1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 39 : Tát tát lại
      Edit : tất cửu



      Đến sau đó Lâm Dong Dong có giãy dụa, nên Lâm Bất Vi vốn có dùng sức kéo nàng, chẳng qua là làm ra vẻ. Đột nhiên Lâm Dong Dong bổ nhào đến trước mặt, Lâm Bất Vi căn bản là có đề phòng, đưa tay kéo lại, nhưng còn chưa kịp.

      "Dong Dong, thể!"

      Ninh Khanh Khanh đối với Lâm Dong Dong sớm có đề phòng, vừa thấy nàng nóng nãy rút kiếm ra, thân thể cũng hành động theo.

      Nếu Lâm Dong Dong dùng linh lực, có lẽ trong thời gian ngắn Ninh Khanh Khanh kịp phòng bị. Nhưng là rất đáng tiếc, Thất Sắc Liên của Lâm gia thuần túy chính là Võ Linh để phụ trợ trị liệu , có lực công kích, cho nên nàng phải rút kiếm.

      Mà cái rút kiếm này, trong nháy mắt làm cho Ninh Khanh Khanh có phân nửa thời gian phản ứng, đầu óc nàng vừa chuyển, chỉ nhàng linh hoạt tránh ra, mà thân thể nghiêng về phía Phượng Phi Bạch nũng nịu kêu:

      "Vương gia, cứu mạng!"

      Lâm Dong Dong mạnh mẽ chuyển qua, mục tiêu trong đáy mắt cũng chỉ có Ninh Khanh Khanh. Ninh Khanh Khanh chợt lóe, mũi nhọn kiếm của nàng cũng nhanh chóng đánh tới,mũi kiếm sáng ngời kia, liền chém về phía Phượng Phi Bạch!

      Trong lòng Lâm Dong Dong cả kinh, biết là chuyện xấu.

      Phượng Phi Bạch thản nhiên liếc mắt cái, ống tay áo trắng như tuyết vung lên, giống như đóa hoa nở rộ, cực kỳ đẹp mắt, cũng cực kỳ ưu nhã, nhưng Lâm Dong Dong giống như gặp phải lực cản vô hình, sau khi đụng vào, lại hung hăng bị đánh văng ra, nặng nề mà té mặt đất, ngụm máu tươi phun ra.

      "Tiểu thư Lâm gia to gan." Phượng Phi Bạch chậm rãi thu hồi ống tay áo, nhàn nhạt liếc Lâm Dong Dong cái, thanh lạnh lùng.

      Lâm Bất Vi nhìn nữ nhi hộc máu, đau lòng vô cùng, lại dám đỡ lên. khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, nhìn về phía Phượng Phi Bạch :

      "Nữ nhi tuổi còn , biết quy củ, thần thay nữ nhi nhận lỗi, xin Thất vương gia tha tội!"

      " biết quy củ cũng phải là Lâm đại nhân." thanh Phượng Phi Bạch rất , nhìn ra tức giận, biểu tình mặt cũng nhàn nhạt nhưng làm cho Lâm Bất Vi run lên, vội vàng qua, cũng quản Lâm Dong Dong còn hộc máu, lôi kéo nàng lại đây,

      "Mau nhận tội với Thất vương gia! "

      Lâm Dong Dong oán hận nhìn Ninh Khanh Khanh, "Ta phải muốn giết Thất vương gia!"

      Lâm Bất Vi có chút hối hận thường ngày rất cưng chìu nữ nhi, lúc này nàng còn như vậy. Ai quản ngươi có phải muốn giết Thất vương gia hay , nhưng ngươi dám chĩa mũi kiếm về phía Thất vương gia, đó chính là muốn chết!

      cắn chặt răng, đánh xuống cái tát, "Ngày thường vi phụ dạy ngươi như thế nào! Ngươi mạo phạm Thất vương gia, còn nhanh nhận lỗi!"

      tát này, đánh kêu rất vang, Lâm Dong Dong ngụm máu tươi trực tiếp phun giữa trung, đả thương càng thêm tổn thương, nhào tới mặt đất.

      Lâm Bất Vi nhìn sang Phượng Phi Bạch, thấy vẻ mặt có nữa phần động dung, trong lòng rất đau, vẫn là tới cầm lấy Lâm Dong Dong : "Còn nhận tội với Thất vương gia, ngươi còn muốn bị đánh sao?"

      Lần này ám chỉ, chính là Lâm Dong Dong vẫn mở miệng, bất đắc dĩ Lâm Bất Vi, lại đánh xuống bạt tai.

      cũng dám làm diễn, vì càng diễn trò, Thất vương gia lại càng ghét.

      Cho nên từng bạt tay đều dùng sức mười phần.

      Nhưng Lâm Dong Dong bình thường rất thông minh, hôm nay làm gì cũng mở miệng xin lỗi, đánh xuống thế này, còn thế nào được!

      ra Lâm Dong Dong phải là nguyện ý xin lỗi, nàng vốn bị ống tay áo của Phượng Phi Bạch đánh bay, bị nội thương, lại vội vàng kịp chuẩn bị nên bị Lâm Bất Vi đánh vào mặt, máu tươi nghẹn ở trong cổ họng, làm sao được!

      Nàng , Lâm Bất Vi cũng chỉ tiếp tục đánh, bộp bộp vài cái, thanh thanh thúy còn giống như chặt thịt heo, chút cũng đau lòng.
      inbeibe thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 41 : Dám ghét bỏ ta
      Edit : Hiền Trúc


      Ngửi cái đóa Thoát Cốt Thủy Phù Dong trong tay, mặc dù bề ngoài xem ra chỉ là bông hoa xinh đẹp chút mà thôi. Nhưng khi hô hấp cái, , Ninh Khanh Khanh lại có thể mơ hồ nhận thấy được, hít vào khí ở gần nó hơi có vi giống.

      "Vật này sai đa!" Ninh Khanh Khanh hít trong chốc lát, rồi mở miệng khen.

      Phượng Phi Bạch vẫn ngừng bước, bóng lưng cao to kia giống như là bóng núi ở Lâm Giang, phong lưu tuấn tú hơn người. lười biếngi hỏi.

      "Ngươi chuẩn bị bịp cái gì đó?"

      Bịp?

      lừa bịp cũng quá đáng.

      Lòng dạ vị Vương Gia độc mồm độc miệng này quả là vô cùng. Những lời mới vừa rồi kia, ràng chính là tới Lâm Bất Vi

      Chuyện ngươi ghét bỏ ta, cho nên mới tìm thiếu nữ thôn trang để thay thế Lâm Dong Dong mà gả cho ta đây, ta biết.

      Đối với vị tiện Vương Gia có lòng độ lượng còn hơn đầu kim mà : dám ghét bỏ ta, ta để ngươi chịu khổ.

      Nếu như biết, hơn nữa Ninh Khanh Khanh mới rồi có thêm chút thiện cảm đối với , nàng liền phủ nhận, "Vốn là muốn trăm vạn lượng bạc."

      Phượng Phi Bạch thản nhiên : "Cho nên ngươi ngu, ta tin."

      "A?" Ninh Khanh Khanh phục, "Ta xuẩn ở đâu?"

      Hai người ra khỏi Lâm phủ, bên ngoài có chiếc xe ngựa . Từ Sách đứng ở bên xe ngựa , sau khi hành lễ với Phượng Phi Bạch , toàn bộ chú ý liền dồn vào vật trong tay Ninh Khanh Khanh.

      "Đây là Thoát Cốt Thủy Phù Dong?"

      "Ừ." Lâm Dong Dong nhìn gương mặt khôi ngô rắn rỏi kia của , giấu nổi kinh ngạc "Làm sao, vật này rất hiếm lạ?"

      Từ Sách nhìn vẻ mặt hiểu của nàng, mới giải thích phen cho nàng về hiệu lực và tác dụng của Thoát Cốt Thủy Phù Dong . Nghe mà ánh mắt Ninh Khanh Khanh lại phải nhìn vài chục vòng bông hoa kia.

      Nàng mặc dù biết vật này trân quý, nhưng nghĩ tới, nó vẫn có khả năng thăng cấp tăng cường khí a!

      "Vậy ngươi , cái này trị giá áng chừng trăm vạn lượng bạc được ?"

      "Gốc Thoát Cốt Thủy Phù Dong ngàn năm , giá trị đâu chỉ trăm vạn lượng như vậy ." Từ Sách tin tưởng lẩm bẩm vài chữ số, rồi nhìn Ninh Khanh Khanh giống như thôn nữ coi hoàng kim là bùn đất "Đây là thực vật có thể gia tốc hấp thu linh lực, tăng cấp bậc lên, vốn là rất ít rồi. Loại ngàn năm trở lên càng là rất hiếm hoi, có bạc cũng chưa chắc mua lại được."

      Bởi vì người khác bán!

      Nghe xong lời Từ Sách , Ninh Khanh Khanh mới biết được chính mình là kiếm được bảo bối gì a!

      Khó trách Phượng Phi Bạch nàng xuẩn a! Chứng là cũng xíu xiu như vậy!

      Nàng nào biết đâu rằng Lâm gia còn bảo bối này nữa a!

      Mắt thấy Phượng Phi Bạch lên xe ngựa, Ninh Khanh Khanh cũng ôm Thoát Cốt Thủy Phù Dong vội tới. Trong xe ngựa trang trí rất đơn giản, chủ đạo màu đen , hoàn toàn sạch chút nếp nhăn. Nó càng làm nổi bật nam nhân áo trắng lười biếng tựa vào bên trong, càng tựa như bông hoa đỉnh núi, trắng tinh kiêu ngạo lạnh lùng.

      Lại vẫn còn có thể dùng màu sắc tương phản để phụ trợ chính mình đây, Ninh Khanh Khanh chắt lưỡi tiếng, mặt cười hì hì :

      "Hì hì, ngày hôm nay lại phải cám ơn ngài nữa rồi! Nếu mà ngài đến, có lẽ ta cũng chỉ có thể cầm chỗ bạc kia, sao có thể lại được thứ tốt như vậy!"

      Phượng Phi Bạch miễn cưỡng mà ngẩng đầu ngước mắt, " phải là của ngươi."

      Nụ cười sung sướng của Ninh Khanh Khanh cứng lại ở mặt, "Đây là cha ta cho ta, tại sao là của ta?"

      "Đây là khổ cực phí cho Bổn vương ra tay vừa rồi ." Phượng Phi Bạch trả lời ngắn gọn .

      Ra tay?

      Ninh Khanh Khanh trong đầu trí nhớ loé sáng lại, rốt cuộc vẫn còn nhớ lúc Lâm Dong Dong rút kiếm, nàng chạy tới núp sau Phượng Phi Bạch người này.

      "Ngài ra tay, ta cũng tránh được mà." Ninh Khanh Khanh nhìn chằm chằm.

      "Nhưng Bổn vương ra tay."

      Đây là lại phải chịu ơn cứu mạng nữa chứ , Ninh Khanh Khanh cau mày, "Ngài phải thích nhất thấy chết mà cứu sao. Lần này ra tay chẳng lẽ chính là vì gốc Thoát Cốt Thủy Phù Dong này?"

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 42 : Thêm đến bảy năm
      Edit : Hiền Trúc




      " phải vậy sao?" Phượng Phi Bạch có hơi nhướn mí mắt , động tác là cao quí như vậy, mà cũng lại khiến cho người ta nghiến răng kèn kẹt đến thế.

      Nàng còn tưởng rằng chính mình có thể kiếm được chút lợi lộc, mượn vị Vương Gia độc mồm độc miệng này trừng trị Lâm Dong Dong trận đây. ra, gió đông phải dễ mượn như vậy. Vừa mới nhảy ra khỏi vũng nước , liền rơi vào vũng nước lớn. cái bẫy chôn vùi cây đại bảo bối của nàng đây!

      "Ngài mới chỉ phẩy tay áo, liền lấy gốc bảo bối này à, ta mặc kệ!" Ninh Khanh Khanh kiên quyết chống cự hành vi cướp bóc tài sản của nàng.

      Phượng Phi Bạch nhìn dáng vẻ nàng y hệt thần giữ của, khóe môi nhếch lên cái, sóng mắt quay vòng mang theo nụ cười thấp thoáng "Nếu như ngươi muốn lấy thân báo đáp, vẫn còn ân cứu mạng, cũng phải là thể suy nghĩ tới."

      Lấy thân trả nợ? Coi như hết!

      Ninh Khanh Khanh suy nghĩ chút, "Vương Gia ngài sớm chỉ là cấp bậc Đại Linh Sư. Nếu muốn bày cái này ở trong phòng, cũng có tác dụng gì."

      "Bổn vương cảm giác được nó trông có vài phần dễ thương, làm vật trang trí gượng gạo có khả năng." Phượng Phi Bạch quay sang liếc mắt nhìn cây Thoát Cốt Thủy Phù Dong kia cái, ánh mắt có chút nhướn lên. Dáng vẻ là vừa mới ngắm nhìn chậu hoa trang trí.

      Mức độ thiện cảm đối với Phượng Phi Bạch lại lần nữa chợt giảm xuống trăm. Ninh Khanh Khanh trừng mắt nhìn Phượng Phi Bạch, chính là cứ muốn lấy làm đồ trang trí, chứ cũng cho nàng!

      Nhìn lại chút bông hoa trong tay, lại suy tính đến cả đời mình.

      Vẫn là cuộc đời quan trọng hơn a!

      Hơn nữa về sau bông hoa này đặt ở trong phòng Phượng Phi Bạch, nàng đến lúc đó liền ở lại trong phòng của nhiều hơn , tranh thủ hấp thu ké chút linh khí, vậy cũng là giống nhau!

      Vẫn còn tiết kiệm cho bản thân công sức tưới nước, bón phân !

      Ninh Khanh Khanh cắn răng, đành phải quyết tâm đặt mạnh nó cái đùi Phượng Phi Bạch "Cho ngươi!"

      Đè chết cái đồ độc mồm độc miệng lòng dạ hẹp hòi nhà ngươi !

      Nàng bận rộn xoay xở hồi lâu, ra chỉ là làm áo cưới cho .

      Phượng Phi Bạch nhướn nhướn mí mắt cao quí kia của mình , lạnh lùng mà liếc nhìn Ninh Khanh Khanh "Ngươi muốn đè chết Bổn vương?"

      Ninh Khanh Khanh bĩu môi, "Mầm họa lưu ngàn năm, có chút lực , đối với thân thể mạnh mẽ của Vương Gia ngài, hẳn là tạo được vết thương có tính trí mạng."

      Phượng Phi Bạch giơ tay lên, nhàng đặt chậu hoa ở đùi sang bên "Còn phục?"

      Ninh Khanh Khanh ôm cánh tay, bất mãn mà hừ hừ, "Sớm biết rằng nếu bông hoa bảo bối phải của chính mình, còn bằng cứ đòi chút bạc."

      "Cầm bạc cũng phải của ngươi."

      "Ngài!" Ninh Khanh Khanh tức tối đến hai má phồng lên "Hoá ra người của ta có cái gì, ngài bóc lột cái đó. Ngài là nhà tư bản gian trá, hơi quá đáng!"

      "Cái gì gọi là nhà tư bản?"

      Ninh Khanh Khanh hừ hừ, đáy lòng có điểm hơi đắc ý. Bị đè nén lâu, vất vả có cơ hội khoe khoang , nàng rất thận trọng " cho ngươi."

      Phượng Phi Bạch thấy vẻ mặt "ngươi muốn hỏi ta hỏi nhanh lên, ta chờ ngươi hỏi ta" kia của nàng. Hàng mi tuấn tú có hơi nhướn lên, dừng ở vị trí ngực nàng.

      "Muốn ta đoạt ngươi, có lẽ lại chờ lớn ."

      "Là bóc lột, phải cướp đoạt!"* Ninh Khanh Khanh tức tối đến hận thể cào cấu trận "Ta ngực , nhưng ta kiêu ngạo, ta là tiết kiệm chút vải vóc cho Thiên Thịnh!"
      * bác tước = bóc lột ; bác = cướp đoạt, lột ra

      thanh du dương của Phượng Phi Bạch cất lên, giọng điệu có vẻ rất là đáng tiếc "Thất vương phủ trái lại thiếu chút tiền mua vải vóc nguyên liệu ấy. Chỉ sợ cả ba năm này mà ngươi vẫn dùng được." ( ách, chê người ta 3 năm nữa vẫn LCD nè)

      Ninh Khanh Khanh kinh ngạc!

      phải kinh ngạc vì Thất vương phủ thiếu tiền, mà là kinh ngạc vì câu cuối cùng kia!

      "Cái gì, ba năm?" Đôi mắt trong veo mở lớn, Ninh Khanh Khanh nhìn "Nhà tư bản" Phượng Phi Bạch, rồi lặp lại lần nữa "Ta đến bên cạnh ngươi làm nha hoàn, phải làm ba năm?"

      "Ngươi cảm giác rằng thời gian quá ngắn?" Phượng Phi Bạch bắt đầu chăm chú suy nghĩ . Xem ra, có thể biết xấu hổ kéo kỳ hạn thêm đến bảy tám năm.
      Last edited: 19/4/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 43 : Tẩm quất chân dài

      Edit : bluerose167

      Mười ba thêm ba, là mười sáu, vẫn còn là thiếu nữ.

      Mười ba thêm bảy, đó là hai mươi tuổi, quá lâu rồi . . .

      Hơn nữa ở lại nơi này bên cạnh vị Vương gia độc mồm độc miệng thêm giây nào nữa, đó đều là dày vò a!

      Ninh Khanh Khanh quơ móng vuốt , khởi động bạc môi, nở nụ cười nịnh nọt.

      ", , Thất vương gia cần suy nghĩ, ba năm, ba năm cũng tốt."

      giỡn, dù sao nàng thích nhất chính là mặt dây chuyền cơ mà.

      Mặt dây chuyền đó vừa đến tay, ai quản ngươi ba năm hay ba năm, nàng liền xách bao quần áo rồi trốn .

      Mí mắt Phượng Phi Bạch giật giật, Ninh Khanh Khanh nhìn cái. Ai nha, nhất thời khống chế tốt, quên rằng tên Vương Gia này ưa thích sạch . Móng vuốt nho lập tức thu hồi, giả vờ giả vịt vỗ vào tay cái.

      "Ngươi Tiểu quỷ này, làm sao vừa nhìn thấy Vương Gia liền nhào tới, đáng đánh!"

      Phượng Phi Bạch nhìn nàng đánh cái kia, có mà giống như vuốt ve hơn. liền chậm rãi mà nhếch khóe miệng cái , như là bị động tác này của nàng khiến cho nghĩ ra cái gì "Cũng cần phải đánh , xuống ."

      "Vương Gia muốn mua vật gì chăng?" Ninh Khanh Khanh cong cong đôi mắt, ân cần hỏi.

      "Thân làm nhà tư bản, lại phải ngồi xe ngựa chung với nha hoàn , hợp." Phượng Phi Bạch thanh tao nhã uể oải, cực kì dễ nghe, hoàn toàn giống như là xua đuổi người xuống xe ngựa.

      rốt cuộc là làm thế nào mà lĩnh hội được tinh hoa của mấy từ ngữ này?

      Ninh Khanh Khanh đối với có loại ghi hận vì vừa hiểu ra được loại cấp bậc mới, hai con mắt sáng lên: "Nào có a. Khanh Khanh ngồi ở đây, phải là việc được ngồi chung cùng Vương Gia. Đường đường vị Vương gia, mà bên cạnh cũng có cái người gọi là nha hoàn hầu hạ sao, khi đó mới gọi là mất mặt nha."

      Nàng mới cần xuống. Chỗ này cách vương phủ còn biết có xa lắm . Thế nhưng nay nàng chỉ có hai cái chân ngắn tũn này, đến lúc đó chạy được hay có gì đáng để ý.

      " có đạo lý."

      Ninh Khanh Khanh gật đầu tựa gà con mổ thóc, "Vương Gia cao kiến."

      Phượng Phi Bạch nhếch khóe miệng lên, chân mày hơi nhướn nhướn "Nếu là giữ lại hầu hạ, vậy liền xoa bóp chân cho Bổn vương ."

      "Bóp chân?" Ninh Khanh Khanh ánh mắt trừng to, nàng có bao giờ từng làm người hầu hạ.

      Phượng Phi Bạch nhìn thấy vẻ mặt tình nguyện của Ninh Khanh Khanh, cuối kéo dài, "Đường đường bên cạnh Vương gia, cũng có người. . ."

      "Vương Gia, xin ngài duỗi bàn chân cao quý ngọc ngà của mình ra!" Ninh Khanh Khanh vung tay áo lên, đến bên người Phượng Phi Bạch, mặt ra nụ cười ân cần, cố gắng đạt đè nén tức giận của mình xuống.

      Bóp chân liền bóp chân, tùy tiện nắn đôi ba cái mà cấu véo, nàng rất am hiểu nghệ thuật mượn gió bẻ măng.

      Phượng Phi Bạch nghe vậy, để chân lên đùi Ninh Khanh Khanh.

      Hảo nặng a!

      Cũng, dài a!

      Ninh Khanh Khanh nhìn chằm chằm đôi chân trước mặt, mặc dù được che bởi chiếc quần trắng, nhưng mà vẫn nhìn ra được, tỉ lệ hoàn hảo nha.

      Úc, xoa bóp, cơ thể vẫn còn rất vững chắc, ấn cái, rất có tính đàn hồi.

      Nàng trong đầu tự chủ được nghĩ đến cảnh đẹp buổi tối ngày hôm đó mình thấy, len lén nhìn người kia lơ mơ ngủ, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra vồng ngực tinh xảo, hõm xương thấp thoáng, giống như có thể rót vào đó đầm nước tinh khiết.

      Những ngón tay kia với đốt xương rất đều đặn, có hơi đặt nghiêng nghiêng, chống ở bên cạnh trán. Mái tóc dài trút xuống như thác nước đen huyền, hòa tan vào làm thể cùng đệm gấm đen tuyền , so với gấm vóc càng thêm sáng bóng.

      Chiếc trường bào trắng tinh trải ra đệm gấm đen tuyền , tựa như là đóa Cao Sơn Tuyết Liên sinh ra trong vực sâu, giữa vũng nước bùn mà vẫn nở rộ tỏa hương thơm. Luồng sáng từ ngoài cửa sổ soi đến, chân mày có vẻ hơi hơi mơ hồ, lại bởi vì ánh nắng vàng kia phác họa ra hình dáng tuyệt mỹ, mà vẽ nên bức họa thế gian.

      Sorry mn nhiều nha, ta post hơi trễ.... ... http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif

      Chương 44 : Đến phủ Thất vương gia

      Edit : maicuc13


      , chính là hình ảnh cho nhân vật chính độc nhất vô nhị.

      Cực phẩm a, là cực phẩm.

      Nụ cười rành rành gian xảo kia đập vào mắt thiếu nữ nào đó ngồi trong xe ngựa, lại thêm đôi mắt nheo nheo cùng với khóe miệng khẽ giần giật. Toàn bộ biểu khuôn mặt đó khiến những người nhìn thấy đều có vài phần phát run tóc gáy.

      Phượng Phi Bạch hơi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt bất động. thanh lạnh như băng phát ra rất thấp từ bạc môi “Khống chế vẻ mặt chút”.

      Nếu thực pho tượng ngồi mở miệng, hoặc là bức họa liền tốt rồi!

      Nhưng vừa mới mở miệng liền phá hư cảnh đẹp!

      Ninh Khanh Khanh liền đàng hoàng thu hồi ánh mắt, phát chính mình để ai đó ngộn nhận rằng nàng là sắc nữ . Mặc dù nàng có nhìn lén nhưng chỉ đơn thuần là thưởng thức và đánh giá mà thôi.

      Phượng Phi Bạch sau khi xong lại bất động, làm khó cho Ninh Khanh Khanh.

      Giờ mớiđén lúc cầm lấy, có thể sờ sờ đôi chân cực dài của mỹ nam , có lẽ khiến nàng hơi chút nhiệt tình hơn.

      Chính là khắc canh giờ sau, cánh tay của nàng còn chút khí lực nào, nàng từ từ thả chậm cánh tay. Ngón tay liền nhấn tùy tiện vài điểm đôi chân dài, xem như xoa bóp.

      " có tí sức lực nào?" Phượng Phi Bạch hơi nhấc chân, kê lên đầu gối của Ninh Khanh Khanh.

      cỗ áp lực cực lớn từ bốn phương hướng đến, giống như là bức tường vô hình chèn ép nàng, cơ hồ nàng thể thốt nên lời.

      Lúc này nàng vẫn thể hiểu, đây có phải là áp lực do chênh lệch linh lực .

      phải chỉ là nghỉ ngơi lúc thôi sao? Sao lại giống như nàng bị hành hạ vậy!

      Vì muốn toàn thân thoải mái, đôi tay Ninh Kanh Kanh lại thể làm gì khác hơn là phải sử dụng sức lực. Khi đó cỗ áp lực kia mới chậm rãi tản , làm nàng thở phào hơi. Nhìn thấy người nào đó với đôi mắt nhắm, dáng vẻ thoải mái hưởng thụ xoa bóp, trong lòng bất bình mà hừ hừ :

      "Vương Gia, ngài lúc trẻ tuổi cường tráng, mệt mỏi xoa bóp tý là tốt rồi. Như thế nào còn muốn xoa bóp lâu như vậy, dường như giống ông lão bị thấp khớp."

      Gia gia của nàng lớn như vậy tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh đấy thôi. Cũng cần để cho nàng xoa bóp.

      Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn thấy nàng mặt mày u oán, khuôn mặt nhắn, vẻ mặt càng cảm thấy thoải mái, "Bổn vương đứng từ trước tới nay coi như là linh hoạt. Chính là mới vừa rồi có người làm chậu hoa rơi trúng đùi Bổn vương, liền gây tổn thương đến gân cốt ."

      Hảo, Ninh Khanh Khanh hiểu ra, cái này lại là nàng tự làm bậy.

      Người này cho tới bây giờ trả thù luôn là đơn giản trực tiếp, là hậu duệ quý tộc hoàng thất chịu nổi dù chỉ chút uất ức.

      Ninh Khanh Khanh cười mà miệng cười, “Vương gia là người đồ sứ, luôn được chiều chuộng rất tốt”

      Phương Phi Bạch nhướn mày “Xem ra cảm giác mới vừa rồi của Khanh Khanh là nhấn quá ?”

      "Sao có thể chứ. Ha hả ha hả."

      "Nụ cười này nghe có vẻ là giả."

      Ninh Khanh Khanh ngước lên khuôn mặt nhắn, liền bày ra nụ cười chân thành rạng rỡ như mùa xuân, khiến Phượng Phi Bạch nhìn nàng như là đứa trẻ sơ sinh cười.

      Phượng Phi Bạch gật đầu hài lòng, lại chợp mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

      Khanh Khanh thực thích dối, lần nữa lại phải bóp chân mạnh hơn. tại nàng mới cảm thấy hai cánh tay đau nhức, biết Thất vương gia có nghĩ ra trò gì để làm khổ nàng nữa đây!

      ....

      Thất vương phủ nằm ở phía nam kinh thành, cửa ra vào so với trong tưởng tượng của Ninh Khanh Khanh sai biệt lắm. Cao lớn, hùng vĩ lộ ra khí thế uy nghiêm của hậu duệ quý tôc hoàng gia, người thường nhìn thấy dám tùy tiện đến gần.

      Điểm đặc biệt nhất ở đây chính là Thất vương phủ này chỉ có tòa nhà, có các tòa nhà khác bao xung quanh, mà tất cả đều là sơn sơn thủy thủy, hoa hoa thảo thảo.

      biết tất cả mọi người là sợ quyền thế vị Vương gia , hay là sợ chính con người này. Tóm lại có lẽ người này lộ ra mùi vị cao ngạo đơn độc với thế gian.

      Ninh Khanh Khanh vào phủ, nhìn trái nhìn phải. Vương phủ quả đúng là vương phủ, cái gì mà to lớn đồ sộ nhưng khi bước vào mới cảm nhận được khí thế này của nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :