1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 45 : kinh ngạc chút nào
      Edit :maicuc13


      tới cái khác, chỉ riêng về việc chiếm diện tích rất lớn, nếu như cho nàng ở thời đại, có thể sử dụng để phát triển kinh doanh, khẳng định là đau lòng mà phát run. Đất lớn như vậy, có thể xây được bao nhiêu tòa cao tầng a!

      Mắt thấy Phượng Phi Bạch tới phía trước viện lớn nhất , đó có ghi ba chữ “Phi Bạch cư”, liếc mắt liền có thể nhìn ra đó là chỗ ở của .

      Ninh Khanh Khanh vội vàng đến sát bên người Phượng Phi Bạch “Vương gia, vậy ta ở chỗ nào?”

      Phi Bạch liếc nhìn nàng cái rồi quay đầu sang phía Từ Sách : “Cứ theo lẽ thường mà thu xếp.”

      "Vương Gia, vậy nàng là thân phận gì để vào vương phủ?" Từ Sách hỏi.

      "Nha hoàn."

      Từ Sách thoáng ngây người sửng sốt, nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu với Ninh Khanh Khanh cái “Lâm nương, theo ta”

      Ninh Khanh Khanh sau khi nghe được lời này cảm thấy yên tâm.

      Nàng chính là sợ, ở cái thời đại này, vẫn thường thu xếp cho nha hoàn đến ngủ ở chân giường chủ nhân. Nàng đến lúc đó cũng chỉ có thể ở bên chân giường, suốt ngày phải nhìn thấy vẻ mặt chọc giận kia của Phượng Phi Bạch.

      Từ Sách là nam nhân có da mặt màu đồng hun, nhìn dáng vẻ bước liền biết là quân nhân trải qua huấn luyện . Cái này Ninh Khanh Khanh lần đầu tiên nhìn liền biết, cho đến tại mặt vẫn có thái độ gì với nàng, nàng nhịn được liền lên tiếng hỏi :

      “Nhìn thấy ta, ngươi cảm thấy ngạc nhiên sao?”

      Vì tại Bách Hoa Yến từng gặp qua Phượng Phi Bạch, nhưng lúc đó Từ Sách có ở bên cạnh , sau đó mặc dù có thời gian rãnh rỗi nhưng Phượng Phi Bạch cũng giống như người có thể cùng với thuộc hạ chuyện phiếm với nhau.

      “Mới đầu là có chút, nhưng sau khi biết thân phận của ngươi là nha hoàn, ta liền kinh ngạc.” Lúc này Từ Sách chuyện có vẻ như người bình thường, có nhiễm cái thói xảo quyệt của Vương gia kia.

      "Ta biết."

      Lời này nếu như cho Ninh Khanh Khanh sớm hơn hai ngày, nàng khẳng định có thể hiểu được ràng, trải qua ngày áp bức như vậy khiến nàng cảm nhận được những ý tứ trong lời của Từ Sách.

      "Xem ra ngươi hiểu rất tính tình của Vương Gia ngươi!" Nàng trừng mắt mà .

      Từ Sách nghĩ thầm, đêm hôm đó từng qua, nương này ngàn vạn lần đừng đụng trúng Vương gia, vậy mà lại đụng phải rồi còn bị lôi kéo làm nha hoàn, vận số tốt.

      Trong lúc chuyện, hai người tới trước cái sân .

      Nơi này cách xa chỗ ở của Phượng Phi Bạch, ở đây có vườn hoa, nhìn khá là đơn giản, mặc dù gian tương đối nhưng có đầy đủ mọi thứ.

      Ở đây có phòng khách , bên trong là phòng ngủ, còn có thêm cái bàn, phía còn đặt giấy và nghiên mực.

      “Chỗ này cũng tệ lắm .” Ninh Khanh Khanh dạo vòng, vốn tưởng rằng Phượng Phi Bạch bắt mình dọn dẹp căn phòng cũ nát, đầy ẩm mốc, nhưng nhìn thấy tại cảm giác nó khá là tốt.

      “Vương gia đối với người ta rất tốt” Từ Sách với lòng trung thành và tận tâm.

      Ninh Khanh Khanh có cảm giác rằng phải với người nào Phượng Phi Bạch cũng đối xử như vậy. Đứng ở trong phòng, nhìn thấy bó hoa khô ở bàn, trong lòng vẫn còn băn khoăn về bông hoa bảo bối kia.

      tốt? tốt mà còn đánh chủ ý lên Thoát Cốt Thủy Phù Dong của ta!” Đây chính là món đồ duy nhất có giá trị của nàng.

      Từ Sách nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của nàng, Lâm tiểu thư sinh ra rất xinh đẹp, nhưng mà kiểu xinh đẹp này làm cho người ta có cảm giác cùng người khác giống nhau, nó tràn ngập sức sống, năng động và có thể lan sang cho người khác, khiến tự chủ được nhiều hơn hai câu:

      "Xin hỏi Lâm nương, bông Thoát Cốt Thủy Phù Dong này, là Lâm đại nhân cam tâm tình nguyện đưa cho ngươi sao?"

      Từ Sách vẫn luôn theo Phượng Phi Bạch, cũng là người trong triều đình. Đối với hoàn cảnh trong nhà Lâm Bất Vi từng nghe qua. Lâm Bất Vi quý nhất là nữ nhi Lâm Dong Dong, bông hoa Thoát Cốt THủy Phù Dong này luôn để trong phòng của Lâm Dong Dong.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 46: Dung mạo đẹp
      Edit :Nhan Như Song

      Lâm Khinh Khinh là con của vừa mới đến Kinh thành, đến mức cứ như vậy mà trao chí bảo trong nhà ra.

      Ninh Khanh Khanh liếc mắt nhìn Từ Sách, người bên cạnh vương gia kia, đúng là thể xem thường, "Là ý tứ gì, còn có thể đoạt lại ư? Đây là do Vương Gia của các ngươi mở miệng cầu."

      Từ Sách nhìn nàng : "Phải biết rằng, ai dám đoạt đồ của Vương Gia."

      Lần này Ninh Khanh Khanh dường như ràng.

      Lâm Bất Vi cho nàng bông hoa bảo bối này, tất nhiên trong lòng phục. chừng đáy lòng nghĩ được ý tưởng đứng đắn gì, lan truyền chút tin tức ra ngoài, bảo bối này rơi vào tay nàng.

      Vẫn dân thường vô tội, giữ ngọc thành có tội.

      tại trình độ võ nghệ của nàng, chính là còn yếu, người khác muốn cướp, khẳng định rất đơn giản.

      Còn bằng cho Phượng Phi Bạch. Nghĩ như vậy, đáy lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

      Ninh Khanh Khanh nghĩ ngợi, bên ngoài viện truyền đến đạo thanh nhàng khoan khoái, "Tiểu Sách Tử, ta muốn tìm ngươi đây, sao ngươi lại chạy đến nơi này rồi?"

      Ngay sau đó nam nhân da trắng nõn, hình dạng thanh tú, vóc người thấp hơn nửa cái đầu so với Từ Sách vọt vào trong phòng. cũng giống như Từ Sách, đều là người bên cạnh Phượng Phi Bạch, tên là Dương Thiếu Thần.

      "Vương Gia phải chăng là mang theo nha hoàn về đến phủ rồi? Nên mang về sớm hơn! Tất cả người trong phủ này đều là nam nhân, mỗi ngày đều phải ở chung với những nam nhân cao lớn thô kệch như các ngươi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khuynh hướng tình dục của ta cũng có chuyện. Mau cho ta, tướng mạo của nha hoàn kia có đẹp hay ?"

      Từ Sách trầm lặng.

      Dương Thiếu Thần đánh cánh tay cái, "Ngươi đừng có im lặng a, mau!"

      Từ Sách nhìn về phía góc phải, vẻ mặt có điểm tế nhị.

      Cuối cùng Dương Thiếu Thần cũng cảm giác được có điểm đúng. Vừa quay đầu nhìn, thấy vị thiếu nữ dựa vào góc bên phải, mặt mày thanh tú, vóc dáng bé và yếu ớt, khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay, chính là đôi mắt giống như trăng sáng, hướng phô ra hàm răng trắng sáng.

      Xinh đẹp như vậy!

      dùng khuỷu tay đánh mạnh Từ Sách cái, dùng ánh mắt truyền lời

      Ngươi rốt cuộc có phải là huynh đệ hay , tiểu mỹ nữ ở chỗ này, ngươi cũng mở miệng? Để còn lưu lại ấn tượng tốt đẹp đầu tiên cho tiểu mỹ nữ chứ.

      Từ Sách thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Thiếu Thần, "Chỗ Vương gia còn có việc, ta phải đến đó."

      có nghĩa khí, .

      Dương Thiếu Thần xoay người , chỉnh lại cổ áo, vuốt vuốt mái tóc, lúc này mới quay người lại, "Ngươi chính là Lâm nương sao. Tại hạ là thống lĩnh thị vệ bên cạnh Thất Vương gia, Dương Thiếu Thần, cao hứng khi gặp nương."

      Nếu như lúc vừa rồi thấy được bộ dáng khẩn cấp vội vàng của , phong thái thanh nhã nhanh nhẹn trước mắt, cùng dáng vẻ nhã nhặn này có lẽ rất đáng được để ý đến. Nhưng mà, lúc này nhìn

      Ninh Khanh Khanh dứt khoát nở nụ cười, "Dương thống lĩnh hài hước, hân hạnh được gặp ngài."

      Dương Thiếu Thần nghe xong lời này, biết ấn tượng đầu tiên mình lưu lại được tốt, khiến tiểu nha hoàn xinh đẹp này phát sinh hiểu lầm. Nhưng mà nàng chính mình hài hước, sai có cách sửa.

      Nam nhân a, người dí dỏm khôi hài cũng kém mấy so với người nhã nhặn có lễ.

      Dương Thiếu Thần lại khôi phục tự tin, nhìn Ninh Khanh Khanh : "Lâm nương, ngươi đến phủ, nếu như có cái gì hiểu, có thể tới tìm ta."

      Ninh Khanh Khanh nhìn bộ dáng buồn cười của , "Mới vừa rồi ngươi cứ trong phủ đệ tất cả đều là nam? Ta thấy phủ của người khác đều có nha hoàn a."

      "Đâu phải!" Dương Thiếu Thần thở dài hơi, : "Trước kia cũng có, nhưng mà mọi người đều chịu nổi lời của Vương gia, thường xuyên khóc sướt mướt, chịu nổi nên chạy hết." Nhưng khổ cho đám nam nhân độc thân bọn họ, cả ngày cũng khó được nhìn thấy nữ nhân.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 47: Thuật chữa bệnh
      Edit : Nhan Như Song

      Nếu tại sao lúc nghe trong phủ có nha hoàn mới đến, lại cao hứng như thế?

      chuyện có thể thẳng thắn hơn nhiều so với Từ Sách. thống lĩnh thị vệ bên cạnh Vương gia lại dám móc bản thân ngài, làm độ thiện cảm của Ninh Khanh Khanh đối với tăng thêm. Nàng qua vỗ vào bả vai cái,

      "Đó là, người bình thường ai dám đợi ở bên cạnh Vương gia nhà ngươi chứ."

      Dương Thiếu Thần nheo lại, miệng toét ra câu, "Au. . ."

      Ninh Khanh Khanh nhìn tay của mình, chưởng này của mình có sức lực sao?

      " có chuyện gì." Dương Thiếu Thần vén tay áo lên, "Hôm nay cùng các huynh đệ luyện tập, cánh tay bị thương, liên quan tới ngươi."

      Mặc dù nhìn thanh tú, nhìn cánh tay cái, cũng đều là bắp thịt mảnh dẻ. Bên ngoài da có hai vết thương , tùy tiện dùng thuốc bột rắc lên, bộ dáng rất thèm để ý.

      Mắt Ninh Khanh Khanh sáng lên, vỗ cánh tay Dương Thiếu Thần, "Ngươi chờ chút."

      Trong lúc , tay nàng vừa động cái, đóa hoa sen màu trắng xóa liền xuất trong lòng bàn tay của nàng.

      "Thất Sắc Liên của Lâm gia?" Dương Thiếu Thần vốn muốn thể mình là nam nhi kiên cường, nghĩ tới còn khiến nha hoàn này xuất ra Võ Linh, lúc này mới nhớ ra tin tức nghe được, nha hoàn này, chính là Đại tiểu thư Lâm gia mới tìm về.

      Kể từ lúc biết Thất Sắc Liên có linh kỹ trời sinh, Ninh Khanh Khanh có cơ hội thử lần, trước mắt có cơ thể sống để thí nghiệm rồi, nàng phải nắm giữ cơ hội.

      Lôi kéo Dương Thiếu Thần ngồi ghế, trong lòng nàng mặc niệm, "Thất Sắc Liên, chữa khỏi!"

      Hoa sen màu trắng bạc trong lòng bàn tay nàng bắt đầu xoay tròn từ từ, màu bạc sáng rực từ tỏa ra từ hoa sen, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, dừng cánh tay của Dương Thiếu Thần.

      Vết thương của , hơi khép lại chút.

      Mặc dù so với vết thương kia, khép lại chút cũng nhiều, nhưng cũng đủ khiến Ninh Khanh Khanh mừng rỡ!

      "Oa, có thể chữa khỏi a!" Biết là chuyện, có thể sử dụng lại là chuyện, ánh mắt của Ninh Khanh Khanh dường như muốn dán cánh tay của Dương Thiếu Thần, nhìn thấy vết thương khép lại chút ít, nhịn được lại mặc niệm lần nữa

      "Thất Sắc Liên, chữa khỏi!"

      "Thất Sắc Liên, chữa khỏi!"

      Theo vết thương kia chữa khỏi từng chút từng chút, Ninh Khanh Khanh càng ngày càng dũng cảm, cho đến lúc nàng hô lần thứ sáu, khi làm thế cũng có hiệu quả nàng mới dừng lại, nhìn Võ Linh của mình, vẻ mặt nghi hoặc,

      "Ồ. Tại sao lại phát sáng, chẳng lẽ bị hư?"

      Khóe miệng Dương Thiếu Thần giật giật, nhìn ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Ninh Khanh Khanh, "Sao Võ Linh lại bị hư chứ. Là linh lực của ngươi đủ, thể xuất ra linh kỹ. Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết sao?"

      " biết." Ninh Khanh Khanh lắc đầu, chút cũng cảm thấy ân hận xấu hổ, "Ta mới từ nhà quê trong thôn trang tới đây, nơi đó tương đối hẻo lánh, nhà quê cũng nhiều người bình thường, là những ai thể triệu hoán ra Võ Linh. Ngay cả Thất Sắc Liên này, cũng là hai ngày này mới dạy ta triệu hồi ra."

      " ra là như vậy." Dương Thiếu Thần kéo tay áo, thờ ơ với vết thương này, chừa chút sẹo còn có thể biểu hương vị nam nhân của , "Lúc này cần Thiếu Thần ca ca tới giúp ngươi giải thích nghi hoặc. tại ngươi là Nhất Tinh Linh giả, có biết điểm này chưa?"

      Người này ngay từ lúc mới quen biết, liền bắt đầu tự xưng là Thiếu Thần ca ca.

      Ninh Khanh Khanh có điểm buồn cười, nhưng cảm thấy phản cảm, thu hồi Thất Sắc Liên lại, gật đầu.

      "Trong số các Linh giả Nhất Tinh là hạng sơ cấp nhất, cũng đại biểu ngươi gần như vừa mới đánh thức Võ Linh . Người bình thường khi mà mới triệu hồi ra Võ Linh , thường có linh kỹ. Chỉ Lâm gia các ngươi mới đặc thù chút, có linh kỹ bẩm sinh."



      Chương 48 : Tu luyện linh lực

      Edit : Angelina Yang


      Dương Thiếu Thần nhìn thấy Ninh Khanh Khanh hiểu bất kì điều gì, liền bắt đầu giải thích nghi hoặc.

      "Những người sử dụng linh kỹ, ít nhất là Linh Sĩ. Mà ngươi, với từng ấy linh lực ít ỏi, đương nhiên thể gắng sức duy trì linh kỹ."

      Ninh Khanh Khanh mặc dù hiểu, nhưng mà ngộ tính cao.

      Dương Thiếu Thần vừa , nàng lập tức liền ràng rồi. Linh lực này nghe qua có điểm giống như nội lực của cao thủ võ lâm tại thế giới nàng lúc đầu. Có chiêu thức kia còn chưa đủ, còn phải có nội lực.

      Tựa như chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng kia. Nếu có nội lực hùng hậu để chống đỡ, cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt.

      "Ta đây cần tu luyện như thế nào để làm tăng lên linh lực của mình?" có người nguyện ý giải thích nghi hoặc, Ninh Khanh Khanh cũng khách khí.

      Ban đầu Lâm Bất Vi đưa cho quyển sách kia, chỉ là giới thiệu tình hình của Lâm gia, chứ cũng gì đến phương pháp tu luyện Võ Linh, nàng bây giờ còn cũng biết chút xíu gì đây.

      Dương Thiếu Thần rất nguyện ý chuyện phiếm với Ninh Khanh Khanh, dù sao đối phương chính là người khác phái trong phủ mà hai năm gần đây khó gặp a,

      "Tăng lên linh lực, chính là theo phương hướng gân mạch lưu động để hấp thu linh khí trong thiên địa, loại bỏ những thứ tạp chất sàng lọc tinh hoa, hóa thành cái chính mình sử dụng. Cái này khó, là công pháp cơ bản nhất, phàm là Linh giả, đều học."

      đơn giản mà lần, chứng khó học.

      Ninh Khanh Khanh ghi nhớ, trong lòng suy nghĩ đến chuyện tu luyện linh lực. Dương Thiếu Thần trong chốc lát, bản thân cũng có việc nên liền rồi.

      Nàng thể chờ đợi được, nên dựa theo phương pháp Dương Thiếu Thần , nhắm mắt lại, bắt đầu thông qua phương thức hít thở, hút linh khí trong thiên địa vào trong gân mạch.

      Vào lúc nàng nhắm mắt lại , tất cả mọi thứ chung quanh đều biến thành Hư Vô. Chỉ có linh khí nhè kia trong khí , bắt đầu từng chút chút rót vào trong gân mạch của nàng, lại theo gân mạch của nàng. Linh khí vốn có màu xam xám, sau khi từ từ mất màu sắc ánh sáng mơ hồ, trở nên càng ngày càng là tinh khiết.

      Khi vận hành đến chỗ đan điền, linh khí biến thành màu trắng, rồi bắt đầu xoay tròn quay chung quanh Thất Sắc Liên ở bên trong. Còn tạp khí bị loại trừ ra, lại lần nữa chảy xuôi theo gân mạch , cho đến khi theo hô hấp mà phun ra khỏi thân thể.

      Liền mực tuần hoàn tu luyện như vậy , cho đến Ninh Khanh Khanh nhận thấy được còn sớm , mở mắt ra vừa nhìn, là nửa đêm .

      Vào lúc tu luyện Võ Linh , thời gian trôi qua đúng là rất nhanh.

      Ninh Khanh Khanh chỉ cảm thấy chỗ tay chân có hơi đau nhức, đại khái là lần đầu tiên tu luyện linh khí, còn có chút quen.

      Nàng cũng khẩn cấp, chuyện tu luyện linh lực này, phải lập tức là có thể hoàn thành, cứ phải từng bước .

      Năng lực thân thể thừa nhận , cũng là tương đối quan trọng.

      Nàng nhắm mắt nằm ngủ hồi, lúc lại thức dậy bên ngoài thấy ánh mặt trời sáng lạn .

      Múc nước rửa mặt, thay đổi xiêm y.

      Trước mắt là thân phận làm nha hoàn ở trong vương phủ này , nếu vẫn còn mặc đồ trắng loá tốt lắm.

      Ngoài ra, khi nhìn thấy tên tiện Vương Gia kia mặc bộ đồ trắng, nàng liền có cảm giác muốn mặc đồ trắng mà sao diễn tả nổi.

      Y phục người là tìm được ở trong ngăn tủ, hai bộ trường sam màu lam nhạt mới tinh , phỏng đoán là của nha hoàn trước kia làm việc ở chỗ này lưu lại, vẫn còn rất vừa người.

      Thay đổi xong xiêm y, Ninh Khanh Khanh liền ra khỏi viện.

      Nàng có trí nhớ khá tốt, về phương hướng có loại mẫn cảm trời sinh , nên nhanh chóng liền theo đường cũ đến "Phi Bạch cư."

      Đứng ở trước viện, Ninh Khanh Khanh nhìn kĩ trong chốc lát ba chữ hoành phi. Bút pháp tuân theo quy củ, chỉ có thể câu viết đẹp, có bất cứ râu ria góc cạnh gì, làm cho người ta phải khen câu " phong lưu tùy ý, bút như rồng lượn" linh tinh các loại. Nàng có cảm giác rằng chữ này , cũng phải là do Phượng Phi Bạch kia tự mình viết.

      Nàng cứ thế vào , lúc này mặt trời lúc từ từ nhô lên, tà tà chiếu vào viện. . .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 49 : có đầu bếp
      Edit : Angelina Yang


      Đến khi nàng vào, lúc này mặt trời từ từ nhô lên, tà tà chiếu vào viện. Mặt trời vàng chóe sau khi lộ ra nhuộm vàng cả tầng mây, làm nóc nhà đẹp đẽ tinh xảo bị nhuộm đỏ, ngay cả đình đài trong viện, cũng biến thành màu vàng lóng lánh.

      Trong viện cực kì im lặng, cũng thấy được những người làm việc lặt vặt. Khi Ninh Khanh Khanh vào, lúc này mới phát coi như là bản thân gian phòng của Vương Gia , trang trí cũng rất đơn giản.

      có tráng lệ như phủ Vương Gia trong TV , phong cách rất là cổ xưa phóng khoáng.

      Màu sắc đơn giản, thống nhất màu của đồ dùng trong nhà, phải trắng chính là đen, nhìn thấy rất có cảm giác uy nghiêm lạnh lùng kín đáo. Nhưng mà phàm là người nào hiểu được đánh giá đều biết, đồ đạc trong phòng này so với những thứ trang trí ánh vàng lấp lánh, cần phải quý hơn rất nhiều lần.

      Đây là xa hoa khiêm tốn.

      Trong phòng, Phượng Phi Bạch mặc xiêm y ban ngày, nhuyễn bào trắng tinh rộng thùng thình , tay chống nghiêng nghiêng vào đầu, tựa thành sập êm. Chiếc áo trắng tinh dài rơi xuống dưới sập, kéo dài như mây, khoan thai phóng túng.

      Ánh mắt của có hơi chếch xuống, nhìn vào quyển sách trước mặt.

      Bản thân xem ra chút để ý, tựa như bay bổng mây, có hơi tùy ý, có hơi phóng túng. Chỉ có lúc hai ngón tay lật trang giấy mới làm cho người ta cảm giác được xác chuyên chú đọc sách.

      Vào lúc mở miệng chuyện, mỹ nam làm cho nàng có nhìn hàng trăm hàng ngàn lần cũng ghét a.

      Chỉ là trong bụng bỗng vang lên tiếng sôi òng ọc, kéo nàng trở lại thực tế "Vương Gia, dậy sớm thế."

      Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn nàng "Mặt trời sắp sửa xuống núi , còn sớm cái gì."

      "Vương Gia thế nào ý, mặt trời ràng vẫn còn lên đỉnh đầu đây này!" Ninh Khanh Khanh học xong cách miễn dịch đối với việc độc mồm độc miệng, cười khổ như vậy mà vuốt bụng, "Bụng ta đói rồi."

      "Cho nên?" Phượng Phi Bạch nhìn Ninh Khanh Khanh.

      Ninh Khanh Khanh bảo: "Vậy sai người nhà bếp bưng thức ăn tới ."

      Phượng Phi Bạch thản nhiên : " có đầu bếp."

      "Vương phủ của ngài lớn như vậy mà có đầu bếp?" Ninh Khanh Khanh tin.

      Phượng Phi Bạch đương nhiên mà : " Sau khi ngươi đến , để tiết kiệm chi tiêu trong vương phủ, hôm qua Bổn vương cho đóng gói về nhà ."

      Cái gì gọi là nàng đến đây, liền đuổi đầu bếp rồi?

      "Ta cảm giác được, Vương Gia có khả năng dùng phương thức khác để tiết kiệm chi tiêu!" Ninh Khanh Khanh cắn răng đề nghị.

      "Bổn vương đích xác suy nghĩ lâu. Vốn là muốn giải tán thị vệ, nhưng mà ngươi chỉ với cấp bậc Nhất Tinh Linh Giả thế này cũng có được tác dụng bảo vệ vương phủ. Suy nghĩ lại, cũng chỉ có chức vụ lão Lưu đầu trực đêm và Vương đầu bếp là tương đối thích hợp ngươi."

      Phượng Phi Bạch nhướn mi mắt lên nhìn nàng, lộ ra thấp thoáng nụ cười tự phụ "Bổn vương xác vẫn rất suy nghĩ vì người khác , vẫn còn chọn hộ ngươi công việc tương đối thoải mái."

      Lí do thoái thác thế này, nếu như biết là Vương Gia, Ninh Khanh Khanh vẫn còn ít nhiều tin tưởng. Nên nàng chỉ vào chiếc sập êm bằng gỗ đàn mộc khảm ngọc vừa nhìn liền giá trị xa xỉ dưới người , mặt chút thay đổi mà chậm rãi mở miệng.

      "Vậy cái kia sao?"

      "Vật này xác đáng giá." Phượng Phi Bạch thanh rất , "Nhưng mà sau khi bán nó , Bổn vương nằm nơi nào?"

      " - giường."

      "Đó là chỗ ngủ."

      "Cho nên chính là thế nào cũng phải khiến ta làm đầu bếp nấu ăn sao?" Gân trán Ninh Khanh Khanh giật giật, tiểu vũ trụ thiêu đốt hừng hực . Nhưng mà lập tức liền bị chậu nước lạnh như băng tưới xuống.

      "Ngươi có tiền ra ngoài ăn cơm sao?"

      Người nào đó có tiền , chỉ có thể cầm giỏ rau của vương phủ và năm mươi lượng bạc do vị Vương Gia vô lương cấp, hóa thân thành Tiểu nương tử mua đồ ăn nhà bếp , hậm hực mà ra ngoài phố.

      "Rất keo kiệt , liền cấp năm mươi lượng, còn muốn mua thịt mua cá, vậy còn lại bao nhiêu để bỏ túi riêng?"

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 50 : Muốn cho trứng sao.
      Edit :vĩnh Hoài An
      Beta: yang tỷ (gọi yang tỷ suốt ta quên tên tỷ luôn rồi *mắc cỡ*.)
      "Hừ, hông phải quá keo kiệt rồi sao . Cấp cho nàng năm mươi lượng, còn muốn mua thịt mua cá, vậy nàng còn lại bao nhiêu nước uống chứ?" Ninh Khanh Khanh giọng hừ hừ rồi mới hỏi đường tới chợ, từ chỗ vương phủ tới chợ kia, cũng rất xa.

      Cũng may Ninh Khanh Khanh là vừa đến thế giới này, đối với tất cả mọi thứ đều có cảm giác mới mẻ. Nàng yên lặng đường, mà cũng có cảm giác chán nản. Coi như đây là chuyến du lịch , thuận tiện nhìn cảnh vật chút.

      Lúc nàng vui sướng và thoải mái thưởng thức cùng đánh giá hình hài bàn đầu của kiến trúc cổ đại tiếng cười hân hoan truyền đến từ phía sau.

      "Ơ, đây phải Đại tiểu thư của Lâm gia sao?"

      nam nhân mặc trường sam màu da cam, mái tóc đầu chải đến bóng loáng, vẻ mặt ngả ngớn, gọi Ninh Khanh Khanh.

      Nàng liền đảo mắt quét nhanh qua. Chỉ thấy tên kia gương mặt đỏm đáng, Ninh Khanh Khanh liền xác nhận chính mình nhận ra . Nhưng mà người này thoắt cái đến, nàng nhíu mày, tới làm gì.

      "Phải làm sao?"

      Nam nhân kia nghĩ tới mở mồm chào lại nhận được câu hỏi như vậy, liền ngẩn người. Sau đó lại nở nụ cười càng làm cho người ta buồn nôn thêm, :

      "Lâm đại tiểu thư nhớ ta sao? Chúng ta ở yến hội từng có gặp mặt lần."

      " nhớ ."

      Tên nam nhân này, chút cũng cảm thấy được lời này có cái gì, cười rất nhàng, " nhớ đó là tự nhiên. mỹ nhân tốt, làm cái gì phải bám theo Thất vương gia. Tống Ngọc ta đây, mặc dù cái khác so ra có thể kém với Thất vương gia, nhưng mà tâm ý quan tâm mỹ nhân, cái đó khẳng định là tốt hơn nhiều so với Thất vương gia."

      Meo meo, cái người này, chút khí chất. Lại còn mang tên Tống Ngọc nữa chứ, quả thực là phỉ báng mỹ nam a!

      Ninh Khanh Khanh trong lòng móc trận, trả lời cũng chậm ít. Tên Tống Ngọc kia còn tưởng rằng Ninh Khanh Khanh động tâm.

      Phải biết rằng, ngày hôm đó ở yến hội, nhìn mặt mũi Ninh Khanh Khanh xinh đẹp như vậy liền động tâm, đáy lòng nổi lên tà niệm. Nhưng khi đó nào dám có ý nghĩ khác.

      Lâm gia thiên kim chính là phải gả cho Thất vương gia, nào có biết chuyện lại biến đổi, nàng trở thành nha hoàn.

      Mới vừa rồi ra từ thanh lâu, thấy Ninh Khanh Khanh yên lặng đường, tâm tư phen liền dao động.

      Khuôn mặt nhắn, cái miệng xinh xắn cùng cái mũi thanh tú kia, có thể sánh bằng Lâm Dong Dong mà vóc người còn muốn hấp dẫn hơn.

      Nghe Ninh Khanh Khanh là từ nông thôn đến, tất nhiên có kiến thức gì, nên mới có thể vừa nhìn thấy Thất vương gia liền ngây ngốc cả người. Vậy chỉ cần vừa giở chút thủ đoạn, bảo đảm khiến nàng nhà quê này khăng khăng mực nhào vào lòng .

      Trước mắt liền hành động , hướng tới Ninh Khanh Khanh là mục tiêu chọn "Khinh muội muội, nhìn nàng mặc bộ xiêm y này. Mỹ nhân giống như nàng vậy, sao có thể mặc xiêm y thô kệch như vậy. bằng nàng theo Gia, chỉ cần đêm, nàng muốn cây trâm vàng, Gia liền mua cho nàng cây trâm vàng. Nàng muốn vòng tay ngọc, liền mua cho nàng vòng tay ngọc. . ."

      "Ta đây muốn hái trăng trời cao, ngươi có thể cho ta hay ?" Ninh Khanh Khanh quay sang Tống Ngọc cười tiếng, nụ cười Tống Ngọc càng thêm phơi phới, vội vàng ngừng gật đầu, "Có, có, cục cưng , chỉ cần ngươi nguyện ý cùng Gia qua đêm, Gia có cái gì thể đưa cho ngươi a!" ( E hèm! TN, cần háo sắc cậy chứ!)

      Tống Ngọc càng càng hăng say, móng vuốt liền hướng tới vòng eo nhắn của Ninh Khanh Khanh định sờ soạng.

      Ninh Khanh Khanh trở tay hất cái làn đè lên móng vuốt của . Đôi mắt to hắc bạch phân minh lộ vẻ lạnh lùng "Ta đây , muốn Gia cho hai quả trứng, Gia cũng cho chứ!"

      "Cho, cho" Tống Ngọc theo phản xạ liền gật đầu. Sau đó ý thức được gì đó, lúc này vội lắc đầu " được "

      "Gia, ngươi làm thế nào liền đổi ý nhanh như vậy , ta thích!" Ninh Khanh Khanh vừa dứt tiếng, thân hình vừa chuyển, cú đá đoạn tử tuyệt tôn ( tuyệt tự) liền chuẩn xác bay đến hạ thân của Tống Ngọc.(Khụ, khụ, NKK, nàng quá phúc hắc rồi).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :