1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự phong phấn cô nương - Nguyên Mộng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:

      Gần đây, Lục Thập Tam thường nghe tiểu nha hoàn Chân nhi hầu hạ nàng kể vài chuyện mới mẻ bên trong Đại Thành cách Mục gia xa, trong phút chốc muốn đến đó xem tình hình chút.

      Hừ! Ai kêu Mục Chấn Hạo bắt nàng ở Mục gia bí bức lâu như vậy, cho nàng đến xem những nơi khác, đột nhiên khiến nàng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này, cũng thể trách nàng!

      Nghĩ, nghĩ, Lục Thập Tam tuyệt đối muốn lãng phí thời gian, lập tức ra ý tưởng này với Bạch Ngọc Tu khi theo đuôi nàng hôm nay.

      Nhìn mặt của trông có vẻ dễ thương lượng, chắc là đồng ý thỉnh cầu của nàng chứ?

      Thế nhưng, nàng chỉ thấy im lặng lúc lâu, mới mỉm cười trả lời nàng: " xin lỗi, Lục nương, thiếu chủ ra lệnh được để cho nương ra phố, thứ cho tại hạ có cách nào làm được chuyện này."

      Lục Thập Tam bị chọc tức!

      Mục Chấn Họa để cho nàng ra ngoài Bạch Ngọc Tu cũng để cho nàng ra ngoài sao! Cố ý suy nghĩ lâu như vậy mới trả lời nàng, phải là đánh lừa thông thường!

      Lục Thập Tam thở phì phò, bước nhanh rời khỏi đình viện.

      Bởi vì nàng giận đến mức sắp ra lời, dứt khoát tránh xa tên Bạch Ngọc Tu gian xảo này, miễn cho nàng tát cái đau.

      Bạch Ngọc Tu thấy nàng rời , cũng nhanh chân đuổi theo.

      Vì trước kia có luyện qua khinh công thượng thừa, dù cho bước đồng nhất, muốn đuổi theo Lục Thập Tam cũng phải là việc khó.

      Chẳng qua, và Đường Pháp Quân đều có chung thắc mắc.

      Đó chính là vì sao Lục Thập Tam trông giống như người luyện võ nhưng lại có thể bước như bay, đây là chuyện mà bọn họ vẫn thể giải thích được.

      Bạch Ngọc Tu vòng qua hành lang, đột nhiên nhìn thấy thân thể bé của Lục Thập Tam mặc bạch y, lặng lẽ tựa vào cửa gỗ bên ngoài căn phòng, đôi đồng tử đen nháy trong suốt mở lớn .

      Nàng nghĩ gì vậy biết, trong tròng mắt kia tràn ngập hứng thú, cũng quên rằng mình vừa mới tức giận.

      Bạch Ngọc Tu đến gần nàng, cũng vì cá tính thiên chân tự nhiên* này mà bật cười. (*trời sinh tự nhiên)

      "Lục Nương, nhìn cái gì vậy?" đến bên nàng kề cạnh cửa, hạ thấp giọng hỏi rất tự nhiên.

      Chỉ thấy Lục Thập Tam làm động tác im lặng với , ngoắc ngoắc tay kêu tới.

      Bạch Ngọc Tu gượng cười, lúc này mới xoay người cái, theo tầm mắt của Lục Thập Tam nhìn về phía đại sảnh.

      Trong đại sảnh, Mục Chấn Hạo ngồi ở vị trí cao nhất, phía dưới có người đàn ông trung niên mập mạp và thiếu nữ khoảng chừng 18 tuổi với dung mạo diễm lệ.

      Lập tức, Bạch Ngọc Tu nhận ra ngay đó là người được nhắc đến trong cuộc họp lần trước, ông chủ tiệm buôn vải Vương Ký - Vương Bách Thọ và nữ nhi của ông ta, Vương Tâm Bội.

      Mắt của Vương Bách Thọ híp lại, văng nước miếng mà vài chuyện liên quan rồi chuyển hướng sang nữ nhi của ông ta.

      Vương Tâm Bội, nữ nhi của Vương Bách Thọ, giả vờ thẹn thùng cúi thấp đầu, làm bộ lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, kỳ thực đôi mắt kiều mỵ, ngừng nhìn về phía gương mặt chút biểu tình của Mục Chấn Hạo, hề che giấu tình say đắm dành cho chút nào.

      Bởi vì bên trong đại sảnh Vương Bách Thọ quá nên căn bản Lục Thập Tam nghe nội dung bọn họ chuyện với nhau, vì thế nàng giật ống tay áo của Bạch Ngọc Tu.

      "Này! Ngươi nghe thấy ?" Nàng hỏi.

      Bạch Ngọc Tu cau mày, cảm thấy nên nhanh chóng đưa Lục Thập Tam rời khỏi đây, vì vậy giọng : "Lục nương, hay là chúng ta quay lại hậu viện ? nếu như chút nữa bị Thiếu chủ phát , như vậy tốt đâu."

      Nhưng mà, hứng thú của Lục Thập Tam vừa mới được khơi dậy, đâu chịu dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.

      Vì vậy nàng đề nghị: "Này! Bạch Ngọc Tu, nơi này nghe , chúng ta chuyển sang nơi khác được ?"

      Dứt lời, đợi Bạch Ngọc Tu trả lời, ánh mắt của Lục Thập Tam Lục Thập Tam lướt xung quanh, liếc thấy vị trí rất gần ba người ở trong sảnh kia, bắt đầu hành động ngay lập tức.

      "Lục nương, vẫn là chúng ta nhanh rời tốt hơn!"

      Bạch Ngọc Tu bước nhanh tới đứng trước mặt, cản đường của nàng, lại phải rước lấy ánh nhìn căm tức của nàng.

      "Bạch Ngọc Tu, cho dù ngươi có hứng thú, cũng đừng cản đường của ta, mau tránh ra!" Lục Thập Tam giọng quát, vẫy tay về phía .

      Nhưng chỉ thấy vẫn đứng “bất động như núi” ở trước mặt mình, nàng bắt đầu tức giận.

      "Mau tránh ra cho ta!"

      Tay của Lục Thập Tam gắng sức đẩy ra, thế nhưng lại nhúc nhích, chỉ là gương mặt khổ sở cứ liếc nhìn nàng.

      "Lục nương, đừng làm khó ta." Bạch Ngọc Tu số khổ .

      giờ, rốt cuộc biết tại sao lúc Đường Pháp Quân chuyển giao Lục Thập Tam cho bộ mặt đen đầy khổ sở.

      Quả nhiên đúng như , Lục Thập Tam so với thiếu chủ của bọn họ càng khó dây vào hơn.

      Nhưng rốt cuộc ai làm khó ai hả?

      Lục Thập Tam nghe vậy, tức giận đến mức tay chống lên eo nhắn, nhìn chằm chằm."Bạch Ngọc Tu, ngươi nhường đường cho ta, ta liền cho đại Sao. . . . . . ! cho Mục Chấn Hạo biết rằng ngươi khi dễ ta!" Phù! Thiếu chút nữa gọi là Đại Sao Chổi rồi.

      Nhưng, Bạch Ngọc Tu mới khổ sở chứ! Khi suy nghĩ tỉ mỉ để tìm đối sách Lục Thập Tam thấy thất thần, thân liền lao về phía trước, dọa cho Bạch Ngọc Tu khỏi giật mình.

      vội kêu to, "Lục nương! Cẩn thận!."

      Nhất thời cũng suy nghĩ được nhiều, vì sao Lục Thập Tam nhìn như bay lên, lướt qua đại nam nhân là , sau đó dừng lại được mà ngã vào trong đại sảnh.

      Hậu quả, nàng kêu lên: " là đau mà!"

      Lục Thập Tam ngã vào trong đại sảnh, gần như cả khuôn mặt vẻ vang dính sát vào mặt nền, khiến nàng đau buốt.

      chú ý của Mục Chấn Hạo vốn cũng phải là cực kì tập trung vào lời của Vương Bách Thọ, ngược lại rất chú ý đến nhất cử nhất động của Lục Thập Tam, thấy nàng rón rén về phía này bờ môi cong lên tạo ra nụ cười.

      Vương Bách Thọ thấy vẻ mặt đầy tâm ý của Mục Chấn Hạo, đương nhiên càng trình diễn hăng say.

      Vương Tâm Bội dứt khoát trắng trợn nhìn chằm chằm vào Mục Chấn Hạo hiếm thấy nụ cười, mặt lộ vẻ hoa si.

      Chỉ là, tình hình này chỉ duy trì đến khi Lục Thập Tam vào kết thúc.

      "Này! Này. . . . . . Ngươi là thứ gì vậy?" Vương Tâm Bội sợ hết hồn, chỉ vào gương mặt của Lục Thập Tam ở dưới đất kêu lên.

      Đột nhiên, bóng dáng người trước mắt ảnh chợt di động, Mục Chấn Hạo chạy tới đỡ Lục Thập Tam dậy rồi, khiến nàng tức giận vặn chặt khăn trong tay, dậm chân cái.

      "Tiểu Hẹp Hòi! Tại sao nàng phải gấp gáp như vậy?" Đôi mắt đen sáng ngời của Mục Chấn Hạo che giấu lo lắng của mình.

      Vào lúc này, Bạch Ngọc Tu cũng kích động vào đại sảnh, ở bên hốt hoảng hỏi thăm."Lục nương, sao chứ?"

      "Ưmh. . . . . . là đau mà! Lỗ mũi của ta. . . . . ." Nàng vừa kêu, vừa nghĩ thầm, huhu, nhất định mũi của nàng tẹt xuống rồi.

      Vương Tâm Bội đứng ở bên, thấy ánh mắt của Mục Chấn Hạo tập trung người của Lục Thập Tam, biết trong lòng có cảm giác gì.

      Vì vậy, nàng kéo kéo vạt áo của Vương Bách Thọ, hỏi: "Phụ thân, nàng là ai vậy? Làm sao người cho con có thừa ra nhân vật này." Chứng tỏ có ý chất vấn.

      Nếu như nàng biết bên cạnh Mục Chấn Hạo có nương thanh tú, xinh đẹp như vậy đương nhiên nàng chờ tới bây giờ mới đến.

      Vương Bách Thọ nhìn thấy tiểu nương xinh đẹp này mắt choáng váng, hồn bị quyến rũ hơn phân nửa, đôi mắt hẹp nhìn thẳng nàng chằm chằm.

      Vương Tâm Bội thấy cha mình mang bộ dạng của con heo, vô cùng vui, thẳng tay kéo áo của ông ta mà kêu lên: "Phụ thân."

      Hừ! Nam nhân đều cùng dạng, chỉ là! A! Hình như chỉ có Mục Chấn Hạo của nàng là ngoại lệ, cho nên, nàng là tuyệt đối để người khác cướp Mục Chấn Hạo . . . . . . Cho dù là vị tiểu nương này cũng như vậy.

      Lục Thập Tam chớp mắt vài cái, giật mình ngẩn ra, lập tức bắt đầu từ chối.

      "Này! Đại Sao Chổi. . . . . . ! Mục Chấn Hạo! Mau thả ta xuống! Ngươi có nghe hay ? Nếu ta lại gọi ngươi là Đại Sao Chổi đó!"

      Nghe vậy, đột nhiên Mục Chấn Hạo mổ cái ở trán phấn của nàng, lập tức Lục Thập Tam sửng sốt đến ngây người, gần đây phát phương pháp tốt khiến cho Lục Thập Tam phân tâm, đồng thời còn dễ dàng sai bảo.

      Vương Tâm Bội thấy thế, hít vào hơi. Ô! Nhất định nàng phải chặt người đàn bà biết xấu hổ kia ra làm trăm mảnh!

      Mục Chấn Hạo thấy gương mặt của Lục Thập Tam vừa đỏ vừa hồng, rất muốn hôn nàng sâu, tiếc là. . . . . .

      ôm Lục Thập Tam, nhanh với Vương Bách Thọ: " xin lỗi, Vương lão gia, ta phải dẫn vị hôn thê của ta kiểm tra thương thế trước, chút nữa ta kêu hạ nhân mang hai người tới phòng khách nghỉ ngơi, xin lỗi thể tiếp chuyện được."

      Dứt lời, thấy cái miệng của Lục Thập Tam lại bắt đầu muốn kháng nghị ―― từ khi nào nàng biến thành vị hôn thê của . Môi còn nở nụ cười, xoay người sang chỗ khác, thể chờ đợi nữa mà chặn lên cái miệng hồng của nàng, thành công ngăn cản nàng câu tiếp theo.

      "Oa! là đau! Chẳng lẽ ngươi thể xuống tay chút sao?"

      vào trong phòng, Lục Thập Tam đỏ mặt bị Mục Chấn Hạo an trí ngồi ở mép giường, nhìn cho Bạch Ngọc Tu lui ra, rồi giúp nàng bôi thuốc sát thương ở đầu gối.

      "Ai bảo nàng bướng bỉnh như vậy hả, Tiểu Hẹp Hòi ."

      "Ta nào có bướng bỉnh đâu!" Đương nhiên Lục Thập Tam thừa nhận tội của mình." Cũng chỉ là do ta muốn biết hai người kia là ai thôi, ai mà biết Bạch Ngọc Tu để cho ta , ta mới bị ngã như vậy."

      "Được rồi! Lần sau cho phép nàng làm như vậy nữa, nghe chưa?" ép buộc đặt quy định .

      "Ngươi vậy là có ý gì hả! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thích bị ngã sao? Quá ghê tởm!" Nàng mới muốn gặp xui xẻo ngã ở mép cửa mỗi ngày.

      "Ta có ý đó." .

      Chỉ là muốn nàng cẩn thận hơn chút, bảo trọng thân thể thôi. Chẳng qua biết vì sao tiểu phấn nhi này luôn thích xuyên tạc ý tứ của .

      Lục Thập Tam thấy nhìn nàng hết sức nghiêm túc, lại luống cuống tâm thần.

      "Hừ! phải ý đó? A, đúng rồi!" Nàng lại nghĩ đến chuyện khác."Ngươi mới vừa cái đó. . . . . . Cái đó, vị hôn thê là có ý gì, ta nhớ . . . . . . nhớ ta đồng ý chuyện này với ngươi."

      Giống như lần trước nàng đồng ý gọi tên , người này ràng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi nàng sắp ngủ mới dụ dỗ khiến nàng đồng ý, đúng là gian thương.

      Nhìn đối phương lộ ra gương mặt đỏ ửng, giờ lại trở nên càng thêm đỏ tươi, chính là Mục Chấn Hạo nhịn được muốn thân cận nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt người nàng.

      Vì vậy thong dong lau sạch thuốc tay, buông váy của nàng xuống, đôi mắt đen khóa nàng lại, khiến nàng khẩn trương, nuốt ngụm nước bọt.

      " Nàng thích ở Mục gia sao?" Mục Chấn Hạo mở miệng, chỉ là lại giống như xa khỏi đề tài.

      "Cái . . . . . . Cái gì?" Lục Thập Tam sửng sốt chút."Thích mà!" Sau đó ngay thẳng, trả lời giấu diếm. "Nơi này vừa lớn, vừa đẹp, thức ăn cũng hợp khẩu vị của ta, tại sao lại thích cho được?"

      Ấy, tại sao đột nhiên lại hỏi nàng cái này? Chẳng lẽ đến bây giờ mới muốn bán nàng sao?

      Nghĩ đến đây, nàng đợi được Mục Chấn Hạo lên tiếng, liền oa oa kêu to."A! Đại Sao Chổi! Có phải ngươi muốn bán ta cho người mập mạp và nữ nhân kia hay ? Ưmh, oa! Ta muốn! Ta muốn. . . . . . Đau quá! Ngươi mau buông ta ra!"

      Đột nhiên, tay của nàng bị Mục Chấn Hạo giữ chặt.

      "Tiểu Hẹp Hòi, đủ rồi! Ta cho phép nàng bậy nữa, phải ta muốn bán nàng , tuyệt đối có!" Đột nhiên quát lên, làm Lục Thập Tam sợ hãi.

      Đây là lần đầu tính khí Mục Chấn Hạo mất khống chế kể từ bình sinh tới nay.

      ra , căn bản nàng có ý tứ muốn chọc giận, chỉ là, mỗi lần muốn biểu đạt chuyện gì cũng chỉ có ra lệnh, dĩ nhiên nàng hiểu ý tứ của là gì, hiểu tâm ý của như thế nào đây?

      Nhưng lúc này, thế nhưng Lục Thập Tam cảm thấy nàng nên xin lỗi.

      Vì vậy, nàng giọng : " xin lỗi mà! Đại Sao Chổi, xin ngươi tha thứ cho ta có được hay ?"

      Bỗng dưng, thở dài, dịu giọng : "Tiểu hẹp hòi, nàng cần phải nhận lỗi với ta, là ta làm nàng sợ, là ta đúng, chỉ là. . . . . ."

      Lời của xoay chuyển, lại khiến cho Lục Thập Tam mơ hồ cảm thấy trong lời của chứa đầy vui vẻ.

      Sau đó, khuôn mặt tuấn của chợt phóng đại, Lục Thập Tam chỉ kịp nghe : "Tiểu hẹp hòi, nàng lại sai, vì vậy, ta phải trừng phạt nàng."


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2:

      Sau đó, môi của phủ xuống môi nàng, trằn trọc nặng nề, dường như bày tỏ tâm tình với nàng, lại giống như thề lập thệ với nàng, khiến toàn thân nàng nhũn ra.

      lúc lâu sau, Mục Chấn Hạo nỡ buông môi nàng ra, thỏa mãn nhìn gương mặt phấn yên* của nàng, giữ lấy chiếc cằm mềm mại của nàng, lập ra lời thề cả đời. (Gương mặt xinh đẹp chuyển thành màu hồng phấn).

      "Tiểu Hẹp Hòi , nàng là thê tử của ta, cả đời này nàng đều chạy thoát."

      Đầu của Lục Thập Tam giống như bị người ta đánh cái, quên cả trả lời, vì khẩu khí của và trong mắt hề che giấu tình mà giật mình. muốn nàng làm thê tử của ?

      Ngày hôm nay, Lục Thập Tam ra ngoài dạo, ngoài ý muốn ở lại trong phòng của mình, nằm bàn gỗ, ngẩn người, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

      Nàng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thể lại nóng kỳ quái, nhịp tim cũng tăng nhanh gấp rút, nhưng nàng lại biết nguyên nhân?

      " muốn lấy ta? Có phải là trêu đùa ?" Cả buổi sáng, miệng Lục Thập Tam chỉ nỉ non đúng những lời này.

      Mặc dù phải nàng rất ghét Mục Chấn Hạo, mà là càng lúc càng thích ở chung với , hơn nữa đề nghị của rất hấp dẫn, phiếu cơm dài hạn lại ổn định.

      Nhưng nàng nghĩ mãi ra, rốt cuộc là thiếu cái gì khiến cho lòng nàng bất an, lo lắng.

      Đối với nàng mà , Mục Chấn Hạo chỉ là tờ phiếu cơm dài hạn? nàng ở chỗ này tới ngày hôm nay chỉ vì được đảm bảo toàn cuộc sống từ xuống dưới? Càng lúc nàng càng hiểu.

      nghĩ nữa xong, mà càng nghĩ càng loạn, trong đầu Lục Thập Tam bị những vấn đề nan giải này làm cho rối bời.

      Coi như Mục Chấn Hạo còn có lương tâm, cho nàng chút gian để suy nghĩ, tới tìm nàng dùng điểm tâm, nếu nhất định nàng núp đầu ở trong chăn, chết cũng chịu ra khỏi phòng bước.

      Hôm nay, Đường Pháp Quân đứng canh cửa thấy nàng rầu rĩ ở trong phòng hết buổi sáng, lòng thấy an tâm.

      Vì vậy, liên tục vào dò hỏi: "Lục nương, nàng có muốn ra ngoài chút ? Có muốn ra ngoài giải sầu ?".

      giống như sợ nàng chết vì buồn rầu ở trong phòng, nếu vậy mang tội lớn.

      Chỉ là cũng phải, nếu nàng ra ngoài dạo chút, có lẽ nàng chết vì buồn bực ở trong phòng.

      Bỗng chốc, nàng lại nghĩ rằng, hôm qua nếu phải là bởi vì Bạch Ngọc Tu chịu để cho nàng ra ngoài, kiện kia sao có thể xảy ra?

      Lục Thập Tam thở dài, liếc nhìn bóng dáng cao lớn đứng gác chiếu vào cửa.

      Có lẽ Đường Pháp Quân. . . . . . ! để nàng ra khỏi Mục gia nửa bước, suy nghĩ chút, đối với lời của Mục Chấn Hạo nghe nấy, đến mức chết cũng được, cho nên thôi vậy!

      Kể từ ngày nàng theo Mục Chấn Hạo vào Mục gia đến nay, nàng chưa từng rời khỏi nơi này.

      Rốt cuộc vì mục đích gì mà Mục Chấn Hạo lại giữ nàng ở đây? Chẳng lẽ vì để khỏi phải đưa sính lễ cho nàng? Nàng cảm thấy là người mọn như vậy.

      Nghĩ đến đây, Lục Thập Tam ra sức lắc đầu.

      A? Tại sao nàng lại nhớ tới chuyện về Mục Chấn Hạo?

      Nàng khổ sở nâng gương mặt xinh đẹp trắng nõn, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

      Đúng rồi! Nếu Mục Chấn Hạo cho phép nàng ra ngoài, nàng có thể vụng trộm trốn mà! Huống chi nàng lại có siêu năng lực, loại chuyện như thế này hề làm khó được nàng!

      Dù sao lần này, chỉ cần trước khi"Bay qua cửa sổ" nàng nhìn xuống phía dưới xem có ai trước , có thể thuận lợi bay ra ngoài ngay lập tức, A! A! A!

      Vì chủ ý này của mình, Lục Thập Tam vui vẻ muốn đứng dậy vỗ tay hoan hô chính mình, nhưng là ngại vì Đường Pháp Quân đứng gác ở bên ngoài cửa phòng, nàng giương đôi môi đỏ mọng mà cười khẽ.

      Hắc! Hắc! Hắc! Cứ quyết định như vậy !

      Ngay sau đó, nàng lập tức hành động, trước tiên thay vào bộ y phục mộc mạc đơn giản, tiếp theo nàng lấy mấy lượng bạc vụn kiếm được ở thôn Cổ Gia giấu ở dưới gối ra rồi cho vào túi trong tay áo, lập tức muốn trốn .

      Lục Thập Tam thấy ngoài cửa sổ có người đứng gác, mới nhảy lên thành cửa.

      Trước khi rời , nàng quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng cao lớn canh giữ ở ngoài cửa kia cái.

      Nàng giọng : " xin lỗi, Đường Pháp Quân, đợi lúc nào trở lại, ta mang cho ngươi mấy xâu mứt quả."

      Lục nương, ta tình nguyện ăn mứt quả của nàng, nàng cũng đừng ra ngoài mà!

      Đáng tiếc, căn bản Đường Pháp Quân có cơ hội ra lời này, Lục Thập Tam cũng vui vẻ bay qua cửa sổ ra ngoài.

      Sau khi Lục Thập Tam rời khỏi Mục gia lâu, đúng lúc Mục Chấn Hạo và Bạch Ngọc Tu xử lí xong công ở xung quanh Đại Thành quay về.

      Bởi vì cả đêm hôm qua Mục Chấn Hạo về Mục gia, cho nên vừa về tới Mục gia, xuống ngựa hỏi người: "Lục nương đâu? Ngươi có biết nàng ở đâu ?".

      Mã đồng vừa dắt ngựa nghỉ ngơi vừa cười để lộ ra hai hàm răng trắng, trả lời: "Thiếu chủ, hôm nay Lục nương ở trong phòng đợi ngài, còn chưa ra ngoài đấy!".

      ra là vậy, hèn gì sáng sớm bọn họ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nàng.

      " sao?"

      Bạch Ngọc Tu cười khẽ, giao dây cương trong tay cho hạ nhân phía sau, rồi thong
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :