1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 158: Ta giết



      “Ngươi dám động thủ với ta, Thái tử bỏ qua cho ngươi.” Cảm nhận được đe dọa của Nghiệt hỏa đối với bản thân, Thủy Đức Tinh Quân dám chạm vào dù chỉ tí. Trước đó lão nghe , ngay cả Đông Lâm Tiên Quân cũng bại bởi ngọn lửa này.


      “Chuyện đó phải chờ tìm được cơ hội , có điều đợi đến khi có cơ hội, chưa biết là ai bỏ qua cho ai đâu.” Hoa Liên hề để ý đến đe dọa của lão, bước từng bước về phía Thủy Đức Tinh Quân.


      Từng hư thể của nàng xuất , vây xung quanh Thủy Đức Tinh Quân. người mỗi hư thể đều phủ đầy Nghiệt hỏa đỏ rực, thoạt nhìn vừa dị lại vừa khiến người ta sợ hãi.


      Thủy Đức Tinh Quân nổi danh nhờ thuật khống chế nước, có điều Nghiệt hỏa lại sợ nước, thực lực của hai người lại tương đương, còn chưa giao thủ, lão bị áp chế sít sao.


      Hoa Liên chẳng hề có ý định đạo lý với lão, vừa ra tay muốn đòi mạng lão.


      Thủy Đức Tinh Quân dĩ nhiên ngồi chờ chết, lão dù gì cũng sống từng ấy năm, trong lòng tuy có khiếp đảm nhưng vẫn có chút thực lực. Trong tay lão xuất viên đá màu xanh nước biển, từng luồng lam quang tỏa ra từ giữa tảng đá, thứ lam quang đó lại có thể mạnh mẽ ép lui Nghiệt hỏa.


      Thấy bảo bối trong tay có tác dụng, sắc mặt của Thủy Đức Tinh Quân dễ nhìn hơn chút. Sát ý trong mắt lan tràn, là nàng ta động thủ trước, nếu có thể nhân cơ hội giết nàng, dù có là Tiên Đế cũng gì.


      Trong đầu Hoa Liên lúc này có nhiều suy nghĩ đến vậy, nếu Nghiệt hỏa thể tới gần luồng sáng xanh này phải dùng cách khác. Lưỡng Nghi đồ trong tay nàng mặc dù là thần khí phòng ngự, nhưng để đối phó với thứ này chắc có vấn đề gì lớn.


      Lưỡng Nghi đồ xuất giữa lòng bàn tay Hoa Liên, nàng vừa nhấc tay, Lưỡng Nghi đồ chậm rãi bay lên đỉnh đầu Thủy Đức Tinh Quân, bắt đầu đè ép lão từng tấc .


      Thứ lam quang kia chống đỡ được lâu, dưới áp lực của Lưỡng Nghi đồ, màu sắc cũng chậm rãi phai nhạt. Ngay cả hòn đá trong tay Thủy Đức Tinh Quân cũng bắt đầu xuất từng vết rạn nứt.


      Cho đến khi hòn đá kia hoàn toàn vỡ vụn thành bột, thứ lam quang kia cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.


      Trong khoảnh khắc ánh sáng xanh vụt tắt, hai tay của Thủy Đức Tinh Quân nhanh chóng kết ấn, thủy nguyên lực mỏng manh người từ từ tản ra, thân thể cũng trở nên hư ảo. Nghiệt hỏa xuyên thấu qua thân thể của lão, lại gây ra bất cứ thương tổn nào.


      “Thủy Dung Thiên Địa?” Khi tu luyện Ngũ hành đến trình độ nhất định nào đó, dựa vào chiêu này cũng đủ để khắp thiên địa. Dù sao thiên địa cũng do Ngũ hành tạo thành. Nàng ngờ tới, năng lực lĩnh ngộ của Thủy Đức Tinh Quân lại mạnh đến mức này.


      Ngũ hành Tinh Quân, quả nhiên chẳng có ai là ngồi .


      “Hừ, Hoa Liên, ngươi dám ám sát Tinh Quân, chắc chắn các vị Tiên Đế thay ta làm chủ.” Thủy Đức Tinh Quân thấy nàng lấy thần khí ra, cũng biết mình thể giết nàng được, nếu vậy, bằng vứt củ khoai nóng bỏng này cho Tiên Đế xử lý. Như vậy, lão cũng lấy được đáp án hoàn mỹ, ở Tiên Giới, người ngứa mắt nàng ta nhiều vô số.


      “Vậy phải xem ngươi có cơ hội hay .” Ngón tay của Hoa Liên điểm vào hư năm cái, năm hư thể của nàng từ hình người biến trở lại thành đài sen, mỗi cái thủ ở phía. Khi Thủy Đức Tinh Quân muốn dùng Thủy Dung Thiên Địa để trốn khỏi Bách Hoa Viên, lão mới phát ra, thủy nguyên lực của mình lại thể nào khơi thông với bên ngoài.


      Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trái tim của Thủy Đức Tinh Quân trầm xuống, thân thể hư hóa lại bắt đầu ngưng tụ.


      “Ta rồi, đến địa bàn của ta đừng mong thoát ra được.” Ngọn lửa ngút trời ngập đất hoàn toàn bao lấy Thủy Đức Tinh Quân.


      Thế nhân đều biết, loài thú, đặc biệt là những loài thú mạnh đều có truyền thừa huyết mạch. Nhưng bọn họ lại biết, thực ra thứ huyết mạch truyền thừa này, hoa cỏ cũng có, nhưng cực kỳ hiếm thấy.


      Ví dụ những vật nghịch thiên như thần mộc Côn Lôn vậy, cũng có truyền thừa. Có điều số lượng của chúng quá ít, cho dù có thần trí cũng bị người ta coi là vật báu của thiên địa mà chặt bỏ trong đại kiếp Hồng Hoang.


      Mãi cho đến khi huyết mạch của Tạc Xỉ trong cơ thể nàng bị người ta lấy , Hoa Liên mới lần đầu tiên cảm nhận được dao động trong huyết mạch của mình, mới hiểu được thứ truyền thừa đích thực thuộc về chính bản thân mình.


      Giờ, nàng mới chỉ lĩnh ngộ được loại truyền thừa đầu tiên, dùng hư thể để phong tỏa gian. Có điều lúc này nàng cũng mới đồng thời chế được năm đài sen phong tỏa gian mà thôi, hơn nữa thời gian quá ngắn, cho dù như vậy, để đối phó với Thủy Đức Tinh Quân cũng thành vấn đề.


      Thấy Thủy Đức Tinh Quân kêu gào thảm thiết trong Nghiệt hỏa, trái tim vẫn treo cao của nàng cuối cùng cũng hạ xuống. Bị đốt thành tro bụi chính là chết đối chứng, cho dù Tiên Đế có tới cũng tìm được nửa điểm manh mối nào.


      Đúng lúc này, biến cố xảy ra. Giữa hai hàng lông mày của Thủy Đức Tinh Quân đột nhiên lại có con kim long thoát ra, long ảnh kia xuyên thấu qua gian phong tỏa của nàng chút trở ngại, đánh về phía đóa sen do hư thể nàng biến ra.


      Động tác của Hoa Liên cực nhanh, trong nháy mắt thu hồi toàn bộ hư thể, long ảnh kia cũng đuổi theo, quẫy đuôi cuốn Thủy Đức Tinh Quân lên rồi biến mất trong hư .


      chạy thoát nhưng Nghiệt hỏa người lão vẫn chưa bị dập tắt, cho dù chết, từ nay về sau, coi như lão thành tàn phế.


      Giờ lão chẳng còn đe dọa gì đến nàng được nữa, nhưng người trốn thoát, nếu chuyện này bị người khác biết, tình thế của nàng trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cho dù đến nỗi lên đài Trảm Tiên cũng khá hơn được bao nhiêu.





      “Thủy Đức sao rồi?” Trong cung điện của Long Vương Thái tử, Đông Lâm Tiên Quân trầm mặt hỏi.


      “Thần hồn bị cắn nuốt hơn phân nửa, coi như đồ bỏ rồi.” Long Vương Thái tử nheo mắt ngồi đại điện cao cao, thuộc hạ thê thảm thành như vậy, chẳng những tức giận, gương mặt trái lại còn lộ ra ý cười.


      “Cứ cho qua như vậy sao?”


      “Dĩ nhiên là , lần này ta xem nàng ta trốn thoát kiểu gì.”





      Đợi chưa đến ba ngày, Yến Cửu Vũ mang theo Thiên tướng Chấp pháp xông vào Bách Hoa Viên, Hoa Liên cũng cảm thấy kinh ngạc, nếu có động tĩnh gì mới khiến nàng thấy khó hiểu.


      “Lần này ngươi phiền to rồi.” Yến Cửu Vũ có chút bất đắc dĩ, chuyện này hoàn toàn giúp được. Chẳng ai ngờ Hoa Liên còn dám ra tay giết Thủy Đức Tinh Quân, như vậy cần bao nhiêu dũng khí kia chứ. ngây ngốc ở Tiên Giới bao nhiêu năm như vậy mà cũng to gan bằng Hoa Liên.


      “Ta biết, thả hổ về rừng hậu họa vô cùng.” Chỉ trách tài bằng người.


      “Ngươi nên ra tay với , đó là Tinh Quân.” Mặc dù địa vị của Tinh Quân cao, nhưng Tiên Giới cũng chỉ có năm Tinh Quân mà thôi. Nàng tưởng đó là cải trắng hay sao, giết là giết luôn mất người.


      “Ta giết .”


      “Nhưng chết rồi.”


      “Cho nên, đây mới là điểm mấu chốt. Sau lưng có người muốn lấy mạng đổi mạng.”


      “Dùng mạng của Tinh Quân để đối lấy mạng của ngươi?” Yến Cửu Vũ hiển nhiên tin, người kia cũng đâu có ngu chứ.


      “Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả, trốn thoát khỏi chỗ ta rồi, cũng chẳng còn tư cách làm Tinh Quân nữa, thay vì giữ lại phế vật, chẳng bằng giết để đổi lấy mạng của ta, thực biết lợi dụng đồ bỏ .” Thủ đoạn của Long Vương Thái tử này thực đủ ngoan độc, thuộc hạ của mình, giết là giết.


      “Đám Tiên Đế kia có tin được ?”


      “Đương nhiên là rồi.” Hơn nữa, cho dù bọn họ có tin cũng vô dụng. Nàng giờ thành vật hy sinh để trao đổi lợi ích, cho dù chết cũng được sống yên lành…

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 159: Lưu đày Thiên Hà



      Lần thứ hai bước vào Thiên Lao, nàng có loại cảm giác như cách mấy đời. Lần này năm vị Tiên Đế đến đông đủ, ngồi cao, nhìn xuống nàng.


      Yến Cửu Vũ dẫn người canh giữ ở bên, thỉnh thoảng liếc về phía Hoa Liên, trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng.


      “Hoa Liên, ngươi giết Thủy Đức Tinh Quân, xúc phạm Thiên Luật, ngươi có biết tội của ngươi ?” Chân Vũ Đại Đế lạnh giọng hỏi.


      “Bẩm Tiên Đế, ta thừa nhận giao thủ với Thủy Đức Tinh Quân, nhưng lúc rời khỏi Bách Hoa Viên, chưa hề chết.” Hoa Liên lạnh mặt đứng phía dưới.


      “Gian ngoan xảo trá còn dám xạo!” Thanh Lam Tiên Đế hừ lạnh tiếng, nhưng trong lòng thầm cười nhạt, Hoa Liên ơi Hoa Liên, lần này xem ngươi chuyển mình thế nào.


      “Ngươi lúc ấy chưa chết, có người làm chứng ?” Chân Vũ Đại Đế tiếp tục hỏi.


      có.”


      “Được rồi, ta cho ngươi hay, Đông Lâm Tiên Quân làm chứng, khi Thủy Đức Tinh Quân được người ta đưa về từ Bách Hoa Viên chết rồi. Ngươi muốn nghe xem thế nào ?”


      “Nếu Đông Lâm Tiên Quân ngại, nghe chút cũng sao.”


      “Yến Thống lĩnh, mời Đông Lâm tới.”


      “Dạ.” Yến Cửu Vũ lại nhìn Hoa Liên cái, bấy giờ mới dẫn người ra ngoài.


      Trong chốc lát, Đông Lâm theo bước vào. Lúc qua Hoa Liên, khóe miệng Đông Lâm nhướn lên nụ cười lạnh, sau đó tiến lên hành lễ với năm vị Tiên Đế.


      “Đông Lâm Tiên Quân cần khách khí, xin Tiên Quân kể lại chuyện ngày đó lần nữa.”


      “Được, Long Vương Thái tử phái Thủy Đức Tinh Quân đến an ủi Hoa Liên vừa mới mất sư phụ, dù sao người đứng ra cầu hôn với Bích Lưu Tiên Quân lúc trước cũng là Thái tử. Kết quả biết vì sao, nàng lại ra sát chiêu với Thủy Đức Tinh Quân. Cũng may Long Vương từng lưu lại trong cơ thể Thủy Đức Tinh Quân luồng thần hồn mới giữ được thi thể, nếu sợ rằng thực chết đối chứng. Ngày đó khi thi thể Thủy Đức Tinh Quân được mang về, ta vừa hay ở bên cạnh, còn có cả vài thuộc hạ của ta cũng ở đó.”


      “Hoa Liên, ngươi còn gì để nữa ?” Chân Vũ Đại Đế gật đầu với Đông Lâm cái, ngay sau đó đưa mắt dời về phía Hoa Liên.


      “Những gì cần cả rồi.” Ngay cả nhân chứng cũng tìm đến, xem ra là chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Cho dù nàng có thế nào cũng phí công vô ích mà thôi.


      “Được rồi, Tiên Quân Hoa Liên xúc phạm Thiên Luật, ám sát Thủy Đức Tinh Quân, chứng cứ xác thực, đem lưu đày đến bờ kia Thiên Hà, được phép quay lại Tiên Giới nữa.” Chân Vũ Đại Đế tuyên bố xong, Thanh Lam và Đông Lâm đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.


      Bên trong Thiên Hà toàn là Nhược thủy, tiên nhân thể bay được qua đó, bờ bên kia của Thiên Hà lại là nơi có linh khí thiếu thốn, hơn nữa căn bản có người ở, đến nơi đó nàng có khả năng xoay mình được nữa. Hơn nữa tội danh của nàng rất xác thực, cho dù Sát Sinh Phật có muốn nhúng tay cũng có cơ hội đó.


      “Chân Vũ, thế này hình như…”


      Phán quyết này khiến cho Tử Vi Tiên Đế nhíu mày, vừa định mở miệng bị Thanh Lam chặn lại, “Tử Vi Tiên Đế, ta biết Hoa Liên có ân với ngươi, nhưng lần này tội nàng phạm phải hề , lưu đày cả đời dù sao cũng tốt hơn lên đài Trảm Tiên.”


      Tử Vi liếc nhìn Hoa Liên, gì nữa.


      “Trước tạm thời giam nàng lại, chọn ngày thông cáo cho cả Tiên Giới.”


      “Dạ.” Yến Cửu Vũ đưa Hoa Liên .


      “Có thể giúp ta việc được ?” Trước khi bị giam vào trong ngục, Hoa Liên đột nhiên mở miệng.


      “Giúp việc gì?”


      “Ta muốn gặp Tử Vi Tiên Đế, ngươi giúp ta tìm đến là được.”


      “Chuyện này thành vấn đề, có điều sợ là cũng giúp được ngươi.” Yến Cửu Vũ thở dài, Chân Vũ Đại Đế thiết diện vô tư ai cũng biết, tình hình khi nãy cũng thấy, Hoa Liên quả thực có khả năng xoay chuyển.


      có giúp được hay phải chờ gặp rồi mới biết, ở Tiên Giới này, có gì là thể.” Dù Hoa Liên vậy nhưng Yến Cửu Vũ vẫn ôm hy vọng gì. Có điều đến ngày thứ hai Hoa Liên bị giam, vẫn mời Tử Vi Tiên Đế đến.


      Bên trong ngục giam, Hoa Liên bị khóa lôi trụ, cứ chốc lát lại có trận lôi điện chạy qua, cảm giác đau đớn khó mà áp chế kia cứ nháy mắt lại lan tràn khắp cơ thể, mà nàng căn bản có sức chống cự.


      Tử Vi Tiên Đế đứng bên ngoài, sắc mặt trầm tĩnh nhìn về phía nàng.


      “Đa tạ Tiên Đế trăm công nghìn việc mà còn bớt thời gian ra để đến gặp Hoa Liên lần.” Nhìn thấy người tới, Hoa Liên hơi nhíu mày.


      “Ngươi tìm ta đến, là để bảo ta giúp ngươi cầu cạnh đúng .”


      “Đúng vậy.”


      “Hoa Liên, nếu là những chuyện khác, ta có thể làm chủ giúp ngươi, nhưng lần này ngươi quá đáng quá rồi. Ngươi ra tay giết Thủy Đức Tinh Quân, để Thiên Luật ở đâu?!” Tử Vi Tiên Đế trầm mặt nổi giận quát.


      gương mặt Hoa Liên có vẻ sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tử Vi Tiên Đế, “Ta giết .”


      “Nhưng chết.”


      “Tiên Đế, tại sao chết ta biết, nhưng ta biết, nhất định phải chết trong tay ta.” Lời làm chứng của Đông Lâm, chẳng qua chỉ là cho người ngoài nghe. Mấy vị Tiên Đế này cũng đâu phải người ngu, đương nhiên biết và Long Vương Thái tử ngồi chung thuyền.


      “Hoa Liên, những lời này với ta cũng vô dụng.” Tử Vi Tiên Đế khựng lại chút, nhưng giọng hề có chút ý tứ hòa hoãn nào. đương nhiên biết Thủy Đức Tinh Quân phải do Hoa Liên giết, nhưng nàng chỉ có thể làm kẻ gánh tội thay mà thôi.


      , ta cảm thấy với ngài vẫn rất hữu dụng. Tử Vi Tiên Đế, ta muốn vĩnh viễn bị lưu đày ở bờ bên kia Thiên Hà, nghe nơi đó rất lạnh, ta thích những nơi có ánh mặt trời kia.” Hoa Liên dường như căn bản nghe thấy Tử Vi Tiên Đế gì với nàng, lại tự tiếp, “Có điều dù sao ta cũng làm sai, lưu đày mười năm, hai mươi năm, là ranh giới cuối cùng ta có thể chấp nhận.”


      “Hoa Liên!” Thái độ này của nàng rốt cục cũng chọc giận Tử Vi Tiên Đế, nàng ta tưởng mình là ai chứ, dám dùng thái độ này để chuyện với .


      Hoa Liên nhìn , mặt lên nụ cười châm chọc, “Tử Vi Tiên Đế, lời này ta chỉ lần, ngươi nghe cho ràng. Sư phụ ta năm đó tại sao lại bị Tiên Giới truy nã, ngươi chắc vẫn chưa quên chứ. Giờ ông ấy chết, hơn nữa còn hồn phi phách tán. Thân là đệ tử duy nhất của ông ấy, ngươi đoán xem ta làm thế nào?”


      “Ngươi uy hiếp ta?!” Con ngươi của Tử Vi thu lại, nếu Hoa Liên nhắc tới, thực gần như quên mất, tại sao trước kia Lạc Lâm Cửu lại bị Tiên Giới truy nã. Có điều, Hoa Liên rốt cuộc làm sao mà biết được chuyện này?


      Chỉ e có nằm mơ cũng ngờ tới chân tướng chuyện này lại từ chính miệng Tử Tiêu ra.


      “Ta chỉ muốn cả đời chết dí trong góc tối làm con chuột mà thôi, bởi vì như vậy rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Ngươi cũng có thể đồng ý giúp tay, có điều ta đoán nhân quả báo ứng đời này tới rất nhanh, Tiên Đế lòng muốn thành Thánh, nếu qua được lần nhân quả này, ngươi cảm thấy khả năng thành công của ngươi còn bao nhiêu?” Người tin thờ Thiên Đạo, phải tuân thủ theo pháp tắc của Thiên Đạo. Giờ nàng cho cơ hội để trả mối nhân quả này, nếu để sau, sợ là chẳng còn cơ hội đó nữa.


      Tỷ lệ thành Thánh vốn lớn, nhân quả quấn thân khiến tỷ lệ càng ít hơn. Với chuyện này, thể chừa ra chút khả năng nào.


      Sắc mặt của Tử Vi thoáng nhu hòa lại, mặc dù những gì Hoa Liên khiến vô cùng khó chịu, nhưng thể phủ nhận, những gì nàng đích xác rất quan trọng.


      sắp tiến thẳng vào cánh cửa lên Thánh Nhân, tất cả nhân quả trước kia đều cần hoàn trả, nếu Lạc Lâm Cửu chết rồi, chỉ có thể trả cho Hoa Liên.


      Có điều làm vậy có nghĩa là phải gánh áp lực đến từ mấy phía, chuyện này đối với , tuyệt đối là mất nhiều hơn được.


      Thấy Tử Vi Tiên Đế vẫn còn do dự, Hoa Liên cười cười, “Tiên Đế có thể suy nghĩ từ từ, khi nào nghĩ thông rồi đến đây cho ta tiếng, lúc nào ta cũng chờ tin tức của ngươi.” xong, nàng lại nhắm mắt lại, chịu đựng từng trận điện kích khiến cho người ta đau đớn khắp thân thể.


      Tử Vi Tiên Đế rốt cuộc can thiệp với Chân Vũ Đại Đế thế nào, ai biết, bọn họ chỉ biết, hình phạt của Hoa Liên từ lưu đày vĩnh viễn bên bờ Thiên Hà giảm xuống còn lưu đày hai mươi năm. Đối với nàng mà , như vậy cũng chẳng khác gì phạt.


      Thanh Lam Tiên Đế đứng bên chờ xem kịch vui dù thế nào cũng chấp nhận được phán quyết như vậy, lúc nàng ta đến tìm Chân Vũ, lại nhận được tin Chân Vũ Đại Đế gặp bất cứ ai!





      “Có thể ta biết, ngươi rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy?” Sau khi phán quyết mới được ban xuống, Yển Cửu Vũ sửng sốt lúc lâu vẫn phản ứng kịp.


      Hoa Liên đứng bên trong ngục giam cười đến là rạng rỡ, “Lưỡi xán hoa sen, ngươi nghe qua chưa?”


      “Đừng với ta là ngươi còn biết được thủ đoạn bậc này của Thánh Nhân đấy.” Đây ràng lấy lệ với , coi là trẻ con sao.


      “Cũng sai biệt lắm, rất hiển nhiên là Tử Vi Tiên Đế bị ta thuyết phục, có lẽ là cảm thấy ta là nhân tài, nếu cả đời canh giữ ở bờ kia Thiên Hà lãng phí nhân tài quá.”


      “Ngươi thôi . Nhưng mà ngươi vẫn phải cẩn thận chút, chỗ đó căn bản có người, khi có kẻ gây bất lợi cho ngươi, ngay cả chạy trốn cũng rất khó.” Cho dù thế nào, đây cũng coi như tin tốt, tâm trạng vốn nặng nề của Yến Cửu Vũ cũng tốt hơn chút. Bản lĩnh của Hoa Liên lúc nào cũng lợi hại hơn sư phụ nàng, cũng tính là tìm được đường sống trong chỗ chết.


      “Yên tâm, ta nhờ người tìm Ân Mạc rồi.” Trước khi nàng bị giam vào Thiên Lao nhờ truyền tin rồi, may mà biết làm sao tìm được người kia, chứ nếu cho dù nàng thuyết phục được Tử Vi Tiên Đế, sợ là cái mạng của nàng cũng phải để lại nơi đó.


      phải ngươi định bắt ở đó ngây ngốc hai mươi năm với ngươi đấy chứ?”


      được sao?”


      “Dĩ nhiên được, ngươi nghĩ Phật giới đồng ý chắc?” Lần trước Ân Mạc chẳng qua mới ở lại chỗ Hoa Liên có mấy ngày bị người ta gọi về, giờ nam quả nữ mà để ở cạnh nhau chỗ hai mươi năm, đầu óc của Phật Tổ có vấn đề mới đồng ý.


      ở bên bờ đối diện với ta chẳng phải là ổn sao.”


      ”… Ngươi nghĩ đồng ý chắc?” Yến Cửu Vũ lau mồ hôi, chỉ nhìn được ăn được, còn phải phụng bồi lưu đày hai mươi năm trời, thế này thực là đủ xui xẻo.


      “Trừ phi có thể thuyết phục Phật Tổ, bằng chỉ có thể đồng ý với ý kiến của ta thôi.”


      “Ta đột nhiên cảm thấy thực ra Sát Sinh Phật cũng rất đáng thương.” Giờ thực hoàn toàn đồng cảm với Ân Mạc.


      Ngày Hoa Liên rời khỏi Tiên Giới có mấy người biết. Vốn Chân Vũ Đại Đế phái đội Thiên tướng Chấp pháp đưa nàng lưu đày, nhưng Yến Cửu Vũ cố tình muốn theo, đại khái là sợ đường xảy ra nguy hiểm gì.


      Cũng may đoạn đường này coi như bình an, sau khi đến hai bờ Thiên Hà, Hoa Liên mới hiểu , tại sao nàng lại bị lưu đày đến chốn này.


      Nếu thực ở đây cả đời, e là nàng chẳng có ngày ngóc đầu lên được. Nơi này linh khí vốn mỏng manh, hơn nữa còn thể dùng để tu luyện, may mà chỉ có hai mươi năm, chớp mắt cái là qua…

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 160: Ngày xửa ngày xưa có cậu bé



      Bên bờ Thiên Hà, chỉ có linh khí mỏng manh, ngay cả đất đai cũng cằn cỗi, trừ Mạn Đà La ra, cơ hồ có bất cứ thực vật nào sinh trưởng.


      Chuyện này đều là bởi vì Nhược thủy có độc, thực vật căn bản thích ứng được với môi trường ở đây. Cho nên ý tưởng muốn thay đổi hoàn cảnh sống của Hoa Liên coi như hoàn toàn thất bại.


      Lấy pháp lực của bản thân dựng gian nhà ở bờ sông chắn gió, hai mươi năm tới, nàng phải ở lại đây.


      Mấy ngày đầu vẫn ổn, nhưng cuộc sống yên bình chẳng bao lâu trở lại. ai cho nàng biết, gió ở ven bờ Thiên Hà này lại kinh khủng như vậy, gian nhà dùng pháp lực để dựng lên vậy mà cũng thể cản nổi.


      Hầu như ngày nào ngủ dậy, nàng cũng phải dựng lại gian nhà khác, có khi ngủ đến nửa đêm, nóc nhà biến mất.


      Loại gió này kéo dài khoảng mười lăm ngày mỗi tháng, sau khi bị thổi trúng, luồng khí hàn xâm nhập vào cơ thể, mất rất lâu mới trục xuất ra khỏi người được.


      Đây đúng là nơi hay ho. Ngồi bên bờ Thiên Hà, nhìn làn nước xanh bạc của nó, Hoa Liên khỏi cảm thán.


      Mới ngây người chưa tới hai tháng mà nàng bắt đầu nhớ nhung Bách Hoa Viên ở Tiên Giới rồi, những ngày tháng đó mới thực là cuộc sống tựa như thần tiên.


      Vào lúc nàng ngẩn người nhìn nước sông, người đàn ông vận áo trắng nhàng bước tới, hai người đứng hai bên bờ Thiên Hà nhìn nhau. Thấy , trong lòng Hoa Liên đột nhiên cảm thấy tủi thân.


      “Ta đến trễ rồi sao?” Người đứng bên bờ bên kia hỏi.


      “Vẫn chưa.”


      “Xem ra ta vẫn còn may mắn lắm.” Ân Mạc cười . Để đến được đây cùng với nàng, thiếu chút nữa lật tung cả Lôi tự lên, cuối cùng cũng thuyết phục được đám hòa thượng ngoan cố kia, có điều cũng chỉ có thể đứng ở bờ bên này nhìn.


      Tiếp xúc với Ân Mạc lâu ngày, rất dễ bị đả kích. Lấy pháp lực của nàng chỉ có thể dựng gian nhà được chắc chắn lắm bên bờ sông, lại còn toàn bị gió thổi bay mất nóc nữa, mà đối phương chỉ phất tay cái ra cả tòa cung điện, như vậy chẳng phải là cố tình đến kích thích người khác hay sao.


      Ngày đầu tiên bên kia dựng nhà xong, Hoa Liên ác độc nghĩ trong lòng, tốt nhất là nửa đêm cho gió thổi sập , đáng tiếc, gió thổi hơn nửa tháng mà chẳng thấy bên đó xuất bất cứ dấu hiệu sụp đổ nào.


      Quay đầu lại nhìn công trình bã đậu của mình, nàng khóc ra nước mắt tiếp tục sửa mái nhà.


      “Cần ta giúp tay ?” Nam nhân ngồi tảng đá vẫy tay với nàng ở bờ bên kia, nụ cười mặt vô cùng rạng rỡ, khiến cho Hoa Liên có suy nghĩ muốn đạp xuống Thiên Hà.


      cần!” Quay đầu qua chỗ khác tiếp tục chiến đấu cùng mái nhà.


      “Được thôi.” Người ở bờ bên kia có chút bất đắc dĩ nhún vai, thực ra ngày ngày nhìn nàng sửa nhà cũng có thể coi là loại nhạc thú.


      Sáng hôm sau, gió lớn thổi qua, nóc nhà lại thấy, Hoa Liên đen mặt đứng trong nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời u, ngửa mặt lên trời hô to, “Ân Mạc, ta ghét ngươi ghét ngươi ghét ngươi….!!!!”


      Thanh vang rất xa, vọng lại từ trung, rất có ý tứ “dư văng vẳng ba ngày chưa nguôi”.


      “Tình à, nàng thế là giận chó đánh mèo đấy.” Cửa lớn của cung điện phía đối diện rộng mở, Ân Mạc tựa vào cửa, “Vòng tay của ta lúc nào cũng rộng mở chờ nàng, nàng có thể tính đến chuyện qua đây nương tựa vào ta.”


      Hoa Liên lên tiếng, tiếp tục leo lên sửa nóc nhà. Nàng tin mình dựng được gian nhà chắc chắn.


      Khoảng thời gian sau đó, nóc nhà của nàng biết thay bao nhiêu lượt. Dù sao mãi cho đến khi rời khỏi bờ Thiên Hà, nàng vẫn chưa thực được mục tiêu của mình.


      Đất nơi lưu đày cằn cỗi như vậy, hơn nữa quá mức yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy chẳng có việc gì để làm. Dù ban ngày vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Ân Mạc sống phía đối diện, nhưng đến tối, nơi này yên tĩnh đến dọa người.


      Nàng sợ tối, cũng sợ lạnh, nhưng chỉ thích cảm giác như vậy. Xung quanh yên tĩnh, giống như chỉ có mình nàng vậy. Cho dù là tiếng động gì cũng truyền ra được, cảm giác kia giống như bị cả thế giới này vứt bỏ.


      Ý niệm như vậy ngày sâu, Hoa Liên cũng phát ra, sắc mặt của bản thân ngày càng trở nên khó coi.


      Ân Mạc ở bờ bên này nhận ra tình trạng của nàng vẫn lẳng lặng như trước, Nhược thủy phải chỉ khi nào chạm phải mới trúng độc, hàng năm sống ở đây, lấy tu vi của Hoa Liên cũng thể nào ngăn cản độc tố xâm nhập.


      Thứ độc chất này có thể khiến cho suy nghĩ trong lòng người ta hỗn loạn, từ đó nảy sinh tâm ma. Cách giải quyết thực ra cũng hề khó, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là được. Vấn đề là, nàng chẳng chịu gì cả.


      Tính quật cường của nàng này, chẳng phải mới được lãnh giáo lần đầu.


      “Hoa Liên, ta biết, nàng đến cùng là sợ thứ gì, để ta giúp nàng được ?” biết là lần thứ bao nhiêu hai người nhắc đến đề tài này rồi.


      Hoa Liên quay đầu qua chỗ khác gì, nàng cũng cảm thấy cơ thể suy yếu, chẳng qua là tinh thần có hơi uể oải, vấn đề cũng nghiêm trọng như Ân Mạc tưởng, cho nên nàng mới chịu gì.


      Cho dù có , cũng thể qua đây cùng với nàng.


      “Hoa Liên.” Ân Mạc bất đắc dĩ thở dài, “ cõi đời này, ta chỉ còn lại mỗi mình nàng, đừng để ta lo lắng, được ?”


      Lần đầu tiên nàng nghe thấy Ân Mạc dùng giọng điệu này để chuyện, Hoa Liên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt lo lắng của , trong lòng đột nhiên trở nên mềm nhũn. Người đàn ông này, chẳng qua chỉ lo lắng ình, lại biết nên làm gì. cõi đời này, có thể gặp được , nàng đột nhiên cảm thấy thực may mắn.


      “Ta chẳng qua là thích ban đêm mà thôi, quá yên tĩnh.” Hoa Liên cuối cùng cũng tình nguyện cho lắm mà mở miệng, xong cũng quay mặt qua bên nhìn nữa, lý do này ra, cứ cảm thấy thực mất mặt.


      Ân Mạc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu tại sao Hoa Liên vẫn chịu lên tiếng, nàng ưa sĩ diện này.


      Cũng may cũng gì nữa, cúi đầu biết vẽ cái gì lên đất. lúc lâu mới đứng dậy, vẽ trung trận pháp nho .


      “Đây là cái gì?” Hoa Liên tinh thông lắm về trận pháp, nhưng cũng biết được chút, có điều trận pháp này nàng chưa từng thấy qua, dù nhìn cũng tính là quá khó.


      “Đây là truyền trận, nàng thử khắc nó vào tảng đá .”


      “À..” Nàng hơi hiểu được ý tứ của Ân Mạc, lúc này Hoa Liên cự tuyệt, nhặt tảng đá tròn tròn màu đen bên bờ sông lên, dùng pháp lực của mình cẩn thận vẽ trận pháp đó lên .


      Có điều dù sao cũng là vừa mới học, tỷ lệ thành công vậy mà tới phần mười, hai ngày nay số đá bị nàng phí phạm xếp được thành quả núi . May mà bên bờ Thiên Hà thứ khác có nhiều, chỉ riêng có đá là ít.


      Chờ nàng thuận lợi vẽ được cái, chưa được hai câu “Đoàng” tiếng nổ tung, nàng cảm thấy mình rất vô tội, “Chẳng lẽ là do chất liệu?”


      Khóe miệng của nam nhân đứng bên bờ đối diện giật giật, “Hiển nhiên là phải.”


      Viên đá khắc truyền trận trong tay vẫn còn yên ổn đây, thể hiểu nổi, Hoa Liên làm bằng cách nào, mỗi viên đá đặt tay nàng đều thành vật nguy hiểm hết là sao, hai câu mà cũng nổ tung.


      “Hứ.” Cánh môi phấn hồng của Hoa Liên mím lại, tiếp tục kiên trì ngừng khắc trận pháp ở mấy tảng đá.


      Nàng lại tìm được việc để làm, khắc hết cái này đến cái kia đến là hăng say, thất bại cũng hề nổi giận. Có điều, Ân Mạc ở bờ đối diện càng nhìn lại càng thấy thương ấy tảng đá kia.


      “Hay là chúng ta đổi cách khác?”


      cần, ta tin là thành công được.” Trận pháp này thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng.


      “Được rồi, vậy nàng cứ từ từ mà vẽ.” Ân Mạc ngửa đầu nhìn trời, rất chắc chắn đây thực chỉ là trận pháp nhập môn mà thôi. Hoặc có lẽ, đây cũng là loại năng lực? Nhìn tảng đá bán thành phẩm bể thành mấy khối trong tay Hoa Liên, nghĩ vậy.


      Cuối cùng công sức phụ lòng người, liên tục luyện tập với mấy tảng đá chừng mười ngày, Hoa Liên cuối cùng cũng có chút thành tựu, tảng đá mới đầu mấy câu nổ, sau này đến canh giờ mới banh xác.


      ràng là trận pháp giống nhau, rốt cuộc tại sao lại nổ được chứ? Cái đầu thông minh kia của Ân Mạc có nghĩ kiểu gì cũng thông.


      Có đá truyền này rồi, đến ban đêm, cuối cùng cũng có thanh truyền đến. biết là vì nguyên nhân gì, cho dù câu nào, chỉ nhìn ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra tảng đá, nàng thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.


      Nằm đệm chăn mềm mại, bên gối đặt mấy tảng đá truyền , thanh trầm thấp của Ân Mạc vọng tới từ bên kia, giữa buổi đêm, khỏi khiến nàng hơi có chút buồn ngủ.


      “Còn thức ?”


      “Ừ…” Cách nửa ngày, Hoa Liên mới đáp tiếng, mở cặp mắt mơ màng ra nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng.


      “Ngủ tiếp .”


      “Ừm…” Ngáp cái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.


      Bờ bên kia Thiên Hà, Ân Mạc đứng bên cửa sổ, cầm đá truyền trong tay, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía gian phòng đối diện. đột nhiên hơi hiểu ra, tại sao cha mẹ ngày ngày dính với nhau chỗ cũng cảm thấy chán.


      nghĩ, cho dù có là hai trăm năm hai ngàn năm, cũng cam tâm tình nguyện ở bên nàng.


      Bên bờ Thiên Hà rất ít khi mưa, nhưng hàng năm đều có mùa mưa. Dù nổi gió nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt. Tiết trời như vậy, căn bản thể ra ngoài, hai người cũng chỉ có thể ở trong nhà nhìn mấy tảng đá chuyện.


      Ân Mạc dù sao cũng sống lâu hơn nàng từng ấy năm trời, kiến thức uyên bác, Hoa Liên lười biếng nằm lì giường, nhất quyết đòi kể chuyện cho nghe.


      Ân Mạc cũng từ chối, suy nghĩ lúc liền bắt đầu kể, “Ngày xửa ngày xưa có cậu bé, sinh ra có khả năng thông thiên, ba tuổi cùng con hắc long tung hoành Tiên Giới…”


      “Ngươi dừng ngay cho ta, chuyện này bốc phét quá đấy, cho dù bịa chuyện cũng phải phù hợp với thực tế chút chứ.” Ngay mở đầu câu chuyện khiến cho Hoa Liên cảm thấy rất bất mãn, thế này ràng là lấy lệ, nào có ai lại kể chuyện khoa trương như chứ.


      “Ta kể toàn chuyện mà.”


      “Hừ.” ràng tin.


      “Được rồi, nhảy cóc qua đoạn này, ta kể tiếp nhé.”


      “Ừ.”


      “Mẫu thân của cậu bé đó tính tình được tốt cho lắm, mỗi lần cha mẹ cậu nhóc gây gổ, cha cậu lúc nào cũng là bên bị bắt nạt.”


      “Đáng sợ vậy sao?” Đây tuyệt đối là bạo lực gia đình trắng trợn mà.


      “Ừ… chính là đáng sợ vậy đó.” Ân Mạc hắng giọng tiếng tiếp tục , “Cho nên cậu bé đó quyết định sau này lớn lên, nhất định phải lấy dịu dàng hiền thục làm vợ.”


      “Sau đó sao?”


      “Sau đó cha nuôi của cậu bé đó cho cậu ta hạt giống, để tự cậu ta trồng vợ ra, thế là cậu bé kia gieo hạt giống đó xuống, sau đó thực trồng ra được xinh đẹp, vậy là cậu bé liền được ôm mỹ nhân về.”


      “Khốn kiếp, ngươi lại lấy lệ với ta!” Nào có ai lại trồng vợ ra chứ, mất công nàng còn tưởng là chuyện cổ tích mà nghe rất nghiêm túc.


      “Đừng nóng giận mà, chuyện này hay à?” Giọng của Ân Mạc đầu bên kia mang theo ý cười.


      “Chẳng hay tí nào.”


      “Được rồi, vậy ta đổi chuyện khác nhé.”



    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 162: Thứ thuộc về mình



      Mới đầu, Hoa Liên chỉ bị giam cầm trong địa lao bên dưới Tử Vi Điện, mỗi ngày đều có người lấy lượng máu lớn từ cơ thể nàng, cũng may tu vi của nàng tệ lắm, đổi lại là kẻ khác, chắc sớm mất máu quá nhiều mà chết.


      Những ngày như vậy kéo dài chừng hơn nửa năm có thừa, sau đó, bọn họ còn muốn lấy cả máu tinh trong tim nàng.


      Lấy máu có thể tùy bọn họ, nhưng máu tinh trong tim khó khăn lắm mới tu luyện ra được, mỗi giọt đều quan trọng vô cùng, khi mất rồi chẳng khác nào bỏ mệnh, nàng sao có thể đồng ý.


      Nàng chịu giao máu tinh ra, thủ đoạn của những kẻ đó càng trở nên cứng rắn, thậm chí tiếc tra tấn nàng. Từ đó trở , người Hoa Liên có nơi nào là lành lặn.


      Cho dù như vậy, nàng cũng chỉ trích ra ba giọt máu tinh mà thôi. Có điều, sau khi dùng máu tinh xong, tình trạng của Tử Tiêu quả thực đúng như lời Y Tiên , càng ngày càng chuyển biến tốt, ban rủa người cũng bắt đầu từ từ biến mất.


      Giờ gần như chẳng khác bình thường, cũng hề cảm thấy khó chịu ở chỗ nào nữa.


      Có điều, sau khi biết được ngọn nguồn câu chuyện từ Tử Vi Tiên Đế, sắc mặt của Tử Tiêu vẫn dễ nhìn chút nào. Trong cái nhìn của nàng ta, Hoa Liên đơn giản là tội thể tha, về phần chuyện Hoa Liên giúp nàng


      ta hồi sinh, giờ còn ai nhớ đến nữa.


      nữ nhân ác độc như vậy, thể bỏ qua cho nàng ta được..”


      “Ta biết, có điều Huyết chú trong cơ thể muội còn chưa được thanh trừ, nàng ta vẫn còn hữu dụng. Chờ muội khỏe lại rồi, ta giao nàng uội xử lý được ?” Đem chén máu có trộn lẫn máu tinh của Hoa Liên vẽ lên ban rủa xong, Tử Vi Tiên Đế ôn tồn thương lượng với nàng ta.


      “Cũng được, đúng rồi, ta nghe Chân Vũ và Câu Trần cũng tiến vào chiến trường Tiên Ma rồi, chừng nào huynh ?”


      “Để vài ngày nữa, chờ muội khôi phục tàm tạm ta qua.” Tử Vi dịu dàng .


      “Giờ công đức của huynh đủ rồi, ta cũng khôi phục được kha khá, chắc huynh có thể đánh thẳng vào cảnh giới Thánh Nhân rồi đúng ?” Nếu phải vì nàng, Tử Vi sớm có thể thành Thánh Nhân. Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Tiêu khỏi có chút áy náy.


      “Ừ, cũng sắp rồi.” gương mặt Tử Vi lộ ra nụ cười .





      Trong địa lao tối tăm ánh mặt trời, Hoa Liên suy yếu ngồi tựa vào tường, trong mắt có lấy tia thần thái. Nàng biết rốt cuộc mình ở đây bao lâu, bị người ta lấy mất bao nhiêu máu. Giờ, nàng chỉ có thể chờ, nhưng có chuyện có thể xác định, người nàng muốn đợi, nhất định tới.


      Bên ngoài điện Tử Vi, Tử Tiêu sắc mặt hoàn toàn khôi phục vẻ hồng hào lưu luyến rời tựa vào ngực Tử Vi Tiên Đế, “Huynh phải cẩn thận đấy.”


      “Yên tâm, ta biết mà.” Tử Vi vuốt vuốt mái tóc dài của nàng ta, “Sau khi ta rồi muội phải ở đây tu luyện, tốt nhất đừng nên ra ngoài. Còn nữa, giết Hoa Liên , hồn phách cũng được lưu lại.”


      “Ta biết rồi, nàng ta rơi vào kết cục như vậy, chỉ có thể trách ngay từ đầu nàng ta sai lầm, oán huynh được.”


      Tử Vi gật đầu cái, “Ta đây.”


      Mãi cho đến khi bóng dáng Tử Vi hoàn toàn biến mất, Tử Tiêu mới quay người bước vào trong điện, “Người đâu, mang Hoa Liên ra đây cho ta.”


      “Dạ.”


      Bị hai gã kéo lê đất tiến về phía trước, Hoa Liên cúi thấp đầu, gương mặt loang lổ vết máu lại lộ ra tia cười lạnh lẽo, nàng chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này.


      Hai gã kia kéo lê nàng đến đại điện xong buông tay, để mặc nàng ngã ngồi mặt đất, sau đó hành lễ với Tử Tiêu ngồi ghế thượng vị rồi lui xuống.


      Trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Tử Tiêu đứng dậy từ ghế, bước từng bước về phía Hoa Liên, “Hoa Liên, uổng công ta coi ngươi là ân nhân, ngờ ngươi vẫn luôn nung nấu ý đồ với ta.”


      Hoa Liên khó nhọc ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn nàng ta, nhếch lên nụ cười, “Ta chỉ cần mạng sống mà thôi.”


      “Ngươi nên vọng tưởng mang ta ra để uy hiếp Tử Vi, nếu phải huynh ấy đột nhiên phát ra mưu của ngươi, chỉ e giờ ta thành quân cờ trong tay ngươi rồi!”


      phải vậy.” Hoa Liên lắc đầu.


      Nhưng rất hiển nhiên, Tử Tiêu hề muốn nghe nàng giải thích, tay phải nàng ta nắm thành quyền, đánh về phía ngực Hoa Liên, quả cầu ánh sáng màu tím đánh thẳng vào ngực nàng. Hoa Liên bị quyền này đánh bay ra xa mười mấy thước, nàng tay che ngực, miệng ngừng ứa máu.


      phải giải thích với ta, chuyện ngươi làm, chỉ có thể dùng mạng của ngươi để bù lại.” Lại quyền nữa ập tới, Hoa Liên ngay cả khí lực để cũng còn. Chỉ có thể nằm mặt đất, giương mắt nhìn những đường hoa văn tinh xảo xà ngang đại điện.


      Rất nhanh, gương mặt của Tử Tiêu xuất trong tầm mắt của nàng. Cúi đầu nhìn xuống Hoa Liên lồng ngực phập phồng, sắp mất mạng nằm đất, lửa giận mặt nàng ta vẫn hề biến mất.


      Đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia gương mặt Hoa Liên, tức giận của nàng ta lại càng ngớt dâng trào.


      “Ngươi cười cái gì?!” cước giẫm lên bụng Hoa Liên, Tử Tiêu tức giận hỏi.


      “Ta cười ngươi hiểu sai ý ta rồi.”


      “Có gì gì?”


      “Khụ khụ khụ.” Phun búng máu trong miệng ra xong, Hoa Liên mới mở miệng, “Ta từ đầu tới cuối hề muốn dùng ngươi để uy hiếp Tử Vi, giá trị của trong mắt ta lớn. Ít nhất là lớn bằng ngươi.” Lại ho khan vài tiếng, nàng tiếp tục , “Nếu phải ta cố ý, bất luận kẻ nào cũng thể phát ra ta hạ Huyết chú.”


      “Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Những lời Hoa Liên khiến cho trong lòng Tử Tiêu sinh ra tia cảnh giác.


      “Ta muốn … hạt sen của ta người bao nhiêu năm như vậy, ngươi cũng nên trả lại cho ta rồi chứ.” xong, tay phải của Hoa Liên đột nhiên túm lấy mắt cá chân Tử Tiêu.


      Tử Tiêu chỉ cảm thấy nguồn lực hút khổng lồ truyền đến từ lòng bàn tay Hoa Liên, hai viên hạt sen màu đỏ như máu trong đan điền của nàng ta đột nhiên run rẩy kịch liệt. Nàng ta hoảng sợ muốn tránh thoát khỏi Hoa Liên, lại phát bản thân ngay cả nhúc nhích cũng nổi, thậm chí ngay cả chuyện cũng thể.


      Hoa Liên mới vừa nãy còn đầy vẻ suy yếu, nhìn qua lập tức bỏ mạng, giờ ngồi dậy, nàng nhoáng cái túm Tử Tiêu đến trước mặt mình, gương mặt là nụ cười lạnh như băng.


      “Ngươi biết , từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới báo thù được đây. Năm đó Tử Vi lấy mất người ta hai hạt sen, hại ta thiếu chút nữa tan thành tro bụi, vốn ta cũng nhận ra , nhưng lại mang ngươi đến trước mặt ta. Ha ha ha ha, ngươi coi, có buồn cười ?” tay siết chặt cổ Tử Tiêu, Hoa Liên nheo mắt hỏi.


      Nàng chưa từng hận kẻ đến thế bao giờ, Tử Vi là người đầu tiên. Muốn mạng của nàng, vậy còn phải xem nàng có đồng ý hay .


      “Ta trước rồi, máu của ta rất quý, quý đến mức trả giá nổi, ngàn vạn lần đừng có trách ta, muốn trách hãy trách Tử Vi, nếu , có lẽ lúc chết ngươi bớt đau đớn hơn nhiều.”


      Hoa Liên vừa dứt lời, hạt sen đầu tiên trồi lên từ giữa trán Tử Tiêu, hạt sen màu đỏ thậm to bằng đầu ngón tay trong suốt tựa như thủy tinh, vừa chạm đến ngón tay Hoa Liên dung nhập vào trong cơ thể nàng.


      “Ngươi… ngươi thể giết ta, ngươi giết ta, sư tôn của ta bỏ qua cho ngươi!” Tử Tiêu cuối cùng cũng hoàn toàn nhận tình hình trước mắt, biết giờ phút này bất luận kẻ nào cũng ngăn nổi Hoa Liên. Mà tu vi của nàng ta đủ, lúc này căn bản thể liên lạc với sư tôn, nếu giờ ra, nàng ta thực rất có khả năng chết ở đây.


      “Sư tôn của ngươi?”


      “Sư tôn của ta là Đạo Đức Thiên Tôn, ta và Tử Vi vốn là hai loại tính cách từ cùng thân thể phân hóa ra, cũng có thể ta chính là phân thân của huynh ấy.” Tử Tiêu nhanh.


      gương mặt của Hoa Liên thoáng qua tia kinh ngạc, “Như lời ngươi nếu ngươi chết, Tử Vi cũng chết?”


      Tử Tiêu vội vàng lắc đầu, “, nhưng giờ ta chết, huynh ấy có thể vĩnh viễn thành Thánh Nhân được. Bởi vì huynh ấy là Tiên Đế có khả năng thành Thánh nhất cho nên trước kia sư phụ mới chia tách ta và huynh ấy ra.”


      “Điều kiện thành Thánh của là ngươi phải đạt đến tu vi thế nào?” Nếu quả thực đơn giản giống như lời Tử Tiêu Tử Vi phải liều chết liều sống muốn cho nàng ta hồi sinh.


      “Ít nhất là Tiên Quân, chỉ cần huynh ấy thành Thánh, tu vi của ta cũng thăng lên cấp, vốn vị trí Tiên Đế của Thanh Lam chính là giữ lại cho ta.”


      “À, chẳng trách nàng ta lại muốn ngươi hồi sinh, xem ra ngươi cũng là củ khoai nóng bỏng tay đây. Giết ngươi đắc tội Thánh Nhân, mà giết, trong lòng ta lại luôn cảm thấy bất an.” Hoa Liên cười như cười nhìn Tử Tiêu mặt ngày càng tái nhợt trước mặt, “ bằng như vậy , ta tiếp tục dùng máu nuôi ngươi, đảm bảo ngươi chết, dù sao ngươi lấy hình dáng của sen mà sống bao nhiêu năm như vậy rồi, có biến trở lại lần nữa cũng dễ dàng thích ứng thôi.”


      , đừng, đừng, ta xin ngươi…”


      Hoa Liên hề dừng tay trước lời khẩn cầu của Tử Tiêu, nụ cười mặt nàng vụt tắt, tay phải hóa thành trảo, giữa trán Tử Tiêu, hạt sen thứ hai bị nàng nắm chặt trong tay.


      Khi hạt sen thứ hai dung nhập vào cơ thể Hoa Liên, Tử Tiêu cũng từ hình người biến trở lại thành đóa sen màu tím. Có điều lần này, đóa sen này hoàn chỉnh, nếu nuôi dưỡng tử tế cũng chết.


      Cất đóa sen vào trong nhẫn chứa đồ của mình, Hoa Liên khoanh chân ngồi dưới đất, ngọn lửa bắt đầu chịu khống chế lan tràn ra ngoài.


      Từ thuở Đại Hoang, nàng có nằm mơ cũng muốn tìm lại hạt sen mất của mình, khi mơ ước này cuối cùng cũng thành thực, nàng lại cảm thấy trong lòng thực bình thản.


      Đóa hồng liên trong đan điền nhờ có hạt sen quay lại nên tầng cánh hoa thứ chín và thứ mười trực tiếp nở bung ra, luồng sức mạnh vốn thuộc về bản thân từ đan điền lan tràn ra khắp mọi nơi cơ thể nàng.


      Xung quanh thân thể Hoa Liên, Nghiệt hỏa vẫn lan ra ngoài, bao vây lấy cả Tử Vi Điện.


      Lúc này vị Tiên Đế duy nhất còn ở lại Tiên Giới, Hậu Thổ cũng nhận ra Tử Vi Điện xảy ra chuyện, sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe lên xuất giữa Nghiệt hỏa.


      Nhưng nàng nhanh chóng kinh hô tiếng, vội vàng di chuyển ra khỏi phạm vi của Nghiệt hỏa.


      “Hoa Liên? Ngươi…” Bên ngoài Tử Vi Điện, nhìn người con bước từng bước ra từ bên trong, Hậu Thổ kinh ngạc vạn phần. Nàng giật mình chỉ vì Hoa Liên lại xuất ở đây, mà còn vì tu vi của nàng ấy.


      Nàng có thể cảm nhận được, tu vi của Hoa Liên đứng trước mặt tuyệt đối hề kém hơn mình.


      “Hậu Thổ Tiên Đế, trước kia khi còn ở Tiên Giới, còn phải đa tạ ngươi quan tâm.” Lời này là ra từ tận đáy lòng, có thể trong các Tiên Đế, cũng chỉ có nàng ấy và Câu Trần Đế có địch ý gì với nàng.


      cần khách khí, ngươi đây là… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      có gì, thời hạn lưu đày của ta hết, Tử Vi Tiên Đế đặc biệt phái người đến đón ta về. À, đúng rồi, giờ ta phải đến thẳng chiến trường Tiên Ma, Hậu Thổ Tiên Đế có thể tìm người dẫn đường giúp ta được ?”


      Hậu Thổ máy móc gật đầu, hoàn toàn chẳng hiểu ra sao.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 161: Huyết chú



      Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong chớp mắt, Hoa Liên và Ân Mạc ngây ngốc bên bờ Thiên Hà hơn mười năm. Hoa Liên càng ngày càng cảm thấy, sức sống của mình thực rất ương nghạnh, hơn nữa cực kỳ dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh.


      Giờ nàng lại cảm thấy, bờ Thiên Hà này cũng đến nỗi tệ, nước Thiên Hà cũng rất đẹp, trừ gió đêm hay thổi bay mất nóc nhà của nàng ra tất cả đều hoàn mỹ.


      Trong khoảng thời gian này, từng đến thăm nàng mấy lần, đáng tiếc nàng ấy cũng thể qua sông được, chỉ có thể đứng bên bờ đối diện chuyện với nàng. Thấy nàng sống ở đây rất tốt, cũng yên lòng hơn.


      Hoa Liên cũng phải là tiên nhân đầu tiên bị lưu đày ở đây, có điều có thể chống đỡ được hơn mười năm, lại còn sắc mặt hồng hào tinh thần phơi phới, thực đúng là chưa có ai.


      Ở Tiên Giới, thời gian mười năm cũng chẳng có gì thay đổi, tất cả vẫn như bình thường. Nghe , Yến Cửu Vũ khôi phục lại vị trí thống lĩnh, giờ có việc gì làm là lại khắp nơi chèn ép dân lành.


      Còn nghe , Tử Vi Tiên Đế biết dùng cách gì, lại giúp Tử Tiêu thành công vượt qua đạo Thiên kiếp cuối cùng, giờ địa vị của nàng ta ở Tiên Giới cực kỳ cao. Sở dĩ nhắc đến Tử Tiêu là vì còn nguyên nhân quan trọng khác nữa, vừa đến đây, liền tức thở nổi.


      Hoa cỏ trong Bách Hoa Viên của Hoa Liên mọc lên tươi tốt vô cùng, trong thời gian mười năm này, ít Hoa linh được sinh ra, Tử Tiêu cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ hoa cỏ đó. Lúc Hoa Liên có ở đó, nàng ta qua Bách Hoa Viên mấy lần, chuyển hết đám hoa cỏ sinh ra Hoa linh kia .


      Nếu là người khác đương nhiên biết, nhưng và Yến Cửu Vũ hễ có việc gì là lại đến chỗ nàng dạo vòng vòng, gần như là có mấy cọng cỏ mọc dưới đất cũng có thể kể ra, di nhiên là biết ràng.


      Hai người mặc dù tức giận, nhưng dù sao người làm chủ nhân như Hoa Liên có ở đây, bọn họ cũng tiện để .


      Đối với chuyện này, Hoa Liên cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ biết, cũng thấy tức giận mấy.


      Năm thứ mười bảy nàng lưu đày, sứ giả Phật giới lần đầu tiên đến bờ Thiên Hà, mang đến tin tức khiến người ta khó mà ngờ được: Đại chiến Tiên Ma diễn ra sớm hơn dự kiến. Đại chiến bắt đầu, Ân Mạc đương nhiên thể , cũng may vị sứ giả kia cũng tương đối dễ chuyện, Ân Mạc chờ thời gian nữa về, thế mà ông ta cũng đồng ý.


      Sứ giả của Phật giới chưa được bao lâu, lại cùng với Yến Cửu Vũ đến đây. Hai người bọn họ cũng đến để báo tin này cho Hoa Liên, đồng thời cũng coi như là chào tạm biệt nàng. chiến trường biến cố chỉ xảy ra trong chớp mắt, có thể bước lên trời, cũng có thể bỏ mình vì đạo.


      “Ta cứ cảm thấy chuyện Đại chiến Tiên Ma lần này diễn ra sớm có điểm gì đó là lạ.” Bờ sông bên kia, sắc mặt của Yến Cửu Vũ có chút nghiêm túc.


      “Sao hả, ngươi có tin nội bộ gì hả?” liếc cái.


      “Ta nghe sở dĩ lại diễn ra trước là bởi vì có Tiên Đế thúc đẩy, nghe là Tiên Giới phái người ám sát vài Ma Quân có khả năng thăng cấp lên Ma Đế, cho nên Ma Giới mới quyết định khai chiến trước.”


      “Ngươi nghe ai ?”


      “Ai ngươi cần biết, tin này chắc Sát Sinh Phật cũng biết đúng ?” Yến Cửu Vũ liếc nhìn Ân Mạc đứng bên cạnh.


      “Ừ.” Ân Mạc gật đầu, mặc dù mười bảy năm nay hề rời khỏi bờ Thiên Hà nửa bước, nhưng tin tức vẫn rất linh thông. Huống chi cũng có thể coi là cao tăng ở Phật giới, muốn biết những tin tức này cũng khó.


      “Vậy ngươi biết Tiên Đế đó là ai ?”


      Khóe miệng Ân Mạc nhếch lên, “Tử Vi.”


      “Tại sao lại là ?!” Yến Cửu Vũ và đều tin nổi, gần như đồng loạt kêu lên.


      Hoa Liên đứng bên bờ bên kia nheo mắt, nhìn về phía Tiên Giới, biết nghĩ gì.


      Vài tháng trước, Tiên Giới, trong Thiên Điện ở Tử Vi Điện, Tử Tiêu mặt đầy đau đớn nằm giường, làn da lõa lồ xuất từng mảng ban đen, mắt thấy sắp lan tận lên mặt.


      “Y Tiên, thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tử Tiêu tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?” Tử Vi Tiên Đế mặt đầy vẻ lo lắng.


      “Tiên Đế, xin thứ cho lão hủ bất tài, Tử Tiêu Tiên tử hẳn là bị trúng nguyền rủa.”


      “Nguyền rủa? Nguyền rủa gì mà lại có khả năng này?”


      “Hẳn là Huyết chú, Tiên Đế có biết Tử Tiêu nương từng đắc tội kẻ nào , hoặc là Tiên tử có từng dính phải máu của ai đó chăng?” Y Tiên hỏi lại lần nữa.


      “Máu… chẳng lẽ là… nàng?” Trái tim của Tử Vi Tiên Đế nhảy lên, hiển nhiên là nhớ ra điều gì đó. Lập tức hỏi Y Tiên, “Y Tiên có biết làm thế nào để giải trừ chú ngữ ?”


      “Chú ngữ này giải trừ thế nào lão hủ cũng biết, có điều ta giải được, nhưng có cách có lẽ thành công.”


      “Ngươi nghe coi.”


      “Lấy máu tinh trong tim người hạ rủa để gột sạch những vết ban rủa này là được.”


      “Chỉ có cách này thôi sao?” Lời của Y Tiên khiến cho Tử Vi Tiên Đế phải cau mày.


      Trước kia Hoa Liên dùng máu của mình để nuôi dưỡng đóa sen vô căn là hóa thân của Tử Tiêu kia, chuyện này biết. ai ngờ tới nàng lại hạ rủa trong máu. Sau khi biết chân tướng, dù hận thể giết chết Hoa Liên, nhưng lại thể kiêng kỵ Ân Mạc đứng sau nàng.


      Dù mấy năm nay nàng ta vẫn bị lưu đày bên bờ Thiên Hà, tin tức về nàng vẫn có lúc truyền tới. Sát Sinh Phật ngay từ lúc nàng mới bị lưu đày sống ở đó cùng với nàng ta, điều này khiến cho ít người phát run trong lòng.


      Thậm chí ngay cả Chân Vũ Đại Đế cũng cảm thấy có chút may mắn, may mà lưu đày suốt đời, nếu Sát Sinh Phật có thể làm ra chuyện gì, chẳng ai biết được.


      “Chỉ có cách này mới có thể hoàn toàn giải trừ Huyết chú, có điều nếu muốn tạm thời áp chế chú ngữ này xuống cũng dễ thôi, chỉ cần dùng máu của ngài bôi lên theo định kỳ là được.” Y Tiên đáp vậy.


      “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước .” Tử Vi nhắm mắt lại, khoát tay áo với ông ta.


      Y Tiên quay về chỗ ở của mình, sớm có người chờ ở đó. Thấy người kia, sắc mặt của Y Tiên tỏ ra cung kính, “Đại nhân, ngài đến rồi.”


      “Ừ, sao rồi?”


      “Tất cả đều theo dặn dò của ngài, Tử Vi Tiên Đế tin lời ta.”


      “Rất tốt, ta cũng muốn xem xem lần này còn ai có thể bảo vệ được nàng ta.” Giọng của người nọ lại càng trở nên lạnh lẽo.


      Tử Vi Tiên Đế hề biết, cách để giải trừ Huyết chú có rất nhiều, chỉ cần người hạ rủa đồng ý, thứ chú ngữ này có thể được giải trừ rất dễ dàng, nhưng hiển nhiên, có người muốn biết.


      Dù Ân Mạc vẫn lần lữa chịu nhưng ở lâu cũng phải là ý hay, kéo dài được hơn hai tháng, cuối cùng cũng thể đến chiến trường Tiên Ma.


      Sau khi Ân Mạc rồi, ngày tháng dường như ngày càng dai dẳng. Hoa Liên mỗi ngày đều ngồi ở bờ bên này, nhìn tòa cung điện vắng bóng chủ nhân phía đối diện, cảm thấy có chút đơn.


      quen ngày nào cũng nhìn thấy , đột nhiên đến ngày lại thấy người đâu, trong lòng cứ cảm thấy trống trải.


      Đáng tiếc truyền trận dạy nàng vẽ chỉ là loại đơn giản nhất, thể dùng để truyền ở khoảng cách xa được, cho nên Hoa Liên chỉ có thể chờ cho ba năm cuối cùng qua , đến chiến trường Tiên Ma rồi, bọn họ còn có cơ hội để gặp nhau.


      Năm thứ hai sau khi Ân Mạc rời khỏi, bên bờ Thiên Hà lại đón vị khách quý. Nhìn thấy người tới, Hoa Liên hề kinh ngạc chút nào, có điều người này đến trễ hơn dự kiến của nàng, chắc là lo Ân Mạc có để lại gì đó phòng bị.


      “Hoa Liên, ngươi khiến ta rất thất vọng.” Tử Vi chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh căm.


      Hoa Liên cười nhạt tiếng, “Ngươi đến đây là để hạch tội hay là để bắt ta về?”


      “Tại sao ngươi lại làm thế? Ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi nên biết trong lòng, những gì ngươi muốn ta đều cho ngươi.”


      “Tiên Đế đại nhân, ngươi sai rồi. Ai với ngươi những gì ngươi đưa ra chính là những gì ta muốn.”


      ”Cho nên ngươi liền trút hết nỗi bất mãn này lên người Tử Tiêu? Muội ấy chưa bao giờ đắc tội với ngươi, ngươi lại nhẫn tâm đối xử như vậy với muội ấy?!” Tử Vi Tiên Đế tỏ ra vô cùng đau đớn.


      “Có từng đắc tội ta hay , ta mới tính. Ta chẳng qua chỉ là nhân vật bé, mà ngươi lại là Tiên Đế cao cao tại thượng, ta ít nhất cũng phải giữ ình đường lui chứ. Ngươi có nhớ , lúc trước khi đóa sen vô căn kia vừa mới nở hoa, ngươi cước đá văng ta . Ngươi xem, giấu bài bao giờ cũng hữu dụng.” Hoa Liên nhàn nhạt , hề cảm thấy tội lỗi với những việc mình làm.


      “Để lợi dụng quyền lợi của ta mà ngươi lại đem Tử Tiêu ra làm món đồ chơi!” Tử Vi Tiên Đế tức giận .


      “Quyền lợi của ngươi đối với ta mà chẳng có bất cứ sức hút nào, ta chỉ mong có thể sống an bình hơn mà thôi, ta muốn biến thành vật hy sinh. Hơn nữa, ta cũng đâu có cầu xin ngươi, từ đầu đến cuối đều là ngươi tự chủ động, chẳng lẽ phải sao?” Nhìn vị Tiên Đế cao cao tại thượng đối diện, trong mắt Hoa Liên hề có vẻ tôn kính, chỉ có châm chọc nồng đậm.


      Tất cả chẳng qua là lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi, địa vị cao nên tâm cao khí ngạo, khi phát mình bị người ta nắm bắt, làm sao bình tĩnh nổi.


      Tử Vi Tiên Đế gì nữa, tâm trạng vẫn do dự ngừng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nếu tất cả bắt đầu rồi, cũng chẳng thể nào thu tay lại nữa.


      Từ khi biết chuyện này đến giờ, bố trí đầy đủ cả, hơn nữa chẳng ai có thể túm lấy nhược điểm. Người kia cũng bảo đảm, cho dù Hoa Liên có chết, Sát Sinh Phật cũng có cơ hội báo thù thay cho nàng ta, nếu đến nước này rồi còn gì để do dự nữa?


      Nhưng hiểu tại sao, nhìn vào ánh mắt bình thản chút dao động kia của Hoa Liên, trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. luôn cảm thấy, dường như mình quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, cố tình lại nhớ ra nổi.


      theo ta , Sát Sinh Phật giờ vào chiến trường rồi, lần này ai giúp nổi ngươi nữa đâu.” Thấy Hoa Liên nhìn về phía tòa cung điện đối diện, Tử Vi Tiên Đế mở miệng .


      “Xem ra Tiên Đế đại nhân sắp xếp chu đáo cả rồi, có điều nếu ta theo ngươi, nơi này phải làm sao đây?”


      “Ngươi yên tâm, nàng ta thay ngươi ở lại đây.” nữ nhân có vẻ ngoài giống hệt như Hoa Liên đột nhiên xuất , mặt biểu cảm đứng bên cạnh Tử Vi Tiên Đế.


      Hoa Liên cười tiếng, đứng dậy theo Tử Vi Tiên Đế bước vào trong trận truyền tống.


      Sau khi nàng rồi, tòa cung điện bên bờ đối diện đột nhiên chẳng hiểu vì sao mà lại ầm ầm sụp đổ. chiến trường Tiên Ma xa xôi, Ân Mạc toàn thân đầy máu chợt khựng lại cái, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, kim quang lóe lên, gã Ma Quân đầu bò đối diện bị chém thành hai nửa.





      Tin nàng được đưa từ nơi lưu đày về Tiên Giới có ai biết, chỉ sợ ngay từ đầu có ý đồ làm cho nàng lẳng lặng chết . Thậm chí lúc còn đặc biệt tìm kẻ thay thế nàng sống ở bờ Thiên Hà tiếp tục chịu phạt.


      Nhưng nàng đoán lâu sau đó, “nàng” chẳng hiểu vì sao mà chết ở đó. Chết đối chứng, kế hoạch rất hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :