1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 63: Nhất thời quên
      Edit: Dạ Nguyệt Vy
      Beta: Angelina Yang


      Ngày thường thoạt nhìn là người dịu dàng nhã nhặn, nhưng ra cũng có chút khí chất cao quý, khó gần như đại đa số con em hoàng tộc khác. Dù là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên như công chúa Tử Tuyết cũng khiến hoàng tử Vân Triệt bưng cơm dâng rượu cho mình.

      Đổng Thấm Nguyệt sớm thích vẻ mặt đẹp như ngọc, cùng với cảm mến tính tình dịu dàng của Triệt hoàng tử. Nay trước mắt thấy tình cảnh này, trong mắt tự nhiên ra vẻ vui.

      Lâm Dong Dong cất giọng chia rẽ: "Ngươi nhìn ả ta bộ dáng trơ trẽn, lúc ở trong Ngự hoa viên, biết xấu hổ tiếp cận Thất vương gia để thổ lộ, bất chấp cả việc Thất vương gia cần ả. tại ả lại chuyển mục tiêu đến cám dỗ Triệt hoàng tử."

      "Cám dỗ hoàng tử, chỉ bằng ả sao? Cũng nhìn xem chính mình là cái loại mặt hàng gì!" Đổng Thấm Nguyệt nổi giận .

      Lâm Dong Dong lập tức đề nghị, "Chúng ta tới dạy dỗ ả trận! Để cho ả biết bản thân ả là loại thân phận gì!"

      "Ngươi bị đần hả?" Đổng Thấm Nguyệt cũng nghĩ dạy dỗ là phải trực tiếp hùng hổ xông lên như Lâm Dong Dong. "Nếu cứ xông đến như thế, dựa theo tình hình trước đây, Triệt hoàng tử khẳng định che chở ả. khi muốn hạ thủ, chúng ta nên tìm cơ hội lúc người khác chú ý tới."

      "Biểu tỷ thông minh." Lâm Dong Dong nhìn Ninh Khanh Khanh, trong lòng cười lạnh, ăn , ăn , đây là bữa tối cuối cùng của ngươi!

      Ninh Khanh Khanh cảm giác được đêm nay có chỗ nào đúng. Nàng ăn hết thức ăn bàn xong liền thấy bóng trắng nhanh nhẹn tới, người chung quanh đều vội vàng hành lễ với , điệu bộ kia nở mặt nở mày vô cùng
      Phượng Phi Bạch tới rồi.

      Mắt Ninh Khanh Khanh lập tức sáng lên, nàng cầm khăn tay lau miệng, quay sang Vân Triệt : ", ngươi phải muốn biết lý do ta vui mừng sao? Theo ta cùng thôi."

      xong, nàng nhanh chóng bước về phía Phượng Phi Bạch, "Vương Gia, ngài tới."

      "Thất Hoàng thúc, nghĩ tới người đến." thiếu niên thân hình cao lớn tới. Vị này chính là người ban đầu Ninh Khanh Khanh thấy yến hội, ngồi ở giữa hai người kia, cũng là người tổ chức linh kỹ tiểu hội hôm nay - Tam hoàng tử.

      Lúc này nhìn khôi ngô tuấn tú có ba phần giống với Thiên Thịnh hoàng đế, vẻ mặt tại lộ kinh ngạc, có chút vui vẻ bất ngờ.

      Ngoại trừ những yến hội đặc biệt quan trọng Thất Hoàng thúc mới miễn cưỡng ra sân lộ diện, bằng căn bản là đừng nghĩ thấy được người. phát thiếp mời cũng chính là thử vận may.

      Thất Hoàng thúc xuất , đẳng cấp linh kỹ tiểu hội liền hoàn toàn giống .
      Phượng Phi Bạch chậm rãi : "Nha hoàn kia của ta van xin thảm thiết, ta thể làm gì khác hơn nên đành phải đến đây."

      Nàng khi nào van xin thảm thiết? Ninh Khanh Khanh nghĩ tới lát nữa có trò hay cũng thèm chấp nhất so đo trò trẻ con vặt vãnh này.

      Người chung quanh đại đa số nhìn thấy Ninh Khanh Khanh nhiệt tình biểu lúc ở điện. Vì vậy coi như quen biết cũng được thân nhân, bằng hữu tốt bụng cho nghe chuyện của nàng. Thế nên bọn họ rất nhanh chân chạy tới vây quanh, dòm ngó vị thiếu nữ có da mặt dày này, trong mắt đều lên vẻ tò mò, cũng có chút ý hay.

      Lâm Dong Dong mặc dù là muốn gả cho Thất vương gia, nhưng cũng chỉ bởi vì cái lời nguyền kia.

      Hồi đó, khi Thất vương gia trở về, tiểu thư khuê các cả kinh thành đều nhốn nháo xôn xao .

      Ai lại muốn ở cùng chỗ với nam nhân phong độ hơn người, thực lực siêu phàm? Tiếc là sau chuyện hai vị thiên kim được chỉ hôn cho đều chết, tất cả mọi người lấy gặp lời nguyền, lúc này mới hù dọa đẩy lui các danh môn quyền quý .

      thể cưới là chuyện, thế nhưng khi mà thấy xuất người có thể tiếp cận nam nhân tuyệt thế vô song kia lại khiến đáy lòng nhiều tiểu thư khuê các trở nên cực kì chua chát. Hầu hết tập hợp lại đây chính là muốn nhòm ngó chế nhạo Ninh Khanh Khanh chút.

      Ninh Khanh Khanh thấy mọi người đều chú ý lại đây, thấy đến lúc nàng thừa dịp tung đòn sát thủ: giả vờ làm cái dáng vẻ như vừa mới nhớ chuyện gì đó, lôi ra món đồ từ trong ngực , lớn tiếng :

      "Ôi chao! Vương Gia, tối hôm qua ngài bảo ta giặt tất (vớ), ta quên mất, cẩn thận lại mang nó đến đây. Xin Vương gia thứ tội."

      --- ------ ------ ------ ----

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64 : có mùi vị
      Edit : linhphuong0609



      Trong khí có mùi lạ nhanh chóng lan truyền. Nó mang theo mùi vô cùng nhức mũi , bắt đầu tập kích khứu giác của mọi người.

      "Ta nhổ vào, đây là mùi vị gì?"

      "Khăn tay, mau đưa khăn tay đây cho ta. . ."

      "Đây mới là tất sao? phải là tìm thấy từ thi thể hư thối chứ?"

      Mọi người vội vàng tỏ vẻ chịu được. Những ai khứu giác yếu ớt hơn chút thể chờ đợi được mà chạy sang bên cạnh, nôn mửa trận.

      Ánh mắt nhìn Phượng Phi Bạch cũng có chút tế nhị. Mỗi ngày khoác bộ đồ trắng tinh người, khí chất như tiên, làm cho người ta nhìn cũng dám. Vậy mà ở người lại tỏa ra mùi hôi người, vậy chân còn quá thối!

      Ninh Khanh Khanh sớm chuẩn bị tốt hai cục bông nhét vào lỗ mũi. Nay nhìn bọn họ phản ứng, mà cười lăn lộn đến ngậm miệng lại được.

      Ha ha ha ha ha ha, Phượng Phi Bạch, sau này cái tên Phượng đại xú cước này, hẳn là theo ngươi cả đời !

      Nhìn thấy ánh mắt muốn lại thôi kia của Phượng Phi Bạch , trong lòng Ninh Khanh Khanh đắc ý. Nàng vốn cũng hay phản công, nhưng nếu bắt đầu phản công cũng là rất kinh người!

      , , để xem ngươi giải thích cái vụ đại xú cước này như thế nào!

      "Lâm nương. . ." Phượng Phi Bạch chuyện, mà Dương Thiếu Thần ở bên cạnh sau khi ngây người trong nháy mắt, mở miệng.

      Ninh Khanh Khanh đưa tay ngăn cản "Ngươi cần , ta biết ta có trách nhiệm. Chuyện Vương Gia giao cho mình, ta lại làm!"

      "Lâm nương!" Dương Thiếu Thần khẩn cấp, tiến lên bước định đoạt lại cái tất "Cái tất này là của ta!"

      Tình tiết vở kịch trong nháy mắt biến hóa, Ninh Khanh Khanh ngây người sửng sốt "Cái này ràng là ta nhặt được ở - giường Vương Gia , làm thế nào lại là của ngươi?" Nàng đưa mắt nhìn Phượng Phi Bạch "Ngươi nên bởi vì tất rất thối, mà để cho thuộc hạ hứng chịu chứ!"

      Dương Thiếu Thần vội vàng cắt đứt lời của nàng, trước ánh mắt của mọi người, mặt mũi xấu hổ có hơi đỏ hồng "Tất của Vương Gia với tất của ta, dấu hiệu giống."

      vừa , vừa xoay bên cạnh tất cho mọi người thấy. Tam hoàng tử là người trong hoàng thất , chịu đựng mùi tanh tưởi mà giảng giải phen cho mọi người "Phàm là người trong hoàng thất, ở bên cạnh tất , toàn bộ đều sử dụng kí hiệu Viêm Hỏa (ngọn lửa). đôi này, xác có."

      "Đa tạ Tam hoàng tử chứng ." Dương Thiếu Thần lên tiếng cám ơn.

      Tam hoàng tử khoát tay "Mau mau cất ."

      "Tên lường gạt!"

      Chứng kiến Dương Thiếu Thần thu hồi tất lại, Ninh Khanh Khanh lập tức cảm giác như vừa hứng chịu đả kích cực lớn. Nàng chịu đựng mùi thối tanh tưởi, cho là có thể dùng báo thù nỗi hận bị Phượng Phi Bạch ức hiếp, nào ngờ liền biến thành như vậy.

      Phượng Phi Bạch bị chỉ trích nhìn nàng cái sâu sắc mà gì.

      Tam hoàng tử nhìn hai người vài lần, nhanh chóng lĩnh hội bản chất vụ việc, trong đầu xuất đại khái tình tiết trước đây của chuyện này , thở dài :

      " nghĩ tới Lâm tiểu thư đối với Thất Hoàng thúc là ái mộ vô cùng. Cho dù là tất có mùi như vậy , chỉ cần là của Thất Hoàng thúc, ngươi đều cất dấu vào trong người. Tình cảm đến mức này , xác khiến ta bội phục!"

      ". . ." Chuyện hoàn toàn phải như thế được ?

      Chính là nhìn thấy cái loại ánh mắt ra là thế của mọi người , Ninh Khanh Khanh cũng muốn giải thích nữa.

      Chuyện nàng ái mộ Phượng Phi Bạch, sợ là vĩnh viễn đều rửa sạch rồi!

      Ninh Khanh Khanh chỉ lo chính mình nhịn được, làm ra chuyện gì ra ngoài lý trí , bèn xoay người tới Thanh Khê.

      Ở đây khí trong lành, trước mắt mênh mông.

      Quan trọng nhất là, có người nào đó ở trước mắt, nên trong lòng cũng chính là bị đè nén như vậy.

      Ninh Khanh Khanh nhắm mắt lại mà hít vào sâu, khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.

      Nàng tại thế giới kiếp trước mặc dù là ngồi mát ăn bát vàng. Thế nhưng người bên cạnh, đều thuộc về dạng bình thường. Nếu ngẫu nhiên có hai người nổi trội, cũng là qua bên người mà thôi.

      tại gặp Phượng Phi Bạch, nàng cảm thấy tính cách coi như kém của mình rốt cuộc bị công kích đến hỗn loạn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Quí hiếm cực phẩm
      Edit : cammuối

      chỉ có độc mồm độc miệng, vô sỉ, tự kỷ, lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên đáng sợ nhất vẫn là phúc hắc, đủ loại cho vào chung chỗ, quả chính là đỉnh cao trong món hàng hiếm.

      Từ tối hôm qua nàng đến trong phòng, cuối cùng ném tất, chỉ sợ sớm đề phòng nàng lợi dụng tất làm phiền .

      Xem ra, vừa rồi Tam hoàng tử có vẻ mặt kinh ngạc là biết . Cho tới bây giờ Phượng Phi Bạch rất ít tham gia mấy cái... lễ hội này. Bị nàng vài câu, liền tham gia cái này linh kỹ lễ hội sao?

      lường được trước. sớm biết trước.

      Từ từ điều chỉnh tâm tình tốt, Ninh Khanh Khanh mở mắt, đột nhiên nghe được tiếng lá cây xào xạc xen lẫn với thanh của . Nàng nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

      Xung quanh bóng cây dày đặc, chỉ có tiếng lá xào xạc.

      Là mình nghe lầm ?

      Ninh Khanh Khanh ngồi ở cỏ, bứt nhánh cỏ ngậm ở trong miệng, nhìn bầu trời màu xanh, nghỉ ngơi lúc, rồi vỗ vỗ mông chuẩn bị .

      Chính là vòng, Ninh Khanh Khanh liền phát đúng.

      Khi nàng tới gần dòng Thanh Khê , cũng chỉ tốnmười phút đồng hồ. Chính là bây giờ nàng hơn mười phút đồng hồ , như thế nào hai bên chỉ có bóng cây dày đặc, tiếng nước róc rách, giống như ...

      Nàng vẫn đứng yên chỗ chưa từng đâu.

      Trong bụi cỏ, có con gì đó màu xanh thẫm chậm rãi nhô ra từ dưới nước. Nó lộ ra hai mắt lồi, chậm rãi liền bơi tới bờ sông, bò lên mặt cỏ. Màu da của nó với mặt cỏ gần như giống nhau, liếc mắt nhìn qua, rất khó phân biệt ra.

      Ninh Khanh Khanh quay đầu, muốn nhìn khung cảnh phía sau, vừa quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt quái dị cực kỳ xấu xí ở trước mắt nàng.

      Hai mắt lồi ra.

      Màu da xanh thẫm sần sùi.

      mặt khảm hai lỗ mũi lớn.

      cái miệng lớn màu đỏ tươi!

      Ngực Ninh Khanh Khanh đập mãnh liệt, xoạt xoạt xoạt lui lại mấy bước. Cái miệng rộng kia cắn hụt, kêu ken két tiếng. Lúc này nàng mới nhìn ràng, trước mặt là con Thiềm Thừ ( con cóc) to lớn cao cỡ nửa người nàng.

      Nó có dáng vẻ xấu xí, chỉ cần nhìn là buồn nôn!

      Sau khi cắn được nàng, nó kêu xì xào hai tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi như mũi tên lao tới, tính kéo Ninh Khanh Khanh vào cái miệng rộng của nó!

      Ninh Khanh Khanh trở tay đâm nhát, thanh Chủy Thủ trong tay áo cắm sâu vào đầu lưỡi đỏ tươi.

      Thiềm Thừ oa oa phát ra tiếng kêu đau lớn, bị đau mà thu đầu lưỡi lại. Đôi mắt xanh lè chăm chú nhìn Ninh Khanh Khanh chợt nhíu lại, từ hai má phồng lên của nó phun ra làn hơi khói mau xanh biếc, nhanh chóng che tầm nhìn của nàng. (Khúc này Cam cũng hok là Khanh khanh nhìn con cóc hay con cóc nhìn khanh khanh nữa o_0?)

      Ninh Khanh Khanh cũng biết, thứ mà nàng gặp phải là Lục Yên Thiềm Thừ sống gần bảy trăm năm.

      Loại Linh Thú lực công kích mạnh, nhưng lại có thể dễ dàng chế tạo cảnh quan có vẻ kéo gần lại,rồi phối hợp phun ra làn khói màu xanh có thể làm cho con mồi bị lạc phương hướng. Khi đó náu trong chỗ kín đáo, lúc con mồi chú ý, nó nhanh chóng quấn lấy mồi săn , nuốt chửng!

      Bây giờ con Lục Yên Thiềm Thừ, cũng núp ở bên trong làn khói,tìm cơ hội cuốn lấy Ninh Khanh Khanh.

      Nếu như là ngày thường, gặp phải đối thủ có thực lực như vậy, Lục Yên Thiềm Thừ căn bản là để ý đến như vậy. Nhưng mà đao kia của Ninh Khanh Khanh, vẫn là để cho bản năng của nó sinh ra cẩn thận.

      Ninh Khanh Khanh ở trong làn khói cũng tốt hơn gì, mặc dù làn khói có độc, nhưng mà phạm vi nhìn thấy được đủ hai thước. Mà cái lưỡi của con quái vật Thiềm Thừ ước chừng có hơn thước, khi xuất , nàng rất khó né tránh.

      Lục Yên Thiềm Thừ dĩ nhiên muốn tốn sức nhiều nữa, sau khi lại lần nữa thả ra làn khói xanh, nó chậm rãi tiếp cận Ninh Khanh Khanh. Nhân cơ hội nàng quay , đầu lưỡi quấn lấy tay nàng, hất văng thanh Chủy Thủ , lại lần nữa áp sát về phía Ninh Khanh Khanh.

      Ninh Khanh Khanh tránh kịp, bị Thiềm Thừ quấn lấy, dẫm ở dưới bàn chân.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66. Lục Yên Thiềm Thừ
      Edit : copy
      Beta: Angelina Yang

      Ninh Khanh Khanh nhanh chóng phát ra dưới chân con cóc có rất nhiều giác hút cực , chúng bám chặt vào da của nàng, khiến nàng rất khó cử động.

      Lục Yên Thiềm Thừ ( cóc phun khói xanh) nhìn chằm chằm Ninh Khanh Khanh, đôi mắt xanh thẫm chớp chớp, lè lưỡi định đâm nàng.

      Ninh Khanh Khanh dùng toàn bộ sức lực, tránh được cú đâm này. Nhưng rồi do giác hút sức lực quá lớn, nên vẫn bị đầu lưỡi của con cóc đâm phát ở bả vai, máu lập tức chảy xối xả xuống bãi cỏ.

      Con bà nó, chẳng lẽ lại mất mạng bởi miệng thúi của con cóc này sao! ?

      Chính là kỳ quái chính là, sau khi Ninh Khanh Khanh bị thương, Lục Yên Thiềm Thừ lại mất hứng thú đối với nàng . Sau khi rút - đầu lưỡi ra, con cóc xanh còn để ý tới nàng nữa, đầu lưỡi cứ đảo qua đảo lại liếm liếm bãi máu tươi kia cỏ.

      Ninh Khanh Khanh thừa dịp này, chạy ra xa được vài ba thước.

      Con cóc kia sau khi uống được mấy ngụm máu hưng phấn kêu loạn lên, tiếp tục vui sướng thưởng thức máu.

      Quanh quẩn lại là muốn uống máu?

      Ninh Khanh Khanh vội vàng triệu hoán Thất sắc liên ra để cầm máu cho mình. Còn bên tai loáng thoáng tiếng người hô to “Khinh Khinh, Khinh Khinh...”

      "Ta ở chỗ này!" Ninh Khanh Khanh lớn tiếng kêu, đôi mắt vẫn hề rời khỏi con cóc, có vẻ như nó đặc biệt thích món máu tươi, cho nên nó mặc kệ tiếng kêu của nàng.

      Nhờ thanh của nàng chỉ dẫn, chỉ chốc lát sau, bóng dáng thiên thanh (màu xanh da trời) xông vào trong đám khói mù. Vân Triệt quay đầu liền nhìn thấy Lục Yên Thiềm Thừ sung sướng với bãi máu cỏ, mày hơi nhíu lại. Kiếm quang của Long Uyên kiếm trong tay Võ Linh rung rung, phút chốc toát ra lạnh lẽo.

      Lục Yên Thiềm Thừ rốt cuộc nhận thấy sát ý phóng về phía thân thể xấu xí của mình. Nó cũng quay lại nhìn Vân Triệt, lập tức khôi phục dáng vẻ hung dữ.

      "Bách Kiếm Sát!"

      Đón được đầu lưỡi Lục Yên Thiềm Thừ đâm tới, hô to. Viên Linh Hoàn thứ tư thân kiếm lập tức sáng lên, Long Uyên kiếm hóa thành hàng trăm thanh kiếm , từ bốn phương tám hướng đâm vào Lục Yên Thiềm Thừ.

      Phập, phập, phập... Vô số thanh vang lên. Thân thể Lục Yên Thiềm Thừ bị chọc thủng vô số lỗ, sau khi lại lần nữa "oe óe" kêu lên tiếng “Bịch”, nó nằm sấp mặt đất.

      Vân Triệt thu kiếm, thấy Ninh Khanh Khanh nằm ở bên, tiến đến đỡ nàng lên,

      "Khinh Khinh, ngươi sao chứ?”

      "Ta sao." Ninh Khanh Khanh cười cười, mặc dù Thất sắc liên công dụng cao, nhưng dùng mấy lần liền, cũng cầm máu được rồi.

      Vân Triệt thấy nàng vẫn còn có thể chuyện, đỡ nàng ngồi xuống, nhìn thấy vết máu bả vai nàng, trong mắt vẫn còn lo lắng.

      Ninh Khanh Khanh thấy sắc mặt trắng bệch, so với mình cũng kém bao nhiêu (mặt chị cũng trắng bệch, đau mà), liền chuyển đề tài sang trêu gẹo .

      " nhìn ra ngươi nhã nhặn lịch thiệp, mới vừa rồi lại tràn đầy sát khí. giống bình thường nha.”

      Vân Triệt nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, ràng đau đến cái trán có hơi đổ mồ hôi, vẫn còn cười an ủi , trong lòng hơi nhoi nhói, lập tức móc khắn tay ra buộc lại vết thương.

      "Ta cứ tưởng ngươi bị con cóc ăn thịt mất rồi.”

      Vì tưởng như vậy, cho nên cái vẻ dịu dàng từ trước tới nay giữ được nữa, trong chốc lát tràn ra sát ý,

      Ninh Khanh Khanh sửng sốt, Vân Triệt cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng, lông mi dài cũng xếch lên giống như Phượng Phi Bạch, mà có hơi rủ xuống, làm cả khuôn mặt đơn thuần giống như hoa lê.

      Đây ràng là cái loại dịu dàng thương tiếc, cực kì dịu dàng lặng yên tiếng động tưới mát khiến cho trong lòng nàng phát run.

      Hai người ngồi đó, cả hai đều trầm mặc gì.

      Chỉ có gió thổi qua lá cây, phát ra thanh sột soạt, như bàn tay ai đó.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67 : Mong manh vô tình
      Edit : peterpan0209



      Chỉ có gió thổi qua lá cây, ngừng phát ra thanh soàn soạt, như là tay ai đó khẽ vuốt lên đôi vai mảnh khảnh, phát ra chuỗi rung động, phất qua trong lòng ai.

      Cuối cùng, Vân Triệt bịt vết thương, đỡ Ninh Khanh Khanh lên "Chúng ta tìm người trị thương cho ngươi."

      "Ừ."

      Lục Yên Thiềm Thừ chết, khói xanh cũng bị gió thổi tan. Nên hai người chỉ trong chốc lát có người thấy được bọn họ. Tam hoàng tử nhìn thấy có người bị thương,tới đây tra hỏi, Ninh Khanh Khanh cách đơn giản mà kể lại chuyện vừa rồi.

      Tam hoàng tử sắc mặt có hơi lo lắng "Vừa rồi Thị Vệ Trưởng hồi báo với ta, đáng ra tại mới rắc phấn khâu văn, nhưng toàn bộ đều thấy!"

      Khâu văn là đồ ăn Lục Yên Thiềm Thừ ( cóc phun khói xanh)thích nhất, phấn Khâu Văn dùng khâu văn ( giun muỗi) chế thành, chính là dùng để dẫn Lục Yên Thiềm Thừ.

      Nhưng mà phải đợi lúc Tam hoàng tử chuẩn bị biểu diễn Linh Kỹ mới rắc vào, tại ràng là có người rắc trước!

      Vân Triệt nghe xong, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nhưng mà càng quan tâm chính là thương thế của Ninh Khanh Khanh, "Tam hoàng tử, mặc dù Lâm Khinh Khinh có nguy hiểm về tính mạng, nhưng bả vai của nàng bị thương nặng. Xin Tam hoàng tử nhìn chút, ở đây có Võ Linh chữa bệnh hay , xin mời tới đây chữa bệnh."

      Ở trong Linh Kỹ tiểu hội của bản thân có người bị thương, Tam hoàng tử đương nhiên đáp ứng, ngẩng đầu :

      "Gọi Lâm Dong Dong lại đây."

      Lâm Dong Dong tình nguyện tới, nhìn thấy vẻ mặt Ninh Khanh Khanh tái nhợt tựa vào ghế, đáy lòng khỏi sảng khoái, làm gì nguyện ý chữa thương cho nàng. Nhưng Tam hoàng tử ở đây nhìn nàng, nàng cũng thể từ chối.

      Triệu hồi Thất Sắc Liên ra, giúp Ninh Khanh Khanh chữa thương. Nàng là cấp bậc Linh Sĩ, mặc dù thể lần trị vết thương nặng, nhưng so với tốc độ Ninh Khanh Khanh nhanh hơn nhiều.

      Vân Triệt ở bên cẩn thận mà nhìn, Lâm Dong Dong cũng động tay chân.

      "Nha hoàn của Bổn vương bị thương?" Thị vệ Tam hoàng tử cũng mời Phượng Phi Bạch lại đây, vừa đến, đám người ở hai bên liền tự động tránh ra tạo thành con đường.

      "Thất Hoàng thúc, phấn Khâu Văn bị người khác bỏ trong nước, chuyện này nhất định là có người cố ý làm." Tam hoàng tử tới bên cạnh , lên tiếng giải thích.

      "Có người rắc phấn Khâu Văn?" Vết thương tốt lên chút, Ninh Khanh Khanh nghe được những lời này lập tức trợn to hai mắt, "Là ai?"

      Tầm mắt Phượng Phi Bạch rơi bả vai nàng bị máu nhuộm đỏ, chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt nhắn tái nhợt, chậm rãi mở miệng,

      "Việc ai rắc quan trọng sao?"

      "Đương nhiên quan trọng!" Ninh Khanh Khanh nhìn Phượng Phi Bạch lại thấy bản thân bị thương, vẻ mặt lạnh lùng, "Ai hãm hại ta, ta đương nhiên muốn tìm báo thù!"

      Phượng Phi Bạch giật giật khóe miệng, mang theo giọng điệu trào phúng, " tại ngươi có thể tìm ai báo thù? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mỗi người đều có trình độ thấp giống như Tống Ngọc?"

      Ninh Khanh Khanh sửng sốt, bất động nhìn Phượng Phi Bạch.

      Phượng Phi Bạch tới bên cạnh nàng, có hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh theo bờ vai của buông xuống bên tai Ninh Khanh Khanh, mang theo cơn lạnh lẽo, làm cho nàng có hơi rụt người lại,

      "Muốn báo thù, đầu tiên phải có năng lực. tại ngươi cái gì cũng có ."

      Lời của cay độc, lại vô cùng chuẩn xác đâm vào tim Ninh Khanh Khanh.

      Nàng chỉ có bản lĩnh từng được huấn luyện kỹ năng cận chiến, tốc độ ban đầu vốn đủ để cho xã hội quần hùng hâm mộ . Nhưng tất cả mọi thứ ở quá khứ đều giống thời đại này, tất cả cái nàng có đều có khả năng sử dụng nhưng mà lại đủ mạnh!

      Nàng ở chỗ này, quen biết, bạn bè, cũng có cái gì. Thậm chí ngay cả việc bảo vệ tính mạng, cũng tạm thời ở mức quá yếu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :