1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

NGHÌN NĂM - Thập Tứ Khuyết (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12: Phá vỡ vướng mắc trong lòng

      Tư duy của ta vốn là vùng đất trống vắng, bây giờ từng mảnh vụn ký ức dần dần lấp đầy nó, khiến ta nhìn thấy đầy rẫy những vết nứt loang lổ đó.

      Ký ức của Nhất Tịch phá hủy ta. Hóa ra đó thực lời nguyền, bất luận tái sinh bao nhiêu lần, luân hồi bao nhiêu lần, đều thể thoát khỏi.

      Thế giới là màu đen, là màu đen vô bờ bến, ta trôi nổi trong đó, cảm nhận được hơi ấm, chỉ có giọng trống rỗng lởn vởn bên tai: “Đau lắm phải ? Đừng sợ, đợi cơn đau qua rồi ngươi cảm thấy đau nữa… Đau lắm à? Đau thế cơ à, đau nhỉ…”.

      Ta mấp máy môi nhưng thốt lên lời.

      “Đau à? Hét lên , ngươi đau khổ như vậy đương nhiên phải cho biết, để biết ngươi đau thế này, có lý do gì phải chịu đựng mình cả, đúng ?”.

      Ta siết chặt ngón tay lại, sau đó thả ra, mỗi khớp tay đều giãn ra hết sức, đau thấu xương tủy.

      “Hét lên ! Chỉ cần ngươi hét lên, ta đảm bảo cảm thấy đau đớn như ngươi, để nếm mùi vị đau khổ trong địa ngục. Tất cả đều do gây ra, là nguồn cơn của mọi tội ác, chỉ hại Nhất Tịch mà còn hại cả ngươi!”.

      Nước mắt chảy ngược vào cổ họng, cuối cùng ta nghe thấy tiếng khóc nghèn nghẹn thành tiếng của chính mình.

      sai, nuôi nấng ngươi thành người, chăm sóc ngươi mười sáu năm qua, nhưng lẽ nào ngươi phát giác ra? Chính vì mang lại cho ngươi quãng thời gian niên thiếu vô ưu vô lo, mới khiến ngươi càng đau khổ hơn khi biết chân tướng việc. Rất đau phải ? Bởi vì ngươi nhạy cảm hơn Nhất Tịch, ngươi được hưởng hạnh phúc và vui vẻ mà Nhất Tịch chưa từng được nếm trải, vì thế càng có khả năng chống lại nỗi đau đớn, ngươi hạnh phúc hơn Nhất Tịch nhưng cũng bất hạnh hơn nàng!”.

      Nhất Tịch… Nàng ta chưa bao giờ hạnh phúc và vui vẻ sao? Đúng thế, nàng ta là người của ma tộc, vốn có trái tim, có trái tim đương nhiên cũng chẳng biết vui vẻ đau đớn là gì. Nhưng khi nàng ta có trái tim con người rồi, còn chưa kịp cảm nhận niềm vui phải nếm trải đau khổ…

      Nhất Tịch, Nhất Tịch à… Ta là nàng, nàng là ta, tại sao ta phải cố chấp vạch ranh giới với nàng, chỉ muốn bản thân bị cuốn vào vòng xoáy đời này kiếp trước phức tạp, ích kỷ trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ đáng ra phải gánh, ta thực kẻ khốn nạn! Nhất Tịch tuyệt vọng như thế, thê thảm như thế, nếu ngay cả ta cũng chịu thấu hiểu nàng, tiếc thương nàng, nàng, nàng biết gởi gắm hi vọng vào ai? Ta thực kẻ khốn nạn!

      “Nghĩ thông suốt chưa? Vì thế, cứ hét lên , hãy mang nỗi đau của ngươi, oan ức của ngươi, phẫn nộ của ngươi, oán hận của ngươi, tất cả hét hết lên ”.

      Ta nghiến chặt răng, khàn giọng lên tiếng: “Ta…”.

      “Tốt lắm, tiếp tục , tiếp tục hét ! Hét ra hết những gì ngươi cảm nhận ! Sau khi hét lên rồi ngươi được giải thoát!”. Giọng ấy vui vẻ cổ vũ ta.

      “Ta… ta… …”.

      “Cố lên!”.

      “Ta cam tâm…”, ta mở choàng mắt, dùng hết sức lực của bản thân hét lên: “Ta cam tâm! Ta cam tâm, ta cam tâm!”.

      Thế giới đen tối biến mất, ánh sáng trắng lóe lên từng chút , dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường. Vẫn là căn phòng cũ, ánh sáng mờ mờ, nhưng có thể nhìn cái bóng đứng trước mặt ta, nàng ta nhìn ta, sắc mặt kinh ngạc tột cùng.

      “Ta cam tâm!”. Ta nhắc lại bằng giọng điệu bình thản.

      Cái bóng loạng choạng lùi ra sau bước.

      “Ta cam tâm bộc lộ tâm trước mặt người khác, khiến đối phương nhìn thấu ta, chừa lại điều gì”.

      “Ngươi cái gì?”. Cuối cùng sắc mặt nàng ta cũng thay đổi.

      “Ta hề quên bây giờ mình đứng đất của ma cung, và đây là điện thứ tám, biết có bao nhiêu người của ma tộc đứng trong bóng tối lén nhìn ta. Bất luận ta có tình cảm thế nào với tiên sinh, đó cũng là chuyện giữa ta và người, ta cam tâm để tâm của mình trở thành trò cười mua vui cho các người”. Ta khẽ , giọng kiên định: “Vì thế, ngươi hãy từ bỏ ”.

      Cái bóng lại lùi về phía sau mấy bước, cơ thể bắt đầu tan ra.

      “Hơn nữa ngươi phải là ta! Cho dù ngươi có giả vờ giống đến mức nào, cho dù ngươi biết chuyện của ta ra sao, ngươi cũng phải là ta! Bởi vì…”, ta ngừng lại, nhoẻn cười: “Ngươi có trái tim con người”.

      Cái bóng khua chân múa tay vật lộn, gào thét: “Ngươi láo! Ngươi láo!”.

      “Ngươi chỉ biết trái tim con người tham lam, giả dối, ích kỷ, nhu nhược, nhưng biết trái tim họ cũng dũng cảm, kiên cường, khoan dung và lương thiện. Ta hiểu cách cảm ơn, tình ta dành cho tiên sinh vượt qua hận thù, thương luôn luôn lớn mạnh hơn hận thù, đó là điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Ngươi phải là ta!”.

      tiếng nổ vang lên, cái bóng nổ tung, vỡ thành ngàn vạn mảnh, biến mất trong trung. Cùng lúc đó, cả căn phòng sáng bừng như ban ngày.

      Quả nhiên đây là đại điện rộng thênh thang, mỗi bức tường đều khắc bức tranh. Bức tường phía Đông khắc hình lão nhân ma tộc mặc trường bào đẹp đẽ, trong lòng ôm đứa bé, bên cạnh có rất nhiều ma nhân, sắc mặt đều tỏ vẻ ngạc nhiên và thành kính; bức tường phía Tây là cảnh giao tranh giữa ma tộc và nhân tộc, trong quân đội ma tộc, có nữ đồng ngồi lưng con điêu lớn, giữa kẽ tay bé là chiếc lông vũ trắng khẽ rung theo gió, đuôi mày khóe mắt toát lên ngạo mạn, lạnh lùng; bức tranh tường phía Nam là khung cảnh hùng vĩ hơn, hàng ngàn hàng vạn ma nhân đủ tư thế tề tựu quỳ lạy, đài cao là thiếu nữ mặc trường bào trắng hơi khuỵu gối, vị lão nhân ma tộc ôm nàng khi mới sinh ra đội mũ miện cho nàng.

      Đây chính là tích vẻ vang của Nhất Tịch năm xưa?

      Ta quay đầu nhìn bức tường phía Bắc, nhưng chỉ nhìn thấy cánh cửa, ta bước lên thử đẩy ra, cửa mở, nhưng chỉ là mở ra mà thôi, ta định bước ra ngoài bị kết giới vô hình chặn lại.

      căn phòng tối tăm giống căn phòng ta từng thấy lúc trước, lá đào bay khắp nơi, mang theo sát khí ghê gớm như sấm sét. Còn Trần Phi như con thoi luồn lách giữa đám lá đào, thân thủ né tránh hề đẹp mắt, chỉ rất nhanh, nhanh tới mức lá đào cũng đuổi kịp.

      “Thân pháp khá lắm, đây phải thân pháp của Trần Phi. Đáng tiếc đây cũng phải thân pháp của Giản Linh Khê”. Trong bóng tối vang lên giọng rất giống của tiên sinh.

      Hóa ra người bước vào điện thứ tám đều gặp chính bản thân mình và chiến đấu với nó, hèn gì Phi Phất công tử , điện này tên là “Song Kỷ điện”. Vậy tiên sinh sao, người phá giải cửa này thế nào? Ta căng thẳng mở to mắt.

      Trần Phi mỉm cười giữa những lá đào bay, trong tiếng cười là cao ngạo khó diễn tả bằng lời: “Bởi vì ngươi phải Giản Linh Khê”.

      “Ta là Giản Linh Khê”. Những chiếc lá đào tấn công ác liệt hơn.

      Thân pháp của Trần Phi nhanh tới mức mắt thường khó theo kịp, tiên sinh nhón lấy phiến lá đào, sau đó lá đào vụn nát giữa kẽ tay: “Chỉ cần thế giới này có những chiếc lá đào khác tồn tại lá đào thể chứng minh được ngươi là ai”.

      “Vậy vẫn còn thứ nữa có thể chứng minh được”. Lá đào bay rợp trời bỗng nhiên biến mất. “Thanh Tuyệt kiếm”.

      Trần Phi tiếp tục cười: “Ngươi có Thanh Tuyệt kiếm”.

      “Thế à?”. tia sáng đỏ từ trời rơi xuống, mặt đất giữa căn phòng xuất thêm thanh kiếm, giống hệt Thanh Tuyệt kiếm lấy ra từ mắt ta, chỉ khác là nó có màu đỏ như máu.

      Trong ánh sáng màu đỏ, gương mặt Trần Phi và người khác lên, dung mạo y chang nhau nhưng khí chất và thần thái hoàn toàn khác biệt.

      “Đây mới thực là Thanh Tuyệt kiếm lẫy lừng thiên hạ. Còn thứ trong tay ngươi chẳng qua chỉ là bóng của nó trong mắt Nhất Tịch năm xưa. Bây giờ ngươi còn gì để nữa ?”.

      Dường như lời vừa dứt, ta thấy trước mắt nhòe , có luồng ánh sáng trắng lóe lên trong ánh sáng đỏ, khi định thần lại thấy Thanh Tuyệt kiếm màu đỏ máu trong tay trái Trần Phi.

      “Ngươi…”, cái bóng sửng sốt. Còn Trần Phi lạnh lùng : “Ngươi trúng kế rồi, ngươi nên lấy nó ra”. Hai tay tiên sinh cầm hai thanh kiếm, sau đó từ từ áp sát, thanh kiếm thủy tinh và thanh kiếm đỏ từ từ hòa vào nhau, thôn tính lẫn nhau. Ánh sáng trắng nhạt dần, ánh sáng đỏ sáng hơn, lộng lẫy, rực rỡ, chói lọi, thậm chí lấn át cả người cầm nó!

      Ta cảm thấy mặt ướt ướt lành lạnh, đưa tay lên sờ thấy nước mắt rơi. Chỉ đến khi nhìn thấy cảnh này ta mới cảm thấy chân thực. Trước đây ta chẳng qua chỉ là người biết những chuyện quá khứ qua lời kể của người khác và trong tưởng tượng của bản thân, nhưng giây phút mọi cảm quan đều từ bản thân, ràng vô cùng.

      Đúng thế, đây mới chính là Thanh Tuyệt kiếm, là thanh kiếm của trời phong ấn ta chín năm trời!

      ~**~**~

      Ánh sáng của Thanh Tuyệt kiếm lưu chuyển cách kỳ lạ, lưỡi kiếm chỉ về phía cái bóng.

      Cái bóng co rúm lại: “Ngươi giảo hoạt, dùng kế khích tướng…”.

      Trần Phi nhướn mày: “Chẳng phải ngươi mình là Giản Linh Khê sao? Thập Nhị Quý từng đánh giá Giản Linh Khê là ‘mưu trí gần như tinh’, ngươi biết sao?”. Tiên sinh giơ kiếm chém xuống, bóng đen và bóng tối đều tan nát hết thảy.

      Điện thứ tám sập rồi.

      Trong đám đất cát mịt mù có bàn tay nắm chặt lấy ta, dẫn ta bay khỏi đây. Đó là tay tiên sinh, , phải, đó phải tay tiên sinh. Tay Trần Phi luôn ấm áp, khiến người ta cảm thấy chỉ cần được đôi tay ấy nắm chặt yên ổn thuận lợi mãi như thế. Nhưng đôi tay này, mặc dù to, dày nhưng lạnh ngắt. Trong phút chốc lại nhớ lại, đáng lẽ ta nên cảm thấy lạ lẫm mới đúng, bởi vì đây là tay của Giản Linh Khê. Ở kiếp trước, đây là đôi tay từng ôm ta, cứu ta, cuối cùng giam giữ ta.

      Ta ngẩng đầu lên, nhìn theo mái tóc dài của tiên sinh bay ngược về phía sau theo gió, tóc mai hai bên điểm những sợi bạc. Mười sáu năm, hóa ra… bao nhiêu năm trôi qua rồi… Giản Linh Khê phong hoa tuyệt đại ngày xưa, cuối cùng vẫn già … Nhưng dung mạo, bờ môi, ngón tay của , mọi thứ của , trong mắt ta vẫn hoàn mỹ như mười sáu năm trước, hề mݠnhạt hay bị hủy hoại chút nào.

      Giản Linh Khê! Ta thầm gọi cái tên này, gọi hết lần này tới lần khác, Giản Linh Khê…

      Hai chân chạm đất, Giản Linh Khê đưa ta tiếp đất vững vàng, cúi đầu : “Tiểu Khê, sao…”, lời chưa dứt, ánh mắt bỗng lộ vẻ kinh ngạc, cánh tay ôm eo ta cũng rụt về như chạm phải điện, sửng sốt thốt lên: “, nàng là Nhất Tịch”.

      Ta lặng lẽ đứng nhìn , nhìn vô số biểu cảm lướt qua gương mặt , sau đó hiểu ra, trong đó có ngạc nhiên, có run sợ, có hoảng loạn, có mơ hồ…

      Tại sao có vui mừng? Tại sao?

      “Gặp ta, chàng vui sao?”. Ta hạ giọng hỏi, nhưng biểu cảm của càng phức tạp hơn, giọng gấp gáp: “Tiểu Khê đâu?”.

      Ta cúi đầu: “Lẽ nào phải ta sao?”.

      Hồi lâu lên tiếng, vẫn đứng im tại chỗ, giống như bị đông cứng.

      “Chàng phân biệt được sao?”. Ta ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt , chậm rãi : “Chàng phân biệt được Tiểu Khê và Nhất Tịch, phải ?”.

      “Nàng…”. Ánh mắt cho ta biết, quả nhiên phân biệt được.

      Ta nhìn tay , hỏi: “Tại sao?”.

      “Cái gì?”.

      “Tại sao chàng có thể ôm Tiểu Khê đắn đo, nhưng thể ôm Nhất Tịch?”. Ta đưa tay nắm tay phải , quả nhiên, bàn tay lạnh hơn lúc trước vài phần. “Chàng dám chạm vào ta? Bao nhiêu năm qua rồi chàng vẫn dám chạm vào ta sao?”.

      muốn giãy ra nhưng ta ra sức nắm chặt, lần này để chạy thoát nữa! để chạy thoát nữa! Ta nghĩ đôi mắt mình lộ suy nghĩ của bản thân, bởi Giản Linh Khê giằng co nữa, cũng im lặng nhìn ta, ánh mắt quá phức tạp ta thể nào hiểu nổi.

      Chúng ta cứ nhìn nhau như vậy biết bao lâu, mắt dõi theo nhau, hơi thở giao nhau, ta cảm thấy mình sắp chịu nổi nữa, nhưng dám thu ánh mắt lại. Lần này, lần này ta để chạy thoát, tuyệt đối !

      Ánh mắt Giản Linh Khê đột nhiên giãn ra, dường như toàn thân toát ra thứ ánh sáng dịu dàng, hạ giọng : “Ngươi là Tiểu Khê!”. Sau đó tiến lên phía trước ôm ta vào lòng.

      thể nào diễn tả được cảm nhận trong giây phút ấy, mặc dù ta tập trung hết sức nhìn , đối kháng với , cố chấp muốn nắm tay , nhưng ta ngờ cuối cùng trốn chạy, trái lại còn ôm ta vào lòng. ta là Tiểu Khê, bởi thực coi ta là Tiểu Khê, vì thế mới yên tâm ôm ta, hay cố ý tìm cho mình cái cớ, mặc kệ chìm đắm trong khoảnh khắc này?

      Nghĩ tới đây ta bất giác đưa tay túm lấy vạt áo , rồi òa khóc, khóc thể ngừng được, khóc tới mức cơ thể run rẩy, đầy tủi thân, đau đớn tột cùng.

      nghĩ nữa, nghĩ nữa, nghĩ nữa. Mặc kệ bây giờ là Nhất Tịch hay Tiểu Khê. Bởi vì, ta lưu luyến vòng tay và hơi ấm của , lưu luyến vô cùng, biết là xa xỉ, biết có báo ứng, nhưng chỉ cần có giây phút này cảm thấy dù vạn vật lụi tàn, hóa thành khói bụi cũng chẳng sao.

      Giản Linh Khê… Giản Linh Khê ta từng , , và mãi … luôn luôn thể lại gần , giờ này phút này ta lại trong vòng tay . Đây có phải là chút thương xót cuối cùng ông trời ban tặng cho ta ? Mà ban tặng này quả nhiên rất ngắn ngủi.

      Trời đất đột nhiên chuyển vần, ngoài trời vốn trăng sáng sao thưa, tường đen bỗng nhiên bao vây tứ phía, cảnh tượng trước mặt thay đổi vừa nhanh vừa gấp, chín ngọn đèn thủy tinh bay trời tụ thành vòng tròn, ánh đèn chao đảo bất định, ngờ lại trở về trong nhà.

      Giản Linh Khê buông ta ra, nhìn chín ngọn đèn, trầm giọng : “Tới điện thứ chín rồi”.

      Điện cuối cùng, điều gì chờ đợi chúng ta trong điện này?

      ~♥~♥~♥~
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13: Ma kính

      lá bùa bay vụt qua trung, ta cảm thấy ngón giữa của bàn tay phải đau nhói, chín giọt máu bắn ra, lần lượt rơi vào chín ngọn đèn riêng biệt. Ta vội vàng cúi đầu nhìn tay mình, đầu ngón tay có bất kỳ vết thương nào, dường như cảm giác đau nhói ban nãy chỉ là ảo giác.

      Lửa đèn đột nhiên bùng lên, tấm gương từ từ lên giữa vòng tròn, giống như tập trung mọi nguồn ánh sáng, phút chốc chỉ nhìn thấy tấm gương đó, ngoài ra còn bất cứ vật gì khác trong phòng.

      Ma kính!

      Mười sáu năm sau, gặp lại ma kính!

      Nhưng nó giống như trong ký ức của ta nữa!

      Lần đầu gặp là mười sáu năm trước, nhìn nó khác gì những chiếc gương bình thường, nhưng bây giờ ma tính của nó rất ràng, nó tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị xanh ra xanh, đỏ ra đỏ.

      Chín giọt máu từ trong những ngọn đèn bay ra rồi bị hút vào trong ma kính. Ánh sáng chói mắt của ma kính chợt co lại, dần dần mờ , bay ba vòng trung rồi dừng lại bất động.

      Sau đó ta nghe thấy tiếng rên, giống như đau đớn, lại giống như được giải thoát.

      Mặt gương của ma kính quay lại, đối diện với ta và Giản Linh Khê, trong gương có bóng trắng mờ mờ, đường nét , chưa thành hình, nhưng có cảm giác chiếc bóng ấy nhìn Giản Linh Khê, nhìn thẳng vào .

      Đó là Nhất Tịch ư? Chính là chiếc bóng cuối cùng được Linh Miêu dùng ma lực giữ lại trong gương sao? Chiếc bóng này hút linh khí của cửu điện trong thời gian dài, từ từ hình thành, chỉ cần đem ta hiến tế là có thể khiến Nhất Tịch sống lại.

      Nhưng ta ngờ rằng, nàng ta lại có hơi thở dịu dàng đến thế, hơi thở ấy ấm áp như dòng nước, như những con sóng từng đợt từng đợt lan tỏa trong gian, khiến tứ chi bát mạch của ta đều có cảm giác thoải mái khôn tả.

      “Mười sáu năm rồi…”, chiếc bóng trắng : “Chàng sống có tốt ? Linh Khê, chàng sống có tốt ?”.

      Những giọt nước mắt mà khó khăn lắm ta mới ngăn được bỗng lăn xuống.

      Ta cứ tưởng công chúa ma cung phải có chất giọng ngạo mạn kiêu kỳ nhưng hóa ra phải, giọng của Nhất Tịch vô cùng, vô cùng bình thản, nhưng có thể khảm sâu vào tâm trí người nghe, hơn nữa còn mang chút trong trẻo, ngây thơ. Chỉ cần nghe qua nhớ mãi bao giờ quên, dai dẳng bám theo suốt đời, nhàng len lỏi trong mỗi kẽ hở hẹp của sinh mệnh. Đây là ma trời phú sao? Nhất Tịch năm xưa cũng dùng giọng này để khẩn cầu Giản Linh Khê cứu mạng chăng?

      Ta quay đầu nhìn Giản Linh Khê, trong mắt ngập tràn bi thương. Xem ra còn đau khổ hơn ta.

      Mười sáu năm rồi, cuối cùng trùng phùng.

      Bóng trắng trong gương nhắc lại lần nữa: “Chàng sống có tốt ? cho ta biết, chàng sống có tốt ?”.

      “Nàng muốn ta trả lời thế nào? Nhất Tịch?”. Giọng Giản Linh Khê giống như thở dài.

      “Hãy kể cho ta nghe mọi chuyện xảy ra với chàng trong những năm qua, giống như năm xưa khi bị giam trong Thanh Tuyệt kiếm. Chàng nhìn , ta luôn ở trong gương này, thể đâu, hề hay biết mọi chuyện ở bên ngoài, cũng có ai chịu kể cho ta nghe. Mười sáu năm qua, ta đếm từng ngày trôi qua, thực quá đơn… cho ta nghe , bắt đầu kể từ ngày ta biến mất, cho ta biết, những năm qua chàng sống như thế nào?”.

      Ta lờ mờ cảm thấy có điều gì đó ổn, bóng trắng trong gương kia thực là Nhất Tịch sao? Tại sao ta hoàn toàn nhớ mình có thể những lời dịu dàng thế này? Lẽ nào vẫn còn mảng ký ức nào đó bị bỏ sót, đến nay hoàn toàn nhớ lại được?

      “Được”. Giản Linh Khê lên tiếng, biểu cảm phức tạp gần như bình tĩnh: “Sau khi nàng mất tích, lời nguyền ứng nghiệm, hồ Kính Tịch bị khô cạn”.

      Bóng trắng “ừm” tiếng.

      “Vì thế ta rời khỏi Nam Minh, đến nơi gọi là Nguyên thành, thành chủ ở đó từng là bạn tốt của ta, cho phép ta sống ở đó mà bị ai quấy rầy. Ba tháng sau Tam Nương tìm được ta”.

      Bóng trắng lại “ừm” tiếng.

      “Ta biết tại sao nàng ấy tìm được ta, trừ phi có năng lực như Thập Nhị Quý hoặc A m mới có thể phá được kết giới từ nghìn năm qua chỉ Nguyên thành mới có, nhưng nàng ấy tìm thấy… Ta nghĩ đây có lẽ là ý trời, ý trời sắp đặt nàng ấy là người đầu tiên xuất trước mặt ta”.

      “Chắc nàng ta phải chịu nhiều cực khổ”. Bóng trắng bỗng thấu hiểu lòng người cách bất ngờ.

      “Tuy nàng ấy lời nào nhưng lại bệnh rất lâu. đêm, nàng ấy tới gõ cửa phòng ta, được Thập Nhị Quý báo mộng, bảo chúng ta tới bên bờ suối. Dẫu cảm thấy kỳ lạ nhưng ta vẫn làm theo, chúng ta tìm thấy bên bờ suối, lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta biết nó là chuyển thế của nàng”.

      Hóa ra ta đến bên họ như vậy.

      Bóng trắng nhìn ta cái, khẽ : “Thập Nhị Quý hổ là người thông thái nhất đời, biết sắp xếp chuyển thế của ta làm con nuôi của chàng”.

      “Ta hi vọng nàng đứa bé bình thường sống vui vẻ, vì thế cho nàng thân thế của mình. Ta nghĩ nàng nên có người mẹ, vì vậy ta lấy Tam Nương”.

      Ta thở hắt ra hơi lạnh, vô thức đưa tay lên che miệng, thể ngờ rằng hắnTam Nương là vì ta! Vì ta? Trời ơi… Ta thể ngờ rằng nguyên nhân là thế.

      Bóng trắng dường như sớm đoán được, dịu dàng : “Nhưng đương nhiên cũng vì nàng ta là người phụ nữ tốt, hơn nữa chân thành và kiên trì của nàng ta khiến chàng cảm động, vì thế chàng mới chấp nhận ở bên cạnh nàng ta, chẳng phải vậy sao?”.

      “Bọn ta mở quán trà, ta làm thuyết thư tiên sinh, cứ như thế loáng cái mười sáu năm. Ta dạy nàng bước , ta dạy nàng học chữ, dạy nàng mọi thứ mà những khác đều biết, nàng lớn lên từng ngày, cởi mở như vậy, lương thiện như vậy, rạng rỡ như vậy, ta thường nghĩ đây mới chính là Nhất Tịch thực chăng? Nếu năm xưa nàng sinh ra ở ma cung mà sinh ra ở nhân gian, chắc nàng như thế này?”.

      tới đây, khóe miệng Giản Linh Khê khẽ mỉm cười: “Vì thế, trong lòng ta thực cảm kích Thập Nhị Quý, cho ta cơ hội quý báu để bù đắp những gì ta nợ nàng”.

      “Nợ…”, giọng bóng trắng trầm trầm luẩn quẩn trong gương.

      “Vì thế”, biểu cảm hốt hoảng hoang mang mặt Giản Linh Khê chợt bay biến hết, ánh mắt sáng rực lạ thường: “Ta để Tiểu Khê chết. Cho dù thế nào, ta cũng để nó chết!”.

      Bóng trắng đung đưa, giọng Giản Linh Khê càng kiên định hơn, rành rọt từng tiếng: “Cho dù, vì thế mà nàng thể hồi sinh”.

      Bóng trắng im lặng lúc rất lâu, rồi bật cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, cùng với tiếng cười luồng khí dịu dàng trong trung tản hết, căn phòng bắt đầu lạnh lẽo, giống như ở trong động băng.

      “Nhất Tịch!”, Giản Linh Khê hét lên tiếng.

      Bóng trắng để tâm, vẫn tiếp tục cười lớn, căn phòng ngập tràn tiếng cười của Nhất Tịch, cứ vang vẳng lại bên tai, ta nghe mà lòng đau xót. Mười sáu năm rồi, giết nàng, cứu nàng; cứu nàng, giam nàng, thả nàng; thả nàng, bắt nàng… Bao nhiêu điều mắc mớ dây dưa, cho đến ngày nay lại lần nữa đối mặt với cự tuyệt… Ai có thể chịu được nỗi giày vò này? Nhất Tịch trong gương phải cười, ràng là gào rú bi thương đau đớn tột độ!

      khoảnh khắc bỗng dưng ta chợt nghĩ, ta rất muốn bước qua đó , sao, giết ta , dùng ta để nàng sống lại, bởi vì ta muốn nàng đau khổ như vậy! Nhất Tịch, ta muốn thấy nàng đau khổ như vậy…

      Nàng chính là ta mà, làm sao ta nỡ để nàng đau buồn như vậy.

      “Nhất Tịch!”, đột nhiên Giản Linh Khê bước lên trước nắm lấy ma kính, giọng rầu rĩ: “Đừng vì ta rơi nước mắt mà tưởng rằng ta biết khóc…”. Tiếng cười trong gương im bặt.

      hồi tĩnh lặng.

      Rất lâu sau, bóng trắng chậm rãi: “Ta hiểu rồi”.

      Giản Linh Khê buông tay ra.

      “Nhưng”, bóng trắng trầm giọng đáp: “Ta muốn tái sinh. Bất luận thế nào, ta nhất định phải tái sinh”. Nhất Tịch bắt chước giọng điệu của Giản Linh Khê lúc trước, ngừng lại rồi lạnh lùng : “Cho dù phải giết chết chàng”.

      Trong căn phòng bốn bề có cửa sổ chợt nổi gió lớn, trong cơn gió chiếc lông vũ từ trong ma kính bay ra. Gió rất gấp, nhưng chiếc lông vũ bay rất chậm, nhìn có vẻ vô hại, hoàn toàn khác với cảnh tượng ta từng gặp ở điện thứ tám. Nhưng mặt Giản Linh Khê lập tức biến sắc, giống như bắt gặp đại địch, mau chóng đẩy ta ra sau và đứng chắn trước mặt ta.

      “Chàng tưởng mình có thể ngăn được ta?”. Nhất Tịch trong gương cười: “Đừng quên, đây là ma cung, sức mạnh của chàng phát huy nổi tới phần mười đâu”.

      Giản Linh Khê nắm chặt Thanh Tuyệt kiếm trong tay, ràng chưa tranh đấu gì nhưng mồ hôi lấm tấm trán, những giọt mồ hôi dày đặc ngưng lại, sau đó chầm chậm chảy xuống.

      Gió lớn ngừng bặt, lông vũ trắng bắt đầu di chuyển nhanh như chớp, nhanh tới mức ta thể nhìn , chỉ nghe thấy tiếng xi xi xi xi xi, đến cuối cùng ngay cả thanh này ta cũng nghe . Chỉ biết Giản Linh Khê ôm ta chuyển động ngừng, tuy vậy ta vẫn đứng vững nổi.

      Gió lại tiếp tục thổi mạnh, lần này còn gấp gáp hơn lần trước, hơn nữa còn lạnh vô cùng, máu trong người như bị đông cứng, ngón tay buông ra, ta lập tức ngã khỏi vòng bảo vệ của Giản Linh Khê.

      “Tiểu Khê!”, Giản Linh Khê lao người tới túm lấy ta nhưng lại bị ta kéo xuống cũng đứng vững nữa. Ta mím môi, nghẹn ngào: “Tiên sinh, buông con ra …”.

      linh tinh gì thế!”. Lực truyền đến cánh tay ta mạnh hơn nữa, cắm Thanh Tuyệt kiếm xuống đất, nhờ đó cơ thể đứng vững, đối đầu với cuồng phong.

      Mắt ta bị gió thổi mở nổi, giây phút này ta nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ có cảm giác bàn tay nắm chặt ta, nóng bừng, vững chãi. Cách đây lâu ta còn tưởng mình mãi mãi mất

      Tiên sinh, tiên sinh! Ta muốn rời xa người nữa! Ta muốn rời xa người nữa! Ta quay người ôm chầm lấy Giản Linh Khê, giống như ôm lấy sinh mệnh cuối cùng của mình.

      Cuồng phong đột ngột biến mất, ta và Giản Linh Khê cùng ngã về phía trước. Cơ thể vừa chạm vào mặt đất liền cảm thấy mặt đất rung chuyển, càng lúc càng ác liệt, cuối cùng bắt đầu nứt ra từng mảng.

      Trong thời gian ngắn có nơi nào để trốn, có nơi nào để núp, thể dừng lại!

      Giọng Giản Linh Khê vang lên đau khổ: “Nhất định phải có người chết mới có thể dừng lại sao?”.

      “Phải”. Giọng trong ma kính lạnh như băng.

      Giản Linh Khê bật cười, tiếng cười ôn hòa, lịch thiệp, dịu dàng, ấm áp, ta ngờ lúc này gương mặt lại có nụ cười như vậy, chỉ nghe thấy : “Vậy , giết ta trước ”.

      rất chậm, ngữ khí rất bình thản, cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng ta, đúng lúc đó ôm lấy ta, thầm: “Tiểu Khê, tạm biệt”.

      Ta sững người, chưa kịp có bất cứ phản ứng gì Giản Linh Khê đẩy ta ra. Cơ thể ta bay ngược ra phía sau, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, lúc định thần nhìn lại thấy Giản Linh Khê nhảy vào trong ma kính!

      Tay phải trống trơn, nắm chặt, vẫn trống trơn. Cảm giác trống rỗng này như ảo giác, ta thể tin được, giây trước vẫn nắm chặt tay tiên sinh, tại sao giây sau đó còn nữa.

      Tiên sinh! Tiên sinh! Giản Linh Khê! Giản Linh Khê!

      Ta chạy như bay tới trước ma kính, nhìn cảnh trời long núi lở, đá tảng lộn nhào trong ma kính, Giản Linh Khê đứng sững giữa gió cát tấn công dữ dội, Thanh Tuyệt kiếm trong tay tỏa ra huyết quang đậm đặc gần như bị nén chặt, lờ mờ có bóng đen bay lượn trong huyết quang.

      “Thanh Tuyệt vốn chỉ là sắt bình thường. May gặp được cơ hội tốt, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, linh khí trời đất suốt hơn nghìn năm trong hồ Kính Tịch, hút trọn hàn khí, được ngâm trong ba mươi sáu vạn máu tươi, thu nạp tà khí. Cuối cùng người giành được kiếm là Giản Linh Khê dùng kỳ thuật khóa hồn phách của bảy mươi chín cao thủ giang hồ trong đó, thu nạp oán hận thể luân hồi, thể tự do”. Giản Linh Khê chậm rãi , vẫn là chất giọng đó nhưng còn cảm giác ôn nhu như nước nữa. Dù chưa từng nghe thấy giọng này, nhưng ta biết đây mới là giọng thực của Giản Linh Khê. Đó là giọng của chủ nhân hồ Kính Tịch – Giản Linh Khê đa tình nhưng vô tình, vô tình nhưng đa tình.

      “Đừng… Đừng mà… Tiên sinh đừng mà…”. Ta bắt đầu òa khóc nức nở. Câu ban nãy cứ văng vẳng trong đầu.

      Tiểu Khê, tạm biệt.

      Tiểu Khê, tạm biệt.

      Tạm biệt, tức là vĩnh biệt?

      Tạm biệt, tức là vĩnh biệt?

      “Linh khí trời đất tinh hoa nhật nguyệt hơn nghìn năm, ba mươi sáu vạn máu tươi, hồn pháchbảy mươi chín cao thủ võ lâm, mới có được thanh kiếm này. Ta tin nó phá hủy được ma kính!”.

      m tiết cuối cùng biến mất khóe môi Giản Linh Khê cách tao nhã, ta nhìn thấy bóng đen Thanh Tuyệt kiếm bay lượn điên cuồng, huyết quang của kiếm nối liền với màu trời bên ngoài ma kính, dần dần trở nên mơ hồ.

      Đừng! Đừng mà! cho tiên sinh chết, được chết, cho phép tiên sinh chết! Ta cho phép!

      Dường như giữa ấn đường của ta có thứ gì đó đột ngột nổ tung, lóe lên ánh sáng trong veo như ánh trăng, ánh sáng lan tới đâu, huyết sắc nhạt tới đó, thứ ánh sáng kỳ dị xanh ra xanh đỏ ra đỏ trong ma kính cũng dần dần bị trừ khử…

      Đây vốn là chuyện xảy ra trong giây lát nhưng biết quá trình ấy trong đầu ta lại vô cùng chậm rãi, chậm rãi tới mức đủ khiến ta nhớ lại số chuyện.

      ~**~**~

      Ta bị giam trong Thanh Tuyệt kiếm chẵn chín năm trời. Trong chín năm ấy, ta và Giản Linh Khê sớm tối bên nhau. thường lặng lẽ ngồi bên hồ, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, Thanh Tuyệt kiếm đặt cách chưa đầy ba tấc. Ngày nào ta cũng dùng những lời độc ác nhất mắng mỏ , nhạo báng , châm biếm , nhưng bao giờ đáp lại, dường như nghe thấy.

      Bỗng có ngày, có hai người đến Nam Minh xa xôi hẻo lánh này. Giản Linh Khê quay người, có phần kinh ngạc khi nhìn thấy có người tới. Đó là ông già, rất già, lần đầu tiên nhìn thấy lão, ta chỉ nghĩ: Người già như thế này tại sao vẫn chưa chết? Sau này ta mới biết, lão chính là Vô Danh Tử - sư phụ của Giản Linh Khê. theo sau lão là thiếu nữ trẻ tuổi. Vô Danh Tử : “Tam Nương, qua đây chào Linh Khê ”.

      Thiếu nữ ấy ngẩng đầu, hai má ửng hồng, đôi mắt rất dịu dàng, e lệ. Nàng ta nhìn Giản Linh Khê rồi vội vã cúi đầu, thỏ thẻ gần như nghe thấy: “Bái kiến sư huynh”.

      “Đây là con độc nhất của lão Tần, trước khi lâm chung lão Tần giao nó cho ta, để nó bái ta làm sư phụ, bây giờ ta có việc, nên dẫn nó tới chỗ con ở mấy ngày, đợi ta quay về sắp xếp cho nó”.

      Giản Linh Khê gì. Vô Danh Tử xong liền ngay, dáng vẻ lúc rời của lão giống như chạy trốn. Cứ như vậy, thiếu nữ họ Tần tên Tam Nương ở lại Tam Minh.

      Giản Linh Khê hiếm khi chuyện với nàng ta, nàng ta cũng tự tìm niềm vui riêng, ngày ngày nấu cơm, quét dọn, làm tất cả việc nhà. Mặc dù Giản Linh Khê , nhưng ta nghĩ tài nghệ nấu nướng của thiếu nữ tồi, vì dù nàng ta xới bao nhiêu cơm đều ăn hết.

      Chỉ có lần, Tần Tam Nương hỏi: “Bao giờ sư phụ về?”.

      “Ông ấy về”.

      “Hả?”. Nàng ta rất ngạc nhiên, còn chàng mỉm cười, tiếp nữa.

      Khi ngồi lặng lẽ bên hồ, ta kiềm chế được hỏi: “Tên sư phụ mãi chết của ngươi coi nàng ta là gánh nặng, nên vứt lại cho ngươi phải ?”.

      Ta hi vọng trả lời, nhưng ai ngờ lại gật đầu: “Ừ”.

      “Ngươi biết lão có ý đó mà vẫn để lão làm bừa vậy sao?”.

      “Chẳng sao cả. Ta theo ông ấy hai mươi năm, quen rồi”.

      hổ danh là tiểu quái vật do lão quái vật già ấy dạy dỗ. Hay cho đôi sư đồ quái vật!”. Ta lạnh lùng hừ tiếng, ngờ lại gọi: “Nhất Tịch”.

      “Gì thế?”.

      nhìn ráng chiều bên hồ, biểu cảm rất vui vẻ: “Nàng cảm thấy như bây giờ, ngày ngày có thể yên bình ngắm bình minh hoàng hôn, ban mai, ráng chiều, là việc rất hạnh phúc sao? Hai mươi năm rồi, nhân gian cuối cùng được thái bình”.

      Ta sững sờ lúc rồi bực bội, đanh giọng : “ ràng là đổi bằng tự do của ta! Vớ vẩn, chỉ mình ngươi thấy hạnh phc thôi! Nếu ta và ngươi đổi chỗ cho nhau, ngươi bị giam trong kiếm thử xem ngươi còn có nhã hứng ngồi đây ngắm bình minh hoàng hôn ?”.

      Giản Linh Khê nhìn thanh kiếm hồi lâu, cuối cùng thở dài, gì thêm.

      Ta thấp thỏm trong lòng, ràng rất tức giận nhưng từ tận đáy lòng vẫn có vài phần vui sướng, giống như ăn phải trái mơ, chua chua ngọt ngọt. Ta hiểu đó là cảm giác gì, chỉ là ánh tịch dương hôm ấy trở nên hoàn toàn khác biệt trong lòng ta – tầng tầng lớp lớp mây đỏ rực rỡ trải khắp chân trời, gió thổi từ bên kia hồ tới, quả là buổi hoàng hôn đẹp rực rỡ và nhàn hạ…

      Cứ như thế rất nhiều ngày trôi qua.

      Hôm đó, Giản Linh Khê đặt kiếm lên bàn và bước vào nội thất tắm rửa. biết có phải vì né tránh ta hay chưa bao giờ mang kiếm khi tắm. Ta nằm bàn cảm thấy rất buồn chán, bỗng nhiên Tần Tam Nương cầm bộ y phục mới vào, đặt bên gối . Bình thường, sau khi để đồ xong nàng ta mau chóng lui ra, nhưng hiểu sao hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào nàng ta cứ dùng dằng , cuối cùng lấy ra chiếc đai lưng được tết vô cùng khéo léo, khẽ đặt lên bàn. Nàng ta nhìn chiếc đai lưng ấy, mặt đỏ bừng, vừa vui vẻ vừa ngại ngùng.

      Trong lòng ta choáng váng, có thứ gì đó dâng trào trong lồng ngực, rất muốn hét to lên, cơ hồ ta quyết định chỉ trong tích tắc. Thậm chí sau khi chuyện xảy ra và nhớ lại, ta cũng hiểu tại sao lúc đó mình lại lựa chọn làm vậy. Dù bị giam trong kiếm nhưng ta vẫn có thể thi triển những pháp thuật , ta khiến nàng khi xoay người tay áo chạm phải cốc trà bàn, nước trà bắn ra ngoài làm ướt thanh trường kiếm. Lúc đó Tam Nương rất kinh ngạc, vội vã dùng khăn tay lau chùi, nhưng càng lau vết ố kiếm càng lớn. Ta lại dùng pháp lực để truyền ý nghĩ vào đầu nàng ta, dùng nước hồ Kính Tịch có thể rửa sạch kiếm. Quả nhiên nàng ta trúng kế, rón rén mang kiếm ra hồ Kính Tịch rửa. Trường kiếm vừa nhúng vào nước, giống như đoạt được thần lực, ta làm gãy kiếm, thoát ra ngoài qua vết gãy của kiếm. Cơ thể tiếp xúc với khí, cảm giác giành được tự do khiến ta bất giác cười vang. Tiếng cười vang vọng Nam Minh, mặt Tần Tam Nương trắng bệch như giấy.

      Nhìn thấy Giản Linh Khê vội vàng khoác áo từ trong nhà chạy ra, ta cười nhạt: “Đừng tưởng ngươi mãi mãi nhốt được ta, ta đây! Giản Linh Khê, tạm biệt!”.

      đứng ở cửa đuổi theo như ta nghĩ, ta vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, chỉ thấy ánh tịch dương chiếu lên người như dát vàng. Ta vĩnh viễn bao giờ quên được, vì đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nỗi đau trong mắt . Đúng thế, là nỗi đau. Ánh mắt ấy ràng là nỗi đau khi mất vật quý nhất, mất thứ để dựa dẫm.

      Giản Linh Khê, có lẽ ngươi cho rằng giam ta trong kiếm, từ đó thiên hạ được thái bình, còn chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, đó là cách giải quyết tốt nhất; nhưng ngươi biết rằng, dù ta có trái tim con người, lòng người mềm yếu, nhưng trong cốt tủy của ta vẫn khắc ghi sâu đậm kiêu ngạo của công chúa ma cung.

      Ta phải tự do! Ta cho phép bất cứ kẻ nào cướp đoạt tự do của ta! Cho dù là… Lấy danh nghĩa tình .

      Hôm đó kiếm gãy, ta chạy thoát. Ai ngờ rằng vừa chạy tới biên giới giữa Nam Minh và nhân thế, liền gặp Thất Khuyết, A U và Liễu Thứ cùng nhau tới. Bọn họ sững lại, rồi lập tức động thủ, từng bước dồn ép ta quay về bên hồ Kính Tịch. Để cứu Tần Tam Nương, Giản Linh Khê lấy thân che chắn, tay ta tự động dừng lại còn nhanh hơn ý thức của bản thân. A U và Thất Khuyết nhân cơ hội đó đâm ta hai nhát, ta ngã gục xuống đất, nhìn thấy cơ thể trong suốt của mình.

      Khao khát trốn thoát bỗng dưng bay biến. Ta run rẩy nhìn cơ thể mình, cảm giác tuyệt vọng dâng đầy trong tim. Cho dù giành được tự do sao, ta còn là ta như ngày trước nữa! quay về được nữa, quay về được nữa… Hóa ra ta thể quay về được nữa!

      Trời đất mênh mông, nhưng tại sao có chỗ cho ta dung thân? Ta ngẩng mặt nhìn trời hét lên, hết ra những phẫn nộ và ấm ức trong chín năm qua: “Ta làm sai điều gì? Tại sao trời muốn diệt ta? Tại sao trời muốn diệt ta…”.

      Từ đó…

      Tan thành mây khói, vạn kiếp bất phục

      ~**~**~
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13.1: Ma kính (tt)

      Hàn quang xua tan sương máu, nuốt trọn hồi ức trong đầu, mọi thứ trước mặt sáng bừng trở lại.

      Ta từ từ mở mắt.

      Đập vào mắt là khuôn mặt chấn động của Giản Linh Khê, lo lắng gọi: “Tiểu Khê! Tiểu Khê!”.

      “Tiên sinh…”, ta nắm chặt tay , tốt quá, là bàn tay thực , là đôi tay ấm áp, luôn khô ráp, Giản Linh Khê biến mất trong ma kính, vẫn còn sống.

      “Tiểu Khê, Tiểu Khê…”, nâng mặt ta lên, giọng khàn đặc.

      Ta nhìn về phía sau qua bờ vai , thấy ma kính hoàn toàn vụn vỡ, ta đưa tay sờ lên ấn đường, quả nhiên viên ngọc Xạ Nguyệt Châu còn nữa.

      “Tiên sinh, con muốn cùng người và Tam Nương mãi mãi ở bên nhau, cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời này…”.

      “Được, chúng ta bên nhau, chúng ta mãi mãi bên nhau”.

      Ta bật cười buồn bã, khó khăn lắm mới thốt lên lời: “Nhưng… con càng muốn xóa bỏ nỗi đau của Nhất Tịch, con muốn nàng ta cứ đau khổ mãi như thế này. Bởi vì nếu thể sống lại, Nhất Tịch phải vĩnh viễn ở trong ma kính, độc trăm năm, nghìn năm, vạn năm, thậm chí lâu hơn, mãi mãi được giải thoát… Con nhẫn tâm, nhẫn tâm, tiên sinh…”.

      Giản Linh Khê ôm ta, hai tay run rẩy.

      “Con mình biết từ bao giờ, có lẽ do bản năng cho con biết, muốn giải thoát cho Nhất Tịch phải đập vỡ ma kính… ngờ, việc Thanh Tuyệt kiếm làm được mà con lại làm được, ma kính vỡ rồi…”.

      “Đúng thế, nó vỡ rồi, Nhất Tịch được giải thoát rồi…”.

      “Nhưng con cũng sống nổi, phải ?”. Ta ngước mắt chăm chú nhìn người quan trọng nhất đời ở trước mặt mình, dung mạo quen thuộc biết bao. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Năm ta gặp , hai mươi ba tuổi, ta hai mươi tuổi. Sau đó bị giam trong kiếm chín n, đến lúc thoát ra ngoài, ba mươi hai tuổi, ta hai mươi chín tuổi. Mười sáu năm trôi qua, bây giờ bốn mươi tám tuổi, ta mười sáu tuổi…

      Bao nhiêu, bao nhiêu năm qua, bãi biển nương dâu, thế biến đổi, nhưng vẫn là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta. Kiếp trước là kẻ địch, là đối thủ, là kiếp số và oan nghiệt giữa hận ràng buộc rời, là ngọn nguồn mọi nỗi đau của ta, nhưng cũng là mật ngọt duy nhất trong đời ta. Đời này, là người cha hiền hậu, là người thân, là chỗ dựa và ấm áp sống chết có nhau, nương tựa vào nhau, là mọi thương hạnh phúc của ta, nhưng cũng là hi vọng mãi mãi thể viên mãn…

      Mãi mãi thể viên mãn.

      Ta túm lấy tay áo Giản Linh Khê, khẽ : “Tiên sinh, người đồng ý với con chuyện được ?”.

      “Con . Bất luận là chuyện gì, ta đều đồng ý”.

      “Người nhất định phải bình an vô , trở về tìm Tam Nương, hai người được rời xa, phải vui vẻ, phải sống tốt bên nhau…”.

      Giọng Giản Linh Khê nghèn nghẹn đáp: “Ta đồng ý. Nhất định bình an trở về”.

      “Vậy con yên tâm rồi…”. Ánh mắt của ta rời khỏi khuôn mặt , nhìn về phía trước, căn phòng của điện thứ chín biến mất, bên ngoài là bầu trời đêm đầy sao, ban mai sắp tới, ráng sớm dâng lên, từng có vô số lần, ta ở trong thanh kiếm cùng chờ đợi giây phút này, khi ấy ta bướng bỉnh, biết thứ hạnh phúc này đáng quý thế nào, bây giờ, muốn có lại nó thể được nữa…

      “Ta rất ngưỡng mộ Tam Nương, ta thực ngưỡng mộ Tam Nương…”. Ta lẩm bẩm câu lòng cuối cùng, cảm giác toàn thân như chiếc cốc từ từ vỡ vụn.

      Giây phút cuối cùng trước khi tan biến, nụ hôn nồng ấm đặt lên trán ta, trong tầm mắt mờ mờ, ta nhìn thấy bóng hình Giản Linh Khê lần cuối, đôi mắt như ánh sao, khiến người ta đắm chìm trong đó, chỉ mong mãi say tỉnh!

      Mãi say tỉnh!

      Vĩ thanh: Bao nhiêu năm ấy

      Cơ thể của Tiểu Khê tan thành ngàn vạn mảnh giống như ma kính, sau đó theo gió bay hết.

      Bỗng có giọt nước trong suốt như thủy tinh lấp lánh từ trung rơi xuống, lên ngón giữa bàn tay phải của Giản Linh Khê. Giọt nước lạnh buốt, dù mang hình dạng của giọt nước nhưng lại lạnh hơn băng. đời này chỉ có nơi có thứ nước như vậy, đó chính là hồ Kính Tịch. Đây là ngụm nước hồ mà năm xưa Nhất Tịch uống nhầm, sau đó trả lại cho chàng bằng nước mắt của Tiểu Khê. Nghiệt duyên hai mươi ba năm, đến nay cuối cùng thực kết thúc. có Tiểu Khê nữa, cũng có Nhất Tịch nữa.

      Giữa nơi hoang dã tĩnh mịch chợt vang lên tiếng bước chân nhè . người chậm rãi về phía chàng, trường bào trắng muốt, tóc đen buông dài, khuôn mặt trầm tĩnh. Nàng quỳ xuống, tay giữ chặt vai chàng, gục đầu vào tấm lưng chàng, khóc thút thít: “Xin lỗi… ca ca, muội xin lỗi…”.

      Giản Linh Khê như nghe thấy, vẫn nhìn giọt nước kia, gương mặt chút biểu cảm.

      Linh Miêu ngừng khóc, di chuyển tới trước mặt chàng: “Muội ngờ lại thành ra cơ này, muội chỉ lòng muốn Nhất Tịch sống lại, huynh biết đấy, muội sùng bái nàng ấy, nàng ấy là thần tượng của muội từ , nhưng, nhưng…”.

      Giản Linh Khê từ từ thu tay lại, giọt nước tan vào đầu ngón tay chàng, biến mất dấu vết.

      “A m”.

      Linh Miêu vui mừng : “Ca ca, huynh chịu tha thứ cho muội rồi?”.

      “Giúp ta việc cuối cùng được ?”.

      “Huynh ”.

      “Đưa ta về Nguyên thành, được ?”. Giản Linh Khê đứng dậy, chậm rãi từng tiếng : “Ta muốn quay về, quay về Lãnh Hương trà quán”.

      Linh Miêu đứng sững, do dự lúc lâu, cuối cùng mím môi đáp: “Vâng”.

      Cùng với tiếng “Vâng” ấy, tay áo nàng phất lên mềm mại như nước, vụt qua cả ngàn dặm chỉ trong nháy mắt, xa bên ngoài ngàn dặm, hoa thơm chim hót, đào nở đầy cành.

      ~**~**~

      Tiếng chim hót thánh thót, từng tiếng từng tiếng xuyên qua làn sương mờ dày đặc trong đầu. Ý thức chìm đắm trong màn đêm tăm tối, từ từ bay lên

      Giản Linh Khê mở choàng mắt.

      Tua rua màu tím rủ xuống đầu giường, phất phơ bay trong gió , đung đưa khe khẽ trôi qua thiên lão địa hoang.

      Chàng vén chăn ngồi dậy, đẩy cửa ra ngoài, thấy Tiểu Sơn cầm ấm trà hớt hải chạy ngoài hành lang, miệng kêu to: “Mau lên, mau lên, khách khứa đợi đấy!”.

      Xuyên qua góc sân , men theo hành lang dài tới cuối cùng, tận cùng có treo mảnh rèm vải bông. Chàng vén rèm lên, thanh huyên náo bỗng nhiên ùa tới. Trong đại sảnh quán trà, khách khứa ngồi kín chỗ, vô cùng náo nhiệt, sân khấu là tiểu nha đầu áo xanh hát, bên dưới ồn ã.

      Quả nhiên trở về rồi… trở về Lãnh Hương trà quán.

      Tiểu Thủy bưng khăn mặt và hạt dưa bước tới: “Tiên sinh, người tỉnh rồi! Lát nữa tới lượt người lên diễn đấy”.

      “Tam Nương đâu?”. Chàng lên tiếng, cảm giác mình vẫn trong cơn mơ.

      “Tam Nương chợ mua rau rồi, dặn con với tiên sinh, trưa nay làm món cá trắm đen hoa cúc người thích ăn nhất”.

      Đúng lúc đó biết ai trong đại sảnh hét lên tiếng, chàng bất giác quay đầu ra nhìn, thấy cỗ xe ngựa quý chầm chậm tiến quan, hai bên phố đầy người hiếu kỳ xúm xít đứng xem. cơn gió thổi tới, rèm cửa bị cuốn lên, gương mặt xinh đẹp lộ ra, rồi lại bị rèm che khuất. Tim chàng thắt lại, mắt mở to nhìn theo cỗ xe ngựa ấy, đứng im bất động. Bên tai vang lên tiếng Tiểu Thủy cực kỳ ngưỡng mộ: “Oa, là xe ngựa của thành chủ đấy, nương ngồi trong xe chính là vị hôn thê Cửu Triêu của ngài phải? Quả nhiên là đại mỹ nhân”.

      Người phố cũng xì xầm bàn tán: “Đây là lần đầu tiên thành chủ để hôn thê của mình lộ diện đấy, bình thường cất kỹ như bảo bối, chắc chắn là rất nàng ta…”.

      Người chàng khẽ lảo đảo, đưa tay chống lên quầy hàng.

      Cửu Triêu – Nhất Tịch, từ cửu tới nhất, tròn trĩnh về . nương tên Cửu Triêu kia tại sao lại có gương mặt giống hệt Nhất Tịch?

      Rèm xe lại bị gió cuốn lên, dường như số trời định từ lâu, Cửu Triêu quay lại nhìn chàng cái, sau đó khẽ mỉm cười.

      Nụ cười ấy như minh châu rực rỡ, vẻ đẹp thuộc về nhân gian.

      Rèm buông xuống, xe ngựa cũng xa dần.

      Chàng nén được bèn đuổi theo, nhưng đuổi được mấy bước liền dừng lại, cứ giương mắt nhìn theo xe ngựa khuất cuối phố dài, cho đến khi thấy nữa.

      biết bao lâu sau, chàng chậm rãi quay người, thấy tấm bảng sơn vàng treo cửa, bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên tấm biển, từng chữ đó lấp lánh ánh sáng vàng: “Di Vong trà quán”. Di Vong trà quán! Lại phải là Lãnh Hương trà quán.

      Quầng sáng ấy dần dần tản , điểm xuyẴ đôi mắt chàng, cảnh tượng đầu tiên ra trước mắt.

      Nữ tử thò tay xuống hồ, vốc ngụm nước, quay lại nhìn chàng, mỉm cười : “Đây là nơi ngươi ở?”.

      Gương mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười ưu nhã, viên ngọc sáng giữa ấn đường càng khiến nàng quyến rũ bội phần.

      Chàng biết nàng là Nhất Tịch, chàng bày trận này vì muốn dụ Nhất Tịch tới, nhưng chàng ngờ rằng, công chúa ma cung Nhất Tịch – người bị hai giới tiên – nhân coi là hiểm họa lớn nhất – lại có khuôn mặt ngây thơ như đứa trẻ.

      Chàng nhìn nàng đứng dậy, chuẩn bị rời , cũng nhìn nàng ngã xuống đất, co quắp người lại.

      Nàng chìa tay về phía chàng, muốn chàng cứu mạng, giọng trong trẻo ấy, ánh mắt tuyệt vọng ấy, bỗng chốc khiến chàng mềm lòng.

      Đáng sợ biết bao, chàng lại mềm lòng vào lúc quan trọng nhất.

      thực sau này chứng minh, đó là sai lầm, sai lầm tày trời.

      Nhất Tịch.

      Nhất Tịch kiêu ngạo, ương bướng, ngang ngạnh nhưng ngây thơ như đứa trẻ.

      Nàng là điều bất ngờ duy nhất mà chàng gặp, kết quả trở thành lần rung động duy nhất trong cuộc đời chàng.

      Chàng dối Tiểu Khê, dối Nhất Tịch, thậm chí cũng dối chính bản thân mình. Làm sao chàng lại thích nàng được chứ? Làm sao lại thích được chứ? Làm sao có thể thích được chứ? Nếu phải là thứ tình cảm lên tới đỉnh điểm làm gì có chuyện chàng phá vỡ nguyên tắc của mình để cứu người vốn nên cứu là nàng? Làm sao chàng có thể ích kỷ nhốt nàng trong kiếm để nàng ở bên mình được? Làm sao chàng có thể tự đày đọa bản thân làm người bình thường sau khi nàng hồn bay phách tán? Làm sao chàng có thể chăm sóc thương Tiểu Khê – là hồn phách của nàng chuyển thế - trong suốt mười sáu năm qua?

      Nhất Tịch.

      ~**~**~

      Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi ra từ tay áo chàng. Chàng cúi người nhặt lên, hóa ra là lá bài xương, vốn là lá bài cuối cùng có chữ mà Linh Miêu bốc cho chàng ở điện thứ tư, và bây giờ mặt lá bài đó lại lên chữ. Bốn chữ, quấn quýt bên nhau, vốn rất ràng nhưng lại mơ hồ, giống như có khoảng cách cả đời.

      “Bao nhiêu năm rồi”.

      bàn tay vỗ lên vai chàng từ phía sau, gương mặt tươi cười của Tần Tam Nương xuất trước mặt: “ nhìn gì mà ngây người ra thế?”.

      Thấy chàng đáp, Tam Nương giơ hai con cá trắm đen lên lắc lắc: “Bữa trưa làm món cá trắm đen hoa cúc, thích ?”.

      Đây là khuôn mặt thà, tràn đầy hạnh phúc.

      Chàng nhìn Tam Nương hồi lâu rồi mỉm cười.

      Truyền kỳ cuối cùng qua , trở lại cuộc sống chân thực. Vậy , vì sao Cửu Triêu lại giống Nhất Tịch như vậy, vì sao quán trà lại đổi tên, tất cả đều còn quan trọng nữa.

      còn quan trọng nữa.

      Cái cây bên ngoài cửa sổ, cành lá sum suê, bao nhiêu năm trôi qua rồi, vẫn xanh biếc như ngày nào.

      ~**~**~

      xe ngựa xa xa, tiểu a hoàn búi tóc hai bên hỏi Cửu Triêu: “Tiểu thư, ban nãy sao người lại mỉm cười với bá bá đứng ở cửa quán trà thế?”.

      Cửu Triêu mím môi, chớp chớp mắt: “Ngươi thấy người ấy rất kỳ quái sao? Mặc áo đơn đứng ở ngõ phố, cúc chưa cài hẳn hoi, đúng là già mà đứng đắn”.

      Hai người cùng đồng thanh bật cười thành tiếng.

      Xe ngựa khẽ chòng chành, về nơi xa.

      Bao nhiêu năm trôi qua rồi.

      ~♥~♥~♥~

      Hậu kí

      Đằng sau truyền kỳ là gì?

      Kết cục của truyền kỳ là gì?

      Cho dù câu chuyện này có bao nhiêu nhân tố bi kịch, nhưng tôi vẫn cho rằng: Nó hạnh phúc. Phồn hoa lạc tận, quả thực khiến người ta thổn thức vô hạn, nhưng ồ ạt sôi nổi, từng từng hận, sinh mệnh giống như được đẽo gọt, có đường vân và vết hằn rất sâu.


      Từng vô cùng tươi mới sống động.

      Giản Linh Khê là nhân vật hoàn mỹ trong mắt mọi người, chàng có võ nghệ cao cường, có ý trung nhân xinh như hoa, có bằng hữu tốt, có tri , được người người sùng bái, mến.

      Nhưng, ai có thể biết được con người thực của chàng lại hoàn mỹ chút nào. Có võ công đệ nhất thiên hạ, nhưng lại phải dùng nó đối phó với người mình nhất; có vị hôn thê xinh đẹp tuyệt thế, nhưng lại chút cảm tình; có bằng hữu vào sinh ra tử, chàng thiện ý tác thành nhưng lại phá vỡ tình bằng hữu này; có hồng nhan tri kỷ người ngưỡng mộ, nhưng lại thực thấu hiểu lòng chàng…

      Xét cho cùng chàng phải là thần, chỉ là người. Là người có ham muốn cá nhân, có giằng co, có khổ đau, có bi ai. Vì thế, Nhất Tịch chết rồi, chàng cũng coi như xong.

      Thời đại của Giản Linh Khê kết thúc vào ngày Nhất Tịch hồn bay phách tán. Để lại chỉ là Trần Phi. Trần Phi “kiếp trước thành hư vô”.

      Cho dù cuối cùng chàng vì cứu Tiểu Khê mà xông vào ma cung, giành lại Thanh Tuyệt kiếm và trở thành Giản Linh Khê, nhưng thời đại qua qua rồi, cho dù có tìm lại cũng chỉ là chiếc bóng giống như thế mà thôi. Giống như, chàng còn là chàng, Tiểu Khê cũng phải là Nhất Tịch.

      Tiểu Khê kiêu ngạo như Nhất Tịch, nhưng lại có tiềm lực của nàng ta, luôn lương thiện nghĩ cho người khác. Tôi cho rằng, chỉ có người như vậy mới có thể tạo ra hạnh phúc, cảm nhận hạnh phúc và giành được hạnh phúc.

      Hạnh phúc giấu trong mỗi đôi mắt rộng lượng.

      Cuối cùng, sở dĩ tôi viết truyện này là vì muốn kỷ niệm nhóm bạn để lại dấu vết trong cuộc đời tôi. Cảm tạ duyên phận, để tôi quen các bạn, hơn nữa, cùng nhau bước qua những sóng gió trong hành trình của cuộc đời.

      Bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ lông bông đều trôi qua rồi.

      Bao nhiêu năm qua.

      -----HẾT-----
      B.Cat thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :