1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 29 : Thô bỉ vô lễ

      Edit: Thu susu

      Dưới đáy lòng Ninh Khanh Khanh lập tức sinh ra cơn tức giận, phải bởi vì bị lừa gạt, mà là đáng để thay thế cho Lâm Khinh Khinh đích thực!

      Bị nhét vào nhà quê thôn trang ở mình cho tới bây giờ mới trở lại kinh thành, nàng đại khái cho là chính mình là được cha mẹ đón nhận trở về. Ai biết chỉ là vì gả thay, vì thế mạng cho Lâm Dong Dong tìm chết!

      Trong lòng phẫn nộ, trước mắt cũng thể như vậy trực tiếp ra.

      Thiên Thịnh Đế là sớm có quyết định này, coi như nàng chính mình là bị gả thay, ở trong mắt Thiên Thịnh Đế , nàng vẫn là Lâm gia nữ nhi, vậy cũng là bình thường!

      Đừng muốn gả thay, coi như phải gả thay, nàng cũng muốn gả cho tên Vương Gia đê tiện!

      Nhất định phải mau nghĩ biện pháp!

      Thiên Thịnh Đế vừa nghe có hôn phối, liền "Đây là ông trời tác hợp cho, Phi Bạch sớm hơn đến tuổi hôn phối, trẫm thấy Lâm Khinh Khinh tệ."

      "Oa! Cha, ta có khả năng làm Vương phi sao?" Ninh Khanh Khanh vẻ mặt niềm vui bất ngờ ngẩng đầu, trong đôi mắt đều tràn ngập ánh sáng, "Bàn Chu thím chính là , làm Vương phi đeo đồ trang sức, vô cùng xa hoa, bữa có khả năng ăn hơn trăm món ăn!"

      Thiên Thịnh Đế liền dừng lại những lời cần , nhìn Ninh Khanh Khanh mà thu lại nụ cười .

      Lâm Bất Vi bất chợt nên kịp đề phòng nàng đột nhiên chuyện, cảm thấy thất lễ, quay đầu sang khiển trách Ninh Khanh Khanh: "Khinh Khinh, thể bậy bạ."

      Ninh Khanh Khanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức co rúm người lại, làm ra vẻ tiểu tức phụ "Vâng, cha, con biết, người phải mặc bộ đồ trắng, giả bộ thục nữ , bệ hạ nhất định thích con, mới có thể khiến con làm Vương phi."

      thanh của nàng tính là lớn, chỉ như nho với Lâm Bất Vi.

      Nhưng mà nơi này cực kì trống trải, thanh của nàng cũng coi là , cho nên người chung quanh đều nghe được đầy đủ ràng, sót từ nào.

      Mới vừa rồi nhìn thấy Lâm Khinh Khinh này vẫn còn ngoan ngoãn đứng đắn, trang điểm đúng mực, đột nhiên phen biến thành như vậy, còn tưởng rằng xảy ra biến cố gì.

      ra là từ nông thôn đến, rất hiểu lễ tiết. Lâm Bất Vi cũng là đủ can đảm, xúi giục nữ nhi giả dạng làm dáng vẻ thục nữ , để gả cho Thất vương gia.

      Thất vương gia coi như là có lời nguyền tại thân, cũng tìm đến nàng - nữ nhân thô tục tới mức này.

      Lâm Bất Vi cảm nhận được từ chung quanh phóng tới ánh mắt khinh thường , mặt dày như tường thành đều phải mất sạch, cắn răng : "Khinh Khinh, vi phụ có lúc nào với con như vậy . Con có là Vương phi hay , cái đó chỉ bệ hạ mới có thể quyết định. Còn mau đến trước bệ hạ nhận lỗi?"

      Ninh Khanh Khanh làm ra vẻ như con hiểu, liền quay sang khom người thấp với Thiên Thịnh Đế "Bệ hạ, cha ta nhận lỗi với ngươi, ngươi liền cho ta làm Vương phi, phải chăng là vậy?"

      Ánh mắt của nàng sáng ngời sáng lên, nhìn Thiên Thịnh Đế giống như là thấy được tảng thịt béo, tràn ngập tham lam và khát vọng.

      Thiên Thịnh Đế chau chau hàng mi, Hoàng Hậu ở bên cạnh cũng nhíu chân mày, hạ giọng : "Bệ hạ, nữ nhân kia thô tục vô lễ đến như vậy, nếu ban hôn cho Phi Bạch, là có nhục cho thân phận hoàng gia chúng ta ?”

      Nhìn vẻ mặt của Thiên Thịnh Đế, Lâm Bất Vi biết là ghét bỏ Lâm Khinh Khinh rồi. Nếu ngộ nhỡ thay đổi chủ ý, lại muốn ban hôn cho Lâm Dong Dong đây, lập tức :

      "Bệ hạ, tiểu nữ mới từ nhà quê trở về, về cấp bậc lễ nghĩa còn chưa được chu toàn trọn vẹn. Sau này thần nhất định để cho người ta dạy lễ nghi tốt cho nàng , để cho nàng trở thành tiểu thư đoan chính khuê các."

      Ý tứ này chính là đừng xem nàng tại thô lỗ, cứ dạy hồi liền biến tốt.

      Thiên Thịnh Đế cũng thể liền cứ như vậy mà làm mất mặt mũi Lâm Bất Vi, dù sao sớm cho qua cơn tức tối rồi, vì vậy khoát khoát tay : "Trước cứ ngồi vào vị trí ."

      Lâm Bất Vi biết ý tứ của Thiên Thịnh Đế là nhìn hồi nữa. Lão liền giơ tay lên lau mồ hôi, dẫn Lâm Khinh Khinh ngồi xuống ghế

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 30 : giống người thường
      Edit : Vĩnh Hoài An
      Beta : Angelina Yang


      Lâm Dong Dong hướng tới Ninh Khanh Khanh hừ tiếng, ghét bỏ mà nhích xa nàng chút, rồi mắng: " mất mặt, biết xấu hổ!"

      Lâm Bất Vi cau mày , "Dong Dong, thể thất lễ."

      Nếu là chỉ tới tham gia yến hội, Ninh Khanh Khanh nghe như thế, còn có thể cho là Lâm Bất Vi đối với nữ nhi này có chút tình cảm. Nhưng biết tận dưới đáy lòng bọn họ, làm sao có thể chịu được hạng người giả vờ giả vịt kia.

      Mắng nàng, muốn trắng trợn như vậy mà mắng?

      Nhìn thấy dưới đài cha con Lâm gia ngồi vào tiệc, coi như việc tố cáo này xong, Thiên Thịnh Đế muốn truyền buổi tiệc bắt đầu. Nhưng còn chưa mở miệng, chợt nghe đến tiếng ,

      "Muội muội, sau này ta là Vương phi, cây trâm vàng này ngươi vẫn còn mang cái gì, đưa ta nhanh lên chút!"

      thanh trong trẻo phát ra, mà chung quanh lại cực kỳ im lặng, lập tức thu hút lực chú ý của tất cả người.

      Chỉ thấy Lâm gia tiểu thư mới tới dùng tay rút cây trâm đầu Lâm Dong Dong xuống. Lâm Dong Dong kia vốn dĩ búi tóc tinh xảo phức tạp, trong nháy mắt bùng cái, xấp dầy tóc trút xuống, phủ lên mặt nàng vốn được trang điểm tinh xảo. Giống như vừa bị người đánh trông rất chật vật.

      Những thiên kim trong ngày thường hợp nhau với Lâm Dong Dong , thấy nàng gặp phải dạng này, đều chút nào che dấu nở nụ cười, lập tức hi hi ha ha ngừng.

      "Ai nha, Lâm Dong Dong, để chúng ta nhìn chút, ngươi tết bui tóc như thế này, phải chăng là mẫu mới nhất thịnh hành của Kinh thành a!"

      người thiếu nữ mặc váy dài Bách Điệp (trăm bướm) màu vàng sẫm che miệng cười , nàng dung mạo đáng , hàng mi thanh tú, miệng như đào chớm nở, làn da trắng nõn. Trong lúc đôi mắt mị phối hợp khẽ chớp, mang theo chút nắng tinh nghịch lại đặc biệt kiều diễm, mặc dù xuất giữa đông đảo thiên kim, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.

      Nàng chính là giống như Lâm Dong Dong, khắp Kinh thành đều nổi danh Đại mỹ nhân, Dương Mộng Đình.

      Trong ngày thường hai người vẫn ưa thích so sánh cao thấp, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội Lâm Dong Dong bị bêu xấu, nàng sao có thể bỏ qua cơ hội này mà đến chế nhạo.

      Lâm Dong Dong bình thường trước mặt người khác đều mực duy trì cho mình hình tượng hoàn mỹ, cho tới bây giờ như vậy là mất mặt quá. Nay lại bị hồi trào phúng như vậy , mặt lập tức đỏ bừng, giơ tay lên đỡ lấy búi tóc của mình, đối với Lâm Khinh Khinh ^ cắn răng mắng:

      "Ngươi cái...này. . . A. . ."

      Nàng câu "Hàng giả" còn kịp ra, liền bị Lâm phu nhân hung hăng nhéo cái, lời liền nuốt trong cổ họng.

      "Nương!" Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Lâm phu nhân, Lâm phu nhân nghiêm túc nhìn nàng, lắc đầu, ngàn vạn lần thể mở miệng.

      Lâm Dong Dong bị làm cho chật vật như vậy, lại câu cũng thể , hận đến mức hàm răng cắn chặt vào nhau, đôi môi cũng được cắn đến mức rướm máu.

      Bởi vì nàng Ninh Khanh Khanh là hàng giả, phạm vào tội lớn khi quân.

      Lâm Bất Vi may mắn có phu nhân nhắc nhở kịp thời, nếu hôm nay biết gặp phải họa lớn gì.

      có hơi hối hận, tối hôm qua tiếp xúc phen, Lâm Khinh Khinh này vẫn còn mang vẻ ngoan ngoãn, nào có biết là người thô bỉ như vậy.

      Chỉ trách thời gian quá gấp, còn kịp nữa nếu hảo hảo mà giáo huấn nàng tốt.

      "Nữ nhi của Lâm đại nhân, quả giống người thường a." Cố đại nhân ngồi ở bên cạnh, bình thường hợp tí nào cùng Lâm Bất Vi , tại đương nhiên là muốn lên tiếng chế giễu trào phúng a.

      "Đó là đương nhiên!" Ninh Khanh Khanh cầm cây trâm cứ như thế cắm vào đầu mình, vẻ mặt kiêu ngạo "Mới rồi bệ hạ đều ta và Thất vương gia là ông trời tác hợp cho, ta là muốn làm Vương phi , đương nhiên giống người thường!"

      Nếu như chuyện tình trước đây, Thiên Thịnh Đế vẫn còn tính toán nhịn lời chút. tại thấy động tác Ninh Khanh Khanh rút cây trâm của Lâm Dong Dong, cố gắng cắm cây trâm vào đầu mình, chứng là nhịn nổi nữa, hôn nhân này là ngài tính toán ban ra nữa.

      Ninh Khanh Khanh nhìn cái bộ dáng kia của Thiên Thịnh Đế, biết ban hôn là bị thất bại, đáy lòng đắc ý dào dạt. Dáng vẻ thô tục như vậy, Hoàng thượng làm thế nào có thể chịu được?

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 31 : Mặt dây chuyền của nàng.
      Edit : Vĩnh Hoài An
      Beta : Angelina Yang

      "Lâm Khinh Khinh, ngươi vì muốn hấp dẫn ánh mắt của Bổn vương, là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a!"

      Liền ở trong bầu khí căng thẳng này, thanh Phượng Phi Bạch chậm rì rì mà nhàn hạ vang lên, nhếch mép cười mỉm, vẫn dạng hoàn toàn lạnh lùng như trước. Ngón tay khẽ mân mê nhàng chén ngọc , đôi mắt nheo nheo nhìn Ninh Khanh Khanh. Tư thế thanh tao, khiến cho người ta tự chủ được mà bị hấp dẫn.

      Chính là Ninh Khanh Khanh chỉ nghĩ muốn băm vằm ra. Người này vừa mới mở miệng, tuyệt đối có chuyện tốt. Tinh thần nàng trong nháy mắt căng thẳng cao độ, để ngăn chặn lại rơi vào bẫy rập gì.

      "Tất cả điều này đều phát ra từ nội tâm ta, có nửa điểm giả dối."

      "Phải ? Ngươi tự nhiên như vậy, là khiến Bổn vương nhìn tâm tình kích động, tay cũng nhịn được run run."

      Phượng Phi Bạch hướng cho Ninh Khanh Khanh nhìn về chỗ đó, trong mắt lộ ra ánh sáng dập dờn. vẻ thản nhiên hờ hững dấu ở trong đó, nụ cười như có như . Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm, tâm tình ngươi kích động như thế, trước tiên là kích động đến run chân tay , sau đó kích động cho ngươi động kinh là tốt nhất.

      Có điều ngay lập tức, nàng mong muốn nhất là Phượng Phi Bạch có lẽ nên động đậy .

      Bởi vì ngón tay vừa hơi động cái, mặt dây chuyền liền lấp ló ở giữa ngón cái và ngón trỏ của .

      Mặt dây chuyền của nàng!

      Ninh Khanh Khanh trừng mắt nhìn Phượng Phi Bạch, người kia vậy mà vẫn cười thản nhiên được, nụ cười hồn nhiên vô cùng, nhìn ra ít ý uy hiếp cùng địch ý nào, chỉ là ngón tay lại tiết lộ căng thẳng.

      Hít hơi sâu, Ninh Khanh Khanh nhắm chặt mắt mình, lại mở mắt ra, đôi mắt sáng chỉ có thần sắc ngượng mộ, nàng kiều, xấu hổ mà mở miệng,

      "Thất vương gia là có đôi mắt tinh đời. Tiểu nữ quả là bởi vì ái mộ vương gia, nhưng mãi được Vương Gia chú ý. Nên mới thể làm vài động tác khác với trong ngày thường. Để khiến cho Vương Gia chú ý."

      Thiên Thịnh Đế nhìn khí chất Ninh Khanh Khanh đột nhiên thay đổi, có điểm phản ứng kịp.

      tại người trẻ tuổi, đều là phong cách như thế này sao?

      Lâm Bất Vi ánh mắt cũng có chút kinh ngạc, Lâm Khinh Khinh và Thất vương gia sớm quen biết?

      Phượng Phi Bạch nắm mặt dây chuyền trong tay chỉ quay tròn mà còn xoay quanh, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập hoài nghi, " phải chính là ngươi vừa mới những động tác này là tự nhiên phát ra từ tận đáy lòng sao?"

      Ninh Khanh Khanh rất sợ xảy tay a, nên mở miệng nhanh chóng đáp "Đâu có đâu có. Đó là bởi vì ta dù sao cũng là thiếu nữ, tương đối thẹn thùng, vốn tưởng rằng có khả năng che dấu trước đây. Nào ngờ tới Thất vương gia thông minh như vậy lại nhìn xa trông rộng, có hai, thông minh tuyệt luân, liếc mắt, a, , chỉ dùng nửa con mắt liền xem thấu che dấu của ta. Dưới ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngài, ta liền hề che dấu nữa, thản nhiên thừa nhận!"( Dùng thành ngữ rất tốt nhưng ta rất tốt a)

      "Thành ngữ dùng sai." Phượng Phi Bạch khen ngợi gật đầu, nhàng mà : "Chính là nên bảo nhiều ưu điểm như vậy của Bổn vương đều lúc mà bại lộ trước mặt người khác, hơi chút khiêm tốn rồi."

      Ta cũng muốn nịnh bợ như vậy được ? Ngươi có bản lãnh trả lại mặt dây chuyền cho ta a, ta tuyệt đối khen ngươi!

      chữ cũng khen!

      "Khụ khụ. . ." Thiên Thịnh Đế nghe lời Phượng Phi Bạch, Thất đệ là trước sau như , điểm cũng . . . Khiêm nhường a, nhưng mà những lời Ninh Khanh Khanh ra, khiến Thiên Thịnh Đế cũng đồng ý với cách của Phượng Phi Bạch.

      Nào có nha đầu nhà quê thế này, có dạy dỗ còn có thể nhiều thành ngữ như vậy.

      Xem ra Lâm Khinh Khinh này quả nhiên là mến Phi Bạch, vừa rồi mới có thể cố ý làm ra khoa trương như vậy.
      cho Thất vương gia?"

      Thiên Thịnh Đế tra hỏi, Ninh Khanh Khanh rất muốn trả lời có, nhưng mà được, trước mắt giả ngây giả dại cũng thành, nàng chỉ có thể trái lương tâm mà mở miệng. . .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 32: Bồi dưỡng tình cảm
      Edit : huyền trân 205

      "Khởi bẩm bệ hạ, Thất vương gia cao quý tuấn tú như thế, thực lực lại hơn đời, tiểu nữ sớm ái mộ thôi. Chỉ là trong lòng hiểu được Thất vương gia và tiểu nữ, cho dù là thân phận hay địa vị, đều cách biệt trời, nên dám trèo cao."

      "Ha hả, ra là thế." Thiên Thịnh Đế dường như rất có hứng thú tò mò đối với người trẻ tuổi, "Phi Bạch, khổ tâm này của nàng, ngươi thấy thế nào?"

      Nàng thổi phồng Vương Gia ti tiện lên cao như vậy, lại hạ mình xuống thấp, cuối cùng cũng vừa lòng chứ.

      phải chỉ là phun mấy ngụm nước miếng tay thôi sao, có cần mọn, giày vò nàng như vậy !

      Đồ Vương Gia ti tiện lòng dạ hẹp hòi lời ác độc!

      Đối diện với thiếu nữ ngoài mặt cười lấy lòng, dáng vẻ nịnh nọt và cung kính, nàng vốn cho là chính mình che dấu rất tốt. Nhưng biết trong đôi mắt sáng ngời kia lại ra quật cường và chịu phục rất ràng.

      Ninh Khanh Khanh có loại dự cảm tốt, thực tế kể từ khi nàng gặp vị Vương Gia ti tiện này, dự cảm tốt luôn xoay quanh trong lòng nàng .

      Phượng Phi Bạch ở trong ánh mắt cảnh giác của nàng, đôi mắt thanh tú nheo nheo, hàm răng trắng lóa ló ra từ làn môi đỏ, đặc biệt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta muốn phát điên

      "Vốn Bổn vương còn muốn cân nhắc đến ái mộ của ngươi phen, nhưng ngươi cảm thấy mình trèo cao nổi, vậy Bổn vương cũng miễn cưỡng."

      Ninh Khanh Khanh tin buông tha cho mình như vậy, quả nhiên, câu kế tiếp mới là đả kích trầm trọng.

      "Nhưng mà đối với tình cảm của ngươi, Bổn vương cũng đành lòng phụ. Vì để sau này ngươi vì tương tư mà càng thêm khó kiềm chế, ngươi đến trong Vương phủ làm nha hoàn ."

      "Cái gì, nha hoàn?"

      Ninh Khanh Khanh hận thể khoét lỗ tai của mình, xem chút có phải là nghe lầm hay !

      "Đừng kích động như thế, Bổn vương luôn là người rất biết quan tâm vậy. Chỉ là vào phủ mà thôi, khắc chế chút." Phượng Phi Bạch lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, mở miệng .

      Làm nha hoàn nàng kích động cái mốc! ràng là nàng tình nguyện được ?

      Tên Vương Gia ti tiện này có biết xấu hổ hay , căn bản là có mắt!

      Đến bây giờ Ninh Khanh Khanh mới ràng, chính mình cẩn thận chọc tới vị này. chỉ tự kỷ, ăn độc địa, lòng dạ hẹp hòi, còn vô sỉ, biết xấu hổ, đủ loại kết hợp, quả thực là vô địch thiên hạ !

      Nhìn cái lại nhấc nhấc đánh giá mặt dây chuyền kia, Ninh Khanh Khanh dứt khoát làm ngơ nhắm mắt lại, với giọng bi tráng như kẻ nhảy sông, "Đa tạ Vương gia!"

      Chỉ mình nàng thấy chính mình bi thương, người khác nghe qua lại nghĩ như vậy, chỉ cho là nàng quá vui trở nên khác thường, thầm nghĩ trong lòng quả Lâm đại tiểu thư ái mộ Thất vương gia, đến mức nguyện ý làm nô tỳ!

      Thiên Thịnh Đế vốn là muốn gả Ninh Khanh Khanh cho Phượng Phi Bạch, cục diện trước mắt lại biến thành Ninh Khanh Khanh làm nha hoàn Phượng Phi Bạch, trước đây với Lâm đại nhân là chỉ hôn.

      Nhưng rồi ngài lại suy nghĩ chút. Mặc dù trước đây biểu Ninh Khanh Khanh thô lỗ, sau lại là dồn hết tâm trí hấp dẫn Phi Bạch, nhưng mà nàng chỉ ở thôn trang, đích thực cần bồi bổ thêm quy củ. Trước tiên cứ cho nàng làm nha hoàn bên cạnh Phi Bạch để học tập.

      Hơn nữa. . . Về cái lời nguyền kia , Thiên Thịnh Đế nghĩ thầm, chừng quanh co khúc khuỷu lại chỉ là chuyện vụn vặt, trước vương phủ bồi dưỡng tình cảm, sau đó ban hôn, có lẽ có thể tránh được lời nguyền.

      Vì vậy Thiên Thịnh Đế cũng đồng ý đề nghị của Phượng Phi Bạch.

      Thiên Thịnh Đế mở miệng đồng ý, người khác đương nhiên cũng có dị nghị.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 33 : Hoàng tử Vân Triệt
      Edit : Angelina Yang



      Chỉ có Lâm Bất Vi thoáng có hơi lo lắng. Nếu Lâm Khinh Khinh bị chỉ hôn, liệu bệ hạ có thể lại nghĩ đến Lâm Dong Dong hay . Đợi lát nữa sau khi trở về, có lẽ phải dặn dò tốt, để cho Lâm Khinh Khinh cần phải chiếm đoạt được trái tim Thất vương gia.

      Tất cả mọi thứ tiếp theo yến hội , Ninh Khanh Khanh có tâm tư quan tâm. Ở trong đầu óc đều là nha hoàn, nha hoàn, với lại gương mặt đáng ghét kia của Phượng Phi Bạch. Mãi đến khi cung nhân tới thúc giục nàng, nàng mới phát , yến hội tan rồi.

      Người của Lâm gia cũng rồi, vậy mà cũng có hô nàng tiếng. Nhưng mà nàng cũng sao cả , dù sao có tình cảm gì, cũng có chờ mong.

      Chỉ là cái tên Phượng Phi Bạch kia, lại chạy đâu?

      Ninh Khanh Khanh hỏi cung nhân, cung nhân lập tức liền dùng ánh mắt "Lâm tiểu thư quả nhiên thích Thất vương gia, vừa mới phát Thất vương gia liền chịu được" mà nhìn nàng. Xem ra đến lúc Ninh Khanh Khanh đều hận thể móc mắt của cung nhân kia mới vội vàng đáp:

      "Lâm đại tiểu thư, bệ hạ vừa rồi triệu Thất vương gia đến Ngự Thư Phòng."

      Đến Ngự Thư Phòng ? Việc này coi như xong, dù sao cũng đợi đến lúc phải Thất vương phủ làm . . . Nha hoàn. Đến lúc đó rồi hãy sau cũng thế cả thôi.

      Ninh Khanh Khanh dựa theo trí nhớ đến chỗ dừng xe ngựa. Lúc này người rất nhiều rồi, xe ngựa cũng còn mấy. Đối với phương hướng nàng xác định rất chuẩn, nhưng mà nhìn hai lượt rồi trăm phần trăm xác định, xe ngựa của nàng ngừng ở chỗ này thấy .

      Nhưng mà điều này cũng khó đoán.

      Lúc ở yến hội nàng khiến cho Lâm Dong Dong trưng ra dáng vẻ cực xấu. Khi ấy Lâm Dong Dong hận thể nhào đến cắn nàng. Mà lúc vốn chính là dùng xe ngựa của Lâm gia , vậy nàng ta sử dụng nó làm khó dễ nàng, như thế rất bình thường.

      Nhìn sang hai bên, Ninh Khanh Khanh tính toán nhìn xem có chiếc xe ngựa nào sắp sửa ra ngoài, nàng thuận tiện liền nhờ xe.

      "Lâm đại tiểu thư."

      thanh dịu dàng như tơ liễu truyền đến từ bên cạnh phía sau, Ninh Khanh Khanh quay đầu lại . Bóng dáng mặc áo xanh da trời quay lưng về ánh mặt trời, chậm rãi bước về hướng nàng . gương mặt thanh tú kia, thư thái vui vẻ, bước nhanh nhẹn như làn gió thổi đến, rạng rỡ ngời ngời.

      "Là ngươi?" Đó là thiếu niên ở yến hội có nụ cười rất ấm áp đối với nàng.

      "Đúng là tại hạ." Thiếu niên mỉm cười, vừa tới nàng mà : "Vừa rồi lúc tới , thấy Lâm đại tiểu thư ở chỗ này rất lâu. biết là phải có chuyện gì khó xử?"

      Có loại người mà ngươi vừa nhìn thấy, sinh ra thiện cảm.

      Thiếu niên trước mắt này chính là như vậy. Mặc dù câu hỏi của có hơi đường đột chút, nhưng mà Ninh Khanh Khanh nghe lại mà cảm giác được vô cùng thoải mái,

      "Xác có điểm khó xử, xe ngựa của ta thấy đâu cả. định chờ đợi ở chỗ này, thử xem có người nào muốn xuất cung hay , rồi nhờ xe."

      nhờ xe? Thiếu niên tựa hồ cảm giác được từ này rất thú vị "Lâm đại tiểu thư phải chăng là cũng tính toán xuất cung? Ta muốn ra ngoài. Nếu như là chê, có khả năng cùng ta vậy."

      "Tại sao phải ghét bỏ? Đó là thể tốt hơn nha." Ninh Khanh Khanh cười tiếng, theo thiếu niên tới trước chiếc xe ngựa, gia nhân đứng chờ liền : "Triệt hoàng tử, xe ngựa chuẩn bị tốt ."

      "Tốt." Thiếu niên gật đầu, mời Ninh Khanh Khanh lên xe trước, lúc này mới bước tiếp theo.

      Xe ngựa rất rộng rãi, trang trí rất đơn giản, xa hoa quá phận , cũng đơn sơ quá đáng. Cũng tựa như thiếu niên này , khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

      Ninh Khanh Khanh nhớ ra ngồi xe ngựa người ta, mà còn biết đối phương là ai. Nàng bèn dò hỏi: "Hôm nay ở yến hội, ta thấy ngài ngồi ở bên cạnh tiện .... Thất Vương gia, biết ngài là?"

      Thiếu niên có hơi ngước mắt, nhìn thấy Ninh Khanh Khanh mặt mày đầy vẻ tò mò, "Ta gọi là Vân Triệt."

      Ninh Khanh Khanh kinh ngạc "Mới rồi người kia ràng gọi ngài là hoàng tử. Làm thế nào lại có họ Vân?" Vì hoàng tộc Thiên Thịnh mang họ Phượng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :