1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963



      Chương 86: Khám xét người dưới ánh trăng.

      Edit: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang








      Người xung quanh lập tức phát ra trận cười dâm, trong mắt đều lộ ra ánh sáng hiểu lẫn nhau, " cần phải , tiểu tinh này dung mạo đẹp, tới tiếp đón mấy người huynh đệ chúng ta, hẳn là tồi!"



      Lâm Dong Dong khiếp sợ, ra sức bò ra phía sau, mở to hai mắt nhìn nam nhân từng bước đến gần nàng, "Các ngươi muốn làm gì! Ta là Đại tiểu thư Lâm phủ, nếu các ngươi làm chuyện bất chính với ta, triều đình chắc chắn buông tha các ngươi. . ."



      Tào Thế Tường cố gắng quay lại, nhìn nam nhân bỉ ổi trước mắt, mở to hai mắt : "Các ngươi được ức hiếp, làm nhục nàng. . ."



      câu còn chưa xong, nam nhân vung tay lên. Con Man Ngưu kia từ người lao ra dùng sức giẫm đạp, xương sườn Tào Thế Tường rắc rắc rắc gãy vụn, cả người đau đớn ngất .



      "Ồ, như vậy, hôm nay thể giết người diệt khẩu. Đợi sau khi làm huynh đệ chúng ta sảng khoái xong, ta liền cho các ngươi làm đôi tiểu uyên ương cùng bỏ mạng!"



      "Thế Tường, cứu ta, cứu ta. . ." Lâm Dong Dong nhìn nam nhân cao lớn cường tráng trước mắt, toàn thân sợ đến phát run.



      Nam nhân kia chà xát hai bàn tay, bắt đầu tiến gần bước, "Các huynh đệ, ta đến làm trước đây."




      "Tam Chưởng Môn đừng khách khí, trước hết để cho người dạy dỗ phen. . ." Từng đợt tiếng cười mang theo thanh có ý tốt, "Ta có chút dược, có muốn cho nàng viên hay ... thêm hưng phấn ."



      " nghĩ tới ngươi lại mang theo thứ tốt, đưa đây!" Tam Chưởng Môn nhận lấy, nâng cằm Lâm Dong Dong lên, ra sức cưỡng bức nhét dược vào trong miệng của nàng, "Tiểu tinh, đừng sợ, đợi lát nữa ngươi thoải mái. . ."



      Lâm Dong Dong lúc đầu vẫn còn phản kháng, về sau, ý thức của nàng bắt đầu trở nên mơ mơ hồ hồ, người trước mắt biến thành nam nhân tuấn tú.



      Nàng nhịn được dựa người tới trước, ôm thắt lưng thô to rắn rỏi của nam nhân kia cọ vào.



      "Đúng rồi, chính là như vậy!" Tam Chưởng Môn bị nàng ma sát, vốn là hỏa diễm lên lại thêm bùng cháy. tay đặt Lâm Dong Dong nhắn xinh đẹp mặt đất, mạnh mẽ xé y phục của nàng, trực tiếp tách đôi chân trắng như ngọc của nàng ra, xông vào.



      Lâm Dong Dong phát ra tiếng kêu đau đớn kịch liệt, mặc dù dưới tác dụng của dược vật, cũng giãy dụa né ra, Tam Chưởng Môn lại ép sát nàng gắt gao, "Sao vậy, thả lỏng chút, vào được . . ." vừa làm, vừa quay sang bên cạnh nhìn mấy nam nhân : "Đây là cực phẩm, đợi lát nữa huynh đệ các ngươi có thể lĩnh hội. . ."


      Thân thể nhắn xinh đẹp bị nam nhân mạnh mẽ, bạo ngược đè ở người, mỗi lần hạ xuống cũng giống như là đè cả người nàng xuống dưới đất.



      Mà nữ nhân lại ôm cánh tay to đen của nam nhân, có chút nỡ buông tay. thanh mềm mại kêu to, sung sướng nhiều hơn so với thống khổ.



      Liền vào lúc đám người gấp rút vội vã xếp hàng chờ, hết người này đến người khác thay phiên đổi lượt, mong đến lượt của mình. bỗng nhiên lại xuất con voi trắng lớn, thân thể cao lớn đột ngột húc mạnh vào bọn họ, toàn bộ đều bay ra mấy thước!


      "Đó phải Lâm Dong Dong sao?"



      Dưới ánh trăng chiếu xuống, người nam nhân gầy nằm người thiếu nữ. Thiếu nữ kia ưỡn nửa người lên, đầu ngửa ra sau. Dưới ánh trăng chiếu lên mặt mũi của nàng, nàng khẽ nhíu mày, lại mang theo vẻ mặt hưởng thụ. Hình ảnh ràng rơi vào trong mắt của năm bóng người vừa mới xuất !




      Năm người này, chính là Kỳ Thiện Đại Sư, Vân Triệt, cùng với ba tên Võ Linh có năng lực tìm kiếm, Trình Tương, Lưu Mặc cùng Dương Mộng Đình.



      "Ôi trời, Lâm Dong Dong rốt cuộc có biết xấu hổ hay , thế nhưng lại cùng với người khác làm. . . chuyện xấu hổ thế này!" Dương Mộng Đình che miệng, quay mặt nhìn cảnh tượng kia, khóe mắt ngừng chuyển động qua lại như con thoi , khoa trương .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Lâm Khinh Khinh đâu

      Edit : Hạ San



      "Nàng là bị trúng đệ nhất dược vật." Kỳ Thiện Đại Sư vừa nhìn thấy Lâm Dong Dong ánh mắt mê ly, trong nháy mắt xông tới Lâm Dong Dong , "bịch" cái làm thức tỉnh nàng.


      Lập tức phẫn nộ gầm lên tiếng, "Súc sinh!" . Khi lão giơ tay lên, Võ Linh Ngọc Lăng Tượng của lão liền vọt tới quấn lấy tên nam nhân kia từ người lôi xuống. Nam nhân gầy chính vào lúc ở giữa cảm xúc mãnh liệt, toàn thân khớp xương đều bị nện gãy, ngừng thổ huyết.


      Mà tiếp theo ở phía sau, Long Uyên kiếm của Vân Triệt cũng thoát ra, đối phó nam nhân đứng bên.


      Lưu Mặc là nam nhân, sau khi nhìn màn khoa trương trước mắt, lập tức xoay người quay mặt "Mau xem Lâm Dong Dong chút."


      Trình Tương sau lúc ban đầu còn kinh ngạc, nhịn xuống nỗi xấu hổ tràn đầy trong lòng, vội vàng từ Trữ Vật Đại ( túi chứa đồ) ở bên hông lấy ra bộ quần áo, phủ lên Lâm Dong Dong.


      "Lâm Dong Dong, ngươi làm sao vậy?"


      Lâm Dong Dong từ mơ mơ màng màng khi tỉnh lại, phát hạ thân đau đớn kịch liệt. Nàng hoảng hốt nhớ ra chuyện vừa rồi, kinh hoảng mà mở to hai mắt, cầm lấy cánh tay Trình Tương hô to


      "Mau cứu ta, mau cứu ta!"


      "Lâm Dong Dong, ngươi cần sợ, tại ngươi an toàn ." Trình Tương vỗ vỗ tay nàng, mở miệng an ủi.


      "Đúng vậy, những tên cưỡng gian ngươi bị Kỳ Thiện Đại Sư và Triệt hoàng tử giết chết bọn chúng !" Dương Mộng Đình giọng nhàng , trong mắt hoàn toàn là cười nhạo.


      Đến lúc ánh mắt nhìn thấy Dương Mộng Đình đứng ở phía sau Trình Tương cười đến châm chọc, Lâm Dong Dong lúc này mới tỉnh lại kéo trang phục người che mặt ,kêu lên the thé.


      Đây là người của đội dự bị!


      Bọn họ đều nhìn thấy !


      Đều nhìn thấy !


      Dương Mộng Đình lại cũng có mặt!


      Lâm Dong Dong muốn điên rồi!


      Mà Lưu Mặc phát tại chỗ khác có Tào Thế Tường bị đánh đến hôn mê, Vân Triệt cùng Lưu Mặc kiểm tra thương tổn người


      Kỳ Thiện Đại Sư sau khi giết chết toàn bộ những người đó , giờ mới nhìn Lâm Dong Dong thét chối tai, ánh mắt có hơi căng thẳng. Lão thận trọng, thanh nặng nề hỏi han:


      "Các ngươi vì sao lại giao đấu cùng người Phách Thiên Phái?"


      Lâm Dong Dong nghe được ba chữ Phách Thiên Phái, thân thể lập tức co rúm lại, chậm rãi kéo xuống xiêm y, nhìn Kỳ Thiện Đại Sư.


      "Ta biết, ta và Tào Thế Tường đến đây đám người này lại đột nhiên xuất . chúng ta cầm đồ của , muốn chúng ta giao ra. Chúng ta có cầm lấy đâu ra đưa chúng."


      Lâm Dong Dong nước mắt loạt xoạt rơi xuống, trong đầu lại nghĩ đến chuyện mới rồi còn chưa nghĩ tới, bỗng nhiên quát to lên.


      "Nhất định là Lâm Khinh Khinh, nhất định là nàng! Nàng chạy ở phía trước, bỗng nhiên liền thấy! Nhất định là nàng trộm đồ những người này, giá họa cho ta. Nhất định là nàng. . ."


      "Ngươi Khinh Khinh cũng ra ngoài trại rồi à?" Vân Triệt cùng Lưu Mặc kiểm tra đầu khớp xương gãy lìa người Tào Thế Tường , nghe được tên Ninh Khanh Khanh lập tức quay đầu hỏi.


      Bọn họ chạy tới nơi này, là bởi vì Lưu Mặc nửa đêm tỉnh lại, phát Tào Thế Tường trong lều. Lúc đầu tưởng ị đêm, kết quả hồi lâu cũng trở về.


      Lưu Mặc cảnh giác lập tức cho Kỳ Thiện Đại Sư, Kỳ Thiện Đại Sư sau khi phát người cũng còn trong lều trại nơi đóng quân, lập tức thu xếp bốn học trò ưu tú mang theo Võ Linh tuần tra. Còn chính mình và hoàng tử Vân Triệt, hai người tìm Dương Mộng Đình và Trình Tương ra lục soát.


      Đến lúc thấy Lâm Dong Dong, bọn họ có hơi kinh ngạc. Nhưng mà vào lúc xuất hành, do vẫn nhìn ra được Tào Thế Tường chăm lo nhiều đến Lâm Dong Dong , nên coi có lẽ hai người là ra hẹn hò.


      Chính là cũng ai nghĩ tới, Lâm Khinh Khinh lại cũng ra khỏi trại!



      Chương 88: Bảo đảm như thế nào

      Edit: Nguyệt Vân





      "Là nàng ấy, nhất định là nàng ấy. Những kẻ đó người trộm đồ nhất định là ta, vậy cũng chỉ có Lâm Khinh Khinh , chỉ có nàng với ta là dáng người giống nhau nhất!"


      Lâm Dong Dong lặp lại những lời này, Vân Triệt nhìn nàng, đột nhiên hỏi:


      "Lâm Khinh Khinh vì sao đúng lúc này lại chạy ở phía trước ngươi?"


      Lâm Dong Dong dưới đáy lòng thắt lại cái, vội vàng che che dấu dấu: "Ta, tỉ muội chúng ta ra ngoài tâm ."


      " có khả năng." Vân Triệt thanh dịu dàng, nhưng mà giọng điệu lại phi thường khẳng định.


      cùng với Ninh Khanh Khanh chuyện phiếm biết , Lâm gia đối với nàng đặc biệt coi trọng. Bằng lấy thân phận Lâm gia Đại tiểu thư, coi như là thứ xuất, cũng phải tình trạng sau khi trở về, ai dạy nàng bất cứ ...gì về tri thức Võ Linh phổ thông.


      "Tại sao lại có khả năng! Triệt hoàng tử, ngài nên bao che cho nàng ta! Chính là nàng ấy, nàng tâm địa độc nhất. . ."


      Nét mặt Lâm Dong Dong hung ác méo mó dưới ánh trăng, lúc đến Ninh Khanh Khanh trong mắt đỏ lên, tràn ngập ác độc.


      Vân Triệt đối với cảnh ngộ của nàng vốn có chút cảm thông, trước mắt thấy nàng điên cuồng như thế, đứng dậy quay sang với Kỳ Thiện Đại Sư:


      "Kỳ Thiện Đại Sư, thấy Lâm Khinh Khinh, ta muốn tìm nàng."


      Kỳ Thiện Đại Sư mặc dù vui vẻ gì với việc hai người Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường vào ban đêm rời xa nơi đóng quân, chạy đến chỗ này.


      Nhưng mà dù sao lần này người dẫn đầu là lão. Mặc dù sớm , tự tiện thoát khỏi đội ngũ, xuất bất cứ chuyện gì tình, trưởng lão và khách tọa giảng sư cũng chịu trách nhiệm. Thế nhưng mà hai người bọn ở chỗ này, xuất phát từ đạo nghĩa, vẫn cứ cần phải đưa người bị thương trở về.


      "Hai người bọn họ đều bị trọng thương, trước mắt ở trong đội dự bị có Võ Linh chữa bệnh cao cấp khác. Nhất định phải đưa người trở lại kinh thành, mau chóng chữa trị."


      "Nhưng mà thấy Lâm Khinh Khinh!" Giọng điệu Vân Triệt so với lúc nãy nặng nề hơn rất nhiều, "Ta cùng với nàng là bằng hữu, tích cách của nàng ta hiểu . Nếu phải phát sinh tình huống ngoài ý muốn, tuyệt đối tùy tiện chạy loạn. Cực Quang Sâm Lâm nguy hiểm như thế, nàng chỉ là Tam Tinh Linh Giả, trong đó nguy hiểm chập trùng, nhất định phải tìm nàng!"


      Sắc mặt Kỳ Thiện Đại Sư cũng bắt đầu nghiêm túc "Triệt hoàng tử, nay ta và ngài vốn là người dẫn đầu đội dự bị. Hai người chúng ta nhất định phải bảo vệ hơn ba mươi đệ tử an toàn. Lão phu phải hộ tống hai đệ tử quay về kinh bây giờ. Nếu như ngươi ở đây, vậy an toàn của các đệ tử này bảo đảm như thế nào?”


      Trong ánh mắt Vân Triệt lóe ra tia do dự. là hoàng tử Đằng Vân Quốc, thay Tử Phượng Học Viện của Thiên Thịnh đảm nhiệm chức vụ dẫn đầu đội dự bị , vốn là chính là chuyện có tranh luận.


      Nếu như lúc này quay đầu , thể thiếu người hoàng tử Đằng Vân Quốc cố ý đem cao thủ tương lai của Thiên Thịnh Quốc vào trong nguy hiểm.


      mím chặt đôi môi, nhìn phía Cực Quang Sâm Lâm đầy tối tăm. Thế nhưng còn Khinh Khinh nữa, nàng là nữ nhân, ở chỗ này, quá nguy hiểm!


      Kỳ Thiện Đại Sư nhìn thấy vị hoàng tử ôn hòa lúc này mở miệng, cũng có chút gặp khó khăn. Lâm Khinh Khinh là người bên cạnh Thất hoàng tử, nếu như thấy , mặc dù tính là người quan trọng, cũng tránh khỏi phiền toái.


      Lão suy nghĩ chút, "Nếu như vậy . Triệt hoàng tử, lão phu trong đêm đem hai người bọn họ ra khỏi Cực Quang Sâm Lâm. Bên ngoài Cực Quang Sâm Lâm có Phó tướng lĩnh, vốn có chút giao hảo cùng ta. là cấp bậc Tam Tinh Linh Sư. Đến lúc đó ta nhờ dẫn người tới đây bảo vệ đệ tử của đội dự bị, ngươi lại mang theo đội người vào tìm nàng. Dù sao bây giờ Cực Quang Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, trong đó nguy hiểm chập trùng, ngươi mình vào, tìm được, ngược lại gây bất lợi cho bản thân biết làm thế nào?"


      Vân Triệt biết đây là biện pháp tốt nhất, suy nghĩ nhiều lần "Kỳ Thiện Đại Sư, ta ở chỗ này đợi đến sáng sớm ngày kia. Nếu như có người đến, ta liền cho đệ tử đội dự bị ra khỏi Cực Quang Sâm Lâm. Ta mình vào tìm nàng."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Quay ngược trở lại

      Edit : Nhạc Vô Ưu





      Vân Triệt biết đây là biện pháp tốt nhất, sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, : "Kỳ Thiện Đại Sư, ta ở chỗ này đợi đến sáng sớm. Nếu như có người đến, ta cho đội học viên dự bị rút lui khỏi Cực Quang Sâm Lâm. Ta mình vào tìm nàng."


      Kỳ Thiện Đại Sư biết đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Vân Triệt, cũng biết Lâm Khinh Khinh và hoàng tử Vân Triệt có quan hệ sâu xa như thế. Lão gật đầu, xoay người sai người xử lý chuyện của Tào Thế Tường và Lâm Dong Dong.


      Vân Triệt nhìn rừng rậm mênh mông, ở chung quanh tìm kiếm bóng dáng , trong lòng thầm hô: "Khinh Khinh, ngươi ở chỗ nào?"


      Lúc này Ninh Khanh Khanh, sớm khỏi đây.


      Khi người của Phách Thiên Phái nhầm Tào Thế Tường và Lâm Dong Dong thành nàng và thanh niên kia, hai người cũng chạy vòng qua chỗ này.


      Nàng mới dừng lại ở chỗ này, ngộ nhỡ để cho người ta phát tiểu tặc chân chính ở bên cạnh, vậy nàng phải bị xui xẻo sao.


      Thiếu niên theo nàng, thấy nàng xoay người lại chạy về hướng lúc nãy chạy tới.


      "Ngươi muốn đâu nhi?"


      "Hang núi." Ninh Khanh Khanh chạy nhanh.


      "Còn lại đó làm gì?" Thiếu niên hỏi, người theo sau lưng nàng, tay áo màu tím trong trời đêm vù vù lay động.


      "Bên trong vẫn còn thứ gì đó." Ninh Khanh Khanh theo đường cũ vào hang núi, trong hang động ai. Lúc nãy đuổi theo có đến bảy tám người, chắc đó là người canh giữ ở trong hang động. Trước mắt cả động trống rỗng, đúng là thời cơ tốt để vơ vét.


      "Vật gì vậy?" Thiếu niên thấy nàng tới đống hoàng kim phía trước, "Ngươi phải vì những thứ này mà trở lại đó chứ?"


      " phải." Ninh Khanh Khanh mở cái rương vàng ra, bỏ chỗ vàng vụn bên trong ra ngoài. Quả nhiên phát bên trong còn cái rương nữa.


      Thiếu niên có hơi kinh ngạc lại gần: "Làm sao ngươi biết nơi này còn cái rương nữa?"


      "Mới rồi lúc định bắt Tiểu quỷ kia nhìn thấy. Vốn là muốn lấy, nhưng mà còn kịp nữa." Ninh Khanh Khanh vừa , mở ra cái rương vừa nhìn, bên trong là quyển sách.


      "Chư Thiên Dược Thảo Kinh?" Thiếu niên cầm cuốn sách, mở cái bìa màu nâu đậm kia ra. Phía trêncó năm chữ màu vàng . lại lật ra nhìn chút, bên trong đều là ghi chép phương pháp đào tạo Linh thảo: "Đây là Linh Thảo Sư lưu lại?"


      Tại đại lục Tử Vân, trừ Linh Sư ra, vẫn còn có loại người nữa, gọi là Linh Thảo Sư.


      Linh Thảo Sư, nghĩa cũng như tên, chính là người chuyên môn bồi dưỡng Linh Thảo. Đại bộ phận cũng là do Linh Sư đảm nhiệm.


      Chỉ có điều là Linh Sư nào đảm nhiệm Linh Thảo Sư nhất định phải có loại Võ Linh gần gũi với thực vật, tốt nhất là Võ Linh hệ thực vật. Như thế liền có thể bắt chuyện cùng thực vật , khiến thực vật đó sinh trưởng tốt hơn, hấp thu linh khí nhanh hơn.


      Linh Thảo là vật rất cần thiết giúp Linh Sư thăng cấp nhanh chóng. THông thường là khi thăng cấp cần phải thông qua Linh Hạch của Linh Thú để hấp thu linh khí. So với Linh Hạch Linh Thảo tốt hơn, nó bị hạn chế. Bất kể là lúc đó có thăng cấp vượt ải hay , cũng có thể hấp thu linh khí trong đó, đẩy nhanh hơn tốc độ thăng cấp.


      Bởi vậy, Linh Thảo cũng phải tùy ý có thể thấy được. Nó là thực vật tập hợp linh khí khắp cả thiên địa để sinh trưởng, chỉ có cây nào tụ hội đủ linh khí, mới có thể xưng là Linh Thảo.


      Linh Thảo cũng có phân loại, loại là Thoát Cốt Thủy Phù Dong, hấp thu linh khí, mà là ngưng tụ linh khí làm hô hấp tinh thuần, cung cấp cho bản thân tu luyện.


      loại khác, chính là trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa , đem cất giữ trong thảo diệp. Người ta có khả năng ăn loại Linh Thảo này, trực tiếp tăng lên linh khí. Trước đây Ninh Khanh Khanh cùng Dương Mộng Đình đánh cuộc U Hương Tử Hư Thảo, chính là cùng loại này.


      "Hẳn là như vậy." Ninh Khanh Khanh lại lật trong đống vàng lần nữa, phát gì thêm. Nàng đứng lên, vỗ vỗ tay, "Đưa sách trả cho ta."





      Chương 90: Huynh đệ ở đâu

      Editor: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang





      Thiếu niên cầm đồ vật trong tay, nhíu mày lại, "Ngươi muốn lấy cái này để làm gì? Chẳng lẽ thấy được, Linh Thảo đẳng cấp thấp nhất cũng phải mười năm mới có thể có chút linh lực như vậy, trăm năm trở lên mới xem như thứ tốt, ngươi lấy , chẳng lẽ chuẩn bị dành cả đời cho mấy thứ này?"


      "Chủ nhân hang núi này bày mấy gốc Linh Thảo ở Thạch Thai như vậy, lại đem giấu cái này trong đống vàng, giá trị tất nhiên khác biệt!" Ninh Khanh Khanh nhận lấy đồ vật, " như thế nào nữa cứ thu vào trước rồi tính tiếp, ngộ nhỡ sau này có thể phát huy công dụng sao?"


      "Cũng được. Vậy ngươi cầm , nếu có thể trồng ra được, cho ta ít."


      Thiếu niên cong khóe miệng, cười tiếng thanh nhã như ánh nắng xuyên qua những đám mây, Ninh Khanh Khanh thấy vậy, tim liền đập thình thích, vội vàng dời mắt, về phía. Nàng thuận tay sờ soạng đồ bên cạnh, xem có thể nhìn thấy thứ tốt gì đó hay


      "Được rồi, nếu chúng ta có thể ra ngoài, ta tuyệt đối bạc đãi ngươi. cho cùng cũng là do ngươi phát hang núi này."


      "Nếu lấy đồ vật gì nữa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây. biết người của Phái Phách Thiên có phái thêm ai lại đây nữa hay ." Thiếu niên thúc giục tiếng, Ninh Khanh Khanh gật đầu.


      Hai người xoay người chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có người hét lớn, "Huynh đệ ngươi ở đâu, mọi người đều đâu cả rồi?"


      Người này gần hơn hai mươi bước hai người mới nghe được, tu vi chắc chắn thấp hơn so với hai người bọn họ.


      Ninh Khanh Khanh vội vàng lao tới chỗ nham thạch, phịch tiếng, nặng nề đụng phải cái. Nàng nhịn đau đứng lên, thăm dò nham thạch lượt, cảm giác cực kì cứng rắn, khác so với nham thạch bình thường


      "Sao lại xuyên qua được ?"


      Thiếu niên ấn xuống vài cái mặt đá "Xem ra cửa của trận pháp này chỉ có thể mở ra canh giờ, tại đóng kín!"


      "Sao ngươi sớm!" Ninh Khanh Khanh cắn răng mắng.


      "Ta làm sao biết trận pháp này chỉ có thể mở ra canh giờ!" Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh, bất mãn : "Rốt cuộc là ai muốn quay lại đây?"


      "Ta phải quay lại mà! giờ thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, " Ninh Khanh Khanh nhìn chung quanh, "Còn cửa trận pháp nào nữa ?"


      " có." Thiếu niên : "Cửa trận pháp này là do ta vô tình phát ."


      Ngay lúc hai người chuyện, bóng dáng cao lớn khác thường lấp ở lối vào hang núi, lộ ra nam nhân với cái trán rộng và đôi mắt ti hí, thấy hai người quát:


      "Tiểu tặc nơi nào tới! Ngươi mang huynh đệ của ta nơi nào?"


      Người này chính là Nhị Đầu Lĩnh của Phái Phách Thiên.


      Nơi này là hang núi huynh đệ bọn họ mới phát hôm qua, bên trong có ít vàng bạc châu báu.


      Lão đại sau khi biết được, ban ngày ban mặt mà chở nhiều đồ như vậy rất dễ gây chú ý. Hang núi này cũng coi như bí mật, liền phái huynh đệ tới chỗ này canh giữ, dự định đêm nay thừa dịp người khác chú ý, mang toàn bộ đồ vật trong hang núi này!


      Nào biết vừa tới, liền thấy được huynh đệ trước cửa hang núi đâu cả, nhìn bên trong hang núi thấy có hai người thiếu niên, thiếu nữ xa lạ.


      Ninh Khanh Khanh đương nhiên thừa nhận, "Nơi nào cái gì, chúng ta chỉ là ngang qua, huynh đệ của ngươi, chúng ta thấy, bọn họ phải là vệ sinh chứ?"


      Cao Đại mặc dù vóc người cao, nhưng cũng ngu xuẩn. Ánh mắt quét cái khắp cả Thạch Thai, hai tay liền nắm lại dùng sức đấm xuống đấm. con Trường Mao Viên (vượn lông dài) lớn xuất bên cạnh.


      "Tiểu nha đầu, ngươi đừng hòng lừa gạt ta! Huynh đệ của ta ở đâu, mau!"


      Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua, trong lòng giật nảy lên cái, người nọ là Bát Tinh Linh Sĩ, chênh lệch cấp bậc so với nàng tại lớn hơn rất nhiều!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Băng châm mảnh mai

      Editor: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang




      Nàng quay đầu đưa mắt nhìn sang thiếu niên, "Này, cấp bậc Võ Linh của ngươi so với cao hơn ?"


      "Kém xa."


      Thiếu niên đưa ra đáp án khiến Ninh Khanh Khanh thất vọng, "Vậy ngươi có thể đánh thắng ?"


      "Miễn cưỡng có thể thử. Còn ngươi?" Thiếu niên thấp giọng .


      "Chúng ta hợp tác, hẳn là có khả năng chạy thoát." Ninh Khanh Khanh cúi đầu vài câu, thiếu niên gật đầu, thỉnh thoảng chen vào câu, dáng vẻ hai người bọn họ kề tai chọc giận Cao Đại, hét lớn tiếng.


      "Hai người người các ngươi lại ngay trước mắt ta tán dóc cái gì, mau ra tung tích của huynh đệ ta!"


      Ninh Khanh Khanh nháy mắt ra dấu với thiếu niên, quay đầu về phía Cao Đại, biểu cảm mặt lập tức thay đổi, "Huynh đệ của ngươi? Ngươi đám phế vật kia sao? Tung tích của bọn họ. . . Ta nghĩ tại hẳn là đống thi thể đó!"


      Kỳ Ninh Khanh Khanh cũng biết cuối cùng như thế nào, thuận miệng bịa đặt lung tung. Chỉ là câu kia chọc giận Cao Đại, nhịn được nữa, toàn thân giân run,


      "Hôm nay hai người các ngươi liền ở lại chỗ này chôn cùng !"


      giận dữ gầm lên, Trường Mao Viên cũng nổi giận, ngửa đầu lên trời gầm tiếng, xông thẳng về phía Ninh Khanh Khanh.


      Đá dạ quang vỡ vụn soi xuống bóng người trong hang núi, Trường Mao Viên của Cao Đại với lợi thế cao lớn, tung ra hai đấm, nhắm vào Ninh Khanh Khanh nện xuống mạnh mẽ.


      Chỉ nghe "bịch" tiếng, hang núi có chút chấn động. Lực lượng lớn thế này chỉ sợ là nện ra hai cái lổ lớn trong hang núi, huống chi là thiếu nữ mảnh mai kia!


      ngờ, phát ra tiếng kêu thảm thiết phải là người thiếu nữ, mà là con Trường Mao Viên to lớn kia. Nó giơ hai bàn tay lên, trong miệng rống to đau đớn!


      hai bàn tay lớn kia chính là vô số băng châm dài đâm vào!


      Hơn nửa băng châm mảnh mai đều cắm trong thịt của nó!


      Tốc độ nhanh!


      Ngay lúc Trường Mao Viên đấm xuống. Trong nháy mắt, thiếu niên dùng băng châm mai phục, đồng thời kéo Ninh Khanh Khanh thoát khỏi công kích của Trường Mao Viên. Rồi thừa dịp Trường Mao Viên đau đớn, nhắm tới cửa hang động chạy !


      Trường Mao Viên bọn họ thể đấu lại, chỉ còn mình Cao Đại , liền dễ đối phó hơn nhiều!


      Nhận thấy hai bóng người lao về phía mình, Cao Đại cũng dám cẩu thả. Dù sao hai người này khiến Võ Linh của bị thương.


      Nhưng là vừa mới giơ lên tay lên, bóng người nhắn xinh đẹp biến mất mặt đất. Linh hoạt như con mèo, nhưng so với mèo lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều.


      Hai cái chân nhanh chóng kẹp lấy cái cổ của , vòng eo mảnh mai mượn lực bay lên trung, rơi xuống đất, bộc lộ sức xoắn kinh người, cứ như thế ném ra, nặng nề đâm vào vách hang.


      Bóng người nhắn xinh đẹp kia đạp cước lên lồng ngực của , mượn lực chống đỡ của hai tay, rơi xuống vị trí bị bỏ trống ở cửa hang động, "Chúng ta chạy mau!"


      Thiếu niên đứng trong bóng tối lập tức chạy theo, hai người phóng tới cửa hang núi.


      Cao Đại bị đau bò lên, sờ cái cổ bị đau, vẻ mặt tràn ngập ác độc, hô to tiếng, "Trường Mao Viên, nhanh, Cuồng Dã Nộ Hống (điên cuồng gào thét)!"


      Trường Mao Viên bàn tay đấm đấm lên mặt đất, nện vỡ toàn bộ băng châm. Linh Hoàn người chợt lóe, chiếu sáng cả hang núi. Hai tay nó đấm ngực, ngửa đầu gào thét.


      Cùng với tiếng hô của nó, Ninh Khanh Khanh cảm giác được hang núi đều chấn động, đồ đạc Thạch Thai ngừng rung chuyển, lộc cà lộc cộc từ phía trượt xuống, rơi xuống mặt đất.


      Tiếng thét mạnh mẽ trực tiếp vang thẳng hướng tới lỗ tai, giống như từng mũi kim từ lỗ tai vọt tới màng nhĩ. Ninh Khanh Khanh lập tức đau đầu, trong mũi dường như chảy ra chất lỏng gì đó. Nàng giơ tay lên lau cái, dinh dính như keo, đúng là máu tươi đầy tay.


      Đây là Linh Kỹ dùng thanh hóa thành công kích!



      Chương 92: ngươi cứ tính

      Edit : Kute kiu




      Ninh Khanh Khanh quay đầu lại nhìn thiếu niên, tình huống của so với nàng cũng khá hơn bao nhiêu, nhưng mà cũng có bị chảy máu mũi.


      Nhìn thấy nàng như thế, liền chạy tới chỗ nàng , sau đó nhanh chóng vươn tay bấm vài cái vào huyệt vị ở sau gáy nàng. Màng nhĩ quả nhiên thư thái hơn chút.


      "Chạy mau, đây là thanh của nó đột phá vào. Ở bên trong hang động khép kín, thanh phóng đại, hiệu quả mạnh hơn!" Thiếu niên lôi kéo tay Ninh Khanh Khanh liền chạy ra bên ngoài.


      Ninh Khanh Khanh bị lôi kéo, những cái ngách ở hai bên hang núi nhanh chóng lui về phía sau. Nàng nghĩ tới, tốc độ của thiếu niên lại có thể được nhanh như vậy, dáng vẻ kéo nàng cũng có chút xíu bị cản trở nào.


      Cao Đại vừa thấy hai người chạy trốn, ngồi ở người Trường Mao Viên, chỉ huy nó truy đuổi theo hai người .


      Trường Mao Viên to lớn hấp tấp chạy ở trong rừng, bốn chân đạp xuống đất phát ra thanh thùng thùng truyền vào màng nhĩ , Ninh Khanh Khanh há miệng, gió liền xộc thẳng vào mồm. Nàng chịu đựng cổ họng bị bỏng rát, gian nan mà mở miệng,


      "Nó sắp đuổi kịp. . ."


      "Uh, chúng ta chạy như vậy, tất nhiên là thể nhanh hơn nó được." Thiếu niên quay đầu lại nhìn thoáng qua Trường Mao Viên, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lòa, "Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp khác!"


      Thiếu niên vừa , đột nhiên rẽ ngoặt, lôi kéo Ninh Khanh Khanh chạy theo phương hướng khác. chuyển hướng quá nhanh, suýt chút nữa làm mặt Ninh Khanh Khanh đập vào thân cây. May mắn Ninh Khanh Khanh dùng sức đạp bật ra, mới bị hủy dung, là nguy hiểm mà.


      "Chúng ta phải đâu?" Dưới chân ngừng guồng, Ninh Khanh Khanh lại tràn ngập nghi vấn đối với phương hướng chạy trốn.


      " Tới nơi có khả năng khắc chế Trường Mao Viên!"


      Nơi có khả năng khắc chế Trường Mao Viên? Đó phải là nơi Linh Thú càng khủng bố mới có thể sao, đến lúc mà Trường Mao Viên còn bọn họ phải làm sao bây giờ?


      Ninh Khanh Khanh nghi vấn nhưng hề ra, thiếu niên giảm chậm tốc độ, ngừng lại ở tại chỗ sườn dốc trơn tuột.


      "Liền nơi này, làm thế nào đối phó Trường Mao Viên?" Ninh Khanh Khanh thở hổn hà hổn hển, há to miệng thở phì phò nhi, giơ tay lên chỉ về hướng sườn dốc, trong lòng tràn ngập hoài nghi, "Ngươi phải định trượt xuống đó là có thể tránh né nó chứ?"


      "Chúng ta trượt xuống, Trường Mao Viên cũng có thể." Thiếu niên chạy lâu như vậy, khí tức chỉ là có chút dồn dập. đứng ở trước sườn dốc, trái phải ngắm nhìn, biết tìm vật gì.


      "Vậy chạy tới đây làm cái gì?" Ninh Khanh Khanh dừng lại, cũng học thiếu niên nhìn sườn dốc. Nhìn xa, sườn dốc cũng có cái gì lạ.


      "Ngươi xem chút, trời sắp sáng." Thiếu niên nhìn rất lâu, chỉ lên trời với Ninh Khanh Khanh.


      "Ta biết, Trường Mao Viên cũng sợ ánh sáng." Ninh Khanh Khanh nhìn thấy càng ngày Trường Mao Viên càng gần, vội la lên: "Ngươi rốt cuộc có phương pháp gì có khả năng khắc chế Trường Mao Viên?"


      Thiếu niên hai tay ôm ngực, nhếch khóe môi nhìn về phía sườn dốc, đột nhiên mắt phượng có hơi sáng ngời, cười : " trở về."


      "Cái gì trở về?" Ninh Khanh Khanh nhìn theo ánh mắt của , phía dưới hoàn toàn đen tuyền. Nàng cũng thấy được gì, nhưng mà nàng lại có thể phán đoán được bóng dáng cao lớn của Trường Mao Viên chạy đến cận kề chỗ này, nàng lôi kéo thiếu niên : "Ngươi đừng úp úp mở mở , có tuyệt chiêu, vậy liền tiếp tục chạy!"


      "Muốn chạy? Lão Tử cũng lại buông tha các ngươi!" Bóng dáng Cao Đại nhảy xuống từ bả vai Trường Mao Viên, nhìn tới hai người cong môi cười tiếng, trong mắt hắt ra được ánh sáng ác độc nham hiểm.


      "Buông tha chúng ta hay , đâu phải là do ngươi định đoạt!" Thiếu niên đón tia nắng ban mai dần dần nổi lên, mặt mũi cực kì xinh đẹp nhuộm tầng rặng mây đỏ, tuyệt đẹp giống như được áng mây sớm mai chiếu ra.


      Ninh Khanh Khanh lôi kéo ống tay áo của , "Đừng có làm bộ, mau, rốt cuộc là cái gì có khả năng khắc chế Trường Mao Viên?"

      bsp;


      Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua, trong lòng giật nảy lên cái, người nọ là Bát Tinh Linh Sĩ, chênh lệch cấp bậc so với nàng tại lớn hơn rất nhiều!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93 : Hắc Dạ Tri Chu
      Edit : be ngok




      thanh của nàng lớn cũng phải là , nhưng cũng đủ để Cao Đại nghe . trào phúng cười lớn: “ Chỉ bằng hai người các ngươi mà cũng muốn đánh bại Trường Mao Viên của ta sao??? Hừ, mơ tưởng! Trường Mao Viên của ta là Võ Linh cao cấp, chỉ cần gặp Linh Thú ngàn năm trong loại trăm năm sau có đối thủ”

      "Phải ?" Tiếng cười của đầy vẻ càn rỡ, làm cho thiếu niên hơi nhướn mày. Nụ cười trào phúng của thiếu niên so với Cao Đại kia càng thêm nồng đậm. nhàng giơ tay ném hòn đá về phía sườn dốc."Vậy .... Bọn chúng đây?"

      Vừa dứt lời, thiếu niên liền nhón mũi chân dậm xuống đất, kéo Ninh Khanh Khanh bay lên vụt lên cành đại thụ lớn.

      Vừa ôm lấy cành cây to để đứng ổn định, xuyên qua tia nắng ban mai nhàn nhạt, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ mà thiếu niên này tới.

      Khi hòn đá vừa rơi xuống sườn dốc , sau đúng giây hình như cơ quan nào đó được mở.

      Từ quãng giữa sườn dốc đó bỗng nhiên trào ra từng cuộn sóng đen mịt mù, giống như dòng biển đen ngòm dâng lên từ trong sườn núi, bao trùm tất cả.

      Cuộn sóng màu đen nhanh chóng lan rộng,chỉ trong chớp mắt dâng lên đến đỉnh dốc. Bọn chúng dường như có ý thức liền bao trọn lấy Cao Đại và Trường Mao Viên, vây quanh thành vòng tròn lớn, rồi từ từ thu gần khoảng cách.

      Ninh Khanh Khanh cúi đầu vừa nhìn, liền thấy thứ đen sì kia nào có phải là làn sóng. Chúng là hàng ngàn con nhện đen trũi to chừng bằng nắm tay!

      Cùng với đàn nhện xuất , khí tức Trường Mao Viên dường như trở nên có chút e ngại. Thấy vậy, sắc mặt Cao Đại kia bỗng lộ ra tia hung ác.

      "Chỉ bằng vật này mà muốn đối phó ta? " Ngón tay vung lên, " Cuồng phong gào thét!"

      Ngay lập tức, Trường Mao Viên làm ra cùng động tác giống như trước đây, ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm thét . Từng đợt sóng truyền ra khiến màng nhĩ Ninh Khanh Khanh đau đớn chịu được.

      TMD, chiêu này cũng có gì khác biệt! Ngồi ở đây xem chẳng bằng xuống đánh trực tiếp còn hơn!

      Nhưng ngay khi vừa thấy khung cảnh phía dưới, tất cả những đau đớn vừa rồi quả đều biết mất, còn gì quan trọng nữa…

      Thực là, những con nhện màu đen kia so với Trường Mao Viên bé hơn rất nhiều, giống như là voi rừng cùng kiến giằng co. Chỉ có điều sức mạnh lại hoàn toàn trái ngược!

      chiêu kia khiến Ninh Khanh Khanh và thiếu niên đau đầu, lại mảy may ảnh hưởng gì đến đống nhền nhện này.

      Bọn chúng hề có chút xíu ảnh hưởng nào, vẫn nhanh chóng vây quanh bò nhanh tới Trường Mao Viên, giống như tấm vải màu đen từ hai chân Trường Mao Viên mực bò dần lên .

      Trường Mao Viên nghe tên là biết, có bộ lông dài và dầy. Bình thường khi công kích đều bị da và lông cản trở hơn phân nửa, cho nên nó là Võ Linh vừa có thể phòng ngự , vừa có sức công kích. Mà cũng vì thế, tên Cao Đại kia cũng chỉ là , Linh Sĩ, ấy thế mà lại dám mở miệng gặp Linh Thú trăm năm cũng đủ tự tin để đấu mình!

      Nhưng mà con nhện màu đen này, lại chính là khắc tinh của Trường Mao Viên!

      Tuy rằng kích cỡ lớn, nhưng số lượng xem ra nhiều hơn gấp vạn lần.

      Trường Mao Viên chiêu đánh ra khiến ít những con nhền nhện lăn ra chết. Nhưng cứ hễ con này chết nhiều con khác lại ngọi lên. Càng quan trọng hơn là, những con nhền nhện này lại chui vào dọc theo đám lông rậm rạp, dùng hàm răng cắn vào da nó, tiêm nọc độc vào.

      Tuy rằng nọc độc này độc tính cao, nhưng mà cùng lúc bị nhiều độc tiêm vào như vậy, quả là có chút chịu nổi…

      Cắn rách lớp da!

      Nọc độc xâm nhập!

      Trường Mao Viên rốt cuộc nhịn được, gầm thét tiếng, thanh tràn ngập đau đớn!

      Tên Cao Đại kia cũng biết như vậy là xong rồi. Cứ tiếp tục như thế, bên bị thiệt chỉ là Trường Mao Viên. Hơn nữa linh lực của cũng thể duy trì được trong bao lâu nữa !

      Chỉ là vừa rồi mới : gặp Linh Thú trăm năm cũng sợ. Ấy vậy mà bây giờ mới xuất Linh Thú Hắc Dạ Tri Chu đủ trăm năm khiến chật vật như vậy, là…





      Chương 94 : Băng Liên Thánh Long
      Edit : Hiền Trúc



      Chỉ là mới rồi loại Linh Thú trăm năm cũng sợ, chẳng qua bây giờ xuất Linh Thú Hắc Dạ Tri Chu đủ năm trăm , liền bị làm cho chật vật như thế. Xấu hổ cùng tức giận ,đồng thời sai khiến Trường Mao Viên xé xác con nhện ôm chặt mình, Cao Đại dùng ánh mắt thù hận nhìn Ninh Khanh Khanh cùng thiếu niên đứng ở ngọn cây xem náo nhiệt.

      "Việc ngày hôm nay, Cao Đại ta tuyệt quên! Phách Thiên Phái bỏ qua hai kẻ tiểu tặc các ngươi !"

      những lời tàn nhẫn nhưng Ninh Khanh Khanh hoàn toàn để ý quan tâm đến. Nàng chỉ vào Trường Mao Viên bị Hắc Dạ Tri Chu cắn đến luống cuống tay chân mà cười ha ha,

      "Ngươi có lẽ trước cứ nhìn lại mình ngươi !"

      Cao Đại bị thái độ của nàng chọc hận thể lại phun ra đôi câu những lời tàn nhẫn, chính là Võ Linh Trường Mao Viên bị châm vào quá nhiều nọc độc, chỉ có thể hung hăng mà trừng Ninh Khanh Khanh , trong mắt thù hận bùng cháy, mang theo Trường Mao Viên nhanh chóng chạy xa!

      Trong cảnh đêm, Trường Mao Viên ở phía trước chật vật hấp tấp chạy, phía sau kéo đám Hắc Dạ Tri Chu dài nhanh chóng truy kích, Ninh Khanh Khanh cười ha ha,

      "Kẻ chạy trối chết , vẫn còn phun ra những lời tàn nhẫn? ! Cũng sợ mất mặt!"

      Nhìn thấy Trường Mao Viên cùng Hắc Dạ Tri Chu đều chạy xa , thiếu niên ôm Ninh Khanh Khanh từ cây bay xuống, "Thế nào? Ta có biện pháp đối phó chứ!"

      Ninh Khanh Khanh thu hồi ánh mắt, ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt mang tia bội phục, "Ngươi được đấy, nhìn ra ngươi vẫn còn biết nhiều hơn, hang ổ của nhện ngươi đều phát !"

      " quá tệ ." Thiếu niên khẽ cười : "Ở chỗ này ta dạo sáu bảy ngày, cái biết đến vẫn còn phải biết."

      "Vậy ngươi rất lợi hại." Ninh Khanh Khanh nhìn thiếu niên này, mặc dù biết được bao nhiêu về linh lực của , nhưng mà nàng phải đón nhận uy áp linh lực của , nên so với nàng hẳn là cũng hơn được bao nhiêu, "Nhìn ngươi khi đó phóng băng kim rất sắc bén, Võ Linh của ngươi là cái này sao?"

      "Đó là gia truyền."

      " tại mà còn có người tu luyện võ công à?" Ninh Khanh Khanh nhớ ra chuyện tìm tòi võ lâm bí tịch bên trong sơn động , mực là còn thái độ nghi vấn, " phải ai nấy đều tu luyện Võ Linh sao?"

      "Có rất ít người tu luyện võ công. Dù sao triệu hồi ra tới Võ Linh tự thân cường đại, so với võ công tấn chức nhanh hơn, lực lượng cũng mạnh hơn. Trừ phi là người triệu hoán ra nổi Võ Linh, nên mới học chút quyền cước công phu để mà hộ thân." Thiếu niên thêm: "Ta đây học phải võ công, là loại bí kỹ."

      "Bí kỹ?" Ninh Khanh Khanh trong mắt mang theo tò mò, " bí kỹ gì ?"

      "Băng Liên Thánh Long, là Linh Kỹ, cũng phải là Linh Kỹ, bởi vì cần Võ Linh mà vẫn sử dụng được rồi . võ công, nếu phải phương pháp tu hành võ công đòi có nội lực , cùng linh lực quả là có điểm giống nhau, cái cần để tu luyện cũng là linh khí. Lúc sau này tới đỉnh cao, có khả năng hóa nước thành băng."

      Ninh Khanh Khanh kinh ngạc : "Cái...này quá thần kỳ, quả thực giống như là thủy thần a!"

      "Đúng vậy, chính là rất khó tu luyện." Thiếu niên nhìn chút bàn tay chính mình "Năm đó trưởng bối trong nhà tu thành, bởi vì là có đồ phụ trợ đặc thù mà thành. nay có, đương nhiên là khó khăn hơn. Ta tu luyện lâu như vậy, mà so với tùy theo ý mình còn kém rất xa."

      Nếu như tu luyện tới đỉnh cao, hóa nước thành rồng, khống chế băng nở hoa sen, đó là đại uy lực như thế nào!

      Nhận thấy trong mắt của có chút chán nản, Ninh Khanh Khanh vỗ vỗ bờ vai của , "Đừng nóng vội a, ngươi vẫn còn trẻ như vậy , sau này nhất định có thể tu thành!"

      "Ta cũng cảm giác được như vậy !" Thiếu niên chau chau mày, trong đôi mắt đen có nhiệt tình tuổi thanh xuân "Học nó, ta mới có thể tung hoành đại lục!"

      Ninh Khanh Khanh thấy căn bản nản chí, cũng gì thêm. Thấy về phía xuống sườn dốc, nàng vội vàng hô ngăn lại "Ai, ngươi xuống đó để làm chi? Hang ổ Hắc Dạ Tri Chu là ở phía dưới đó chứ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :