1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 153: Đàn ông thể nhen



      Từ Bách Hoa Viên hùng hùng hổ hổ về Nam Thiên Môn, biết có bao nhiêu tiên nhân bị vẻ mặt khó coi của hù dọa khiến cho phải đường vòng, Yến Cửu Vũ lại có chút tự giác nào.


      “Thống lĩnh, là ai chọc giận ngài vậy?” có việc gì để làm, đám Thiên tướng Chấp pháp cùng canh giữ Nam Thiên Môn với dè dặt tiến lại gần hỏi thăm.


      nhớ lúc Thống lĩnh , có là muốn đến Bách Hoa Viên, sao kiểu gì mà thời gian chưa đầy chung trà quay lại rồi, lại còn ôm vẻ mặt này nữa, vị Bách Hoa Tiên tử kia đuổi ngài ấy ra ngoài sao?


      “Làm hòa thượng, đều mẹ nó chẳng phải thứ gì tốt!!!”


      “A?” Mọi người có chút sững sờ.


      “Hoa Liên có mắt mù cũng coi trọng hòa thượng!” Yến Cửu Vũ tiếp tục gầm thét.


      “À…” Đám Thiên tướng chỗ hiểu chỗ gật đầu, xem bộ dạng này hẳn là chịu ấm ức ở chỗ Sát Sinh Phật rồi, “Nhưng bây giờ ai ai cũng vị Bách Hoa Tiên tử kia và Sát Sinh Phật có quan hệ rất mờ ám, chừng bọn họ thực có gì đó.”


      dù có muốn, Phật tổ cho phép sao.”


      “Cũng phải, nhưng mà, Thống lĩnh, chuyện này có liên quan gì đến ngài sao?” Cho dù có phạm giới, đó cũng là chuyện của Bách Hoa Tiên tử và Sát Sinh Phật đúng , lão đại nhà mình rốt cuộc tức cái gì chớ?


      Yến Cửu Vũ ngẩn ra, ngay sau đó chân mày nhíu chặt, tức giận chủ yếu là do mấy câu mà tên Sát Sinh Phật kia ra quá trêu tức người ta, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, phải giữ khoảng cách phù hợp với Hoa Liên.


      “Được rồi, giải tán , cần làm gì làm việc nấy .” Ngồi ghế được lúc, Yến Cửu Vũ càng nghĩ càng thấy khó chịu, tại sao lại bảo giữ khoảng cách với Hoa Liên, cứ nghe đấy!


      Phải là Yến Cửu Vũ mà ngang bướng lên, có muốn chặn cũng được, Ân Mạc cho đến Bách Hoa Viên tham gia náo nhiệt, lại càng muốn , hơn nữa, ngày ít nhất phải đảo qua đảo lại trước mặt Hoa Liên hai lượt mới đủ.


      Sắc trời dần tối, vài con loan phượng chậm rãi bay qua bầu trời Bách Hoa Viên, kéo theo từng vệt lửa.


      Yến Cửu Vũ vừa mới , Hoa Liên lập tức phong ấn đại môn Bách Hoa Viên. Cuối cùng cũng tiễn bước được vị lão gia này rồi, mấy ngày nay nàng quả thực là quá hao tâm tổn lực. ngày ngày tới cũng sao, vấn đề là tại sao lần nào tới cũng phải khiêu khích Ân Mạc chứ?


      Ân Mạc cũng thế, bình thường đối diện với kẻ thù đều có thể cười tươi như ánh mắt trời rạng rỡ, cố tình hễ nhìn thấy Yến Cửu Vũ là cả người tỏa sát khí bốn phía, nếu phải ngại nàng còn đứng bên nhìn chằm chằm, hai người này chưa biết chừng sớm động thủ.


      Quay người bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng hoàn toàn sững sờ. Yến Cửu Vũ vậy mà lại đứng ngay giữa nhà, tự tát lên mặt mình, còn luôn miệng ta sai rồi, ta vô sỉ, ta hèn hạ…


      “Đây…” Nhìn lát, Hoa Liên cũng nhận ra có gì đó ổn, mặc dù dáng dấp của người này và Yến Cửu Vũ giống nhau y như đúc, nhưng hơi thở trầm lặng, thanh cũng lên xuống, đây căn bản chỉ là con rối.


      Nghĩ đến đây, nàng khỏi trợn trắng mắt, bước vào buồng trong. Bên trong, Ân Mạc mặt đầy thảnh thơi thưởng thức trà. Hoa Liên nhịn được muốn hỏi xem rốt cuộc là ngây thơ đến mức độ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.


      “Ngươi có cần khoa trương vậy ?” Ngồi lên chiếc ghế trúc đối diện Ân Mạc, Hoa Liên dở khóc dở cười.


      “Nàng cho ta động đến , ta kiểu gì cũng phải phát tiết tí chứ.”Ân Mạc hề cảm thấy ngượng ngùng tí nào vì hành vi của mình.


      “Người ta chẳng làm gì cả được chưa!”


      chưa làm gì cả có cái vẻ có hảo ý rồi!”


      “Ngươi tưởng là ngươi chắc!” có hảo ý, mất công còn nghĩ ra được, người có hảo ý nhất là mới đúng! muốn cầm cái ghế lên gõ bung đầu ra, xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.


      “Ta biết ngay là nàng bắt đầu chán ghét ta rồi mà…”


      Nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương của , khóe mắt Hoa Liên giật giật, nhoáng cái túm lấy cổ áo , lôi người ta tận cửa, cước đá ra ngoài, cạch tiếng đóng cửa lại, thế giới cuối cùng cũng yên bình.


      “Tình à, nàng thể đối xử với ta như vậy được ~” Ân Mạc dính vào cửa, giọng đầy buồn bã.


      “Ngươi ở đó mà tỉnh táo lại cho ta!”


      Ân Mạc bị nhốt ngoài cửa có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, mới xoay người, vừa hay nhìn thấy Hậu Thổ Tiên Đế thân áo trắng nhìn mỉm cười: “Sớm nghe qua tính tình của Bách Hoa Tiên tử được dễ chịu lắm, giờ mới thấy, quả đúng là như vậy.” Hậu Thổ vừa cười vừa , rất ràng là cảnh Ân Mạc bị người nào đó đá ra ngoài hoàn toàn rơi vào mắt nàng.


      Ân Mạc gãi mũi, hơi tỏ vẻ lúng túng. Bình thường vô luận là ở Tiên Giới hay Phật Giới, đều quen ngang ngược, có bao giờ người khác dám mặt nặng mày với . Còn Hoa Liên, nàng chắc chắn là trời sinh ra để khắc chế mà.


      “Đến tìm ta có phải có chuyện gì quan trọng ?” Ân Mạc cũng có hứng thú đàm luận chuyện giữa và Hoa Liên với người khác, dù sao vẫn còn là Phật, chuyện có quan hệ mờ ám với tiên nữ truyền ra đối với ai cũng có lợi.


      Nghe Ân Mạc hỏi, sắc mặt Hậu Thổ chuyển thành nặng nề, “Ta đến là muốn hỏi ngươi chuyện, Hoa Liên và Long Vương Thái tử có phải sớm biết nhau?”


      Ân Mạc nhíu mày cái: “Bọn họ chỉ mới gặp nhau có lần, sao vậy?”


      “Chuyện Hoa Liên được phong làm Tiên Quân lần này, vị Long Vương Thái tử kia lại ra mặt hộ, ta cảm thấy có chút kỳ quái.” Quan hệ của Hậu Thổ với Ân Mạc tệ, trong chuyện này có tia quỷ dị, tốt nhất nên báo cho biết trước tốt hơn.


      “Ta còn thắc mắc tại sao lại thuận lợi như vậy.” Ân Mạc chau mày, suy tư trong chốc lát mới , “Đa tạ.”


      cần khách khí, ta cáo từ trước.” đợi Ân Mạc thêm, bóng áo trắng kia dần dần biến mất.


      Sau khi Hậu Thổ rồi, trong mắt Ân Mạc lóe lên tia sát ý lạnh lẽo, gã Long Vương Thái tử này vẫn nhịn được mà nhảy ra sao. Xem ra gã đó cũng biết Hoa Liên lấy được vị trí núi Vĩnh Sinh, gã làm gì được nàng nữa, cho nên mới dùng mọi cách để đẩy nàng lên vị trí Tiên Quân, làm vậy chắc hẳn là vì cuộc đại chiến vài thập niên nữa.


      chiến trường Tiên Ma, bị giết chỉ có Ma mà còn có Tiên. Ở Tiên giới, trước khi giết vị Tiên nhân gặp phải trói buộc như vậy, nhưng ra chiến trường, vô luận có giết ai, chỉ cần bị người khác phát hoàn toàn có vấn đề gì.


      Cho nên từ xưa đến nay ở chiến trường, tiên nhân chết trong tay kẻ địch chỉ chiếm số ít, chết dưới tay người của mình mới là nhiều.


      Mà chiến trường kia, tiên nhân có tu vi từ Tiên Quân trở xuống được phép , Hoa Liên vừa đúng lúc sắp trải qua cuộc Đại chiến Tiên ma kia. Thực lực của Long Vương Thái tử cũng bằng với cảnh giới của Tiên Đế, gã đương nhiên cũng tham gia trận đại chiến này.


      lại đại diện cho Phật giới, khi ra chiến trường, trong thời gian ngắn căn bản thể để tâm đến Hoa Liên được, đây mới là điểm mấu chốt, gã kia cũng giỏi tính toán đấy.


      Về phần thần khí, tay có, tay Long Vương Thái tử cũng quá ít. Thân phận của gã đặc biệt, từ xưa được tất cả các Thánh Nhân chiếu cố, đồ tốt dĩ nhiên là thiếu.


      Muốn giúp Hoa Liên sống sót chiến trường Tiên Ma, độ khó thực phải lớn ở mức bình thường, giờ trong lòng Ân Mạc đầy rối rắm.


      Hoa Liên vừa mới tắm rửa xong, tay luồn qua mái tóc còn ướt, tay khác đẩy cửa phòng ra, thấy ngay Ân Mạc ngồi xổm ngoài cửa thở ngắn than dài. Nàng bước đến sau , dùng đầu gối huých lên lưng cái, “Ngươi làm gì đó?”


      “Ta suy nghĩ vấn đề rất nghiêm túc, ô? Thơm vậy…” Ân Mạc quay người đứng dậy, thấy Hoa Liên đội đầu tóc ướt, ánh mắt còn mơ mơ màng màng, trông cực kỳ vô tội, giọt nước lăn theo gương mặt của nàng xuống dưới, chọc cho ánh mắt của tối lại.


      “Ừ, hương hoa Mạn Đà La, nghe hoa này mọc ở hai bên bờ Thiên hà, biết là hay giả.” Hoa Liên xong, thấy mặt của Ân Mạc biến sắc, lập tức biết mình sai.


      “Yến Cửu Vũ còn tặng hoa cho nàng?!” Giọng dịu dàng cách quá đáng, hiển nhiên là điềm báo sắp bùng nổ.


      Thần kinh của cái người này dạo gần đây nhạy cảm quá đáng, thực thể sai dù chỉ câu trước mặt , nếu bị lải nhải cả buổi.


      “Trước ta nghe hoa Mạn Đà La rất đẹp, nên lúc trước có bảo tìm giúp ta.” Mặc dù thực hẳn là như vậy, có điều trước mắt để trấn an Ân Mạc, cũng chỉ có thể thế.


      ?” hiển nhiên tin.


      “Đương nhiên là rồi.” Hoa Liên đến mắt cũng chớp, giọng đến gọi là chân thành thống thiết.


      “Lần sau được với , nàng phải với ta!”


      “Biết rồi.”


      Được dỗ dành xong, Ân Mạc bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn ôm mỹ nhân tỏa hương vào trong ngực, bắt đầu chính . Có điều thái độ của Hoa Liên đối với chuyện này cũng căng thẳng như Ân Mạc, mặc dù biết thực lực của Long Vương Thái tử rất mạnh, nhưng nếu trong khoảng thời gian này nàng chuẩn bị thỏa đáng, muốn chạy thoát khỏi tay cũng phải chuyện khó.


      Khó nhất là nàng phải làm sao mới có thể lấy lại thứ thuộc về mình, trong thời gian ngắn nhất an bài ổn thỏa tất cả.


      Ân Mạc cũng ở lại chỗ nàng lâu, phải muốn, mà là người bên Phật giới cho. Địa vị của Ân Mạc ở Phật giới có chút đặc biệt, cho nên giữa và Hoa Liên, chỉ cần phát sinh chuyện gì quá trớn cũng có ai đến can thiệp, nhưng thái độ của bên kia rất ràng.


      Đặc biệt là sau khi Ân Mạc rồi, còn có người đến khuyên giải nàng, đừng nên nảy sinh những suy nghĩ nên có.


      Hoa Liên khỏi cảm thấy hơi buồn cười, câu này sao bọn họ với Ân Mạc ấy.


      Sau khi Ân Mạc rồi, lúc Yến Cửu Vũ quay lại, ràng là thở phào nhõm. mặc dù sợ Ân Mạc, có điều tu vi dù sao cũng bằng người ta, nếu cẩn thận mà đánh nhau , khẳng định là kẻ bị đánh, may thay, đối phương vẫn còn chút phong độ.


      Nếu mà biết vị Sát Sinh Phật “có phong độ” kia từng biến ra con rối giống mình y như đúc ở chỗ Hoa Liên, còn ngày ngày tự vả vào mặt mình, biết có suy nghĩ thế nào.


      Cho nên mới , con người ấy, thể chỉ nhìn bề ngoài, Ân Mạc kia mới nhìn qua chẳng phải cũng là người tốt đấy thôi.


      Thấy đánh giá của Yến Cửu Vũ với Ân Mạc ràng tệ, Hoa Liên liền im lặng hết ý kiến, cứ coi như hôm đó nàng chưa nhìn thấy gì , dù sao có ra cũng chẳng ai tin, Ân Mạc lại nhen như vậy….


      Sau khi Ân Mạc được lâu, người của Thanh Lam Tiên Đế đến tìm Hoa Liên. Trước nàng đồng ý thay Bích Lưu Tiên Quân trợ giúp Tiên Giới luyện chế số đan dược thường gặp cần dùng trong đại chiến Tiên Ma, về phần những đan dược đặc biệt, cho dù nàng có muốn luyện, chỉ e bọn họ cũng an tâm.


      Vốn tưởng Thanh Lam Tiên Đế tìm nàng sớm hơn, kết quả chờ đến tận lúc Ân Mạc rồi người mới tới, xem ra bọn họ thực kiêng dè chỉ ở mức bình thường.


      Những người đó mang đến chỉ có linh dược cần dùng để luyện chế đan dược, mà còn có cả vị sư phụ bi áp giải thẳng đến Thiên Lao của nàng, Lạc Lâm Cửu…

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 154: Lần thứ hai



      lần nữa gặp lại Lạc Lâm Cửu, ông ấy còn mang bộ dạng bộ xương khô kia nữa. Mặc dù hồn thể thoạt nhìn còn có mấy phần trong suốt, cũng khác biệt với bản thể là bao.


      Vị sư phụ này của nàng so với trong tưởng tượng còn có thêm mấy phần khí chất u buồn, hoàn toàn là hình tượng vị quý công tử nhàng. Nhớ đến đánh giá của Yến Cửu Vũ về ông ấy, Hoa Liên cũng chỉ có thể cảm thản, người thể xem vẻ ngoài.


      Hai thầy trò bọn họ, vốn chưa từng đến chữ cám ơn bao giờ, Lạc Lâm Cửu từ xưa chẳng phải người kiểu cách, rất thản nhiên nhận của Hoa Liên lạy. Nếu Hoa Liên có thể đến bước này, điều đó cũng lên ánh mắt của tệ, gặp rủi ro ở nhân gian mà còn thu nhận được đồ đệ tốt như vậy.


      Cho dù Thanh Lam Tiên Đế vì sao lại nhượng bộ, trong chuyện này có mưu gì hay , có thể giúp hai thầy trò bọn họ được gặp mặt, cũng coi như là chuyện tốt rồi.


      Lạc Lâm Cửu cứ thế ở lại Bách Hoa Viên, thỉnh thoảng chỉ điểm chút lúc Hoa Liên luyện đan. Ở phương diện này, cho dù có thêm mấy trăm năm nữa, so ra Hoa Liên chắc cũng vẫn kém sư phụ nàng. Nàng tiến bộ, người ta cũng tiến bộ, hơn nữa rất hiển nhiên, con đường luyện đan, sư phụ nàng có thể xưng là nghiệt, mà nàng miễn cưỡng cũng chỉ có thể tính là thiên tài mà thôi.


      Có điều phần lớn thời gian Lạc Lâm Cửu đều dành cho tu luyện. Lúc ông bị bắt về Tiên Giới, đặc biệt là quãng thời gian nằm tay Bích Lưu Tiên Quân phải chịu ít khổ cực. Tổn thất hồn thể mặc dù nguy hiểm đến tính mạng nhưng thương tổn cũng ít.


      Trừ những chuyện liên quan đến luyện đan, Hoa Liên hỏi đến bất kỳ vấn đề nào khác. Tựa như hề có chút hứng thú với chuyện Lạc Lâm Cửu bị bắt cùng với chân tướng trong chuyện ông ấy bị Tiên Giới truy nã năm đó.


      Mà Lạc Lâm Cửu cũng phải người nhiều, hai người ở cùng nhau lại khiến cho Bách Hoa Viên càng yên tĩnh hơn.


      Yến Cửu Vũ dạo gần đây lại đến chỗ này nữa, cũng biết có phải do Lạc Lâm Cửu đến hay . Mặc dù ngoài mặt biểu lộ ra, nhưng thực ra trong lòng ít nhiều vẫn để ý đến chuyện của Bạch Nhược.


      Bất kể là có thích Bạch Nhược hay , đến cùng vẫn có lỗi với Lạc Lâm Cửu.


      “Xin hỏi, Bách Hoa Tiên Quân có đó ?” Mặt trời chói chang nhô lên cao, Hoa Liên nghiên cứu đan phương, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng.


      “Mời vào.”


      Người đến nàng biết, có điều bộ chiến giáp kia lại rất quen mắt. Nàng cũng phải lần đầu tiên chuyện với Thiên tướng Chấp pháp, nhưng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt hiền hòa như vậy.


      “Thuộc hạ là phụng lệnh của Thống lĩnh, đến chuyển đồ cho Tiên Quân.” Người nọ hết sức cung kính đặt chiếc hộp xuống trước mặt Hoa Liên, sau đó uyển chuyển cự tuyệt lời mời của nàng, trước.


      Sau khi người rồi, nàng mới mở hộp ra. Bên trong là khối đá truyền , cũng tính là thứ gì quý hiếm. Nàng cầm tảng đá lên, rót vào bên trong luồng linh khí, rất nhanh nghe thấy tiếng.


      Yến Cửu Vũ Đông Hải, Bạch Nhược cuối cùng vẫn trốn thoát được khỏi trói buộc của cha nàng. Long Vương Thái tử tự mình tìm đến Thanh Lam Tiên Đế cầu hôn, dù sao Bích Lưu Tiên Quân cũng là thuộc hạ của nàng ta, cuối cùng được Bích Lưu đồng ý, hôn cứ thế được an bài.


      Nhưng người thực sắp kết hôn với Bạch Nhược chẳng phải Long Vương Thái tử mà là thuộc hạ của , mặc dù như vậy, có nhúng tay, tất cả đều khác biệt. dù sao cũng là ngọn núi lớn, dựa cho vững vào cũng đổ.


      Yến Cửu Vũ với Hoa Liên, thể trơ mắt nhìn Bạch Nhược cứ thế mà bị phụ thân mình đem bán được, cho nên cũng muốn Long Vương cầu hôn.


      Thực ra nàng cảm thấy, cho dù Long Vương có cũng chẳng làm được gì. Thân phận của hai người này cần nhìn cũng có thể phân ra cao thấp, nếu là nàng, nàng cũng chọn Long Vương Thái tử. Người bị đẩy làm vật hy sinh dù sao cũng là Bạch Nhược chứ đâu phải bọn họ, bọn họ chỉ cần biết mình được bao nhiêu lợi lộc mà thôi.


      Chuyện của Bạch Nhược, Hoa Liên cũng với Lạc Lâm Cửu. Cho dù có cũng ngăn cản được, còn thêm phiền não.


      Quả nhiên, y như nàng dự đoán, bao lâu Tiên Giới truyền ra tin tức Bạch Nhược sắp gả cho người ta. Lần này phải Hoa Liên nghe tin vỉa hè mà là Thanh Lam Tiên Đế đặc biệt phái người đến đưa thiệp mời cho nàng.


      Thiệp mời đưa đến tận Bách Hoa Viên, hơn nữa người tới còn rành rọt cho nàng biết, người sắp thành hôn là thuộc hạ của Long Vương Thái tử, Hỏa Long cùng với con của Bích Lưu Tiên Quân, Bạch Nhược, Lạc Lâm Cửu đương nhiên là nghe rất ràng.


      Hôn lễ ấn định cử hành vào bảy ngày sau, do Thanh Lam Tiên Đế tự mình chủ trì.


      “Tiểu Liên, có lúc quá mức cố chấp, có phải thực cũng sai lầm?”


      Lời của Lạc Lâm Cửu khiến cho Hoa Liên vụt ngẩng đầu, sắc mặt của ông vẫn bình thản, nhưng đau đớn trong mắt khi chạm lên tấm thiệp mời lại ràng khó mà che giấu.


      “Cũng có gì là sai cả, chỉ là có những chuyện, chúng ta làm chủ được.” cõi đời này, chỉ có chữ tình là khiến người ta tổn thương sâu sắc nhất, phải bị người mình tổn thương cũng bị người khác tổn thương, lúc nào cũng để cho người ta được như nguyện cách dễ dàng.


      Thế nhân đều thành tiên tốt, có ai biết, thành tiên rồi, vận mệnh vẫn cứ nằm trong tay kẻ khác, bọn họ chỉ có thể giống như con rối, tùy ý bị người khác khống chế.


      “Ngày Tiểu Nhược thành hôn, con có thể mang ta nhìn nàng lần được , trước kia nàng đồng ý lấy ta, đáng tiếc, ta vẫn đợi được đến ngày nàng mặc áo cưới.” Giọng của Lạc Lâm Cửu đè thấp, trải qua đau khổ mấy năm nay, có lẽ thực trở nên hèn yếu, rốt cục cũng thể học cách khuất phục.


      “Được.”


      Hôn lễ lần này được cử hành ở Tiên Giới. Tiên Đế tự mình chủ hôn, Long Vương Thái tử ngồi ở ghế thượng tân, người đến còn nhiều hơn cái hôm ở Long Cung.


      Hồn thể của Lạc Lâm Cửu bám vào lò luyện đan, theo nàng tiến thẳng vào hôn lễ.


      Gặp được Yến Cửu Vũ ở buổi tiệc cưới này thực khiến nàng có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng Yến Cửu Vũ nhất quyết đến kia.


      “Hoa Liên, ở đây.” Yến Cửu Vũ mắt sắc, nhìn thấy nàng xong cũng chẳng quan tâm có bao nhiêu người nhìn, phất tay với nàng.


      Hoa Liên cười cười với , về phía .


      “Quan hệ của hai người này tốt như vậy từ bao giờ?” Ánh mắt của Câu Trần Đế ngồi bên cạnh Thanh Lam Tiên Đế vẫn dõi theo Hoa Liên từ lúc nàng bước vào.


      “Hoa Liên là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, giao tình của bọn họ tệ cũng đâu có gì lạ.” Thanh Lam Tiên Đế tức giận hừ tiếng. Ai cũng biết Yến Cửu Vũ là đối tượng nàng ta muốn chèo kéo, vốn định gả Bạch Nhược cho , ai ngờ Yến Cửu Vũ lại chẳng hề cảm kích. Sau đó lại còn quan hệ càng thêm thân thiết với Hoa Liên, chuyện này khiến cho Thanh Lam Tiên Đế rất khó chịu trong lòng.


      phải ai cũng Yến Cửu Vũ lòng say đắm Bạch Nhược hay sao, ta còn tưởng ngươi gả Bạch Nhược cho kia chứ, có điều bây giờ xem ra là lời đồn thất thiệt rồi.” Câu Trần Đế cười . Tiệc cưới náo nhiệt vô cùng, Hoa Liên và Yến Cửu Vũ đứng trong góc tán gẫu, nhìn ra được, chuyện Bạch Nhược thành thân gần như hề đả kích gì đến tâm tình của Yến Cửu Vũ, điều này khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ lạ.


      “Chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, ngươi mà cũng tin sao.” Thanh Lam nặn ra tia cười, ánh mắt nhìn về phía Hoa Liên lại càng thêm lạnh lẽo. Hoa Liên này, khó đối phó hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều lắm, để ột con kiến hôi ngo ngoe trước mặt mình lâu như vậy, tâm trạng thực thể tốt nổi.


      Câu chuyện của mấy vị Tiên Đế, Hoa Liên và Yến Cửu Vũ đương nhiên là biết, nàng tò mò chuyện Yến Cửu Vũ tại sao lại ở đây hơn.


      “Sao ngươi cũng tới?”


      “Ta phụng mệnh đến bảo vệ chỗ này, Thanh Lam Tiên Đế sợ có người gây chuyện, đặc biệt tìm ta từ Long Cung về.” Yến Cửu Vũ tức giận .


      “Đúng rồi, phải ngươi tìm Long Vương cầu hôn giúp sao, Thanh Lam Tiên Đế đồng ý?”


      “Đừng nữa.” Yến Cửu Vũ bất đắc dĩ khoát tay, “Ta đến Long Cung, vừa mới nhắc tới chuyện này, Long Vương hai lời giam ta lại, nếu phải bên tìm ta về thi hành công vụ chắc ta vẫn còn bị đông cứng trong hàn băng vạn năm rồi.”


      Nhìn dáng vẻ buồn bực kia của , Hoa Liên nhịn được bật cười. Hành động của Long Vương cũng khó hiểu, Yến Cửu Vũ dù sao vẫn là người của Long Cung bọn họ, Long Cung vì Bạch Nhược mà để mất mặt lần, lần thứ hai này nếu cầu hôn thành công cũng dễ , nhưng biết thất bại mà còn mất thể diện lần nữa, Long Vương chịu được mới là lạ.


      “Sư phụ ngươi… đến đấy chứ?” Nhìn xung quanh, Yến Cửu Vũ đột nhiên giọng hỏi.


      “Đến, ông ấy muốn nhìn Bạch Nhược, ngươi có thấy tân nương đâu ?”


      , mấy lần ta muốn gặp nàng đều bị người của Thanh Lam Tiên Đế cản lại, là nàng muốn gặp ta. Ta lại cảm thấy, Bạch Nhược chắc chắn là bị giam lỏng.”


      “Xem ra hôn lễ lần này thể để xảy ra sai sót.”


      “Ta mà lợi hại như Sát Sinh Phật, chừng cướp dâu được rồi.” Yến Cửu Vũ khỏi than thở. Bây giờ mới phát ra thực lực mới là quan trọng nhất.


      tuy thống lĩnh Thiên tướng Chấp pháp, người người ở Tiên Giới đều kính ba phần, nhưng có lúc vẫn phải thỏa hiệp, thực khiến người ta cam tâm.


      “Ngươi mà lợi hại như vậy, cái chức Thống lĩnh này còn đến lượt ngươi ngồi hay sao?”


      “Cũng phải, nhân gian có câu công cao át chủ, người ngồi cao, lo lắng trong lòng cũng chẳng khác nhau là mấy.” Yến Cửu Vũ cũng thấy thấu triệt, đáng lý ra phải hiểu đạo lý này sớm hơn mới đúng.


      “Canh giờ cũng sắp tới rồi đúng ?” Thấy xung quanh dần yên ắng xuống, Hoa Liên đoán chắc cũng sắp cử hành nghi thức.


      “Ừ.” Sắc mặt của Yến Cửu Vũ cũng trầm xuống.


      “Xin lỗi, ta đến trễ.” Tiếng vừa dứt, người xuất trước mắt mọi người. Long Vương Thái tử nhanh chậm bước vào, mà trong hai nhân vật chính của hôm nay, tân lang mặt biểu cảm đằng sau .


      Chờ Long Vương Thái tử yên vị, Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy từ chỗ ngồi, những tiếng rì rầm cũng ngừng lại.


      “Hoan nghênh mọi người tới, ta được ủy thác của Bích Lưu Tiên quân, thay con , Bạch Nhược, chủ trì hôn . Ta mong có kẻ nào nhân cơ hội quấy rối, ta nghĩ chắc Yến Thống lĩnh cũng để chuyện đó xảy ra đâu.” Thanh Lam đặc biệt liếc nhìn Hoa Liên và Yến Cửu Vũ.


      Yến Cửu Vũ lạnh mặt, gần như chẳng có ai dám nhìn thẳng vào , cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn Hoa Liên, mà Hoa Liên lại mỉm cười với mỗi tiên nhân quay đầu qua nhìn nàng, khiến cho bọn họ cảm thấy rất ngượng ngập, rồi cũng chẳng có ai nhìn bọn họ nữa.


      “Mời tân nương ra.”


      Chẳng bao lâu, Bạch Nhược mặc thân áo cưới đỏ tươi được hai tỳ nữ bên người của Thanh Lam Tiên Đế đỡ vào. Hoa Liên có thể cảm nhận được, chiếc lò luyện đan trong tay chấn động.


      Cũng may Lạc Lâm Cửu vẫn nhịn được, trở nên vọng động.


      Toàn bộ nghi thức đều được cử hành trong im lặng, khí này chẳng hề giống như tham dự buổi hôn lễ, trái lại, giống như tang lễ hơn…

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 155: Nếu được may mắn…



      Sau khi phu thê giao bái, Bạch Nhược thẳng người dậy, tự mình vén khăn trùm đầu lên.


      Ánh mắt của nàng đặt người nam nhân đối diện mà mang theo vài phần mong chờ nhìn về phía cửa vào của tiệc cưới. Chỉ có điều, nơi đó có lấy bóng người.


      hồi lâu, nàng cười tiếng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đứng trước mặt mình từng câu từng chữ, “Ta bái đường với ngươi, từ nay là người của ngươi…”


      đến đây, Bạch Nhược đột nhiên dừng lại, nàng tựa như cảm nhận được điều gì đó, quay ngoắt người nhìn về phía Hoa Liên.


      biết từ lúc nào, Lạc Lâm Cửu thoát ra khỏi lò luyện đan. Hồn thể mang theo vài phần hư ảo lơ lửng giữa trung, đau thương nhìn Bạch Nhược vận thân áo cưới.


      “Chàng đến rồi, chàng vẫn tới. Chàng xem, bộ đồ này của ta có đẹp ?” Nhìn thấy người trong lòng, Bạch Nhược dường như quên tất thảy, gương mặt lên nụ cười rạng rỡ, giọng hỏi.


      “Đẹp lắm.”


      “Chàng thích là tốt rồi, ta cưới hai lần, đáng tiếc, mỗi lần mặc áo cưới, chàng đều nhìn thấy. Chàng từng chàng muốn nhìn thấy dáng vẻ khi ta mặc áo cưới nhất, ta vẫn nghĩ, phải chăng mặc bộ đồ này vào, chàng đến gặp ta. Cuối cùng, ta cũng chờ được…”


      “Thực xin lỗi.” Trừ ba chữ này, biết còn có thể gì.


      “Đừng xin lỗi, là ta cam tâm tình nguyện đợi chàng, đối với ta, chờ đợi chính là loại hạnh phúc.” khuôn mặt Bạch Nhược vẫn mang theo nụ cười. Ngay từ lúc mới nhìn thấy người đàn ông này, nàng biết, mọi vui buồn giận dữ của mình đều có thể vì người khác mà thay đổi.


      Từng ấy năm sống, từng ấy năm chờ đợi, nàng hề cảm thấy khổ sở, bởi vì trong tâm trí trước sau đều là những điều tốt đẹp sau khi gặp lại, cho dù có ôm lấy hồi ức ấy để chờ đợi cả đời có ngại chi?


      Những lời Bạch Nhược khiến cho thân thể Lạc Lâm Cửu khẽ run lên, muốn vươn tay, muốn đưa nàng rời khỏi chốn này, nhưng… chẳng thể làm gì được.


      sợ chết, cho dù liều mạng cũng được, nhưng dù có chết cũng thể ngăn cản.


      xuất của Lạc Lâm Cửu mà buổi hôn lễ này bắt đầu dậy sóng. Có điều thái độ của hai người thúc đẩy mối hôn này lại giống nhau. Long Vương Thái tử nghịch nghịch tua quạt, nụ cười mặt trước sau vẫn biến mất, còn Thanh Lam Tiên Đế giờ phút này, chỉ e là hận thể giết chết Hoa Liên.


      “Bạch Nhược, chú ý thân phận của ngươi, ngươi lấy người khác rồi.” Cuối cùng, Thanh Lam Tiên Đế cũng lên tiếng, lúc chuyện, luồng uy áp kinh khủng cũng đồng thời lao về phía Hoa Liên.


      Hoa Liên liếc nàng ta cái, ánh mắt như mang theo vài phần khinh thường, nàng vung tay lên, đỉnh đầu xuất bức Thái Cực đồ, mạnh mẽ cản luồng uy áp kia lại. Hai luồng khí tức chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ rền vang vô cùng kinh người.


      Yến Cửu Vũ đứng bên cạnh Hoa Liên lặng lẽ rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn lên giữa khoảng , ánh mắt có chút phức tạp. Thứ này, đương nhiên là biết, nên là cả Tiên Giới, phàm là người từng tham dự Lăng Tiêu Yến, có ai là biết.


      Ngày đó Sát Sinh Phật chọn thứ có lực phòng ngự mạnh nhất trong ba món thần khí, Lưỡng Nghi đồ, chuyện này vẫn khiến cho người ta thấy kỳ lạ. Giờ nhìn thấy vật này trong tay Hoa Liên, bọn họ mới hiểu ra, ra người ta căn bản phải chọn cho bản thân.


      “Lưỡng Nghi đồ?” Thanh Lam Tiên Đế nghiến răng.


      Hoa Liên chẳng mở miệng, mặc cho nàng ta hung tợn nhìn mình. Lấy thực lực của Thanh Lam, muốn phá vỡ Lưỡng Nghi đồ cũng chẳng đơn giản, nếu nàng ta thực động thủ, buổi hôn lễ này tất bị hủy trong tay nàng ta.


      “Tiên Đế đại nhân phải lắm, đúng là ta lấy người khác rồi.” Bạch Nhược dường như hề để ý đến chuyện vừa mới xảy ra, giọng mềm dịu lại vang lên lần nữa. “Cả đời ta, phải bị lợi dụng, cũng bị coi là lễ vật tùy ý mang tặng. Giờ chàng đến rồi, ta cũng cần phải tiếp tục chờ đợi nữa. A Lâu, chúng ta chắc thực hữu duyên vô phận rồi.”


      Bạch Nhược nhìn sâu vào Lạc Lâm Cửu cái rồi nhắm hai mắt lại. Khắp nơi cơ thể nàng đột nhiên tỏa ra vạn luồng kim quang, kèm theo những tia sáng chói mắt ấy là tràng tiếng xương cốt gãy lìa giòn vang.


      Ở Tiên Giới, hình phạt tàn khốc nhất chính là rút Tiên cốt, thứ đau đớn ấy thậm chí có thể khiến ột vị Tiên nhân hồn phi phách tán. Phương pháp để rút Tiên cốt có rất nhiều, tàn nhẫn nhất chính là nuốt toái cốt thạch, khiến cho Tiên cốt của mình gãy lìa từng khúc, mãi cho đến khi Tiên cốt tiêu tán.


      ai biết Bạch Nhược lấy được đá toái cốt bằng cách nào, cho dù biết cũng chẳng giúp được gì, giờ phút này, chẳng còn ai có thể ngăn cản nàng được nữa.


      “Nếu ta may mắn có thể tiến vào Luân Hồi, chàng có thể đến nhìn ta lần được ?” Ánh mắt của Bạch Nhược vẫn rời khỏi Lạc Lâm Cửu, nhìn khuôn mặt từng mong nhớ mấy vạn năm kia, nàng chỉ cảm thấy ông trời đối xử với nàng đến nỗi tàn nhẫn. Ít nhất, nàng rốt cục cũng được nhìn thấy vào thời khắc cuối cùng…


      “Có thể.” Lạc Lâm Cửu cắn chặt răng, lúc lâu mới bật ra được chữ.


      “Được, ta chờ chàng.” Vừa dứt lời, kim quang vụt tắt, thanh cũng tiêu thất. Sau khoảng lặng, thân thể của Bạch Nhược tựa như mảnh sứ vỡ, bể nát.


      Nếu được may mắn…


      đến nước này, chẳng còn ai lấy tư thái xem cuộc vui mà thầm bàn tán nữa. Bạch Nhược có thể làm đến mức này, bọn họ cũng thấy bội phục, và cả kinh hãi…


      Sau khi tan xương, chỉ còn phần vạn khả năng lưu lại tàn hồn, ai cũng hiểu, từ nay về sau nàng có thể biến mất hoàn toàn trong thiên địa. Cho dù may mắn lưu lại chút tàn hồn, cũng chỉ là nhúm hồn phách hề có thần trí.


      “Tiểu Liên.”


      Hoa Liên quay đầu, nhìn gương mặt chút biểu cảm nào của Lạc Lâm Cửu, cũng thốt nổi thành lời. Có lẽ, nàng nên dẫn sư phụ đến đây, thực nên.


      “Cám ơn con làm những chuyện này vì sư phụ, đủ lắm rồi.”


      “Sư phụ, con…” Nàng biết Lạc Lâm Cửu định làm gì, nhưng tài nào ngăn cản. Bạch Nhược chờ ông ấy, ông ấy chẳng phải cũng chờ Bạch Nhược hay sao?


      giờ, người ông ấy chờ chẳng còn, ông ấy còn có thể làm gì nữa?


      Nhìn hồn thể của Lạc Lâm Cửu dần dần tan biến trước mắt mình, Hoa Liên siết chặt nắm tay.


      “Xem ra, Hỏa Long có phúc này rồi, Bạch Nhược tiên tử đúng là người si tình.” Long Vương Thái tử đứng dậy giữa mảnh im lặng, cười cười câu, mang theo Hỏa Long thân là tân lang bước ra ngoài.


      Giống như hôn này từ đầu tới cuối chỉ là tuồng kịch, giờ tàn cuộc, người đến xem diễn cũng nên .


      “Hoa Liên, ai cho phép ngươi đưa Lạc Lâm Cửu đến!” Sau khi Long Vương Thái tử rồi, lửa giận bị đè nén lâu của Thanh Lam Tiên Đế rốt cục cũng bộc phát, đối tượng trút giận chính là Hoa Liên.


      Hoa Liên đứng dưới Lưỡng Nghi đồ, hề cảm nhận được cơn tức giận ngút trời kia, trái lại rất bình tĩnh, “Thanh Lam Tiên Đế từng dặn dò ta, phải trông nom sư phụ cẩn thận. Hôm nay ta đến tham gia tiệc cưới, trong Bách Hoa Viên lại chẳng có ai, ta lo ông ấy nhân cơ hội bỏ chạy nên mới đưa ông ấy theo để giám thị cho cẩn thận. Tiểu tiên chẳng qua chỉ hành theo lời Tiên Đế mà thôi, chuyện này, có gì sai sao?”


      “Được lắm, nếu người giám thị cẩn thận, tại sao lại xuất ?” Thanh Lam Tiên Đế giận quá hóa cười.


      “Đâu có ai cho ta biết ông ấy thể xuất chứ? Huống chi, sư phụ ta hình như chẳng làm gì cả, kính xin các vị Tiên Đế minh xét.”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 156: Gặp Trời đố kị



      vậy, là ta trách nhầm ngươi?” Ở Tiên Giới, căn bản có kẻ nào dám mạnh miệng với nàng, Hoa Liên này lại hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, nếu cứ tiếp tục để mặc như vậy, uy nghiêm của nàng biết để đâu.


      Giờ chỉ còn là vấn đề của Lạc Lâm Cửu nữa, mà còn là vấn đề thể diện của nàng.


      “Hoa Liên dám, nếu Tiên Đế có thể ra Hoa Liên sai ở điểm nào, vậy tiểu tiên xin mặc Tiên Đế trừng phạt.” Thái độ của Hoa Liên cũng kiêu nịnh, mười phần cung kính. Dường như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, đối với nàng mà , có chút ảnh hưởng nào.


      “Ngươi…” Thanh Lam Tiên Đế bị chặn cho á khẩu trả lời được, thực tế, nàng ta căn bản tìm ra được Hoa Liên sai ở điểm nào. Người ta cũng , đó là theo ý nàng ta mà trông coi Lạc Lâm Cửu rồi.


      Hơn nữa vừa nãy tiệc cưới, tất cả mọi người đều thấy rất ràng, Lạc Lâm Cửu chẳng qua chỉ xuất , chưa tới năm câu với Bạch Nhược mà thôi.


      “Thôi cho qua , tất cả giải tán hết , chuyện này để sau hãy . Hoa Liên, ngươi về trước , tạm thời đừng đâu cả.” Lúc này Chân Vũ Đại Đế đứng dậy, vung tay lên, ra lệnh.


      “Dạ.” Hoa Liên cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Thanh Lam Tiên Đế, xoay người bỏ . Chuyện đến nước này, tài nào vãn hồi được nữa rồi. Nàng quan tâm Bạch Nhược chết hay sống, nhưng nàng rất ràng, sư phụ nàng sợ là chung con đường với Bạch Nhược.


      Mà con đường đó, đều là do Thanh Lam bức mà ra.


      Sau khi trở về từ tiệc cưới, Hoa Liên bị giam lỏng trong Bách Hoa Viên. Chân Vũ Đại Đế phái Yến Cửu Vũ đến trông coi nàng, cũng biết là do sợ nàng chạy mất hay là sợ Thanh Lam Tiên Đế thầm ra tay đối phó nàng.


      Chuyện Bách Hoa Viên bị bao vây kiểu này Hoa Liên cũng từng trải qua mấy lần, tập mãi cũng thành quen. Huống chi còn có người chuyện phiếm với nàng, cũng cảm thấy có gì to tát.


      Mấy Thiên tướng Chấp pháp này đều là người của Yến Cửu Vũ, quan hệ của nàng và Yến Cửu Vũ tệ, thái độ của bọn họ đối với nàng cũng tương đối tốt. Mặc dù lúc cười lên vẫn là dọa người, có điều Hoa Liên thi thoảng mời bọn họ vào uống rượu chẳng ai từ chối cả.


      Thấy thuộc hạ ôm bốn năm vò Bách hoa nhưỡng chạy ra, Yến Cửu Vũ nhấp ngụm rượu, hơi có chút lo lắng, “Hoa Liên, hay là ngươi gọi Sát Sinh Phật tới .”


      Mặc dù cảm thấy tên hòa thượng này đáng ghét vô cùng, nhưng đích xác là rất hữu dụng. Chuyện lúc Tử Tiêu độ thiên kiếp, Yến Cửu Vũ cũng nghe người ta kể, tự thấy có khả năng ra điều kiện với Thiên Tôn như vậy.


      Giờ nhìn lại thấy tất cả cũng bình thường, nhưng vẫn luôn có chút bận tâm, lần này Hoa Liên đắc tội nặng với Thanh Lam Tiên Đế, chưa biết chừng nàng ta thẹn quá thành giận, thực ra tay.


      Nếu ra tay , khẳng định che chở được cho Hoa Liên.


      “Ta tìm được .”


      thể nào? Ngươi mà lại tìm được ?!” Yến Cửu Vũ trừng mắt, ràng tin vào lời nàng , “Vậy lúc ngươi muốn gặp làm sao?”


      Yến Cửu Vũ từng chủ động hỏi Hoa Liên, quan hệ của nàng và Ân Mạc rốt cuộc là như thế nào, nàng cũng chẳng hề giấu giếm. Cho nên lúc Hoa Liên vậy, mới cảm thấy kỳ quái.


      “À.. chuyện đấy à, bình thường chưa đợi ta nghĩ đến tới gặp ta rồi.”


      Lúc này Yến Cửu Vũ hoàn toàn câm nín, chẳng trách Sát Sinh Phật lại thích Hoa Liên, hai cái người này chẳng có ai là bình thường cả!


      “Ngươi còn định ngây ngẩn ở chỗ ta bao lâu nữa hả, rượu ta ủ cũng sắp bị ngươi uống cạn sạch rồi.” Bỏ chiếc ly trong tay xuống, Hoa Liên vặn eo cái, chẳng chút để tâm hỏi.


      “Có mấy vò rượu thôi mà, bên lệnh cho ta tới, ta đâu dám chứ. Có điều, ta cảm thấy, mấy ngày nữa, cho dù ngươi có đuổi, đám huynh đệ của ta cũng chẳng muốn đâu.” Dù Thiên tướng Chấp pháp mới nhìn cũng uy phong lắm, nhưng bọn họ cả ngày lẫn đêm trừ lùng bắt đào phạm của Tiên Giới ra cũng chỉ có canh giữ cấm địa ở Tiên Giới.


      Giờ được phái đến canh chừng Bách Hoa Viên, chẳng phải lo lắng đề phòng, có việc gì còn được uống vài hớp rượu, cuộc sống tươi đẹp như vậy, ai mà muốn kia chứ.


      “Bọn họ muốn ở lại, ta đương nhiên hoan nghênh, chỉ sợ có người chịu thôi.”


      Sau khi chuyện của Bạch Nhược xảy ra được tháng, Thiên tướng Chấp pháp từng người bị điều khỏi Bách Hoa Viên, trước khi , quả thực đúng như lời Yến Cửu Vũ , dáng vẻ đầy lưu luyến nỡ.


      Bọn họ rồi, Bách Hoa Viên lại khôi phục vẻ yên tĩnh trong quá khứ, Yến Cửu Vũ vẫn ngày ngày canh chừng Nam Thiên Môn, thỉnh thoảng lại tới chôm của nàng mấy vò rượu.


      Giống như, chuyện là quá khứ cả rồi.


      Hôm nay, Hoa Liên vẫn còn nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được mảnh ngọc giản. Là Tử Vi Tiên Đế đưa tới, mời nàng đến thăm Tử Tiêu chút.


      Kể từ khi chuyện của Bạch Nhược xảy ra, quan hệ của nàng và Thanh Lam Tiên Đế đến điểm đóng băng, việc luyện đan kia người ta cũng chẳng cần nàng làm nữa. Sớm thu hồi hết tất cả linh dược, đoán chừng là tin nàng được.


      giờ nàng có thể coi là Tiên Quân rảnh rỗi nhất, nếu Tử Vi Tiên Đế mở miệng, nàng có thể thuận nước mà đẩy thuyền. Huống chi, nàng cũng rất muốn biết, tình trạng của vị nương Tử Tiêu kia ra sao.


      Trờ lại nơi ở trước kia, Hoa Liên thiếu chút nữa nhận ra.


      Nơi này khác hẳn với lúc nàng còn ở đây, lúc ấy nàng cũng lười, chỉ tùy tiện dựng hai gian phòng, giờ nơi đó biến thành tòa cung điện huy hoàng lộng lẫy.


      Mới vừa bước vào cửa, chân giẫm lên phiến lá sen xanh biếc, cần nàng bước , chiếc lá tự động đưa nàng đến cung điện đối diện.


      Vốn là mảnh đất để trồng hoa cỏ, giờ biến thành chiếc đầm xanh biếc, bên trong có vô vàn những đóa sen đua nở, nhìn rất tươi đẹp.


      Lúc Hoa Liên bước xuống khỏi chiếc lá, Tử Tiêu bước ra từ bên trong, sắc mặt nàng ta hồng hào hơn hôm trước ít, thấy Hoa Liên còn lộ ra nụ cười.


      “Ngươi đến rồi à.”


      Hoa Liên cũng đáp lại bằng nụ cười, “Có gì cần ta giúp sao?” Nàng nghĩ là Tử Vi Tiên Đế đặc biệt đến tìm nàng, thực chỉ để nàng đến thăm Tử Tiêu.


      “Ta muốn trồng chút hoa cỏ ở đây, nhưng mỗi lần trồng xuống đến ngày hôm sau chết hết, cho nên muốn ngươi giúp tay.” Tử Tiêu đến khoảnh vườn trước tòa cung điện, cũng là khoảnh đất duy nhất còn có thể nhìn thấy được ở nơi này.


      Hoa Liên theo nàng ta, ngồi xổm xuống đất, nhìn tỉ mỉ nửa ngày trời mới đứng dậy.


      “Có nhìn ra nơi nào ổn ?”


      “Thứ đất này có chút vấn đề, cho nên mới thể trồng được hoa cỏ.”


      “Tại sao lại như thế?’ Tử Tiên nhíu mày.


      “Hôm đó đất ở đây cũng chịu lôi kiếp, sức mạnh lôi điện trong đó khá dồi dào, hoa cỏ thuộc tính mộc, thể dung hợp với sức mạnh lôi điện.” Hoa Liên kiên nhẫn giải thích cho nàng ta.


      “A, ra là như thế, vậy có cách nào giải quyết ?”


      “Nếu như trồng cây kinh lôi ở đây rồi trồng tiếp những loại hoa cỏ khác có vấn đề gì nữa.” Cây kinh lôi chuyên hấp thụ lôi điện, có điều là loài này tương đối hiếm thấy, nhưng trong tay Tử Vi Tiên Đế hẳn là có.


      Nghe Hoa Liên vậy, gương mặt Tử Tiêu lên tia vui mừng, “ đa tạ ngươi, ngày mai bảo Tử Vi chuyển gốc cây kinh lôi đến. Nếu ngươi bận gì ngại ngồi xuống chuyện chút chứ, nơi này trừ Tử Vi ra, có rất ít người tới.”


      Hoa Liên cũng cự tuyệt lời mời của Tử Tiêu, theo nàng vào tòa cung điện kia.


      Cả hai đều rất có hứng thú với hoa, đề tài chuyện phiếm cũng chỉ xoay quanh hoa cỏ, có điều trò chuyện được lúc, Tử Tiêu đến bản thân mình. Lúc nàng ta , Hoa Liên ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại chen vào đôi câu.


      Thực ra , Tử Tiêu cũng chẳng buồn để ý xem người nghe nàng ta là ai, nàng ta chỉ cần đối tượng để xả ra mà thôi, mà Hoa Liên, hề nghi ngờ chính là lựa chọn tốt.


      Kệ , tính nhẫn nại của Hoa Liên tệ. Nghe Tử Tiêu kể chuyện, nàng cảm thấy Tử Vi Tiên Đế này đúng là kiên trì ngừng, mấy năm nay thử vô vàn biện pháp để Tử Tiêu tỉnh lại, chưa bao giờ buông xuôi.


      “Đúng rồi, tên ngốc Tử Vi kia lúc mới đầu còn xin Hồi Sinh đan của Lão Quân, biết ném bao nhiêu viên vào trong cái hồ kia, đáng tiếc đều phí phạm hết, để cho bọn cá trong hồ kia nuốt sạch.”


      “Nhưng ta đâu có thấy con cá nào ở trong hồ?” Những gì Tử Tiêu khỏi khiến cho nàng phải tặc lưỡi xuýt xoa, Hồi Sinh đan do Thái Thượng Lão Quân luyện chế, tùy tiện lấy viên ra cũng đủ để người ta thèm dãi, Tử Vi Tiên Đế đúng là chịu chơi.


      “Ăn nhiều Hồi Sinh đan như vậy, bọn cá kia cuối cùng lại muốn ăn cả ta, may mà huynh ấy phát kịp, để ta bị chôn thây trong bụng cá.” đến đây, Tử Tiêu có vài phần cảm thán.


      Có thể sống được đến bây giờ, nàng cũng coi như mạng lớn.


      “Nhưng ta lại cảm thấy, ý tưởng này của Tử Vi Tiên Đế có vấn đề, chẳng qua là nên ném thẳng đan dược vào trong hồ…” Hoa Liên suy nghĩ chút mới .


      “Lại chẳng, lúc ấy đầu óc của huynh ấy mụ mị hết rồi. Sau đó ấy, biết là nghe ai , Tiên Giới này có người biết luyện chế đan độc, có hiệu quả Cải tử hoàn sinh, thiếu chút nữa huynh ấy chạy học luyện thứ đó.” Tử Tiêu cười .


      Lời của Tử Tiêu giống như cây chùy nặng nề đập vào tim Hoa Liên. Đan độc. Người biết luyện chế đan độc ở Tiên Giới này nhiều lắm, có thể khiến Tiên Đế chú ý đến lại càng ít ỏi.


      “Vậy… cuối cùng có học được ?”


      “Dĩ nhiên , huynh ấy lấy được những đan phương kia, chuyện đó cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Mấy ngày trước huynh ấy còn với ta, nếu biết ngươi có thể cứu ta, huynh ấy sớm hạ giới đón ngươi lên rồi.” Tử Tiêu dường như thấy hứng thú lắm với chuyện đan độc, cũng tỉ mỉ.


      Có điều chỉ những chuyện này thôi đủ để Hoa Liên cất trong lòng. Nàng vẫn rất muốn biết, tại sao Bích Lưu Tiên Quân lại đột nhiên có hứng thú với đan độc, đây có tính là đáp án hay ?


      Bích Lưu Tiên Quân cho dù có năng lực mạnh hơn nữa, cũng đến mức có thể hãm hại vị tiên nhân, nếu sau lưng có kẻ nào ủng hộ, lão dám vu hãm Lạc Lâm Cửu trộm mất đan phương đan độc hay sao?


      Hoa Liên cũng cười, “Vậy cũng là duyên phận, ngày đó lúc ta độ kiếp thành tiên, cũng may mà có mặt gương lưu giữ thần niệm của Tử Vi Tiên Đế, nếu ta sớm tan thành tro bụi, đâu thể đến giúp các ngươi được.”


      “Chắc đây chính là cái gọi là nhân quả rồi, cho dù thế nào, vẫn phải cảm ơn ngươi.”


      Nàng và Tử Tiêu chuyện trò đến tận khuya mới quay lại Bách Hoa Viên. Nàng lật giở đan phương đan độc từ đầu đến cuối lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đơn thuốc cuối cùng.


      Nghịch Thiên đan, công hiệu: hồi sinh tất cả những vật nghịch thiên.


      Dưới đan phương còn có lời nhắn nhủ: đồ đệ của ta hãy nhớ, thứ đan phương này được truyền ra ngoài, được tự tiện luyện chế, nếu tất bị trời phạt. Ngày đó khi vi sư viết ra đan phương này, gặp trời đố kị, tu vi thể tăng lên, đan phương trong đầu còn lấy chút. Chỉ còn trong ngọc giản, lưu lại để đệ tử học tập.


      Những chữ này, là do Lạc Lâm Cửu viết. Hoa Liên muốn biết ông ấy viết ra cái thứ nghịch thiên này như thế nào, nàng chỉ biết, dường như nàng hiểu ra chuyện gì đó.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 157: Có gì mà dám



      “Đúng thực là gặp trời đố kị.” Hoa Liên thu hồi ngọc giản trong tay, nhìn đến tờ đan phương kia nữa. giờ nàng còn chưa có ý định đối nghịch với trời, có lẽ tương lai có chưa biết chừng.


      Sau khoảng thời gian khá dài, Hoa Liên hề rời khỏi Bách Hoa Viên, cả ngày ở bên trong nghiên cứu các loại đan độc mình có thể luyện chế giờ.


      Ân Mạc từng với nàng, nàng nhất định phải tham gia vào Đại chiến Tiên Ma, càng nắm nhiều con át chủ bài trong tay, tỷ lệ sống sót lại càng lớn. Mặc dù nàng nghĩ là mình chết, nhưng lúc nào cũng phải chuẩn bị chu toàn tất cả.


      Hơn nữa, trước khi tham gia Đại chiến Tiên Ma, nàng còn phải làm việc khác nữa.


      “Hoa Liên, ta về rồi đây!” Bên ngoài Bách Hoa Viên, cấm chế Hoa Liên tiện tay bày ra bị người ta cước đá tung, nghe giọng của người đến, gương mặt Hoa Liên dâng lên nụ cười.


      “Cuối cùng cũng chịu xuống núi Vĩnh Sinh.” Người đến chính là lâu gặp.


      phải là ta muốn xuống, mà là bên chịu cho ta . Lần trước Thanh Lam ỷ mình là Tiên Đế, ra tay với ta, ta mới xáo tung hang ổ của nàng ta lên, biết là ai mách lẻo lên , kết quả là ta bị lôi lên núi dạy bảo trận.” có chút tức giận bất bình .


      Hoa Liên cũng chỉ biết đứng bên cười trừ, dám làm ra chuyện như vậy, đúng là có mấy người, chẳng trách lần trước Thanh Lam Tiên Đế lại phái nhiều người đến Bách Hoa Viên như vậy để bắt nàng ấy.


      “Vậy giờ ngươi về rồi, vẫn ở lại chỗ nàng ta sao?”


      “Làm sao có thể, giờ bên phái ta đến chỗ Hậu Thổ Tiên Đế. Lúc về ta nghe đóa sen vô căn kia mọc rồi hả?”


      “Ừ, đạo Thiên kiếp cuối chưa vượt qua được, Thánh Nhân ra mặt nhúng tay, nếu ngươi nghĩ sao ta lại phải dọn nhà.” Đứng trước mặt , Hoa Liên hề che giấu châm chọc trong giọng của mình.


      “Ngươi định cứ để mặc như vậy sao?”


      “Nếu là của ta, kẻ nào lấy được.” Đáy mắt Hoa Liên thoáng qua ánh lửa.


      “Ta rất tò mò đấy, Tử Vi Tiên Đế rốt cuộc nợ ngươi thứ gì mà khiến ngươi cứ canh cánh trong lòng như vậy?” Nàng sớm nhìn thấu hành động của Hoa Liên, cũng biết nàng có thù oán với Tử Vi Tiên Đế, hơn nữa thù này tuyệt đối , nhưng đối phương hiển nhiên là chưa biết.


      lâu nữa ngươi biết, lấy lại đồ rồi, ngươi là người đầu tiên ta kể cho nghe.”


      “Được rồi, còn nữa, hôm nay ta tìm ngươi chủ yếu là để cảnh báo ngươi tiếng, đại chiến Tiên Ma chẳng bao lâu nữa bắt đầu, ngươi đắc tội Long Vương Thái tử, ra chiến trường nhất định phải cẩn thận hơn, nghe con người nhen lắm, chừng ra tay với ngươi.”


      “Yên tâm, ta để tìm được cơ hội.”


      “Vậy được, ta đánh giấc trước đây.” xong, ngáp cái, chút khách khí xông vào phòng Hoa Liên, chiếm đoạt giường của nàng.


      đúng là coi mình là khách tí nào, thoáng chốc nghe thấy tiếng ngáy của , Hoa Liên cười cười lắc đầu cái. Quen được chuyện đáng để vui mừng, bình thường nàng ít khi chung đụng với người khác, bạn bè cũng nhiều, hơn nữa có rất ít người có thể bước vào thế giới của nàng, mỗi người bạn đều đáng để nàng quý trọng.


      Vào lúc tất cả mọi người đều bảo nàng phải đề phòng Long Vương Thái tử, thuộc hạ của lại đến tìm Hoa Liên.


      Người đến tìm nàng, có thể coi là người quen, Thủy Đức Tinh Quân. Cho dù tính trước tính sau, bọn họ cũng có thể coi là có vài lần duyên gặp mặt. xuất của lão khiến cho Hoa Liên tràn ngập cảnh giác trong lòng.


      Lão đầu này mặc dù nhìn qua có gương mặt hiền hòa, nhưng lão tuyệt đối chẳng phải thiện nam tín nữ. Hơn nữa, giữa hai bọn họ còn có thù giết con. Lão đến tìm nàng, chắc chắn chẳng phải chuyện gì hay.


      “Bách Hoa Tiên tử, lần trước từ biệt, ngờ tới chúng ta lại gặp lại nhanh đến vậy.”


      “Thủy Đức Tinh Quân quang lâm tệ xá, phải là để khách sáo với ta đấy chứ?”


      “Dĩ nhiên là phải rồi, Long Vương Thái tử nghe lệnh sư bất hạnh vong thân, đặc biệt phái ta đến thăm hỏi hai.”


      “Vậy xin đa tạ ý tốt của Thái tử, Hoa Liên ghi nhận trong lòng.” Mấy ngày trước Diêm Vương phái người đến truyền tin, sư phụ nàng ngưng tụ tất cả hồn thể thành thần hồn, tiến vào cửa Luân Hồi, hồn phi phách tán.


      Cho dù biết đây là lựa chọn của ông ấy, nàng vẫn sao giải thoát được. Chẳng qua là ngờ tới, Long Vương Thái tử lại nhận được tin nhanh như vậy, chuyện này có chút ngoài dự kiến của nàng. Hoặc nên là, đối phương vẫn luôn theo dõi nàng?


      Nghĩ đến đánh giá của và Ân Mạc với kẻ đó, trong lòng nàng luôn tồn tại cảm giác bất an. Kẻ địch này, đáng sợ hơn Thanh Lam rất nhiều. Thanh Lam ít nhất cũng mang danh Tiên Đế, dễ dàng mà xuống tay với nàng, nhưng vị Long Vương Thái tử kia, sợ rằng để ý đến những chuyện này.


      “Dĩ nhiên, Long Vương Thái tử còn muốn ta chuyển đến Bách Hoa Tiên tử câu.” Trong nụ cười của Thủy Đức Tinh Quân mang theo vài phần quái dị.


      “Câu gì, mời .” Hoa Liên nhíu mày.


      “Tuy sinh tử do mệnh, bất quá có vài người lại có tư cách để đùa bỡn vận mệnh.”


      “Vậy sao, khẩu khí của Long Vương Thái tử , biết là có thực lợi hại được như vậy hay đây.” Hoa Liên cười lạnh, thế này tính là gì, uy hiếp nàng?


      Thấy vẻ khinh thường của Hoa Liên, Thủy Đức Tinh Quân cũng chẳng tức giận, lão chậm rãi mở miệng, “Chẳng lẽ tiên tử tò mò, tại sao trong tay Bạch Nhược lại có đá toái cốt hay sao?” Thứ đó mặc dù trân quý nhưng cũng rất hiếm thấy, trong tay Bạch Nhược đột nhiên lại có vật này, thực khiến người ta ngạc nhiên.


      “Ngươi có ý gì?” điệu của Hoa Liên sắc lạnh.


      Khóe miệng của Thủy Đức Tinh Quân càng nhướn cao hơn, hung tợn , “Tiên tử là người thông minh, có câu gieo nhân nào gặt quả ấy, năm đó khi ngươi hại con ta phải rơi vào Luân Hồi, từ đó thể nào quay lại Tiên Giới nên nghĩ đến ngày nào đó mình cũng phải chịu nỗi thống khổ tương tự chứ!”


      Những gì lão khiến Hoa Liên hoàn toàn hiểu tất thảy, vậy là đều do Long Vương Thái tử sắp đặt sẵn! thậm chí còn tính đến chuyện, sư phụ nàng nhất định chọn cách này để kết thúc bản thân!


      Chỉ vì Thương Tình mà kéo theo cả mạng của sư phụ nàng và Bạch Nhược. Long Vương Thái tử này quả nhiên thực thủ đoạn. Tay của Hoa Liên bắt đầu mất khống chế mà phát run, nỗi hận ý trong lòng càng thêm bành chướng, khó mà biến mất.


      Thấy hai tròng mắt Hoa Liên hóa thành màu đỏ, nụ cười lạnh lẽo gương mặt Thủy Đức Tinh Quân càng thêm kéo dài, “Sao hả, thấy thương tâm, khổ sở? Đây đều là kết cục ngươi đáng phải chịu. Ta cho ngươi hay, Hoa Liên, đây chẳng qua chỉ là khởi đầu mà thôi, ngươi cứ chuẩn bị sẵn !”


      xong, lão xoay người định bỏ . Chẳng ngờ chưa bước được mấy bước, trước mặt lão đột nhiên xuất bức tường lửa.


      “Hoa Liên, ngươi muốn làm gì?” Thủy Đức Tinh Quân sớm nghe qua Hoa Liên nắm trong tay loại lửa mà ngay cả Tiên Đế cũng phải kiêng kỵ, hơn nữa chưa có ai từng nghe đến loại lửa đó bao giờ.


      Chỉ có điều lão ngờ tới, Hoa Liên lại định ra tay với lão. Lão là trong năm vị Tinh Quân, địa vị còn cả Tiên Quân, nếu Hoa Liên thực xuất thủ, nhất định bị phạt nặng.


      “Từ lúc ngươi đến Địa phủ tìm ta, ta vẫn chờ mãi cơ hội này, lá gan của ngươi cũng đâu, ở địa bàn của ta mà còn dám diễu võ dương oai. Nếu ngươi có thực lực bằng Long Vương Thái tử làm gì, nhưng ngươi có, vậy đừng trách ta khách khí!” Thực tưởng nàng được nặn ra từ bột mì chắc, mặc lão leo lên đầu mà giương oai?


      Hôm nay, nàng cho lão biết, nàng có thể giết chết con lão, cũng dám giết chết lão…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :