1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: nhà dối trá
      Edit: Tiểu Thư Xà

      "Dung Dung, đừng nóng vội!" Lâm Bất Vi gọi Lâm Dung Dung trở lại, nàng bất mãn : "Cha, tại sao người lại ngăn cản con! Có người giả mạo con người, cha còn cho con giáo huấn ả?"

      Nàng chính là nghẹn bụng khí, tại có người đưa tới cửa cho nàng xả giận, nàng mới cần lãng phí!

      mặt Lâm Bất Vi lộ ra ý cười vui vẻ, "Dung Dung, con phải muốn gả cho Thất vương gia sao?"

      Lâm Dung Dung biết tại sao cha lại đổi đề tài vòng vo, " muốn gả thế nào, chẳng lẽ cha nghĩ ra biện pháp gì tốt?"

      Lâm phu nhân ngược lại như nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt sáng lên, với Lâm Bất Vi: "Lão gia, ý của người là, để nàng kia giả danh thành Dung Dung nhà chúng ta rồi gả cho Thất vương gia?"

      Lâm Bất Vi lắc đầu, đáy mắt lại lên tia xảo trá, " Dung Dung của chúng ta xuất sắc thế này, nếu đưa người giả mạo , Thất vương gia nhìn cái cũng biết giả. Đến lúc đó tội khi quân đè nặng xuống, ngược lại lại mất nhiều hơn được."

      "Vậy ý của lão gia là như thế nào? thể thay thế, cái hàng giả kia có ích gì?" Lâm phu nhân có điểm cam lòng.

      "Phu nhân, nàng đừng vội, vi phu còn chưa xong." Trong lòng Lâm Bất Vi có dự tính : "Nàng quên lúc trước trong phủ chúng ta có di nương sinh nữ nhi sao?"

      Nghe đến di nương, Lâm phu nhân có chút mất hứng, liếc Lâm Bất Vi cái, hừ lạnh : "Thế nào, người còn nhớ cái hồ ly tinh đó?"

      "Nàng nghĩ đến cái gì vậy!" Lâm Bất Vi trách mắng.

      "Vậy chàng có ý gì?" Lâm phu nhân còn chưa tiếp thu được, Lâm Dung Dung bên kiangược lại minh bạch, "Cha, ý của người phải là-- bảo nàng ta là nữ nhi của di nương đó sinh."

      Lâm Bất Vi nhìn nữ nhi ngay lập tức ràng, thoả mãn gật gật đầu, "Vẫn là Dung Dung thông minh. Bệ hạ chỉ , để ta gả nữ nhi, lại nhất định là con. Chỉ cần là nữ nhi của Lâm gia chúng ta, bệ hạ cũng có thể cho phép."

      Lâm phu nhân cũng hiểu, "Đúng vậy, năm đó cái hồ ly tinh kia sinh được bao lâu biến mất, sau này cũng tìm được. Chúng ta có thể là nữ nhi vẫn nuôi ở bên ngoài, bây giờ mới trở về!"

      "Đúng vậy." Lâm Bất Vi cười hả hê : "Vừa vặn cái nữ nhi đó lớn hơn Dung Dung chút, đến lúc bệ hạ hỏi, chúng ta lớn nên phải gả."

      "Lão gia lợi hại." Lâm phu nhân nghe xong cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, khen ngợi phu quân mình .

      "Nhưng nếu cái hàng giả kia nguyện ý?" Lâm Dung Dung có chút lo lắng.

      "Nàng như thế nào lại để ý để nha hoàn dẫn vào Lâm phủ chúng ta? Nàng hoặc chính là ham đồ phú quý, chúng ta nàng là nữ nhi mất tích, nàng tất nhiên đồng ý; hoặc nàng chính là kẻ ngu, căn bản biết mình là là ai, mới có thể bị nha hoàn mang vào. Mặc kệ loại tình huống nào, cũng đồng ý."

      Trong mắt Lâm Bất Vi lóe lên ánh sáng độc, " được....... Nếu tiến vào Lâm phủ ta, có chuyện nàng nguyện ý hay . tại, sống chết cùng lập gia đình, nàng lựa chọn nào khác!"

      Lâm Dung Dung nghĩ đến có người thay mình gả cho Thất vương gia, rốt cuộc lộ ra chút ý cười, lau lau nước mắt mặt, vui mừng : "Cha, nhất định phải khiến nàng đáp ứng, nếu nàng nghe theo, để cho nàng nếm thử chút cái gì gọi là sống bằng chết!"

      ***

      Trữ Khanh Khanh lần đợi, liền đợi cả nửa giờ. Nàng đủ kiên nhẫn, cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, hảo hảo lục lại trí nhớ, đến khi xác định ngoại trừ thân xác cũng chẳng còn chút kí ức nào.

      Xuyên qua xuyên qua , còn cho nàng chút trí nhớ nào? Ý là để cho nàng bắt đầu lại từ số (gốc:'Tòng Linh Khai Thủy', cảm ơn thuonglu vì chém giúp ta)?

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 11: Khinh Khinh Lâm gia

      Edit: Tiểu Thư Xà

      Đợi đến lúc ly trà bên cạnh đổi đến bốn lần, trước cửa rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, cùng trận bước chân vội vã, đầu tiên tiến vào nam tử trung niên mặc cẩm y màu nâu, râu ngắn, mặt mày sáng sủa, tướng mạo lịch , vừa vào đại sảnh, thấy Trữ Khanh Khanh liền lộ vẻ mặt vui,

      "Khinh Khinh, cha phải với con, mới từ điền trang trở về, được chạy loạn sao? Con mấy hôm nay đâu, khiến cha lo lắng gần chết!"

      Khanh Khanh?

      Chẳng lẽ tên thân thể này cũng giống mình.

      ra đây chỉ là trùng hợp, ban đầu cái di nương kia là từ trong thanh lâu ra, sinh nữ nhi, đưa đến cho Lâm Bất Vi. Lâm phu nhân vừa vặn ở bên cạnh, liền tùy tiện lấy cho nàng chữ 'Khinh'.

      Châm chọc nàng mệnh yếu, người bình thường, địa vị thấp, cả đời cũng chẳng quan trọng.

      Cùng với tên của Trữ Kanh Khanh, ý tứ hoàn toàn bất đồng.

      Nhưng bây giờ Trữ Khanh Khanh cũng biết cái tình huống gì, nàng đứng lên nghênh đón nam nhân trung niên, cũng phản bác lời , chỉ nhìn nam tử trung niên kia, lẳng lặng nghe .

      Lâm Bất Vi thấy Trữ Khanh Khanh ý phản bác mình, lúc này có chút hài lòng, xem ra mình suy đoán cũng có sai, đây chắc chắn là người muốn leo lên Lâm gia, vì vậy càng bày ra phong thái phụ thân uy nghiêm, "Con giờ là đại nương, lại chạy loạn nơi khác. Mấy ngày nay ở bên ngoài, người có bị thương chứ?" Trữ Khanh Khanh nghe câu hỏi của , ngộ nhỡ đây là phụ thân của thân thể này rồi, vì vậy lắc đầu cái, bày tỏ mình có vấn đề gì.

      " bị thương là tốt rồi." Lâm Bất Vi thấy nàng đáp lời, thầm nghĩ ngờ còn như quen biết, mỉm cười ngồi đối diện với nàng, "Ở bên ngoài lâu như vậy, có đói bụng hay ? Cha cho người chuẩn bị thức ăn cho con?"

      đến đói cũng tốt, vừa Trữ Khanh Khanh đúng là cảm thấy đói bụng, lúc đó cũng là nửa đêm, bây giờ giữa trưa nàng còn chưa ăn cái gì đây này.

      "Ân." Trữ Khanh Khanh tin tưởng ăn no chắc bụng mới có khí lực làm việc, cự tuyệt đề nghị của Lâm Bất Vi.

      Lâm Bất Vi nhìn nàng phối hợp tốt như vậy, càng hài lòng, kêu Lâm quản gia chuẩn bị thức ăn.Tiếp đó cùng Trữ Khanh Khanh chuyện phiếm, muốn từ trong miệng Trữ Khanh Khanh che dấu chút gì, nhưng Trữ Khanh Khanh hết sức cẩn thận, câu nào.

      Lâm Bất Vi nhìn nàng là muốn lưu lại trong phủ, thấy Trữ Khanh Khanh những chuyện khác cũng mấy quan tâm, liền tiếp tục khách khí, mà trực tiếp hỏi nàng vấn đề,

      "Lâu như vậy gặp con, có thể cho cha xem chút Vũ Linh của con?" muốn xem chút, Vũ Linh của nàng là cái gì, ngộ nhỡ Đại Gia Tộc truyền thụ Vũ Linh, nàng lại thân bất đồng, chuyện này cần lo lắng chút.

      Sau khi Trữ Khanh Khanh đến nơi này, là lần thứ hai nghe đến từ "Vũ Linh" này.

      Lần đầu tiên là từ miệng Độc Miệng Vương Gia, lúc ấy cũng để nàng triệu hồi Vũ Linh ra.

      "Vũ Linh là cái gì?" Lòng Trữ Khanh Khanh kềm chế được ràn đầy nghi ngờ, cái chỗ này với nơi cổ đại ở chỗ nàng hình như bất đồng, nàng nhất định phải nghe ngóng chút, cái này là cái gì.

      Lần này Lâm Bất Vi kinh ngạc, "Con biết Vũ Linh là cái gì?"

      Trữ Khanh Khanh lắc đầu.

      Lâm Bất Vi vứ cái ý tưởng nàng đến Lâm Phủ là vì phú quý, cái nương này chính là kẻ ngu , người Tử Vân đại lục, thậm chí còn biết Vũ Linh là cái gì, phải người ngu là gì.

      Nhưng tạo đóng vai phụ thân, dĩ nhiên châm chọc Trữ Khanh Khanh, đối với người thay nữ nhi mình chịu chết, vẫn nhẫn lại tính tình mình cho nàng chút kiến thức cơ bản.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11: Khinh Khinh Lâm gia
      Edit: Tiểu Thư Xà

      Đợi đến lúc ly trà bên cạnh đổi đến bốn lần, trước cửa rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, cùng trận bước chân vội vã, đầu tiên tiến vào nam tử trung niên mặc cẩm y màu nâu, râu ngắn, mặt mày sáng sủa, tướng mạo lịch , vừa vào đại sảnh, thấy Trữ Khanh Khanh liền lộ vẻ mặt vui,

      "Khinh Khinh, cha phải với con, mới từ điền trang trở về, được chạy loạn sao? Con mấy hôm nay đâu, khiến cha lo lắng gần chết!"

      Khanh Khanh?

      Chẳng lẽ tên thân thể này cũng giống mình.

      ra đây chỉ là trùng hợp, ban đầu cái di nương kia là từ trong thanh lâu ra, sinh nữ nhi, đưa đến cho Lâm Bất Vi. Lâm phu nhân vừa vặn ở bên cạnh, liền tùy tiện lấy cho nàng chữ 'Khinh'.

      Châm chọc nàng mệnh yếu, người bình thường, địa vị thấp, cả đời cũng chẳng quan trọng.

      Cùng với tên của Trữ Kanh Khanh, ý tứ hoàn toàn bất đồng.

      Nhưng bây giờ Trữ Khanh Khanh cũng biết cái tình huống gì, nàng đứng lên nghênh đón nam nhân trung niên, cũng phản bác lời , chỉ nhìn nam tử trung niên kia, lẳng lặng nghe .

      Lâm Bất Vi thấy Trữ Khanh Khanh ý phản bác mình, lúc này có chút hài lòng, xem ra mình suy đoán cũng có sai, đây chắc chắn là người muốn leo lên Lâm gia, vì vậy càng bày ra phong thái phụ thân uy nghiêm,

      "Con giờ là đại nương, lại chạy loạn nơi khác. Mấy ngày nay ở bên ngoài, người có bị thương chứ?"

      Trữ Khanh Khanh nghe câu hỏi của , ngộ nhỡ đây là phụ thân của thân thể này rồi, vì vậy lắc đầu cái, bày tỏ mình có vấn đề gì.

      " bị thương là tốt rồi." Lâm Bất Vi thấy nàng đáp lời, thầm nghĩ ngờ còn như quen biết, mỉm cười ngồi đối diện với nàng, "Ở bên ngoài lâu như vậy, có đói bụng hay ? Cha cho người chuẩn bị thức ăn cho con?"

      đến đói cũng tốt, vừa Trữ Khanh Khanh đúng là cảm thấy đói bụng, lúc đó cũng là nửa đêm, bây giờ giữa trưa nàng còn chưa ăn cái gì đây này.

      "Ân." Trữ Khanh Khanh tin tưởng ăn no chắc bụng mới có khí lực làm việc, cự tuyệt đề nghị của Lâm Bất Vi.

      Lâm Bất Vi nhìn nàng phối hợp tốt như vậy, càng hài lòng, kêu Lâm quản gia chuẩn bị thức ăn.Tiếp đó cùng Trữ Khanh Khanh chuyện phiếm, muốn từ trong miệng Trữ Khanh Khanh che dấu chút gì, nhưng Trữ Khanh Khanh hết sức cẩn thận, câu nào.

      Lâm Bất Vi nhìn nàng là muốn lưu lại trong phủ, thấy Trữ Khanh Khanh những chuyện khác cũng mấy quan tâm, liền tiếp tục khách khí, mà trực tiếp hỏi nàng vấn đề,

      "Lâu như vậy gặp con, có thể cho cha xem chút Vũ Linh của con?" muốn xem chút, Vũ Linh của nàng là cái gì, ngộ nhỡ Đại Gia Tộc truyền thụ Vũ Linh, nàng lại thân bất đồng, chuyện này cần lo lắng chút.

      Sau khi Trữ Khanh Khanh đến nơi này, là lần thứ hai nghe đến từ "Vũ Linh" này.

      Lần đầu tiên là từ miệng Độc Miệng Vương Gia, lúc ấy cũng để nàng triệu hồi Vũ Linh ra.

      "Vũ Linh là cái gì?" Lòng Trữ Khanh Khanh kềm chế được ràn đầy nghi ngờ, cái chỗ này với nơi cổ đại ở chỗ nàng hình như bất đồng, nàng nhất định phải nghe ngóng chút, cái này là cái gì.

      Lần này Lâm Bất Vi kinh ngạc, "Con biết Vũ Linh là cái gì?"

      Trữ Khanh Khanh lắc đầu.

      Lâm Bất Vi vứ cái ý tưởng nàng đến Lâm Phủ là vì phú quý, cái nương này chính là kẻ ngu , người Tử Vân đại lục, thậm chí còn biết Vũ Linh là cái gì, phải người ngu là gì.

      Nhưng tạo đóng vai phụ thân, dĩ nhiên châm chọc Trữ Khanh Khanh, đối với người thay nữ nhi mình chịu chết, vẫn nhẫn lại tính tình mình cho nàng chút kiến thức cơ bản.

      Chương 12: Lần đầu nhìn thấy Võ Linh
      Edit: Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà

      Được Lâm Bất Vi giải thích, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc cũng biết, mình ở nơi nào.

      Khối đại lục bây giờ nàng đứng , gọi là Tử Vân đại lục. Mà chỗ của nàng giờ là quốc gia ở trong đó, gọi là đế quốc Thiên Thịnh.

      Người sống đại lục này, tôn sùng dụng võ, mỗi người đến lúc năm tuổi, đều được tiến hành triệu hoán Võ Linh. Võ Linh được triệu hồi ra, cùng với thời gian triệu hoán Võ Linh , đều quyết định cuộc đời về sau của người này.

      Võ Linh sơ lược có thể chia làm Thú Hệ Võ Linh, Khí Hệ Võ Linh, Thực Vật Hệ Võ Linh.

      Tên như nghĩa, Thú Võ Linh chính là loại hình thái Thú. Ví dụ như hoàng thất đế quốc Thiên Thịnh, Võ Linh chính là Viêm Hỏa Phượng Hoàng, đây là Thú Võ Linh cao cấp . Khí Võ Linh chính là ví dụ như khí cụ đao, thương, cung tên, xích sắt linh tinh các loại. Thực Vật Hệ Võ Linh cũng chính là các loại cây cây cỏ cỏ .

      Ngoài phân chia theo phương pháp này, còn lấy công kích, phòng ngự, tính năng phụ trợ để làm phương pháp phân chia. Trong đó loại thuần Võ Linh phụ trợ chữa bệnh, là tương đối hiếm hoi.

      Loại Võ Linh này mặc dù lực công kích mạnh, nhưng bởi vì hiệu quả phụ trợ đặc biệt , có thể làm cho Linh Sư trong nháy mắt tăng lên năng lực của bản thân, giải quyết những tình trạng xấu , cho nên chỉ cần loại Linh Sư này xuất , liền rất được chú ý, được mọi người săn đón.

      Mà Lâm gia, là có được loại Võ Linh gia truyền này.

      đến Võ Linh của bản thân , Lâm Bất Vi có hơi kiêu ngạo, lại có chút khổ sở thở dài cái, lập tức : "Con mười ba tuổi , nếu như trước năm mười lăm tuổi mà triệu hoán ra Võ Linh, vậy cả đời này cũng có khả năng triệu hồi ra được nữa. tại con dựa theo biện pháp ta , triệu hoán Võ Linh ra thử xem."

      Lâm Bất Vi lấy ra năm hòn đá màu sắc khác nhau từ trong hầu bao mang theo người, rồi bày thành hình ngũ giác, sau đó để Ninh Khanh Khanh đứng ở chính giữa.

      "Đây là trận pháp tụ (tập trung) Võ Linh, bình thường là nhân tài lần đầu triệu hoán dùng. Sau khi con vào, tập trung khí mạch hướng tới đan điền, khi tập trung lại vào đan điền, nhìn nhìn xem trong đó chứa cái gì. Đến khi con thấy được thứ gì đó, liền cố gắng tưởng tượng nó xuất ở trong lòng bàn tay con."

      Nghe lời Lâm Bất Vi , Ninh Khanh Khanh nhắm mắt lại, tập trung thực .

      Mặc dù là lần đầu tiên nghe được cách như thế, nhưng trong lòng nàng đầy hiếu kỳ, rất muốn biết rằng, khối thân thể mà nàng xuyên qua này có Võ Linh hay ?

      Nàng đứng ở trong trận pháp, dưới chân phảng phất có cỗ khí tức xâm nhập vào trong cơ thể nàng.

      Dần dần, khí mạch theo với nàng đến vùng đan điền, chỗ đó vốn là đám hỗn độn, dần dần xuất quả cầu khí tròn màu trắng, mà trong quả cầu kia, hình như có đám vật gì đó, yên lặng dao động lên xuống.

      Đây là Võ Linh sao?

      Ninh Khanh Khanh lập tức có hứng thú. Nàng phảng phất thấy được vật bụi đó từ từ trở nên ràng, từ lúc bắt đầu mơ mơ hồ hồ, đến bây giờ hình dáng cơ bản đều thấy ràng.

      Võ Linh kia, tựa hồ là đóa hoa?

      Lâm Bất Vi nhìn thấy nữ nhi giả này vào trong trận pháp . Mới đầu cũng hy vọng gì, xác định rằng đây có thể là phế vật . Dưới đáy lòng có tính toán thế nào, để có thể lừa dối Thánh thượng.

      Nhưng mà ngay sau đó, gian trong năm màu tinh thạch bắt đầu có màu sắc rực rỡ, những điểm sáng ngừng từ dưới bốc lên , bao quanh thiếu nữ đứng ở chính giữa.

      Ánh sáng mãnh liệt như vậy!

      Cái này đại diện Võ Linh mà nàng có được cũng phải Võ Linh thông thường , chẳng lẽ nàng là người của Đại Gia Tộc nào đó sao?

      Trong lòng Lâm Bất Vi trở nên căng thẳng, Lâm gia mặc dù là Võ Linh hệ phụ trợ chữa bệnh , nhưng mà trong mắt các Đại Gia Tộc , vẫn kém chút.

      Chương 13 : Thất Sắc Liên xuất
      Edit: Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà
      (Thất Sắc Liên: Sen bảy màu)

      Màu sắc rực rỡ của những điểm sáng ngày càng đậm, gần như hóa thành vầng ánh sáng bao bọc Ninh Khanh Khanh ở chính giữa, Lâm Bất Vi càng lúc càng khẩn trương. Cho đến khi vang lên tiếng khe khẽ, những điểm sáng màu sắc rực rỡ tập trung ngay giữa lòng bàn tay trái thiếu nữ vừa vươn ra, rồi ngưng tụ thành hình bóng đóa Liên Hoa ( hoa sen) lẳng lặng nở rộ.

      Trong hình ảnh kia, chín cánh Liên Hoa nhanh chóng mở ra, chín màu sắc lấp lánh xoay quanh đóa Liên Hoa.

      Ánh sáng soi rọi khắp phòng, cả gian phòng đều phảng phất như được đặt trong cõi tiên , ánh sáng rực rỡ chiếu mê người.

      Lâm Bất Vi bị ánh sáng vừa xuất kia làm hoa mắt, nhìn vầng sáng chín màu của bông hoa ở trong phòng, có chút thể tin vào hai mắt của mình. chỉ sợ là mình lo lắng quá nhiều, nên trước mắt xuất ảo giác, vội vàng cố gắng chớp mắt cái.

      Mà hết thảy, Ninh Khanh Khanh cũng biết.

      Nàng nhắm mắt lại, cảm giác được lực lượng trong đan điền thuận theo nàng triệu hoán ra, thân thể như có cỗ lực lượng kỳ dị chảy dọc về hướng lòng bàn tay.

      Cho đến khi giữa lòng bàn tay có hơi nóng lên, cỗ lực lượng kỳ dị kia tựa như gió bão, bắt đầu tự xoay quanh trong lòng bàn tay. Lực lượng kia càng lúc càng lớn, như vòng xoáy, phải hút được nàng vào trong mới cam tâm.

      Cho đến lúc kiệt sức, lực lượng của vòng xoáy kia mới từ từ ngừng lại, Ninh Khanh Khanh lúc này mới hít vào hơi sâu , từ từ mở mắt.

      "Cửu Sắc Liên đây ư?" Lâm Bất Vi chớp mắt cái, tất cả mọi thứ trước mắt đều thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Ninh Khanh Khanh.

      Liên Hoa bây giờ, còn hào quang chói mắt như lúc bắt đầu, chỉ còn ánh sáng màu bạc nhạt nhòa, bao phủ cả đóa Liên Hoa. Mặc dù đủ chói mắt, nhưng cũng tản ra loại rực rỡ làm cho người ta bình thản thư thái.

      "Đây là Cửu Sắc Liên?" Ninh Khanh Khanh nhìn thấy đóa Liên Hoa màu trắng xóa trong lòng bàn tay, nhìn kỹ vài lần, nhưng thực nhìn ra nơi nào còn có thêm màu sắc nào khác nữa.

      Lâm Bất Vi nhìn chăm chú nhìn hồi lâu, cho đến lúc xác định Liên Hoa chỉ là màu bạc mới chậm rãi tỉnh táo lại, trong mắt có thêm phần thất vọng.

      Mới rồi đúng là thấy được vào lúc Liên Hoa xuất , cánh hoa tỏa ra đến chín màu, chói mắt vô cùng. Nhưng chỉ nháy mắt sau, còn vầng sáng chín màu trân quý kia nữa.

      Có lẽ là do quá mức chờ mong, ngược lại nhìn lầm rồi.

      ", đây phải Cửu Sắc Liên." Lâm Bất Vi tỉnh táo lại, nhìn đóa Liên Hoa kia, ánh mắt cũng có chút phức tạp, trong giọng có chút mất mát, thanh nặng nề, "Cái này ... là Thất Sắc Liên (Sen bảy màu), là Võ Linh hệ phụ trợ chữa bệnh đặc hữu của Lâm gia chúng ta ."

      "Ông , Võ Linh của Lâm gia , chính là thứ trong tay ta?" Ninh Khanh Khanh bây giờ cảm thấy rất mới mẻ, nhìn đóa Liên Hoa màu trắng xóa kia đặt lòng bàn tay , cẩn thận hỏi han.

      "Ừ." Tay trái Lâm Bất Vi vừa động cái, lòng bàn tay có hào quang lóe lên, cũng triệu hồi ra đóa Liên Hoa. Nhưng mà đóa Liên Hoa của so với Ninh Khanh Khanh có lớn hơn chút, hơn nữa phải màu trắng xóa, mà là màu xanh biếc tươi rói.

      "Tại sao màu sắc lại giống?" Trong đầu Ninh Khanh Khanh tràn đầy nghi ngờ. Nàng lòng dạ đều dồn ở Võ Linh người mình, nên hề chú ý đến thần sắc của Lâm Bất Vi.

      "Bởi vì cha nay là cấp bậc Đại Linh Sư , mà con, mới chỉ là cấp bậc Linh giả . Màu sắc của Thất Sắc Liên , là căn cứ vào tu vi của người sử dụng mà thay đổi." Khi Lâm Bất Vi giải thích, ánh mắt chuyển đến mặt Ninh Khanh Khanh, nhìn dung nhan của nàng, trong lòng có loại cảm giác quái dị nên lời.

      Đây ràng là kẻ giả mạo có mục đích mà vào Lâm gia, thế nhưng nàng lại triệu hồi ra loại Võ Linh này, cũng là loại Võ Linh mà chỉ mình dòng dõi Lâm gia mới có.

      Chẳng lẽ người trước mắt này, là nữ nhi thất lạc của mình năm đó?

      Chương 14: Võ Linh Lâm gia .

      Edit: kaylee
      Beta: Tiểu Thư Xà



      “Thất Sắc Liên có những màu nào? Nó biến hóa như thế nào?” Ninh Khanh Khanh lại đưa ra vấn đề, nhưng lúc này trong lòng Lâm Bất Vi tràn đầy nghi ngờ, nghĩ trả lời những thứ này, lấy trong tay áo ra quyển sách mỏng.


      “Đây vốn là kiến thức Võ linh cơ bản của Lâm gia chúng ta, cùng những chuyện trọng yếu trong gia tộc, con muốn biết cái gì, này đều cho con biết.”


      Ninh Khanh Khanh nhận lấy quyển sách, đôi mắt Lâm Bất Vi nhìn nàng đầy tò mò, nhịn được hỏi câu: “Khinh Khinh, con trước kia từng ở đâu?”


      Ninh Khanh Khanh nghe được câu hỏi của Lâm Bất Vi, trong đầu nhanh nhẹn cảnh giác, phản ứng cực nhanh đáp lại: “Ông thế nào lại quên trước kia tôi ở đâu?”


      Lâm Bất Vi mỉm cười: “Cha là chỉ hỏi cuộc sống của con trước đây có tốt , cha còn có việc phải xử lý, con ăn cơm xong, quản gia sắp xếp con ở sân sau.”


      “Vâng.” Ninh Khanh Khanh ưng thuận chấp nhận, Lâm Bất Vi bụng đầy tâm vào phòng, Lâm phu nhân phân phó hạ nhân , nhìn thấy đến lập tức tiến đón.


      “Dung Dung đâu?” Lâm Bất Vi hỏi.

      “Hôm nay rất thương tâm, khóc mệt mỏi, nghỉ ngơi rồi.” Lâm phu nhân : “Lão gia, thế nào, cái đồ giả mạo kia thừa nhận nàng là Lâm Khinh Khinh chứ?”


      “Ừ.” Lâm Bất Vi đáp.


      “Vậy tốt quá!” Lâm phu nhân nhếch môi cười : “Dám giả mạo tiểu thư Lâm gia chúng ta, nàng phải trả giá đại giới. Nhưng, tại sao lão gia lại lâu như vậy?”


      Lâm Bất Vi : “Ta thử Võ Linh của nàng chút.”


      Lâm phu nhân nhíu mày, lơ đễnh : “Cái đồ giả mạo kia còn có Võ Linh? Là loại Võ Linh phế vật gì?” Người có Vũ Linh hơn người ai lại đến giả mạo tiểu thư nhà người khác.


      Lâm Bất Vi híp mắt lại: “ phải phế vật Võ Linh, mà là Thất Sắc Liên.”


      "Cái gì?” Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Lâm phu nhân biến sắc, kinh ngạc : “Lão gia, Võ Linh của ả làm sao có thể là Thất Sắc Liên? Võ Linh Thất Sắc Liên này phải chỉ mình Lâm gia mới có sao? cái dã nha đầu làm sao có thể có! Ông nhìn lầm rồi!”


      “Chẳng lẽ ta mù sao?” Lâm Bất Vi cau mày : “Ta nhìn thấy ràng, Võ Linh nàng triệu hồi , chính là Thất Sắc liên, Thất sắc Liên màu trắng bạc,tuyệt đối sai!”


      Lâm phu nhân nhìn sắc mặt biến đổi, tâm tình cũng có chút khó chịu: “Nàng cũng có Thất Sắc Liên, ý của lão gia là nàng cũng là con của người?” xong, bà hoài nghi kêu lên: "Có phải ả là nữ nhi của ông dưỡng ở bên ngoài, bây giờ cố ý mang về….”


      hươu vượn!" Lâm Bất Vi đánh gãy lời của bà, với lòng dạ hẹp hòi nghi thần nghi quỷ của bà thập phần hờn giận: “Trong đầu nàng nghĩ cái gì vậy!”


      Lâm phu nhân hừ tiếng: “Là thiếp tự tưởng tượng sao? Vậy trong hậu viện kia người ở đâu ra?”


      Lâm Bất Vi thấy bà muốn kéo đến chuyện khác cũng lười cùng bà lôi kéo: “Ta hoài nghi nàng chính là Khinh Khinh mất tích trước kia!”


      “Điều này sao có thể?” Lâm phu nhân nhìn Lâm Bất Vi cũng giống như đùa, cẩn thận suy nghĩ lại, diện mạo tương tự như Lâm Dung Dung, lại có Võ Linh Thất Sắc Liên , tuổi cũng kém nhiều lắm, đây là quá trùng hợp.


      Tuổi và diện mạo có thể trùng hợp, nhưng Võ Linh kia thể là giả! Nếu phải, ngay cả mình cũng tin.


      “Lão gia, ông có ý gì, nếu nàng là Khinh Khinh, ông liền để Dung Dung phải gả cho Thất vương gia sao?” Lâm phu nhân sợ Lâm Bất Vi nghĩ đến đó là con của mình, muốn giúp nữ nhi.


      Lâm Bất Vi mím chặt môi, trong đầu lên cảnh Ninh Khanh Khanh triệu hồi Võ Linh, lên tia sáng chín màu.
      PhongVy thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15 : Phân cấp Võ Linh
      Edit : Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà


      Đại đa số đều cho rằng Võ Linh gia truyền của Lâm gia là Thất Sắc Liên, kỳ phải vậy.

      Võ Linh của lão tổ sáng lập Lâm gia là đóa Cửu Sắc Liên. Khi đó lão tổ Lâm gia thiên tư hơn người, sáu tuổi triệu hoán được Võ Linh, mười bốn tuổi liền đột phá đến Linh Sư, sau đó mạch thăng cấp, trở thành Võ Linh hệ phụ trợ trị liệu cường đại nhất đại lục lúc ấy.

      Nhưng Võ Linh cường đại như thế, những hậu bối lại ai kế thừa được. Hậu duệ của lão tổ Lâm gia mặc dù thừa hưởng Võ Linh trong huyết mạch của lão, lại chỉ có thể triệu hồi ra Thất Sắc Liên. Hơn nữa về sau, hậu nhân Lâm gia có ai có thể tấn chức cấp bậc Linh Tông.

      ràng là thế gia trị liệu đệ nhất đại lục, qua ba đời như vậy liền suy bại. Bây giờ, đến tay , lại càng ngày càng tệ. Năm nay gần bốn mươi tuổi, lại chỉ là cái Đại Linh Sư!

      Đáng tiếc đóa Cửu Sắc Liên kia chỉ là thoáng ảo giác, sau khi nháy mắt, chỉ thấy, là đóa Thất Sắc Liên!

      "Lão gia, người vẫn còn suy nghĩ cái gì!" Lâm phu nhân thấy mở miệng, cho là do dự, phẫn nộ : "Cái đồ giả mạo kia tại mới chỉ ngân bạch Thất Sắc Liên, Dung Dung nhà chúng ta là Nhị Tinh Linh Sĩ rồi!"

      "Ta có lúc nào do dự ?" Lâm Bất Vi , thanh lạnh lùng. Nếu như Võ Linh của Khinh Khinh là Cửu Sắc Liên, có lẽ lưu nàng lại. Bởi vì cái đó biểu Lâm gia có thể quật khởi.

      Đáng tiếc đó chỉ là ảo giác của , so sánh với nhau, đương nhiên càng thích nữ nhi Lâm Dung Dung tại có thành tựu hơn.

      Lâm Bất Vi ra ý nghĩ của chính mình "Nàng có thể triệu hồi ra Thất Sắc Liên cũng mới tốt hơn. Như vậy ở trước mặt bệ hạ, mới càng có sức thuyết phục!"

      Lâm phu nhân sáng mắt lên "Chí phải , vẫn là lão gia suy nghĩ chu đáo."

      ***

      Đối với tính toán của Lâm gia , Ninh Khanh Khanh hoàn toàn hiểu tình hình. Sau khi nàng ăn cơm , liền theo Lâm quản gia đến chỗ ở bố trí cho nàng. tại tập trung tinh thần đọc những ghi chép ở trong cuốn sách kia.

      Người ở đại lục Tử Vân vốn tôn sùng dụng võ, trong đó dùng Võ Linh là phương pháp tu luyện phổ biến nhất và cao cấp nhất.

      Võ Linh bắt đầu giác tỉnh từ lúc năm tuổi . Bất luận người nào chỉ cần có thể hoàn toàn triệu xuất Võ Linh, đều có thể trở thành Linh giả.

      Triệu hồi ra Võ Linh, cũng quyết định bởi điều kiện ưu khuyết bẩm sinh của mỗi người. Ví dụ như có người Võ Linh là con kiến (?), như vậy Võ Linh của so với cấp bậc Võ Linh ở mức Viêm Hỏa Phượng Hoàng , đương nhiên là kém rất nhiều cấp bậc.

      Mà tu luyện Võ Linh, căn cứ vào linh lực mạnh yếu, cũng phân chia thành cấp bậc tương ứng .

      Người vừa mới thức tỉnh Võ Linh, đều được xưng là Linh giả. Càng cao hơn theo thứ tự phân chia là Đạo Sĩ, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Chủ, Linh Quân, Linh Tông, Linh Tôn, Linh Thánh, cuối cùng là Linh Đế.

      Mỗi đẳng cấp, lại chia làm Nhất Tinh đến Cửu Tinh. Càng lên cao càng khó tu luyện.

      Mà Võ Linh Thất Sắc Liên của Lâm gia , lấy màu sắc liền có thể thấy được cấp bậc. Trắng, vàng, lam, lục, xanh lá cây, xanh nước biển, đỏ. Lấy màu trắng là thấp nhất, màu đỏ là tối cao.

      Thất Sắc Liên của Lâm Bất Vi là màu xanh biếc, chính là Đại Linh Sư tứ cấp.

      Dựa theo những gì viết trong sách, Võ Linh của Lâm gia ở trong số Võ Linh hệ phụ trợ trị liệu là tương đối xuất sắc. Mặc dù có kế thừa đến cấp Cửu Sắc Liên của lão tổ Lâm gia , nhưng mà cũng vẫn có chỗ đứng cao hơn các Võ Linh khác, đó chính là đạt năng lực chữa bệnh cấp bẩm sinh.

      Cấp chữa bệnh, căn cứ theo ghi chép trong sách, là có thể phục hồi vết thương có thương tổn diện tích trở lại như bình thường . Căn cứ linh lực và cấp bậc tăng trưởng, tốc độ và khả năng phục hồi như cũ các vết thương lớn , cũng gia tăng.

      Chữa bệnh cấp nghe qua có gì rất giỏi, nhưng mà trời sinh có, vậy chẳng khác nào trời sinh có nhiều kỹ năng.

      Những người khác phải thăng cấp, mới có thể gia tăng kỹ năng. Còn Thất Sắc Liên Võ Linh, cần thăng cấp đến Đạo Sĩ, cũng có kỹ năng rồi. Sau này tu luyện, cho dù thế nào, đều có nhiều kỹ năng hơn so với người khác.

      Cho nên có thể tưởng tượng , Võ Linh Cửu Sắc Liên của lão tổ Lâm gia năm đó tất nhiên là vô cùng nở mày nở mặt!

      Chương 16 : Vào cung dự tiệc
      Edit : Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà

      Ninh Khanh Khanh đọc đọc lại, còn chiếu theo biện pháp Lâm Bất Vi vừa triệu hồi nó ra.

      Nàng rất muốn duỗi tay ra giống như Lâm Bất Vi vậy, tức có Võ Linh liền lại xuất ra tại lòng bàn tay. Đại khái bởi vì là do vẫn chưa thuần thục, nên có chút chậm. Nhưng như thế Ninh Khanh Khanh cũng rất thỏa mãn, rốt cuộc nàng cũng có Võ Linh.

      Nghĩ lại hôm nay Lâm Bất Vi với nàng Lâm Khinh Khinh mất tích, nàng vốn là quá tin tưởng.

      Có điều Võ Linh trước mắt này là từ Lâm gia, diện mạo của nàng cũng tương tự với vị tiểu thư khác của Lâm gia, có lẽ đây là .

      Ngẩng đầu nhìn căn phòng bố trí gọn gàng sạch , Ninh Khanh Khanh cũng lại ngẫm nghĩ gì thêm về vấn đề này.

      Cho dù Lâm gia rốt cuộc phải là người nhà của khối thân thể này, ít nhất bây giờ nàng có chỗ ở, có cơm ăn, phải lưu lạc đường cái.

      Con đường kế tiếp, thôi bước, lại nhìn bước.

      đêm này cũng đủ bận rộn, Ninh Khanh Khanh liền nhanh chóng ngủ thiếp . Lúc nàng tỉnh ngủ là ngày hôm sau, có lẽ bởi vì nghe được bên cạnh có thanh những người khác lại.

      "Tiểu thư, người tỉnh." Thấy nàng mở mắt, nha hoàn tới, đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng thay quần áo.

      Ngoại trừ nha hoàn này ra, trong phòng còn có hai nha hoàn nữa lúc này thu thập đồ. Ninh Khanh Khanh lấy làm kỳ quái. Tối hôm qua Lâm quản gia qua cho nàng, ba nha hoàn này là để hầu hạ nàng trong viện. Người giúp nàng thay xiêm y là nha hoàn hầu cận Hoàng Oanh.

      Mặc xong xiêm y, Ninh Khanh Khanh bị dẫn tới trước gương, chuẩn bị trang điểm.

      Bởi vì tối hôm qua sau khi vừa chạm đất, Ninh Khanh Khanh vẫn mực đối mặt với đủ loại vấn đề. Cho tới bây giờ, nàng mới có thời gian yên yên ổn ổn, để quan tâm lượt diện mạo khối thân thể này.

      Gương ở thời đại này phải loại gương đồng soi bóng người, mà là loại gương thạch trắng được mài rất nhẵn bóng, nên có thể soi được ràng dáng vẻ thân hình.

      Đến khi thấy dung mạo trong gương trong mắt Ninh Khanh Khanh lên vẻ kinh ngạc.

      phải bởi vì dung mạo này đẹp hoặc rất xấu, mà là khối thân thể này có dung mạo, so với nàng ở thời đại cơ bản có gì khác lớn.

      Ninh Khanh Khanh cầm gương nhìn phải soi trái. Nếu như phải mặt mũi trong gương ràng là thuộc về thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, quả thực nàng tưởng mình nằm mộng.

      Hoàng Oanh nhìn bộ dáng của nàng, cho là nàng là nhìn chính mình trang điểm, bèn cười : "Đại tiểu thư cứ yên tâm là được, Hoàng Oanh nhất định giúp người trang điểm tốt. Đảm bảo hôm nay trang phục xinh đẹp, để người ở trong Bách Hoa Yến, thua các tiểu thư khác chút nào."

      "Bách Hoa Yến?" Ninh Khanh Khanh để gương xuống, rất kinh ngạc. Nàng cũng có nghe thấy ai từng đề cập đến việc phải tham gia yến hội.

      Hoàng Oanh nhìn thấy Ninh Khanh Khanh thực mờ mịt cười : "Đại tiểu thư hôm qua vừa trở về, lão gia và phu nhân vẫn chưa ai với tiểu thư, hôm nay có Bách Hoa Yến do bệ hạ tổ chức, triều thần cũng đều tham gia. Mặc dù người vừa trở về, nhưng lão gia vẫn như cũ phân phó nô tỳ sửa sang trang phục của người tốt, cũng thuận tiện để những người khác biết Đại tiểu thư người trở về."

      Giọng của Hoàng Oanh cũng tựa như tên của nàng, mạch lạc ràng, thanh cũng rất thanh thúy. Ninh Khanh Khanh nghe chút cũng hiểu ràng, chỉ là đáy lòng có điểm được tự nhiên. Dù sao nàng vẫn chưa quen với thân phận này, phải cùng tham gia hội yến hoàng cung .

      Chốn Hoàng cung kia, căn cứ theo hiểu biết của nàng , hẳn phải là địa phương tốt lành gì.

      Nhưng trước mắt nàng là Lâm Khinh Khinh, nên tự nhiên có số việc thể tránh. Vì vậy, Ninh Khanh Khanh tự nhiên lúc đầu cũng tiếp nhận.

      Chương 17 : Hoa viên bát quái
      Edit: Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà


      , cứ nhìn gia cảnh của Lâm gia , trong triều khẳng định cũng có chút địa vị. Sau này thể thiếu những chuyện phải gặp gỡ với người khác, so với hoàn toàn mù tịt việc đó, nhìn ai cũng nhận ra, bằng thừa dịp này hiểu biết thêm.

      "Được rồi, Đại tiểu thư, người nhìn được ?" Hoàng Oanh trang điểm xong, lôi kéo Ninh Khanh Khanh đứng trước cái gương dài chạm đất.

      Trong gương, mặc người bộ váy dài màu trắng, vài chỗ khoét đơn giản để lộ ra cần cổ trắng nõn xương quai xanh mảnh khảnh, lại có vẻ đẹp yếu ớt mềm mại. Làn váy tầng tầng lớp lớp, giống như lớp tuyết phủ mặt đất , chỉ cần hơi hơi dao động làn lụa mỏng , cũng đủ khiến người ta phảng phất như đứng ở trong làn bông tuyết.

      Mái tóc vấn đỉnh đầu thành búi tóc xoắn ốc, đó có đính loạt Trâm trân châu màu trắng, mỗi khỏa đều sáng loáng nhẵn nhụi, có thể soi bóng người ràng.

      Tuy nhìn có vẻ đơn giản, nhưng phối hợp ăn ý cùng chiếc váy dài trắng, làm cho cả người thuần khiết vô cùng, như nụ hoa thanh tân thơm ngát vừa mới nở rộ ở đầu cành tháng ba.

      "Rất tốt." Ninh Khanh Khanh nhìn rất vừa lòng, dù rằng quá màu mè, nhưng cũng coi như là trang điểm tỉ mỉ, tham dự yến hội tương đối thích hợp.

      "Đương nhiên, đây là phu nhân cố ý chuẩn bị cho Đại tiểu thư đấy." Hoàng Oanh lên tiếng giải thích.

      Lâm phu nhân?

      Ninh Khanh Khanh biết mẫu thân của Lâm Khinh Khinh là vị tiểu thiếp của Lâm Bất Vi. Lâm phu nhân là chính thê, có thể đối xử với nàng tốt như vậy, là bởi vì nữ nhân nơi đây đều đặc biệt hòa nhã rộng lượng sao?

      nghĩ ngợi, bên ngoài có người tới mời Ninh Khanh Khanh, xe ngựa chuẩn bị xong, thỉnh nàng đến sớm để tránh chậm trễ thời gian tham gia yến hội.

      Ninh Khanh Khanh gật đầu, theo ra ngoài lên xe ngựa. Nàng muốn gặp Lâm phu nhân và vị Lâm nhị tiểu thư kia. Nhưng mà lúc nàng ra, bọn họ trước, nàng cũng cưỡng cầu.

      Từ Lâm phủ đến hoàng cung, thời gian mất ước chừng nửa canh giờ. Khi đến trước cửa hoàng cung, lại thay đổi cỗ kiệu. mạch tiếp, do Nội Thị dẫn dắt vào ngự hoa viên.

      Trong Ngự hoa viên, cỏ cây xum xuê, trăm hoa nở rộ. Vừa vào, liền có thể ngửi thấy được hương thơm xông vào mũi , làm cho người ta say lâng lâng.

      Sau khi Nội Thị mang theo Ninh Khanh Khanh vào, liền với nàng yến hội còn chưa bắt đầu, tại có thể dạo xung quanh chút , lát có Nội Thị rung chuông, báo rằng yến hội bắt đầu.

      Ninh Khanh Khanh ngồi xe ngựa và kiệu lâu như vậy cũng có hơi mệt. Nàng tìm tiểu đình ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này xung quanh có bóng người túm năm tụm ba , thiết nghĩ cũng giống như nàng, đều là ở chỗ này chờ yến hội bắt đầu.

      "Ngươi có nghe ? Thất vương gia rèn luyện trở về, nghe thực lực lại tăng lên rất nhiều, quả thực quá lợi hại ." Ở chỗ bàn đá đình bên kia, có người bắt đầu tán ngẫu .

      "Thất vương gia vốn là chính là thiên tài, có cái gì ngạc nhiên. Cho dù lần này trở về thăng thành Linh Tôn, ta đề có cảm giác gì. Ở người , có cái gì là thể." Vị này hiển nhiên là người sùng bái.

      Có người trêu chọc nàng ta "Ngươi sùng bái với Thất vương gia như vậy, vậy tại sao ngươi gả cho nha?"

      "Ngươi mỗi lần đều như vậy, đáng ghét. Ta đúng là muốn gả cho Thất vương gia, nhưng ta càng muốn sống a. Ngươi cũng phải biết, từng bị nguyền rủa, trước đây những tiểu thư được ban hôn cho , có người nào chết. Ta vẫn cứ yên lặng đặt dưới đáy lòng . . ."

      "Lần này Thất vương gia trở về, dựa theo lệ thường trước kia, bệ hạ khẳng định lại muốn chỉ hôn. Lần này biết là tiểu thư nhà ai . . ."

      "Ta phỏng chừng là Lâm gia , ngươi xem trước kia người bị tứ hôn đều thế. . ."

      cẩn thận nghe được mấy câu bàn tán này , Ninh Khanh Khanh bĩu môi. Vị Thất vương gia đó chẳng lẽ đúng là khắc thê trong truyền thuyết sao?

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 18 : Thất vương gia
      Edit: Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà

      Nghe qua người vô cùng ưu tú, thân phận tôn quý, linh lực cũng rất cường đại. Nhưng lấy người chết người, đều khiến những kẻ ái mộ sợ đến nỗi chỉ dám len lén thích. Có điểm đáng tiếc đây.

      Sau khi cảm thán hai câu, Ninh Khanh Khanh đứng dậy tính toán dạo phen, lại nghe thấy phía sau có người hô:

      "Lâm Dung Dung, ngươi phải mới vừa ở bên hồ, như thế nào lại đứng ở đây?"

      Nàng lúc đầu cũng nghe ràng, cho đến khi người phía sau kia đuổi kịp, đứng ở bên cạnh nàng bất mãn mở miệng "Lâm Dung Dung, ngươi cũng quá kiêu ngạo. Bổn công chúa với ngươi , ngươi cũng để ý!"

      Ninh Khanh Khanh lúc này mới phản ứng kịp, đây là chuyện với mình mà!

      Cái tên Lâm Dung Dung này, sáng sớm nay nàng chuyện phiếm với Hoàng Oanh cũng hiểu ít nhiều. Hôm qua chính là nàng bị nhận thành Lâm Dung Dung mà mời đến Lâm phủ, hai người có vóc dáng đúng là hơi giống nhau.

      Người đến là thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy, so với Ninh Khanh Khanh bây giờ tuổi tác cũng sai biệt lắm. Gương mặt tròn trịa, cái miệng nhắn đỏ hồng đô đô, thoạt nhìn có điểm hơi béo. Nàng mang vẻ sang trọng hoàng gia, nhưng mở to hai mắt mà nhìn nhìn Ninh Khanh Khanh, vẻ mặt mất hứng.

      "Công chúa điện hạ, ngài nhận nhầm người rồi. Ta tên là Lâm Khinh Khinh."

      Vị công chúa này là do Hoàng Hậu sinh, đứng hàng thứ mười hai, tên là Phượng Tử Tuyết. Lúc trước từ xa nhìn tưởng là Lâm Dung Dung, bây giờ đến gần vừa thấy cũng ràng mình là nhận nhầm người. Giờ nghe được tên của nàng và Lâm Dung Dung giống nhau từ láy, lại đều họ Lâm, nên hỏi:

      "Ngươi có quan hệ gì với Lâm Dung Dung?"

      "Ta là tỷ tỷ của nàng ấy." Ninh Khanh Khanh hề tính toán giấu diếm, thoải mái ra. Dù sao đợi lát nữa vào yến hội tất cả mọi người cũng đều biết.

      "Tỉ tỉ? Ta đến giờ hề nghe Lâm Dung Dung có tỷ tỷ a." Tử Tuyết công chúa tràn ngập tò mò.

      Ninh Khanh Khanh : "Trước kia có, ta mới đến Kinh thành vài ngày, Công Chúa biết cũng là bình thường."

      " ra như vậy, khó trách ta chưa từng nghe qua. Các ngươi có vóc dáng là giống nhau, đặc biệt nhìn từ xa, quả thực có thể lấy giả đánh tráo." Tử Tuyết công chúa bĩu môi "Vừa rồi nàng ấy vẫn còn ở bên hồ, ta còn tưởng rằng Lâm Dung Dung lại có linh kỹ tột bật nào đó, có thể có Phân Thân Thuật đấy!"

      Vừa , nàng vừa nhìn Ninh Khanh Khanh từ xuống dưới "Ngươi hôm nay trang phục xinh đẹp như vậy, là chuẩn bị tới làm gì? Muốn giống như Lâm Dung Dung , quyến rũ hoàng huynh của ta sao?"

      Từ cách chuyện của Tử Tuyết công chúa này, có thể thấy được tính cách điêu ngoa, cùng Lâm Dung Dung tựa hồ có điểm hợp nhau.

      Ninh Khanh Khanh và Lâm Dung Dung đều chưa từng thấy nhau, cũng muốn vì người xa lạ mà cãi nhau với Công Chúa . Nàng cười cười, tứ lạng bạt thiên cân (*) chuyển sang đề tài khác "Trang phục của Công Chúa hôm nay cũng rất diễm lệ cao quý."

      (1) Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền, lấy ít thắng nhiều.

      Tử Tuyết công chúa tuổi còn , nghe được lời ca ngợi kiêu ngạo vênh mặt lên "Cái đó là đương nhiên, đây là mẫu hậu cố ý chuẩn bị cho ta."

      Trong lúc , nàng tựa hồ nhìn thấy gì đó, ánh mắt từ mặt Ninh Khanh Khanh, dời về phía sau nàng, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập kinh ngạc, nét kiêu ngạo mặt lập tức che giấu, rồi về phía trước hai bước "Thất Hoàng thúc trở về."

      Người nào đến đây vậy, khiến vị Công Chúa điêu ngoa này bỗng nhiên biến thành ngoan ngoãn.

      Ninh Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng.

      con đường giữa Ngự hoa viên, bên cạnh rặng cây xanh liên miên, nền màu xanh ngắt, nam nhân mặc áo bào gấm vân mây màu trắng, nhanh nhẹn giữa đám người nhất tề hành lễ.

      ngạo nghễ thẳng người, nhanh nhẹn tao nhã, nhưng nhiễm chút gì vẻ huyên náo chốn trần gian phú quý. cơn gió hè cuốn tới, thổi bay áo ngoài của , vẽ ra cơn sóng dập dờn lăn tăn.

      Vị Thất Hoàng thúc tựa như thần tiên này, chính là Phượng Phi Bạch, con của Trường Minh Công Chúa, của hoàng đế, muội muội của đương kim Tiên Đế đế quốc Thiên Thịnh .









      Chương 19 : Thầm mến hoàng thúc
      Edit: Angelina Yang
      Beta: Tiểu Thư Xà

      Mặc dù tuổi lớn lắm, vừa mới mười chín, nhưng so với Tử Tuyết công chúa lại cao hơn bậc bối phận.

      "Ngươi xem, đây là Thất Hoàng thúc của ta . . ." Tử Tuyết công chúa tính toán cho Lâm Khinh Khinh mới tới biết để mà hành lễ, nhưng quay đầu vừa nhìn.

      người bên cạnh này trợn to hai mắt, khi nhìn thấy Thất Hoàng thúc, cái miệng đều há hốc thành hình chữ O.

      Bản thân Tử Tuyết công chúa biết vóc người của Thất Hoàng thúc, so với bất luận kẻ nào đều là tuyệt phẩm trần gian, từ đến lớn đều bị vô số người dùng ánh mắt si mê ngắm nhìn, hâm mộ.

      Vừa vặn vị tiểu thư đứng bên cạnh này, phải chăng ánh mắt có điểm quá mức tự nhiên, quá mức thẳng thắn. Khi Thất Hoàng thúc từ con đường tới đây , nàng vẫn còn duy trì vẻ mặt đó, cũng biết khắc chế kìm hãm gì cả.

      "Lâm Khinh Khinh, còn mau hành lễ!" Tử Tuyết công chúa là nhìn nổi nữa, vừa ý mở miệng nhắc nhở phen Ninh Khanh Khanh "háo sắc" .

      Ninh Khanh Khanh như thấy quỉ chỉ vào nam nhân, "Ngươi, ngươi, ngươi, làm thế nào lại ở chỗ này?"

      "Chẳng lẽ dung mạo Bổn vương rất khó coi, hù dọa ngươi thành cái dạng này?" Phượng Phi Bạch chậm rãi giương mắt, đôi mắt xinh đẹp liếc xéo qua Ninh Khanh Khanh.

      Đây phải vấn đề khó coi hay a!

      Nếu phải nàng tại nhấc chân cũng chạy nhanh hơn được, nàng hận thể ngay lập tức bay ra ngoài a.

      Vị Thất Hoàng thúc này, phải là mỹ nam ác độc ngày đó nàng gặp ở Thiên Ngoại Phi Trụy, toàn những lời độc mồm độc miệng sao?

      Nhìn tắm rửa, chứng kiến thiêu xác người khác, còn bị bóp cổ, xuýt nữa là chết. Giờ lại thấy phản xạ chính là kinh ngạc!

      Nhưng điệu bộ vị Thất Hoàng thúc này, tựa hồ là nhớ nàng. Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm, có lẽ do nàng thay đổi xiêm y, hơn nữa ngày đó cũng chỉ đối mặt vào buổi tối , lại trong bồn tắm thấy nhiều thứ, nên nàng vội vàng khiêm tốn giải thích.

      " có, đó là bởi vì Thất Hoàng thúc dáng dấp tiên nhân đột nhiên xuất ở trước mặt tiểu nữ, nhất thời bị tuyệt thế tao nhã của ngài hấp dẫn, cứ tưởng thần tiên Thiên Giới hạ phàm, cho nên đặc biệt kinh ngạc."

      "Hả?" Phượng Phi Bạch hơi cau mày, "Ngươi phải gặp ta sao? Vì sao còn có thể kinh ngạc?"

      Xong rồi, còn nhớ nàng!

      Có cần bỏ chạy hay đây?

      Nhưng mà, chạy nhanh hơn .

      Thôi vậy, chạy càng phiền toái. Thân phận tại của nàng là nữ nhi của thần tử, ở trong hoàng cung, vị Độc Miệng Vương gia này cũng thể tùy tiện giết người .

      Tử Tuyết công chúa thấy giữa Ninh Khanh Khanh và mỹ nam độc miệng trao đổi vài câu, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Ninh Khanh Khanh "Ngươi vừa mới trở lại kinh thành, làm sao biết Thất Hoàng thúc của ta?"

      Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm biết như thế nào? là ta ngã vào trong bồn tắm của Thất Hoàng thúc ngươi? Nên đành tùy tiện tìm câu cho qua " Thất Hoàng thúc của Công Chúa vô cùng hào hoa, vang danh tận trời xanh, mọi người trong lòng mong mỏi, ta cũng giống vậy thôi."

      Phượng Phi Bạch dừng ánh mắt rơi mặt Ninh Khanh Khanh, đương nhiên gật gật đầu "Nhìn ánh mắt của ngươi cũng biết ngươi thầm mến ta từ lâu rồi."

      Tử Tuyết công chúa mở to hai mắt nhìn, thấy Ninh Khanh Khanh mà tựa như nhìn thấy quái vật "Ngươi thầm mến Thất Hoàng thúc của ta?"

      Cái miệng độc ác kia thất loạn bát tao gì đó. Trong ánh mắt của nàng có bất đắc dĩ, có chán ghét, có ghét bỏ, chính là có khả năng thích , vẫn nhìn thấy.

      Ninh Khanh Khanh nghe thế đành tự thanh minh "Công Chúa, mặc dù ta đối với danh tiếng Thất Hoàng thúc của người sớm nghe danh, nhưng mà loại chuyện thích này, có."

      "Phải ?" Phượng Phi Bạch ánh mắt hơi nheo lại, con ngươi thâm thúy hơi đổi, sóng mắt dập dờn, chậm rãi mà : "Tử Tuyết a, ngươi thử , nữ nhân, đêm hôm khuya khoắt chạy đến trong phòng tắm của nam nhân , hiển nhiên nhìn lén người khác tắm rửa, có tính là thích hay ?"

      "Đúng thế." Tử Tuyết công chúa gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :