1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68 : Võ Linh bị thiêu
      Edit: anna-trần

      Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh , cũng ai ngờ rằng, Thất Vương Gia tới và buông ra những lời vô tình , tàn nhẫn , máu lạnh .

      Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt nhắn của nàng vốn tai tái, nay càng trở nên trắng bệch , nhợt nhạt hơn ngày thường. Hai tròng mắt linh động kia, ánh sáng lung linh ở bên trong như thể bị giấu . từ từ cúi nhìn xuống , trào phúng, lạnh lùng thấp thoáng trong đôi mắt trở nên càng hơn.

      Nếu như rằng chỉ có chừng đó mà chịu đựng được, sau này, nàng làm được chuyện gì lớn hơn ở con đường Võ Linh này.

      Nhìn thấy Ninh Khanh Khanh chậm rãi cúi đầu, mà trong lòng Vân Triệt cảm thấy đau lòng và thương xót. có hơi cúi xuống về phía Ninh Khanh Khanh mà với nàng :“ Khinh Khinh, ngươi có thiên phú bẩm sinh, chỉ cần cố gắng rèn luyện sau này đạt được thành tựu phi phàm !”

      Lúc này, Đổng Thấm Nguyệt đứng bên cạnh Vân Triệt, muốn tìm cơ hội chuyện với Vân Triệt .Thấy Vân Triệt an ủi Ninh Khanh Khanh, mặc dù muốn nhưng cũng vì để Ninh Khanh Khanh lưu lại và tạo ấn tượng tốt đẹp nên “ Đúng vậy á, Khinh Khinh biểu muội chẳng qua bị thương mà thôi , bây giờ sao rồi , ngươi cần thương tâm a !”

      Nàng cố ý gọi Ninh Khanh Khanh là biểu muội chỉ mong được chú ý của Vân Triệt , quả nhiên đúng là như vậy . Lúc này ánh mắt của Vân Triệt nhìn qua nàng, khiến nàng có thêm động lực và tiếp “ Cũng biết là ai làm ra đến mức này, làm hại ngươi bị thương, Tam hoàng tử nhất định. . ."

      Phượng Phi Bạch quay đầu , nhìn Đổng Thấm Nguyệt và "Ngươi biết là ai làm chuyện quá đáng đến mức như vậy sao?" Giọng gầm lên đầy vẻ giận giữ , khuôn mặt tuấn tú vô song trầm xuống , mang theo cái làm cho người ta nhìn thấu , khiến nàng ta cảm thấy rét run và rùng mình cái .

      “ Khởi bẩm Thất , Thất Vương gia …. Thần , thần làm sao mà biết được chứ ?” Đổng Thấm Nguyệt lắp ba lắp bấp trả lời .

      “ Có như lời ngươi ?” giọng nhấn mạnh từng chữ của Phượng Phi Bạch như muốn ám chỉ lời của Thấm Nguyệt là đúng như nàng ta .

      Đổng Thấm Nguyệt nhịn được rùng mình mà lui ra sau bước mà "Vâng, vâng … đúng như vậy."

      "Bổn vương cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại lên ngươi đừng trách bổn Vương gia tay với ngươi năng ." Phượng Phi Bạch vẻ mặt tức giận liền , sau đó ống tay áo vung lên, luồng khí kinh người phun ra hướng tới Đổng Thấm Nguyệt. gương mặt tuấn tú làm cho người trong thiên hạ kinh ngạc , ánh mắt tối tăm tản ra lạnh lùng làm cho trái tim người ta băng giá.

      Từ đầu ngón tay mảnh dẻ, luồng lửa u ám màu tím phun ra. Nó ánh lên con ngươi - diễm màu tím kinh người.Chính lúc này lại tản ra hơi thở lạnh lùng, làm cho mọi người cảm thấy rét run và đầy vẻ kinh ngạc.

      Đổng Thấm Nguyệt tại lúc mở miệng lùi lại phía sau. Nàng khẽ gọi ra Võ Linh Tuyết Dạ Bạch Miêu của mình, muốn lập tức đào tẩu. Thế nhưng tốc độ của nàng cuối cùng quá chậm, luồng lửa u ám màu tím xuyên đám người, trong nháy mắt vây quanh Võ Linh của nàng ta.

      Lúc này, Tử Hỏa hừng hực nuốt chửng con Tuyết Dạ Bạch Miêu lớn . Tiếng mèo kêo thê thảm vang vọng cả Thanh Khê chung quanh. Nhưng mà trong nháy mắt, con bạch miêu tựa như cùng với mạt khói trắng, từ từ biến mất trong Tử Hỏa.

      Mà Đổng Thấm Nguyệt cũng ngã xuống đất kêu thảm thiết quay cuồng, cuối cùng do đau đớn kịch liệt lâm vào hôn mê.

      Tất cả mọi người biết, Võ Linh của Đổng Thấm Nguyệt bị Thất vương gia dùng Tử Hỏa thiêu cháy .Từ nay về sau, nàng ta thể tiếp tục ở con đường Võ Linh được nữa .

      Đối diện gương mặt cứng lại của mọi người , Phượng Phi Bạch nhàng nâng tay, Tử Hỏa biến mất trong lòng bàn tay của . chậm rãi giơ tay lên, tay áo phất phơ nhè , lúc này đây khuôn mặt của chỉ có lạnh lùng và tuyệt tình.

      Khuôn mặt đầy trầm ,ánh mắt lạnh lùng kia đảo qua mọi người, thanh giống như sấm rền nổ vang, làm mặt đất cũng phát run theo: "Có số người có thể quên. Nàng coi như là nha đầu lỗ mãng đến từ thôn quê,nhưng dù sao nàng cũng là nha hoàn của Bổn vương."

      Khi xong, xung quanh chở nên yên tĩnh khác thường .

      Mọi người nhìn bề ngoài trắng tinh như thần tiên của lâu, có thể quên vị Vương Gia này, là như thế nào làm bọn e ngại, sợ hãi.

      Dường như, đó là lời nhắc nhở tất cả mọi người được khi dễ nàng khi ở đây .

      Phượng Phi Bạch, là đứa con do em út của Tiên Đế , công chúa Trường Minh sinh ra mà cha là ai. vốn dĩ có Võ Linh quái khác thường, nên bị Tiên Đế chán ghét. Vào lúc năm tuổi, sai người quẳng vào trong U Minh Cốc.

      U Minh Cốc, tràn ngập vô số Linh Thú hung hăng bạo tàn , là nơi tụ tập nhiều nhất Linh Thú ngàn năm trở lên.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69 : Tử Phượng Học Viện
      Edit : thảo đỗ


      Nếu phải Đại Linh Sư trở lên, dám dễ dàng mạo hiểm xâm nhập nơi đó.

      Mà đứa bé vốn nên bỏ mình này, lại sau mười năm , xuất lần thứ hai tại Kinh thành Thiên Thịnh.

      Đến lúc mười sáu tuổi, đạt cấp bậc Bát Tinh Linh Chủ , khinh thường tất cả cao thủ hoàng thất.

      Thiên Thịnh Đế thấy vậy cực kì vui mừng, liền nghênh đón quay về, đồng thời thêm tước phong vương.

      Có người đối với vị Thất vương gia bỗng dưng xuất này, tỏ vẻ bất mãn, sau lưng với Thiên Thịnh đế chính bị Tiên Đế cho rằng là người lai lịch, thể đón vào trong triều. Thậm chí ngay trước mặt Thất vương gia, chỉ trích là con riêng của công chúa Trường Minh, có Võ Linh của hoàng thất, là nỗi sỉ nhục của hoàng thất.

      Vị Thất vương gia này hề tức giận, chỉ là phất phất ống tay áo rộng rãi, trong nháy mắt khiến cho người ngừng quàng quạc kia, lại cũng cách nào mở miệng.

      Đến bước này, người nào lại xúc phạm tiếp, cũng dám lại xúc phạm.

      Ba năm trôi qua, có người lại khiêu khích. Thất vương gia là người lạnh lùng thờ ơ, chuyện của những người khác , chưa từng có hứng thú chen vào can thiệp.

      Hôm nay, rốt cuộc lại khiến mọi người nhớ ra quang cảnh ba năm trước đây.

      Nam nhân lạnh lùng tản ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ, thoáng như Thần Giới thần kì, lại mang theo vẻ lạnh lẽo băng giá hủy thiên diệt địa!

      Chỉ vừa vẫy tay, Võ Linh liền bị đốt cháy. Từ nay về sau, chỉ có thể làm người bình thường, thậm chí bởi vì Võ Linh bị thiêu, gân mạch bị hao tổn, tay chân vô lực, liền ngay cả người bình thường cũng bằng.

      Lâm Dong Dong vốn là muốn sau khi điều trị mấy lần , liền linh lực của chính mình cạn kiệt, vô phương tiếp tục cứu trị. Chính là nhìn thấy màn này, nàng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, tay chân như nhũn ra, dám có chút xíu qua loa.

      Trong lòng thầm kì vọng, Thất vương gia cũng biết, hành vi này của Đổng Thấm Nguyệt, là do nàng khiêu khích.

      So với mọi người câm như hến, xúc động nhất, ngược lại là Ninh Khanh Khanh.

      Nàng tận mắt thấy, Võ Linh của Đổng Thấm Nguyệt có viên Linh Hoàn, cũng chính là cấp bậc Linh Sĩ. Vậy mà ngay cả cơ hội chạy trối chết cũng có, liền bị Phượng Phi Bạch đốt.

      Nàng ngốc, nghe được Đổng Thấm Nguyệt gọi mình là Khanh Khanh biểu muội, liền đại khái có thể suy đoán ra, nàng ta và Lâm phu nhân của Lâm Dong Dong có quan hệ thân thích.

      Mà nàng ta rải phấn Khâu Văn để hãm hại chính mình, đó là có nguyên nhân có thể tìm ra.

      Đáng sợ chính là, Phượng Phi Bạch liền ngay trước mặt mọi người như vậy, thiêu rụi Võ Linh của Đổng Thấm Nguyệt . Vậy mà tất cả ở đây bao gồm Tam hoàng tử, đến bây giờ cũng hề ra câu trái ý.

      Đây là đại lục dùng thực lực chuyện, có thực lực, có quyền lên tiếng!

      Phượng Phi Bạch rất đúng, mới rồi coi như nàng tìm ra là Đổng Thấm Nguyệt hãm hại nàng làm sao, nàng căn bản là dám chính mình có trăm phần trăm phần thắng!

      Ninh Khanh Khanh đứng lên, ngẩng đầu nhìn Phượng Phi Bạch, ánh mắt mang theo kiên định, gằn từng tiếng hỏi han: "Có phương pháp gì, có khả năng nhanh chóng trở nên mạnh hơn?"

      Phượng Phi Bạch có hơi nhướn mày, "Chui gậm giường và trộm tất, khẳng định thể."

      Ninh Khanh Khanh: ". . ."

      Ngươi cần lên tiếng được !

      bầu nhiệt huyết, cảm giác khát vọng đầy người liền bị ngươi phá hủy như vậy rồi!

      Vân Triệt nhìn thấy Ninh Khanh Khanh lại bị Phượng Phi Bạch chọc tức, liền nhàng lịch thiệp mở miệng,

      "Đợt rèn luyện cho đệ tử dự bị của Tử Phượng Học Viện sắp bắt đầu. Nếu như có thể tham gia lần rèn luyện này, đối với việc làm linh lực tăng lên, có thể có trợ giúp rất lớn."

      Tam hoàng tử rốt cuộc thôi kinh ngạc, chậm rãi thu hồi ánh mắt mắt. Sau khi nghe được lời của Vân Triệt , trong mắt lại lộ ra chút kinh ngạc.

      Trái lại Thị Vệ Trưởng bên cạnh có chút kinh ngạc mà mở miệng, "Triệt hoàng tử, ngài là để cho Lâm đại tiểu thư tham gia lần rèn luyện này? Theo ta quan sát, nàng nhiều nhất cũng chỉ là Nhị Tam Tinh Linh Giả mà."

      Vân Triệt gật đầu, đáy lòng cũng ràng là Hà thị vệ kinh ngạc.

      Tử Phượng Học Viện là học viện nổi danh nhất của đế quốc Thiên Thịnh, điều kiện giáo sư, tại Thiên Thịnh Quốc đều đứng hàng đầu. Mà ngược lại, điều kiện nó thu hoạch học viên cũng tương đối khắc nghiệt.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Dấu hiệu của nam nhân
      Edit=Dạ Nguyệt Vy
      Beta:Angelina Yang



      Tháng chín hàng năm, học việc Tử Phượng bắt đầu thu nhận đệ tử mới. cầu nhất định phải là mười lăm tuổi trở xuống, đối với thiếu nữ cấp bậc ít nhất là Ngũ Tinh Linh Sĩ mới có thể đạt được tiêu chuẩn thu nhận.

      Mà người đệ tử dự bị, tên như ý nghĩa, chính là sắp sửa tham gia đợt thu nhận học trò lần này của học viện Tử Phượng.

      Bọn họ thiên phú bẩm sinh tệ, tuổi cũng vừa vặn, nhưng mà cấp bậc linh lực như vậy có chút đủ mạnh cho lắm.

      Triều đình Thiên Thịnh tụ hội vào tháng sáu hàng năm, tổ chức cuộc rèn luyện ngắn hạn. Mục đích là để cho bọn họ trong quá trình rèn luyện nâng cao thực lực nhanh chóng, tránh việc bỏ phí những đệ tử có tiềm lực

      Trước kia, để có thể tham gia làm đệ tử dự bị, phải đạt tới cấp bậc Linh Sĩ hãy còn ít nhất cũng phải là Linh giả cao nhất, cho đến bây giờ chưa từng nghe Nhị Tinh Linh Giả cũng gia nhập được.

      Chỉ là nghĩ tới Tam hoàng tử lại mở miệng đồng ý, "Được, hoàng tử Vân Triệt mở miệng, vậy bổn hoàng tử liền phá lệ, để Lâm Khinh Khinh gia nhập đội ngũ đệ tử dự bị lần này."

      Còn nguyên nhân nữa là, mặc dù Đổng Thấm Nguyệt bị thương nghiêm trọng, Võ Linh hoàn toàn mất hết. Nhưng cho cùng, đều do nàng động đến người bên cạnh Thất Hoàng thúc trước.

      Mặc dù Thất Hoàng thúc mở miệng, nhưng đáy lòng biết, phụ hoàng rất coi trọng hoàng thúc, nhất định phải tìm cơ hội bù đắp lại sai lầm lần này.
      Trước mắt, việc Ninh Khanh Khanh tham gia vào đội ngũ đệ tử dự bị của Tử Phượng, Thất Hoàng thúc hề mở miệng phản đối, liền thuận theo trả món nhân tình này.

      Ninh Khanh Khanh biết cơ hội này dễ dàng có được, nên quay sang Vân Triệt cảm kích: "Đa tạ ngươi."

      " cần cám ơn, ngươi , ta cũng nhớ đến việc này với ngươi." Giọng của Vân Triệt ôn hòa nho nhã, cực kỳ dễ nghe, "Vết thương của ngươi mặc dù được Thất Sắc Liên chữa khỏi, hoàn hảo, nhưng máu huyết mất thể bổ sung trở lại. Còn bảy ngày nữa đệ tử dự bị mới được rèn luyện, ngươi phải chú ý điều dưỡng."

      xong, lấy ra chiếc hộp từ trong tay áo, đưa cho Ninh Khanh Khanh, "Ở đây là phiến sâm bổ huyết, mỗi ngày ngươi ăn ba phiến giúp ngươi khôi phục khí huyết."

      "Ừ, ta ăn." Ninh Khanh Khanh hề khách khí, tiếp nhận chiếc hộp kia, gật đầu mạnh, mặt mày lên ý cười giống như ngon cỏ xanh mượt, mơn mởn đến nỗi dường như có thể vắt ra nước.

      Gió hè thổi tới, hương thơm tinh khiết của cỏ xanh tràn ngập bên bờ Thanh Khê, thiếu niên mặc chiếc trường sam màu xanh da trời đứng cùng thiếu nữ vận chiếc váy dài màu lam nhạt, giống như trời xanh nước biếc, hồn nhiên tinh khiết, làm cho người ta nhìn đến liền nhớ lại những ngày tuổi trẻ vô tư.

      Phượng Phi Bạch nhìn bầu khí có chút mịt mờ ở giữa hai người, đuôi mắt hơi nhướn lên cái, xoay người. Tay áo vung lên cái, cọ qua hai má Ninh Khanh Khanh, làm trận xuân ý bừng tỉnh.

      "Ngài làm gì vậy?" Ninh Khanh Khanh .

      " thôi."

      "Hả?" Ninh Khanh Khanh nghi hoặc hỏi.

      "Trở về phủ."

      " biết!" Người nào đó tức giận trả lời, Ninh Khanh Khanh quay đầu về phía Vân Triệt : "Ta phải theo Thất vương gia trước rồi."

      "Được." Vân Triệt mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn thiếu nữ theo đuôi nam nhân áo bào màu trắng, tuấn tú, sạch , dáng người cao to về phía trước. Nơi đó, hai bóng người cao thấp, dường như bởi vì gì đóa mà bắt đầu tranh luận, từ đằng xa có thể thấy người thiếu nữ phồng hai má.

      dừng chút, xoay người rồi về việc rèn luyện với Tam hoàng tử.

      Ninh Khanh Khanh cùng với Phượng Phi Bạch ra khỏi Thanh Khê, nhìn Dương Thiếu Thần đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhớ tới chuyện xấu hổ phát sinh hôm nay, có chút ngượng ngùng.

      "Việc đó. . . Ta phải cố ý."

      Dương Thiếu Thần trông thấy nàng, gương mặt thanh tú chợt phớt hồng, nhưng cũng rất khẳng khái :

      " có việc gì, tất thối thôi mà. Đây là dấu hiệu của đại trượng phu, biết thế là được rồi!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71: Phiền toái nhiều hơn
      Edit=Dạ Nguyệt Vy
      Beta:Angelina Yang





      Chân thối là dấu hiệu của nam tử hán sao?

      Ninh Khanh Khanh dám gật bừa với ý nghĩ này của , nhưng phản bác xem ra cũng tốt, "Ngươi trách ta là tốt rồi, lúc ấy ta quả sai rồi."

      Dương Thiếu Thần đau thương liếc mắt nhìn trời, "Quên , ta biết so với Vương Gia, ta chính là giọt nước trong biển cả, bụi cỏ trong rừng rậm. Ngươi chỉ để ý đến Vương Gia, cầm chiếc tất kia cứ nghĩ nó là của Vương Gia, ta biết."

      Hả?

      Khóe miệng Ninh Khanh Khanh hơi giật giật chút, nghĩ thế này là chuyện quái quỷ gì vậy.

      Có điều nàng cũng lười giải thích, chỉ cần ra lai lịch của chiếc tất, liên quan tới việc nàng nửa đêm chui dưới gầm giường của , thế này lại càng khiến hiểu lầm phát sinh lớn hơn nữa.

      Dù sao giải thích càng nhiều, phiền toái cũng nhiều hơn. bằng .

      Trong mắt Dương Thiếu Thần, nàng chính là cam chịu. Nhưng đáy lòng thở phào hơi, ngờ thực quan tâm nghĩ ngợi gì thêm, là rất cám ơn,

      "Ngươi hôm nay đột nhiên muốn trở nên mạnh mẽ, chắc chắn là thấy cảnh Vương Gia ra tay lạnh lùng tàn bạo, mạnh mẽ bá đạo, nên muốn làm nữ nhân có năng lực sánh vai cùng Vương Gia sao?"

      "Nhẽ đâu có thế!" Ninh Khanh Khanh hừ tiếng.

      Dương Thiếu Thần giải thích được.

      Phượng Phi Bạch liếc nàng cái.

      Ninh Khanh Khanh nhìn Phượng Phi Bạch chậm rãi bước lên xe ngựa mà với thanh hùng hậu, đặc biệt có khí thế, "Ta phải trở nên mạnh mẽ, là muốn có ngày, dẫm nát dưới chân cái tên đại nghiệt độc mồm độc miệng kia . Khiến mỗi ngày theo phía sau ta, thay ta nấu cơm, giặt quần, giặt áo, bóp chân, đấm lưng, từ nay về sau, chỉ biết quay xung quanh ta, chỉ nghe lời của mình ta!"

      Dương Thiếu Thần nhìn Ninh Khanh Khanh, ánh mắt kia đại khái viết ngươi bị bệnh sao, nằm mơ cũng rất phù hợp thực tế !

      Chỉ có Phượng Phi Bạch chậm rãi xốc màn xe lên, nghe vậy quay đầu nhìn, cảm giác được khí thế ngùn ngụt của người thiếu nữ, nhíu mày,

      "Muốn làm Vương phi của ta, cần vòng vo như vậy."

      Ồ. . .

      Dương Thiếu Thần đứng xem, phát ra tiếng thở dài hiểu , ra là ý tứ này!

      Ninh Khanh Khanh bĩu môi, nhảy lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Phượng Phi Bạch, ôm cánh tay hừ lạnh,

      " tại ngươi cứ bôi nhọ ta , chờ ta trở nên mạnh mẽ , nhất định phải khiến ngươi ngoan ngoãn thành đem vòng cổ trả lại cho ta!"

      Phượng Phi Bạch miễn cưỡng cong cong khóe môi cái, lười biếng tựa đệm gấm, "Hy vọng có thể có ngày đó."

      đột nhiên có độc mồm độc miệng, mà lại đáp trả cách lười biếng, làm Ninh Khanh Khanh sinh lòng cảnh giác, ngược lại, nhìn chăm chú hồi lâu. Cho đến khi xác nhận Phượng Phi Bạch quả có ý định cái gì, làm cái gì nữa, nàng mới biết được bản thân suy nghĩ nhiều.

      **

      Bảy ngày kế tiếp, Ninh Khanh Khanh đều tĩnh tâm tu luyện. Ngoại trừ vắng mặt vào ban đêm, nghỉ ngơi ở Phi Bạch cư; sáng sớm thức dậy đến lúc nửa đêm đều là yên tĩnh tu luyện bên canh Thoát Cốt Thủy Phù Dong.

      biết do Thoát Cốt Thủy Phù Dong đích là thứ tốt, hay là nàng có thiên phú tu luyện bẩm sinh, sau sáu ngày, nàng tiến đến Tam Tinh Linh Giả.

      Mặc dù cấp bật vẫn yếu như trước, nhưng là đối với Ninh Khanh Khanh mà , đây là tiến bộ cực lớn.

      Ít nhất, nhiều hơn tầng linh lực, khả năng chữa trị của nàng cũng có thể thi triển nhiều hơn mấy lần.

      Nàng có thể cảm giác được, mỗi lần thăng lên Nhất Tinh, linh lực tụ hội lại còn nhiều hơn so với Nhất Tinh trước, cần phải hấp thu nhiều hơn. Dựa vào tình huống này, càng về sau, khó khăn trong việc thăng cấp càng lớn.

      Rèn luyện, tuyệt đối là giải pháp tốt.

      Mở mắt ra, thấy Phượng Phi Bạch liên tục đọc sách trong sảnh. Mấy ngày nay, nàng luôn ở chỗ này, bình thường cũng ở chỗ này. Giống như trừ bỏ những lúc Thiên Thịnh Đế có việc gì đó xảy ra mới ra ngoài, bình thường đều là sống ở trong vương phủ.

      Phượng Phi Bạch nhìn nàng đứng lên rồi duỗi thẳng cánh tay, chân mày khẽ nhướng lên có chút soi mói, "Chuột rút ?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72 : đợi quá lâu
      Edit : Gió Xanh


      lúc vươn vai vận động, Ninh Khanh Khanh dừng lại mà xoay người nhìn . Vừa mới được thăng cấp nên tâm tình của nàng cũng tốt, "Vừa nghĩ tới ngày mai liền được rời khỏi kẻ độc mồm độc miệng nào đó, nên có chút kích động nho . nhịn được ta hoa chân múa tay vui sướng, để bày tỏ nỗi mừng."

      Phượng Phi Bạch nhìn thấy Ninh Khanh Khanh mặt mày hớn hở , vẫy vẫy tay nhắc nàng "Rót ly trà lại đây."

      Nhìn thấy nàng sắp , vẫn còn vội vàng sai bảo nàng. Nhưng mà cũng chỉ còn hôm nay thôi.

      Ninh Khanh Khanh đại nhân so đo với kẻ tiểu nhân nên bưng ly trà đến, đưa tới trước mặt .

      "Ai. . ." Phượng Phi Bạch phát ra tiếng thở dài , thanh ngân nga, như tuyết thoảng trong gió, hai tròng mắt kín đáo nhìn Ninh Khanh Khanh " cho cùng, ngươi muốn , Bổn vương đúng là chưa quen."

      làm ra ra vẻ lo lắng buồn phiền chi chi đó hiếm thấy, gương mặt tỏa ra ánh sáng nhàng lịch thiệp như bông Bạch Liên , làm cho Ninh Khanh Khanh nhìn thấy mà sửng sốt.

      Lanh canh.

      Cổ tay chợt lạnh.

      Ninh Khanh Khanh cúi đầu vừa nhìn, cái vòng tay dẹt khá rộng bản kẹp lấy cổ tay của nàng. Còn những ngón tay thon thả như ngọc cầm chiếc vòng tay đó chậm rãi thu về, cầm lấy ly trà mà nàng bưng đến.

      "Đây là cái gì?" Ninh Khanh Khanh có loại dự cảm tốt.

      Phượng Phi Bạch nhấp ngụm trà, cau mày, vừa đặt sang bên, vừa chậm rì rì mà : "Nghĩ đến chuyện ngươi muốn , chừng còn có thể chạy trốn, Bổn vương liền nỡ. Sau này ai tới bóp chân, rót trà cho ta đây? Cho nên, có lẽ đeo cái vòng tay này cho ngươi đỡ hơn."

      Đó phải là vật dùng để theo dõi ta sao?

      Ninh Khanh Khanh cúi đầu nhìn vòng tay này. Vòng tay này trắng như sương tuyết, có tính chất bán trong suốt, nhìn ra là được làm từ chất liệu gì. Khi đeo lên cổ tay còn có cảm giác lạnh lòng theo làn da lan đến toàn thân. giống như vật trắng lóa bán trong suốt kia, là những giọt nước lạnh lẽo, mang đến cái mát mẻ cho ngày mùa hè.

      Chính là đẹp mắt có ích lợi gì, nàng lại thích.

      Ninh Khanh Khanh cầm vòng tay dùng sức kéo xuống, vòng tay kia lại vẫn nhúc nhích, khiến cho nàng tức giận mà : "Mặt dây chuyền vẫn còn ở chỗ ngươi, đầu óc ta có vấn đề mới chạy mất."

      "Ờ, lớn tuổi rồi, rốt cuộc nhớ được vẫn còn mặt dây chuyền này nữa." Phượng Phi Bạch làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      "Mau tháo nó cho ta!" Ninh Khanh Khanh đưa cổ tay đến trước mặt .

      Phượng Phi Bạch ngước mắt nhìn đến cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết ở trước mặt "."

      "Ta phải là ta chạy sao?" Ninh Khanh Khanh căm tức nhìn .

      "Chính là ta cảm giác được, nó đeo tay của ngươi, trông rất đẹp mắt." Gương mặt trắng nõn của Phượng Phi Bạch Ngọc Bạch lên vẻ tán thưởng khen ngợi, thêm: "Để cho vóc người teo tóp dẹp lép của ngươi, rốt cuộc cũng có chút cảm giác tinh tế xinh đẹp."

      Ngươi mới teo tóp dẹp lép có ý!

      Ninh Khanh Khanh cắn răng "Ngươi để như vậy mà lấy ra, để cho ta phải tìm cái đao chặt đứt nó!"

      Phượng Phi Bạch căn bản là thèm để ý, thản nhiên nhướn mày "Vân Yên Thối Tuyết Trạc khi được đeo lên, trừ phi có được cường giả sở hữu linh lực tương đương người đeo mà rót vào trong đó, bằng bất kể chủng loại biện pháp ra sao , đều thể lấy ra." Phượng Phi Bạch hảo tâm bỏ thêm câu "Đương nhiên, là ngươi muốn cầm đao tới, chặt tay cũng có thể."

      Ninh Khanh Khanh mới nỡ chặt tay đây!

      Nàng nhìn chiếc vòng tay này, kỳ quả là nó cũng rất xinh đẹp. Sau khi đeo vào, càng cảm thấy có vẻ cổ tay nàng mảnh mai hơn, càng trắng như tuyết . Có điều cứ nghĩ tới nó là do Phượng Phi Bạch đeo cho nàng, cũng khó chịu.

      "Người hãy đợi, đến lúc ta thăng lên Linh Quân, phá vỡ vòng tay này của ngươi!"

      Phượng Phi Bạch cong cong môi cái "Tam Tinh Linh Giả có thể ra những lời như vậy, quả là dũng khí có thừa."

      "Ngươi cảm giác được ta thăng nổi sao?" Ninh Khanh Khanh cau mày.

      Phượng Phi Bạch chậm rì rì mà thở dài hơi "Ta là sợ phải đợi quá lâu."

      Ninh Khanh Khanh nghiến răng nghiến lợi "Ta - nhất - định - - - để - ngươi - dợi - quá - lâu!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :