1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 173: thay đổi của Tạo Hóa



      “Đất Phong Thiện là nơi nào?” đến cửa nhà, Hoa Liên mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.


      nơi nên thuộc về Ma Giới.” Ân Mạc thâm trầm trả lời.


      “Cụ thể chút .”


      mảnh đất.”


      Hoa Liên mỉm cười. Xoay người vào nhà. Rầm. Sập cửa lại. Ân Mạc dính vào cửa gãi gãi mũi, aiz, nhớ năm đó khi nhìn thấy ông cụ thường xuyên bị nhốt ở ngoài cửa, sung sướng khi người khác gặp họa biết bao, giờ cuối cùng cũng đến lượt mình, cảm giác này thực là rất… hay ho!


      Cửu U Vương để chờ quá lâu, đến ngày thứ ba tính từ khi họ gặp mặt, Lăng Loan lại lần nữa đến gõ cửa nhà .


      Tốc độ mở cửa rất nhanh, hơn nữa vẫn là Ân Mạc, có điều tình hình lần này ràng khác hẳn với lần trước. Toàn thân Ân Mạc đều toát ra hơi thở người sống chớ gần, sắc mặt càng đen đến dọa người. Lăng Loan nhìn thấy xong, nụ cười hoàn mỹ mặt cũng chợt cứng đờ tại chỗ.


      .” Bị cước đá xuống đất, dù là ai cũng vui nổi.


      “Phụ thân mời ngài đến Tuyết Oa chuyến.”


      “Bảo đến đây.” Rầm, cửa đóng lại, mảng nhũ băng đóng mái hiên bị chấn động rung lên, rớt xuống đầu Lăng Loan.


      Cho dù nàng ta có ôm bao nhiêu ảo tưởng với vị Sát Sinh Phật trong truyền thuyết kia, bắt đầu từ giây phút này, cái gì cũng mất sạch.


      Chẳng bao lâu sau khi Lăng Loan rời , Cửu U Vương và đám Ma Đế rối rít đến bái phỏng. Thái độ của bọn họ mặc dù có điểm quái dị, có điều xét tổng thể cũng coi như thân thiện. Cho dù trước đây mọi người có thù oán gì, giờ dù sao cũng là cùng chủng tộc, kêu đánh kêu giết được hòa hợp cho lắm.


      Ý tứ của bọn họ là trừ đất Phong Thiện ra, Ân Mạc muốn bất cứ nơi nào cũng được. Ý tứ của Ân Mạc cũng rất ràng, trừ đất Phong Thiện ra, chẳng muốn nơi nào khác.


      Năm người giằng co cả ngày, ai chịu thỏa hiệp.


      Làm nữ chủ nhân, Hoa Liên bưng chén trà ngồi bên, để ý đến ánh mắt của mấy vị khách, hoàn toàn có ý muốn mời họ uống cùng.


      “Cứ tranh luận như vậy khỏi quá lãng phí thời gian, ta có đề nghị.” Hắc Ảnh Vương ngồi trong góc chậm rãi mở miệng.


      “Đề nghị gì?”


      “Chúng ta có thể tỷ thí trận.”


      “Ngươi muốn đánh với ta?” Ân Mạc nhíu mày, vẻ mặt kia tuyệt đối là cười nhạo chút lưu tình.


      ”… , ta đánh với vị nương này.” sớm nghe Cửu U Vương qua thân phận của Hoa Liên, nếu chỉ là Tiên Đế vừa mới tấn thăng, chênh lệch giữa hai bên hẳn là nhiều, đối phó với Hoa Liên nhất định là đơn giản hơn đối phó với Ân Mạc nhiều.


      “Ta cảm thấy… ý kiến này tệ.” Liếc nhìn Hoa Liên ngay cả mí mắt cũng buồn chớp bên cạnh, Ân Mạc gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, dạo nay tâm trạng của nàng được tốt lắm, nếu để nàng tìm Hắc Ảnh Vương phát tiết trận, cuộc sống của tươi đẹp hơn nhiều.


      “Ngươi muốn đánh với ta?” Đặt chén trà xuống, Hoa Liên bấy giờ mới mở miệng.


      “Nếu nương ngại.” Hắc Ảnh Vương đại khái cũng hiểu đề nghị này của mình có hơi mất mặt, có điều sao hết, ai bảo là Ma chứ, cho dù có hèn hạ có vô sỉ bao nhiêu cũng có thể đổ hết cho thiên tính.


      ngại.” Hoa Liên vừa mới dứt lời, chỗ ngồi của Hắc Ảnh Vương bị ngọn lửa bao trùm, Hắc Ảnh Vương bị giam cầm bên trong bắt đầu gào thét.


      Thanh này, còn cao hơn cả quãng tám.


      ai biết tại sao Hắc Ảnh Vương lại thoát ra được, cũng ai biết bên trong quả cầu lửa kia rốt cuộc có thứ gì đáng sợ, có điều chỉ mới nghe thanh này thôi, mấy gã Ma Đế vốn còn có chút ý đồ với Hoa Liên giờ sâu sắc cảm nhận được, lúc khiêu chiến nên tìm Ân Mạc tốt hơn.


      Vì ngại thanh kia được dễ nghe mấy, Hoa Liên phất tay thu hồi quả cầu lửa, người Hắc Ảnh Vương thậm chí ngay cả vết thương cũng có, chỉ có cái đầu là trơn láng, còn tiện hơn cả cạo đầu.


      “Đánh… lén!” Quá vô sỉ, sao có thể như vậy, Hắc Ảnh Vương dùng ánh mắt lên án Hoa Liên.


      ”Nhập gia tùy tục.” Nếu đánh lén, nàng có thể vây khốn được Hắc Ảnh Vương hay sao? Nếu đánh , nàng tuyệt đối phải là đối thủ của mấy lão Ma Đế này, cho nên đành phải đánh lén thôi, sao mà trách nàng được, Hoa Liên cảm thấy mình rất vô tội.


      “Trận này hẳn tính là chúng ta thắng đúng , có cần ba cuộc thắng hai ?” Ân Mạc cười tít mắt hỏi, vẫn rất dễ thương lượng.


      cần… chúng ta đồng ý.” Hắc Ảnh Vương sờ sờ cái đầu của mình, mặc dù được tình nguyện cho lắm nhưng làm Ma Đế phương, vẫn cần đến thể diện, thua chính là thua.


      Trước khi , Hoa Liên đặc biệt đến gặp Khổng Uyên lần, Ma Giới thể so với nhân gian, chia tay rồi cũng biết bao giờ mới gặp lại, mỗi người đều chọn lấy con đường riêng, ai có thể thay đổi được người khác.


      Sau khi từ biệt, Ân Mạc đưa Hoa Liên rời khỏi Tuyết Nguyên.


      Khổng Uyên đứng Lạc Tuyết Các, nhìn về phía Tuyết Nguyên mênh mông vô tận xa xăm, trong mắt có hâm mộ, cũng có nỗi mất mát. Cho dù thế nào, làm bạn bè, luôn mong Hoa Liên sống tốt.


      Đất Phong Thiện nằm ở giữa Ma Giới, trong mảnh rừng rộng lớn, đứng ngoài bìa rừng, thậm chí nàng chưa tiến vào có thể cảm nhận được bên trong có vô số những cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm mình.


      “Ta thấy khung cảnh ở đây chẳng ra cái dạng gì cả.” Càng xâm nhập vào Ma Giới, khung cảnh lại càng biến đổi, đến chỗ này thể nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm nữa, đỉnh đầu chỉ có mảng xám xịt.


      “Ít nhất thức ăn ở đây cũng phong phú.” Dù bọn họ chẳng cần phải ăn gì nhưng thi thoảng cũng thỏa mãn thú vui ăn uống lần.


      “Chàng đến mấy con quái vật vừa nhìn chúng ta mà chảy nước dãi kia ư?” Hoa Liên khinh bỉ trừng mắt nhìn người đứng bên cạnh, mấy thứ kia nhìn mà ăn được sao? Bộ dạng chỉ có chữ: xấu.


      “Có lẽ chúng ta có thể ăn chay.” Nhìn kỹ bộ dạng của mấy con ma thú kia, Ân Mạc cũng cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình quả thực có điểm qua loa.


      Sau khi tiến vào khu rừng rậm rạp, Hoa Liên liền nghĩ, mấy gã Ma Đế kia nếu biết tình cảnh của họ lúc này, chắc vui vẻ lắm đây. Trong khu rừng này, bất kể là thực vật hay động vật, đều có lấy thứ bình thường.


      Vốn tưởng rằng có thể dùng uy áp để bức lui đám ma thú, ai ngờ làm vậy còn dẫn tới nhiều ma thú hơn. Từng đám từng đám ma thú chết trước mặt bọn họ, xếp thành ngọn núi mà vẫn chưa hết.


      Hơn nữa bọn họ chỉ phải đối phó với ma thú mà còn phải đối mặt với mấy cái cây quái dị bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể mọc ra cặp chân mà vừa đuổi theo mình vừa khạc ra thứ nước miếng xanh lè.


      “Rốt cuộc bao giờ mới đến được đất Phong Thiện?” Nàng bây giờ hề mệt, chỉ cảm thấy bực tức cách khó hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa biết chừng nàng ức chế nổi mà tẩn cho Ân Mạc trận trước.


      “Ta cũng biết.” Ân Mạc chùi thứ chất lỏng màu xanh lè dính mặt Hoa Liên , cười đến là run rẩy.


      Những cái cây quái dị đó thực ra cũng gây tổn thương cho họ, chỉ là có chút háo sắc mà thôi, sai, bọn chúng căn bản đuổi theo đàn ông, chỉ chạy theo phụ nữ. Về phần thứ chất lỏng màu xanh lè kia, ở Ma Giới, đó là thứ hương liệu có giá trị cực cao, có điều giờ phút này Hoa Liên hiển nhiên có tâm trạng thu thập hương liệu.


      – biết?!” Hoa Liên bắt đầu nghiến răng.


      “Khụ, chúng ta phải tìm từ từ…” Nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng hung dữ của nàng, giọng của Ân Mạc ngày càng , nếu như có thể, càng mong cảm giác tổn tại của mình yếu bớt chút.


      Sau hơn năm mươi lần bị đám cây quái dị đó đuổi theo, hai người cuối cùng cũng đạt tới mục tiêu, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho Hoa Liên triệt để thất vọng, cái gọi là đất Phong Thiện, vậy mà lại thực chỉ là mảnh đất.


      “Đây chính là thứ chàng muốn tìm?” Chỉ vào mảnh đất đen sì có lấy loài thực vật nào kia, Hoa Liên hỏi.


      Ân Mạc nhìn chằm chằm mảnh đất kia, như suy nghĩ điều gì, “ giống với những gì ta nhớ cho lắm.” bước lên trước, vừa mới đặt chân lên miếng đất kia, luồng Phật quang cực mạnh đột nhiên vọt ra từ trong cơ thể. Sau khi hấp thụ Phật quang, mặt đất xuất quầng sáng trắng mông lung, có điều thay đổi này chỉ kéo dài trong chốc lát, rất nhanh, quầng sáng trắng kia vụt biến mất.


      “Sao rồi?” Thấy sắc mặt của được ổn, Hoa Liên có chút bận tâm hỏi.


      Ân Mạc lắc đầu, “Đại khái là chưa đúng thời điểm, ta vẫn chưa thể mở nơi này ra được.” Vốn cho rằng mình có Lục Đạo Thiên Bi người hẳn có thể dễ dàng mở đất Phong Thiện ra, kết quả vẫn chưa được.


      Xem ra muốn mở nơi này ra còn phải chờ cơ hội. biết phải chờ mất bao nhiêu năm đây.


      Ngay vào lúc Ân Mạc đặt chân lên đất Phong Thiện, giữa hư , luồng sáng chói lòa bắn thẳng về phía ngàn sao, trong hỗn độn vô tận, đạo nhân khoanh chân mà ngồi, tay có mảnh bạch ngọc hình tròn, ánh sáng kia chính là phát ra từ mảnh bạch ngọc hình tròn đó.


      Trong gian vọng đến tràng những tiếng ùng ùng, ba bóng người mơ hồ xuất đằng sau lão đạo kia.


      “Thưa thầy, xảy ra chuyện lớn gì chăng?” Ngọc điệp Tạo Hóa mười mấy vạn năm chưa từng có phản ứng lớn đến vậy, giờ đột nhiên xuất cảnh báo trước, chẳng lẽ Thiên Địa lại xảy ra biến hóa gì lớn? Nhưng tại sao bọn họ lại hề phát ra.


      Lão đạo lắc đầu im lặng, hồi lâu, ánh sáng mảnh ngọc điệp dần tắt, mảnh ngọc điệp vốn bóng loáng như ngọc lại xuất vết nứt mảnh mai, nếu nhìn kỹ, căn bản thể nhận ra.


      biến hóa mảnh ngọc điệp khiến cho sắc mặt của ba người còn lại đại biến, chỉ có lão đạo kia giống như chẳng hề phát ra. Thực ra phải là lão thấy kinh ngạc, chỉ có điều lão quen bộc lộ tâm trạng của mình ra ngoài mà thôi.


      “Thưa thầy… có cần chúng con phải làm gì ?” Thông Thiên Giáo Chủ thân áo bào đỏ rực dò xét mở miệng.


      “Đất Phong Thiện các con từng nghe qua bao giờ chưa?”


      “Thầy đến miếng đất kỳ dị ở Ma Giới kia?”


      “Mang miếng đất đó về đây.”


      “Dạ.” Ba người cúi người chào thối lui.


      Lão đạo vẫn ngồi yên tại chỗ, nhanh chóng bấm ngón tay, đột nhiên động tác tay lão khựng lại, gương mặt thoáng đỏ bừng lên, có điều rất nhanh lại bị đè ép xuống, nhưng ngọc điệp lại xuất thêm vết nứt nữa.


      “Rốt cuộc đó là kẻ nào?” Vuốt ve mảnh ngọc điệp tay, lão đạo thở hắt ra tiếng nặng nề. Lấy khả năng thông thiên giờ của lão mà lại thể tính ra được mảy mảy.


      Giờ ngay cả chính lão cũng bắt đầu thấy hoang mang, rời khỏi nơi đó mà náu mình trong mảnh Thiên Địa này, phải chăng là sai lầm. quá quen với yên bình này, đến khi chuyện mình thể nào dự liệu đột nhiên xảy ra, lão lại cảm thấy sợ.


      Mấy năm gần đây, trong lòng lão vẫn nhớ đến chuyện đó, biết khả năng đó cực thấp nhưng lão vẫn tài nào quên được, thành Thần ư, thành Thần nào có đơn giản như vậy.


      “Sai li, dặm…” Lão đạo cười khổ, nếu ngày đó giữ hai người bọn họ lại, có phải tâm đạo của mình đến mức lung lay bất định như thế

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 174: Có chút hiểu lầm



      tìm được thứ mình cần ở đất Phong Thiện, Ân Mạc mặc dù có chút cam lòng nhưng vẫn phải rời khỏi nơi này trước, khu rừng này thực thích hợp để ở lại lâu.


      Cũng may địa bàn xung quanh đây bị tứ đại Ma Đế giao hết cho Ân Mạc, bọn họ muốn tìm nơi để ở cũng khó.


      Tuy từ ngoài nhìn vào xem ra mọi người đều yên ổn động chạm đến nhau, nhưng thân phận của Ân Mạc dù sao cũng đặc biệt, ở lại Ma Giới, chẳng khác nào treo thanh đao đỉnh đầu, tứ đại Ma Đế ngày nào cũng mất ăn mất ngủ.


      Sau khi bốn người trải qua cuộc gặp mặt ngắn ngủn, ba người còn lại quay về chiến trường, còn Cửu U Vương lại tiến vào nơi sâu nhất của Ma Giới, vực Vong Hồn. Vực Vong Hồn từ xưa đến nay hút biết bao nhiêu là oan hồn của Ma Quân và Ma Đế, rất lâu rồi chưa có ai đến đây, mà nơi này rốt cuộc là có thứ gì, e cũng chỉ có Ma Đế biết.


      Cửu U Vương đứng trước tòa cung điện đen thẫm, nắm đấm siết chặt, hít vài hơi sâu, bấy giờ mới cất bước vào. Mới vừa bước vào đại điện, thứ mùi hôi thối chợt xộc vào mũi, cố chịu đựng thứ mùi kinh khủng này mà bước vào, nhìn kiểu gì cũng có mùi vị vì nghĩa ngại khổ.


      “Cửu U bái kiến La Hầu đại nhân.” hề quan tâm đến đại điện trống rỗng chẳng có lấy bóng người, Cửu U Vương vừa bước vào bái lạy, hơn nữa lại còn là ba lạy chín vái, chỉ sợ ngay cả cha mẹ của cũng chưa được nhận đại lễ như vậy.


      Lạy xong, Cửu U Vương cũng đứng dậy, quỳ thẳng người. Đến khi quen với thứ mùi hôi thối trong đại điện này, rốt cuộc cũng có thanh vọng tới.


      “Cửu U, yên lành làm Ma Đế, chạy đến chỗ ta làm gì?”


      “Cửu U đến là mong được đại nhân giúp đỡ chuyện.”


      “Chỉ mình ngươi?’


      “Ba người kia cũng có chung ý với ta, chuyện lần này liên quan đến tồn vong của Ma Giới, nếu ta cũng chẳng đến quấy rầy đại nhân.”


      , chuyện gì?”


      “Là chuyện về gã Sát Sinh Phật đó, hiểu tại sao đột nhiên lại sa vào Ma đạo, giờ còn cưỡng ép chiếm lấy đất Phong Thiện, bọn ta phải là đối thủ của …” Sau khi Cửu U dứt lời, gương mặt dày dặn đỏ lựng lên, thế này quả thực là quá mất mặt, chẳng trách ba tên kia chịu tới.


      đám phế vật!” Rất hiển nhiên, vị La Hầu kia cũng có suy nghĩ giống , “Bốn người các ngươi mà đánh nổi kẻ của Phật giới?”


      “Dĩ nhiên là phải, nếu chỉ có mình thành vấn đề, nhưng bên cạnh còn có nữ tử vừa mới tấn thăng lên Tiên Đế. Tuy La Hầu đại nhân thể nhúng tay vào tranh đấu, nhưng Tiên Giới cũng có quy định cho phép Tiên Đế tiến vào Ma Giới chúng ta.”


      “Ngươi cũng suy nghĩ chu đáo đấy.” La Hầu hừ tiếng, “Lần này ta phá lệ ra tay đưa nàng ra khỏi Ma Giới vậy, những chuyện khác, tự ngươi giải quyết lấy.”


      “Dạ, đa tạ La Hầu đại nhân.” Thấy La Hầu đồng ý, trong mắt Cửu U Vương lên vẻ đắc ý, có Hoa Liên giúp đỡ, muốn đối phó với Sát Sinh Phật dễ dàng hơn nhiều, nơi này dù sao cũng là Ma Giới, là địa bàn của .





      Hôm nay, Ân Mạc đến đất Phong Thiện vẫn chưa thấy về, Hoa Liên ở nhà mình, đột nhiên trước mặt nàng bỗng xuất thêm người. Thân thể người này bị bao bọc trong từng tầng sương đen, nàng căn bản thể nhìn dung mạo người đó, nhưng nàng có thể xác nhận điều, tu vi của người này cao hơn mình, hơn nữa, còn hơn rất nhiều.


      “Hoa Liên?”


      “Ngươi là ai?”


      ai cho ngươi biết, Tiên Đế được tiến vào Ma Giới sao?”


      La Hầu nhìn Hoa Liên đứng trước mặt lượt từ xuống dưới, nếu nhìn kỹ, sợ rằng ngay cả ông ta cũng bị thứ hơi thở kỳ quái kia của nàng mê hoặc.


      Có điều cho dù hiếu kỳ, ông ta cũng định ra tay với tiểu bối.


      phải là muốn, mà là vì suy nghĩ cho an toàn của bản thân.


      .” Chuyện này chẳng phải do nàng cố ý, mà đúng là nàng thực biết có thứ quy định này.


      “Giờ ngươi biết rồi, nên quay về .” La Hầu phất tay áo lên, căn bản để cho Hoa Liên có cơ hội mở miệng, thân thể nàng bị từng luồng sương đen nuốt lấy.


      Đến khi mở mắt ra, nàng phát mình quay lại chiến trường Tiên Ma. Có điều giờ sắc trời tối, chiến cũng ngừng, chiến trường trừ thi thể ra cũng chỉ có binh khí pháp bảo vỡ nát rơi rải rác, từng cơn gió thổi qua đều cuốn theo mùi máu tươi. Vốn nàng định về phía Ma Giới, nhưng luôn có luồng sức mạnh đẩy ngược nàng lại, khiến nàng tài nào tiến lên trước dù chỉ bước.


      Nghĩ thôi cũng biết là do người áo đen kia làm, càng như vậy, trong lòng lại càng lo lắng, người này muốn đối phó nàng, chẳng lẽ là muốn tìm Ân Mạc?


      Thử mấy lần vẫn cứ bị cản lại, Hoa Liên chỉ có thể về phía thành Bất Khuất.


      ngờ tới lại quay trở lại nơi này nhanh đến vậy, đứng dưới thành, sắc mặt của nàng cũng chẳng hề dễ coi.


      Trừ Long Vương Thái tử ra, lần trước ở đây nàng còn nhìn thấy cả bốn vị Tiên Đế, mặc dù chỉ mới cảm nhận được hơi thở của bọn họ thôi, tâm cảnh của Hoa Liên vẫn khó mà bình ổn được.


      Mối thù của nàng và Tử Vi còn chưa bắt đầu báo nữa kìa, đối phó Tử Tiêu chẳng qua mới là khởi đầu mà thôi. Cho dù nàng tìm , cũng tự động tìm đến cửa. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của bốn người kia, bọn họ đương nhiên cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hoa Liên. So với nàng, Tử Vi có vẻ kích động hơn rất nhiều.


      Tử Vi vốn ngồi trong đại sảnh cùng chúng Tiên Phật ăn mừng trận đại thắng Ma Giới lần này đột nhiên lại đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, toàn thân tản ra sát ý nồng đậm.


      Cánh cửa lớn cạch tiếng mở ra, mọi người đồng loạt quay đầu, ánh mắt của tất cả đều dừng lại người nữ tử mặc áo đỏ bước từng bước về phía này.


      “Hoa Liên!” Tử Vi Tiên Đế cắn răng bật ra từng chữ.


      Phần lớn mọi người ở đây đều biết Hoa Liên, nhưng chỉ có số ít từng gặp nàng. Kể từ khi chuyện ở thành Bất Khuất bị lan truyền ra, nàng coi như thành danh nhân ở hai giới Tiên Phật, đừng nhắc đến những gì nàng làm, chỉ riêng tốc độ đột phá này thôi đủ khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà. Trước sau chưa đầy trăm năm mà nàng có được thực lực của Tiên Đế, cho dù có là sinh ra ở Thái cổ, nghịch thiên nhất như Vu tộc cũng có phần tư chất này của nàng.


      ít người điều tra thân phận của nàng, kết quả lại khiến cho bọn họ phải thất vọng, Hoa Liên chẳng qua chỉ là đóa hồng liên bình thường tu luyện thành mà thôi. Từ Tiên Đế cho tới tiên nhân bình thường cũng đều lấy được thông tin giống nhau, mỗi chuyện nàng từng làm ở nhân gian, cơ hồ đều được kể lại cặn kẽ, chỉ có điều ai có thể nhìn ra chỗ nào đặc biệt.


      Vào lúc tất cả mọi người đều tò mò điều tra Hoa Liên, Đông Lâm Tiên Quân đột nhiên lại tuyên bố với bên ngoài rằng bế quan vạn năm, chưa đột phá đến cảnh giới Tiên Đế tuyệt đối xuất quan. Chuyện như vậy người ngoài cũng chỉ biết coi như câu chuyện cười mà nghe, ngờ lại bế quan .


      Cũng bởi vì từ mà biệt của , Long Vương Thái tử thể rời khỏi chiến trường Tiên Ma, gã cũng muốn hỏi Đông Lâm xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng ngay cả cái bóng cũng thấy, chuyện này ít nhiều cũng khiến gã nhấp nhổm trong lòng. Dù sao Đông Lâm cũng có chút quan hệ với Trấn Nguyên Đại Tiên, vào lúc danh tiếng của Hoa Liên phất lên như thế này, đột nhiên lại tránh ra, nếu phải Đông Lâm đổi tính nhất định có người thầm dặn dò điều gì đó.


      Long Vương Thái tử đúng là hề lo thừa, gã đoán trúng phần lớn . Đông Lâm đích thực là phải tự mình muốn bế quan, mà là bị Trấn Nguyên Đại Tiên cưỡng ép đưa về Ngũ Trang Quan, hơn nữa còn hạ lệnh với , chưa đạt đến cảnh giới Tiên Đế vĩnh viễn đừng mong có thể ra ngoài.


      Lại ở Tiên Giới, người thực biết được thân phận Hoa Liên, e rằng cũng chỉ có mình Trấn Nguyên Đại Tiên. Ông ta khác với Thánh Nhân bình thường, ông ta cai quản việc hiến tế Thiên Địa, mơ hồ có thể nhận ra được, lai lịch của Hoa Liên sợ rằng chỉ đơn giản như mình nghĩ, hơn nữa dù ông ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Hoa Liên nhưng cũng lấy được đáp án từ trong miệng nàng, có điều là ông ta tài nào ngờ nổi, tốc độ của Hoa Liên lại nhanh đến vậy, vốn tưởng là ít nhất cũng phải chờ chừng mấy vạn năm mới có thể nhìn thấy nàng và Tử Vi ngang sức ngang tài kia.


      Cũng chính vì tiềm lực của Hoa Liên quá mức kinh người, cho nên vì cái mạng của Đông Lâm, ông ta thể lôi về. Lấy những gì ông ta thử dò xét Hoa Liên năm đó, nếu để cho Đông Lâm chen vào thù hận giữa nàng và Thái tử, tương lai cái mạng của Đông Lâm nhất định là giữ nổi.


      Nhưng tiếp đây, con đường của Hoa Liên chỉ e cũng dễ dàng như vậy. Sau lưng Tử Vi Tiên Đế dù sao vẫn còn Đạo Đức Thiên Tôn, nàng muốn báo thù, nào có dễ dàng như thế.


      Kể ra, Trấn Nguyên Đại Tiên vẫn rất tán thưởng Hoa Liên, cũng rất đồng cảm với nàng. Những gì nàng từng trải qua quả thực có chút nhấp nhô, bất quá cũng chỉ có thể là vận may của nàng tốt, Thiên đạo vô thường mà thôi.


      xuất của Hoa Liên khiến cho khí vốn náo nhiệt của buổi tiệc bỗng trở nên tẻ ngắt, trong bốn vị Tiên Đế, trừ Câu Trần Đế ngồi bên xem trò vui ra ba người khác, mỗi kẻ lại mang nét mặt khác nhau.


      “Hoa Liên, chúng ta chuyện riêng chút.” may là Tử Vi hề vọng động, mặc dù chỉ hận thể khiến nàng biến mất ngay khỏi tầm mắt của mình, nhưng chuyện của Tử Tiêu còn chưa giải quyết ngày nào ngày đó còn dám làm gì Hoa Liên.


      “Ta cảm thấy có chuyện gì phải giải quyết riêng với ngươi hết.” Hoa Liên lắc đầu cự tuyệt, chuyện của nàng và Tử Vi vẫn để cho Ân Mạc nhúng tay vào, nhưng lại cho nàng câu, Thánh Nhân được phép nhúng tay vào ân oán của Tiên Giới, cho dù là bất cứ kẻ nào.


      vậy, nàng để cho tất cả mọi người đều biết, nàng rốt cuộc có mối thù gì với Tử Vi, làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Đến lúc đó, nếu Đạo Đức Thiên Tôn còn dám ra tay với nàng, vậy nhất định bị cuốn vào nhân quả giữa nàng và Tử Vi, cho dù có ai báo thù cho nàng, Thiên Đạo cũng để yên cho ông ta.


      “Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta, ta muốn ngươi chỉ vì chút hiểu lầm mà lại hiểu sai về ta, dù sao chúng ta cũng đều là Tiên Đế.” Những lời này của Tử Vi đâu chỉ là nhượng bộ, căn bản đặt Hoa Liên ngang hàng với cấp bậc của mình, hiển nhiên, cũng muốn khiến ọi chuyện trở nên khó mà thu xếp.


      “Giữa chúng ta đích thực là có chút hiểu lầm, có điều ta cảm thấy, hiểu lầm của ngươi với hiểu lầm của ta nhất định giống nhau.” Hoa Liên cười .


      “Hoa Liên, ngươi trở thành Tiên Đế, nên biết nhân quả luân hồi, ta nghĩ ngươi nên nhớ chuyện Độ kiếp ngày hôm đó.”


      “Đương nhiên là ta nhớ, nếu nhờ có luồng thần niệm kia của Tử Vi Tiên Đế, chưa biết chừng lúc này ta biến thành nhúm tàn hồn rồi, nhưng nếu phải do ngươi ta đâu có rơi vào tình trạng ngày hôm nay?” Giọng của Hoa Liên lại càng trở nên lạnh lẽo.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 175: Lưỡi xán hoa sen



      Câu này của Hoa Liên khỏi khiến người khác kinh ngạc, ngay cả Tử Vi cũng có chút nghi hoặc, nghe ý tứ này của nàng, chẳng lẽ trước kia từng có ân oán với nàng?


      Thấy vẻ nghi ngờ khó hiểu của mọi người, lãnh ý trong mắt Hoa Liên lại càng đậm hơn, “Tử Vi Tiên Đế, vậy ngươi quên rồi, năm đó Bất Chu sơn, ngươi lấy mất hai hạt sen của ta, hại ta thiếu chút nữa tan thành tro bụi. Có điều thực đáng tiếc, sao lúc ấy ngươi lấy thêm hai hạt sen nữa, lại để cho ta sống sót từ Thái Cổ cho tới tận bây giờ.”


      Lời của Hoa Liên tựa như quả trùy, nện thẳng vào trái tim Tử Vi. Thái Cổ!


      vẫn hiểu sao, thái độ của Hoa Liên lại đột nhiên thay đổi, ra nhân quả giữa họ bắt đầu từ tận Thái Cổ. nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.


      Lúc ấy sau khi tia thần niệm là Tử Tiêu tách ra từ cơ thể , mặc dù ký thân vào hoa sen nhưng vô cùng yếu ớt, bởi vì khuyết điểm của nên khiến cho Tử Tiêu bị thương nặng. Có người từng với , nếu muốn giữ được Tử Tiêu, phải dùng hạt sen có linh khí dồi dào trấn trụ nàng.


      Vừa hay lại cùng sư phụ ngang qua Bất Chu sơn, nghe Dưỡng Thiên trì từng mọc lên hai đóa sen có mười hai đài sen, vốn chỉ muốn thử vận may chút, ai ngờ lại tìm được .


      Khi ấy trong Dưỡng Thiên trì chỉ có đóa hồng liên, nở giữa liệt hỏa hừng hực, màu đỏ diễm cánh hoa khiến cho đến giờ vẫn khó mà quên được. Nhưng khi ấy vội vã cứu Tử Tiêu, căn bản hề nghĩ đến sống chết của đóa sen kia.


      ngờ tới, bao nhiêu năm như vậy, “nhân” được gieo xuống năm đó rốt cuộc cũng tìm đến . Tử Vi chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, trong lòng loạn thành đống, ngay cả ánh sáng công đức bao quanh người cũng vì dao động tâm cảnh của mà trở nên vặn vẹo.


      Ba Tiên Đế khác đều im lặng gì, chuyện này còn là chuyện bọn họ có thể nhúng tay được nữa. Thù này, quả nhiên . nhân quả lớn như vậy, kẻ nào nhúng tay kẻ đó xui xẻo, hơn nữa, chưa nhắc tới chuyện Hoa Liên là Tiên Đế, lại càng có thể nhiễu loạn Thiên cơ.


      “Ngươi muốn đền bù thế nào?”


      “Đền bù? Ngươi cảm thấy ngươi đền được sao?” Hoa Liên cười lạnh, “Sau khi ta mất hạt sen, ngay cả năng lực biến hóa cũng có, cứ thế mà trải qua vạn năm. Ta nhìn thấy Vu tộc diệt vong, nhìn thấy tộc diệt vong, nhìn thấy vô số người thành Tiên thành Thánh, mà ta sao? Ta chỉ có thể vùi trong đống bùn nát sống tạm bợ qua ngày!” Ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người có mặt ở đây, giọng của Hoa Liên rốt cuộc cũng trở nên bình thản, “Kể từ ngày ta biến hóa được, cho đến khi ta thành tiên, mất đến trăm năm. Từ Tiên nhân bình thường đến Tiên Đế cũng đến trăm năm, ngươi biết ta sợ tìm thấy ngươi như thế nào , ngờ ngươi lại chủ động chạy ra trước mặt ta.”


      Cái nàng cần từ trước đến giờ phải là đền bù, nàng muốn Tử Vi phải trả giá đắt vì chuyện này.


      Những lời này cất giấu quá lâu trong lòng nàng, khi ấy nàng căn bản nghĩ tới, mình còn có cơ hội ra ngay trước mặt Tử Vi.


      Bọn họ phải nàng, ai có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mà nàng phải chịu, ai hiểu nổi khi thấy cây cỏ xung quanh biến hóa, trong lòng nàng chua xót thế nào.


      Có điều cảm giác ấy rời xa nàng quá lâu rồi, thực ra nàng sắp quên mất thứ cảm giác tuyệt vọng ấy, nhưng nợ nàng có lý nào lại trả.


      Liếc nhìn Tử Vi đứng đờ đẫn tại chỗ, Hoa Liên quay đầu bước , ai nhìn thấy hai đóa hồng liên trong cặp mắt nàng khi nàng xoay người.


      “Tử Vi!” Thấy kim quang đạo đức người Tử Vi sau mấy lần lấp lóe lại hoàn toàn mờ hẳn, Chân Vũ Đại Đế đứng bên cạnh vung tay vỗ lên bả vai Tử Vi, muốn gọi tỉnh lại.


      “Sao vậy?” Tử Vi giật mình cái, hai mắt cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ tỉnh táo.


      “Ngươi nghỉ ngơi trước , chuyện này chúng ta để sau hãy .” Sắc mặt của Chân Vũ Đại Đế cũng dễ nhìn, bởi vì vừa nãy, riêng gì Tử Vi trúng chiêu mà ngay cả cũng thiếu chút nữa chịu đựng được.


      Lưỡi xán hoa sen, đây là phép thần thông hạng nhất, chỉ nghe qua thời Thượng Cổ có người biết, ngờ hôm nay lại gặp được. Phép thần thông này có thể biến lời láo thành lời , tránh thoát khỏi suy diễn của Thiên Địa, khiến cho người ta tìm ra nổi tia sơ hở, chuyên dùng để phá đạo tâm của người khác, nếu đạo hạnh của Hoa Liên cao thâm hơn chút nữa, sợ rằng hôm nay thân công đức này của Tử Vi bị phế bỏ hoàn toàn.


      Có điều xem thái độ ngày hôm nay của Tử Vi, lời Hoa Liên chỉ e cũng là , nếu chẳng dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.


      Tử Vi gật đầu cái, nhìn đến sắc mặt của mọi người, tự mình bỏ ra ngoài.


      Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Hoa Liên thẳng đến nơi ở của Yến Cửu Vũ, ngờ ngoài Yến Cửu Vũ ra, cũng ở đây, “Ta còn tưởng ngươi về nữa kia.” đẩy chén rượu trong tay đến trước mặt Hoa Liên.


      “Ta cũng cho là như vậy.”


      “Trông khí sắc bây giờ của ngươi tệ, cho nên đúng như suy nghĩ của ta chứ?” Nàng nhíu mày cười hỏi.


      Hoa Liên khẽ nhếch khóe miệng lên, “Ừ, chết.”


      “Vậy ngươi nên vui mới đúng.” Mặc dù biết Ân Mạc sống sót bằng cách nào, hơn nữa lại bị bảng công đức phát ra, nhưng chuyện chết cũng là tin tốt.


      “Vốn là vui, nhưng giờ xảy ra chút phiền toái, biết có ứng phó được hay .” Nhớ đến người mặc áo đen kia, trong lòng Hoa Liên tràn ngập lo lắng.


      “Sao vậy, gặp phiền phức?”


      “Ở Ma Giới ta gặp phải người, kẻ đó chỉ mới phất tay tống ta về đây rồi.”


      “Lĩnh vực!” chợt đứng phắt dậy, “Ngươi làm gì, sao lại dẫn cả Ma Vương tới?”


      “Ma Vương?”


      “Giờ ở Ma giới có hai vị Ma Vương Thượng Cổ, người tên là La Hầu, người tên là Kế Đô, trừ họ ra có kẻ nào biết sử dụng Lĩnh vực hết, có điều nếu ông ta giết ngươi, hẳn là vì thân phận của ngươi.”


      “Tu vi của Ma Vương cao lắm sao?” Nhớ đến người nọ, Hoa Liên cảm thấy trái tim nặng trịch tựa như bị đá tảng đè lên.


      “Đâu chỉ cao, bọn họ còn lợi hại hơn cả Thánh Nhân bình thường, cấp bậc như Tam Thanh kia, mình bọn họ cũng có thể đối phó với hai người. Sát Sinh Phật phải đụng phải họ chứ?”


      biết, lúc ông ta đưa ta về đây, Ân Mạc vẫn chưa về.” Biết điểm đáng sợ của Ma Vương, trong lòng Hoa Liên càng thêm lo sợ bất an, dù người kia hạ độc thủ với mình nhưng Ân Mạc giờ bặt vô tín, xảy ra chuyện gì nàng căn bản thể dự liệu được.


      “Giờ ngươi định làm sao, quay về Ma Giới hay chờ ở đây?’ Đối mặt ma Vương, luận có ý kiến gì cũng chẳng thể làm gì, việc bọn họ có thể làm chỉ có chờ đợi kết quả.


      “Ta chờ ở đây.” Thứ nhất là bởi vì nàng thể quay về Ma Giới, thứ hai, chuyện giữa nàng và Tử Vi còn chưa giải quyết hoàn toàn, lần trước nàng ra tay Tử Vi kịp ứng phó, đợi đến lúc kịp phản ứng lại rồi, chỉ e dễ dàng như vậy.


      Trước kia nàng cũng nghĩ tới, sức mạnh của Lưỡi xán hoa sen lại cường đại đến mức ngay cả Tiên Đế cũng có thể dao động. Có điều đáng tiếc là thể gây thương tổn đến căn cơ của .


      “Cũng được, nhưng tốt nhất là ngươi nên cẩn thận chút, ta nghe Đạo Đức Thiên Tôn sắp tới đây, dù Thiên luật quy định Thánh nhân được nhúng tay vào chuyện của Tiên Giới, nhưng từ trước đến giờ ông ta cũng chỉ che chở ột người đồ đệ là Tử Vi, ta lo ông ta ra tay với ngươi.”


      Hoa Liên gật đầu cái, nàng sao có thể biết, nhưng giờ cũng chỉ có thể bước nào hay bước ấy.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 176: Điệu kiện hậu đãi



      Mặc dù vào đêm nhưng nơi ở của Tử Vi Tiên Đế vẫn sáng rỡ, trừ Câu Trần Đế ra, hai Tiên Đế khác đều ở đây. Tuy quan hệ của Thanh Lam Tiên Đế vẫn tốt, nhưng dù sao nàng ta cũng chung đụng với Tử Vi nhiều năm như vậy, so với , Hoa Liên hiển nhiên càng khó khiến nàng ta chấp nhận được.


      Về phần Câu Trần Đế, cũng giống Hậu Thổ, trung lập từ đầu tới cuối, xuất ở đây cũng bình thường.


      “Ngươi định làm sao bây giờ? Ta thấy Hoa Liên nương tay đâu.” Vẻ mặt của Chân Vũ Đại Đế rất nghiêm túc, mặc dù chuyện này thể nhúng tay nhưng cũng thể cứ nhìn Hoa Liên tiếp tục càn rỡ như vậy.


      “Ta cũng biết nữa.” Tử Vi hai tay bưng mặt, thực biết nên giải quyết chuyện này thế nào, cho dù trước khi ở Tiên Giới giữa và Hoa Liên có những xung đột kia, nàng cũng nương tay, huống hồ làm những chuyện kia, lại đối phó thêm cả chuyện Sát Sinh Phật nữa.


      Nhìn thái độ của Hoa Liên ngày đó cũng biết, Sát Sinh Phật quan trọng với nàng ta nhường nào.


      “Theo ta thấy, biện pháp ổn thỏa nhất chính là ngươi hãy giảng hòa với Hoa Liên, bồi thường cho nàng ta chút đồ, kết thúc đoạn nhân quả này .” Thanh Lam đứng bên lạnh lùng .


      “Ngươi quá dễ dàng, vấn đề là Hoa Liên căn bản đồng ý.” Chân Vũ Đại Đế trừng mắt nhìn Thanh Lam cái.


      “Hừ, lời Đạo Đức Thiên Tôn , nàng ta dám nghe sao?!”


      “Ý của ngươi là…” Chân Vũ hơi nhíu mày, trái lại nghe ra được ý tứ của Thanh Lam.


      Tuy Thánh Nhân thể làm gì Tiên Đế, nhưng chút động tác vẫn được, dù bảo Thánh Nhân chèn ép tiểu bối thực có chút quá đáng, nhưng chuyện liên quan đến việc thành Thánh của Tử Vi, Đạo Đức Thiên Tôn chưa chắc ra tay.


      “Tử Vi, nghe sư tôn ngươi vừa hay sắp qua đây, ngươi đừng ngại, cứ chuyện này với ông ấy .”


      Những lời Thanh lam Tiên Đế khiến ắt Tử Vi sáng lên, đây cũng là chủ ý rất hay, lấy mức độ coi trọng của sư tôn đối với , chưa biết chừng thực có thể.


      Nếu Đạo Đức Thiên Tôn có thể thuyết phục được Hoa Liên, cho dù trong lòng nàng có tình nguyện, nhưng chỉ cần nàng đồng ý, mình bị mối nhân quả này quấn thân. Hơn nữa, sư tôn ra mặt cũng có thể lấy lại Tử Tiêu từ chỗ nàng.


      Dù sao Tử Tiêu đối với nàng ta cũng có điểm nào thực dụng, còn bằng đổi lấy những thứ khác có lợi hơn.


      Sau khi thảo luận xong, cả ba cảm thấy chuyện này có thể thành, Tử Vi cuối cùng cũng bỏ khối đá tảng trong lòng kia xuống, yên tâm chờ sư tôn mình tới.


      Hoa Liên đương nhiên cũng chờ, có điều tâm trạng của nàng giống với Tử Vi cho lắm.


      Khi Đạo Đức Thiên Tôn xuất trong thành Bất Khuất, chính là lúc hai phe Tiên Ma đại chiến, số tiên nhân còn ở lại trong thành nhiều lắm, có điều có nhân vật chủ chốt nào ra ngoài.


      Bởi vì là sư tôn của mình nên Tử Vi là người đầu tiên cảm nhận được hơi thở của ông ta, vội vàng ra ngoài đón.


      Mới nhìn Đạo Đức Thiên Tôn giống như lão đạo bình thường, mặc chiếc đạo bào cũ kỹ màu trắng phớ, mái tóc hoa râm vấn thành búi, bên hông còn đeo chiếc bình hồ lô bằng ngọc bích.


      Chỉ thấy ông ta chưa được mấy bước mà chớp mắt cái đến trước mặt Tử Vi.


      “Bái kiến sư tôn.” Tử Vi vái sâu cái, mặc dù là đồ đệ của Đạo Đức Thiên Tôn nhưng số lần gặp mặt ông ấy cũng chỉ đếm đầu ngón tay, bình thường cũng dám tùy tiện quấy rầy.


      Đạo Đức Thiên Tôn vội đỡ dậy, gương mặt điểm nụ cười hiền lành, “Công đức đủ chưa?”


      đủ rồi, nhưng mà…” Tử Vi muốn lại thôi.


      xảy ra chuyện gì sao?”


      Tử Vi thở dài tiếng, đem đầu đuôi mọi chuyện nhân quả giữa và Hoa Liên cho Đạo Đức Thiên Tôn nghe. Đạo Đức Thiên Tôn nghe xong, chỉ im lặng, mở miệng.


      “Sư tôn, dù con có lòng muốn hóa giải đoạn nhân quả này, nhưng Hoa Liên kia căn bản đồng ý, hơn nữa nàng nhất quyết nhận định là con hại chết Sát Sinh Phật, chuyện con muốn thành Thánh, sợ rằng… Aiz! Tử Vi thấy Đạo Đức Thiên Tôn câu nào, vẻ chờ đợi gương mặt dần vợi bớt.


      “Sát Sinh Phật chưa chết.”


      “Sao cơ?”


      còn sống, nếu chết , bên phía Như Lai có động tĩnh. Ngươi ấy, quá lỗ mãng, Sát Sinh Phật kia là người như thế nào, ngay cả Như Lai cũng phải kiêng kỵ ba phần, ngươi lại dám trêu chọc .” Mặc dù đối với chuyện đệ tử mình làm có phần bất mãn, nhưng chuyện này cũng tính là gì, dù sao đều là tranh chấp giữa đám tiểu bối.


      Mặc dù địa vị của Sát Sinh Phật ở Phật giới giống tầm thường, nhưng thực lực của dù sao vẫn chưa đạt đến mức độ đó, tính là uy hiếp. Phiền toái lúc này chính là Hoa Liên, Đạo Đức Thiên Tôn cũng có vài phần ấn tượng với nàng, ngày đó ông ta cảm thấy có gì đó ổn, Sát Sinh Phật quả thực quá để ý nàng ta, xem ra sớm biết lai lịch của Hoa Liên.


      Chuyện này dù sao cũng liên quan đến việc Tử Vi có thành Thánh được hay , xem ra, ông ta thể nhúng tay vào.


      “Sư tôn…” Nghe Ân Mạc còn sống, trấn định trong lòng lại bắt đầu trở nên bất an.


      “Sau khi quay về, ngươi phải bế quan, chờ ngươi thành Thánh rồi, cho dù có trở lại cũng thể làm gì được ngươi.”


      Vừa nghe ra ý tứ trong lời của Đạo Đức Thiên Tôn, Tử Vi nhất thời vui mừng, sư tôn đây là chuẩn bị giúp giải quyết chuyện này. cúi người bái lạy sâu với Đạo Đức Thiên Tôn cái, “Đa tạ sư tôn.”


      “Được rồi, ngươi dẫn ta gặp Hoa Liên kia .”


      “Dạ.” Tử Vi trước dẫn đường, dẫn Đạo Đức Thiên Tôn đến bên ngoài nơi ở của Yến Cửu Vũ.


      Đúng lúc gặp phải Hoa Liên và ra ngoài, bốn người gặp nhau ở ngoài cửa.


      dù gì cũng là linh thú Thượng Cổ, mặc dù có giao tình gì với Thánh Nhân nhưng cũng gặp qua Đạo Đức Thiên Tôn, lập tức kéo Hoa Liên, truyền với nàng, “Người bên cạnh Tử Vi chính là Đạo Đức Thiên Tôn.”


      Hoa Liên dừng bước, dời tầm mắt qua. Đạo Đức Thiên Tôn mặt mỉm cười, gật đầu với nàng cái.


      “Hoa Liên, vị này là sư tôn của ta.” Tử Vi nhìn Hoa Liên, trong lòng luôn có mất tự nhiên thành lời, lúc nào cũng có mùi vị như bị nghẹn ở cổ họng.


      “Bái kiến Đạo Đức Thiên Tôn.” Thái độ của Hoa Liên lạnh cũng chẳng nhạt, vào lúc Đạo Đức Thiên Tôn quan sát nàng, Hoa Liên cũng nhìn người này.


      Chỉ mới từ chuyện độ kiếp của Tử Tiêu lần trước thôi đủ để Hoa Liên chẳng có ấn tượng gì tốt với ông ta. Hơn nữa, ông ta là sư phụ của Tử Vi, nàng thực khó mà sinh lòng cung kính với ông ta được.


      “Hôm nay ta đến tìm ngươi, là muốn chuyện với ngươi.”


      biết Thiên Tôn muốn chuyện gì?”


      “Nghe Tử Tiêu vẫn được ngươi chăm sóc, ta và đồ nhi lâu ngày gặp, cho nên muốn thấy nàng trước.”


      “Đương nhiên là được.” Hoa Liên ngửa lòng bàn tay ra, đóa sen tím trồi lên từ trong lòng bàn tay nàng, dù chỉ to bằng miệng chén nhưng sinh trưởng cũng tệ.


      “Tử Tiêu nương giờ rất yếu ớt, nếu rời khỏi ta, e rằng chết héo rất nhanh.” Hoa Liên cười .


      Cảm nhận được dao động của linh hồn Tử Tiêu từ đóa sen, Tử Vi siết chặt nắm đấm, cố nén nỗi xúc động cướp lại đóa sen vào tay mình.


      “Đúng là chăm sóc tệ, Tử Vi, còn mau tạ ơn Hoa Liên nương.” Đạo Đức Thiên Tôn quét mắt qua đóa sen tím, nét mặt thay đổi, chỉ thoáng gật đầu.


      “Tạ cần, Thiên Tôn tìm Hoa Liên rốt cuộc là để làm gì, giờ có thể được rồi chứ?”


      “Ta đến là để thay Tử Vi và nương kết thúc đoạn nhân quả, tiền căn hậu quả ta cũng nghe qua, nương đúng là chịu ấm ức ít. Nhưng oan gia nên cởi nên kết, mọi người kết mối thiện duyên, tâm bình khí hòa chấm dứt chuyện này chẳng phải tốt hơn sao?”


      Hoa Liên cũng phản đối thẳng thừng, chỉ cười dài hỏi, “Thiên Tôn muốn kết thúc thế nào?”


      “Cho dù Tử Vi có thể thành Thánh hay , nó cũng thích hợp làm Tiên Đế nữa. Lẽ ra vị trí Tiên Đế này là để dành cho Tử Tiêu, có điều ta thấy nha đầu này cũng được phù hợp cho lắm.” Đạo Đức Thiên Tôn được nửa liếc nhìn Hoa Liên, nhận thấy nàng nghiêm túc lắng nghe, mặt hơi mỉm cười, bèn tiếp, “ nương bản thể là sen, có điều chắc chưa đạt đến cảnh giới thập nhị phẩm đúng , vừa hay vài ngày nữa ta đến Phật giới, nương ngại có thể cùng ta, đến xem đóa Kim Liên thập nhị phẩm trong truyền thuyết kia, chừng lại có ích cho việc tăng cảnh giới.”


      Hoa Liên như suy ngẫm gì đó gật đầu cái, dù chỉ có hai điều kiện, nhưng đúng là đủ để khiến người ta động tâm. cái ghế Tiên Đế đủ để khiến vô số kẻ đầu rơi máu chảy, trời có bao nhiêu kẻ chờ được làm Tiên Đế, giờ chỉ cần nàng gật đầu, vị trí khiến người ta thèm thuồng kia thuộc về nàng.


      Lại đến Kim Liên thập nhị phẩm, cả Phật giới số người có thể thấy được vật đó quá năm ngón tay, nếu nàng có thể nhìn thấy, chừng cảnh giới tăng lên ít.


      hổ là Thánh Nhân, ra tay hào phóng hơn Tiên Đế rất nhiều.


      “Nếu ta đồng ý, Thiên Tôn định làm sao?” Hoa Liên cũng trực tiếp đồng ý, lại hỏi ngược lại.


      Đạo Đức Thiên Tôn khẽ mỉm cười, “Thánh Nhân thể tham gia vào việc của Tiên Giới, ta có thể làm gì được nương chứ.”


      cũng phải, điều kiện Thiên Tôn đưa ra khiến ta rất động tâm, đáng tiếc, ta lại có hứng thú với việc làm Tiên Đế. Hơn nữa, với tư chất của ta, lên đến thập nhị phẩm đài sen chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho dù có là Kim Liên thập nhị phẩm, ta cũng bỏ vào trong mắt.” Mọi người đều sinh ra trong cùng cái ao, ai dám mình nhất định mạnh hơn người khác.


      “Vậy đáng tiếc.” Nghe thấy lời cự tuyệt, Đạo Đức Thiên Tôn cũng hề tức giận, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu cái, xoay người .


      Tử Vi vội vàng đuổi theo, sau khi thoát khỏi tầm mắt của Hoa Liên mới dám mở miệng chuyện, “Sư tôn, Hoa Liên chính là cứng mềm ăn kiểu đó, người đừng so đo với nàng.”


      “Ta phải ngươi.” Đạo Đức Thiên Tôn trừng mắt nhìn cái, “Có điều như thế cũng tốt, ta đỡ phải cầu cạnh người khác, ta lại thưởng thức điểm này ở nàng, hy vọng đến lúc ấy nàng ta đừng có hối hận.”


      Đạo Đức Thiên Tôn cũng chẳng thực bỏ Hoa Liên vào trong mắt, đối với ông ta mà , chen vào nhân quả giữa hai người đúng là có lợi cho bản thân mình,


      Nhưng ông ta có cách để khiến Hoa Liên phải nhả miệng.


      Nếu mềm được, phải cứng, ông ta tin Hoa Liên có thể gắng gượng được.


      Tin Đạo Đức Thiên Tôn đến thành Bất Khuất còn chưa lan ra ngoài, ông ta lẳng lặng rời , lúc tin này với nàng, Hoa Liên còn có chút khó tin.


      Vốn cho là ông ta có hành động gì đó, có điều giờ xem ra, ông ta cũng nhịn được. Nhưng Hoa Liên chấp nhận cứ để chuyện này trôi qua như vậy.


      “Đạo Đức Thiên Tôn về rồi?”


      , nghe là đến Ma Giới.”


      “Ông ta đến đó làm gì, hay là ông ta tìm Ân Mạc?” Hoa Liên nhịn được mà suy đoán.


      Ân Mạc từng , tin tức sống chết của có thể gạt được đám Tử Vi, nhưng thế giấu được Thánh Nhân, có điều giờ thành Ma, Tiên Giới và Phật Giới thể quản nổi hăn, nhưng thái độ của Ma Giới quá mức kỳ dị, chuyện nàng lo lắng nhất là nếu thực xảy ra chuyện gì, bên phía Ma Giới mặc kệ sống chết của .

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 177: Giúp việc



      Coi như vận khí của Ân Mạc cũng đến nỗi tệ, hôm đó đụng phải La Hầu, nhưng hai bên đều cảm nhận được tồn tại của đối phương. Đối với chuyện ở địa bàn của mình lại xuất vị Phật sa vào Ma Đạo, La Hầu cảm thấy hứng thú lắm, chỉ đưa Hoa Liên về chiến trường rồi luôn.


      Vốn tưởng rằng hai bên có cơ hội nào để gặp lại, nhưng như mong muốn. Rất nhanh, bọn họ thực gặp gỡ, hơn nữa chỉ có riêng hai người.


      Đạo Đức Thiên Tôn đột nhiên xuất ở Ma Giới, chuyện này đủ để kinh động đến La Hầu, lão Kế Đô kia lười muốn chết, chỉ cần phải Ma Giới bị diệt vong ông ta tuyệt đối xuất , cho nên La Hầu đành phải cố mà chường mặt ra.


      Đạo Đức Thiên Tôn cũng ngờ mình gặp được Ân Mạc ở đất Phong Thiện, nhìn thấy thân ma khí sắc bén của , trong lòng ông ta cực kỳ kinh ngạc. Nên nhớ Ân Mạc mặc dù phạm vào sát nghiệt, nhưng Phật Tổ cũng cho phép.


      thân Phật pháp kia của cũng là , nếu phải trước kia từng biết , chưa biết chừng ông ta cho rằng Ân Mạc là Ma Tu chân chính rồi. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể gỡ bỏ thân Phật pháp, chuyển thành ma khí, rốt cuộc là làm được bằng cách nào?


      Ba người, mỗi người phương, biểu cảm hề giống nhau. Gặp được hai nhân vật lớn ở đây, Ân Mạc cũng chẳng mấy kinh ngạc, trái lại còn cười tít mắt chào hỏi Đạo Đức Thiên Tôn.


      “Ngươi đến Ma Giới làm gì?”, thái độ của La Hầu lãnh đạm hơn nhiều, vốn chính tà thể đứng cùng chỗ, trong Tam Thanh, trừ Thông Thiên ra, hai người khác đều cảm thấy Ma Giới căn bản nên tồn tại, từ đó có thể suy ra được quan hệ của Đạo Đức Thiên Tôn và La Hầu chắc chắn được hòa hợp cho lắm.


      “Ta đến đương nhiên là để lấy lại thứ thuộc về ngươi.” Ánh mắt của ba người đồng thời rơi vào đất Phong Thiện, khóe miệng Ân Mạc nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng.


      “Nực cười, mảnh đất Phong Thiện này thuộc về ai, khi nào lại đến lượt ngươi lên tiếng, mảnh đất này từ xưa thuộc về Ma Giới chúng ta, người lấy tư cách gì mà mang nó về.”


      “Vật này là do sư tôn lưu lại, giờ sư tôn muốn lấy lại đồ của mình, ngươi có ý kiến sao.” Đạo Đức Thiên Tôn cũng chẳng màng đến ánh hưởng gương mẫu trước mặt tiểu bối, liên tục cười lạnh.


      “Đừng có cầm lông gà mà coi là lệnh tiễn (*thẻ lệnh), Hồng Quân là sư tôn của ngươi chứ phải của ta, tại sao ta phải nghe lời lão.” Nghĩ đến Hồng Quân, La Hầu liền tức chịu nổi.


      Lão ta chẳng qua chỉ sống lâu hơn mình chút, tu vi cao hơn mình chút, ngộ ra tam thiên đại đạo đầu tiên mà thôi, tính là cái gì. Luận đạo của Thánh Nhân tại sao chỉ có chánh đạo mới được nghe, còn cái gì mà vạn vật ngang hàng, ràng chính là xem thường Ma bọn họ.


      Sau đó, dưới cố ý bỏ mặc của lão, bên Tiên Giới tru diệt ma đầu, khiến cho từng Ma Vương ở Ma giới ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại ông ta và Kế Đô.


      Mỗi lần nhớ đến những năm tháng xưa cũ này, lửa giận trong lòng ông ta lại khó mà dịu xuống,


      “La Hầu, đừng có rượu mời uống, lại muốn uống rượu phạt.”


      “Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc, nếu phải có Hồng Quân làm chỗ dựa, ngươi có là cái thá gì.” mãi mãi cơn tức của La Hầu cũng bốc lên, dù có là Đạo Đức Thiên Tôn cũng chỉ là vãn bối của ông ta mà thôi, dám năng với mình như vậy, chẳng phải là ỷ vào có chỗ dựa hay sao, ông ta cũng muốn xem xem tay của Hồng Quân rốt cuộc có thể vươn dài đến đâu.


      Kết quả chưa được đôi câu, hai người đánh nhau. Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong gian vặn vẹo, Ân Mạc dợm bước đứng đất Phong Thiện, bốc nắm đất bùn lên, luồng hơi thở lạnh lẽo tản ra từ trong cơ thể.


      Luồng hơi thở này khác hẳn với hơi thở người , giờ nhìn còn giống những hồn ở Minh Giới hơn.


      “Đồ của lão ư… hừ, chờ bao nhiêu năm như vậy cuối cùng cũng nhịn được mà ló đầu ra rồi.” Sau khi xong, vứt nắm đất tay xuống, đứng dậy bước ra khỏi khu rừng.


      Mặc dù khí thế của Đạo Đức Thiên Tôn tệ nhưng tu vi của ông ta so ra vẫn kém La Hầu, cuối cùng cũng thể hoàn thành nhiệm vụ, bị người ta đánh bay về. La Hầu đánh trận thần thanh khí sảng xong mới nhớ đến Ân Mạc, lúc chưa gặp cảm thấy có gì đặc biệt, gặp rồi ông ta mới phát ra vị Sát Sinh Phật tiền nhiệm này rất có tiềm chất làm Ma.


      Độ nồng đậm của thân ma khí kia, vậy mà lại kém hơn mình là mấy, nếu mà bồi dưỡng tốt, chẳng mấy chốc chưa biết chừng Ma Giới xuất vị Ma Vương thứ ba.


      Ông ta quyết định mang Ân Mạc về chỗ mình, bồi dưỡng tử tế chút. Vậy nên được nửa đường lại vòng trở lại.


      Chờ đến khi La Hầu tìm đến, Ân Mạc chờ ông ta ở đó, giống như biết trước ông ta quay lại vậy.


      “Ta nghe Cửu U , ngươi vốn là người của Phật giới, vì sao lại cam nguyện sa vào Ma đạo?” Lúc chuyện với Ân Mạc, thái độ của La Hầu coi như cũng ôn hòa, trong cái nhìn của ông ta, giá trị của Ân Mạc đương nhiên là khác hẳn đám Ma Đế kia.


      “Vì người con .” Ân Mạc hơi buông mắt, vẻ mặt quỷ dị nên lời.


      “Ha ha, ngờ ngươi cũng là kẻ si tình.” Càng nhìn La Hầu lại càng cảm thấy Ân Mạc vừa mắt, “Sao hả, có muốn theo ta về , ta bảo đảm đến vạn năm, ngươi có thể ngang ngửa với Như Lai.”


      bảo đảm của La Hầu chỉ đổi lấy tiếng cười giễu cợt của Ân Mạc, “Ta chẳng có hứng thú gì với Như Lai cả, trái lại, ta thấy rất hứng thú với ngươi.”


      “A, xin chỉ giáo?” La Hầu nheo mắt lại.


      “Nể tình ngươi động đến nàng ấy, ta tha cho ngươi, bây giờ, đến từ đâu quay về đó .”


      La Hầu chưa bao giờ bị người khác dùng giọng điệu kiểu này để chuyện, tức quá hóa cười, “Tha cho ta? Ta cũng muốn xem xem ngươi định đối phó với ta thế nào đây.”


      Hai người vẫn đứng tại chỗ bất động nhưng hơi thở người bắt đầu biến hóa. Dù La Hầu nghĩ là Ân Mạc có đủ thực lực để làm mình dao động, nhưng dù sao ông ta cũng là Ma, dù gặp phải kẻ địch nào cũng khinh thường.


      Ân Mạc ngược lại, ma khí người vậy mà lại từ từ tiêu tán, rất nhanh, gần như trở thành người bình thường, ngay cả tia dao động của linh lực cũng biến mất.


      Sau đó luồng Phật pháp mênh mông tràn ra từ trong cơ thể , La Hầu chỉ còn kịp nhìn thấy Ân Mạc hé miệng, nhoáng cái bị luồng kim quang mà Ân Mạc nhả ra đánh bay ra ngoài.


      Khi bóng dáng La Hầu biến mất khỏi tầm mắt, luồng kim quang kia chậm rãi hóa thành chữ vàng, lại bay vào trong miệng . Sau khi thu hồi lại chữ vàng, La Hầu mới xuất lại, nếm mùi thua thiệt, ông ta giận dữ bổ ngay quyền tới.


      quyền này tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường căn bản thể bắt giữ được, nhưng nắm đấm lại chững lại ngay trước mặt Ân Mạc. quyền kia đánh ra , nhưng lại đánh nổi vào mặt Ân Mạc, biết từ khi nào, người Ân Mạc xuất kết giới màu hoàng kim, ông ta dùng đến tám phần lực đạo mà vẫn mảy may rung chuyển.


      “Ngươi rốt cuộc là ai?” Giờ còn là vấn đề ông ta có thu tay lại hay nữa, mà là quầng sáng màu vàng kia hút lấy Ma khí trong cơ thể ông ta. La Hầu rất lâu rồi chưa gặp phải đối thủ có thể khiến cho bản thân phải luống cuống như thế này, ông ta có nghĩ nát óc cũng ra, tại sao Ân Mạc lại lợi hại như vậy.


      gương mặt Ân Mạc chỉ có nụ cười , thần thái nhàn nhã, “Đừng kích động, ta có hứng thú gì với ngươi, chỉ muốn ngươi giúp ta việc thôi.”


      “Giúp việc gì?” La Hầu cảnh giác nhìn chằm chằm , trong lòng lại tràn ngập khổ sở, thế này chẳng phải là chuốc việc vào người hay sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :