1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 25: Tiểu Chỉ



      quái và con người ở Lâm Châu phần lớn đều sống lẫn lộn với nhau, chừng hàng xóm nhà ai đó còn có thể là quái. Dĩ nhiên, ở Lâm Châu, nếu có những nguyên nhân đặc biệt, tộc tuyệt đối tự tiện đối phó với con người.


      Mặc dù đây là quy củ của Tu Chân giới, nhưng ở những nơi khác, quy định này có mấy tác dụng. Sở dĩ những quái này lại nghe lời như vậy, là vì ở Lâm Châu này có vị đại .


      Cụ thể là ai, Hoa Liên cũng , chỉ nghe Hồ Uẩn vậy với nàng khi tới Lâm Châu trước kia mà thôi.


      Hoa Liên muốn tìm người bạn cũ kia của Hồ Uẩn, năm năm trước định cư trong thành Nam Khê Sơn ở Lâm Châu, nơi đó hầu hết đều là những lão quái đạt tới Soái kỳ, tuổi ít nhất cũng mấy trăm.


      Có thể , thành Nam Khê Sơn mới là nơi tụ tập chân chính của đám quái ở Lâm Châu, từ xưa tới nay thành này vẫn rất náo nhiệt. Nhưng hôm nay khi Hoa Liên chạy đến đây mới phát trong thành chỉ có số ít Tu, hơn nữa còn vội vàng lại.


      Tình hình thế này đích xác là có chút kỳ quái, Hoa Liên dạo quanh thành vòng, dựa vào trí nhớ tìm được Lưu Ly đường. Giờ phút này cửa lớn của Lưu Ly đường khép hờ, Hoa Liên đứng ngoài cửa, do dự chút.


      Nàng cũng chắc người kia có còn nhớ nàng hay . Mấy năm trước khi nàng mới tới đây, vẫn mang bộ dáng của đứa trẻ. Hơn nữa, cho dù biết, chưa chắc người ta giúp mình phen.


      “Ai đó?” giọng già nua khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai Hoa Liên, dọa nàng sợ đến mức lùi lại hai bước.


      Cửa lớn trổ hoa bị người ta mở ra từ bên trong, bóng đen nhàng bước ra, trừ cặp mắt lộ ra ngoài, cả người đều bị quấn kín mít hở lấy li.


      là… Hoa Liên?” Giọng vốn khàn khàn nhất thời trở nên uyển chuyển thanh thúy, giọng già nua lại lập tức biến thành giọng của trẻ.


      Hoa Liên nhìn lại, căn bản nhận ra người trước mặt là ai, có điều nghe thanh của nàng ấy lại có chút quen thuộc.


      Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hoa Liên, người nọ vươn tay kéo Hoa Liên vào trong cửa, sau đó nhìn xung quanh chút, phát có ai, mới cạch tiếng đóng chặt cửa lớn lại, thậm chí còn bắt pháp quyết ngoài cửa, đề phòng có người nghe lén.


      Làm xong tất cả mọi chuyện xong, nàng kia mới kéo tấm vải trùm đầu màu đen xuống, xuất trước mặt Hoa Liên là chừng mười ba mười bốn tuổi. Nhìn thấy mặt, nàng cuối cùng mới nhớ ra người trước mặt là ai.


      “Tiểu Chỉ? Sao càng lớn lại càng vậy?” Mấy năm trước, dáng vẻ của Tiểu Chỉ cũng khác nàng là mấy, sao đến bây giờ, nhìn nàng ấy còn hơn hồi trước là thế nào?


      Tiểu Chỉ là con vị bằng hữu kia của Hồ Uẩn, có điều thân thể của nàng ấy thể so sánh với những Tu bình thường khác, vừa sinh ra yếu ớt vô cùng, lúc nào cũng ốm liệt gường, lúc ấy vừa vặn bên cạnh Hoa Liên chẳng có bạn bè gì, quan hệ với Tiểu Chỉ rất tốt. Tiểu Chỉ mặc dù tu vi cao, nhưng cực kỳ thông minh, lại là trong số ít Tu ở Tộc có Thiên Nhãn, có thể đoán trước Thiên cơ.


      “Đừng ta vội, sao giờ mới tới, ta chờ ở đây hơn năm rồi!”


      “Chờ ta?” Hoa Liên có chút sững sờ.


      “Dì Uẩn năm trước sai người tới nhắn, đến, nhờ ta phải an bài cho tử tế, chờ dì ấy bớt chút thời gian qua đây thăm .”


      Hoa Liên hiểu ra gật gật đầu, hôm đó nhìn qua nàng có vẻ như bỏ mạng, nhưng Hồ Uẩn luôn hiểu thấu những chuyện liên quan đến Hoa Liên, nếu như nàng thực chết, khối ngọc bài mà Hồ Uẩn dùng thần niệm đeo người Hoa Liên kia vỡ vụn, nếu có gì xảy ra, Hoa Liên sớm muộn cũng tìm bà.


      “Mẹ ta sao rồi?” Nếu mẫu thân sai người tới nhắn lại, chắc cuộc sống của bà ấy cũng đến mức quá khổ sở. Chuyện của Hồ Uẩn Hoa Liên cũng ràng, chỉ cần bà ấy sống tốt là được.


      Tiểu Chỉ lắc đầu, “Chuyện trong Đại Hoang sơn rất ít khi truyền ra, thời gian trước ta có đoán thử Thiên cơ cho dì Uẩn, kết quả bị người khác phát , thiếu chút nữa mất cả mạng, trong Đại Hoang sơn có người che giấu Thiên Cơ cho dì Uẩn. Tạm thời tin đồn gần đây nhất chỉ có chuyện dì Uẩn gả cho tộc trưởng Hồ tộc mà thôi, đừng lo cho dì Uẩn vội, cho dù tu vi dì ấy cao cũng chẳng có mấy ai dám động vào dì ấy đâu. Mà ấy, sao lại chọc vào người của La gia?”


      “Người của La gia, là ai?” Tiểu Chỉ lại chuyển đề tài qua La gia, chuyện này cũng khiến Hoa Liên có chút kinh ngạc. Hôm đó La Nguyên Khánh bị người kia kéo , là vì bọn kiêng kị Ân Mạc. Lần này tìm nàng, chẳng lẽ vì tra nàng và Ân Mạc chẳng có quan hệ thâm sâu gì nên định tìm nàng gây phiền phức? Dù sao, đá Lạc Địa kia có sức hấp dẫn rất lớn với bọn họ.


      “Là La Phong, tìm khắp nơi.”


      “La Phong?” Cái tên này lần đầu tiên Hoa Liên nghe được, nàng khỏi có chút nghi ngờ, nhân khí của mình sung mãn như vậy từ bao giờ, hay là La Phong kia cũng vì đá Lạc Địa mà đến?


      “Thiếu chủ La Vân sơn, vừa mới xuất quan mấy ngày trước, thành công tiến thẳng vào Soái kỳ, tộc chúng ta hai ngàn năm qua, nghe chỉ có hai người là Khổng Uyên và La Phong dùng thời gian chưa đầy ba mươi năm tu luyện được đến cảnh giới như vậy.” Dõi mắt cả tu chân giới, e là người có tốc độ tu luyện như thế này cũng vượt quá mười.


      “Nhưng ta cũng đâu có quen .” Hoa Liên suy nghĩ chút, vẫn chuyện đá Lạc Địa ra, chuyện như vậy chắc La gia cũng ngu đến mức tuyên truyền khắp nơi.


      Bây giờ, nàng lại thấy có chút hối hận vì chung với Ân Mạc, có núi lớn để dựa vào, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy bất an. Ân Mạc mặc dù có hơi quỷ dị, nhưng thực lực quả thực đủ cường hãn, Hóa Thần kỳ, tu vi loại này mặc dù so với những gì Hoa Liên biết cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng đặt ở Tu Chân giới bây giờ, cũng là cao nhân chân chính.


      Tiểu Chỉ thở dài, gương mặt nhắn non nớt tràn ngập bất đắc dĩ, giọng lại thêm mấy phần trêu chọc, “Ta bảo này Tiểu Liên Hoa, có định ta nghe trước xem, Khổng Uyên với là quan hệ thế nào ?”


      Đây mới là điều khiến Tiểu Chỉ tò mò nhất, tộc giờ đồn ầm lên, Khổng Uyên chuyên tình với nữ , thậm chí mang cả lệnh bài tùy thân của mình tặng . Rất nhiều kẻ tìm thấy Khổng Uyên hay có thù oán với , gần như dời tầm ngắm sang Hoa Liên.


      Dĩ nhiên, thân phận của Hoa Liên, đến giờ còn có rất ít người biết, La gia chỉ bán tin tức này ột số thế lực mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, với Hoa Liên mà cũng tuyệt đối là cơn đại nạn.


      Đối thủ của Khổng Uyên, có thể là người bình thường sao?


      ”…. Liên quan gì đến sao?”


      “La Phong muốn tìm Khổng Uyên phân cao thấp, Khổng Uyên đóng cửa ra, cho nên…”


      Cho nên, nàng thực ra là bị Khổng Uyên làm cho liên lụy. Quả nhiên, phải đồ của mình thể dùng tùy tiện, nàng chẳng qua chỉ dùng lệnh bài của Khổng Uyên có lần, sinh ra lắm chuyện như vậy.


      “La Phong kia bây giờ ở đâu?”


      bất hạnh, ở ngay trong thành Nam Khê Sơn. Ba hôm sau, người thừa kế Bát đại thế gia Tứ đại hoàng tộc của Tộc đều tập trung ở đây, đừng với ta là biết Quần hội diễn ra vào lúc nào.” Tiểu Chỉ liếc Hoa Liên cái, Hoa Liên lúng túng cười gượng tiếng, nàng thực biết .


      Quần hội có thể coi là kiện vô cùng quan trọng trong Tộc, có điều, kiện này chỉ giới hạn trong các thế hệ trẻ tuổi mà thôi, trắng ra chính là để khoe khoang. Là lừa hay là ngựa phải lôi ra kéo qua kéo lại mới biết, bình thường thế gia muốn chống đối lại Hoàng tộc, e là cũng chỉ ra tay vào dịp này.


      tộc đối với việc bồi dưỡng thế hệ trẻ cho cùng vẫn còn chút dã man, cạnh tranh trong tộc cũng tự do ai quản, dĩ nhiên, trong này tuyệt đối cho phép có người đời trước nhúng tay vào. Nếu như cùng cấp bậc đấu với nhau, sinh tử là do mệnh.


      Có thể , Hoa Liên đến đúng lúc chút nào.


      “Người trong thành đâu hết rồi?”


      … Ai?” Tiểu Chỉ chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tiện tay khoác tấm vải đen lên người Hoa Liên, tự mình bắt pháp quyết, biến thành dáng vẻ của mẫu thân nàng.


      Lúc này, cửa lớn của Lưu Ly đường lại bị người đẩy ra từ phía ngoài.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 26: Thành chủ Quân Hầu



      Từ ngoài bước vào là đại hán vạm vỡ cao ít nhất hai thước trở lên, trông y hệt như con gấu người, tuy hình thể người này có chút dọa người, có điều gương mặt kia lại rất dễ nhìn.


      Sau khi người này bước vào, người kia hai lời, lao thẳng về phía Hoa Liên, nhìn tư thế kia, hình như là chuẩn bị ôm nàng? Hay là định… bóp chết nàng nhỉ?


      Khí thế người kia quá ư mạnh mẽ, Hoa Liên kìm được mà lùi lại phía sau mấy bước liền, nàng cảm thấy áp lực rất lớn.


      “Nàng dám lùi lại!” Thấy Hoa Liên lùi về phía sau, nam nhân kia trừng mắt nhướn mày, bộ dạng “ngươi dám cự tuyệt cho ta ôm, ta vặn gãy đầu ngươi”.


      Cuối cùng, Tiểu Chỉ đứng bên cạnh xem nổi nữa, ho tiếng, “Quân gia.” Chỉ câu như vậy thôi khiến nam nhân kia dừng bước. Người đó sững sờ chút, nghiêng đầu nhìn qua Tiểu Chỉ khôi phục lại dung mạo ở bên kia, lại liếc mắt nhìn Hoa Liên dưới tấm vải đen, chân mày nhíu chặt.


      “Nàng ta là ai?” Nếu xác định người mình muốn tìm phải Hoa Liên, nam nhân kia lãng phí chút thời gian nào, thẳng về phía Tiểu Chỉ, hề khách khí ôm lấy nàng ấy vào trong lòng.


      Có điều, bởi vì hình thể của hai người quá chênh lệch, cái ôm vốn nên rất ái muội, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như ôm con vậy.


      Tiểu Chỉ mặt đầy bất đắc dĩ, đáng tiếc tài nào thoát khỏi nam nhân này, chỉ mặc lấn tới, dù sao biết có cự tuyệt cũng vô dụng, người này nếu biết nghe lời cự tuyệt, chẳng phải là Quân Hầu.


      “Nàng là bằng hữu của ta, thời gian này giúp ta trông nom cửa tiệm.” Tiểu Chỉ vươn bàn tay vỗ vỗ lên vai , ngay cả cũng cần, Quân Hầu phất tay đem cửa đóng lại.


      Hoa Liên đứng bên nhìn mà nhướn mày, hai người này ăn ý tồi.


      Quân Hầu hình như thích câu trả lời này của Tiểu Chỉ lắm, hung dữ trợn mắt nhìn Hoa Liên cái, đáng tiếc tấm vải đen Tiểu Chỉ đưa cho Hoa Liên kia được dùng thủ pháp đặc biệt tạo thành, cho dù có dùng thần thức cũng rất khó nhìn thấu, cho nên cũng chẳng biết Hoa Liên trông như thế nào.


      phải ta , đóng cửa chỗ này rồi sao?”


      Lời của Quân Hầu lại khiến Tiểu Chỉ thở dài thêm lần nữa, “Quân gia, đóng cửa nơi này, ngài định để ta đâu sống đây?”


      “Đến chỗ ta…”


      Quân Hầu chưa hết câu bị Tiểu Chỉ cản lại, “Ta có hứng thú hầu chung chồng với những người khác, cũng có hứng thú tranh đoạt tình cảm với phu nhân của chàng.”


      “Chỉ Nhi, phải thế.” Lời của Tiểu Chỉ khiến cho sắc mặt của Quân Hầu hơi biến đổi, đúng là có thê tử, hơn nữa chỉ người, nhưng lúc lấy vợ, Chỉ Nhi căn bản còn chưa sinh ra.


      Ai mà ngờ được, vào thời điểm được bảy trăm tuổi đột nhiên lại nhất kiến chung tình với tiểu nha đầu tuổi chưa đầy hai mươi cơ chứ, đáng chết ở chỗ là nha đầu kia lại lớn lên được.


      Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, căn bản thể khống chế bản thân. Chỉ cần nhìn thấy nàng thôi, nhịp tim của thể nào tự kiềm chế, chỉ muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình.


      Trước kia khi mẹ của Chỉ Nhi vẫn ở đây, còn biết chừng mực mà thu liễm, nhưng sau đó mẹ nàng mất, tiểu nương như nàng làm sao trấn giữ được gia nghiệp lớn như Lưu Ly đường, cho nên, rất tự nhiên xông vào cuộc sống của Chỉ Nhi.


      Chỉ Nhi thông minh hơn người, ngay từ đầu biết ý định của . Nhưng nếu như nàng muốn ở lại đây thể cự tuyệt . Biết dùng cách này để đối phó với đứa trẻ là rất quá đáng, cũng rất mất thể diện, nhưng chỉ điên cuồng muốn giữ Chỉ Nhi lại.


      Cuối cùng hai người cũng thống nhất, Chỉ Nhi cự tuyệt những hành vi thân mật của , nhưng hai người bọn họ cũng chỉ có thể đến thế mà thôi. Cũng có lúc, thử phá tan cân bằng này, kết quả, ngay đêm hôm đó, thấy Chỉ Nhi cả người đầy máu nằm giường.


      Từ đó về sau, Quân Hầu bao giờ dám nhắc đến chuyện này nữa… Có thể được thấy nàng là tốt lắm rồi, ít nhất tốt hơn nhiều so với vĩnh viễn mất .


      “Quân gia, ta còn có bằng hữu ở đây, tiễn.” Dõi mắt khắp thành Nam Khê Sơn này, e là cũng chỉ có Chỉ Nhi mới dám năng với Quân Hầu như vậy.


      Quân Hầu dường như muốn cứ thế mà buông Chỉ Nhi ra, có điều, vẻ cự tuyệt mặt Chỉ Nhi quá ràng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thả Chỉ Nhi xuống đất, lại quét Hoa Liên cái, “Thời gian này giống trước kia, đừng để ta lo lắng, được chứ?”


      Chỉ Nhi gật đầu cái, nhìn Quân Hầu đứng dậy bỏ . Trước khi , Quân Hầu ném tấm lệnh bài màu xanh cho Hoa Liên, Hoa Liên nắm trong tay, phát lệnh bài kia chỉ có chữ Quân rồng bay phượng múa.


      Sau khi Quân Hầu rồi, Chỉ Nhi mới mở miệng giải thích với Hoa Liên, “Muốn ở lại trong thành, nhất định phải được cho phép của thành chủ.”


      .. là thành chủ thành Nam Khê Sơn?” Hoa Liên có chút khó tin, người kia nhìn có hơi trẻ quá chăng. Có thể lên làm thành chủ chốn này, cho dù là thực lực hay lai lịch riêng e rằng đều tương đối đáng sợ. Người đàn ông cẩn trọng trước mặt Tiểu Chỉ kia, hình như giống lắm.


      “Chính là .” Nếu phải vậy, đứng sau lưng làm chỗ dựa, Lưu Ly đường rộng lớn này chỉ sợ sớm đổi chủ.


      Mặc dù trong lòng tò mò, Hoa Liên vẫn mở miệng hỏi. Ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu Tiểu Chỉ muốn , nàng đương nhiên cố ý hỏi làm gì.


      Bản thân Hoa Liên chính là kẻ lười nhác, có chỗ yên ổn cho nàng ở, đương nhiên nàng cũng chẳng có ý định rời . Đặc biệt là khi biết mẫu thân của Tiểu Chỉ, cũng chính là bạn tốt của Hồ Uẩn bỏ mình vì vết thương cũ tái phát, chỉ để lại có mình Tiểu Chỉ, Hoa Liên lại càng thể ra mình.


      Dù sao ở đâu cũng là sống qua ngày, thành Nam Khê Sơn này cũng chẳng có gì tốt.


      Chuyện duy nhất khiến Hoa Liên hơi nhức đầu là việc làm ăn của Lưu Ly đường, Lưu Ly đường vốn là tiệm thuốc số số hai trong thành. Kỳ thuật luyện đan của mẫu thân Tiểu Chỉ vô cùng lợi haị, nhưng trong phương diện này Tiểu Chỉ lại chẳng có chút thiên phú nào.


      Mà Hoa Liên lại càng hai mắt thâm quầng. Trước đó Tiểu Chỉ đều nhập thuốc từ nơi khác, nhưng đó dù sao cũng chẳng phải kế sách lâu dài, huống chi, tiệm thuốc bên trong chẳng có thứ hàng hóa gì hấp dẫn người mua, tự nhiên cũng dần dần lụi bại.


      Lưu Ly đường có thể tiếp tục gắng gượng, cho cùng, vẫn là vì người trong thành còn nể mặt mũi của Quân Hầu.


      Cho dù là Hoa Liên hay Tiểu Chỉ cũng đều thích như vậy, cho nên, dạo gần đây Hoa Liên rơi vào tình trạng trâu bắt chó cày, bị Tiểu Chỉ tống ột đống phương pháp luyện đan, còn cả những bản chép tay mà mẫu thân nàng ấy để lại. Sau đó, những ngày tháng bước con đường trở thành Luyện đan sư của nàng cứ vậy bắt đầu.


      Quần hội khai mạc đối với Hoa Liên và Tiểu Chỉ có lấy nửa phần ảnh hưởng, trừ việc số lần Quân Hầu tới đây có ít ra, chuyện này với hai người mà thể nghi ngờ có thể coi là tin tốt.


      Hoa Liên biết Tiểu Chỉ có cảm giác gì với Quân Hầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy Quân Hầu này có chút nguy hiểm. Trừ đối xử dịu dàng với Tiểu Chỉ ra, với những người khác đều mang vẻ hờ hững.


      Có tận mấy lân, Hoa Liên thậm chí còn cảm thấy địch ý Quân Hầu dành cho nàng, chẳng qua là chỉ chạm vào Tiểu Chỉ có mấy cái mà thôi, người này đúng là hay ghen.


      Bởi vì Quần hội bắt đầu cho nên việc làm ăn cũng những tiệm thuốc trong thành lại bừng bừng, thậm chí cả nơi chỉ bán những đan dược bình thường như Lưu Ly đường này ngày nào cũng có ít người tới thăm.


      Hoa Liên ngày ngày bận rộn nghiên cứu đan dược, cho nên người ra ngoài tiếp đãi khách nhân chỉ có Tiểu Chỉ.


      thể , có vài người trời sinh ra hết sức mẫn cảm với thứ gì đó, lần đầu tiên Hoa Liên thử luyện đan, thế mà lại thực dựa vào phương pháp luyện đan mà luyện được lò Hồi Xuân hoàn.


      Mặc dù chỉ là thứ đan dược đơn giản nhất, phụ trợ tĩnh tọa khôi phục lực mà thôi, nhưng mà, khởi đầu tốt chẳng phải là thành công được nửa hay sao.


      “Niết Bàn đơn, ngờ đời vẫn còn có vật này.” Nằm giữa đống dược liệu, Hoa Liên xem phương pháp luyện đan được viết tấm vàng lá, trong mắt chứa kinh ngạc tột độ.


      Thứ này phải thứ người bình thường có thể lấy được, theo những gì nàng học được mấy ngày qua, Niết Bàn đơn này ít nhất cũng là đan dược Thiên cấp trung phẩm. Đan dược được chia làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi cấp lại phân ra làm ba phẩm: thượng, trung, hạ, phẩm cấp khác nhau, hiệu quả thuốc đương nhiên cũng thể nào giống nhau.


      Tu Chân giới bây giờ, đừng là phương pháp luyện đan Thiên cấp, cho dù là phương pháp luyện đan Địa cấp cũng cực kỳ khó tìm, mà trong số những phương pháp luyện đan mẫu thân Tiểu Chỉ để lại thậm chí còn có loại đan phương Thiên cấp, và cả hai loại đan phương Địa cấp.


      Tiểu Chỉ đúng thực là ngồi trong kho báu mà biết mình có vật báu.


      Đúng là nghiệp chướng, vậy chắc mẫu thân nàng ấy cũng bất đắc dĩ lắm, con chẳng có tí hứng thú nào với luyện đan.


      Trong lúc Hoa Liên vẫn còn nghiên cứu phương pháp luyện đan, bên ngoài đột nhiên truyền đến tràng tiếng ồn, tiếng kêu la lúc cao lúc thấp khiến nàng phải đặt những thứ trong tay xuống, bước ra khỏi phòng luyện đan, nàng nghe thấy giọng của Tiểu Chỉ.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 27: Sen Tử San



      Lối ra khỏi phòng luyện đan tối om, bước chừng hơn trăm bậc thang nàng mới lên đến hậu viện. Thanh huyên náo vọng lại từ đằng trước, càng về phía trước lại càng lớn, nghe qua là nữ nhân.


      Tiểu Chỉ đối với người ngoài đều mang dáng vẻ giống như lần trước mới gặp Hoa Liên, giọng lại càng giống bà già mấy trăm tuổi.


      “Có phải ngươi thấy chúng ta dễ bắt nạt lắm , thứ này mà cũng gọi là đan dược à?” Thanh mang theo vài phần bén nhọn của nữ tử vọng tới, trong đó còn xen lẫn vài phần mị .


      Hẳn là phải cố ý làm vậy, nếu thế, nữ nhân kia chắc là thuộc chủng tộc biết thuật mị hoặc.


      “Khách quan, ta rồi, ở đây chỉ bán đan dược bình thường.” Giọng Tiểu Chỉ cao thấp, hề lộ ra nửa phần bất mãn với chỉ trích của người khác.


      “Đan dược bình thường? Hừ, ta thấy ngay cả đan dược bình thường cũng bằng đúng hơn. Ta thấy ngươi cố ý gây khó dễ chúng ta!”


      “Khách quan quá lời, tất cả những gì khách nhân mua đều là đan dược giống nhau, ngài có thể ra ngoài hỏi thăm chút.”


      cần, ta hỏi ngươi, đóa sen Tử San này ngươi có bán hay ?” Nữ nhân kia tiếp tục lòng vòng với Tiểu Chỉ nữa mà chuyển đề tài.


      Sen Tử San? Hoa Liên nghe cái tên này, trái tim thót lên, vật kia là vật báu trấn tiệm của Lưu Ly đường, sen Tử San sáu ngàn năm, dõi mắt khắp giới này cũng khó kiếm. Cả Tiểu Chỉ cũng biết mẫu thân nàng kiếm được từ đâu.


      bán.” Sen Tử San trân quý, chỉ vì nơi thích hợp cho nó sinh trưởng rất ít, mà còn bởi vì thứ này trước khi hoàn thiện dẫn tới vô số công kích của thú, đóa sen Tử San có thể sống sót được đều phải nhờ người có đặc tài nuôi dưỡng. Có thể chặn được công kích của những loại thú thần trí còn chưa khai sáng nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ ngang ngược kia, đến cảnh giới Đế khó mà làm được.


      Có điều tác dụng của sen Tử San cũng phổ biến, người có thể nhìn cái mà nhận ra cũng nhiều.


      bán? Hừ, biết tốt xấu, tiểu thư nhà ta muốn mua thứ này là nể mặt ngươi lắm rồi.”


      “Vậy đa tạ tiểu thư nhà ngài nể mặt ta, đồ thể bán, nếu như khách quan còn việc gì khác xin mời.” Ai mà biết tiểu thư nhà nàng là ai, cho dù biết thế nào. Trong thành Nam Khê Sơn này có quái nào là có chút lai lịch.


      Khi Hoa Liên vào tiền đình, phát bên trong trừ Tiểu Chỉ ra chỉ có ba người khách. Trong đó có nữ , chắc là người vừa mới chuyện. Hai người khác hình như là hộ vệ, mặt vẫn giữ vẻ chút biểu cảm.


      Mặc dù Tiểu Chỉ mở miệng tiễn khách, đáng tiếc, người ta cứ chịu . Thời buổi này, mở tiệm thực dễ dàng, lúc nào cũng phải lo gặp phải khách xấu.


      “Ngươi là ai, ai cho ngươi vào đây?” Nhìn thấy Hoa Liên, nữ kia lạnh lùng trừng mắt, ai biết còn tưởng đây là địa bàn của nàng ta.


      Hoa Liên nghe nàng ta vậy, nghiêng đầu nhìn qua ngoài cửa tiệm, phát bên ngoài còn có thủ vệ, chặn tất cả những người khách muốn tiến vào ở ngoài.


      Dám gây chuyện ở trong thành này, e là lai lịch thực thể .


      “Ta là đan sư của tiệm này.” Hoa Liên dật ra nụ cười, mặc dù biết cười với bọn họ cũng chỉ lãng phí tình cảm, nhưng ai bảo bọn họ là khách chứ.


      Thấy Hoa Liên xuất , Tiểu Chỉ ràng thở phào nhõm, nàng quen đối mặt với nhiều người như vậy, nếu cũng bọc cả người lại bằng tấm vải đen thùi thế này, tuy thứ này cũng có thể coi là bảo bối hiếm có, nhưng tạo hình thực là có chút quỷ dị, những thiếu nữ tuổi thanh xuân bình thường, có ai thích thứ này chứ.


      “Những thứ rác rưởi này đều do ngươi luyện ra?” Nếu làm gì được Tiểu Chỉ, nữ kia nhanh chóng dời lực chú ý đến Hoa Liên. Hoa Liên nhìn những viên thuốc màu xanh bị nàng ta quăng ra đầy đất, nhịn được mà thở dài, nàng đích thực là vô tội mà.


      Cúi đầu liếc nhìn những viên thuốc lăn lông lốc khắp nơi, trong lòng Hoa Liên còn suy nghĩ, lát nữa chờ bọn họ rồi có nên nhặt đồ lên tiếp tục bán hay đây? “Mấy thứ Thanh Tâm đơn này đều do An Bình đường trong thành cung cấp, nếu như khách quan có bất mãn gì với đan dược, có thể đến đó lý luận phen.”


      Mặc dù chỉ mới mấy ngày, có điều dưới cầu mãnh liệt của Tiểu Chỉ, Hoa Liên vẫn tìm hiểu tỉ mỉ về tất cả các cửa tiệm lớn trong thành này lượt.


      An Bình đường là dược phòng lớn nhất trong thành, bên trong thậm chí còn có đan sư có thể luyện chế được đan dược trung phẩm cấp thấp, nghe hậu đài là tới từ Đại Hoang sơn.


      Cho dù phải là , nhưng dù sao An Bình đường đứng vững ở thành Nam Khê sơn này cũng ngàn năm, đến giờ có ai dám chọc bọn họ.


      Nữ kia chắc cũng biết An Bình đường phải nơi nàng ta có thể chọc vào, nín hơi, thêm gì nữa.


      “Linh Nhi, sao lại lâu như vậy?” Đúng vào lúc Hoa Liên chờ tiễn khách, bên ngoài cửa tiệm, đột nhiên truyền đến tiếng gọi mềm mại, thanh này vừa bật ra, Hoa Liên cảm thấy toàn bộ thân thể đều như nhũn ra.


      Mị trong thanh này so với nữ trước mặt có lợi hại hơn, những người đứng xem náo nhiệt ngoài cửa hơn phân nửa cũng bị quấy nhiễu.


      “Tiểu thư, tiểu thư tới rồi, người bán hàng ở tiệm này thực quá đáng!” Nữ tên Linh Nhi đong đưa thân thể nhanh chóng bước ra ngoài, còn quên bôi xấu Tiểu Chỉ câu.


      “A? Ai chọc ghẹo ngươi?” Tiếng lanh lảnh như chuông kèm theo thứ mị dễ nghe, bóng người lả lướt xuất trước mắt Hoa Liên.


      phải nàng chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ, chẳng qua là chưa từng thấy qua có ai có thể dung hòa hai loại khí chất mị và thanh thuần hoàn toàn bất đồng làm . ràng đáng lẽ phải rất quái dị, nhưng ở người nàng ta lại vừa đủ. Chẳng trách đám quái bên ngoài mắt thành đường thẳng, nếu như nàng là nam nhân, e là cũng như vậy.


      “Chính là bọn họ, bán cho ta đan dược kém, còn dám xạo.”


      “Vậy thôi à?” Nàng kia cười hỏi.


      “Còn có…” Lúc này, nữ kia giọng ghé sát tai tiểu thư nàng ta thầm , nàng kia nghiêng người nghe mấy câu, mặt thoáng qua tia kinh ngạc, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn qua đại đường, ánh mắt dừng lại đóa sen Tử San kệ thuốc dời.


      Trầm ngâm trong chốc lát, Yến Tuế Nhi bước vào Lưu Ly đường. Vốn nàng cũng chẳng cần mua đan dược hạ đẳng, chẳng qua là nha hoàn bên cạnh muốn mua chút tặng người ta mà thôi, ngờ lại gặp được sen Tử San trong cái tiệm bé tí này.


      Nếu như là người khác, e là căn bản biết vật này, nhưng Yến gia khởi nghiệp từ đan dược, tổ gia là đan sư nổi danh trong tộc, cả đan dược Thiên cấp cũng có thể luyện chế, người làm cháu như nàng đương nhiên cũng biết các loại dược thảo trân quý.


      Nhìn những cánh hoa sen màu tím mọc thành sáu tầng kia, Yến Tuế Nhi nhịn được có chút kích động, ngay cả trong gia tộc cũng chỉ có đóa sen Tử San ba ngàn năm mà thôi.


      “Xin hỏi, chủ tiệm có ở đây ?” Nhìn chằm chằm sen Tử San hồi lâu, Yên Tuế Nhi lưu luyến dời tầm mắt, cất bước nhanh chóng tiến vào đại đường.


      ”Là ta.” Tiểu Chỉ đáp.


      “Chào ngài, ta tên Yến Tuế Nhi, đến từ Yến gia Khuynh Nguyệt Loan.”


      Tiểu Chỉ gật đầu cái, “Ta tên Chỉ.” Dường như nhìn thấu ý định của Yến Tuế Nhi, Tiểu Chỉ tiếp, “Vật báu trấn tiệm, bán.”


      Chưa đợi người ta mở miệng bị chặn lời, điều này khiến cho Yến Tuế Nhi có chút lúng túng. Có điều rất nhanh, gương mặt xinh xắn kia lại lên nụ cười, “ bán cũng sao, xin hỏi, có thể để cho ta coi chút được ?”


      Tiểu Chỉ trầm mặc lúc, chưa đợi nàng mở miệng, Hoa Liên đột nhiên chen miệng, “Xin lỗi, được.”


      Yến Tuế Nhi và Tiểu Chỉ đồng thời nhìn về phía Hoa Liên, Tiểu Chỉ gì, nhưng trong mắt Yến Tuế Nhi lại xẹt qua tia lãnh ý.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 28: Đột nhiên té xỉu



      “Chỉ nhìn thôi cũng được sao?” khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay của Yến Tuế Nhi tràn ngập vẻ thất vọng, giọng mềm nhũn kia vốn khiến cho người ta mềm chân, lại còn thêm vẻ mặt khiến cho người ta mến kia của nàng ta, càng khiến cho vô số quái xem náo nhiệt đau lòng.


      Muốn xen vào việc của người khác cũng có ối người, có điều Lưu Ly đường này dù sao cũng phải nơi bình thường, đám quái lăn lộn ở thành Nam Khê Sơn căn bản cũng biết điểm này, cho nên, dù trong lòng cũng muốn mỹ nhân hé miệng cười tiếng, nhưng chẳng mấy người dám ra mặt.


      Đám quái trong thành kiêng dè, có nghĩa là từ nơi khác cũng vậy, huống chi, bọn họ mới vào thành, căn bản thể ràng hết tất cả phân chia các thế lực trong thành.


      Hơn nữa, những quái gần đây tới thành Nam Khê sơn hầu hết là thế hệ trẻ tuổi của những đại gia tộc, cũng có thể cho là kinh tài tuyệt diễm, từ xưa đến nay mắt vẫn cao hơn đầu, chưa bao giờ biết chịu thua. Số ít hiểu chuyện lại ở đây xem náo nhiệt.


      “Thực xin lỗi, Yến tiểu thư.” Hoa Liên mỉm cười cúi đầu, giọng hề có ý nhượng bộ. đáng ăn mừng, nàng phải nam nhân, còn có sức chống cự đối với mỹ sắc.


      Hoa Liên chỉ vừa mới dứt lời, cửa của Lưu Ly Đường bị người ta cước đá văng, kèm theo đó là giọng ồm ồm như sấm, “Mẹ kiếp, có định buôn bán hay đấy, đóng cửa lại là có ý gì!”


      Kẻ vừa đạp cửa là con trâu có hai cái sừng đầu, vị này đoán chừng là có thẩm mỹ quan khác với những quái khác, cho dù biến hóa thành công, mặt vẫn giữ đặc thù của loài trâu rất ràng, nhất là lỗ mũi, chóp mũi còn đỏ lên, quả thực khác biệt hẳn so với người khác.


      Mặc dù nhìn mặt đoán đúng, có điều Hoa Liên vẫn rất phúc hậu mà quay mặt qua bên, đúng là dung mạo chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để mơ thấy ác mộng


      ~Hoa Liên và Tiểu Chỉ nhận ra con trâu này, nhưng Yến Tuế Nhi lại biết . Đừng nhìn dáng dấp chẳng ra gì, chính là con trưởng của Khuê gia, đứng thứ ba trong tám đại thế gia, đứng hàng thứ mười bốn trong Bảng cao thủ trẻ tuổi của tộc, nghe có được truyền thừa từ Quỳ Ngưu*, hay giả biết, nhưng thuật Lôi điện của cực kỳ lợi hại, ngay cả Khổng Uyên cũng muốn giao thủ với .


      * trong Tứ linh – bốn con thần thú thái cổ, bao gồm Quỳ Ngưu, Hoàng Điểu, Chúc Long, Thao Thiết. Quỳ Ngưu có vẻ ngoài như trâu, sừng bén như thương, xuống nước gọi mưa, mắt như nhật nguyệt, tiếng vang như sấm, xuất thế có mưa dầm gió dữ, chớp giật sấm rền, là vật cưỡi của Lôi Thần. Đọc Tru Tiên để biết thêm chi tiết




      Gia tộc của Yến Tuế Nhi tuy danh tiếng , nhưng so với con trâu này, vẫn kém quãng, cho nên, dù trong lòng cũng chán ghét bộ dạng và cử chỉ thô lỗ của , nhưng vẫn cứ cười dài bước tới.


      “Khuê đại ca, lâu gặp.”


      “Tuế Nhi à, đúng là lâu lắm gặp, muội ở đây làm gì, xem nào, sao vành mắt lại đỏ lên thế kia? Có phải đứa nào dám bắt nạt muội , với Khuê ca ca , ta cũng muốn xem là đứa ăn gan hùm mật gấu như vậy?”


      Hai kẻ này đứng ở cùng nơi, là ví dụ rất tốt để định nghĩa thế nào là người đẹp và quái vật, làm cho người ta cảm thấy —– vui mắt hả lòng. Họ Khuê này ràng là đến vì Yến Tuế Nhi, có điều, đầu óc cũng còn khá thông minh, tìm Tiểu Chỉ mà đòi sen Tử San, mà lại giả vờ giả vịt hỏi han Yến Tuế Nhi.


      “Muội chẳng qua là nghe nha hoàn ở đây có đóa sen Tử San sáu ngàn năm, định mượn nhìn chút mà thôi…” Yến Tuế Nhi cúi thấp đầu, mặt đầy vô tội, cặp mắt to long lanh chớp chớp, giống như lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.


      Cái cổ trắng ngần của nàng ta vừa đúng lúc lộ ra dưới tầm mắt của Khuê Ngưu, Khuê Ngưu nuốt nước miếng ực cái, hề che giấu dục vọng trong mắt. Yến Tuế Nhi ở tộc cũng có thể coi là mỹ nhân nổi danh, ít người nhắm vào nàng, ngờ chuyện tốt hôm nay lại rơi xuống đầu mình. Để lấy được nụ cười của mỹ nhân, kiểu gì cũng phải hoàn thành tâm nguyện của nàng, phải sao.


      “Tuế Nhi muội muội đừng buồn, chuyện này cứ để ta.” Khuê Ngưu nhân cơ hội loáng cái vươn tay ôm lấy vòng eo nhắn của Yến Tuế Nhi, Yến Tuế Nhi thuận thế vùi gương mặt xinh xắn trong ngực , ai nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của nàng ta. Chỉ thấy đầu vai nàng ta hơi run rẩy, nhìn qua giống như khóc.


      Hai vị kia đến trình độ thế này rồi, e là chuyện cũng chẳng tốt đẹp được đến đâu. Con trâu này hiển nhiên phải là loại trí tuệ nhã nhặn, vấn đề này cũng rất nghiêm trọng.


      Những cái khác chưa , chỉ riêng nhìn nắm đấm to bằng cái nồi kia của thôi, Hoa Liên và Tiểu Chỉ thấy chân hơi nhũn ra rồi, hai người gộp lại, chưa chắc đủ cho dắt răng.


      Bạo lực thể giải quyết được vấn đề, nhưng có khi, dưới bạo lực tuyệt đối, tất cả đều dễ sai khiến.


      Khuê Ngưu tay ôm Yến Tuế Nhi, vuốt lên vuốt xuống vòng eo nhắn của nàng ta, tay khác dùng sức vỗ lên cái quầy trước mặt Tiểu Chỉ, chiếc quầy được chế tạo từ quặng chìm dưới biển sâu, chỉ với cú chụp của thôi nứt ra mấy cái khe.


      Đây đúng thực là bi kịch mà! Hoa Liên hề nghi ngờ, cú chụp của cũng có thể đập hai người chết thẳng cẳng.


      “Sen Tử San đâu? Lấy ra cho ta xem chút.” Thực lực mạnh ngang ngược, từ trước tới nay hề biết đạo lý.


      Tiểu Chỉ do dự liếc Hoa Liên, Hoa Liên hơi nhíu mày, sau đó nở nụ cười, “Vị khách quan này, sen Tử San phải hàng để bán, cũng thể xem được…”


      “Ngươi cái gì?” Hoa Liên còn chưa dứt lời bị Khuê Ngưu túm lấy cổ áo, giận dữ trong cặp mắt trâu kia của , giống như muốn xe Hoa Liên thành hai nửa vậy.


      Hoa Liên cũng bị vẻ mặt của hù dọa, trái lại tiếp tục nở nụ cười, “Vị khách quan này, Lưu Ly đường là do phủ thành chủ quản lý, nếu như ngài thực muốn sen Tử San, có thể xin phép thành chủ, nếu như thành chủ đồng ý, đế lúc đó, bọn ta tự nhiên hai tay dâng nộp.”


      “Hừ, phủ thành chủ? Sao hả? Ngươi tưởng mang phủ thành chủ ra ta đây sợ ngươi chắc!” ngoan độc người Khuê Ngưu mặc dù vẫn như cũ, nhưng trong mắt có mấy phần do dự.


      “Lời của tiểu nhân đều là .”


      cũng quên lúc tới đây trưởng bối trong gia tộc dặn dò, trong thành Nam Khê sơn, thế lực nào cũng có thể đắc tội được, nhưng tuyệt đối được đắc tội với vị thành chủ của tòa thành này.


      Cho dù tiểu này thực hay giả, trong lòng cũng phải suy xét thêm mấy phần.


      Yến Tuế Nhi dường như cũng cảm nhận được do dự của Khuê Ngưu, lập tức khe khẽ kéo kéo tay áo , nhón chân lên, nhàng ghé vào người Khuê Ngưu mấy câu, cánh môi phớt hồng lúc mở lúc khép, lơ đãng chạm phải vành tai Khuê Ngưu, nhất thời khiến cho run rẩy chập.


      Sau khi Yến Tuế Nhi xong, sắc mặt Khuê Ngưu bình thường trở lại, Yến Tuế Nhi quả nhiên có lý. Trong thành Nam Khê Sơn này, sản nghiệp thuộc về thành chủ cũng nhiều, nhưng có chỗ nào mà phải là nơi hàng đầu, chỗ bé tí như Lưu Ly đường này, ngay cả đan dược cũng mua ở ngoài, thành chủ sao có thể để mắt tới!


      “Phủ thành chủ mai ta tới, hôm nay, sen Tử San này của ngươi phải lấy ra cho ta xem!”


      “Nếu như sao?”


      “Nếu như , ông đây phá nát cái Lưu Ly đường này ngay lập tức!” Phun những lời ngoan độc ra xong, Khuê Ngưu mới cảm thấy ổn, vừa rồi Hoa Liên căn bản mở miệng chuyện, thế người là….


      Khuê Ngưu chỉ mới kịp xoay người lại, còn chưa thấy người đến là ai bị bàn tay đánh văng ra ngoài.


      “Cha…” Từ dưới đất đứng lên định liều mạng, ngẩng đầu lên mới phát ra là cha ruột nhà mình. Nhất thời, Khuê Ngưu đành nuốt hết bất mãn xuống bụng.


      “Ngươi uy phong quá nhỉ! Còn dám đến đây đập phá, mấy lời trước khi ông đây với ngươi, ngươi cho là rắm thúi hết cả à!” Quả nhiên là cha nào con nấy, nhà này ngay cả giọng cũng to giống nhau.


      Hoa Liên và Tiểu Chỉ cùngi ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đứng sau cha của Khuê Ngưu, đồng thời thở phào nhõm, Quân Hầu.


      “Cha, con chỉ…” Khuê Ngưu còn chưa giải thích xong, bị cha đạp ột cước, cước này xuống, khiến cho lăn ra hôn mê bất tỉnh luôn.


      Hoa Liên đứng xem trò vui cũng nhịn được mà lè lưỡi cái, quả nhiên rất bạo lực.


      “Quân huynh, thực xin lỗi, khuyển tử đột nhiên té xỉu, lão Ngưu ta xin về trước.” Cảnh giới ăn ốc mò đỉnh cao, đáng để tất cả quái đều học tập.


      Hoa Liên trợn mắt líu lưỡi…


      Mà Quân Hầu lại vẫn bình tĩnh mà gật đầu, ” Khuê huynh khách khí rồi.”


      cuộc mưu sát đẫm máu còn chưa trình diễn cứ thế mà đánh dấu chấm hết, thực là có kẻ vui có người buồn. bị người ta xé xác, Hoa Liên đương nhiên là sung sướng, nhưng mà Yến Tuế Nhi được vui vẻ như vậy.


      Nàng sao ngờ tới, cha của Khuê Ngưu lại xuất ở nơi bé như thế này, còn cả nam nhân đứng trước mặt kia nữa, vậy mà lại cùng thế hệ với lão trâu già kia, rốt cuộc là lai lịch thế nào?

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 29: Thích lấy



      Có nhiều người nhìn như vậy, Quân Hầu đương nhiên đến mức động tay động chân với Tiểu Chỉ, có điều là ánh mắt kia có hơi nóng bỏng chút. Hoa Liên lắc đầu, hiểu vị thành chủ thành Nam Khê sơn đại danh đỉnh đỉnh này tại sao lại xem trọng Tiểu Chỉ.


      Mới đầu, nàng còn tin, sau đó liên tục xác nhận với Tiểu Chỉ mới có thể đón nhận thân phận của Quân Hầu. Cũng khó trách Lưu Ly đường có thể đững vững đổ, phía sau có người quả nhiên mới là đạo lý mạnh nhất.


      “Tuế Nhi bái kiến tiền bối.” Mặc dù biết nam nhân trước mặt là ai, nhưng Yến Tuế Nhi dù sao cũng là nữ tử có tâm cơ, người có thể khiến cho cha của Khuê Ngưu cũng phải kiêng kỵ, trong thành Nam Khê Sơn cũng chỉ có mấy người mà thôi.


      Cho dù là ai, nàng đều thể đắc tội.


      Dung nhan tuyệt sắc, dáng vẻ mảnh mai, cùng với thanh uyển chuyển nghe mà động lòng của Yến Tuế Nhi cũng khiến cho ánh mắt lạnh như băng của Quân Hầu mảy may dao động, chỉ dùng chữ giải quyết tất cả, “Cút.”


      Hoa Liên quyết định, từ nay về sau nàng ghét Quân Hầu nữa.


      Yến Tuế Nhi sống chừng ấy năm, chưa bao giờ bị mắng như thế, nhất thời kịp phản ứng lại, cứ sững sờ tại chỗ. Quân Hầu thấy nàng ta bất động, hừ lạnh tiếng, vung tay áo lên, Yến Tuế Nhi và cả đám nha hoàn hộ vệ của nàng ta đều bị thổi bay ra khỏi cửa tiệm Lưu Ly đường.


      Quân Hầu đứng ở cửa, từ cao nhìn xuống Yến Tuế Nhi mặt đầy bụi bặm, có chút mỹ cảm nào nằm đất, “Khuynh Nguyệt Loan Yến gia gây chuyện trong thành, xóa tên khỏi Quần hội lần này, ném ra khỏi thành !”


      Hoa Liên vẫn thấy, thế lực của Quân Hầu cho dù lớn hơn nữa, cũng chỉ đến mức có thể trông coi cả sơn thành mà thôi, bây giờ mới biết mình xem thường .


      câu mà có thể ảnh hưởng đến Quần hội. Nhìn Yến Tuế Nhi bị hai con sói thô lỗ kéo , Hoa Liên nhịn được mà dời mắt về phía Quân Hầu.


      Đây chính là quang minh chính đại bao che khuyết điểm, ai dám chữ . Đây chính là điểm đáng sợ của sức mạnh và thế lực.


      “Phu quân.” Đám quái vây xung quanh vì những lời này rút lui hết cả, nữ tử dùng lụa trắng che nửa khuôn mặt từ phía sau bước lên, sau khi thấy Quân Hầu kiều cúi người, giọng mềm mại dễ nghe.


      Là thê tử của Quân Hầu, Hoa Liên sao nhìn tu vi của nàng ta, thậm chí cả bản thân nàng ta dường như cũng bị che khuất sau tầng sa mỏng, làm cho người ta cảm thấy như có như .


      “Sao nàng lại tới đây?” Thấy thê tử của mình, vẻ mặt của Quân Hầu thoáng qua vẻ nhu hòa.


      Nàng kia thở dài, “Phu quân, Tuế Nhi chẳng qua là chưa hiểu chuyện, chàng cần gì phải so đo với con bé chứ?”


      “Vậy phu nhân cảm thấy nên xử lý thế nào mới thỏa đáng đây?” Quân Hầu tiếng động giao vấn đề lại cho thê tử.


      Nàng kia cũng biết điều, ra biện pháp gì khiến cho Quân Hầu khó xử, “ để con bé tham gia Quần hội nữa là được rồi, nữ nhi như nàng, bây giờ ra khỏi thành rất nguy hiểm.”


      “Được rồi.” Cũng phải là Quân Hầu dễ chuyện, mà là, gia tộc của thê tử có giao tình tệ với Yến gia, cầu này cũng quá đáng, nếu như đồng ý lại có vẻ như quá hẹp hòi.


      “Vậy Cung Lăng xin tạ ơn phu quân trước, phu quân bận rộn cả ngày, giờ có về phủ luôn ?” Cung Lăng chút tiếng động liếc nhìn Tiểu Chỉ đứng bên trong, vào lúc Quân Hầu chút, dời mắt .


      , nàng về trước .”


      Trong ánh mắt Cung Lăng lên vẻ mất mát, sau đó cúi người, “Phu quân bảo trọng.”


      Tâm trạng của phu nhân mình, phải Quân Hầu thấy được, trong lòng vẫn luôn thấy có chút áy náy với vị phu nhân này, chẳng qua là, có cách nào để đáp lại. Việc duy nhất có thể làm, chính là để nàng tiếp tục giữ cái danh hiệu Quân phu nhân này mà thôi.


      Sau khi Cung Lăng quay lại phủ thành chủ, nhanh chóng có người dẫn Yến Tuế Nhi đến, nhìn cháu thân chật vật, trong mắt Cung Lăng lên chút trách cứ, “Tuế Nhi, lúc đến phải ta dặn con, được hành động thiếu suy nghĩ rồi sao?”


      , con, con căn bản làm gì cả…”


      Đối với lời dối của Yến Tuế Nhi, Cung Lăng chỉ thở dài, nàng thừa hiểu đứa cháu từ đến lớn lúc nào cũng được nuông chiều này, bề ngoài dịu dàng động lòng người, thực tế lại rất cứng đầu. làm gì? Là chưa kịp làm gì mới đúng.


      “Thôi , chuyện này bỏ qua , con nghe cho , sau này được tới Lưu Ly đường nữa, chỗ kia đừng là con, ngay cả đến cũng được.” đến đây, giọng của Cung Lăng tản ra chút sát ý lạnh như băng.


      Tất cả mọi người trong thành Nam Khê Sơn đều biết, Quân Hầu mê luyến tiểu nương ở Lưu Ly đường kia, nàng đương nhiên còn biết nhiều hơn, nhưng còn cách gì đây? Cho dù ngày ngày đều muốn nàng ta chết, nhưng mình căn bản dám động thủ.


      “Nhưng , chỗ đó có sen Tử San sáu ngàn năm, nếu như luyện thành Thiên Nhãn đơn, có thể làm cho con mắt mị hoặc của tăng lên tầng!” Vật kia đối với kẻ khác hữu dụng mấy, nhưng đối với tộc Trĩ chín đầu của Yến Tuế Nhi lại có tác dụng , con mắt mị hoặc là con mắt thứ ba trời sinh của bọn họ, lực công kích hết sức kinh khủng, cùng với đó, muốn thăng cấp cũng vô cùng khó khăn.


      “Thiên Nhãn đơn… thứ đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Cung Lăng nghe Yến Tuế Nhi vậy, ánh mắt sáng lên, có điều ngay sau đó lại ảm đạm. Thiên Nhãn đơn là đan dược hạ phẩm Thiên cấp, luyện chế khó khăn, cũng có phương pháp luyện đan, dược liệu để phối hợp lại càng thêm nhiều.


      “Phụ thân đại nhân con tìm được đan phương luyện Thiên Nhãn đan…” Yến Tuế Nhi vừa dứt lời, Cung Lăng kích động đứng dậy, ngay cả chén trà trong tay rơi xuống vỡ nát cũng nhận ra.


      “Con gì? Phụ thân con tìm được đan phương?” Hai tay của nàng dùng sức siết lấy bả vai Yến Tuế Nhi.


      “Dạ, phụ thân còn , nếu luyện chế thành công, nhất định tặng viên.”


      “Được, được, vậy…” Cung Lăng buông Yến Tuế Nhi ra, xoay người, trong mắt lóe qua tia sáng lạnh như băng, gì thêm. Nhìn người đứng quay lưng về phía mình, Yến Tuế Nhi khẽ nhếch miệng, từ trước đến giờ nàng là kẻ có thù tất báo. Ai dám gây khó dễ cho nàng, nàng lấy mạng kẻ đó! Hai nữ đê tiện, dám bất kính với nàng!





      Quân Hầu ngồi ghế tiếp khách của Lưu Ly đường uống trà, Tiểu Chỉ đứng sau quầy sắp xếp đan dược bên trong, chịu nhìn . Hai người này có lẽ quen loại khí chung đụng như thế này, nhưng Hoa Liên bị kẹp ở giữa lại khó xử vô cùng.


      Cố tình Tiểu Chỉ lại cứ kéo áo nàng, gì cũng chịu thả ra.


      Cuối cùng, Hoa Liên chỉ có thể đứng ở sau quầy với Tiểu Chỉ. Nàng nhàm chán chống khuỷu tay lên quầy, hai tay nâng cằm, từ đáy lòng hy vọng Quân Hầu nhanh lên, hoặc là có vài người khách tới cũng tốt.


      Đừng nữa, ông trời thực nghe thấy nguyện vọng của nàng. bao lâu, quả nhiên có mấy vị khách bước vào Lưu Ly đường, đầu là vị quý công tử nhàng.


      Có điều, ánh mắt vị quý công tử này nhìn Hoa Liên thực quái dị. biết mình sao? Hoa Liên cau mày.


      Tiểu Chỉ nhìn người đến là ai xong, tay trái run lên, kéo tay áo Hoa Liên, truyền với nàng, “ là La Phong.”


      Nàng đúng là kẻ có mạng xui xẻo mà bi thảm mà! Hoa Liên quyết định, sau này nhất định cứ trốn trong phòng luyện đan, ra ngoài nữa. May mà Quân Hầu còn chưa , nếu mà rồi, biết La Phong có túm nàng lại đây.


      Có điều, nhìn La Phong này cũng giống loại người lý. Nhưng tính tình của tộc, thường thể dùng vẻ ngoài để đánh giá, biết đâu, bên trong thực ra lại là kẻ cực kỳ biến thái chừng.


      “Bái kiến thành chủ.” Ánh mắt của La Phong sau khi dời khỏi Hoa Liên liền chuyển qua Quân Hầu, hết sức cung kính hành lễ với Quân Hầu.


      Quân Hầu ngay cả chén trà cũng đặt xuống, chỉ khẽ gật đầu. “Ừm.”


      Nếu như thực lực của bản thân mà tương đương với Quân Hầu, chắc La Phong cũng dám dùng ánh mắt rợn cả tóc gáy kia để nhìn mình. Hoa Liên thấy bất đắc dĩ trong lòng, thấy La Phong về phía quầy, nàng cũng chỉ biết dùng mười hai phần tinh thần để đối phó .


      “Hoa Liên?” ràng xác định thân phận của nàng rồi, còn cố tình dùng giọng nghi vấn hỏi.


      Hoa Liên rất muốn biết nếu như nàng lắc đầu, nét mặt của thế nào, có điều, giờ nàng có tâm trạng để đùa, hoặc nên là, đối tượng trước mắt đúng, nàng hoàn toàn thể thoải mái nổi.


      Hoa Liên sao nghĩ ra, tại sao khi đối mặt với La Phong cấp Soái nàng cảm thấy áp lực rất lớn, còn khi đối mặt với Ân Mạc Hóa Thần Kỳ nàng lại có thể chút kiêng dè?


      “Là ta, các hạ tìm ta có việc?” Nếu biết hết rồi cũng phải lãng phí thời gian giới thiệu bản thân, thẳng vào vấn đề cho xong, thừa dịp Quân Hầu còn chưa , chắc cũng dám bắt người ngay tại đây.


      “Nghe quan hệ giữa ngươi và Khổng Uyên tệ?”


      “La thiếu chủ đề cao tiểu ta quá rồi, tin vỉa hè như vậy sao có thể là ?” Hoa Liên giãn ra nụ cười, nàng và Khổng Uyên cùng lắm cũng chỉ là bạn đánh cờ mà thôi, hơn nữa, nàng còn bị ép.


      La Phong nheo mắt, “Xem ra Hoa tiểu thư hình như muốn .”


      “Nếu La thiếu chủ thích tấm lệnh bài kia, cầm cũng sao.” Thứ phiền toái như vậy, nếu như La Phong cần, lát nữa nàng cũng ném nó vào lò luyện đan để luyện! Hoa Liên hung ác nghĩ vậy.


      Sắc mặt La Phong càng thêm biến đổi, ngờ Hoa Liên lại lấy thứ kia ra.


      Quân Hầu ngồi bên xem cuộc vui sau khi nhìn thấy lệnh bài kia xong, chân mày nhíu lại, thân phận của Hoa Liên cũng biết, có điều ngờ nàng cũng rất thú vị.


      cần.”


      “Muốn gặp Khổng Uyên, cầm tấm lệnh bài này còn hữu dụng hơn ta nhiều. La thiếu chủ cần gì phải vội vã cự tuyệt.” Nàng thề trong lòng, mình tuyệt đối là lòng muốn giúp tay, làm gì mà vẻ mặt La Phong lại đầy vẻ khó tin thế kia, thực khiến người ta thất vọng.


      La Phong đương nhiên biết điều này, có điều, căn bản thể nhận. cầm lệnh bài của Khổng Uyên ư, vậy coi là gì đây!


      bận rộn, ta muốn giúp, La thiếu chủ cự tuyệt ta cũng chẳng còn cách nào khác. Xin hỏi La thiếu chủ muốn mua đan dược gì chăng?” Lời này là cho Quân Hầu nghe, Quân Hầu vẫn nhúc nhích ngồi uống trà của , trong mắt lộ ra nụ cười.


      Có thể làm cho La Phong cam chịu, thủ đoạn của Hoa Liên này cũng tệ.


      cần!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :