1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 35: Khỉ làm đại vương



      Cung Lăng nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách cùng với Tiểu Chỉ, lúc rời , Cung Lăng mặt đầy ý cười, mà Tiểu Chỉ từ đầu đến cuối vẫn im lặng rằng, cho dù ai cũng nhìn thấu nổi suy nghĩ của nàng.


      “Tiểu Chỉ… …” Tiểu Chỉ càng có vẻ gì, Hoa Liên lại càng lo lắng. Cho dù nàng ấy có thông minh đến đâu cũng vẫn chỉ là đứa trẻ non nớt, sao có thể đấu thắng Cung Lăng. Có trời mới biết Cung Lăng gì với nàng ấy.


      “Yên tâm, ta sao.” Tiểu Chỉ nở nụ cười để Hoa Liên an tâm, sau đó mới phát ra trong nhà có thêm người nữa.


      “Ngươi tên Phong Chỉ?” Phong Biệt Tình từ cao nhìn xuống Tiểu Chỉ, ánh mắt bí hiểm.


      “Ngươi là ai?” Nghe đến cái tên này, sắc mặt của Tiểu Chỉ trở nên tái nhợt đến dị thường. Tất cả mọi người đều gọi nàng là Chỉ nương hoặc Tiểu Chỉ, cho đến nay có ai biết được nàng họ gì.


      “Phong Biệt Tình.”


      “Ngươi… ngươi tới đây làm gì?” Nàng chưa từng gặp Phong Biệt Tình bao giờ, nhưng lại biết người này.


      “Thân phận của ngươi có người biết, muốn ở lại đây chờ chết hay là theo ta?”


      “Ta…” Trong mắt Tiểu Chỉ có nỗi hoảng sợ kiềm chế được, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng xảy ra. Biết Phong Biệt Tình gạt mình, nhưng vẫn ảo tưởng đây là giả. Mình có thể tiếp tục sống ở đây…


      “Ta, theo huynh.”


      Tiểu Chỉ cúi thấp đầu, giọng rất khẽ. chỉ bởi vì thân phận của mình, mà còn vì…. thôi , chuyện có khả năng, cần gì phải suy nghĩ.


      Mặc dù Hoa Liên cũng có vài chuyện muốn hỏi Phong Biệt Tình, có điều trước mắt, hiển nhiên phải thời cơ tốt để ôn chuyện. Hơn nữa xem ra hình như cũng rất vội.


      Quan hệ của hai người nàng cũng hỏi, dù sao cũng là cùng họ, đoán tới đoán lui cũng chỉ có mấy khả năng mà thôi. Tiểu Chỉ chỉ thu dọn vài bộ quần áo, cùng cầm theo bài vị của mẫu thân. Còn những đồ đạc khác ở đây, đều để lại hết cho Hoa Liên.


      Nhìn hai người vội vã rời , Hoa Liên cảm thấy hơi hụt hẫng. Tiểu Chỉ có thể coi như là người bạn đầu tiên của nàng thế giới này, lần này nàng ấy , e rằng cơ hội gặp lại sau này rất mong manh.


      Nghĩ thôi cũng đủ biết Phong Biệt Tình đưa Tiểu Chỉ đâu, địa bàn của ma đạo từ xưa tới nay cho phép người ngoài tiến vào.


      Từ lúc Phong Biệt Tình bước vào, cho đến khi rời vượt quá thời gian chung trà. Trong khoảng thời gian ấy, hiếm hoi Khổng Uyên lại ngồi yên, phản ứng gì, việc này khiến Hoa Liên thấy rất kỳ quái.


      Cho đến khi người rồi, nàng mới nhịn được mà mở miệng, “Ngươi cứ thế mà để ?” Hai tên này tuy là thực lực tương đương, đều là những kẻ ưu tú nhất, nhưng chưa đến mức tinh tinh tương tích*, hơn nữa với tính tình của Khổng Uyên, chắc chỉ ước gì Phong Biệt Tình xảy ra chuyện.


      * Nghĩa là những người có cùng tích cách, sở thích hay hoàn cảnh thường đồng cảm với nhau


      Khổng Uyên lại nửa nằm ngả ra quầy, “Thiếu mình ta cũng sợ ít.”


      “Hả?” Trong lời này của hình như có chút ý tứ.


      “Ta đoán, Phong Biệt Tình chắc mình tới, biết có còn mạng mà về đây.” Khổng Uyên cười đến vô tâm vô phế.


      Hoa Liên liếc nhìn ra ngoài cửa, chỉ lắc đầu. Cho dù nàng có đuổi theo, Tiểu Chỉ cũng quay về, huống chi trở lại cũng sống chết khó ngờ, những chuyện vô nghĩa như thế này, nàng làm. Nếu Phong Biệt Tình dám tới đây mình, vậy đương nhiên cũng có tính toán của riêng mình, từ trước tới nay Hoa Liên chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh hơn người khác.


      “Ngươi vẫn muốn sống ở đây sao? E là bao lâu nữa, người kia tới tìm ngươi.” Khổng Uyên thấy Hoa Liên ngẩn người, đột nhiên mở miệng .


      “Cho dù ta sống ở đây, sớm muộn cũng bị tìm đươc.” Hoàng nếu cố ý muốn tìm người, còn cần ai cho phép sao. Nàng vẫn luôn là kẻ lười nhác, trừ phi là lửa cháy đến đít, nếu tuyệt đối chuyển chỗ. “Còn ngươi ấy, có chỗ nào để sao?” Khổng Uyên ở đây thời gian dài như vậy, khiến cho Hoa Liên rất quen.


      “Mấy ngày trước, cha ta sai người truyền tin cho ta, ta bị đuổi ra khỏi nhà rồi.” Khổng Uyên vân đạm phong khinh , giống như người bị đuổi khỏi nhà chẳng phải là vậy.


      Nếu như người ta bị đuổi ra khỏi nhà, nàng dĩ nhiên cũng đồng tình chút, có điều, Khổng Uyên thôi . Vấn đề bây giờ là, cho dù có chỗ nào , cũng thể dính vào mình được chứ.


      Còn chuyện khiến cho Hoa Liên rất hài lòng, đó chính là, dù Khổng Uyên bị đuổi ra khỏi nhà, có điều bất cứ lúc nào cần, Khổng lão quản gia đều lập tức xuất bên cạnh , Hoa Liên cũng có thể nhân cơ hội hỏi vài vấn đề liên quan đế tu luyện.


      Chắc ông ấy cũng cảm thấy hành vi ép mua ép bán của thiếu gia nhà mình có hơi vô sỉ chút, cho nên vô luận Hoa Liên hỏi cái gì, ông ta đều hỏi gì đáp nấy. Thậm chí có vài chỗ Hoa Liên nghĩ tới, ông ấy cũng đặc biệt giảng giải cho nàng lượt.


      Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Khổng lão quản gia nể tình như vậy rồi, Hoa Liên cũng thể cứ xoắn xuýt mãi chuyện Khổng Uyên ăn ở chỗ nàng được.


      Trong tiệm đột nhiên thiếu người, trừ Hoa Liên cảm thấy có chút quen ra, căn bản ai khác cảm thấy được.


      Mỗi ngày, nàng vẫn nghiên cứu các loại đan dược, sau đó đến phòng luyện đan luyện chế. Mặc dù tiến triển vẫn chậm chạp như trước, nhưng làm hay bằng quen tay, giờ muốn luyện chế lò đan dược hạ phẩm Huyền cấp, nàng chí ít cũng có thể rút ngắn được nửa thời gian.


      Khổng Uyên cũng là kẻ chẳng bao giờ chịu ngồi yên, làm tiểu nhị trong tiệm được vài tháng, đoán chừng cũng buồn hỏng rồi, ngay cả chào hỏi cũng , ngày nào đó lặng lẽ mất tích.


      Chuyện như thế sai khi xảy ra độ hai lần, nàng cũng chỉ thấy mà thể trách, có điều trong tiệm thiếu tên tiểu nhị trông coi, vẫn thực bất tiện, vậy nên Hoa Liên nghĩ đến tiệm Điệp Tử để tìm tên tiểu nhị đáng tin.


      Trong thành này, chỉ có những cửa tiệm mà ngươi thể ngờ đến, chứ tuyệt đối có cửa tiệm ngươi tìm được. Tiệm Điệp Tử chính là nơi chuyên môn buôn người, chỉ cần ngươi có linh châu, ngay cả cao thủ cảnh giới như Vương Đế cũng có thể thuê.


      Trước khi cửa tiệm Điệp Tử, Hoa Liên đóng kỹ cửa tiệm, sau đó mới rời khỏi Lưu Ly đường. Đáng tiếc, vòng quanh chỗ kia vòng mà vẫn tìm được ứng viên khiến nàng hài lòng. Kết quả, chờ nàng về đến nơi, phát cửa lớn của Lưu Ly đường mở toang, đồ đạc bên trong tiệm bị người khác cướp sạch.


      Rất thú vị, cả thành Nam Khê sơn này, e là có cửa tiệm nào từng gặp phải tình huống như vậy. Thế này là xảy ra chuyện gì?


      Nàng thậm chí còn có mấy thời gian để phản ứng lại, nhanh chóng đội thủ vệ khí thế hung hăng lao về phía Lưu Ly đường, sau đó túm lấy Hoa Liên còn chưa tình hình ra sao bắt .


      Tội danh cũng rất thú vị, mưu hại chưởng quầy Lưu Ly đường, chiếm đoạt tài sản của người khác. Nghe , là phủ thành chủ ra lệnh.


      Đúng là núi có hổ, khỉ làm đại vương. Trong khi nàng “Chiếm đoạt” tài sản của người khác gần hai tháng mà chẳng có ai đến bắt bẻ, kết quả Khổng Uyên vừa , tội danh được thành lập.


      Nàng có nên tán thưởng vị thành chủ phu nhân thông minh hơn người này đây?


      Nơi giam giữ Hoa Liên cũng ở trong thành Nam Khê sơn, có lẽ sợ đường gặp bất trắc, cho nên ngay đêm đầu tiên bị bắt, Hoa Liên bị thầm mang ra khỏi thành.


      “Phu nhân, túi đồ của nữ nhân kia cũng tìm, thấy gì cả.” Bên trong phủ thành chủ, Cung Lăng ưu nhã ngồi nhuyễn tháp, uống Sương Linh trà được đưa tới từ Thái Phong Nhai cách đây ngàn dặm, chén trà màu trắng có tầng sương xanh nhàn nhạt, lượn lờ trong trung, mãi vẫn tiêu tan.


      “Sao? Những chỗ khác thế nào?” Cung Lăng nghe vậy, nhướn mày, thuận tay đặt chén trà xuống.


      “Trong ngoài Lưu Ly đường cũng lúc xoát qua, có gì cả, thuộc hạ hoài nghi, Tiểu Chỉ kia lúc mang theo vật đó rồi.” Giữa đại sảnh, thống lĩnh thị vệ phủ thành chủ cung kính quỳ mặt đất.


      , thể nào, sau khi nàng ta rồi, vẫn có người nhìn thấy vật kia, tiếp tục tìm , thứ đó nhất định vẫn còn ở đây. Hoành thống lĩnh, có khi đối với nữ nhân cần quá nhàng.” Giọng Cung Lăng vẫn mềm mại như cũ, nhưng nghe vào tai, lại thêm mấy phần lạnh lẽo.


      “Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.”

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 36: Ai giữ ai



      Trong khoảng thời gian bị giam cầm, phần lớn Hoa Liên đều phải chịu thụ hình. Hình phạt của tộc so với phàm thế nhiều hơn biết bao nhiêu, dù sao cũng là chủng tộc có thọ mệnh dài, luôn có vài đại nhàm chán ngồi nghiên cứu cái này.


      Bây giờ Hoa Liên bị nhốt trong gian to chừng thước vuông, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi được, bốn phía đều là bóng tối. Tay chân và cổ của nàng đều bị đeo Khóa hoàn, phong bế lực toàn thân của nàng lại, có lẽ là sợ nàng ra tay. Quần áo người sớm rách tơi tả, tuy thân thể của tộc tương đối mạnh mẽ, nhưng ngày nào cũng bị người ta đánh, có mấy quái chịu đựng được.


      “Thống lĩnh, nữ nhân này vẫn , chúng ta có nên…” Bên cạnh phòng giam nhốt Hoa Liên, gã thị vệ vẻ mặt ngoan khoa tay múa chân ra hiệu.


      được.” Hoành thống lĩnh lập tức lắc đầu, hung tợn nhìn gã thủ hạ cái, “Vật kia còn chưa hỏi ra, nếu như nàng ta chết rồi, lấy đầu ngươi ra báo cáo chắc!”


      “Dạ, dạ, thống lĩnh phải, là thuộc hạ suy tính chưa chu toàn.” Tên thị vệ kia luôn miệng nhận sai.


      Hoành thống lĩnh liếc mắt nhìn cái nữa, gì thêm. phải là e ngại phu nhân, mà là vị thành chủ mất tích kia.


      Nữ tử này ràng có quan hệ tệ với Tiểu Chỉ, trước mắt Tiểu Chỉ thấy đâu, nữ nhân này khẳng định biết gì đó. Nếu như thành chủ quay về, khi phát người thấy đâu, mà lại giết chết nữ nhân này, vậy người chết nhất định .


      Về phần phu nhân… Hoành thống lĩnh lắc đầu, thủ đoạn của phu nhân tưởng tượng nổi, chỉ cần nàng ta ra tay với Tiểu Chỉ, thành chủ tuyệt đối chẳng làm gì nàng ta hết.


      có thể lấy tu vi Tướng mà làm đến vị trí Đại thống lĩnh của phủ thành chủ, đương nhiên cũng có đạo lý của , vô luận ra sao, nữ nhân này nhất định phải giữ lại.


      Nghĩ đến đây, Hoành thống lĩnh kìm được mà liếc mắt nhìn căn phòng giam Hoa Liên, thủ hạ của từ trước đến giờ hề biết nương tay khi thẩm vấn phạm nhân, cho dù thể giày vò nàng ta đến chết cũng khiến nàng ta đau đến muốn sống, sao nữ nhân kia tới giờ phút này đến kêu đau cũng tiếng?


      Thậm chí, từ khi nàng ta vào đây đến giờ, câu cũng chịu .


      “Thống lĩnh, phu nhân tới rồi.” Vào lúc Hoành thống lĩnh ngẩn người, bên ngoài phòng giam đột nhiên có người kêu lên.


      “Ừ.” Hoành thống lĩnh gật đầu, thời gian dài như vậy mà chưa hỏi ra được gì, chắc phu nhân cũng thấy nên tới rồi.


      Hoành thống lĩnh bước ra khỏi phòng giam, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, khắp nơi tràn ngập các loại linh thảo. Đây là Dược cốc thành chủ đặc biệt dựng lên cho phu nhân, e là chẳng ai ngờ được nơi đẹp đẽ như vậy, lại giấu phòng giam tối tăm.


      Hoa Liên phải phạm nhân đầu tiên trong phòng giam, dĩ nhiên cũng phải kẻ cuối cùng.


      Mấy năm nay, nữ chết ở nơi này nhiều kể siết. Dĩ nhiên, những chuyện này chỉ có Hoành thống lĩnh và những thị vệ gác ở đây biết.


      Cung Lăng vận bộ đồ tơ tằm hoa lệ màu tím đứng dưới tán cây đèn lồng, ngửa đầu nhìn những quả đèn lồng to bằng ngón cái màu đỏ ối, dưới ánh nắng mặt trời, phát ra những ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ. mặt Cung Lăng điểm nụ cười, nếu như chỉ nhìn vậy thôi, chắc chẳng ai tin rằng, thủ đoạn của nữ nhân này độc ác đến thế nào.


      “Phu nhân.” Hoành thống lĩnh đứng cách Cung Lăng chừng năm thước dừng lại, nửa quỳ đất, đầu cúi thấp.


      “Hoành thống lĩnh, hỏi ra được gì chưa?” Cung Lăng quay đầu , mặt vẫn còn mang theo nụ cười.


      “Bẩm phu nhân, đến giờ nàng vẫn câu cũng chịu .”


      “Sao? Cứng đầu như vậy à, đưa ta gặp nàng.” Lời của nàng đến cùng, Hoành thống lĩnh khẳng định có cái gan bằng mặt mà bằng lòng, như vậy, nữ tên Hoa Liên này cũng rất quật cường.


      Bởi vì Cung Lăng tới, cho nên trong phòng gian này hiếm hoi có thêm chút ánh sáng, Hoa Liên bị nhốt trong phòng giam căn bản thể nào hoạt động cũng ngẩng đầu lên, thấy thiếu phụ mặc quần áo hoa lệ trước mặt, miệng nhếch lên.


      “Ta muốn làm ngươi bị thương, giao sen Tử San ra đây, ta để ngươi .” Giọng của Cung Lăng vẫn ôn hòa như trước.


      Hoa Liên chỉ nhìn chằm chằm nàng ta cả nửa ngày mà vẫn mở miệng, chỉ có điều ánh mắt kia khiến cho Cung Lăng rất thoải mái. biết là do ánh sáng trong phòng giam quá kém hay là vì sao, con ngươi vốn màu đen của Hoa Liên thậm chí lại lên vòng tròn màu đỏ, bừng lên thiêu đốt giống như lửa. Chỉ mới nhìn nàng thôi, Cung Lăng cảm thấy hết sức khó chịu.


      Cái cảm giác nguy hiểm cực độ đó, khiến cho nàng ta nhịn được cau mày.


      “Từ trước đến giờ, ta luôn giữ lời.” Qua lúc lâu, Cung Lăng lại mở miệng.


      Hoa Liên vẫn lặng thinh lời nào.


      Cuối cùng, sắc mặt Cung Lăng cũng biến đối, “Giết.” Sau khi xong những lời này, nàng xoay đầu . Giống như chỉ cần nhìn lâu hơn chút làm bẩn mắt mình.


      “Phu nhân cẩn thận!” Cung Lăng vừa mới xoay người, Hoành thống lĩnh vốn đứng phía sau nàng ta đột nhiên thét to tiếng.


      “Cái gì?” Cung Lăng theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy đốm lửa bay thẳng về phía trán mình, mà Hoa Liên vốn bị khóa trong phòng giam lại thấy đâu. “Hừ, chút tài mọn.” Đối mặt với đốm lửa kề sát mặt kia, Cung Lăng hề lộ ra vẻ kinh hoàng, chỉ phất tay áo cái, lập tức dập tắt được đốm lửa kia.


      “Thành chủ phu nhân, ngươi chặn sai hướng rồi.” Thanh của nữ tử quanh quẩn trong phòng giam, mang theo vài phần ý cười, lại có chút lạnh lẽo.


      Cung Lăng cả kinh trong lòng, nhưng bị giọng này mê hoặc, thậm chí ngay cả tay cũng run rẩy. Hoa Liên thầm than trong lòng, chẳng trách có thể khiến Khổng Uyên kính trọng vài phần.


      “Hóa thân?” Lúc này, ngay cả kiến thức sâu rộng như Cung Lăng cũng khỏi biến sắc, rất hiển nhiên, Hoa Liên mà nàng ta vừa mới nhìn thấy chỉ là hóa thân, nhưng tu vi của Hoa Liên căn bản thể biến ra thứ này được.


      Dĩ nhiên, tục truyền, trong tộc đích thực có vài gia tộc có thể huyễn hóa ra hóa thân vào Tướng kỳ, những gia tộc kia… Cung Lăng cau mày, những gia tộc kia, bất cứ là gia tộc nào, nàng cũng muốn đắc tội, e rằng cho dù có là Khổng Tước Hoàng cũng dám tùy tiện đắc tội.


      Nữ thoạt nhìn tầm thường này đến từ gia tộc nào trong số đó? Càng nghĩ Cung Lăng lại càng cảm thấy bồn chồn, sao nàng ta nghĩ đến, Khổng Uyên tại sao lại sinh hứng thú với nữ như vậy, thậm chí còn sớm chiều chung đụng với nàng thời gian dài như thế!


      Có điều trước mắt, việc nên làm hay nên làm cũng làm cả rồi, nếu vậy bắt buộc nàng phải vĩnh viễn giữ Hoa Liên tại đây. Còn về chuyện nàng bắt Hoa Liên , rất dễ giải quyết.


      Cung Lăng thậm chí nghĩ đến để cho ai biến thành Hoa Liên.


      “Chậc chậc, ta nhắc nhở ngươi rồi.” Cung Lăng hề buông lỏng cảnh giác, nhưng nàng ta sao ngờ tới, đốm lửa vừa bị mình đánh tan lại dung hợp lại ngay trước mặt nàng, mà khoảng cách của ngọn lửa này với mắt của nàng tới tấc.


      Ngọn lửa có lấy tia nhiệt độ, bùng lên trước mắt nàng ta, đây là lần đầu tiên Cung Lăng cảm thấy sợ từ khi chào đời đến nay, nàng có thể cảm giác được hơi thở tản ra từ đốm lửa chỉ lớn bằng hạt đậu kia kinh khủng đến nhường nào.


      “Thành chủ phu nhân, ngươi đoán xem, sau khi chết ngươi có còn cơ hội để đầu thai hay đây?” Lời của Hoa Liên thay vì là hỏi, bằng là cảnh cáo đúng hơn.


      “Ngươi muốn thế nào?” Cung Lăng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhưng đốm lửa này thực rất quỷ dị, nàng căn bản dám tùy ý động thủ, chi e thất bại, tính mạng mình cũng khó giữ. Hơn nữa vừa nãy Hoa Liên cũng cảnh cáo nàng, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.


      “Ta muốn bình an rời khỏi chỗ này.”


      “Bây giờ ngươi có thể .” Cung Lăng bình tĩnh đáp.


      “Thành chủ phu nhân, ta thích nghe nhảm.” Vừa dứt lời, gã thị vệ sau lưng Cung Lăng đột nhiên ngã xuống, Cung Lăng dùng khóe mắt quét qua cái, phát trán thị vệ kia chỉ có lỗ cháy đen.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 37: Bỗng dưng có thêm người cha



      “Bên ngoài sơn cốc này ít nhất có ba soái canh giữ, ta cũng muốn mạo hiểm.” Thực ra ba Soái trong cái nhìn của Hoa Liên có chút dọa người, nhưng thực tế, bọn họ chẳng qua cũng chỉ để trưng bày, dù sao người thông minh cũng tìm đến thành chủ phu nhân của thành Nam Khê Sơn này gây chuyện.


      Đây cũng là lý do tại sao Cung Lăng dám vào, dù sao, chẳng ai ngờ đến phạm nhân bị giam trong phòng giam còn có thể thoát thân.


      Tuy nàng cũng có thể vô thanh vô tức bỏ , nhưng Hoa Liên định làm vậy. Vị thành chủ phu nhân này lao tâm lao lực vì nàng đến thế, sao nàng có thể báo đáp được chứ.


      “Ngươi muốn bắt giữ ta?” chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái, Hoa Liên cũng phủ nhận. Tu vi của Cung Lăng cao hơn nàng, nhưng cũng chỉ mới đến đỉnh của Tướng mà thôi, mang theo nàng ta, mặc dù có chút phiền toái, nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.


      “Ta chỉ muốn mời phu nhân tiễn ta đoạn thôi.”


      “Vậy được, thôi.” Có lẽ là vì cảm thấy Hoa Liên dám đả thương nàng, vị thành chủ phu nhân này trái lại hề sợ hãi, trong bóng tối, Hoa Liên nở nụ cười.


      Đến khi thủ vệ đứng bên ngoài thấy phu nhân nhà mình và Hoa Liên cùng bước ra, cảm thấy kinh ngạc biết bao. Có điều bọn cũng nhiều lời, chẳng qua là lúc nghe Cung Lăng bảo cho phép bọn họ theo, sắc mặt hơi có chút biến đổi.


      Người ta tiễn người ngàn dặm rồi cũng đến lúc từ biệt, đáng tiếc, Hoa Liên cũng có ý định này. Cung Lăng theo Hoa Liên suốt năm ngày, sớm ra khỏi địa giới của thành Nam Khê sơn, nhưng Hoa Liên lại có chút ý tứ muốn thả nàng ta .


      “Chúng ta ra khỏi địa giới của Lâm Châu, ngươi vẫn định thả ta ra sao?” Hai người cùng nhau, nhìn như có vẻ rất quen thân, nhưng thực tế, chỉ có Cung Lăng biết, chỉ cần nàng ta dám manh động, đốm lửa quỷ dị kia thiêu đốt nàng ta trong nháy mắt, thậm chí nguy hiểm đến cả sinh mạng.


      Cung Lăng thử qua lần, cái giá đắt phải trả là cánh tay của bản thân. Đến giờ cánh tay kia vẫn thể hồi sinh lại, điều này khiến cho nàng sinh ra tò mò với ngọn lửa kia, và cả nỗi sợ hãi nữa.


      Các loại lửa thiên địa, nàng gặp ít, nhưng chưa từng thấy thứ nào bá đạo như vậy.


      “Ngươi cảm thấy, giờ ta thả ngươi ra, ta còn có mạng để sống nữa hay sao?” Hoa Liên chậm rì rì , trong tay chơi đùa viên châu màu trắng nhũ.


      Vì luôn luôn phải canh chừng Cung Lăng nên nàng thể ngừng sử dụng Nghiệt hỏa ra. Muốn thế cần lượng lớn khí để duy trì, mà bảo bối có thể để nàng vừa lại vừa hấp thu khí mà tẩu hỏa nhập ma, cũng chỉ có linh cốt.


      Tuy như vậy có chút phiền toái, nhưng Hoa Liên lại phát ra, nghiệt hỏa vì được sử dụng thường xuyên lại lớn mạnh hơn. Cánh hoa sen thứ tư nội đan của nàng dường như sắp bung ra.


      Đằng sau hai người có hai cái đuôi theo. theo nàng rất nhiều ngày, Hoa Liên cũng tình cờ phát ra khi phái hư thể thăm dò vào buổi tối.


      Người nọ cách bọn họ xa, khoảng cách từ đầu đến cuối đều vượt quá ba dặm, Hoa Liên tài nào dùng thần thức để cảm giác được, nhưng trùng hợp Cung Lăng lại có thể. Mà kiểu trùng hợp này, nàng lại thể vui mừng.


      “Đó phải do ta phái tới.”


      “Có lẽ là tướng công của ngươi phái tới chưa biết chừng.” Người đằng sau đúng là có chút kỳ quái. Vài ngày qua Hoa Liên vẫn dùng hư thể quan sát , phát chỉ theo hai người các nàng, cũng có ý định thông báo cho người khác.


      Lời của Hoa Liên khiến cho Cung Lăng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nàng ta chậm rãi mở miệng, “Nếu như ngươi giết ta, có lẽ vô cùng cảm kích ngươi.”


      “Chủ ý này tệ, có thể khiến thành chủ thành Nam Khê sơn nhận ân tình của ta.” Hoa Liên nửa nửa giả, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong giọng của nàng lại khiến cho Cung Lăng rét run cả người.


      “Vậy nếu như ta giết ngươi, biết thành chủ phu nhân có nhận ân tình của ta đây?” giọng bén nhọn chói tai đột nhiên vọng tới từ trong cánh rừng hai người vừa qua, cuối cùng, có người cũng chịu nổi, chuẩn bị động thủ với nàng.


      Giọng này vừa bật ra, lập tức có bóng trắng đánh úp về phía Hoa Liên, lúc này, Hoa Liên căn bản có dư thời gian mà để ý đến Cung Lăng, lắc mình cái muốn tránh khỏi bóng trắng kia, ai ngờ nàng mới xoay qua chỗ khác, bóng trắng khác xuất trước mắt nàng.


      Là Hồ ! Thứ mùi này rất quen thuộc, hơn nữa, Hoa Liên rốt cục cũng nghĩ ra, bóng trắng vừa mới tập kích mình khĩ nãy, chắc chắn là đuôi của Hồ .


      Vì chênh lệch tốc độ, Hoa Liên bị quất ột cái mạnh, lùi lại hơn mười bước mới đứng vững. Đồng thời cũng thấy bộ mặt của con hồ tấn công mình.


      Dung mạo của nữ nhân này nàng thấy rất quen thuộc, chỉ khác là mặc bộ đồ trắng. Trong trí nhớ, gương mặt hoàn toàn giống nhau mơ hồ lên. Hoa Liên cuối cùng cũng nhớ ra. Ngày đó, ở Liên Hành sơn, từng có Hồ tên Hồ Y muốn ra tay với mẫu thân của nàng, kết quả lại trơ mắt nhìn mẫu thân bị Thanh Y mang , giận đến thiếu chút nữa phát điên.


      Mà người này, dáng dấp giống hệt với Hồ Y.


      “Hồ tộc.”


      Hồ xinh đẹp phía đối diện cười tiếng, “Xem ra ngươi biết, thực đáng tiếc, nếu vậy ta lại càng phải giết ngươi.”


      Nếu như người kia đến để cứu Cung Lăng, có lẽ Hoa Liên còn có đường sống, nhưng xem tình thế trước mắt, nàng căn bản là nhằm về phía Hoa Liên mà đến.


      Chẳng lẽ trong thời gian này xảy ra biến cố gì? Tại sao người của Hồ tộc lại đến tìm nàng chứ?


      “Muốn giết ta, ít nhất cho ta lý do.”


      “Lý do à… Hừ, ta nên thủ đoạn của Hồ Uẩn cũng đủ lợi hại, có thể khiến tộc trưởng đồng ý tìm ngươi về chăng?!” Hồ áo trắng kia căm giận , vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Liên.


      Hoa Liên dù sao cũng sinh ra trong thế gia tộc, đương nhiên hiểu trở lại của mình tổn hại đến lợi ích của bao nhiêu kẻ trong Hồ tộc. Cũng vì mệnh lệnh kia của tộc trưởng Hồ tộc, vô số người trong tộc đều nhắm vào Hoa Liên.


      Vị trước mắt này, chẳng qua chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi.


      Hoa Liên coi như hiểu ý tứ của nàng ta, thầm tính toán lượt, đấu với nàng ta mình hình như có bất cứ phần thắng nào, thể , đây đúng là loại bi kịch.


      “Những gì nên biết ngươi cũng biết rồi, bây giờ, để ta tiễn ngươi lên đường .” Hồ Vi cũng chẳng bỏ Hoa Liên vào trong mắt, mặc dù nghe tỷ tỷ , lúc đó chính mắt nhìn thấy Hoa Liên bị Thanh Y giết chết mà bây giờ nàng ta vẫn sống yên lành, cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, có điều, dù sao nữa, nàng cũng sống lâu hơn Hoa Liên mấy trăm năm, đương nhiên đặt tiểu vừa mới tu luyện thành hình vào trong mắt.


      Ngay khi , hai tay của Hồ vi biến thành vuốt hồ, móng vuốt bén nhọn lóe lên hàn quang. Đúng vào lúc nàng ta nhắm xuống Hoa Liên, Hoa Liên chuẩn bị tránh ra đột nhiên cảm thấy có sức mạnh cường đại truyền tới từ phía sau, tiếp đó, nàng bay khỏi đường công kích của Hồ Vi.


      Mà đồng thời, nắm đấm tiến lên nghênh đón hai tay Hồ Vi, trong nháy mắt đánh lui nàng ta.


      “Tướng công?”


      “Quân Hầu!” Hai tiếng hô bật ra từ trong miệng Cung Lăng và Hồ Vi, e là thể nào ngờ tới, Quân Hầu lại xuất vào lúc này, hơn nữa còn cứu Hoa Liên.


      “Người đâu, đưa phu nhân về.” Quân Hầu liếc nhìn Hồ Vi hộc máu té đất, lạnh giọng phân phó.


      Tiếp đó, người bước ra từ sau lưng Quân Hầu, Cung Lăng đúng, người theo hai người bọn họ thực là người của Quân Hầu.


      “Hồ Vi của Hồ tộc?” Quân Hầu kéo Hoa Liên qua bên, ánh mắt lạnh như băng.


      “Quân Hầu đại nhân, đây phải là Lâm Châu.” Giọng của Hồ Vi vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, dù sao nàng ta cũng là người của Hồ tộc, cho dù người tên Quân Hầu này dễ chọc, nhưng cũng vì kiêu ngạo kia mà chịu cúi đầu.


      “Hừ, ta muốn giết ngươi, còn cần phải ở Lâm Châu sao!”


      “Giết ta, Hồ tộc bỏ qua cho ngươi.” Câu này của Hồ Vi hết sức ương ngạnh, nhưng nàng ta , Hồ tộc vô cùng bao che, cho dù trong Hồ tộc nàng chẳng là ai, nhưng cũng thể tùy tiện bị kẻ khác giết như vậy được.


      “Phải , ta lại cảm thấy, Hồ Hoàng cảm kích ta cứu con của ông ta mới đúng.”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 38: Theo bọn họ trở về



      Nghe Quân Hầu vậy, thân thể Hồ Vi run lên, sắc mặt tái nhợt, “Ngươi, làm sao ngươi biết?” Chuyện này, tạm thời chỉ có vài vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong tộc mới biết được.


      Tuy đại đa số trưởng lão đều đồng ý với đề nghị của tộc trưởng, nhưng mà, chuyện Hoa Liên quay lại Hồ tộc căn bản là kết cục định sẵn. Mấy năm nay, ngoài mặt mọi chuyện lớn của Hồ tộc đều do hội trưởng lão quyết định, thực tế, hội trưởng lão giờ sớm mất quyền lực.


      “Dĩ nhiên là do tộc trưởng của các ngươi phái người báo cho ta biết.” Đúng lúc này, bên cạnh Quân Hầu bỗng xuất hai người đen trắng, thấy hai người này, Hồ Vi kinh ngạc há hốc miệng, lúc lâu vẫn được thêm câu nào.


      “Hắc Y bái kiến tiểu thư.”


      “Bạch Y bái kiến tiểu thư.”


      Hai người trăm miệng lời, nửa quỳ dưới chân Hoa Liên.


      Hoa Liên bị tình cảnh này dọa cho sợ hết hồn, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đầu tiên là phái Thanh Y đến lấy mạng nàng, sau đó lại sai hai gã Hắc Bạch đến, cần biết vị Hồ Hoàng này muốn làm gì, nàng chẳng hề có hứng thú chơi đùa với ông ta, cũng chơi nổi.


      “Hình như ta, quen các ngươi.” Ngoài dự đoán của mọi người, nét mặt Hoa Liên có bất cứ kích động nào, thậm chí cả cảm xúc vui vẻ, nét mặt của nàng thậm chí còn có thể gọi là lạnh lùng.


      “Thuộc hạ phụng mệnh tộc trưởng mời tiểu thư về.” Hai người kia vẫn quỳ đất, giọng vô cùng cung kính.


      “Ta tin các ngươi.” Hoa Liên cự tuyệt dứt khoát mà trôi chảy, còn chưa trở về có người muốn lấy mạng nàng, nếu về đến Hồ tộc rồi, nàng còn có mạng mà ra khỏi đó sao, giờ nàng rất hoài nghi.


      Hai người này dường như cũng ngờ Hoa Liên vậy, nhất thời kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, Bạch Y thẳng người dậy, lấy ra quyển ngọc giản đưa cho Hoa Liên, “Đây là thứ phu nhân muốn chuyển cho tiểu thư.”


      Hoa Liên đón lấy ngọc giản, dùng thần thức xâm nhập, gương mặt của Hồ Uẩn lên trước mặt nàng. Lâu ngày gặp, Hồ Uẩn dường như có bất kỳ thay đổi nào, gương mặt tuyệt diễm vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn thấy Hoa Liên mới lộ ra nụ cười , “Tiểu Liên, con vẫn khỏe chứ?”


      “Mẹ, còn mẹ?”


      “Bình thường, nếu như tạm thời có việc gì, đến thăm ta chút .” Giọng của Hồ Uẩn bình bình đạm đạm, nghe ra ý tứ gì đặc biệt.


      “Con biết rồi, con theo họ về.” xong, Hoa Liên tách thần thức ra khỏi ngọc giản, nhìn qua hai người vẫn quỳ dưới chân như cũ, “Ta cùng các ngươi.”


      “Đa tạ tiểu thư thông cảm.” Hắc Y Bạch Y trăm miệng lời đáp, cùng trao đổi ánh mắt với nhau.


      “Bao giờ chúng ta xuất phát?”


      “Xin đợi chỉ thị của tiểu thư.”


      “Vậy chờ chút , ta còn có việc chưa làm xong.” xong, cũng đợi hai người kia trả lời, Hoa Liên bước thẳng về phía Quân Hầu. Quân Hầu nhìn Hoa Liên về phía mình, trong mắt có chút cảm xúc khó hiểu.


      “Nàng , đời này e là chẳng có cơ hội để gặp lại ngươi nữa, để cảm tạ ân tình bao nhiêu năm qua của ngươi, vật này xin tặng cho ngươi.” xong, đóa sen màu tím bay lên từ trong lòng bàn tay Hoa Liên.


      Sau khi Cung Lăng nhìn thấy đóa sen Tử San kia, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nàng sao ngờ nổi, Hoa Liên lại tặng nó cho Quân Hầu.


      “Giữa chúng ta chỉ có ân tình.” Quân Hầu nhận lấy sen Tử San, chỉ mới nghe Hoa Liên , đời này còn có cơ hội gặp lại, thân thể cứng đờ.


      “Có lẽ vậy… có điều thứ này với ta cũng chẳng có gì hữu dụng, vật này tặng cho ngươi, nếu , ta sợ ngày nào đó tôn phu nhân lại đuổi đến Hồ tộc đòi cái mạng của ta mất.” Dứt lời, nàng cười như cười liếc nhìn Cung Lăng, sau đó, nàng khoát tay, đóa sen Tử San kia liền bay đến trước mặt Quân Hầu.


      Hôm đó, khi Tiểu Chỉ rời , nhiều lần nhìn Hoa Liên muốn lại thôi. Nàng biết, Tiểu Chỉ muốn nàng nhắn với Quân Hầu vài câu. Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn mở miệng, biết là do những gì Cung Lăng với Tiểu Chỉ hôm ấy, hay là do nàng ấy biết gì cho phải.


      Về phần sen Tử San, thay vì dùng để chế thuốc, chẳng bằng dùng để chọc tức Cung Lăng còn hay hơn. Để cho nàng ta có thể ngày ngày trông thấy, lại thể nào chiếm được, chuyện như vậy chỉ mới nghĩ thôi khiến người ta thấy sảng khoái rồi.


      Sau khi Hoa Liên bỏ cùng Hắc Y Bạch Y, Quân Hầu nhìn chằm chằm đóa sen Tử San hồi lâu, cuối cùng cẩn thận thu nó vào trong tay. Cung Lăng đứng bên cạnh cũng biết, đời này sợ rằng chẳng bao giờ nàng ta có cơ hội lấy được đóa sen Tử San này.


      Cùng với Hoa Liên còn có cả Hồ Vi, Hắc Y Bạch Y hình như định đưa nàng ta về Hồ tộc. Đối với chuyện Hồ Vi muốn giết nàng lúc trước, Hoa Liên nhắc tới, bọn họ cũng đến.


      Đại Hoang sơn cách Lâm Châu khá xa, cho dù Hắc Y Bạch Y mang theo pháp khí phi hành cũng phải mất bốn năm ngày mới đến nơi. Trong khoảng thời gian này, Hoa Liên đều ngoan ngoãn ngồi bên, bọn họ hình như cũng có ý muốn chuyện phiếm với nàng.


      Bọn họ còn bận rộn khống chế pháp khí phi hành, mà Hoa Liên suy tư xem, làm sao mới có thê thoát khỏi hai người bọn họ.


      sống chung bao nhiêu năm với Hồ Uẩn, lời của bà ấy có ý gì, Hoa Liên rất ràng. Hồ Uẩn căn bản muốn nàng đến Hồ tộc, bà ấy muốn Hoa Liên cách Hồ tộc càng xa càng tốt.


      “Hắc Y, có thể dừng lại gần chỗ này lúc ?” Khi pháp khí bay qua ngọn núi tuyết, ánh mắt Hoa Liên bỗng sáng lên, đột nhiên mở miệng .


      “Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Giọng của Hắc Y vẫn cung kính như trước, nhưng hề có ý dừng lại.


      “Mẫu thân rất thích Băng Hồn hoa ở đây, ta muốn hái mấy đóa.”


      “Ở đây có Băng Hồn hoa?” Hắc Y có chút kinh ngạc, Băng Hồn hoa là vật rất hiếm thấy. Cũng phải là hoa, mà do Băng linh mất hơi thở sinh mệnh ngưng kết thành bông tuyết.


      Bởi vì Băng linh có sinh mệnh hơi thở khó bắt vô cùng, cho nên những quái hay tu sĩ tu luyện thuật pháp hệ băng đều vô cùng quý trọng Băng Hồn hoa. Tuy đối với Hồ tộc, Băng Hồn hoa chẳng phải bảo bối gì hiếm thấy, hơn nữa Hồ tu theo hệ hỏa, vật này đối với bọn họ chẳng có gì hữu dụng, có điều, bảo bối mà, luôn khiến người ta động lòng.


      Huống chi Hoa Liên cũng , Hồ Uẩn thích Băng Hồn hoa.


      Bây giờ ở Hồ tộc, kẻ nào có chút tài quan sát đều hiểu, chỉ cần khiến cho Hồ Uẩn vui vẻ, tộc trưởng cao hứng. Bọn họ cho dù thích nịnh bợ Hồ Uẩn nhưng cũng cần thiết phải đắc tội nàng.


      “Mấy năm trước ta từng thấy ở chỗ này, có điều khi đó còn chưa ngưng kết thành hình, bây giờ chắc là được rồi.” mặt Hoa Liên vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như trước.


      vậy, để ta theo tiểu thư xuống tìm xem, nơi có Băng Hồn hoa thường có ít thú hệ băng canh chừng.” Bạch Y mở miệng .


      “Vậy làm phiền ngươi.” Hoa Liên cũng chẳng cự tuyệt , cho dù là để giám thị mình, hay bảo vệ mình cũng chẳng sao, nàng chỉ cần tìm được cơ hội là ổn.


      Dĩ nhiên, sở dĩ chọn ở đây, nàng cũng chỉ đánh cuộc, nếu như thua, e là chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hoặc là bị bọn họ đưa về.


      Bạch Y đưa Hoa Liên xuống khỏi pháp khí phi hành, vừa mới bước vào núi tuyết, luồng hàn khí bao phủ lấy nàng. Trong núi này lạnh đến dị thường, lại khiến cho Bạch Y tin vào lời Hoa Liên thêm mấy phần.


      Nơi có Băng Hồn hoa, từ xưa tới nay đều vô cùng lạnh, rất có thể ở đây thực có Băng Hồn hoa. Có điều, hái được Băng Hồn hoa hay quan trọng, quan trọng là, nhất định phải đưa được Hoa Liên trở về.


      Bởi vì hai thước từ đỉnh đầu trở lên đều trắng xóa mảnh nên hai người chỉ có thể bộ, may thay, lâu như vậy mà Bạch Y cũng ý kiến gì. Hơn nữa, tu vi của Bạch Y rất cao, thú đụng phải dọc đường đều do giải quyết, việc này cũng tiết kiệm cho Hoa Liên ít thời gian.


      “Đến rồi.” Cuối cùng, qua hai ngọn núi tuyết, còn giữa khe sâu sông băng hơn nửa ngày đường, cuối cùng nàng cũng tìm được đến nơi.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 39: Trong có hổ ngoài có sói



      Bạch Y theo chỉ thị của Hoa Lên, đưa nàng tiến vào sơn động vách đá cheo leo, mới vừa vào trong sơn động, mùi hương thanh lãnh ùa vào mũi, chỉ mới ngửi mùi hương kia thôi, cái rét lạnh quanh thân nháy mắt bị đẩy lùi.


      Tuy có thể xác định nơi này thực có Băng Hồn hoa, nhưng Bạch Y chẳng buông lỏng hơn được chút nào. Theo lẽ thường, bây giờ bên cạnh Băng Hồn hoa phải có rất nhiều thú tranh đoạt mới phải, nhưng nơi này quá yên tĩnh, giống như căn bản loài vật nào còn sống vậy.


      dọc theo động băng vào bên trong, dọc đường vẫn tiếng động nào như cũ, chỉ có tiếng bước chân của hai người quanh quẩn trong sơn động. Động băng này là con đường thẳng tắp, thẳng đến nơi sâu nhất, Hoa Liên và Bạch Y đều đồng thời dừng bước.


      vách đá nơi sâu nhất, từng khối lớn bông tuyết ngưng kết ở cao, giống như vô vàn đóa hoa khắc từ băng nở rộ, hương thơm vẫn quanh quẩn trong mũi chính là tỏa ra từ bông tuyết kia.


      Băng Hồn hoa ở ngay trong này, nhưng Bạch Y ngay cả cử động cũng dám.


      đất, khắp nơi đều là những phần tay chân cụt ngủn còn sót lại của thú, vách băng vốn trong suốt giờ dính đầy vết máu, người ngồi dưới Băng Hồn hoa, nhìn bọn họ mỉm cười.


      Mới chỉ nhìn thấy nụ cười kia thôi, Bạch Y thấy cả người rét run, sao nhìn thấu được tu vi của người này, quan trọng nhất là, có thể xác định, người này tuyệt đối phải tu.


      “Xem ra ngươi lại gặp phải phiền phức.”


      Hoa Liên nhún nhún vai, mỗi lần hai người gặp mặt, nàng đều ở trong tình thế phiền toái, nàng quen lắm rồi, chắc Ân Mạc cũng quen. sai, nam nhân này chính là Ân Mạc. Nàng chỉ đánh cược đến đây hái Băng Hồn hoa vào lúc này, ngờ lại đụng phải .


      Lúc ấy, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là ở chỗ này, khi ấy Băng Hồn hoa còn chưa ngưng kết thành hình, lúc đó, Ân Mạc chỉ là chờ hoa này ngưng kết xong, đến hái, vừa khéo tính qua, thời gian này đúng là lúc Băng Hồn hoa thành hình.


      “Các ngươi quen nhau?” Nghe thấy Ân Mạc vậy, con ngươi của Bạch Y thu lại.


      “Rất hiển nhiên, bất quá, chúng ta thân.” Ân Mạc nhúc nhích chút nào, giống như chẳng hề nhìn thấy tư thế giương cung bạt kiếm của Bạch Y.


      “Chúng ta rất thân!” Bây giờ bọn họ phải rất thân mới được.


      “Là thế sao?” Ân Mạc mày kiếm nhếch lên, cười như cười nhìn Hoa Liên.


      “Dĩ nhiên, phải ngươi còn cứu mạng ta sao.”


      “Nếu vậy, để báo đáp ân tình cứu mạng, ngươi quyết định đồng ý với ta rồi?” Ân Mạc tay xoa cằm, mặt đầy hứng thú nhìn Hoa Liên chằm chằm.


      “Chuyện này có thể thương lượng.”


      “Được rồi, vậy trước khi thương lượng, có phải ta cần thuận tiện xử lý luôn đây?” Giọng của Ân Mạc quá mức hờ hững, khiến cho ai phân biệt nổi hay giỡn, hơn nữa từ đầu đến cuối, vẫn chẳng liếc nhìn Bạch Y lấy cái.


      Hoa Liên cũng mở miệng, chỉ mỉm cười. cũng thể lung tung được, khi sai, tương lai nàng phải chịu đựng lửa giận của Hồ Hoàng.


      “Vậy , ngươi muốn tự mình , hay để cho ta tiễn ngươi đây?” Cuối cùng, Ân Mạc cũng quay đầu về phía Bạch Y, vẻ mặt nhã nhặn vô hại.


      “Tiểu thư, vậy là có ý gì?” Bạch Y nhìn chằm chằm Hoa Liên, sắc mặt cực kỳ khó coi.


      có ý gì cả, chẳng qua là ta muốn theo ngươi mà thôi.”


      “Tiểu thư xin đừng hiểu lầm, ngươi phải biết là tộc trưởng ngài…” Bạch Y còn chưa hết lời, đạo tàn ảnh đột nhiên lướt qua trước mặt , chờ đến khi kịp phản ứng lại, trước ngực xuất lỗ thủng trong suốt ứa máu.


      Trước khi ngã xuống đất, trong mắt vẫn đầy vẻ khó tin.


      “Chết rồi?’ Hoa Liên ngẩng đầu hỏi Ân Mạc căn bản chẳng hề nhúc nhích.


      “Ngươi hy vọng chết?”


      May mà chưa, Hoa Liên thở phào tiếng. , nàng cũng muốn làm mất mặt vị Hồ Hoàng kia thái quá. Dù thế nào cũng là trong Tứ Hoàng của tộc, ở trong Tu Chân giới là nhân vật thông thiên, đắc tội ông ta với mình chẳng có điểm nào tốt.


      Nàng chẳng qua chỉ muốn quay lại Hồ tộc mà thôi, đáng phải giết luôn cả sứ giả mà ông ta phái tới. Dĩ nhiên, bên đều là suy nghĩ của riêng Hoa Liên, dù sao cũng là cầu người ta giúp, còn về phần Ân Mạc rốt cuộc muốn xử lý thế nào, chắc phải xem tâm trạng của .


      Dù sao, từ khi biết Ân Mạc đến giờ, trong từ điển của hình như có từ thủ hạ lưu tình.


      “Ngươi định đâu?” Thừa dịp Ân Mạc quay đầu nhìn về phía Băng Hồn hoa, Hoa Liên nhón chân dịch về phía sau, mới được có bước, giọng của Ân Mạc đột nhiên vang lên.


      “Ta quấy rầy ngươi nữa.” Lời còn chưa dứt, Hoa Liên hóa thành luồng hồng quang bắn về phía xa.


      “Lợi dụng xong rồi bỏ , thế này cũng phũ phàng quá đấy!” Ân Mạc thở dài, khóe miệng lại lập tức nhếch lên. Quả nhiên, chưa quá phút, luồng hồng quang kia bắn trở lại.


      Hoa Liên mặt trắng bệch đứng trước mặt Ân Mạc, giọng có chút run rẩy, “Mấy người ở cửa động đến đây làm gì?”


      ràng lúc đến, cửa động có lấy bóng người, sao bây giờ lúc nàng ra, ngoài đó đống hòa thượng ngồi là thế nào? Ai có thể cho nàng biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì được ?


      “Chắc là tới tìm ta đấy.” Vẻ mặt của Ân Mạc có chút vô tội.


      ”…” cố ý! Hoa Liên ràng nhìn thấy ý cười trong mắt .


      Bên trong có con hổ, bên ngoài có đàn sói, nàng phải làm sao. Chỉ có thể ngồi mắt to trừng mắt với con hổ hơi có chút giao tình kia thôi chứ còn sao.


      Về phần xông ra ư? Nàng thấy tu sĩ chính đạo nào cũng giống Ân Mạc, vừa rồi khi nàng xông ra, ngoài cửa động có ít hòa thượng nhìn thấy nàng, xem ánh mắt kia ràng là chuẩn bị động thủ với nàng.


      Có điều cuối cùng bọn họ vẫn nhịn xuống, chỉ chặn nàng lại ở cửa động mà thôi. Nếu phải Ân Mạc còn ngồi bên trong, giờ nàng rất hoài nghi mình có còn mạng nữa hay .


      Đợi ở đây cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng tu vi của Ân Mạc cao, ăn uống chết, nhưng mà nàng có! Băng Hồn hoa mặc dù ngưng kết, nhưng cách thời điểm nở hoa còn đoạn thời gian, ít hai ba ngày, lâu tháng, chẳng lẽ nàng nhất định phải chết đói ở đây?


      Đến ngày thứ mười, Băng Hồn hoa vẫn chưa nở. Nhìn ánh mắt xám ngắt của Hoa Liên, Ân Mạc bất đắc dĩ than thở, “Đừng nhìn ta như thế, ta có thói quen mang theo đồ ăn bên người, nếu , ngươi nướng con hồ ly kia ?”


      chỉ vào Bạch Y đông cứng nằm trong góc, dù sao tu vi của Bạch Y đến cảnh giới vương, cũng chính là Xuất Khiếu kỳ của tu sĩ loài người, cho nên muốn chết cũng khó.


      Hôm đó, Ân Mạch chỉ cho chưởng, khiến rơi vào hôn mê thời gian dài mà có biện pháp phục hồi lại như cũ mà thôi.


      Trừng mắt nhìn Ân Mạc cái, Hoa Liên tiếp tục tĩnh tọa, được lúc lâu, nàng đột nhiên bắn lên, nhảy tới bên cạnh Ân Mạc, ”Đám Hòa thượng ngoài cửa ăn gì?”


      Đám hòa thượng kia tuy tu vi cao hơn nàng, nhưng cũng chênh lệch quá nhiều, chưa đến giai đoạn chỉ cần dựa vào tu luyện có thể lấp đầy cái bụng.


      “Ích cốc đơn, ngươi có hứng thú ?”


      ”…” Nàng ghét Ích cốc đơn, thứ kia với nàng mà chẳng có tác dụng gì, ăn chỉ càng thêm đói. Lúc này Hoa Liên thực hận chết cái dạ dày kén chọn của mình, chẳng lẽ khẩu vị của viễn cổ với cận cổ có khác biệt rất lớn sao?


      Nhìn Hoa Liên lại lượn trở về trong góc, tay phải Ân Mạc vạch lên đất ký hiệu, ký hiệu kia lóe lên rồi biến mất, rất nhanh, hòa thượng đầu trọc mặc tăng y màu lam nhạt bước vào.


      “Thái sư thúc có gì phân phó?”


      Hoa Liên còn nhớ , trong đám hòa thượng ngồi ngoài cửa động, người này chính là người đứng đầu, tu vi của cũng cao nhất, đến Xuất Khiếu kỳ. gọi Ân Mạc là Thái sư thúc, xem ra, địa vị của Ân Mạc ở Kim Luân tự đúng là cao đến dọa người.


      “Có thứ gì ăn được ?”


      Ân Mạc đột nhiên hỏi vậy, khiến cho hòa thượng kia hơi sửng sốt, có điều nhanh chóng hiểu ra, thoáng liếc qua Hoa Liên ngồi trong góc, sau đó chậm rãi gật đầu. Lấy từ trong túi đựng đồ ra bọc giấy, đặt trước mặt Ân Mạc.


      “Thái sư thúc còn gì phân phó nữa ạ?” Giọng của hòa thượng cực kỳ cung kính.


      “Ngươi ra ngoài .” Lúc chuyện với hòa thượng này, giọng và nét mặt của Ân Mạc đều rất lãnh đạm, cùng với khi nãy hoàn toàn như hai người khác biệt.


      “Dạ.” Hòa thượng kia cũng chẳng để ý, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :