1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự thủy tiếu nha đầu - Nguyên Mộng(c5.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1




      Mấy ngày sau, vì Mục Chấn Hạo phải xử lý chuyện làm ăn của Mục gia bảo mà phải dẫn theo Lục Thập Tam đến biệt trang của Mục gia ở lại, Long Thanh Thanh lưu luyến rời từ biệt với Lục Thập Tam.


      " Thanh Thanh, muội đừng có dùng cái vẻ mặt cầu xin ấy có được , ta chỉ đổi chỗ ở mà thôi, khi nào có thời gian ta trở về thăm muội và Long Dạ Thiên!" Lục Thập Tam an ủi Long Thanh Thanh.


      "Nhưng mà. . . Thời gian chúng ta ở chung ít ."


      " thời gian muội ở chung với Long Dạ Thiên dài ra."


      Lục Thập Tam vừa như vậy, khuôn mặt nhắn của Long Thanh Thanh đỏ bừng lên rồi, được tự nhiên liếc nhìn Long Dạ Thiên, tim đập thình thịch rất nhanh đến nỗi chính nàng cũng thấy lạ lùng. Vì sao, bỗng nhiên tâm tình của nàng bất đồng với trước kia vậy?


      Lục Thập Tam nhìn vậy cười ha hả, Mục Chấn Hạo khẽ cười rồi vỗ vỗ vai Long Dạ Thiên.


      "Đừng quên ngươi cầm Thiên Long lệnh bài của Mục gia, nếu có khó khăn gì cứ đến tìm ta."


      sớm nghe phong phanh chuyện bị người của Chương gia bảo liệt vào đối tượng ám sát, cũng nghe qua chuyện Long Dạ Thiên vì cự tuyệt ám sát mà bị hạ độc, cảm thấy cũng nên có hành động rồi, vì thế nên mới nhắc nhở Long Dạ Thiên.


      Cơ duyên xảo hợp như thế nào mà Long Dạ Thiên lại cứu Lục Thập Tam lần, vì thế nên Mục Chấn Hạo mới tự mình tặng Thiên Long lệnh bài.


      Phàm là người có được Thiên LOng lệnh bài, chỉ cần cầm nó đến bất cứ hiệu buôn nào của Mục gia bảo xin giúp đỡ, đều có thể được cả gia bảo toàn lực giúp đỡ.


      Long Dạ Thiên , chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt chân thành của Mục Chấn Hạo là hiểu, gật gật đầu, xem như đáp ứng việc này.


      Ài. xem ra cách mạng còn chưa thành công, đồng chí Long Thanh Thanh cần cố gắng hơn. Hi vọng ngày nào đó, Long Dạ Thiên chỉ mở miệng với mình nàng, mà có thể chuyện với bằng hữu nữa.


      Lục Thập Tam nhân cơ hội này kéo Long Thanh Thanh sang bên.


      " Thanh Thanh."


      "Có chuyện gì mà bí mật vậy?"


      "Cái vòng tay muội là chuyện gì xảy ra?"


      Nàng nhớ cái vòng tay vàng này có thể khắc chế siêu năng lực. Mà bây giờ Long Thanh Thanh vẫn còn đeo nó, lại vẫn có thể sử dụng siêu năng lực, nàng cảm thấy kỳ quái.


      "Vòng tay hả? Cái này muội cũng hiểu mấy, nhưng mà nó làm tóc muội dài là dài, đến cả thân thể cũng trở nên là lạ."


      Hả? Lúc này Long Thanh Thanh nhắc tới, Lục Thập Tam mới thấy Long Thanh Thanh giống như trước kia.


      "Muội. . . Có phải vì dòng điện của cỗ máy thời gian và dòng điện của vòng tay tương tác sinh ra tác dụng phụ , nếu . . .sao ta thấy muội có vẻ. . .có vẻ trưởng thành hơn trước?"


      Tuổi, chiều cao, tóc tai. . . ngay cả. . .ngay cả bộ ngực cũng to hơn nữa chứ.


      Lúc mới gặp lại Lục Thập Tam cũng nhìn kĩ, vì vậy dù thấy khác khác nhưng cũng biết vì sao, bây giờ nàng biết nguyên nhân rồi.


      "Phải vậy ?"


      Nghe vậy, Long Thanh Thanh rất cao hứng.


      Bởi vì trước kia khi còn , có cái gì biết đều chạy hỏi người lớn, người lớn toàn xoa xoa tóc nàng rồi , về sao trưởng thành rồi biết, cho nên nàng vẫn hi vọng bản thân mình mau mau lớn lên.


      " muội lớn lên mà sao muội cao hứng vậy?"


      Ai ngờ Long Thanh Thanh trả lời như vầy: "Bởi vì lớn lên có thể biết rất nhiều chuyện, cho nên muội rất cao hứng."


      Lục Thập Tam bật cười.


      nhóc khờ dại! Quá đơn thuần rồi !


      May là củ khoai lang phỏng tay này có Long Dạ Thiên chịu cầm về, nếu , nàng cực kì hoài nghi trong thiên hạ còn có nam nhân nào chịu cưới muội ấy hay ?


      "Được rồi! mấy thứ này nữa, đưa vòng tay của muội cho ta nhìn xem, chừng. . . chuyện đó ta đoán đúng sao."


      Long Thanh Thanh ngoan ngoãn tháo vòng tay đưa cho nàng ấy, thấy Lục Thập Tam lật tới lật lui, nàng cũng rất ngạc nhiên.


      "Tỷ nhìn cái gì vậy?"


      Lục Thập Tam cũng ngẩng đầu, chỉ dùng siêu năng lực điều khiển gió của mình, cẩn thận mà thăm dò vào trong chiếc vòng.


      "Theo như ta suy đoán, bên trong chiếc vòng vàng này có chứa nguồn sinh lực rất lớn, quả nhiên sai."


      "Muội hiểu, nguồn sinh lực? Bên trong này làm sao có thể có sinh lực chứ?"


      Lục Thập Tam nhìn nàng cái, cảm thấy Long Thanh Thanh này ngu dốt, cả cái này cũng biết, uổng cho nàng là "chủng người mới".


      "Chắc chắn chiếc vòng tay này chứa cỗ lực lượng trước kia của muội, mà cỗ lực lượng này khi tiến vào trong vòng tay lại biến thành nguồn sinh lực. cách khác, trong tương lai, nếu trong chúng ta có người bị thương nặng hoặc ai bị mất siêu năng lực, đều có thể dùng cỗ sinh lực trong chiếc vòng này để khôi phục, cho nên muội phải giữ gìn nó tốt mới được."


      Long Thanh Thanh thu hồi chiếc vòng vàng Lục Thập Tam rồi đeo vào.


      " lợi hại như vậy sao? Vậy nếu Dạ Thiên ca ca bị thương sao?" Nàng vội vã muốn biết.


      Nếu thương tổn người Long Dạ Thiên cũng có thể được chữa khỏi sau này nàng cần phải lo sợ bị thương nữa, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể cứu được.


      Nhưng Lục Thập Tam lại lắc đầu.


      "Đồ con nít ngu ngốc! cũng phải "chủng người mới", người có siêu năng lực, nếu ngươi chuyển cỗ lực lượng này lên người chỉ có nước đời nhà ma!"


      Người bình thường sao có thể chịu nổi lực lượng đó chứ? Long Thanh Thanh quả là con nhóc ngu ngốc.


      "Muội. . .muội biết rồi." Nàng chu miệng .


      nàng chỉ có chút xíu hi vọng thôi, làm gì phải xem nàng như đứa đần độn chứ.


      Mục Chấn Hạo kéo Lục Thập Tam qua, lát sau, tính cả hai hộ vệ tùy thân cùng nhau lên ngựa khởi hành. Mà Long Thanh Thanh tựa vào lòng Long Dạ Thiên nhìn cả người và ngựa cùng biến mất nơi chân trời, lúc này mới theo Long Dạ Thiên vào nhà nghỉ ngơi.


      "Có tin tức của nàng ấy ?"


      Trong thư phòng rộng lớn treo đầy tranh chữ và bức hoành của các học giả tiếng tăm, vị thanh y nam tử trẻ tuổi xoay lưng lại, hai tay nắm phía sau hỏi .


      Nam nhân kia nửa quỳ, cung kính trả lời: "Thiếu bảo chủ, thuộc hạ điều tra mỗi thôn xóm , thị trấn quanh đây, đều nhìn thấy nữ tử mà Thiếu bảo chủ . Thuộc hạ đoán rằng, có thể nàng ấy chỉ ở tạm vùng lân cận, bây giờ rời , cho nên thuộc hạ mới thu hoạch được gì."


      ra bọn họ có tra ra được người tên Long Thanh Thanh, bất quá đứa kia chỉ mới năm tuổi mà thôi, căn bản phù hợp với miêu tả của thiếu bảo chủ.


      Chẳng lẽ thiếu bảo chủ của bọn họ bị luyến đồng phích ? (Luyến đồng phích: con nít, ham muốn con nít)


      Phi! Phi! Phi! suy nghĩ cái gì vậy trời!


      "Vậy sao?"


      ra thanh y nam tử này chính là Chương Lệ Chuẩn, người vẫn nhớ mãi quên Long Thanh Thanh.


      Ngày đó sau khi và Long Thanh Thanh từ biệt, liền tìm được thuộc hạ của mình bên ngoài rừng trúc, thuận lợi trở về Chương gia bảo chữa thương.


      Nhưng quên hỏi Long Thanh Thanh là thiên kim nhà nào, cũng quên hỏi nàng ở thị trấn nào, bởi vậy trong khi dưỡng thương tháng, chỉ có thể kêu thuộc hạ đến xung quanh nơi đó tìm kiếm, thế nhưng cũng thu hoạch được gì, là thất sách.


      "Mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm." ra lệnh.


      thể tìm được Long Thanh Thanh.


      "Vâng, thiếu bảo chủ!" Tên thuộc hạ kia cau mày tuân lệnh. Vốn định trực tiếp lui ra, lại bị Chương Lệ Chuẩn gọi lại.


      "Còn tên Long Dạ Thiên kia? Có tin tức gì của hay ?"


      "Bẩm thiếu bảo chủ, ta tựa hồ có quen biết với Mục Chấn Hạo của Mục gia, độc tố và vết thương người cũng khỏi hẳn, về hướng Bắc. Thiếu bảo chủ muốn chúng ta giám thị sao?"


      Chương Lệ Chuẩn trầm ngâm chút.


      Hăn ngờ người có tính cách quái gở như Long Dạ Thiên lại có thể kết giao với Mục Chấn Hạo, vì vậy lòng cảnh giác của thể đề cao rồi.


      "Được, phái người giám sát ,ta giao thiệp với Long Dạ Thiên lần nữa."


      Bởi vì thấy Long Dạ Thiên là nhân tài khó có được, có thể thu vào để mình dùng là tốt nhất. vì thế muốn giao thiệp với Long Dạ Thiên lần nữa, chừng tình còn có thể xoay chuyển.


      Nếu , nếu như ta liên thủ với Mục Chấn Hạo hoặc Quan Hân Vân quá bất lợi với Chương gia bảo bọn họ rồi.


      "Vâng, thiếu bảo chủ, thuộc hạ lập tức làm."


      Đợi lui ra, thân thể màu xanh kia mới chuyển động, thào tự : "Long Thanh Thanh, tới cùng là nàng ở đâu? Vì sao sau khi chiếm tất cả lực chú ý của ta, rồi lại biến mất để lại chút dấu vết nào?" Khiến mình tương tư thôi.


      " Dạ Thiên ca ca! Nhìn kìa, nhìn kìa, phía trước lại có thành trấn rồi." Long Thanh Thanh vẫn như trước thay đổi, chạy phía trước Long Dạ Thiên gọi to.


      Long Dạ Thiên mỉm cười, khóe môi cong lên khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm hấp dẫn người, lại hề tự biết.


      phải Long Thanh Thanh chưa nhìn thấy cười, nhưng cười đến mê người như vậy vẫn là lần đầu tiên, vì thế nàng ngây người lúc lâu mới chạy tới rúc vào người làm nũng.


      " Dạ Thiên ca ca! Người ta đói bụng quá, huynh có thể nhanh hơn được ?"


      Dứt lời liền kéo tay . Long Dạ Thiên cũng thận theo nàng tới trấn , chỉ là ánh mắt kia khắc cũng mất ôn nhu. Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh trước tiên là tới khách điếm tìm nơi nghỉ trọ, sau đó gọi bàn đầy đồ ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.


      " Thân thể Dạ Thiên ca ca vừa mới khỏi , nên ăn nhiều chút mới tốt." Long Thanh Thanh chăm sóc .


      Nàng cơ hồ như muốn gắp tất cả thức ăn bàn vào trong chén , khiến ăn tiêu, phải vội vàng ngăn lại.


      "Được rồi, muội cũng ăn nhiều chút." gắp đồ ăn trong chén chia ít cho nàng, rất ôn nhu.


      Nếu chia làm sao ăn hết đồ ăn này chứ?


      Thấy ánh mắt cực nóng mà nhu tình của Long Dạ Thiên, trống ngực Long Thanh Thanh đập dồn dập, cơ hồ như muốn đoạt mất hô hấp của nàng.


      Nàng vẫn biết diện mạo của Dạ Thiên ca ca rất dễ nhìn, đôi khi đường, cũng có vài tiểu nương thẹn thùng đỏ mặt vụng trộm ngắm nhìn .


      Nhưng biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của thôi, nàng liền đỏ cả mặt.


      Cũng phải là chán ghét, ngược lại trong lòng nàng còn có tia mừng thầm nữa, nhưng nàng lại thể khống chế thích hợp của bản thân, khiến nàng. . . thể thích ứng được.


      Bởi vậy khi Long Thanh Thanh thấy Long Dạ Thiên nhìn chằm chằm mình, liền cố gắng cúi đầu ăn vài miếng cơm, ý đồ che dấu tự nhiên của mình.


      "Vậy huynh cũng ăn nhiều vào."


      Long Thanh Thanh quên ngẩng đầu nhắc nhở Long Dạ Thiên, khiến rất xúc động, liền : "vụn thức ăn kìa."


      Sau đó vươn tay nâng cằm nàng lên, trong ánh mắt sững sờ của nàng, vươn ngón tay vét vụn thức ăn dính khóe môi nàng, thuận tay bỏ vào miệng mình. (#mèo: phun ~ )


      Long Thanh Thanh há hốc mồm, nhất thời đánh mất giọng , sau lúc lâu mới từ trong miệng phun ra câu: "Sao huynh có thể ăn đồ ăn của ta?"


      Đột nhiên, Long Dạ Thiên phát ra tiếng cười hùng hậu khiến mặt mũi Long Thanh Thanh đỏ bừng.


      ngu ngốc! Sao nàng có thể. . .có thể ngu ngốc như vậy?


      Long Thanh Thanh thầm mắng chính mình, mặt càng thêm đỏ bừng, hơi mím môi, hận có cái lỗ mặt đất để nàng chui xuống.


      "Vậy đồ ăn của ta cũng cho muội ăn là được chứ gì."


      Đột nhiên Long Dạ Thiên lại có tâm tình muốn trêu ghẹo nàng, tình cảm và cưng chiều cứ thế tràn ra thể lý giải.


      "Ta. . . Ta mới cần!" Nàng trả lời, lại thấy tiếng cười của Long Dạ Thiên càng lớn hơn nữa, lúc này mới chậm chạp hiểu ra rằng chỉ là đùa: "Giỏi lắm, Dạ Thiên ca ca, từ khi nào mà huynh giống Lục Thập Tam rồi, thích trêu đùa ta như vậy à, đáng ghét!"


      khí vừa hòa hợp vừa nguy hiểm giữa hai người lúc này, là mới mẻ lại có chút thú vị.


      Nhất là khi nhìn thấy Long Dạ Thiên có thể mở rộng lòng mình, Long Thanh Thanh cũng cực kì vui vẻ, lại cười theo , khiến bản thân nàng giống như đứa ngu ngốc.


      Bỗng nhiên, Long Dạ Thiên trở nên nghiêm túc.


      " Thanh Thanh."


      Hại nàng bị hù nhảy dựng lên.


      "Có. . .có chuyện gì?"


      quá quen với cá thích làm việc lệch khỏi quỹ đạo của Long Dạ Thiên, nhưng lại vụng trộm cảm thấy vui mừng, ngọt ngào. Long Thanh Thanh cũng biết tâm tình của mình lúc này rất kì quái, nhưng nàng lại nhịn được mà nghị như vậy.


      "Muội có nguyện ý. . . nguyện ý theo ta cả đời ?"

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :