1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 36: Nửa đường nảy sinh ý định
      Edit : Jen Con Nýt

      “Lâm Khinh Khinh, ngươi chỉ là món đồ giả, đừng tưởng rằng ngươi chính là tiểu thư Lâm gia, hãy nhìn ta đập nát mặt của ngươi nè!” Lâm Dong Dong chờ ở chỗ này để đối phó Ninh Khanh Khanh. Nay nhìn thấy nàng thèm để ý đến mình, liền đưa tay lên đánh vào mặt nàng.

      Ninh Khanh Khanh ngay lập tức giơ tay lên, tay giữ lấy tay ả, tay còn lại kiên định tát lên mặt ả ta khiến má đỏ bừng.

      Mặc dù Lâm Dong Dong là Nhị Tinh Linh Sĩ, thế nhưng Võ Linh chỉ là thuần hệ chữa phụ trợ. Nếu như đấu tay đôi, với thân thủ của nàng ta, muốn chạm vào Ninh Khanh Khanh, điều đó tuyệt đối thể nào.

      “Ngươi lại dám đánh ta!” Lâm Dong Dong thét chói tai, lấy tay che mặt, trong mắt dấu được kinh ngạc và đau đớn. Ở trong mắt nàng ta, Ninh Khanh Khanh chính là kẻ khất cái. Mà khất cái , như thế nào lại dám đánh nàng đây?

      “ Lâm Khinh Khinh, ngươi sao có thể dám đánh Dong Dong!” Lâm Bát Vi nghe được người hầu Khanh Khanh thu thập đồ muốn bỏ , chạy đến liền thấy màn Dong Dong bị đánh.

      “Chỉ cho phép ngươi đánh ta?” Ninh Khanh Khanh thản nhiên hỏi ngược lại. Từ đến lớn, gia gia đều động tới nàng.

      Lâm Dong Dong bị đánh, can tâm, nhìn thấy Lâm Bất Vi chạy đến đây, càng muốn chạy đến nắm lấy khuôn mặt nàng.

      Ninh Khanh Khanh cũng nhúc nhích, dứng yên tại chỗ vươn cổ lắc lắc trước mặt nàng ta mà đầy khinh bỉ: “Ngươi đánh ta a, ngươi tốt nhất nên đánh chết ta, như vậy bệ hạ lập tức liền chỉ định hôn lễ cho ngươi, gả ngươi cho Thất vương gia kia!”

      Lâm Bất Vi nghe vậy, lập tức kéo lấy tay Lâm Dong Dong khiến cho nàng phẫn nội, hét lớn: “Cha, người thấy ả ta đánh con sao?”

      “Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Thất vương gia?” Lâm Bất Vi nhướn mày, giọng điệu nặng nề.

      Lâm Dong Dong tức đến khuôn mặt đỏ rần, tay bị Lâm Bất Vi gắt gao nắm lấy, muốn cử động cũng được, Lâm Bất Vi mới quay đầu nhìn sang Ninh Khanh Khanh, nhớ ra chuyện yến hội này.

      Nếu lúc ấy là phải Thất vương gia mở miệng Thiện Thịnh Đế cũng có ý định chọn nàng. Trước mắt lại thấy nàng đánh Dong Dong, sắc mặt trở nên càng khó coi …

      “Lâm Khinh Khinh, hôm nay ngươi thừa lúc có mặt mọi người, lấy trâm gài tóc của Dong Dong làm xổ tóc, đây là ngươi làm đúng.”

      Còn đến cái này.

      Ninh Khanh Khanh nhìn Lâm Bất Vi, khoé miệng cong lên cái, cười lạnh : “Lâm đại nhân, ngài làm người cũng nên bá đạo như vậy a. Ngươi tìm ta trở về chinh là muốn ta thay Dong Dong chịu chết. Thế nhưng cũng vẫn cho phép ta lấy cái trâm gài tóc của nàng ta, hỏi ta trút giận vào đâu?”

      Lâm Bất Vi trong lòng giật nảy lên cái. khiến cho mọi ngươi trong phủ, dưới ai cũng lừa gạt về lời nguyền của Thất vương gia, mà cũng có tiết lộ chút xíu nào về hôn , ngờ được Lâm Khanh Khanh biết!

      Nhưng mặt dường như thay đổi, vẫn cố gắng giải thích:” Khinh Khinh, ngươi từ đâu nghe được tin tức này, cái gì mà chịu chết, đó chỉ là hôn nửa đường nảy sinh ý định mà thôi!”

      “Phải chăng có phải là nửa đường nảy sinh ý định hay , chính bản thân đại nhân hiểu .” Ninh Khanh Khanh cười lạnh , “Có chút dối trá liền cần nữa!”

      Lâm Bất Vi đáp lại, tất nhiên chính là chấp nhận chuyện này. Mà cũng lại trưng ra gương mặt người cha hiền nữa, chỉ lạnh nhạt :

      như vậy liền ràng . Cho dù thế nào, tại ngươi mang danh tiếng Lâm gia nữ nhi ta. Khi đến trong phủ Thất vương gia, cẩn thận chú ý hầu hạ Hâu vương gia, mau chóng dụ dỗ Vương gia lấy ngươi vào phòng!”

      “ Thế nào, sợ ta hầu hạ tốt, bệ hạ muốn đem Lâm Dong Dong gả trước sao?” Nhìn thấy sắc mặt Lâm Bất Vi trong nháy mắt liền thay đổi, Ninh Khanh Khanh chắc chắn đối với bản thân mình là có tình cảm,. Dù sao nàng đến Thất vương gia, sau khi nàng lấy lại được mặt dây chuyền, nàng cũng tính toán quay trở lại Lâm phủ.

      Ninh Khanh Khanh đảo mắt vòng, nhướn mày cười tiếng.

      “ Hì hì, Lâm đại nhân có lòng chăm sóc bảo vệ cho nữ nhi của mình, ta có thể thông cảm. Nhưng mà có thể hầu hạ tốt hay , cái này đại nhân phải có thành ý… "

      Chương 37 : thể cho
      Edit : be ngok


      Vừa , ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái còn chà xát, vẻ mặt giống như muốn :"Ngươi biết".

      Lâm Dong Dong ánh mắt nén giận, mở miệng: "Ngươi còn muốn gì nữa đây ?"

      "Muội muội đừng như vậy. So với từ muốn này, ta lại thấy thích hai chữ “ giao dịch” hơn ." Nụ cười gương mặt xinh đẹp của Ninh Khanh Khanh thấp thoáng, dáng vẻ muốn gian trá tới đâu liền có tới đó.

      Lâm phủ muốn lợi dụng nàng, nàng cũng phải quả hồng mềm để họ muốn làm gì làm.

      Lâm Bất Vi nhìn thấy nụ cười mặt nàng, đặc biệt ánh mắt kia, trong suốt tỏa sáng, trong lòng đột nhiên giật mình. Đôi mắt khôn khéo như vậy, giống đôi mắt của thiếu nữ mười ba tuổi chút nào. Trước mắt nếu như đáp ứng nàng, biết đâu lại nảy sinh ra vấn đề gì bất trắc. Suy nghĩ hồi liền mở miệng :

      "Ngươi là nữ nhi của Lâm gia, Thất vương phủ cũng phải cầm theo vài thứ. Ta cho ngươi vạn lượng bạc, cũng đủ cho ngươi sung túc cả đời rồi."

      vạn lượng ? Sáng nay nàng cũng hỏi qua Hoàng Oanh mới biết, lượng bạc tương đương mười khối nhuyễn muội tệ, cũng chính là mười vạn đồng tiền.

      Con số này, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận .

      Nhưng mà Ninh Khanh Khanh biết, Lâm Bất Vi loại người luôn suy nghĩ kĩ càng mọi việc, bây giờ lại dễ dàng ra điều kiện như vậy, khẳng định là có điều bất thường!

      "Chỉ vạn lượng bạc mà cũng đòi đuổi ta ? Ai nha, xem ra giá trị con ngươi tại trong lòng ngươi cũng chỉ đến thế thôi?" Hàng mi nhếch lên, Ninh Khanh Khanh cợt nhả, giọng tràn ngập khinh thường.

      " vạn lượng bạc ngươi còn chưa thấy đủ sao?" Lâm Dong Dong giậm chân giận dữ. vạn lượng là tiền tiêu vặt hai năm của nàng đấy !!!

      Lâm Bất Vi híp mắt, lạnh lung đáp.

      ”Nhiều lúc, làm người cũng nên có lòng tham. . ."

      Lòng tham?

      Nếu như nàng biết, và Phượng Phi Bạch cấu kết khiến tiện Vương Gia rắp tâm chỉnh nàng, biến nàng thành nha hoàn, chừng tại nàng cũng bị ban hôn lập gia đình rồi .

      Lời nguyền gì gì đó, ngộ nhỡ là , đó chính là cái mạng đây!

      Mười vạn đồng tiền mua cái mạng, nàng- Ninh Khanh Khanh so với cái giá này còn giá trị hơn nhiều.

      Trào phúng cong môi, Lâm Khanh Khanh bâng quơ đáp. "Lâm đại nhân, dù gì ngươi cũng coi như là cha ta ! Cầm đồ ra khỏi cửa cũng phải có chút mặt mũi. Làm người, nên chi ra cái gì phải chi, nên vì cái lợi trước mắt mà mất những thứ quý giá, ngươi có đúng ?"

      Lâm Bất Vi biết, hôm nay mất chút đồ nên việc, liền dứt khoát câu: " ra cầu của ngươi!"

      Ai nha, đáp ứng rồi…để nàng tính toán chút, rốt cuộc là cần bao nhiêu đây? năm mươi vạn lượng, hay trăm vạn lượng thích hợp nhỉ.

      trăm vạn lượng là ngàn vạn nhuyễn muội tệ, mà lúc này giá nhà cũng khá rẻ, đợi nàng thoát khỏi tên tiện Vương Gia kia mua mấy căn, mỗi ngày thay đổi ở chỗ, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng hưng phấn đến kích động rồi này!

      "Ồ, xem ra ta đến đúng lúc."

      Trong lúc Ninh Khanh Khanh còn mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp, giọng cợt nhả bỗng đâu chen vào. Nàng nhíu nhíu mày cái, ngoáy ngoáy lỗ tai. chẳng được tích gì, bị tiện Vương Gia kia ám quẻ, ngay cả khi ở Lâm gia mà vẫn còn nghe được thanh của .

      "Thất vương gia, ngài có việc gì mà đến đây vậy???”

      Cho đến khi trông thấy Lâm Bất Vi hành lễ, Ninh Khanh Khanh mới phát , đây phải ảo giác, mà là Phượng Phi Bạch đến đây rồi.

      Phượng Phi Bạch chậm rãi tới bên người Ninh Khanh Khanh, bóng dáng cao lớn che ánh sáng mặt trời, tay áo rộng tuyết bào thêu bách hoa bay trong gió giống như đám mây Hoa Hải Lý, vô song tuấn tú hơn người.

      Ninh Khanh Khanh đứng dưới bóng của , lập tức cảm giác bị mây đen bao phủ, khóe miệng giật giật, lặp lại cách cứng nhắc.

      "Thất vương gia, ngài có việc gì mà đến đây vậy???"

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 37 : thể cho
      Edit : be ngok


      Vừa , ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái còn chà xát, vẻ mặt giống như muốn :"Ngươi biết".

      Lâm Dong Dong ánh mắt nén giận, mở miệng: "Ngươi còn muốn gì nữa đây ?"

      "Muội muội đừng như vậy. So với từ muốn này, ta lại thấy thích hai chữ “ giao dịch” hơn ." Nụ cười gương mặt xinh đẹp của Ninh Khanh Khanh thấp thoáng, dáng vẻ muốn gian trá tới đâu liền có tới đó.

      Lâm phủ muốn lợi dụng nàng, nàng cũng phải quả hồng mềm để họ muốn làm gì làm.

      Lâm Bất Vi nhìn thấy nụ cười mặt nàng, đặc biệt ánh mắt kia, trong suốt tỏa sáng, trong lòng đột nhiên giật mình. Đôi mắt khôn khéo như vậy, giống đôi mắt của thiếu nữ mười ba tuổi chút nào. Trước mắt nếu như đáp ứng nàng, biết đâu lại nảy sinh ra vấn đề gì bất trắc. Suy nghĩ hồi liền mở miệng :

      "Ngươi là nữ nhi của Lâm gia, Thất vương phủ cũng phải cầm theo vài thứ. Ta cho ngươi vạn lượng bạc, cũng đủ cho ngươi sung túc cả đời rồi."

      vạn lượng ? Sáng nay nàng cũng hỏi qua Hoàng Oanh mới biết, lượng bạc tương đương mười khối nhuyễn muội tệ, cũng chính là mười vạn đồng tiền.

      Con số này, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận .

      Nhưng mà Ninh Khanh Khanh biết, Lâm Bất Vi loại người luôn suy nghĩ kĩ càng mọi việc, bây giờ lại dễ dàng ra điều kiện như vậy, khẳng định là có điều bất thường!

      "Chỉ vạn lượng bạc mà cũng đòi đuổi ta ? Ai nha, xem ra giá trị con ngươi tại trong lòng ngươi cũng chỉ đến thế thôi?" Hàng mi nhếch lên, Ninh Khanh Khanh cợt nhả, giọng tràn ngập khinh thường.

      " vạn lượng bạc ngươi còn chưa thấy đủ sao?" Lâm Dong Dong giậm chân giận dữ. vạn lượng là tiền tiêu vặt hai năm của nàng đấy !!!

      Lâm Bất Vi híp mắt, lạnh lung đáp.

      ”Nhiều lúc, làm người cũng nên có lòng tham. . ."

      Lòng tham?

      Nếu như nàng biết, và Phượng Phi Bạch cấu kết khiến tiện Vương Gia rắp tâm chỉnh nàng, biến nàng thành nha hoàn, chừng tại nàng cũng bị ban hôn lập gia đình rồi .

      Lời nguyền gì gì đó, ngộ nhỡ là , đó chính là cái mạng đây!

      Mười vạn đồng tiền mua cái mạng, nàng- Ninh Khanh Khanh so với cái giá này còn giá trị hơn nhiều.

      Trào phúng cong môi, Lâm Khanh Khanh bâng quơ đáp. "Lâm đại nhân, dù gì ngươi cũng coi như là cha ta ! Cầm đồ ra khỏi cửa cũng phải có chút mặt mũi. Làm người, nên chi ra cái gì phải chi, nên vì cái lợi trước mắt mà mất những thứ quý giá, ngươi có đúng ?"

      Lâm Bất Vi biết, hôm nay mất chút đồ nên việc, liền dứt khoát câu: " ra cầu của ngươi!"

      Ai nha, đáp ứng rồi…để nàng tính toán chút, rốt cuộc là cần bao nhiêu đây? năm mươi vạn lượng, hay trăm vạn lượng thích hợp nhỉ.

      trăm vạn lượng là ngàn vạn nhuyễn muội tệ, mà lúc này giá nhà cũng khá rẻ, đợi nàng thoát khỏi tên tiện Vương Gia kia mua mấy căn, mỗi ngày thay đổi ở chỗ, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng hưng phấn đến kích động rồi này!

      "Ồ, xem ra ta đến đúng lúc."

      Trong lúc Ninh Khanh Khanh còn mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp, giọng cợt nhả bỗng đâu chen vào. Nàng nhíu nhíu mày cái, ngoáy ngoáy lỗ tai. chẳng được tích gì, bị tiện Vương Gia kia ám quẻ, ngay cả khi ở Lâm gia mà vẫn còn nghe được thanh của .

      "Thất vương gia, ngài có việc gì mà đến đây vậy???”

      Cho đến khi trông thấy Lâm Bất Vi hành lễ, Ninh Khanh Khanh mới phát , đây phải ảo giác, mà là Phượng Phi Bạch đến đây rồi.

      Phượng Phi Bạch chậm rãi tới bên người Ninh Khanh Khanh, bóng dáng cao lớn che ánh sáng mặt trời, tay áo rộng tuyết bào thêu bách hoa bay trong gió giống như đám mây Hoa Hải Lý, vô song tuấn tú hơn người.

      Ninh Khanh Khanh đứng dưới bóng của , lập tức cảm giác bị mây đen bao phủ, khóe miệng giật giật, lặp lại cách cứng nhắc.

      "Thất vương gia, ngài có việc gì mà đến đây vậy???"

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 38 : Muốn bảo bối
      Edit : Angelina Yang

      Phượng Phi Bạch quay đầu nhìn Ninh Khanh Khanh, thanh có chút lo lắng, "Nếu như đến đuợc chỗ Bổn vương , hoặc nếu là nhầm cửa, làm sao bây giờ?"

      "Ta đâu có ngốc như vậy." Thất vương phủ lớn như thế, tùy tiện tìm nguời bất kì hỏi chút cũng có thể đến a.

      Phượng Phi Bạch nhìn chăm chú vào hai mắt nàng " , Bổn vương tin."

      ". . ." Ninh Khanh Khanh cắn răng, dứt khoát để ý tới , nhìn về phía Lâm Bất Vi mà : "Cha con muốn cái gì, liền cho con cái đó, đúng [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :