1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 178: Hợp mưu



      “Ta muốn lần sau khi Đạo Đức Thiên Tôn đến, ngươi đừng ngăn cản mang đất Phong Thiện .”


      “Chỉ có vậy?” Mặc dù La Hầu cũng cảm thấy rất hứng thú với mảnh đất này, nhưng đặt ở Ma Giới bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa phát ra được điểm nào khác thường, ông ta cũng sớm bỏ qua việc tìm kiếm bí mật mảnh đất đó.


      Sở dĩ ông ta sống lâu hơn những kẻ khác, là bởi vì ông ta biết lúc nào nên cúi đầu. Người trước mặt, dù mới nhìn thực lực chẳng đáng vào đâu, ấn tượng để lại cho người khác đến giờ vẫn chỉ như vậy, có điều nay thấy được điểm cường đại của , lúc nên cúi đầu thể do dự.


      Huống chi, chuyện này đối với ông ta mà , thực tính là chuyện gì to tát.


      “Chỉ vậy thôi, có điều ta muốn nhìn ra bất cứ sơ hở nào, hoặc là nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến ta, hiểu chưa?” Nụ cười của Ân Mạc mang theo vài phần lạnh lẽo.


      “Hiểu rồi, có thể thả ta ra được chưa?” La Hầu trả lời dứt khoát, ông ta ngu đến nỗi lại thực lực chân chính của Ân Mạc cho Đạo Đức Thiên Tôn. Người này chắc hẳn cũng chẳng phải người bên phía Hồng Quân, nếu tất cả đều có chung mục tiêu việc gì phải phá đám nhau.


      Kim quang người Ân Mạc từ từ tản , ma khí người lại nồng đậm trở lại, mặc dù thấy lần nhưng La Hầu vẫn cảm thấy kinh ngạc, ông ta do dự chút, vẫn nhịn được mà hỏi ra miệng, “Ngươi làm bằng cách nào vậy?”


      Lúc này trong mắt ông ta, Ân Mạc còn là tiểu bối nữa mà là người trong cùng thế hệ, cho nên giọng điệu khi chuyện cũng khách khí ít.


      “Có ngươi cũng biết.”


      cười nhạo trắng trợn khiến cho La Hầu nhất thời tức thở nổi: “Ngươi làm sao lại biết ta biết?!”


      “Được thôi.” Ân Mạc nhún nhún vai, “Thân Thần Ma, từng nghe qua chưa?”


      La Hầu há miệng cả nửa ngày vẫn bật ra nổi chữ, cơ bản chưa từng nghe qua. Dường như sớm đoán trước được kết quả như vậy, Ân Mạc khoát khoát tay với ông ta, quay người bỏ .


      La Hầu đứng tại chỗ đờ người ra cả nửa ngày, cuối cùng ông ta lắc lắc đầu cười: “ thế gian này mà có Thần sao? Lại còn gọi là thân Thần Ma, khẩu khí là lớn.”


      ….


      Đạo Đức Thiên Tôn sau khi nếm mùi thất bại ở chỗ La Hầu, chật vật quay lại Tiên Giới, nhưng ông ta báo cho hai vị sư huynh biết tin mình trở về.


      Khó khăn lắm mới nhận được nhiệm vụ này, nếu để họ biết mình chẳng những hoàn thành, còn bị La Hầu sỉ nhục trận, nhất định họ cười nhạo ông ta.


      Sau khi suy tư trong chốc lát, mặt ông ta lên ý cười, ông ta biết nên tìm ai giúp rồi.





      Ông ta vừa đến Linh Sơn, lập tức có sa di cung kính tiên lên đón, “Phật Tổ ời.”


      Đạo Đức Thiên Tôn chỉnh trang lại bộ y phục vốn rất chỉnh tề, theo sa di tiến về phía trước, đến gian đại điện Phật quang bao phủ, sa di kia dừng bước lại, còn ông ta nhấc chân bước vào.


      Trong đại điện chỉ có người, vậy mà đủ để bóng tối có chỗ núp. Đại Nhật Như Lai Phật, Phật Tổ Tây Thiên.


      “Đạo Đức Thiên Tôn hiếm khi tới chơi, biết có việc gì chăng?” Trước mặt Phật đồ, vị Phật Tổ này cao cao tại thượng nghiêm chỉnh hiền từ. Nhưng chỉ có người nào từng quen biết lâu với ông ta mới biết, vị Phật Như Lai này hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng.


      “Đương nhiên là có chuyện cần bàn.” chuyện với ông ta cần phải khách sáo, hơn nữa đối phương cũng chẳng khách sáo với mình. Cho nên ông ta dứt khoát thẳng.


      “Ồ? Chúng ta mà có cùng chung đề tài để sao?”


      “Sát Sinh Phật, chắc ngươi cũng nhớ chứ.”


      làm sao?” Nghe thấy cái tên này từ miệng Đạo Đức Thiên Tôn, Như Lai hơi rũ mắt, che giấu tinh quang chợt lóe lên trong mắt.


      “Ta gặp ở Ma Giới, thành Ma rồi, hơn nữa còn thành người của La Hầu.” Liếc nhìn sắc mặt của đối phương, thấy có biến hóa gì, Đạo Đức Thiên Tôn cũng chẳng để ý, tiếp tục , “Nhân gian có câu người thường hướng chỗ cao, nước thường chảy chỗ trũng, dù ta cảm thấy lựa chọn này của có sai lầm gì, có điều, chuyện này mà truyền ra, cũng dễ nghe cho lắm.”


      Đâu chỉ có dễ nghe, đây quả thực là ngang nhiên đánh vào mặt người ta.


      Như Lai cuối cùng cũng có chút phản ứng, “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”


      Nhận được đáp án mình muốn, nụ cười mặt Đạo Đức Thiên Tôn càng sâu hơn, “Ta muốn ngươi theo ta đến Ma Giới chuyến, đến lúc đó, ta lấy thứ ta muốn, ngươi mang người ngươi muốn, coi như giúp đỡ lẫn nhau, thế nào?”


      “Nghe có vẻ như lời đề nghị tệ.”


      Lấy được cam kết của Như Lai, Đạo Đức Thiên Tôn ngập tràn tự tin quay trở lại Ma Giới lần nữa. Lần này chưa đợi ông ta đến đất Phong Thiện bị La Hầu cản lại.


      Như dự đoán của ông ta, La Hầu thể ngăn trở được tấn công của hai người, nhanh chóng bại trận, vừa kêu gào vừa thối lui. Bọn họ hề đuổi theo, đối phương tuy là thua nhưng cũng bị thương quá nghiêm trọng, đuổi theo tuyệt đối phải là hành động sáng suốt.


      Chờ đến khi thoát khỏi tầm mắt của hai người kia, La Hầu mới dừng lại, vẻ cam lòng vì bị đánh bại khi nãy cũng trở nên phai nhạt. Ông ta đứng giữa hư , liếc nhìn về đất Phong Thiện ở hướng ngược lại, nhếch lên nụ cười quỷ dị.


      Tiếp đó, cứ để bọn chúng cảm nhận niềm vui khi bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay .





      “La Hầu ta đuổi giúp ngươi rồi, người ta muốn tìm đâu?’ thấy tung tích của Ân mạc ở đất Phong Thiện, sắc mặt Như Lai dù thay đổi nhưng giọng có chút bất thiện.


      Đạo Đức Thiên Tôn cười ha ha mấy tiếng, “Đừng nóng vội, nếu ta đồng ý với ngươi nhất định giúp ngươi lôi về.” xong, ông ta lấy từ trong tay áo ra tòa cung điện bằng lòng bàn tay, giơ tay lên ném tòa cung điện kia về phía đất Phong Thiện, rất nhanh, tòa cung điện ở bên dần dần trở nên to lớn, cuối cùng cả hai dung hợp làm .


      “Thu!” Đạo Đức Thiên Tôn phất tay áo lên, tòa cung điện lại thu lại, bay về tay ông ta.


      Đất Phong Thiện vừa bị lấy , cánh rừng rậm vẫn bao bọc chỗ này nhanh chóng chuyển động, bù đắp lại khoảng trống thiếu khuyết nơi mảnh đất kia.


      “Lần này có thể thuận lợi như vậy, vẫn phải đa tạ ngươi. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sớm giúp ngươi tìm được Sát Sinh Phật.” Nhiệm vụ hoàn thành, nụ cười gương mặt Đạo Đức Thiên Tôn cũng rạng rỡ lên ít.


      “Nhớ là tốt rồi.”


      “Đúng rồi, ta định đến thành Bất Khuất chuyến, ngươi cũng nhiều năm rồi chưa đến đó đúng , có muốn cùng dạo qua chút ?”


      “Cũng được.” Thành Bất Khuất là do thế hệ của bọn họ tạo dựng lên, khi đó hai giới Tiên Phật liên thủ đẩy Ma Giới vào góc chết, coi nơi đó là ranh giới, chớp mắt bao nhiêu năm trôi qua, nghĩ đến nơi đó, ông ta cũng có chút hoài niệm.


      Đạo Đức Thiên Tôn đến thành Bất Khuất lần nữa, chính là để giải quyết triệt để chuyện của Hoa Liên và Tử Vi. Vốn định mình, nhưng giờ có Như Lai cùng, ông ta liền thay đổi kế hoạch chút, kết quả nhất định càng khiến cho người ta hài lòng.


      Bởi vì quan hệ giữa Sát Sinh Phật và Hoa Liên, ông ta có thể xác định, Như Lai tuyệt đối có ấn tượng tốt với Hoa Liên. Hơn nữa, bản thể của Hoa Liên lại còn là đài sen, trước kia Như Lại thu được Kim Liên thập nhị phẩm, giờ hiếm hoi lắm mới có Hoa Liên có thể tu thành thập nhị phẩm đài sen xuất , ông ta có thể bỏ qua cho cơ hội này hay sao.





      Khi Đạo Đức Thiên Tôn xuất trước mặt mình lần nữa, Hoa Liên cũng cảm thấy kinh ngạc mấy. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy thoải mái chính là người đứng bên cạnh ông ta, ánh mắt người đó nhìn nàng, hình như quá mức nhiệt tình phải.


      biết Thiên Tôn lại đến tìm ta vì chuyện gì đây?” Vừa nãy Đạo Đức Thiên Tôn đẩy hết mọi người , muốn tâm riêng với nàng chút, xem kiểu cách này là chuẩn bị ngả bài rồi.


      “Ta muốn xác nhận lần, xem ngươi có thay đổi ý kiến hay , hoặc là ngươi còn có cầu gì khác cũng có thể ra.”


      Hoa Liên cười nhạt, “Ta nghĩ là câu trả lời của ta rất ràng.”


      Đạo Đức Thiên Tôn cũng cười: “Vậy cũng được.”


      Đợi đến khi Hoa Liên rồi, Như Lai vẫn đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Nàng chính là Hoa Liên?” Mặc dù sớm nghe qua cái tên này, nhưng ông ta chưa từng đặc biệt thăm dò về nàng.


      Lúc ấy chủ yếu là bởi vì muốn khiến cho Ân Mạc phản cảm, ngờ tới nàng ta lại là hoa sen tu luyện thành Tiên, hơn nữa còn là Thập phẩm liên.


      tệ chứ, thế nào?” Đạo Đức Thiên Tôn liếc nhìn Như Lai, biết ông ta dấy lên hứng thú với Hoa Liên. Đừng là ông ta, tùy tiện kéo vị Phật nào tới cũng rất khó để thấy hứng thú với Hoa Liên.


      , ngươi có tính toán gì?” Như Lai cũng là người thông minh, suy nghĩ chợt lóe lên, hiểu ra ý tứ của Đạo Đức Thiên Tôn khi mời ông ta đến đây.


      Người ngoài nhìn vào, tu vi của Hoa Liên có thể sánh với Tiên Đế, nhưng trong mắt bọn họ, cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Tiên Giới lớn như vậy, người có thực lực tương đương với nàng ta cũng thiếu, có điều có thể lấy được phong hào đúng là ít lại càng thêm ít.


      Đối phó với Tiên nhân có phong hào, chỉ cần bọn họ gẩy tay mà thôi.


      “Chuyện này có chút khó xử, nếu ta chẳng tìm ngươi đến giúp tay. Nàng và Tử Vi có chút nhân quả dây dưa, lại chịu chấm dứt.” Đạo Đức Thiên Tôn nhìn qua rất khó xử, nhưng trong lòng lại cười thầm. Chỉ sợ ông ta có hứng thú với Hoa Liên mà thôi, chứ đời này, người có thể giảm nhân quả dây dưa đến mức thấp nhất, phải Như Lai là ai.


      Trong mắt Như Lai lóe lên tia ánh sáng, ngay sau đó lại vụt tắt, cười như cười, “Nhân quả mà ngay cả ngươi cũng dám nhúng tay vào, nếu cưỡng ép chấm dứt phải hao tổn bao nhiêu năm Phật pháp của ta ngươi cũng . Hơn nữa Hoa Liên này tu luyện đến mức độ ấy, có thể thu nàng ta về dùng cũng khó mà xác định được. Cho dù ngươi muốn ta ra tay cũng phải có lý do chứ.”


      “Lý do, đương nhiên là có chứ, những tin đồn lan truyền ở Tiên Giới về nàng và Sát Sinh Phật khi trước, chắc ngươi ít nhiều cũng nghe qua rồi chứ.”


      “Vậy sao, đời này chẳng lẽ thể có tri kỷ hay sao?” vậy, nhưng trong lòng bọn họ đều ràng, đây căn bản chỉ là lấy cớ.


      “Hoa Liên bị lưu đày đến Thiên Hà hai mươi năm, Sát Sinh Phật cũng ở bên cạnh hai mươi năm, thậm chí ngay cả mệnh lệnh của ngươi cũng màng, ngươi cảm thấy hai người bọn họ chỉ là tri kỷ? Hơn nữa, nếu Sát Sinh Phật mà nhập ma chuyện giữa và Hoa Liên, ngươi còn ngăn cản được nữa ?”


      “Cho dù có Hoa Liên, Sát Sinh Phật cũng còn là người trong Phật Môn của ta nữa. Đáng tiếc, tiếc ột thân Phật pháp thuần chính kia của .” Nghĩ đến bóng dáng kia, Như Lai khỏi thở dài, ông ta vẫn rất muốn tiến, Ân Mạc lấy giết chóc mà tiến vào Phật Môn, rốt cuộc làm sao lại giữ được bản tâm mà tu được thân Phật quang thậm chí còn tinh khiết vô lượng hơn cả ông ta.


      Tuy đến nỗi ghen tỵ, nhưng mấy năm nay, ông ta vẫn luôn tò mò về Ân Mạc. Hình như từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ nhìn thấu được , còn cả lần nhập Ma này nữa, sao có thể nhập Ma được kia chứ?

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 179: Sắc ma



      Đạo Đức Thiên Tôn vẫn ở lại thành Bất Khuất, bốn vị Tiên Đế đều theo hầu bên cạnh. Nên nhớ là bình thường muốn gặp vị Thánh Nhân khó khăn cỡ nào, tùy tiện được chỉ điểm câu cũng có thể đột phá được khỏi ràng buộc của bản thân, đối với họ mà , đó là vinh dự lớn lao.


      Hoa Liên có suy nghĩ này, chỉ cảm thấy sống chung mảnh đất với ông ta, từ trong ra ngoài đều thoải mái.


      Sau khi chào , nàng mình ra khỏi thành. Giờ những cuộc chiến phạm vi lớn căn bản còn, nàng dạo vòng quanh chiến trường, cũng chạm phải mấy người.


      tới lui, bất tri bất giác lại đến bên hẻm núi nàng từng nhảy xuống. Từ nhìn xuống, vẫn có lấy tia ánh sáng, có điều lúc này tâm trạng giống với lần trước cho lắm.


      Dưới đó, có thể coi như là nơi mà nàng và Ân Mạc chính thức đính ước chăng.


      Nàng kìm được nghĩ, nếu mình nhảy xuống lần nữa, chưa biết chừng có thể gặp được . Nàng chưa từng biết, mùi vị nhớ nhung người, lại dày vò như vậy.


      “Ai?” Sau lưng đột nhiên truyền đến trận dao động, Hoa Liên lập tức xoay người, còn chưa nhìn người tới là ai cảm thấy đằng sau ập đến lực đẩy, dường như muốn đẩy nàng xuống.


      Mắt thấy sắp rơi xuống phía dưới, cánh tay quấn chặt lấy hông nàng.


      “Nhìn gì mà nhập thần như vậy? phải nhớ ta đấy chứ?” Hơi thở nóng bỏng thổi qua vành tai, giọng hàm chứa nụ cười phảng phất như mang theo điện, khiến cho nàng cảm thấy trận tê dại.


      Hoa Liên chỉ sửng sốt lúc rồi bình tĩnh trở lại, người bị ôm chặt, đành khẽ quay đầu lại, “Sao chàng lại chạy về?”


      “Chậc, nương tử tương lai sắp chạy mất đến nơi rồi, ta đương nhiên phải đoạt lại chứ.”


      “Hừ, chàng đến chậm mất rồi, ta quyết định vứt bỏ chàng.” Cánh môi phấn hồng của Hoa Liên dẩu lên, hại nàng lo lắng đề phòng mấy ngày liền, mới câu đầu tiên muốn dỗ nàng vui vẻ, vọng tưởng!


      “Nàng dám, cả đời ta đều phó thác cho nàng, nàng mà dám vứt bỏ ta, ta …”


      “Chàng làm sao hả?”


      “Ta giết nàng, sau đó đặt ở nơi cực lạnh lẽo cho đông cứng lại.”


      Lời khiến cho Hoa Liên trợn mắt há mồm, xoay người trong ngực lại, Ân Mạc cười đến cực kỳ tà ác, “Sau đó ta có thể ba ngày hai bận lại đem nàng ra làm chút hoạt động bổ ích cho cả thể xác và tinh thần, lúc đó nàng chắc chắn cự tuyệt ta.” Đối với việc phúc lợi của mình luôn bị dùng đủ loại lý do mà gạt bỏ, vẫn cảm thấy vô cùng bất mãn.


      “Trong đầu chàng có cái gì vậy hả!” Hoa Liên có chút dở khóc dở cười.


      phải lấy cớ đâu, ta muốn nàng đến phát điên rồi, tình à, chúng ta làm chính trước .” Ân Mạc mặt đầy nghiêm chỉnh, nhưng động tác tay lại chút tương xứng với giọng điệu của . Thừa dịp Hoa Liên còn chưa phản ứng kịp, tay của ngoan ngoãn mà lần xuống váy nàng.


      Hoa Liên vô lực trừng mắt, đè bàn tay ngoan ngoãn kia lại, “Làm ơn , chỗ này là chiến trường.” Chẳng lẽ biết hành vi này của mình chẳng khác nào sắc lang hay sao, mà dù có là sắc lang cũng hành động ở nơi lúc nào cũng có thể nhìn thấy thi thể như thế này.


      “Ừ… ta ngại.” Chỉ ngừng chút, Ân Mạc lại tiếp tục động tác. cho dùng tay dùng miệng cũng được. Nụ hôn ướt át nóng bỏng trượt theo cái cổ mảnh mai trắng như tuyết, từng dấu vết màu hồng dần dần lên.


      “Ta ngại!” Hoa Liên lúc này dở khóc dở cười, đúng là cứu được nữa rồi.


      “Đừng lo, ở đây có ai đâu.”


      Hoa Liên thở dài, mặc ôm hôn cho nghiện mới nhàng đẩy ra, mặt là nụ cười dịu dàng, “Ở đây cũng phải là được…”


      Ân Mạc vừa nghe vậy, mắt sáng lên.


      “Có điều…” Ghé sát vào vành tai , liếm ngụm, Hoa Liên nghiêng đầu, hơi thở ngát hương lan, “Phiền chàng sau này cứ tự mình giải quyết nhé.”


      “Tình à…” Sắc mặt của Ân Mạc sầu khổ, quyết định khó khăn.


      “Sao?” Hoa Liên nhướn mày, giọng kia, khiến cho bụng của lại xôn xao trận, “Chàng quyết định xong chưa?” Dùng giọng dụ dỗ còn chưa tính, đầu ngón tay của nàng sao lại còn chui vào trong vạt áo nữa.


      Ân Mạc coi như sáng tỏ, thế này là bị mình chọc giận rồi. Aiz, chẳng có cách nào khác, da mặt Hoa Liên mỏng quá, nếu thích chỗ này đổi nơi khác cũng được.


      Thân phận giờ của Ân Mạc nhất định là tiện quay lại thành Bất Khuất, hơn nữa bên kia còn có vị Đạo Đức Thiên Tôn, còn cả người bên cạnh Đạo Đức Thiên Tôn kia nữa, lai lịch khẳng định . Cho nên, chút do dự ôm lấy Hoa Liên, về phía Hắc Huyết Doanh.


      cũng lạ, có ở bên, bức tường vẫn ngăn trở nàng dường như biến mất. Ân Mạc ôm nàng nhanh chóng tiến vào Hắc Huyết Doanh, ở đây có ít Ma qua lại, thân ma khí kia Ân Mạc cũng cố ý đè nén, rất nhanh, xung quanh có lấy bóng người, đối diện tới chưa kịp tránh vội trèo tường chạy. Hoa Liên dứt khoát vùi đầu trong lòng , thế này thể diện quăng hết ở Ma Giới rồi.


      “Này, chàng ở trọ mà còn chưa trả tiền đấy.” Nằm chiếc giường mềm mại, Hoa Liên vừa cười vừa dùng mũi chân chọc lên lồng ngực .


      Nhớ đến sắc mặt của ông chủ lúc nãy khi Ân Mạc ôm nàng xông vào quán trọ, nàng lại cười ngừng. Nàng nghĩ, cái danh sắc ma của Ân Mạc nhanh chóng truyền khắp Ma Giới.


      “Bảo bối, nàng cứ cười cho thỏa thích , lát nữa nàng cười nổi đâu.” Xé tan y phục người cả hai, Ân Mạc cố ý bày ra bộ dạng thèm thuồng, nhào về phía Hoa Liên.


      “Sắc lang.”


      “Nàng thích sao?”


      Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở gấp của nam nhân.


      Dưới quán trọ, ông chủ vẫn còn ở trong trạng thái đông cứng. ở Hắc Huyết Doanh được vài năm, cũng từng hầu hạ vài vị Ma Đế, nhưng chưa từng thấy vị nào lại háo sắc như vậy, hoàn toàn biết nên gì cho phải.


      Trong góc khuất dưới tầng của quán trọ, nam nhân toàn thân mặc đồ đen ngồi trong góc, uống cạn giọt rượu cuối cùng trong bầu rượu, ném khối linh thạch lại, xoay người ra ngoài. Rất nhanh, bóng người áo đen kia biến mất ở cuối đường.


      cho rằng, mình khống chế được rất tốt, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy vẫn cảm thấy đau lòng.


      Nhưng rất ràng, từ lúc ở nhân gian, giữa bọn họ định trước có bất cứ liên hệ nào. Con đường trước mặt họ sớm được định sẵn, vĩnh viễn thể giao nhau.


      Có điều, nếu hạ quyết tâm, kiên trì. Có lẽ vĩnh viễn quên được nàng, vĩnh viễn có ai có thể thay thế được nàng, nhưng sớm muộn gì cũng ngày, bóng dáng của nàng phai nhạt dần. có thời gian cả đời, để quên…





      Hơi thở của Ân Mạc xuất ở Hắc Huyết Doanh, rất nhanh được ba gã Ma Đế canh giữ ở đây nhận thấy. Bốn người hai mắt nhìn nhau, ai biết Ân Mạc đến đây làm gì, giờ bên phía mình có thể làm được gì. tiêu diệt ? Chuyện như thế nghĩ còn được, chứ còn làm thôi .


      bao lâu sau tin tức lại truyền đến, ôm nữ nhân vọt vào trong phòng, nhưng tình hình thực tế rốt cuộc là thế nào lại ai , sau khi thảo luận, ba người nhất trí cho rằng đây là mưu của Ân Mạc.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 180: Cùng ta về nhà được ?



      ạc vừa mới nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi lại thể gọi Hoa Liên dậy.


      “Lại làm sao vậy?”


      “Đạo Đức Thiên Tôn tìm đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”


      Hoa Liên bấy giờ mới nhớ đến, vừa thấy Ân Mạc xong là bị kéo luôn lên giường cả ngày, căn bản quên mất có chuyện này.


      Nàng ôm chăn ngồi giường lát, đột nhiên mở miệng, “Lần này Đạo Đức Thiên Tôn mình.”


      “Sao?”


      Động tác mặc quần áo của Ân Mạc khựng lại, “ cùng ai?”


      “Ta làm sao mà biết được, trong đám Thánh Nhân kia ta chỉ mới gặp qua Trấn Nguyên Đại Tiên. Có điều ta cảm thấy người đó rất kỳ lạ, luôn nhìn chằm chằm vào ta, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp qua bao giờ.” Nhớ đến ánh mắt của người nọ, nàng liền thấy rờn rợn cả người.


      sao, gặp rồi biết thôi.” Người cảm thấy hứng thú với Hoa Liên cũng ít, hy vọng phải là người mà nghĩ.


      Thủ đoạn của Thánh Nhân đương nhiên là thể so với người thường, mặc dù Đạo Đức Thiên Tôn hiểu tại sao Hoa Liên lại chạy tới Hắc Huyết Doanh, nhưng giờ ông ta có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Hiếm khi Như Lai lại nghĩ thoáng, quyết định giúp ông ta tay, ông ta tuyệt đối thể lãng phí cơ hội tốt như vậy. Có điều quang minh chính đại xông vào Hắc Huyết Doanh để cho đám tiểu bối nhìn thấy như vậy ít nhiều cũng có chút mất mặt, ông ta vận hành trí óc, suy nghĩ đối sách. Vừa hay bây giờ chiến trận, vậy cứ gọi mấy đứa Tiên Đế ra trận, rất nhanh, hai phe Tiên Đế và Ma Đế lại đánh nhau, chiến trường là mảnh hỗn loạn.


      Chờ Hắc Huyết Doanh trống trơn, Đạo Đức Thiên Tôn bấy giờ mới cùng tiến vào với Như Lai. chưa được bao xa thấy mục tiêu lần này, hơn nữa chỉ có mình nàng, Ân Mạc cũng ở bên cạnh. Bốn người từ xa dừng bước lại, Như Lai nhìn người đàn ông thân ma khí quay cuồng phía đối diện, ánh mắt vô cùng phức tạp. Thái độ của Ân Mạc trái lại tự nhiên hơn nhiều, mặt điểm nụ cười, chắp tay về phía hai người đối diện. “Thiên Tôn, Phật Tổ, lâu gặp.”


      “Ân Mạc, ngươi thế này… có phải là tự nguyện ?” Như Lai đột nhiên mở miệng hỏi.


      “Phật Tổ là chỉ chuyện ta thành Ma?”


      “Phải.”


      “Đương nhiên là tự nguyện, thế gian này, ai dám ép ta.”


      Giọng điệu cuồng vọng này của khiến cho gương mặt Đạo Đức Thiên Tôn lên vài phần khinh thường, nhưng Như Lai vẫn còn ở đây, ông ta đương nhiên tiện mở miệng, chỉ có thể đứng bên lắng nghe.


      Trái lại, Như Lai hề cảm thấy câu này có gì ổn, chỉ có ánh mắt là trở nên hơi ảm đạm, “Lúc trước khi người tìm đến ta, ta từng , nếu ngươi sa vào Ma đạo, đích thân ta tự mình động thủ.” Người lấy giết chóc để tiến vào Phật môn có ma tính lớn nhất, ông ta cứ cho rằng với khả năng của Ân Mạc, mình phải nhìn thấy ngày đó, ai ngờ, ngày đó vẫn cứ tới.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 181: Thiếu nợ nên trả



      Ân Mạc cười như cười, “Thực ra ta chết cũng chẳng có ai đến gây phiền phức cho ngươi, ngươi cần phí công kiếm cớ, chưa biết chừng bọn họ còn khen người trừ ma vệ đạo.”


      Giọng điệu châm chọc khiến cho Như Lai biến sắc, ông ta chỉ thở dài, “ cho cùng vẫn là do ta mấy năm qua buông thả cho ngươi quá mức, nếu ngươi chịu sửa đổi, ta bảo toàn hồn phách cho ngươi chuyển thế luân hồi, sau chín kiếp rửa sạch thân tội nghiệt, ngươi còn có cơ hội để quay lại Phật giới.”


      Ân Mạc cười cười, với Hoa Liên, “Thế nào, Phật Tổ rất từ bi đúng , đáng tiếc trước kia nàng lại thể gia nhập Phật môn, nếu chưa biết chừng cũng cho nàng cơ hội đấy.”


      Giọng điệu khen sáng chê tối kia khiến cho Như Lai ít nhiều cũng xuống đài được, trong lòng mơ hồ dâng lên tia xấu hổ, mọi người đều ràng trong lòng, nhân vật nguy hiểm như kiểu Ân Mạc, khi có cơ hội đánh vào Luân Hồi rồi, làm sao có thể để quay trở lại Phật giới.


      Hoa Liên nghe vậy, tuy khóe miệng nhướn lên nhưng trong lòng lại được nhõm. Mặc dù nàng rất có lòng tin với Ân Mạc, nhưng lai lịch của hai người này quá lớn, khiến cho nàng vẫn phải lo lắng đề phòng. Có điều, lúc này có làm gì cũng kịp nữa rồi, chỉ có thể bước nào tính bước ấy.


      “Ngươi muốn cự tuyệt đề nghị của ta?” Dù sao cũng chung đụng nhiều năm như vậy, Như Lai ít nhiều cũng hiểu biết tính tình của Ân Mạc, từ xưa tới nay chưa bao giờ thỏa hiệp, bắt đáp ứng điều kiện này, căn bản có khả năng, mà cũng chẳng muốn hòa giải.


      “Ta có thói quen bàn điều kiện với người khác.” gương mặt Ân Mạc từ đầu đến cuối hề lộ ra bất cứ cảm xúc căng thẳng nào, ai nhìn thấu suy nghĩ trong lòng giờ phút này.


      “Xem ra ngươi chọn con đường thể quay đầu.” Như Lai rũ mắt xuống, hai tay bắt thành chữ thập, dáng vẻ trách trời thương dân. người ông ta từ từ nổi lên tầng Phật quang, Hoa Liên chỉ cảm thấy luồng cảm xúc hòa dịu khiến cho nàng thoát ra khỏi trong trạng thái căng thẳng, có bất cứ ý niệm chống cự nào.


      Đạo Đức Thiên Tôn đứng bên cạnh, ánh mắt bất thiện liếc Hoa Liên, lại nhìn Ân Mạc cái, cuối cùng lựa chọn đứng bên xem cuộc chiến. Ân Mạc dù sao cũng từ Phật giới mà ra, giờ coi như là họ giải quyết vấn đề của nhà mình, ông ta tiện nhúng tay. Hơn nữa sau khi chấm dứt mọi chuyện giao Hoa Liên cho Như Lai, vậy ông ta chỉ cần giữ chân Hoa Liên lại là được, tất cả để cho Như Lai làm hết chẳng phải vừa hay.


      giờ Hoa Liên căn bản hoàn toàn bị Phật quang tác động, mặc dù tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác rằng tình hình giờ rất nguy cấp nhưng thân thể lại thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn.


      Ân Mạc và Như Lai mặt đối mặt mà đứng, ai động thủ, chỉ ngầm giao tranh, hai luồng hơi thở ngươi tới ta ai nhường ai. Phiến đá dưới chân hai người chịu nổi áp lực như vậy, nứt toác ra từng tấc , cho đến khi bị đè nát thành bụi phấn.


      “Ta quả nhiên vẫn xem ngươi.” Như Lai mở mắt, sắc mặt bình tĩnh, giọng lại mang theo vài phần kinh ngạc.


      Hai người vừa mới thầm giao thủ, Ân Mạc vậy mà lại ngang sức ngang tài với ông ta. Ông ta sớm biết Ân Mạc rất mạnh, nhưng vẫn có chút chấp nhận được kết quả này.


      “Quá khen.” Ân Mạc cũng câu của ông ta mà tỏ ra cao hứng, đây chẳng qua chỉ mới là bắt đầu, phiền phức vẫn còn ở phía sau. Nếu Như Lai dễ đối phó như vậy ông ta đứng đầu Phật giới.


      Sau khắc Phật quang đột nhiên tràn đầy, trong mảnh kim quang sáng lòa, đột nhiên con khổng tước bay vọt ra, con khổng tước kia vậy mà lại há miệng nuốt luôn Ân Mạc.


      Nuốt Ân Mạc xong, con khổng tước kia dường như còn chưa thỏa mãn lắm, con người tựa như hạt đậu đen nhìn thẳng vào Hoa Liên, dường như muốn nuốt luôn cả nàng.


      Hoa Liên nhìn chằm chằm con khổng tước, sau lưng mảng mồ hôi lạnh, Phật mẫu Khổng Tước Đại Minh Vương, thích ăn thịt người. Năm đó khi nó còn hoành hành, ngay cả Phật tổ cũng dám nuốt vào bụng.


      Hôm nay, loại tồn tại cấp bậc truyền thuyết như vậy lại xuất trước mặt nàng, dù trong lòng nàng kính sợ nhưng vào giờ khắc này cũng cảm thấy hãi hùng. chênh lệch cấp bậc này, chỉ có dũng khí và lòng tin thôi thể nào bù đắp được.


      Chỉ mới bị nó nhìn chằm chằm như vậy thôi đủ để thân thể nàng tự chủ được mà lui bước chứ đừng nhắc đến chuyện xuất thủ. Trong ánh mắt nàng mang theo vài phần khổ sở, chênh lệch thời gian quả thực thể nào nghịch chuyển, cho dù nàng có nghịch thiên cũng đánh lại những ngọn núi cao trước mặt này. Thứ cảm giác bị thất bại vô lực này khiến cho nàng cảm thấy có chút tuyệt vọng.


      Đến lúc mắt thấy mình sắp bị nuốt vào, con khổng tước trước mặt nàng đột nhiên ngừng lại, nếu nàng nhìn lầm, biểu cảm trong mắt nó hẳn nên tính là thống khổ.


      người con khổng tước dâng lên tầng Phật quang, mới đầu chỉ là màu hoàng kim nhàn nhạt, càng về sau lại càng tỏa sáng vạn trượng, chói mắt tựa như mặt trời. Tuy Khổng Tước Đại Minh Vương theo Phật tổ nhiều năm, nhưng bản tính của nó vẫn khó sửa đổi, cho nên thể nhập Phật đạo, thứ Phật quang này thể do nó tỏa ra.


      Quầng Phật quang này dường như mang theo tính ăn mòn, giống như muốn cắn nuốt hết tất thảy mọi thứ xung quanh, khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm khác thường. Biến cố này khiến cho cả Như Lai và Đạo Đức Thiên Tôn có chút kịp ứng phó, bọn họ cũng hiểu xảy ra chuyện gì.


      Nhưng đúng vào lúc này, con khổng tước kêu lên tiếng bi thảm, tầng sương máu bắt đầu lan tràn từ phần lưng, mãi cho đến khi bao phủ khắp toàn thân nó. Dưới bao phủ của Phật quang, tầng sương máu nồng đậm kia trở nên chói mắt vô cùng, kèm theo từng tiếng kêu rên, nghe mà khiến cho người ta thấy lạnh cả lòng.


      Kim quang chói mắt phủ đầy mặt đất, trong đống huyết nhục, Ân Mạc mỉm cười đứng trước mặt như lai, thân áo trắng tinh khôi dính lấy vệt máu, từ xuống dưới chỗ nào có Phật quang bao phủ, đâu còn thấy tia ma khí nào dao động.


      “Ngươi…” Như Lai nào gặp phải tình huống như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.


      Mũi chân giẫm lên cái đầu coi như còn lành lặn của con khổng tước, nhàng đè ép, gương mặt Ân Mạc vẫn giữ nụ cười ưu nhã, “Ăn thịt người là tốt, thói xấu của Khổng Tước Đại Minh Vương sớm nên sửa lại.”


      Thân thể con khổng tước kìm được run rẩy, lại dám phát ra chút thanh nào, nó cũng biết sợ chết.


      Ánh mắt Như Lai hề đặt người Khổng Tước Đại Minh Vương, ông ta vẫn chưa khôi phục lại được từ trong kinh ngạc, Đạo Đức Thiên Tôn cũng vậy. Chuyện hai người muốn biết nhất lúc này chính là, Ân Mạc ràng thành Ma rồi, tại sao giờ lại biến trở lại thành đệ tử Phật môn được?


      “Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Như Lai lần đầu tiên sinh ra tia sợ hãi với người đứng trước mắt, đó là e ngại đối với những thứ biết . Ông ta cho rằng ông ta biết tất thảy mọi đời, nhưng chờ đến lúc cẩn thận suy ngẫm về lai lịch của Ân Mạc, ông ta lại nhận ra, mình vậy mà lại chẳng biết gì về cả.


      Giờ phút này, ngay cả dấu vết tồn tại của Ân Mạc ông ta cũng đoán ra được, phảng phất như mọi thứ từng xảy ra người Ân Mạc hết thảy đều là hư ảo, điều này sao có thể!


      “Ngươi cần biết ta là ai, có ngươi cũng biết, còn ngươi…” Ân Mạc dời mắt về phía Đạo Đức Thiên Tôn, “Gặp được sư phụ ngươi hãy hỏi thăm lão giúp ta, tiện thể cho lão biết, món nợ năm đó lão thiếu cũng nên trả lại rồi.”


      “Có ý gì?” Đạo Đức Thiên Tôn biến sắc, nghe ý tứ của Ân Mạc, còn biết cả Hồng Quân Đạo Nhân!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 182: Thần khí thực



      “Nếu như ta là ngươi, ta nhất định mang theo con khổng tước này quay về Linh Sơn.” Ân Mạc cười dài nhìn về phía Như Lai, đương nhiên biết Hoa Liên có sức hút lớn thế nào với Như Lai, bất quá mọi chuyện chỉ có thể chấm dứt ở đây.


      Bàn tay lần tràng hạt của Như Lai run , trước mắt ông ta biết thân phận của Ân Mạc, cũng biết lời rốt cuộc có mấy phần là , nhưng có thể đến mức đó, chứng tỏ là thực sợ ông ta, dĩ nhiên cũng có thể là giả bộ.


      Theo hiểu biết của ông ta về Ân Mạc, khả năng đó lớn, có điều ông ta bao giờ thực hiểu được Ân Mạc chưa? Nghĩ đến đây Như Lai khỏi cảm thấy có chút châm chọc.


      Thấy hai người kia mặc dù do dự nhưng lại hề có ý rời , Ân Mạc lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ. Trong ánh nhìn soi mói của bọn họ, lấy từ trong ngực ra con dấu đen tuyền, con dấu kia phảng phất như có ánh sáng lấp lóa, lại giống như có thứ gì đó chuyển động. Ân Mạc vung tay ném con dấu ra, Như Lai căn bản hề phản kháng được chút nào bị đứng yên tại chỗ.


      “Nếu muốn , vậy ở lại , tốt nhất ngươi nên mong rằng Hồng Quân có hứng thú với ngươi.” Ngoắc tay, con dấu lại bay về lòng bàn tay Ân Mạc, mà Như Lai lại giống như mất hết hồn phách, mềm nhũn ngã xuống đất còn động tĩnh gì nữa.


      “Đó là thứ gì?” Chỉ trong chớp mắt mà mọi chuyện điên đảo, Hoa Liên thực là có chút tiếp nhận nổi.


      “Khóa hồn ấn… Thần khí.” Cúi xuống, Ân Mạc bổ sung. tiện tay giao con dấu màu đen cho nàng, Hoa Liên nhìn kỹ, cũng phát ra điểm nào đặc biệt, chẳng qua là cầm lên tay rất lạnh, khiến cho nàng có thứ cảm giác lạnh lẽo.


      “Giống thứ chàng đưa cho ta hồi trước?” Thần khí dù ít , nhưng phải là có, nhưng cảm giác vật này mang lại cho nàng lại hoàn toàn khác biệt.


      “Dĩ nhiên phải, đây mới là Thần khí đích thực, là tín vật qua các triều đại Minh Vương.” Chỉ có làm Thần của thế giới mới có thể thai nghén ra Thần khí, mà những thứ Thần khí có được ở thế giới này, chẳng qua chỉ là mang danh Thần khí mà thôi.


      Ở bên nhà mới có Thần khí, ví dụ như cái tháp Lôi Thần kia của mẹ , nhưng nổi danh nhất vẫn là Khóa hồn ấn, dù sao đây cũng là Thần khí do các vị Thần đời trước thai nghén ra, được lưu truyền qua các triều đại Minh Vương.


      Năm đó khi rời nhà, cũng chỉ tiện tay giật đại như vậy, cẩn thận lại cầm mất Khóa hồn ấn , tuyệt đối phải là cố ý, hy vọng ông trẻ người đại nhân chấp tiểu nhân.


      Hoa Liên gật đầu cái, biết Minh Vương mà nhất định phải là Diêm La Điện chủ, có điều lấy mất tín vật của Minh Vương, thực thành vấn đề gì sao?


      Trong lúc cả hai chuyện, Đạo Đức Thiên Tôn mất tăm mất tích. thấy được lợi hại của Khóa hồn ấn, ông ta mà vẫn đứng lại đó mới là thiếu đầu óc. Ngay cả cấp bậc như Như Lai mà còn chiêu gục, ông ta mà lên chẳng phải là dâng đồ ăn đến tận miệng hay sao.


      Ân Mạc đương nhiên hề có ý đuổi theo, còn cần mượn tay Đạo Đức Thiên Tôn mang đất Phong Thiện đến chỗ Hồng Quân.


      “Ông ta làm sao bây giờ?” Như Lai vẫn còn nằm đất, là chết hay sống.


      “Mặc kệ , dù sao cũng chẳng ai có thể hủy hoại thân thể ông ta được.” Thực ra cho dù có hủy hoại cũng chẳng có gì đáng ngại, những chuyện này đều nằm trong phạm vi quan tâm của Ân Mạc. Kiềm hãm Như Lai chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, mục đích của chỉ có đất Phong Thiện.


      “Vậy giờ chúng ta đâu đây?”


      ”Thành Bất Khuất.” Ân Mạc choàng lấy hông nàng, chậm rãi về phía thành Bất Khuất.


      “…” Mặc dù biết tại sao Ân Mạc lại muốn quay lại đó, Hoa Liên vẫn gật đầu đồng ý. Sau khi quay về nàng cũng gặp được và Yến Cửu Vũ, hai người chắc trước rồi.


      Dù nhân vật chủ chốt của cuộc đại chiến này bị đánh gục chạy trốn, nhưng cuộc chiến giữa Tiên Đế và Ma Đế vẫn còn kéo dài, ngày nào cũng có thể nghe được rất nhiều những tin tức mới từ chiến trường. Có điều giờ, Hoa Liên lại có cảm giác như đứng ngoài cuộc xem trò vui, chắc Ân Mạc sớm như vậy.


      “Sao vậy?” Nhận ra người bên cạnh ngẩn người, Ân Mạc ôm nàng lên đùi, sờ sờ bụng nàng, tay nhàng vỗ lên lưng nàng.


      sao, chẳng qua là cảm thấy được chân thực cho lắm.” Hoa Liên lười biếng nép vào trong ngực Ân Mạc, đầu gối lên ngực , lắng nghe tiếng tim đập bình ổn của , ánh mắt vẫn dừng lại người đám tiên nhân nhốn nháo bên ngoài cửa sổ.


      Ân Mạc lẳng lặng mỉm cười, Hoa Liên hề thích khí trong thành Bất Khuất, có lẽ chính nàng cũng nhận ra được. Từ ngoài nhìn vào, cho dù ở nơi đâu, nàng cũng có thể nhanh chóng thích ứng, nhưng thực ra nàng lại hợp sống cuộc sống yên ổn hơn. Đây cũng là lý do tại sao trước kia lại để Hoa Liên ở lại Tiên Giới mình, ít nhất ở đó, nàng cũng có thể tự mình sống thoải mái vui vẻ, mặc dù cũng có chút phiền phức , nhưng nàng có thể xử lý rất tốt.


      Nếu thích nàng, nên tin tưởng nàng, đây là đạo lý mà Hoa Liên dạy cho từ hồi mới quen biết ở nhân gian. quen nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng sau khi gặp Hoa Liên, chỉ có thể thay đổi thói quen của mình.


      “Tất cả kết thúc nhanh thôi, ta bảo đảm.” Ân Mạc cúi đầu, tay nâng khuôn mặt xinh xắn vùi trong lồng ngực mình lên, chạm vài cái lên môi nàng.


      “Ừm…” lâu sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên, cúi đầu xuống nhìn, người trong lòng ngủ say. bế nàng lên, khẽ đặt lên giường, bản thân cũng nằm lên cùng.


      Lúc Hoa Liên tỉnh lại, vẫn nằm trong ngực Ân Mạc, được vững vàng ôm chặt, đột nhiên nàng lại có cảm giác được chở che. Yên lặng nằm trong vòng tay của , mi mắt Hoa Liên cong cong, người này là người duy nhất có thể mang lại cho nàng cảm giác ấy, cho nên nàng nhất định nắm chặt.


      thoải mái ở đâu à?” Ân Mạc cũng ngủ say, Hoa Liên vừa mở mắt là tỉnh lại.


      , chỉ là dạo này cảm thấy mệt chết được.” Dạo gần đây, quá nửa thời gian nàng đều trôi qua trong giấc ngủ, mặc dù có phản ứng gì khó chịu, nhưng luôn cảm thấy ổn lắm. Hơn nữa, Ân Mạc lúc nào cũng hỏi nàng thoải mái ở đâu, dáng vẻ dường như vô cùng lo lắng.


      “Vậy có muốn ngủ tiếp nữa ?”


      ngủ nữa, ra ngoài dạo .”


      Vốn định ra ngoài tản bộ, ai ngờ lại đụng phải vài Tiên Đế vừa mới quay lại từ chiến trường. Lại còn là Tử Vi Tiên Đế, lúc nhìn thấy Hoa Liên và Ân Mạc cùng xuất ở đây, sắc mặt cứ gọi là vô cùng đặc sắc.


      Sắc mặt của ba Tiên Đế còn lại cũng rất vi diệu, trong lúc mọi người đều cho là Ân Mạc chết, lại vẫn sống sờ sờ. Trong khi mọi người đều cho rằng thành Ma, lại quay về thành Bất Khuất.


      Rốt cuộc tới để làm gì?


      Trong lòng Tử Vi khỏi thấp thỏm, đột nhiên lại mất liên hệ với sư tôn, hơn nữa chiến trường còn có kẻ đồn đại rằng nhìn thấy thi thể của Đại Nhật Phật Như Lai, là kẻ tương đối hiểu Ân Mạc, cảm thấy chuyện này có gì đó ổn.


      “Tử Vi Tiên Đế, chúng ta tâm riêng chút được chứ?” Ân Mạc mở miệng trước.


      “Được.” Mặc dù rất muốn cự tuyệt, nhưng vẫn đồng ý.


      Hai người sóng vai bước , Ân Mạc hề có ý định đưa Hoa Liên cùng, nhưng ít nhiều Hoa Liên cũng có thể đoán ra được ý đồ của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :