1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 168: Hai người ở Ma giới



      Ân Mạc điểm lên lên mi tâm của Hoa Liên cái, tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, con hắc long kia thế mà lại xuất ngay tại đây. Hoa Liên trợn mắt há mồm nhìn con hắc long kia xuất trước mặt mình, nhất định biết thứ này rốt cuộc đến từ đâu.


      ràng là đồ chạy ra từ người mình, cố tình lại phải hỏi , cảm giác này thực là kỳ quái.


      “Thứ này là chàng để lại người ta?”


      “Coi như vậy.” Ân Mạc búng ngón tay cái, con hắc long bu lại gần Hoa Liên trong nháy mắt bị bắn ra.


      từng thấy nó gặm Băng Long, còn gặm cả Long hồn mà Long Vương Thái tử thả ra, giờ lại dễ dàng bị đẩy ra như vậy, nàng có chút thể chấp nhận được.


      Chẳng được bao lâu, con tiểu hắc long ngoan cường kia lại bay trở lại, sau đó lại bị đẩy lùi.


      Hoa Liên quay đầu qua bên lên tiếng, nàng có thể cảm nhận được sâu sắc cảm giác bi phẫn của con rồng kia.


      “Đây là Huyết hồn của Tổ Long.” Bị bắt nạt nhiều lần, con rồng kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại, tùy tiện tìm chỗ quấn lên. Mặc dù chỉ là luồng khói đen tách ra từ cơ thể mình nhưng giờ nhìn lại giống như vật còn sống vậy.


      phải là Tổ Long ấn sao?” Lời Long Vương Thái tử nàng vẫn còn nhớ .


      “Dĩ nhiên phải, cái này cao cấp hơn Tổ Long ấn nhiều, đây là Long hồn sinh ra từ máu của Tổ Long, chuyên để bảo vệ nàng.”


      “Tại sao ta chẳng biết gì?”


      ”Khi đó nàng còn .” Ân Mạc vuốt vuốt gương mặt nàng, bày ra vẻ dỗ dành trẻ con.


      Hoa Liên vỗ bốp cái lên tay , “Lúc đó tại sao chàng lại muốn lấy đài sen người ta ?” Nếu là trước kia, có lẽ nàng cho rằng Ân Mạc có mưu đồ với mình, có điều bây giờ, cứ cảm thấy chuyện thích hợp cho lắm.


      đời này còn Tổ Long, người nàng sao có thể có máu của Tổ Long, còn cả chuyện Ân Mạc vô cớ lấy đài sen của nàng nữa, chắc chắn phải để chơi.


      “Ách… Chuyện này là sai lầm của ta.” Nhớ tới chuyện xảy ra rất lâu trước kia, Ân Mạc có chút lúng túng, “Ta rót ít máu của Tổ Long vào Dưỡng Thiên Trì, nhưng ma tính của thứ này rất cao, nàng căn bản khống chế được, cũng có chút nhập Ma.” Nếu phải phát kịp, Hoa Liên thiếu chút nữa biến thành hắc liên.


      Để cho nàng đến nước sa vào ma đạo, lấy đài sen bị ma hóa kia , nếu phải sau này xảy ra chuyện quá đáng hơn, chắc Ân Mạc bị nàng ghi hận đến đến giờ.


      “Máu của Tổ Long còn có ma tính?”


      “Khi đó cậu ta còn chưa thành Tổ Long, cho nên trong máu vẫn mang theo ma tính. Nhớ quyển Đại Hoang lục ta từng đưa cho nàng chứ?” Khi còn ở nhân gian, Hoa Liên cuỗm từ chỗ quyển sách, bên trong ghi lại rất nhiều những thứ nàng chưa từng nghe qua bao giờ.


      “Nhớ.” Hoa Liên gật đầu, trong cuốn sách kia ghi lại rất nhiều thứ kỳ quái, nàng đọc rất nghiêm túc, có điều phần lớn những thứ trong đó đến giờ nàng vẫn chưa được chứng kiến.


      “Vậy chắc nàng cũng xem qua giới thiệu về Nghiệt Long ở trong đó rồi chứ, Nghiệt Long trưởng thành đến trình độ nhất định biến thành Tổ Long, trước vị thành niên, ma tính của họ rất mạnh.”


      “Cho nên thứ chàng cho ta thực ra là máu của Nghiệt Long?”


      Ân Mạc gật đầu cái.


      Hoa Liên lần này cuối cùng cũng phát ra chỗ có vấn đề, “Chẳng phải Tổ Long còn tồn tại nữa hay sao?”


      “Đúng vậy.”


      “Vậy long huyết của chàng rốt cuộc là lấy từ đâu?”


      “Trong nhà.” Ân Mạc nhếch miệng cười tiếng.


      Hoa Liên khỏi nảy sinh vài phần kính sợ với , nàng nhịn được nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy trong đại lễ tế Thiên Địa ở Ngũ Trang quan.


      Người đó, thực ra chính là Ân Mạc phải .


      “Trước kia tại sao ngày ngày chàng cứ đuổi theo bắt ta phải tin Phật?” Chuyện này nàng sớm muốn hỏi, chẳng qua là vẫn tìm được cơ hội.


      “Nàng cảm thấy mình rất dễ nhập ma sao?” Thấy vẻ mặt như suy ngẫm gì đó của Hoa Liên, biết nàng nhớ đến tình cảnh nhập ma hồi còn ở nhân gian, Ân Mạc tiếp tục , “Nghiệt hỏa người nàng là từ máu của Nghiệt long sinh ra, hòa làm thể với nàng, cho nên nàng rất dễ tu ma, chỉ cần tâm trạng dao động kịch liệt chút cũng rất dễ hấp thu ma khí.”


      ”Ta nhập ma có liên quan gì?” Trước kia là Phật, nàng có lẽ cảm thấy nhập ma có khi là thiên đạo, nhưng thực ra căn bản chẳng hề để ý đến chuyện này .


      “Ta cảm thấy nàng mặc đồ màu đỏ đẹp hơn màu đen.” Vẻ mặt của Ân Mạc hết sức nghiêm túc, nếu nhập ma biến thành màu đen, mặc thứ màu sắc nặng nề như vậy, thiếu cảm hứng.


      Hoa Liên nhìn chằm chằm lúc lâu, bổ nhào vào người , ngụm cắn lên cổ buông.


      Cũng biết Ân Mạc động tay động chân gì ở người nàng, con rồng kia biến mất nữa mà hóa thành cái vòng tay, sau đó người nàng liền xuất ma khí như có như .


      “Ân Mạc.”


      “Ừ?”


      “Cõi đời này thực còn Vu nữa sao?” Sắp rời khỏi nơi đây, trong lòng nàng đột nhiên lại sinh ra mấy phần luyến tiếc. Nơi này chôn vùi chủng tộc, chủng tộc rất cường đại, nhưng cuối cùng lại bị diệt vong.


      Nàng có cảm giác bất lực rất mãnh liệt, Thánh Nhân phán, Vu tộc diệt vong, tộc sống ở góc, Ma tộc bị lưu đày đến vùng đất hoang vu, Tiên thực cường đại như vậy ư?


      còn, đều chết hết rồi.” Quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn sắp khép lại, gương mặt Ân Mạc lên vẻ gì đặc biệt. Đối với , đó chẳng qua là quá trình mà mỗi chủng tộc sớm muộn đều phải trải qua, họ đúng là cường đại, nhưng thể thích ứng được với thế giới này nên tồn tại.


      “Thánh Nhân… thực lợi hại như vậy sao?”


      Ân Mạc quay qua nhìn nàng cái, “Nghĩ gì vậy?”


      “Ta hình như nhỡ đắc tội với Thánh Nhân rồi.” Cũng chẳng phải nàng thấy hối hận, nhưng chuyện này trước sau vẫn là mối họa ngầm, cho dù có đến Ma Giới, trong tay nàng còn có Tử Tiêu, vị Đạo Đức Thiên Tôn kia cứ thế dừng tay hay sao?


      ”Nàng Đạo Đức Thiên Tôn?”


      “Đắc tội đắc tội .” đột nhiên hiểu ra, ông cụ nhà mình tại sao lại càng ngày càng mạnh, cái gọi là có áp lực tất có động lực, chính là chuyện như vậy.


      Thánh Nhân thôi mà, so với mẹ năm đó gây thù địch với cả thế giới, Hoa Liên nhà ngoan cỡ nào kia chứ…


      lần nữa quay trở lại hẻm núi, Hoa Liên mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất, bọn họ rốt cuộc lên bằng cách nào?


      Ân Mạc cũng chẳng chừa thời gian cho nàng suy nghĩ, vươn tay ôm lấy nàng, cứ thế lên.


      Cúi đầu liếc mắt nhìn hẻm núi sâu thấy đáy kia, Hoa Liên chớp mắt cái, “Có thể làm lại lần nữa ?”


      Đây là buổi đêm yên tĩnh, chiến hai bên vừa mới ngừng, chiến trường gió rét gào thét, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi. nam nữ xuất chiến trường, nắm tay nhau về phía Ma Giới.


      Từ đó về sau, Phật Giới còn Sát Sinh Phật, mà ở Tiên Giới, còn có ai nhớ đến Bách Hoa Tiên Quân chọc ít chuyện nữa đây.





      Trong Hắc Huyết Doanh, ánh lửa chiếu rọi sáng bừng cả doanh địa. Bên rìa dải đất hắc ám doanh địa, hai người ngồi mặt đất, mỗi người cầm trong tay vò rượu, lẳng lặng uống. Từ đầu tới cuối, hai người chưa từng lấy câu, tựa như những người xa lạ.


      ma nữ dung mạo xinh đẹp ăn vận hở hang lắc lư thân hình mảnh mai tựa như rắn nước bước về phía hai người, mỗi bước đều khiêu khích ánh mắt của nam nhân.


      đợi nữ nhân kia đến gần, trong hai người kia đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ có lấy tia cảm xúc, nhưng sát cơ trong mắt lại cho nữ nhân kia biết, nếu nàng ta dám tiến lên thêm bước nữa, hôm nay cái mạng của nàng ta phải bỏ lại nơi này.


      Ma nữ chần chừ trong chốc lát, dừng bước lại tiếp nữa, cũng hề rời , “Cần rượu ?” Trong giọng ngọt lịm mang theo mời gọi câu hồn.


      Nam nhân áo đen đứng dậy. Cầm lấy vò rượu bước . Người mặc thân áo lục bên cạnh cũng đứng dậy, bước tới bên cạnh ma nữ, cặp mắt hoa đào hút hồn quan sát dưới nàng ta lượt, khóe miệng cong lên nụ cười, ôm lấy eo nàng ta bước .


      Nhìn thấy mỹ nhân bị người ta dẫn , mấy kẻ xem náo nhiệt đều có chút thất vọng tản ra. Ở nơi này, có thể tìm được thứ rượu nguyên chất ngon nhất, ma nữ xinh đẹp câu hồn nhất.


      Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh. Nếu , mỹ nữ trong nháy mắt biến thành La sát ăn thịt người.


      Trong căn phòng đơn sơ, chiếc giường bằng gỗ tạm bợ, nữ nhân trần như nhộng cưỡi người nam nhân, cái miệng nhắn phát ra từng tiếng rên rỉ động tình.


      Người đàn ông nửa dựa vào đầu giường, hai tay vịn lấy hông nàng ta, gương mặt tuấn tú mang theo mảng ửng hồng, hai tròng mắt sắc bén khép lại, hơi thở cũng dần dần tăng lên.


      Đúng vào khoảnh khắc cả hai đồng thời lên đến cao trào, trong miệng nữ nhân kia phát ra tiếng thét bén nhọn, cùng lúc đó, cánh cửa vốn chẳng có tác dụng ngăn cản gì bị người ta cước đá văng.


      Vài gã thân hình cao to, bộ dạng hung ác nối đuôi nhau bước vào, tay cầm vũ khí dính máu, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, gã nam nhân đầu giận dữ gầm tiếng, “Khổng Uyên, ngươi dám động đến nữ nhân của ông đây, ta phải làm thịt ngươi!”


      Liếc mắt nhìn nữ nhân nằm người mình thở dốc, Khổng Uyên nhíu mày, giọng ôn hòa, “Ta chỉ mượn dùng chút, đâu phải trả, cần gì phải tức giận đến thế.”


      Lúc này riêng gì mấy gã kia nén được tức giận, ngay cả sắc mặt của nữ nhân ngồi người cũng trở nên cực kỳ khó coi. Mượn dùng? Nam nhân này coi nàng ta là gì?


      Sau tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, trong phòng vọng ra bất cứ tiếng động nào nữa. Được lúc, Khổng Uyên ưu nhã cất bước rời khỏi gian phòng kia, cánh cửa bị đạp hỏng phát ra những tiếng kẽo kẹt trong cơn gió lạnh, ánh trăng xuyên qua khe hở cửa phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ thẫm tràn ra đầy mặt đất.


      Xuyên qua bóng tối bao lâu, vòng qua vài nơi giết chóc, Khổng Uyên bước vào gian phòng đơn sơ nhưng sạch hơn nhiều.


      Vật bài trí duy nhất trong căn phòng này là chiếc giường, trắng như tuyết, nhìn qua rất hợp để ngủ.


      hoàn toàn để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của chủ nhân căn phòng, trái lại tự cởi giày cởi áo, vỗ vỗ chiếc gối đầu mềm mại, nằm lăn ra giường thoải mái rên rỉ tiếng.


      “Cút ra ngoài.” Đứng trong bóng tối bên cạnh cửa sổ, nam nhân áo đen lạnh lùng .


      “Cái giường này dùng thực lãng phí, bằng để ta dùng .” Nó xong ngẩng đầu, nhận ra ánh mắt của nam nhân kia càng lạnh lẽo hơn, Khổng Uyên bĩu môi, “Được rồi, chờ ta tỉnh ngủ rồi cút.” xong quay người, sau khắc tiến vào giấc mộng.


      Bên trong tòa nhà hào hoa nhất nằm ở trung tâm Hắc Huyết Doanh, bốn người ngồi vây xung quanh cái bàn, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, nữ nhân bước vào.


      “Có việc gì?” trong bốn người mở miệng hỏi.


      “Cửu U đại nhân, tên Khổng Uyên kia giết Cốt Hồn, thuộc hạ của ngài rồi.”


      “A, dùng mấy chiêu?” gương mặt của Cửu U xuất bất cứ vẻ giận dữ nào, mà lại đầy hứng thú hỏi.


      biết, ta sợ lại gần giết luôn cả ta.” Nữ nhân kia lắc đầu.


      “Quả nhiên là mầm mống tốt.” Cửu U cười lớn.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 169: Tuyết Nguyên



      “Cao thủ có thể khiến Lăng Loan công chúa coi trọng, ở đây chỉ có thể đếm được đầu ngón tay mà thôi, biết là vị nào vậy?”


      “Là nữ tử, mặc thân áo đỏ, ngay cả ta cũng nhìn thấu nông sâu của nàng, mấy vị có ấn tượng ?”


      Những người kia nghĩ ngợi cả nửa ngày, cuối cùng có người nghĩ ra, “Người công chúa , có phải là nữ nhân đến Tuyết Oa năm trước đúng ?” Nghĩ tới nghĩ lui, phù hợp điều kiện này cũng chỉ có nàng.


      “Đối phương có lai lịch thế nào, ngại qua .” Lăng Loan thấy sắc mặt của bọn họ có chút lạ, khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.


      “Nữ nhân này gần như là đột nhiên xuất , bọn ta cũng tra được lai lịch của nàng ta. Chỉ biết là năm trước nàng ta đến đây cùng với nam tử, thỉnh thoảng nàng vẫn tới Tuyết Oa, còn nam tử kia từ trước tới giờ vẫn chưa từng xuất .”


      “Ngay cả các ngươi cũng tra được lai lịch, người này cũng thú vị đây. Khổng đặc sứ, có hứng thú theo ta gặp nàng ?” Lăng Loan ngẩng đầu nhìn nam nhân dựa vào bên uống rượu.


      “Công chúa thích là được.” Khổng Uyên cầm chén rượu, gương mặt treo nụ cười nhạt.


      Hoa Liên rời khỏi Tuyết Oa, hiếm hoi lắm mới có lần, việc gì phải vì mấy kẻ liên quan mà mất hứng. Lúc này, nàng ngồi trong tửu lâu, trước mặt bày bàn thức ăn ngon.


      Nàng vừa mới cầm đũa, trước bàn có thêm mấy người, nàng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, sau đó ngẩn ra bất động.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 170: Bạn cũ



      riêng gì nàng ngẩn người, Khổng Uyên đứng sau lưng Lăng Loan cũng đờ ra.


      “Hoa Liên?” Khổng Uyên ra sức mở to mắt nhìn, dáng vẻ thể tin nổi. vẫn cho là Hoa Liên chết, sao nàng có thể xuất ở đây?


      “Khổng Uyên… Tại sao ngươi lại ở Ma Giới?” Nếu thời gian trời ngày bằng năm của nhân gian, tính ra, hẳn phi thăng rồi. Nhưng kiểu gì cũng nên “phi” đến Ma Giới chứ.


      “Chuyện này ra rất dài.” Khổng Uyên dường như nhớ đến chuyện gì đó, nụ cười mặt có chút ảm đạm.


      “Nếu là bằng hữu của Đặc sứ, giới thiệu chúng ta với nhau sao?” Lăng Loan đứng bên mỉm cười nhìn về phía Hoa Liên.


      “Vị này là con của Cửu U Vương, Lăng Loan công chúa.” Hoa Liên nhìn Lăng Loan cái, đứng dậy, chỉ hơi gật đầu , coi như chào hỏi. Lăng Loan kia trái lại rất lễ độ, vậy mà hề để ý.


      “Hai vị khó có dịp gặp lại, bằng đến chỗ ta hàn huyên chút, thế nào?” Lăng Loan đề nghị.


      Hoa Liên do dự chút, liếc nhìn Khổng Uyên, gật đầu đồng ý.


      Bên trong tòa lầu các bài trí xa hoa, Khổng Uyên và Hoa Liên ngồi đối mặt nhau. Đối với Hoa Liên mà , chẳng qua chỉ là thời gian cái chớp mắt, nhưng đối với Khổng Uyên, hai người bọn họ quá lâu rồi gặp mặt.


      “Có phải nhân gian xảy ra chuyện gì , ngươi… tại sao lại thành Ma?” Nàng nhìn ra được, Khổng Uyên thay đổi rất nhiều, đằng sau nụ cười bất cần đời kia của , tràn ngập cay đắng.


      Câu hỏi của Hoa Liên khiến cho tầm mắt của trở nên tan rã, ngay cả giọng cũng trở nên mơ hồ.


      “Khi đó ta cho là ngươi chết rồi, ta tiếp nhận ngôi vị Khổng Tước Hoàng ngàn năm, tiêu diệt cả Linh Lung cung. Sau đó, lại có thần tiên từ trời xuống, lúc ấy ta đánh nhau với Phong Biệt Tình ở cấm địa của Ma Môn, bọn chúng tìm được ta, giận chó đánh mèo đuổi giết người của Khổng Gia Trại, bao gồm cả Phượng Vũ. Chờ ta thoát ra khỏi nơi đó, ngay cả thi thể cũng thấy.”


      Khổng Uyên cười thảm tiếng rồi tiếp, “Sau đó ta thành Ma.”


      sinh ra trong cơ thể có Ma loại, nhiễm tưởng có thể bình an vô mà dựa vào chuỗi Phật châu Ân Mạc đưa cho, vốn thành tiên rồi, độ Thiên Kiếp xong là có thể loại trừ hoàn toàn Ma loại, kết quả Phượng Vũ vừa chết, Ma loại cũng thể áp chế nổi nữa, khiến sa thẳng vào Ma đạo.


      Hoa Liên trầm mặc, biết nên sao mới an ủi được . Tất cả những chuyện này, lại còn vì nàng mà ra.


      Thấy vẻ đau lòng gương mặt nàng, Khổng Uyên cười cười nhéo nhéo mặt nàng.


      “Tiểu Hoa Hoa, đừng mang vẻ mặt này, ta phải vẫn còn sống hay sao.” Chỉ cần còn sống vẫn còn hy vọng báo thù, đây là lý do để kiên trì tiếp tục sống,


      Cái chết của Phượng Vũ, chưa từng oán hận Hoa Liên, chỉ hận mình lúc trước tại sao lại để nàng lại mình. Nàng rất nhiều năm rồi, mỗi lần muốn gặp nàng, cũng chỉ có thể ở trong giấc mộng tự mình dựng lên.


      Chỉ có ở đó, nàng mới còn sống, mới còn có thể cười với . Còn nhào vào người , dùng giọng mà cả Khổng Gia trại đều có thể nghe thấy mà reo lên, nàng có thai rồi.


      Nhìn nụ cười mặt , trái tim Hoa Liên chợt phiếm đau, nàng chưa từng nghĩ tới, Khổng Uyên câu nệ tùy tính, chưa từng biết phiền não mà nàng quen, lại biến thành dáng vẻ này.


      Từ người , nàng chỉ có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng.


      “Đừng chuyện của ta nữa, ngươi thế nào rồi? Khi ấy nhân gian đều đồn là ngươi chết, ta vốn tin, sau khi thành Hoàng, ta tìm Kiến Tuệ hòa thượng, chính miệng ông ta chứng thực.”


      “Cũng coi như chết rồi , lúc đó ta bị Ân Mạc đưa xuống Địa Phủ, ở đó độ kiếp thành tiên.”


      “Thành tiên?” Khổng Uyên ngẩn ra.


      “Ừ… Ân Mạc vốn là Phật, nhưng giờ sa vào Ma đạo, ta liền theo đến.” Khổng Uyên bị tin tức này của nàng làm cho cả kinh sững sờ. Ân Mạc luôn khiến cho người ta cảm thấy thần bí, biết người này bất phàm, ngờ lại là Phật. Có điều, thành Ma cũng hợp với tính cách kia của .


      có đối tốt với ngươi ?”


      “Có, tốt lắm.” Nghĩ đến cái người ngủ ngừng như gấu ngủ đông trong nhà, mặt Hoa Liên khỏi dâng lên nụ cười. Khổng Uyên gật đầu cái, trong lòng nghĩ đến người bạn tốt kia của mình. Xem ra có chút hy vọng nào rồi. Có điều, chuyện đó, hẳn sớm hiểu trong lòng.


      Hai người mặc dù nhiều năm gặp mặt, nhưng thứ gọi là tình cảm, khi khó mà thay đổi. Cho nên hai người hàn huyên đến tận đêm khuya, Hoa Liên mới đứng dậy rời .


      Vốn Khổng Uyên muốn giữ nàng ở lại qua đêm, có điều ngại nhà nàng còn nuôi thứ nguy hiểm lòng dạ hẹp hòi, đành phải tình nguyện mà tiễn Hoa Liên về.


      Sau khi Hoa Liên rồi, Lăng Loan tươi cười bước vào phòng. “Công chúa có việc gì ?” Thấy Lăng Loan tới, Khổng Uyên có chút bất đắc dĩ trong lòng. Nữ nhân này thực đúng là buông tha cho bất cứ cơ hội nào, có điều đáng tiếc, lần này vô luận cách nào nàng ta cũng thể đạt được mục đích.


      “Vị bằng hữu kia của bằng hữu tu vi bất phàm đấy.” Lăng Loan bước tới trước mặt Khổng Uyên ngồi xuống.


      “Nếu công chúa muốn chiêu mộ nàng nên từ bỏ , nàng khác ta.” Nếu chỉ có mình Hoa Liên, có lẽ còn có khả năng, có điều cộng thêm Ân Mạc hoàn toàn thể.


      Nghĩ kiểu gì cũng thấy người kia chịu cúi mình trước kẻ khác. Hơn nữa tu vi của Hoa Liên cao hơn cả , Ân Mạc có khả năng còn cao hơn nữa.


      thử làm sao biết là thể, nếu Đặc sứ có thể chiêu mộ nàng đến dưới trướng phụ thân, hẳn phụ thân nhất định rất cao hứng, chừng giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đó.” Trong lời của Lăng Loan mang theo vài phần dẫn dụ.


      Nàng ta biết Khổng Uyên muốn báo thù, cho nên mới phải theo cha mình, mặc dù vậy, người này vẫn dễ khống chế. Nhìn ra được, rất coi trọng Hoa Liên, nếu kéo được nàng đến dưới trướng phụ thân càng đảm bảo hơn. Huống chi thực lực của Hoa Liên đích xác là khiến cho người ta đỏ mắt.


      “Nếu công chúa muốn thử cứ việc cũng sao, chuyện này, ta quản.” Khổng Uyên lắc đầu, biết nữ nhân này chịu đả kích dễ dàng buông tha.


      đáng tiếc.” Công chúa Lăng Loan đứng dậy, “Đặc sứ cũng biết tính tình của phụ thân rồi, ngươi như thế này, sợ là rất khó khiến phụ thân yên tâm.”


      “Đa tạ công chúa nhắc nhở, tiễn.” Khổng Uyên nhìn bóng lưng của nàng ta, khỏi cười lạnh trong lòng. Cửu U Vương đối với bất cứ kẻ nào cũng thể yên tâm thực , giữa bọn họ chỉ có lợi dụng mà thôi. Sau khi rời khỏi Tuyết Oa, Hoa Liên thừa dịp bóng đêm quay về nhà, vừa mới vào cửa bị người nào đó ôm eo, áp lên bức tường lạnh như băng.


      “Trễ vậy mới về.” Hai người dính vào nhau, Ân Mạc thầm bên tai nàng, thanh khàn khàn chui vào trong lỗ tai khiến cho người ta nhũn hết cả người.


      “Ta gặp Khổng Uyên.”


      “Sao? thành Ma rồi?”


      “Ừ, từng có Tiên nhân hạ giới giết hết mọi người trong Khổng Gia Trại, cả Tiểu Phượng Vũ nữa, là người của Long Vương Thái tử đúng ?” Lúc Khổng Uyên kể cho nàng, nàng đoán được đại khái ai là kẻ cầm đầu. đối phó được nàng, liền hạ thủ với bạn bè của nàng, loại thủ đoạn này đối với gã mà , hẳn là rất bình thường.


      “Khả năng rất lớn, nàng muốn báo thù thay cho ?” Mặc dù thích toàn bộ mọi nam nhân đến gần Hoa Liên, nhưng Khổng Uyên có thể coi là bằng hữu tốt nhất của nàng, lấy tính tình của nàng, thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.


      nhất định phải trả giá đắt.” Hai tay vòng qua cổ Ân Mạc, bị ôm thẳng lên giường, trong ánh mắt Hoa Liên vẫn lóe ra từng luồng hàn quang. Long Vương Thái tử gần như chưa xung đột ngay trước mặt với nàng bao giờ, nhưng ngấm ngầm động tay động chân rất nhiều lần.


      “Chúng ta còn gặp lại .” Trong bóng tối, Ân Mạc ôm nàng nằm giường. Chuyện ở Tiên Giới vẫn còn chưa kết thúc, bọn họ sớm muộn cũng phải đối mặt. Đến đây, chẳng qua là để có chút thời gian thả lỏng.


      Sáng hôm sau, Hoa Liên còn chưa mở mắt, ngoài cửa vọng đến tiếng gõ cửa, nàng ưm tiếng, trở mình vùi mặt trong chăn. Đến bái phỏng nàng trừ Khổng Uyên ra cũng chẳng có ai khác, vấn đề là bao nhiêu năm như vậy rồi, tại sao Khổng Uyên lại càng ngày càng chịu khó vậy, trước kia có dậy sớm như vậy bao giờ đâu.


      “Đừng lộn xộn, mở cửa .” Mới vừa xoay người để lộ ra nửa bờ vai trần, cảm giác mềm mại bên khiến cho thân thể nàng khẽ run lên, vội vàng túm chăn lại.


      phải khách, cần để ý.” Mặc dù chăn bị túm hết, nhưng tư thế nằm nghiêng của Ân Mạc vẫn ưu nhã như trước, giống như thể người trần như nhộng là kẻ khác vậy. Thấy ai ra mở cửa, tiếng gõ cửa cứ được lúc lại vang lên. Gương mặt nhắn của Hoa Liên ló ra từ trong chăn, trừng mắt nhìn Ân Mạc cái, Ân Mạc bất đắc dĩ, đành đứng dậy. Vung tay, bộ quần áo chỉnh tề mặc người. Cửa được người ta mở ra từ bên trong, mặt Lăng Loan vừa hay nở nụ cười, mới ngẩng đầu đối diện với cặp mắt của Ân Mạc.


      “Ngươi là ai?” Quét mắt ra ngoài cửa, thấy Khổng Uyên, Ân Mạc nhướn mày, mở miệng hỏi.


      Lăng Loan quát sát Ân Mạc dưới lượt, thấy tu vi của cũng cao, trong mắt lóe lên tia sáng tỏ, lễ độ mỉm cười với .


      “Chào công tử, ta tên Lăng Loan, ta là đến tìm nương Hoa Liên, nàng có ở đây sao?”


      “Nàng bây giờ… tiện gặp người lạ.”


      Sóng mắt Lăng Loan lưu chuyển.


      biết công tử và nương Hoa Liên có quan hệ thế nào?”


      “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi sao?” Ân Mạc tựa vào cửa, tư thái lười biếng mà tùy ý.


      Nụ cười mặt Lăng Loan có chút cứng đờ, ở Ma Giới, chưa từng có nam nhân nào dám chuyện với nàng ta như vậy.


      “Nếu công tử muốn cũng sao, ta chỉ muốn mời nương Hoa Liên vào phủ chuyến mà thôi.” Mặc dù dáng dấp của Ân Mạc tệ, nhưng thân tu vi này của thực chẳng ra cái dạng gì, vì thế Lăng Loan cũng chẳng đặt trong lòng. Ở Ma Giới, ma nữ cũng có thú vui nuôi nam sủng, cho nên chỉ mới nhìn mặt, Lăng Loan cũng xác định thân phận của Ân Mạc.


      “Ta cũng rồi, giờ nàng tiện gặp người lạ.”


      sao, ta có thể chờ.” Lăng Loan tốt tính đáp.


      “Vậy tránh xa chút, ta quen có người đứng ngoài nghe.” xong Ân Mạc chẳng hề thương hương tiếc ngọc chút nào, đóng sập cửa lại. Lăng Loan đứng ngoài cửa mà nghiến răng nghiến lợi, đứng được lúc, bên trong lại vọng ra những tiếng động ái muội như có như , khiến sắc mặt nàng ta trở nên đen sì.


      “Tình à, thoải mái ?”


      “Ừm, chút, chàng muốn bóp chết ta à…”


      “Sao có thể, bằng chúng ta đổi cách chết , ta bảo đảm nàng thích.” Ân Mạc dán vào vành tai Hoa Liên cười .


      “Biến!”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 171: bằng gặp



      Lăng Loan đứng ở ngoài ngày trời vẫn thấy được mặt mũi Hoa Liên, ôm bụng lửa giận quay về Tuyết Oa. Đại khái là bị kích thích , tìm thẳng tới Khổng Uyên.


      Khổng Uyên nằm nhuyễn tháp, được đám nữ tử diễm lệ vây quanh, nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Loan, khóe miệng nhướn lên, nâng cao chén rượu trong tay, “Công chúa Lăng Loan có muốn uống chén ?”


      cần!” Lăng Loan nghiến răng hung tợn đáp.


      “Vậy công chúa tìm ta có việc gì sao?”


      Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Khổng Uyên, cơn tức trong lòng Lăng Loan lại càng lớn, giọng nhịn được cũng to hơn, “Khổng Đặc sứ, phụ thân phái ngươi đến đây phải là để uống rượu!”


      “Ta biết chứ, trừ uống rượu ra, ta còn làm chuyện khác nữa kia mà.” xong, Khổng Uyên vươn tay ôm lấy nữ tử bên cạnh hôn chụt cái.


      “Ngươi…” Lăng Loan bị làm cho tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hít hơi dài, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng rồi mới tiếp, “Ta báo cáo tất cả mọi chuyện ở đây với phụ thân, hy vọng chờ đến khi ông ấy tới đây rồi, ngươi còn có chuyện để .”


      tiễn.” Khổng Uyên khoát tay với nàng ta.


      Lăng Loan rồi, Khổng Uyên cho tất cả lui ra ngoài, ngồi nhuyễn tháp nốc từng chén từng chén. Cửu U Vương có tới hay quan tâm, bất kể Lăng Loan có gì, ông ta cũng chẳng thể vì vài câu mà làm gì .


      suy nghĩ xem có nên cho Phong Biệt Tình biết chuyện Hoa Liên còn sống hay . Hai người họ mấy năm nay gần như lúc nào cũng ở bên nhau, ít nhiều cũng hiểu được tình cảm của người kia dành cho Hoa Liên, nếu biết, có nóng đầu lên rồi gây ra chuyện gì hay đây.


      Sau khi Lăng Loan rời khỏi Tuyết Oa, số lần Hoa Liên đến Tuyết Oa cũng trở nên nhiều hơn, Ân Mạc mặc dù tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng phá hoại cuộc hẹn của hai người.


      Mỗi lần thành công giữ được Hoa Liên ở lại, đều cảm thấy phi thường thỏa mãn, tin là tình của cũng muốn như vậy.


      “Bảo bối…” Nụ hôn ấm nóng ẩm ướt trượt từ tấm lưng trần trụi trắng như tuyết, chuyển qua đóa hồng liên xinh đẹp bên hông. Nằm lỳ giường, Hoa Liên hừ cũng hừ lấy tiếng, cả người tựa như tấm gỗ vậy.


      “Tình à, nàng bất mãn với ta hay sao?” Trêu chọc lâu mà đối phương chẳng phát ra thanh nào, Ân Mạc tiếp tục nữa, cả người đè lên người nàng, cắn cắn vành tai nàng hỏi.


      “Chàng xem?” Hoa Liên nhả khăn trải giường cắn trong miệng ra, hung tợn quay đầu lại nhìn , trong mắt hừng hực lửa giận. Nếu phải tình cảnh trước mắt quá mức mập mờ, còn tưởng là hai người có thâm thù đại hận gì nữa kìa.


      “Tiết trời lạnh như vậy, ở nhà vẫn hơn mà, ta phụ trách làm ấm cho nàng.” chưa được đôi câu có điểm biến chất.


      “Làm ơn … Khổng Uyên muốn giới thiệu người quan trọng cho ta.”


      cho , ai quan trọng bằng ta hết!” Ân Mạc cúi đầu cắn cái lên bả vai trơn láng của nàng.


      “Rồi rồi rồi, chàng quan trọng nhất.” Hoa Liên nằm giường, kiên nhẫn dỗ dành , “Ta bảo đảm chỉ chút rồi quay lại ngay, có được .”


      “Lần trước nàng cũng vậy, kết quả trở lại.” thôi, nhắc đến Ân Mạc lại càng tức hơn. Nếu phải là vì muốn chọc giận nàng, sớm diệt tên Khổng Uyên kia!


      Hoa Liên bất đắc dĩ trợn trừng mắt, nàng chưa đến nửa ngày về rồi, vậy mà gọi là trở lại sao? Người này đúng là thể lý.


      Đại khái cảm thấy sắc mặt Hoa Liên ổn, Ân Mạc do dự chút, “Thế ta phải với nàng.”


      phải chàng muốn ở nhà ngủ sao?”


      “Lát nữa về nàng ngủ cùng ta.”


      “Được rồi…”


      Từ khi theo Ân Mạc đến nơi này, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ra ngoài, hứng trí của Ân Mạc cũng cao, ngoan ngoãn theo sau Hoa Liên.


      Sau khi tiến vào Tuyết Oa, lập tức có người tiến lên đón, “ nương, Đặc sứ chờ ngài.” Tuy với Hoa Liên nhưng người lại quan sát Ân Mạc đứng bên người nàng.


      Trong lòng lại có chút nghi hoặc, người ở đây đều biết quan hệ của Khổng Uyên và Hoa Liên bình thường, hôm nay nàng dẫn người đàn ông này tới là có ý gì?


      Bất quá lời này chắc chắn ra, chỉ có thể nén bụng nghi ngờ dẫn hai người tìm Khổng Uyên.


      Khổng Uyên ngồi trong Lạc Tuyết các, hiếm khi bên cạnh có rượu cũng có nữ nhân, phải là muốn, mà là người đối diện có rất nhiều tật xấu, tính khí lại còn khó chịu, để phòng ngừa lạt thủ tồi hoa, cũng chẳng biết làm gì khác hơn là đành phải khiêm tốn chút.


      “Ngươi tìm ta làm gì?” Phong Biệt Tình thẳng lưng ngồi đối diện với Khổng Uyên, nếu phải nghe chuyện, còn tưởng đó là con rối, ngay cả nét mặt cũng thay đổi.


      “Nhớ ngươi ấy mà.”


      “Đừng nhảm.” Phong Biệt Tình ngẩng đầu trợn mắt nhìn cái, chiến trường nhận được tin của Khổng Uyên, chỉ có câu, cứu mạng. Kết quả sau khi đến, phát chẳng gãy tay cũng chẳng mất chân, chỉ thiếu ăn đòn mà thôi.


      “Ai da, ta thực rất nhớ ngươi mà, ngươi ở đây ta mất ăn mất ngủ, chẳng lẽ ngươi thế?”


      ”… hề.” Phong Biệt Tình nhìn chằm chằm lúc lâu, lạnh lùng nhả ra hai chữ.


      Khổng Uyên đập đầu vào bàn, ra vẻ vô cùng bị đả kích. Có điều mấy năm nay cũng quen rồi, cứ coi như nghe thấy gì là được.


      , ta có chuyện rất quan trọng muốn với ngươi.” linh tinh cả nửa ngày, Khổng Uyên mới bắt đầu vào chuyện chính.


      .”


      “Ta gặp Hoa Liên.”


      Phong Biệt Tình ngẩng đầu, mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhưng hề mở miệng chuyện, biết Khổng Uyên còn chưa hết lời.


      lát nữa nàng đến đây, ta chỉ trước với ngươi tiếng thôi.”


      “Nàng chưa chết?” lúc lâu sau, Phong Biệt Tình mới mở miệng hỏi, trong giọng mang theo nỗi kích động khó có thể đè nén.


      “Chưa chết.”


      “Chưa chết là tốt rồi.” xong đứng dậy xoay người .


      “Này… ngươi làm gì vậy?” Thấy định , Khổng Uyên vươn tay kéo lại. chuẩn bị sẵn năm cái khăn tay cho tên này lau nước mắt rồi, sao phản ứng của Phong Biệt Tình giống những gì nghĩ vậy.


      Phong Biệt Tình dừng lại chút, “Biết nàng còn sống là được rồi.” Thực ra , phải là muốn gặp nàng, chỉ có điều trong lòng biết , cho dù có gặp quan hệ giữa họ cũng có gì thay đổi, vậy, cần gì phải chấp nhất gặp lần làm gì.


      Cõi đời này, đáng sợ nhất phải là , mà là phải người mình. Con người Hoa Liên, có lúc rất dễ mềm lòng, có lúc lại máu lạnh đến đáng sợ.


      “Phong Biệt Tình, ngươi có phải đàn ông hả!” Khổng Uyên thực là bị làm cho tức đến mức biết gì cho phải, trong đầu tên này rốt cuộc chứa cái gì, người bình thường hẳn là phản ứng như mới đúng.


      Phong Biệt Tình quay đầu nhìn , ánh mắt bí hiểm, nhìn mà khiến Khổng Uyên phát lạnh cả người, bất đắc dĩ đành phải buông tay ra, “Thôi ngươi biến nhanh , cứ coi như ta xen vào việc của người khác.”


      “Khổng Uyên.” Lúc này, Phong Biệt Tình mà lại xoay người lại.


      “Gì chứ?” Khổng Uyên tức giận hừ tiếng .


      “Những thứ qua thành quá khứ rồi, cũng đến lúc phải buông tay.” Lời này, biết là cho bản thân nghe, hay là cho Khổng Uyên nghe, hai người trong phút chốc đều trầm mặc gì.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 172: Gật đầu chào hỏi



      “Mời nương, Đặc sứ ở bên trong.” Người dẫn đường đưa nàng đến dưới Lạc Tuyết Các lui . Nơi này là chỗ ở của Khổng Uyên, Hoa Liên trái lại rất quen thuộc.


      đến gian phòng vẫn hay tới mọi khi, còn chưa bước vào thấy có người bước ra từ bên trong.


      Hai người từ hai phía đối diện, đều sửng sốt.


      “Phong Biệt Tình?” Từ miệng Khổng Uyên nàng cũng biết được quan hệ giữa hai người tệ, có điều khi gặp lại, vẫn cảm thấy được tự nhiên.


      Phong Biệt Tình dừng bước, gật đầu với nàng, “ lâu gặp.”


      “Ách…”


      “Nàng vẫn ổn chứ?”


      “Vẫn ổn.”


      “Vậy tốt.” Phong Biệt Tình mỉm cười, cất bước rời . Giữa hai người, vui mừng gặp lại khi xa cách, chỉ gật đầu chào nhau giống như những kẻ tha hương vô tình gặp gỡ, hỏi thăm nhau, sau đó tạm biệt.


      Khi lướt qua Ân Mạc, bước chân của Phong Biệt Tình chậm lại, quay đầu nhìn cái. Hai người ai gì, tầm mắt nhanh chóng di chuyển. Giữa họ, cho tới giờ chưa từng có thắng thua, bởi vì chưa bao giờ tham gia vào chiến trường tình cảm đó.


      Hoa Liên bước vào phòng, thấy Khổng Uyên bất đắc dĩ ngồi ở bên, “Ngươi định gọi ta đến để gặp ?”


      “Dĩ nhiên là… phải rồi.” Nhìn thấy đằng sau Hoa Liên còn có thêm người nữa, Khổng Uyên vội vàng sửa miệng. Cũng may Ân Mạc hề để ý, dĩ nhiên, đó chỉ là mặt ngoài. Về phần trong lòng nghĩ thế nào, chờ sau khi về Hoa Liên nhất định biết.


      “Nhìn qua cũng đến nỗi tệ.” Hoa Liên có chút cảm khái, Phong Biệt Tình và Khổng Uyên cũng có thể coi là thiên tài hiếm thấy, nàng phi thăng mới được khoảng thời gian như vậy mà họ đứng ở hàng Ma Quân, có thể tưởng tượng được cả hai phải trả giá bao nhiêu.


      “Đúng vậy.” Hẳn là tệ , Khổng Uyên khỏi thầm nghĩ trong lòng. Mấy năm nay, Phong Biệt Tình vẫn canh cánh chuyện phụ thân bỏ mặc Hoa Liên khi đó, cảm thấy, nếu phải phụ thân làm vậy, Hoa Liên cũng chết.


      Giờ biết nàng vẫn còn sống, những tâm đó hẳn cũng đến lúc buông lơi. Nhưng sao, rốt cuộc đến khi nào mới có thể thực buông tha?


      Ân Mạc khi ở ngoài bình thường hơn lúc ở nhà rất nhiều, lúc nào cũng mỉm cười, chuyện từ tốn, khiêm nhường như cây đón gió xuân, nếu trước mặt là người lạ, nhất định bị mê hoặc. Nhưng thời gian Khổng Uyên quen biết cũng ngắn, sớm biết là hạng người gì, lần nào mở miệng cũng phải cân nhắc nửa ngày trời, sợ mình sai câu gì đó.


      bữa cơm, thực là hao tâm tổn trí.


      Ăn uống no nê xong, Khổng Uyên cũng dám giữ hai người lại lâu, ai biết Ân Mạc có dỡ luôn cái nhà này của hay . Dỡ nhà là còn may, nếu đập luôn cả người quá xui xẻo.


      Ân Mạc hiển nhiên vô cùng tán thưởng thức thời của Khổng Uyên, nụ cười mặt khỏi rạng rỡ hơn mấy phần.


      “Đặc sứ.” đợi Khổng Uyên đứng dậy tiễn người, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.


      “Chuyện gì?”


      “Vương và công chúa Lăng Loan vào thành, mời ngài nghênh đón.”


      Khổng Uyên vừa nghe vậy lập tức đứng lên, cau mày, phải mấy năm nữa Đại chiến Tiên Ma mới kết thúc, theo lý, Cửu U Vương phải canh giữ ở chiến trường mới đúng, sao đột nhiên lại tới đây? Chẳng lẽ Lăng Loan gì với ông ta?


      “Chờ chút, ta ngay đây.” Đợi người bên ngoài rồi, Khổng Uyên hơi áy náy cười với Ân Mạc tiếng, “Xin lỗi, xem ra tiễn hai người được rồi.”


      sao.” Ân Mạc nghiêng người để trước, hai người bọn họ chậm rãi đằng sau.


      Mới vừa tiến vào Tuyết Oa, bước chân Cửu U Vương chững lại, sắc mặt có chút nặng nề.


      “Phụ thân, sao vậy?” Lăng Loan bên cạnh mở miệng hỏi.


      “Ở đây có Ma Đế có thực lực hề kém hơn ta, phải chứ…”


      Lăng Loan vừa nghe vậy nghĩ đến Hoa Liên, có điều lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này. Theo ý tứ trong lời của Khổng Uyên Hoa Liên chính là bạn tốt của ở nhân gian, tuổi cũng lớn. Cho dù nàng ta vừa ra đời bắt đầu tu luyện cũng thể đạt đến cảnh giới Ma Đế được, chẳng lẽ trong khoảng thời gian mình ở đây có người đột phá?


      Tính ra, cách khoảng mười năm, Ma Giới đều xuất ít Ma Đế, có điều sống sót được lại rất ít. Bọn họ cứ chết như vậy, cho nên có xuất thêm Ma Đế cũng có gì khiến người ta kinh ngạc.


      Có điều Cửu U Vương lại thuộc loại Ma Đế lâu năm, thực lực cũng là số số hai trong đám Ma Đế, giờ ông ta thực lực của người nọ tương đương với ông ta, vậy đủ để người ta kinh ngạc.


      “Phụ thân, con lập tức phái người thăm dò.”


      cần, ta tự mình gặp .” Cặp mắt của Cửu U Vương nheo lại, trực tiếp biến mất.


      Hoa Liên và Ân Mạc đường, trước mặt đột nhiên xuất người, vừa nhìn thấy người đó, bàn tay của nàng lập tức bùng lên ngọn lửa.


      là Ma Đế?” Hoa Liên giọng hỏi Ân Mạc đứng bên cạnh.


      “Ừ…. CửuU.” Ân Mạc vòng tay ôm lấy eo Hoa Liên, hề có chút căng thẳng nào, cười như cười nhìn Cửu U Vương.


      “Sát Sinh Phật?” Cửu U Vương trợn tròn hai mắt, chân thành hy vọng là trước mắt mình xuất ảo giác. Nhưng như mong muốn, người trước mắt vẫn còn sống.


      “Lâu quá rồi nhỉ.”


      “Ngươi, ngươi làm sao mà sống được?” Ông ta nhớ đao kia của mình chém người thành hai nửa, ngay cả thần hồn cũng bể nát, xác chết vùng dậy cũng thể như được.


      “Đây là bí mật, sao có thể tùy tiện cho ngươi biết được chứ.”


      Cửu U Vương cười gằn tiếng, nâng đao chém lại, “Hà, lá gan của ngươi , dám chạy đến tận Ma Giới.”


      Khóe miệng của Ân Mạc nhếch lên, tay vừa nhấc, luồng ma khí màu đen hóa thành khiên chắn cản thanh đao lại. Sau đó tấm khiên chồi ra nắm đấm to bằng cái chậu rửa mặt, tung về phía mặt Cửu U Vương.


      Tốc độ giao thủ của hai người cực nhanh, trừ Hoa Liên ra, những người xung quanh căn bản nhìn được gì, chờ đến lúc hai người dừng lại, bọn họ phát ra màu sắc hốc mắt bên phải của Cửu U Vương vĩ đại xảy ra biến hóa kỳ dị.


      “Ngươi, ngươi phải là Phật sao?” Bị đánh quyền, mặc dù nặng, nhưng đả kích tâm lý rất nghiêm trọng.


      “Phật? Ngươi có chứng cứ ?”


      Cửu U Vương nhìn chằm chằm Ân Mạc đối diện, trong đầu mảnh hỗn loạn. Giờ ông ta thực hoài nghi, Ân Mạc thực ra là do Ma Giới phái đến nằm vùng ở Phật Giới, có điều nhớ tới mấy gã Ma Đế chết trong tay , Cửu U đành cố gắng quăng ý niệm này ra ngoài.


      “Ngươi thành ma rồi?” cần biết Ân Mạc tại sao lại biến thành bộ dạng này, nhất định thành ma thể nghi ngờ. Có điều đối với ông ta mà , thực thể tính là tin tốt.


      Khi còn ở Phật Giới, bọn họ chỉ có thể gặp nhau mỗi lần Tiên Ma Đại chiến, giờ tới Ma Giới, nếu ngày nào đó nổi điên lên, vậy phải mình càng nguy hiểm hay sao, càng nghĩ sắc mặt của Cửu U Vương lại càng khó coi.


      ràng.”


      “Đây là địa bàn của ta.”


      “A? Ngươi muốn đuổi ta ?” Nụ cười của Ân Mạc có thêm mấy phần nguy hiểm.


      “Ta có thể giao nơi này cho ngươi.”


      Ân Mạc vẫn mỉm cười, tỏ vẻ gì.


      “Hoặc là ngươi có thể ta biết, ngươi muốn nơi nào?” Ma từ trước đến nay đều rất thực tế, dĩ nhiên cũng thức thời, cho nên thực ra vẫn rất thưởng thức Cửu U Vương.


      Ân Mạc gãi gãi cằm, “Ta muốn đất Phong Thiện.”


      “Chỗ đó thể.” Cửu U Vương hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt thẳng thừng.


      “Ngươi xác định suy tính thêm chút?” Hoa Liên có thể xác định, câu này trăm phần trăm là uy hiếp, mặc dù vẻ mặt mang chút đe dọa nào.


      ”… Ta phải về thương lượng với bọn họ chút.” Cửu U Vương xuống nước theo, lời thốt khỏi mồm xong ông ta mới thấy hối hận vì cự tuyệt quá dứt khoát. Đất Phong Thiện mặc dù thần bí, hơn nữa đến giờ bọn họ đều thể tiến vào, nhưng như vậy có nghĩa là có thể vào, đưa cho thực ra cũng có gì đáng ngại.


      “Hy vọng các ngươi thành đạt nhất trí, nếu Ma Giới chắc đành phải mất thêm hai Ma Đế nữa.”


      Cửu U Vương câm nín, bốn đánh , bọn họ chết mất hai, đối phương lại mất lấy sợi tóc, ông ta hề muốn đánh tiếp chút nào, có trời mới biết kẻ bị chết lần sau có phải mình hay .


      Ân Mạc ôm Hoa Liên về phía cửa ra, vừa hay gặp Lăng Loan dẫn người về phía này, thấy hai người bọn họ, bước chân của Lăng Loan chựng lại chút rồi vội vàng về phía Cửu U Vương.


      “Phụ thân, cha tìm được người kia rồi sao?”


      “Ừ.”


      Lăng Loan nhìn theo tầm mắt của Cửu U Vương, biết là ông ta nhìn Hoa Liên hay là nam nhân bên cạnh nàng, “Người cha phải là…”


      “Sát Sinh Phật.”


      Lăng Loan cả kinh trong lòng, cái tên Sát Sinh Phật này như sấm dội bên tai, gần như sau mỗi lần Đại chiến Tiên Ma, trong vòng mười năm tiếp theo cha nàng đều thường xuyên nhắc tới cái tên này, cái kiểu mỗi lần nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi, hận thể rút gân lột da.


      Hơn nữa có chuyện nàng có thể xác định, Sát Sinh Phật tuyệt đối phải nữ tử. Cho nên, người đàn ông bên cạnh Hoa Liên kia, thực ra chính là Sát Sinh Phật còn mạnh hơn cả phụ thân mình?


      Lăng Loan cảm thấy nhịp tim của mình dần trở nên nhanh hơn, thứ cảm giác kỳ dị dấy lên từ đáy lòng, biết là sợ hãi hay là cảm giác nào khác.


      … đến đây làm gì?”


      biết.”


      “Phụ thân, người có biết nữ nhân bên cạnh ?”


      “Chưa từng gặp qua, tên là gì?” Mới vừa nãy chỉ lo để ý Ân Mạc, ông ta căn bản quên bên cạnh Ân Mạc còn có nữ nhân.


      “Nàng tên Hoa Liên, là bạn tốt của Khổng Uyên.”


      Nghe đến cái tên này, Cửu U Vương đột nhiên cảm thấy nhức đầu, hơn nữa còn có chút đau dạ dày. Ông ta thực hối hận vì quay lại đây, nếu gặp bọn họ, có lẽ tâm trạng của mình khá hơn chút.


      “Phụ thân?” Lăng Loan thấy sắc mặt càng thêm khó coi, khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ phụ thân còn biết cả Hoa Liên?


      “Nếu như ta nhớ nhầm, nàng chính là Tiên Đế mới lên của Tiên Giới.” Kể từ khi Hoa Liên tranh chấp với tứ đại Tiên Đế ở thành Bất Khuất, danh tiếng của nàng bắt đầu truyền ra ngoài. Mà chuyện giữa nàng và Sát Sinh Phật lại càng trở thành tin tức bát quái mới nhất. Quan hệ của Tiên Đế mới với bốn vị Tiên Đế khác được hòa hợp, lúc nghe tin đó, Cửu U Vương tuyệt đối là có chút vui sướng khi người gặp họa, có điều bây giờ, ông ta còn muốn khóc hơn.


      Nàng ta yên lành lại làm Tiên Đế, chạy tới Ma Giới để làm cái gì?!!!


      “Tiên Đế tại sao lại xuất ở đây?” Đáp án này hiển nhiên khiến cho Lăng Loan kinh sợ ít.


      Cửu U Vương lại bắt đầu im lặng, căn cứ vào những chuyện nghe được chiến trường, bọn họ đại khái là bỏ trốn đến Ma Giới rồi… Đáng chết, đây thực phải là tin tốt lành.


      Ma Đế ở Ma Giới từ xưa đến nay vẫn tính toán lẫn nhau, cho dù ở chiến trường cũng nung nấu ý định giết chết đối phương, nhưng giờ ở Ma Giới lại có cặp tình nhân có thực lực tương đương với Ma Đế, nếu ngày nào đó bọn họ động kinh lên muốn thống trị Ma Giới, ngày ấy thực khó mà sống nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :