1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Đuổi giết trong đêm tối
      Edit : lixinamxua



      Nghe được ám hiệu bên ngoài, nàng lập tức đứng dậy, vén rèm lều trại lên, Tào Thế Tường vào.

      "Thành công ?" Lâm Dong Dong kích động hỏi.

      " ." Tào Thế Tường cúi đầu nhìn bắp - đùi, chiếc Chủy Thủ sắc bén đâm đó. Sau khi nhịn đau rút ra, : "Phía trước căn lều của nàng có cơ quan, vừa rồi ngoài trời tối đen nhìn , ta biết có độc hay ."

      Cũng may vết thương cũng có đổi màu, đó chỉ là cơ quan đơn giản mà thôi.

      cái cơ quan đều tránh thoát, mà vẫn còn là Võ Linh báo săn!

      Lâm Dong Dong trong lòng mắng to phế vật, triệu hồi ra Thất Sắc Liên chữa khỏi cho , mặt cam lòng mà : "Đợi lát nữa ta và ngươi cùng nhau lại tới đó."

      "Vẫn còn ?" Tào Thế Tường kinh ngạc, "Ngộ nhỡ còn cơ quan nữa sao?"

      " phải có ta sao?" Lâm Dong Dong thu Võ Linh "Nếu ngươi bị thương, ta lập tức chữa trị cho ngươi . Ta liền tin nàng có thể bố trí vô số cơ quan."

      Vì nữ thần của chính mình, Tào Thế Tường gật đầu vâng lệnh. Vết thương vừa khép lại, hai người liền lại lần nữa len lén ra ngoài thăm dò.

      Ninh Khanh Khanh nghe được tiếng động rất ở bên ngoài lều trại , liền tỉnh lại.

      Nàng có kinh nghiệm sinh tồn chốn dã ngoại , chỉ cần dựng lều trại, tất nhiên bố trí cơ quan, để phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Phủ thêm áo khoác, Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua công chúa Tử Tuyết , cảnh giác mà ra ngoài thăm dò. Kiểm tra chút cơ quan, có chỗ bị kích động, nhưng mà tịnh hề nhìn thấy vật gì nữa ở lại tại chỗ.

      Căn lều của nàng nằm ở chỗ tương đối ngoài rìa, có lẽ chỉ là Linh Thú, sau khi bị thương liền chạy.

      Ninh Khanh Khanh vừa vặn có hơi muốn ngoài, vì vậy quay đầu tới nhà xí dựng tạm thời ở góc. Chỗ để làm nhà xí, khẳng định quá gần lều trại.

      chỉ trong chốc lát, Ninh Khanh Khanh đến. Vừa mới giải quyết xong, chuẩn bị đứng dậy, qua khe hở cánh cửa đơn sơ, nàng thấy có hai bóng người len lén mò - mẫm đến, mục tiêu hiển nhiên là nhà vệ sinh.

      Đây là tính toán tập kích nàng!

      Ninh Khanh Khanh đánh giá lượt cự ly từ nhà vệ sinh đến lều trại. khi gọi lớn, chỉ làm đối phương chạy đến tập kích nhanh hơn. Kỳ Thiện Đại Sư và Vân Triệt có nhanh hơn nữa, cũng còn kịp rồi, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp.

      Nàng nhanh chóng kéo quần lên, nhìn thoáng qua về phía sau nhà vệ sinh.

      Nhà vệ sinh đơn sơ tất nhiên tứ phía thông gió. Ninh Khanh Khanh tung người nhảy qua tấm ván gỗ ở phía sau, muốn chạy về hướng tới đại bản doanh. Nhưng nàng cũng dự đoán được Tào Thế Tường có tai mắt nhạy bén, lập tức cắt đứt đường kêu cứu của nàng!

      được phép chần chờ, Ninh Khanh Khanh nhấc chân liền chạy!

      Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường truy sát phía sau, đuổi theo đến cùng.

      Ninh Khanh Khanh có tốc độ nhanh chóng, Lâm Dong Dong căn bản là đuổi kịp. Nhưng mà Võ Linh của Tào Thế Tường là báo săn, đệ nhất Linh Kỹ lại là lấy lực lượng lớn để vọt lên. Nên mặc dù là còn phải cõng thêm Lâm Dong Dong, nhưng cự ly giữa bọn họ chậm rãi thu hẹp!

      nay gặp phải tình thế này, nhất định phải được mượn chút thiên thời, địa lợi .

      Ninh Khanh Khanh bỗng nhiên thay đổi phương hướng, mượn đêm tối che lấp, trốn vào sau tảng đá.

      Nàng điều chỉnh hô hấp của mình, hạ thấp trạng thái hô hấp đều đều như trong giấc ngủ, cả người hòa tan vào làm thể cùng cảnh đêm , bất động chút nhút nhích, chỉ có đôi tròng mắt, gắt gao mà nhìn chăm chú phía trước.

      Tào Thế Tường cùng Lâm Dong Dong đuổi kịp, lại phát phía trước có bóng người.

      Lâm Dong Dong tức giận mà nhảy xuống báo săn, "Người đâu, làm thế nào bỗng nhiên liền nhìn thấy người ?"

      Tào Thế Tường kéo tay nàng cái "Tốc độ của nàng ta có khả năng vượt qua báo săn. Vẻn vẹn chỉ ngoặt cái liền nghĩ bỏ rơi Võ Linh của ta, đó là có khả năng."

      "Nàng kia đâu vậy?"

      Tào Thế Tường nhìn chung quanh vòng "Nàng ta hẳn là liền trốn ở gần chỗ này."

      "Ở chỗ này?" Lâm Dong Dong suy nghĩ chút, trong mắt lóe lóe, "Lâm Khinh Khinh, ta biết ngươi núp ở chỗ này, nên lại trốn!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79 : Ban cho cơ hội
      Edit : Hiền Trúc


      Trong bóng tối yên tĩnh.

      Lâm Dong Dong quay sang Tào Thế Tường dùng tay ra lệnh, ánh mắt chớp chớp đảo vòng quanh "Chỉ cần ngươi giao ra Thoát Cốt Thủy Phù Dong, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, ngươi cần trốn trốn tránh tránh, hà tất khó coi như vậy ?"

      Khóe miệng Ninh Khanh Khanh ché nhạo mà nhếch lên, ở trong ánh trăng nhạt nhòa, nàng ràng thấy ống quần người nam nhân bên cạnh Lâm Dong Dong có lỗ thủng.

      da trơn bóng, hề có vết sẹo. Nhưng mà Thất Sắc Liên có khả năng chữa khỏi vết thương, lại vá được cái quần.

      Chỉ cần Thoát Cốt Thủy Phù Dong, kia cũng cần nửa đêm mang theo trợ thủ tới giết nàng!

      Có quỷ mới tin ngươi.

      Lâm Dong Dong từng bước từng bước tới. Liền vào lúc tiếp cận hòn đá , bống dáng như là linh miêu chui ra. Ninh Khanh Khanh tay nắp chặt áp chế cổ tay của Lâm Dong Dong , Chủy Thủ cắt về hướng tới cổ nàng ta.

      Nếu cắt được cái hẳn phải chết nghi ngờ!

      Chính là Tào Thế Tường mực sát sao theo phía sau Lâm Dong Dong. Khi thấy nàng nguy hiểm, Võ Linh báo săn trong nháy mắt nhào tới Ninh Khanh Khanh, hàm răng bén nhọ nhắm ngay cổ Ninh Khanh Khanh!

      Tào Thế Tường chính là Ngũ Tinh Linh Sĩ, cấp bậc như vậy , Ninh Khanh Khanh tại có khả năng lấy cứng đối cứng với Võ Linh của .

      Giữa giết người và bảo vệ tính mạng ... Ninh Khanh Khanh chút do dự lựa chọn cái sau!

      Cổ tay chợt rụt lại cái, nàng lắc người né tránh thế công của báo săn , rồi xoay người liền chạy!

      Tào Thế Tường muốn đuổi kịp , lại nghe Lâm Dong Dong hét thảm tiếng. Chủy Thủ kia mặc dù có cắt đến cổ Lâm Dong Dong , nhưng để lại môt vết thương sâu vai nàng!

      "Dong Dong, ngươi thế nào rồi?" Tào Thế Tường lập tức giúp Lâm Dong Dong đứng lên.

      "Mau đuổi theo!" Lúc này Lâm Dong Dong đau mặt mũi vặn vẹo, hận thể xé xác Ninh Khanh Khanh ra. Nàng bất chấp đau đớn, nhảy lên lưng báo săn , rồi vừa triệu hoán Thất Sắc Liên chữa trị, vừa lệnh cho Tào Thế Tường lại đuổi theo lần nữa.

      Nghe phía sau là thanh đuổi theo thèm che giấu chút nào, sắc mặt Ninh Khanh Khanh cứng lại.

      Mới vừa rồi nàng cố ý làm Lâm Dong Dong bị thương, chính là muốn trì hoãn thời gian phen.

      có giết chết được Ninh Khanh Khanh , lúc này Lâm Dong Dong tất nhiên càng hận. Khi chưa giết chết được nàng , Lâm Dong Dong tất nhiên bỏ qua!

      Coi như còn chưa bị giết chết, nhưng cứ cực lực chạy hấp tấp như vậy , thể lực của nàng bị hao kiệt!

      Ninh Khanh Khanh trong lòng dang suy nghĩ biện pháp, loáng thoáng thấy phía trước có bóng người rất nhanh mà thoáng qua.

      Mặc dù biết địch là bạn hay thù,nhưng lúc này xuất , đó chính là trời cao ban cho cơ hội!

      Ninh Khanh Khanh hai lời, lại lần nữa tăng lực chạy đuổi theo bóng người . Bóng người kia cực kì xảo quyệt, lúc lúc , giống như là theo đường thẳng.

      Nhưng mà nàng phát , kể từ sau khi theo bóng người kia, Tào Thế Tường cũng nữa thể đến gần hơn và thu hẹp cự ly với nàng.

      Chỗ này, chừng có điều kì dị cổ quái!

      suy nghĩ , bóng người kia vút lên phen xuyên qua thạch nham, như là giống như Xuyên Tường Thuật , Ninh Khanh Khanh trợn tròn mắt, rốt cuộc là xuyên, hay là xuyên?

      Suy nghĩ chút về truy binh phía sau, nàng đành nhắm mắt lại lao vào tường nham thạch cái.

      hề có đau đớn như trong tưởng tượng .

      Ninh Khanh Khanh vừa mở mắt, phía trước có cơn gió giật liền đánh tới mặt của nàng. Nàng suýt chút nữa kịp tránh né, vội mở miệng hô: "Này, huynh đệ, đánh người đánh vào mặt a!"

      Người kia lại giống như nghe thấy lời của nàng, lại lần nữa vọt tới.

      Nơi này biết là địa phương nào, luồng sáng cũng tệ lắm, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc nhìn ràng người đánh nhau cùng nàng.

      thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, mặc bộ xiêm y màu tím. Màu sắc trang phục đơn giản mà sang trọng mặc ở người , bởi vì ống tay áo xắn lên đến cánh tay, nên thiếu chút hoạt bát, lại thêm vài phần thoải mái.

      Vầng trán thanh tú, mắt phượng hơi xếch, đường nét mềm mại, vô cùng đẹp , làm cho người ta tự chủ được nghĩ đến bông Mẫu Đơn ung dung

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Thiếu niên áo tím
      Edit=Dạ Nguyệt Vy
      Beta:Angelina Yang



      trán của mang theo miếng Bạch Ngọc trắng như tuyết, bởi vì đánh nhau mà hơi nghiêng về bên phải.

      Nếu bàn về những mỹ nam tử Ninh Khanh Khanh gặp, khí chất của Phượng Phi Bạch là bên trong tôn quý, lộ ra lạnh lùng vô tình, giống như bông Tuyết Liên núi cao, thể chạm tới.

      Mà Vân Triệt, chính là yên tĩnh dịu dàng, như hoa lê tháng ba, trong sáng, thuần khiết, làm cho người ta nhịn được muốn tới gần.

      Còn thiếu niên ở trước mắt là bên trong cao quý lộ ra vẻ tao nhã , lại có chút hương vị bất cần đời. Như là gốc Mẫu Đơn sinh trưởng nơi hoang dã, mặc dù ung dung, nhưng lại càng tùy ý.

      "Này, sao câu đầu tiên lại là động thủ vậy!" Ninh Khanh Khanh né tránh, lại công kích lần nữa, vội vàng : "Đây là hiểu lầm!"

      "Tại sao ngươi theo ta?" Thiếu niên kia cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng cố tình khác nên có vẻ thô lỗ chút, nhưng vẫn ảnh hưởng đến sắc tuyệt đẹp kia, có điều cũng chịu ngừng công kích.

      Ninh Khanh Khanh tiện tay giơ lên cái, ngăn cản đánh tới "Có người đuổi giết ta, ta chạy trốn. Thấy ngươi ở phía trước, tò mò nên vào theo!"

      Thiếu niên kia vẫn lên tiếng như trước, tiếp tục công kích về phía Ninh Khanh Khanh.

      ra tay có chút giống như võ hiệp có võ công cao cường. Ninh Khanh Khanh vẫn còn có thể ứng phó, sau khi né tránh chưởng của , cười hắc hắc, đột ngột nhắm tới phía dưới háng đá vào.

      Dường như thiếu niên thể ngờ trẻ tuổi như nàng lại xuất ra chiêu thức thế này, sửng sốt phen. Ninh Khanh Khanh tiện đà, nhân cơ hội, bịch cái định quật ngã xuống đất. Nàng ngờ toàn thân thiếu niên xuống tấn vững chắc, chuyển động chút xíu. Nàng trái lại bị đá cho cước, tiếng "huỵch" vang lên, cả người bị áp chế ở dưới thân .

      "Ngươi là lưu manh à?!" Ninh Khanh Khanh bị áp chế ở phía dưới, thể động đậy, ngửi được mùi cỏ xanh tươi mát người , ngẩng đầu nhìn thiếu niên trưng ra mặt mũi tuyệt đẹp, cắn răng mắng.

      "Ngươi đánh dưới háng ta được, lại cho ta đè ngươi sao?" Thiếu niên hả hê, dương dương tự đắc, khóe miệng nhếch lên bên, rất có mùi vị lưu manh vô lại.

      Tính lưu manh này cùng với khí chất tao nhã kia của kết hợp chung chỗ, chính là phong thái đại thiếu gia trong truyền thuyết sao?


      "Tên tiểu tử nhãi ranh chẳng biết tốt xấu chưa đủ lông đủ cánh như ngươi, đè cũng quá sớm!" Ninh Khanh Khanh yếu thế đánh trả, ngón tay lại tìm tòi mặt đất xem vật nào có khả năng đánh trả.

      "Có đủ lớn chưa ngươi có muốn ... thử xem hay ?" Thiếu niên làm ra vẻ cởi đai lưng của mình.


      Ninh Khanh Khanh để ý, tìm cách, ngón tay cũng động, chính là muốn hù dọa nàng!

      Thiếu niên thấy nàng hoàn toàn bị hù dọa, hiển nhiên cảm thấy có chút có ý nghĩa, "Nếu ta thử xem?"

      Còn muốn làm ?

      Ninh Khanh Khanh đúng lúc mò ra vật hình tròn, nhắm tới đầu của đập.

      Ánh mắt thiếu niên thoáng nhìn động tác Ninh Khanh Khanh, hài hước mở miệng, "Ngươi tốt nhất là nên đập, bên ngoài có thể có người canh gác, phát ra thanh, bị bọn họ phát , hai người chúng ta đều trốn thoát được."

      Ninh Khanh Khanh nghi ngờ nhìn , nghe được bảo vệ bên ngoài truyền đến tiếng chuyện phiếm loáng thoáng. Nhìn chung quanh bốn phía chút liền sáng tỏ, nhìn bố cục này, hình như là hang núi cất giấu kho báu?

      Đám người bảo vệ bên ngoài hẳn là tìm ra nơi này trước, mà tên tiểu tử kia, nếu đoán sai chính là đến nhặt báu vật.

      Nàng hạ cái tay giơ lên xuống, trong lòng bắt đầu tính toán, hì hì cười : " đập cũng được. Cái gọi là cùng thấy cùng hưởng, đồ vật nơi này, chúng ta liền chia đều nhé? Nếu , làm náo loạn lên, để cho người bên ngoài nghe thấy, có thể chúng ta cái gì cũng chiếm được."

      Vốn tưởng rằng phải hao phí miệng lưỡi phen, nào có biết thiếu niên hoàn toàn thèm để ý, nhếch nhếch khóe miệng liền xoay người đứng lên, còn tiện thể kéo tay Ninh Khanh Khanh lôi nàng đứng lên theo.






      Chương 81: Trữ Vật Giới Chỉ
      Edit=Dạ Nguyệt Vy
      Beta:Angelina Yang



      Vốn tưởng rằng phải hao phí miệng lưỡi phen, nào có biết thiếu niên hoàn toàn thèm để ý, nhếch nhếch khóe miệng liền xoay người đứng lên, còn tiện thể lôi kéo Ninh Khanh Khanh tay.

      Bò dậy, phủi phủi bụi bặm người, Ninh Khanh Khanh bắt đầu đánh giá tình hình thực tế của hang núi này.

      Hang núi là do thiên nhiên tạo thành, có quá nhiều dấu vết đào bới của con người, bên trong hang núi có hình vòm tròn, ước chừng cao ba thước, chiều dài hai bên trái phải chỉ khoảng chín thước, cũng tính là quá lớn.

      đỉnh có hai vật hình thù dị thường, ước chừng to bằng bàn tay người, ánh sáng bên trong động chính là do hai vật đó phát ra.

      "Đó là đá dạ quang." Thiếu niên thấy nàng nhìn chăm chú đỉnh, câu giải thích.

      Ninh Khanh Khanh gật đầu, quay chỗ khác.

      Đồ vật bày biện bên trong cũng cực kỳ đơn sơ. Ở góc của hang núi, hơn mười chiếc rương được xếp chồng chất. Chiếc rương bởi vì mục nát mà tả tơi, mở ra, lộ ra đống vàng thỏi bên trong, nhuộm hai bên vách tường của hang núi thành màu vàng.

      Ánh sáng ra hấp dẫn Ninh Khanh Khanh trong chốc lát, dù sao ở quốc gia ban đầu của nàng, vật này chính là đồng tiền mạnh.

      Nhưng theo kiến thức phổ thông, Ninh Khanh Khanh biết vàng bạc phải là thứ Linh Sư theo đuổi.

      Chính giữa hang núi có bàn đá do thiên nhiên hình thành. bàn đá cao chất đống vài cái rương lớn . Nhưng mà so với chiếc rương vàng bạc bên kia, chất liệu của chiếc rương ở đây vừa nhìn liền thấy cao cấp hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng đồ vật bên trong so với vàng bạc càng thêm trân quý.


      Ninh Khanh Khanh và thiếu niên kia hiển nhiên đều nghĩ tới điều đó, hai người bước nhanh tới, đồng thời đứng ở bên cạnh bàn đá.

      Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh cái, giơ tay lên làm động tác mời đối với nàng.

      Ninh Khanh Khanh nghi ngờ, liếc mắt nhìn , tìm cây gỗ dài bên cạnh, đứng ở cách xa bàn đá này chút, cẩn thận từng li từng tí mở nắp rương ra.

      "Tính cảnh giác rất cao." Thiếu niên cười .

      "Đó là đương nhiên." Ninh Khanh Khanh bĩu môi, "Ngươi đây lại có thể tốt như vậy, để ta mở ra trước, ràng là muốn ta làm tiên phong, ta mới ngốc!"

      "Là ngươi nghĩ nhiều, ta đây gọi là phong độ quí phái." Thiếu niên cắt ngang tiếng.

      Phong độ quí phái? Từ ngữ này. . . Chẳng lẽ là đồng hương xuyên qua?

      Ninh Khanh Khanh nghiêng đầu, đánh giá thiếu niên, thử dò xét hỏi câu, "Ngươi biết quốc sao?"

      "Ưng quốc? Đó là nơi nào? Tràn đầy chim ưng sao?"(*) Thiếu niên kia nhíu mày, trong mắt mơ màng mảnh, bộ dáng cũng giống như giả bộ, Ninh Khanh Khanh biết là cố tình làm ra vẻ, hay là , tiếp tục hỏi:

      (*)英: , 鹰: chim ưng - đồng , cả hai đều là ‘Ying’

      "Sao tới bây giờ ta chưa nghe qua từ ngữ phong độ quí phái này, là ngươi tự nghĩ ra à?"

      "Chưa từng nghe qua sao?" Thiếu niên nhún vai, "Đó có thể là gia đình ta đặc biệt, dù sao gia đình ta từ ngữ mới mẻ ít, ý nghĩa đại khái chính là ưu tiên phụ nữ, cũng có thể là phong độ quí phái."

      Ninh Khanh Khanh đoán tổ tiên thiếu niên này có thể có người xuyên tới đây, để lại những từ ngữ mới đó, rồi lưu truyền tới hậu bối này.

      Trong lúc chuyện phiếm, chiếc rương bị mở ra, có sương độc, khói độc, cũng có cơ quan.

      Ở trong hộp sắt giữa chiếc rương màu xanh sẫm, chứa cái nhẫn.

      Màu sắc cổ xưa, kiểu dáng tinh xảo, mặt được khảm viên đá quý xanh biếc. Dưới ánh của đá dạ quang, viên đá quý kia chói lọi rực rỡ, giống như màu sắc của sống, vừa nhìn biết đây là đồ tốt.

      Ninh Khanh Khanh đưa tay tới lấy, lại thấy thiếu niên kia ôm cánh tay bất động, khỏi có chút ngạc nhiên, "Ngươi cần?"

      lắc đầu, "Đây là Trữ Vật Giới Chỉ cao cấp, ta có thứ tương tự, cần."

      cần?

      Ninh Khanh Khanh liền khách khí, nàng cần món đồ như thế.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82 : Phong độ quân tử

      Edit : Hiền Trúc




      Lần này đến Cực Quang Sâm Lâm rèn luyện, nàng xem những người khác đại đa số cũng mang đồ gì lưng. Sau này hỏi công chúa Tử Tuyết mới biết được đại bộ phận người cũng có vài thứ gì đó để chứa đồ. Còn dáng vẻ như nàng, vẫn cứ cõng bao quần áo, vừa nhìn liền thấy cấp bậc thấp.


      "Làm sao ngươi biết đây là Trữ Vật Giới Chỉ?"


      "Ngươi mặt nhẫn có loại hoa văn riêng, cái loại...hoa văn này chính là dâu hiệu của Trữ Vật Giới Chỉ."


      cho cùng, nàng còn nhớ ngón trỏ của Phượng Phi Bạch có chiếc nhẫn màu xanh thẫm, khó trách nàng tìm được mặt dây chuyền, khẳng định là bị cất vào trong giới chỉ!


      Cầm lấy nhẫn đeo vào tay, chiếc nhẫn kia nhìn xem ra rất lớn. Kết quả là mang vào ngón trỏ của nàng lại biến đổi lớn từ theo ngón tay nàng . Lúc vừa mới đeo vào, trong đầu của nàng còn phát ra câu .


      "Vô Cực Nạp Giới, là gian Giấu Đồ có tính năng có thể phát triển. Cùng với linh lực của người sử dụng tăng trưởng, gian lúc nào cũng có thể tùy thời phát triển."


      Đồng thời, trong óc nàng lập tức ra mảnh gian thần bí, ước chừng có trăm thước vuông. Ở trong gian có hồ nước khá nông, chiếm cứ đến hai phần ba diện tích trong đó.


      Hồ nước trắng ngần long lanh, ra màu xanh lục cực kì nhạt. mặt hồ có mây khói nhạt nhòa dao động, lảng bảng mờ mịt. Ngửi thấy muig vị tươi mới xông vào mũi, có hơi tương tự khí tức linh khí ở bên cạnh Thoát Cốt Thủy Phù Dong.


      Vật này đúng là thần kỳ. ra gian Giấu Đồ là cái dạng này.


      Ninh Khanh Khanh như nhặt được chí bảo mà thu hồi suy nghĩ, lại nhìn thiếu niên còn đứng ở bên cạnh nàng, mà đến bên chỗ giá sách rồi đọc. Còn cái rương ở trước mắt nàng đều mở ra, liệu phải toàn bộ cầm sạch chứ?


      Ninh Khanh Khanh ra phía trước xem xét, thiếu niên kia cũng quay đầu lại "Trong cái hộp khác đại đa số là Linh Thảo, ta cầm nửa, còn lại nửa cho ngươi."


      Cái này chút phong độ quân tử a.


      Nếu là gặp người tiểu nhân, chừng liền vét cạn sạch, nơi nào còn có thể nghĩ đến phần của mình!


      Ninh Khanh Khanh cất mọi thứ của nửa còn lại , ngay cả cái hộp đều cho vào trong Vô Cực Nạp Giới. Nàng nhìn thấy thiếu niên kia đối với các món đồ khác đều có hứng thú, lật tới lật lui biết tìm cái gì, liền tới gần,


      "Ngươi muốn tìm cái gì?"


      "Võ lâm bí tịch."


      "Võ Linh bí tịch?" Ninh Khanh Khanh kinh ngạc, "Tu luyện Võ Linh còn muốn bí tịch?"


      "Triền Ti Bộ! ta tìm được rồi!" Thiếu niên tách ra quyển sách, mắt phượng ánh lên tia niềm vui bất ngờ. bỏ quyển sách kia như món bảo bối vào bên hông, quyển sách kia trong nháy mắt bị thu vào. Ninh Khanh Khanh phỏng đoán vật trang bị chứa đồ của chính là cái Bạch Ngọc Đái kia.


      " phải Võ Linh, là võ lâm, chính là công phu, biết ?"


      Ninh Khanh Khanh có thể nào biết công phu. Chính là người của thời đại này, phải đều là học Linh Kỹ gì gì đó, sao còn có người muốn học võ lâm bí tịch?


      Thiếu niên vẻ mặt khinh thường mà nhìn nàng, " biết các ngươi là những người nông cạn. Võ Linh kia có cái gì hay để tu luyện, cũng thú vị chút nào. Võ công mới là vương đạo a, muốn đánh nhau, có võ công!"


      "Ách. . ." Ninh Khanh Khanh cũng biết như thế nào. Bởi ngày ngày bị đám Võ Linh vây quanh, đột nhiên thấy người muốn học võ lâm bí tịch , nàng có điểm bối rối.


      Thôi vậy, nàng có lẽ lại lục soát vài lượt, xem còn có vật gì tốt hay .


      Dọc theo bên vách hang núi, Ninh Khanh Khanh tới góc để vàng kia. Nàng nghĩ đến chuyện bị Phượng Phi Bạch bóc lột, chuyện ngay cả cơm cũng có mà ăn, nên vẫn thu hoạch những thỏi vàng vào gian.


      Thế giới bên ngoài dù sao người bình thường có lẽ nhiều hơn. Mà người bình thường kia trả tiền, vẫn chủ yếu thanh toán bằng vàng bạc a.


      "Cứ nhắt nhiều hơn chút, bắt đầu để dành, sau này chỗ nào cũng sợ có tiền ."




      Chương 83 : Tiểu quỷ xấu

      Edit : Vĩnh Hoài An






      Ninh Khanh Khanh cúi đầu cầm mấy thỏi vàng vụn, sau khi định bỏ vào trong Giới Chỉ. Nàng lại phát trong đống vàng lộ ra hai con mắt tròn thô lố.


      Nàng bị dọa đến hoảng sợ, suýt kêu lên thành tiếng. Nhưng rồi lại thấy Tiểu quỷ kia chỉ là có kích cỡ to bằng bàn tay nên cố nhịn xuống kêu. Nàng đưa tay xách Tiểu quỷ kia từ trong cái rương vàng vụn thứ hai , rồi đặt ở cái rương thứ nhất, lập tức trong lòng thầm kêu lên tiếng


      xấu a!


      Thân thể gầy guộc nhắn, lông bẩn thỉu, dúm màu vàng, dúm trắng nhờ nhờ dán bết ở người,trông lưa thưa lác đác để lộ ra da thịt màu hồng, nhìn thấy giống như bị mắc bệnh chốc đầu.


      Sau lưng là cái đuôi dài, rủ xuống đến giữa hai chân sau. Nhìn qua thấy có điểm giống như con chó , nhưng mà lại giống.


      đôi mắt tròn thô lố, trái lại tựa như nước lóng lánh nhìn rất dễ thương. Đáng tiếc cái đầu quá lớn, khiến cho nhìn ánh mắt kia, rốt cuộc cảm giác được có hơi quái dị hợp với đầu.


      Lúc nhìn Ninh Khanh Khanh , Tiểu quỷ này vẫn nhúc nhích, tứ chi ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt cái hộp dưới chân nó.


      đến cũng kỳ quái. Nó bé xíu xiu, gầy yếu đến như vậy. Thế nhưng lúc Ninh Khanh Khanh nhắc nó lên, nó vẫn còn ương ngạch che lấy cái hộp bằng thân bé xíu của mình.


      Chẳng lẽ bên trong có bảo bối gì?


      Ninh Khanh Khanh nhấc Tiểu quỷ kia lên, giơ tay đình cầm lấy cái hộp của nó.


      Hắc, vẫn còn bắt được .


      Cái này khơi dậy lòng hiếu thắng của Ninh Khanh Khanh, nàng còn tin đoạt được từ con chó con !


      Chính là Tiểu quỷ này dẫu xấu ơi là xấu, vậy mà vẫn còn có chút khí phách, móng vuốt cong lại ôm quá chặt chẽ, khiến Ninh Khanh Khanh gia tăng sức lực, vất vả mới đoạt xong.


      "Hừ, ai bảo ngươi để cho ta, còn phải bị ta đoạt rồi sao!" Ninh Khanh Khanh cầm hộp , đắc ý dào dạt mà giơ giơ trước mặt Tiểu quỷ.


      Tiểu quỷ tức tối múa vù vù hai móng vuốt màu nhợt nhạt ở giữa trung, xem ra là muốn cào nàng.


      "Ngươi chuyện với ai?" Thiếu niên lục soát món đồ mình muốn xong, quay sang nhìn Ninh Khanh Khanh lát.


      "Ngươi nhìn cái này là vật gì vậy? Con chó con sao?" Ninh Khanh Khanh đưa cái hộp vào trong Vô Cực Nạp Giới xong xuôi, nàng xoay người đứng dậy, nhắc Tiểu quỷ kia lên nhờ thiếu niên phân biệt.


      biết là do bị đoạt cái hộp , hay bởi gọi nó là con chó con, hoặc cũng có thể là cả hai. Thế nhưng làm Tiểu quỷ bị chọc giận, nên hai cái chân trước dậm dậm, há miệng kêu "Ngao ngao" hai tiếng.


      Ninh Khanh Khanh lập tức dùng ngón trỏ ngón cái bóp chặt cái miệng nó,nhưng chắc là vẫn quá muộn. Quân canh ở bên ngoài lập tức hô to tiếng,


      "Ai ở bên trong?"


      "Bọn họ phát ra chúng ta !" Thiếu niên quay đầu nhìn bên ngoài, rồi quay sang Ninh Khanh Khanh mà hô.


      Ninh Khanh Khanh nhìn bóng người bên ngoài động chạy vào. ít cũng có bảy tám người.


      Nếu là đánh nhau , sáu bảy người bình thường làm nàng sợ. Nhưng mà ở trong Cực Quang Sâm Lâm, người bình thường có khả năng vào!


      "Bị phát !" Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua khối dạ quang vách đá, giơ tay lên ném hai miếng vàng vụn nện vỡ đá dạ quang.


      Ánh sáng trong nháy mắt tối sầm , nó nghiền nát đá dạ quang chỉ còn chút điểm sáng yếu ớt, chỉ đủ nhìn ra được bóng người mông lung


      Thiếu niên đại khái chỉ thoáng cái liền tính ra số người ở phía ngoài. lôi kéo Ninh Khanh Khanh chạy tới vách nham thạch vừa rồi.


      "Chậm ." Ninh Khanh Khanh đột nhiên hô .


      "Ta cũng rất thích đánh nhau, nhưng mà vừa nhìn qua trường hợp này phen ! Bọn họ người nhiều lắm!" Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh, hiển nhiên cho là nàng nghĩ muốn mình đấu phen đám người kia.

      "Ta cũng rất thích đánh nhau, nhưng mà vừa nhìn qua trường hợp này phen ! Bọn họ nhiều người lắm!" Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh, hiển nhiên cho là nàng muốn mình đấu lại với đám người kia.


      "Ta mới liền chịu chết như vậy !" Ninh Khanh Khanh cầm lấy Tiểu quỷ thuận tay nhét vào trong lòng, đôi mắt lộ ra nụ cười xảo trá. . .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84 : nam nữ


      Edit : Vĩnh Hoài An




      "Ta mới liền chịu chết như vậy!" Ninh Khanh Khanh cầm lấy Tiểu quỷ thuận tay dúi vào trong lòng, đôi mắt lộ ra nụ cười xảo trá "Chờ bọn thấy được hình dáng hai người chúng ta , mới lại chạy ra ."


      "Ngươi là muốn bị đuổi giết sao?" Ánh mắt thiếu niên như là nhìn thấy nữ nhân điên khùng , tràn ngập vẻ giải thích được.


      "Ngươi còn nhớ vừa rồi ta , là bị đuổi giết nên mới phải chạy vào theo ngươi sao?" Ninh Khanh Khanh đứng ở phía trước ngách hang, chứng kiến những người đó thấy hai người bọn họ, lập tức bảo: "Chạy!"


      Hai người xuyên nham thạch, những người đó cũng gắt gao đuổi theo phía sau bọn họ.


      "Ngươi nghĩ muốn đổ vấy sang những kẻ truy giết ngươi sao?" Thiếu niên đầu óc phi thường thông minh, nghe Ninh Khanh Khanh vừa , trong nháy mắt liền hiểu ràng rồi, "Ngươi xác định bọn chúng bị lừa?"


      "Ha ha, những kẻ đuổi giết ta, vừa vặn là hai người, mà lại còn là nam nữ a!" Ninh Khanh Khanh cười tiếng, ánh mắt đảo quanh mọi nơi tìm kiếm tung tích của Lâm Dong Dong.


      có vẻ chậm, kỳ nàng vào hang núi cũng chẳng qua khắc. Lâm Dong Dong đối với nàng là hận thấu xương, nhất định phải giết nàng mới giải hận, tuyệt đối liền chịu như vậy mà quay trở lại!


      Sau khi nàng vào hang núi , Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường ở chỗ này tìm được. Mà bên trái cũng là đá núi, đường có thể được, bọn họ nhất định đuổi theo sang bên phải.


      Quả nhiên, sau khi ra sức chạy ước chừng mười phút đồng hồ , phía trước loáng thoáng mà nhìn thấy hai bóng người, cao thấp, đúng là Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường tìm nàng.


      "Ngươi chính là bọn họ?"


      "Ừ. Chúng ta mau chóng né tránh tầm mắt của bọn đuổi theo, khiến bọn chúng phát sinh hiểu lầm hai người kia chính là chúng ta."



      Nàng lôi kéo thiếu niên, hai người mượn mấy cây cổ thụ che khuất. Chỉ sau mấy lần né tránh, truy binh phía sau bỗng nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Sau khi dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo , lại trông thấy chính là Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường.


      "Chúng ta đuổi theo lâu như vậy, làm sao có thể thấy được người?" Lâm Dong Dong phẫn nộ , "Tốc độ của nàng ta có khả năng nhanh hơn được ngươi!"


      "Chính là nàng xác thấy tăm hơi." Tào Thế Tường cũng cảm thấy được kỳ quái, như thế nào bỗng nhiên người thấy tăm hơi, "Có lẽ liền ở phía trước, chúng ta lại tìm xem !"


      Lâm Dong Dong gật đầu, "Vậy chạy mau!"


      Chỉ tiếc, bọn họ được . Từ trong rừng rậm trung, tiếng bước chân rất đột nhiên vọng tới, rồi có kẻ quát hai người bọn họ:


      "Đoạt đồ của Phách Thiên Phái chúng ta , còn muốn chạy à. dễ đâu!"


      Lâm Dong Dong nhìn đột nhiên bảy vỏ giả xông đến vây quanh, tâm tình đúng là tốt, lạnh lùng mà trách mắng:


      "Phách Thiên Phái là vật gì vậy? Bổn tiểu thư ít hứng thú đối với đồ của các ngươi, mau tránh ra!"


      " nữ nhi bá đạo! Đoạt đồ vẫn còn như vậy hung hăng, lá gan rất lớn!" người cầm đầu quát.


      Trái lại Tào Thế Tường cảm giác được có hơi đúng, vội vàng đứng ra quay sang bọn họ vừa chắp tay, phi thường khách khí mà mở miệng:


      " các vị đại ca, ngại quá. Các vị mới rồi đoạt đồ, ta cũng hiểu lắm. Ta cùng với bằng hữu chỉ là ngang qua nơi này, cũng như lời các vị , đoạt lấy bất cứ đồ vật gì."


      Tối nay ánh trăng rất yếu ớt, đám người này đuổi theo ở phía sau, nên thể nhìn ràng mười phần mười dáng dấp của hai người. Nhưng mà hai ba phân đó là tuyệt đối có.


      Thân hình Ninh Khanh Khanh và Lâm Dong Dong , tuổi đều sai biệt lắm, mà quan trọng hơn là vóc người đều tương tự.


      Còn Tào Thế Tường và thiếu niên thân hình cũng sai biệt lắm, mặc dù vóc người giống, nhưng mà Tào Thế Tường cũng cũng coi là khôi ngô tuấn tú.


      Ban đêm nhìn thấy, người Phách Thiên Phái khẳng định kẻ ở trong sơn động trộm đồ rồi chạy trốn, chính là hai người bọn họ !




      Chương 85: Mau giao ra đây

      Edit: Dạ Nguyệt Vy

      Beta: Angelina Yang




      người dẫn đầu chút khách khí, "Con mẹ ngươi bớt , ngươi ở chỗ này còn làm ra vẻ quân tử! Nửa đêm xuất ở Cực Quang Sâm Lâm, nam nữ, lại còn trùng hợp đúng lúc chúng ta truy tìm kẻ trộm, các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Tản bộ à?! Ngươi cho rằng bọn ta đều là ngốc sao?"


      Tào Thế Tường cau mày : "Các vị đại ca, việc này xác thực là hiểu lầm. Ta dám cam đoan, hai người chúng ta tuyệt đối có liên quan tới đồ vật kia của các ngươi."


      "Đừng ép ta, bên trong hang núi, lão tử thấy rất ràng dáng vẻ của hai người các ngươi, tuyệt đối sai! Lấy đồ vật ra nhanh lên!"


      Tào Thế Tường làm sao giao cái gì cho bọn , Lâm Dong Dong cũng cảm thấy nhịn được, "Thế Tường, đám người thô lỗ vô lại này khẳng định là muốn đánh chúng ta, vậy cứ dứt khoát giết chết bọn chúng!"


      Người của Phách Thiên Phái vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, nghe lời này của Lâm Dong Dong, cũng khách khí, vẫy tay : "Sao hả, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, các huynh đệ, lên! Giết chết bọn chúng, lục soát lấy đồ vật ra!"


      Nhiều người bắt đầu bao vây, Lâm Dong Dong triệu hồi Thất Sắc Liên, "Thất Sắc Liên lực lượng!"


      Ánh sáng màu vàng bao phủ lên mình báo săn, thân hình của nó có chút biến lớn, lực lượng gia tăng thành, gào thét đánh mạnh về phía những người đó.


      Nếu là ngày thường, bằng vào Võ Linh báo săn của Tào Thế Tường, lại thêm Lâm Dong Dong gia tăng lực lượng, bất kì lúc nào cũng chữa khỏi, đối phó đám cao thủ đồng cấp khác phải là vấn đề lớn!


      Chỉ là người có thể vào bên trong Cực Quang Sâm Lâm cũng phải là phế vật.


      Mặc dù đám người này cấp bậc cao, tối đa cũng chỉ là Lục Tinh Linh Sĩ, nhưng phải chống đỡ ngừng nhiều người bên đối phương.


      Võ Linh của Tào Thế Tường cho dù có mạnh mẽ cũng đánh lại được công kích của đám người cùng cấp bậc.


      Huống chi Lâm Dong Dong chỉ là Võ Linh hệ phụ trợ chữa bệnh, hoàn toàn có sức chiến đấu. Lúc chỉ huy báo săn chiến đấu, còn phải phân tâm trông nom nàng.


      Sau khi bị thương liên tục, báo săn đột ngột bị cắn, bị đá bay mạnh, mà người của cũng vì ngăn cản công kích thay Lâm Dong Dong, va vào cây, bị nội thương rất nặng!


      "Thất Sắc Liên, chữa khỏi! Chữa khỏi!"


      Lâm Dong Dong muốn thay Tào Thế Tường chữa bệnh, nhưng nàng cũng chỉ là cấp bậc Linh Sĩ, chữa bệnh mới cấp hai, tổn thương nặng như vậy, ít nhất phải chữa trị mười lần mới có thể khôi phục.


      Nhưng người của Phách Thiên Phái sao lại cho nàng cơ hội này, con Đại Ngưu gầm rống xông đến, nhắm phía Lâm Dong Dong vọt tới, hù dọa nàng kên lên the thé, liên tục lui về phía sau, bước chân lộn xộn, té ngã mặt đất.


      "Ha ha ha ha, ta cứ nghĩ ngươi chỉ là người phụ nữ ngang ngược, kết quả lại là Võ Linh hệ phụ trợ! Thấy Man Ngưu của ta, liền khiếp sợ thành như vậy!"


      "Các ngươi thấy đó, ta là Võ Linh hệ phụ trợ, sau này có khả năng trợ giúp các ngươi!" Lâm Dong Dong giãy dụa kêu.


      "Chỉ bằng cấp bậc Linh Sĩ của ngươi, tại cũng hiếm lạ!" người đàn ông mở miệng , "Con quỷ , nếu muốn sống, đem đồ giao ra đây trước!" .


      Người trước mắt người ràng là thô lỗ, chút cũng quan tâm giá trị tương lai của nàng.


      Lâm Dong Dong lắc đầu liên tục, "Ta biết đồ vật gì cả, ta có lấy đồ gì đó của các ngươi!”


      "Sao hả, đến lúc này còn ngoan cố cãi lại!" Có người hừ tiếng, "Xem ra con đàn bà này phải uy hiếp chút mới có thể nghe lời!"


      Lập tức có người xen vào: "Đàn bà mà, cứ dùng biện pháp cưỡng bức, bảo đảm nàng ngoan ngoãn. . ."


      Dưới ánh trăng, bả vai Lâm Dong Dong trắng như tuyết lộ ra, đây là chỗ chủy thủ Lâm Khinh Khinh cắt rách. Trải qua giằng co như vậy, vết rách lớn ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy bờ ngực mới nhú.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :