1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20: Để ý hơn chút
      Edit : Su

      Phượng Phi Bạch chậm rãi đến bên cạnh Ninh Khanh Khanh, chân mày cau lại: “Ngươi thừa lúc trăng sáng ở trong chỗ tối nắm tay nam nhân lại còn hôn . Như vậy có tính là ngươi công khai đương?”.

      thể bỏ qua việc này!”. Công chúa Tử Tuyết hung hăng gật đầu, ngay cả những người hành lễ xung quanh cũng ở trong lòng tán thành, đều cầm tay người ta, như vậy lại còn tính như thế nào mới được tính?

      “Lâm Khinh Khinh ra ngươi dũng cảm như vậy a, thế nhưng dám nhìn lén Thất hoàng thúc của ta tắm rửa, lại còn hôn tay thúc ấy?”. Công chúa Tử Tuyết im lặng, cảm thán trong lòng. Ai chẳng biết Thất hoàng thúc là người quả quyết, thái độ luôn luôn lạnh lùng lại hay lời cay độc, nào có người lại dám ăn gan hùm mật gấu nhìn lén lúc thúc ấy tắm rửa, như thế phải tự ngược bản thân sao?

      Mà Ninh Khanh Khanh ở kinh thành lại càng biết lợi hại của thúc ấy, còn trực tiếp làm như vậy nữa.

      Cảm thấy những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh tập trung nhìn lại đây, Ninh Khanh Khanh tính tình bạo phát, người này như thế nào lại vu oan cho nàng, cho dù người kia có là mỹ nam chăng nữa cũng là ti tiện mỹ nam.

      “Khởi bẩm công chúa điện hạ, Bách Hoa Yến sắp bắt đầu, Hoàng hậu nương nương cho gọi người”. cung nữ mặc cung trang, đứng ở phía sau Phượng Tử Tuyết cung kính .

      Tử tuyết công chúa còn muốn tại đây lại nghe ngóng được tin tức đáng giá gì đó nhưng thời gian cho phép, nàng nhìn Lâm Khinh Khinh trong mắt mang theo tia thương hại, lại cho nàng ánh mắt cổ vũ mới xoay người theo cung nữ rời .

      Ninh Khanh Khanh ngậm ngụm máu trong họng, nàng thích vị hoàng thúc ăn độc ác này, ai lại thích chứ?

      Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Phượng Phi Bạch, mặc dù tại người này trông có vẻ bình thường, ai biết có thể giống như ngày đó đột nhiên trở mặt liền bóp cổ nàng, nghĩ muốn giết nàng hay chứ.

      Phượng Phi Bạch nhìn bộ dạng đề phòng của Ninh Khanh Khanh, mắt phượng liếc xéo: “Ngươi đối với bổn vương ái mộ, Bổn vương biết , cần lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn ta”.

      Nàng đối với nhiệt liệt ái mộ? Trong đôi mắt nàng tại chỉ có sát khí được !

      “Thất hoàng thúc, ánh mắt cũng đừng chỉ nhìn theo cách tự làm rạng rỡ đẹp mắt ấy chứ, liền làm cho người khác hiểu lầm. Sau này ngài nên để ý hơn chút !”.

      Ninh Khanh Khanh nhướn mày lên, trong ánh mắt mang theo tia phục. Giọng thiếu nữ mềm mại lại kèm theo thái độ ngây thơ, ràng cảm nhận được trong lời có mang theo cơn giận nhưng lại có mê người như thể nửa cự nửa nghênh.

      Phượng Phi Bạch hơi hơi hạ mi khiêu khích : “Ngươi đây là làm nũng với ta?”.

      “Ăn cái rắm!”. Ninh Khanh Khanh lửa giận bùng phát, vung tay lên sợ chết, nàng tính tình tốt nhịn nhưng luôn bị người khác áp chế như vậy cũng thể chịu được, nhìn Phượng Phi Bạch :

      “Ngươi Đại lão gia phải là chỉ bị ta xông vào trong ao nhìn thấy nửa người thôi sao? Có bị thiếu khối thịt nào đâu, lại ở đây này nọ vẫn còn đủ? Ngươi ta là thích khách, nếu ta là thích khách, ta sớm dùng vũ khí đâm ngươi trăm tám mươi nhát rồi chứ làm gì ngươi còn có thể đứng ở đây ta công khai lưu luyến ngươi sao?”.

      Vì rất tức giận nên khuôn mặt nhắn của nàng rất nhanh bị nhuộm thành màu hồng, chỉ vậy lại còn được những tia nắng mặt trời chiếu rọi làm cho ánh mắt đặc biệt sáng ngời, lóng lánh trong suốt, giống như những chấm phát sang, làm cho khóe miệng Phượng Phi Bạch kéo xuống tạo thành độ cong.

      " rất trôi chảy nhỉ."

      “Đúng vậy!”. Ninh Khanh Khanh liếc cái ngu ngốc ánh mắt: “Làm sao vậy? Lại muốn bóp ta cổ, muốn ta chết đúng ? Vậy bóp , bóp , bóp chết mười tám năm sau bản nương cũng vẫn là nữ hán tử”.
      “Đúng vậy!”. Ninh Khanh Khanh liếc ánh mắt khinh bỉ: “Làm sao vậy? Lại muốn bóp cổ ta, muốn ta chết đúng ? Vậy bóp , bóp , bóp chết mười tám năm sau bản nương cũng vẫn là nữ hán tử”.

      “Bổn vương như thế nào giống cái loại tùy ý lấy tánh mạng người khác chứ?”. Phượng Phi Bạch nhàng nhìn về phía nàng: “Chỉ là có điều này, tối hôm đó ta cẩn thận nhặt được thứ, nghĩ đến hỏi ngươi thử thứ này có phải là của ngươi hay ?”.

      Chương 21 : Chạm vào môi
      Editor: Su

      Chỉ thấy đột nhiên tỏ vẻ lịch khiến cho Ninh Khanh Khanh nghiến răng đến phát đau.

      ra ngày đó kẻ thiếu chút nữa bóp cổ giết chết nàng lại như thể phải là .

      tại biết giở ra cái trò xấu xa gì đó, lại còn bản thân nhặt được này nọ muốn cho nàng xem:

      “Ngươi có cái gì thủ đoạn, mau mau lần ra chiêu ”.

      Ngón tay Phượng Phi Bạch vừa cử động, biết lấy từ nơi nào ra cái mặt dây chuyền thạch hình tròn màu vàng.

      Ninh Khanh Khanh vốn tưởng lừa dối chính mình, kết quả vừa thấy vật được lấy ra tay lập tức sờ lên cổ chỉ thấy cổ trống , lại duỗi tay về phía : “Đây là đồ của ta!”.

      Phượng Phi Bạch nắm chặt tay, thu mặt dây chuyền lại trong lòng bàn tay. Ninh Khanh Khanh lấy được đồ tức giận, trợn mắt: “Trả lại cho ta!”.

      Phượng Phi Bạch nét mặt dè dặt. “Thứ này trông giá trị , thể cứ là của ngươi liền là của ngươi được”.

      “Vậy ngươi mới vừa rồi vì cớ gì ngươi lại hỏi ta?” Ninh Khanh Khanh cau mày .

      “Vừa rồi ta có nghĩ tới việc đó, tại liền nghĩ tới, vì vậy ta liền thể để cho số người có lòng tham, liền như vậy đem đồ này nọ mang ” Phượng Phi Bạch biểu tình chính trực, vẻ mặt thề sống chết để bản thân bị lừa.

      Làm cho Ninh Khanh Khanh nháy mắt nhượng bộ.

      Nam nhân bỉ ổi này biết đó là thứ nàng bất cẩn làm rớt lại còn cố ý tới hỏi nàng.

      Chờ nàng vội vàng muốn lấy lại, lại cố ý làm bộ làm tịch.

      phải cho rằng nàng thể có cái mặt dây chuyền đó nên mới đến uy hiếp nàng, vậy nàng làm bộ để ý đến để xem có thể làm được gì.

      “Coi như nếu có trả lại đồ vật gì cũng phải là thứ quan trọng, nếu Thất hoàng thúc chịu trả vậy thôi coi như có việc gì !” Ninh Khanh Khanh vẻ mặt như có gì khoát khoát tay áo, ánh mắt nhìn về hướng khác.

      ra phải thứ gì quan trọng” Phượng Phi Bạch thở dài “Như vậy quăng nó vậy”.

      Dựng thẳng hai tai nghe ngóng, Ninh Khanh Khanh nghĩ có giỏi ném ném , quăng để nàng còn lấy lại nữa.

      “Mặt dây chuyền lớn như vậy mà ném lung tung ra đường, lỡ đâu làm cho ai đó té ngã như vậy tốt lắm, bằng bóp nát nó cho bớt việc” Phượng Phi Bạch lẩm bẩm mình, ngón trỏ cùng ngón cái liền xiết chặt, tính toán dùng sức.

      Ninh Khanh Khanh vừa nhín thấy màn liền nghĩ, nếu quăng nàng còn có thể tìm lại được, chứ bóp nát liền xong.

      Nàng đột nhiên xoay người nhào tới, nắm tay Phượng Phi Bạch: “Đừng nắm”.

      Ở trong Ngự hoa viên to như thế, chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ nhào về phía nam nhân đằng trước, hai tay bé cầm chặt tay nam nhân. Lại để ý rằng lớn sức lực đột nhiên truyền đến khiến hai người đứng vững ngã lên ghế hành lang, chỉ kịp nghe thấy tiếng bịch vang lên.

      Ninh Khanh Khanh đứng vững nên té vào lồng ngực của Phượng Phi Bạch, cơ thể va chạm vào lồng ngực rắn chắc, mà môi nàng lại truyền đến cảm giác mềm mại bất đồng.

      Con mắt trợn to.

      Lại trợn to.

      Miệng của nàng có phải hay chạm vào thứ nên chạm, nàng chỉ cảm thấy thứ đó đàn hồi lại còn ấm nữa, mang theo ít độ ấm truyền lại, thứ đó còn chia làm hai.

      Nàng Ninh Khanh Khanh là nương trưởng thành nên những chuyện nàng chưa làm có nghĩa là bản thân biết.

      Chống lại ánh mắt nam nhân dưới thân, nàng liền biết môi nàng chạm vào nơi nào.

      Làm sao lại có thể trùng hợp như vậy mà hôn môi đâu?

      Ninh Khanh Khanh mở to mắt, có phần đờ đẫn.

      Trời ạ! Nụ hôn đầu tiên của nàng liền dâng ra ngoài như vậy sao?

      Nhìn nam nhân tuyệt sắc trước mặt gần kề, Ninh Khanh Khanh lại nháy mắt.

      Nhìn đẹp mắt; là nàng chỉ có thể đánh giá cao nhất.

      Gần trong gang tất, nàng có thể nhìn thấy làn da tỳ vết, đôi mắt trong veo sâu thăm thẳm như bầu trời đêm rực rỡ, mái tóc đen dài trút xuống như thác nước rơi tại ghế, ngừng tỏa ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người.

      Phượng mâu ngừng lấp lánh, biết chứa đựng cái gì tâm tình.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 22: Xoắn như bánh quai chèo

      Edit : kaylee


      Đúng lúc này ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây, làm sinh ra những chấm vàng rung rinh lông mi dài của , càng tô điểm cho khí tức hào hoa phú quý. Cùng với mắt chớp khẽ, những đốm sáng càng nhảy lên nhảy xuống mạnh hơn.

      Ánh mắt của nàng, cũng theo những điểm màu vàng này mà rung rinh, mà nhảy múa. Nhưng lại chậm chạp rời khỏi vẻ đẹp tuyệt mỹ kia.

      “Còn đứng lên, hay là định bộc phát thú tính ngay tại chỗ này sao?"

      thanh nhàng mang chút thói xấu trần tục nào, lại làm cho Ninh Khanh Khanh trầm mê trong nam sắc nháy mắt bừng tỉnh.

      Nàng vậy mà nhìn mỹ nam đến ngây người, thiếu chút nữa quên mất mặt dây chuyền của mình còn tay .

      Ninh Khanh Khanh nhanh chóng quay đầu , dùng sức xì tiếng khinh miệt, hai tay vững vàng nắm chặt tay Phượng Phi Bạch.

      “Chỉ có ngươi mới mỗi ngày đều nghĩ tới bộc phát thú tính! Muốn ta đứng lên mau trả mặt dây chuyền cho ta!”

      Trước đây khi gia gia cho nàng, mặt hoa tai thạch nàyh là lúc nàng sinh ra ngậm ở trong miệng, cho nên từ lúc nàng sinh ra liền mang người nàng.

      Tuy rằng nàng cảm thấy mình khẳng định phải là em của Bảo Ngọc ( nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, sinh ra cũng ngậm viên "Thông linh Bảo Ngọc" ), thế nhưng cái gì mà ngậm thạch khi sinh ra rất là mơ mộng.

      Nhưng mà mặt dây chuyền này chỉ là vật kỷ niệm duy nhất theo nàng xuyên tới đây, đồng thời nàng cũng bởi vì đeo mặt dây chuyền này mới xuyên tới được. chừng mặt dây chuyền này cất dấu bí mật xuyên qua của nàng.

      Nàng nhất định phải lấy lại.

      “Ngươi có khả năng đoạt lại, liền cướp thử xem.” Phượng Phi Bạch nhìn thiếu nữ ngồi ở eo mình mà híp con ngươi.

      “Đó là đương nhiên.” Ninh Khanh Khanh duỗi hai chân ra, đặt ở hai vai Phượng Phi Bạch để khống chế. Thân mình nghiêng tới trước, nâng tay phải của lên mà bóp lại, vặn bung từng ngón tay của ra.

      Nàng tin.

      Bả vai thể dùng sức, khuỷu tay thể động, chỉ có mỗi tay của , lại có thể đủ sức lực chống lại.

      Nàng vặn.

      Lại vặn.

      Tiếp tục vặn.

      Dự đoán sai lầm, căn bản là vặn ra!

      Trông vô cùng mảnh dẻ, làm sao tay lại có sức lực lớn như vậy! Ninh Khanh Khanh nàng nhưng là nữ hán tử, ở kiếp trước chỉ hai tay mà thay đổi bình nước nóng lạnh cách ổn thỏa, nàng còn tin phải bó tay!

      Ninh Khanh Khanh bướng bỉnh gắng sức, toàn bộ sức lực dồn vào tay phải. Bởi vì dùng sức, thân mình bất tri bất giác đè xuống phía trước nên hoàn toàn có chú ý tới, động tác của nàng lúc này, hai chân kẹp vào nam nhân, nửa người ngừng ghé sát tới trước mặt nam nhân, làm cho người ta suy nghĩ ….

      “Rúc đầu vào ngực như vậy, làm sao khiến bổn vương tin tưởng ngươi phải là ái mộ ta?” thanh trầm thấp thanh nhã xen tia khàn khàn , làm cho thanh vốn dễ nghe nhiễm sức hút kỳ lạ, chỉ nghe toàn thân liền phát run.

      Ninh Khanh Khanh chú ý chuyện dựa sát liền có việc gì, nhưng vừa chú ý tới tư thế hai người, mặt liền hồng như nhuộm, tim bang bang nhảy lên, khi nào biến thành tư thế này!

      Còn may vừa rồi Tử Tuyết công chúa vừa rời , người khác cũng tản ra theo, phỏng chừng là ai dám chọc vị vương gia này.

      Nếu nàng là mất mặt!

      “Ái mộ cái đầu ngươi! Đem đồ vật trả lại cho ta!” Ninh Khanh Khanh thiếu chút nữa muốn nhảy ra, tư thế này là bất nhã. Nhưng là còn có đồ vật muốn cướp, nên vẫn kiên trì cũng thể thả lỏng!

      Ngón tay Phượng Phi Bạch hề động đậy chút nào, ánh mắt hơi chớp động: “Hôm nay người đời này mến bổn vương ít, nhưng là nhiệt tình giống nương như vậy, vẫn là hiếm thấy.”

      “Đúng vậy, là ta nhiệt tình, nếu ngươi chịu nổi, liền mau mau đầu hàng!” Ninh Khanh Khanh bị Phượng Phi Bạch chọc tức, vừa nhiệt tình kéo tay, mặt nghẹn đỏ bừng.

      Vì tiện lợi, hai cái chân xoắn như bánh quai chèo, gắt gao quặp chặt thắt lưng nam nhân, hoàn toàn có chú ý người ở dưới thân đôi mắt ngày càng sâu, trầm u giống như đầm nước.









    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 23 : Có trước có sau
      Edit : Số 15
      .

      "Nếu bỏ , ta lại phóng Tử Hỏa ." Ngón tay Phượng Phi Bạch rốt cuộc vừa động cái, khóe mắt thư sinh quét về phía Ninh Khanh Khanh. Trong nháy mắt nàng bắn lên, thân thể lui về phía sau tránh né ngón tay của .

      đùa gì vậy, uy lực của Tử Hỏa kia chính là nàng thấy tận mắt. Mặt dây chuyền dẫu có quí giá tới đâu, cũng phải giữ được mạng mới đúng a!

      Nhưng mà nàng rất nhanh trí, ánh mắt thoáng nhìn. Cái tên Vương Gia biết xấu hổ tại sao lại đột nhiên đến muốn phóng Tử Hỏa, phải rất thích đùa giỡn trêu nàng sao?

      Đừng cho rằng Ninh Khanh Khanh biết. Nếu muốn động thủ, Phượng Phi Bạch chỉ trong tích tắc thu thập nàng, cần dùng đến gì cả. Đó phải là dùng tới thực lực.

      Con ngươi đảo qua vòng, Ninh Khanh Khanh liếc nhìn nửa người dưới của Phượng Phi Bạch cái, giơ tay lên vén vén mái tóc, phong tình vạn chủng liếc nhìn quyễn rũ, thanh nhõng nhẽo ỏn ẻn,

      "Vương Gia, phóng hỏa gì a. Nếu ngài mà có loại hỏa gì đó, đem phóng tới người của người ta, người ta làm sao chịu được?"

      Nàng mềm nhũn mà tựa về phía trước, vểnh lên ngón út dí vào ngực Phượng Phi Bạch quẹt quẹt cái, người cũng nhàng mà tiến lại gần.

      Phượng Phi Bạch thong thả ngồi dậy, ngón tay búp măng vỗ vỗ xiêm y có hơi bị nhăn nhúm, hạ mắt nhìn ngón tay bé trắng nõn kia của nàng, đuôi mày nhướn nhướn.

      Quả nhiên hề cự tuyệt, nàng có đoán sai. Cái tên tiện mỹ nam, phải gọi là tử sắc quỷ mới đúng! Mới rồi ràng là nhìn nàng chạm vào người , nên kìm giữ nổi đây!

      Sắc là tốt rồi, nàng liền có cơ hội thu lại mặt dây chuyền!

      Ninh Khanh Khanh ngừng cố gắng, gia tăng mức độ quyến rũ, đôi chân mảnh khảnh vừa nhấc, cả người liền yên ổn ngồi đôi giò rắn chắc của , thân thể ngả tới vồng ngực rộng rãi , ngón tay vẽ vòng tròn ngực, hơi thở thơm ngát,

      "Vương Gia. . ."

      thanh này ngọt ngào đến chính nàng cũng phải nổi da gà khắp người. Nàng cũng tin cái tên tử sắc quỷ Phượng Phi Bạch này có phản ứng.

      Quả nhiên Phượng Phi Bạch mở miệng ngả ngớn mà "Hả?" tiếng.

      Ninh Khanh Khanh nghe thanh này, ôi, phóng đãng, vậy là tốt rồi. Chờ cho ngươi vừa nổi sắc tâm , nàng liền mở hai nắm tay kia, lấy mặt dây chuyền. Đến lúc đó liền chuyện trời dưới đất đều tự , cũng liên quan nữa.

      Nàng càng cố dán sát vào người , đôi môi áp tới gần gương mặt trắng nõn, chỉ trong lần hô hấp , gắng khiến cho hơi thở ấm áp đạt tới sức mạnh ngọn lửa bỏng rẫy.

      "Mỗi chỗ của Vương Gia đều làm ta đắm chìm mê muội. Chỉ mới vừa tới gần, phát ra khí tức để cho ta say mê, muốn ở chung chỗ cùng Vương Gia . . ."

      Khuôn mặt nhắn non nớt áp sát lại đây, sóng mắt tự nhận là uyển chuyển mang theo vẻ thạo, giọng tận lực mềm mại lại có vẻ gượng gạo, ngón tay nhún nhún khi lại quá , lúc nặng lại quá nặng .

      Còn bàn tay nữa len lén đưa lên, rồi móng vuốt nho sờ xuống theo cánh tay , mục đích cố gắng để nhận ra rất ràng.

      Khóe miệng Phượng Phi Bạch có hơi nhướn lên cái, miễn cưỡng mà ngẩng đầu, thanh dịu dàng mềm mại như nước tuôn ra từ cánh môi đẹp mắt "Ngươi muốn cám dỗ ta?"

      "Dạ . . ." Ninh Khanh Khanh học kiểu ỏn ẻn trong TV, đè nặng tiếng mà ưm tiếng "Nam nhân giống như Vương Gia vậy, ai mà thích. . ."

      Đạt tới đầu ngón tay rồi, lại cố gắng chút chút là tốt rồi.

      "Chính là ta có Đoạn Tụ Chi Phích."

      "A?" Ninh Khanh Khanh sửng sốt, lập tức lại nũng nịu mà mở miệng, "Ta biết, Vương Gia khẳng định thích thiếu nữ như Khanh Khanh vậy . . ."

      "Hơ?" Phượng Phi Bạch khóe miệng cười như có như mà giật giật "Ta mực nghĩ đến ngươi là nam giả trang nữ trang đây."

      Cho rằng nàng là nam?

      "Ta nơi nào khiến ngài cho rằng là nam đóng giả nữ trang ?" Ninh Khanh Khanh cau mày.

      Phượng Phi Bạch thản nhiên : "Ban đầu lúc ở tại phòng tắm, phải ngươi cứ muốn rình coi, cũng muốn rình coi có trước có sau sao? Ta cho là, có trước có sau, hẳn là nữ nhân."


      P/S : cho tớ PR nhé .

      Cần tuyển thêm rất rất nhiều editor mới .

      Hoan nghênh những bạn chưa từng edit cũng định tham gia nhảy hố cùng . Hội Sắc Nữ hỗ trợ phần mềm chuyển ngữ và các kĩ năng để mỗi ngày bạn chỉ cần tập edit 1 tiếng , sau 7 ngày là có chap hoàn chỉnh . Nếu hàng ngày bỏ nhiều thời gian hơn có chap edit sớm hơn .

      Mỗi chap chỉ hơn 1k chữ , dài độ 4 trang, rất nhàng.

      Nhảy hố đê !!!!!!











      Chương 24 : Cao tuổi
      Edit : Vĩnh Hoài An


      "Coi như ta nhìn lén nữ nhân, cũng có nghĩa là ta chính là nam giả nữ!" Ninh Khanh Khanh giận dữ "Vị Thất Hoàng thúc này, ngươi phải chăng là tuổi tác quá lớn, mắt mũi kèm nhèm a! ràng, ta chính là nữ nhân hàng giá !"

      Nàng giận dữ trợn mắt nhìn Phượng Phi Bạch, ưỡn ưỡn lồng ngực lép kẹp.

      Sĩ khả sát bất khả nhục!(Câu này giống “Chết vinh còn hơn sống nhục” của Việt Nam nè).

      Nàng là thiếu nữ xinh đẹp như vậy, rốt cuộc có chỗ nào nhìn thấy giống như nam giả nữ nhân!

      Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt nhắn vì phẫn nộ mà đỏ bừng, đôi mắt chậm rãi dời xuống, mắt phượng nhàng hờ hững mà đảo qua, cuối cùng rơi tại trước ngực của nàng, giống như chăm chú nghiên cứu xem nàng rốt cuộc có phải là nữ nhân hay .

      Vừa mới nhìn, chính là quá mức soi mói, xem ra Ninh Khanh Khanh tự nhận là da mặt tệ mà cũng đều chịu nổi, trong lòng mắng Vương Gia nào đó háo sắc, rốt cuộc la tiếng.

      "Xem xong chưa?"

      "Xem xong rồi." Phượng Phi Bạch thu hồi ánh mắt, đôi mày tuấn tú khẽ nhăn.

      "Đích thực là nam nhân bình thường, chỉ có thể phân chia dáng người trước sau."

      Nếu như Ninh Khanh Khanh trước đây là muốn đoạt lại vòng cổ, tại nàng quả thực còn có tâm muốn giết Phượng Phi Bạch.

      nàng là nam giả nữ trang, có Đoạn Tụ Chi Phích ( đồng tính), cái này phải là ràng có hứng thú đối với nàng sao? là uổng công suy nghĩ!

      Ninh Khanh Khanh cam tâm tình nguyện nhảy từ người Phượng Phi Bạch xuống, hai tay ôm ngực, liếc xéo ,

      " , ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới trả đồ lại cho ta!"

      Phượng Phi Bạch cười khẽ, tiếng cười như gió thoảng qua mà : "Ta còn chưa nghĩ ra."

      cất bước đứng dậy, tuyết bào buông xuống, như làn mây theo bên cạnh , dáng thể khí chất cao quý, cần nhiều lời.

      Ninh Khanh Khanh bĩu môi, cực kì muốn thừa nhận phong thái của xác hơn người, dời tầm mắt mà hừ , "Ngươi chừng nào mới có thể nghĩ xong?"

      Phượng Phi Bạch nhàng lắc đầu, "Ngươi biết, Bổn vương là lão nhân gia cao tuổi, suy nghĩ tự nhiên chậm chút, ngươi nên hấp tấp. Nếu là nghĩ ra được ta cố gắng nghĩ, nhưng nếu gấp quá ta có thể cẩn thận liền quên."

      Thế này cũng quá thù dai, phải mình lớn tuổi sao? tại liền trả đũa báo thù!

      Tính nết hẹp hòi!


      Ninh Khanh Khanh theo phía sau , toàn tâm chờ vị Vương Gia "Lớn tuổi" này nghĩ ra điều kiện ra cho mình. Đến khi nàng phản ứng kịp, mới phát bầu khí xung quanh hoàn toàn giống lúc ban đầu. Nàng mới phát mình theo Phượng Phi Bạch đến nơi tổ chức Bách Hoa Yến.

      Nơi này là tại sân điện lớn, nền là tinh thạch màu trắng lát sát nhau khiến cho vào lúc ban ngày phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Hai bên còn có hồ, quanh mặt hồ có mười dặm rặng cây xanh liên miên, giống như khối Thuý Ngọc màu xanh sẫm, phủ lên khắp cả mặt hồ nước trong thấy đáy. Chỉ có những bông hoa sen phơn phớt trắng kia theo gió nhàng đu đưa , ở trong gió nở rộ tạo ra muôn vàn tư thế xinh đẹp.

      ràng là đầu hè, thời tiết có hơi nóng bức, tuy nhiên nơi này lại cho người ta cảm giác được dìu dịu thoải mái.

      Tại khắp bốn phía xung quanh đặt rất nhiều vò lớn màu đen, biết là thả cái gì. Nhưng từ bên trong có những luồng khí lạnh màu trắng nho phun ra.

      Nhìn chung quanh thấy trưng bày mấy chục chiếc bàn dài đan xen nhau ở hai bên sân điện, bên bày những món ngon rượu quí. Các thần tử đến tham gia yến hội, mang theo gia quyến ngồi ở bên cạnh bàn dài , cho nên liếc mắt là có thể nhìn ràng ai cùng ai là nhà.

      Sau khi Phượng Phi Bạch vào, đương nhiên là hấp dẫn vô số ánh mắt, mọi người vội vàng tiến lên bái kiến, đủ loại lời tán dương. Ninh Khanh Khanh nghe được cả người đều bắt đầu nổi da gà , thầm mà chà xát cánh tay, hạ giọng : "Những người này là mắt bị mù ư!"

      "Ồ, biết Khanh Khanh lại có cao kiến gì?" Phượng Phi Bạch ngay giữa mọi người quay đầu lại, dung nhan tuấn mỹ nhìn sang Ninh Khanh Khanh mà cười tiếng.




      Hội Sắc Nữ
      - Mời các bạn tham gia dự thi viết kịch bản để dựng clip
      viewtopic.php?f=32&t=386904
      - Mời các bạn tham gia đóng vai trong clip
      - Mời các bạn cùng tập edit
      Hội Sắc Nữ mời các bạn làm thành viên để tham gia những việc edit và edit
      viewtopic.php?f=48&t=381934

      Chương 25.Yến hội bắt đầu
      Edit : Hàn Lam Mộc

      Mọi người lập tức chú ý tới bên này

      Ninh Khanh Khanh mới 13 tuổi,vóc người nhắn xinh xắn, sau Phượng Phi Bạch bị thân hình cao lớn của che khuất .

      Vừa rồi mọi người chỉ chú ý đến Phượng Phi Bạch, để ý đến phía sau còn có người. Bây giờ nghe Phượng Phi Bạch mới phát theo sau còn có tiểu nương.

      Chỉ thấy thiếu nữ kia cực kì xinh đẹp, khuôn mặt nhắn được trang điểm ,l ông mi buông xuống che hết linh động trong đôi mắt. Chiếc váy dài trắng như tuyết ôm trọn lấy thân hình nhắn,khuôn mặt trong sáng thuần khiết , đầu cài thêm cây trâm trân châu ,tôn lên được đôi mắt sáng tựa xuân thủy , sống mũi cao thẳng thanh tú , càng nhìn càng thấy thanh tú xinh đẹp.

      làn gió thổi tới, làn váy như tuyết theo gió nhàng phe phẩy, thân thể mảnh khảnh yếu dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

      Đặc biệt là đôi mắt, sáng long lanh như ngôi sao giữa bầu trời đêm , sóng mắt lưu động lúc đó như chiếm hết nửa hồng trần.

      là xinh đẹp, đây là Lâm Dung Dung sao?”- vị công tử hỏi, công tử khác liền mở miệng phản bác: “Đây đâu phải là Lâm Dung Dung,Lâm Dung Dung ở bên kia,người này so với Lâm Dung Dung càng xinh đẹp hơn”

      Từng đợt thanh từ các công tử thiếu gia truyền đến tai,vốn Lâm Dung Dung hưởng thụ ánh mắt ái mộ của nhiều nam nhân trẻ tuổi lập tức bắt đầu vui.

      Nàng đưa mắt nhìn đến hình dáng của Ninh Khanh Khanh,trong đôi mắt thoáng vụt qua kinh ngạc,hôm qua phụ thân có sơ qua nàng có điểm tương tự mình,nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của quản gia tốt,giờ nhìn mới thấy nàng ta có năm phần giống bản thân

      Chỉ là những người này đều có ánh mắt quỷ gì,thế nhưng cảm giác người kia còn đẹp hơn nàng

      Lâm Dung Dung rất vui mà nặng nề đặt chén ngọc trong tay xuống, quay sang Lâm phu nhân ngồi bên cạnh mà trút giận:

      ”Nương, tại sao người lại cho nàng mặc trang phục đẹp như vậy, nàng chỉ là kẻ giả mạo, nàng xứng sao?”

      “Dung Dung à.” Lâm phu nhân kéo tay nàng: ” Con giọng chút , đừng cái gì giả hay giả, tại nàng là muội muội con.”

      Lâm Dung Dung khinh thường bĩu môi: ”Chết thay là chuyện ,người khác biết , chẳng lẽ người biết ,người cần gì phải bảo Hoàng Oanh đem đồ đẹp như vậy cho nàng mặc?”

      Lâm Dung Dung tự giác chính mình xinh đẹp,ở đế quốc Thiên Thịnh là người đẹp nhất ,trong ngày thường mọi người đối với dung mạo của nàng luôn ca ngợi.Bây giờ tự nhiên có người Ninh Khanh Khanh còn đẹp hơn nàng, khẳng định là chịu được.

      Lâm phu nhân biết tính cách nữ nhi, trấn an :”Ngươi biết nàng phải thay ngươi chịu chết, nếu như mặc trang phục đẹp chút, bệ hạ sao có thể đồng ý gả người quái dị như vậy cho thất vương gia? Ngươi cần gì cần phải so đo cùng người sắp chết? ”

      Lâm Dung Dung lúc này mới nhịn xuống hơi

      "Keng , keng , keng " cùng với ba tiếng ngân dài,chuông gõ vang,yến tiệc được bắt đầu , thanh của Nội Thị lanh lảnh vang lên:

      "Bệ hạ giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

      Triều thần cùng gia quyến lập tức ở 2 bên đứng dậy, đều khom lưng hành lễ :"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

      Từ lối cửa ra vào, đầu là nam nhân trung niên,mặc trường bào thêu Hỏa Sắc Phượng Hoàng, nước da trắng trẻo, gương mặt hơi tròn ,đầu đội chiếc kim quan đơn giản, bước chân phóng khoáng,phong thái uy nghiêm.

      Mặc dù hắc bào hoa lệ phải là thêu Chân Long, nhưng mà Ninh Khanh Khanh còn nhớ Lâm Bất Vi có qua, Võ Linh của Hoàng tộc đế quốc Thiên Thịnh là Viêm Hỏa Phượng Hoàng. Như vậy thêu Hỏa Sắc Phượng Hoàng cũng bình thường .

      Vị này, tất nhiên là Hoàng thượng của Thiên Thịnh Quốc.

      Nhìn bên cạnh ngài tới người nữ nhân trung niên cũng mặc hắc y thêu Hỏa Phượng , tướng mạo tầm tầm, nhưng mặt mày bình thản, cả người có vẻ quốc mẫu sang trọng, tất nhiên là Thiên Thịnh Đế Hoàng Hậu .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 26 : Nhìn thấy thiên nhan
      Edit : Hàn Lam Mộc

      “ Đứng ở phía trước là kẻ nào, diện kiến bệ hạ và nương nương còn hành lễ. ”

      hồi thanh lanh lảnh trách cứ kéo tâm trí của Ninh khanh Khanh trở về, nhìn xung quanh mới phát hai bên quần thần hành lễ ,chỉ có nàng người đứng thẳng ,đặc biệt làm người khác chú ý.

      Đây cũng phải là lỗi của Ninh Khanh Khanh, nàng tính đến giờ này mới xuyên qua được có 2 ngày, là người đại, đối với thói quen khom lưng hành lễ của người cổ đại còn rất xa lạ.

      Nàng nhìn thoáng qua người chung quanh, cũng may nghi thức của nữ nhân phải cúi lạy,vì vậy nàng dễ vượt qua trở ngại trong lòng chút.

      Bắt chước thiên kim bên cạnh, Ninh Khanh Khanh hơi khom người xuống,: “Lần đầu tiên được nhìn thấy thiên nhan của Bệ hạ và nương nương,t iểu nữ nhìn đến ngây người, cho nên phản ứng hơi chậm, xin Bệ hạ và nương nương thứ tội."

      Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên( dẫu biết hết mọi thứ, nhưng nịnh nọt bóc trần), đây là lúc nên lời tán dương , Ninh Khanh Khanh cũng phải ngốc

      Cũng biết là lời dễ nghe hay là lòng dạ vị hoàng đế này hẹp hòi, chỉ cười ngồi vào ghế rồi vẫy tay:

      sao, tất cả miễn lễ. Nhìn vị thiên kim này tuổi lớn lắm, dung mạo lại xuất chúng , lời rất hợp ý trẫm, biết là nữ nhi của ai?”

      Lâm Bất Vi vừa nghe Thiên Thịnh Đế hỏi , lập tức bước ra :

      “Khởi bẩm bệ hạ,người đến chính là thần nữ.Vừa rồi xúc phạm thiên nhan,mong bệ hạ thứ tội.”

      “Nữ nhi của ngươi?”Thiên Thịnh Đế mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn qua: “Đây là nữ nhi của ái khanh-Lâm Dung Dung?”

      phải” Lâm Bất Vi giải thích: “Đây là đại nữ nhi của thần mới từ thôn trang trở về,Lâm Khinh Khinh”

      “ồ” Ánh mắt Thiên Thịnh Đế đảo qua mặt Lâm Bất Vi lượt: “Đây là lần đầu trẫm nghe Lâm gia còn có vị thiên kim.”

      Lâm Bất Vi cung kính đáp : “Khinh Khinh là được tiểu thiếp sinh ra, trước đây thân thể tốt , đại phu khám dặn phải cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên thần thu xếp cho nàng ở thôn trang điều dưỡng, mấy ngày trước mới từ thôn trang trở về .”

      Thiên Thịnh Đế nhìn Lâm Bất Vi , ngày trước vừa ý tứ cho , lần này muốn ban hôn cho Thất đệ, hôm nay Bách hoa yến , Lâm Bất Vi lại mang nữ nhi khác xuât , giả, làm ngài vui lắm, chuyện trở nên cởi mở

      ra là thế,trẫm thấy vị thiên kim này cùng Lâm Dung Dung có vài điểm tương tự , đều xinh đẹp động lòng người, ái khanh có phúc.”

      “Bệ hạ quá khen.”

      “Trẫm biết, Lâm gia Lâm Dung Dung vài năm gần đây là thiên tài Võ Linh khó thấy,vừa hay Lâm Khinh Khinh là tỷ tỷ, chắc về Võ Linh cũng có điểm thành tựu, chẳng hay trẫm và các ái khanh có thể nhìn chút.”

      Thiên Thịnh Đế khách khí, chẳng qua Lâm Bất Vi trong lòng cũng ràng, Thiên Thịnh Đế đối với Võ Linh của Lâm Khinh Khinh có bao niêu hứng thú,quan trọng là tin Lâm Khinh Khinh đột nhiên xuất là nữ nhi của Lâm gia.

      Thay đổi người khác, chừng lo sợ phải gánh tội chết, cũng may mắn trùng hợp , có thể đây là nữ nhi thất lạc lâu của mình , Lâm Bất Vi trước đáp ứng, liền lui xuống , hướng Ninh Khanh Khanh :

      “Khinh Khinh, tới, để bệ hạ xem Võ Linh của con, cũng mong bệ hạ có thể chỉ điểm thêm.”

      Ninh Khanh Khanh đáy lòng khinh bỉ Lâm Bất Vi ,Võ Linh của Thiên Thịnh Đế là Viêm Hỏa Phượng Hoàng , hoàng đế là người cao cao tại thượng, há có thể chỉ bảo cho vị thiên kim nhoi như nàng , đơn giản là để trước mặt mọi người xác nhận thân phận của nàng .


      千穿万穿, 马屁不穿 <<VietPhrase>> thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(biết hết mọi thứ, nịnh nọt cho qua);

      Tư Đồ Quỷ Hồn bị dẫn tới phủ, ở nơi này có rất nhiều Quỷ Hồn tố cáo . ra, Tư Đồ lúc ở tại dương gian , nịnh nọt cấp , ức hiếp dân chúng, biết làm chết bao nhiêu người.

      Diêm vương bình sinh hận nhất chính là người như thế này, lúc muốn trị tội Tư Đồ đột nhiên thả cái rắm vừa to vừa thối.

      Công đường là chốn nghêm túc, tương đương với Kim Loan Bảo Điện dương gian. Diêm vương mặc dù là quan to nhất nơi này , nhưng làm ra chuyện chướng tai gai mắt như vậy , dù sao khiến mặt mũi ngài khó coi.

      Vào lúc này chỉ thấy Tư Đồ phủ phục ở mặt đất, lấy tay khum khum mũi, vẫn còn hít sâu cái, cười ha hả với Diêm vương:

      "Chúc mừng đại Vương, mông cao tôn quí, phun ngang rắm quí. Mơ hồ như thanh đàn sáo, rộn rã dễ nghe; phảng phất giống như mùi đốt xạ hương, khỏe người sáng mắt. Ngân nga ba ngày dứt, tại hạ cực kì hứng thú."

      Diêm vương sau khi nghe xong, cười ha ha, liền vui mừng thả Tư Đồ ra. Tư Đồ trong lòng khỏi đắc ý mà : "Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(biết hết mọi thứ, nịnh nọt cho qua), coi như là Diêm vương gia cũng thể vạch trần cái rắm."
      cầu like
      _________________
      Mời các nàng edit và edit tham gia Hội Sắc Nữ

      link

      viewtopic.php?f=48&t=381934










      Chương 27 : Ba vị nam nhân
      Edit : Hàn Lam Mộc


      Tối hôm qua nàng cũng luyện tập triệu hoán Thất Sắc Liên, nay thuần thục hơn nhiều , cần lại nhắm mắt , trong lòng nhẩm tiếng, giữa lòng bàn tay có quang mang lướt qua , đóa sen nở rộ trắng tinh.

      Ánh sáng tỏa ra từ bông hoa và hình thái đặc thù , khiến cho mọi người xung quanh vừa nhìn nhận ra đây là Võ Linh đặc thù của Lâm gia.

      Phượng Phi Bạch ngồi tham dự , ngón tay khoát ly rượu trắng trước mặt, ánh mắt nhìn vào trong tay vừa xuất Võ Linh, vừa xác định , liền quay sang nơi khác giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      “Võ Linh của nàng là Thất Sắc Liên” Lâm Dung Dung giọng sợ hãi than, đôi mắt đen tràn đầy kinh ngạc, sáng nay lúc nàng cùng Lâm phu nhân chuyện, nàng còn chưa tin có việc khéo như vậy, bất quá chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt: “ Ngân Bạch Sắc,đến bây giờ cũng chỉ là Linh giả , chẳng qua cũng chỉ như vậy.”

      Lời như vậy cũng từ Thiên Thịnh đế qua,lời còn mang theo chút tiếc hận: “ Trẫm nghe Lâm Dung Dung bây giờ cũng là Nhị Tinh Linh sĩ , vì sao làm trưởng tỷ mà vũ linh của Lâm Khinh Khinh mới đến Nhất Tinh Linh giả? ”

      Người ngồi ở đây đa số đều có Võ Linh,liếc cái liền nhìn ra được cấp bậc.

      Lâm Bất Vi cũng vội vàng hoảng hốt ,chỉ trả lời: "Bệ hạ, bởi vì Khinh Khinh thân thể ốm yếu, thần lo lắng thận trọng, vẫn chưa cho nàng triệu hồi Võ Linh, cho đến lần này xác định nàng hoàn toàn bình phục, mới dạy nàng cách triệu hồi,vì vậy so với Dung Dung chậm hơn chút.”

      Thiên Thịnh Đế hài lòng gật đầu mặc dù có phần vội vàng, nhưng diện mạo tương tự, lại có Võ Linh Lâm gia , như vậy thể giả mạo : “Vậy ngươi phải bảo Lâm Khinh Khinh cố gắng hơn . Muội muội là thiên tài , làm tỷ tỷ cũng thể thua kém được.”

      Lâm Bất Vi nghe được giọng điệu của Thiên thịnh đế , liền ràng thân phận của Lâm Kinh Khinh được công nhận, trao đổi ánh mắt lẫn nhau rồi chuyển sang phía khác :

      “Bệ hạ quá khen,có Thất vương gia ở đây, ai dám nhận là thiên tài, chẳng phải để cho mọi người chê cười sao.”

      “Ha ha, kia còn phải xem so sánh với ai, nếu như so sánh với Phi Bạch, khắp thiên hạ cũng chỉ có mấy người có thể so sánh.” Thiên thịnh đế cười vang ,quay đầu nhìn về hướng khác , hỏi : “Phi Bạch, lần này ngươi ra ngoài ,nghe tu luyện Võ Linh có tịnh tiến, bây giờ đến cấp bậc nào rồi?”

      Thất vương gia?

      Ninh Khanh Khanh vừa nghe, nghĩ tới lúc ấy ở trong vườn hoa nghe được vị Vương gia bị lời nguyền, cũng biết là ai, chỉ nghe là người tuyệt thế thông minh, thiên tư hơn người, ở trong Thiên Thịnh Quốc là thiên tài khó có dịp gặp được.

      Nàng theo ánh mắt của Tiên thịnh đế nhìn lại,ở phương hướng kia có ba người ngồi.

      Ngồi ở chính giữa, mặc chiếc áo bào rộng thêu Ngân Phượng, so với quần áo của Thiên Thịnh đế cực kì tương tự, da thịt trắng trẻo, đường nét tuấn tú, ngồi ngay ngắn ở phía , khóe miệng căng thẳng, mặc dù lời, nhưng cũng có vẻ vương giả uy nghiêm.

      Ninh Khanh Khanh đoán vị hoàng tử, ở triều đại này, khi chưa phong thái tử cũng phong vương, cho nên đây chắc hẳn phải là Thất Vương gia.

      Dời mắt xuống người ở phía dưới hai mắt của Ninh Khanh Khanh sáng bừng.

      Người kia mặc bộ áo bào màu Thiên Thủy, lẳng lặng mà ngồi ở trước bàn, ánh mắt có hơi nhìn xuống, tầm mắt dường như dừng chén sứ màu xanh trước mặt, khóe miệng có hơi vểnh lên, giống như hơi mỉm cười . Ánh mắt của dịu dàng và yên tĩnh, giống như đám mây lạc giữa phố xá sầm uất, khiến người ta tự chủ được muốn đến gần.

      Giống như nhận thấy được ánh mắt của Ninh Khanh Khanh, ngẩng đầu lên, mỉm cười với đối phương.

      Nụ cười này giống như gió xuân lướt qua,mang theo hơi thở ấm áp,khiến cho người ta cảm thấy thoải mái , thoải mái đến mức cùng dáng vẻ của người này lớn lên như thế nào cũng còn quan trọng .

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 28: Gả thay

      Edit : thu thảo


      Huống chi, có lẽ đây cũng là người nam nhân tuấn tú.

      Ninh Khanh Khanh xuyên qua mà đến, chưa từng nhìn thấy có người cười với mình dịu dàng như vậy, nên miệng của nàng cũng bất giác câu đường cong , quay sang trưng ra nét tươi cười.

      Người như vậy, có chỗ nào giống như cái vị Vương gia bị mang lời nguyền kia. Ninh Khanh Khanh từ tận đáy lòng phủ nhận, nhìn về phía người cuối cùng kia. Gương mặt trắng nõnnhỏ nhắn thoắt từ vui vẻ chuyển thành hung tợn trừng mắt mà nhìn.

      Cái...cái kẻ ngồi ở địa phương kia chính là Thất Hoàng thúc độc mồm độc miệng!

      Lúc ấy chú ý nên chỉ nghe Tử Tuyết công chúa xưng hô với như thế, nay xem kĩ ra chính là !

      Đúng, cũng chỉ có mới phù hợp với kẻ bị lời nguyền!

      "Phi Bạch? Lời trẫm vừa rồi, ngươi có nghe được ?." Thiên Thịnh Đế đợi hồi, nghe thấy được câu trả lời của Phượng Phi Bạch nên lại hỏi lần nữa.

      Phượng Phi Bạch chậm rãi mà ngẩng đầu, ngón tay nhàng vuốt cái ly rượu trắng, nhìn về phía Thiên Thịnh Đế mà đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi Lâm Khinh Khinh nhìn chăm chú thần bằng ánh mắt quá mức nóng bỏng, khiến thần nhất thời chịu nổi mà nhìn lại, nên hề nghe được bệ hạ tra hỏi."

      Lâm Khinh Khinh trợn tròn mắt. Cái... tên tiện nhân Phượng Phi Bạch này, chính có nghe Thiên Thịnh Đế chuyện cũng thôi, tại sao lại muốn đẩy vấn đề đó đến người nàng!

      Người này là vẫn chuyên rình bôi xấu nàng, tuyệt sửa đổi a!

      Nhưng mà Thiên Thịnh Đế phi thường thích thú tiếp tục về đề tài này. Ngài còn muốn phải làm thế nào đó để đương nhiên ban hôn cho Phượng Phi Bạch. nay nghe được câu trả lời, lập tức tiếp, "À, thế nào, Lâm Khinh Khinh, ngươi cũng sớm có biết Thất vương gia ?"

      Đương kim hoàng thượng này như thế nào vẫn còn bát quái như vậy, cố đưa ra loại vấn đề đó. Ninh Khanh Khanh vừa muốn phủ nhận, có người so với nàng còn muốn tích cực hơn.

      thanh Tử Tuyết công chúa vang lên cùng nụ cười rạng rỡ "Phụ hoàng, người còn biết đâu. Lâm Khinh Khinh đối với Thất Hoàng thúc có lòng quí mến từ lâu, vẫn còn thừa dịp ánh trăng để biểu lộ với Thất Hoàng thúc đấy!"

      Lời này vừa ra, cả sảnh đường ồ lên. Lập tức chung quanh sôi nổi bàn luận ồn ào, ánh mắt nhìn Ninh Khanh Khanh cũng phi thường kì lạ .

      Ninh Khanh Khanh biết, chính mình nếu mà lại mở miệng giải thích, những lời đồn đại rằng nàng ái mộ tên tiện mỹ nam kia, có thể theo nàng trong khoảng thời gian rất dài . Nàng hít hơi sâu, vẻ mặt hơi cười mà trả lời,

      "Công Chúa đùa, tình của đêm đó thực ra chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lúc ấy trời đất tối đen, ta hề thấy diện mạo của Vương Gia nên mới đưa đến tình phát sinh thành hiểu lầm lớn như vậy."

      Ninh Khanh Khanh cho rằng nếu chính mình giải thích rất tốt , ràng như vậy rồi. Nên vị Hoàng gia khẳng định đàm tiếu bát quái trở lại chuyện này lần nữa . Nào có biết Thiên Thịnh Đế cười híp mắt mà mở miệng:

      "Phi Bạch trong ngày thường rất ít ra ngoài, cơ hội khó có được như vậy cũng có thể đụng vào ngươi. Xem ra hai người các ngươi chứng là có duyên phận trời ban a." Ngài vừa , quay đầu nhìn Lâm Bất Vi, "Ái khanh, nàng đến tuổi phối hôn chưa vậy?"

      Lâm Bất Vi vội vàng đứng lên, "Bệ hạ, tiểu nữ năm nay vừa tròn mười ba, xác tuổi làm mai rồi!"

      Nhìn thấy thái độ thể chờ đợi được trả lời của Lâm Bất Vi, Ninh Khanh Khanh trong đầu đột nhiên lướt nhanh qua tia chớp, nhớ ra lời mà mình nghe được khi ở vườn hoa.

      Khi đó nàng coi như chỉ là chuyện bát quái lúc tình cờ nghe chút. Nhưng mà ngờ lại nhìn tình hình trước mắt, nàng đột nhiên phen nghĩ thông !

      Phượng Phi Bạch chính là Thất vương gia, kẻ bị lời nguyền trong miệng bọn họ. Mà đối tượng Thiên Thịnh Đế lần này đây chỉ hôn, ngay cả tất cả những người khác đều đoán ra là Lâm gia. Cho nên Lâm Bất Vi tất nhiên cũng biết chắc chắn là Lâm gia bọn .

      Vì thế Lâm Bất Vi mới vội vội vàng vàng khẩn thiết mà đem nàng , nữ nhi mất tích nhiều năm trở về, mang theo nàng tới tham gia Bách Hoa Yến. văn vẻ dụ dỗ là muốn giới thiệu để nàng biết đến những người khác trong triều đình.

      thực tế, mục đích chính của bọn họ chính là muốn cho nàng thay thế Lâm Dung Dung xuất giá, gả cho tên Vương Gia bị lời nguyền kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :