1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120 : Ta xấu chỗ nào

      Edit : Hiền Trúc



      "Phượng Phi Bạch, mặt trời chói như vậy , ngươi bỏ mặc ta ở chỗ này phơi nắng, còn mình núp trong đình ngắm cảnh hóng mát?"

      Cái người ngồi chỗ này chính là Phượng Phi Bạch, tựa hồ hài lòng bị thanh đánh thức nên nhíu mày, nhìn thấy Ninh Khanh Khanh bị phơi nắng đến mặt mày đỏ bừng, trong mắt lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ,

      "Ngươi tỉnh rồi."

      "Nếu vẫn tỉnh đều phải bị ngươi phơi chết!" Ninh Khanh Khanh tới trong đình, nhìn người nào đó hưởng thụ. Nàng giơ tay lên kiểm tra gương mặt nóng bỏng của mình, nhiệt độ này, ít nhất là phơi nắng ba canh giờ dưới mặt trời.

      Phượng Phi Bạch liếc nàng , "Ngươi như vậy với ân nhân cứu mạng sao ?"

      Ninh Khanh Khanh nhìn hoài nghi : "Ngươi. . . Cứu ta?"

      "Ở chung chỗ lâu cùng Linh Thú cấp thấp, chỉ số thông minh của ngươi vốn cao quả nhiên lại bị ảnh hưởng ." Phượng Phi Bạch cầm viên đào, đặt ở trong miệng.

      Ninh Khanh Khanh mặc dù nghĩ tới điều này, nhưng mà cảm giác được xuất ở chỗ này có điểm kỳ quái. Nên vẫn thể nào tin được Phượng Phi Bạch cứu nàng.

      Nàng chóp cha chóp chép đôi môi khô rồi, nhìn Phượng Phi Bạch ăn đào, qua tính toán nhón lấy hai quả. Ngón tay vừa động cái, lại chộp vào khoảng .

      Nàng kinh ngạc lại vươn tay ra,. đào vẫn còn chỗ ấy, tay nàng lại xuyên qua chỗ đó, mà cũng nắm được cái gì.

      "Ta là quỷ, vậy ngươi là quỷ a?" Ninh Khanh Khanh kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, hoảng sợ hỏi. Dẫu như thế nào nàng liền xuyên qua đào như vậy đây?

      "Bổn vương phải." Phượng Phi Bạch lại ăn quả. Cứ nhìn dáng vẻ ăn kia, nắm đào như vậy là .

      Ninh Khanh Khanh lập tức giống như hứng chịu đả kích lớn, nàng chết rồi sao?

      Nàng ngẩng đầu ra bên ngoài đình ngắm cảnh, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, chân mềm nhũn, ngồi bệt ở cỏ, ngơ ngác mà suy nghĩ.

      nghĩ tới nàng cho là chính mình tránh được kết cục bị Linh Thú ăn sống nuốt tươi , lại đều bị thương tích gì. ra là nàng chết, biến thành Quỷ Hồn a.

      nghĩ tới nàng từ giữa trung rơi xuống vẫn chưa chết, tránh khỏi bị bóp chết. Vẫn còn chạy thoát từ trong miệng Linh Thú vạn năm Bạo Tuyết Bạch Hùng . Nhưng cuối cùng lại bởi vì hôn mê mà tử vong, là thảm !

      Ninh Khanh Khanh nắm lên túm cỏ, ném tới phía trước, để trút ra cơn tức giận trong lòng!

      Nhìn thấy nhánh cỏ bay toán loạn phía trước, cảm giác được chính mình đáng thương, tựa như những lá cỏ tung bay kia, cực kì đơn, cảm giác yếu đuối như vậy liền biến mất

      Ồ, đúng!

      Nàng túm được quả đào, khẳng định cũng thể ném được túm cỏ a. Ninh Khanh Khanh nghi ngờ mà nhìn Phượng Phi Bạch, đột nhiên đứng dậy, tiến lên, nhấc chân nhằm vào đá cước.

      Quả nhiên, Phượng Phi Bạch nhìn thấy nàng đá đến, có ngây ngốc mặc kệ cho nàng đá, chân có hơi lui tị, khiến nàng đá hụt.

      "Ngươi mới là quỷ có! Lại dám gạt ta!" Ninh Khanh Khanh chỉ vào Phượng Phi Bạch mắng.

      "Lời Bổn vương đều là lời ." Phượng Phi Bạch đáp: "Ta phải, ngươi cũng phải."

      "Vậy ngươi lúc ấy tại sao hết?" Làm hại nàng liền cho là chính mình mất mạng rồi

      Phượng Phi Bạch : "Ngươi vẻ mặt đờ đẫn bộ dáng coi như có ý tứ. Nhất định cũng khiến Bổn vương ở chỗ này hai ngày có ý nghĩa."

      "Ngươi ở chỗ này hai ngày rồi?" Đó chính là nàng hôn mê hai ngày.

      Phượng Phi Bạch hỏi ngược lại, vầng trán thanh tú có hơi nhướn lên, khí thế trời sinh kia liền lơ đãng toát ra từ mặt "Nếu sao đây? Linh Thú còn có thể bởi vì tướng mạo ngươi xấu xí mà ăn ngươi?"

      "Vóc người ta xấu chỗ nào ?" Ninh Khanh Khanh tranh luận về bề ngoài của mình, dẫu sao nàng cũng là nữ nhân, sao có thể chịu được loại có ý định bôi bác.

      "Từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, chỗ nào đẹp mắt."



      Chương 121 Thuận tay lau

      Edit : Tử Ngân


      "Từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, nơi nào tốt đẹp."

      Ở trong? Hay ngoài?

      Ninh Khanh Khanh cúi đầu xem lần, rồi ngạc nhiên nhìn Phượng Phi Bạch: "Tay của ta chỗ nào cũng sạch như vậy, trang phục cũng trở nên gọn gàng sạch , đây đều là ngươi làm?"

      " cần cảm kích ta. Ngươi quá bẩn, Bổn vương nhìn nổi, liền thuận tay chà xát cho ngươi ."

      "Vẫn còn cọ xát?" Ninh Khanh Khanh lập tức kinh hãi, giơ tay lên ôm lấy hai vai, chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp, vẻ mặt đề phòng nhìn Phượng Phi Bạch: "Ngươi, ngươi thât biết xấu hổ , ta dù gì cũng là nữ nhân!"

      Phượng Phi Bạch gật đầu, trong ánh mắt có nửa điểm xấu hổ: " Sau khi tắm cho ngươi xong, ta phát ngươi đúng là nữ nhân ."

      "Vậy ngươi cảm giác được chỗ thích hợp sao?" Ninh Khanh Khanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh, tâm can phế đều rối rắm xoắn với nhau. Người này sắc mặt quá bình tĩnh , mặc dù có lạnh như băng, nhưng mà nhìn cơ thể thiếu nữ, cũng nên cho điểm phản ứng chứ.

      "Ngươi ám chỉ Bổn vương phải phụ trách nhiệm đối với ngươi sao?" Phượng Phi Bạch nhìn chăm chú Ninh Khanh Khanh, đôi mắt phượng sâu thấy đáy nhìn chằm chằm khiến Ninh Khanh Khanh được tự nhiên.

      ràng là người có gương mặt tuấn tú để cho bất kì người nào cũng có khả năng tim đập dồn dập ,chính là ngược lại mỗi lần Ninh Khanh Khanh ở lâu cùng , lại có loại xúc động muốn đánh người : "Có lúc nào ta muốn ngươi chịu trách nhiệm ?"

      biết phải chăng là ở phía bên Phượng Phi Bạch thổi qua làn gió, làm mái tóc đen như mực của nhè vờn bay xích đu . híp mắt lại , nhìn Ninh Khanh Khanh chậm rãi mở miệng,

      "Nếu cần chịu trách nhiệm,nhìn nhìn, ngươi vì sao phải rắc rối?"

      ". . ." Ninh Khanh Khanh đột nhiên cảm giác được cũng rất đúng. Mặc dù nữ nhân bị người khác nhìn thấy thân thể, tại thời đại kiếp trước của nàng cũng cần nhất định phải gả cho nam nhân trót nhìn thấy thân thể mình gì hết. Thế nhưng mà bị nhìn, luôn luôn ít mhiều khó chịu như vậy .

      Phượng Phi Bạch lời này, đạo lý là có vài chỗ bẻ queo như vậy, thế nhưng mà nghe qua lại bất ngờ cảm giác được đúng lý hợp tình a.

      cần chịu trách nhiệm, vậy nhìn sao nào? Tiền à? Nàng tại cũng quan tâm.

      Dù sao, chắc chắn từ bỏ chiếc vòng cổ.

      Cho dù như thế nào, vẫn là Phượng Phi Bạch cứu mình. Nếu nàng nằm ở chỗ này, khẳng định sớm bị Linh Thú ăn thịt rồi. Ninh Khanh Khanh để tay xuống, kỳ quái mà đánh giá Phượng Phi Bạch.

      "Ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại có thể xê dịch ngươi? Lại sờ tới đào kia?" Nàng suy nghĩ chút: "Phải chăng là cái này có liên quan với Vân Yên Thối Tuyết Trạc?"

      Phượng Phi Bạch hỏi ngược lại: "Nếu làm thế nào để theo dõi ngươi?"

      Ninh Khanh Khanh nhìn chăm chú cái vòng tay này. Trước đây nàng cho rằng nó chính là thứ để lần theo dấu vết, sau khi phân tích tình huống, có thể đơn giản như vậy.

      "Cái... Vân Yên Thối Tuyết Trạc này, là thứ trung gian giống như để nối thông. Ngươi ở bên kia có khả năng thấy nhất cử nhất động của ta, có khả năng dùng để phóng bóng dáng của ngươi lại đây , có đúng hay ?" Ninh Khanh Khanh hỏi. Có điểm giống như phương thức video truyền toàn bộ tin tức hình ảnh lập thể đến đây, nhưng mà là chiều.

      Phượng Phi Bạch nhìn thấy nàng, "Ta phải chuyển tới đó được, là dùng linh lực để tạo thành hình ảnh bóng người."

      Ninh Khanh Khanh gật đầu, tiếp tục : "Ta biết ta hôn mê mấy ngày. Nhưng mà nếu như là bởi vì ngươi ở chỗ này, Linh Thú mới tới gần . Chiếc Vân Yên Thối Tuyết Trạc này nhất định mang theo linh lực truyền tống, tựa như ngươi cứ , linh lực tạo thành hình ảnh bóng người."

      Lần này đây có đúng ba chữ Ninh Khanh Khanh cũng lên hay ,bởi vì nàng ràng mà thấy, dưới thân Phượng Phi Bạch còn có bóng dáng nữa. Chứng minh linh lực này tạo thành hình ảnh bóng người, nó rất tiếp cận với Chân Nhân.

      gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của nàng lên vẻ kiêu ngạo tự tin, vào lúc chính nàng cũng biết hai hàng lông mi cũng lén lút nhướn lên, gương mặt xinh - đẹp trông hoạt bát sinh động khác thường.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 122: Nhiều hơn thứ

      Edit: Mạc Vân



      Khóe miệng Phượng Phi Bạch hơi hơi vểnh lên: “Đáp án đơn giản như vậy, ngươi lại có thể vì đoán được mà vui mừng?”

      Sức chịu đựng đả kích của con người có thể tăng thêm, Phượng Phi Bạch mực nàng ngu ngốc, chính nàng lại cho là như vậy, vẻ mặt lộ ra chút khiêu khích: “Vương gia cho ta biết, là chính ta nghĩ ra được. Mặc kệ có đơn giản hay , dù sao ta cũng nghĩ ra, điều đó chứng minh ta ngu ngốc.”

      Suy nghĩ thông suốt, Ninh Khanh Khanh cũng lười rối rắm, vuốt vuốt lồng ngực của mình. Ngay tối hôm đó nàng cũng có chữa khỏi hoàn toàn cho mình, ngược lại là chữa bệnh cho Dung Lăng, nên tại vẫn loáng thoáng đau, đoán chừng Phượng Phi Bạch vẫn quản giáo nàng.

      Phượng Phi Bạch giống như nuôi dưỡng sủng vật. Khi có việc gì đến xem tình huống của nàng chút. Nếu vừa vặn gặp lúc nàng hôn mê thuận tiện trông nom nàng. Đẻ tránh cho gặp phải cảnh bên người tiểu nha hoàn có thể rót nước, đấm chân cho mình.

      Nghỉ ngơi hai ngày, linh lực khôi phục.

      Ninh Khanh Khanh nâng tay lên triệu hồi, Thất Sắc Liên ra lòng bàn tay của nàng. Nàng vừa định hô tiếng để trị liệu, ngay sau đó lại cảm thấy "vụt" cái, ngang lòng bàn tay xuất cây đàn.

      Cái này là gì vậy?

      Ninh Khanh Khanh nhìn Thất Huyền Cầm ra trong tay, có chút tình huống. Nàng triệu hồi Vũ Linh của mình, làm sao lại có thêm ra cây đàn. Suy nghĩ chút, nàng nhìn sang Phượng Phi Bạch,

      “Có phải ngươi nhập cây đàn này vào trong tay của ta? Ta cũng tính đánh đàn cho ngươi nghe!” Lúc này trải qua cuộc sống tạm bợ, còn dự định bảo nàng đánh đàn, đừng có mà mơ!

      Phượng Phi Bạch nhìn đàn, ánh mắt lạnh lẽo chuyển động, chậm rì rì tới.

      Xiêm y của kiểu dáng đơn giản, lúc đứng cực kì phóng khoáng. Mặc ở người , vì màu sắc mộc mạc mà làm khí thế bị suy giảm , mà ngược lại trong lúc lơ đãng càng làm cho dung mạo của lộ ra thần thái cao ngạo.

      đến trước mặt nàng, ngón tay thon thả lướt dây đàn cái. Gương mặt xinh đẹp nổi danh như tượng điêu khắc mà thành kia lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

      “Đây là Võ Linh của ngươi.”

      “Võ Linh của ta?” Ninh Khanh Khanh nhìn nhìn Thất Sắc Liên trong tay mình, có chút khó hiểu.

      “Ngươi nhắm mắt lại, cảm nhận tình huống bên trong đan điền của ngươi chút.”

      Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua Phương Phi Bạch, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, theo linh lực vào trong đan điền, quả nhiên phát thích hợp.

      Trong quá khứ vào lúc nàng vận hành trong đan điền chỉ có đóa Thất Sắc Liên nho . Thế nhưng bây giờ, ngoài Thất Sắc Liên ra, còn có nhiều hơn cây đàn Thất Huyền Cầm. Hai thứ cùng trôi nổi trong đan điền của nàng.

      Hơn nữa hình dáng cây đàn này nàng càng xem càng cảm thấy quen thuộc, có vẻ, giống như nó là cái của Hoàng Tam Muội.

      Bởi vì cảm thấy vũ khí này vừa đẹp vừa dễ nhìn nên Ninh Khanh Khanh chú ý nhiều hơn vài lần, vậy nên đối với các chi tiết còn nhớ được tương đối ràng.

      Đây là cây đàn Thất Huyền Cầm toàn thân màu đen, mơ hồ có chút xanh sẫm. Thân đàn giống như dây leo màu xanh biếc quấn cổ mộc. Chỉ nhìn cách đơn giản bề ngoài của nó, trong số khí cụ Võ Linh, nhất định được cho là thượng phẩm.

      "Trong số Võ Linh của ta, nhưng vốn là ta có cầm a.” Ninh Khanh Khanh rất nghi hoặc.

      “Ngươi nuốt máu của nàng.” Phượng Phi Bạch .

      Nàng? Ai?

      Ninh Khanh Khanh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nghĩ tới Hoàng Tam Muội bị nàng cắn chết.

      Rốt cuộc từ khi nào Phượng Phi Bạch bắt đầu theo dõi nàng? Ngay cả chuyện này cũng biết.

      Ninh Khanh Khanh trừng mắt liếc cái, “Vậy có cái gì khác sao?”

      Phượng Phi Bạch híp hai tròng mắt, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên nhìn thẳng vào ninh Khanh Khanh, chậm rãi: “Ngày đó ngươi rơi vào sơn trang của ta, theo Từ Sách báo lại, trong đó có người, bị ngươi đè chết khi rơi xuống giữa trung. cổ của có dấu răng của ngươi.”



      Chương 123 : Xuất thoái hóa

      Edit :be ngok


      Ánh mắt của như có điều suy nghĩ, thanh như băng tuyết ngàn năm mang theo tia nghi vấn. " Người đó, là con thứ bà con xa của Lâm gia, Võ Linh của là Thất Sắc Liên."

      Ninh Khanh Khanh ngây ngẩn cả người. Lời của Phượng Phi Bạch nàng nghe hiểu, nhưng mà cần phải có thời gian để tiêu hóa.

      Ban đầu nàng rớt xuống chân núi, chẳng may đè chết người. Lúc ấy trong miệng có mùi máu tươi, chắc là nuốt ít máu của người đó. ngờ người kia có Võ Linh Thất Sắc Liên. Hơn nữa sau lúc ấy nàng bỗng nhiên triệu hồi ra được Thất Sắc Liên Võ Linh.

      Tiếp theo nàng liều chết đánh nhau với Hoàng Tam Muội , lúc đó cắn cái phá vỡ tĩnh mạch của đối phương, nàng lại nuốt phải ít máu của Tam muội. Vừa vặn Hoàng Tam Muội lại có Võ Linh là Cầm. Vì vậy, sau hai ngày nàng hôn mê, nàng triệu hồi ra được Thất Huyền Cầm.

      "Ta phải tiểu thư Lâm gia sao?" Ninh Khanh Khanh nghi hoặc hỏi lại.

      "Lần đầu tiên có thể coi như là trùng hợp, còn lần thứ hai, ngươi giải thích như thế nào?"

      Đúng vậy, lần đầu tiên có thể vì mình là Lâm gia thứ tiểu thư, nên chỉ có Thất Sắc Liên Võ Linh là điều rất bình thường.

      Còn lần này, sau khi nuốt phải máu của Hoàng Tam Muội , nàng lại có Võ Linh giống nàng ấy. Hơn nữa, nàng còn nhớ lúc ấy sau khi Bạo Tuyết Bạch Hùng rồi , đan điền của nàng lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, cũng vì thế mà nàng mới té xỉu .

      Đó là do Thất Huyền Cầm Võ Linh đột nhiên xuất ở trong đan điền. Bởi vì trong đan điền chưa kịp thích ứng , tồn tại của Thất Sắc Liên gây ra tính bài ngoại nên mới đau đớn như vậy.

      đơn giản hơn có nghĩa là, vì nàng nuốt phải máu của người khác nên có thể khống chế năng lực Võ Linh của người đó.

      Nghe có vẻ vô cùng lợi hại!

      Ninh Khanh Khanh ôm Thất Huyền Cầm vừa triệu hồi ra , gảy tiếng. Dây đàn vang lên đạo thanh chói tai. Sau khi thanh vang lên, biết có phải là do vào lúc hấp thu, Hoàng Tam Muội có lực công kích của Cầm Nhận hay . Mà khi tới trong tay Ninh Khanh Khanh , mặc dù có đến cấp bậc Linh Sĩ, nhưng Thất Huyền Cầm vẫn cứ lại có Linh Kỹ dùng Cầm Nhận ( đao đàn) công kích .

      Ngón tay nàng cong lên cái, tiếng đàn trong vắt cùng với tiếng nhạc “Đinh" tiếng khiến gốc cây cây bị chặt đứt môt nửa .

      Mặc dù có lực công kích mạnh như Hoàng Tam Muội nhưng lực sát thương cũng khá lớn.

      cách khác, Võ Linh của nàng, cũng có lực giống Linh Kỹ bẩm sinh!

      Ninh Khanh Khanh vuốt ve Thất Huyền Cầm cái rồi quay đầu lại nhìn Phượng Phi Bạch, cười hắc hắc: "Vương Gia, ta có năng lực như vậy, như thế chỉ cần thấy ai Võ Linh lợi hại chút liền cắn nhát, xin ít máu. Như thế chẳng phải Linh Kỹ của ta được cùng bậc với Võ Linh của rồi sao. Thế chẳng phải ta là vô địch thiên hạ sao!"

      Đợi đến lúc nàng trở nên lợi hại rồi , lúc ấy khiến cho Phượng Phi Bạch sống bằng chết, tiêp sau đó cướp mặt dây chuyền về!

      Phượng Phi Bạch nhận ra tia bỉ ổi vui mừng trong mắt Ninh Khanh Khanh, mặt mũi tối xầm lại. Mái tóc đen như dòng thác nước phía sau lưng hề rung động, khí thế cao cao tại thượng tựa thần linh hoàn toàn bao trùm Ninh Khanh Khanh. "Ngươi xem lại cấp bậc của mình .."

      Xem xem phải là chỉ hơi thấp ít thôi sao ? Ninh Khanh Khanh phục quét nhanh lượt. Lần này ngây ngẩn cả người.

      Bao trùm xung quanh Võ Linh chỉ có hai vòng nhạt nhòa, còn vòng mờ nhạt đến nỗi nhìn ra nửa vòng tiểu Linh Hoàn.

      "Sao ta lại mất hai Tinh rưỡi rồi!" chân mày Ninh Khanh Khanh xoắn lại, " ràng là sắp đến Lục Tinh Linh Giả rồi mà!"

      " Linh lực của ngươi xuất thoái hóa."

      "Linh lực thoái hóa?" Ninh Khanh Khanh hỏi.

      "Rất ít khi xuất tình huống như thế." Phượng Phi Bạch bình tĩnh . "Ngươi vốn là sắp đến Lục Tinh. Nhưng nếu bây giờ ngươi bị mất hai Tinh rưỡi chắc là do mỗi lần ngươi hấp thụ máu của người khác, chế ngự Võ Linh của người ta linh lực của ngươi bị chia đều toàn bộ cho số linh lực ấy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124 : Bị giảm cấp cái trước

      Edit: Đá đá


      Muốn chạy Ninh Khanh Khanh dở khóc dở cười, "Ta đây nếu mà lại có thêm cái Võ Linh, bị rơi xuống thành Linh giả cấp bậc Nhất Tinh rưỡi, nếu lại có tiếp cái nữa liền Nhất Tinh cũng có. . . , cứ như vậy mà , Võ Linh của ta tu luyện kia cũng chậm phải chậm hơn so với người khác? Mỗi lần thăng cấp, đều cần nhiều gấp đôi linh lực so với người khác?"

      "Đúng thế." Ninh Khanh Khanh xinh đẹp tâm tình lập tức có, vẫn còn ngược Phượng Phi Bạch đây? Lấy tốc độ này, còn biết sau này ai bị ai ngược.

      Vẻ mặt nàng nhăn nhó, "Đây là hấp ra giải phóng trước a!" Ninh Khanh Khanh lập tức còn tâm tình đắc ý, vẫn còn muốn ngược Phượng Phi Bạch sao? Lấy tốc độ này, còn biết sau này ai bị ai ngược.

      Vẻ mặt nàng nhăn nhó, "Đây là vừa thu nhận liền phải hạ bậc có trước đó a!" Phượng Phi Bạch nhìn vẻ mặt Ninh Khanh Khanh như trái khổ qua.

      nhướn nhướn tâm tình có chút sung sướng , xoay người trở về trong lương đình, nằm ở xích đu.

      Nhìn khuôn mặt của liền đoán được tại tâm tình cũng tệ.

      "Ngài nhìn có chút hả hê." Ninh Khanh Khanh hầm hừ .

      "Đúng vậy."

      "Ngài vẫn còn thừa nhận?"

      "Bổn vương vẫn luôn thẳng thắn như vậy." Ninh Khanh Khanh cắn môi suy nghĩ chút, lập tức giống như khiêu khích , "Ngài nhìn có chút hả hê lắm sao! Thất Sắc Liên là Võ Linh hệ phụ trợ , có lực công kích.

      nay có Thất Huyền Cầm, nó có khả năng tấn công ở xa, cũng có thể tấn công ở gần, nếu như cấp bậc luyện cao nữa, ta sau này cũng chỉ có thể đứng nhìn , thể bảo vệ chính mình ."

      "Nếu biết, ngươi còn vẻ mặt đau khổ làm gì?" Phượng Phi Bạch liếc được nàng, gương mặt lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng trong nội tâm hoàn toàn giống.

      Cho tới bây giờ liền chưa từng nghe qua, ai có thể thông qua huyết dịch để phục chế Võ Linh của người khác, hơn nữa còn trở thành có hai Võ Linh.

      Ninh Khanh Khanh vốn là cũng có được Võ Linh phụ trợ hệ chữa bệnh cường đại, lại thêm Võ Linh Thất Huyền Cầm hệ công kích.

      Cái đó đại biểu cho sau này nàng cần giống như các Linh Sư Võ Linh hệ phụ trợ khác, nhất định phải dựa vào lực lượng của người khác, mà có thể tiến công mình gia tăng trợ giúp. Lực lượng như vậy, về sau này đại lục tạo thành ảnh hưởng gì.

      Ninh Khanh Khanh hoàn toàn biết ý nghĩ của , lườm nguýt cái, rồi tới rìa đình nghỉ mát ngồi xuống ngắm cảnh.

      Đáy lòng có điểm rối rắm, vốn tưởng là chuyện tốt, kết quả biến thành thiên hạ có bánh miễn phí, rơi đến đầu của nàng, còn làm giảm cấp bậc của nàng xuống.

      Chính là tại có thời gian để cảm thán này nọ, mà còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. biết đình nghỉ mát này là nơi linh lực tụ tập, hay vẫn còn là có gì ly kỳ, dù sao ngồi ở phía dưới bị ánh nắng mặt trời chiếu vào dữ dội.

      Ninh Khanh Khanh nhìn xung quanh chút, định vị phương hướng, sau đó với Phượng Phi Bạch : "Ta đây." " đâu?" "Cứu Dung Lăng." Dù sao Phượng Phi Bạch có khả năng thấy hành vi của nàng, phỏng chừng cũng biết tồn tại của Dung Lăng.

      Quả nhiên, Phượng Phi Bạch cũng có hỏi Dung Lăng là ai, mà là thẳng: "Hai ngày rồi, ngươi cho rằng Bạo Tuyết Bạch Hùng còn có thể đặt ở chỗ ấy nuôi nhốt được ư?"

      Ninh Khanh Khanh dừng bước chân lại, nàng xiết chặt nắm tay "Ta biết có lẽ còn ở đó, nhưng mà có lẽ có khả năng vẫn còn ở đó. Dù thế nào chăng nữa, ta cũng nhanh chóng đến xem."

      Vẻ mặt Phượng Phi Bạch lạnh lẽo như mặt hồ gợn sóng, nhìn thiếu nữ hơi di chuyển thân thể, "Coi như đầu óc Bạo Tuyết Bạch Hùng có xảy ra vấn đề, giữ nuôi chơi đùa, ngươi có đánh thắng được Bạo Tuyết Bạch Hùng?" Ninh Khanh Khanh cắn cắn môi, " đánh được cũng phải đánh."

      Phượng Phi Bạch hơi thu ánh mắt lại "Ngươi cùng biết nhau mới có vài ngày?"

      "Cái đó có quan hệ gì với thời gian ngắn dài." Ninh Khanh Khanh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phượng Phi Bạch, " cùng với ta quen biết lâu, nhưng mà chúng ta chung chỗ vào sanh ra tử rất vui vẻ. tâm coi ta như bằng hữu, bảo vệ ta. Tại đáy lòng ta, cũng là bằng hữu của ta. Mặc dù biết kết quả như thế nào, nhưng mà nay ta tỉnh rồi, thế nào cũng muốn xem chuyến. Có tia hy vọng, ta cũng chịu từ bỏ!"


      Chương 125 : phải người bình thường

      Edit : Hạ San


      Phượng Phi Bạch nhìn dáng vẻ kiên định của thiếu nữ , giọng điệu đầy vẻ mập mờ "Có lẽ bởi vì cứu ngươi, cho nên ngươi mới coi như là bằng hữu."

      Ninh Khanh Khanh châm chọc cười tiếng, "Quan hệ giữa người với người ở trong mắt ngài chỉ là lợi ích hóa như vậy sao? Liền chút chân tình sao?"

      "Chân tình? Cái ấy đâu có chuyện gì liên quan tới ta."

      "Ngài là loại người thân ở địa vị cao, thiên phú bẩm sinh hơn người. Kẻ nào cho tới bây giờ cũng chưa hề phải chịu khổ sở đương nhiên đòi hỏi chân tình gì cả , có khi là bất luận kẻ nào đối tốt với ngài đều nịnh bợ ngài!" Thấy dáng vẻ lạnh lùng của , Ninh Khanh Khanh tức tối đến đỏ mặt "Ta đây loại người yếu ớt, thân phận hèn mọn . tại muốn cứu bằng hữu của ta, coi như là chịu chết, cái này cũng quan chuyện của ngài!"

      Phượng Phi Bạch nhìn Ninh Khanh Khanh, trào phúng cong cong môi cái "Cho tới bây giờ cũng chưa hề phải chịu khổ sở ? Ngươi rất hay."

      Ánh mắt lạnh nhạt vô cảm, lại đầy vẻ cao ngạo lạnh lùng, tựa như tảng băng, khiến Ninh Khanh Khanh trong cơn tức giận nhớ ra tin tức mà nàng từng nghe được .

      Về Phượng Phi Bạch.

      Lúc năm tuổi bị bỏ lại trong U Minh Cốc , cho tới lúc ra khỏi đó sinh tử cũng có người hỏi đến. Cuộc sống bên trong đó , so với người bình thường mà , tệ hại phải gấp đôi gấp hàng chục lần.

      Mặc dù thiên phú bẩm sinh hơn người, trời sinh thông minh hồi đó cũng chỉ là đứa bé năm tuổi.

      Nhìn Phượng Phi Bạch, gương mặt hờ hững lạnh lùng này, lòng dạ vô tình vô nghĩa, cũng phải trời sinh rồi.

      Vừa rồi nàng lời như thế, xác quá đáng . Ninh Khanh Khanh mím mím môi, có hơi áy náy bảo:

      "Câu kia phía trước, là ta sai rồi. Nhưng mà là bằng hữu của ta, đối với ta mà , cho dù là còn sống hay là chết, ta nhất định phải xác nhận."

      thanh của nàng kiên định như bàn thạch, đôi mắt giống như ánh sao lóng lánh kia, phát ra tia sáng, giống như ngôi sao bầu trời vạn năm chưa từng di động, cho phép thay đổi.

      Phượng Phi Bạch .

      Thiếu nữ trước mắt xảo quyệt đến đâu biết đến rồi. Co được dãn được, giở trò đê tiện, cũng cúi đầu đủ thấp, cũng quan tâm cái gì thể diện, mặt mũi, làm việc cần theo lẽ thường.

      Thiện ác trong lòng nàng, e rằng cũng rất mơ hồ, thấy người như vậy, giống như là thấy có chút bóng dáng người mình.

      Cho nên để nàng ở bên người, có việc gì trêu đùa hồi, coi như là ở trong cuộc sống vô cùng buồn tẻ, có cái gì đó mới mẻ thú vị.

      Nhưng mà hôm nay, vẻ mặt nàng lại trở nên có hơi mơ hồ. Nàng vì người thiếu niên mới quen biết nửa tháng, mà muốn tìm con Linh Thú vạn năm trở lên kia. phải nàng biết đây là hành vi ngu xuẩn, nhưng nàng vẫn còn phải .

      Đây là dạng tâm tư gì, phức tạp như vậy, rồi lại cực kì đơn giản.

      Ninh Khanh Khanh cũng tính toán thuyết phục Phượng Phi Bạch gì cả. Nàng làm việc, cũng cần người khác chấp nhận. Giờ thấy Phượng Phi Bạch có mở mồm chuyện, nàng bèn xoay người về hướng lúc đó Bạo Tuyết Bạch Hùng bỏ .

      Chặng đường kế tiếp này, nàng phải hoàn toàn lấy lại tinh thần. Ở trong Cực Quang Sâm Lâm , đều là chốn Linh Thú ngàn năm trở lên tụ tập.

      Nàng vào như vậy, cẩn thận làm mồi cho Linh Thú ăn.

      nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên có đạo bóng trắng bay tới, Ninh Khanh Khanh bị dọa đến hoảng sợ, quay đầu vừa nhìn.

      Phượng Phi Bạch biết như thế nào, tới bên cạnh nàng.

      Ninh Khanh Khanh liếc liếc mắt nhìn , khách khí mà hỏi: "Ngài tới làm cái gì?"

      Phượng Phi Bạch đưa mắt nhìn về phía trước, tư thế cao sang quí phái, bạc môi hơi nhếch, vừa như thể đương nhiên: "Để xem ngươi chịu chết như thế nào."

      "Ngài mới chịu chết." Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm người này liền làm ra được chuyện tốt nào. giúp nàng còn chưa tính, còn muốn theo để xem nàng chịu chết như thế nào .

      Đây là điều mà người bình thường có thể làm được sao? Nhưng mà từ nhận biết Phượng Phi Bạch thấy, nàng cũng còn cảm giác được làm bao nhiêu việc mà người bình thường vẫn làm.


      Chương 126: núp chút bóng râm

      Edit : cammuối



      Ánh mặt trời gay gắt, chiếu vào bên trong Cực Quang Sâm Lâm, cây cối càng cảm thấy cao lớn, vươn lên cũng trở nên thẳng hơn, lá cây già lưa thưa lác đác ngăn được ánh nắng dữ dội của mặt trời, chiếu lên da, có hơi đau.

      Cũng biết Phượng Phi Bạch làm thế nào, ràng chỉ là cái bóng người, vậy mà biết lấy ra từ chỗ nào cái ô trúc màu trắng rồi mở ra, che ở đầu.

      Bóng người có cái gì mà cần che? Chẳng lẽ cái bóng cũng bị nắng chếu cho đen lại sao? Đây là cố ý làm để trêu tức nàng . chính là thích xem bộ dáng nàng khó chịu , đặt nàng dưới ánh mặt trời chói chang mấy canh giờ, cũng muốn mang vào bên trong đình che bớt ánh nắng chút. Coi như là có ân cứu mạng, nàng cũng muốn nhớ.

      Từ lúc mới bắt đầu, còn có cây cối lưa thưa lác đác che mát, càng vào bên trong, khoảng cách giữa cây cối càng lúc càng lớn, rất nhiều chỗ đều lộ ra ánh mặt trời .

      Phơi đến Ninh Khanh Khanh cảm giác chính mình biến thành trái cây chín rục luôn rồi, cảm thấy đều phải bong rơi lớp da.

      Đáng tiếc nàng lại có chuẩn bị mang cái ô theo. Vốn là mất máu, nếu cứ như vậy phơi a, phơi a, phơi đến ngất xỉu , như vậy làm sao tìm Dung Lăng?

      Nàng chống đỡ trong chốc lát, mồ hôi rơi từng dòng từng dòng, lau xong rồi lại tiếp tục chảy.

      biết tại sao, càng chạy lại càng nóng, rừng cây bên cạnh dường như còn tồn tại, hình như gian cũng có nhiệt độ. Ninh Khanh Khanh rốt cuộc có chút chống đỡ nổi, đưa mắt nhìn Phượng Phi Bạch mạch gì, giống như khối ngọc tản ra cảm giác lạnh buốt , còn có cái ô dù của nữa.

      Đáy lòng bắt đầu tính toán, có muốn tới phía trước nữa hay ?

      Chính là nàng mới rồi cãi lộn cùng Phượng Phi Bạch , như vậy tới là có chút mất mặt a.

      Mồ hôi từ trán chảy xuống, chọc vào làm mắt đều mở ra được. Ninh Khanh Khanh rốt cuộc tìm được biện pháp, nàng cố ý chậm hơn chút, rớt lại tại phía sau Phượng Phi Bạch chút. Sau đó chút chút, chút chút chạy đến phía sau Phượng Phi Bạch, mượn dáng người cao lớn của và ô dù, ngăn cản phần lớn ánh mặt trời.

      thoải mái, Phượng Phi Bạch lãnh huyết vô nhân đạo, đứng ở bên cạnh bóng người của , cũng giống như dính chút khí lạnh, có nóng như vậy nữa.

      Chỉ là từ lúc nàng bắt đầu đứng ở phía sau, Phượng Phi Bạch bước giống như bị động kinh, lúc nhanh, lúc chậm.

      Lúc nhanh, nàng phải chạy nhanh hơn theo ở phía sau, còn phải động tĩnh chút, để bị phát tiểu bí mật của nàng.

      Lúc chậm, nàng lại chỉ có thể bước từng bước , mau chóng khống chế tốc độ, giữ cho chính mình có thể đứng ở bên trong bóng dáng cao lớn của .

      Cứ tiếp tục như vậy , Ninh Khanh Khanh cảm giác được ngoại trừ thấy nóng ra, hao phí tâm lực rất lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn trời phen, suy nghĩ chút nếu có nóng như vậy, dứt khoát chính mình ở bên cạnh cho rồi.

      Vẫn còn chưa nghĩ xong, cái người lại ở phía trước đột nhiên chậm lại, cái mũi của Ninh Khanh Khanh liền như vậy đụng tới

      "Sao lại đánh mũi của ta!" Ninh Khanh Khanh vuốt mũi ngọc thanh tú, quay đầu lại nhìn chăm chú bóng lưng phía trước.

      Phượng Phi Bạch quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tức giận Ninh Khanh Khanh, " ràng là ngươi theo phía sau ta."

      xác thực sai, nhưng mà đây là Phượng Phi Bạch làm, Ninh Khanh Khanh liền cảm giác được là cố ý dừng lại, "Ngươi biết ta theo phía sau ngươi, tại sao ngừng lại mà nhắc trước chút?"

      Phượng Phi Bạch đường môi khẽ nhúc nhích, "Ngươi núp ở phía sau của ta lâu như vậy, cũng thấy ngươi trước chút a ."

      cũng biết a.

      Ninh Khanh Khanh gãi gãi cằm, kỳ nàng cảm giác được mình làm vẫn còn rất bí mật, lập tức hì hì cất tiếng cười, "Vương Gia lớn lên cao như vậy lại rất đẹp trai, phải là vì tiểu nhân có thể ở dưới bóng dáng vĩ đại của ngài, có thể được chiếu cố sao."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127 : Ngươi tới cầm ô

      Edit : Hiền Trúc



      "Phải ?"

      " Đương nhiên." Nàng vừa , ưỡn lưng thẳng tắp học theo động tác của Phượng Phi Bạch ngày đó ở bên cạnh suối nước, lạnh nhạt : "Vương Gia hôm đó câu kia : các ngươi đều quên , đó là nha hoàn của Bổn vương! Ôi, thốt ra cách lạnh lùng tàn bạo, khiến tiểu nhân bỗng nhiên cảm giác rằng được dưới bóng hình của người, đều cảm tháy rất uy phong ."

      Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn nàng có hơi hếch cằm lên , nhìn khóe miệng có hơi hé ra, dáng vẻ làm như thể bẩm báo. Chính là ánh mắt rất sống động , giống , bạc môi khẽ nhúc nhích,

      "Ngươi như vậy, ta bỗng nhớ ra loài động vật."

      "Cái gì?"

      Phượng Phi Bạch nhìn nàng, "Hồ ly."

      "Thôi , ngươi là ta cáo mượn oai hùm vậy à?" Rồi Ninh Khanh Khanh cũng khó chịu "Hồ ly liền hồ ly a, có gì tốt. Có thế mà cần, khi đó mới ngốc !"

      " rất hay." Phượng Phi Bạch quay đầu lại, với Ninh Khanh Khanh: "Lại đây."

      "Vương Gia có gì căn dặn?" Ninh Khanh Khanh nghi hoặc nhìn .

      "Che dù."

      Nàng che dù?

      Thông thường mà , nam nhân nếu so với nữ nhân cao hơn. Chiều cao của Phượng Phi Bạch cho dù so với nam nhân cũng là cao, căn cứ nàng nhìn ra, ít nhất có thước tám ba trở lên.

      Mà nàng sao, làm thiếu nữ mười ba tuổi, ở vào trạng thái vẫn chưa phát dục hoàn toàn, khi đứng ở bên cạnh , ước chừng thấp hơn hai cái đầu.

      Vì thế để có thể che được cho , cánh tay phải giơ lên, nào có khác gì cử tạ, rất mỏi nhé.

      "Vương Gia tự mình cầm phải chặt hơn sao. Để ta cầm dù ít nhiều lại thoải mái?" Ninh Khanh Khanh lấy tay so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai người phen, dùng để nhắc nhở Phượng Phi Bạch hơn nhau khá nhiều.

      "Mới rồi ngươi nhắc nhở Bổn vương, có người mà cần, đó mới là ngốc." Phượng Phi Bạch hai tay đặt ở sau lưng, bước chân chính là có khí thế "Bổn vương ngốc."

      Đây là sử dụng câu vừa rồi của nàng "Có thế cần" đây, Ninh Khanh Khanh nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch, đây là biện pháp giày vò nàng, làm nàng suy nghĩ chút :

      "Vương Gia, người có từng nghe qua câu tràn ngập thông tuệ : dựa núi dựa biển, bằng dựa vào chính mình. Cho nên chính mình cầm ô, đó mới là thể đại trí tuệ a."

      Phượng Phi Bạch khinh bỉ liếc Ninh Khanh Khanh, "Bổn vương phải đúng là cho ngươi cơ hội thể trí tuệ sao?"

      " Trí tuệ của ta rất sâu rộng, cần thể những việc thế này. Nếu phải như thế Vương Gia cũng nhận ta làm nha hoàn bên cạnh ngài mà." Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm ngươi cũng thể chính mình thu người là đồ ngốc chứ.

      Phượng Phi Bạch lời thấm thía : "Gần son đỏ. Ngươi mặc dù có tiến bộ, nhưng mà nên kiêu ngạo."

      Ninh Khanh Khanh há miệng mấp máy môi, nhìn bóng lưng Phượng Phi Bạch khoan thai, lên lời.

      Hoá ra nàng có chỉ số thông minh cao lên, cái đó cũng phải bởi vì chính ta, mà là bởi vì ở chung chỗ cùng nên mới có thể biến đổi.

      Hơn nữa ai thảo luận về vấn đề trí tuệ với ngươi , là thảo luận về cầm ô có được ?

      Ninh Khanh Khanh buồn rầu mà nhìn cái ô trắng cán trúc xanh này. Cái cán này rất rắn chắc, trọng lượng cũng .

      Đột nhiên nàng nhớ ra, cái ô này phải là linh lực kết thành ư? Tại sao cảm giác cầm trong tay lại sai biệt lắm với . Nàng lấy tay chọc chọc, hiếu kỳ hỏi:

      "Như thế nào giống như là linh khí kết thành? Ta còn có thể cầm lên được , dường như là cầm cái ô ."

      "Vốn chính là ô mà." Phượng Phi Bạch nhìn thấy vẻ mặt tò mò của nàng "Ai mà dùng linh khí để kết thành cái ô?"

      Ninh Khanh Khanh giải thích được, "Ngươi phải là linh khí kết thành bóng người sao?"

      "Đương nhiên giống."

      "Vậy ngươi cho ta biết cái ô từ đâu tới? Đừng cho ta vòng tay này còn có thể truyền đồ lại đây?"

      "Vân Yên Thối Tuyết Trạc có tác dụng chứa đựng vật phẩm , ta lấy ô ra từ nơi này."



      Chương128 : Ảnh hưởng vị giác

      Edit : Mỉu



      "Vân Yên Thối Tuyết Trạc có tác dụng chứa vật phẩm , ta lấy ra từ nơi đó ." Phượng Phi Bạch vừa , ngón tay vừa động cái chén Lưu Ly liền rơi xuống trong tay của , cầm lên, từ từ uống hớp.

      "Còn tác dụng nào nữa ? Ta đây có khả năng cũng dùng để chứa đồ à." Ninh Khanh Khanh nhìn Vân Yên Thối Tuyết Trạc cổ tay , nó là món đồ tốt.

      Phượng Phi Bạch nhắc nhở, "Chỉ ta có thể dùng."

      "Rất thân thiện, vẫn còn đùn hết bao quần áo của bản thân lên người của ta, khi cần liền lấy ra là có thể sử dụng." Ninh Khanh Khanh tức giận mà giơ ô lên , nhìn chủ nô ở phía trước .

      chậm rãi trong núi rừng , dáng người thanh cao tao nhã, hề thấy chút xíu khó chịu vì cái nóng. Tiểu nha hoàn số khổ cầm ô theo bên cạnh . Trong tay vẫn còn cầm chén Lưu Ly tuyệt đẹp , vừa vừa uống . Trông rất thoải mái, rất sảng khoái, so với du lịch còn phải sảng khoái hơn?

      Ninh Khanh Khanh mang theo hâm mộ ghen ghét hận, dọc theo đường vì Phượng Phi Bạch hẹp hòi, vô sỉ, tự kỷ, lười biếng mà ân cần thăm hỏi dòng họ !

      Cũng biết bao lâu rồi, sắc trời cũng từng chút tối sầm xuống.

      Dọc đường cũng gặp Linh Thú nào cả. Có thần khí trừ tà Phượng Phi Bạch bên người, coi như là Linh Thú cũng dám lại đây.

      Cũng vì thế nên Ninh Khanh Khanh cam tâm tình nguyện cầm ô cho Phượng Phi Bạch. Bằng còn chưa tìm được Bạo Tuyết Bạch Hùng, nàng bị Linh Thú giết chết ở giữa đường.

      Lúc này còn chút sức lực để tiếp, Ninh Khanh Khanh tìm chỗ đất trống gần suối , cụp ô lại đặt ở bên cạnh cây. Nàng dựa vào thân cây lấy ra bao thịt khô, bắt đầu bổ sung thể lực.

      "Ngươi cứ chậm rãi ăn." Phượng Phi Bạch đột nhiên câu.

      Ninh Khanh Khanh cắn thịt khô liền ngừng lại, "Ngài muốn làm gì?"

      "Bổn vương muốn dùng bữa tối." Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm rồi, ngộ nhỡ Linh Thú lại tới làm sao bây giờ, vội vàng đứng lên : "Vương Gia, ngài liền cứ ngồi ăn ở chỗ này , nên xa . Lúc đến, lúc lại là rất phiền toái. Coi như ngài ăn ngon, ta cũng là nhẫn được. Ngài phải sợ khiến ta thèm ăn, ngài cứ yên tâm ăn !"

      "Khiến ngươi thèm ăn, Bổn vương cũng sợ chút xíu, ngược lại tâm tình lại tốt hơn."

      "Được rồi, Vương Gia ngài liền ngồi ăn ở chỗ này. Có làm ta thém ăn, ta liền thích bị ngài làm thèm ăn!" Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm Dung Lăng ngươi nhất định phải chịu đựng, vì chúng ta đều biết xấu hổ.

      Phượng Phi Bạch yên lặng nhìn ánh mắt thèm ăn của Ninh Khanh Khanh , bỗng nhiên dời ánh mắt chỗ khác "Bổn vương cảm thấy dưới ánh mắt đáng sợ của ngươi ảnh hưởng tới ngon miệng."

      Ta đây có khả năng che giấu a! Ninh Khanh Khanh tiếng hô còn chưa kịp hô lên, bóng dáng Phượng Phi Bạch liền giống như cái khói, biến mất tại chỗ trong nháy mắt.

      "Ta cố gắng như vậy, còn chịu lưu lại!" Ninh Khanh Khanh hướng tới chỗ Phượng Phi Bạch mới đứng đá cước, tức giận mà trở về chỗ gốc cây, há miệng to cắn thịt khô, giống như là nhấm thịt người nào đó .

      Ánh mắt lại càng thêm cảnh giác nhìn chung quanh, dù sao Thần Khí trừ tà Phượng Phi Bạch ở đây , nàng có lẽ nên tỉnh táo hơn chút biết như thế nào, tựa hồ có Linh Thú gì cả.

      Theo lý mà vào lúc sẩm tối, loài chim Linh Thú cũng là nên về tổ , nhưng mà ngay cả tiếng chim hót đều rất ít,có điểm yên tĩnh quá đáng.

      Đối với Ninh Khanh Khanh mà , cũng là chuyện tốt. Ăn no rồi , Ninh Khanh Khanh chuẩn bị trèo lên nhánh cây tìm chỗ chắc chắn để ngủ giấc. Ngẩng đầu lại phát biết lúc nào đầu xoay quanh đàn muỗi . Đây chính là loại muỗi bình thường , phải là Linh Thú linh tinh các loại gì cả.

      Nàng cúi đầu ngửi mùi vị người mình phen, lập tức nhăn lại hàng mi mảnh mai xinh đẹp.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 129 : Cảnh đêm vô biên

      Edit : Mỉu


      Ban ngày dưới mặt trời mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa, lại trải qua thời gian càng lên men. Mùi vị kia, đúng là khó ngửi.

      Mặc dù Ninh Khanh Khanh phải người ưa sạch quá đáng gì, nhưng ngủ đêm với mùi như vậy đúng là tiếp tục kiên trì nổi.

      Nàng nhìn chút chung quanh, lúc này cũng có người xuất ở chỗ này , Linh Thú cũng có, nàng có thể tắm rửa phen, loại trừ mùi vị đó hẳn là thành vấn đề.

      Vì vậy nàng liền cởi xiêm y, chỉ mặc đồ lót, rồi cứ như vậy bắt đầu lau mồ hôi.

      Màn đêm bao la, trong rừng yên tĩnh.

      Thiếu nữ cởi sợi Ti Đái buộc tóc . Mái tóc đen như mực trút xuống, phủ kín cái lưng mảnh khảnh, cơ hồ rơi đến vị trí ngang đầu gối . Giống như tầng áo lụa đen nhánh, trùm lên người của nàng.

      Nàng ngồi ở hòn đá bên dòng suối , khom người xuống, mái tóc từ làn da mịn màng rủ vào trong nước suối . Thân thể trắng nõn được nhuộm ánh nắng chiều còn sót lại, trông như là trái đào trắng như tuyết được gió xuân mơn man thổi qua , ở đỉnh nhuộm chút ánh sáng màu hồng nhạt.

      Ninh Khanh Khanh lấy nước lau ở người, rửa bụi bặm da thịt , cũng phảng phất tẩy trừ chút mệt nhọc. Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn phương xa, biết nơi này cách chỗ Bạo Tuyết Bạch Hùng ở còn có xa lắm , cũng biết Dung Lăng và Nhục Nhục tại thế nào?

      Sau khi đến, nàng làm thế nào mới có thể vào cứu bọn họ?

      Ninh Khanh Khanh nghĩ đến thực lực của mình. Càng luyện càng thụt lùi, e rằng nàng là người đầu tiên hiếm có như vậy.

      Nhưng dẫu có chăng nữa, nàng nhất định phải luyện chính mình đạt tới cấp bậc Linh Sĩ, mới có hi vọng giành lại về Dung Lăng bọn họ từ Bạo Tuyết Bạch Hùng . Bằng , đó ít hy vọng cũng có.

      Nghĩ được như vậy, tốc độ tắm rửa của Ninh Khanh Khanh nhanh hơn. Nàng muốn làm xong sớm chút, rồi liền vội vàng tìm chỗ tu luyện linh lực.

      Liền vào lúc nàng nghĩ thầm có nên ăn Linh Thảo hay để tăng thực lực lên, trong nước suối , có sinh vật thân dài to bằng cánh tay nam nhân trưởng thành, tiếng động tiếp cận.

      Vào lúc Ninh Khanh Khanh lau chân xong, xoay người muốn lên bờ, phát dòng suối tựa hồ có chút khí tức tầm thường. Cơ hồ sau khi ý thức được điểm ấy, Ninh Khanh Khanh cũng có nhìn xem rốt cuộc là cái gì, mà là dựa vào phản ứng thân thể , liền dận chận nhún cái nhảy lên bờ giật thột .

      Cùng lúc đó, sinh vật thân dài trong nước "vù" tiếng lao tới, hai hàm răng bén nhọn cắn đúng nơi Ninh Khanh Khanh vừa đứng.

      Nếu như nàng phản ứng hơi chậm chút chút, tại đùi có hai cái lỗ thủng màu đen !

      Ninh Khanh Khanh phản ứng nhanhi, mà sinh vật thân dài kia cũng phản ứng chậm chút nào.

      Sau khi công kích hụt cái bị nhỡ đà, ngờ nó trong trung, mà “roạt” tiếng lao tới chỗ nàng. Nàng cầm trang phục ướt đẫm nhắm ngay sinh vật thân dài kia mà quăng vào nó. Nàng cũng dự đoán nó chợt lắc toàn thân , tốc độ kia so với vừa rồi lại nhanh gấp đôi. Ninh Khanh Khanh hoàn toàn tránh cũng thể tránh, khi bị nó cắn, tất nhiên trúng độc!

      Đúng lúc này, Vân Yên Thối Tuyết Trạc đột nhiên lóe lên cái. bóng dáng màu trắng từ trong vòng xuyến vừa xuất , nhanh chóng ngưng trung, cánh tay dài chụp tới, liền ôm Ninh Khanh Khanh kéo vào trong lồng ngực cường tráng.

      Sinh vật thân dài kia lại cắn thất bại lần nữa . Chợt thấy đột nhiên ra người, xuất khí thế giống như quả núi đè xuống , làm cho nó bỗng nhiên sinh ra cảnh giác.

      Bóng dáng trắng lóa nhanh nhẹn hạ xuống, bỗng nhiên từ giữa ngón tay xuất đám Tử Hỏa, soi tỏ mặt mũi lạnh lùng tôn quý tràn ngập sát khí.

      Sinh vật thân dài nhìn thấy ánh lửa màu tím , thân hình run rẩy, phát ra bản năng sợ hãi. Nó vốn là định lao lại đây, nhưng nửa đường lại cứ như thế mà thay đổi thân hình, muốn lại lẻn vào trong nước suối.



      Chương 130: Vẫn còn nhìn nữa à

      Edit: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang




      Nhưng chính người ra kia là dạng người tốt lành, dễ sống chung sao?

      Chỉ trong chốc lát, thấy được Tử Hỏa xuất trong tay người kia, tới nửa giây, Tử Hỏa nhảy tới người nó, đốt sinh vật thân dài kia cháy thành hai khúc.

      Ninh Khanh Khanh cuối cùng cũng mở mắt, liền thấy nam nhân trước mặt. Tầm mắt của vẫn chưa thu hồi, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, chứa ánh tím mơ hồ, so với bầu trời đêm càng thêm thần bí, hấp dẫn người khác.

      Khóe môi mím lại, vẫn còn mang theo sát khí chưa hề tan , toàn thân lộ ra lạnh lẽo khó có thể hình dung. Đó là loại khí thế những người khác khó có thể bắt chước, cũng cách nào có thể đối địch. gương mặt đủ để làm cho người trong thiên hạ si mê này, giống như vương giả đứng ở đỉnh cao, quan sát thiên hạ, lạnh lùng hờ hững.

      Hiên tại Ninh Khanh Khanh có chút giật mình, mơ hồ nghĩ đến phải ăn tối sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất ?

      Phượng Phi Bạch cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng, gương mặt trắng trẻo cùng với mái tóc đen dài như thác đổ, tôn lên làn da trắng như tuyết, có chút ẩm ướt của hơi nước. Trông nàng giống như búp bê, mặt mũi đẹp đẽ tinh xảo chút tỳ vết mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn , tựa như tra hỏi vì sao lại xuất ?

      "Ngươi phải cảm ơn Dương Thiếu Thần."

      "Tại sao?" Coi như là phải cảm ơn, cũng phải cảm ơn chứ, ràng là cứu nàng.

      " làm đồ ăn quá khó ăn."

      Ninh Khanh Khanh ràng rồi, bởi vì Phượng Phi Bạch ăn được, mới kịp tới kéo nàng cái. Nhưng mà cho dù như thế nào, lần này Phượng Phi Bạch cứu nàng là ràng. Nàng giơ tay lên lau nước mặt.

      "Dù sao vẫn cám ơn ngài, nghĩ tới người hay thấy chết buồn cứu như ngài, lại có thể ra tay cứu người."

      Phượng Phi Bạch rất muốn bị nàng hiểu lầm như vậy, "Khế ước bán thân, sáu năm."

      "Cái gì? Sáu năm? Ngài ra giá có phải là quá cao?" Ninh Khanh Khanh trợn to hai mắt, nàng biết kẻ này dễ dàng tốt như vậy, nhưng ngờ là thời gian bán thân lại tăng gấp đôi .

      " cần lo lắng." Phượng Phi Bạch thấy vẻ mặt của nàng, câu an ủi, "Nếu ngươi bị Bạo Tuyết Bạch Hùng ăn rồi, như vậy, sáu năm đó có thể mất hiệu lực."

      "Ngài chắc chắn ta bị Bạo Tuyết Bạch Hùng ăn?" Ninh Khanh Khanh giơ tay lên tức giận đấm vào ngực Phượng Phi Bạch, "Phải chăng là rất ác độc?"

      Lúc nàng giơ tay lên, do ảnh hưởng của động tác, thân thể có chút nghiêng về phía sau, mái tóc ẩm ướt dính vào da thịt trắng như tuyết, dọc theo cái khe xương quai xanh nho , giọt nước trượt xuống, làm lộ ra cảnh sắc kiều diễm phía dưới. Quả là :

      Da trắng nhuộm ráng hồng, mĩ nhân tỏa hương thơm.

      "Ăn hay ăn, Bổn vương cũng biết khẩu vị Bạo Tuyết Bạch Hùng thế nào." Ánh mắt Phượng Phi Bạch có hơi xuống, "Nhưng mà, nếu như ngươi qua chỗ nó với tình cảnh như bây giờ, Bạo Tuyết Bạch Hùng nhất định cảm giác được mịn màng, trắng nõn trắng nà rất ngon miệng."

      Mịn màng, trắng nõn trắng nà rất ngon miệng?

      Ninh Khanh Khanh theo tầm mắt của nhìn xuống mới phát mới vừa rồi quá mức nguy cấp, nàng cũng có mặc quần áo. Phượng Phi Bạch xuất , lại ôm nàng trần trụi như vậy vào trong lòng.

      Da thịt chút vải vóc bao bọc, đụng chạm khuôn ngực nam tính. Cho dù thân thể Phượng Phi Bạch được tạo thành do linh khí ngưng tụ ra, mỗi phân, mỗi tấc, đều là thuộc về kết cấu đặc hữu của nam nhân.

      Cái đó và bị người ôm, căn bản là có khác nhau!

      Nàng nghĩ đến cũng thôi, chính là Phượng Phi Bạch nhìn cái gì vậy chứ? Đón nhận ánh mắt sâu thẳm của , gương mặt Ninh Khanh Khanh đỏ đến tím lại như quả bồ quân. Nàng giơ tay lên, mạnh mẽ dùng sức đẩy, muốn hất đầu của Phượng Phi Bạch ngửa lên trời, ngượng ngùng trách mắng:

      "Ngươi vẫn còn nhìn nữa à!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :