công tử còn có thể gặp cha lần cuối. Còn nếu công tử hết sức lực, cũng hết cách”.


      Đỗ Hân Ngôn chấn động, vội vã nhận lấy bức thư.


      “Ta sớm rồi, ta và chàng là kẻ thù. Phụ thân của chàng là binh mã chỉ huy sứ toàn thiên hạ, nhà họ Thẩm muốn giúp được Tam hoàng tử phải loại trừ ông ấy. Kế sách này là do ta và cha ta nghĩ ra, tiến hành vô cùng thuận lợi. Kế hoạch này bắt đầu từ năm trước rồi”. Tiếu Phi bình tĩnh từng câu từng chữ với Đỗ Hân Ngôn.


      “Vụ án gạo cống Giang Nam khởi nguồn do quân lương biến động, vấn đề xảy ra ở Giang Nam, nhưng thể vì giết hết bảy viên tham quan mà có thể kết thúc được”.


      “Vụ án gạo cống Giang Nam là do vị cao nhân trong quân đội lấy gạo mới rồi đổi gạo cũ cho quân ăn, mưu đồ tư lợi”.


      “Người bẩm báo với triều đình về việc quân lương lần này chính là cha của người trong mộng của Đỗ đại nhân, Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên”.


      “Hôm nay ta nhận được tin từ chim đưa thư, lệnh tôn đại nhân nhận hết mọi tội danh, bị giam giữ ở thiên lao, bảy ngày sau được ban rượu độc để giữ toàn thây. Đức phi nương nương vì xin tha nên bị cấm túc. Đại hoàng tử bị phạt năm lương bổng, phạt ba tháng phản tỉnh trong phủ, cho phép bất cứ ai cầu kiến. Hoàng thượng nể tình, lệnh tôn phạm tội liên lụy toàn gia”. Tiếu Phi đột nhiên quay , lạnh lùng : “Đỗ đại nhân, ta dụ đại nhân đến đây, là muốn nhìn thấy thần sắc của đại nhân lúc này. Ta rất vừa lòng, rất đắc ý. Cứ nghĩ đến việc đại nhân hết sáu ngày đường đến hồ Tiểu Xuân, rồi lại ngày đêm chạy về kinh thành, là muốn cười vỡ bụng. Ha ha!”.


      Đỗ Hân Ngôn thấy như có sét đánh ngang tai. Từng chữ từng câu cứa vào lòng chàng, đầu chàng như muốn nổ tung, thái dương giật giật.


      Chàng lãnh đạm nhìn Thẩm Tiếu Phi, dáng nàng kiều, mặt mày đắc ý, dường như bên ngoài chẳng phải gió lạnh mưa buốt, chuyện nàng ta chẳng phải tàn khốc.


      Bóng dáng mảnh mai ấy từng khiến chàng dao động. Chàng cũng từng thất thần trước đóa mẫu đơn bạch ngọc, từng thương xót trong lòng. Đến giờ chàng vẫn nhớ khoảnh khắc tháo khăn che mặt của nàng giữa muôn hoa đua sắc, nhớ đóa hoa sen hồng đẫm sương chàng nhìn thấy ở sông Cừ Phù. Chàng nhớ đến lúc nhìn nàng chơi xích đu ở hậu hoa viên tướng phủ, rồi cầm lòng mà vào đó để đối đầu với nàng. Chàng cũng nhớ đến cảm giác phẫn nộ khi nàng dựa vào Vô Song mà chàng tưởng là Gia Luật Tòng Phi, và cả cảm giác vui mừng khi tìm thấy Gia Luật Tòng Phi ở đó.


      Khí khái nho nhã bất biến của Đỗ Hân Ngôn sụp đổ hoàn toàn. Giờ chàng mới phát ra, Thẩm Tiếu Phi lặng lẽ chiếm cứ góc trong trái tim chàng từ lúc nào hay. Chàng vượt đường xa nghìn dặm tới đây, phần là vì Vệ Tử Hạo, còn phần nữa há chẳng phải vì lại muốn đấu trí với nàng. đắng cay và nỗi hận thù tuôn trào. Chàng rất hận nàng!


      Làn môi hồng như hai cánh hoa kia sao có thể ra những lời ác độc đến vậy! Nàng độc ác đến chừng nào mới có thể nghĩ kế hãm hại cha con chàng như vậy! Thế mà hết lần này đến lần khác chàng bị nàng mê hoặc mà bỏ qua cho nàng. Đỗ Hân Ngôn vẫn đứng yên ở đó nhìn về phía Thẩm Tiếu Phi, giết nàng, chàng bao giờ bị nàng lừa nữa.


      Nàng và Thẩm tướng nghĩ kế hãm hại phụ thân chàng, nàng dụ chàng ra khỏi kinh thành, nàng muốn nhìn thấy chàng ruột gan như lửa đốt mà thể làm gì. Nàng có nghĩ bây giờ, chàng muốn giết nàng ? Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng tiến thêm bước.


      Vương Nhất Hạc cũng tiến thêm bước, giọng u ám: “Đỗ đại nhân định giết tiểu thư phải quyết đấu với ta trận, đến lúc đó đại nhân cũng còn sức lực để kịp quay về kinh thành đâu”.


      Đỗ Hân Ngôn như bị niệm chú, đứng khựng lại. Chàng thu tay lại, nắm thành nắm đấm, dường như tay của chàng bóp cổ nàng.


      Bảy ngày nữa phụ thân của chàng bị ban cho cái chết, từ Lạc Dương trở về kinh thành, cho dù chàng liền mạch cũng phải mất đến năm ngày năm đêm. Chàng vừa phi ngựa đường xa đến Giang Nam, thể lực kiệt quệ, cho dù dốc sức quay về, trong hai ngày cũng thể làm được gì. Bất kể thế nào, chàng cũng phải trở về trước lúc hành hình.


      Đỗ Hân Ngôn lấy lại hơi sức, ràng từng tiếng: “Trước giờ ta cứ tưởng tiểu thư tính khí trẻ con, ngang ngược bướng bỉnh, chịu thiệt điều gì phải đòi lại cho bằng được. Giờ ta mới phát ra, tiểu thư dùng những thủ đoạn như trò đùa để dụ ta vào tròng. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, cổ nhân quả sai! Nhìn mềm yếu vô hại lại thâm độc vô cùng, Thẩm Tiếu Phi, hôm nay ta giết được nàng, nhưng nhất định có ngày ta khiến nàng sống được, chết xong”.


      Đây phải chủ ý của nàng. Từ vụ án tráo gạo ban đầu đến diễn biến như ngày hôm nay hoàn toàn vượt ra khỏi tính toán của nàng. Cao Duệ nhìn xa hơn nàng, độc ác hơn nàng. ta lợi dụng vụ án gạo cống Giang Nam, khống chế Đinh Phụng Niên, rồi thuận thế câu kết với Gia Luật Tòng Phi.


      Nàng chỉ là cơn gió khua bèo gạt nước, nhưng Cao Duệ biến nó trở thành trận cuồng phong.


      Nhưng Đỗ Thành Phong phải vào thiên lao, bảy ngày sau nhận tội chết. Giờ nàng có gì cũng hoàn toàn vô ích.


      Những hạt mưa từ bên ngoài tạt vào ướt đẫm gò má nàng, nước mưa gai lạnh và nước mắt nóng hổi của nàng trộn lẫn vào nhau. Tiếu Phi lặng lẽ nghĩ, thế gian này có thuốc hối hận, nếu có thể, chắc chắn nàng bao giờ đùa cợt với Đỗ Hân Ngôn, rồi chàng sau bao lần đấu trí. Biết chàng hận nàng, nhưng nghe những lời căm hận tuôn ra từ miệng chàng nàng vẫn đau tận tâm can.


      Nàng đứng thẳng dậy, lạnh lùng : “Ngoài kia chuẩn bị ngựa tốt, cứ tám trăm dặm lại có trạm đổi ngựa. đường về kinh, Đỗ đại nhân có thể lấy ngựa dùng. Có điều, hôm nay ta cho đại nhân mượn ngựa, ngày khác Đỗ đại nhân nhớ phải trả ân tình này cho ta! Nếu , ta đảm bảo Đỗ đại nhân thể tìm được con ngựa tốt nào ở khắp Giang Nam này đâu!”.


      Đỗ Hân Ngôn hừ tiếng rồi tiến thẳng ra cửa. Chàng lên ngựa rồi quay lại nhìn Thẩm Tiếu Phi ở trong thủy tạ, tại sao chàng có thể nín nhịn nàng đến nhường này! lần hai lần, rồi năm lần bảy lượt chàng bỏ qua cho nàng! Chàng gằn từng tiếng: “Thẩm Tiếu Phi, từ nay tiểu thư hãy cầu trời khấn Phật để đừng rơi vào tay ta! Nể tình ngựa tốt trạm dịch tám trăm dặm, ngày khác ta tha chết cho tiểu thư lần!”.


      Ngựa hí vang, Đỗ Hân Ngôn quay đầu ngựa, phóng như bay, tiếng vó ngựa xa dần rồi mất hút.


      Thẩm Tiếu Phi lạnh lùng với Vương Nhất Hạc: “Ta làm xong việc của điện hạ rồi, ông cần ở đây khiến ta mất hứng!”.


      “Điện hạ dặn dò tiểu nhân đưa tiểu thư về kinh, ngày mai khởi hành”. Vương Nhất Hạc cũng tức giận mà khẽ cười, quay người rời .


      Mưa vẫn rơi dầm dề, biệt uyển im ắng tiếng động. Tiếu Phi kéo mành trúc, gió đem theo mưa lạnh táp vào mặt nàng. Đôi mắt phượng càng trong và sâu hơn. Nàng uống hết cốc rượu, ho sặc sụa, hai má đỏ bừng, lồng ngực đau thắt như kim châm.


      Câu trước khi rời của Đỗ Hân Ngôn cứa vào tim nàng, khiến nàng phải vịn chặt vào lan can thủy tạ mới bật khóc. Nàng nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm: “Đỗ Hân Ngôn, Cao Duệ đưa ta thuốc giải, khi ta trở nên vô dụng cũng là lúc ta phải rời khỏi thế giới này. Nên ngày nào đó chàng cũng cần phải tha mạng cho ta, tốt nhất là cứ giết ta luôn, như thế còn sảng khoái hơn chết vì độc dược phát tác nhiều”.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 10: Cố tình dàn trận giả

      Ngăn cách bởi bao nhiêu dãy núi, em nhắm mắt lại cũng tưởng tượng được nỗi đau mất cha của chàng. Nếu vẫn còn kịp, khi ngọn lửa giận dữ trong chàng cháy hết, em mong lại được nhìn thấy xót thương trong đôi mắt chàng.

      Khí huyết Đỗ Hân Ngôn sôi sùng sục, hận thể có thêm đôi cánh để bay ngay về kinh thành. đường, chàng liên tục nhận được tin của Giám Sát Viện. Thẩm Tiếu Phi dụ chàng ra khỏi kinh, nắm chắc cả hành trình và thời gian của chàng. Chàng vừa đến hồ Tiểu Xuân, phụ thân xảy ra chuyện. Suốt chặng đường , chàng hề nhận được bất cứ tin tức gì. Lúc này, khuôn mặt của Thẩm Tiếu Phi lại lên hơn bao giờ hết, nàng muốn chàng sức cùng lực kiệt, muốn chàng còn thời gian để có bất cứ phản ứng gì. Đỗ Hân Ngôn quất mạnh roi, chỉ mong về kinh thành sớm được chừng nào hay chừng ấy.

      Ngày hai mươi hai tháng mười, Đỗ Thành Phong được ban cái chết.

      Tối ngày hai mươi tháng mười, Đỗ Hân Ngôn mắt đỏ sọc, toàn thân mệt mỏi thúc ngựa xông vào kinh thành. Chàng thẳng đến ngõ Cây Táo ở phía tây thành, người chàng muốn tìm chính là Giám Sát Viện đốc sứ đại nhân, ân sư Thành Liễm.

      Ngựa còn chưa dừng, người nhảy xuống, Đỗ Hân Ngôn đập mạnh chiếc vòng đồng cánh cửa sơn đỏ.

      Tiếng vòng cửa đập cũng tuyệt vọng như tiếng đập trái tim chàng.

      lát sau, cánh cửa lớn hé mở, lão quản gia mở cửa, ngạc nhiên nhìn Đỗ Hân Ngôn, hét to: “Đỗ đại nhân! Sao đại nhân lại ra nông nỗi này?”.

      Đương nhiên là Đỗ Hân Ngôn biết mình cả người bụi bặm, râu ria tua tủa, hai đầu gối rướm máu đỏ, đau rát. Nhưng chàng thể quan tâm đến những việc này, chàng nắm chặt vai lão quản gia, kêu lên: “Thành đại nhân có nhà ?”.

      “Đỗ đại nhân, đại nhân thả già ra. Bộ xương già này chịu nổi sức lực của đại nhân đâu. Lão gia đợi đại nhân bao nhiêu ngày rồi”.

      Nghe được câu này của lão quản gia, Đỗ Hân Ngôn cảm thấy nhõm vài phần, chàng theo lão quản gia vào thư phòng.

      Thành Liễm cũng ngẩng đầu lên : “ cần vào cung nữa, vô ích. May còn kịp gặp mặt cha con lần cuối”.

      Hai đầu gối Đỗ Hân Ngôn mềm nhũn, chàng khuỵu xuống, mắt đỏ hoe: “Việc này rất đáng nghi, biết có thể kéo dài thời gian để hạ quan điều tra ràng vụ án này?”.

      Thành Liễm thở dài đỡ Đỗ Hân Ngôn dậy, lắc đầu : “Tính tình cha con thẳng thắn, bị người khác gài bẫy liền nhận hết về mình. Nếu ông ấy linh hoạt được như con, chắc cũng có kết cục như ngày hôm nay”.

      Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như có ai bóp chặt tim mình, đau đến run rẩy. Chàng ràng: “Là cạm bẫy của Tam hoàng tử Cao Duệ! Là kế của Thẩm tướng! Hà cớ gì cha con phải nhận lấy tội danh này?”.

      “Điều này còn quan trọng. Quan trọng là chính miệng cha con nhận tội trước mặt trăm quan ở giữa Kim Điện. Hoàng thượng tức đến nỗi bước khỏi long ỷ xuống đá ông ấy cái. Nếu nhờ các lão thần đỡ, bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu”.

      Vừa mới hơn mười ngày, kinh thành xảy ra bao nhiêu biến động khiến Đỗ Hân Ngôn thể nào tin nổi. Phụ thân chàng cả đời chinh chiến, cả đời trung thành chính trực, sao có thể tham lam chút ít gạo lương. Giọng chàng khản đặc: “Cho dù có đổi quân lương cũng đáng phải chịu tội chết!”.

      Thấy lão quản gia bưng bát mỳ nóng vào, Thành Liễm ra hiệu Đỗ Hân Ngôn vừa ăn vừa .

      “Khiết Đan có mười lăm vạn quân ở biên cương, luôn nhòm ngó biên giới nước ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến quân xâm lược. Lúc này đạo quân Hà Bắc Đông Tây Lộ bỗng náo loạn, lòng quân yên. Đinh Phụng Niên thấy tình thế khẩn cấp, dâng tấu điều tra quân lương để yên lòng quân. Hôm đó Kim Điện có ba vị tướng quân ra mặt chỉ việc này là ý của cha con. Trong đó có cả bộ hạ cũ do tay cha con đề bạt là phiêu kỵ tướng quân Hoàng Dã đập đầu chết ngay trước điện. Cha con ôm lấy thi thể khóc ròng, bỏ mũ nhận tội ngay sau đó. Hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ”. Ánh mắt Thành Liễm sáng quắc.

      Đỗ Hân Ngôn ăn vội hết bát mỳ, dù cố nén, nhưng nước mắt vẫn trào ra. Kế hoạch của họ hoàn toàn kín kẽ, chàng hiểu ra tất cả.

      Hai mươi năm nay, cứ đến vụ giáp hạt của mùa xuân là Đột Quyết[1] ở phương Bắc lại đưa quân xâm phạm biên ải, mùa đông năm ngoái còn chiếm được ba thành khiến Tam hoàng tử phải dẫn binh đánh lui. Triều đình phải dẫn quân vây quét bốn lần, nhưng vẫn thể tiêu diệt quân Đột Quyết. Bốn lần xuất quân khiến quốc khố cạn kiệt, chi phí cho quân đội cũng trở nên eo hẹp.

      [1] dân tộc thiểu số thời cổ ở Trung Quốc, là dân du mục ở vùng núi An Tai.

      Bao năm qua, gạo mới lĩnh từ kho lương vận chuyển tới quân doanh đều bị đổi sang ít gạo mốc. Tướng lĩnh vẫn dùng cách này để kiếm thêm chút bạc bổ sung vào quân hưởng. Trộn lẫn gạo cũ gạo mới, chỉ cần quá đáng quá, binh sĩ cũng chẳng ai phàn nàn. Còn số bạc kiếm được các tướng sĩ cũng có chia nhau phần, nhưng phần lớn dùng để an ủi và trợ cấp cho gia quyến các binh sĩ tử trận. Đỗ Thành Phong thân là binh mã chỉ huy sứ đương nhiên biết việc này, kể cả việc trong quân khai khống binh sĩ, ông cũng mắt nhắm mắt mở coi như biết nội tình.

      Đỗ Hân Ngôn nghĩ đến lời của Thẩm Tiếu Phi. Họ lên kế hoạch hãm hại cha chàng năm trước khi xảy ra vụ án gạo cống Giang Nam. Vụ án tráo gạo từ năm ngoái, đến năm nay dần biến thành lòng quân yên. Đinh Phụng Niên hùng hồn tuyên bố giữa ba quân đưa vụ án này lên tận Minh đế. Khiết Đan dã tâm hừng hực, thỉnh thoảng lại gây hấn với hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ. Thế nên, hoàng thượng bắt buộc phải tìm người chịu tội. Trong lúc then chốt này, ba vị tướng đồng loạt chỉ ra cha chàng. Phiêu kỵ tướng quân Hoàng Dã tự vẫn ngay tại chỗ, Đỗ Thành Phong thể biện minh, đau lòng vì cái chết của Hoàng Dã, càng vì muốn liên lụy đến những người khác, nên nhận hết trách nhiệm về mình.

      Mục đích của tất cả những việc này là để loại bỏ phụ thân chàng, cướp chỗ dựa lớn nhất trong quân đội của Đại hoàng tử.

      Kế liên hoàn sao mà độc ác, khiến người người biết là oan khuất mà thể kêu oan. Trong lòng hoàng thượng chắc cũng biết , nhưng vì ở Kim Điện, thế như cưỡi hổ, hoàng thượng cũng còn lựa chọn nào khác.

      Chẳng trách Thẩm Tiếu Phi vượt mặt chàng để Trần Chi Thiện kết thúc vụ án Giang Nam. Đỗ Hân Ngôn liên kết các kiện, chàng như tận mắt nhìn thấy Thẩm Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi. Chàng bỗng cảm thấy toát mồ hôi, Cao Duệ hề đánh lui được người Khiết Đan, mà là câu kết với họ. Cứ thất bại rồi đến lúc Cao Duệ xuất quân lại thắng. Đinh Phụng Niên bị bắt lại được cứu, ca khúc khải hoàn. Cao Duệ có được lòng quân, có được kính trọng của người trong thiên hạ và cả Đinh Phụng Niên cũng hiểu rằng, Cao Duệ cho sống được sống, bắt chết phải chết, từ đó trở Đinh Phụng Niên lòng dạ thề chết cũng tận trung!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :