1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 188: NGOẠI TRUYỆN 1

      Cực kỳ lâu trước kia, Ân Mạc vẫn còn mang họ Mặc, vẫn chỉ có người cha.Đây là buổi sớm tươi đẹp, Mặc Tích bò dậy từ giường sớm hơn chút, chuẩn bị chơi cùng Tiểu Nghiệt.Cậu vừa mới ra khỏi phòng, nghe thấy tràng tiếng động quỷ dị vang lên ở phòng bên cạnh, nếu như đoán sai …Rầm rầm rầm! Cửa phòng bên cạnh bị đẩy bật ra, người đàn ông tuấn mỹ để nửa thân trần đầu bốc khói xanh vừa bị đạp ra ngoài.“Chàng cút ra ngoài tu tỉnh lại cho ta!!!” Tiếp theo đó là quả cầu sét màu đen bạc nhìn qua vô cùng đáng sợ, may mà đối phương thân thủ nhanh nhẹn tránh được.“Tiểu Hoan, đây là hiểu lầm…”“Khốn kiếp, chàng chết !” Lại loạt những quả cầu sét nữa.”…” Bạn Mặc Tích đứng bên cạnh tận mắt thấy hết toàn bộ quá trình, chỉ biết sờ sờ trán, biết ra nhiều mồ hôi như vậy từ bao giờ. Đối với bạn mới có năm tuổi mà , cảnh tượng này thực có hơi quá kích thích.Cửa phòng lại bị đóng sập lại, ngoài cửa, lớn nhìn nhau gì.“Cha lại chọc giận mẹ rồi.” Mặc Tích nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông.“Con lại mách lẻo với mẹ con…” Mặc Dạ nghiến răng, nếu nể mặt nó là con trai mình, sớm cước đá bay thằng nhóc này ra ngoài.“Con nào có, là mẹ hỏi con.”“Con gì với mẹ?”


      “Mẹ hỏi con lần trước cha đâu, con bảo cha đến Ma Giới, còn cùng với Thiên Khuê đại ca xem các tỷ tỷ xinh đẹp nhảy múa.”“Còn gì nữa ?”“Còn cả chuyện các tỷ tỷ xinh đẹp mặc áo nữa.” Bạn Mặc Tích vô cùng thà.“Con…” Mặc Dạ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, , nhịn được, muốn chưởng đập chết thằng nhóc này.“Con đều là cả mà, mẹ bảo trẻ con được dối.” Mặc Tích chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội, cậu toàn điều mà ~“Được lắm!” Mặc Dạ giận sôi đến mức cả người phát run. đúng là có xem múa với Thiên Khuê, vấn đề là những vũ nữ đó đều là xương khô bảy màu, nào có phải mỹ nhân xinh đẹp gì, còn chuyện mặc áo, ngươi thấy xương khô mặc quần áo bao giờ chưa?


      Tại sao vừa vào miệng thằng ranh con này biến chất rồi.Đến giờ Mặc Dạ vẫn nghĩ mãi mà hiểu, tại sao mình lại có đứa con trai như vậy, yên lành luôn thích đâm thọc mình, thỉnh thoảng còn bỏ đá xuống giếng, đây là việc mà đứa trẻ năm tuổi nên làm hay sao? Chẳng lẽ, đây chính là “Bát tự hợp” trong truyền thuyết?!“Cha muốn làm gì? Cứu mạng a a a a a


      ”Bạn Mặc Tích quá đắc ý nên quên mất, có câu gọi là thẹn quá hóa giận.Vậy nên bạn Mặc Tích bị người cha ruột thẹn quá hóa giận của mình ném đến Giới, thằng nhóc tinh quái này nuôi nổi, ai thích rước rước.…Sáng sớm… vốn là buổi sáng tươi đẹp, nhưng Ngân cứ cảm thấy mí mắt nhảy loạn xạ, cuối cùng, lưu luyến nỡ, buông Tiểu Hồ Ly cuộn lại thành đoàn trong ngực ra, đứng dậy xuống giường.Mới vừa mở cửa, vật thể hư hư thực thực – tiểu ma đầu nhà Tề Hoan xuất trước cửa nhà .Ngân lùi lại hai bước, dứt khoát đóng cửa lại, khóa trái, lại thêm tầng kết giới, , thêm hai tầng cho chắc.“Ngân thúc thúc, Ngân thúc thúc, Ngân thúc thúc…” Mặc dù chưa tiến vào nhưng giọng lại vọng đến ràng.Tiểu Ngân bóp tay, quên mất thêm tầng kết giới khóa .Quay đầu lại nhìn về phía giường, dưới lớp chăn dày, nửa cái đầu thò ra, đầu còn có đôi tai hồ ly.“Ngân?” Tiểu Hồ Ly mắt vẫn còn nhập nhèm ngồi dậy từ trong chăn, lúc biến hóa quên mất thu tai lại.Nhìn mà khiến Tiểu Ngân ngứa ngáy trong lòng, hận thể bổ nhào qua ngay lập tức, nếu phải tiểu ác ma kia còn ở bên ngoài… aiz…“Hồ Ly thúc thúc


      ” Biết Ngân tuyệt đối mềm lòng, Mặc Tích quả quyết dời mục tiêu.Nghe thấy có người gọi mình, Tiểu Hồ Ly ngồi dậy từ giường, vươn tay lên dụi dụi mắt, “Là Tiểu Mặc Tích à?”“Ừ…” rất muốn phải.Tiểu Ngân bước tới cạnh giường ôm lấy người vào trong lòng, đem quần áo mặc từng thứ cho , bấy giờ mới cho xuống giường. Tiểu Hồ Ly lao xuống giường chạy mở cửa, lớn hai mắt ngập nước ôm lấy nhau…“Hồ Ly thúc thúc, con rất nhớ thúc


      ”“Tiểu Mặc Tích, thúc thúc cũng rất nhớ con


      ”Tiểu Ngân: ”…” thực muốn , nửa tháng trước thằng nhóc này mới chạy từ Giới về nhà, sao nhanh vậy mà quay lại rồi……“Tay nghề của Ngân thúc thúc càng ngày càng tốt, đúng , Tiểu Nghiệt?” Mặc Tích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiểu Hồ Ly, ăn thức ăn ngon bàn, quên ca ngợi vị đầu bếp bưng đồ ăn tới.“Ừm…” Tiểu Nghiệt Long ngồi phía bên kia Tiểu Hồ Ly ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, nhét đầy miệng, nghe thấy Mặc Tích chuyện, khó khăn lắm mới nhả ra được chút thanh .“Có phải ở nhà chưa được ăn no đúng ?” Mỗi lần hai đứa bé này đến đây đều mang cái vẻ như bị bỏ đói nhiều ngày, Tiểu Hồ Ly vô cùng lo lắng cho phát triển của hai đứa.Hai bạn nhìn nhau cái, gật đầu mãnh liệt với Tiểu Hồ Ly. Qua kiểm nghiệm về mọi mặt, chỉ có chỗ của Hồ Ly thúc thúc là an toàn nhất, mặc dù sắc mặt của Ngân thúc thúc chưa bao giờ dễ coi, nhưng chỉ cần giải quyết được Hồ Ly thúc thúc, tất cả thành vấn đề!“Vậy ở lại đây .” Tiểu Hồ Ly cười tít mắt xoa xoa cái đầu nhắn của hai đứa bé, Giới được xây dựng lại, vị trí Tôn mặc dù do đảm nhiệm nhưng tất cả toàn do Ngân xử lý hết, mình ở đây cũng chẳng có việc gì làm, có thêm hai đứa trẻ ở cùng cũng tệ.Bạn Mặc Tích mất tích hơn mười ngày, Tề Hoan mới đột nhiên nhớ ra thấy con trai bảo bối của mình đâu. Thực ra chuyện này cũng thể trách nàng, thực là mỗi lần muốn hỏi đến con, đều bị Mặc Dạ dùng đủ loại đề tài lấp liếm mất, chờ đến khi nàng nhớ ra, phòng của con trai phủ tầng bụi rồi.“Con trai đâu?”“Chắc là chơi.” Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay khí trời tệ.“Họ Mặc kia!” Con trai thấy đâu tại sao trông lại như rất vui vẻ thế kia? Tề Hoan sao hiểu nổi hai cha con này nữa.“Bảo bối, con trai cần nàng phải quan tâm nữa đâu.” Nhận thấy tính tình của nương tử dạo gần đây được tốt lắm, Mặc Dạ dĩ nhiên thuận theo ý của nàng. tay ôm lấy thắt lưng Tề Hoan, cười tít mắt kéo người vào trong nhà.“Nhưng con mới năm tuổi.” Nàng thừa nhận, con trai bọn họ đích xác là trưởng thành có hơi sớm… được rồi, là trưởng thành vô cùng sớm.“Nó còn nữa rồi, bằng tuổi nó ta cũng có gan trộm Khóa Hồn ấn đâu, còn thả ười vạn ác quỷ ra nữa.” Thực ra về bản chất, hai cha con họ Mặc thực rất giống nhau, đều theo thói quen mà đâm chọc đối phương trước mặt Tề Hoan, còn ác ý vu khống.“Hả, chuyện xảy ra khi nào?” Tề Hoan mặt đầy nghi ngờ.“ ngay trước khi nó về nhà mấy ngày, bên Minh Giới xảy ra vấn đề lớn, cậu rất tức giận.”“Thằng bé này là…”“Thiếu dạy bảo.” Mặc Dạ cười tít mắt bổ sung.Cho nên..Vì thế…Sau đó…Tiểu Hồ Ly và Tiểu Ngân lại có thêm đứa con trai tên là Ân Mạc.
      lovenovel thích bài này.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 189: Ngoại truyện 2

      Ở Long tộc, lễ trưởng thành của mỗi con rồng đều là đại , là Nghiệt Long duy nhất thế gian này, Tổ Long tương lai, lễ trưởng thành của Tiểu Nghiệt đương nhiên được coi là việc trọng đại của Long tộc.Đối với Long tộc mà , có thể chứng kiến tận mắt lễ trưởng thành của Nghiệt Long, đó là vinh dự bực nào kia chứ.Là bạn tốt từ cùng nhau lớn lên với Tiểu Nghiệt, Mặc Tích đương nhiên phải có mặt trong toàn bộ quá trình. Khi chú ý của mọi người đều đặt vào buổi lễ, cậu suy nghĩ vấn đề vô cùng nghiêm túc.Trưởng thành có nghĩa là phải cưới vợ, mà cưới vợ có nghĩa là rất có thể… cẩn thận cưới phải người vợ như mẹ mình, đây là chuyện đáng sợ biết bao…Cậu tự thấy có tinh thần bền gan vững chí như ông cụ ở nhà, bị sét đánh mấy thập niên ngày nào cũng như ngày nào mà đến giờ vẫn sinh khí dồi dào.“Tiểu thiếu gia, ngài có gì phân phó sao?” Tộc trưởng Long tộc chủ trì buổi lễ liếc thấy Mặc Tích bất an ngồi bên, vội vàng phái người tới hỏi.Mặc dù bình thường vị tiểu thiếu gia này cũng hay qua lại trong Lục giới, dĩ nhiên, cho dù có xuất ông ta cũng biết, bởi vì đến giờ Long tộc vẫn chưa phải chịu tổn thất nghiêm trọng gì liên quan đến Mặc Tích, có điều, vị thiếu gia này tuyệt đối thể sơ suất.”… có.” Càng nghĩ càng thấy phiền não, Mặc Tích khoát tay, với tính tình của mẹ mình, rất có thể nếu nhắm trúng con nhà ai, nhất định gạt người ta về ép cậu cưới. là… càng nghĩ càng lo.Mà ông già nhà mình, căn bản thể trông cậy vào, ngày ngày bị sét đánh còn coi mẹ như bảo bối mà cung phụng, ông ấy còn có thể giúp mình được hay sao?Đại khái là vẻ mặt của Mặc Tích quá ư nghiêm túc, nên ngay cả thanh chủ trì buổi lễ của tộc trưởng Long tộc cũng hạ thấp xuống mấy phần, hiểu là chọc vị tiểu thiếu gia này mất hứng ở điểm nào.Sau khi buổi lễ kết thúc, Tiểu Nghiệt bỏ lại đám trưởng lão của Long tộc, chạy đến ngồi bên cạnh Mặc Tích, “Cậu làm sao thế, mặt đầy vẻ đau khổ căm hận?””… Ta lo lắng.”“Lo lắng cái gì?” Tiểu Nghiệt bị cậu làm cho đầu óc mù mịt.“Lo chuyện lấy vợ.””… cậu nghĩ xa quá rồi đấy.” Mặc dù bọn họ qua lễ trưởng thành cả rồi, nhưng vẫn còn cách thời gian trưởng thành khoảng rất dài, tuy thời gian đối với bọn họ mà cũng chẳng có mấy ý nghĩa.Mặc Tích quay đầu, yên lặng nhìn Tiểu Nghiệt, vô cùng nghiêm túc , “ xa chút nào đâu, ta cảm thấy cậu cũng nên lo lắng là vừa.”“Tại… tại sao?” Tiểu Nghiệt bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên có cảm giác lạnh buốt.“Mẹ ta… hình như bây giờ bà ấy cảm thấy rất hứng thú với hôn của hai chúng ta.””…” Hình như… càng lạnh hơn rồi.“Cậu nghĩ xem, mà bà ấy nhắm trúng có tính cách như thế nào…””…” được, cậu phải về mặc thêm mấy cái áo nữa.“Cho dù vốn phải tính tình như vậy, nhưng ở lâu với mẹ ta, cũng biến thành như vậy…” Mặc Tích vừa xong, cả hai đều đồng loạt rùng mình.Ví dụ như Kiều sư tỷ…Nghe năm đó sư tỷ cứ gọi là dịu dàng động lòng người, nhưng… chỉ xem tình cảnh của Ma Tôn bây giờ là đủ biết, đơn giản chính là thê thảm nỡ nhìn. hổ là đệ tử chân truyền của mẹ, quả nhiên lấy được chân truyền.”… được, ta phải bế quan, trong vòng hai vạn năm nhất định ra ngoài.”“Hai đứa…” Hai người chuyện, sau lưng đột nhiên có người cất tiếng , làm cho cả hai sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, Ngân đứng đằng sau hai người, có chút kỳ quái nhìn bọn họ.“Cha, sao vậy?”“Hai đứa các ngươi làm ọi người phát hoảng rồi kia kìa.” Ngân hất hất cằm, ý bảo bọn họ nhìn ra đằng trước, phát ra đám người Long tộc đều run rẩy căng thẳng nhìn hai người. Như vậy là đủ biết vẻ mặt khi nãy của hai người đau khổ căm hận đến mức nào…“ đàm luận xem làm sao hủy diệt được Lục đạo?”“Dĩ nhiên là phải! Còn nghiêm trọng hơn chuyện đó nhiều.”“Ồ, nghe xem nào.” Hiếm khi thấy hai đứa tiểu ác ma này có vẻ mặt như thế, Ngân đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình sảng khoái.Vậy nên, hai đứa bé năm mười kể hết những lo lắng trong lòng cho nghe, sau khi nghe xong, Tiểu Ngân cảm thấy hai đứa này đúng là rất hiểu Tề Hoàn, bởi vì lần trước lúc gặp mặt hai vợ chồng bọn họ, Tề Hoan từng nhắc đến chuyện này, hơn nữa còn phấn chấn vô cùng, tóm lại chính là nàng ta thấy nhàm chán, định lôi hai đứa con trai ra vui đùa chút.Nếu phải lúc đó Tiểu Hồ Ly cố gắng khuyên nàng ta, bảo hai đứa bé vẫn còn quá , chưa biết chừng buổi lễ trưởng thành hôm nay của Tiểu Nghiệt tiến hành luôn cùng với hôn lễ rồi.Hai đứa bé vừa nghe lo lắng của mình thành , đột nhiên có cảm giác như trời sập.Nhưng cũng may, còn người có thể cứu được bọn họ. Vậy nên, chỉ giây sau khi buổi lễ kết thúc, cả hai lập tức quay về Giới, chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau, tuyệt đối thể qua loa.Tiểu Hồ Ly biết được nguyên do, cũng có chút khó xử, muốn khuyên Tề Hoan ? Đó là chuyện vô cùng phi thực tế, hơn nữa, cạnh nàng còn có Mặc Dạ chỉ hận thể cưng chiều nàng đến tận trời đứng bên cổ xúy.Vậy nên, lớn hai ở nhà suy nghĩ khổ sở ba ngày ba đêm, cuối cùng mới nghĩ ra được biện pháp thỏa đáng.“Chính là hạt giống này.” Hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào hạt giống trong lòng bàn tay Tiểu Hồ Ly, hạt giống phủ tầng ánh sáng lung linh, mới nhìn qua còn tưởng là viên bảo thạch.Theo như lời Tiểu Hồ Ly , đây là hạt giống của hoa sen, hơn nữa còn là sen Thập nhị phẩm vô cùng hiếm thấy, nếu có thể nuôi lớn, cưới làm vợ nhất định thành vấn đề…Vấn đề duy nhất là, bọn họ có hai người, mà hạt giống lại chỉ có , rốt cuộc nên chia cho ai, việc này tương đối khó khăn.“Hay là đánh trận?” Tiểu Nghiệt đề nghị.“ được.” đợi Mặc Tích gật đầu, đề nghị của Tiểu Nghiệt lập tức bị Ngân đứng bên cạnh phủ quyết, đùa hay sao, Giới mới xây dựng lại chưa được bao lâu, hai đứa này muốn đập phá rồi, muốn sống nữa chắc.“Thế này , hạt giống lần lượt giao cho hai đứa khoảng thời gian, ai làm nó nảy mầm được là của người đó.” Đây là vật do mẹ lưu lại, coi như là di vật , đáng tiếc cho dù là Tiểu Hồ Ly cũng tìm được cách khiến cho hạt giống này nảy mầm, biết hai đứa trẻ này có cách nào hay . ra có lúc, kết quả lại quan trọng hơn quá trình nhiều.Người lấy được hạt giống trước là Tiểu Nghiệt, cậu là Tổ Long tương lai, mà máu của Tổ Long có thể nuôi dưỡng vạn vật, nếu dùng máu của cậu để thúc hạt giống nảy mầm, cho dù công hiệu ràng nhất định tối thiểu cũng có chút phản ứng.Nhưng mầm sen nằm trong tay Tiểu Nghiệt lại chẳng có chút động tĩnh gì, cố tình đến lúc Tiểu Nghiệt giao hạt giống vào tay Mặc Tích lại phá vỏ nảy mầm trong nháy mắt.Gần như là may mắn có được mầm sen, Mặc Tích cũng chỉ coi như chiến lợi phẩm, đến mức thực để tâm, cho đến khi rời nhà, lần tình cờ, phát ra mầm sen mình vẫn cất trong gian chứa đồ vậy mà nhú ra nụ hoa.Nếu để nó sinh trưởng ở bên ngoài, tương lai biến thành hình dáng như thế nào đây? Nhìn nụ hoa non nớt chỉ cần bấm cái chết trong lòng bàn tay, trong lòng Mặc Tích sinh ra tò mò nồng đậm.Cũng vì tò mò, lấy mất đài sen đầu tiên của nàng, chỉ để biết được quá trình sinh trưởng của nàng. Kỳ thực, ngay từ giây phút đó, ràng buộc giữa họ thể nào tách rời.
      lovenovel thích bài này.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 190: Ngoại truyện 3

      Từ sau khi Mặc Tích rồi, Tiểu Nghiệt liền sa vào trạng thái cả ngày nhàm chán. Mặc dù cũng muốn cùng ra ngoài, nhưng làm Tổ Long tương lai của thế giới này, thể được.


      Phần lớn thời gian Tiểu Nghiệt đều sống trong Long cung của mình… Mặc dù như vậy, đám người bên Long tộc vẫn thường xuyên tới bái phỏng. Lúc nào cũng phải nhìn mấy gương mặt cũ kỹ kia, cho dù dáng dấp phổ biến của Long tộc hề tệ cũng bị mất hứng.Mà khi tâm trạng của suy sụp, đương nhiên những người khác cũng suy sụp theo. Tất cả mọi người cùng tốt mới là thực tốt, đó mới là chân lý. ngày nọ, vị trưởng lão của Long tộc cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp tuyệt hảo. Bên ngoài đồn rằng, tâm trạng của Tổ Long đại nhân tốt là vì hạt giống do Vương đại nhân đưa ra bị vị thiếu gia kia thắng được, mặc dù bọn họ vẫn giữ thái độ hoài nghi với chuyện trồng ra vợ như vậy, nhưng biết đâu Tổ Long đại nhân lại coi là .Lại , Tổ Long đại nhân cũng đến tuổi phải lấy vợ rồi, bằng cử hành lễ tuyển vợ trong Long tộc.Vậy nên, chuyện này cứ thế được hoàn thành dưới sắp xếp của Long tộc. Về phần người trong cuộc, đến ngày đó mới nhận được thông báo, vì sợ , đám người bên phía Long tộc còn mời cả Vương và Ma Tôn đến.May mà bọn họ cũng biết là thể dây vào Tề Hoan cho nên dám đến cửa mời.Tiểu Nghiệt cho dù có tình nguyện đến mấy cũng phải nể mặt trưởng bối, xị mặt đến Long tộc, trong lòng thầm nhủ, chờ chịu đựng qua ngày hôm nay, kiểu gì cũng phải chỉnh đốn lại đám người nhiều chuyện này lượt.Là chủng tộc hiếm hoi sinh ra cường đại, vẻ ngoài của Long tộc coi như cũng hơn người bậc, mỹ nhân cũng ít, có điều Tiểu Nghiệt lại chẳng có mấy hứng thú với những người được gọi là mỹ nhân kia, thứ nhất, cảm thấy tuổi của mình hình như vẫn còn , thứ hai… có vết xe đổ của cha nuôi, bóng ma tâm lý đối với chuyện cưới vợ của ra hề kém so với Mặc Tích.Có điều trừ người trong cuộc như , những người khác dường như đều cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.“Tiểu Nghiệt, chúc mừng nhé, nhớ năm đó lúc ta bằng tuổi ngươi còn chưa có nhiều người tranh cướp đến dâng vợ cho ta như vậy đâu.” Ma Tôn Thiên Khuê hoàn toàn bày ra vẻ đứng chuyện đau thắt lưng, có điều lần này quả thực đúng là có chút khoa trương, nhìn hàng mỹ nhân Long tộc trước mặt kia , nghe đồn Long tộc sinh sản khó khăn, chắc lần này đến hàng tồn kho cũng mang ra hết rồi, đúng là hao công tốn sức.Tiểu Nghiệt trầm mặc, chuyện kiểu đó cần hâm mộ chút nào.Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm , mong mỏi có thể tìm ra được người, cái gọi là bước lên trời cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ có điều, Tiểu Nghiệt dường như hoàn toàn nhận ra ánh mắt mong chờ kia của mọi người, mặt đầy vẻ nhàm chán ngồi đó, tay chống cằm, lơ đãng nhìn những hiến vũ bên dưới.Cho đến khi còn ai tiến vào đại điện nữa, mới nhíu mày, nhìn về phía tộc trưởng Long tộc, “Chỉ có vậy thôi à?”“Chỉ có vậy thôi…” Tộc trưởng Long tộc Long lau mồ hôi, chẳng lẽ tất cả đều hài lòng?“Những người đó… quá bình thường.” Tiểu Nghiệt nheo mắt cười với ông ta, để lộ ra chiếc răng hổ. vừa vậy, trái tim của các vị mỹ nữ tan nát đầy đất. Long cũng nhận ra, vị này căn bản có ý định chọn bất cứ ai trong số này, mặc dù ông ta cảm thấy khá thất vọng nhưng vẫn dám biểu ra mặt.Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có người đẩy thủ vệ ra, xông vào.“To gan, ngươi.. xảy ra chuyện gì?” Người nọ thân huyết nhục mơ hồ, mắt thấy chỉ còn sót lại hơi tàn, tộc trưởng Long tộc thấy người tới là ai xong, sắc mặt chợt biến đổi.“Tộc… tộc trưởng, Thất tiểu thư đường quay về bị kẻ khác cướp , chúng ta đuổi theo mạch, bọn chúng thấy chạy thoát được, liền chạy vào vùng đất ngủ.””….” Sắc mặt Long trở nên khó coi, vùng đất ngủ là nơi nổi tiếng có vào mà có ra, nhưng Tiểu Thất lại là đứa con mà ông ta thương nhất.“Vừa hay ta rảnh, để ta chuyến xem, những người này, ngươi xử lý .” Vùng đất ngủ đối với Tiểu Nghiệt mà cũng chẳng phải nơi thể ra vào, trước kia và Mặc Tích qua đó ít lần, bên trong có mấy con thú rất thú vị, thực lực cường đại, đáng tiếc trí thông minh bằng .Dĩ nhiên, cái gọi là thú vị, trong mắt người khác có thể gọi là kinh khủng.Chuyện liên quan đến tính mạng con , Tiểu Nghiệt chịu đương nhiên là ông ta cảm tạ trời đất vô cùng, mặc dù ông ta biết , Tiểu Nghiệt làm vậy, đơn giản là muốn trao đổi điều kiện với ông ta mà thôi, về sau những chuyện kiểu tuyển vợ này, ông ta thể tái diễn nữa.Lúc Tiểu Nghiệt tiến vào vùng đất ngủ, còn chưa bước vào ngửi thấy mùi máu tươi, tiến về phía trước, mặt đất tràn ngập những phần chân tay cụt ngủn của thú, có điều phải là thú ở đây, hẳn là của đám người bắt con Long .Càng sâu vào trong, đất ngủ lại càng trở nên yên tĩnh, thứ tĩnh lặng làm cho người ta cảm thấy cả người rét lạnh, bởi vì ở đây thể dùng thần thức được nên Tiểu Nghiệt đành phải dựa vào giác quan để tìm người, mất lúc lâu mới tìm được con Long nơi rất sâu.Khi tới, chỉ thấy cái xác rồng khô quắt, tinh hoa trong cơ thể bị hút sạch, chỉ sợ là gặp phải mãnh thú ở đây.Tiểu Nghiệt lẳng lặng đứng lát, bước tới thu hồi cái xác rồng lại, sau khi cất cái xác ổn thỏa xong mới phát ra, bên dưới cái xác rồng khổng lồ có cái hố to bằng cái chậu rửa mặt, bên trong cái hố có quả trứng yên lặng nằm đó. thuận tay nhặt lấy quả trứng rồng, xoay người bỏ .Chuyện kể rằng, sau khi Tiểu Nghiệt nhặt được quả trứng rồng kia quay về báo cho Long trước. Biết con mình chết, Long đương nhiên là thương tâm muốn chết, có điều đó là số mệnh, người sống đến tuổi như ông ta, cái nhìn đối với sinh tử cũng tương đối thoáng.Chuyện duy nhất khiến ông ta rối rắm chính là quả trứng kia, Tiểu Nghiệt cầm về quả trứng rồng, cho dù có là Tổ Long nhất định cũng sinh được ra trứng, như vậy quả trứng này chắc chắn là hậu đại của con mình. Nhưng mà… Tiểu Nghiệt nhất quyết đồ mình nhặt được chính là của mình.Cho nên, ông ta chỉ có thể chấp nhận, hy vọng vị Tổ Long tương lai này đến lúc đói đừng có cẩn thận mà nướng quả trứng lên là được.Nếu như Long biết, có ngày suy nghĩ của mình lại trở thành thực, chỉ sợ dù phải liều cái mạng già của ông ta cũng chịu để Tiểu Nghiệt mang quả trứng rồng kia . ngày nọ cực kỳ lâu sau đó, Tiểu Nghiệt hơi đói, lục nửa ngày mới tìm ra được quả trứng trong gian chứa đồ.Quái , trứng ở đâu ra nhỉ? Suy nghĩ hồi lâu, nhớ ra nổi, có điều quả trứng to thế này, mùi vị chắc cũng tệ, vậy nên… quyết định nướng quả trứng lên.Dĩ nhiên, câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, mà trái lại, đây chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.Nướng hơn nửa ngày, quả trứng kia cuối cùng cũng phát ra những tiếng lách tách, vỏ trứng nứt ra, có lòng trứng trắng, chỉ có đứa bé bụ bẫm, hai chiếc sừng con con đầu bé tỏ thân phận Long tộc.”…” Tiểu Nghiệt ở trong trạng thái khiếp sợ, nhìn chằm chằm bé con ngồi giữa đống lửa, mình hoa mắt phải ?Vươn tay chọc chọc, khuôn mặt xinh xắn rất non mịn. Đứa bé bị chọc được thoải mái, hai lời oa oa khóc toáng lên, tiếng khóc kia cứ gọi là đinh tai nhức óc, rốt cuộc cũng khiến cho Tiểu Nghiệt nếm trải mùi vị khóc ra nước mắt.Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm sau, Tiểu Nghiệt vẫn cứ luôn suy nghĩ vấn đề, năm đó rốt cuộc là đầu mình bị hỏng ở đâu mà lại tranh quả trứng kia với Long .Nhưng lúc nào cũng vậy, chưa đợi nghĩ ra, cặp sừng rồng đầu bị cắn mạnh cái.“Cha cha cha


      ~ Nghiệt Nghiệt chạy mau.” nhóc mũm mĩm ngồi bả vai Tiểu Nghiệt, hai tay túm lấy sừng của , hai bắp chân ngắn cũn còn đạp loạn xạ.“Tiểu tổ tông à, ta sai rồi, ngươi tha cho ta được .” Tiểu Nghiệt than thở, kiếp trước rốt cuộc nợ con nhóc này cái gì mà nàng lại hành hạ như thế cơ chứ.“Oa oa…”Đấy, lại khóc rồi, nhận mệnh tiếp tục chạy thôi, dù sao cũng chạy vòng quanh Long tộc mấy ngày rồi, chẳng sợ mất mặt hơn nữa.
      lovenovel thích bài này.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 191: Ngoại truyện 4

      Khác hẳn với Tề Hoan, quá trình mang thai của Hoa Liên hề trải qua bất cứ sóng gió nào, bụng bị sáng lên, cũng phát ra thanh kỳ quái, hơn nữa nàng cũng sắp sinh, nếu tính ngày cũng giống như phụ nữ ở nhân gian, đều là mang thai mười tháng.Mỗi lần nhìn thấy mẹ mặt đầy vui mừng cháu trai tương lai nhất định rất bình thường, Ân Mạc đều nhịn được muốn , đối với bọn họ, đứa bé mười tháng có thể sinh ra từ trong bụng, chính nó bình thường rồi.Mặc dù thoát khỏi trạng thái của người phàm từ lâu, đáng tiếc Tề Hoan vẫn quen với cuộc sống làm Thần, năm đó lúc sinh con trai đủ loại phiền toái đều tập trung lại chỗ, bà thể giáo dục được thằng bé này tử tế, hồi tưởng lại mới thấy bản thân làm mẹ thất bại.Bà quyết định, chờ cháu trai sinh ra, nhất định phải nuôi dạy tử tế, gì cũng thể để cho tính cách của cháu trai giống con trai được.Ngày Hoa Liên sinh, có núi lở đất rạn, cũng có sét giật sấm rền, Ân Mạc còn chưa đẩy tâm trạng khẩn trương lên đến cực điểm, cửa phòng bị đẩy ra từ bên trong.Người bước ra chính là sư tỷ của , Kiều Xảo, trong ngực nàng còn ôm bọc vải, bé con bên trong chỉ để lộ ra cái đầu xinh xinh.“Đây là…” Ân Mạc tiến lại gần nhìn vật bé kia, phải là Hoa Liên vừa mới sinh ra đấy chứ? Thực ra trong suy nghĩ của Ân Mạc, vẫn cảm thấy chưa biết chừng vợ mình sinh ra hạt giống hay gì đó… Thôi được rồi, xem ra là suy nghĩ nhiều.“Con trai của đệ đó, chúc mừng đệ làm cha.” Kiều Xảo đặt đứa bé vào lòng Ân Mạc, nhìn động tác ôm con lóng nga lóng ngóng của , nhịn được cười khẽ.“Sư tỷ, sao nó khóc vậy?” Khó khăn lắm mới ôm được con, Ân Mạc bấy giờ mới cúi đầu nhìn con trai mình, trừ khóc ra, hoàn toàn nhận thấy bất cứ điều gì khác thường.“Chắc là… mệt chăng?”Cả hai đồng thời dời tầm mắt về phía đứa bé, bé con thế mà lại ngáp cái, nhắm mắt ngủ luôn . Thế này có khoa trương quá đây, trẻ con người ta vừa sinh ra việc đầu tiên làm chẳng phải là khóc hay sao, sao con lại ngủ trước thế này?Ân Mạc chịu đủ đả kích ôm lấy con trai bảo bối ngủ tít mít như con heo con ra ọi người nhìn lượt rồi vội vàng ôm con tìm Hoa Liên. cảm thấy phải bàn bạc với Hoa Liên chút, nếu thừa dịp còn trẻ sinh thêm đứa nữa hơn, trạng thái của con trai bây giờ, thực khiến hơi lo.Khác với ông cụ nhà mình, Ân Mạc thực ra vẫn rất thích trẻ con, dĩ nhiên, cũng phải giới hạn với đứa con trai khóc ồn, ngay cả cơm cũng cần ăn, trừ ngủ ra có bất cứ ham mê gì khác này của .Mới ra đời chưa được tháng, bé cưng chẳng những khóc, mà ngay cả cười cũng chưa từng cười, đến ngày đầy tháng của bé, mọi người tụ tập chỗ đặt tên cho bé con. Mặc dù Ân Mạc theo Tiểu Ngân đổi họ cũng được Tề Hoan đồng ý, nhưng cháu trai, cũng phải mang họ Mặc.Mọi người nghĩ ra mấy cái tên, đều bị Tề Hoan phủ quyết, cuối cùng, bà vỗ đùi, “Đặt là Mặc Thủy (*mực nước) , tên rất dễ nhớ.”Mặc Dạ: ”…”Ân Mạc: ”…”Mọi người: ”…”Hoa Liên: “Ồ… đúng là rất dễ nhớ.”…Hai người đàn ông của Mặc gia hận thể ôm đầu khóc rống, tại sao vợ mình lấy về, thẩm mỹ đều kỳ quái như vậy? đợi hai người bọn họ phản bác, thấy bé con vẫn ngồi im như con búp bê trong ngực Ân Mạc đột nhiên khóc váng lên, khiến ọi người ngồi tại chỗ đều sợ đến mức giật mình.“Con trai, con đói bụng hả?” Ân Mạc sờ sờ cái bụng của con trai, vừa mới cho ăn sữa xong, bụng vẫn còn phồng lên. Mới tỉnh ngủ chưa đến khắc đồng hồ, khẳng định cũng phải là mệt…Mặc Dạ suy nghĩ chút, mở miệng, “Cháu ngoan, chúng ta đặt là Mặc Thủy nữa, đừng khóc.”Vừa dứt lời, nước mắt của bé con lập tức đình chỉ, đáng thương khịt khịt cái mũi , nấc lên tiếng.”…”Chà, ý kiến của ba người đàn ông nhà bọn họ trong phương diện này vẫn rất thống nhất. Tề Hoan bị hành động vừa nãy của cháu trai bảo bối đả kích quá mạnh, buồn nhắc đến chuyện đặt tên nữa, dứt khoát mặc kệ cho con trai tự xử lý.Cuối cùng, dưới cố gắng chung sức của ông cháu cha con ba người, cuối cùng tên của bé con cũng được đặt xong, Mặc Ngân (*vết mực). Mặc dù bị mọi người chê là quá tầm thường, nhưng bé con đồng ý rồi, cũng chẳng có cách nào khác.Đến khi bạn Mặc Ngân được ba tuổi, việc thích làm nhất chính là đọc sách ngủ. Đến năm tuổi, việc thích làm nhất vẫn là đọc sách ngủ, đến bảy tuổi, bé vẫn thích nhất là đọc sách ngủ.Hai vợ chồng có dạo còn lo con trai có bệnh gì đó tiện ra, nhưng quan sát thấy điểm bình thường nhất của con trai họ chính là bé rất bình thường, hơn nữa còn có chút bình thường hơi quá. Vốn thân là tiên nhân, bọn họ căn bản cần phải ngủ, nhưng Mặc Ngân lại khác hẳn, cơ bản bé nghỉ ngơi như thời gian của người phàm.Mỗi ngày trời vừa tối là ngủ, sáng sớm trời vừa sáng là rời giường đúng giờ, ban ngày lưu lại hai canh giờ để tu luyện, thời gian còn lại chính là ôm lấy đống sách của ông nội bé rời mắt.Ân Mạc cảm thấy rất sầu muộn, có nghĩ sao cũng hiểu nổi, tại sao mình lại có đứa con trai ngoan ngoãn như vậy? Bạn Mặc Ngân cũng rất sầu muộn, tại sao ai nhìn thấy bé cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên như vậy?“Con trai, có muốn cùng cha đến Long tộc chơi , thẩm thẩm của con vừa mới sinh được em bé rất đáng đấy.” Ân Mạc gõ cửa phòng con mình, với cậu con trai mặt đầy nghiêm túc cầm quyển sách.Bạn Mặc Ngân do dự giây, quả quyết tự tuyệt, “ muốn.””… Nương tử, nàng lên .” Ân Mạc chịu đả kích thậm tệ, nhất quyết kéo Hoa Liên tới.“Tiểu Ngân, phải con từng là thẩm thẩm rất đẹp còn gì?”“Vâng…”“Sau này muội muội nhà thẩm thẩm còn đẹp hơn nữa kia.”“Dạ?”“Có muốn sau này lúc nào cũng có thể gặp được muội muội xinh đẹp ?”


      “Có.” Thẩm thẩm nhà Nghiệt Long thúc thúc rất xinh đẹp, cho nên bé vẫn rất thích đến nhà thúc thúc chơi.“Vậy hôm nay chúng ta đến lấy muội muội về nhà được , nếu trễ, có khi muội muội lại bị người khác cướp mất đấy.”“Được.” Trả lời dứt khoát trôi chảy.Ân Mạc đứng bên nghe hai người chuyện mà đầu đầy mồ hôi lạnh, chỉ muốn với Tiểu Nghiệt câu, huynh đệ, ta có lỗi với cậu, là ta vô pháp dạy con…Vậy nên, rất nhiều rất nhiều năm sau, khi bạn Mặc Ngân lớn lên, việc đầu tiên làm chính là cuỗm muội muội xinh đẹp nhà thẩm thẩm về nhà, tốc độ kia khiến cho ông nội và cha xấu hổ vô cùng.Tiểu Nghiệt còn chưa muốn gả con sớm như vậy, vốn định ngăn cản, kết quả bị câu “lúc ấy thúc đồng ý gả muội muội cho con rồi” của bạn Mặc Ngân chặn lại tất cả bất mãn. rất muốn biết, tại sao thằng nhóc này có thể nhớ được câu từ mấy ngàn năm trước, lại còn nhớ đúng trọng điểm. nuôi được đứa con dễ dàng lắm sao, cứ thế mà mất cả chì lẫn chài. Tại sao nhà phải con trai, nhà Ân Mạc phải con , cũng nên để nếm thử mùi vị may đồ cưới cho người khác chứ.
      lovenovel thích bài này.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 192: Ngoại truyện 5

      “Này, ngươi xem, nơi đây có trở thành đất chôn xương của chúng ta ?” Liếc nhìn lại cánh rừng rậm phảng phất như vô biên vô tận, Khổng Uyên cả người đầy thương tích tựa vào gốc cây cổ thụ, nghiêng đầu với Phong Biệt Tình.Phong Biệt Tình khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt, dường như cũng chẳng định trả lời.“ ra chết ở đây cũng tốt.” Khổng Uyên nheo mắt, nhìn từng vệt nắng lốm đốm xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu lên mặt đất, có lẽ ra chẳng ai tin, nhưng nguyện vọng của là chết cách yên lặng, tốt nhất là để ai biết.Phong Biệt Tình vẫn gì, chỉ móc trong ngực ra con dao, cắm mạnh xuống đất. Khổng Uyên gãi gãi mũi cười cười, nhắc đến chuyện này nữa.Từ sau khi Tiểu Vũ chết, tưởng còn ai, có gì có thể trở thành động lực cho được nữa.Báo thù đối với , mơ hồ như vậy, đến lúc này mới hiểu, mình rốt cuộc bé đến mức nào, nếu phải gặp được Phong Biệt Tình, chắc chết theo Tiểu Vũ. Lúc Tiểu Vũ chết, ngay cả hài cốt cũng sót lại, tộc Phượng Hoàng lửa vốn có thể tái sinh trong dục hỏa, nhưng kẻ ra tay thậm chí còn cho Tiểu Vũ cơ hội, như thế chỉ khiến tuyệt vọng hơn, hy vọng người chết ngày hôm đó là chính bản thân mình chứ phải là thê tử và đứa con còn chưa ra đời biết bao.Lúc Phong Biệt Tình tìm được , quỳ trước mộ của Tiểu Vũ chừng nửa tháng, khi ấy, suy yếu đến mức gió thổi cũng bay, chỉ muốn cứ thế mà chết , kết quả Phong Biệt Tình đánh ngất , khiêng về.Sau đó, trong khoảng thời gian rất dài, Phong Biệt Tình gần như tấc rời canh giữ bên cạnh , mặc dù là người vô cùng lãnh khốc, nhưng lại vô cùng tinh tế. Quan tâm đến người khác từ trước đến giờ đều dùng cách của mình theo cái kiểu cho phép cự tuyệt.Bởi vì cái chết bi thảm của Tiểu Vũ mà ma tính trong cơ thể tài nào khống chế, rất tự nhiên sa vào Ma đạo. Thực ra quen biết lâu với Phong Biệt Tình, cũng thấy Ma Tu đáng sợ mấy, chẳng qua là phương thức tu luyện của mọi người khác biệt, tín ngưỡng khác biệt mà thôi.Bọn họ cùng nhau tu luyện, cùng nhau phi thăng đến Ma Giới, cùng nhau xông xáo ở Ma Giới.Khi mới đến Ma Giới, người mới bao giờ cũng bị lấn áp, có khi người khác ngứa mắt ngươi cũng có thể đánh ngươi trận. Có lẽ vận may của hai người bọn họ tốt, những chuyện như vậy gặp phải chỉ lần. vẫn cảm thấy Phong Biệt Tình có cái mặt rất thu hút kẻ thù, hiềm nỗi lúc cười trông còn khó coi hơn khóc, cho nên vẫn là mặt lạnh tu hút kẻ thù hơn.Cứ thế, đường giết chóc, biết bao nhiêu lần, đến lúc cho là mình chết, cuối cùng cũng được giải thoát. Phong Biệt Tình lại hết lần này đến lần khác lôi ra từ trong đống xác chết. ràng cả hai đều bị thương nặng, nhưng lúc nào cũng ương ngạnh như vậy, mình trời sinh là Ma, nhưng Khổng Uyên biết, chẳng qua muốn mình chết như vậy, chết cách vô giá trị.Có lẽ là bởi vì khoảng thời gian u tối ấy chiếm phần quá quan trọng trong sinh mệnh, cho nên mãi đến sau này, Khổng Uyên vẫn bảo vệ bản thân vô cùng cẩn thận, cái mạng này là do Phong Biệt Tình cứu trở lại, nó đơn giản chỉ thuộc về riêng mình , phải bảo vệ cho tốt mới được.Bóng dáng Tiểu Vũ vẫn tồn tại trong đầu, nhưng thời gian thực quá tàn khốc, gần như nhớ nổi dung mạo của Tiểu Vũ, chỉ nhớ những đau đớn khắc sâu vào xương tủy kia.Cho đến khi gặp lại Hoa Liên lần nữa.Nàng là người bạn tốt khác phái đầu tiên, cũng là duy nhất của , từ lúc mới quen biết cho đến tận sau này, đều cảm thấy khó mà giải thích được.Có lẽ có lúc nào đó, từng động tình với nàng, dù sao cũng sớm chiều ở chung, có điều là quá mức mơ hồ, ai sâu nghiềm ngẫm, cho nên chưa bắt đầu cũng có kết thúc, thực ra như vậy là tốt nhất, bởi vì lúc gặp nhau vẫn cứ là bạn bè.Những gì Hoa Liên khiến cho rất kinh ngạc, bởi vì kẻ địch là nhằm về phía nàng. Có lẽ đó chính là số mệnh, thể trách bạn của mình, huống chi Hoa Liên cũng chẳng hề sai. cho là mình có cơ hội tận mắt nhìn thấy kẻ thù, ai ngờ người nọ lại xuất ngay trước mắt , bắt . khắc kia, trong lòng Khổng Uyên chỉ có nỗi tuyệt vọng.Mấy năm nay liều mạng tu luyện, vậy mà vẫn chịu nổi đòn trước mặt kẻ địch, đối phương còn liếc lấy cái, niềm tin của sụp đổ trong nháy mắt, còn dư lại chút nào.Nếu có người với ngươi, ta có thể cho ngươi sức mạnh, cho ngươi quyền thế, cho ngươi tất cả những gì ngươi mong muốn, ngươi có tin ? Khổng Uyên tin, nhưng cũng thể cự tuyệt. và Phong Biệt Tình cứ thế bị ném vào trong khu rừng vĩnh viễn tìm được lối ra này, bên trong có những thú họ chưa từng gặp bao giờ, cũng có những cạm bẫy sao tưởng tượng nổi, có vô số những thứ có thể lấy mạng bọn họ.Trong những ngày tháng vĩnh viễn nhìn thấy được kết cục này, cho dù tâm trí kiên định, vẫn kìm được mà sinh ra tuyệt vọng. Nếu có mình, có lẽ căn bản thể tiếp tục kiên trì, cũng may có Phong Biệt Tình. biết có suy nghĩ tương tự hay , nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra, cũng chưa từng buông tay. Có khoảnh khắc, chưa bao giờ Khổng Uyên cảm thấy có người ngồi bên cạnh mình lại là chuyện tốt đẹp như vậy, khiến cho có lòng tin để tiếp tục sống.Người này, bởi vì quen biết quá lâu, bất tri bất giác thành trụ cột tinh thần của .…“Phong Biệt Tình, ngươi có nguyện vọng gì chưa thực được sao?”“ có.”“Vậy tại sao lúc ở Lâm, ngươi lại liều mạng như vậy?”“Nếu ta chết, nhất định chết.”Đây là đoạn đối thoại giữa Phong Biệt Tình và Ngân rất nhiều rất nhiều năm sau.Mới đầu chọn Phong Biệt Tình làm người thừa kế hậu đại của tộc, nhưng Tiểu Hồ Ly cứ bắt phải lấy thêm cả Khổng Uyên. Mới đầu cũng hiểu, đến giờ mới hiểu chút.Quan hệ giữa hai người đó hề liên quan đến tình , mặc dù trong cái nhìn của người khác, bọn họ quá mức thân mật, nhưng trong mắt , nhiều nhất cũng chỉ là sưởi ấm lẫn nhau mà thôi. Rồi sau đó cũng chỉ có đối phương mới có thể khiến ình ấm áp, cho nên thể nào tách rời.Hai người bọn họ đều yếu ớt, nhưng chỉ cần người còn chiến đấu, người còn lại cũng ngã xuống, cho nên, khi bọn họ ở bên nhau, gì có thể phá vỡ.…“Phong Biệt Tình, chắc kiếp này ta sống mình đến hết đời mất.” Khổng Uyên ngồi xếp bằng ghế Vương, từ cao nhìn xuống vị Vương thực phê sửa đủ loại văn thư cách đó xa.Chẳng trách ai chịu làm Vương, cuộc sống như thế này khó mà chịu nổi. Giờ đến tinh cũng học đòi tố cáo, mẹ chồng của Hoa Liên quả quá đáng sợ, vậy mà lại nghĩ ra cái trò đó, làm cho lão Đại các giới đều bãi công hết.“Ừ.” Phong Biệt Tình phóng bút như bay, đầu cũng chẳng ngẩng lên. Mấy năm nay tu thân dưỡng tính, đại khái là do xem nhiều văn thư nên cũng khiến cho khí chất lạnh lẽo con người dần tiêu tán, hoặc có lẽ chỉ có Khổng Uyên cảm thấy vậy.“Ngươi cũng chẳng có ai thèm.” Tư tưởng của tộc cũng được bình thường cho lắm, hoặc có lẽ, bọn họ cảm thấy Vương đời trước thích đàn ông, cho nên vị Vương kế nhiệm này cũng thích đàn ông, thế là biết từ khi nào, đám tinh kia gọi Hậu?!Vốn còn định tìm cho Phong Biệt Tình vợ, nhưng giờ bên trong Lục đạo, ai biết Hậu của tộc là người đàn ông. Rốt cuộc là do kẻ nào tung tin, là đáng chết!“Hừ.”“Chẳng lẽ cả đời này chúng ta cứ như vậy?” Cứ cảm thấy có chút cam lòng.“Như vậy rất ổn.” Phong Biệt Tình đặt bút xuống, tổng kết.Khổng Uyên nghiêng đầu suy tư, cũng đúng, có gì ổn.
      lovenovel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :