1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chap 56 : Thứ lỗi thể ứng trước
      edit : anna-trần

      DƯƠNG THIẾU THẦN kì quái hỏi : “ Chẳng lẽ ngươi biết các món ăn của hoàng cung và vương phủ đều do cửa hàng đặc biệt cung cấp a, cần gì phải ra ngoài phủ để mua đâu!Đây là điều ai cũng biết nha!”

      Ninh Khanh Khanh vốn biết chuyện đời liền nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch , nàng cảm giác được có cái bẫy được giăng ra chờ nàng “ Chính Vương Gia kiếm cớ đuổi Vương Đại đầu bếp, là người cho ta bạc và sai ta mua thực phẩm, ngươi ra những lời này là có ý tứ gì ?”

      “Cho ngươi bạc là cho ngươi mua thức ăn làm cho mình ăn, từ khi Vương đầu bếp bị sa thải , thức ăn cho người hầu trong phủ ai làm ” Phượng Phi Bạch đứng lên , ống tay áo rộng rãi lướt qua mặt Ninh Khanh Khanh . Nó chạm vào làm ngọn lửa trong lòng Ninh Khanh Khanh chợt bùng lên dữ dội.

      Sau khi tiêu xái bước được hai bước , dừng chút, quay đầu nhìn khuôn mặt ai oán của Ninh Khanh Khanh mà buông tiếng thở dài với những thanh mà đầy vẻ cảm thán.

      "Nếu phải chỗ bị mất chính là tiền mua thức của ngươi, Bổn vương còn nghĩ đến ngươi ăn vụng ở bên ngoài rồi dối mất trộm, nghĩ muốn lừa bịp tống tiền Bổn vương đây."

      Ninh Khanh Khanh tức tối ấm ức nhào lên chiếc giường êm, vẻ mặt căm uất.

      Phượng Phi Bạch cái...tên Vương bát đản này, chính là cố ý đùa giỡn nàng đây! Trước nhiều lời lường gạt nàng như vậy , mới làm hại nàng liền dẫn đến ăn hết tiền mười ngày rồi a !”

      NINH KHANH KHANH vẫn còn chút hy vọng hướng Phượng Phi Bạch khẩn cầu : “ Vương gia, ta có thể được ứng trước tiền ăn của mười ngày tiếp theo nữa ?"

      Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt đáng thương của Ninh Khanh Khanh liền “ Chi tiêu tại gặp khó khăn, thứ cho ta thể ứng trước giúp ngươi ”

      Ninh Khanh Khanh nhìn khuôn mặt đắc ý của Phượng Phi Bạch , nàng ấm ức tức tối nghĩ bụng ta đúng là nhà tư bản keo kiệt, sao có thể tính toán từng ly từng tý ấy nhĩ .

      Nàng sờ sờ bụng mình và thở dài, giỏi lắm nàng cũng chỉ có thể chống đỡ tới sáng ngày mai, cái cơ thể này có thức ăn . tại, nàng chẳng muốn ở lại nơi đây chút nào.

      Mới ở có hai ngày mà nàng như ở chung với quỷ hẹp hòi, kẻ độc mồm độc miệng, cái tên Vương Gia vô liêm sỉ, đậy phải là Địa ngục chứ là gì nữa, bây giờ nàng chỉ muốn thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này.

      Sau đó, nàng liền phát ra cơ hội thoát khỏi Địa Ngục này .

      Bởi vì đến bữa tối, nàng vẫn chưa thấy Phượng Phi Bạch trở lại. Nàng bèn ra ngoài hỏi thị vệ. Nhờ vào được ưu thế là nữ nhân duy nhất trong vương phủ , thuận tiện ăn chực cái bánh thịt, nàng còn biết được tin tức cơ mật .

      Thất vương gia, cũng chính là Phượng Phi Bạch, lúc xế chiều hoàng cung. Dựa theo lệ thường, là phải rất rất trễ mới có thể quay trở lại Vương Phủ .

      Biết được tin này, nàng rất nhanh đưa ra sáng kiến đây là lúc nàng phải thoát khỏi cái nơi chèn ép người này .Đây là cơ hội tuyệt hảo, Ninh Khanh Khanh cũng thể lãng phí .

      Chỗ ở của Phượng Phi Bạch , trừ Dương Thiếu Thần và Từ Sách, tại thêm nàng, cơ bản ai vào.

      Dương Thiếu Thần và Phượng Phi Bạch hoàng cung, còn lại cũng chính làTừ Sách, mà Từ Sách có việc gì, đến Phi Bạch cư.

      Hì hì, Ninh Khanh Khanh khắc chế được lòng tràn đầy hoan hỉ, lại ở bên ngoài vòng xem xét. Rồi thừa dịp lúc ai chú ý, len lén vào Phi Bạch cư.

      Căn cứ quan sát của nàng, Phượng Phi Bạch trừ việc ra vào Phi Bạch cư, cũng chưa từng đến chỗ khác, mặt dây chuyền, nhất định chính là cất ở chỗ này.

      Phi Bạch cư phi thường lớn, thư phòng, phòng ngủ, phòng khách, phòng bên…, tìm cái thứ nàng muốn tìm cũng dễ dàng. Đương nhiên trọng điểm tìm kiếm chính là phòng ngủ và thư phòng .

      Nàng lục tung khắp nơi từ thư phòng đến phòng ngủ , mọi ngốc ngách trong Phi Bạch cư vẫn tìm ra thứ nàng muốn tìm . “ có thể cất ở đâu ta ?”

      Ninh Khanh Khanh tính tìm trong gầm giường phen rồi bò ra, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

      "Vương Gia, người thử năm nay Đằng Vân Quốc đưa ra thư mời tỷ thí , phải chăng là mưu?"

      thanh của Dương Thiếu Thần. Mắt thấy là còn kịp nữa , Ninh Khanh Khanh "phụt" cái thổi tắt cây nến trong tay, tiện thể liền trốn vào dưới sàn, lúc này chàng chỉ biết nín thở ngưng khí để cho ai phát ra mình.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 57: Thức ăn khó nuốt
      Edit: Thảo Đỗ

      Là giọng Dương Thiếu Thần, mắt cây nến trong tay, thân hình liền trốn dưới sàn, nín thở

      Tiếp theo, biết tại sao mà chợt loé rồi toàn bộ trong phòng liền sáng lên

      Ninh Khanh Khanh vì muốn làm cho người ta chú ý, lén bước vào cũng tính toán lén ra ,cho nên tính toán tắt đèn ,cho nên có thắp đèn

      Ngay khi ngọn đèn sáng lên , vạt áo tuyết xoẹt qua trước mặt nàng ngồi xuống chiếc ghế phía trước đôi giày màu trắng, bên thêu vài bông hoa màu đỏ rực chói.

      Tiếp theo đôi giầy đen cũng tiến đến gần, hẳn là Dương Thiếu Thần bên cạnh Phượng Phi Bạch, rồi :
      "Mấy năm nay, Đồng Vân và Thiên Thính sống yên ổn với nhau ,nhưng thầm vẫn khó tránh khỏi phân cao thấy với nhau. nay bọn họ đưa việc tất cả học viện hai nước tiến hành tỷ thí ,thuộc hạ nhìn là đầu khớp xương ngứa ngáy , thể phát rung. Với trận đấu kia ,hẳn là bọn họ muốn phô diễn thực lực của mình với Thiên Thịnh chúng ta"

      "Ừ" Phượng Phi Bạch thản nhiên lên tiếng tư thế kia, chỉ nghe thanh thôi Ninh Khanh Khanh đều phải giúp ra được nhất định là cao ngạo, lạnh lùng

      Dương Thiếu Thần quăng quyển sách trong tay" Ngài thử xem, ở đây thậm chí có những điều kiện gì .Dẫu tại mới đưa cho chúng ta ,phỏng đoán bọn họ chuẩn bị từ hai năm trước .Đúng là nếu có mặt mũi có thực lực cứ phải người cùng tuổi của ngài đấu với nhau"

      "Thức ăn tối nay quá khó ăn" Phượng Phi Bạch tự nhiên ra .

      "A" Dương thiếu thần nghi hoặc

      "Nếu như phải như vậy ,tại sao bao nhiêu món ăn bịt miệng của ngươi" khả năng độc mồm độc miệng thể bỏ qua ,Dương Thiếu Thần uất ức" Vương gia, ngài cho thuộc hạ phát tiếc bực tức"

      Ninh Khanh Khanh nghe dưới sàn ,buồn cười che miệng công kích xỉa xói, còn người nữa ở đây.

      Nàng cười hai tiếng, đột nhiên ngậm miệng lại Phượng Phi Bạch tựa hồ là thay đổi tư thế phen ,chân duỗi thẳng bắt chéo giao nhau chung chỗ mới mở miệng hỏi:
      " xong chưa"

      "Vâng" Dương Thiếu Thần gật đầu chợt nghĩ tới gì
      "Vương gia, còn Lâm Khinh Khinh kia, ngài là nhận nàng đến làm nha hoàn"

      Ninh Khanh Khanh là chuyện có liên quan đến mình, lập tức kéo dài lỗ tai

      "Có việc gì" Phượng Phi Bạch nhướm mày

      Dương Thiệu thần cười hì ,hì " có việc gì, có việc gì, thuộc hạ chỉ là hỏi thăm chút cho là vương gia còn thu xếp gì khác"

      "Người này có vấn đề" Phượng Phi Bạch đạo

      "Mặt dây chuyền ,này ngươi nhìn ra mai mối gì sao"

      "Đây phải là mặt dây chuyền mà Lâm nương làm rơi tại buồn tắm của vương gia" Dương Thiệu Thần về phía trước bước tựa hồ là tiếp nhật vật gì vậy ,nhìn trong chốc lát rồi mới :"bề ngoài là vật rất bình thường, mặt khác, thuộc hạ nhìn ra"

      "Ừ"Phượng Phi Bạch cũng biết có thái độ gì ,có cũng được mà có cũng sao, ừ tiếng

      Dương Thiếu Thần lại về phía trước bước trả lại đồ cho Phượng Phi Bạch "Vương gia, còn chuyện gì khác "

      "Ngươi xuống "
      Dương Thiếu Thần ra khỏi phòng , Phượng Phi Bạch cũng ra ngoài ,tựa hồ là tắm rửa

      Cơ hội này, Ninh Khanh Khanh có khả năng chạy , nhưng mà nàng vẫn nhúc nhích
      Bởi vì nàng vừa mới có thể xác định Phượng Phi Bạch đeo mặt dây chuyền của nàng người. đại nam nhâm suốt ngày mang mặt dây chuyền của nữ nhân ở tren người sợ người khác phát sinh hiểu lầm sao

      Nhưng mà xác định mặt dây chuyền ở người vậy là tốt rồi

      tắm rửa trở về, khẳng định ngủ

      Chương 058 Phượng đại xú cước


      Edit : Mỉu
      khi ngủ thiếp , là nàng ra được rồi. Cứ trộm mặt dây chuyền, sau đó cao bay xa chạy, rời xa cuộc sống khốn khổ bị bóc lột.
      Ninh Khanh Khanh đắm chìm trong tưởng tượng vô cùng tốt đẹp. Nàng thấy nam nhân khoác áo bào rộng, kéo lê đôi giày mềm đế trắng, mang theo đám hơi nước trong lành. Khi phải ngồi vào giường ở đỉnh đầu nàng, nàng có cảm giác thuận mắt hơn nhiều.
      Đặc biệt nhìn đôi chân cực dài trước mắt, xuyên thấu qua lớp vải lụa trắng của trường bào, ở trong mông lung có khả năng thấy những đường nét của đôi chân thon thả mà cứng cáp. Những đường cong duyên dáng kia, là làm cho người ta phải nhớ lại làn da co dãn đầy gợi cảm ở trong xe ngựa khi được xoa bóp ngày hôm trước a.
      Ninh Khanh Khanh thầm nghĩ ,nếu như có mặc chiếc trường bào lụa trắng kia , ngắm nhìn nó hẳn là quanh cảnh tuyệt đẹp như thế nào.
      Đôi chân này thu lên giường, đồng thời, tất cả đèn trong phòng đều tắt ngóm, chỉ để lại bóng tối hoàn toàn.
      Keo kiệt như vậy, có giương mắt nhìn nhiều hơn cũng đành chịu.
      Ninh Khanh Khanh dưới đáy lòng oán trách, còn lỗ tai yên lặng nghe tiếng Phượng Phi Bạch hít thở. Trong yên lặng, nàng hận thể hát lên mấy câu trong bài hát "Ngủ , ngủ , Vương Gia đáng . Hãy ngủ nhanh lên chút , Khanh Khanh muốn ăn trộm đồ. . ."
      Còn may là tốt tính quá lâu, tiếng hít thở của Phượng Phi Bạch liền trở nên đều đều, làm cho Ninh Khanh Khanh phải kêu lên, hoàng gia quý tộc chính là sướng, khỏe mạnh vui tươi phiền não!
      Ninh Khanh Khanh lén lút loạt soạt bò bò ra bên ngoài, vừa mới lộ ra đầu, đột nhiên người giường vừa động cái. Kế tiếp là lịch sịch ném đồ, chuẩn xác có lầm mà rơi rụng ngay đầu của nàng.
      Thân thể nàng dừng lại, cho là Phượng Phi Bạch là phát ra nàng, nhưng mà người giường chỉ thay đổi tư thế nằm, rồi lại bất động .
      Ninh Khanh Khanh yên tâm . Chính là ngay sau đó, mùi vị phức tạp rất khó hình dung , lại bắt đầu lan tràn!
      Hình như là từ đầu nàng truyền đến?
      Meo meo meo, đây là cái gì vậy!
      Ninh Khanh Khanh vươn tay kéo xuống khỏi đầu cái thứ dài kia. Rồi mượn ánh trăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ mà nhìn, đây là chiếc tất à?
      Điều này sao có thể là tất!
      Chỉ cần với cái mùi này, hoàn toàn làm vũ khí sinh hóa a!
      Ninh Khanh Khanh cầm lấy tất, ném cái về chỗ góc giường xa nhất. Thế nhưng mà luồng mùi kia tựa như lúc vẫn còn bám dính đầu nàng, sao xóa bỏ.
      Lão thiên gia của nàng a!
      Nếu phải nàng có tính cách kiên định, rất muốn bò ra ngoài, phun phì phì đến long trời lở đất!
      Phượng Phi Bạch, nhìn ngươi dáng dấp xác người tính tình chó má, như thế nào mà chân thối như vậy! Ngươi hẳn là nên gọi bằng Phượng đại xú cước a!
      Ninh Khanh Khanh chịu đựng cảm giác chán ghét của trận dạ dày nhộn nhạo như khuấy sông lật biển, nằm im dưới sàn đợi thêm nửa canh giờ. Xác định Phượng Phi Bạch lần này nhất định lâm vào giấc ngủ say, có chuyện nửa đường lại ném tất, quần lót linh tinh các loại, mới chậm rãi bò ra. Nàng hít hơi hật sâu bầu khí coi như là trong lành. Sau đó Ninh Khanh Khanh rón ra rón rén tới mép giường, mò mò trận trong quần áo, có.
      Chẳng lẽ là hầu cận cất dấu? Thế này cũng quá cẩn thận .
      Ninh Khanh Khanh lén lút tới mép giường , mỹ nam áo trắng nằm nghiêng người mà ngủ. Gương mặt tuấn tú quay ra ngoài, lớp vải trắng mềm mại dán người của . Ánh trăng làm ra đường cong vóc người kiên nghị lại thô kệch. Giống như là ngọn núi cao vút nhô lên dưới ánh trăng , chứa ý thơ tuyệt mỹ , nhưng lại bị thiếu khí chất nam tính mạnh mẽ.
      Sau lúc lâu, Phượng Phi Bạch giật giật cánh tay, Ninh Khanh Khanh mới nhớ ra, nàng là đến đây để tìm mặt dây chuyền.
      Vậy mà lại ngơ ngác ngắm nhìn Phượng Phi Bạch lâu như vậy.
      Ninh Khanh Khanh nheo nheo đôi mắt mà nhìn nhìn lại người .
      Cái áo ngoài này vừa mỏng lại vừa dính sát người, có thể giấu mặt dây chuyền ở chỗ nào? Có lẽ trong tay áo?
      Ninh Khanh Khanh tới chỗ , thò tay nắm góc tay áo , rồi đưa đến bên trong sờ sờ. Đầu ngón tay xẹt qua làn da thịt mịn màng như tơ lụa kia trong lòng giật nảy lên cái. . .

      Chương 59 : Khá tốt tỉnh

      Edit : Mỉu
      Nhắm mắt. Khá tốt, tỉnh.
      Ninh Khanh Khanh rút tay về, tính nơi khác, ai ngờ nam nhân ngủ đột nhiên nhấc tay, phen ôm lấy nàng kéo vào trong lòng. Trong nháy mắt phía sau lưng truyền đến hơi thở ấm áp của nam nhân, làm cho Ninh Khanh Khanh có khắc mất hồn, hơn nữa là kinh hãi. Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn mặt Phượng Phi, lại phát căn bản là tỉnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hô hấp cũng có hỗn loạn chút nào. Sau khi ôm lấy nàng, tay khoác lên ngang hông nàng, chân cực dài liền tự nhiên mà gác người nàng, hoàn toàn coi nàng là gối ôm. Vậy phải làm sao bây giờ? Mặt dây chuyền còn chưa tới tay, người lại bị Phượng Phi Bạch áp chế ở dưới thân, tay chân đều bị trói buộc, ít cũng động đậy được. Nếu như nàng giãy dụa, tất nhiên là Phượng Phi Bạch tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại đối phó với nàng như thế nào, nàng còn thèm nghĩ đến nữa. Nhưng mà phiền lòng chính là, đỉnh đầu có tiếng nam nhân hít thở đều đều. Thỉnh thoảng xẹt qua đỉnh đầu nàng, khí tức ấm áp lại xa lạ kia thổi qua, làm da đầu giống như có loại kỳ quái, truyền xuống cảm giác tê tê ngưa ngứa, làm cho lòng nàng phát run. Ngoài ra vừa chun mũi, khí tức nam nhân xen lẫn mùi hương thơm dịu kín đáo , cứ như thế mạnh mẽ nhuộm cả miệng mũi cổ họng nàng. Thậm chí cảm giác được toàn thân tựa hồ đều bị khí tức như vậy bao bọc. kỳ quái, xa lạ. Ninh Khanh Khanh sao diễn tả nỗi cảm giác hơi khô nóng, muốn kéo kéo cổ áo chính mình lại được, càng thêm bức bối. Nàng ưỡn thân vươn cổ lên chỗ cao nhất, để tránh xa tiếng hít thở kia. Kết quả là luồng khí hô hấp kia lại chuyển đến chỗ cổ nàng. Luồng hơi thở kia lại càng nhiều hơn, càng ngứa càng mơn trớn. Phun khí nóng vào cổ làm cho người càng thêm hầm hập. đại nam nhân, ngủ như thế nào mà cứ dúi mũi tới cổ người ta a! Ninh Khanh Khanh sắp chịu hết nổi rồi, hận thể xốc đầu Phượng Phi Bạch lên, dứt khoát đứng dậy luôn. Lúc thể chịu đựng được nữa, Phượng Phi Bạch giật giật, đầu trở lại cái gối, chỉ còn lại cánh tay thon thả với cái chân cực dài vẫn gác người nàng. Cái này chỉ có thể chờ đợi, đợi đến khi Phượng đại xú cước (bốc mùi nồng nặc) dời tay chân , nàng mới có thể đứng dậy. Chỉ còn cách chờ đến hừng đông. Ninh Khanh Khanh mơ mơ màng màng hồi tỉnh, hồi ngủ, lúc tỉnh dậy phát tay chân Phượng Phi Bạch rốt cuộc dời . Nàng thở phào hơi cực dài, chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch còn trong giấc mộng, nhàng trở mình đứng lên. Chân tê rần. Tay cũng tê rần. Nhìn xú cước mảnh khảnh thế mà nặng như vậy. Ninh Khanh Khanh chống tay chống chân nhổm lên, lại cam lòng cả đêm bị đè nặng như vậy mà vẫn còn tìm được mặt dây chuyền. Nàng vừa mới xoay người, tính lục soát quần lót gì gì đó , vậy mà còn hề động thủ, lông mi Phượng Phi Bạch có hơi rung động, đôi mắt sâu và đen từ từ mơ ra. Bốn mắt nhìn nhau. Trong đầu Ninh Khanh Khanh nghĩ nhanh như chớp. Phượng Phi Bạch nghiêng thân, mắt phượng hơi mang theo ấm áp của tia nắng ban mai, giọng hơi khê khê đúng kiểu mới tỉnh ngủ vang lên ề à chậm rãi: " Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta?" "Vương gia a, người tỉnh rồi?" Ninh Khanh Khanh tức nịnh nọt : "Ta phải nhớ là tới đây hậu hạ Hậu vương gia ngài a, cho nên sớm đến phòng chờ ngài sai bảo a!" Phượng Phi Bạch nắm chắc tay Ninh Khanh Khanh đỡ đứng lên, bạc môi hé cười: "Càng ngày càng có phong thái nha hoàn đây mà."

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 60 : ngủ ngon

      Edit : CeCe Helen

      Ngươi mới có phong thái nha hoàn chứ! Với khí chất này của nàng, thấp nhất cũng là thiên kim tiểu thư nha!

      Ninh Khanh Khanh thầm mắng dưới đáy lòng mắng, còn ngoài miệng làm ra vẻ vui mừng; hớn hở "Cái đó phải, làm nha hoàn của Vương Gia làm tốt mọi việc theo chức trách , để cho Vương Gia ngài vui mừng."

      Phượng Phi Bạch xuống đệm giường, hai tay thong thả giang ra.

      Nhìn tư thế này, là Thái thản ni khắc hào ( Titanic) sao? Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm Vương Gia hẳn là cũng còn chưa xem bộ phim này a.

      "Trang phục." Nhìn vẻ mặt ớ ra biết của Ninh Khanh Khanh , Phượng Phi Bạch chỉ bảo câu "Khanh Khanh nha, ngươi làm nha hoàn thế này vẫn còn hợp cách."

      Ninh Khanh Khanh mang bộ trang phục đến, rồi mặc vào cho mà nghĩ thầm ngươi là kẻ tàn phế sao? biết mặc quần áo cho mình sao? Làm thế nào vẫn còn phải bắt người khác hầu hạ!

      Phong kiến thói quen thể chấp nhận được!

      Phượng Phi Bạch cúi đầu, độ cong nơi khóe miệng có hơi vểnh - lên.

      Thiếu nữ tức giận bất bình dưới đáy lòng hề phát , giờ phút này nàng giúp nam nhân thắt chặt lại Đái ( thắt lưng), hai người có tư thế là đặc biệt cỡ nào.

      Nàng dang hai tay ra, chính lúc kéo cái đai ngọc trắng tinh từ hai bên trái phải, rồi thăt nút tại eo lưng nam nhân. Tư thế như vậy , cũng xem như ôm nam nhân.

      Cái đuôi ngựa được ghim vô cùng đơn giản lên đỉnh đầu nàng lắc lư theo động tác sang vai trái, rồi lại rơi xuống cánh tay phải, hoạt bát như chủ nhân của nó vậy, để lộ ra chí tiến thủ với sức sống hừng hực.

      Việc mặc quần áo này rất dễ dàng, chính là bởi vì Phượng Phi Bạch so với Ninh Khanh Khanh cao hơn cái đầu, nên lúc bắt tay vào làm chuyện này liền vất vả .

      Trong chốc lát vòng bên trái, lúc lại lượn sang bên phải.

      Phượng Phi Bạch chậm rãi mở miệng hỏi "Nhìn ngươi có sắc mặt đỏ ửng vào lúc sáng sớm, thần sắc rất tốt, đêm qua tất nhiên ngủ được ngon lành rồi."

      Ninh Khanh Khanh hừ tiếng, nàng bị người ta đè ép cả đêm, muốn cựa mình cũng thể lật nổi, sao có thể là ngủ ngom được?

      "Đáng tiếc nha, Bổn vương tối hôm qua liền ngủ ngon."

      "Tao sao ngài ngủ ngon nhỉ ?"Nhìn ngủ như heo, cấu người ta giường cũng biết, Ninh Khanh Khanh hung hăng mà thít chặt xiêm y cho .

      "Tối hôm qua Bổn vương làm đêm mộng rất lạ. Ở trong mộng có con chó biết làm sao lại chui vào trong phòng Bổn vương . Đầu tiên là vào đáy giường, hít ngửi khắp nơi ngừng. Cuối cùng lại biết như thế nào, dĩ nhiên lại trèo lên - giường của Bổn vương."

      Phượng Phi Bạch như là hoàn toàn đắm chìm vào cảnh trong mơ " đến cũng kỳ quái. Cái đó ràng là mộng, vậy mà con chó kia cả người gầy đét, bắp thịt. Lại giống như tồn tại , đè cho Bổn vương đến bây giờ còn có hơi đau đây!"

      Ngọn lửa phẫn nộ Ninh Khanh Khanh chowtrj bngf cháy trong nội tâm, lấy đâu giấc mộng vớ vẩn nào. ràng chính là tới nàng!

      sớm biết nàng trốn ở dưới sàn , vẫn còn cố ý trêu chọc như vậy . Việc cái tất thối gì gì đó, là cố ý giầy vò nàng!

      Nàng nắm chặt áo ngoài, hận thể được bóp chết Phượng Phi Bạch, nhưng ngoài miệng cũng rất biết lấy đại cục làm trọng "Ha hả ha, Vương Gia là biết mơ được giấc mộng kỳ quái, ha hả ha hả."

      tại mặt dây chuyền còn chưa tới tay, còn Phượng Phi Bạch cũng toạc ra, nên nàng cũng cần ầm ĩ làm chi.

      Ninh Khanh Khanh là nữ hán tử co được dãn được!

      Phượng Phi Bạch nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt đều tức đến nghẹn đỏ. Ngược lại thiếu nữ còn nổi cáu , độ cung khóe miệng có hơi lớn chút "Xác rất kỳ quái."

      xong, vào phòng bên gian chái để rửa mặt buổi sáng.

      Ninh Khanh Khanh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, xoay người lại tới gối đầu - giường, rồi sờ sờ dưới đệm chăn, vẫn có.

      Ai, nàng có hơi thở dài cái, quay người ngồi vào - giường, cằm tựa vào đầu giường, chẳng lẽ liền mực bị Phượng độc mồm độc miệng này ức hiếp như vậy , có cơ hội phản công?

      Liền vào lúc cúi đầu cái như vậy , Ninh Khanh Khanh đột nhiên như thể phát ra điều gì đó lập tức sáng mắt lên. Nàng biết trời tuyệt đường người.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chap 61 : nhận ra được
      Edit : Dạ Nguyệt Vy
      Beta: Angelina Yang


      Ối trời ơi, ngươi ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng mở mắt ra rồi!

      Đợi đến khi Phượng Phi Bạch xuất , liền thấy Ninh Khanh Khanh nhiệt tình bổ nhào tới, "Vương Gia, ngày mai Tam hoàng tử mở tiểu hội linh kỹ tại Thanh Khê, ngài có ?"

      Phượng Phi Bạch nhàng tránh né cái nhào mạnh mẽ của Ninh Khanh Khanh, liếc xéo nàng, "Có việc gì?"

      " xem chút linh kỹ của người khác mà học hỏi a" Ninh Khanh Khanh bày ra ba bộ dáng làm nũng trân quý cần thiết của các thiếu nữ đại: giọng trẻ con, ôm cánh tay, uốn éo thân thể mà lắc tay Phượng Phi Bạch giống như là sóng cuồng đột kích, "Ngài cho ta biết, có hay ? Có hay ?"

      Cái kỹ xảo sứt sẹo kém chất lượng này hoàn toàn đủ trình độ khiến Phượng Phi Bạch thương nổi, chậm rãi dời ánh mắt, "Nếu ngươi tiếp tục lắc. Bổn vương ."

      Ninh Khanh Khanh lập tức buông tay, khôi phục nguyên trạng, " biết Vương Gia ngài tốt nhất!"

      Cả ngày kế tiếp, Phượng Phi Bạch phát tâm tình Ninh Khanh Khanh rất tốt. bảo làm cái gì, nàng liền làm cái đó. đọc sách, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thoát Cốt Thủy Phù Dong tu luyện linh khí, dáng vẻ hiền lành như tiểu bạch thỏ.

      Tiểu bạch thỏ? Ha ha.

      Phượng Phi Bạch nhìn người Ninh Khanh Khanh vài lần, ánh mắt có chút đen tối .

      Mà giờ phút này Ninh Khanh Khanh ngồi ghế dài, sắc mặt hết sức chăm chú. Hôm nay tu luyện linh khí thế này, giống mấy ngày trước đây.

      Trong khí linh khí màu xám tiến vào gân mạch của nàng càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành cái vòng tròn nho ngay tại đan điền của nàng. Vòng tròn này càng ngày càng ràng, bắt đầu biến thành thực thể hoàn chỉnh. Bỗng nhiên, "xoạt" tiếng, nó chui vào bên trong bông hoa sen ở đan điền, rồi biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      “Ta phải chăng là thăng cấp Lưỡng Tinh Linh Giả?" Ninh Khanh Khanh mở mắt, cảm thụ được linh khí cả người giống trước kia, vui mừng nhìn Phượng Phi Bạch.

      "Ừ"

      Phượng Phi Bạch sau khi lên tiếng, ánh mắt lại quay về quyển sách, làm cho Ninh Khanh Khanh chưa kịp biểu lộ tâm tình mừng rỡ , cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiềm nén mà câm nín nuốt trở về. Nàng quay sang Phượng Phi Bạch mà thè lưỡi làm cái mặt quỷ, bụng nghĩ thầm: ngươi cứ ở đó mà lên mặt , chờ ngày mai lão nương nhìn ngươi lên mặt thế nào.

      Ngày kế, Ninh Khanh Khanh tu luyện đêm, sau khi đứng lên đến phòng bếp dành cho thị vệ ăn sáng, rồi trở về ngủ bù.

      Hôm nay, trong ánh nắng buổi sáng, nàng mở mắt, thoải mái vươn vai duỗi cái lưng mỏi

      Nàng ngâm nga bài hát nào đó, cột tóc thành đuôi ngựa, thay đổi bộ xiêm y sạch , sờ tới vũ khí bí mật mang theo trong ngực, tâm tình có chút sung sướng, xuất phát ra bên ngoài Vương phủ.

      Hôm qua nàng có với Phượng Phi Bạch, Vân Triệt hôm nay đến đón nàng cùng , Phượng Phi Bạch cũng bất cứ điều gì, liền gật đầu đáp ứng .

      "Vân Triệt." Ra ngoài liền thấy xe ngựa màu lam dừng ở cửa ra vào, Ninh Khanh Khanh hô tiếng, Vân Triệt vén rèm xe lên, lộ ra nụ cười dịu dàng hiền hòa, "Ta nghĩ là ngươi cùng Thất vương gia đến."

      "Ta có qua với ." Ninh Khanh Khanh nhanh nhẹn lên xe ngựa, chút cũng khách khí.

      Vân Triệt đưa chiếc nệm mềm cho nàng, "Thất vương gia đối với ngươi giống như là đối với nha hoàn."

      Ninh Khanh Khanh bĩu môi, "Còn giống như nha hoàn sao? Ngươi cũng đừng bị lừa gạt. Mặc quần áo, gấp chăn, mài mực, châm trà, nhưng là cái gì cũng chưa bao giờ quên bắt ta làm cả."

      "Vậy sao.? Ta nhưng là nhìn ra, chỉ thấy bộ dáng ngươi rất vui vẻ, nhận ra được." Vân Triệt chỉ chỉ nụ cười của nàng.

      "Đó là con người của ta có tấm lòng rộng mở, mới bị tức chết!" Ninh Khanh Khanh chau mày, "Hơn nữa, đợi lát nữa đến tiểu hội linh kỹ, ta có việc muốn tuyên bố. Cái...này, mới là chuyện khiến ta cao hứng nhất!"

      Vân Triệt mỉm cười , " tại thể cho ta biết sao?"

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 62: có chiến tranh
      Edit : Dạ Nguyệt Vy
      Beta: Angelina Yang



      Ninh Khanh Khanh giơ lên ngón trỏ thon thả, lắc qua lắc lại mấy cái, "Ngươi nên gấp gáp, tại ra, đạt hiệu quả cao được. Đợi đến khi tiểu hội linh kỹ diễn ra mới là thời cơ tốt nhất a!"

      Nhìn nàng có dáng vẻ thần bí như vậy, mặc dù Vân Triệt trong lòng hiếu kỳ, suy nghĩ chút, vẫn gật đầu, "Được, ta chờ thêm chút nữa xem sao."

      ***

      Thanh Khê ở phía tây Kinh thành, là khê (suối), ra giống sông hơn. Dựa vào tên này, có lẽ trước kia chắc hẳn là dòng suối. Bởi vì lượng nước về quá nhiều, tác động của lượng mưa cùng với các yếu tố khác dẫn đến mở rộng của dòng suối, dần dần biến thành con sông lớn như nay.

      Cảnh vật xung quanh dòng suối rất đẹp, bãi cỏ lớn tươi tốt, xanh ngắt tỏa ra mùi hương tươi mát mới mẻ. Cùng với rừng cây thẳng tắp bên cạnh làm cho khu rừng cỏ này trông giống như ở dưới bóng râm của chiếc ô thiên nhiên cỡ lớn

      Dù là ánh nắng gay gắt của mùa hè nữa, cho đến xế chiều, những tia nắng mạnh, dữ dội cách mấy cũng tạo ra ảnh hưởng nguy hiểm gì ở nơi này.

      Xuống xe ngựa, còn chưa đến gần, có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng chuyện, tiếng cười đùa thích thú. Từ đằng xa có thể thấy được số người bày trí, sắp xếp màu sắc phù hợp cùng với các đồ vật.

      Toàn cảnh nơi đây tạo cảm giác giống như tiệc rượu cocktail ngoài trời của phương Tây

      giống với yến tiệc cung đình, ở đó những chiếc bàn được xếp đặt ngay ngắn, chỉnh tề cách nhất quán, để cho mọi người ngồi quanh quanh. Còn nơi này chỉ là vài chỗ đặt những chiếc bàn cao, mặt bàn bày biện nước trái cây, rượu các loại, hoa quả các thứ, cùng với các món thức ăn. Ở bên cạnh còn bố trí thêm mấy bàn tròn , có thể mang thức ăn tới và thưởng thức tại đây.

      Suy cho cùng yến tiệc do thanh niên tổ chức phong cách tất nhiên có chút khác biệt. Người tới đây, cũng đều là công tử và tiểu thư trẻ tuổi

      Ninh Khanh Khanh quen biết ai, sau khi vào liền xông xáo chạy thẳng tới khu vực ăn uống, đánh chén no say.

      Dựa vào thông minh tài trí của nàng, hai ngày nay tuy rằng bị nạn đói hành hạ, nhưng là thức ăn dành cho thị vệ đều rất đơn giản, đối với thức ăn ngon nàng vẫn luôn lòng ao ước nghĩ tới.

      Vân Triệt vào cùng với nàng, "Muốn ăn sao?"

      "Ừ, bên kia có sườn xào chua ngọt, cầm giúp ta phần lại đây. Còn nữa, tôm hoàng kim đằng kia, cũng cầm phần." Hai cái tay cầm đầy đồ ăn nhưng Ninh Khanh Khanh vẫn cảm thấy đủ.

      Vân Triệt cười lắc đầu, giúp nàng bưng hai phân đồ, tới cái bàn trống phía .

      Ninh Khanh Khanh dự định khiêm tốn chút khi đến đây. Nhưng bên cạnh nàng lại là hoàng tử Vân Triệt, như thế này mà muốn khiếm tốn là hoàn toàn có khả năng.

      Hai người vừa mới tiến vào sân, liền có vài ánh mắt sắc nhọn như mũi tên bắn tới đây

      Lâm Dong Dong thấy Ninh Khanh Khanh, nét mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

      Đổng Thấm Nguyệt bên cạnh nàng, thấy Lâm Dong Dong mặt mũi thoáng cái trở nên đáng sợ, nương theo ánh mắt Lâm Dong Dong nhìn tới, trong mắt cũng tràn ngập kinh ngạc, "Dong Dong, ngươi phải nàng ta Thất vương phủ làm nha hoàn, vậy sao giờ lại xuất ở chỗ này?"

      Lâm Dong Dong tức giận, "Ta làm sao biết!"

      Đổng Thấm Nguyệt là con của ca ca Lâm phu nhân, so với Lâm Dong Don lớn hơn ba tuổi, cả hai cùng nhau lớn lên từ , quan hệ cũng tệ lắm, đối với nguồn gốc của Ninh Khanh Khanh sớm nghe Lâm Dong Dong qua, cũng biết nàng vì Ninh Khanh Khanh mà trọng thương.

      May mắn là dượng đem Thất Sắc Liên cho Lâm Dong Dong để chữa trị vết thương, nếu phải vậy, Lâm Dong Dong lúc này chắc chắn thể bình yên vô đứng ở đây, điều đó là có khả năng.

      Chờ đến khi thấy Ninh Khanh Khanh cùng người bên cạnh vào, ánh mắt Đổng Thấm Nguyệt lóe lên, "Nàng và Triệt hoàng tử chung với nhau?"

      Lâm Dong Dong nhìn thoáng qua Đổng Thấm Nguyệt, nhận ra ràng, "Biểu tỷ, ngươi nhìn Triệt hoàng tử lại là theo phía sau nàng, những thế còn bưng cả thức ăn. Ta tình rất ít khi thấy được Triệt hoàng tử lại làm loại việc này."

      Mặc dù Vân Triệt là con tin do đế quốc Đằng Vân trao đổi tới, nhưng trước mắt hai nước lúc này thực lực tương đương, cũng có chiến tranh, địa vị của tại Thiên Thịnh Quốc cũng thấp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :