1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phồn Hoa - Vô Xứ Khả Đào ( 50c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30

      Hôm sau Duy Tang tỉnh lại, nàng mơ hồ cho là đêm qua mình mơ thấy giấc mộng đẹp. Trong mộng, Giang Tái Sơ luôn ở bên cạnh nàng, nhưng khi tỉnh lại, nàng lại phát trong phòng im lặng, chỉ có mình mình mà thôi.

      Nhưng mà… dưới cửa sổ, trong chiếc bình cổ dài sáu cạnh còn cắm mấy nhành bạch mai mới bẻ, và bánh mật hoa quế bàn hơi lạnh vẫn còn ở đây…

      Duy Tang chôn nửa mặt trong chăn, nhớ đến tối hôm qua bọn họ chuyện với nhau, trong bóng tối ôn nhu hôn môi nàng mà đỏ mặt, khẽ mỉm cười.

      giường lát, nàng bỗng nhiên nghe động tĩnh ngoài cửa, nhũ mẫu chạy vào, sắc mặt kinh hoảng: “Quận chúa, xảy ra chuyện, người mau thăm Thế tử phi!”

      “A tẩu làm sao vậy?”

      “Đêm qua Thế tử phi thức đến giờ dần, mực thêu thùa, sáng nay thức dậy, mắt liền ngừng rơi lệ, vừa rồi lại hôn mê bất tỉnh… đến cả tiểu Thế tôn cũng bị dọa.”

      Duy Tang kịp rửa mặt, đẩy cửa chạy ra ngoài.

      Nhũ mẫu đuổi theo phía sau kêu nàng mặc áo lông cừu vào, nhưng nàng hề để ý tới, chạy qua hai dãy hành lang, mãi cho đến khi chạy đến chỗ a tẩu, quả nhiên nhìn thấy tỳ nữ bưng canh nóng và nước thuốc qua lại ngừng. Nàng lo lắng trong lòng, chạy đến cửa lại nghe thấy trong phòng : “Thế tử phi, người chú ý giữ gìn thân thể. Nếu Thế tử trở về mà nhìn thấy người như vậy, có thể đau lòng sao?”

      “Triều đình có tin tức truyền đến sao?” Giọng a tẩu yếu ớt, “Thế tử chàng…”

      “Hầu gia lúc đến thăm người phải rồi sao, có tin tức, đó là tin tốt. Triều đình thất bại, Thế tử cũng chưa chắc xảy ra chuyện!”

      Triều đình thất bại?

      Hoàng đế thân chinh thất bại?

      Trong đầu Duy Tang vụt qua hai ý nghĩ này. Nàng đẩy cửa ra, mùi thuốc trong phòng phả vào mặt. Hai mắt a tẩu băng vải trắng, vải mơ hồ có máu tươi rỉ ra, nhìn thấy mà ghê người.

      “A tẩu, sao tẩu lại thức cả đêm?” Duy Tang cẩn thận ngồi ở bên giường, vừa vừa khóc, “Mắt tẩu lại xuất huyết .”

      A tẩu vươn tay, sờ soạng xung quanh, Duy Tang vội vàng đặt tay mình vào trong lòng bàn tay nàng: “Ta ở đây.”

      “Duy Tang, đáp ứng ta chuyện.”

      “Tẩu .”

      “Nếu Thế tử xảy ra chuyện… Muội được gạt ta.” Sắc mặt Thế tử phi càng thêm tái nhợt, “Muội phải cho ta.”

      “Thế tử phi, người cũng thể khóc!” Thị nữ ở bên cạnh vội la lên, “Đại phu phân phó, nếu cứ khóc còn nhìn thấy nữa…”

      “Đại ca xảy ra chuyện gì?” Duy Tang lẩm bẩm , “A tẩu, sao tẩu biết Hoàng đế thân chinh Hung Nô đại bại?”

      Mu bàn tay bị a tẩu dùng sức cầm lấy khẽ đau, a tẩu giọng : “Ta trong lúc vô tình nghe được Hầu gia và Tiêu Nhượng đại nhân chuyện, có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện mà hai người đề cập tới.”

      Hoàng đế đại bại sao?

      Nghe tin này, nàng thể hả giận, nhưng nghĩ đến huynh trưởng sống chết còn chưa biết, trong lòng lại nặng trĩu. Phụ than xưa nay chưa bao giờ tự đến chuyện quốc gia đại , như vậy… nên tìm ai mà hỏi thăm đây?

      Trông chừng a tẩu và chơi đùa với cháu trai đến sẩm tối, phụ than lại dùng bữa ở quý phủ, vừa vào đêm, vú nuôi ôm A Trang ngủ, Duy Tang ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, nhũ mẫu có chút kỳ quái nhìn nàng.

      Duy Tang giả vờ đọc sách dưới ánh nến, thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc cũng đợi đến khi có người ở cửa sổ ho khan tiếng.

      Nàng nhảy dựng lên, mở cửa sổ ra.

      Thân ảnh thon dài dễ dàng nhảy vào, còn mang theo thân đầy gió tuyết. cũng vội mà phủi xuống, đưa tay ôm Duy Tang vào trong lòng, dịu dàng : “ đợi ta sao?”

      Duy Tang ở trong lòng nhón chân lên, cố gắng giúp phủi tuyết vai , hỏi khẽ: “Bên ngoài tuyết rơi sao?”

      Giang Tái Sơ “Ừ” tiếng, ôm nàng hồi lâu mới buông ra, sau đó đến cạnh bàn thổi tắt nến, “Đừng để cho bên ngoài thấy bóng của chúng ta.”

      Ninh Vương ngay ngắn đứng đắn như thế, ai thấy cũng phải kính nể mà hành lễ, lúc này lại giống tên tiểu tặc, Duy Tang nhịn được muốn cười, nhưng nghĩ đến huynh trưởng, ý cười trong ánh mắt liền tiêu tan.

      “Có tâm sao?” Giang Tái Sơ nhờ vào ánh trăng mà cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, cau mày hỏi.

      “Hoàng đế có phải đánh lại người Hung Nô hay ?” Duy Tang ngập ngừng hỏi, “Kết quả chiến như thế nào? Chàng biết ?”

      Giang Tái Sơ do dự chút, đáp mà hỏi lại: “Là ở lo lắng cho an nguy của huynh trưởng nàng sao?”

      Duy Tang gật đầu cái.

      “Hoàng thượng giữ ở bên người, phải xem như là hạt nhân, cũng phải để xông pha chiến đấu.” Giang Tái Sơ trầm ngâm , “Mặc dù lần này thất bại, Thế tử cũng có chuyện gì.”

      “Chàng là, … thất bại?” Duy Tang trừng to mắt, trong bóng đêm nắm lấy tay , “Tin này là ?”
      Giang Tái Sơ im lặng .

      Nàng biết lừa mình, chuyện huynh trưởng tạm thời để sang bên, nhưng nàng vẫn ngừng lo lắng. Hoàng đế có thể giận chó đánh mèo người ? Tuy rằng vị đệ đệ này vẫn luôn ở đất Thục trưng thu lương thảo và nhân lực, nhưng cũng đảm bảo được đế vương thẹn quá hóa giận, cách chức đưa đến chỗ xa hơn.

      “Chàng sao chứ?” Duy Tang có chút lo lắng, dùng sức cầm tay , “Hoàng đế …”

      “Ta có việc gì.” Giang Tái Sơ trả lời rất nhanh, hai tay ôm nàng đặt ở giường, ôn nhu , “Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngủ sớm .”

      Giống như hôm qua, nửa tựa vào bên giường, ôm nàng vào trong ngực, từ từ chờ nàng ngủ.

      Hô hấp của nàng dần dần trở nên ổn định, Giang Tái Sơ biết nàng ngủ say, nhưng lại nỡ buông ra.

      Rạng sáng hôm qua nhận được mật báo, Hoàng đế ở quan ngoại đại bại, hơn mười vạn quân đội bị vây diệt, chỉ còn lại mấy ngàn tàn binh thất trận che chở cho Hoàng đế trở lại quan nội. Kỵ binh Hung Nô khí thế đại chấn, mạch truy đuổi chặn đường, may mà Thổ Mộc Quan tướng thủ thành Mạnh Lương dẫn đầu Thần Sách quân xuất quan tiếp ứng, đánh trận phục kích, thuận lợi đưa Hoàng đế trở về.

      Giang Tái Sơ từ sinh trưởng trong gia đình đế vương, thấm nhuần những mưu lược thủ đoạn, tuy rằng muốn đọat ngôi vị Hoàng đế, nhưng vì tự bảo vệ mình mà ở kinh thành, ngay cả bên cạnh Hoàng đế cũng có nội ứng, tin tức tới chuẩn xác hơn nhiều so với bình thường. cố ý hỏi thăm tung tích Thục Hầu Thế tử, nhưng có tin báo lại.

      Ngay cả Cảnh Vân cũng biết, có tin tức, nghĩa là tin xấu.

      Bởi vì nếu có người tiến vào cửa ải, tất nhiên có thể nhìn thấy; Nếu ở lại quan ngoại, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

      Chỉ là nay, sao có thể với nàng như vậy?

      Ngộ nhỡ… nếu có chuyện gì xảy ra còn trông đợi vào cái gì?

      Giang Tái Sơ im lặng thở dài, cẩn thận đặt đầu nàng lên gối, lại cúi người xuống, hôn lên mi tâm nàng cái.

      Có lẽ vì sợ nhột, Duy Tang trong giấc ngủ vẫn còn biết đường né tránh, nhưng khóe môi lại cong lên, hơi thở đều đặn.

      ràng là muốn hôn nữa, nhưng cuối cùng vẫn đành lòng quấy rầy nàng, lặng lẽ đứng lên, xoay người ra khỏi phòng.

      Gió lạnh ngoài cửa sổ rít qua, đất Thục vào mùa đông còn lạnh hơn kinh thành. Lúc Giang Tái Sơ trở lại quý phủ của mình, tuyết rơi đầy, áo khoác màu đen phủ tầng tuyết trắng.

      vừa vào nhà, chỉ thấy Cảnh Vân đứng chờ , thần sắc nghiêm nghị.

      Rùng mình cái, Giang Tái Sơ trầm giọng hỏi: “Có tin tức sao?”

      “Thế tử Hàn Duy Tị chết trận, đất Thục điều động ba vạn binh sĩ che chắn cho Hoàng đế qua cửa ải đều bị tiêu diệt.”

      Cổ họng Giang Tái Sơ đắng chát, đột nhiên ra lời.

      Cảnh Vân thấy sắc mặt trở nên xanh mét, nhất thời cũng dám chuyện. Hai người cứ đứng đối diện nhau trong phòng, bầu khí hết sức căng thẳng.

      “Thế tử chết trận như thế nào?” Giang Tái Sơ mở miệng còn mang theo ngữ khí khó mà tin được, “Xuất quan dẫn theo nhiều binh sĩ tinh nhuệ như vậy, bệ hạ sao lại để quân Thục cản phía sau?”

      “A, Hoàng đế vốn cũng muốn đánh trận. Lúc hoảng loạn chuyện gì cũng có thể làm.” Cảnh Vân cười mỉa, “ còn có thể mang theo mấy ngàn người trở về, ta lại cảm thấy khó lường.”

      Giang Tái Sơ chậm rãi thở ra hơi, nét mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nặng nề như cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, chỉ hai chữ: “Ngu xuẩn.”

      Cảnh Vân từ là thư đồng của Ninh Vương, cũng biết tình cảnh bất công của , nhưng đây là lần đầu nghe thấy huynh trưởng của mình như vậy, cũng chính là đương kim Hoàng đế bệ hạ. Trong lòng biết tất nhiên vô cùng phẫn uất, Cảnh Vân liền cẩn thận hỏi: “Điện hạ, Quận chúa bên kia… như thế nào cho phải?”

      Giang Tái Sơ lại bừng tỉnh nhưng nghe thấy, chỉ gằn từng chữ: “Chuyện Thế tử chết trận… xác định có lầm?”

      lầm.” Ánh mắt Cảnh Vân buồn bã, “Quan tài đường hồi kinh.”

      “Tin tức của chúng ta có thể sớm hơn Thục Hầu bên kia hai ba ngày, nhưng mà chung quy… vẫn biết.” Giang Tái Sơ ngồi ghế, lấy tay xoa mi tâm, cúi đầu , “Ta cho nàng biết, so với người bên ngoài vẫn khá hơn chút.”

      Cảnh Vân nghi hoặc nhìn , muốn lại thôi.

      Giang Tái Sơ biết lo lắng cái gì, chỉ lắc lắc đầu : “Nàng mặc dù tự do phóng khoáng, cũng là nương hiểu lý , giận cá chém thớt lên người ta.”

      “Điện hạ, ta còn có chút lo lắng.” Cảnh Vân , “Hôn của huynh và Quận chúa… lại nên làm thế nào cho phải?”

      Khoé môi Giang Tái Sơ rộ lên ý cười lạnh, chỉ là ý cười vẫn chưa thấm vào đến đáy mắt, bình tĩnh đến mức tàn khốc: “Cảnh Vân, Hoàng đế nếu thảm bại, Thế tử nếu chết trận… Ta thể tốn nhiều thời gian, mời người trong cung đến từ từ . Nhưng Thế tử chết, thể đem Quận chúa chỉ hôn cho ta.”

      “Thứ nhất, quan hệ thông gia là để trấn an lòng dân đất Thục; Thứ hai, biết mâu thuẫn hai bên ngày càng sâu, nhưng giữ ta ở nơi gian khổ này, thấy vui mừng.”

      Cảnh Vân bỗng nhiên hiểu ra.

      phất tay, ý bảo Cảnh Vân ra ngoài nghỉ ngơi, còn mình chắp tay đứng dưới cửa sổ.

      Tuyết rơi như lông ngỗng, hương bạch mai nhàn nhạt vấn vương chóp mũi, Giang Tái Sơ nhắm mắt, bình tĩnh kia hoàn toàn tan biến, khẽ với mình: “Trong lòng ta, ta thà rằng muốn hôn mình vì chuyện này mà thành. Duy Tang, thấy nàng khổ sở, ta phải làm sao bây giờ?”
      tart_trung, Hale205Chris thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31


      Hôm sau, Giang Tái Sơ đợi cho đến qua giờ tý mới lẳng lặng lẻn vào phủ Thục Hầu.

      Duy Tang tắt nến trong phòng, nhàng xốc rèm lên, nàng ngủ ngon lành.

      Giang Tái Sơ nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng khẽ: “Muốn giả vờ tới khi nào?”

      Duy Tang cười khanh khách, mở to mắt, “Hôm nay sao muộn như vậy mới đến? Ta chờ đến mệt luôn.”

      Hôm nay đại phu đến xem qua mắt của a tẩu, là tốt hơn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng hạ xuống. Nàng muốn với Giang Tái Sơ, lại kéo áo ngủ của nàng, cúi người xuống, sờ sờ tóc nàng: “Theo ta nơi.”

      “Bây giờ?” Duy Tang có chút ngạc nhiên.

      “Ừ.” đưa tay cởi áo lông cừu người xuống, phủ lên người Duy Tang, “Bên ngoài tuyết còn rơi.”

      “Nhưng làm sao ra ngoài?” Duy Tang trong lòng tuy rằng nguyện ý, nhưng cũng do dự chút, “Để ta thay quần áo trước ?”

      cần.” đưa tay đội mũ trùm đầu lên cho nàng, viền mũ có lớp vải lông nhung làm tăng thêm vẻ đáng gương mặt nàng. nhịn được cười cười, “Ta cõng nàng.”

      Duy Tang chỉ mặc áo lụa mỏng bên trong, thêm áo khoác dài, ngoan ngoãn mặc cõng lên. Mũi chân Giang Tái Sơ điểm , liền nhảy ra phòng trong, tay đóng cửa sổ lại, cúi đầu khẽ: “Ôm chặt cổ ta.”

      Duy Tang đặt đầu mình tựa vào vai , hai tay ôm lấy trước người . Tuyết rơi lạnh giá thỉnh thoảng thổi tới mặt, nàng chỉ có thể nghiêng đầu, hoàn toàn chôn mặt sau cổ , cách mũ trùm đầu có thể nghe tiếng gió thổi gào thét bên tai, thân mình cũng nhấp nhô, nhưng nằm lưng người kia, hơi thở đều đặn, bả vai ấm áp khiến người khác an tâm.

      “Chúng ta đâu vậy?” Duy Tang cắn tai hỏi.

      Thân hình Giang Tái Sơ ngưng trệ lát, lập tức nhảy lên cái, hạ giọng : “Đừng làm rộn.”

      Duy Tang giật mình, bất mãn : “Ta làm rộn chàng khi nào?” Nghĩ cái, nàng quyết định cọ qua cọ lại, nhàng cắn tai cái nữa, “Như vậy sao?” Hai tay lại an phận bấm vào hông .

      Phủ đệ Chuyển vận sứ cách phủ Thục Hầu xa, Giang Tái Sơ nhảy mấy cái cũng đến cửa. Chỉ là phía sau quấy rối ngừng, thể dừng bước, trầm giọng : “Xuống .”

      “A?” Duy Tang vừa muốn nhảy xuống, mới phát lúc ra có mang giày.

      Thân mình bỗng nhiên bẫng, cũng biết ôm thế nào, Duy Tang ở trước người , hai chân… giẫm giày .

      Nàng sợ đứng vững, cũng chỉ có thể ôm chặt thắt lưng , bởi vì có chút lạnh, ngón chân xinh xắn gập lại, lại giẫm giày đen, càng lộ màu trắng noãn.

      Giang Tái Sơ nâng hông nàng lên, ôm nàng lại gần mình hơn tí, từ cao nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm lướt qua chút thần sắc phức tạp.

      Duy Tang cười cái, vội vàng né tránh , “Ta làm khó chàng nữa! náo loạn nữa!”

      lại vươn tay, nặng chế trụ gáy nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen trắng ràng của nàng, môi mỏng khẽ cong lên, cuối cùng lại ôm chặt nàng vào trong ngực: “Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng.”

      Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc. Qua bờ vai của , Duy Tang chỉ cảm thấy lông mi dính lại mảnh, lại thở ra khí, mắt bị ngứa chút. Nàng kiễng mũi chân, cười hỏi: “Chàng sao rồi? Nhớ nhà sao?”

      rốt cuộc buông nàng ra, trán đặt đối diện nàng, nhàng tiến lại gần, “Sau khi phụ hoàng và mẫu phi của ta , ta sớm còn gia đình…” dừng chút, lại , “Nàng ở đâu, ta liền ở nơi đó.”

      “Ồ? Ninh Vương, chàng muốn ở rể sao?” Duy Tang hôn cái lên mặt , mím môi cười.

      hít hơi sâu, ôm ngang nàng lên, nhàng nhảy vào bên trong tường rào, lập tức vào phòng ngủ của mình.

      Trong phòng đốt lò sưởi cực ấm áp, lại bày tấm thảm nhung dày, Duy Tang chân trần cũng cảm thấy lạnh. Nàng thuận tay cởi bỏ áo khoác đặt sang bên, nhưng biết nhớ tới cái gì mà hai má ửng đỏ: “Đêm khuya thế này sao chàng lại mang ta tới đây?”

      Giang Tái Sơ hơi nhíu mày, chỉ tiến lên phía trước, dịu dàng thay nàng vén mấy sợi tóc loạn, “Duy Tang, ta từng đồng ý với nàng, bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần nàng hỏi ta, ta giấu giếm nàng.”

      Nàng tò mò nhìn , nhàng : “Ta nhớ rồi.”

      Khóe môi Giang Tái Sơ rộ lên tia cười khổ. dừng hồi lâu, giọng dần trở nên nặng nề, “Triều đình báo tin đến đây… Huynh trưởng nàng, rất nhanh có thể trở về.”

      Ánh mắt Duy Tang sáng ngời, “Có ?” Hai mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong lòng lại cân nhắc, từ đại ca thương mình nhất… Nếu xin với phụ thân mấy câu…

      Giang Tái Sơ hơi nhắm mắt, rốt cuộc vẫn gằn từng chữ: “… Hoàng đế hạ chỉ, quan tài đưa về cố thổ, hậu táng Thế tử.”

      Duy Tang trừng mắt nhìn , bật thốt lên: “Cái gì?”

      “Thế tử chết trận ở quan ngoại.” cắn răng lặp lại lần.

      Thân hình Duy Tang hơi lảo đảo. Nàng cẩn thận xem xét nét mặt của Giang Tái Sơ, cố gắng cười cái: “Giang Tái Sơ, trò đùa này buồn cười tí nào. Chàng mà… còn như vậy, ta tức giận đấy.”

      mím môi, nhìn nàng chăm chú, nhưng mở miệng tiếng “Xin lỗi”.

      “Chàng gạt ta đúng ?” Duy Tang hoảng hốt, đến trước mặt , dùng sức ngẩng đầu lên, “Đại ca… sao huynh ấy lại chết?”

      thấy sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, ánh mắt dịu dàng mà thương tiếc, nhưng có cách nào cho nàng câu “Ta lừa nàng”, chỉ trầm mặc ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của nàng.
      Duy Tang ngơ ngác mặc cho ôm. Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

      Đại ca tính tình thận trọng hiền hậu, từ cho tới bây giờ đều là nàng gặp rắc rối gây chuyện, cuối cùng vẫn là bị phạt. Nghiêm trọng nhất là lần kia, nàng lén chạy vào thư phòng của phụ thân, làm vỡ cái nghiên mực Đoan Khê (1) thành bốn mảnh. Nàng ngây ngốc đứng đó, lúc đại ca vào dẫn nàng rửa tay, chờ phụ thân hồi phủ mới thong dong với ông: “Phụ thân, hôm nay con đến thư phòng người tìm quyển sách, làm vỡ cái nghiên mực mới.”

      (1) nghiên mực Đoan Khê: loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

      Phụ thân quả nhiên giận dữ, phải vì cái nghiên mực kia vô cùng quý giá, chỉ là do Hoàng đế ngự ban cho.

      Lập tức Thế tử bị cấm chừng, phạt chép kinh, ước chừng là hơn tháng.

      Duy Tang ở bên cạnh cúi đầu, câu cũng dám , mỗi ngày đến chập tối đều thăm huynh trưởng.

      Hàn Duy Tị hơn nàng sáu tuổi, khi đó thiếu niên sáng sủa thanh tú, ngồi ở trước bàn đọc sách chép kinh đến đói bụng. nhìn vị muội muội áy náy, cũng chỉ cười : “Ca ca thay muội muội chịu phạt, vốn là việc nên làm. Duy Tang, chính muội cũng đừng lỡ miệng ra.”

      Nàng cứ như vậy mà lớn lên, ngoài sáng có phụ thân che chở, trong tối huynh trưởng lại càng thương nàng.

      Nhưng bây giờ… Giang Tái Sơ , đại ca… về được.

      Thân thể từ cứng đờ đến run rẩy, cuối cùng cũng tiêu hóa tin tức này cách khó khăn, Duy Tang vô thức cắn vào phần vải ở bả vai , khóc nghẹn ngào.

      quen nàng ước chừng được hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ thấy nàng khóc. Mà lúc này đây, tiếng khóc nghe hề tê tâm liệt phế nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén, từng nhát chém vào trong lòng .

      làm được gì cả, chỉ có thể dùng sức ôm nàng, giống như ôm đứa trẻ bị bỏ rơi.

      Có lẽ là nàng khóc đến mệt mỏi, nhàng ôm nàng đặt ở tháp (2), còn mình quỳ gối xuống trước mặt nàng, đưa ngón tay ra, thay nàng lau những giọt lệ khóe mắt.

      (2) tháp: giường , hẹp và dài

      Dưới ánh nến, ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn gương mặt của , động tác của , bỗng nhiên theo bản năng né tránh, “Ngươi… ngươi là đệ đệ của người kia. Là hại chết đại ca…”

      Tay Giang Tái Sơ ngừng giữa trung, vẫn chưa gì. Lúc cúi đầu, mấy sợi tóc rũ xuống dưới, che khuất ánh mắt ảm đạm của lúc này.

      Trong phòng im lặng, chỉ có thể nghe thấy thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ, sột soạt vang lên. Cũng biết qua bao lâu, đôi mắt Duy Tang cuối cùng còn trống rỗng, dường như nhớ tới cái gì, “Oa” tiếng gào khóc lên: “Thực xin lỗi, Giang Tái Sơ, thực xin lỗi… ta nên giận chó đánh mèo ở người chàng… Nhưng mà đại ca của ta, đại ca của ta về được! Trong lòng ta… trong lòng rất khó chịu… A tẩu nên làm cái gì bây giờ…”

      nắm bàn tay lạnh buốt của nàng, chỉ dịu dàng : “Ta biết nàng khổ sở trong lòng, khóc lên dễ chịu hơn chút.”

      Duy Tang khóc đứt quãng hồi lâu, lại năng lộn xộn chuyện đại ca với . đặt nàng đầu gối mình, trầm mặc mà nghe, mãi cho đến khi nàng khóc mệt rồi, dựa vào ngực mà từ từ ngủ.

      Lúc tỉnh lại, trời cũng mau sáng.

      Duy Tang ngồi dậy, Giang Tái Sơ vẫn ở bên cạnh mình, duy trì tư thế ôm nàng, dường như sợ nàng kinh hãi mà giọng vô cùng nhu hòa: “Ta đưa nàng trở về.”

      Nàng đột nhiên nhớ tới huynh trưởng, nỗi đau đớn tuyệt vọng từ đáy lòng lại trỗi dậy, nhưng nàng lại hít sâu hơi, đè nén nỗi buồn kia xuống, chỉ : “Được.”

      lát sau, nàng còn : “Chàng chờ chút, ta… Sau khi ta trở về, thể khóc.”

      Trong nhà a tẩu còn bệnh nghiêm trọng về mắt, A Trang lại như vậy, phụ thân biết tin này, chỉ sợ cũng chịu nổi.

      Nàng lấy hai tay che mắt, cúi đầu dựa vào tháp lúc, cố gắng ổn định cảm xúc.

      Giang Tái Sơ lẳng lặng ôm nàng vào trong ngực, hôn lên thái dương của nàng cái, “ nương tốt.”

      Nàng mở to mắt, Giang Tái Sơ còn mặc y phục áo tơ trắng hàng ngày, thay bằng áo mãng bào tím đậm, trước ngực còn có hoa văn móng vuốt kim long rực rỡ, khiến cả người trông rắn rỏi và đầy uy phong.

      “Chàng…” Nàng giật mình.

      “Ta đưa nàng trở về, lại gặp Thục Hầu.”

      dùng chức quan mà gọi phụ thân nàng, ý là lấy thân phận Chuyển vận sứ Cẩm Châu mà gặp mặt Thục Hầu, hơn phân nửa nội dung thảo luận cũng chỉ là ý chỉ của Hoàng đế, có gì khác ngoài truy phong và hậu táng.

      A, nghĩ đến phụ thân lại còn phải quỳ xuống tạ ơn, Duy Tang chỉ cảm thấy thể kiềm chế oán hận phẫn uất trong lòng.

      Ánh mắt của nàng quá mức thẳng thắn, Giang Tái Sơ phải nhìn ra, nhưng chỉ cúi người xuống : “Trời sắp sáng rồi, chúng ta thôi.”

      vò nát quan phục của chàng mất.” Duy Tang đứng bất động, ngữ khí sống nguội.

      Bóng lưng cứng đờ. chậm rãi xoay người` nhìn nàng, tha thiết mà ôn nhu : “Hàn Duy Tang, chẳng lẽ nàng biết trong lòng ta, nàng so với bộ quan phục này, so với danh hiệu Ninh Vương đều quan trọng hơn nhiều sao?”

      Nét mặt nàng khẽ chấn động, trong mắt ướt sũng.

      sải từng bước, thân ảnh thon dài phủ lấy người, thấp giọng : “Xin lỗi, ta còn phải mặc nó… Giống như nàng là Gia Hủy Quận chúa. Chúng ta đều như thế, thân phận có rất nhiều bất đắc dĩ, từ khi sinh ra vậy.” Dừng chút, lại , “Nhưng trong lòng ta, nàng chính là Duy Tang, là nương ta thích.”

      Ánh mắt của nàng trở nên hòa nhã mà bi thương, bình tĩnh nhìn . Nàng khẽ: “Nếu chàng phải là Ninh Vương, ta cũng phải là Quận chúa, vậy tốt rồi…”
      tart_trung, Hale205Chris thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32

      Giang Tái Sơ đưa nàng vào phòng ngủ rồi lại ra ngoài.

      Sắc trời dần sáng, tuyết ngừng rơi. Duy Tang nằm mình giường lúc, quả nhiên, bao lâu sau nhũ mẫu cũng vào, thấy nàng nằm thẳng giường, mắt đỏ hoe, bộ dáng hoảng sợ, bà liền cẩn thận hỏi: “Quận chúa, tối hôm qua lại gặp ác mộng sao?”

      Duy Tang lắc đầu, giọng còn có chút khàn khàn: “Phụ thân đâu rồi?”

      “Sáng sớm Ninh Vương điện hạ tới rồi.” Nhũ mẫu có chút khó hiểu, “Lúc ta tới đây, chỉ gặp thị vệ dẫn điện hạ tìm Hầu gia.”

      Duy Tang thay đổi xiêm y, nhất thời có chút do dự, biết là nên thư phòng của phụ thân hay là thăm a tẩu. Lúc đó nàng lại nhìn thấy nhũ mẫu đứng ở bên. Trước kia bà lúc nào cũng nghiêm túc đoan trang, hôm nay biết sao lại thế này, thoạt nhìn hết sức mệt mỏi, thậm chí quên lời dặn dò khi nàng dùng bữa: “Ăn chậm chút, phải có dáng vẻ của Quận chúa”.

      “Nhũ mẫu, người sao rồi?” Ngay cả Duy Tang cũng nhìn ra nhũ mẫu có phần khác thường.

      Bà chỉ cười tiếng, có chút ngượng ngùng: “Nghe đội quân bị bắt xuất chinh đánh giặc nửa năm trước trở lại. Hôm qua ta về nhà chuyến, các hàng xóm láng giềng đều ngóng trông. Nghĩ con ta cũng có thể trở về, ta liền cảm thấy thời gian qua nhanh.”

      Tay Duy Tang khẽ run, nhũ mẫu vừa thành thân lâu trượng phu chết, chỉ để lại đứa con trai, làm Bách phu trưởng trong quân đội, bị triều đình trưng dụng trong ba vạn quân kia… Trước khi xuất chinh nghe thành thân, nương là láng giềng thanh mai trúc mã, nhưng kiên trì phải về rồi mới cưới nương kia.

      Nhưng mà ba vạn người này… cuối cùng có bao nhiêu người trở về?

      Nàng lật đật cúi đầu, uống hớp nước lớn, cố gắng nén nước mắt.

      Nha hoàn vừa mới dọn chén đũa và bữa ăn sáng có người gõ cửa ở ngoài hỏi: “Quận chúa có đó ?”

      Trống ngực Duy Tang đập loạn, nàng vô thức đứng dậy.

      “Hầu gia mời người chuyến.”

      Duy Tang đứng ở cửa thư phòng, bên trong có động tĩnh gì, gần như khiến nàng nghi ngờ bên trong có ai. Nàng cẩn thận đẩy cửa ra, vừa mới nhìn thấy phụ thân tay vịn góc bàn, thân mình từ từ ngã xuống.

      Trong đầu nàng “ầm” tiếng, nàng liều lĩnh vọt vào, dùng sức đẩy Giang Tái Sơ định đỡ phụ thân, từ từ đỡ phụ thân ngồi dậy.

      Tay Giang Tái Sơ lơ lửng giữa trung, bởi vì bị nàng đẩy ra, chỉ có thể lui về phía sau hai bước.

      Lúc đưa nàng trở về, nàng còn ngoan ngoãn rúc vào sau lưng mình; Nhưng tại, nàng giống như thay đổi thành người khác, con ngươi đen trắng ràng mơ hồ đỏ ngầu, mất lý trí bình thường mà nhìn , giọng gào lên: “Ngươi gì với phụ thân ta?”

      chậm rãi bỏ tay xuống, ánh mắt từ ảm đạm trở nên bình tĩnh, rồi nhìn sang sắc mặt của Hàn Ủng, đạm nhạt: “Hầu gia, xin nén bi thương. Nhưng mà ý chỉ của bệ hạ… chỉ sợ chưa trở về cũng có thể là đường sống.”

      Tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm.

      Sau khi Hoàng đế thân chinh trở về, lần đầu triệu kiến quần thần ở Nghi Phượng Điện.

      Hoàng đế ngồi long ỷ, sắc mặt có chút mệt mỏi. Tất nhiên ai dám nhắc tới cuộc chiến thê thảm vừa rồi. Năm mới bắt đầu, vì để cho người thống trị đất nước này được thoải mái, đại thần đều lựa lời may mắn, nhàng nhất mà . Hoàng đế nghe các đại thần tấu xong, khẽ phất tay tuyên bố tan triều.

      Trong nội điện có nội thị hầu hạ thay quần áo, lúc từ từ ra, Chu Cảnh Hoa sớm chờ ở bên ngoài.

      Chu Cảnh Hoa là cháu của Chu thái hậu, cũng là biểu huynh của Hoàng đế, Hoàng đế và cũng khách khí, hỏi sơ sơ chuyện dân sinh Thục địa rồi liền trầm ngâm hỏi: “Ninh Vương có tin tức gì ?”

      Chỉ cần còn Hoàng đế ngày nào, đệ đệ ruột của bị xa lánh nghi kỵ ngày đó, Chu Cảnh Hoa biết điểm này, đương nhiên cũng hiểu được thế nào mới tốt cho Hoàng đế, vội vàng đáp: “Ninh Vương nhậm chức Chuyển vận sứ ở đất Thục, mọi thứ đều tốt, chỉ là sau khi thuế khóa đất Thục tăng nặng, dân chúng đất Thục phản ứng quá mạnh, Ninh Vương tự ý đổi bốn lấy thành năm lấy .”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt.

      Trong chốc lát, Chu Cảnh Hoa thận trọng : “Thục Hầu bên kia, bệ hạ nên trợ cấp thế nào?”

      phải cho hậu táng, cũng truy phong sao?” Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, “Chết chết rồi, còn có thể như thế nào?”

      Chu Cảnh Hoa nhìn nét mặt của Hoàng đế, lúc này mới nuốt lời trong miệng xuống, liên tục gật đầu: “.”

      Lời còn chưa dứt, nội thị tiến vào truyền tin, “Bệ hạ, Nguyên đại nhân đến.”

      “Để cho vào .” Hoàng đế hơi vuốt cằm.

      Nguyên Hạo Hành quan bào nghiêm chỉnh, cả người lộ vẻ phong thần tuấn lãng cực kỳ. chậm rãi bước vào, hành lễ với Hoàng đế rồi mới liếc nhìn Chu Cảnh Hoa cái, hơi khom người: “Chu đại nhân.”

      Cho dù cấp bậc Nguyên Hạo Hành cao, Chu Cảnh Hoa cũng dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ lại.

      “Chuyện trợ cấp sau trận chiến, Hạo Hành ngươi còn có đề nghị gì ?” Hoàng đế hỏi từ từ.

      Hoàng đế bởi vì thích việc lớn hám công to mà ăn quả đắng này, trong lòng Nguyên Hạo Hành biết , nhưng chỉ lặng lẽ : “Bệ hạ cũng biết, năm trước quốc khố thu vào, hai ba phần mười là đến từ Xuyên Thục?”

      Hoàng đế có chút kỳ quái, lúc này đột nhiên đề cập tới chuyện này, vội lên tiếng: “Nạn úng ở Giang Nam, Quan Trung lại hạn hán, trẫm biết.”

      “Nhưng mà Xuyên Thục cũng gặp đại hạn, triều đình vẫn chưa cứu tế, ngược lại tăng thêm thuế má, thậm chí phái Ninh Vương làm Chuyển vận sứ, có thể thấy được…” Nguyên Hạo Hành dừng chút, lãnh đạm câu, “Bóc lột nặng.”

      Hoàng đế mím môi, lâu sau mới bỗng nhiên cười tiếng: “Trẫm hiểu được ý tứ của ngươi. Chẳng qua là đất Xuyên Thục, người dân man di, nhiều gánh nặng chút cũng là việc nên làm.”

      “Dân chúng ở đó bản tính ôn hòa, cũng sao cả. Chỉ là lúc này đây hao tổn ba vạn thanh tráng niên nam tử, ngay cả Thục Hầu Thế tử cũng chết, thuế suất vẫn như cũ sửa… Bệ hạ, dựa vào mình Ninh Vương, chỉ sợ có chuyện.”

      Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ chút, khẽ cúi đầu, vặn miếng ngọc bích ngón tay, nhạt: “ tại phải có việc gì sao?”
      Con ngươi màu trà của Nguyên Hạo Hành liếc xéo Hoàng thượng hồi lâu, lúc này trong suy nghĩ của chỉ có chuyện. Hoàng đế ước gì Xuyên Thục xảy ra chuyện, tốt nhất mượn tay loạn dân giải quyết Ninh Vương… Dầu gì cũng có thể cho Ninh Vương thêm cái tội trạng quản giáo tận lực. A… Quả là, ánh mắt thiển cận.

      từ quen biết Hoàng đế và Ninh Vương, cũng hiểu khúc mắt của Hoàng đế, nhưng chỉ có thể , chuyện ai ngồi ngôi vị Hoàng đế này, lập dòng chính chứ lập người hiền đức, đúng là do trời định. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, Nguyên Hạo Hành cũng thể ra mặt, chỉ khiêm tốn cúi đầu, chậm rãi : “Xuyên Thục rối loạn, năm nay quốc khố chống đỡ bất quá chỉ ba tháng.”

      Hoàng đế nhìn chằm chằm người thanh niên này, ra vẻ kinh hãi.

      Ninh Vương tất nhiên phải đối phó. Nhưng quốc khố tiền bạc là gốc rễ của quốc gia.

      Nếu phải nhắc tới, chỉ sợ chính mình còn nghĩ đến.

      Hoàng đế mặc dù sợ đất Thục mọi rợ, nhưng mà chống đỡ được trận này rồi hãy .

      “Vậy ngươi xem, lúc này phải như thế nào mới ổn định được bên kia?” Hoàng đế do dự.

      Nguyên Hạo Hành nhếch môi, giọng ra hai chữ: “Liên hôn.”

      Mắt phượng Hoàng đế khẽ cong lên: “Liên hôn thế nào? Chẳng lẽ muốn kim chi ngọc diệp Đại Tấn ta gả qua đó?”

      “Thục Hầu có nữ nhi, Gia Hủy Quận chúa đến tuổi lập gia thất.” Nguyên Hạo Hành chậm rãi , “Bệ hạ xem, trong con cháu dòng họ, ai có thể lấy vị Quận chúa này, từ đó ở lại đất Thục lâu dài?”

      Ý cười khóe môi Hoàng đế càng đậm, “Ninh Vương cũng đến tuổi thành thân.”

      “Cũng là lương xứng, chỉ là Ninh Vương phải ở đó mấy năm.” Nguyên Hạo Hành gật đầu phải.

      “Đệ đệ này của ta còn ngại trong kinh vô vị đâu chứ.” Hoàng đế cười , “Như thế cũng giải quyết xong mối lo.”

      Nguyên Hạo Hành chắp tay, khẽ khen tiếng: “Bệ hạ minh.”

      Cỗ kiệu loạng choạng hồi phủ, Nguyên Hạo Hành nhíu mày, lại bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước… Muội muội xưa nay nhã nhặn xinh đẹp chưa bao giờ thất kinh như vậy, khóc đến hai mắt sưng đỏ: “Đại ca, Tiên hoàng ràng chỉ hôn ta cho Ninh Vương, nay chàng còn chinh chiến ở bên ngoài, nếu ta vào cung, về sau phải sống thế nào?”

      Trước có thiên hạ, còn có gia đình, là Nguyên gia tổ huấn.

      Người long ỷ kia, cho dù phải là vị Hoàng đế khiến cho Nguyên Hạo Hành hài lòng, nhưng thiên hạ nắm trong tay vô cùng vững chắc, bản thân đem hết toàn lực phụ tá .

      Biết người muội tử thích trong lòng là Ninh Vương, cũng biết Hoàng đế đem nàng tiến cung, bất quá là để chứng minh mạnh hơn vị đệ đệ này gấp trăm lần, nhưng mà Nguyên gia vẫn như Hoàng đế mong đợi, trước tiên thoái hôn, đưa muội muội vào cung.

      May mà Ninh Vương lại lãnh đạm, cũng gì, sau khi đại thắng Hung Nô khải hoàn trở về, thậm chí còn dâng quà mừng lên cho Hoàng đế… con hãn huyết bảo mã đến từ Đại Uyên. Chỉ là trong kinh đồn đại, cười nhạo Ninh Vương ăn ngậm bồ hòn nhiều vô số kể, cho dù chiến công rực rỡ nhưng lại bị những lời ong tiếng ve này đưa lên đầu ngọn gió. Sau Ninh Vương lại rất nhanh tiếp nhận chức vụ Chuyển vận sứ của Xuyên Thục, chỉ sợ có liên quan đến việc muốn tránh né những lời đồn này.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng người thanh niên trước giờ vẫn ung dung thản nhiên lộ ra tia cười lạnh.

      Nhân sinh đời, ai mà có chút chuyện như ý đâu, huống chi bọn họ trời sinh được thừa nhận là kỳ vọng của quốc gia , nếu cứ chấp nhất tình cảm, vì nữ tử chết sống lại, phải buồn cười lắm sao?

      lúc trầm tư, cỗ kiệu đột nhiên lắc lư cái, dường như ngừng lại.

      Nguyên Hạo Hành muốn xốc màn kiệu lên, chợt nghe bên ngoài kiệu có người lớn tiếng : “Nguyên đại nhân, trong cung truyền tin đến, Nghiên phi nương nương vừa mới sinh hạ long tử.”

      Hoàng đế vẫn chưa lập hậu, nay đứa con Nghiên phi sinh hạ chính là trưởng tử.

      Đối với Đại Tấn mà , đây đại khái là năm mới tiêu điều, chỉ có tin tức tốt này chăng?

      Nguyên Hạo Hành chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi cong lên, hờ hững : “Biết rồi.”

      Tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm, Hoàng đế thân chinh Hung Nô đại bại mà về, hai mươi vạn binh sĩ cuối cùng về đến quan nội, chỉ còn lại vạn người vắng mặt. Đại tướng trong triều, Thế tử Xuyên Thục Hàn Duy Tị đều chết trận, lúc Hoàng đế về đến cửa khẩu điều động ba vạn binh lính Xuyên Thục làm công tác hậu cần, lúc rút quân về lại ngoài ý muốn trở thành quân yểm trợ chủ lực, mặc dù bởi vì thống soái phán đoán sai lầm mà trúng bẫy của địch nhưng lại liều chết chiến đấu khuất phục. Cuối cùng Hoàng đế an toàn vượt qua cửa khẩu, ba vạn người lại chết trận nơi đất khách cùng với Thế tử.

      Lúc này bên trong thành Cẩm Châu, tuy là tháng giêng tân niên nhưng bầu khí vô cùng ảm đạm, hoàng hôn vừa buông xuống.

      A Trang tựa hồ còn hiểu “Cha rồi” là có ý gì, chỉ ngoan ngoãn thay đồ tang, quỳ gối chịu tang trước linh cữu. Có lẽ là vì quỳ lâu, cái đầu nghiêng nghiêng vẹo vẹo ngủ gà ngủ gật. Duy Tang nhìn mà đau lòng, liền ôm nó lên, phân phó tỳ nữ đưa trở về phòng ngủ.

      Chiều hôm đó, huynh trưởng trong nhà chết, phụ thân và a tẩu đều ngã bệnh, chuyện mai táng của quý phủ quản gia phần lớn đều tìm đến Duy Tang bàn bạc, nàng lúc này mới cảm nhận được thế nào là lo liệu quản lý gia đình mà huynh trưởng và a tẩu trả giá bao nhiêu tâm huyết, đến việc trong coi quân chính đất Thục của phụ thân và huynh trưởng. Nghĩ đến huynh trưởng, Duy Tang lại đau xót trong lòng. Trong lúc nàng ngẩn ngơ, Phòng sứ thành Cẩm Châu Tiêu Nhượng tướng quân sải bước tới.

      “Tướng quân tới tìm phụ thân ta sao?” Duy Tang vội vàng đứng dậy.

      “Mới từ chỗ Hầu gia ra.”

      “Tiêu tướng quân, sắc mặt ngươi được tốt.” Duy Tang nhìn vị tướng quân trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng này, , “Phụ thân bị bệnh mấy ngày nay, rất nhiều chuyện phải phiền đến tướng quân, xin giữ gìn thân thể.”

      “Trợ cấp triều đình hứa hẹn phần cũng cấp, biết bị cắt xén thế nào.” Tiêu Nhượng cắn răng, đè thấp giọng , “Hầu gia nghe xong, cũng chỉ dùng khố bạc trong phủ lấp trước… Nhưng phủ khố giờ của đất Thục làm gì còn tiền?”

      “Triều đình là khinh người quá đáng!”

      “Ninh Vương hôm nay còn đến phúng viếng, Quận chúa vẫn là về phòng nghỉ trước , hồi lại ra đây với Hầu gia.”

      “Ninh Vương?” Duy Tang giật mình, nàng mấy ngày rồi gặp Giang Tái Sơ.

      “Thay mặt Hoàng đế đến.” Khoé môi Tiêu Nhượng hơi nhếch lên, lạnh nhạt , “Chỉ sợ lập tức tới ngay.”
      tart_trung, Hale205Chris thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 33

      Hàn Ủng đổi quan phục, nghênh đón xa giá của Ninh Vương ở cửa.

      Tuỳ tùng của Giang Tái Sơ nhiều lắm, cưỡi ngựa đơn giản, chỉ dẫn theo Cảnh Vân tới đây.

      Dựa theo cấp độ quan lại, Thục Hầu còn phải hành lễ với , nhưng vội vàng đưa tay đỡ, “ cần đa lễ.” Dừng chút, lại , “Thân thể Hầu gia khá hơn chưa? Xin nén bi thương.”

      Hàn Ủng bởi vì trận này bệnh nặng mà gầy rất nhiều, đêm đó, tóc bạc hơn phân nửa. Lúc này ông khôi phục bình tĩnh: “Khá hơn rất nhiều .”

      Người hầu bên cạnh đưa lên cái hộp gấm, Giang Tái Sơ : “Đây là nguyên đan bổn vương mang về từ Tây Vực, Hầu gia bệnh nặng mới khỏi, cần bổ sung nguyên khí. Bên trong còn có nhánh tuyết liên, có minh mục, có thể cho Thế tử phi dùng chút.”

      Hàn Ủng cám ơn, lại sai người nhận lấy. Hai người tới linh đường, Giang Tái Sơ theo bản năng nhìn người nhà Hàn gia để tang bên cạnh, lại thấy bóng dáng của Duy Tang. Trong lòng hơi mất mát, lại nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: “Ninh Vương thúc thúc.”

      xoay người, A Trang được người dắt lại phía mình. Cậu bé mặc thân đồ tang màu trắng, lắc lư tới, bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy mà nét mặt trở nên vui vẻ mấy phần.

      Khóe môi lộ ra ý cười, ánh mắt chậm rãi dừng người A Trang, rồi chuyển sang nắm tay nó.

      Mấy ngày gặp, Duy Tang gầy rất nhiều, đường nét trở nên xơ xác, tóc đen da trắng, lại tiều tụy hơn vài phần. Nàng nặng kéo tay đứa cháu, khẽ nhắc nhở: “Hàn Đông Lan.”

      A Trang hành lễ xong, Giang Tái Sơ tiến lên hai bước ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, “Thế tôn cần đa lễ.” Dừng chút, tiếp, “Chăm sóc mẹ con tốt.”

      A Trang cái hiểu cái gật gật đầu.

      Duy Tang hành lễ xong, thần sắc phức tạp nhìn nàng, cuối cùng cũng đưa tay ra đỡ.

      Kính hương, chắp tay thi lễ… Ninh Vương cắm ba nén hương vào lư hương bàn, xoay người lại, dưới ánh mắt soi mói của mọi người mà bình tĩnh nhấc quan bào lên, quỳ xuống.

      Hàn Ủng sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Vương gia, hợp lễ, thể!”

      “Hầu gia, Thế tử tận trung vì nước, ta thay mặt dân chúng Tấn triều quỳ lạy cùng với ba vạn đệ tử Xuyên Thục là hợp tình hợp lý.” đẩy tay Hàn Ủng đỡ ra, trịnh trọng dập đầu ba cái rồi mới đứng lên.

      Hàn Ủng hề thêm cái gì nữa, dẫn nữ nhi và tôn tử dập đầu đáp lễ. Cuối cùng Duy Tang đỡ phụ thân dậy, giọng : “Phụ thân, chú ý thân thể.”

      Thục Hầu vỗ mu bàn tay nữ nhi, thản nhiên cười tiếng rồi quay sang với Ninh Vương: “Vương gia, có thể sang thư phòng ta chút ?”

      Giang Tái Sơ gật gật đầu, ánh mắt trằn trọc dừng người Duy Tang, lại chậm rãi nâng lên, mãi cho đến khi tầm mắt của nàng ngang với mình.

      Hai người ràng đều chưa cười, nhưng trong mắt loại cảm giác yên ổn, bình tĩnh chờ đợi.

      Khoé môi Duy Tang nhàng cong lên, nàng lặng lẽ dời tầm mắt, cúi đầu.

      “Vương gia?” Hàn Ủng giọng nhắc nhở câu.

      Ninh Vương lấy lại tinh thần, trong lòng khẽ thở dài, điềm tĩnh : “Hầu gia, mời.”

      Duy Tang biết Giang Tái Sơ muốn với phụ thân những gì, đoán chừng lại là chuyện triều đình trợ cấp, mấy ngày nay bởi vì phải quản lý vụ lớn bên trong phủ mà nàng thể nhàn hạ chút, huống hồ nay quý phủ lại phát sinh chuyện, mình sao có thể nào an tâm?

      Ngày ấy a tẩu nghe được tin này, chứng bệnh vốn khá hơn chút bỗng nhiên lại nghiêm trọng, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh bi ai quá độ, đại phu luôn mãi dặn dò nàng thể khóc, nàng vẫn nhịn được mà nằm ở giường lặng lẽ rơi lệ. Duy Tang còn nhớ lúc mình chạy đến thăm nàng, gối lụa tất cả đều loang lổ vết máu, a tẩu rốt cuộc nhìn thấy được nữa… Mà lúc đại phu lại đây bắt mạch, cũng chỉ lắc đầu kê cho mấy toa thuốc, bất quá cũng chỉ làm hết sức mình mà thôi.

      Mỗi khi đêm tới, nàng đều sức cùng lực kiệt mà ngủ, hẳn là nằm mơ cũng sợ hãi. Nhưng hôm nay thấy Giang Tái Sơ, trong lòng ngoại trừ huynh trưởng vừa qua đời ra còn lại đều mù mịt, nàng và … cuối cùng phải như thế nào?

      Nhũ mẫu vì phải về nhà lo tang cho con trai, còn có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng, nàng ngược lại cảm thấy có chút quen. Nha hoàn đặt bình nước nóng lên tấm chăn, nàng ở trong chăn co giật người, bỗng nghe thấy động tĩnh rất bên ngoài giường.
      Duy Tang giật mình, nằm ở trong chăn nhất thời dám động đậy, chỉ giọng hỏi: “Là chàng sao?”

      Giường khẽ lung lay, giọng trầm thấp, lại mang theo chút mệt mỏi: “Là ta.”

      Duy Tang ngồi dậy, cách màn che, thấp thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh của , nhưng nàng đột nhiên có dũng khí xốc lên nhìn cái, chỉ : “Chàng những gì với phụ than ta?”

      “Đều là chuyện triều đình.” đơn giản, dừng chút, “Mấy ngày nay vốn nên ở bên cạnh nàng…”

      Duy Tang ngắt lời : “Ta biết chàng bề bộn nhiều việc, sao.”

      Màn che bỗng nhiên bị xốc lên, thân ảnh thon dài của đứng bên giường, bóng đêm phủ lấy thân thể nàng, cúi người xuống ôm nàng, động tác dè dặt mà ôn nhu cần cũng hiểu.

      dường như nghe thấy những lời khách sáo kia, chỉ ôm nàng, nhàng bên tai nàng: “Hàn Duy Tang, chúng ta thành thân .”

      Thân thể nàng cứng đờ, hơi thở xẹt qua cổ , lâu sau nàng mới : “Giang Tái Sơ, chàng có nghĩ tới… Có lẽ, ta phải là lương xứng của chàng.”

      rầu rĩ nở nụ cười, lại chậm rãi : “Trừ nàng ra, ta nghĩ ra còn có ai có thể xứng đôi với ta.”

      “Chàng tốt nhất có thể lấy người gia thế hiển hách, vị tiểu thư có thể giúp được chàng, giống như Nguyên tiểu thư vậy…”

      Lời của nàng vẫn chưa xong, Giang Tái Sơ lại bỗng nhiên nghiêng mặt, dùng sức chặn môi nàng, ngậm hết hơi thở của nàng, gằn từng chữ: “Nha đầu ngốc, ta xuất thân là gia tộc hiển hách nhất thiên hạ, còn cần ai giúp đỡ?”

      Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Duy Tang mở to hai mắt nhìn , lông mi vểnh lên, tuy dài nhưng trông có vẻ kiêu ngạo. Nàng quen lâu như vậy, luôn cảm thấy người này khiêm tốn, chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để chuyện… Có lẽ là vì cho tới bây giờ đều vô cùng cẩn thận che giấu kiêu hãnh này.

      từ từ buông nàng ra, cúi đầu đặt trán nàng, khẽ: “Ta đêm nay tới đây là muốn với nàng… ta muốn lấy nàng. Gia thế, triều đình hoàn toàn liên quan. Ta muốn lấy nàng, chính là bởi vì Hàn Duy Tang nàng.”

      Duy Tang kinh ngạc nhìn , có chút hàm nghĩa những lời này của .

      lấy lòng bàn tay nhàng xoa hai má nàng, “ bao lâu nữa triều đình hẳn là tứ hôn nàng cho ta… Ta nghĩ, nàng phải chuẩn bị tâm lý.”

      “Tứ hôn?” Duy Tang sửng sốt, bật thốt lên hỏi, “Triều đình vì cái gì mà phải tứ hôn?”

      Giang Tái Sơ nhìn nàng thắm thiết, trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng thể kiên trì giải thích, “Trận chiến này Xuyên Thục thương vong quá lớn, hơn nữa huynh trưởng nàng lại chết trận… Triều đình vì muốn dịu quan hệ, chỉ có thể liên hôn hai bên. Đối tượng thích hợp nhất, chính là ta với nàng.”

      Ánh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, nàng nhìn đường nét mặt , ánh mắt sáng ngời mang theo thấp thỏm yên khó nén nhìn nàng… Biết nên nổi giận với , nhưng Duy Tang vẫn khó có thể kiềm chế, tức giận đến cả người phát run.

      “Hoàng đế ngu ngốc như vậy, làm chết nhiều người chúng ta như vậy, nay nghĩ ra biện pháp bồi thường chính là ‘ban ân’ cho đám dân đen chúng ta có thể liên hôn với gia tộc của ?!”

      Giang Tái Sơ gì, sắc mặt có chút căng thẳng, siết chặt tay nàng chịu buông ra.

      Duy Tang nhìn thẳng hồi lâu, cho đến khi phẫn nộ dần dần dịu bớt, thay vào đó là mệt mỏi trước giờ chưa có, nước mắt rơi từng giọt, tựa như hạt trân châu từ mặt rơi xuống.

      xin lỗi, ta muốn lấy nàng, vốn chỉ nghĩ chuyện đơn giản, lại nghĩ hôn lại trở nên phức tạp như vậy…”

      Nàng ngắt lời : “Cha ta đâu? Cha ta như thế nào?”

      “Hầu gia đáp ứng rồi.”

      có thể gả cho , cần lo lắng phụ thân ngăn cản, nhưng biết vì cái gì mà cảm giác vui sướng này dần dần phai nhạt, chỉ để lại tư vị khó mà nên lời.

      “Được, ta gả.” Nàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy cổ , áp mặt mình vào người , lặp lại lần, “Giang Tái Sơ, ta gả cho chàng.”
      tart_trung, Hale205Chris thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 34

      Tết Nguyên Tiêu vốn là ngày lễ Duy Tang thích nhất trong năm, mỗi năm trước đây, nàng đều được phụ thân cho phép, quang minh chính đại xem hội đèn lồng trong thành. Vài tháng trước, nàng từng miêu tả cảnh hội đèn lồng phồn hoa ở Cẩm Châu cho Giang Tái Sơ và Cảnh Vân, nhưng lúc đó, bản thân tuyệt đối nghĩ rằng cái ngày lễ này trở nên u ám như vậy.

      Vừa mới lo liệu xong tang của Hàn Duy Tị, Hoàng đế sắc phong Thế tôn Hàn Đông Lan đảm nhiệm chức Thục Hầu. Ngoài ra, triều đình có tin đồn, hoàng thất liên hôn với Xuyên Thục. Mặc dù thánh chỉ còn chưa tới, hôn của Gia Huỷ Quận chúa mười mươi. Nhưng trong Hầu phủ từ xuống dưới lại hề có vẻ vui mừng.

      Bên trong phủ, Thục Hầu và Thế tử phi đều bệnh nặng, bên ngoài triều đình thay đổi mức thuế, việc liên hôn lúc này càng chứng minh Hoàng đế vội vã xoa dịu quan hệ, phàm là người sáng suốt đều thấy việc này rất miễn cưỡng, có bao nhiêu thành ý.

      Trong phủ Chuyển vận sứ, Cảnh Vân đánh cờ với Ninh Vương, thua hơn mười con, sai lầm hai ba nước nữa toàn quân bị tiêu diệt. Ninh Vương phất tay áo, mất hết cả hứng: “ được.”

      “Điện hạ, tìm Quận chúa xem hội đèn lồng ?” Cảnh Vân nghĩ chút rồi đề nghị.

      “Nàng nào có tâm tư xem hội đèn lồng?” Giang Tái Sơ lắc lắc đầu, nhìn sắc trời đen như mực bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến sau này, kinh thành pháo hoa đầy trời, nếu có ngày như thế, có thể dẫn Duy Tang xem, chắc hẳn nàng thích.

      “Ta thấy ngài cả ngày đều đứng ngồi yên, là có chuyện gì sao?” Cảnh Vân cẩn thận hỏi.

      Giang Tái Sơ chỉ lắc lắc đầu, hôm nay thời tiết vô cùng lạnh, trong phòng mặc dù đốt lò sưởi nhưng vẫn khoác chiếc áo lông cáo, tóc dày cũng vấn lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, tựa như chờ đợi cái gì.

      Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếc bước chân, thị vệ cúi đầu : “Điện hạ, sứ giả tới rồi.”

      Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, áo lông cáo khoác vai trợt xuống đất cũng hề hay biết, chỉ : “Mau dẫn ta gặp.”

      Cảnh Vân có phần mù mịt cho nên theo, lại thấy nam tử trung niên trắng noãn râu ngồi bên phòng ngoài, thân cẩm bào xanh ngọc cao quý, bên hông treo khối bạch ngọc, chậm rãi uống trà.

      “Vương công công.” Giang Tái Sơ cười nghênh đón.

      Người nọ đứng dậy, khom người định quỳ xuống hành lễ, lại bị Giang Tái Sơ nâng dậy, cười : “Công công đường sá xa xôi mà đến, làm sao cần đa lễ?”

      Vương Hộ vốn là thái giám chủ tọa bên cạnh tiên đế đời trước, bởi vì cẩn thận, lại tuân thủ nghiêm ngặt an phận, được Hoàng đế hai triều tín nhiệm. Lần này mang theo thánh chỉ đến, Giang Tái Sơ dám chậm trễ.

      “Bổn tọa mang tin tốt đến cho Ninh Vương.” Vương công công cười , “Việc này nên chậm trễ, chúng ta phủ Thục Hầu ?”

      “Công công ăn trước vài món sao?” Giang Tái Sơ lại cười , “Đoạn đường này vất vả.”

      “Xong chính trước quan trọng hơn.” Vương công công cười, “Chuyện dùng trà uống rượu, để sau cũng muộn.”

      Ninh Vương ngẩn ra cười tiếng, cũng ép ở lại: “Như thế cũng tốt.”

      Phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa xong, lại phái người đến phủ Thục Hầu báo tin, Giang Tái Sơ dẫn Vương Hộ vào cửa. Lúc vào xe, Ninh Vương cười nhạt: “Công công cẩn thận.”

      Vương Hộ muốn người khác biết liền nhếch môi, hứng thú : “Ninh Vương yên tâm.”

      Giang Tái Sơ nhìn Vương Hộ lên xe rồi tự mình nhảy lên ngựa, Cảnh Vân giục ngựa tới bên cạnh , khẽ cười: “Chúc mừng điện hạ, ra là cả ngày nay ngài mong đợi chiếu thư tứ hôn.”

      Ninh Vương chỉ cười , vẫn chưa chuyện.

      Cảnh Vân chỉ cảm thấy buồn cười, Vương gia xưa nay kiên nhẫn mười phần, lúc ở đại mạc Tây Vực vì phục kích kẻ thù mà núp tám ngày tám đêm cũng thấy nôn nóng. Nay vì chuyện chung thân đại mà cả ngày đều chờ được, thế nào cũng phải dẫn khâm sai đến phủ Thục Hầu tuyên chỉ ngay trong đêm.

      … Chỉ là lúc này, Cảnh Vân cũng biết, chỉ vì đêm nóng vội này mà về sau, tất cả bọn họ phải trả giá như thế nào.

      Phủ Thục Hầu nhận được tin tức sớm phái người đứng đợi ở cửa.

      Ninh Vương dẫn khâm sai vào bên trong phủ, Thục Hầu Hàn Ủng bệnh nặng chưa lành và Thế tôn, Thế tử phi cùng với Gia Hủy Quận chúa đều ở sau đại đường. Vương Hộ cầm thánh chỉ màu vàng chưa mở trong tay, quan sát Duy Tang đứng thẳng bên.

      Duy Tang bị nhìn mà nổi cả da gà, nhưng cũng chỉ có thể khẽ mỉm cười, làm ra vẻ bình tĩnh.

      Vương Hộ liền gật đầu cười : “Quận chúa quả nhiên đoan trang thông minh.”

      “Công công quá khen rồi.” Duy Tang vén áo thi lễ, ánh mắt lướt qua Giang Tái Sơ ở phía sau . thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

      “Hầu gia, Thế tôn, Quận chúa, tiếp chỉ .” Vương Hộ hắng giọng cái, lại quay sang Ninh Vương, “Còn có Ninh Vương.”

      Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Vương Hộ mở thánh chỉ trong tay, thầm:

      “… Thiên địa sướng hoà, dương điều thuận, vạn vật thống dã. Nay có Hàn thị Duy Tang, ôn nhu hoà thuận, dáng vẻ đoan trang, thông minh hiền thục…”

      Giang Tái Sơ quỳ gối bên cạnh Duy Tang, hơi giương mắt, có thể nhìn thấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, tóc dài mềm mại. biết lúc này nàng cúi đầu, nét mặt tất nhiên là kiên nhẫn nghe những lời tứ hôn của Hoàng đế. Nhưng những lời vốn vô vị này cũng là miêu tả thê tử của … Điều này khiến cho cảm thấy tất cả mọi chờ đợi đều đáng giá .

      Vương Hộ đọc thầm đến cuối cùng, dừng chút, “… Dựa theo lễ nghi của Đại Tấn, sắc phong làm Hoàng Quý phi, chọn ngày đưa vào kinh thành, khâm thử.”

      Bầu khí trong đại đường trở nên kỳ lạ, ràng có người nhiều như vậy, nhưng mà… bọn họ đều như nghe hiểu, vẫn cứ quỳ như thế, ai đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn.

      khỏi nhấn mạnh, còn lần: “… Khâm thử!”

      Hàn Ủng run rẩy ngẩng đầu, “Vương đại nhân, là bệ hạ muốn kết hôn tiểu nữ?”

      “Chúc mừng Hầu gia, còn tiếp chỉ?” Vương Hộ vui vẻ ra mặt , “Đây chính là vinh quang rất lớn.” lại quay đầu liếc Gia Hủy Quận chúa cái, lại thấy nàng vẫn quỳ như trước, nhúc nhích, thân mình khẽ run.

      Hàn Ủng đứng lên, chậm rãi tiếp nhận thánh chỉ, dùng giọng cực thấp, “Tuân chỉ”.

      Vương Hộ lại quay sang Ninh Vương, cười : “Còn có ý chỉ cho Ninh Vương. Thánh Thượng phái Chuyển vận sứ khác đến thay Ninh Vương, Ninh Vương đến lúc đó hộ tống Quận chúa nhập kinh, đợi hôn lễ kết thúc, Ninh Vương trở về đất phong .”

      Ninh Vương sớm đứng thẳng, chỉ là mặt cứng đờ giống như tượng đá, sắc mặt cũng xanh mét, câu cũng .
      Vương Hộ cảm thấy hôm nay ai cũng đều cổ quái như vậy, nhưng cũng nghĩ nhiều, chỉ cười : “Chúc mừng Ninh Vương.”

      “Công công chúc mừng bổn vương, vì chuyện bệ hạ cho phép bổn vương trở lại đất phong?” lâu sau, Ninh Vương mở miệng, giọng nặng nề, gằn từng chữ.

      Vương Hộ sắc mặt cứng đờ, Ninh Vương vì sao lại đột nhiên tức giận, phụng dưỡng tiên đế hơn mười năm, tất nhiên biết tình cảnh khốn khó của Ninh Vương giờ. Hoàng đế đồng ý để quay lại đất phong, đối với cảnh ngộ xấu hổ của vị đệ đệ này mà , là ưu đãi thể tốt hơn, phải chúc mừng là cái gì?

      Giang Tái Sơ lại cúi đầu nhìn Duy Tang, thấy nàng thẳng người lên, chẳng qua là vẻ mặt ngẩn ngơ, cơn tức giận kia liền tiêu tán.

      Hối hận và phẫn nộ đều vô dụng, nay chỉ có thể tiếp chỉ, sau này nghĩ cách khác.

      Vương gia trẻ tuổi tiếp nhận thánh chỉ trong tay Vương Hộ, bình tĩnh : “ biết bệ hạ muốn chúng ta khi nào khởi hành?”

      Theo giọng của , Duy Tang từ từ tìm được khuôn mặt của , ánh mắt sắc nhọn mà kiên định, giống như sớm biết chuyện này… Nàng bỗng nhiên có chút hoài nghi, là … luôn luôn lừa mình sao?

      Tiếng chuyện bên cạnh như xa như gần, nàng chỉ biết mình được đỡ dậy, cuối cùng là Vương Hộ đứng trước mặt mình, tươi cười chói mắt: “Hầu gia, Quận chúa, xin nhanh chóng khởi hành.”

      Giang Tái Sơ dẫn ra khỏi Hầu phủ.

      Duy Tang cảm thấy mình vừa trải qua giấc mộng, ngơ ngác nhìn phụ thân, chỉ câu: “Phụ than, ta lấy cẩu Hoàng đế!”

      Hàn Ủng nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, lúc trước mặc dù muốn nữ nhi liên hôn với hoàng thất, nhưng nàng lòng thích Ninh Vương, như vậy, gả gả. Nhưng hôm nay, tình lại đột ngột biến thành cục diện như vậy. Xuyên Thục người chết đói khắp nơi, các bậc cha mẹ tóc bạc hoa râm vì Hoàng đế phát động chiến tranh vô nghĩa mà mất con cái, lại còn muốn giao nữ nhi cho kẻ nọ sao?

      Hàn Ủng chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, trước mắt tối sầm, liền ngã gục xuống.

      Ban đêm, tình hình của phụ thân ổn định sơ sơ, Duy Tang ngồi bên cạnh bàn trông chừng, lại nghe thấy có người nhàng gõ cửa.

      Thị nữ vội hỏi: “Ai?”

      “Tiêu Nhượng.”

      Duy Tang lập tức giật mình, tự mình ra mở cửa, “Tiêu tướng quân, sao bây giờ lại tới đây?”

      “Hầu gia có việc gì sao?” Tiêu Nhượng mệt mỏi nhìn vào bên trong cái, hạ giọng , “Ta vừa nghe chuyện tứ hôn, cố ý chạy về gấp.”

      Duy Tang cười khổ, biết nên cái gì.

      Đại phu mở hộp thuốc, lời cũng giống như khi bắt mạch cho a tẩu, chỉ làm hết sức mình mà thôi… Thấy trong phủ còn tâm phúc, nàng thậm chí còn sức lực lo lắng cho hôn .

      “Chuyện trong phủ giao cho ta, Quận chúa… vẫn nên chuẩn bị hôn .” Tiêu Nhượng mím môi, giọng khuyên nhủ.

      “Ta gả cho Hoàng đế.” Duy Tang bình tĩnh . Trong lòng của nàng sớm chuẩn bị, nếu phụ thân và a tẩu gặp bất trắc, dưới đều còn vướng bận, nàng ngại kháng chỉ, cũng tuyệt đối gả cho Hoàng đế.

      “Quận chúa, nàng phải gả cho Hoàng đế.” Tiêu Nhượng bất động, thân áo giáp màu bạc, đứng trong đêm tối, ánh sáng thoáng phản xạ lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

      “Ngươi điên rồi sao? Tên Hoàng đế kia…” Duy Tang lạnh lùng cười, “Ta thà chết.”

      “Nàng chết rồi, Thế tôn làm sao bây giờ?”

      Bỗng nhiên chậu nước lạnh dội tới, Duy Tang chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, đúng vậy, nàng chết rồi, phụ than và a tẩu cũng chết, A Trang làm sao bây giờ?

      “Nay Xuyên Thục dân đói khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có bạo động. khi loạn lạc, triều đình mặc dù đánh lại Hung Nô nhưng mà trấn áp nơi này cũng dễ như trở bàn tay. Quận chúa, nàng nhẫn tâm nhìn con dân nơi này bởi vì sống nổi mà bị giết sao?”

      Duy Tang chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hơi thở trong ngực buốt lạnh, lúc phả ra cũng hề có tí hơi ấm.

      Nàng nên làm sao bây giờ?

      Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gả cho Hoàng đế?

      Nàng sao có thể chịu cho Hoàng đế? Làm sao có thể gả cho ?

      lúc mê man, giáp sắt khẽ vang lên, Tiêu Nhượng quỳ xuống, cúi đầu : “Quận chúa, vì muôn dân Xuyên Thục, vì Thế tôn, mạt tướng khẩn cầu ngươì, gả cho Hoàng đế.”

      Duy Tang vẫn chưa đỡ , chỉ cười tiếng: “Ngươi muốn ta lấy lòng , đối xử tử tế với con dân sao?”

      , Hoàng đế trời sinh xảo quyệt đa nghi, vĩnh viễn xem dân Thục chúng ta là người.” Tiêu Nhượng trầm giọng , “Nhưng Quận chúa nàng có thể làm được chuyện.”

      chăm chú nhìn vẻ mặt mù mịt luống cuống của Duy Tang, ý bảo nàng cúi người xuống, chậm rãi phen.

      Duy Tang nghe từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy máu toàn thân như bị gió đêm đông lạnh, lảo đảo lui về phía sau từng bước, tựa hồ muốn té ngã mặt đất. Nàng vô thức : “Ngươi điên rồi sao?!”

      “Nếu là mạt tướng điên, cũng là bị bọn chúng bức điên.” Khoé môi Tiêu Nhượng lộ ra ý cười lạnh lẽo, “Vì Đại Thục ta, vì Thế tôn, ta nguyện làm mồi câu, muôn lần chết cũng chối từ. Quận chúa, còn nàng?”

      Duy Tang hoảng hốt nhìn vị tướng quân trẻ tuổi này, giọng khẽ run: “Nhưng chàng… chàng là vô tội.”

      Tiêu Nhượng thu lại nụ cười lạnh, từng bước ép sát: “Triều đình phân tranh, loạn thế tai vạ, ai là vô tội.”

      Duy Tang chỉ cảm thấy tim mình vô hình như bị bóp nghẹt, thở nổi.

      Bên ngoài phủ người điểm canh vừa qua, đêm đông yên tĩnh, tiếng chiêng khua kinh tâm động phách, thanh vang dội như tiếng sét. Mà cùng với tiếng sét là tiếng thị nữ kinh hô bên phòng trong: “Hầu gia! Hầu gia rồi!”

      Trước mặt Duy Tang tối sầm, nàng mềm nhũn ngã xuống đất.
      tart_trung, Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :