1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự thủy tiếu nha đầu - Nguyên Mộng(c5.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2



      Vậy còn rảnh để mà bắt phạm nhân sao? cực kỳ hoài nghi.


      Nhưng cái phiền toái Long Thanh Thanh này lại nghe lời, mặc kệ sắc mặt của Long Dạ Thiên trầm xuống, nàng cứ liều chết bám chặt ống tay áo rời, gương mặt nhắn mang đầy ý cầu xin. Tất nhiên, nàng căn bản hề sợ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của , lại còn coi như người tốt ngàn năm, bởi vì cứu nàng.


      "Đừng như vậy mà, Dạ Thiên ca ca! Cho ta với, ta hứa ngoan ngoãn mà, được ?"


      Suýt chút nữa Long Dạ Thiên bị bộ dạng tội nghiệp đáng thương của nàng lay động, nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén bắn qua, giọng lạnh lùng cự tuyệt: " được! Ồn ào nữa, bỏ ngươi lại."


      Ý là: Nếu ngươi lại ồn ào đòi nữa, ta liền bỏ , mặc kệ ngươi! Khiến Long Thanh Thanh khổ sở đỏ mắt, bĩu môi, bộ dáng vô cùng uất ức.


      "Được rồi! Ta là được."


      Trong lòng Long Thanh Thanh rất muốn khóc, nhất là Long Dạ Thiên hình như có chút ghét bỏ bộ dáng của nàng, lại biết nguyên nhân vì sao. Nhưng nàng thể để Long Dạ Thiên bỏ nàng lại, bởi vậy nàng mới tâm cam tình nguyện mà thỏa hiệp.


      Nhất thời Long Dạ Thiên thở phào nhõm hơi, lại có tia thất vọng lan tràn trong lòng nhưng bị cố ý xem , chỉ bỏ lại câu "Đừng chạy loạn!", rồi mất.


      Long Thanh Thanh ai oán nhìn theo rời , rồi uể oải nằm úp sấp bàn gỗ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại bắt đầu ngây ngốc.


      "Tại sao Dạ Thiên ca ca có vẻ như thích mình? Chẳng lẽ. . . . . mình khó ưa như vậy sao?"


      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.


      lâu sau, nàng liền thay đổi động tác hai tay chống má, thở dài, dần dần nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ của nàng và Long Dạ Thiên.


      Xem ra vận may của rất tốt, vừa thoát khỏi sở nghiên cứu Coase liền gặp được người tốt như Dạ Thiên ca ca vậy.


      Nhưng mà đầu nàng lại đầy dấu chấm hỏi a, vì sao nàng và Dạ Thiên ca ca xuống núi lâu như vậy, nhìn thấy những người đường đều mặc quần áo rất kì quái. . .! Lại hại nàng luống cuống, khộng biết đây là chỗ nào, vì sao đến cả kiến trúc cũng kì quái như vậy?


      lại, quả khá giống với các nhân vật trong TV nha! Nhưng đó là các nhân vật cổ đại mà, làm sao thời gian có thể đảo ngược, trở lại thời gian lâu trước đây được?


      Nghĩ đến đây, Long Thanh Thanh bật cười.


      " là, nơi này làm sao có thể là cổ đại được chứ! Có lẽ người dân ở đây chưa được khai hóa, cho nên ăn mặc và đồ dùng đều cực kỳ khó khăn, thể so với sở nghiên cứu được. Nếu ta có thể khiến Dạ Thiên ca ca chán ghét mình như thế tốt rồi."


      Phút chốc Long Thanh Thanh lại ủ rũ cúi đầu lầm bầm. lâu sau, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mới từ ghế nhảy dựng lên.


      "Đúng rồi! Mình nên thừa dịp Dạ Thiên ca ca làm công chuyện mà tìm số 55 và số 63! Ha ha! Đến lúc đó còn có thể giới thiệu với Dạ Thiên ca ca hai vị tỷ tỷ tốt nhất của mình. . . . . Mà chừng đến lúc đó Dạ Thiên ca ca cực kì vui vẻ, liền chán ghét ta nữa."


      Long Thanh Thanh càng nghĩ càng vui vẻ, nhảy chân sáo tới bên cánh cửa, khi bàn tay của nàng vừa chạm đến ván cửa đột nhiên nghĩ tới chuyện.


      "Phải rồi, có nên lưu lại lời nhắn cho Dạ Thiên ca ca ta?"


      Nàng nhớ đến TV mọi người hay diễn như vậy, nhưng lại nghĩ nàng cũng phải về, cần lưu lại lời nhắn. Mà nàng trở về trước khi Dạ Thiên ca ca về, chắc là có vấn đề gì đâu.


      Long Thanh Thanh ra khỏi khách điếm, liền khoe ra gương mặt tươi cười ngọt ngào, hỏi thăm người đường về tin tức của số 55 và số 63.


      lâu sau, có vài tên dê xồm thấy nàng ở mình, bộ dạng lại tú sắc khả xan(*) liền theo đuôi nàng, theo qua đoạn đường, tiện tìm cơ hội đến gần nàng.


      (*) 秀色可餐 Tú sắc khả xan : (Thành ngữ Trung Quốc) sắc đẹp thay cơm, ý là đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng no rồi khỏi cần ăn cơm.


      "Này tiểu nương, ta nghe ngươi tìm hai vị tỷ tỷ đúng ?" Trong đó có tên ở giửa nhích lại gần nàng, vẻ mặt dâm tặc nhìn nàng hỏi.


      Long Thanh Thanh nhìn đời chưa sâu, đương nhiên nhìn ra được ý đồ của . "Đúng vậy, đại thúc, ngươi có biết họ ở đâu ?" Long Thanh Thanh ngu ngốc, lại dùng vẻ mặt chờ mong hỏi.


      Người nọ thấy nàng cắn câu, liền hưng phấn mà xoa xoa tay: "Ha ha ha! Đừng gọi ta là đại thúc, ta năm nay mới ba mươi tám tuổi, ngươi cứ gọi ta là đại ca là được."


      Cái gì? Ba mươi tám tuổi vẫn chịu làm đại thúc? là người kì quái a. . .!


      Long Thanh Thanh cảm thấy được, đại thúc này sốt ruột quá mức kì quái, nhưng mà nghĩ sắp có tin tức của số 55 và số 63, nàng vẫn dằn lại tính tình hỏi: "Đại thúc. . . . . . Ách, đại ca, ngươi còn chưa cho ta biết, ngươi có biết các nàng ấy ở đâu ?"


      Long Thanh Thanh gọi tiếng đại ca này, khiến cho lòng bắn pháo hoa, vui sướng muốn chết rồi.


      Vì thế dụ dỗ : "Có nha. . .A!"


      Ai ngờ mới có hai chữ, tay bị Long Thanh Thanh cầm lấy rời, khiến cái mặt than của đỏ bừng lên, mà người qua đường bốn phía cũng đều nhìn về phía bên này, làm vô cùng mất tự nhiên.


      ngờ tiểu oa nhi này lại chừng mực như vậy! Ha ha ha, xem ra lát nữa huynh đệ bọn được hưởng thụ a.


      " sao? sao? Đại thúc. . . . . Đại ca có tin tức của các nàng ấy sao? tốt quá! yahooooo!"


      Vốn dĩ Long Thanh Thanh muốn ôm ta lớn tiếng hoan hô, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới, lấn trước khi nàng ôm ấp Long Dạ Thiên, có chút xấu hổ và hờn giận, vì vậy nàng mới ôm.


      Nếu vị "đại thúc" biết được nguyên nhân thể ôm áp mỹ nhân, tức chết mới là lạ.


      ". . . . . đó."


      Vị đại ca này híp mắt,nhìn ngắm dáng người hoạt bát phấn khởi của nàng, chuyện trở nên ngọng ngịu, hô hấp cũng nhanh hơn rồi.


      "Vậy ngươi mau cho ta biết họ ở đâu di."


      Sao biết tỷ tỷ của nàng ở đâu được chứ? Ha ha ha! Nhưng mà, nàng từng bước từng bước tiến vào cái bẫy của bọn rồi.


      Sắc tâm của nhịn nổi rồi.


      "Bọn họ. . . . . . mà sao ngươi theo ta gặp họ a?" dụ dỗ Long Thanh Thanh


      Long Thanh Thanh hề nghi ngờ gì, ngây ngốc theo sát về phía ngoại ô.


      "Cái gì? Các tỷ ấy ở đây sao?" Long Thanh Thanh theo vị đại ca xa lạ, tới căn nhà gỗ cũ nát, dám tin hỏi lại.


      Nhưng vị đại ca kia chút nào hoang mang gật đầu, xoa xoa tay.


      "Đúng! Đúng! sai, tiểu nương, lấn trước ta có nhìn thấy hai vị nương mặc ngân y ra vào nơi này, chắc chắn sai."


      "Vậy sao?"


      Thấy Long Thanh Thanh có biểu tình nghi vấn, vị đại ca xa lạ có chút khẩn trương.


      "Hay là. . . . . tiểu nương, tự ngươi vào trong phải biết sao?"


      Long Thanh Thanh nghĩ thầm, cũng đúng, bằng cứ vào nhìn cái, như vậy có thể biết số 55 và số 63 có ở nơi này , huống chi vị đại ca xa lạ nhưng tốt bụng này dắt nàng đoạn xa như vậy, nếu nàng vào nhìn cái có lỗi với .


      "Vậy được rồi, ta qua gõ cửa xem."


      Vì vậy Long Thanh Thanh tiến lên gõ cửa, mới gõ vài tiếng, bàn tay to thò ra từ khe cửa mạnh mẽ kéo nàng vào nhà.


      Long Thanh Thanh kinh sợ, kêu to: "Đại ca, cứu mạng."


      Nhưng cái vị đại ca xa lạ kia lại nở nụ cười dâm tà, những kéo mà còn đẩy mạnh nàng vào phòng, rồi trở tay khóa cửa lại.


      "Ui da ! Ngươi. . . . . Các ngươi muốn làm gì?"


      Long Thanh Thanh bị đẩy ngã mặt đất đầy bụi bặm, đau nhức la to, rồi mới từ từ thích ứng với bóng đêm, thấy cảnh vật chung quanh.


      Bên cạnh nàng đứng bốn năm tên đại nam nhân, tính cả vị đại ca xa lạ kia tổng cộng có sáu tên.


      Lúc này, Long Thanh Thanh mới biết : ra đây là cái bẫy có mưu tính trước.


      Chỉ có thể trách nàng quá ngu ngốc! Mấy ngày hôm trước mắc bẫy số 41 lần rồi, kết quả bây giờ lại. . . . . Aizz! Nàng phải ngu ngốc là cái gì?


      Long Thanh Thanh tự trách đến nhăn hết cả mày lại, quỳ mặt đất, liếc sáu người có ý tốt kia đến gần nàng.


      "Hắc hắc hắc hắc!Tiểu nương, chúng ta muốn làm gì, ngươi biết sao?"


      Sau đó vài người ầm ỹ cười to, nhìn thấy ánh mắt của nàng bọn lại cười càng khoa trương hơn.


      là, bọn họ sao nàng biết được nha!


      đương nhiên Long Thanh Thanh hỏi ra miệng, bởi vì chỉ cần ghe tiếng cười càn rỡ của bọn họ, nàng liền biết tuyệt đối phải là chuyện gì tốt, làm sao có thể hỏi được chứ?


      Hừ! Dù nàng có nhiều lúc ngu dốt, nhưng vẫn ngu đến trình độ này. Long Thanh Thanh tức giận suy nghĩ.


      "Yên tâm , mấy người bọn ta rất thương hương tiếc ngọc mà đối đãi tốt với ngươi, oa ha ha ha ha ha ha!"


      Trong đó có gã nam nhân tương đối thấp bé, thong thà bước đến bên Long Thanh Thanh, nở nụ cười dâm đãng đưa tay vuốt tóc nàng khiến nàng nhịn được xém tí ói ra tại chỗ.


      Nhất là khi thấy đôi mắt hẹp của bắn ra quang mang, lại càng khiến nàng sợ hãi, mà khi sợ hãi, nàng lại muốn. . . . . muốn khóc to trận.


      "Tiểu ngu ngốc, ngươi chính là chủng người mới, nên hơi tí là khóc, như vậy rất mất mặt nha!"


      Đột nhiên, Long Thanh Thanh nhớ đến lời mắng của số 63, lại đem cảm giác muốn khóc thu về, hít hơi, nếu như vậy nàng muốn khóc.


      "Này! Từ từ! Ta tới trước, ta là người dẫn nàng ta tới đây, ta nghĩ mình có quyền lợi khai bao nàng ta chứ?"


      Vị đại ca xa lạ kia chen lách qua, đập vào bàn tay của nam nhân thấp bé, những người khác cũng rất nóng vội.


      "Chờ chút, chủ ý là ta nghĩ ra, hẳn là ta trước mới đúng."


      "! ! ! Địa phương là ta tìm ra, ta trước mới đúng." Cứ như vậy, sáu người bọn thế nhưng lại cãi nhau.


      Long Thanh Thanh thầm nghĩ: Cơ hội tốt! Ha ha! Long Thanh Thanh nàng cũng có thời điểm đột nhiên thông minh a.


      Vì thế nàng lắc người cái, từ mặt đất nhảy lên định lao ra đạp cửa bỏ chạy, đáng tiếc có người nhanh hơn, lập tức kéo nàng về áp mặt đất, rất ghê tởm mà cúi xuống hửi cổ nàng.


      "Hố hố hố, nàng là thơm nha! Bọn ta đợi được nữa rồi."


      " cần! tên đáng ghét này, ngươi mau thả ta ra, nếu ta hét to lên. . . ." Long Thanh Thanh uy hiếp.


      Nhưng mà, trong lòng nàng muốn khóc a.


      "Hét lên ! Ở đây có ai, cho dù ngươi có kêu đến bể cả yết hầu cũng có ai tới cứu ngươi, hắc hắc hắc."


      người khác cũng xáp lại, cánh tay đầy lông thứ nhưng bắt đầu cởi quần áo nàng ra, sờ soạng da thịt nàng.


      Nàng muốn khóc, cũng rất muốn ói. . . .


      "Đúng vậy! Chúng ta sao có khả năng buông tha ngươi, ngươi quá ngây thơ rồi."


      ngờ rằng tất cả sáu nam nhân đều vây lại, vươn tay về phía nàng. . . . . Oa! Nàng nhịn được nữa, vì vậy òa khóc, cũng hù sợ mấy đại nam nhân này.


      "Trời đất! Tiếng khóc của nàng ta lớn quá, coi chừng bị người qua đường phát , này, ngươi tìm cái gì bịt miệng nàng ta lại."


      Vì thế hai người áp chế hai tay hai chân vung đá loạn xạ của nàng, muốn bịt miệng nàng lại.


      Chỉ tiếc, Long Thanh Thanh muốn lại phải chịu đựng cái loại đãi ngộ đáng thương này, bởi vậy có chú ý, nhà gỗ thế nhưng lại bị lũ lụt.


      A! Nhưng mà, lũ lụt phải do mước mắt của nàng tạo thành, mà là do nàng khống chế siêu năng lực được tốt, khiến cho mấy đại nam nhân trong phòng hô to cứu mạng.


      Bọn động sai đối tượng rồi, hu hu. . . . .
      người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1




      "Thanh Thanh!"


      Hắc y nhân sử dụng khinh công thượng thừa bay nhanh trong rừng, giọng hùng hậu rất ăn khớp với vẻ mặt hung ác của lúc này.


      Người này a, vừa trở lại khách điếm liền phát có Long Thanh Thanh ở trong phòng. Bóng dáng Long Dạ Thiên giống như con hắc ưng, điểm mũi chân liền bay tìm.


      " Thanh Thanh!" Tiếng gọi vang tận mây xanh, có thể thấy được nội lực của thâm hậu vô cùng, mọi người trong vòng mấy dặm đều biết tìm người.


      lâu sau, thân hình màu đen xoay mình, bay về phía căn nhà gỗ cách đó xa.


      " Thanh Thanh?"


      nghe được từng đợt tiếng khóc, tiếng khóc kia so với tiếng gọi của còn vang dội hơn. A! Công lực khóc của Long Thanh Thanh rất cao.


      Long Dạ Thiên về phía trước vài bước, tiếng khóc của người trong nhà tự nhiên ngừng lại, cau mày, dừng bước.


      Bỗng dưng, Long Dạ Thiên nheo mắt, thiếu chút nữa muốn ra tay tấn công bóng dáng lao đến ôm . Cho đến khi ngửi được hương tóc nhàn thạt, mới dừng tay, bật thốt câu.


      " Thanh Thanh?"


      Tới cùng là nàng xảy ra chuyện gì vậy ?


      Thân thể rúc vào trong lòng vẫn run rẩy, mặc dù tiếng khóc , nhưng Long Dạ Thiên biết, chắc chắn vừa rồi nàng gặp chuyện gì rồi, ý nghĩ này khiến tâm hung hăng co rút đến đau đớn.


      Lần này lại xem cảm giác trong lòng, ngoài ý muốn chính là, hiểu bản thân động tình, lại có thể thở phào nhõm hơi.


      Lại trầm mặc lúc, quả Long Dạ Thiên biết an ủi nữ nhân mít ướt như thế nào cả, nhất là nữ hài lớn như Long Thanh Thanh, lại càng biết phải dỗ làm sao.


      Bợi vậy thân thể của cứng ngắc lúc, mới từ từ vươn tay, từ sau lưng ôm lấy bờ vai ngừng run rẩy của nàng.


      " Thanh Thanh, đừng. . . . . đừng khóc nữa."


      Aizz, đúng là làm khó . tên nam nhân sống ở núi từ đến lớn, làm nhiệm vũ gian nan bậc này quả đảm đương nổi a. tróc nã phạm nhân đều thoải mái hơn việc này nhiều.


      Thế nhưng, đáng chết, trái tim cứng rắn của lại mềm xuống, đáng chết, thể bỏ tiểu nha đầu mít ướt này được. Bằng cũng mang nàng từ núi xuống, lại còn mua đồ mới cho nàng, dẫn nàng theo bên người. Những điều này ra cần làm, nhưng lại thể bỏ mặc nàng được.



      Càng đáng chết hơn là thế nhưng lại động tâm, bắt đầu muốn ôm chặt nàng, muốn có được nàng.


      Trời đánh chết ! Cơ bản là nghĩ tới dẫn cái phiền toái theo bên người, nhưng khi nàng mất tích lại vô cùng lo lăng. Đây là cảm giác mà trước giờ chưa từng xuất .


      bị sa vào lưới tình rồi. Nhưng tiểu nha đầu này còn tuổi như vậy, thậm chí nàng còn biết cái gì là tình . Aizz, xem ra hiểu được, cũng lĩnh hội được rồi.


      Long Thanh Thanh vừa nghe được Long Dạ Thiên đến tìm mình gánh nặng tâm lý mới hạ xuống, lại khóc oa oa hồi mới thút tha thút thít .


      "Bọn họ. . . . . . . Bọn họ muội là quái vật. . . . . Dạ Thiên ca ca."


      "Quái vật?"


      Long Dạ Thiên chưa hiểu cau mày lại.


      thích danh từ này, nhất là từ này lại đặt người Long Thanh Thanh. Nhất thời đôi mắt sắc bén của toát ra lệ khí khiến người ta sởn gai ốc.



      Long Thanh Thanh ở trong lòng Long Dạ Thiên, nghe thấy giọng dễ nghe giống như tự lẩm bẩm của truyền đến, nàng cơ hồ muốn quên những khổ sở vừa rồi.


      Ừm. . . ôm ấp ấm áp nha. Nàng muốn cả đời này có thể dựa vào , cần rời .


      "Bọn họ. . . . . Chính là đại thúc, đại ca muốn sờ muội, bọn họ muội là quái vật." Long Thanh Thanh xoay người, ngẩng khuôn mặt nhắn khóc đến đỏ hồng lên, điềm đạm đáng mà nhìn khiến cực kỳ đau lòng: "Dạ Thiên ca ca, muội rất giống quái vật sao?"


      Con mắt đen của Long Dạ Thiên tối sầm lại, con mắt màu lam sau mái tóc lóe lên ánh sáng tức giận.


      ", hoàn toàn giống."


      tự chủ được nâng tay xoa má nàng, thay nàng lau những giọt nước mắt. biết quan tâm, ôn nhu chăm sóc của , khiến tim nàng đập nhanh.


      " sao?"


      "Ừ, đừng khóc nữa, xấu."


      Lời này thoát ra từ trong miệng , Long Dạ Thiên vẫn thể thích ứng được. Bởi vậy giọng của vẫn có cảm tình gì, nhưng Long Thanh Thanh lại cười rộ lên.



      "Đúng vậy, nữ sinh đáng như muội sao có thể giống quái vật được chứ? Bọn họ ngu ngốc, thế mà lại nhìn nhầm." Nàng mắng thầm.


      Long Dạ Thiên nghe được lời của nàng, liền hơi hiểu ra. Đôi mắt vốn trầm xuống càng trở nên lạnh lẽo.


      " Thanh Thanh."


      "Cái gì?" Nàng đáng ở trong lòng ngẩng đầu lên hỏi, lại khiến Long Dạ Thiên nhịn được mà vươn tay cứng nhắc xoa mái tóc của nàng.


      Xúc cảm trong tay ngay lập tức khiến thích, còn có xúc động muốn ôm nàng vào lòng. Càng ngày Long Dạ Thiên càng cảm thấy mình đoán đúng, biết rồi.


      Bởi vậy khi mở miệng lần thứ hai, cũng thích giọng khàn khàn của mình. "Đáp ứng ta, trừ ta ra, muội được thi triển năng lực trước mặt người khác." (#mèo: Câu dài nhất của Dạ Thiên ca ca từ đầu tới giờ !)


      Đây là vì bảo đảm an toàn cho nàng, nhưng Long Thanh Thanh lại hiểu.

      Còn Long Dạ Thiên bởi vì chính mình càng ngày càng nhiều mà cau mày lại, nhưng sau đó lại thích ứng được.


      Bởi vì muốn đối phó với hay tò mò Long Thanh Thanh này, nhiều được a!


      "Vì sao?" Nàng thắc mắc.


      Cuối cùng vì xác định được tâm ý của mình, khóe môi Long Dạ Thiên liền nhếch lên độ cong , nụ cười khiến người ta khó nhìn ra được.


      "Bởi vì bọn họ sợ hãi." đáp.


      "Vì thế bon họ mới gọi ta là quái vật?"


      đầu óc Long Thanh Thanh rất dễ khai thông.


      Long Dạ Thiên . Long Thanh Thanh rất nhanh liền hiểu được ý tứ của , hơn nữa nàng còn tràn đầy tự tin mà bảo đảm: "Muội biết rồi, Dạ Thiên ca ca, về sau trước mặt người ngoài ta sử dụng siêu năng lực."


      Lúc này Long Dạ Thiên mới vừa lòng mà giang cánh tay cường tráng ra, ôm nàng về phía khách điếm. Hai bong dáng càng lúc càng xa, chỉ còn vọng lại thanh đối thoại.


      " Dạ Thiên ca ca. . . . Vậy số 55 và số 63 có thể ? Ta cũng thể thi triển siêu năng lực trước mặt họ sao?"


      "Muội xem."


      " Dạ Thiên ca ca, huynh làm sao muội biết!"


      "Tự ngẫm lại."


      "Cái gì? Dạ Thiên ca ca!"


      Ban ngày, Long Dạ Thiên giúp quan phủ bắt mấy đạo tặc gây rối trong trấn. Còn Long Thanh Thanh chờ trong phòng hiếm khi hoạt động, vì sở thích gần đây của nàng chính là -- thư pháp.


      Buổi tối, đương nhiên là nàng lại quấn lấy người viết chữ đẹp Long Dạ Thiên, muốn dạy àng viết thêm vài chữ. Nếu muốn kể chuyện lùng bắt phạm nhân, nghe đến là say mê.


      Càng ngày Long Dạ Thiên càng có thói quen Long Thanh Thanh ở bên. Mỗi khi đến thành thị nào đó liền tranh thủ kiếm tiền. cũng bắt đầu muốn tìm chỗ, nghĩ cách cùng nàng trải qua cuộc sống lo nghĩ. Tuy biết suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào, nhưng rất mong muốn.


      Sáng sớm hôm nay, Long Dạ Thiên đến quan phủ lĩnh tiền thưởng, lại tới cửa hàng điểm tâm, nghĩ muốn mua cho Long Thanh Thanh vài món điểm tâm nàng thích. Nhưng chến chỗ ngoặt lại đụng phải vị khách mời mà đến.


      "Ai nha! Long Dạ Thiên! Chúng ta có duyên nha! Chia tay hai ba tháng còn có thể gặp nhau nơi đất khách, có thể thấy duyên phận của chúng ta ít."


      Người tới chính là quái công tử Tả Trọng Dịch.


      , người cũng như tên. Bởi vì tác phong làm việc của phóng khoáng kiềm chế được, lại màng đến ràng buộc của thế tục, khuôn mặt tuấn mang theo vài phần cuồng ngạo, lại có số hành động lớn mật khiến thế nhân chấp nhận được, khiến cho thanh danh "Quái công tử" của truyền rất xa.


      Công phu của cũng xuất từ danh môn chính phái, cho nên các nhân sĩ chính nghĩa muốn giao du với . cơ bản cùng thuộc loại người giống Long Dạ Thiên, chẳng qua là tính cách trái ngược mà thôi.


      Chí ít, Tả Trọng Dịch nghĩ là vậy.


      Đồng thời khi Long Dạ Thiên nhìn thấy , bước chân cũng dừng lại, nghiêng người tiếp tục bước .


      "Chờ chút! Long Dạ Thiên! Sao ngươi vẫn là cái bộ mặt lạnh nhạt giống trước kia nha?" Nhưng mà Tả Trọng Dịch lại thích chuyện với cái hũ nút này, bởi vậy mới theo đuôi bước vào cửa hàng điểm tâm.


      lại, biết bản thân được hoa nghênh, lại cứ thích đem mặt nóng dán mông lạnh, hơn nữa lại làm biết mệt. Chỉ sợ cũng chỉ có mới dám như vậy.


      "Chậc chậc! Long Dạ Thiên, mới chia tay mấy tháng, khi nào ngươi thích ăn mấy thứ đồ ngọt này rồi?"


      Tả Trọng Dịch bên cạnh, vừa lắc đầu nhìn những món điểm tâm ngọt ngấy, vừa kinh dị mà nhìn Long Dạ Thiên chọn điểm tâm rồi kêu lão bản bọc lại.


      "Ôi trời! Long Dạ Thiên, mình ngươi ăn nhiều điểm tâm như vậy sao? Cẩn thận đau bao tử, cũng tốt cho thân thể." Tả Trọng Dịch lại cùng Long Dạ Thiên ra khỏi cửa hàng điểm tâm.


      Long Dạ Thiên vẫn để ý đến , mặc kệ ta lầm bầm lầu bầu mình như đứa ngốc theo .


      Sau đó, trong đầu Long Dạ Thiên xuất ý nghĩ làm kinh ngạc, khiến phải liếc nhìn Tả Trọng Dịch cái.


      Bởi vì cảm thấy, Tả Trọng Dịch và Thanh Thanh rất giống nhau. Cả hai bọn họ đều nhiều, cứ ríu rít ngừng.


      may, lại thích tính bép xép nhiều lời của Tả Trọng Dịch. Lại nghĩ, Long Thanh Thanh may mắn hơn.


      Tả Trọng Dịch vẫn theo vào khách điếm, mãi đến khi định bước vào phòng Long Dạ Thiên, mới bị tên Long Dạ Thiên luôn luôn phản ứng này ngăn lại.


      "Long Dạ Thiên! Người tới là khách, chẳng lẽ ngay cả mời ta uống chén nước ngươi cũng chịu sao?"


      Long Dạ Thiên vốn muốn trả lời ta hai chữ: có!


      Nhưng thiên hạ trong phòng vội vàng chạy đến đây.


      "Dạ Thiên ca ca !"



      Long Thanh Thanh giống như chú chim tìm được tổ của mình, nàng lao vào lòng Long Dạ Thiên, ôm mãi chịu buông ra, hoàn toàn phát Tả Trọng Dịch đứng bên trừng to mắt như cái chuông đồng.


      " Thanh Thanh."


      Long Dạ Thiên giang hai tay ôm nàng, phòng ngừa nàng té ngã. Hành động che chở tự nhiên chút giả tạo khiến cho Tả Trọng Dịch phải bật cười.


      "A! Long Dạ Thiên, đến bây giờ ta mới biết, ra ngươi cũng phải người để mắt tới mĩ nhân."


      chỉ chỉ tiểu mỹ nhân trong ngực Long Dạ Thiên. Mà Long Dạ Thiên nghe xong lời liền trừng , khiến cười to ra tiếng.


      Trước kia quấn lấy Long Dạ Thiên, là vì muốn xóa độc và tịch mịch trong đôi mắt kia. Nhưng lại dự đoán được chỉ có cách mấy tháng, tình huống liền chuyển biến lớn.


      là bội phục nha~ Bây giờ đối với nữ tử trong ngực Long Dạ Thiên, quả là vô cùng vô cùng hứng thú rồi.
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2



      " Dạ Thiên ca ca, huynh ấy là bằng hữu của huynh à ?"


      Tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này cuối cùng cũng phát người thứ ba đáng thương đứng bên cạnh, vì thế Tả Trọng Dịch liền mặt mày hớn hở.


      "Ừ, huynh là bạn chí cốt của , tên là Tả Trọng Dịch. Mà đến giao tình của huynh với a, là từ. . . . . . . ." lại lắm miệng giới thiệu bản thân, lại bị giọng nén giận của Long Dạ Thiên cắt ngang.


      " phải ngươi phải về sao?"


      Nhưng vừa xong Tả Trọng Dịch lại hét to lên, tay chân khua khua rất khoa trương.


      " thể nào! Long Dạ Thiên, ra cũng có ngươi vượt quá bảy chữ! Ha ha ha, xem ra ta có thể có thể đòi nợ của đám người đánh bạc với ta rồi."


      ra, ở giang hồ có tin đồn vô căn cứ, Long Dạ Thiên phải muốn chuyện, mà căn bản là bị câm điếc.


      Cho nên Tả Trọng Dịch, người nghe được Long Dạ Thiên chuyện, liền cá cược với người ta. Nếu có ngày Long Dạ Thiên có thể ra câu từ bảy chữ trở lên, Tả Trọng Dịch liền thắng trăm lượng.


      Ha ha! Xem ra, cuối tháng này lại kiếm thêm chút đỉnh rồi.


      Long Dạ Thiên nghe vậy nhướn mày trừng mắt khiến cười to, mà Long Thanh Thanh kéo kéo tay áo của , hỏi: "Đánh bạc là gì vậy?"


      Lời này này vừa hỏi ra lại làm Tả Trọng Dịch ngây người.


      "Đánh bạc là cái gì. . . . . Ha ha, tiểu nha đầu, muội cứ kêu Long Dạ Thiên giải thích cho muội nghe nha?" vô cùng gian trá mà kéo Long Dạ Thiên xuống nước.


      Long Dạ Thiên cũng phải kẻ dễ bắt nạt, liền với Long Thanh Thanh đầy dấu chấm hỏi mặt: "Huynh biết." Vứt vấn đề lại cho Tả Trọng Dịch.


      Ha ha ha! cũng muốn nhìn xem, tên Tả Trọng Dịch này có dám ở trước mặt dạy hư Long Thanh Thanh .


      Đương nhiên Tả Trọng Dịch rất thức thời mà hàm hàm hồ lơ luôn câu hỏi của Long Thanh Thanh. Ai bảo còn trẻ, muốn cứ như vậy mà hồn về địa phủ dưới Sát Thần kiếm của Long Dạ Thiên a.


      Ngay sau đó Long Thanh Thanh bị những món điểm tâm Long Dạ Thiên mang về hấp dẫn, vui vẻ mà ăn như lang như hổ. Lúc này Tả Trọng Dịch mới kéo Long Dạ Thiên qua bên thầm .


      " Long Dạ Thiên, lần này ngươi gặp phiền toái lớn, ngươi biết chưa?"


      Long Dạ Thiên cau mày lại, liếc nhìn ta, giống như : Ta có cái phiền toái gì?


      Tả Trọng Dịch hỗ ở bên Long Dạ Thiên lâu như vậy, đọc hiểu được ý tứ trong mắt , nên mở miệng : "Người của Chương gia bảo muốn lấy mạng ngươi, này phải là phiền toái sao?"


      biết võ công của Long Dạ Thiên rất cao cường, dường như có cực hạn. Nhưng mà nay Long Dạ Thiên lại dẫn theo cái tiểu con riêng Long Thanh Thanh này, chuyện như thế nào còn chưa biết được.


      "Chương gia bảo?"


      "Đúng! sai! Có phải ngươi tiếp nhận sinh ý của người ta ?"


      Long Dạ Thiên lại trừng cái, để tiếp cho hết.


      "Bây giờ người ta vì việc này mà liều mạng với ngươi kia kìa. Nhưng mà, nguyên nhân chủ yếu, nghe là vì ngươi làm bị thương người của Chương gia bảo. Ta nghĩ là. . . . . . . Bọn họ muốn mạng của ngươi là , mấy lý do kia bất quá là lấy cớ thôi, bản thân ngươi phải cẩn thận chút."


      Sau đó, Tả Trọng Dịch tốt bụng liền đảo mắt qua Long Thanh Thanh, thấp giọng : " Người của Chương gia bảo làm việc cũng quang minh chính đại gì, cái mạng của tiểu nha đầu kia. . . . . . ngươi nên trông nom cho tốt, dù gì nàng cũng rất quan trọng đối với ngươi."


      Long Dạ Thiên quay đầu nhìn Long Thanh Thanh cái, mà nàng cũng giống như cảm ứng được, ngẩng khuôn mặt còn dính vụn bánh ngọt, ngây thơ cười với .


      cảm giác ngọt ngào len lỏi qua tứ chi, khiến tim cũng tràn ngập ôn nhu, muốn thờ ơ cũng được.


      "Ta biết rồi, cảm ơn." Bỗng nhiên Long Dạ Thiên mở miệng .


      Tả Trọng Dịch lại cả kinh, ngạc nhiên thôi.


      "Tiểu oa nhi này giỏi , ta muốn thay đổi cái tính quái gở của ngươi lâu rồi mà làm được. Mà muội ấy chỉ ở với ngươi ngắn ngủi có mấy ngày liền có hiệu quả. Ha ha! Có lẽ ta nên ném hai người các ngươi tới nơi hoang sơn dã lĩnh mà sống, để xem các ngươi có thể tóe ra đám nhóc con đầu củ cải hay ." (#mèo: ta phục ca này, "tóe ra đám nhóc" http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )


      "Ngươi. . . . . . ."


      Long Dạ Thiên ngờ rằng ta có thể ra những lời như vậy, liền trừng mắt với ta, khuôn mặt tuấn lại từ từ ửng đỏ.


      Tả Trọng Dịch tin tưởng, Long Dạ Thiên nhất định rất muốn đặt Sát Thần kiếm lên cổ mà kéo xuống phen. Ha ha! Đáng tiếc, từ trước đến nay Long Dạ Thiên luôn bó tay với , cho nên vẫn thấy được rồi liền thôi, nhân cơ hội chạy trối chết !


      " Dạ Thiên ca ca, huynh ấy về nhà hả?"


      Long Thanh Thanh ăn xong đống điểm tâm bàn, nhìn thấy Tả Trọng Dịch rời , nàng lại dư thừa tinh lực nhảy đến bên cạnh Long Dạ Thiên, đồng thời nhìn thu dọn đồ đạc.


      "Muội ăn xong rồi ?"


      Thời điểm đối mặt với Long Thanh Thanh, khóe miệng Long Dạ Thiên luôn luôn mỉn cười nhàn nhạt, cũng khiến người ta chú ý đến.


      "Ừm." Nàng nhu thuận gật gật đầu, tùy ý để bàn tay to của Long Dạ Thiên lau lau điểm tâm khóe môi, hơn nữa còn rất hưởng thụ, đôi mắt đo cũng thiếu chút nữa nhắm lại.


      "Muội ở trong phòng tập viết chờ huynh, huynh đến quan phủ báo trước tiếng, rồi mua con ngựa, chúng ta liền ly khai nơi này."


      Long Thanh Thanh nghe được hai chữ "mua ngựa" liền trừng to mắt.


      "Mua ngựa? Người ta cũng muốn , Dạ Thiên ca ca!"


      Nàng đến nơi này, chỉ nhìn thấy người khác cưỡi ngựa, còn nàng chưa từng cưỡi ngựa, đương nhiên rất tò mò. Cho nên, nếu Dạ Thiên ca ca mua, nhất định nàng phải them xem tí.


      " được." quả quyết từ chối.


      Nếu lại xảy ra chuyện giống lần trước, bị đau tim mới là lạ.


      " Dạ Thiên ca ca~ ~ ~ "


      Long Thanh Thanh lại xuất tuyệt chiêu của nàng lắc lắc tay áo làm nũng, nhưng có nhiều tác dụng, lại bị câu tiếp theo của chặn lại.


      "Muội phải ngoan ngoãn, ta mới mang muội tìm người."


      chuyện vẫn đơn giản ngắn gọn như vậy. Nhưng mà Long Thanh Thanh lại hiểu ý tứ của : Nàng phải ngoan ngoãn chờ ở khách điếm, mới mang nàng tìm số 55 và số 63. Vì thế nàng vừa nghe lời này xong, gương mặt ỉu xìu rồi.


      " Dạ Thiên ca ca. . . . . . . . "


      Nàng còn muốn vùng vẫy, nhưng vẫn bị Long Dạ Thiên chặn lại.


      " được."


      Bởi vậy nàng đành phải ngoan ngoãn ở lại khách điếm, nhìn theo bóng dáng màu đen của dưới đường, chu cao cái miệng nhắn, vô cùng buồng phiền.


      " đáng ghét, người ta chỉ muốn nhìn con ngựa chút thôi mà cũng cho người ta theo." Cái miệng hồng hồng của Long Thanh Thanh lầm bầm lầu bầu.



      Nhưng sau đó, nàn lại từ ghế nhảy dựng lên.


      "Đúng rồi! Dạ Thiên ca ca cho mình , mình len lén theo nha! đến lúc đó cho dù Dạ Thiên ca ca muốn đuổi mình trở về cũng quá muộn rồi, cho nên chắc chắn mình có thể cùng huynh ấy mua ngựa. . . . . Ye !"


      Long Thanh Thanh hoan hô phen, liền vội vàng chạy xuống lầu theo.


      Sau lúc lâu, chạy, chạy, bóng dáng nho của Long Thanh Thanhđứng im chỗ nhìn quanh, mới phát bản thân mình sai đường rồi.


      "Chết rồi! Chết rồi! Sao lại nhìn thấy Dạ Thiên ca ca đâu, huynh ấy nhanh quá a. . . . . theo kịp rồi."


      Nàng nhìn quanh bốn phía, vẫn thấy bóng dáng màu đen của Long Dạ Thiên đâu.


      Lần này nàng phiền toái lớn rồi, bởi vì nàng phát . . . . . Éc, hình như nàng bị lạc đường, hỏng bét rồi!


      "Làm sao đây? Làm sao đây?"


      Nhìn mấy ngã rẽ trước mắt, Long Thanh Thanh luốn cuống tay chân, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.


      Dạ Thiên ca ca ràng muốn nàng chờ ở khách điếm, nàng lại chạy theo dõi , hơn nữa còn lạc đường. . . . . . Aizz! Nàng quả thực phải là phiền toái bình thường, ngốc quá mà!


      Thân hình lại dạo qua vọng, về phía trước đoạn.


      Oa! Lại là ngã tư đường, nàng sắp điên rồi, muốn tùy tiện tung đồng xu là chọn đại phương hướng, đáng tiếc. . . . . người nàng đồng cũng làm sao chọn đường được nha? Vì thế Long Thanh Thanh lấy đại nhánh cây mặt đất, sau đó ném .


      "Ừ, quyết định đường này."


      Nàng thấy nhánh cây chỉ về con đường phía bên phải liền vội vội vàng vàng theo đường đó.


      Nhưng đến khi nàng trở về chỗ cũ đến lần thứ năm khẩn trương đến bật khóc: "Dạ Thiên ca ca! Huynh ở đâu? Sao huynh còn chưa tìm Thanh Thanh. . . . . . Hu hu. . . . . . . Thanh Thanh rất sợ. . . . . "


      Nàng ngơ ngơ ngác ngác nhầm vào rừng cây, rừng cây rất lớn, gió thổi lá cây vang sào sạt, nàng chỉ có mình trong rừng, đương nhiên sợ hãi.


      lâu sau nàng chịu nổi liền khóc lên giống như con nít.


      Mãi cho đến khi nàng nghe được thanh kì quái, mới tạm thời hấp dẫn lực chú ý của nàng.


      Bỗng nhiên, trong khi Long Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, người bỗng nằm úp sấp người nàng nàng, đè nàng ngã xuống đất, khiến nàng hô to cứu mạng.


      "Cứu mạng! Cứ mạng. . . . . . . Ngươi nặng a. . . . . . "


      Long Thanh Thanh hô to vài tiếng cứu mạng, lúc bình tĩnh nhìn lên, phát thân thể người này rất ấm áp, lại khách khí đẩy ra, lúc này mới phát người chảy đầy máu.


      "Dạ. . . . . . Dạ Thiên ca ca!"


      Toàn thân mặc đồ đen, lại có thanh kiếm màu đen, này phải Long Dạ Thiên là ai chứ?


      Long Thanh Thanh lại bắt đầu khóc lên, thanh kia lớn đến nổi nếu ở đây có người chết, đội mồ sống dậy mà kháng nghị.


      "Thanh. . . . . . Thanh Thanh."


      Long Dạ Thiên ho ra búng máu, vốn muốn nàng đừng khóc nữa, nhưng là ánh mắt của mờ rồi, càng cần đến thể lực. Bây giờ chỉ sợ ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, chứ đừng đến là chạy về trấn.


      "Hu hu hu. . . . . Dạ Thiên ca ca. . . . . Người ta muốn huynh bị thương . . . . . Người ta muốn. . . . . "


      Nhìn thấy Long Dạ Thiên bị thương nặng, máu chảy ngừng, nước mắt Long Thanh Thanh giống như sông, oa oa khóc to.


      Mà lòng nàng cũng rất khổ sở. . . . . giống như bị xe ngựa cán qua, đau muốn chết. Dường như khi Dạ Thiên ca ca đổ máu, nàng cũng cảm thấy đau.


      " Thanh Thanh. . . . . Đừng . . . . . Khóc."


      vướn tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại lực bất tòng tâm.


      " Dạ Thiên ca ca. . . . . Hu hu. . . . . Huynh đừng cử động. . . . . Muội. . . . . Muội lập tức tìm người đến giúp. . . . . Hu hu hu. . . . . Muội lập tức . . . . ."


      Long Thanh Thanh muốn buông tay ra, tìm người hỗ trợ, Long Dạ Thiên liền nhổ ra ngụm máu, ho vài cái rồi ngất .


      " Dạ Thiên ca ca! Oa!"


      Long Thanh Thanh khóc đến muốn ngừng mà được, vang tận mây xanh. Giờ phút này nếu phải Long Dạ Thiên ngất , ước tốt nhất là tai mình bị ù lát, thể nghe được bất cứ thanh gì rồi.


      " Dạ Thiên ca ca. . . . . Hu hu hu. . . . . huynh được chết. . . . . . thể. . . . . Nếu huynh chết rồi. . . . . Huynh Thanh Thanh phải sống mình thế nào đây. . . . . Oa Oa . . . . . Người ta muốn . . . "


      Nàng nghĩ đến cảnh sống độc mình, liền chịu đươc, khóc đến càng thảm thiết.


      "Người ta mang huynh tìm thầy thuốc. . . . . Hu hu. . . . . . Người ta lập tức mang huynh tìm thầy thuốc. . . . . Chữa tốt cho huynh. . . . . Sau đó. . . . . Sau đó chúng ta mãi sống cùng nhau. . . . . . . mãi mãi . . . . . . bên nhau."


      dứt lời, Long Thanh Thanh bắt đầu cõng, lôi, kéo thân thể Long Dạ Thiên, muốn mang về trấn cầu y chữa bệnh.


      Nhưng nàng là nữ hài tử, sức lực vốn lớn, bởi vậy nàng cố gắng rất lâu, Long Dạ Thiên mới dời chút, lưu lại vết máu dài.


      "Hu hu hu. . . . . Dạ Thiên ca ca. . . . . Người ta muốn huynh chết. . . . . cần. . . . . huynh chết rồi. . . . . Người ta làm sao bây giờ?"


      Trong lòng nàng suy nghĩ, mấy ngày nay chung sống Long Dạ Thiên, rất vui vẻ, lo nghĩ, quả sở nghiên cứu thể sánh bằng.


      Bây giờ nàng rốt cục hiểu vì sao số 55 cố ý muốn trốn khỏi sở nghiên cứu. Bên ngoài đích là tư do hơn trước kia rất nhiều.


      Hơn nữa, nàng còn gặp được Dạ Thiên ca ca, nàng muốn mất . Bởi vì nàng rất thích, rất thích . . . . . Tuy nhiên nàng biết, đây chính là chuyện đương mà TV thường . . . . . Nàng mặc kệ tất cả, chỉ muốn cứu Dạ Thiên ca ca thôi, sau đó sống chung chỗ với hăn. . . . . Nàng chỉ muốn như vậy mà thôi.


      Vóc dáng nho lôi kéo đại nam nhân hôn mê, Long Thanh Thanh dùng toàn bộ sức lực vừa vừa té, cũng biết được bao xa rồi.


      Nàng chỉ biết vừa vừa khóc, vừa vừa hô.


      "Cứu. . . . . Cứu Dạ Thiên ca ca . . . . . Có ai . . . . . Hu hu. . . . . Xin các ngươi. . . . . Xin các ngươi cứu huynh ấy. . . . . Làm ơn."


      Khóc hô nến nỗi cuống họng khô rát, lại có kỳ tích xuất .


      biết có phải ông trời nghe được lời cầu nguyện của nàng hay , ở phía trước xuất thôn xóm .


      Long Thanh Thanh nhìn thấy từ trong thôn có vị lão bá bá ra, ngay lập tức chạy tới cầu cứu.


      "Lão bá bá! Van cầu người cứu Dạ Thiên ca ca! Làm ơn mà. . . . . " Lời vừa dứt liền lôi kéo ông cụ qua cứu người, đúng là làm khó lão nhân gia rồi.
      người qua đường thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1



      "Số 77? Làm sao muội có thể ở đây?"


      ngờ số 63 thất lạc từ lâu thế nhưng lại xuất ở cửa thôn, mà phía sau nàng ấy là nam tử vũ khí hiên ngang.


      "Số 63."


      Long Thanh Thanh vừa nhìn thấy là người quen, vội vàng chạy qua, thiếu chút nữa làm ngã số 63, mà số 63 cũng có tên mới - Lục Thập Tam [*].



      Nàng ấy phải dựa vào ngực Mục Chấn Hạo mới ổn định được thân thể vừa bị Long Thanh Thanh ôm chầm.


      "Số 77! Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? Muội mau cho tỷ biết , ta là. . . . . . A! Là người áo đen cứu chúng ta, Chấn Hạo!"


      Số 63 xoay người chuyện với nam tử tuấn cao lớn nãy giờ vẫn đứng sau lưng, nam nhân kia ngay lập tức cười với nàng ấy.


      "Ta biết rồi, tiểu Phấn nhi." lập tức nâng tay lên, với hai nam nhân đứng bên cạnh: "Pháp quân, mang vào trong thôn. Ngọc Tu, cứu ."


      Long Dạ Thiên chính là ân nhân của của Mục gia bảo, ân tình này bọn họ nhất định phải báo.


      Mấy canh giờ sau, thương thế của Long Dạ Thiên ổn định. Còn Long Thanh Thanh khóc đến mệt mỏi, ghé vào bên giường của chịu rời .


      Cuối cùng, nàng vẫn chống đỡ nổi mà ngủ thiếp .


      Long Dạ Thiên vẫn cứ nửa tỉnh nửa mê, đến giữa đêm mới hoàn toàn tỉnh lại.


      "Ưm. . . . . . "


      Mới mở mắt nâng cao lòng cảnh giác, đánh giá bốn phía. Cho đến khi nhìn thấy Long Thanh Thanh ghé vào cạnh giường ngủ, ánh mắt mới nhu hòa xuống.


      Nhìn vẻ mặt đáng khi ngủ của Long Thanh Thanh có tí phòng bị nào, Long Dạ Thiên thoáng chốc thấy say mê, giám làm ồn đến nàng. Nếu phải đột nhiên lồng ngực Long Thanh Thanh ngột ngạt ho ra tiếng, chắc chắn Long Thanh Thanh ngủ đến sáng.


      " Dạ Thiên ca ca."


      Long Thanh Thanh giống như con nít xoa xoa mắt, giọng trong trẻo hãy còn ngái ngủ, vậy mà quan tâm đến , tiến nhanh tới sờ trắn xem có phát sốt .


      " Thanh Thanh."


      Long Dạ Thiên kéo bàn tay bé của nàng xuống, nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng kia. . . . . rất muốn. . . . . rất muốn có được bé đáng này, muốn nàng ở bên cạnh cả đời.


      " Dạ Thiên ca ca, huynh khỏe hơn chưa?"


      Nàng hề phát trong đôi mắt đen lam kia của Long Dạ Thiên lóe lên ánh sáng kì lạ. Sau khi xác định phát sốt, nàng vội vàng rót chén nước để đỡ khát.


      Đến khi Long Dạ Thiên nằm xuống lần thứ hai, mới mở miệng: "Thanh Thanh, nghỉ ngơi ."


      Biết sợ nàng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố chấp lắc đầu, phùng má, giống như tức giận.


      "Người ta muốn, người ta muốn ở đây cả đêm với Dạ Thiên ca ca. Dạ Thiên ca ca đâu, Thanh Thanh cũng ở đó. Dạ Thiên ca ca đừng hòng bỏ Thanh Thanh lại mình."


      cách khác, sau khi trải qua kiện lần này, vô luận như thế nào Long Thanh Thanh cũng phải bám , giống như cao da chó, phải dính chặt.


      Long Dạ Thiên nghe vậy cả người run lên, cảm giác vô cùng ngọt ngào lan tỏa khắp người, khiến cho muốn ôm ấy thân thể của nàng, nếm nhuyễn ngọc ôn hương của nàng.


      Chỉ là, bây giờ phải đối mặt với nguy hiểm. Chương gia bảo thế nhưng lại mua chuộc người của quan phủ, hạ độc vào chung trà uống rồi tập kích, khiến bản thân bị trọn thương, có cách nào bảo vệ nàng tránh khỏi thương tổn.


      Bây giờ chỉ còn biện pháp khả thi, là để cho nàng rời khỏi . theo Lục Thập Tam và Mục Chấn Hạo nàng mới có thể an toàn. Nhưng giờ phút này đối mặt với nàng, Long Dạ Thiên vẫn thể nên lời nhẫn tâm đuổi nàng được, nhìn cặp mắt gấu mèo kia của nàng, cũng chỉ đành dằn lại lời .


      "Ngoan, ngủ ."


      muốn Long Thanh Thanh mệt, nhưng Long Thanh Thanh cũng muốn rời khỏi tầm mắt của mình, vì vậy chỉ ngồi tại chỗ mím môi.


      "Muội , trừ khi Dạ Thiên ca ca cần muội, nếu muội tuyệt đối ."


      Có trời mới biết cảm giác vừa chua vừa đắng là cái gì, nhưng nàng muốn nếm lại lần nữa.


      Hai tay nàng đặt lên đầu gối, cúi thấp đầu, cắn cắn môi dưới. Nàng cứ thế tình nguyện ngồi đây với , cùng trải qua với .


      Long Dạ Thiên nheo mắt, tâm tình phức tạp.


      ! được! vẫn muốn thực biện pháp kia, thể để tình hình xảy ra đến mức thể vãn hồi được. Chết tiệt, muốn liên lụy đến nàng.


      "Ta cần ngươi nữa!" Long Dạ Thiên đành phải buộc chính mình cứng rắn ra, khiến Long Thanh Thanh đột ngẩng mặt, cặp mắt mở lớn, dường như thể tin được.


      chỉ có mỗi biện pháp này, nếu với tình trạng bám của Long Thanh Thanh như bây giờ, muốn nàng để mình đối mặt với nguy hiểm là khôn có khả năng, chắc chắn nàng ở lại bên cạnh .


      " Dạ Thiên ca ca, huynh. . . . . huynh gì vậy?" Giọng nàng run rẩy hỏi.


      Có phải nàng nghe lầm lời của huynh ấy ? huynh ấy thế nhưng. . . . . thế nhưng muốn đuổi nàng ? Rời khỏi nàng? ! Chắc chắn nàng nghe nhầm rồi! Chắc chắn là vậy.


      Long Dạ Thiên khép mắt lại.


      Có trời mới biết, đây là quyết định khó khăn nhất cũng là bi thương nhất của .


      rất ràng, tiểu nha đầu Long Thanh Thanh biết gì này, nhưng đồng thời, cũng phải nếm trải cảm giác đau lòng.


      " Thanh Thanh, ta cần ngươi nữa." xem đau đớn trong lòng, thêm lần nữa.


      Long Thanh Thanh sững sờ lâu, cố gắng mỉm cười.


      " Dạ Thiên ca ca, huynh đùa phải ?"


      Sai rồi! Nàng ở chung với Dạ Thiên ca ca lâu như vậy, nên biết căn bản đùa.


      Nhưng giờ khắc này, nàng lại hi vọng chỉ đùa thôi. Bởi vì tâm nàng đau, đau quá. Chỉ vì cần nàng, tâm của nàng. . . đau đến nỗi ra lời rồi.


      " phải đùa."


      Tàn nhẫn! phải tàn nhẫn!


      Bởi vì vẫn có biện pháp hồi phục công lực để bào vệ nàng, cho nên phải tàn nhẫn. Bởi vì nàng vẫn biết tình cảm của nàn đối với là mê luyến nhất thời hay là động tâm, cho nên nhất định phải tàn nhẫn.


      muốn tương lai Long Thanh Thanh hối hận. Cũng muốn đến khi nàng tìm thấy tình của mình, lại có bất luận ràng buộc gì. cũng còn trẻ tuổi nữa, cũng giống Long Thanh Thanh còn tuổi thanh xuân, phải lý trí, đây là trách nhiệm nên nhận, thể chết tiệt mềm lòng. (#mèo: Ngươi chết Long Dạ Thiên)


      Long Thanh Thanh nghe vậy, những giọt nước mắt long lanh tích tụ trong hốc mắt, rơi xuống. Tất nhiên, nàng thể cảm thụ được bi ai của Long Dạ Thiên.


      Nàng chỉ biết. . . . . ra Long Dạ Thiên ghét nàng hay khóc, ghét nàng phiền toái, bây giờ cần nàng nữa rồi. Vậy nàng. . . . . Nàng nên làm gì bây giờ?


      "Ta muốn! huynh bậy!" Long Thanh Thanh khổ sở la lên: " phải huynh đặt tên cho người ta sao, rồi còn ôn nhu bên cạnh người ta. . . . . hu hu hu. . . . Huynh đừng đuổi người ta . . . . . Người ta. . . . . Ngươi ta hứa ngoan ngoãn. . . . . gây rắc rối nữa."


      muốn rời khỏi . muốn khóc òa lên, muốn nhào vào lòng .


      Tóm lại, mặc kệ chán ghét nàng, muốn đuổi nàng , nàng. . . . . hu hu hu . . . . . Rất thích Long Dạ Thiên a. . . . . !


      "Ta muốn ngươi rời , ngay lập tức!"


      Long Dạ Thiên tựa đầu sát tường, muốn nhìn thấy gương mặt nhắn đẫm nước của Long Thanh Thanh.


      Nghe thấy ràng. Long Thanh Thanh dám tin lắc lắc đầu, lùi về sau vài bước, tay che miệng, thiếu chút nữa đụng vào chân ghế nàng mới lảo đảo xoay người chạy ra ngoài.


      Trong phòng chỉ còn mỗi Long Dạ Thiên ru rú trong chăn, thân mình bi thống run rẩy.


      Có trời mới biết, bỏ rơi nàng, giống như bỏ rơi miếng thịt người vậy. Nàng biết, biết!


      Đẩy Lục Thập Tam đứng trong đại sảnh lo lắng ra, Long Thanh Thanh chạy nhanh đến rừng trúc cách thôn xa, òa lên khóc thảm thiết, nàng chưa từng đau khổ như vậy.


      Vì sao Long Dạ Thiên muốn nàng rời , lòng của nàng liền đau đến như vậy? Nàng biết, biết, nàng chỉ biết nàng muốn rời khỏi Long Dạ Thiên, vĩnh viễn muốn!


      Nàng rất thích nhìn mỉm cười, thích động tác phất áo choàng của , thích ôn nhu chuyện, thích bộ dạng xoa xoa tóc nàng. Nhưng là vì sao đột nhiên cần nàng, nàng biết!


      Vấn đề này, cho dù cái đầu của nàng có suy nghĩ đến nổ tung cũng tìm được đáp án.


      biết là qua bao lâu, nàng khóc cũng mệt mỏi rồi.


      Lê bước chân, nàng muốn trở về tìm Lục Thập Tam hỗ trợ giải quyết vấn đề, nhưng nàng lại sợ bản thân nhìn được mà xem thương thế của Long Dạ Thiên, lại khiến tức giận. Cho nên nàng lại bước sâu vào trong rừng.


      Trở về muộn chút tốt hơn, chờ đến khi Dạ Thiên ca ca hết giận, lại tìm Lục Thập Tam khuyên nhủ, có lẽ Dạ Thiên ca ca đuổi nàng nữa.


      Nàng ngu ngốc nghĩ như vậy, nhất thời đau đớn trong lòng giảm rất nhiều.


      Vì vậy nàng bước nhanh chân, đến bên bờ suối . Chỉ cần dùng năng lực khống chế nước bắt mấy con cá tươi ngon mang về nấu canh cho Dạ Thiên ca ca uống, thương thế của chắc chắn nhanh khỏi.


      Thân thể của tốt lên, tâm tình cũng tốt, mà tâm tình tốt nàng có thể theo cả đời rồi.


      Hì hì! Cái chủ ý này tốt.


      Tiểu nha đầu trong trắng như tờ giấy Long Thanh Thanh này, vừa suy nghĩ làm sao trở về bên cạnh Long Dạ Thiên, vừa gia tăng bước chân, chỉ nghĩ muốn khôi phục nụ cười mặt Long Dạ Thiên sớm chút.


      Nàng tới lui khắp nơi xông loạn, thế mà tìm thấy con suối kia, quả muốn nhảy dựng lên hoan hô rồi.


      Hắc hắc hắc, nàng vậy mà cũng có lúc gặp vận cứt chó [**], cười đến khép miệng lại được.


      [*]#mèo: giải thích tí nhé ^^ : 63 đọc là Liùshísān (六十三), Liù là số 6. Còn Lục Thập Tam đọc là Lùshísān (陆十三), Lù là họ Lục . Tuy nhiên, phiên Hán Việt đều là . . . lục thập tam. Cho nên mới Lục Thập Tam là tên mới của số 63 http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif , tên của chị này “cùi mía” nhất trong ba chị :)))


      [**] #mèo: người Trung Quốc quan niệm đạp cứt chó là gặp hên !
      người Trung Quốc quan niệm đạp cứt chó là gặp hên !

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2


      Nàng mỉm cười, muốn sử dụng siêu năng lực đột nhiên thu tay, xoay người lại.


      "Là ai? Mau ra đây!" Nàng nhìn chằm chằm bụi cỏ lay động, hô lên.


      Nổi danh hồ đồ Long Thanh Thanh cũng có phản ứng lợi hai như vậy, công trạng đương nhiên là nhờ ở bên Long Dạ Thiên mấy tháng nay, ân cần dạy bảo nàng: muội được sử dụng siêu năng lực trước mặt người khác. Nếu nàng lấy đâu ra phản ứng nhanh chóng như vậy chứ?


      Bụi cỏ kia lay động lần thứ hai, từ trong đó bước ra nam nhân bị thương, mà nhìn vết băng bó của xem ra bị thương lâu, mặc dù máu ngừng chảy, nhưng vết máu vẫn còn lưu lại vết ẩm ướt vạt áo.


      "Tiểu nương, xin lỗi, ta phải là người xấu, cũng pải cố ý muốn dọa ngươi, ta chỉ là bị thương, muốn đến bờ suối này uống nước, quấy rấy đến người rồi."


      Long Thanh Thanh luôn luôn biết đề phòng người khác, cũng biết thế nào là người tốt hay người xấu, nàng chỉ biết gặp người bị thương nhất định phải trợ giúp , vì thế mới bước đến gần vài bước.


      "Trời ạ! Ngươi chảy nhiều máu quá. . ."


      Nàng lấy khăn tay trong người ra, khiến người kia run lên.


      đại khái cũng dự đoán được nữ tử này lại lớn mật như thế, đến gần người bị thương như mà vẫn hai lời băng bó miệng vết thương cho .


      Nữ tử này. . . . . Hành vi bị thế tục ràng buộc, vẻ mặt hồn nhiên xinh đẹp, khiến tim bất giác đập nhanh hơn.


      lẳng lặng nhìn Long Thanh Thanh cầm máu vết thương cho , đôi mắt đen lóe lên ánh sáng hứng thú dào dạt, thu tất cả hành động và vẽ mặt ôn nhu của nàng vào đáy mắt.


      "Xong rồi."


      Long Thanh Thanh xử lý xong miệng vết thương, đắc ý nhìn kiệt tác của mình, đến khi ngẩng đầu lên mới phát nhìn mình chằm chằm.


      Cái gì vậy? Mặt nàng bẩn hả? Nếu sao cứ nhìn chằm chằm thế kia?


      Long Thanh Thanh theo bản năng sờ soạng mặt mình. Người nọ hồi thần, cảm thấy buồn cười với hành động trẻ con của nàng.


      " nương, cảm ơn ngươi, tại hạ tên Chương Lệ Chuẩn, xin hỏi khuê danh của nương là. . . "


      "Ta? Ta tên Long Thanh Thanh." Người khác hỏi cái gì, nàng liền ngây ngốc mà trả lời.


      Nàng ngây thơ, ngu ngốc đến giống người thường, khiến người ta muốn nâng nàng trong lòng bàn tay mà sủng như bảo bối, nhưng mà chính nàng lại phát ra điểm sức quyến rũ ấy của mình.


      Chương Lệ Chuẩn cũng cười cười với nàng, mặt lên đường cong tuyệt đẹp, vô cùng cuốn hút.


      " Thanh Thanh nương, người là nương làm sao lại đơn độc mình tới nơi này? Nơi này có mấy tên trộm cướp tung hoành, hơi chút chú ý rơi vào cạm bẫy của bọn chúng, ngươi phải cẩn thận."


      nhịn được tốt bụng nhắc nhở Long Thanh Thanh, ai bảo nàng có bộ dạng cần người bảo hộ, khiến cho người ta lo lắng.


      Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Long Thanh Thanh tối sầm lại, nhưng sau đó lại rực rỡ.


      "Ta tới đây bắt cá! Ta muốn bắt mấy con cá vừa to vừa béo, để Dạ. . . . . . Đúng rồi! Ngươi cũng bị thương, cũng cần pải uống canh cá."


      Chương Lệ Chuẩn nghe vậy, nhịn được cười thành tiếng.


      Nữ tử đáng như thế này, biết là khuê tú nhà ai? Đơn thuần lại khó hiểu như thế lại khiến động tâm.


      "Để ta giúp ngươi." từ dưới cây đứng lên. Nhưng Long Thanh Thanh rất sna8 sóc, níu chặt tay áo .


      "Khỏi cần, ngươi bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều , ta bắt là được rồi, ngươi cứ ngồi xem ."


      Vẻ mặt Chương Lệ Chuẩn lên kinh ngạc, nhìn thấy Long Thanh Thanh tràn đầy tự tin mà xắn tay áo lên, mới mới ngồi lại.


      " Thanh Thanh nương, tay áo và váy của ngươi. . . . . "


      Vốn là muốn ngăn cản tiểu nữ tử chất phác biết kiêng dè này, ở trước mặt nam nhân được khoe da thịt như vậy. nhưng ý nhĩ chợt lóe lên, lại ngăn cản nữa, tùy ý nàng vậy.


      Dù soa nơi này cũng chỉ có mình , mà lại động tâm với nàng. Cũng được, cứ để nàng chơi .


      Chương Lệ Chuẩn người dưới tàng cây, nhìn bóng Long Thanh Thanh cười, trong lòng hạ quyết tâm.


      Về phương diện khác, ngay khi Long Thanh Thanh chạy , Lục Thập Tam thở phì phì tính vọt vào phòng Long Dạ Thiên lý luận phen, lại bị Mục Chấn Hạo kéo lại.


      "Ngươi mau thả ta ra! Ta nhất định phải tính toán với hăn! dám làm Thanh Thanh khóc, tới cùng nghĩ cái gì? Cũng thèm ngẫm lại Thanh Thanh lo lắng cho như vậy, vì mà tinh thần tổn thương, . . . . . "


      "Được rồi! tiểu Phấn Nhi, ta nghĩ chắc là có nỗi khổ, nàng cần buộc tội nhanh như vậy." Cằm gác lên vai nàng, từ phía sau ôm lấy cả người nàng vào lòng. "Còn nữa, nàng cũng phải để ý đến ta, nàng vắng vẻ ta lâu lắm rồi."


      Mục chấn Hạo lời này khiến cho Lục Thập Tam mặt đỏ tai hồng.


      "Ngươi. . . . . Thấy ghét, luôn mấy lời này." Ngoài miệng oán hận, kì trong lòng nàng ngọt như mật rồi, vui vẻ vô cùng.


      Mục Chấn Hạo cười sảng khoái vài tiếng.


      " phải nàng quen rồi sao?"



      Bàn tay trắng nõn như phấn của Lục Thập Tam đánh mấy cái vào ngực , lực đạo nhè , vẻ mặt thẹn thùng khiến say đắm.


      "Ta. . . . . Ta có, ngươi được lung tung, ta muốn vào xem ."


      Dứt lời, nàng rất có kỹ xảo lách người thoát thân, nhanh như chớp tiến vào phòng Long Dạ Thiên.


      Mục Chấn Hạo chỉ đành lắc đầu, miệng chứa ý cười, tìm hai hộ vệ của .


      Lục Thập Tam vừa bước vào phòng liền thấy Long Dạ Thiên xoay lưng về phía nàng ngủ. Biết cũng ngủ , nàng bước qua vài bước.


      "Ta nghe . . . . . Ngươi biết Long Thanh Thanh có siêu năng lực?"


      Nàng ngồi ghế dựa cách xa, bời vì vừa rồi được lời ngon tiếng ngọt của của Mục Chấn Hạo mài rất nhiều nên lời của nàng tương đối bình tĩnh.


      Long Dạ Thiên nhúc nhích, nhưng Lục Thập Tam biết, nghe thấy lời của nàng.


      "Ta rất hâm mộ muội ấy." Nàng bỗng nhiên . " người có siêu năng lực nhưng bị người muội ấy thích bài xích, muội ấy may mắn."


      Khi nghe thấy từ "thích" đó, cả người bỗng run lên cái, nhưng rất , bởi vậy Lục Thập Tam hề nhận ra, tiếp tục : "Còn ta, đến bây giờ còn chưa giám cho Mục Chấn Hạo chuyện này, trong lòng rất khổ sở."


      Lục Thập Tam quả khó có khi u buồn. liền ra vài lời tâm .


      "A! Nhưng mà ngu dốt cũng có sức hút của ngu dốt, bởi vậy ngươi nhất định pải giám sát muội ấy chặt chẽ, đừng để muội ấy xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng ngươi có thể."


      Lục Thập Tam nhớ đến lần trước, lúc Long
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :