1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 163: Đất Họa Loạn



      Sau khi Hoa Liên rồi, Hậu Thổ do dự chút, vẫn bước vào Tử Vi Điện xem sao, bên trong bóng người, kiến trúc xung quanh cũng hề có chỗ nào bị hư hại, giống như xảy ra chuyện gì.


      Sau khi rời khỏi điện Tử Vi, nàng vẫn khó mà nén nổi tò mò trong lòng, chẳng lẽ Hoa Liên vừa mới đột phá ở trong Tử Vi Điện? Nhưng rốt cuộc là nàng ăn thiên tài địa bảo gì mà cảnh giới lại có thể tăng đến mức kinh người như vậy.


      Suy nghĩ lúc lâu vẫn có manh mối gì, Hậu Thổ khỏi lắc đầu, Hoa Liên này càng ngày càng khó nhìn thấu. Mới đầu nàng còn thấy lạ, tại sao Sát Sinh Phật lại quan tâm đến Hoa Liên như vậy, nên nhớ là, với thực lực của Sát Sinh Phật, trong mắt Hoa Liên cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.


      con kiến hôi lại được vị Phật mà cả Tiên Đế cũng kiêng kị thích, chuyện này căn bản nổi. Có điều trước mắt, xem ra bọn họ đều xem thường tiềm lực của Hoa Liên rồi, cũng biết vị Sát Sinh Phật này rốt cuộc tìm thấy nàng ta ở chỗ nào.


      Chiến trường chính của cuộc đại chiến Tiên Ma nằm giữa hai giới – đất Họa Loạn. Đất Họa Loạn là nơi rất rộng, Tiên Giới dựng tòa thành tên Bất Khuất ở đó, Ma Giới lại dựng Hắc Huyết Doanh, hai thế lực lớn mỗi bên chiếm phương.


      Bình thường nơi này chém giết ngừng, giờ lại càng thêm náo nhiệt. Có điều cũng nguy cơ trùng trùng, ai biết được ra khỏi thành rồi có thể sống sót quay về hay .


      Nhờ có người dẫn đường nên Hoa Liên cũng tốn mấy thời gian đến được đất Họa Loạn. Thành Bất Khuất chia làm hai tòa thành, bay lơ lửng trời, tọa sừng sững dưới mặt đất.


      Cửa thành có bất cứ lính gác nào, có điều cách tường thành chừng mười thước có tầng kết giới, có thể phân biệt được thân phận, Ma tộc cơ bản thể nhân cơ hội lẻn vào được.


      Trong thành tiên nhân qua lại, tu vi phần lớn là cấp bậc Tiên Quân, nàng cũng cố ý để lộ ra tu vi của mình, trong mắt người khác, tu vi của nàng vẫn là Tiên Quân.


      Có điều dù sao nàng vẫn là nữ tiên, ở nơi như thế này, ít nhiều cũng thu hút ít ánh nhìn.


      Từ khi bước vào thành, Hoa Liên vẫn còn ở trong trạng thái hoang mang, nàng biết mình nên làm gì bây giờ. Ở đây trái lại cũng thực náo nhiệt, có nơi bán đan dược, có nơi bán pháp khí, có nơi còn bán cả những vật hiếm có từ Ma tộc, chỉ có điều là giá cao ngất ngưởng.


      Thời gian thành tiên của Hoa Liên dù sao cũng quá ít, hơn nữa ngày thường căn bản tiếp xúc với ai, nàng đến tận bây giờ mới biết tiên nhân cũng mở quán đường cái mà rao hàng.


      Nơi này cũng khác nhân gian là mấy, chỉ có hàng bán ra là có cấp bậc cao hơn.


      Nhưng đáng tiếc, sức hút với nàng lớn cho lắm. Cho nên, chỉ nhìn lướt qua vòng đường thôi, nàng chẳng còn mấy hứng thú.


      “Xin hỏi các hạ là Bách Hoa Tiên Quân?” Đúng vào lúc Hoa Liên dạo linh tinh giữa đám đông, có người đột nhiên bước đến bên cạnh nàng.


      “Là ta, ngươi là…” Người trước mắt nàng hề biết.


      “À, là Yến Thống lĩnh bảo ta đứng ở đây đón Tiên Quân, ngài ấy Tiên Quân chắc cũng tới rồi.” Người này vừa vừa nhìn nhìn dưới Hoa Liên, trong lòng có chút xác định.


      vẫn sống ở đất họa loạn, quãng thời gian dài vẫn chưa quay về Tiên Giới, có điều thời gian trước nghe có người giết Thủy Đức Tinh Quân, ngờ lại là nữ tiên, hơn nữa trông đâu có hung tàn như trong truyền thuyết chứ?


      Hoa Liên đương nhiên biết, từ sau khi nàng bị lưu đày, đủ những lời đồn đại về nàng bay ngập trời ở Tiên Giới, căn bản những người chưa gặp nàng bao giờ đều cho rằng nàng là kẻ cực kỳ hung ác.


      “Vậy xin đạ tạ, làm phiền ngài dẫn đường.”


      Tuy đến đây phần lớn tiên nhân tu vi đều giống nhau, nhưng địa vị dù sao cũng có khác. Yến Cửu Vũ dầu gì cũng là Thống lĩnh phương, cho nên đương nhiên là có tư cách sống ở thượng tầng của Bất Khuất thành.


      Hoa Liên theo người kia đến giữa thành, nơi đó có bốn thủ vệ canh giữ trận truyền tống, bốn người kia nhìn thấy lệnh bài của Thiên tướng Chấp pháp lập tức để cho hai người bước vào trận truyền tống.


      Hoa Liên giẫm lên trận truyền tống, chỉ chốc lát lên đến Thượng thành, nơi này có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, những tiên nhân qua lại đường phố có ít người tu vi gần bằng Tiên Đế.


      vậy, có điều càng lên cao đột phá lại càng khó, nếu Tiên Giới vài năm chỉ có mỗi năm vị Tiên Đế.


      Dĩ nhiên, điểm này cũng liên quan đến thế lực đứng đằng sau bọn họ, dù sao phải sau lưng ai cũng có Thánh Nhân làm chỗ dựa, muốn ngồi vững vị trí Tiên Đế, chỉ có thực lực thôi chưa đủ.


      “Hoa Liên, cuối cùng ngươi cũng tới.” Hai người đến trước tòa lầu các, thấy Yến Cửu Vũ bước ra từ bên trong, bên cạnh còn có vài gã tướng lãnh toàn thân đằng đằng sát khí của Tiên Giới.


      Hoa Liên cười với tiếng, “Ta cũng tính là chậm đấy chứ?”


      chậm, , vào đây tán gẫu với ta.” Yến Cửu Vũ cũng có ý giới thiệu nàng với mấy người kia, đưa nàng vào thẳng trong lầu các. Mấy người kia ngược lại, vô cùng tò mò quan sát Hoa Liên, bọn họ cũng có thể coi như là bằng hữu của Yến Cửu Vũ, biết mấy ngày nay ra ngoài là để đợi người, ngờ lại là đợi nữ nhân.


      Từ bên ngoài nhìn vào, tòa lầu các này rất bình thường, bên trong lại có vùng trời khác. Có điều khiến người ta thấy kỳ quái hơn cả là đám người tụ tập giữa đại sảnh, họ đều nhìn chằm chằm bức tường bằng bạch ngọc bàn tán ầm ĩ, có người vẻ mặt còn kích động hơn.


      “Đó là thứ gì?” Hoa Liên nhịn được tò mò hỏi.


      “Bảng Công đức, có muốn xem thử , chừng có thể nhìn thấy vị kia nhà ngươi đấy.” Yến Cửu Vũ cố tình trêu chọc.


      “Được thôi.” Hoa Liên cũng chẳng có gì mà ngượng ngùng, được hai bước lại quay lại hỏi, “Bây giờ khai chiến rồi sao?”


      “Đại chiến chưa, nhưng tiểu chiến liên miên. Trước khi khai chiến toàn diện, y theo lệ cũ, bên phải đánh trước trận.”


      Hoa Liên như suy ngẫm gì đó gật gật đầu, xem ra thực lực của Ân Mạc quả nhiên là cao hơn ít so với tưởng tượng của nàng. Có điều giờ nàng tu đến thập phẩm đài sen, đủ để nhìn thấu nông sâu của rồi chứ đúng ?


      Vất vả lắm mới chen lên đằng trước được, liếc cái tìm thấy ba chữ Sát Sinh Phật chiếm vị trí thứ năm bảng Công đức, mà đứng đầu, chính là Tử Vi Tiên Đế.


      Xung quanh cũng thiếu người bàn tán, lần này vị trí đầu tiên bảng Công đức, bên phía Phật giới e là giữ được.


      Mặc dù Hoa Liên rất muốn thừa dịp đại chiến Tiên Ma mà diệt trừ Tử Vi, có điều đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nàng coi như vẫn còn lý trí. Nàng có thể trở mặt với Tử Vi, thậm chí có thể dùng Tử Tiêu để uy hiếp , bởi vì bây giờ nàng có tư cách đó. Nhưng khi động thủ liên lụy đến bên , aiz, ai bảo nàng có hậu phương chứ.


      “Được rồi, đừng nhìn nữa, dù sao trong chốc lát cũng có thay đổi gì lớn đâu.” Yến Cửu Vũ kéo Hoa Liên từ trong đám người chen lấn ra, cùng nhóm người tìm phòng bao ở lầu hai để ngồi.


      Bấy giờ, mới nghĩ đến chuyện giới thiệu Hoa Liên ọi người xung quanh. Bọn họ đều là tướng lĩnh ở Tiên Giới, coi như là đồng nghiệp với Yến Cửu Vũ, có điều bọn họ cũng lâu lắm rồi chưa quay lại Tiên Giới.


      Vốn nếu phải do Yến Cửu Vũ phạm sai lầm giờ phút này cũng ở đây giết Ma tộc để tích từng chút công đức rồi, bắt quay về canh chừng Tiên Giới, cũng có thể coi như loại trừng phạt.


      Mấy người này vô cùng hiểu biết về đất Họa Loạn, thậm chí ngay cả Ma tộc xuất ở đây cũng như lòng bàn tay, ma nào chọc được, ma nào thể chọc cũng biết ràng.


      Ngẫm thấy cũng phải, tướng lãnh có thể sống sót ở chỗ này, hơn nữa còn sống thoải mái được như vậy, có mấy kẻ là ăn ngồi rồi. Ở nơi như thế này, đối thủ thể dây vào rất nhiều, quan trọng nhất là đánh lại ít nhất cũng phải chạy thoát được.


      bữa cơm trôi qua, nghe bọn họ kể lại những gì trải qua ở đất Họa Loạn mấy năm này, Hoa Liên cũng cảm thấy vạn phần hung hiểm. Ma và người dù sao cũng khác nhau, bọn họ gần như đều sợ chết mà liều mạng, cho dù sắp chết cũng muốn kéo theo chủng tộc chút cũng cảm thấy hụt vốn.


      Mấy vị này đều uống được rượu, kể từ khi biết được mấy vò rượu Yến Cửu Vũ ngày ngày ôm trong tay như ôm bảo bối kia đều là do Hoa Liên ủ ra, ánh mắt của người nào người nấy đều biến thành xanh lè.


      May mà rượu người nàng cũng ít, lấy ra vài vò, mọi người uống đến tận hứng.


      Sau khi cơm nước no nê, cả đám lục tục cáo từ, bọn họ ở đây lâu, ai cũng có chỗ của mình, Yến Cửu Vũ ở đây cũng có tòa viện.


      Dù sao Hoa Liên cũng mới đến, người có công đức gì, đương nhiên là ở chỗ của Yến Cửu Vũ.


      “Nơi này của ngươi đúng là chẳng ra cái gì.” Đừng trách nàng soi mói. Thực là chỗ này có hơi quá, so với Bách Hoa Viên của nàng chỉ kém hơn chút mà thôi.


      “Cái sân rách nát này mà còn tốn vạn công đức của ta đấy. Ngươi phải biết là giết được tên Ma Quân cũng chỉ được có trăm điểm công đức mà thôi. Ngươi tưởng ta là Sát Sinh Phật à, cái tát vung ra cũng đập chết mấy gã Ma Quân.” Yến Cửu Vũ tỏ ra hết sức khinh bỉ đối với hành vi đứng chuyện đau thắt lưng của Hoa Liên.


      “Công đức còn mang đổi đồ được?”


      “Ở đây chỉ cần có công đức, cái gì cũng đổi được hết.”


      “Ta nghe trở thành Thánh Nhân cũng cần công đức?” Hoa Liên do dự chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi Yến Cửu Vũ.


      “Ngươi nghe ai ?”


      “Tử Vi Tiên Đế.”


      “À.” Yến Cửu Vũ gật đầu, để ý lắm đáp, “Đúng là tranh công đức. Có điều cần nhiều hơn, giết Ma Đế công đức ít nhất mười vạn, phải giết được mười Ma Đế mới đủ hết, hơn nữa khi tiến vào cảnh giới thất bại, tất cả công đức đều về . Ta đoán cả đời này của ta chắc uổng phí rồi.”


      “Nghe cũng khó lắm.” theo Yến Cửu Vũ vào phòng của mình. Hoa Liên xem xét xung quanh chút, cảm thấy vẫn khá hài lòng, ít nhất còn đủ giường đủ chiếu.


      “Thế mà còn khó sao, ngươi tưởng làm Thánh Nhân dễ vậy à. Từ sau Thái Cổ, Tiên Giới có ai lên Thánh nữa rồi. Đám Ma Đế ở Ma Giới kia cũng đâu có ngu, chẳng lẽ đứng chờ ngươi giết. Nhiều nhất cũng chỉ khiến cho bọn họ bị thương nặng, vớt vát được hai ba vạn điểm công đức tệ rồi.”


      “Giờ ở Tiên Giới, người có nhiều điểm công đức nhất là ai?”


      “Tử Vi Tiên Đế, nghe đâu từng giết được hai tên Ma Đế, cũng là người có khả năng thành Thánh nhất ở Tiên Giới. Nghe sau đợt đại chiến này, công đức của cũng đủ để tiến thẳng vào tầng thứ nhất của cảnh giới Thánh Nhân.” Tiến thẳng vào cảnh giới Thánh Nhân, mặc dù thể hoàn toàn bảo đảm thành công, nhưng ít ra cũng chạm được đến rìa, sợ là sợ ngay cả rìa cũng chưa chạm tới được kia.


      Những lời Yến Cửu Vũ khiến Hoa Liên lẳng lặng gật đầu cái, xem ra chuyện Tử Vi thành Thánh cũng phải là bí mật gì, nhưng quan hệ của Tử Tiêu với , chắc là chỉ có mấy Tiên Đế kia biết.


      Nếu như vẫn chưa biết chuyện mình động đến Tử Tiêu, chờ đến cái ngày tiến thẳng vào cảnh giới Thánh Nhân, hẳn rất đặc sắc.


      Có điều, chuyện này cũng chỉ có thể trông vào vận may của nàng.
      Linh MaiSnow thích bài này.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 164: Thân tử Đạo tiêu



      Mấy ngày tiếp đó Hoa Liên hề bước ra ngoài, hạt sen mặc dù là của nàng, nhưng dù sao cũng rời khỏi thân thể quá lâu, còn cần khoảng thời gian để nuôi dưỡng lại.


      Có điều gần đây biết do nguyên nhân gì, Hoa Liên luôn cảm thấy tâm thần bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.


      Tâm trạng phiền não khiến nàng rất khó để tiếp tục tu luyện, cuối cùng đành gọi và Yến Cửu Vũ ra ngoài dạo vòng. Dù sao cũng sắp đến ngày khai chiến, tình trạng này của nàng thực rất nguy hiểm.


      Khi tới gần Thính Thiên Các, đột nhiên nhìn thấy đống người đứng trước cửa, ồn ào gì đó. Thanh mơ hồ vọng tới, bước chân Hoa Liên khựng lại, dường như có liên quan đến Ân Mạc…


      “Chúng ta qua xem chút.” Yến Cửu Vũ cũng dừng lại, hiển nhiên là vừa rồi Hoa Liên cũng nghe nhầm.


      Hai người trước sau chen vào Thính Thiên Các, còn chưa nhìn thấy bảng Công Đức nghe thấy có người kêu la, rằng tên của Sát Sinh Phật biến mất khỏi bảng Công Đức.


      Như vậy có nghĩa là gì, trong lòng Hoa Liên rất ràng.


      Có điều, nàng vẫn cứ cảm thấy, chuyện này căn bản thể xảy ra. Nhưng, vị trí thứ năm bảng Công Đức, đúng là còn tên .


      Nàng đứng trước bảng Công Đức, cẩn thận nhìn từ xuống dưới toàn bộ những cái tên lượt, vẫn sao tìm thấy tên .


      cơn lạnh buốt người tràn ra từ trong tim, trong thoáng chốc, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. chết rồi? Sao có thể, Ân Mạc sao có thể chết được?!


      “Hoa Liên! Hoa Liên!” Yến Cửu Vũ đứng bên cạnh mặt đầy vẻ lo lắng kinh hoàng lay lay bả vai Hoa Liên, “Hoa Liên! Nhìn ta này!”


      Hoa Liên thay đổi, gương mặt chút biểu cảm quay ra nhìn , trong mắt có lấy tia cảm xúc nào.


      “Có lẽ… là bảng Công Đức có vấn đề, Sát Sinh Phật… xảy ra chuyện gì đâu.” Yến Cửu Vũ miệng khô khốc, lý do như vậy, đến chính bản thân cũng lừa được, sao có thể khiến Hoa Liên tin tưởng.


      Bảng Công Đức đặt ở đây gần vạn năm, chưa từng xảy ra sai lầm. Mà khi tên đó biến mất, chỉ thể điều, thân tử đạo tiêu.


      Chuyện như vậy, mỗi giây mỗi phút đều diễn ra ở nơi này. Vô luận là Tiên Nhân hay là Phật có tu vi cao bao nhiêu hay lợi hại thế nào, đến thời điểm như thế này, luôn có vài người bỏ mạng.


      Chẳng qua ai dám tin rằng, người biến mất, lại là người khiến mình phải vương vấn.


      Hoa Liên ra khỏi Thính Thiên các, hề để ý đến đến vẻ hả hê hay tiếc hận của đám tiên nhân kia. Nàng cảm thấy thương tâm, cũng thấy đau lòng. Chỉ là trái tim, giống như đột nhiên trở nên trống rỗng, tựa hồ như thiên địa này phút chốc chỉ còn lại hai màu đen trắng, mọi thanh… vọng vào trong tai.


      Nàng cảm thấy mình rất bình thường, có thể suy nghĩ bình thường, thậm chí còn có thể nghĩ xem tại sao Ân Mạc lại chết, là ai giết . Nhưng người ngoài nhìn vào, Hoa Liên như vậy lại bình thường chút nào.


      Sau khi ra khỏi Thính Thiên các, Hoa Liên nhúc nhích nhìn về phía xa, sức sống toàn thân như biến mất sạch trong khoảnh khắc đó, căn bản giống như con rối.


      “Hoa Liên, ngươi đừng như vậy, có lẽ Sát Sinh Phật chỉ bị trọng thương mà thôi… Chúng ta lên chiến trường tìm được ?” Yến Cửu Vũ cau mày giọng , Hoa Liên dù sao cũng chỉ mới thành Tiên chưa lâu, vẫn chưa nhìn thấu được sinh ly tử biệt.


      “Đừng lo, ta sao.” Dường như cảm nhận được lo lắng của Yến Cửu Vũ, Hoa Liên xoay người mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, khiến cho người ta cảm thấy nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.


      Như thế rồi mà còn sao ư, Yến Cửu Vũ cảm thấy nhức đầu. Phản ứng của nàng, căn bản giống như người làm sao.


      Nàng như vậy, cũng biết nên gì. Đành phải theo sát bên cạnh nàng, đề phòng nàng nghĩ thông.


      “Từ khi ta biết , ta cảm thấy nam nhân này sâu lường được, vĩnh viễn ai có thể biết được chiêu bài che giấu, ta… có phải .. sai rồi ?” Hoa Liên nhìn về phía Yến Cửu Vũ, dường như muốn lấy được đáp án gì đó từ miệng .


      Yến Cửu Vũ gì, cũng biết nên gì. cũng tin, nhưng, rành rành ở đó. Thánh Nhân cũng có lúc ngã xuống. Huống chi chỉ là Sát Sinh Phật.


      Thấy lời nào, Hoa Liên từ từ cụp mắt xuống, thu lại ánh sáng nghiêm trọng, “Thực ra , có gì đáng ngại cả, ai rồi cũng chết, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”


      Sau khi xong, Hoa Liên xoay người về phía chỗ ở của hai người, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, giống như vừa nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.


      Yến Cửu Vũ cười khổ tiếng, theo.


      Nếu Hoa Liên như vậy còn được, nàng vậy, khiến cho cảm thấy cả người phát lạnh.


      Từ hôm đó trở , nàng hề ra khỏi nơi ở, cho dù là Yến Cửu Vũ cũng rất khó có thể nhìn thấy mặt nàng. Có điều thông qua hơi thở có thể xác định, người ở bên trong, đích thực là người sống.


      Thực ra nàng yếu đuối đến mức có ý định tìm đến cái chết như Yến Cửu Vũ nghĩ. Chẳng qua là nàng vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ, tài nào chấp nhận được tin Ân Mạc chết.


      Mấy ngày nay nàng muốn cảm thụ hơi thở có thể còn sót lại của Ân Mạc nhưng lòng vẫn thể yên bình trở lại, thử rất nhiều lần mà hề thành công.


      Hoặc có lẽ, nàng thực nên đến chiến trường chuyến. Chỉ có đến đó mới có thể xác định, người ấy chết hay chưa. Cho dù có chết, nàng cũng phải nhìn thấy thi thể.


      Vòng qua vòng lại mấy vòng trước cửa nhà Hoa Liên, Yến Cửu Vũ vẫn do dự, có nên xông vào xem hay , đúng vào lúc quyết định muốn tiến lên gõ cửa, cánh cửa lại tự mở ra.


      “Ngươi… sao chứ?” Giọng của có chút xác định.


      “Yên tâm, ta sao.”


      Hoa Liên lắc đầu cái, “Mấy ngày nay có tin gì mới ?”


      “Ách…” Chân mày của Yến Cửu Vũ nhíu chặt lại, “Ta cũng biết tin này là thực hay giả, tóm lại, ngươi nghe qua thôi. Bên ngoài có tin, hôm đó bốn đại Ma Đế liên thủ đối phó với Sát Sinh Phật…”


      Hoa Liên nhắm mắt lại lúc mới mở ra, “Ngươi mình trêu chọc bốn Ma Đế?”


      phải… Nghe lúc ấy cũng có Tiên Đế ở đó, nhưng hiểu sao bốn Ma Đế kia lại đồng thời ra tay với Sát Sinh Phật.”


      hiểu sao?” Hoa Liên đột nhiên cười, “Lúc đó có những ai?”


      “Chân Vũ Đại Đế, Tử Vi Tiên Đế, còn cả… Long Vương Thái tử.”


      “Ngươi biết bây giờ bọn họ ở đâu chứ?” Ba cái tên này khiến cho đáp án mơ hồ trong lòng Hoa Liên dần trở nên ràng.


      “Ngươi định làm gì?” Thấy nụ cười gương mặt nàng, Yến Cửu Vũ mặt đầy cảnh giác hỏi. hề nghi ngờ chuyện Hoa Liên chất vấn ba người kia. Vấn đề là, nàng làm vậy đâu khác nào tìm cái chết!


      “Ngươi yên tâm, ta còn chưa muốn chết, ta chỉ hỏi vậy thôi.”


      “Bọn họ về rồi, ở trong Thính Thiên các… Ngươi đừng xúc động.”


      “Ừ, đâu.” Nàng gật đầu cái, vòng qua Yến Cửu Vũ, ra ngoài cửa.


      Yến Cửu Vũ đứng trong sân suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó ổn, cuối cùng vỗ đùi, vội vàng đuổi theo. Chờ đến lúc đuổi ra ngoài thấy bóng dáng Hoa Liên đâu nữa.


      chạy thẳng đến Thính Thiên các, vừa hay nhìn thấy Hoa Liên đứng ngoài cửa, trừ Hậu Thổ Tiên Đế ra, bốn người còn lại đều đông đủ, còn cả Long Vương Thái tử.


      Những tiên nhân có mặt ở đó dám mở miệng chuyện, bọn họ đều tò mò biết xảy ra chuyện gì. Sống bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy Tiên Quân nào có lá gan lớn như vậy, dám chặn đường Tiên Đế.


      “Hoa Liên, tại sao ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy Hoa Liên xuất trước mặt mình, sắc mặt của Tử Vi Tiên Đế vô cùng khó coi. nhớ trước khi mình dặn Tử Tiêu, nhất định phải xử lý nàng sạch .


      Nàng xuất ở đây, chẳng lẽ Tử Tiêu xảy ra chuyện?


      thể nào, tu vi của Tử Tiêu kém Hoa Liên bao nhiêu, hơn nữa người còn có ấn ký thần thức của , nếu muội ấy gặp phải chuyện chẳng lành, nhất định là người biết đầu tiên.


      Đáng tiếc, Tử Vi sao ngờ tới Tử Tiêu thậm chí còn chưa kịp chạm tới ấn ký thần thức bị đánh trở lại nguyên hình.


      “Kỳ hạn lưu đày hết, ta xuất ở đây có gì lạ? Hay là Tử Vi Tiên Đế cho là ta chết rồi chăng?” Ánh mắt của Hoa Liên quét qua năm người, cuối cùng dừng lại người Tử Vi Tiên Đế. Gương mặt nàng mang theo nụ cười, chỉ có điều, nụ cười này chứa lạnh lẽo.


      Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, xuất của nàng chẳng phải tốt lành gì. Chỉ có điều, tất cả đều hiểu, nàng tỏ ra thù địch ràng với các vị Tiên Đế như vậy, chẳng lẽ sợ chết hay sao?


      “Ngươi có ý gì?” Sắc mặt của Tử Vi trầm xuống.


      “Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn với ngài câu thôi, địa lao của Tử Vi Điện được chắc chắn cho lắm, ngài nên quay về sửa lại .”


      ”Làm càn! Ngươi dám vu vạ cho ta?!” Chỉ cần là người có đầu óc, tất hiểu ý tứ những lời Hoa Liên . Trừ Long Vương Thái tử ra, ánh mắt ba vị Tiên Đế còn lại khi nhìn Tử Vi đều mang theo tia kinh ngạc.


      “Có phải vu vạ hay , Tử Vi Tiên Đế tự biết trong lòng là được rồi, đừng kích động như vậy.” Đối mặt với uy áp của Tiên Đế, Hoa Liên vẫn tươi cười đầy mặt, thực giống như hề bị ảnh hưởng.


      “Hoa Liên, ngươi cản đường chúng ta, rốt cuộc là muốn làm gì?” Chân Vũ Đại Đế cau mày hỏi.


      “Ta nghe mấy vị Tiên Đế đại nhân vừa mới trở lại từ chiến trường, ta muốn biết tin tức của Sát Sinh Phật.”


      “Bách Hoa Tiên Quân, chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi cứ lo cho bản thân mình hơn, đừng quên thân phận của ngươi.” Thanh Lam đứng bên cạnh Chân Vũ Đại Đế quét qua Hoa Liên cái, gương mặt lên vẻ chán ghét ràng.


      Nếu phải ở chỗ đông người, nhất định phải cho nàng ta biết mặt.


      “Ngươi im , ta hỏi Tử Vi Tiên Đế, còn chưa đến lượt ngươi trả lời!” Ánh mắt Hoa Liên chợt lạnh lẽo, liếc nàng ta cái, nhất thời khiến cho Thanh Lam có cảm giác như rơi vào hầm băng.


      Lúc này phần lớn đám tiên nhân đứng xem bên cạnh đều cảm thấy Hoa Liên đúng là điên rồi, dám năng với Tiên Đế như vậy, nàng muốn sống nữa rồi đúng ?


      Yến Cửu Vũ đẩy những người đứng chặn đằng trước ra, vọt vào, túm chặt lấy cánh tay Hoa Liên, “Hoa Liên, đừng linh tinh, mau theo ta về.”


      sao, ta chỉ đến hỏi chút mà thôi, chắc Tử Vi Tiên Đế đến nỗi đáp được chứ.” So với Yến Cửu Vũ, nàng có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn vỗ vỗ vai , bảo đừng cuống.


      Có thể cuống được hay sao, Yến Cửu Vũ sắp khóc đến nơi, đắc tội Thanh Lam Tiên Đế còn chưa tính, nàng đây là còn muốn đắc tội luôn cả Tử Vi Tiên Đế cho đủ bộ ư?

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 165: Tìm kiếm



      “Ngươi muốn biết chuyện gì?” Tử Vi Tiên Đế nheo mắt, giống như lần đầu tiên gặp Hoa Liên, nhìn nàng từ xuống dưới. cứ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, nhưng tìm khắp nơi cũng thấy gì khác.


      Còn cả bên Tử Tiêu nữa, phải chăng xảy ra chuyện gì?


      chết rồi sao?”


      “Đúng vậy.”


      “Chết thế nào?”


      “Tứ đại Ma Đế liên thủ đánh chết.”


      “Khi đó các ngươi làm gì?”


      “Tình hình chiến trường thay đổi trong nháy mắt, bọn ta thể lúc nào cũng chú ý đến được, cũng nên vọng tưởng mình khiêu chiến tứ đại Ma Đế.” Tử Vi Tiên Đế trả lời câu hỏi của nàng trực tiếp mà lại đẩy hết tất cả lên người Ân Mạc.


      “Ngươi bốc mùi.” Chuyện ngu xuẩn như vậy ai cũng có thể làm, chỉ riêng Ân Mạc là . Hơn nữa Ma Giới tổng cộng cũng chỉ có mấy Ma Đế mà thôi, bốn gã cùng theo dõi Ân Mạc, bên cạnh bọn căn bản thể có những kẻ địch khác.


      “Hoa Liên…” Yến Cửu Vũ rên rỉ ra tiếng, cảm thấy Hoa Liên thực điên rồi.


      “Hoa Liên, ngươi cảm thấy lời của mình quá đáng quá rồi hay sao?” Sắc mặt của Tử Vi Tiên Đế trầm xuống, lạnh lùng .


      “Tử Vi, ngươi muốn giết ta, lại sợ chọc giận , cho nên ngươi cấu kết với bọn họ gài bẫy chiến trường, đúng ?!” Hoa Liên chẳng quan tâm lời của mình có quá đáng hay , thậm chí còn ra câu khiến ọi người trợn mắt há mồm.


      Đây chỉ là phỏng đoán của nàng, nhưng phần lớn cũng gần với thực.


      Trái tim của Tử Vi trùng xuống, sát ý trong lòng lại càng sâu. Nữ nhân này, lúc ấy nên tự mình động thủ.


      “Ngươi câm miệng cho ta!” Thanh Lam vẫn ôm bụng lửa giận cuối cùng cũng nhịn được nữa, nhân cơ hội gây khó dễ cho nàng. Tay nàng ta nhấc lên, vung về phía Hoa Liên.


      Yến Cửu Vũ đứng bên cạnh Hoa Liên trơ mắt nhìn bàn tay kia hạ xuống, lại tài nào nhúc nhích. Thứ uy áp thuộc về Tiên Đế đó giờ vẫn chưa thể cản nổi.


      Đúng vào lúc cho rằng lần này coi như mình hoàn toàn tong, bàn tay khổng lồ trung đột nhiên khựng lại, tiếp đó là tiếng hét thảm thiết vọng ra từ miệng Thanh Lam Tiên Đế.


      Mọi người quay đầu lại nhìn, bàn tay nhắn mềm mại xương kia của Thanh Lam Tiên Đế giờ phút này biến thành bộ móng vuốt xương khô. ai nhìn việc diễn ra thế nào, thời gian cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.


      Lúc này, riêng gì mấy Tiên Đế, ngay cả những kẻ xem náo nhiệt cũng biết chuyện phiền phức rồi. Nữ tiên nhìn qua đầu óc có chút được bình thường trước mặt này, tu vi hình như cũng chẳng kém hơn Thanh Lam Tiên Đế là bao!


      Tiên Giới xuất nhân vật như vậy từ khi nào, tại sao đến giờ chưa từng nghe ?


      Vốn Chân Vũ Đại Đế còn há miệng định gì đó, cuối cùng chẳng thốt lên nổi. Hoa Liên lúc này giống như phát điên vậy, cho dù gì nàng cũng nghe lọt, hơn nữa ràng nàng tỏ ra là đến gây phiền phức cho Tử Vi, bọn họ việc gì phải dây vào.


      “Nếu Ân Mạc mà chết, mấy người các người, đừng kẻ nào mong sống nổi.” Hoa Liên muốn dây dưa với bọn họ nữa, xoay người về phía trận truyền tống ở thành dưới.


      “A a, khẩu khí mới lớn làm sao, ta cũng muốn xem xem ngươi định đối phó với bọn ta thế nào đây.” Lúc này, Long Vương Thái tử vẫn luôn nhếch mép mỉm cười đột nhiên lại bước ra, con rồng lớn màu bạc vọt ra từ trong tay áo .


      đợi Hoa Liên dùng đến Nghiệt hỏa, trong cơ thể nàng đột nhiên có luồng sức mạnh tỏa ra. Loại cảm giác này rất quen thuộc, ngày đó khi còn ở nhân gian, lúc nàng bắn chết Băng Long, chính là luồng sức mạnh đột nhiên xuất này giúp nàng lần.


      Ngay khi con rồng bạc kia đến gần nàng, xung quanh thân thể nàng chợt sinh ra vô số những luồng khói đen, khói đen từ từ ngưng tụ thành con hắc long, hắc long đột nhiên há mồm, nuốt chửng con ngân long kia, sau đó ợ tiếng no nê, lại biến mất.


      “Tổ Long?!” Long Vương Thái tử mở trừng hai mắt, hoàn toàn thể tin nổi vào mắt mình.


      Vật người Hoa Liên mặc dù rất giống rồng, nhưng tuyệt đối phải là con hắc long bình thường. Trái lại có đến tám phần tương tự với Tổ Long, hơn nữa nguồn sức mạnh có thể cắn nuốt được cả long hồn kia, cũng chỉ có Tổ Long mới có.


      Đầu óc của Long Vương Thái tử ngây ngẩn, Hoa Liên cũng chẳng tốt hơn là bao. Nàng cũng rất muốn biết, con rồng kia rốt cuộc là thế nào, tại sao lại xuất người nàng.


      Long Vương Thái tử vừa kêu lên như vậy, lại càng chẳng có ai dám tiến lên làm gì Hoa Liên. Tổ Long cũng xuất rồi, người nàng ta rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?


      “Ngươi, người ngươi tại sao có thể có ấn ký của Tổ Long được?!”


      “Ngươi chất vấn ta?”


      mau!” Long Vương Thái tử thở phì phì, tuy được xưng là con của Tổ Long, nhưng cũng chỉ là kẻ ra đời từ hơi thở của Tổ Long mà thôi. Từ khi có trí nhớ đến nay, cõi đời này còn Tổ Long nữa.


      Giờ, ấn ký của Tổ Long xuất , vậy có nghĩa là đời này vẫn còn con Tổ Long.


      “Tại sao ta lại phải cho ngươi biết?!” Trong ánh mắt Hoa Liên tràn ngập vẻ khinh thường, những kẻ này đối với nàng mà từng tựa như những ngọn núi cao thể vượt qua, giờ nhìn lại, cũng chẳng có gì hơn cái dạng này, dối trá, tham lam, hiểm, tất cả những thứ xấu xa nhất trong bản tính của con người đều biểu vô cùng ràng người bọn họ.





      Hoa Liên mình rời khỏi thành Bất Khuất, ai biết nàng muốn đâu, có tìm được Sát Sinh Phật biến mất bảng Công Đức hay .


      Dù trước khi , nàng cũng có thể quay về, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng, sợ là nàng quay về được nữa.


      Sau khi rời khỏi thành Bất Khuất, Hoa Liên dọc theo chiến trường thẳng vào trong, càng sâu lại càng cảm nhận được từng luồng sát khí ập vào mặt. phải là có kẻ nào đó nhắm vào nàng, mà là của những Tiên Ma chết kia để lại. Cho dù chết, sát khí vẫn tiêu tan, chỉ vậy thôi cũng đủ biết cuộc chiến nơi đây thảm khốc đến nhường nào.


      Cuộc Đại chiến thực vẫn chưa bắt đầu, thỉnh thoảng nàng cũng chạm phải những cuộc đấu với quy mô , nếu ai chọc vào nàng, nàng cũng tùy tiện tham gia.


      Mới đầu cũng chỉ lang thang ở ngoài rìa, sau đó càng lại càng tới gần khu vực Ma Giới. Nàng gần như tìm kiếm từng tấc đất ở những nơi mà mình qua, nhưng đến giờ vẫn phát được hơi thở của Ân Mạc.


      Hoặc có lẽ, thực chết, nhưng nàng tin, cũng muốn tin.


      Nửa năm trời, nàng như du hồn phiêu bạt khắp chiến trường, giết biết bao nhiêu Tiên Ma, lại trước sau vẫn tìm ra được tia manh mối.


      Khe núi tựa như cái rãnh sâu thấy đáy này là nơi duy nhất nàng chưa từng tìm qua, còn chưa lại gần, nàng biết đây là nơi nguy hiểm.


      Vô luận là Tiên hay Ma, đều dám đến gần nơi này. từng có mấy tên Ma Đế vọng tưởng tiến vào đáy cốc, nhưng vào rồi là ra được. Nàng cảm thấy mình lợi hại hơn những gã Ma Đế kia được bao nhiêu, nhưng nàng vẫn muốn xuống nhìn lần.


      Có lẽ xuống rồi lên được nữa, có điều như vậy cũng có gì tốt.


      xuống rất dễ dàng, đơn giản hơn dự liệu của nàng đôi chút. Có điều khe núi này thực rất sâu, lấy tốc độ của nàng mà còn phải bay nửa canh giờ mới đáp xuống đất được.


      Những nguy hiểm lường trước hề xảy ra, vùng đất dưới khe sâu hoàn toàn tĩnh lặng.


      Ngẩng đầu lên nhìn, bên mảng đen kịt, bầu trời giống như bị che khuất.


      Thân rơi vào kỳ cảnh rồi nàng mới phát ra, tại sao người xuống rồi lại lên được nữa, bởi vì ở đây thể bay được, nàng cũng vậy. chỉ thế, nàng còn có thể cảm nhận được sức sống của sinh mệnh mình nhanh chóng tiêu hao. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, chẳng bao lâu nữa e là thể nào giữ được hình người.


      Trong Tam Giới vẫn còn nơi kinh khủng như thế này, trước kia nàng đúng là kiến thức thiển cận.


      Trong khe sâu có lấy tia ánh sáng, vài nhúm lửa vẫn vây xung quanh thắp sáng cho nàng.


      đường xuống, có thể nhìn thấy những bộ hài cốt tán loạn ở hai bên, có bộ là bị ném xuống, tan tác, còn có những bộ xương lớn hơn người bình thường ít, hẳn là mấy gã Ma Đế kia.


      Y phục người bọn họ vẫn còn, vũ khí cũng vẫn còn, chỉ có thân thể là biến thành xương khô. Tình cảnh này, thực khiến cho người ta phải thở dài.


      Có điều Hoa Liên chẳng còn tâm trạng đâu mà cảm khái, nếu tìm ra được gì, có thể nàng cũng trở thành trong số những bộ xương khô kia. Trước kia cho dù nàng có làm gì cũng quen suy trước ngẫm sau, đây là lần đầu tiên để mặc cho tình cảm của mình làm chủ, mang cả tính mạng của bản thân ra đánh cuộc, cũng biết là có đáng giá hay .


      Cảnh tượng phía trước thay đổi mấy, chỉ có vài bộ xương n, thậm chí cả cỏ cũng mọc nổi. Đây mới thực là tử địa, tia hơi thở của sinh mệnh sống.


      Vào khe sâu được hai ngày, Hoa Liên biết mình được bao lâu, áp lực người ngày càng nặng nề, có lẽ là bởi vì sức sống tiêu hao ngày càng nhanh, tu vi của nàng dường như cũng giảm xuống.


      Thậm chí cả đóa hồng liên trong cơ thể cũng có dấu hiệu khô héo.


      Nhưng cảnh sắc trước mắt vẫn có gì thay đổi. Nàng hoài nghi, mình có lẽ chỉ dậm chân tại chỗ.


      Hoa Liên nặng nề thở hổn hển, ngã ngồi ở bên đường, chẳng còn sức lực để bước tiếp nữa. chỉ có thân thể mệt mỏi, trái tim còn mệt mỏi hơn. Từ lúc bước vào đây, nàng lại càng cảm thấy tuyệt vọng, có lẽ mình thực chỉ là bên tình nguyện.


      tìm được thôi , dù sao nơi này cũng coi là nơi khá tốt để chôn thân.


      Ánh mắt Hoa Liên từ từ khép lại, Nghiệt hỏa vẫn vây lượn xung quanh thân thể từ từ tắt lụi, bóng tối dường như muốn cắn nuốt toàn bộ thân thể nàng.


      Bõm…


      Bõm…


      lắng hồn trong khoảng yên tĩnh nơi khe sâu này, đột nhiên nàng lại nghe được thanh nên tồn tại. Giống như có cục đá rớt xuống nước, tản ra từng vòng gợn sóng.


      Ở đây có người!


      Nhận ra điều này khiến cho cả người nàng tỉnh táo trở lại, nhưng, lắng tai nghe thêm lần nữa lại chẳng thấy tiếng động nào. Hoa Liên lẳng lặng ngồi mặt đất lúc lâu, dần dần, người nàng truyền ra bất cứ tia dao động của sinh mệnh nào nữa.


      Ngọn lửa đỏ tươi từ dưới chân nàng lan tràn ra khắp nơi, giống như muốn bao phủ lên cả khe núi. Ngọn lửa kia cắn nuốt hết đống hài cốt, tiếp tục tràn về phía trước.


      Đóa sen màu đỏ như máu, ngọn lửa lạnh lẽo chút nhiệt độ, khe sâu tối đen tĩnh lặng.


      Nàng đặt cược mạng sống của mình tại đây, nếu thành công, nàng chết.


      Đoàng đoàng đoàng, đoàng đoàng đoàng…


      Những tiếng nổ khổng lồ vọng ra từ trong ngọn lửa, Hoa Liên sớm biến trở về bản thể, đương nhiên nhìn thấy được cách đó trăm thước ngọn lửa bắt đầu lan lên , trước mặt phải là con đường có điểm cuối, mà là cánh cửa lớn. Lúc này, cánh cửa bị Nghiệt hỏa bao bọc kia mở ra ngay trước mặt nàng.


      Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, luồng ma khí ngút trời tràn ra từ bên trong. Hoa Liên khỏi cười khổ, hình như nàng làm chuyện sai lầm. Đứng trước luồng hơi thở đó, nàng ngay cả tư thế phản kháng cũng bày ra được.


      riêng gì nàng cảm nhận được luồng hơi thở này, ánh mắt tất cả Thánh Nhân trong khoảnh khắc đó, đều tụ tập chiến trường, nhưng tìm kiếm lúc lâu mà vẫn tìm ra được nơi phát ra ma khí.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 166: Chàng có được ?



      Sau khi thu hồi Nghiệt hỏa, Hoa Liên cất bước lảo đảo về phía cửa lớn.


      Bên trong cánh cửa lớn kia dường như là mảnh thiên địa khác, điểm khác biệt duy nhất chính là, những nơi ánh mắt có thể chạm tới ở đây đều là xương khô.


      Hoa Liên khó tin mà nhìn những bộ xương khô kia, những bộ xương này cũng giống với xương người nhưng màu sắc lại đen tuyền, tính chất tựa như thủy tinh đen. Trong Tam Giới, chỉ có tộc người duy nhất có bộ xương như thế này, Vu tộc. Chủng tộc từng xưng bá Thái cổ rồi cuối cùng lại biến mất ấy, nơi đây lại chính là nơi chôn xương của Vu tộc.


      Sau khi Vu tộc diệt vong, cõi đời này cơ hồ thể tìm thấy dấu vết tồn tại của bọn họ nữa. ngờ, hài cốt của họ lại được tập trung ở đây.


      Nếu như đây chỉ là đất chôn xương của Vu tộc, vậy luồng ma khí khi nãy là thế nào? Hoa Liên khó nhọc bước về phía trước trong biển xương, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông nằm đống xương khô kia.


      Nàng đứng nhìn từ xa, nhìn mãi, chỉ tiến thêm bước nào nữa. Người đó, là Ân Mạc sao? Dù vẻ ngoài của giống hệt với Ân Mạc, nhưng người kia căn bản là Ma.


      Tiếng tim đập, vọng tới từ trong cơ thể , từng tiếng từng tiếng vang lên, khiến cho người ta dám thở mạnh dù chỉ chút. Nhìn , tựa như nhìn con thú dữ ngủ đông, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy giết chóc.


      Nỗi sợ hãi kia, phát ra từ tận tâm can, căn bản thể nào ngăn cản.


      Nàng vẫn luôn tò mò về bí mật người Ân Mạc, nhưng giờ phút này, nàng xin nguyện mình biết gì cả.


      Mặc dù trong lòng vẫn tồn tại thứ cảm xúc mâu thuẫn, nhưng Hoa Liên vẫn bước từng bước về phía . đến bên cạnh , luồng ma khí kia dường như hề có ý gây tổn thương đến nàng, thậm chí còn thu liễm lại khi nàng đến gần, hoặc có thể là từ từ bị thu hồi lại vào trong cơ thể .


      Thân thể Ân Mạc từ từ hấp thụ luồng ma khí kia, có điều sắc mặt nhìn qua rất tái, người còn có vết đao rất sâu gần như bổ ra làm hai nửa, máu ngừng chảy, nhưng nhất định rất đau. Từ khi hai người họ quen biết cho đến nay, nàng chưa từng thấy bị thương bao giờ.


      Nhìn mà khiến nàng cảm thấy có chút đau lòng.


      Ngón tay nhàng lướt qua gương mặt , sau đó dừng lại, nhéo mạnh, vẫn có chút phản ứng nào.


      Dù sao người cũng tìm được rồi, tâm trạng vốn chìm trong trạng thái lo âu ổn định hơn nhiều, nàng cuối cùng cũng có thể yên lặng ngồi xuống, cần phải suy nghĩ gì nữa hết.


      Những ngày sống chết ra sao, chỉ cần yên tĩnh là trong đầu lại toàn bóng dáng của . Nếu chưa từng mất , có lẽ nàng nhận ra được, người đàn ông này rốt cục quan trọng với mình biết bao.


      Nàng thậm chí còn biết, bắt đầu từ khi nào, trở thành tất cả đối với nàng.


      “Nếu chàng tỉnh lại, ta đồng ý với chàng.”


      sao?” Người đàn ông nằm bên cạnh nàng chậm rãi mở mắt, con ngươi đỏ như máu tuyên cáo thân phận Ma tộc của .


      ”…” Nếu phải cảm nhận được được suy yếu của , nàng thực muốn đập búa cho ngất . Nàng hoài nghi nam nhân này lúc nãy có khi là giả bộ, tại sao đúng lúc nàng những lời này lại tỉnh lại chứ?


      “Tình à, nàng sao?” Ân Mạc hết sức xác định hỏi lại lần, còn liếm liếm môi, tỏ vẻ thể nào kiềm chế nổi. Nếu phải là thể cử động được, Hoa Liên hề nghi ngờ lập tức lao tới như hổ đói vồ mồi.


      Hoa Liên cười lạnh, liếc cái, “Bây giờ chàng có được ?”


      nên hỏi đàn ông vấn đề này.” Ân Mạc cảm thấy mình bị sỉ nhục.


      “Nhưng mà…” Hoa Liên tay chống người, quay đầu nhìn , mặt mang nụ cười vô tội, ánh mắt lại vô cùng mị hoặc nhìn lượt từ dưới lên .


      Ân Mạc nuốt nước miếng cái, đối với kẻ bệnh nặng chưa khỏi mà , kích thích này quả thực . Nên nhớ là Hoa Liên từ trước tới giờ chưa bao giờ chủ động quyến rũ cả… Dù cả người vẫn vô lực, nhưng vẫn kiên trì dùng cánh tay chống người dậy, đây là phúc lợi, phải tranh thủ!


      “Tình à, nàng phải tin tưởng vào ta..”


      “À…” Hoa Liên mỉm cười, vươn ngón tay ra, chọc lên trán cái, Ân Mạc ngã dúi dụi. Nàng tiếp tục , “Xem ra, chàng được rồi.”


      Bị kích thích trận, đầu óc cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại, Ân Mạc nhanh chóng hiểu ra tình thế trước mắt. Nụ cười mặt Hoa Liên dường như hơi vặn vẹo, aiz, chiêu lấp liếm qua cửa này quả nhiên thể dùng trước mặt nàng.


      Nhất là, thân thể còn yếu ớt, mà Hoa Liên, nhất định là khỏe mạnh hơn nhiều.


      “Được rồi, ta thẳng thắn.” Ân Mạc cảm thấy tự đầu hàng so với bị bức cung tốt hơn nhiều. Cho nên hiếm khi thức thời chút. Chủ yếu là bởi vì nếu chủ động thừa nhận, Hoa Liên nhất định rất tức giận, mặc dù nàng tay đấm chân đá với mình, nhưng chiến tranh lạnh cũng rất khiến người ta thương tâm.


      “Vậy à, chàng muốn thẳng thắn gì đây?” Hoa Liên vẫn giữ động tác đó, gương mặt tươi cười nhưng toàn thân lại nổi lên từng trận phong.


      “Thực ra chuyện này thể trách ta được.”


      “Sao?”


      “Đây đều là lỗi của cha ta cả, nếu năm đó người mẹ ta lấy là Tiên ta thành ra cái dạng này.” Di truyền của cũng tệ lắm, ít nhất cặp mắt vẫn được di truyền lại từ cha .


      Năm đó vẫn hoài nghi, ông già nhà mình thực ra vẫn muốn tìm bằng chứng chứng minh phải con ruột, sau đó mang hủy thi diệt tích, đáng tiếc là ông ấy thành công.


      “Ngươi còn có cha?” Giờ đến lượt Hoa Liên kinh ngạc.


      “Đương nhiên là ta có cha, chẳng lẽ nàng tưởng ta từ tảng đá chui ra chắc?” chỉ có cha, còn có ba người nữa kia, dĩ nhiên, chuyện này tạm thời quan trọng.


      Ân Mạc còn có cả cha cả mẹ, nàng có chút rối rắm, nhưng lại biết rốt cuộc rối rắm chuyện gì. Thực ra nếu nàng sống ở nhân gian nhiều hơn hiểu, con dâu chưa qua cửa lúc gặp cha mẹ chồng, đều có tâm trạng như vậy.


      “Cha mẹ chàng giờ ở đâu?” Lực chú ý của Hoa Liên giờ hoàn toàn dời đến ba mẹ Ân Mạc, về phần tại sao lại biến thành Ma hỏi sau cũng được.


      ”… ở chỗ này.”


      ở Tiên Giới hay là ở Ma Giới?” Vị trí bọn họ là ranh giới giữa hai giới Tiên Ma, nghe ý tứ vừa nãy của hình như mẹ là Tiên, cha hiển nhiên phải.


      Chẳng trách lại thành Phật, người nhà này nghề nghiệp đủ cả.


      “Cả hai đều , nơi họ ở có hơi xa chút, tạm thời, chúng ta vẫn chưa về được, chỉ có thể chờ họ đến thôi.” Ân Mạc có chút lúng túng, năm đó từ khi bị ông già đạp cước bay đến đây, vẫn chưa tìm được cách để quay về.


      Aiz, bao nhiêu năm như vậy mà chẳng có ai nghĩ đến chuyện tìm về, dù cũng muốn về, nhưng làm bộ tí cũng được mà. E là mẹ đến giờ cũng chưa biết chân tướng chuyện mất tích đâu, hủy thi diệt tích là nghề của ông già rồi, vu oan hãm hại cũng rất quen tay.


      Hoa Liên như suy ngẫm gì đó gật đầu cái, dù nàng vẫn hiểu lắm ý tứ trong lời của Ân Mạc. thể quay về? Chẳng lẽ nhà ở đây hay sao?


      “Hay là ta kể nàng nghe chuyện nhà chúng ta nhé…” Thấy ánh mắt bén như dao của Hoa Liên bay tới, Ân Mạc biết điều ngậm miệng, lảng sang chuyện khác thất bại.


      “Nghe chàng dũng khiêu chiến bốn Ma Đế liền?”


      “Đó là hiểu lầm.” Thấy ánh mắt của Hoa Liên có chút khinh bỉ, Ân Mạc ưỡn ngực, “Xử lý được hai gã.”


      “Là chàng chủ động?” Việc ngu xuẩn như vậy nên làm mới đúng. Có điều có thể hạ gục được hai Ma Đế, rốt cuộc là mạnh đến mức nào?


      “Tương kế tựu kế, ta còn tưởng là Tử Vi ít nhất cũng còn chút kiên nhẫn, ngờ đánh giá quá cao.” Ân Mạc ngoan ngoãn nằm đống xương, còn nắm lấy bàn tay nhắn mềm mại của Hoa Liên vuốt ve.


      “Bộ dạng chàng thế này rồi, còn quay về được ?” Thực ra cũng thay đổi nhiều, bất quá nhìn bây giờ, tuyệt đối có ai tin là trước kia người này từng lăn lộn với Phật Tổ.


      “Sao phải quay về, Ma Giới thực ra đâu có tệ, cũng chẳng có kẻ nào gây trở ngại cho chúng ta nữa.” Thực ra câu sau mới là chủ yếu, hòa thượng có tiết tháo này, cứ thế mà bỏ rơi Phật Tổ.


      phải chàng sớm tính toán như vậy rồi đấy chứ?”


      “Ta làm vậy phải là vì suy nghĩ cho tương lai của chúng ta hay sao?” Ân Mạc cười gượng, biết Hoa Liên ghét nhất là phải làm theo kế hoạch người khác bày sẵn ra, nhất là dưới tình huống hề thông báo cho nàng.


      Lúc ở nhân gian có vài bài học, lần này cũng chỉ vì mong ổn thỏa nên mới cho nàng biết.


      Thấy cẩn thận quan sát sắc mặt của mình, Hoa Liên cũng khó mà nổi giận. Vốn thân phận giữa hai bọn họ là vấn đề rất lớn, giờ biến thành Ma, hai người bọn họ có ở bên nhau cũng có ai ngăn cản.


      Ma Giới có nhiều người thích dây vào chuyện linh tinh như vậy, đây cũng là trong những điểm tốt.


      Thấy sắc mặt của nàng tệ, Ân Mạc thuận thế lấn tới, “Sau này chúng ta sinh hai đứa được ?” Thực ra sớm có ý định này, nhớ năm xưa mẹ chỉ sinh có mình , ông già chẳng vui vẻ gì, vừa mới lớn được chút cước đá bay , sau đó sống cuộc sống tươi đẹp của hai người.


      Nếu là , tuyệt đối tàn nhẫn như vậy, ít nhất cũng phải tìm thêm đứa làm bạn, sau đó đá cả hai đứa .


      ”… Ta đồng ý lấy chàng bao giờ?” Khóe miệng Hoa Liên nhướn lên, có điều rất nhanh chóng quay lại dáng vẻ nhúc nhích.


      Ân Mạc bày ra vẻ mặt bị tổn thương, tay che ngực chớp mắt với nàng mấy cái, “Tình à, ta sắp tắt thở rồi đây, nếu nàng lấy ta bây giờ, có thể quang minh chính đại chiếm đoạt di sản của ta đấy.”


      Nàng vỗ vỗ gương mặt , đầy vẻ áy náy, “Để cho chàng chết nhắm mắt, ta thể đồng ý với chàng được.”


      “Nhưng mà nàng ngủ với ta rồi!” tiếng trống lên tinh thần, hai suy, ba cạn, hôm nay nhất định phải gạt được vợ về tay, cho nên, mất thể diện chút cũng đáng lo.


      “Chàng có thể ngủ lại được cơ mà.” Giọng của Hoa Liên bình thản vô cùng, ngay câu đầu tiên giết chết Ân Mạc trong nháy mắt.


      đương nhiên là muốn ngủ lại, có nằm mơ cũng muốn, muốn bao nhiêu năm rồi, đây quả thực là ông trời mở mắt! Ân Mạc cảm thấy mình sắp vui đến phát khóc, nhưng ngay sau đó, liền bị câu tiếp theo dội cho lạnh cả lòng, “Chàng… được sao?” chỉ miệt thị bằng ngôn ngữ, mà còn dùng ánh mắt để khinh bỉ, đả kích sâu sắc!


      ”…” Thân thể Thần Ma chết tiệt! Thời gian chuyển đổi ít nhất còn cần hơn tháng, trong thời gian này, chỉ có thể nằm thẳng đơ.


      Lần này bị đả kích cho hoàn toàn im bặt.


      Lúc nào cũng để chiếm thế thượng phong, cuối cùng cũng tìm được cơ hội. , cảm giác bắt nạt người khác là sung sướng. Nhìn vẻ mặt kia của , Hoa Liên nhịn cười đến đỏ cả mặt.
      Snow thích bài này.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 167: Mê tình Vu mộ



      Trong Vu mộ này đích thực là nơi nấp tốt, hơn nữa sức sống ở nơi này cũng bị xói mòn, biết là ai dựng lên khu mộ địa này.


      Ân Mạc tạm thời vẫn thể cử động, thực lực muốn khôi phục cũng phải cần đoạn thời gian, huống chi bên ngoài vẫn còn đại chiến, còn chẳng bằng ngoan ngoãn ở đây bồi dưỡng thân thể.


      Cũng may là tu vi của Hoa Liên tăng lên ít, hai người cuối cùng cũng cần nằm giữa đống xương nữa. Nàng tìm nơi sạch trong mộ địa, dựng căn phòng .


      Thành tiên đúng là tốt, cần ăn cũng chẳng cần uống, chỉ cần kê cái giường cho nằm là được rồi.


      Chẳng qua là, nam quả nữ ở nơi chẳng có ai dòm ngó thế này, chuyện lau súng tóe ra lửa là thể tránh được. Mặc dù bên chủ động vẫn có lòng mà đủ sức, nhưng chuyện này cũng chẳng cản trở kiên trì ngừng nếm thử.


      Bên trong Vu mộ vốn có ánh sáng, những lúc ngủ Hoa Liên hay có ham mê biến ra mấy quả cầu lửa quanh người, như vậy cũng rất có khí.


      Mặc dù trong cái nhìn của người bình thường, bên ngoài nhà mình có đống xương khô chất đống thực là dọa người, nhưng đối với Ân Mạc mà , chuyện này thành vấn đề.


      Giờ trong mắt , trừ Hoa Liên ra chẳng chứa nổi thứ gì.


      Nằm trong ngực , Hoa Liên vẫn say ngủ, nửa người đều đè lên người , xúc cảm mềm mại, hương thơm nhàn nhạt, trong nơi tối tăm như thế này, càng khiến người ta nảy sinh những ý tưởng nên có.


      Tay ôm lấy vòng eo nhắn, nhàng vuốt ve phần da thịt lộ ra bên ngoài, biết đó có đóa hồng liên, sinh ra có, rất đẹp. Lúc động tình lại càng xinh đẹp hơn, sắc đỏ kiều diễm ướt át kia, khiến cho người ta trầm mê.


      Cảm thấy nhột nhột bên hông, Hoa Liên say giấc mộng xích lại gần nguồn nhiệt, dụi dụi lên người .


      Ân Mạc nheo mắt, tay khẽ vuốt lưng nàng, tay kia dao động từ bên hông lên , chui vào trong tầng hồng sa mỏng tang, nhàng vuốt ve.


      Đầu ngón tay lơ đãng lướt qua vệt đỏ ửng kia, chọc cho người trong lòng khẽ run lên cái. Nụ cười gương mặt Ân Mạc lại càng thêm đắc ý, động tác tay hề chậm lại. Bàn tay lưng trượt thẳng đường xuống dưới, đặt lên bờ mông cong cong của Hoa Liên nhàng có quy luật đè ép về phía mình.


      “A… ưm…” Hoa Liên vẫn còn ngủ, nhưng đôi mày liễu nhíu lại, cánh môi phấn hồng nửa hé ra, tiếng rên rỉ lơ đãng bật ra càng khiến cho tâm hồn người ta nhộn nhạo.


      Ân Mạc cúi đầu, dùng đầu lưỡi đẩy cánh môi nàng ra, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho kia vào trong miệng mình.


      Lúc hai người hôn say đắm, sợi chỉ bạc thuận theo khóe miệng Hoa Liên rớt xuống, làm ướt cằm.


      “A….” Động tác bên dưới càng thêm càn rỡ, mỗi lần áp sát đều đón lấy tiếng thở dốc nặng nề, dù tình thế này với Ân Mạc mà chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, có điều, thích nhìn dáng vẻ của nàng lúc này.


      Nàng nhìn là yếu ớt, gương mặt đỏ bừng kia, tiếng rên rỉ động tình cũng khiến cho si mê ngớt.


      “Ân Mạc…” Nàng rốt cuộc cũng buông tha cho giấc ngủ, tình nguyện mở mắt ra, còn chưa tỉnh táo, cảm giác tê dại kia xâm nhập tứ chi bách hài, khiến cho nàng lười biếng đến chẳng muốn nhúc nhích.


      “Ta muốn.” Ân Mạc xoay người đè nàng xuống dưới, vừa gặm cắn vành tai nàng vừa thầm. Bụng dưới của hai người dính sát, nàng đương nhiên có thể cảm nhận được thứ dục vọng cứng ngắc của đàn ông.


      “Ưm…” Hoa Liên mới dùng giọng mũi bật ra chút thanh , cái miệng xinh xắn bị nuốt trọn lần nữa.


      “Bảo bối, cho ta.” Ân Mạc ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu qua người ta, “ rồi.” giọng dụ dỗ.


      “Ư… được.”


      Cuối cùng cũng lấy được câu trả lời chắc chắn, Ân Mạc lãng phí lấy phút nào, vươn tay xé tung lớp sa mỏng đỏ tươi bao bọc người Hoa Liên, muốn làm vậy từ lâu lắm rồi. Mà thân áo trắng của hóa thành làn sương trắng biến mất từ khi nãy.


      Sợi tóc của hai người quấn quít, thân thể trần trụi trắng như tuyết bị đặt phía dưới, lần này rốt cuộc còn trở ngại gì, Ân Mạc nắm lấy bàn tay bé của nàng chạm lên hạ thân sưng lên của mình, Hoa Liên nhu thuận theo ý của mà vuốt ve qua lại, chọc cho hơi thở của lại nặng nề hơn mấy phần.


      “Ân… Mạc…” Giọng mềm nhũn vang lên đỉnh đầu, Ân Mạc ngước mắt, đầu lưỡi lướt qua đỉnh nhọn đỏ ửng liếm láp, rước lấy trận run rẩy khe khẽ.


      “Ừ?”


      “Cho ta…” Hoa Liên nửa hé mắt mở miệng . Ánh mắt của nàng tựa hồ như mất tiêu cự, đầu lưỡi hồng nộn liếm qua bờ môi phát khô, tinh câu hồn này!


      tiếng kia nhất thời khiến cho toàn thân mất lý trí, đầu ngón tay rút ra khỏi nơi chặt khít kia, dẫn theo sợi chỉ bạc. nâng cặp đùi trắng nõn của nàng vòng qua hông mình, cả người đè lên.


      “A…” Mặc dù nàng có thể làm dịu bớt đau đớn trong cơ thể mình, nhưng vẫn thể quen với cảm giác căng cứng khi có vật lạ trong thân thể. Hoa Liên tự chủ muốn kẹp chặt hai chân, lại bị hông của ngăn chặn.


      thoải mái à?” Ân Mạc chống tay người nàng, từng giọt mồ hôi trượt theo vòm ngực rắn chắc xuống, gợi cảm vô cùng.


      “Ừm… a…”


      đợi nàng trả lời, Ân Mạc chuyển động nhàng, trong giọng mang theo vẻ quyến rũ kỳ lạ, “Lát nữa thoải mái.”


      Trong bóng tối, hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau, những thanh mập mờ đứt quãng vọng ra, ở cái nơi chôn xương lạnh lẽo vắng vẻ này, ai nghe thấy được.


      Đây là con đường mà hai người họ chọn, nếu nhất định dây dưa, hãy đến tận cùng.


      Khi Hoa Liên mở mắt ra, vừa hay đối diện với đôi mắt thâm sâu của Ân Mạc, trong mắt vẫn còn dục vọng hề che giấu chút nào. Hoa Liên làm bộ như nhìn thấy, cả người tựa vào người , mặc cánh tay của giống như con rắn cuốn chặt lấy hông mình.


      “Khó chịu quá…” Vùi mặt trong ngực , Hoa Liên giọng lầu bầu.


      Ân Mạc nghe vậy, thân thể cứng lại, cánh tay quấn lấy nàng cũng nới lỏng bớt, “Khó chịu ở đâu?”


      “Eo đau, chân đau, toàn thân đều đau…” Vừa Hoa Liên vừa trừng .


      Ân Mạc tự biết đuối lý, gãi gãi mũi, ủ rũ cúi đầu, mặc quần áo vào, xoa bóp toàn thân cho Hoa Liên nằm giường, tiểu huynh đệ lúc nãy còn phấn chần bừng bừng giờ hoàn toàn ủ rũ.


      Phải là lúc trước, hai người cũng từng chung giường chung gối, nhưng lúc chưa có chuyện gì xảy ra, lý trí của Ân Mạc vẫn còn. Có điều giờ bảo người ăn mặn lại chuyển qua ăn chay, thực là còn khó hơn lên trời.


      Giờ biết mùi biết vị, dù cũng bận tâm đến sức chịu đựng và tính tình của nàng, quá đáng quá, nhưng cũng phải ình ăn no nê đến tám phần.


      Theo khôi phục từng ngày của thân thể, Ân Mạc càng ngày càng cảm thấy hài lòng, Hoa Liên ngược lại, lần nào nhìn , ánh mắt cũng vô cùng hung dữ.


      Vốn sống trong Vu mộ có rất nhiều chuyện có thể làm, nhưng từ ngày đó trở , Ân Mạc chỉ thấy hứng thú với mỗi chuyện. Dù nàng chán ghét, nhưng cũng thể cả ngày đều lăn lộn giường được!


      “Chàng thấy phải tiết chế chút sao?!” Hoa Liên đứng ở lối vào Vu mộ, người đàn ông bám sau lưng, hai bàn tay dính chặt người nàng ngoan ngoãn mà dao động khắp nơi.


      “Tiết chế cái gì?”


      Hoa Liên thở dài, “Chàng tốt xấu gì cũng là Phật.” Giờ nàng thực cảm thấy Phật Tổ dạy sai, phạm sắc giới quả thực là việc nên.


      “Giờ phải rồi.” Ân Mạc chẳng để ý lắm .


      “Vậy chàng cũng thể cả ngày cứ…” Cảm giác được dị vật áp lên mông mình, Hoa Liên bắn ra ánh nhìn cực kỳ khinh thường, “Chàng thể thu liễm chút được à?” Người này là dã thú hay sao? Cả ngày động dục?


      “Tại sao chứ? Nàng thích à?” Giọng của Ân Mạc cực kỳ vô tội.


      phải vậy, nhưng…”


      “Vậy thành vấn đề.” Ân Mạc cười hì hì ôm ngang lấy người, chân chớp lên cái, nàng giường. Hoa Liên nằm giường, vô lực than thở, đây chính là bi kịch.


      Bọn họ ở trong Vu mộ phải đến nửa năm có thừa, trong khoảng thời gian này, thân thể của Ân Mạc cũng từ từ khôi phục, tu vi lấy loại tốc độ hết sức quỷ dị ngừng tăng lên.


      giờ, thân Phật pháp kia của còn sót lại tí nào, toàn thân dưới đều có Ma khí vây quanh.


      Ân Mạc rất ít khi tu luyện, có điều lần này để ổn định cảnh giới, hơn mười ngày nhúc nhích gì, Hoa Liên có chút tiếc nuối thay cho , thân Phật pháp kia tu luyện hẳn dễ, cứ thế mà ném thực rất đáng tiếc.


      Khi Ân Mạc mở mắt, vừa hay nhìn thấy Hoa Liên ngơ ngẩn nhìn , biết là nghĩ gì trong đầu, gương mặt nhắn cũng nhăn lại.


      “Sao thế?” Ân Mạc đứng dậy, vặn eo cái, bấy giờ mới về phía nàng.


      “Ta cảm thấy, chàng rất hợp làm hòa thượng.” So với tròng mắt màu đỏ như máu, nàng thích nhìn cặp mắt màu hoàng kim kia của hơn. Mặc dù chỉ thấy được có vài lần nhưng khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.


      “Nàng thích ta làm hòa thượng? Vậy nàng rất đáng thương, còn trẻ thế này phải thủ tiết mà sống qua ngày….” Ân Mạc từ phía sau ôm lấy nàng, cười cười trêu chọc .


      Mặc dù nàng chỉ hai câu, nhưng Ân Mạc vẫn hiểu ý nàng. Cảm thấy làm vậy là đáng tiếc, thực ra bản thân lại cho là vậy.


      Là Ma hay Phật cũng để ý lắm, có điều nếu như thích, tương lai có thể tính đến việc đổi trở lại.


      “Ân Mạc.”


      “Ừ?”


      “Chàng đến Ma Giới bao giờ chưa?”


      “Đến rồi.” Ân Mạc ôm Hoa Liên, yên ổn nắm lấy tay nàng nghịch nghịch.


      “Ở đó được chứ?”


      “Ừ… khác nhân gian là mấy, cũng rất thú vị.” Trong đầu tiên nhân, Ma Giới hẳn là nơi lạnh lẽo, quanh năm thấy ánh sáng, thực lại phải vậy.


      Ma Giới hề mông lung cao cao tại thượng như Tiên Giới, trái lại, gần giống với nhân gian, dĩ nhiên, nơi đó cũng rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ tính mạng.


      Bất quá, có thể sống sót được tại nơi đó, đương nhiên chỉ có những kẻ xuất sắc.


      Nghe Ân Mạc kể về Ma Giới, trong lòng Hoa Liên ít nhiều nảy sinh vài phần mong mỏi. Ở Tiên Giới yên ổn sống qua ngày cũng tệ, nhưng cuộc sống kiểu đó nàng chịu nổi nữa.


      Hoặc có lẽ từ sau khi nàng bị lưu đày đến Thiên Hà, những ngày tháng đó trở lại. Nàng quen có người đàn ông này bên cạnh, quen vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của .


      Ở bên cạnh , nàng bắt đầu biết lệ thuộc, biết dựa vào sưởi ấm, biết có những chuyện cho dù , cũng vì nàng mà làm hết thảy, nàng nhận ra, mình thích như vậy.


      “Nhưng mà ta đến Ma Giới có vấn đề gì ?” Tu vi của nàng giờ đến trình độ này, lại phải là Ma, nếu tự tiện tiến vào địa bàn của người ta, khó mà đảm bảo dẫn dụ mấy gã Ma Đế đến.


      “Yên tâm, động tay động chân chút là ai nhận ra đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :