1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 107: Rải dược phấn (thuốc bột)

      Edit: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang



      Ba người dẫn đường ở phía trước, hàng chục người theo phía sau. Bởi vì có ba huynh muội Hoàng thị tham gia, cả ba dường như rất có tiếng tăm trong trấn này, những người khác cũng cảm thấy có nguy hiểm gì. mạch, trừ việc gặp phải ít Linh Thú trăm năm khiến mọi người căng thẳng chút, thời gian còn lại đều rất nhàn nhã.

      lần nhàn nhã, liền dễ dàng sinh .

      Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi giữa trưa, nam nhân khoảng ba mươi tuổi đến gần Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng ngồi xuống, hề vòng vo câu nào ,

      "Ta là Ngô Minh Thích, các ngươi là hai huynh muội à?"

      "Ừ." Dung Lăng ăn bánh trứng gà mua lúc sáng, lơ đãng ừ tiếng, ràng là muốn chuyện với .

      Ngô Minh Thích thấy như vậy, cũng biết điều, quay đầu về phía Ninh Khanh Khanh : "Ngươi ăn no chưa? Ta đây có canh thịt bò hầm, với cá nướng nữa, có muốn ăn chung hay ?"

      Ninh Khanh Khanh nhìn ánh mắt của nam nhân kia, trong lòng buồn cười, nàng bôi trét làn da thành vàng vàng đen đen, đường nét gương mặt cũng thay đổi kém sắc hơn, lại mặc áo vải bình thường, vậy mà người này vẫn còn coi trọng nàng? Chẳng lẽ là đặc biệt thích nét đẹp kiểu này?

      Có miếng ăn lại mất tiền, Ninh Khanh Khanh cười rất ngây thơ, " tốt quá, ta thấy hơi khô miệng đây!"

      " tốt!" Ngô Minh Thích trong lòng vui sướng, nhìn tiểu nương này trang phục rất giản dị, lại vàng vàng, hiển nhiên điều kiện trong nhà tốt, chỉ cần bữa cơm là có thể chiếm được thiện cảm của nàng. cũng có ý gì khác, chỉ là thương tiếc nữ nhân tuổi.

      Thây nàng muốn ăn đồ của Ngô Minh Thích, Dung Lăng nhìn nàng, Ninh Khanh Khanh nhíu mày, nháy mắt ra hiệu "Có đồ ăn, ăn mất tiền mà".

      Ngô Minh Thích mang thức ăn đến, dự định cầm chén bát của mình lại đây ăn chung, hai người cùng nhau ăn cơm. Bọn họ chút khách khí cầm chén gắp đầy thịt bò, toàn bộ cá nướng cũng đều nhồi nhét đầy chén.

      Chờ Ngô Minh Thích vui rạo rực quay đầu vừa thấy, hai người chừa lại chút thức ăn gì, liền ngay cả canh cũng ngụm!

      còn chưa ăn nha! Hơn nữa đây là thức ăn ba ngày của nha! Hai người kia ăn vậy cũng quá nhiều rồi!

      Ninh Khanh Khanh ăn thịt bò hầm, giật mình phát vẫn có ăn cách bình thường, khờ dại mở miệng: "Đại thúc, ngươi tốt! Canh này ăn ngon! ngại quá, ta ăn quá nhanh, cũng ăn xong rồi, ngươi trách ta chứ!"

      Ngô Minh Thích mặt mày đờ đẫn, nhìn thấy thiếu nữ vẻ mặt xin lỗi cùng với nụ cười trước mặt, chỉ có thể cứng ngắc trách.

      Hai người Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng ăn xong bữa cơm trưa thịnh soạn miễn phí, đến xế chiều lên đường tiếp liền vô cùng khỏe khoắn.

      Chỉ tội nghiệp Ngô Minh Thích kia theo ở phía sau, cái bụng sôi òng ọc ngừng kêu, chỉ có thể lấy ra cái bánh nướng từ túi Trữ Vật, vừa vừa cắn.

      ngày này có thu hoạch, nhưng mà đường gặp Linh Thú cũng dần dần bắt đầu nhiều hơn. Linh Thú mười năm dần dần ít , Linh Thú trăm năm nhiều lên. Hoàng lão nhị dò đường ở phía trước, đến khi sẩm tối trở về với Hoàng lão đại:

      "Đại ca, phát Đâu Đâu Thú lưu lại dấu vết ở phía trước, chúng ta có thể dẫn nó ra tại chỗ ấy!"

      Hoàng lão đại gật đầu, mang theo mọi người tới chỗ, nơi đó là bãi cỏ, sát bên cạnh là ngọn núi , ở giữa có ít tảng đá linh tinh vụn vặt có hình tròn, bên cạnh có con sông hẹp.

      Hoàng lão đại, Hoàng lão nhị và Hoàng Tam Muội đến, ba người liền móc ra chút dược phấn trong túi Trữ Vật, rắc ở chính giữa tảng đá, "Trước tiên chúng ta rắc mùi vị của Linh Thú ra đây để hấp dẫn, đợi lát nữa Đâu Đâu Thú đến, lúc nó bị công kích, thả ra Đâu Đâu Thú con. Đến lúc đó xin các vị đừng để cho Đâu Đâu Thú con tới gần ba người chúng ta."


      Chương 108: Giác Lang đến

      Edit: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang


      (*Giác Lang: sói có sừng)

      Những người khác đều gật đầu, từng cặp đứng bãi cỏ, quan sát động tĩnh xung quanh.

      Sau khi Hoàng lão đại bọn họ bố trí xong xuôi liền yên tĩnh ngồi chờ bãi cỏ.

      Ninh Khanh Khanh vừa quan sát xung quanh, vừa : "Bọn họ rải cái gì vậy?"

      " loại thịt của tiểu Linh Thú có mùi vị tệ làm thành nguyên liệu chính của dược phấn (thuốc bột)." Dung Lăng ôm bả vai dựa lên cây khô, trong miệng ngậm nhánh cỏ dại biết ngắt ở đâu, mở mắt, nhìn phía trước.

      Thái độ thờ ơ của làm Ninh Khanh Khanh bất mãn, : "Sao ngươi căng thẳng chút nào vậy?"

      "Đánh nhau thôi, căng thẳng cái gì!" Dung Lăng đưa mắt nhìn, " phải còn có bọn họ sao? Đâu Đâu Thú tới, bon họ phải đánh trước, chúng ta chỉ phụ trách dọn dẹp tiểu Linh Thú."

      "Cũng đúng." Ninh Khanh Khanh nghĩ mình cần gì phải lo lắng như vậy, cũng học dựa lên thân cây, nhàn nhã huýt gió.

      Nàng nhìn những người xung quanh, mặc dù đến mức nghỉ ngơi ra mặt như Dung Lăng và nàng thế này, nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều là bộ dáng đục nước béo cò. Đáy lòng nàng và Dung Lăng có ý nghĩ giống nhau, phải xuất ra phần lực là được tiết kiệm phần lực.

      lát sau, xung quanh xuất thanh sột soạt, phía sau thân cây xuất đống sinh vật màu xám, bắt đầu tiếp cận bọn họ bên này.

      "Giác Lang!" biết là ai mở miệng kêu lên tiếng, tất cả mọi người đều căng thẳng

      Giác Lang là Linh Thú gần trăm năm, lực công kích ở cấp bậc bình thường. Tu vi của mọi người phần lớn đều gần Linh Sĩ, đối mặt Giác Lang áp lực lớn, nhưng Linh Thú loại này, phiền toái nhất chính là mỗi khi xuất , tất nhiên phải hai con, mà là mấy chục con lần.

      Như thế nào lại dẫn Giác Lang tới?

      Võ giả dẫn đầu kia mở miệng rất đúng lúc, "Đâu Đâu Thú chưa tới, Giác Lang lại bị mùi vị kia hấp dẫn tới! Hoàng lão đại, vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta biết phải đánh Giác Lang!"

      Hoàng lão nhị mở miệng : "Đây là bất ngờ, đợi lát nữa cho dù xuất cái gì, cứ giết hết chúng, sau khi trở về, cho mỗi người thêm năm trăm lượng bạc!"

      Mọi người vừa nghe, chỉ cần giết Giác Lang, có thể được nhiều hơn năm trăm lượng bạc, sao lại làm!

      Chỉ có Ninh Khanh Khanh cảm thấy kỳ quái, thêm tiền như thế này cũng quá mạnh tay rồi. Ba huynh muội Hoàng thị rất giàu có sao? Nhìn bộ dáng kia, cũng cảm giác được rất phú quý!

      Bầy Giác Lang linh trí cao, nhưng số lượng ít. Mọi người vội vàng triệu ra Võ Linh. Đa số những người chưa tới cấp bậc Linh Sĩ, chỉ có thể dựa vào Võ Linh bản thể đánh với Giác Lang, nếu như Võ Linh bản thể có ưu thế, lúc này rất là có hại.

      Bọn họ vốn cho là ba huynh muội Hoàng thị ra tay giúp đỡ, nhưng nghĩ tới ba người chỉ là ngồi ở đống đá vụn bên cạnh, chút ý định nhúng tay vào.

      Ba huynh muội Hoàng thị mới vừa rồi thêm tiền rất nhiều, cho nên những người khác coi như thấy họ ra tay, cũng hề lên tiếng!

      Cầm tiền của người ta, cũng thể làm việc được!

      Nam nhân áo vàng trong tửu lâu kia mặc dù là Cửu Tinh Linh Giả, nhưng Võ Linh của cây lau nhà, có Linh Kỹ thêm vào, kết cấu có tác dụng vung quét gì được. Cái này chỉ có thể hù dọa Giác Lang lúc đầu, về sau Giác Lang liền phát lỗ hổng, cắn xuống bả vai của cái. May mắn Ngô Minh Thích bên cạnh để Võ Linh của tới cứu tay, mới cho Giác Lang trực tiếp cắn chết!

      Ninh Khanh Khanh thấy vậy, triệu hồi Thất Sắc Liên, giúp chữa trị bảy tám lượt, cuối cùng cũng làm vết thương ngừng chảy máu.

      "Đa tạ nương giúp đỡ!" Nam nhân áo vàng cảm kích .

      Ninh Khanh Khanh bĩu môi, nàng và nam nhân áo vàng cũng quen biết, hăng hái giúp đỡ gì đó là có khả năng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109 : thích hợp lắm

      Edit : Tử Ngân


      Ninh Khanh Khanh bĩu môi, nàng và nam nhân áo vàng cũng quen biết, cái gì mà nhiệt huyết tương trợ, điều đó có khả năng. Chỉ là tránh để tiếp theo, mất sức chiến đấu của người , nàng và Dung Lăng cũng khổ cực ứng phó .

      Rốt cuộc có người bị hai con Giác Lang vây chịu được, xoay người liền chạy tới chỗ Tam huynh muội Hoàng thị.

      vừa chạy, Giác Lang tự nhiên liền đuổi kịp. Chính là lúc chạy đến phía sau Tam huynh muội Hoàng thị , bọn họ tựa hồ cũng coi thường tồn tại của Giác Lang. Hoàng lão đại vẫy tay lên, con Ngốc Thứu (kên kên ) lớn xuất cánh tay . Nó rít lên tiếng, bay tới chỗ hai con Giác Lang , cái mỏ khoằm khoằm liền hung tợn móc ra con ngươi của Giác Lang.

      Hoàng Tam Muội cũng vẫy tay xuất ra chiếc Thất Huyền Cầm. Nàng lướt qua dây đàn, đạo Cầm Nhận bay , liền chiêu chặt đứt cổ Giác Lang !

      Giác Lang càng ngày càng nhiều, giết chết lại có đám Giáp Lang khác thế chỗ, mặt khác các Linh Sư cũng chịu đựng nổi. Nhìn thấy có người chạy trối chết đến chỗ đám người Tam huynh muội Hoàng thị, cũng nghĩ tới đạo lý cầm tiền phải thay người ta làm việc, xoay người liền chạy tới.

      Tam huynh muội Hoàng thị cũng có vẻ kỳ quái. Chỉ có ai chạy đến phía sau bọn họ, tìm kiếm che chở của bọn họ , bọn họ mới xuất thủ giết Giác Lang.

      Nếu phải như thế, coi như dù ngươi bị Giác Lang căn chết, bọn họ cũng động thủ.

      Có hơi giống kiểu nếu ngươi thừa nhận là tiểu đệ của ta, ta liền che chở cho ngươi!

      Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng hai người quay lưng vào nhau, Võ Linh của bọn họ mặc dù đều phát huy được tác dụng gì. Nhưng mà hai người thân thể cũng có được kĩ xảo cao siêu, đặc biệt Dung Lăng, bình thường đều di chuyển như quỷ mỵ .

      lướt đến bên người Giác Lang, giống như là làn khói, nên Giác Lang nắm bắt được, lại tránh được, khiến Giác Lang bực bội thôi, đây chính là tuyệt chiêu Triền Ti Bộ mà mới học.

      đợi đến lúc Giác Lang sơ hở đề phòng, giơ tay liền xuất băng kim, tấn công vào vị trí dễ bị tổn thương như mắt.

      Nếu Giác Lang vất vả mới thành công cắn được , Ninh Khanh Khanh lập tức liền chữa trị cho , khôi phục đến có điểm nào hoàn hảo. Vì thế Giác Lang ở trong tay căn bản là chiếm được điểm tốt

      Vào đúng thời điểm này, cánh rừng bên ngoài lại rung động, hai con Song Đầu Lang lại cùng nhau cũng xuất !

      Song Đầu Lang (sói hai đầu) là loại Linh Thú ba trăm năm, lực công kích mạnh, tính tình hung hăng tàn bạo. Bọn chúng mà trong rừng rậm, có đôi khi còn dám khiêu chiến với linh thú ngàn năm loại sức công kích yếu!

      Mọi người khổ thể tả, vốn là chỉ là chủ yếu đánh con Đâu Đâu Thú. Giờ Giác Lang còn đánh xong, lại cả Song Đầu Lang tới nữa, chỉ về lực lượng có đủ sức hay , mà về linh lực cũng sắp chống đỡ nổi !

      Song Đầu Lang và Giác Lang mặc dù phải cùng loại Linh Thú. Bề ngoài xem như tương tự giống nhau, thấy là chúng có chém giết lẫn nhau , mà cộng đồng hợp tác, làm cho bọn họ liên tiếp lui về phía sau. Có người Linh Sư phản ứng chậm chút, tránh né Song Đầu Lang tập kích, lại bị cái đầu lang khác cắn vào cổ. Đến tiếng răng rắc cũng có, ngay lập tức máu chảy tắt thở!

      Lần này rốt cuộc cũng làm cho các Linh Sư khác khiếp sợ, bọn họ kịp nghĩ nhiều như vậy, xoay người liền chạy tới phía sau Tam huynh muội Hoàng thị mà trốn tránh.

      Tam huynh muội Hoàng thị lại chút hoang mang gọi ra Võ Linh, đối phó Linh Thú đuổi theo.

      Dung Lăng sau khi giết con Giác Lang, thừa dịp lúc các con Giác Lang khác sợ hãi dám tiến lên, quay đầu sang Ninh Khanh Khanh mà :

      "Ngươi có cảm giác được có gì đó đúng hay ?"

      " sớm cảm giác được !" Ninh Khanh Khanh nhìn về phíaTam huynh muội Hoàng thị. Bọn họ đều ôm cánh tay nhìn tới phương hướng này "Ta cảm giác được bọn họ hình như là làm cho đám người chúng ta , thể đứng ở phía sau bọn họ . Ta hoài nghi phải bỏ ra phấn dụ Đâu Đâu Thú, mà là hấp dẫn Linh Thú loại lang này!"

      "Ta cũng hiểu được có gì bất thường, nếu ba người chúng ta cùng hợp tác, chạy ra ?"


      Chương 110: Kê Quan Đại Xà

      Edit : dương trang



      "Ta cũng cảm thấy đúng, vậy ba người chúng ta cùng nhau hợp tác để chạy ra ngoài được ?" biết đến khi nào, Ngô Minh Thích cũng nhích lại gần, điều khiển Võ Linh đối phó với con Song Đầu Lang, đầu đầy mồ hôi mà nhìn hai huynh muội.

      Mặc dù có hơi hèn hạ, nhưng mà đối với đồng bọn luôn tốt, Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng lập tức đồng ý. Ba người chuẩn bị đồng thời cùng lúc đối phó với hai con Song Đầu Lang ( sói hai đầu) rồi trực tiếp chạy ra ngoài.

      Đúng lúc này, mặt nước dòng sông hẹp đột nhiên bắt đầu di động, chỉ nơi, mà đến cả hai mươi thước mặt sông, cũng bắt đầu chuyển động.

      Hoàng Tam Muội nhìn thoáng qua mặt sông , "Đại ca Nhị ca, Kê Quan Thủy Tiên Xà* chắc là sắp xuất rồi!"
      *Kê Quan Thủy Tiên Xà: đại khái là con rắn đầu có mào như gà, có lẽ có hoa văn hình hoa thủy tiên hoặc sống gần hoa thủy tiên...đoán vậy

      câu kia của nàng làm cho sắc mặt tất cả mọi người thay đổi, nam nhân áo vàng hô lớn: "Kê Quan Thủy Tiên Xà? Linh Thú ba ngàn năm cực kì hung dữ, phải nó rất hiếm gặp , hầu hết thời gian đều là ngủ đông sao?"

      Điều này đủ chứng minh nó cùng Đâu Đâu Thú hoàn toàn phải cùng cấp bậc!

      Hoàng lão nhị quay đầu nhìn nhóm người sợ hãi, đầy nham hiểm mà cười : "Kê Quan Thủy Tiên Xà thích ăn nhất là người có linh lực , chỉ cần có đủ đồ ăn, nó thức dậy từ trạng thái ngủ đông, để bổ sung năng lượng!"

      Hoàng lão đại : "Xem ra tin tức chúng ta tìm được sai, hàng chục Linh Sư cộng thêm rắc thuốc bột, quả nhiên có thể hấp dẫn Kê Quan Thủy Tiên Xà! Khi nó ăn no rồi, di chuyển chậm chạp, là lúc lực công kích của nó yếu nhất. Chúng ta liên hợp hạ thủ, khả năng diệt được nó càng cao hơn!"

      "Chỉ là nghĩ tới bột thuốc này cũng thu hút Giác Lang*, còn kéo đến nhiều như vậy."
      *Giác Lang: sói có sừng

      "Tam muội, liên quan, dù sao những người này đều phải chết, trước khi chết góp vào chút lực. Nếu vẫn còn kẻ nghe lời, chúng ta động thủ!"

      Nghe cuộc đối thoại của Tam huynh muội, có ngốc đến mấy cũng hiểu ràng! !

      Vì sao Hoàng thị ba huynh muội lại ra giá lớn như vậy, rồi lại hào phóng tăng giá đến thế!

      Vì sao lại có chuyện để là bọn họ thu hút con Đâu Đâu Thú, nhưng kéo đến đều là Linh Thú Giác Lang và Song Đầu Lang vô cùng hung dữ!

      Vì sao Hoàng thị ba huynh muội lại chờ bọn họ tới bên bờ sông hẹp mới chịu ra tay cứu bọn họ!

      Bởi vì chỉ có đứng ở chỗ này, mới có thể khiến Kê Quan Thủy Tiên Xà ngửi thấy được mùi; vì chỉ có như thế mới khiến bọn họ hoài nghi; bởi vậy mới có thể tiêu hao thể lực và linh lực của bọn họ, khiến bây giờ còn cách nào để phản kháng!

      Tất cả điều này cũng vì muốn lợi dụng bọn họ thành đồ cúng tế!

      "Chúng ta chạy mau!" Mọi người biết chân tướng chờ chết, vội vàng chạy ra bên ngoài. Nhưng trước lúc bọn họ vẫn còn chưa mở miệng, Hoàng thị ba huynh muội có động tác. Ngốc Thứu của Hoàng lão đại vừa bay ra, bắt lại người Linh giả thực lực mạnh nhất trong đó , dùng sức quăng mạnh, ném vào bên trong lòng sông hẹp.

      Người kia ngã vào giữa sông, liều mình mà bơi vào bờ. Tốc độ của rất nhanh, chỉ chốc lát bơi đến bờ, nhưng phía sau sóng nước giao động càng lúc càng lớn. Rồi thanh nước động to, mang theo tiếng kêu thảm thiết của người kia, cuộn lên màn nước khổng lồ.

      con cự xà cao ước chừng tòa lầu ba tầng đâm thẳng lên từ mặt nước. cái đầu vô cùng lớn là cái mào màu đỏ rực như gà trống. Bên trong cái miệng ngoác to đỏ tươi như chậu máu, là ngậm thân thể của người nọ, từng miếng từng miếng nuốt vào.

      Cùng với mỗi lần nó nuốt, vẻ mặt của người kia lại càng thêm thống khổ, cách xa như vậy, mà vẫn có thể nghe được tiếng vang của khớp xương đè ép gãy lìa.

      "Cái quái gì thế này!" Ninh Khanh Khanh thấy Kê Quan Thủy Tiên Xà vô cùng to nuốt người sống, thị giác bị đả kích lớn, khắp người nổi da gà, toàn thân rét lạnh. So với khi đối phó Giác Lang chỉ có hơn chứ kém.

      Nàng muốn bị xà nuốt sống đâu!


      Chương 111: Thiếu nước bọt sao?

      Edit : dương trang



      "Ba người các ngươi muốn chạy?" Hoàng lão nhị nhìn thấy ba người bọn họ, nham hiểm hừ tiếng, Võ linh trong tay động cái, sợi dây thừng màu lam phóng ra, quấn vòng quanh ba người, làm bọn họ đều bị giữ lại. duỗi tay ra, dây thừng cuốn chặt ba người, rơi xuống giữa mọi người.

      Linh Sĩ và Linh giả quả nhiên khác nhau, trước mắt bị Võ Linh của Hoàng lão nhị trói chặt, ba người có giãy dụa cũng thể động đậy!

      Ninh Khanh Khanh cả giận : "Ba người các ngươi là đồ biết xấu hổ, lấy mạng người để hiến tế Linh thú, quả thực còn bỉ ổi hơn cả cầm thú! Còn ngươi nữa, phải tại ngươi, chúng ta đến đây sao?"

      Ninh Khanh Khanh quay đầu chửi mắng vị võ giả lúc đầu kêu gọi quần chúng ở tửu lâu.

      sớm nhịn được, "Mẹ nó chứ Hoàng lão đại cái gì, ngươi chính là đồ mặt l.! Lừa Lão Tử vào chỗ chết, ta liều mạng với ngươi!"

      Võ Linh của Hoàng lão đại bắt người Linh giả cho Kê Quan Thủy Tiên Xà ăn, võ giả nhìn chuẩn cơ hội này, đột nhiên tập kích.

      Nhưng mà quên vẫn còn Hoàng Tam Muội nữa, đạo Cầm Nhận bổ xuống, thân thể liền chia làm hai nửa. Võ Linh của vốn dĩ vọt được tới trước người Hoàng lão đại, nhưng vẫn nhanh chóng ngã xuống!

      Rốt cuộc cũng dời chú ý ba huynh muội Hoàng thị, Ninh Khanh Khanh giọng , "Dung Lăng, nhanh nghĩ biện pháp tháo dây thừng kia !"

      Dung Lăng : " suy nghĩ."

      "Nghĩ cái gì mà nghĩ, ngươi có thể đông nước thành băng mà. Làm lạnh sợi dây, khiến nó đông cứng, làm cho nó dễ gãy, sau đó dùng sức kéo căng là được rồi!"

      Dung Lăng nhìn nàng cái, người luôn nghĩ đến là nàng, người muốn nghĩ đến cũng là nàng, người này khó hầu hạ, nhưng mà biện pháp này rất được.Thấy Dung Lăng mở miệng, Ninh Khanh Khanh có chút vội vàng:

      "Ngươi sợ là có nước sao? cần lo lắng, ta cho ngươi nước từ miệng!"

      "Đợi đợi đợi !" Dung Lăng nhanh chóng hành động khiến Ninh Khanh Khanh cúi đầu lấy nước bọt dừng lại. Bởi vì đặc thù của bí kĩ ( kĩ năng bí mật), trong gian của bất kì lúc nào đều có nước. vừa nhắm mắt lại, nước trong gian bắt đầu lén lút dịch chuyển tới sợi dây, từng chút từng chút tẩm ướt sợi dây.

      Hoàng lão nhị nhìn Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng giọng chuyện với nhau, "Bị trói rồi mà còn chịu yên! Mê hoặc!"

      Mê hoặc?

      Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm ngươi cũng quá đạo đức, người ta đều phải chết, ngươi vẫn còn nhục mạ!

      Ngay sau đó, sợi dây Linh hoàn màu lam chợt lóe, loại cảm giác mê hoặc từ cánh tay truyền tới toàn thân, phản ứng của cơ thể lập tức chậm .

      Xem ra là đúng rồi, chính là cảm giác vừa rồi, Linh Kỹ Võ Linh của Hoàng lão nhị chính là mê hoặc!

      Lúc này, sáu người phía trước bị ăn hết, con Kê Quan Thủy Tiên Xà vẫn còn chưa no.

      Lần này Hoàng lão đại vẫy tay để cho Ngốc Thứu chộp Ngô Minh Thích đưa tới bên này. Sợi dây thiếu người nhưng bị nới lỏng. Giống như là vật có linh trí, nó tự động thu khiến Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng bị xiết chặt đến nghẹt thở!

      Ngô Minh Thích thấy cái miệng đầy máu của cự xà, sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai cái chân run rẩy ở trung, cam lòng hét to: "Tại sao muốn bắt ta, tại sao bắt hai người bọn họ! Hai người bọn họ so với ta trẻ hơn, thịt cũng mềm hơn, tu vi cũng kém ta!"

      "Bởi vì bọn họ tuổi còn , thịt mềm, mới để Kê Quan Thủy Tiên Xà nhấm nháp cuối cùng!"

      Ninh Khanh Khanh phẫn nộ nhìn Ngô Minh Thích, mới vừa rồi muốn hợp tác, lúc này mới bị dọa trở mặt, bị đưa vào miệng xà là xứng đáng!

      Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà thực tế lại vô cùng gấp gáp, nhìn thấy Ngô Minh Thích bị Kê Quan Thủy Tiên Xà kia nuốt nửa, nàng vội vàng thôi thúc: "Nhanh đông lạnh, nhanh đông lạnh, hạ nhiệt độ, hạ!"

      Sợi dây nhanh chóng bị tầng băng mỏng vây quanh, lạnh đến nỗi dù là mùa hè cũng làm Ninh Khanh Khanh rét run cả người.


      Chương 112 : dưới hai đoạn

      Edit : đá đá muốn chạy



      Sợi dây thừng nhanh chóng bị tầng băng mỏng vây quanh, cái lạnh làm Ninh Khanh Khanh cũng phát run cả người giữa mùa hè . Nhưng mà cái lạnh này so sánh với rắn, cũng tính là cái gì. Cho dù đông lạnh làm hỏng lớp thịt của nàng, nàng đều thấy hề gì!

      "Được rồi, tiếp theo liền đến phiên các ngươi!" Hoàng lão đại quay đầu, nhìn thấy hai người cuối cùng , tâm tình tựa hồ cũng tốt lên "Dù sao các ngươi cũng là huynh muội, tại chết cùng nhau, đến lúc đó còn có thể cùng nhau đầu thai, lại làm đôi huynh muội !"

      vừa vừa vẫy tay, Ngốc Thứu (kên kên ) lại lần nữa bay tới. Hai cái móng vuốt sắc bén chia nhau hướng tới Dung Lăng với Ninh Khanh Khanh, tính toán lần đều quăng cho Kê Quan Thủy Tiên Xà !

      Hoàng Tam Muội nhìn thấy hai người bị trói , cười khanh khách : "Đại ca Nhị ca, ngươi xem bọn họ đều sợ đến choáng váng, động cũng dám động cái, mặt đều bị nghẹn đỏ. . ."

      "Cả nhà ngươi đều nghẹn!" tại lúc nàng ta lên tiếng nhạo báng Ninh Khanh Khanh đột nhiên đứng lên, tức giận hướng tới Hoàng Tam Muội mắng câu!

      Hai người nàng và Dung Lăng đem hết toàn lực phá bỏ sợi dây thừng bị đóng băng, nín thở đến mức mặt đỏ bừng.

      Bỗng nhiên lại đứng lên hét to, tiếng này làm Hoàng thị Tam huynh muội đều kinh động .

      Dù sao bọn họ cũng có nghĩ đến, chỉ bằng linh lực của đôi thiếu nam nữ này, lại có thể thoát được trói buộc Võ Linh của Hoàng lão nhị? !

      Cho nên khi bị Ninh Khanh Khanh mắng, sau mấy giây đều có phản ứng.

      Trong khoảng thời gian này, đủ để hai người bọn họ chạy ra khoảng cách, mau chóng trốn vào rừng, tránh cho Võ Linh Ngốc Thứu phi hành đuổi kịp!

      Mắt thấy Ngô Minh Thích sắp bị nuốt xong, tại chỉ còn khối tử thi, chuyện cấp cho con cự xà kia được vài miếng xong rồi.

      Nếu như ăn đến no, Kê Quan Thủy Tiên Xà coi bọn họ như đồ ăn, đến lúc đó Hoàng lão đại bọn họ cũng có tự tin có thể bắt nó, tức giận thúc giục :

      "Tam muội, ngươi nhanh bắt hai người kia tới đây!"

      "Hảo!" Hoàng Tam Muội vâng lệnh, thân hình cũng nhanh chóng đuổi theo hướng hai người chạy.

      Sắc trời tối, trong rừng tầm nhìn lại càng tốt. Hoàng Tam Muội ỷ vào linh lực tu vi, vẫn còn nhìn thấy ràng hai bóng người hấp tấp chạy ở phía trước. Nàng ta khinh miệt cười tiếng, ngón tay giơ lên lướt dây đàn phát ra hai tiếng "tình tang", Cầm Nhận ( đàn đao) liền ầm ầm đánh tới bóng lưng hai người!

      Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng nghe thấy thanh ở phái sau, hai người liếc mắt cho nhau, dùng sức đẩy thân thể đối phương của nhau, Cầm Nhận bay qua đánh vào thân cây phía trước. Cái cây to chừng người ôm ầm ầm ngã xuống!

      "Các ngươi trốn thoát đâu!"

      Hoàng Tam Muội liên tiếp phóng Cầm Nhận ngừng, Ninh Khanh Khanh bọn họ chuyên chọn chỗ có nhiều cây cối hơn , mà cũng còn khả năng ngăn cản nàng ta. Cũng đúng vì nguyên nhân đó , Hoàng lão đại mới cho Hoàng Tam Muội truy kích , tiếng đàn của nàng ta thuộc về viễn công, thích hợp nhất sử dụng trong lúc truy đuổi!

      So với Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng vẫn còn mang theo hậu quả mê hoặc , Hoàng Tam Muội có tốc độ nhanh chóng, chả mấy chốc cũng đuổi tới sau lưng hai người!

      đạo Cầm Nhận mang theo khí thế sắc bén , cắt tới lưng Ninh Khanh Khanh!

      Nếu như bị cắt đến, có thể nàng ngã xuống như các cây lúc nãy.

      Nàng nhất định bị biến thành hai Ninh Khanh Khanh, bị cắt đứt thành , dưới!

      Nàng ta mới đến chỗ này bao lâu, liền dẫn đến hai nhóm người đuổi giết nàng, Ninh Khanh Khanh cảm giác được nhân phẩm chính mình có thể là phải gột rửa nhiều!

      Lần này công kích rất gần, giống lần trước cách xa, hai người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau tay. nay phản ứng của Ninh Khanh Khanh vẫn chưa khôi phục toàn bộ, lần này mười phần có đến tám chín, là muốn cắt ở người!

      "Đóng băng!" Ngay trong nháy mắt này, Dung Lăng đột nhiên xoay người, chen vào đến sau lưng Ninh Khanh Khanh, giơ tay lên ngưng nước, kết xuất thành lá chắn bằng băng.

      Công kích của Cầm Nhận bị băng chắn làm giảm uy lực, ngừng lại chút. Nhưng lại bởi vì gần quá, thể dừng lại.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Là tiểu tình nhân

      Edit : cammuối




      Công kích của Cầm Nhận bị băng thuẫn ( khiên bằng băng) ngăn cản, nên ngừng lại chút. Nhưng nó thể ngăn được lâu. Chỉ nghe tiếng cờ rắc, thanh băng thuẫn bị nghiền nát, Cầm Nhận ( lưỡi dao từ tiếng đàn) đánh vào bụng Dung Lăng.

      "Dung Lăng!"

      Nghe thấy tiếng rên phía sau, Ninh Khanh Khanh quay đầu, liền thấy Dung Lăng ngã xuống phía sau. Nàng đưa tay đỡ lấy, lập tức triệu ra Thất Sắc Liên, chữa khỏi vết thương nện mạnh tới bụng , chỉ lo chậm hơn chút, vết thương kia liền biến thành vết thương trí mệnh.

      "Xú nha đầu, căn bản là phải họ Hoàng. Ta xem ra hai người các ngươi là huynh muội gì cả, càng như là tiểu tình nhân !" Hoàng Tam Muội dừng lại, nhìn vẻ mặt gấp gáp của Ninh Khanh Khanh , khinh miệt hài hước.

      Chiếc áo tím ở chỗ bụng Dung Lăng bị máu huyết nhuộm đỏ, làm đôi mắt Ninh Khanh Khanh đều nhuộm đỏ. Trong ánh mắt của nàng lóe lóe tia sáng u ám, mấp máy môi đào, lúc sau ngẩng đầu lên, nước mắt đều ngưng tại trong mắt,

      "Chúng ta cố ý che dấu thân phận, chính là sợ trong gia tộc có người phát . nghĩ tới che dấu tốt như vậy, nghĩ tới bị Đại tỷ ngươi xem thấu."

      Dung Lăng quay đầu nhìn Ninh Khanh Khanh, Ninh Khanh Khanh lập tức cầm tay của , vẻ mặt đau lòng mà ấn ấn ở đùi "Ngươi đừng che giấu, Đại tỷ nàng phát , bây giờ cũng thể giấu được nữa."

      Nghe vậy, ánh mắt của Dung Lăng lóe lóe, nhắm mắt lại, như là bởi vì bị người xem thấu ngụy trang, có hơi tức giận.

      Hoàng Tam Muội mặt mày lên sắc thái kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên, có vật gì có khả năng chạy thoát đôi mắt của ta."

      Ninh Khanh Khanh giơ tay lên lau lau nước mắt, "Chúng ta vất vả cực nhọc chạy xa như vậy, chính là hy vọng có thể phá tan trói buộc của gia tộc, từ nay về sau có thể ở chung chỗ. Nếu như Đại tỷ ngươi buông tha chúng ta, ta nguyện ý lấy chí bảo của gia tộc giao ra cho ngươi."

      "Ngươi có bảo bối?" Hoàng Tam Muội nghi ngờ đánh giá Ninh Khanh Khanh thân áo vải.

      "Ngươi đừng nhìn ta tại mộc mạc, gia tộc của hai chúng ta đều cực kì nổi danh ở địa phương. Nếu phải tộc trưởng thù hận lẫn nhau, chúng ta lại là Đại đệ tử thuộc hệ đích trực, sao lại cần phải trốn."

      Ninh Khanh Khanh thâm tình mà nhìn tiểu tình nhân cùng bỏ trốn ở bên người, nước mắt tuôn ra như mưa. Nàng lấy tay xoa xoa, lộ ra chút da thịt trắng nõn ở phía dưới.

      Ánh sáng xám xịt lúc sẩm tối , lại che nổi chút màu trắng nõn nà, cùng làn da thịt cũng phải người trong nhà bình thường có khả năng chăm chút được.

      Hoàng Tam Muội lập tức phát sinh ý nghĩ, "Ngươi có bảo bối gì, lấy ra cho ta xem, ta nghĩ xem có thể suy xét lại tha ngươi hay ."

      Ninh Khanh Khanh mở to hai mắt, đơn thuần hỏi han: "Ngươi thả chúng ta?"

      "Vậy phải xem là vật gì ." Hoàng Tam Muội thầm nghĩ tiểu thư Đại gia tộc đơn thuần này, đúng là dễ lừa, nhìn bộ dáng hai người mới vừa rồi, cũng có chút thực lực, chừng đúng.

      Ninh Khanh Khanh từ trong Giới Chỉ lấy ra gốc cây Linh Thảo cầm từ trong hang núi "Cái...này, ngươi, có muốn ... hay ?"

      Nhìn cái đồ vật ở trước mắt, ánh mắt Hoàng Tam Muội đều sáng lên.

      Đây chính là Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi a. Cứ Nhất Phẩm phải mất trăm năm, cái cây trước mắt này , coi nếp nhăn sâu bề mặt, ít nhất là chín trăm năm trở lên.

      Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi hấp thu linh khí đậm đặc. Nếu là nơi linh khí cực kì dư thừa, là có khả năng sinh trưởng được, có thể là Linh Thảo trong truyền thuyết!

      Hoàng Tam Muội chủ yếu là lại chốn giang hồ,cũng phải người chưa từng trải việc đời. Tại Cực Quang Sâm Lâm ngẫu nhiên cũng gặp qua đệ tử của Đại gia tộc. Tuy là cùng tuổi, người ta có cấp bậc lại phải cao hơn nhiều.

      phải là do nhờ Đại gia tộc cung cấp cho Linh Thảo, tạo hoàn cảnh tu luyện tốt cho bọn họ sao.

      Bây giờ nếu nàng có thể có gốc Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi này rồi. Chỉ lần là được tăng cấp bậc lên ít , chừng đạt được đến cấp bậc Linh Sư.



      Chương 114: Gia tốc tử vong

      Edit: Mạc Vân



      Nhìn thiếu nữ trước mặt có vẻ khiếp đảm, Hoàng Tam Muội gắt gao nhìn chằm chằm: “Vẫn còn thứ nữa? Chỉ cần đồ vật như vậy, làm thế nào đổi được mạng tiểu tình nhân của ngươi? Nhìn bộ dáng tiểu tình nhân này, lau màu vàng mặt, hẳn cũng là lang quân cực kì tuấn tú a!”

      Nàng nhìn chằm chằm Dung Lăng sắc mặt trắng bệch, còn nằm ở bên , đáy mắt lộ ra sát ý, “Ngươi liền tiếc lấy đồ vật tương tự như thế ra ?”

      “Đại tỷ, tỷ cần giết !” Ninh Khanh Khanh gấp rút phía trước hai ba bước, trong tay cầm Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi, “Chúng ta ra vội vàng, cũng chỉ trộm được gốc cây này. Nhưng là ta từng nghe tộc trưởng đây là thứ tốt, có thể làm tăng tu vi. Tỷ xem , tỷ mau nhìn kĩ xem.”

      Nàng cố gắng vươn bàn tay đến trước mặt Hoàng Tam Muội, để cho nàng ta dễ phân biệt hơn giá trị của Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi, sợ Hoàng Tam Muội nhìn ra giết chết tiểu tình nhân của mình.

      Bộ dáng này dẫn đến Hoàng Tam Muội cười nhạo ngừng, che dấu chút nào: “Đều đại gia tộc đào tạo ra toàn là tinh , ta xem bộ dạng này của các ngươi, chẳng qua cũng chỉ như thế thôi. Cây Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi này ta trước hết cầm …”

      Nàng đưa tay định lấy Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi, tay kia theo quy luật chuẩn bị gảy dây đàn, giết chết hai người trước mặt .

      “Ngươi đừng mơ!” Thiếu nữ vừa rồi sợ đến mức run rẩy ,đột nhiên như mũi tên bắn thẳng lên, dồn sức nhảy mạnh lên , cầm chặt cổ tay Hoàng Tam Muội . Toàn bộ thân mình lao đến, chủy thủ trong tay sáng lóa, lộ ra sát khí dày đặc.

      Hoàng Tam Muội đột nhiên cả kinh, nhưng phản ứng của nàng coi như mau. Vào thời điểm cổ tay bị nắm, tay kia lật triệu hồi Võ Linh đến. Cầm Nhận ( đao đàn) phóng ra, “keng” tiếng đánh vào cổ tay Ninh Khanh Khanh, làm cho nàng phải vứt bỏ chủy thủ.

      “Chịu chết !” Lại gảy dây đàn lần nữa, trong mắt Hoàng Tam Muội lộ ra sát khí đậm đặc. Nàng sao có thể chịu bị tiểu nương đùa giỡn. Ngón tay vừa động cái, lại biết từ chỗ nào bay tới cái băng châm(kim băng), châm vào ngón tay nàng. Vì bị đau, dây đàn nàng gẩy kia, phương hướng có chút lệch khỏi quỹ đạo.

      Nhưng cái này cũng quan trọng, bởi Hoàng Tam Muội xem ra, khoảng cách của Cầm Nhận đến Ninh Khanh Khanh tới nửa thước. Ninh Khanh Khanh hoàn toàn trốn được vào đâu,chỉ có thể chờ chết.

      Động tác Ninh Khanh Khanh hoàn hoàn toàn ngoài dự liệu của Hoàng Tam Muội. ngờ nàng chẳng né tránh, cứ như vậy xông thẳng vào Cầm Nhận , tùy ý để Cầm Nhận xuyên thấu đến ngực nàng. Tựa như con gấu tức giận, tay chân cùng dùng, vật cho Hoàng Tiểu Muội bổ nhào mặt đất.

      Hoàng Tiểu Muội tức giận mặt đỏ rần. Nàng thế nhưng lại bị con nhóc đùa giỡn, lập tức lại chuẩn bị gảy dây đàn lần nữa.

      Nếu lần nữa bị Cầm Nhận xuyên qua ngực, Ninh Khanh Khanh hẳn chết thể nghi ngờ!

      Ngay lúc đó, Hoàng Tam Muội đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, toàn thân bắt đầu đau nhức co rúm.

      Thiếu nữ lại trực tiếp cúi đầu, hung hăng cắn cái sau gáy Hoàng Tiểu Muội. cơn đau nhức xuyên thấu da thịt nàng, thẳng đến khi nàng bị cắn vỡ động mạch, máu ào ào chảy ra từ cổ nàng.

      Hoàng Tiểu Muội điên cuồng giãy dụa, muốn hất văng ra lỗ mãng cắn người này. lại như dính vào người nàng, bất luận nàng huých vào tảng đá như thế nào, dùng lực mạnh như thế nào, ta cũng hoàn toàn bất động, chỉ cắn chặt cổ tha.

      Động mạch gáy là động mạch chủ người. khi vỡ, máu phun mạnh ra, ngắn ngủi trong mấy phút đồng hồ dẫn đến cái chết.

      Hoàng Tiểu Muội giãy dụa, chẳng qua là tăng lên tốc độ phun trào của huyết dịch , gia tốc tử vong của nàng mà thôi!

      Huống chi, sau lưng nàng Dung Lăng giãy dụa đứng dậy, nhặt lên chủy thủ Ninh Khanh Khanh vừa đánh rớt xuống, hung hăng đâm mạnh chính giữa lưng nàng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115 : Nhổ tận gốc

      Edit : Nhạc Vô Ưu




      Sau khi người co giật cái, Hoàng tiểu muội quả nhiên bao giờ có thể nhúc nhích nữa. Hai mắt nàng trợn to, cam lòng mà nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt đều là cam lòng cùng oán hận, đưa lưng về phía mặt đất rồi ngã xuống.

      Nàng đến chết cũng nghĩ tới, chính mình có ngày, chết ở trong tay thiếu nữ còn phải là Linh Sĩ !

      "A phì... hừ!" Ninh Khanh Khanh thấy nàng ta rốt cuộc bất động, mới nhả ra rồi lăn xuống từ từ người nàng ta. Nàng quay sang bên cạnh "phì... hừ phì... hừ" mà ói ra vài ngụm huyết, bởi mùi vị máu người rất buồn nôn. Nàng giơ tay lên xoa xoa miệng, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt khắp toàn thân, triệu hồi ra Thất Sắc Liên, chữa khỏi vết thương gây ra bởi cú đâm ngực cho chính mình.

      "Ngươi điên rồi, trực tiếp dùng hàm răng cắn chết người, so với lang sói vẫn còn lợi hại hơn!" Dung Lăng ôm vết thương, đến bên cạnh nàng rồi cũng nằm xuống. còn quên cười hai câu với nàng.

      "Ngươi là dạng người nào hử! ca ngợi tinh thần ta đây dũng cảm sợ hãi cũng thôi, lại vẫn còn cười ta à!" Ninh Khanh Khanh tức giận mà mắng.

      Trong tình huống vừa rồi kia, nếu nàng quyết đoán thế, vậy cũng chỉ còn nước đợi chết rồi sao?

      Cắn cổ người gì gì đó, mặc dù khó coi chút, nhưng mà vẫn còn giữ được mạng là được.

      Dung Lăng ha hả cười vài tiếng, ôm ôm cái bụng với vết thương vẫn chưa chữa trị xong toàn bộ, nhếch mép cười mà : "Ta là ca ngợi ngươi đó. Nếu có ngươi bỗng nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi, tại chúng ta cũng có thể nằm ở chỗ này, nhưng mà chỉ có thể là cái xác vô hồn lạnh như băng."

      "Hừ, biết là tốt rồi. Ta đây đúng là ân nhân cứu mạng của ngươi!" Ninh Khanh Khanh lại xoa xoa miệng, ho khan vài tiếng, lại ói ra vài ngụm "Cái thứ huyết này tanh tưởi, sau này ta bao giờ ... ăn huyết heo nữa."

      " huyết heo vốn chính là được ăn." Dung Lăng nhíu mày, nhìn nàng vẫn còn dừng chữa trị, lên tiếng thúc giục: "Ngươi mau điều trị tốt cho chính mình, rồi phục hồi vết thương của ta cho lành . tại ta đau sắp chết nè."

      "Cấp bậc của ta đây phải ngươi cũng biết, cứ từ từ đợi !" Ninh Khanh Khanh thuận tay chữa trị hai lần để làm kín miệng vết thương cho Dung Lăng, tiếp theo lại chữa thương cho mình. Vết thương của hai người bọn họ đều là vừa sâu vừa rộng, trước cầm máu mới là chính . Bằng chờ đợi nàng phục hồi như cũ , huyết đều phải chảy khô.

      Dung Lăng cũng biết trình độ của nàng nên nhắm mắt lại, tiết kiệm thể lực.

      Cầm máu lại cho chính mình xong, nhìn vết thương còn tệ lắm, Ninh Khanh Khanh đứng lên lại chữa mấy lần cho Dung Lăng, thấy còn linh lực có thể dùng.

      " mau thôi." Sắc mặt của nàng dù qua lớp bột thuốc màu vàng đều nhìn thấy trắng bệch, Dung Lăng cũng theo động tác của nàng "Huyết ngừng chảy là được, chúng ta nên sớm rời rời khỏi nơi này. Đợi lát nữa Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị nhận ra nàng takhông trở về, rồi tìm đến liền phiền toái !"

      Ninh Khanh Khanh xác còn tiếp tục gắng sức nổi nữa. Linh lực còn là chuyện, chủ yếu là người bị lượng lớn máu chảy, thể lực cũng tiêu hao quá nhiều, chịu nổi. Nàng thấy vết thương của Dung Lăng khá được hơn phân nửa, dừng tay thở hổn hển lấy hơi.

      "Vậy được, trước cứ rời khỏi nơi này !"

      Vết thương của Dung Lăng tính quá nặng, bước có vấn đề. Ninh Khanh Khanh ở bên cạnh đỡ được vài bước, đột nhiên nghe được trong rừng phía sau có tiếng gầm lớn. Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị hộc tốc chạy theo bọn họ mà đến.

      Ý nghĩ đầu tiên của Ninh Khanh Khanh chính là, bọn họ đuổi tới, may!

      Chính là ngay sau đó, cùng với thời điểm hai người đến gần, nàng phát phải thế. mặt hai người phải càn rỡ ác độc nham hiểm, mà là tràn ngập hoảng sợ.

      Tư thế hấp tấp chạy kia, nếu như đó là để đuổi bắt bọn họ, bằng là chạy trối chết!

      "Hống!!"

      tiếng gầm lớn, cả khu rừng rộng rãi như là bị cơn cuồng phong thổi qua. cái Cự Chưởng ( bàn tay lớn) chụp xuống. Những thân cây cao lớn đủ sức che kín ánh mặt trời ban ngày, ở dưới Cự Chưởng kia chụp xuống, liền giống như là những cây non bé, bị nhổ tận gốc.


      Chương 116 : Quăng quật lại

      Edit : Nhạc Vô Ưu



      Ngược với ánh sáng yếu ớt lúc sẩm tối , đại gia hỏa vóc dáng khổng lồ, giống như trái núidi động, rốt cuộc xuất ở trong tầm mắt của Ninh Khanh Khanh.

      Toàn thân nó trắng như tuyết, trong luồng sáng ra tầng màu đỏ sậm, như là nhuộm lớp huyết sắc nhàn nhạt, chỉ cần nhìn liền làm cho lòng người run rẩy.

      Mà bề ngoài của nó, giống như là con gấu bắc cực phóng đại. Chỉ là thần sắc so với dáng điệu thơ ngây của gấu bắc cực , nó mang theo loại khí thế hung dữ đặc trưng cho Linh Thú. Hai con mắt phát ra ánh sáng trăng trắng, đôi mắt cùng màu với tròng trắng mắt . Nếu phải ở chính giữa có điểm màu đen, xem ra lại như là có con mắt.

      Mà ở giữa hai con mắt của nó, có viên quang châu khảm ở trong đó, bên trong có gì đó như tờ giấy vứt lộn xộn, bay lượn dưới ở trong đó .

      Bàn tay nó vừa roẹt cái, như là chộp cái gì đó tập kích nó , khiến cho nó ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm thét, rồi quăng quật lại vật vừa tập kích nó xuống mặt đất.

      Ninh Khanh Khanh tinh tường nhìn thấy, cái thứ bị nó túm chặt kia, đúng là con Kê Quan Thủy Tiên Xà.

      Trước đây nó ai bì nổi, nuốt người vào bụng giống như là ăn lạp xườn. Chính là tại, nó ngay cả chút lực phản kháng cũng có, cũng chỉ có thể bị con Linh Thú cực lớn kia coi như sợi dây thun, quăng quật lại!

      Nó vừa nện, vừa quay sang bọn họ bên này chậm rãi nhìn lại đây.

      "Con này . . . Là Linh Thú bao nhiêu năm đây?" Bởi lực lượng cường đại của nó, Ninh Khanh Khanh đều duy trì được bình tĩnh, nhịn được mở miệng hỏi.

      "Ít nhất là Linh Thú vạn năm trở lên, Bạo Tuyết Bạch Hùng." Dung Lăng so với Ninh Khanh Khanh cũng khá hơn bao nhiêu, thậm chí càng tệ hơn. Bởi vì so với Ninh Khanh Khanh biết càng ràng hơn, Bạo Tuyết Bạch Hùng là con gì vậy.

      Bạo Tuyết Bạch Hùng, Linh Thú vạn năm trở lên, có vóc dáng lớn, tính tình hung dữ mãnh liệt. Nó có tứ chi đầy uy lực. Bình thường nó lại thong thả, khi tiến vào trạng thái chiến đấu, tốc độ thay đổi cực nhanh, sau khi chộp được đối thủ , nó có khả năng dựa vào chi trước khỏa mạnh, cứ như vậy xé nát đối thủ.

      Mà cái này còn phải khủng bố nhất, bởi ngoài lực lượng cường đại ra, Bạo Tuyết Bạch Hùng vẫn còn có được kỹ năng giống như Linh Kỹ , có khả năng triệu hoán bão tuyết. Đây cũng chính là nguồn gốc cái tên của nó.

      "Cái quái gì thế này, phải Linh Thú vạn năm đều ở sâu bên trong Cực Quang Sâm Lâm sao? Vì sao con này lại chạy ra tận bên ngoài vậy?" Hai người Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng quay lại liến chạy.

      "Ta cũng biết!" Dung Lăng đáp: "Có lẽ là do con Bạo Tuyết Bạch Hùng này thích ăn Kê Quan Thủy Tiên Xà!"

      Vừa như thế, Ninh Khanh Khanh càng tức giận , nàng ngoái nhìn Hoàng lão đại từ phía sau chạy tới. Mụ nội nó, ban đầu cũng là bọn gạt người, nay chọc vào con xà kia mà rước lấy Gấu này. Bọn họ vẫn còn chạy tới bên này, Ninh Khanh Khanh phát hỏa, quay đầu quát với Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị,

      "Hai người các ngươi mau chạy sang tới bên kia , phân tán phân tán ra!"

      Mục đích của nàng là có khả năng sau khi tách ra, mỗi bên đều có ít nhất nửa cơ hội.

      Chính là sau khi hai người Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị nghe được lời của nàng, ngược lại mực đuổi theo hai người bọn họ , như thể dẫu phải chết cũng muốn lôi kéo hai người bọn họ cùng chết chung!

      Con Bạo Tuyết Bạch Hùng kia ăn xong Kê Quan Thủy Tiên Xà, rốt cuộc dận cái chân sau cái, chậm rãi bước . Tứ chi đạp đất nhảy , bắt đầu chạy điên cuồng.

      Nó bước mỗi bước, mặt đất lại chấn động cái. Tiếng bước chân như thế, gây cho người ta áp lực rất lớn, phảng phất trái tim đều nhảy tưng lên xuống cùng với bước chân của nó.

      Ninh Khanh Khanh tăng tốc độ nhanh hơn, vẫn còn tay lôi kéo Dung Lăng, chỉ lo chạy đủ nhanh mà bị Bạo Tuyết Bạch Hùng chộp vào tay.

      Mắt thấy hai người Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị dần dần lại đây, sắp sửa chạy đến nơi, muốn vượt qua hai người bọn họ . . .


      Chương 117: ha ha ha ha

      Edit : cammuối



      Mắt thấy Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị hai người bắt đầu dần dần chạy, sau lúc sắp vượt qua hai người bọn họ, Ninh Khanh Khanh ... quả thực tức giận tới cực điểm, nàng cước đá bay hòn đá dưới chân, keng tiếng đánh vào đầu gối Hoàng lão nhị, chân của lập tức mềm nhũn, tốc độ chậm lại.

      Hoàng lão nhị dừng lại, Bạo Tuyết Bạch Hùng ở phía sau liền đuổi kịp. Cơ thể to lớn tạo ra cái bóng bao phủ cả người ở bên trong, linh áp phát tán ra ngoài, làm chạy đều chạy nổi, lớn tiếng hô:

      "Đại ca!"

      Hoàng lão đại vừa nhìn về phía sau, lập tức sợ đến hồn đều bay luôn, nơi nào quản cái gì Nhị đệ Tam đệ, câu còn chạy nhanh hơn.

      Còn tưởng rằng Tam huynh muội tình cảm tốt, đứng trước nguy nan còn phải chính mình chạy trối chết!

      Bạo Tuyết Bạch Hùng cầm lấy Hoàng lão nhị quăng vào trong miệng, sau khi nuốt vào, lại lần nữa đuổi theo. Nhìn thân thể to lớn của nó, cũng biết nó ăn ít nhất bao nhiêu người mới no.

      Thân cây bay tán loạn, bụi đất đầy trời.

      Linh Thú sợ quá ngừng chạy chạy nháo nhác ở phía trước, coi như thấy Ninh Khanh Khanh, cũng hoàn toàn có tâm tư đối phó nàng. Bạo Tuyết Bạch Hùng xuất làm cho bọn chúng bị hù dọa quá chừng, Linh Thú ở trăm dặm xung quanh đều lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy lẩn trốn mất tăm!

      Ninh Khanh Khanh chạy tới phổi đều muốn nổ. Nàng lao quá nhanh, hô hấp theo kịp, năng lực thân thể cũng gần đạt đến cực hạn.

      Bạo Tuyết Bạch Hùng tựa hồ có kiên nhẫn đuổi theo, rút lên cây đại thụ ném về phía bọn họ, Hoàng lão đại thân thể cường tráng, thể tích quá lớn, nên thành người thứ nhất bị đánh cho gục xuống. Con người cho tới bây giờ đều như vậy, thời điểm sắp chết, vẫn còn đưa tay bắt lại vạt áo người phía trước, chết đều phải kéo theo người chịu cùng!

      Bụng của Dung Lăng có thương tích, chạy liền chậm hơn Ninh Khanh Khanh chút. Bị Hoàng lão đại bắt lại gót chân, dùng sức đạp như thế nào cũng giẫy ra.

      Ninh Khanh Khanh thấy Dung Lăng theo sau, quay đầu lại xem. Nàng móc ra Chủy Thủ ném cho Dung Lăng "Chém đứt !"

      Dung Lăng đưa tay bắt lấy, cái bóng mờ lớn che phía đầu . Vào lúc ngón tay cách... Chủy Thủ chỉ còn khoảng nửa bàn tay, Cự Chưởng của Bạo Tuyết Bạch Hùng hạ xuống, bắt cùng với Hoàng lão đại vào trong tay.

      Ninh Khanh Khanh liền biến sắc mặt, vội vàng chạy tới phía trước. Nàng muốn nhảy lên kéo Dung Lăng xuống. Có điều thân hình Bạo Tuyết Bạch Hùng quá mức to lớn, lúc nàng tiến lên, Dung Lăng bị nhấc lên giữa trung.

      "Mau thả người xuống!" biết là do kiệt sức, hay mất máu quá nhiều, bụng Ninh Khanh Khanh mơ hồ có hơi phát đau.Tiếng kêu của nàng cũng khá lớn, nhưng là Bạo Tuyết Bạch Hùng như hoàn toàn hề nghe thấy. Trước cầm lấy Hoàng lão đại ném vào trong miệng, bắt đầu ăn.

      Vết thương ở bụng của Dung Lăng lại lần nữa bị nứt ra, máu từ bụng chảy ra, nhìn Ninh Khanh Khanh, ra dấu, "Ngươi nhanh chạy !"

      "Chạy cái lông a, ngươi còn ở đây!" Ninh Khanh Khanh thấy...Bạo Tuyết Bạch Hùng ăn xong Hoàng lão đại, tiếp theo lập tức ăn Dung Lăng, nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Đánh cũng đánh lại, chạy cũng chạy nhanh.

      Thực lực hai bên chênh lệch lớn ở chỗ này!

      Con Bạo Tuyết Bạch Hùng này ăn người như ăn đậu, nhai vài cái còn, chẳng lẽ nàng liền như vậy trơ mắt nhìn Dung Lăng bị ăn?

      Đúng vào lúc nàng nghĩ nên đối phó loại vạn năm Linh Thú này như thế nào, ngực đột nhiên có vật gì lục đà lục đục chui ra, cái móng vuốt nho gãi gãi cổ áo Ninh Khanh Khanh, bất mãn mà kêu ô ô.

      Nhìn thấy Nhục Nhục cất tiếng kêu thúc giục, Ninh Khanh Khanh giơ tay lên ở móng vuốt của nó vỗ phen, "Ha ha ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi! Chờ ta chết, nhìn ngươi đến lúc đó ăn cái gì!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118 : Vóc người tùy cha

      Edit : chanhoa



      Nhục Nhục bị nàng chụp được uất ức chu chu cái miệng, đôi mắt to long lanh nước vẻ mờ mịt, tại sao giờ này hôm nay mà vẫn có thịt ăn?

      Nó quay quay cái đầu bé vừa nhìn, lập tức trông thấy Bạo Tuyết Bạch Hùng với vóc người như quả núi kia, cơ hồ che tất cả luồng sáng lúc sẩm tối . Đôi mắt bỗng nhiên liền trợn trừng , dúi mặt vào trong ngực Ninh Khanh Khanh tựa hồ sợ đến choáng váng. Hai cái móng vuốt nho liền lạch cạch buông lỏng, cả người đều rơi rụng ở mặt đất, toàn thân vẫn còn phát run lập cập.

      Ninh Khanh Khanh nhìn

      [​IMG]

      Chương 119: Kia là người ở phương nào?

      Edit : hoahongnhung



      Ninh Khanh Khanh thấy Bạo Tuyết Bạch Hùng có ý muốn đả thương Nhục Nhục, lá gan cũng tăng lên, đứng dậy la lớn:

      "Hùng đại hiệp, người cầm Hùng Hùng, cũng nên trả người lại cho ta !"

      Nào biết được Bạo Tuyết Bạch Hùng kia đối với Nhục Nhục là dịu dàng, nhưng khi nhìn đến Ninh Khanh Khanh liền cúi đầu gầm cách giận dữ về phía nàng, mùi máu tanh tưởi và hơi thở hôi thối thổi tới khiến cho Ninh Khanh Khanh quay cuồng lăn bịch bịch bịch mấy vòng ngay tại chỗ , đụng vào cành cây đại thụ gãy lìa khiến ói ra ngụm máu tươi lớn.

      Đối đãi khác nhau cách ràng !

      Tốt xấu gì phải là ta nhặt Hùng Hùng của ngươi về nuôi hơn nửa tháng a!

      Đến lúc Ninh Khanh Khanh đứng lên được, Bạo Tuyết Bạch Hùng xoay người, tay bắt lấy Dung Lăng, tay xách Nhục Nhục mà bỏ rồi.

      "Ta nhổ vào, cái gì mà Vương Bát hùng chứ, thế này mà là trao đổi tốt à!" Ninh Khanh Khanh chạy theo, tiếc rằng so sánh tốc độ của nàng và Bạo Tuyết Bạch Hùng khoảng cách kia quả thực chính là trời và dưới đất.

      Bạo Tuyết Bạch Hùng chỉ cần sải bước cái cũng đủ nàng chạy mất vài phút đồng hồ.

      Chỉ mới vài lần hô hấp, thân hình Bạo Tuyết Bạch Hùng nhanh chóng biến mất ở bên trong rừng cây cao lớn kia!

      Ninh Khanh Khanh muốn nâng cao tốc độ, nhưng từ đan điền lại truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, sau đó phun ra ngụm máu tươi. thanh mà Bạo Tuyết Bạch Hùng gào thét, cũng đủ để khiến cho huyết mạch người ta hỗn loạn, huống chi thân thể Ninh Khanh Khanh suy yếu đến chịu nổi, bị tấn công lại càng tổn thương nặng hơn.

      Nàng kiên trì được vài bước, nhưng chân lại mềm nhũn, té mặt đất.

      Ngay sau đó cơn đau đớn mơ hồ kia ở vùng đan điền càng ngày càng trở nên kịch liệt, giống như là có vật gì đó muốn chui ra, hoặc giống như ở bên trong tranh giành địa bàn. Loại đấu đá đó như muốn xé rách đan điền của nàng, vì vậy Ninh Khanh Khanh đau đến ngất .

      **

      Khi Ninh Khanh Khanh tỉnh lại, mở mắt ra, nàng nhìn thấy mảng bầu trời màu lam, mặt trời sáng chói khiến cho nàng nhìn được nữa, chỉ có thể gượng gạo hơi hé mắt ra, nhìn tình hình bốn phía.

      người có hơi đau, nhưng cũng đau lắm. Tay chân giật giật, vẫn còn nguyên vẹn. hai ba ... bốn năm sáu ... bảy tám ... chín ... mười, may quá vẫn còn đủ mười ngón.

      Nàng thở phào hơi, lúc nãy ngất xỉu bị Linh Thú tha bộ phận nào, nếu tỉnh lại cũng chính là người nửa tàn phế.

      Xác định cơ thể mình hoàn chỉnh, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc mở mắt, chầm chậm đứng lên, nhìn chung quanh.

      Bãi cỏ tươi tốt. Cây xanh um tùm.

      Dòng suối nho , nước chảy róc rách, những cánh hoa rơi, tiếng chim cao hót.

      trời là mây trắng như bông, bên cạnh có đình ngắm cảnh tinh xảo. Gió thổi cành trúc đu đưa, rung rinh sinh ra bóng nắng lốm đốm.

      Trong đình nghỉ mát, người nằm xích đu, mặc thường phục Bạch Để Hắc Viêm (thêu cảnh lửa đen nền trắng) với ống tay áo rộng rãi, đầu đội mũ trùm Bạch Ngọc, bên hông thắt đai lưng bản rộng màu vàng. nhắm nghiền đôi mắt , nên từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy vành môi cong hơi có vẻ lạnh lùng và sống mũi cao thẳng tắp

      ung dung chậm rãi lắc lư xích đu, xích đu phát ra thanh nhàng, thêm phần nhàn nhã ý thơ. Cùng cảnh đẹp hòa quyện với nhau, giống như vị hoàng tôn quý tộc mang theo vẻ thong dong hiếm có, chỉ là đến chốn núi cao rừng rậm này để hưởng thụ thú vui bình dân trong chốc lát.

      Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng tự dưng cảm thán

      'Tuyệt đại hữu đàn lang,
      U cư tại thâm lâm.
      Bàng sơn sơn thủy thanh,
      Y chi chi diệp nùng.' ’


      Dịch:
      Có đàn sói từ lâu
      Sống ở chốn rừng sâu.
      Nhờ non xanh nước biếc
      Cùng cành lá che đầu.

      Chỉ tiếc rằng Ninh Khanh Khanh ngẩn ngơ liền tập trung tỉnh táo lại, cứ như thế đứng lên từ mặt đất. gương mặt xinh xắn tràn ngập bất mãn, đầy vẻ vui nhìn người trong đình mà quát:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :