1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngang qua thế giới của em (I belonged to you) - Trương Gia Giai

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đêm cuối

      Hoài niệm: Tuổi trẻ là những hành trình chiều.

      Đêm sâu thẳm, và em an giấc trong cầu mắt thẫm đen của tôi.

      Hễ tôi mở mắt, em bình minh, ra đường, lên phố, hòa vào dòng người qua lại, trở thành quá khứ của người khác, mỗi bước dài tháng, bao giờ ngừng nghỉ.

      Tôi nguyện làm kẻ mù lòa, để chúng ta bao giờ phải bình minh.

      Tôi chẳng muốn đâu, em cần thức giấc.

      Mỗi câu chuyện tự lựa chọn cách kể của riêng mình.

      Cũng như chuyện tình vậy. Ý nghĩa của lặn lội kiếm tìm, là tìm ra phương thức và đối tượng phù hợp nhất. Tuy rằng phần lớn là sai lầm. Và sai lầm. Tiếp tục sai lầm.

      Nhưng ta cần tiếp tục.

      Phớt lờ mọi thứ, hẳn vì hết tự ti. Bàng quan mọi , hẳn vì hết đau buồn. Than vắn thở dài, hẳn vì hết thèm vui. Toan tính chi li, hẳn vì cạn lòng tốt.

      Vì vậy, hãy chọn thứ mình thích, chỉ cần mình thích là được.


      1. của Lạc Đà.

      Cậu ta lên đường với niềm thương nhớ. Chuyến của người mang theo hơi ấm của hai người, dù đến đâu, cũng là chờ đợi ấy. Vì vậy, có lẽ, cậu ta muốn bị làm phiền.


      Nấu ăn cũng giống việc viết văn. Viết văn cần cảm giác từ ngữ, nấu ăn cần cảm giác tay. Chỉ cần tay hơi run, cả đống muối rơi vào nồi, mặn đến loài chó cũng nuốt nổi. Có người nhờ đến đồng hồ báo thức, nhưng cũng kiểm soát được ngọn lửa, có người chỉ dựa vào cảm giác, món ăn lại rất vừa. Kỹ năng của con người do trời phú, khổ luyện chỉ giúp chúng ta trở thành người máy, nấu ra mấy thứ khác gì cửa hàng McDonald's.

      là bá chủ của giới đầu bếp “hắc ám”. Vì ấy nấu nghìn món nghìn món đều cháy đen. Và điều kinh ngạc là, bên ngoài cháy đen, nhưng bên trong vẫn sống nguyên, đôi khi còn lẫn cả mấy viên đá .

      Con chó nhà tôi vẫy đuôi tung tăng, vui mừng hớn hở vì sắp được ăn món xương sườn ấy nấu.

      “Khậc” cái, mặt nó méo xẹo. Con chó lông vàng của tôi mặt tái xanh. Nó thận trọng nhè miếng xương ra, tấm tức trốn vào góc khuất, thút thít đến tận nửa đêm.

      Tôi từng được chứng kiến món ăn “tuyệt đỉnh kungfu” của ấy, đó là món: cá sạo hấp. Sau nửa tiếng, món cá hấp biến thành cá kho.

      ấy làm việc cho doanh nghiệp nước ngoài nên rất bận rộn. Nhưng dù bận rộn, mỗi tháng ấy đều tổ chức bữa tiệc thân mật tại gia, mời bạn bè đến dự. Hôm đó, ấy đích thân vào bếp, căn bếp nhà ấy trở thành trường của vụ nổ. Chúng tôi gọi ấy là bà Marie Curie (1).

      (1) Marie Sklodowska-Curie (1867 – 1934), nhà Vật lý và Hóa học người Ba Lan – Pháp, nổi tiếng về việc nghiên cứu tiên phong về tính phóng xạ. Bà là người đầu tiên vinh dự nhận được hai giải Nobel trong hai lĩnh vực khác nhau: Vật lý và Hóa học.

      ấy chẳng thấy thế làm buồn, vẫn ngước lên nhìn bạn. Bạn thể cưỡng lại đôi mắt long lanh ấy, đành miễn cưỡng đưa đũa gắp miếng trông có vẻ ổn. Trứng vịt kho mà ngọt như mật. Bánh sủi cảo vừa dày vừa tròn như mặt trăng đêm rằm. Khó khăn lắm mới gạn đủ dũng khí để thử món mộc nhĩ xào, hóa ra là món thịt lợn thái chỉ chưng mắm bị khê.

      bạn tôi, biệt danh là Lạc Đà rất mê ấy. Lần nào có tiệc cũng đòi tham gia bằng được.

      Cậu ta có thể ăn hết tất cả các món ấy nấu.

      Các loại đồ ăn kỳ dị vào miệng cậu ta lúc nghe giòn sần sật, lúc lại thấy nhổ phì phì, bởi vì món ăn của ấy quá ư trừu tượng, thịt thường lẫn với xương. Thế là cậu ta ra sức nhai, nhai mãi, nhai chán nuốt chửng.

      Về sau, họ lấy nhau.

      Tôi hỏi Lạc Đà:

      - Cậu ăn như thế sợ mất mạng à?

      Lạc Đà đáp:

      - tháng ấy mới nấu bữa, cứ coi như hôm ấy mình đến kỳ đau bụng kinh.

      Năm ngoái bệnh viện trả kết quả, ấy bị ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ sống được đến sau Tết.

      Thành phố chốc lại rộ lên những tràng pháo rộn rã, đêm khuya dường như cũng hân hoan, nô nức. Tôi thấy lo, qua nhà Lạc Đà chúc Tết. Trong nhà chỉ có mình cậu ta ngồi trước bàn vi tính, đọc tài liệu gì đó. Tôi ghé sát lại ra là sách hướng dẫn nấu ăn.

      Tôi hỏi:

      - Cậu định xuất bản sách nấu ăn à?

      Lạc Đà bảo tôi ngồi chơi để cậu ta rang cơm trứng.

      Tôi ngồi bên cạnh, chuyện phiếm với cậu ta.

      Cậu ta đổ cơm vào chảo dầu, rắc nửa túi muối, đảo đều lúc xúc muôi nhai nhồm nhoàm.

      Cậu ta lè lưỡi bảo:

      - Mặn chết khiếp nhưng vẫn thiếu vị đắng.

      Tôi im bặt. Tôi hiểu vì sao cậu ta viết sách hướng dẫn nấu ăn. Vì cậu ta muốn giữ ấy lại. Người còn nhưng vẫn còn hương vị của ấy ở lại.

      Lạc Đà ăn thêm miếng nữa, đưa tay lên lau mắt. Cậu ta khóc. Lau mãi mà nước mắt ngừng rớt xuống.

      Cậu ta bảo:

      - Tôi may mắn khi cưới được vợ có tài nấu ăn độc nhất vô nhị. ấy ra , để lại bao hương vị cho tôi ôn tập. Vẫn thiếu vị đắng. Theo cậu, vị đắng là do rang cháy cơm hay do cách thức chế biến đặc biệt nào đó tạo nên? Cậu xem ti vi , tôi viết tiếp.

      Tôi bảo:

      - Hay chúng ta uống ly trà?

      - Thôi, tôi sợ để lâu, quên hết cách nấu của ấy. Tôi phải tranh thủ ghi chép lại.

      Nước mắt tôi suýt trào ra.

      Tôi khuyên cậu ta nên ở lì trong nhà, chỉ thấy buồn thêm mà thôi. Cậu ta gật đầu, chuẩn bị cho chuyến du lịch Thổ Nhĩ Kỳ. Cậu ta rất lâu. Tôi cũng muốn gọi điện thăm hỏi, nhưng mở danh bạ ra rồi lại tắt .

      Cậu ta lên đường với những niềm thương nhớ. Chuyến của người mang theo hơi ấm của hai người, dù đến đâu, cũng là chờ đợi ấy. Vì vậy, có lẽ, cậu ta muốn bị làm phiền.

      Chiều qua, tôi và Mercy đánh giấc ngon lành trong quán, mở mắt ra hoàng hôn.

      Lạc Đà đẩy cánh cửa gỗ, bước vào. Tôi lấy làm kinh ngạc:

      - Sao cậu tìm được chỗ này?

      Cậu ta :

      - Ai chẳng biết cậu ở đây.

      Tôi pha cho cậu ta tách cafe, đắc chí :

      Tôi biết tạo hình, vì vậy thương hiệu cafe của tôi được gọi là cafe “vô hình”.

      Lạc Đà uống liền hai tách. Tôi bảo:

      - Uống thêm là ngủ được đâu.

      Cậu ta bảo:

      - ngủ được ngày mai ngủ bù.

      Chúng tôi trò chuyện rất lâu.

      Lạc Đà Thổ Nhĩ Kỳ vì vợ cậu ta rất thích Istanbul. Ước mơ lớn nhất của ấy là học được cách nấu các món ăn ở đó. Nên cậu ấy muốn tới đó nếm thử, để có thể kể lại cho ấy nghe trong giấc mơ.

      Lạc Đà bảo:

      - Có mỗi cậu là gọi điện cho tôi. Ai cũng khuyên tôi đừng nghĩ ngợi nhiều, càng nghĩ ngợi càng đắm chìm, khổ tâm lắm. Nhưng, đắm chìm sao? Tôi thích như thế này, tôi sống rất ổn, rất vui. Tôi chỉ thay đổi cách sống của mình thôi mà. Sách hướng dẫn nấu ăn của tôi sắp xong rồi. Giờ tôi mới biết, ấy thạo rất nhiều món.

      Lạc Đà uống rất nhiều, khi ngà ngà say, cậu ta nhìn ngọn đèn bàn và :

      - Có lần tôi đọc được đoạn văn của cậu, tôi cảm thấy đây chính là cuộc đời tại của tôi, tôi rất mãn nguyện. Thế giới này mới tuyệt làm sao, từng câu từng chữ ấy viết trong lơ đãng, lưu lại cho tôi nhẩm đọc qua từng tháng từng năm.

      Cậu ta đến chỗ giá sách, lục tìm hồi mới tìm được cuốn sách của tôi, rồi xé lấy trang phụ bìa, viết hàng chữ xiêu xiêu, vẹo vẹo, dán lên cửa quán. Cậu ta rồi, tôi mở trang cá nhân của mình,và tìm ra đoạn văn đó:

      Thế giới này mới tuyệt làm sao. Trời nắng, hoa nở đầu cành, trời mưa, mặt hồ gợn sóng. Ánh nắng nhuộm vàng thành phố, gió len qua ngón tay. Đêm khuya, đài phát thanh vang khúc tình ca, đường vắng, núi đồi in bóng tịch lặng. Tất cả đều là từng câu, từng chữ em viết trong lơ đãng, lưu lại cho nhẩm đọc qua tháng qua năm. Thế giới này là di sản của em, và là di vật duy nhất em gửi lại.

      2. Tuổi trẻ là những hành trình chiều.

      Chúng ta thích "Tôi em”, như thể chắc chắn em, như thể tôi sinh ra là để chờ đợi em, như thể dù có bận lòng vì ai, nỗi nhớ của tôi vẫn luôn hướng về em vậy. Có những phút giây mà bạn ước gì ngừng lại mãi mãi, dù cho cuộc đời của bạn có tiêu tan ngay sau đó nữa, để cả hai được gắn kết trong tấm hình. Hai mảnh sinh mệnh hợp lại thành khung ảnh, lênh đênh đại dương thăm thẳm. Kỷ niệm những hành khách đến với tuổi trẻ của chúng ta và những chuyến có chiều về.



      Lại sắp đến ngày 28 tháng 4. Vào ngày đó, chuyến tàu mang theo chỗ ngồi và vị khách ghế ngồi lao vút vào miền ký ức xa thẳm.

      Với những người hay nhung nhớ những hành khách ngày 28 tháng 4 quả là ngày đặc biệt.

      năm 365 ngày bạn lênh đênh dòng sông thời gian, đánh dấu mỗi ngày bằng vết khắc mạn thuyền, và rồi bạn còn nhớ vì sao vết khắc lại sâu đến vậy, sâu đến mức con sóng dữ nào có thể làm lu mờ.

      Tuổi thanh xuân của chúng ta vội vã khoác áo ra trận và chết nơi sa trường. Bạn vì ai xông pha giữa trận tiền, ai vì bạn lượm từng mảnh xương tàn? Những vết khắc vẫn lênh đênh dòng sông ấy, đắm trong làn nước xiết chỉ mình bạn thấy .

      Cuối thu năm 2003, nhận được điện thoại, bạn liền bắt taxi đến quán bar gần Lầu Trống.

      Cửa gỗ của quán cũ sờn, dưới mái hiên treo chuông gió, áp phích quảng cáo bức tường bên cạnh vẫn còn mẩu tin cảnh báo dịch SARS. bạn vừa tốt nghiệp đại học đẩy cánh cửa, tiếng hát, tiếng nhạc vang vọng.

      Năm tháng đó, dường như cả thế giới đều say sưa đĩa nhạc Diệp Huệ Mỹ của Châu Kiệt Luân. Nhưng nơi đây lại phát bản nhạc Quân cờ của Vương Phi. bạn vòng qua các dãy bàn, nhạc chuyển sang bài Cánh diều của Trần Thăng.

      biết em là bé hay lo lắng, nên khi chao liệng, dám bay xa”.

      bạn đến quán, bạn khóa uống giọt rượu nào, chỉ nhìn chăm chú. hỏi:

      - Tôi có thể hỏi câu ?

      Nhớ lại, bỗng thấy khoảng thời gian đó tựa như bức tranh cuộn dài vô tận của thế giới phồn hoa.

      Chúng ta thích , tôi em.

      Mặt trời già cỗi, những gương mặt tuổi trẻ, nụ cười rạng rỡ, bản nhạc lay động và khung cảnh tựa tranh vẽ bên ngoài cửa sổ xe lửa.

      Em đứng trong bụi cỏ, em đứng bên khóm hoa, em đứng dưới gốc cây, giọt sương trĩu nặng đầu cành, em đứng boong con thuyền cùng tôi trôi dạt muôn phương. Và khi thuyền rời bến, tôi ngoảnh lại để thấy em và tôi vẫn đứng giữa mù khơi, lưu luyến mênh mang biển biếc.

      Chúng ta thích “Tôi em”, như thể chắc chắn em, như thể tôi sinh ra là để chờ đợi em, như thể dù có bận lòng vì ai, nỗi nhớ của tôi vẫn luôn hướng về em vậy.

      Vì tôi nhất định em, nên dẫu phải quỳ gối để vượt qua vài ba chặng đường đời gian truân, tôi cũng từ nan. Chỉ vì tôi muốn được câu, em.

      Sau khi chị khóa ra , bạn ở lì trong quán suốt nửa năm trời, ngày nào cũng say bí tỉ.

      Hứa Ngụy ca hát suốt đêm ngày, ta cuộc đời tươi đẹp, ta hoa sen đua nở, ta chuyến bắt đầu từ đây. Mấy chai bia xếp đầy bàn vi tính. Màn hình chợt dòng tin nhắn của lạ, bảo rằng, tôi vừa đọc dòng trạng thái của , có điều gì vui à? bạn đáp, liên quan gì đến nhà . , tôi cũng buồn đây, có thể trò chuyện với tôi lát ? bạn đáp, có thời gian.

      Đúng là có thời gian , vì chờ đợi khởi đầu.

      Thời trẻ chúng ta đâu biết, có những bản nhạc khi mở ra ngân lên khúc ly tán.

      Nửa năm sau, bạn xin thôi việc, thu dọn hành lý, theo chị khóa thẳng tiến lên Bắc Kinh.

      Họ thuê căn hộ vùng ngoại ô. Đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều, ảnh chụp chung ngày càng nhiều, các cuộc trò chuyện cũng ngày càng nhiều. Nếu căn phòng ấy có linh hồn, chắc chắn nó cảm thấy mỏi mệt nhưng vui vẻ. Ngày ngày bối rối, lúng túng nhưng vẫn tràn đầy hi vọng.

      Sau đó, đồ đạc trong căn phòng ngày ít , những bức ảnh cánh mà bay, ti vi chiếu hết chương trình quảng cáo, đến thời , đến phim truyền hình, đến chúc ngủ ngon, và màn hình vô thanh im lìm độc suốt đêm, sau đó lại phụt sáng, phát tiếp chương trình thể dục buổi sáng.

      Từ đó, căn phòng là nơi ăn chốn ở chỉ của người.

      Năm 2004, có trận tuyết lớn ở Bắc Kinh. bạn cầm hồ sơ bệnh lý đứng trước cổng bệnh viện. từ chối đề nghị phẫu thuật của bác sỹ, gương mặt vô cảm, bộ hai mươi mấy cây số.

      Hoa tuyết trút xuống như mưa, ai nấy đều cầm theo ô, bước chân vội vã, xe cộ giảm tốc độ, cả thế giới lạnh buốt tựa lưỡi dao băng ác độc.

      bạn ngồi ở bậu cửa sổ tầng mười mấy, đó là ngày thứ ba sau khi tuyết ngừng rơi. Chuông điện thoại reo inh ỏi, nhưng ai nghe máy, chuông vẫn kêu inh ỏi đến khi máy tự tắt. Buổi chiều, có người đập cửa căn hộ rầm rầm, nửa tiếng sau, ai đó phá khóa.

      bạn ngạc nhiên quay đầu lại, đó là người bạn vừa từ Lyon bay về Bắc Kinh. Người bạn sốt ruột bay về, vì gọi điện thoại ai nghe máy, vất vả lắm mới tìm ra căn hộ này. Người bạn vừa lau nước mắt, vừa giơ nắm đấm, muốn tẩn cho trận nhừ tử.

      Nhưng nhìn gương mặt xanh xao, nhợt nhạt của , nắm đấm nỡ nện xuống mà biến thành cái ôm. Người bạn nghẹn ngào với :

      - Phải sống khỏe mạnh đấy, đồ tồi!

      - Phải sống khỏe mạnh đấy, đồ tồi!

      Quanh ta có chiến tranh, có dịch bệnh, có vũ khí, có thuốc súng, có ngày tận thế, nhưng có lúc, chúng ta vẫn phải thét gào, nạt nộ người quan trọng với ta rằng phải sống khỏe mạnh, khỏe mạnh, đồ tồi ạ.

      Năm 2005, bạn xê dịch liên tục qua các thành phố, từ Quảng Châu đến Hồ Nam, từ Thành Đồ đến Thượng Hải, sau cùng, về lại Nam Kinh.

      đăng nhập phần mềm chat ngày trước, nhận được vô số tin nhắn. Giữa vô số những lời hỏi thăm, đọc được bản tin sao chép vào tin nhắn, gần như nín thở.

      nữ sinh của Đại học Sư Phạm Nam Kinh tự tử vì u uất.

      cảm thấy cái tên này sao nghe quen đến thế.

      Hai cái tên trùng khớp nhau, hai thời điểm chồng lên nhau.

      Rất lâu rất lâu trước đây, màn hình vi tính của bỗng lên tin nhắn của lạ, bảo rằng, tôi vừa đọc dòng trạng thái của , có điều gì vui à? bạn đáp, liên quan gì đến nhà . , tôi cũng buồn đây, có thể trò chuyện với tôi lát ? bạn đáp, có thời gian.

      Thời gian nữ sinh tự tử chính vào ngày thứ ba sau cuộc hội thoại giữa họ.

      Đến tận bây giờ, vẫn luôn cho rằng, nếu hôm đó chịu trò chuyện với nữ sinh đó, có lẽ ấy nhảy lầu tự tử.

      Đó là cuộc gặp gỡ bên ngoài sinh mệnh, những đường thẳng giao nhau, chúng ta cùng trượt xuống những vực thẳm khác nhau. chỉ có thể dự đám tang người lạ trong ký ức của mình.

      viết rất nhiều thư cho bạn khóa , mãi đến năm 2007.

      Người đọc biết lá thư được viết cho ai. Mỗi người đều có câu chuyện riêng, họ mượn những trang viết của tác giả, làm công cụ tưởng nhớ chính mình.

      Năm 2007, Đa Diễm, bạn đọc hâm mộ những bài viết của bạn, gửi tặng bạn chiếc vòng mã não.

      Năm 2008, Đa Diễm bảo, tôi tàu hỏa đến số tỉnh khác, sau đó tới Nam Kinh gặp .

      Cuối tháng 4 năm 2008, vòng mã não đặt chậu rửa mặt đột nhiên đứt dây, hạt mã não vương khắp nền đất.

      5 giờ 30 phút chiều ngày 1 tháng 5, chuyên gia trang điểm đẩy cửa bước vào, ngẫn người nhìn bạn, hoảng hốt hỏi:

      - Cậu có đến tạp chí Thiên Nhai ?

      bạn cảm thấy người này lạ lùng:

      - .

      - Cậu có quen Phó tổng biên tập bên đó ?

      lắc đầu:

      - quen.

      Lạ nhỉ, Phó tổng bên đó bị tai nạn tàu hỏa, qua đời rồi. Bạn bè trong làng báo vào trang cá nhân của ấy gửi lời tiễn biệt, tôi thấy ảnh của cậu trang cá nhân của ấy mà sợ chết khiếp.

      bạn thấy tay mình lạnh như băng:

      - Có nhớ tên ấy là gì ?

      - Hình như là Đa Diễm gì đó.

      bạn ngồi xuống, rồi đứng lên, lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Rất lâu sau mới hiểu mình muốn gọi điện thoại.

      đứng đó, xoay lưng về phía dòng người qua lại như mắc cửi, cầm chặt di động tay, xới tung danh bạ điện thoại. Từ chữ cái A tìm đến chữ cái Z.

      Nhưng biết gọi cho ai bây giờ?

      chọn số nào, nhưng vẫn áp điện thoại vào tai, và yên lặng chờ đợi ai đó cất tiếng “a lô”.

      ai lên tiếng. Đành tiếp tục chờ vậy.

      Bỏ di động xuống, bỗng thấy dòng người qua lại trược mặt, ai nấy đều rất cao.

      - Sao lại ngồi giữa hành lang thế này?

      Đồng nghiệp hỏi:

      - Có phải bạn của ?

      đáp:

      - Ừ.

      - Ôi, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất tệ.

      - Đáng sợ quá, cuộc đời vô thường.

      - Liệu có ảnh hưởng đến buổi ghi hình ?

      - Tôi sao.

      Sau đó, tiếp tục tìm kiếm danh bạ điện thoại. Đồng nghiệp và chuyên gia trang điểm tiếp tục đàm đạo về vô thường của đời người.

      6 giờ 30 phút tối ngày 1 tháng 5, buổi ghi hình trực tiếp bắt đầu.

      Đồng nghiệp :

      - Chào mừng quý khán giả đến với buổi ghi hình trực tiếp của chúng tôi. Xin trân trọng giới thiệu diện của ba vị khách nam và ba vị khách nữ. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng biết đâu tình nảy nở trong chương trình này và chúng ta cái kết hạnh phúc.

      Đầu óc bạn hoàn toàn trống rỗng, nghe loáng thoáng bạn đồng nghiệp của mình gì đó. Nếu thế, cũng phải gì chứ, thể để ấy dẫn chương trình mình.

      nghe thấy mình gì.

      ngoảnh sang, từ khẩu hình của bạn đồng nghiệp, có thể đoán ấy gì, bởi vì họ thuộc làu kịch bản mỗi ngày.

      ấy :

      - Bây giờ chúng ta đến với tiết mục đầu tiên, hỏi đáp tình .

      theo đồng nghiệp, cảm thấy những thứ này rất quen thuộc, đúng rồi, ngày nào chẳng lại. Nhưng tiếp theo tôi phải làm gì nhỉ?

      biết, nên cứ mãi ngừng.

      Nhưng vì nhìn thấy khẩu hình của mình, biết mình gì.

      Khách mời nam và khách mời nữ nắm tay nhau, nụ cười rạng rỡ.

      im bặt, nhớ rằng, theo kế hoạch, sau đó, buổi truyền hình trực tiếp kết thúc. 7 giờ 30 phút tối ngày 1 tháng 5, khởi động xe, người bạn vừa từ Bắc Kinh ghé qua, phải lái xe tới điểm hẹn, mời bạn dùng cơm.

      đến Tân Nhai Khẩu.

      Nhưng chiếc xe vừa ra tới cổng cơ quan dừng lại.

      Bàn chân run lên, mềm nhũn, đạp nổi ga, đạp nổi ga, mẹ kiếp!

      Sao lại thế nhỉ, mẹ kiếp! thốt nổi câu chửi thề, nước mắt như mưa.

      ga nổi! nằm bò vô lăng, nước mắt lã chã.

      7 giờ 50 phút tối ngày 1 tháng 5, hiểu ra vì sao trong buổi ghi hình trực tiếp, cứ mãi, ngừng nghỉ, bởi vì nước mắt rưng rưng chực trào ra.

      1 giờ 0 phút đêm ngày 2 tháng 5, người bạn rồi. mở bao thuốc thứ hai, châm điếu, làm hơi, rồi gác điếu thuốc lên thành gạt tàn.

      Điếu thuốc lặng lẽ nằm yên đó, cháy xém đoạn dài.

      Tàn thuốc rơi xuống, giống như nỗi niềm nhung nhớ sắp sửa rớt xuống bên bạn.

      Khi tàn thuốc rớt xuống, nước mắt bạn cũng vừa rớt xuống mặt bàn.

      Đa Diễm bảo đến Nam Kinh thăm . Có lẽ chuyến tàu đó cũng là phần của hành trình.

      Khoang tàu mang theo Đa Diễm trật khỏi đường ray.

      Chỉ phút trật bánh, bạn vẫn thấy tôi, nhưng tôi thấy bạn nữa.

      Nếu còn có ngày mai, phải làm sao để lời tạm biệt?

      ghét cay ghét đắng tiếng còi tàu, vì nó là biểu tượng của ly biệt. Đa Diễm còn chưa đến Nam Kinh, khóc cạn nước mắt. thậm chí còn đủ tư cách để nghe tiếng còi tàu ly biệt.

      Cuốn sách mới lật qua trang phụ bìa, tác giả lời giã biệt.

      Đa Diễm trịnh trọng giới thiệu, chiếc vòng phải ngâm trong nước suối, rồi mới được đeo. Đeo bên tay trái hay tay phải cũng phải tính kỹ, vì nó giống nhau. Nhưng chưa kịp ngâm nước, chiếc vòng đứt lìa.

      Nếu còn có ngày mai, ta biết phải điểm trang gương mặt em như thế nào? dâu chưa đánh phấn, nước mắt đầm đìa khăn áo.

      Nghe , blog cá nhân của Đa Diễm, có ảnh của .

      vào blog của lúc 1 giờ đêm ngày 4 tháng 5.

      Vào giờ này, mới có đủ dũng khí để lên mạng, mới có đủ dũng khí vào diễn đàn Tianya, mới có đủ dũng khí để đọc từng trang từng trang những lời tiễn biệt của bạn bè . Sau đó, từ đường link diễn đàn, vào trang blog của .

      lật xem từng tấm từng tấm trong album ảnh.

      Sau nhiều bức ảnh chụp phong cảnh, nhận ra bức ảnh của mình.

      Đó là bức ảnh chụp mặc bộ đồ màu trắng. nợ Đa Diễm cái kết cho cuốn tiểu thuyết về ấy.

      làm đứt chiếc vòng của Đa Diễm.

      đứng nơi góc trang blog của Đa Diễm.

      Còn bạn khác khóc như mưa, ngoài blog.

      Người ta vô tình dẫm nát những bông hoa bé nép mình nơi bậc thềm. Bông hoa ấy mới bé, yếu ớt làm sao, nhưng nó sẵn sàng cho mùa đông. Cỏ xanh rạp người ca hát. Mây hồng và thời gian đều trôi trở lại.

      Ánh nắng tinh nghịch len qua kẽ lá, bóng nắng nhảy múa lấm tấm, năm tháng lấp lánh, gương mặt là quê hương của những nụ cười, chân trần bước trong gió cuốn. giơ tay, sương mờ phiêu lãng, lau lách nghiêng đầu nắm tay dòng nước xiết.

      Non xanh, nước biếc, người đâu già mà chẳng thấy đâu.

      ra điều này là có .

      Trong đợt chuyển nhà năm 2009, bạn tình cờ tìm thấy quyển bệnh lý ố vàng, có lẽ quyển sổ vẫn còn vết dấu của hàng ngàn vạn bông hoa tuyết.

      Trong đợt chuyển nhà năm 2010, bạn tình cờ tìm thấy hộp băng cát sét. Mười năm trước, có người chọc đầu bút máy vào giữa cuộn băng, xoay tròn nhiều vòng, quấn lại những đoạn băng từ bị kéo văng ra ngoài.

      Đó là năm bắt đầu ba mươi năm cuộc đời chân trời góc bể.

      Năm 2011, trở về quán bar Mùa Đông 2003. Nơi đó vẫn bật nhạc Vương Phi và Trần Thăng.

      Nghe nhạc, để rồi lại thấy thấp thoáng bóng con thuyền bồng bềnh khơi xa.

      Tháng 5 năm 2012, tôi ngồi nơi góc phố, bên dòng lưu thủy dưới những cây cầu trong thị trấn giăng mắc đèn lồng.

      Mặt nước lăn tăn, sóng sánh những quả cầu thắm sắc đỏ như mờ như ảo.

      Tôi bước lên cầu, bỗng thấy trước mặt mình như có cánh cửa. Đó là cánh cửa ở Nam Kinh.

      Tôi mở cánh cửa gỗ cũ sờn, dưới mái hiên treo chuông gió, áp phích quảng cáo bức tường bên cạnh vẫn còn mẩu tin cảnh báo dịch SARS.

      Chàng trai vừa tốt nghiệp đại học đẩy cánh cửa, tiếng hát tiếng nhạc vang vọng.

      Năm tháng đó, dường như cả thế giới đều say sưa đĩa nhạc Diệp Huệ Mỹ của Châu Kiệt Luân. Nhưng nơi đây lại phát bản nhạc Quân cờ của Vương Phi. bạn vòng qua các dãy bàn, nhạc chuyển sang bài Cánh diều của Trần Thăng.

      biết em là bé hay lo lắng, nên khi chao liệng, dám bay xa”.

      bàn khách nọ có chàng trai, bên cạnh chàng trai là . hỏi:

      - Tôi có thể hỏi câu ?

      Tôi đứng sau lưng , thấy chàng trai nở nụ cười tươi tắn, đưa tay lên lau nước mưa đầu và :

      - Sao gấp thế?

      cúi đầu:

      - Tôi thích người, có nên ra ?

      Chàng trai thoáng sững sờ, cười tươi bảo:

      - Chỉ cần phải là tôi cứ .

      ngẩng đầu, bảo:

      - Thế thôi nữa.

      Nước mắt tôi lăn dài. Tôi muốn khẽ khàng nhắc nhở chàng trai, nếu vậy đừng hỏi làm gì. Bởi vì, sau đó, đồ đạc trong căn phòng ngày ít , những bức ảnh cánh mà bay, ti vi để suốt đêm, và ngoài kia trận tuyết lớn ào ào kéo đến.

      Sau đó, bạn cứ phải mãi hết những lời dối trá. Đó là khi mẹ gọi điện hỏi han cuộc sống của bạn. Bạn bảo, con ổn.

      Nước mắt tôi ngừng rơi.

      Tôi em, còn em có tôi ?

      Tôi em, như thể chắc chắn em, như thể tôi sinh ra là để chờ đợi em, như thể dù có bận lòng vì ai, nỗi nhớ của tôi vẫn luôn hướng về em. Tôi nhất định em, nên có những đoạn đường đời mà dù phải quỳ xuống, tôi cũng quyết vượt qua. Chàng trai trước mặt nở nụ cười tươi, :

      - sao, tôi biết em lo lắng điều gì. Đúng là có rất nhiều khó khăn. Vậy tôi đưa em Bắc Kinh.

      :

      - Vâng.

      Tôi muốn với , đừng dễ dàng bảo “vâng” như vậy. Bởi vì, sau đó, ta khiến bị tổn thương, khóc ròng đến nỗi khiến người khác đau lòng. Đêm sâu tra tấn , đường về bùn sình lầy lội, thành phố trở nên lạnh lẽo, và nụ cười chỉ trở lại môi tám năm sau.

      :

      - phải giúp em.

      Chàng trai bảo:

      - Ừ.

      - được lừa dối em.

      - Ừ.

      Tuổi trẻ dễ gật đầu. Ai cũng gật đầu, nhưng thời gian .

      Bạn gật đầu, quán bar vẫn mở nhạc thê lương, chuông gió hắt ánh đèn đường sắc lạnh, cả thế giới chìm trong sương mù mông lung. Bạn gật đầu, cánh cửa chầm chậm khép lại, còn tôi vẫn đứng cây cầu.

      tay tôi là tấm vé máy bay chiều về.

      Tôi có thể trở về thành phố này, nhưng thời gian có đường ray của chiều ngược lại.

      Tôi bỗng ước ao phút giây này ngưng đọng mãi mãi, dù cuộc đời tôi có tiêu tan ngay sau đó nữa. Làn gió ve vuốt nụ cười, bàn tay nắm lấy các ngón tay, nhớ nhung thành gặp gỡ.

      Từ đó, chúng ta được gắn kết trong tấm hình. Hai mảnh sinh mệnh hợp lại thành khung ảnh, lênh đênh đại dương sâu thăm thẳm.

      Kỷ niệm ngày 28 tháng 4 năm 2008. Kỷ niệm chuyến tàu T195 đến nay vẫn chưa có câu trả lời thích đáng. Kỷ niệm Đa Diễm, blogger. Kỷ niệm tôi blog của Đa Diễm. Kỷ niệm chết độc trong blog. Kỷ niệm gương mặt mệt mỏi ấy. Kỷ niệm em. Kỷ niệm đám tang tôi chẳng thể tham dự. Kỷ niệm những vị khách chuyến tàu tuổi trẻ và những hành trình có chiều về.

      3. Duy nhất cũng bằng .

      đời này, tồn tại hai nửa vòng tròn nào có thể ghép lại thành vòng hoàn hảo. Mà chỉ có linh hồn ích kỷ kiếm tìm linh hồn ích kỷ khác. Tôi bỏ lỡ những gì, để mỗi lần đến với miền tươi đẹp tôi lại thầm tự nhủ, ồ, ra em có ở đây.



      Tôi vẫn luôn lo sợ mình đợi nhầm người.

      Nỗi sợ hãi này ăn vào xương tủy, chìm vào huyết quản, đêm đêm giật mình thức giấc, nhận ra ngày mai mang diện mạo được trông đợi vô chừng, vậy mà dấu chân và bước mãi mãi đều như lướt qua ta.

      Năm 2002, tôi và vài người bạn đồng chí hướng cùng tổ chức kiện. Sau khi chương trình kết thúc, cả bọn gọi nhau vào quán ăn ven đường. Chờ đợi rất lâu món ngon nhất quán là canh cá chua mới được dọn lên. Tôi nhìn chằm chằm bát canh cá, chờ chiếc bàn xoay đưa nó đến chỗ mình. ngồi cách tôi ba, bốn người bỗng nhiên buông đũa, bảo phải về. ấy là hoa khôi trong trường đại học, gương mặt thanh tú, xinh đẹp, tâm hồn trong sáng. Đám con trai rào rào giơ tay nhận phần đưa X về. đỏ mặt, bảo, em muốn ai đưa về, ngoài Trương Gia Giai.

      Mãi mới gắp được miếng cá, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, phản đối kịch liệt:

      T- ại sao, hà cớ gì, chuyện quái quỷ gì thế! Tôi còn xu nào để gọi xe!

      xong tôi cắm đầu vào việc ăn. Sau đó sao? Sau đó ba năm sau chúng tôi mới gặp lại.

      Năm 2005, X gọi điện, bảo muốn ăn với tôi bữa cơm. Được chứ, tôi thèm bữa lẩu ở vùng ngoại ô đây. Thế là tôi gọi xe đưa đến nhà hàng nọ. bảo:

      - Hơn năm nay em làm ở khu đô thị mới, cách nhà rất xa, nhà giàu, con ngày ngày đưa đón em về, mất hơn tiếng đồng hồ.

      Tôi trầm ngâm lát, :

      - Cũng tốt, ấy rất nghị lực.

      X cúi đầu, khẽ:

      - Lúc đầu em quyết tâm xe bus, nhưng ấy buổi sáng đến chờ trước cửa nhà em, buổi tối đứng chờ trước cổng công ty, suốt mấy tháng liền. hôm, xe bus quá đông, em chen nổi, thế là em lên xe của ấy.

      Tôi vừa nghe vừa nhúng thịt dê, gật gù bảo:

      - Lên rồi xuống được nữa, đúng ?

      ấy ăn gì cả, đũa vẫn gác trước mặt, khẽ :

      - Em biết, em biết.

      Xong bữa, xoa cái bụng no kềnh, tôi hả hê ra chờ taxi. Chờ mãi chẳng có chiếc nào, gió đêm ù ù, lạnh đến nỗi tôi phải nhảy lên chồm chồm. X gọi điện cho xe đến đón chúng tôi. Tôi biết ấy gọi cho chàng nhà giàu, con kia. Đó là chiếc BMW, và ta còn rất trẻ. Tuy khéo ăn , nhưng ta rất nho nhã, lịch thiệp.

      X ngồi vào ghế phụ, qua gương chiếu hậu, tôi biết ấy lặng lẽ nhìn mình.

      Tôi dịch chuyển chỗ ngồi ra sát cửa sổ, tựa đầu vào cửa kính. Hơi lạnh về đêm thấm qua cửa kính, điều hòa vẫn bật, trong xe vẫn ấm, nhưng mặt tôi lạnh buốt.

      Xe lướt đường , đèn đường vun vút trôi qua. Mọi thứ trôi qua, chỉ có con người vẫn chìm trong đêm tối.

      Trong giấc mơ tôi vẫn thường xuất hình ảnh này: những vệt sáng bị kéo dài ngoài cửa kính xe hơi, giống hệt chòm sao Chổi in hình dưới đáy dòng sông thời gian, xuyên qua thân thể tôi, xuyên suốt giấc mơ của tôi.

      Trong mơ, tôi lại được trở về bữa cơm năm 2002, vừa với tôi, thôi vậy. khác , hãy đưa em về. Sau đó sao? Sau đó còn sau đó nữa.

      Bao nhiêu năm qua, chúng ta vẫn luôn tin rằng, mỗi người là nửa vòng tròn. Và trong thế giới rộng lớn bao la này, chắc chắn tồn tại nửa vòng tròn khác có thể lắp vừa tuyệt đối với nửa vòng tròn của chúng ta, tạo nên vòng tròn hoàn chỉnh và hoàn hảo.

      Điều này khiến chúng ta háo hức, cho chúng ta sức mạnh để tiếp tục những chuỗi ngày đơn, những đêm trường lạnh lẽo. Chúng ta sẵn sàng cưỡi lưng con ngựa thời gian, phi mã đến bến bờ hạnh phúc, và tìm thấy câu chuyện vừa khớp với chu vi, góc độ, vết khuyết mà bạn mong muốn. Để rồi sau đó, bạn ôm những tập sách, phơi dưới trăng khuya, lòng thầm nghĩ: vượt đèo, lội suối gian nan, hay chờ đợi mỏi mòn, khổ sở, những điều đó đều quan trọng, quan trọng là ở phía đối diện, có ai chờ bạn.

      Tôi có người bạn mà vào đợt dịch SARS hoành hành cho tôi thấy thế giới độc đáo của mình. Đó là, cậu ta vẫn ung dung ăn thịt gà, và chút sợ hãi. Cậu ta , xác suất nhiễm bệnh là bao nhiêu phần trăm? Tôi nghĩ chắc cũng chỉ như xác suất trúng số độc đắc mà thôi. Bỗng nhiên, tôi thấy cậu ta rất có lý. Nếu trong số hơn tỷ người chỉ có duy nhất nửa vòng tròn phù hợp với bạn, là nửa vòng tròn số phận an bài, liệu xác suất bạn gặp được người đó là bao nhiêu phần trăm? Có lẽ cũng chỉ như xác suất trúng số độc đắc mà thôi.

      Mẫu số lớn như vậy, trong khi tử số như thế. Duy nhất cũng bằng .

      đời này, tồn tại hai nửa vòng tròn nào có thể ghép lại thành vòng hoàn hảo. Mà chỉ có linh hồn ích kỷ kiếm tìm linh hồn ích kỷ khác. Tôi bỏ lỡ những gì, để mỗi lần đến với miền tươi đẹp tôi lại thầm tự nhủ, ồ, ra em có ở đây.

      Năm 2012, phố Tây An, tôi mở di động, hùng hục tìm kiếm địa chỉ cửa hàng bán bánh bao nhân thịt ngon nức tiếng trong thành cổ. Nắng như đổ lửa, giữa trưa, nhiệt độ ngoài trời dưới 40 độ C. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi vừa chạy như ngựa vừa hỏi đường, hơn tiếng sau, tôi bắt đầu hoa mắt chóng mặt, đầu óc quay cuồng, tôi ngồi phịch dưới bóng cây. Tia hy vọng cuối cùng lóe lên, khi nhân viên phục vụ quán ăn gần đó bảo cậu ta biết cái quán kia, và chỉ vài bước là có thể đưa tôi tới đó. Cửa quán thay đổi, nên tôi tìm mấy lượt ra. Bánh bao nhân thịt chưa kịp dọn lên, tôi lăn đùng ra vì say nắng. Chỉ lát thôi, nhưng khi tôi tỉnh dậy, quán rối như canh hẹ. Phục vụ quán gọi xe giúp tôi. Tôi mệt mỏi ngăn ta lại:

      - Chết tiệt! Để tôi ăn xong cái .

      Tôi thể bỏ lỡ món bánh bao tuyệt hảo ấy, vì tôi để lỡ quá nhiều thứ rồi.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      4. Chỉ có tình đẹp đẽ, có tình vĩ đại.

      Bạn có cho rằng nó là vĩ đại? Thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ ó khiến bạn cảm thấy thế giới như bừng sáng. Kỳ thực, nó cũng giống như việc bạn thấy gì trong bóng đêm mà thôi. Bởi vì, trong cả hai trường hợp, bạn đều thấy những thứ ở xung quanh.


      đời, chỉ có ba thứ vĩ đại: Phong cảnh vĩ đại, món ăn vĩ đại và tình cảm vĩ đại. Bởi vì những thứ đó đều tự nhiên mà có cần đẽo gọt, cứ thế sừng sững trong đời, kể từ ngày bạn được sinh ra. Bạn có thể gọi chúng là “tam quan”.

      Vì lý do nghề nghiệp, hẳn có bạn nữ hỏi tôi, làm thế nào để kiểm soát đàn ông? Tôi hỏi lại, ý là, điểm yếu của đàn ông là gì? dễ dàng nắm bắt được người đó nếu biết được điều này, đúng ? ấy bảo, đúng vậy.

      Tôi lang thang, rong ruổi khắp nơi hành trình tìm kiếm phong cảnh vĩ đại và món ăn vĩ đại. Và khi ở Tây An, tôi gặp hai tài xế thần kỳ mà họ chính là những người có thể giải đáp câu hỏi .

      Người đầu tiên tôi gặp khi vừa xuống máy bay, tôi bắt taxi đến Lầu Trống. Tôi quên điều chỉnh giọng địa phương và vẫn hồn nhiên tiếng Nam Kinh. Tài xế cười vui vẻ, hỏi:

      - du lịch à?

      Tôi bảo:

      - Vâng.

      - Sao mua bản đồ?

      - quen đường kia mà, cần gì phải mua.

      Tài xế thêm câu nào, tập trung vào việc lái xe. Mười mấy phút sau, tôi nhìn GPS di động phát ta chạy đường vòng. Tôi bảo:

      - Này , đường vòng phải ?

      Tài xế lo lắng:

      - Sao biết? mua bản đồ kia mà!

      Tôi lầm bầm:

      - Nhưng tôi bật GPS di động.

      Tài xế buồn bã :

      - Thảo nào tôi cứ thấy đằng sau vang lên cái gì mà trăm mét nữa rẽ phải, cái gì mà chuyển vào làn đường trong cùng bên phải đường ... Tôi thấy lạ.

      Tôi kinh ngạc hơn cả ta:

      - nghe thấy mà vẫn vòng?

      Tài xế thở dài:

      - Tôi thử đánh cược phen ấy mà!

      Người thứ hai tôi gặp khi vừa ra khỏi phố người Hồi ở Tây An. ta chạy xe túc túc, hét giá mười đồng, kết quả là túc túc cũng đường vòng. vòng lại còn tự ý hét giá, cho tôi mặc cả:

      - Xa quá, tôi báo giá nhầm, phải hai mươi đồng mới đúng.

      Tôi tức muốn ói máu. Thế là tôi nhảy xuống, nhét vào tay ta mười đồng và bảo:

      - Thế cho tôi xuống chỗ này!

      ta lái xe mất, tôi hùng hổ lao về phía trước. được hai trăm mét ở đoạn rẽ thình lình có người lao ra, hét tướng:

      - Xin chào!

      Tôi hãi chết khiếp, suýt nữa ngã phịch xuống đất. Nhìn kỹ, ra là chàng chạy túc túc lúc nãy. Tôi phẫn nộ:

      - làm cái trò gì vậy?

      Tài xế đắc chí :

      - Vì tôi tức!

      xong vẫy đuôi mất.

      Người tài xế thứ nhất cho thấy đàn ông là những kẻ thích thử vận may. Bạn thường hiểu nổi lý do nào khiến ta lựa chọn như vậy. Trình tự của việc luôn là: đầu tiên phải có mục tiêu, phải có cấu trúc, phải chia nặng . Nhưng thường chỉ cần ý niệm lướt qua, nó lập tức biến thành điểm tựa lớn nhất, là lý do xác đáng nhất.

      Xét tổng thể đàn ông rất chú trọng đến tính logic và thường tự vạch ra hệ thống to tát, hoành tráng, nhưng cũng thường chào thua trước tâm lý “tôi muốn cược phen xem thế nào” khi phải đối diện với vấn đề cốt lõi. Điều này giống như việc người dốc hết sức chế tạo chiếc xe hơi, mà phanh, bánh, vỏ, khung đều là hàng xịn, ốc vít chắc chắn đến mức thể chắc chắn hơn. Nhưng động cơ có chạy hay . Nếu nó chạy, ta vui vẻ bon bon đường. Nhưng nếu nó chạy, chiếc xe chỉ là là đống sắt vụn. Hoặc, biết đâu ta lại nhét cái ống pô vào trong xe mà đánh cược rằng, chưa biết chừng ống pô cũng có thể khởi động! Đúng rồi, chỉ cần nó khởi động là xe chạy ngon thôi.

      Người tài xế thứ hai cho thấy, đàn ông luôn rất trẻ con. Phụ nữ thường tỏ ra chán nản khi tìm hiểu vài hành động của đàn ông. Trong khoảng thời gian tôi hết trăm mét, người tài xế thứ hai chạy xe hùng hục hơn nửa cây số, băng qua ba dãy phố, căn chuẩn thời gian, để vừa thở hồng hộc vừa có thể thình lình lao ra dọa tôi, khiến tôi giật mình chết khiếp. Cái thu về và công sức bỏ ra hoàn toàn cân xứng, nhưng tôi tin rằng rất nhiều đàn ông cười khoái trá và tán thưởng hành động của ta. Có khi còn muốn mời ta chầu rượu bày tỏ lòng mến mộ ấy chứ!

      Đàn ông có thể dễ dàng vực dậy tinh thần, làm lại từ đầu sau thất bại thảm hại, có thể xem sống chết và áp lực kinh người. Nhưng nếu đội bóng ta thích bị thua, ta cả ngày nuốt nổi miếng cơm. Chơi game Super Mario chẳng may để lọt cây nấm, ta lập tức lật bàn, quăng ghế. Điều này cũng giống như việc bạn mắm môi mắm lợi hàng chục phút cố gắng dùng chân kẹp cuốn sách, mà nhất định chịu cúi người chỉ vài giây để nhặt nó lên. Nếu bạn lười hẳn, vì bạn bỏ công sức . Nếu bạn đần độn đúng là hơi đần độn . Và đây chính là tính khí trẻ con mà từ khi sinh ra cho đến lúc chết , gì có thể thay đổi ở đàn ông.

      Có lẽ chính hai điểm này mài mòn tính nhẫn nại của phụ nữ. Và cũng chính nó khiến cho các vị nữ chủ nhân của chúng ta đưa ra kết luận xanh rờn rằng, đàn ông là giống “hết thuốc chữa”.

      Chính bởi ai cũng có cái đuôi cáo của mình, ai cũng muốn nắm giữ điểm yếu của người kia, ưu và khuyết điểm trở thành quân cờ trong tay, nên họ vắt óc ra nghĩ đủ mọi mưu kế để lật ngược thế cờ. Vì vậy, tôi mới , tình cảm vĩ đại nhất, tuyệt đối bao gồm tình nam nữ.

      là vĩ đại thường khó kiếm. Hãy đến mà phá tảng băng vĩnh cửu, dành ra nửa năm ngắm cảnh ngày đêm ở Cực Bắc, Cực Nam địa cầu. Bạn phải hi sinh bao nhiêu, phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể bước vào chiếc hộp quà tặng kỳ diệu mà thiên nhiên bỏ công gìn giữ? Phong cảnh như vậy, món ăn cũng thế, chúng được hoài thai ở những nơi bạn tìm ra, thậm chí lướt qua mà hề hay biết.

      Tôi viết những dòng này khi ngồi chờ ngoài hành lang phòng bệnh khoa phẩu tim mạch lồng ngực. Bố tô vừa được chuyển ra từ phòng gây mê hồi sức cấp cứu. Ông phẫu thuật làm năm cái cầu nối động mạch vành và thay van tim, chức năng thận cũng được chuẩn đoán là ổn.

      Tôi công tác ở Bắc Kinh nhận được điện thoại của mẹ báo bố bị nhồi máu cơ tim. Mẹ khóc trong điện thoại bảo tôi, hãy cứu lấy bố con, bằng mọi giá phải cứu lấy ông ấy.

      Tôi phải nhờ vả nhiều người để mời vị bác sỹ giỏi nhất. Trước khi tiến hành phẫu thuật, vị bác sỹ gọi tôi đến và bảo, vì chức năng thận của bố suy yếu, tỉ lệ tử vong cao gấp năm đến mười lần so với những người khác. Mặc dù trước đó bạn tôi gọi điện bảo các bác sỹ thường rằng tình hình rất nghiêm trọng, nhưng con số kia vẫn như chiếc búa tạ nện xuống đầu tôi, khiến tôi nghẹt thở, toàn thân lạnh toát.

      Cuộc phẫu thuật kéo dài năm tiếng và đó là năm tiếng dài nhất trong đời tôi.

      Khi bố được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, để vào phòng hồi sức cấp cứu, bác sỹ thông báo, ca phẫu thuật thành công, tôi bật khóc lần thứ hai.

      Lần thứ nhất là vào trước ngày phẫu thuật. Tôi ra ngoài mua đồ, lúc quay về, tôi thấy bố chuyện điện thoại, ông gọi cho lãnh đạo cơ quan ông ngày trước. Ông bảo:

      - Tôi nghỉ hưu mấy năm rồi, nhưng hôm nay vẫn phải gọi điện nhờ việc. Nếu tôi có mệnh hệ gì, mong và các chị em trong cơ quan nể tình tôi mà quan tâm, giúp đỡ người thân của tôi.

      Tôi xách túi nilon đứng hành lang, nước mắt cứ thế trào ra sao ngăn được.

      Vì thế tôi , đây là tình cảm vĩ đại nhất đời. Là tình cảm vĩ đại duy nhất mà ai cũng có.

      Còn về tình , bạn cho rằng thứ tình cảm mà đôi bên đều đòi hỏi công bằng, tôi có lỗi với , có lỗi với tôi, sau cùng phải nhờ đến chính quyền cấp phát cho tập giấy đỏ làm bằng chứng chứng minh, bạn thấy nó vĩ đại ở điểm nào?

      Thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ nó khiến bạn cảm thấy thế giới như bừng sáng. Kỳ thực, nó chẳng khác việc bạn thấy gì trong bóng đêm. Bởi vì, trong cả hai trường hợp, nó đều khiến bạn thấy những thứ tồn tại xung quanh. Mọi hi sinh trong tình đều cần có điều kiện, chúng ta phải thận trọng nuôi dưỡng, vun đắp, gìn giữ, bảo vệ nó, phải toan tính từng đường nước bước.

      đời này có thứ tình nào khiến ta quên bản thân ?

      như thể chưa bao giờ từng trải qua tuổi hai mươi ấy.

      Đúng vậy, nguyên nhân ở đây chính là tuổi trẻ. Nó tự nhiên sinh ra, nó cần được đẽo gọt, nó tự nhiên sừng sững trong đời ta. Chỉ có tình đẹp đẽ, có tình nào vĩ đại.

      Bởi vậy, những người mực đòi sống đòi chết vì tình ấy mà, thực ra là vì họ buồn để ý đến ba điều vĩ đại kể . Họ nổi, ăn được, và lãng quên điều vĩ đại thứ ba.

      Tất nhiên rồi, người viết nhưng điều này đích thị là người đàn ông, thế nên, khung càng xe kiên cố đấy, dầu, điện đầy đủ, nhưng rất có thể động cơ xe chỉ là cái ống pô.

      5. Viết vào sinh nhật lần thứ 33.

      Mở đầu câu chuyện luôn như vậy: tình cờ đưa đến, bất ngờ xảy ra, kịp phòng bị. Kết thúc câu chuyện luôn là thế: hoa nở đôi bông, chân trời cách biệt.



      Hy vọng le lói khi ta trải qua nhiều lần tuyệt vọng.

      Tôi có người bạn tên Trần Mạt, tính khí rất tệ, ngớ ngẩn thuốc chữa, ngày cậu ta có thể đánh rơi chìa khóa nhà ba lần. Thế là cậu ta nghĩ ra cách, gửi bộ chìa khóa cho người hàng xóm ở nhà đối diện mà quan hệ giữa họ khá thân thiết. Kể từ đó, cậu ta hớn hở rời khỏi nhà mà cần bận tâm chuyện chìa khóa.

      Có lần công tác về, lúc đó vào buổi chiều, nhiệt độ ngoài trời khoảng 37 độ, cậu ta thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa lưng áo. Vừa vào nhà thấy cảnh tượng này: có khoảng mười mấy người trong căn hộ của cậu ta. Ba máy điều hòa bật, ba ti vi mở, ba cái máy tính chạy. Bọn trẻ con vừa quấn chăn vừa ăn kem. Các ông già, bà lão mặc áo bông chơi mạt chược. Vợ của người hàng xóm đẩy cửa sổ ra và :

      - Mở cửa ra cho thoáng, cho bớt lạnh, trong nhà lạnh quá.

      Hàng xóm thấy Trần Mạt vào nhà tái mặt, vừa mắng vợ vừa kéo tay con, vừa cười cười, giải thích:

      - Nóng quá, mà điều hòa nhà tôi bị rò nước...

      Hôm sau, Trần Mạt lắp khóa nhận diện vân tay, chào tạm biệt chìa khóa.

      Nếu đánh rơi chìa khóa thành bệnh nan y, chỉ còn cách dùng chìa khóa nữa.

      Trần Mạt ly hôn năm 32 tuổi. Cậu ta nghĩ, thế là hết, hạnh phúc ra . Ngày ngày mượn rượu Vodka giải sầu, sau ba tháng tăng thêm hai mươi ký lô, cậu ta với bất cứ ai. Bạn bè cũng dám hỏi, nên biết xảy ra chuyện gì, chỉ lẳng lặng đến quán bar với cậu ta, chuyện phiếm trời dưới bể, và lặng nhìn màn đêm thăm thẳm in trong đáy mắt.

      thể buồn.

      Buồn là bởi vì đành lòng. Vì đành lòng nên muốn thổ lộ, thậm chí chẳng muốn nghe lời an ủi. Mang thân đến chốn huyên náo, nhưng kể từ lớp biểu bì trở vào, tất cả đều chìm trong im vắng, quạnh quẽ, tịch lặng.

      Nếu buồn bã, ưu phiền thành bệnh kinh niên, cách nào cũng vui lên được vậy chỉ còn cách làm cho hết buồn, hết lụy.

      Uống liền mấy hôm, nhưng cậu ta phát trong thẻ vẫn còn tiền. Rồi chợt nghĩ, tôi là người đàn ông 32 tuổi, nếu chỉ mình tôi tiêu khó mà tiêu cho hết. Tôi có thể ngồi khoang hạng thương gia, có thể mua quần áo mà cần nhìn mác giá, có thể thoải mái sắp xếp thời gian, có thể thích lúc nào là vào khách sạn ngủ giấc lúc ấy, tè dầm ra giường cũng lo phải giặt, có thể ga lăng thanh toán tiền hóa đơn cho em ở bàn ăn bên cạnh.

      Cậu ta khoác ba lô lên vai, tái khởi động những chuyến đứt đoạn mấy năm qua. Từ năm 32 đến năm 33 tuổi, vé tàu hỏa và vé máy bay của cậu ta xếp lại có đến ba trăm tờ.

      Lúc buồn, dù bạn đến đâu bầu trời dường như cũng đều nhạt nhòa nước mắt.

      Trần Mạt bắt quen với bạn họ Vương trong ngôi chùa ở Việt Nam. Vương đeo trước ngực chiếc máy ảnh 5D2. ta thuê nhà nghỉ ở Hà Nội hơn bốn mươi ngày, chỉ để lang thang đây đó. ta kể, hai vợ chồng từng hưởng tuần trăng mật ở đây, sau đó họ ly hôn và giờ ta muốn quay lại nơi này, phải vì lưu luyến kỷ niệm mà chỉ để chờ gã người Pháp làm việc trong quán bar ở đây.

      Năm đó, ta đưa vợ đến quán bar của gã người Pháp kia. Kết quả, gã người Pháp quá chén, bằng tiếng Pháp, bảo ta là người đàn ông xấu xí theo đúng chuẩn châu Á. Vương biết tiếng Pháp, nghe thấy thế rất muốn ra tay, nhưng vợ ta ngăn lại, bảo người ta gì mặc họ, em là được.

      Mấy năm sau họ ly hôn, ta vô cùng đau khổ, bèn quay lại Hà Nội, trong lòng mang khao khát mãnh liệt là phải quyết đấu trận với gã người Pháp kia.

      Nhưng dù thử nhiều lần, ta vẫn sao gạn đủ dũng khí để tẩn cho gã kia trận, kế hoạch vì thế bị kéo dài đến mấy tháng.

      Trần Mạt và Vương uống trận say bí tỉ, sau đó hai người phục sẵn bên ngoài quán bar, chờ khách khứa về hết, lúc đó là rạng sáng, gã người Pháp ngật ngưỡng ra khỏi quán. Trần Mạt và Vương đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng hét lên, rồi cùng xông vào quần nhau với gã người Pháp.

      Mấy tay người nước ngoài đéng bên vừa xem vừa cổ vũ: Cố lên. Ba người quần nhau, ai nấy mũi dập mặt phù, sau mười mấy hiệp họ lăn lộn đất, kéo quần tôi, tôi đấm mông , và ai báo cảnh sát.

      Gã người Pháp vừa thở phì phò vừa mấy câu, sau đó hai người bắt tay nhau, rồi gã vất vả đứng lên, cùng mấy tay ngoại quốc khác tươi cười vui vẻ mất.

      Trần Mạt hỏi Vương:

      - Thằng chó gì đấy?

      Vương yếu ớt đáp:

      - bảo vẫn nhớ tôi, cứ nghĩ tôi đẹp trai hơn cơ, nào ngờ, xét về tổng thể tôi vẫn xấu xí như cũ. Và để bày tỏ cảm thông, gã bảo nếu tôi đến quán gã uống rượu, gã giảm giá cho tôi.

      Trần Mạt chửi:

      - Tổ cha nó!

      Vương vừa ngước nhìn hừng đông vượt qua dãy dây điện chằng chịt, vừa khóc vừa cười;

      - Tôi có thể về nước được rồi.

      Trần Mạt bảo:

      - Về nước làm gì?

      Tôi nghĩ kỹ rồi, thèm làm trợ lý Tổng giám đốc nữa. Tôi bán căn hộ, về Giang Tây mua nhà, đón bố mẹ về ở cùng, họ vẫn ngày đêm thương nhớ quê hương Giang Tây của họ. Tôi thích quay phim chụp ảnh, chụp ảnh cũng có thể nuôi sống bản thân kia mà, việc quái gì phải đâm đầu làm những việc mình thích. Năm nay tôi 36 tuổi, ly hôn, bố mẹ còn mạnh khỏe, việc quái gì tôi phải ép mình làm những thứ mình thích.

      Tôi ấy, mãi mãi ấy. Sau này tôi người khác, thế giới của tôi trở nên hoàn chỉnh hơn, vì từ nay nó có thể dung nạp người khác trong đó.

      Chúng ta từng mơ về những nơi mình muốn sống. Ví như, những thôn làng lững lờ khói bếp, những núi sông tươi đẹp, rực rỡ hệt như những nụ cười trong giấc mơ, những con đường xinh xắn tựa bài thơ. Hoặc những thị trấn mái ngói thấp lè tè uốn cong, sáng sớm người già thức giấc, tháo cửa gỗ xếp gọn, dòng nước uốn lượn chảy trước cửa nhà, soi bóng những chiếc đèn lồng. Hoặc căn nhà gỗ dựng bên bờ biển, ban ngày biển cả mênh mang, thăm thẳm, buổi tôi lửa trại bập bùng, rộn rã. Bạn ngồi mơ mộng bãi cát êm mịn như nhung. Hoặc thảo nguyên bao la, nơi ánh nắng thỏa sức nô đùa, chạy nhảy, mỗi lúc nằm xuống, bạn thấy mình là mặt hồ.

      Lúc uống say, Trần Mạt viết mấy câu này:

      Mở đầu câu chuyện luôn như vậy: tình cờ đưa đến, bất ngờ xảy ra, kịp phòng bị. Kết thúc câu chuyện luôn là thế: hoa nở đôi bông, chân trời cách biệt.

      Bạn mải mê kiếm tìm hình bóng, trong tiết tấu của ca khúc,trong gian bao la muôn trùng, trong khoảng cách giữa bốn mùa, trong chiều hoàng hôn thành phố. Nhưng càng dấu chân xa xôi, mà bờ bến ngày gần. Sau đó, bạn nhận ra rằng, hình bóng cứ thấp thoáng luôn luôn trong ký ức của bạn, là chính bạn.

      Nhớ nhung chẳng thà chờ đợi, chờ đợi chẳng thà nên từ bỏ hãy từ bỏ.

      Lúc buồn, dù bạn đến đâu, bầu trời dường như cũng đều nhạt nhòa nước mắt.

      Sau đó, bạn chợt hiểu, có lẽ vì vậy bầu trời mới sáng trong như thế, đến mức có thể nhìn thấu chính mình. Và sống cuộc đời mình mong muốn.

      Thượng Đế buộc bạn phải trả giá cho cuộc đời mà bạn muốn được sống.

      Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, vì chỉ khi bản thân, bản mới có thể thương người khác. Nếu bạn u uất, đau khổ, tổn thương, mất tự do, trái tim bạn sao có thể là căn phòng ấm áp, bao bọc hết thảy những người quan trọng với bạn được? Nếu trái tim bạn loang lổ thương tích, người nào trú trong đó cũng bị mưa gió dập vùi.

      Bạn tìm mọi cách thay đổi, để thích nghi với thế giới này. Nhưng vì thương hại bản thân, bạn lén giữ mộ phần riêng tư nhé. Và khi bạn đến nơi tuyệt đẹp, bạn nhận ra, phần bé đó đâm chồi, nảy lộc và lan rộng, lặng lẽ mà quyết liệt, chút sợ hãi.

      Thượng Đế buộc bạn phải trả giá cho cuộc đời mà bạn muốn được sống. Nhưng thành quả sau cùng mà Thượng Đế ban tặng cho bạn, là con người hoàn chỉnh.

      Những khi rảnh rỗi, tôi kể bạn nghe câu chuyện trước giờ ngủ, nhưng tôi tuyệt nhiên có ý rao giảng những cách thức giải quyết vấn đề, tôi chỉ muốn với bạn, cuộc sống tồn tại những vấn đề như vậy.

      Chúng ta rồi tìm cách giải quyết những vấn đề này, mỗi người cách, vì thế ai cần ai dạy bảo. Chúng ta chỉ cần thời gian. Thời gian là cơn sóng bạc đầu bao giờ ngơi nghỉ, vào ngày đẹp trời, lúc bạn sơ ý, cơn sóng đẩy bạn lên trời cao biển rộng khôn cùng.

      Trần Mạt chính là bản thân tôi, Trần Mạt hay “ trầm mặc” (1)

      (1) Trong tiếng Trung Quốc từ “Trần Mạt” đồng với từ “trầm mặc”.

      Bởi vì tôi cố chấp, bởi vì tôi đành lòng, bởi vì tôi trải qua nhiều lần tuyệt vọng, cho nên tôi nhìn thấy hy vọng le lói.

      Dẫu rằng hoa nơ đôi bông, cuối cùng cũng đến ngày chân trời cách biệt. Cảm tạ thế giới mất của người đàn ông 32 tuổi, vì như thế tôi mới có được thế giới của người đàn ông 33 tuổi.

      Viết vào sinh nhật lần thứ 33. Chúc tôi sinh nhật vui vẻ!

      Lời bạt

      Viết đến những dòng cuối cùng tôi mới nhận ra cuốn sách này tạo nên kỷ lục.

      Kỷ lục của cuốn sách có nhiều câu chuyện được cải biên thành kịch bản phim nhất. Hầu hết những chuyện ngắn hoàn chỉnh đều được bạn bè hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh của tôi đem , họ muốn làm thành những bộ phim truyền hình dài tập, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.

      Họ thích được thấy niềm hy vọng nảy mầm từ nỗi tuyệt vọng. Họ mến những nhân vật chính của các câu chuyện, những người kiên trì với tín nhiệm của mình và bao giờ đánh mất tình cảm ấm áp.

      Khi bạn gấp cuốn sách lại, tôi biết bạn nhớ tên vài nhân vật, vài khung cảnh vui vẻ, vài đoạn khóc than và vài gương mặt tươi tắn, rạng rỡ biết sợ hãi là gì.

      Nếu vậy, xin được hẹn gặp bạn trong những thước phim điện ảnh.

    3. DingDingDong

      DingDingDong Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      12
      :yoyo58:ad ơi cho mình hỏi?truyện này có làm ebook ạ???thanks ad nhiều vì type truyện nhé :)

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :