1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 40: Từng thấy thứ đẹp hơn



      Tay cầm cái bánh bao cứng như sắt, Hoa Liên nhe răng trợn mắt dùng sức gặm, gặm cả nửa ngày mới cắn được miếng bé tí, là đủ cứng! Kim Luân tự đúng là khác hẳn với nơi khác, ngay cả bánh bao cũng đặc biệt như vậy, nếu mà cầm làm hung khí, hoàn toàn có thể đập chết người!


      “Bánh bao của Kim Luân tự các ngươi đều khó nhai như vậy sao?” Khó khắn nuốt xong miếng bánh bao, Hoa Liên mới mở miệng.


      , ngươi còn chưa thấy thứ khó nhai thực đâu.” Ân Mạc giống như nhớ lại thứ gì đó, kìm được mà run lên.


      Nàng cuối cùng cũng hiểu ra tại sao hòa thượng ở Kim Luân tự lại đột phá lên Nguyên kỳ nhanh như vậy rồi, rất hiển nhiên, bọn họ nhất định là vì chịu đựng nổi thứ thức ăn khó nuốt như vậy của sư môn.


      Ngay cả bánh bao cũng có thể làm thành bộ dạng này, có thể tưởng tượng được những thứ khác thế nào.


      Đồ mặc dù có hơi khó ăn, nhưng miễn cưỡng cũng lấp đầy bụng được, hơn nữa lấy tu vi giờ của Hoa Liên, chừng mười ngày ăn bữa chết người.


      May ở chỗ, Băng Hồn hoa cuối cùng cũng nở sau năm hôm kể từ khi nàng ăn bữa đầu tiên.


      Tận mắt thấy bông tuyết vách băng từ từ bung ra, từng cánh hoa mỏng trong suốt lộ ra từ bên trong, tốc độ bung ra của bông tuyết rất chậm, Băng hồn hoa có cả thảy bảy cánh, đại khái mất chừng gần canh giờ, cuối cùng mới đầy đủ ra ngoài. Lúc này trong động băng tràn ngập mùi hương mê người của đóa hoa, ngoài sơn động, nghe thấy từng trận tiếng gầm của thú khi ngửi được mùi thơm, nhưng con nào đột phá được tầng phòng thủ phía ngoài.


      “Đây là đóa hoa đẹp nhất ta từng thấy.” Nhìn đóa Băng Hồn hoa từ từ bay về phía Ân Mạc, Hoa Liên nhịn được mà cảm thán.


      “Phải , ta từng thấy thứ còn đẹp hơn.” Thu hồi Băng Hồn hoa, Ân Mạc ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, ánh mắt có chút quái dị.


      Đẹp hơn? Hoa Liên có chút khó hiểu, ánh mắt kia của là thế nào, cứ cảm thấy, ý gì đó.


      Hai người trước sau bước ra khỏi sơn động, đám hòa thượng bên ngoài chỉnh tề sắp thành hai hàng, nhìn thấy Ân Mạc xuất , trăm miệng lời kêu tiếng Thái sư thúc.


      “Có việc gì .”


      “Trụ trì muốn hỏi, Thái sư thúc có thể bớt chút thời gian quay về chuyến .” Người vẫn là hòa thượng mặc tăng y màu lam đưa bánh bao cho nàng hôm đó.


      “Có việc?”


      “Chưởng môn Linh Lung cungg mang theo đệ tử, giờ đan làm khách trong tự, cho nên Trụ trì phái tiểu tăng đến hỏi ý tứ của Thái sư thúc.”


      “Ừm, cũng nên quay về chuyến.” Ân Mạc dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt nhu hòa thêm mấy phần.


      Hoa cũng lấy được rồi, Ân Mạc xem ra cũng định dừng chân ở nơi này, sau khi bọn họ , mình được tự do đúng . Hoa Liên cảm thấy, Ân Mạc cố ý giữ mình lại, chắc là do thấy mình quá buồn chán, giờ việc của xong, vậy mình nên suy tính xem tiếp theo nên nơi nào.


      Có vài việc, bên tình nguyện chẳng thể nào thực được. Rất hiển nhiên, Hoa Liên lại bên tình nguyện.


      Ân Mạc quyết định quay về Kim Luân tự, đồng thời, còn quyết định mang cả Hoa Liên theo. , muốn Hoa Liên cảm thụ chút khí của Phật gia, nhất định nàng thích.


      Hoa Liên hoài nghi, nếu mình với chuyến này, mạng nhất định khó giữ. Gì chứ, xung quanh đám hòa thượng, ngày nào cũng gườm mình như gườm trộm, khiến nàng ngay cả cựa cũng dám cựa cái.


      Mà đám hòa thượng kia cũng là, biết nàng là , lại vẫn đồng ý để Ân Mạc đưa nàng cùng, chẳng lẽ thân làm hòa thượng chính đạo, bọn họ có tí tự giác nào sao? Bọn họ phải coi trảm trừ ma là nhiệm vụ của mình mới đúng chứ?!!!


      Trong lúc Hoa Liên quẫn bách biết làm sao để thuyết phục Ân Mạc, Hồ tộc lại dấy lên cơn phong ba. Mà nhân vật mấu chốt của trận phong ba này, chính là Hoa Liên.


      Hôm đó, nàng mang theo Bạch Y tìm Băng Hồn hoa, Hắc Y đợi ở phía , đợi hơn ngày vẫn thấy bọn họ trở lại, còn liên lạc được với Bạch Y, chỉ có thể đưa Hồ Vi xuống tìm người.


      Kết quả, hết sức khéo đụng phải đám hòa thượng sớm vây quanh cửa động kia. Giáp mặt đánh trận với đám hòa thượng đó, còn chịu chút thua thiệt mà vẫn tìm được Bạch Y, bản thân còn bị thương đầy mình, cuối cùng đành phải quay lại Hồ tộc trước.


      đưa được Hoa Liên về nên Hồ Hoàng được vui vẻ cho lắm. Đợi chừng mười ngày, cuối cùng Bạch Y cũng vác thân chật vật chạy về Hồ tộc, đồng thời cũng thuật lại hết những gì xảy ra với mình.


      Vấn đề chính là, hôm Bạch Y quay lại, ở đó chỉ có mình Hồ Hoàng. Cho nên, chuyện Hoa Liên cấu kết với chính đạo mưu hại tộc đồng đạo cứ vậy lan truyền trong Hồ tộc.


      Hội trưởng lão vốn có dị nghị về việc Hoa Liên trở lại đương nhiên bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, cố ý muốn Hồ Hoàng tỏ thái độ. Mà Hồ Hoàng cũng tỏ vẻ phẫn nộ đối với hành vi biết điều của Hoa Liên.


      Nhưng dù sao ông ta vẫn phải bận tâm đến cảm thụ của Hồ Uẩn, cho nên đến giờ vẫn chưa làm ra phán quyết tương ứng.


      “Chủ mẫu, người lo cho tiểu thư sao?” Trong Ngọc Hồ cung tọa lạc ở hướng Đông của Hồ Khâu, Hồ Uẩn ngồi bên đình Thủy Yên gảy đàn, nha hoàn bên cạnh do dự lúc lâu, cuối cùng nhịn được mở miệng.


      “Nàng có đường riêng của nàng, lo lắng cũng vô dụng.”


      “Nhưng mà tộc trưởng có vẻ rất tức giận, a tộc trưởng, người, người tới rồi.” Trong Thủy Yên đình, chẳng biết từ lúc nào có thêm người, nha hoàn kia thấy là ai tới, bị dọa cho sợ đến mức phịch tiếng quỳ xuống.


      “Lui xuống.”


      “Dạ.”


      “Uẩn Nhi.” Vân Khi đứng trong đình cả nửa ngày trời, Hồ Uẩn căn bản ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên, cứ tự mình gảy đàn, tiếng đàn càng ngày lại càng tỏa ra sát khí đằng đằng. Làm cho đám nha hoàn thị vệ quanh Thủy Yên định sợ đến mức lẩn nhanh như làn khói.


      .” Tiếng đàn vẫn dứt, Hồ Uẩn ngẩng đầu liếc Vân Khi cái, mặt thay đổi phun ra chữ. Cõi đời này, người dám cư xử như vậy với Hồ Hoàng, trừ Hồ Uẩn ra chỉ e có kẻ thứ hai.


      “Nàng giận? Là vì ta muốn đưa con nàng trở về sao?” Vân Khi nở nụ cười, trong giọng từ tốn lộ ra dịu dàng.


      “Ta tức giận, bởi vì ngươi căn bản mang được người về.” Hồ Uẩn cười lạnh, dây đàn trong tay theo tiếng mà đứt phựt. Nàng đặt đàn qua bên đứng dậy bước tới trước mặt Vân Khi, “Nàng là con của ta, liên quan đến tất cả các ngươi.”


      xong, Hồ Uẩn bước ra khỏi Thủy Yên đình, ngay cả đầu cũng ngoái lại.


      Vân Khi đứng bên trong đình Thủy Yên, dung nhan tuyệt sắc điểm nụ cười nhạt mị hoặc lòng người, chỉ có điều trong nụ cười ấy mang theo bất đắc dĩ và tức giận.


      thừa nhận, ngay từ đầu có ý tốt. Đứa bé kia phải của , Hồ Uẩn cũng chịu cho đứa trẻ là của kẻ nào, cho nên từ đầu đến cuối, trong lòng luôn có cái gai, cái gai vĩnh viễn sao nhổ ra được.


      phải muốn trực tiếp giết người, tốt nhất là khiến cho con bé hồn phi phách tán, nhưng vì khinh cử vọng động của Thanh Y lần trước. Hồ Uẩn đến giờ vẫn chịu tha thứ cho , cho nên dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa chuyện qua, muốn giữ Hồ Uẩn lại, cách tốt nhất chính là nắm trong tay người duy nhất mà nàng quan tâm lúc này.


      Có điều ngờ tới, hình như xem thường đứa trẻ kia.


      Có thể chiêu khiến cho Bạch Y mất ý thức, loại tu sĩ chính đạo có tu vi thế nào, thấp nhất cũng là Hóa Thần kỳ. Hơn nữa theo như lời của Hắc Y, gặp được hòa thượng của Kim Luân tự ở cửa động. nữ có tu vi thấp kém, lại có liên quan đến cao tăng của Kim Luân tự, giờ biết nên gì cho phải.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 41: Kim Luân tự



      giờ, vị cao tăng trong tưởng tượng của Hồ Hoàng kia ngồi trong quán rượu, ưu nhã nhắm chút rượu, ăn thịt bò kho, mà mấy hòa thượng còn lại ngồi vây xung quanh bên niệm A Di Đà Phật, hoàn toàn ăn nhập gì với hành động của Ân Mạc.


      Trong cái trấn bọn họ ở, có lấy người phàm, từ trong ra ngoài đều là tu sĩ. Mặc dù Ân Mạc quá, chỉ cần ở bên cạnh ai phát ra, nhưng Hoa Liên vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.


      Giờ nàng mới thấy có chút bội phục Phong Biệt Tình, hôm đó lấy đâu ra lá gan to như vậy, mình tiến vào thành Nam Khê sơn chứ.


      Bữa cơm này, ăn từ sáng đến tối, Ân Mạc vậy mà vẫn chưa đặt đũa xuống. bất động, Hoa Liên cũng chẳng dám lung tung, chỉ có thể ngồi bên chờ, biết rốt cuộc là định làm gì.


      Chờ đến khi sắc trời tối hẳn, gian xung quanh bọn họ đột nhiên vặn vẹo, Hoa Liên thậm chí còn chẳng có thời gian để phản ứng bị kéo vào gian khác, ngôi chùa to lớn đột nhiên xuất trước mặt khiến cho nàng nhất thời sao kịp phản ứng.


      Kim Luân tự! Cho đến khi nhìn bảng hiệu của ngôi chùa kia, Hoa Liên mới khôi phục lại bình thường, đây chính là Kim Luân tự! Khó trách ai biết vị trí cụ thể của Kim Luân tự, bởi vì nơi này căn bản được xây dựng trong gian khác.


      Đại khái là do Phật quang ở nơi này quá mức mạnh mẽ, Hoa Liên căn bản thể nào khống chế bản thân, rất nhanh, xiêm y màu trắng của nàng bắt đầu từ từ phai màu, hóa thành từng tầng hồng sa bao phủ lên cơ thể.


      Tuy chỗ nào cần che cũng được che, nhưng thân màu đỏ này giữa đám hòa thượng, nhìn kiểu gì cũng thấy chói mắt.


      Ân Mạc cũng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ thực sau khi Hoa Liên biến hóa, chút kiêng dè nào nhìn chằm chằm vào Hoa Liên, nhìn cho đến khi Hoa Liên thể nhịn được nữa quay ngoắt sang .


      “Ngươi biết chừng mực chút được hả!” Cho dù bây giờ nàng có hơi khác khi nãy chút, cũng cần phải dùng ánh mắt khoa trương như vậy mà nhìn nàng chằm chằm chứ.


      “Rất đẹp.” Ân Mạc cười khẽ, thu hồi tầm mắt như mong muốn của Hoa Liên.


      Bởi vì y phục nhức mắt của nàng, lão tăng râu ria bạc trắng bước từ trong chùa ra nghênh đón cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Hoa Liên lúc lâu mới thu hồi.


      “A Di đà Phật, sư thúc, người về rồi.” Lão tăng râu ria bạc trắng kia bước tới trước mặt Ân Mạc, hai tay bắt chữ thập đọc Phật hiệu.


      “Thiên Luân, mới mấy năm gặp, sao ngươi càng ngày càng già là thế nào?” Ân Mạc cười .


      “Sư thúc cũng càng ngày càng trẻ ra.” Lão tăng kia cũng chẳng để ý đến lời của Ân Mạc, cười hề hề trả lời: “Sư thúc, trụ trì chờ người trong Pháp Hoa điện, có đến gặp ngài ấy trước hay ?”


      “Cũng được, nàng giao cho ngươi, đưa đến chỗ ta.” Ân Mạc gật đầu cái, thuận tiện ra hiệu cho Hoa Liên ánh mắt an tâm.


      Đáng tiếc Hoa Liên sao an tâm nổi, tu vi của lão hòa thượng này nàng nhìn ra, nhưng mà có điều thể nghi ngờ, nhất định nhìn ra mình phải người.


      muốn kéo lại, nhìn bóng lưng khuất dần của Ân Mạc, Hoa Liên thở dài.


      “Nữ thí chủ, mời bên này.” Sau khi lão tăng râu bạc trắng này tới, những tăng nhân theo bọn họ dọc đường đều tản ra hết, Hoa Liên cũng chỉ đành theo .


      Kim Luân tự tọa lạc giữa năm ngọn núi, năm ngọn núi này mới nhìn từ xa có thể phát ra nguyên khí ngũ hành trong mỗi ngọn giống nhau, mà nơi ở của Ân Mạc lại nằm ở ngọn núi có Hỏa nguyên khí mạnh nhất trong năm ngọn núi kia.


      Mặc dù Hoa Liên rất bất mãn với việc Ân Mạc cưỡng ép nàng đến chỗ nguy hiểm vô cùng này, có điều bây giờ, nàng bắt đầu thích chỗ này.


      Chỉ mới bước vào phạm vi của ngọn núi này thôi, Hoa Liên cảm thấy cả người thoải mái, ba cánh hoa sen bung ra từ nội đan run rẩy, chút Nghiệt hỏa phía cũng ngừng nhảy nhót, dường như rất vui vẻ.


      Hoa Liên kìm được mà dừng bước, cảm thụ Hỏa nguyên lực trong núi tràn vào cơ thể.


      Nhờ luồng Hỏa nguyên lực đầy sức sống kia, lực tích lũy bao ngày trong cơ thể nàng cũng bị kéo lên, đúng vào lúc lực chạy quanh kinh mạch vòng lớn, sắp xông vào trong nội đan, đánh thẳng vào cảnh giới kế tiếp, tiếng Phật hiệu đột nhiên vang lên bên tai nàng, Hoa Liên lập tức cảm thấy thân thể mình nặng nề vô cùng, thậm chí cả lực trong cơ thể cũng bị áp chế xuống.


      “Thiên Luân, nữ tử này là ai?” Hoa Liên vừa mở mắt thấy hòa thượng khoác cà sa màu đỏ đạp mà đến, trong ánh mắt của mang theo sát cơ hề che giấu.


      “Khí sắc của Thiên Phạt sư huynh xem ra tệ.” Thiên Luân lão hòa thượng cũng trả lời vấn đề của , lại cười dài tiếng mà câu ngoài lề.


      Hoa Liên đương nhiên là nghe hiểu ý tứ của , nhưng Thiên Phạt hiểu, sắc mặt khỏi lại khó coi hơn mấy phần.


      Kim Luân tự vốn là ngôi chùa lớn, đương nhiên cũng có phe phái khác nhau, Thiên Phạt và Thiên Luân thuộc phe phái khác nhau, thích nhìn đối phương yên lành cũng là bình thường. Thời gian trước đây, Thiên Phạt vì sai, bị giam trong điện Tịnh Pháp quay mặt vào tường sám hối, sớm trở thành trò cười ở Kim Luân tự, vì bản thân Thiên Phạt chính là đại tăng đứng đầu Giới Luật viện, chuyện này thể nghi ngờ là tự vả vào mặt .


      “Đa tạ Thiên Luân sư đệ quan tâm, biết Thiên Luân sư đệ có thể ta hay, tại sao lại dẫn nghiệt vào Kim Luân tự?”


      “Sư huynh muốn đến vị nữ thí chủ này?” Thiên Luân hòa thượng mặt đầy kinh ngạc, “Sư huynh nhìn lầm rồi chăng, nghiệt nào lại dám hoành hành ở Kim Luân tự chúng ta.”


      “Ý sư đệ là ta lầm? Hay là ta nên mời Pháp Vương tới xác nhận phen.” Mặc dù thể nhìn ra bản thể của Hoa Liên, nhưng khí tản mát ra từ người nàng khi nãy, Thiên Phạt hề bỏ sót tia. Có điều trong lòng Thiên Phạt vẫn có chút ngờ ngợ, trong Kim Luân tự thờ phụng ít kim thân của Bồ Tát La Hán đắc đạo, tu sĩ chính đạo còn dám tùy tiện xông vào chứ đừng đến đám ma quỷ quái, tại sao nữ này lại bị Phật quang ăn mòn chứ?


      “Sư huynh đích xác là lầm rồi, Phật gia chúng ta phổ độ chúng sinh, dù vị nữ thí chủ này vốn là , nhưng nàng vào Phật môn, thể gọi là nghiệt được, ngã Phật từ bi.” Lại đọc thêm câu Phật hiệu nữa, Thiên Luân cười híp mắt chặn lời Thiên Phạt khiến á khẩu.


      Nàng vào Phật môn từ bao giờ thế, tại sao người trong cuộc như nàng lại chẳng hay biết gì? Trong đầu Hoa Liên có đống chấm hỏi, nhưng cũng biết bây giờ hiển nhiên phải thời cơ để .


      “Sư đệ có lý, nhưng dù vậy, việc này nên để cho trụ trì biết mới phải.” Tự biết lại vị sư đệ có thể là có tài ăn nhất trong đám sư huynh đệ đồng lứa, Thiên Phạt vẫn định cho qua như vậy.


      “E là được.” Thiên Luân thong dong lắc đầu, “Vị nữ thí chủ này là khách do Niết Thiên sư thúc mời đến, bằng Thiên Phạt sư huynh xin ý kiến của sư thúc ?” Hoa Liên vô cùng xác định, nàng nhìn thấy trêu tức trong mắt của lão hòa thượng râu bạc này.


      Thiên Phạt vừa nghe thấy cái tên kia, rùng mình cái, hai lời phất tay áo bỏ . Niết Thiên! Từ xuống dưới Kim Luân tự chỉ cần ai có đầu óc chút đều biết, cho dù đắc tội trụ trì, cũng tuyệt đối thể đắc tội .


      Lần trước, Thiên Phạt cũng chỉ vì câu vị sư thúc này có hành vi đoan chính trước mặt mọi người, kết quả bị sư phụ mình đày đến điện Tịnh Pháp.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 42: Có khách quý khác



      Mới vài câu khiến Thiên Phạt tức giận bỏ , việc này khiến cho tâm trạng của Thiên Luân thoải mái vô cùng, thậm chí cả bước chân cũng nhàng ít. Có điều, hai người chẳng ai ngờ tới phiền phức thực còn ở phía sau.


      Hoa Liên chưa từng nghĩ, nàng lại đụng phải Ngọc Tình ở chỗ Ân Mạc. Đối với kẻ đầu tiên muốn giết nàng, hơn nữa còn thiếu chút nữa thành công, Hoa Liên thể, cũng dám quên.


      Khi đó nàng chẳng qua cũng chỉ mới kết đan, Ngọc Tình đuổi theo nàng mấy ngày liền, thiếu chút nữa lấy mạng của nàng, nếu phải nhờ có hư thể, e rằng nàng hồn phi phách tán.


      Trước mắt chỉ có Ngọc Tình ở đây, cùng còn có cả sư phụ của nàng ta, cung chủ Linh Lung cung Thương Tình. Vị cung chủ Linh Lung cung này có quan hệ tệ với Ân Mạc, điều này Hoa Liên biết, đây cũng là do nghe Âu Dương Thanh Phong của Luân Hồi điện vào lúc nàng đụng phải Ân Mạc lần trước.


      Chỉ mới nhìn bề ngoài hai người, đích xác xứng đôi, điểm này Hoa Liên thể thừa nhận, nhưng mà, có lẽ hòa thượng có thể uống rượu ăn thịt, nhưng thực có thể cưới vợ sao?


      Dù y phục và khí chất của Hoa Liên thay đổi rất nhiều, nhưng Ngọc Tình hiển nhiên nhận ra nàng. Có điều, kinh ngạc chỉ thoáng qua trong mắt nàng ta rồi biến mất, cũng để lộ ra nhiều cảm xúc hơn.


      Thiên Luân nhìn thấy Thương Tình cũng rất kinh ngạc, ngờ trụ trì lại an bài vị khách quý này đến đây, biết sư thúc mà biết phản ứng thế nào.


      “Thương Tình thí chủ có lễ.” Dù sao cũng kém Thương Tình lứa, Thiên Luân hành lễ trước.


      “Thiên Luân đại sư có lễ.” Trong việc xưng hô với tăng nhân của Kim Luân tự, Thương Tình cũng dám chiếm tiện nghi dù chỉ chút, Thiên Luân mặc dù bối phận bằng nàng, nhưng trong tu vi của Phật đạo, thể so với những tăng nhân bình thường, tiếng đại sư này của nàng, tuyệt đối là xứng đáng.


      Hai người khách sáo xong, Thương Tình rất tự nhiên dời lực chú ý đến Hoa Liên, nàng ta quan sát Hoa Liên dưới lượt rồi mới chậm rãi mở miệng, “Vị này là khách của Niết Thiên sư huynh?”


      Thiên Luân gật đầu cái, “Đúng vậy.”


      Thương Tình cười khẽ, “Niết Thiên sư huynh quả nhiên là câu nệ tiểu tiết.” Lời này nếu đặt trong miệng người khác, nhất định là khen sáng chê tối, nhưng Thương Tình ra, lại là thực tán thưởng.


      Thiên Luân hòa thượng chỉ mỉm cười, cũng phụ họa. Vốn chỉ đưa Hoa Liên đến đây rồi , ngờ ở đây còn có hai vị khách nhân, mà thân phận của Hoa Liên lại có chút đặc biệt, sợ hai bên xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải ở đây bồi tiếp, chờ Ân Mạc quay về.


      Thương Tình dù sao cũng là người đứng đầu cung, là nhân vật nổi danh lừng lẫy trong Tu Chân giới, đương nhiên túm lấy Hoa Liên buông, nàng ta nhanh chóng mang theo Ngọc Tình quay lại phòng dành cho khách.


      Mặc dù cả ngọn núi đều là của Ân Mạc, nhưng cũng chỉ dựng tòa tiểu viện ở đây mà thôi, chỗ ở được cũng nhiều lắm, phòng khách cũng chỉ có hai gian, Ngọc Tình và Thương Tình mỗi người gian, Hoa Liên vừa hay có chỗ ở.


      Thiên Luân bị Ân Mạc ra lệnh, đương nhiên dám bỏ mặc Hoa Liên, nhưng lại dám tự tiện xông vào phòng của Ân Mạc, hai người đành ngồi xuống băng đá Thương Tình vừa mới tạo ra khi nãy.


      Hai người cứ ngồi như vậy cũng chẳng có việc gì, Thiên Luân lục lọi trong tay áo lát, lại móc ra được bộ cờ vây. cười cười với Hoa liên, “Thí chủ có muốn làm ván ?”


      Thiên Luân vốn là người mê cờ, có điều những sư huynh đệ đồng lứa có rất ít người thích đánh cờ, mấy sư trưởng dù cũng có người thích, nhưng cố tình bọn họ lại chẳng phải đối thủ của , thậm chí sau khi thua mấy lần chẳng ai chịu chơi với nữa, dù sao chuyện bại dưới tay tiểu bối của mình cũng chẳng có gì hay ho. Kết quả, bây giờ căn bản chẳng có ai chịu đánh cờ với .


      “Cũng được.” Hoa Liên cũng quá ham thích đánh cờ, nhưng lúc rảnh rang cũng chơi vài ván, kỳ nghệ của nàng vẫn do Hồ Uẩn tay dạy dỗ, có điều Hoa Liên hiển nhiên rất có thiên phú ở phương diện này, chưa học được bao lâu, Hồ Uẩn phải là đối thủ của nàng nữa.


      Ngoài phòng, già trẻ đánh đến khí thế ngất trời, khí nhà bên trong lạnh như băng đến cực điểm. Thương Tình ngồi ghế, sắc mặt lạnh như băng nhìn Ngọc Tình, giọng rét lạnh đến tận xương, “ phải ngươi , nàng chết rồi sao?”


      Ngọc Tình hoảng sợ quỳ đất, dám thở lấy hơi, “Sư, sư phụ, đệ tử chắc chắn hôm đó giết nàng rồi, đệ tử cũng hiểu tại sao nàng lại còn sống.”


      hiểu?” Thương Tình cười lạnh, giọng càng thêm dịu dàng, “ Tình, ta rất kỳ vọng vào ngươi.”


      “Sư phụ, đệ tử biết sai rồi, đệ tử biết sai rồi.” Ngọc Tình ngừng dập đầu, mặt đầy vẻ khủng hoảng.


      “Lần này cho qua , xem ra ta xem thường nàng, ta cho ngươi thêm cơ hội nữa, chờ sau khi nàng rời khỏi nơi này, ngươi phải xử lý nàng cho ta.” Thương Tình quét mắt nhìn đệ tử quỳ dưới đất, giọng cuối cùng cũng khôi phục lại mềm dịu.


      “Dạ, đệ tử lĩnh mệnh.” Thấy sư phụ còn tức giận nữa, Ngọc Tình cuối cùng cũng thở phào tiếng, có điều nàng lại nhanh chóng lo lắng mở miệng, “Sư phụ, nàng, nàng chuyện kia ra chứ?”


      có chứng cớ, hơn nữa, ai tin việc đó là do ngươi làm, các ngươi cũng chẳng thù chẳng oán.” Thương Tình chẳng hề lo Hoa Liên chuyện này cho Ân Mạc, thực tế, Hoa Liên đúng là làm như vậy.


      phải là do chứng cớ gì đó, mà nàng vẫn thấy, thù của mình nên để tự mình báo, còn nữa là, quan hệ của Ân Mạc và Thương Tình tệ, ai biết được đến lúc đó có giúp mình hay .


      Nàng chưa từng nghĩ Ân Mạc có nghĩa vụ phải giúp mình tay, tuy giúp mình nhiều lần như vậy. Nợ ân tình sớm muộn cũng phải trả, nàng dính dấp đến Ân Mạc càng sâu, tương lai lại càng phải báo đáp càng nhiều.


      Những chuyện xảy ra bên trong nhà, Hoa Liên bên ngoài cũng biết, trước mắt nàng say sưa đánh cờ với Thiên Luân, mà Thiên Luân lâu ngày cũng chưa gặp đối thủ, cũng để ý đến thân phận của mình, vui vẻ đến mức miệng cũng khép lại được.


      Lúc Ân Mạc quay lại, vừa vặn nhìn thấy sư điệt của mình vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, mà Hoa Liên vẫn còn ngồi đối diện nở nụ cười liệu trước.


      “Thí chủ, bằng chúng ta lại lần nữa?” Nhìn chòng chọc cả nửa ngày mà vẫn thấy đường sống, Thiên Luân nhịn được ngẩng đầu câu thiếu chút nữa làm cho Ân Mạc hộc máu.


      “Đại sư, ngươi lại nhiều lắm rồi.” ván chơi mất hai canh giờ, điều này cũng chẳng có gì, vấn đề là, số lần lại vượt quá mười lần. Lần này, Hoa Liên cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, vị Thiên Luân đại sư này cũng chẳng khác Khổng Uyên là mấy.


      À, thực ra cũng hơi khác, tài đánh cờ của ràng giỏi hơn Khổng Uyên nhiều, đáng tiếc, vẫn phải đối thủ của nàng.


      Ân Mạc thực thể xem tiếp được nữa, bước tới cầm lấy cờ trắng trong tay Thiên Luân, chút do dự đánh xuống. Cứ thế, lập tức phá hỏng trận thế được bày bố của Hoa Liên,


      “Hay, cờ hay!” Thiên Luân vừa ảo não trách mình sao nghĩ ra, vừa vỗ đùi tán thưởng, chờ đến khi hồi hồn lại mới phát ra, người vừa đánh giúp mình là Ân Mạc.


      “Ách… sư thúc, người quay lại nhanh vậy.” Thiên Luân lúng túng cười cười.


      “Vất vả cho ngươi rồi, ngươi về trước .” Ân Mạc cũng hiểu tại sao Thiên Luân còn ở đây, trong lòng vô cùng hài lòng với cách xử lý của vị sư điệt này.


      “Sư thúc khách khí rồi, thí chủ, hôm nào chúng ta lại làm ván.” Thiên Luân lưu luyến thu bàn cờ lại, được ba bước quay đầu lại rồi mới tiếp.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 43: Đột phá



      “Hình như ngươi có khách quý khác.” Hoa Liên ngồi băng đá, lẳng lặng mỉm cười.


      Ân Mạc cười híp mắt ngồi đối diện Hoa Liên, giống như có ý định về Thương Tình với Hoa Liên, lại chuyển đề tài, “Hình như ngươi thích sống ở đây.”


      “Đương nhiên rồi.” Toàn là hòa thượng, nàng thích được mới lạ. Hơn nữa, bên trong nhà còn có kẻ địch có ý đồ mưu sát nàng mà chưa thỏa, còn Thương Tình kia, nàng thậm chí còn hoài nghi, Ngọc Tình bỗng dưng lại ra tay với nàng, chưa biết chừng có liên quan đến vị sư phụ này. Nhưng Hoa Liên hiểu nổi, mình rốt cuộc đắc tội các nàng ở điểm nào.


      “Ngươi biết …” Ân Mạc ngẩng đầu, lộ ra nụ cười rực rỡ với Hoa Liên, “Ta lại rất thích ép buộc người khác.”


      Câu này khiến cho khuôn mặt nhắn của Hoa Liên lập tức đen sì, nàng biết mà, tên hòa thượng vô sỉ này căn bản chẳng thể trông chờ gì được.


      đợi Ân Mạc thêm được mấy câu, Thương Tình vẫn ở trong phòng khách bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy Ân Mạc, mặt tràn ra nụ cười, về phía , “Niết Thiên sư huynh, lâu gặp.”


      Cả Tu Chân giới, có thể khiến cho Thương Tình tươi cười tiếp đón, e là cũng chỉ có mình Ân Mạc. Ngọc Tình đứng bên cạnh Thương Tình tò mò nhìn Ân Mạc mấy lần, mặc dù hiểu lấy được trái tim sư tôn bằng cách nào nhưng cũng cảm thấy người này đủ xứng với sư tôn.


      “Sư muội Thương Tình.” Ân Mạc đứng dậy nghênh đón, nụ cười mang theo vài phần trêu tức khi nãy sớm biến mất thấy bóng dáng, mặt nở nụ cười dịu dàng, nhìn vô cùng nhã nhặn vô hại. Hoa Liên liếc Ân Mạc cái, vụng trộm bĩu môi, đúng là đồ hai mặt.


      “Sư huynh dạo này bận rộn lắm sao, sao thấy đến Linh Lung cung ngồi chơi chút?”


      bận, chẳng qua là vội đến Luyện Ma quật chuyến mà thôi.” Ân Mạc vẫn tươi cười như trước, có thể nhắc đến nơi ba đời Ma tu tụ cư với vẻ gió mây bay như vậy, Ân Mạc e cũng là số ít.


      “A, ta còn tò mò Thất Ngu Ma Đế đột nhiên sao lại vội vội vàng vàng rút người về, hóa ra là sư huynh phóng hỏa ở hậu viện nhà người ta.” Thương Tình cười khẽ.


      hay lắm hay lắm, Thương Tình sư muội lần này tới đây là vì Băng Hồn hoa?”


      “Quả nhiên là gì gạt nổi sư huynh, vậy, sư huynh lấy được chưa?” Thương Tình mắt sáng lên nhìn chằm chằm Ân Mạc, nàng tu tập công pháp theo hệ băng, Băng Hồn hoa này vừa hay lại vô cùng hữu dụng với nàng, nàng từng nhắc qua với Ân Mạc, Ân Mạc nghĩ cách giúp nàng hái được.


      Dĩ nhiên, với thực lực của nàng, Băng Hồn hoa dù có hiếm nhưng cũng có thể dễ dàng lấy được, có điều nàng lại cần Băng Hồn hoa vừa mới nở kia.


      Thực ra , chỉ lấy Băng Hồn hoa căn bản cần đến người đứng đầu phái như nàng tự mình đến, có điều là từ lần trước sau khi Ân Mạc khỏi xong, vẫn chưa hề bước vào Linh Lung cung nửa bước thêm lần nào, nàng cũng đành phải tới Kim Luân tự bái phỏng.


      Cũng may, mấy lão hòa thượng trong Kim Luân tự kia cũng chẳng phê phán gì.


      Ân Mạc nhấc tay phải lên, đóa hoa như được khắc từ băng lẳng lặng lơ lửng giữa lòng bàn tay , cánh hoa còn có linh khí ngưng tụ, hóa thành sương mù vờn quanh.


      “Đa tạ sư huynh.” Nhìn thấy Băng Hồn hoa, Thương Tình mặt đầy vui mừng.


      “Sư muội khách khí rồi.” Mỉm cười đặt Băng Hồn hoa vào trong tay Thương Tình, Ân Mạc đột nhiên nhìn lướt qua Hoa Liên, vừa đúng lúc nhìn thấy động tác bĩu môi của nàng.


      “Nếu sư muội có việc gì gấp, ngại ở chỗ sư huynh thêm mấy ngày .”


      Thương Tình lẳng lặng liếc qua Hoa Liên, cười cười lắc đầu, “Dịp này được rồi, tiểu muội phải quay về luyện chế đóa Băng Hồn hoa này, chờ đến khi tiến vào Long huyệt kia cũng có thêm vài phần tự vệ.”


      đáng tiếc, vậy cũng được, xem ra chỉ có thể gặp lại sư muội ở Long huyệt rồi.” Trong lời của Ân Mạc dường như có chút luyến tiếc.


      “Được rồi, sư huynh, tiểu muội xin cáo từ trước.”


      Kết quả, người cứ thế mà . Từ đầu tới cuối, Thương Tình chẳng hề liếc mắt nhìn Hoa Liên đến cái. Có điều trong lòng nhớ kỹ nàng. Có thể khiến cho Ân Mạc tự mình đưa về Kim Luân tự, quan hệ của tiểu này với sợ rằng thực đơn giản.


      Sau khi tiễn Thương Tình rồi, lúc Ân Mạc quay trở lại lại phát ra Hoa Liên dám trực tiếp tu luyện trong viện của . Cảm giác được Hỏa nguyên lực cả ngọn núi vọt về phía Hoa Liên, khỏi lộ ra nụ cười khổ, lá gan của nàng đúng là to , dám vượt ải như vậy.


      Có điều, như thế này nàng bị nguy hiểm vì tâm ma nhập thể.


      Nghĩ đến đây, Ân Mạc tiện tay dựng cấm chế quanh núi, cự tuyệt mọi người bái phỏng, bản thân đảo quanh phòng khách hai vòng, sau quay lại phòng của mình nghỉ ngơi.


      Đối với chuyện Ân Mạc vừa về chùa phong sơn, vẫn khiến cho ít người bất mãn. Theo lý thuyết, năm ngọn Ngũ Hành này tuy thuộc về năm vị trưởng lão ngang hàng với trụ trì, nhưng Ngũ hành phải duy trì cân bằng, Ân Mạc vừa mới phong sơn như vậy, Hỏa nguyên lực núi cũng bị che lại, bây giờ Ngũ hành cân bằng, khiến cho thời tiết ở Kim Luân tự biến hóa vô cùng dị thường, tạm thời chưa gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng ai biết bao giờ mới ra ngoài chứ.


      Cứ thế này cẩn thận phong sơn đến mấy trăm năm, chắc những linh mộc tiên thảo xung quanh Kim Luân tự này biến mất hết.


      Lúc này, Hoa Liên chìm đắm trong tu luyện đương nhiên chẳng lo lắng đến những chuyện đó, lâu lắm rồi nàng cảm nhận được luồng nguyên lực dồi dào như vậy. Mấy ngày đầu còn chưa cảm thấy, càng về sau, Hỏa nguyên lực ở đây lại ngưng tụ càng nhiều.


      Tuy Hỏa nguyên lực kia thể chiết ra Nghiệt hỏa được, nhưng đối với Nghiệt hỏa mà , cũng là bổ sung rất lớn.


      Lúc trước khi đột phá vào Tướng kỳ, Hoa Liên chưa hề có chút lĩnh ngộ gì đối với tu luyện của bản thân, nhưng giờ nàng đột nhiên phát ra, chỉ cần Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng tăng lên, những đường hoa văn cánh hoa trong nội đan của nàng cũng nhiều hơn.


      Giống như là, tu vi của nàng, có liên quan đến Nghiệt hỏa trong cơ thể vậy.


      Trước mắt, cánh hoa thứ tư hoàn toàn mở ra, thay vì giống với ba cánh hoa kia, cánh hoa này lại có thêm đường hoa văn màu vàng, Hoa Liên dùng thần thức để thăm dò, đường hoa văn màu hoàng kim đó, dường như mang theo Phật quang.


      Chẳng lẽ là do mình chọn đột phá ở đất Phật nên mới sinh ra biến hóa này? Trong lòng Hoa Liên có chút khó hiểu.


      Mặc dù, nàng đột phá đến tướng trung kỳ nhưng nàng vẫn chưa dừng lại, phải là do nàng muốn, mà là Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng lúc này căn bản thể nào chia tách được với luồng Hỏa nguyên lực kia.


      Ngày đó khi còn ở phủ Quốc sư, Phong Biệt Tình từng dùng rất nhiều linh dược để chưng nàng, dược lực kia vẫn tồn đọng trong cơ thể nàng chưa tiêu hao hoàn toàn. Nghiệt hỏa cũng là nhờ có những linh lực này hỗ trợ nên mới điên cuồng hấp thụ lấy Hỏa nguyên lực để làm cho bản thân lớn mạnh hơn.


      thể nào ngăn cản, nàng cũng chỉ đành tiếp tục, cũng may nàng cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào. Hơn nữa, nội đan, cánh hoa thứ năm, thứ sáu cũng bắt đầu vươn ra, ngọn lửa cánh hoa cũng theo thứ tự mà bừng lên, Hoa Liên cũng cảm thấy, mình vậy mà lại sắp đột phá.


      đúng là nhanh, chưa đến hai ngày vọt tới Soái kỳ rồi.” giờ, Ân Mạc thích chí ngồi trong tiểu viện, nhởn nhơ uống trà. Ánh mắt lại dừng người Hoa Liên, lúc này bị Hỏa nguyên lực bao trọn.


      “Sư bá…” Ân Mạc vừa dứt lời, phía sau lại lên hư ảnh của lão hòa thượng.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 44: Chín cánh hoa sen



      Nếu như mấy vị trưởng lão trong Kim Luân tự mà nghe thấy xưng hô này, nhất định bị hù dọa. Bởi vì hòa thượng này, chính là trụ trì Ấn Thiên của Kim Luân tự, theo lý thuyết, và Ân Mạc phải ngang hàng mới đúng.


      “Sao ngươi lại tới đây?” Ân Mạc chẳng kiên nhẫn chút nào quay đầu nhìn .


      “Sư bá ngày nào cũng trốn trong này, sợ nóng sao.” chuyện với Ân Mạc, vị trụ trì này hoàn toàn bí hiểm như với người ngoài, hai người lại giống bạn tốt lâu ngày hơn.


      “Ngươi ngày nào cũng tụng kinh niệm Phật, thấy phiền sao?”


      “Bần tăng ngày ngày tụng kinh niệm Phật, còn phải là để cầu nguyện cho sư bá sao.”


      “Cầu nguyện cho ta chết sớm siêu sinh sớm?” Ân Mạc nhạo báng.


      “Nếu mà dễ dàng như vậy, e là các chư vị sư huynh trong chùa ngày ngày tụng kinh niệm Phật.” Bọn họ tuy là tăng nhân, nhưng cũng nhất thiết mỗi ngày đều phải ngẩn người nhìn tượng Phật, trừ việc nghiêm cẩn tuân thủ Bát giới* của Phật gia ra, mọi người muốn làm gì đều tùy thích.


      * Bát giới bao gồm: sát sinh; trộm cướp; tà dâm; sai ; uống rượu; trang điểm, thoa dầu thơm, múa hát và xem nghe múa hát; được nằm ngồi giường cao, rộng đẹp đẽ; được ăn quá giờ Ngọ


      Những hòa thượng ngồi khô thiền*, dù sao vẫn là số ít, mà việc vị Ấn Thiên trụ trì trước mặt này thích làm nhất chính là ngồi khô thiền, bình thường cho dù có gặp mặt tăng nhân trong chùa cũng chỉ dùng phân thân mà phải là bản thể, bản thể của đến cùng ở nơi nào, chỉ có vài người biết. Dần dà, vị trụ trì căn bản lộ diện này cứ thế trở thành nhân vật thần bí trong giới Tu Chân.


      * Hay còn gọi là Khô mộc thiền – pháp thiền ngồi suốt ngày đêm nhúc nhích như cây khô.


      “Ngươi đến là để nhảm với ta?”


      “A di Đà Phật, tính tình sư bá vẫn hơi nóng nảy, xem ra thời gian tu thân dưỡng tính vẫn chưa đủ rồi.” Hòa thượng Ấn Thiên cố ý trêu chọc . Thấy ngón tay của Ân Mạc hơi động đậy cái, Ấn Thiên vội vàng dời đề tài, “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta chỉ muốn hỏi sư bá, bao giờ mới gỡ phong ấn ngọn núi này ra, bên ngoài bây giờ chớp giật sấm rền, hai gốc cây tiên quả Ly Hợp của ta cũng sắp bị sét đánh chết rồi.”


      “Chờ .” Lúc hai người chuyện, Hỏa nguyên lực vẫn quấn quanh người Hoa Liên đột nhiên oành tiếng bị đánh tan, từng cánh hoa sen sắc đỏ như máu vây quanh thân thể Hoa Liên, cánh này nối tiếp cánh kia bung ra, cho đến khi cánh thứ chín nở bung.


      chín cánh hoa sen, ngọn lửa đỏ thẫm nhảy nhót phía , những đường hoa văn màu hoàng kim ở giống như bị thứ gì đó xua đuổi, rút về phía đầu nhọn của cánh hoa, thoáng chốc bị Nghiệt hỏa đốt sạch .


      Ân Mạc thấy vậy, mặt liền biến sắc, chuỗi Phật châu đỏ như máu cổ tay thoát ra ném về phía đỉnh đầu Hoa Liên. Nghiệt hỏa cánh hoa chợt nhảy lên mấy cái, cuối cùng cũng bị chèn ép trở lại, còn cắn nuốt đường hoa văn màu vàng phía nữa.


      Ấn Thiên đứng bên cạnh nhìn mà mắt đăm đăm, kim văn phía chính là chú Tịnh Thế, lấy tu vi của nay, ngay cả mép của nó cũng chưa chạm tới được, nghĩ chắc cũng chỉ có vị sư bá này của mình mới làm được.


      Chuyện này cũng lạ, trước kia lúc đánh nhau với sư bá, gặp qua ít loại chú, có điều, từ xưa đến nay chưa từng thấy thứ gì có thể cắn nuốt cả phù chú. Lửa này, đúng là kinh khủng đến chí cực, phải cần đến cả chuỗi hạt châu kia mới áp chế được.


      Giờ phút này, Ân Mạc khoanh chân ngồi giữa trung, xung quanh thân thể tỏa ra quầng ánh sáng màu trắng từ từ khuếch tán, lan về phía Hoa Liên. Miệng của hé ra khép vào, ai nghe đọc cái gì, nhưng, có thể nhìn thấy những cánh hoa đỏ như máu kia, những đường kim văn từ từ tăng lên, cho đến khi cả chín cánh hoa sen đều xuất những đường hoa văn màu vàng xong, mới khép miệng.


      Cặp mắt vẫn nhắm nghiền của Hoa Liên đột nhiên bật mở, huyết sắc trong mắt lan tràn, luồng khí bạo ngược dâng lên cao, nhưng lúc này, những đường kim văn kia đồng thời cũng lóe lên, đè ép luồng khí kia xuống.


      Đau đớn khiến cho Hoa Liên vừa mới tỉnh táo lại hôn mê bất tỉnh. Ân Mạc chỉ phất cái* giữa trung nâng nàng dậy. Trong chớp mắt, Hoa Liên nằm gọn trong lòng .


      “Sư bá…” Liếc trộm Ân Mạc véo qua véo lại gương mặt của Hoa Liên cái, Ấn Thiên ho khan tiếng.


      “Còn có việc?”


      “Nàng chính là khách quý người đưa về?” Ấn Thiên vô cùng tò mò.


      “Ừ.” Đáp tiếng, Ân Mạc lại nhịn được vươn ngón tay chọc chọc gương mặt của Hoa Liên, xúc cảm tốt. Lần đầu tiên gặp nàng, vô cùng muốn làm như vậy.


      ?”


      “Ngươi có ý kiến?”


      “Dĩ nhiên có ý kiến, sư điệt cáo từ trước đây.” Kim quang dưới chân Ấn Thiên lóe lên, phân thân nháy mắt biến mất đỉnh núi hành Hỏa. Đồng thời, cấm chế ngọn núi này cũng biến mất.





      Khi Hoa Liên mở mắt, phát mình nằm giường. là giường, chẳng bằng tấm gỗ đúng hơn, cứng đờ. chiếc bàn cách đó xa, có chuỗi Phật châu, là chuỗi Phật châu sắc đỏ như máu quỷ dị mà Ân Mạc vẫn đeo cổ tay.


      Phía tản ra ánh hồng nhàn nhạt, giữa đêm tối lại càng dễ thấy. Nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu kia lát, Hoa Liên đột nhiên có cảm giác kỳ quái, chín hạt châu đó tựa hồ như dẫn dụ mình, nàng nhấc chân xuống giường, mới chưa được hai bước bị vấp vào thứ gì đó, ngã bổ nhào.


      “Ôi mũi…” Cho dù nàng là , thân thể cứng rắn phải bình thường, nhưng mà té đột ngột như vậy, sống mũi cũng vẫn thấy đau. Nàng ngã ngồi đất, vừa xoa mũi vừa tìm kiếm kẻ chủ mưu ám toán mình trong bóng tối.


      “Ngươi làm gì mà ngồi ở đây?” Quay đầu, vừa đúng nhìn thấy Ân Mạc ngồi bên, đầu sỏ khi nãy, trừ ra tuyệt đối ai khác.


      “Đương nhiên là vì ngươi chiếm mất giường của ta.” Ân Mạc nhún nhún vai, giọng có chút vô tội.


      “Vậy sao ngươi lên tiếng!”


      “Ta tưởng ngươi nhìn thấy ta.” Đúng vậy, năng lực nhìn ban đêm của nàng siêu cường, cho dù ở trong bóng tối, vật ngoài trăm thước cũng có thể nhìn thấy dễ dàng, có điều vừa nãy nhìn chuỗi Phật châu kia quá chăm chú, ai mà chú ý đất còn có người ngồi.


      “Được rồi, là lỗi của ta.” Hoa Liên nhận sai cho xong, định tiếp tục lằng nhằng với nữa, dù sao có cũng chẳng lại với .


      “Vậy ta đành cố mà tha thứ cho ngươi.” Xem biết bao ấm ức kìa, ràng người ngã là mình. Thôi, nhẫn!


      Được lúc, Ân Mạc phát Hoa Liên lùi về giường mà vẫn nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu kia, chân mày hơi nhíu lại, trong mắt thoáng qua tia ảo não dễ phát , “Ngươi thích chuỗi Phật châu kia?”


      thích.” Hoa Liên lắc đầu, cho dù nàng còn chưa đụng phải vật kia, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Phật pháp kỳ bí lại thâm sâu ngừng xoay vần bên trong, lấy cặp mắt của nàng, vậy mà lại nhìn ra chuỗi Phật châu này đến cùng được bao nhiêu năm tuổi, thuộc phẩm cấp loại gì.


      Bất quá, đây là bảo bối hiếm có thể nghi ngờ.


      Trong bóng tối, cặp môi mỏng của Ân Mạc mím lại, tay nhấc lên, chuỗi Phật châu kia liền bay trở lại tay , sau đó đứng dậy nhìn Hoa Liên cái, “Ngươi nghỉ ngơi trước , ta ra ngoài chuyến.”


      Đưa mắt nhìn Ân Mạc bỏ , Hoa Liên ngồi giường ngẩn ra lúc, sau đó chợt bắn lên, lúc nãy vừa mới tỉnh lại, nàng còn chưa suy nghĩ được gì, giờ mới đột nhiên nhớ đến chuyện rất quan trọng, nàng vậy mà vọt tới Soái kỳ!!!


      Tốc độ này có phải nhanh quá rồi chăng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :