1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 148: So chiêu



      Tiên giới, bên ngoài Hắc Thủy Lâm, Bạch Nhược mặt đầy lo lắng qua lại. Chờ lâu, rốt cục cũng nhìn thấy bóng áo đỏ xuất trong tầm mắt.


      Nàng vội vàng nghênh đón, có chút lo lắng hỏi, “Canh giờ sắp qua rồi, có phải xảy ra chuyện gì ?”


      Hoa Liên lắc đầu cái, “ đường đụng phải Yến Thống lĩnh, rồi.”


      “Vậy tốt, mau vào cùng ta , người bên trong bị ta dùng danh nghĩa của phụ thân điều rồi, ta chờ ở bên ngoài, ngươi phải nắm chắc thời gian đấy.”


      “Ta biết, chính ngươi cũng phải cẩn thận chút.” Bạch Nhược trước cho nàng tất cả những điểm cần chú ý trong Hắc Thủy Lâm, chỉ cần cẩn thận chút, có vấn đề gì xảy ra.


      “Ừm, ngươi cũng phải cẩn thận.” Dõi mắt nhìn Hoa Liên bước vào Hắc Thủy Lâm, gương mặt Bạch Nhược dâng lên nụ cười quỷ dị.


      Căn cứ vào bản đồ mà Bạch Nhược đưa cho, Hoa Liên nhanh chóng tìm được nơi sư phụ mình bị giam cầm. Lạc Lâm Cửu giờ phút này bị giam trong ngục giam dựng bằng trúc, ông khoanh chân ngồi dưới đất, đầu cúi thấp, toàn thân tản ra thứ mùi vị chết chóc.


      Hoa Liên cẩn thận lên trước, Lạc Lâm Cửu dường như hề cảm nhận được, vẫn giữ nguyên động tác vốn có.


      “Sư phụ?” Cho đến khi tiến gần đến ngục giam, Hoa Liên mới mở miệng, nhưng người bên trong vẫn hề có chút phản ứng nào.


      Hoa Liên khẽ nhíu mày, nhìn ngục giam từ xuống dưới, thứ trúc để dựng nên nhà ngục này cũng có gì đặc biệt, toàn thân có màu xanh đậm, hẳn là trúc Khốn Long trồng ở Lôi Vực bên kia Tiên Giới, đúng là dùng để khắc chế hồn phách.


      Kiểm tra dưới phen, vẫn phát ra bất cứ chỗ bất ổn nào, Hoa Liên khỏi có chút lo lắng. Nàng do dự chút, bàn tay lật ngửa, ngọn lửa nhảy lên trong lòng bàn tay, chậm rãi thổi về phía lồng trúc.


      Trong nháy mắt ngọn lửa chạm vào lồng trúc, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra. Thân thể Hoa Liên cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nàng hàng năm tiếp xúc với đan độc, đương nhiên vô cùng quen thuộc với mùi hương này.


      “Đồ đệ quí, đa tạ ngươi tới cứu ta.” Đúng vào lúc này, Lạc Lâm Cửu vẫn cúi gằm đột nhiên lại ngẩng đầu, sắc mặt Hoa Liên càng trở nên khó coi, bởi vì người bên trong, căn bản phải sư phụ của nàng.


      “Bạch Nhược gạt ta…” xong câu đó, Hoa Liên nhắm mắt lại, ngã xuống đất mất hết tri giác.


      “Nàng hề gạt ngươi, bởi vì người ngươi nhìn thấy, vốn phải là Bạch Nhược.” Người đứng trong ngục giam cười lạnh, tay điểm vào lồng trúc cái, chiếc lồng trúc hoàn chỉnh lập tức tách ra, người nọ chậm rãi cất bước ra khỏi Hắc Thủy Lâm, “Tự tiện xông vào Hắc Thủy Lâm, ta xem lần này ai có thể bảo vệ được ngươi.”


      Thấy bên trong Hắc Thủy Lâm có người bước ra, “Bạch Nhược” vẫn canh giữ bên ngoài nhìn người nọ mỉm cười, “Xem ra chuyện tiến hành rất thành công.”


      Người nọ khom mình hành lễ, “Còn phải nhờ Tiên Đế đại nhân giúp đỡ nhiều hơn.”


      Cặp môi đỏ mọng của “Bạch Nhược” khẽ nhếch lên, “Giờ tìm Yến Cửu Vũ , chắc rất vui nếu được giúp đỡ ngươi.” Dứt lời, nàng nhìn về phía Hắc Thủy Lâm u.


      Đêm nay, Tiên Giới nhất định yên bình.


      Tin Bách Hoa Tiên tử xông vào Hắc Thủy Lâm, định cứu phản đồ của Tiên Giới Lạc Lâm Cửu cơ hồ trong nháy mắt truyền ra ngoài, khiến cho lúc Yến Cửu Vũ dẫn người đến Hắc Thủy Lâm ít tiên nhân đứng bên ngoài xem, trong đó có cả Thanh Lam Tiên Đế, Chân Vũ Đại Đế, thậm chí cả Tử Vi Tiên Đế cũng ở đây.


      “Yến Thống lĩnh, theo những gì thị vệ của ta báo lại, Bách Hoa Tiên tử kia vẫn còn ở bên trong chưa ra.” Bích Lưu Tiên Quân mặt đầy vẻ nghiêm túc với người bên cạnh.


      “Bích Lưu Tiên Quân, ngươi chắc chắn là nhìn lầm chứ? Cho dù ngài có là Tiên Quân cũng thể vu hãm cho tiên nhân được phong hào.” Yến Cửu Vũ hiển nhiên tin Hoa Liên làm chuyện như vậy, trầm giọng hỏi.


      “Ta rất chắc chắn.”


      “Được rồi, vậy ta vào xem chút, các ngươi canh giữ ở bên ngoài, những người khác vào cùng ta.” Phân công thuộc hạ xong, Yến Cửu Vũ dẫn người vào Hắc Thủy Lâm.


      Chưa đầy nửa canh giờ, đen mặt bước ra ngoài, thẳng về phía Bích Lưu Tiên Quân.


      “Bích Lưu Tiên Quân, ta tìm kiếm lần lượt khắp nơi trong Hắc Thủy Lâm, hề thấy Bách Hoa Tiên tử như lời ngươi , có thể cho ta biết rốt cuộc nàng ở chỗ nào ?”


      “Cái gì? thể nào như vậy.” Bích Lưu Tiên Quân mặt đầy kinh ngạc, “Yến Thống lĩnh, ta dám lấy tính mạng ra bảo đảm, Bách Hoa Tiên tử thực vào Hắc Thủy Lâm!”


      Yến Cửu Vũ quét mắt qua ba vị Tiên Đế thần sắc riêng biệt đứng bên cạnh, “Nếu ngươi chịu tin, vậy chúng ta hãy vào Bách Hoa Viên xem Bách Hoa Tiên tử có đó hay ?”


      Bích Lưu Tiên Quân là người của Thanh Lam Tiên Đế, giờ nếu Thanh Lam Tiên Đế ở đây, đương nhiên cũng phải nể mặt, dẫn đoàn người về phía Bách Hoa Viên.


      Khi Bích Lưu Tiên Quân khí thế hung hãn vọt vào Bách Hoa Viên, cảnh tượng trước mắt khiến cho lão đột nhiên chững bước lại. Hơn mười vị Hoa tiên giờ phút này ngồi thành vòng tròn, vừa vừa cười nhìn bóng áo đỏ ngồi ở trung tâm.


      Rèm tươi sắc đỏ bay đầy trời, giữa lớp lụa đỏ, Hoa Liên vừa dừng động tác lại kinh ngạc nhìn đám người bên ngoài Bách Hoa Viên, “Bích Lưu Tiên Quân, ngài đây là…. tìm ta có việc?”


      Đông đảo Hoa tiên ngồi dưới đất cũng đứng lên hết, sau khi cung kính hành lễ đều nghi ngờ nhìn bọn họ.


      ”Là thế này, Bách Hoa Tiên tử, Bích Lưu Tiên Quân có người thấy ngươi xông vào Hắc Thủy Lâm, mưu đồ giải cứu cho đào phạm của Tiên Giới, Lạc Lâm Cửu, biết ngươi có gì để ?”


      Hoa Liên ràng sửng sốt chút, sau đó có chút buồn cười lắc đầu, “Ta có gì để cả, chẳng bằng để ấy vị Hoa tiên này , Thanh Lam Tiên Đế nghĩ sao?”


      Ánh mắt nàng khóa chặt vào Thanh Lam, như cười như hỏi.


      vậy, để các nàng xem sao.” Sắc mặt của Thanh Lam Tiên Đế vẫn bình thường, thực giống như nhìn thấy nét mặt của Hoa Liên vậy.


      “Khởi bẩm Tiên Đế, hôm qua Bách Hoa Tiên tử mời chúng ta, là là hôm nay có buổi tụ họp nho ở Bách Hoa Viên, cho nên chúng ta mới ở đây. Về phần Tiên Đế rằng Bách Hoa Tiên tử rời khỏi đây, thực là oan uổng, bọn ta đều có thể làm chứng, từ trưa tới giờ, có bất cứ người nào rời khỏi nơi này, bao gồm cả Bách Hoa Tiên tử.”


      “Mai Hoa Tiên tử, ngươi dám đảm bảo từng câu từng chữ đều là chứ?”


      “Khởi bẩm Yến Thống lĩnh, ta xin lấy tính mạng ra thề.”


      “Yến Thống lĩnh, ta cũng có thể làm chứng, Bách Hoa Tiên tử hề rời .”


      “Ta cũng có thể.”





      Yến Cửu Vũ vừa dứt lời, đám Hoa tiên kia rối rít tiến lên, ai cũng vô cùng chắc chắn Hoa Liên hề rời khỏi Bách Hoa Viên nửa bước. cách khác, Bích Lưu Tiên Quân vu oan cho nàng.


      “Xem ra Yến Thống lĩnh hình như có lời muốn , các tỷ muội, hôm nay tụ tập đến đây thôi, ngày khác mọi người lại hội họp cũng muộn.” Hoa Liên có chút áy náy với những Hoa tiên kia.


      “Nếu vậy, bọn muội muội xin cáo từ trước, Yến Thống lĩnh, nếu ngài còn gì muốn hỏi, chúng ta phối hợp bất cứ lúc nào, Hoa Liên tỷ tỷ quả thực hề rời , kính xin ngài minh xét.”


      Yến Cửu Vũ gật đầu cái, nghiêng người để đám Hoa tiên trang dung xinh đẹp rời .


      “Bích Lưu Tiên Quân, giờ có thể cho ta biết, tại sao lại bôi đen thanh danh của ta như vậy được chưa? Cho dù địa vị của ngài có cao hơn ta, lại còn là tiền bối của ta, hình như cũng nên làm vậy với ta.”


      “Chuyện này…” Bích Lưu Tiên Quân giờ phút này cũng chẳng hiểu ra làm sao, lão có nghĩ thế nào cũng hiểu nổi, Hoa Liên ràng trúng đan độc, hơn nữa bên ngoài Hắc Thủy Lâm còn có Thanh Lam Tiên Đế canh chừng, nàng ta rốt cuộc ra được bằng cách nào?


      Nếu chỉ có Hoa tiên làm chứng cho nàng ta, bọn họ có lẽ còn có thể tin, vấn đề là, gần trăm Hoa tiên đều ở trong này, chẳng lẽ các nàng đều dối cả hay sao.


      “Bích Lưu Tiên Quân, ta biết ngươi vẫn hoài nghi là ta cầm đan phương đan độc của sư phụ, nhưng khi Thanh Lam Tiên Đế thả ta ra khỏi Thiên Lao cũng từng xác nhận, đan phương đan độc thực nằm trong tay ta. Ngài làm vậy, có phải có hơi quá đáng quá , hay là ngài cảm thấy Hoa tiên nho như ta rất dễ bắt nạt?”


      Hoa Liên chút nể nang, những lời này vừa ra khiến cho sắc mặt của Bích Lưu Tiên Quân xanh mét.


      “Thanh, Thanh Lam Tiên Đế, chuyện này, chuyện này…” Bích Lưu Tiên Quân như cầu cứu nhìn Thanh Lam, nhưng đối phương lại quay đầu , giống như hề nhìn thấy ánh mắt cầu xin của lão.


      Trong lúc nhất thời, ai mở miệng chuyện. Bởi vì chẳng ai hiểu chuyện gì diễn ra ở đây.


      “Thanh Lam, là ngươi tìm bọn ta đến, có thể giải thích câu được ?” Chân Vũ Đại Đế vẫn mặt biểu cảm quay đầu hỏi.


      “Ta cũng chỉ nghe Bích Lưu vậy, ai ngờ ngay cả nhìn người mà cũng nhìn nhầm.” Thanh Lam Tiên Đế lạnh lùng .


      ra là nhìn nhầm thôi sao, ta nghe thuật luyện đan của Bích Lưu Tiên Quân ở Tiên Giới cũng chỉ kém Thái Thượng Lão Quân, Tiên Quân chắc nhìn nhầm dược liệu vào lúc luyện đan chứ? Chuyện đó rất nguy hiểm đấy.”


      Hoa Liên cố ý châm chọc khiến ặt của Bích Lưu đỏ lên, nhưng giờ phút này, lão thốt ra nổi lấy câu.


      “Bất kể ra sao, lần này cách hành xử của Bích Lưu quá đáng rồi, Thanh Lam, giao cho ngươi xử trí, thế nào?” Tử Vi Tiên Đế liếc nhìn Hoa Liên, mở miệng hỏi.


      “Bích Lưu Tiên Quân, ta phạt ngươi ở lại Hắc Thủy Lâm này tu tỉnh mười năm, bất luận kẻ nào cũng được đến thăm, ngươi có ý kiến gì ?”


      “Tiểu tiên có, tiểu tiên cam nguyện chịu phạt.” Bích Lưu Tiên Quân phịch tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt cuối cùng cũng thoáng bình phục.


      Hắc Thủy Lâm là địa bàn của Thanh Lam Tiên Đế, bị giam ở đó mười năm đối với lão mà , căn bản tính là phạt.


      “Bích Lưu, tâm cảnh của ngươi quá kém, hy vọng trong mười năm này, ngươi có thể tu tỉnh lại.” Tử Vi Tiên Đế cũng ràng những điểm mờ ám trong chuyện này, nhưng tiện đắc tội Thanh Lam quá mức, chỉ có thể chấp nhận. nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Liên, sắc mặt nàng chẳng hề thay đổi, dường như chẳng quan tâm đến chuyện này.


      “Hoa Liên, lần này là Bích Lưu có lỗi trước, có điều Tiên Ma đại chiến sắp đến, đây là lúc tiên giới thiếu Luyện đan sư, ta nghe thuật luyện đan của ngươi cũng tệ.” Thanh Lam mặt mang cười nhìn Hoa Liên.


      “Tiên Đế quá khen rồi, Hoa Liên chỉ biết qua về thuật luyện đan, chắc giúp được gì cho Tiên Đế.”


      “Ngươi việc gì phải khiêm tốn, bằng như vậy , ta để Lạc Lâm Cửu đến giúp ngươi được , ta nhớ thuật luyện đan của cũng cực kỳ tốt, mà ngươi lại còn là đồ đệ của nữa.”


      “… Nếu vậy, Hoa Liên đương nhiên dốc sức vì Tiên Đế.” Trong lòng Hoa Liên lạnh lẽo, Thanh Lam Tiên Đế ra đến chiêu này, sợ rằng còn có mưu toan chờ, cho dù có cự tuyệt cũng vô ích. Nàng lại muốn xem xem, vị Tiên Đế này còn có thể bày ra trò gì.


      Đối với đề nghị của Thanh Lam, hai vị Tiên Đế còn lại đều có ý kiến gì, chẳng bao lâu, cả đám người dần dần tản , Thanh Lam Tiên Đế là người cuối cùng, nàng ta nhìn chằm chằm Hoa Liên lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi được lắm, ta rất thưởng thức những kẻ thông minh.”


      “Hoa Liên đương nhiên là bằng nổi Tiên Đế rồi.” Hoa Liên cười cười đáp lễ.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 149: Chuyện tình cảm



      Tiễn Thanh Lam Tiên Đế xong, sắc mặt Hoa Liên dần trở nên lạnh lẽo.


      Lần này có thể tránh thoát khỏi toan tính của nàng ta, là do vận khí của nàng tốt, nếu thêm lần nữa, chỉ e dễ dàng như vậy. Trước mắt cũng chẳng thể làm gì khác hơn là bước nào hay bước ấy.


      Yến Cửu Vũ dẫn người rồi, dạo quanh Nam Thiên Môn vòng, cuối cùng lại lượn trở lại Bách Hoa Viên. cũng tin là Bích Lưu Tiên Quân thực nhìn lầm, nhưng Hoa Liên làm thế nào mà gạt được bọn họ? Điểm này riêng gì , chắc ngay cả Thanh Lam Tiên Đế cũng .


      “Ngươi đến rồi à.” Khi Yến Cửu Vũ đến, Hoa Liên pha trà, thậm chí ngay cả phần của cũng chuẩn bị xong.


      Yến Cửu Vũ cũng chẳng khách khí, bước tới phía đối diện Hoa Liên ngồi xuống, nâng chung trà lên ực mạnh hớp, sau đó bật ngón tay cái với nàng, “Hoa Liên, ta bắt đầu bội phục ngươi rồi đấy.”


      Khóe miệng Hoa Liên nhướn lên, “Chuyện này ít nhiều cũng nhờ có ngươi giúp tay.”


      ra, nếu phải do Yến Cửu Vũ cho nàng biết, nàng căn bản có khả năng phòng bị chiêu này của Thanh Lam Tiên Đế. Cho nên mới , đối tốt với người khác, với bản thân mình cũng có chỗ lợi.


      “Ngươi phải cũng giúp ta lần sao, nếu phải nhờ có đan dược của ngươi, chỉ sợ lần này ngay cả ta cũng bị lừa.” xong, Yến Cửu Vũ nheo mắt lại.


      Lần trước khi đến tìm Hoa Liên lấy cỏ cố hồn, Hoa Liên từng nhắc nhở , khi ấy cũng tin lắm, có điều, lúc định , Hoa Liên lại đưa cho viên đan dược, là thứ chuyên dùng để khắc chế tác dụng phụ do cỏ cố hồn gây ra.


      Sau khi Bích Lưu Tiên Quân đưa đan dược trị thương luyện xong cho , đột nhiên nhớ đến lời của Hoa Liên lúc trước, nửa tin nửa ngờ nuốt viên đan dược mà nàng đưa cho.


      Nuốt viên đan dược được luyện chế từ cỏ cố hồn xong, đương nhiên sinh ra chút phản ứng ngoài dự đoán, mặc dù đầu có choáng váng, nhưng sinh ra ảo giác như Hoa Liên miêu tả. Lúc đó, chờ uống thuốc xong Bích Lưu liền luôn, đúng vào lúc cho là Hoa Liên quá mức đa nghi, nữ tì thân cận bên người Thanh Lam Tiên Đế lại đột nhiên bước vào, hơn nữa còn biến thành vẻ ngoài của Bạch Nhược ngay trước mắt .


      Chờ dược hiệu lui , Bạch Nhược nằm bên cạnh . Mà vừa vặn vào lúc đó, Bích Lưu Tiên Quân mặt đầy tức giận lại vọt tới, giận dữ quát mắng lúc xong, còn quanh co lòng vòng chiếm đoạt trong sạch của Bạch Nhược.


      Nếu phải tận mắt chứng kiến những gì xảy ra, căn bản tin nổi, Bích Lưu Tiên Quân danh tiếng cực tốt từ xưa đến nay lại hèn hạ như thế.


      Chuyện này, nếu có liên quan đến tỳ nữ của Thanh Lam Tiên Đế, đương nhiên là có gợi ý của nàng ta. Cho nên khi biết được Bạch Nhược đến tìm Hoa Liên, Yến Cửu Vũ đặc biệt đến tìm nàng chuyến.


      Cũng chính nhờ vậy mà quan hệ của Yến Cửu Vũ với Hoa Liên cũng mơ hồ trở nên gần gũi hơn mấy phần.


      “Thực ra .. ta lại cảm thấy mình có chút rỗi hơi lo việc đâu.” Hoa Liên cười cười lắc đầu, nếu Yến Cửu Vũ biết chân tướng, kết quả đó thực ra cũng chính là điều mong muốn chăng?


      Mà nàng hôm đó ràng là xen vào việc của người khác, cách thẳng thừng, chính là cố ý khích bác ly gián. Dĩ nhiên, trong lòng nàng cũng cảm thấy có gì đó ổn, dù sao thảo dược có công hiệu ngang bằng với cỏ cố hồn cũng đâu có ít, Bích Lưu Tiên Quân lại đặc biệt chọn thứ này, nhất định là có ý đồ gì đó, nàng lần này đơn giản là chó ngáp phải ruồi mà thôi.


      Yến Cửu Vũ vì những lời này của nàng mà hoàn toàn im lặng lại, dứt khoát cầm lấy bình trà trong tay Hoa Liên, mãi cho đến khi trà trong bình bị uống cạn vẫn chưa chịu buông tay.


      “Có muốn thử chút rượu , thất tình hợp nhất là uống rượu tiêu sầu đấy.” Hoa Liên hề cảm thấy chọc vào nỗi đau của người khác là việc trượng nghĩa cỡ nào, tay chống cằm, cười dài hỏi.


      “Aiz, ngươi cứ phải kích thích ta mới được à, chẳng phải là uống của ngươi mỗi bình trà thôi hay sao.” Nhìn vào trong miệng bình chút, nhận ra thực giọt cũng còn, Yến Cửu Vũ mới lưu luyến đặt bình trà xuống.


      Hoa Liên trừng mắt khinh thường, đoạt bình trà lại, “Ngươi tưởng là trà này của ta ai cũng uống được à, đừng có mà được lợi mà còn khoe mã.” Pha trà toàn dùng linh dược gần như tuyệt chủng Tiên giới, cũng biết hàng đấy, hơi uống cạn sạch hết.


      “Ta cũng xác định mình có thực thích Tiểu Nhược hay , dù sao trước kia ta cũng chưa từng thích ai bao giờ.”


      “Gì chứ?” Hoa Liên phất phất tay, mấy vò rượu dưới tán cây nhàng rơi xuống bàn. Nàng rót cho Yến Cửu Vũ chén Bách hoa tửu, đẩy qua.


      “Thực ra trước khi biết Lạc Lâm Cửu, ta cũng chú ý đến Tiểu Nhược lắm.” Yến Cửu Vũ bưng chén rượu lên, dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên cười tiếng, “Cái tên Lạc Lâm Cửu này rất điên cuồng, có điều đích thực là có tư cách để cuồng ngạo, nếu phải Bích Lưu Tiên Quân ngăn cản , lấy khả năng của , cho dù có làm Tiên Quân cũng thừa sức.”


      “Ta đoán sư phụ ta quen được Bạch Nhược cũng là do Bích Lưu Tiên Quân giới thiệu đúng ?” Trước nàng còn chưa có cảm giác gì, có điều bây giờ nàng lại cảm thấy, người như Bích Lưu, có vì lợi ích mà bán đứng con của mình cũng có gì lạ.


      “Đúng rồi, ngươi đoán đúng rồi đấy. Lạc Lâm Cửu thích Tiểu Nhược, lại thuận tiện bái Bích Lưu làm thầy. Khi đó ta còn tưởng tình cảm của và Bạch Nhược phát triển rất thuận lợi, ai ngờ sau khi Lạc Lâm Cửu với ta rằng và Bạch Nhược sắp thành thân chưa được bao lâu, đột nhiên lại tuồn ra tin tức trộm bí tịch đan dược của Bích Lưu Tiên Quân.”


      “Lợi dụng xong liền cước đá văng, tệ. Sư phụ ta lúc đó chạy trốn được, có phải là do ngươi thả hả?”


      “Khụ khụ khụ…. dĩ nhiên là phải rồi.” Yến Cửu Vũ thiếu chút nữa đánh rớt chén rượu, lời này có thể tùy tiện ra sao, cẩn thận nửa đời sau của trôi qua trong Thiên Lao mất.


      Hoa Liên nhún nhún vai, “ phải thôi, đừng kích động. Đúng rồi, phải ngươi trước kia thích Bạch Nhược sao, vậy sau đó tại sao lại coi trọng nàng?”


      “Ngươi rất tò mò?” Yến Cửu Vũ vẫn cảm thấy Hoa Liên phải là kiểu người ưa buôn chuyện như vậy, nhưng rất hiển nhiên, cảm giác của sai. Phàm là phụ nữ, cho dù là nữ tiên, lòng hiếu kỳ của các nàng cũng ít hơn người bình thường là bao.


      “Ngươi uống của ta bình rượu, ta còn kiên nhẫn nghe ngươi nhảm, ngươi thấy nên chút gì đó hữu dụng cho có qua có lại báo đáp ta sao?”


      Yến Cửu Vũ có chút bất đắc dĩ, tiếp xúc lâu với Hoa Liên mới phát , tính cách của nàng thực hoàn toàn bất đồng với ấn tượng mà nàng vẫn lưu lại cho người khác. “Sư phụ ngươi lúc gặp chuyện may dặn dò ta chăm sóc cho Tiểu Nhược, ta vẫn cảm thấy hai chúng ta là tri kỷ, thỉnh cầu duy nhất , ta đương nhiên đáp ứng.”


      “Kết quả ngươi chăm sóc nàng vài năm, liền chăm sóc ra tình cảm?”


      , ta thực ra có thể là hề thích Tiểu Nhược.” Ngẩng đầu thấy Hoa Liên trợn trắng mắt nhìn mình, Yến Cửu Vũ có chút bất đắc dĩ, “Ta nghĩ nếu thực thích Tiểu Nhược, hôm đó bất kể nữ nhân ở bên cạnh ta có phải nàng hay , ta cũng đồng ý hôn này. Nhưng sau khi biết người kia phải Bạch Nhược, ta lại thở phào nhõm.”


      “Ngươi….” Hoa Liên vỗ bàn đứng dậy.


      “Sao vậy?”


      “Phun hết trà và rượu ra trả cho ta!” thất tình nàng còn an ủi cái rắm ấy, lãng phí tư tưởng tình cảm của nàng!


      “Ngươi là hẹp hòi.”


      “Vốn phải người rộng rãi rồi, mau dọn dẹp chút rồi làm gì làm , đừng có ở lại đây ngứa mắt ta.”


      “Ta có nơi nào để hết, ở Nam Thiên Môn ngay cả cái giường cũng có.” Yến Cửu Vũ lầm bầm tiếng ai oán , “Hai chúng ta cũng coi như tri kỷ lúc hoạn nạn, ngươi hãy thu nhận ta .”

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 150: Cưỡng cầu được



      Trăng treo đầu cành, trong Bách Hoa Viên yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng nghe thấy, Yến Cửu Vũ uống cạn vò rượu xong cuối cùng cũng quyết định quay về canh giữ Nam Thiên Môn của . Trước khi còn quên ôm thêm vò rượu theo.


      Mặc dù uống đến ngã trái ngã phải, có điều cũng may vẫn còn biết phân biệt phương hướng, lảo đảo vài cái biến mất trong tầm mắt của Hoa Liên.


      Tiễn người rồi, nàng vặn eo cái, phong bế Bách Hoa Viên, chuẩn bị nghỉ.


      Đẩy cửa phòng ra, chưa đợi nàng được hai bước, luồng hơi thở thuộc về nơi này đột nhiên tỏa ra. Hoa Liên giật thót tim, còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ đến đằng sau nàng.


      “Đừng có ngọ nguậy.” Thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau, bàn tay dưới tình huống nàng chẳng hề phát xuất gáy.


      Hoa Liên nghe lời dừng bước lại, hề động đậy.


      “Ô, ngoan thế?” Giọng chuyển thành trêu chọc, bàn tay kia trượt thẳng đường, cuối cùng quấn quanh hông nàng.


      Hơi thở ấm nóng sau tai khiến cho Hoa liên tức giận hừ tiếng, đẩy tay ra xoay người lại, “Sao ngươi lại tới đây?”


      hoan nghênh ta tới sao, đau lòng quá.” Ân Mạc bày ra vẻ bị đả kích sâu sắc.


      “Biết hoan nghênh ngươi còn tới.” thèm để ý đến bộ dạng giả vờ đáng thương của . Hoa Liên thẳng đến chiếc giường hẹp, sau đó khoát tay về phía Ân Mạc, “Lúc ra ngoài nhớ đóng hộ cái cửa.”


      Ân Mạc mặt đầy vẻ nghiêm túc, “Ta cảm thấy chúng ta phải tâm tử tế chút.”


      “Cái gì?”


      bằng chúng ta lên giường tâm .” xong, quan tâm xem Hoa Liên có đồng ý hay trèo lên chen vào.


      “Ân Mạc, ngươi định làm gì hả?”


      chuyện phiếm… Nhưng nếu nàng muốn làm những chuyện khác, cũng phải được.” Ân Mạc cười đến là mờ ám, hề cố kỵ thân phận người xuất gia chút nào.


      “Ai muốn chuyện phiếm với ngươi, ngươi ra ngoài cho ta!” Hoa Liên có dấu hiệu phát điên, nàng nhận ra mình và tên này căn bản thể nào trao đổi cách bình thường được, có ai như ?


      “… Giận rồi?” Ân Mạc ghé sát lại trước mặt nàng, đột nhiên hỏi.


      Hoa Liên sững sờ chút, mặt thoáng qua tia lúng túng dễ phát , “.”


      “Bởi vì ta lâu như vậy có tới?” Hiển nhiên, đối phương hề tin lời nàng. Hơn nữa, sau khi rút ra được kết luận này, nụ cười gương mặt Ân Mạc lại càng thêm rạng rỡ.


      “Mới phải.” Hoa Liên quay đầu buồn nhìn , sao cũng chịu thừa nhận.


      “Đừng nóng giận, ta đây phải tới rồi hay sao.”


      “Ta có.”


      “Được rồi, có, nàng thế nào tức là thế ấy. Nàng xem, cũng nửa đêm rồi, chúng ta ngủ trước .” Ân Mạc cũng chẳng màng đến Hoa Liên có nét mặt thế nào, ôm lấy người đổ về phía giường.


      “Ân Mạc, ngươi đứng lên cho ta.” Nửa thân bị ép đến cử động nổi, Hoa Liên định đạp cái tên người xuống, chân còn chưa nâng lên bị đè lại.


      “Tình à, nếu nàng gấp rút như vậy, ta cũng khách khí nữa.” Khóe miệng Ân Mạc ngậm cười, từ từ cúi đầu. Hơi thở của hai người lần lượt giao hòa, Hoa Liên cảm thấy nhịp tim của mình sắp dừng đến nơi, nàng mở to hai mắt, biết Ân Mạc rốt cuộc định làm gì.


      “Ngươi…”


      Ân Mạc liếm cái lên môi dưới của nàng, có chút nghiền ngẫm chép miệng, “Mùi vị tệ.” Thừa dịp Hoa Liên còn chưa kịp phản kháng, lại cúi xuống, lần này có bất cứ hành vi dò xét nào, trực tiếp nuốt sống bờ môi đỏ mọng mê người kia.


      Nụ hôn của mang theo ý tứ thăm dò, đầu lưỡi lần mò vào trong miệng Hoa Liên, vẽ từng vòng hàm , thi thoảng lại dùng sức hút lấy chiếc lưỡi cứ lòng muốn đẩy ra ngoài.


      Trong mắt Hoa Liên dâng lên tầng hơi nước, cố gắng muốn đẩy đầu lưỡi ra, kết quả lại quấn quít sâu hơn. Mỗi lần đầu lưỡi của lướt qua hàm , loại cảm giác kỳ lạ biết từ đâu sinh ra lan tràn khắp cơ thể nàng, khiến cho thân thể của nàng khỏi mềm nhũn ra.


      Ân Mạc chẳng biết buông lỏng kiềm chế với nàng từ bao giờ, lúc này Hoa Liên căn bản quên mất việc phản kháng, hai tay vòng quanh phần hông gầy mảnh rắn chắc của , đầu ngón tay xuyên qua vải vóc bấm vào trong thịt. đau nhức sau lưng khiến cho động tác của Ân Mạc càng thêm càn rỡ, lòng bàn tay nóng rực men theo vòng eo mảnh khảnh của nàng dao động lên , dọc theo bộ ngực sữa của nàng nhàng vuốt ve, lại càng khiến cho người ta nóng rần lên.


      “Ân Mạc…” Thừa dịp thả môi nàng ra, Hoa Liên dễ dàng tìm lại thần trí của mình, thở hổn hển từng ngụm, hai tròng mắt như sắp chảy ra nước vẫn có chút mê man.


      “Ừ?” Hơi thở nóng ấm của Ân Mạc dọc theo phần cổ trắng như tuyết của nàng thẳng xuống, để lại dấu vết màu hồng.


      “Dừng lại…”


      Mặc dù thanh của Hoa Liên rất , nhưng vẫn chen vào trong tai , Ân Mạc do dự chút, thực tiếp tục nữa. ngẩng đầu lên, dục vọng trong mắt vẫn còn nồng đậm như trước.


      Hai tay Hoa Liên vòng quanh , đầu tựa vào vai , giọng có chút buồn buồn, “ được, bây giờ được.”


      Ân Mạc trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đành thở dài, tay ôm lấy nàng lật người nằm giường, nhàng vỗ lên lưng nàng, “Ngủ .”


      Nằm trong ngực Ân Mạc, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của , Hoa Liên vẫn có tí buồn ngủ nào. Có số việc, trước kia nghĩ đến, là bởi vì cảm thấy nó có khả năng xảy ra. Nhưng khi nó sắp xảy ra, nàng còn kịp mà suy nghĩ nữa.


      Ân Mạc dù sao cũng vẫn là người trong Phật môn, thân phận này, cuối cùng vẫn thể bỏ qua được.


      Nàng và có bản lĩnh làm đối nghịch với trời đó, nếu gây ra những chuyện nghịch thiên, kết quả duy nhất chính là bị trời phạt. Rốt cục là phải đứng cao đến đâu mới có thể thoát khỏi quy tắc của mảnh thiên địa này đây?


      Trong đầu suy nghĩ đến những câu hỏi vĩnh viễn thể lấy được đáp án này, tiếng hít thở của Hoa Liên dần trở nên đều đều. Ân Mạc vẫn ôm nàng cử động cúi đầu nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, hai tròng mắt đen nhánh đột nhiên xuất hai chữ vàng, chữ vàng nhàng thoát ra từ trong mắt , vòng quan thân thể Hoa Liên tám mươi vòng, vòng cuối cùng còn chưa bắt đầu, người Hoa Liên đột nhiên bốc lên Nghiệt hỏa, trực tiếp thiêu rụi mất hai chữ kia.


      “Quả nhiên là cưỡng cầu được… Ông già đáng ghét!!!” Gương mặt tuấn tú của Ân Mạc thoáng vặn vẹo trong nháy mắt. Vốn là chuyện nước chảy thành sông, cứ thế mà phải dừng lại, trong lòng thoải mái được mới là lạ. Còn thêm lần nữa, nghẹn ra bệnh mất.


      Nếu phải đánh lại ông già kia, giờ về nhà tìm ông già ấy quyết đấu sinh tử rồi. Ông ta hay rồi, ngày ngày ôm vợ mình sống sung sướng, lại chỉ nhìn được ăn được, khốn kiếp, sớm muộn cũng bị mẹ bỏ!!!


      Nguyền rủa cái người khởi xướng trong lòng trận xong, Ân Mạc cuối cùng mới thể cam tâm mà nhắm mắt ngủ.


      Ngoài cửa sổ vẫn là mảnh xám xịt, Hoa Liên tỉnh ngủ, ngồi dậy từ giường. Ân Mạc nằm ngay bên cạnh nàng, tối hôm qua cống hiến nửa người cho nàng ôm cả đêm.


      Liếc nhìn người bên cạnh, Hoa Liên khẽ khàng bước xuống giường, nhìn ra cửa sổ, cảm thấy có chút ổn. Chờ đến khi nàng đẩy cửa phòng ra, sắc mặt khỏi đại biến.


      Toàn bộ hoa cỏ trong Bách Hoa Viên đều khô héo, đóa sen vô căn lơ lửng hồ nước kia vậy mà trong đêm nở hoa, trời còn chưa sáng là vì đỉnh đầu nàng giờ phủ đầy mây kiếp…

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 151: Thánh Nhân bá đạo



      Xem ra nàng vẫn còn xem Tử Vi Tiên Đế, biết động tay động chân gì ở rễ sen mà có thể phá bỏ huyết chú của mình, giúp đóa sen kia hấp thụ linh khí của hoa cỏ trong Bách Hoa Viên mà khôi phục.


      Thủ đoạn này quả đủ bá đạo, nếu để cho đóa sen này vượt qua Thiên kiếp, cho dù nó có bị nàng lấy đài sen, cộng thêm những linh lực bị thất thoát mấy năm nay, chỉ e chắc cũng giữ được tam phẩm đài sen.


      Đối với sen mà , chỉ cần hạt sen vẫn còn, cho dù có mất vài đài sen cũng hoàn toàn có thể tu luyện lại, chỉ cần thời gian mà thôi.


      Lúc này từng đoàn mây kiếp bầu trời Bách Hoa Viên của nàng sợ rằng gây kinh động đến ít người. Có điều đám mây kiếp này tính là quá dọa người, chỉ tương đương với Thiên kiếp khi nàng ngưng kết đan năm đó. Có Tử Vi Tiên Đế thầm bảo vệ, muốn vượt qua đơn giản vô cùng.


      Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hoa Liên khỏi dời về phía đóa sen hoàn toàn nở rộ kia, nàng vốn định dùng máu của mình phế bỏ toàn bộ cánh hoa của nó, ngờ tới mình thực coi như tiền mất tật mang.


      Lấy năng lực nay của nàng, thể ngăn cản được Thiên kiếp. Cũng hoàn toàn thể ngăn cản đóa sen này hồi sinh, nhìn ánh tím chợt lóe lên bên cạnh hồ kia, hẳn là cấm chế do Tử Vi Tiên Đế để lại, xem ra cũng sợ nàng ra tay phá hoại.


      Nàng cũng đâu ngu, cho dù muốn động thủ, cũng phải chờ đến lúc thực lực có thể đối đầu với Tiên Đế.


      Hoa Liên nhìn nữa, xoay người bước vào phòng, mặc cho từng đợt tiếng sấm ầm ầm bên ngoài cũng bước ra. Việc nàng nên làm nhất bây giờ là tính toán tổn thất của chính mình. Trừ vườn linh dược do đám quái vật ở Thiên Ngoại Thiên giao cho tiên nhân ra, cả Tiên giới giới chỉ có thảo dược trong Bách Hoa Viên này của nàng là trân quý nhất. Có rất nhiều thảo dược được giữ lại từ thời Thượng cổ giờ tuyệt chủng, nàng cũng muốn xem xem, Tử Vi Tiên Đế lần này dùng gì để bồi thường.


      Nếu trước đây có thể cho qua, có điều… liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn say ngủ giường mình, Hoa Liên khỏi bĩu môi, coi như là còn có chút tác dụng, có câu đến sớm bằng đến đúng lúc.


      Cáo mượn oai hùm chưa đến nỗi, có điều mượn khí thế của có thể. Cũng biết Tử Vi có dám nhận , ra nàng vẫn luôn tò mò, tu vi của Ân Mạc rốt cuộc là đến cấp bậc nào, so với Tử Vi Tiên Đế thế nào đây?


      Đại khái qua chừng hai canh giờ, Hoa Liên nằm chiếc ghế nằm cạnh giường đọc sách, tiếng sấm bên ngoài vẫn vang lên ngớt. Điều này khiến nàng thấy có chút kỳ quái, có chín đạo Thiên kiếp đánh xuống, sao mây kiếp bên ngoài vẫn còn chưa chịu tản ?


      riêng gì Hoa Liên, vẻ mặt của mấy Tiên Đế thầm chú ý đến Bách Hoa Viên cũng lên tia kinh ngạc, căng thẳng nhất chính là Tử Vi Tiên Đế.


      “Chẳng lẽ là làm việc nghịch thiên, đạo Thiên kiếp thứ mười ra được?” Thần niệm của vài vị Tiên Đế giao hội giữa trung, tự trò chuyện với nhau. Hậu Thổ Tiên Đế mở miệng trước.


      “Xem ra Thiên đạo cũng chịu để cho nàng ta sống rồi.” Giọng của Thanh Lam Tiên Đế ràng mang theo giễu cợt.


      Mà Tử Vi Tiên Đế đáng lý phải lo lắng nhất, giờ phút này lại chẳng nhúc nhích. trao đổi với sư tôn của mình, Tiên Đế còn có Thánh Nhân, trong Thánh Nhân tôn Tam Thanh đứng đầu, mà sư phụ của Tử Vi chính là trong ba vị Tam Thanh.


      Kiếp nạn nghịch thiên này chỉ có thể lấy năng lực của bản thân ngăn trở, cho dù có muốn giúp tay cũng thể làm gì, có thể áp chế được phép tắc của thiên địa, chỉ có cấp bậc Thánh Nhân mới làm được.


      Đúng vào lúc đạo Thiên kiếp thứ mười cuối cùng cũng hình thành, bầu trời Bách Hoa Viên đột nhiên bị trận kim quang mạnh mẽ bao phủ lại, đạo Thiên kiếp kia giống như bị chọc giận, mấy vạn cột sét điên cuồng nện vào kim quang, thời gian kéo dài đến nén nhang mà vẫn chưa ngừng lại.


      Kiếp nạn nghịch thiên này cho dù là Thánh Nhân ra tay cũng hề thối lui nửa bước. Cuối cùng giữa trung chợt xuất bàn tay khổng lồ, loáng cái thu lấy kiếp vân bầu trời Bách Hoa Viên.


      Bàn tay kia sau khi tiếp xúc với mây kiếp gây nên những tiếng nổ vang rền liên tiếp, kim quang bàn tay cũng mơ hồ tản . Mây kiếp và bàn tay khổng lồ giằng co bao lâu, đám kiếp vân kia đột nhiên còn tỏa ra lôi quang nữa, dường như yên ổn lại.


      “Được rồi, dù sao cũng là nghịch thiên, Tử Tiêu sau này hãy ở lại đây tu hành, được ra ngoài nửa bước, đạt đến cảnh giới Tiên Đế xong rồi hẵng độ nốt đạo Thiên kiếp thứ mười này.” giọng ôn hòa lại mang theo vài phần tang thương đột nhiên vang lên giữa trung, cũng biết là với ai.


      Có điều, giọng này lại ràng truyền đến tai mọi người, dĩ nhiên là bao gồm cả Hoa Liên.


      Phá hủy vườn của nàng còn chưa tính, ngay cả chỗ ở của nàng cũng muốn chiếm luôn, trong lòng Hoa Liên nghẹn bụng hỏa, lại có chỗ phát tác. Người , trừ Tam Thanh ra tuyệt có người khác, nàng dám chống đối Tiên Đế, nhưng chưa có gan chống lại Tam Thanh.


      “Tử Vi, giờ ngươi phải chăm sóc Tử Tiêu cho tử tế.”


      “Đệ tử tuân mệnh.” Thanh của Tử Vi cũng vang lên.


      “Được rồi, vậy…” còn chưa dứt lời, kim quang vẫn bao phủ bầu trời Bách Hoa Viên đột nhiên vỡ vụn ra, trong lòng mọi người khỏi chấn động.


      Người bên ngoài biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Hoa Liên thấy rất ràng. Vừa nãy trong miệng Ân Mạc đột nhiên nhả ra chữ, nàng chỉ nhìn cái thấy đầu đau kịch liệt, đó giống như có Phật pháp vô thượng vậy, căn bản phải là thứ nàng có thể chịu được vào thời điểm này, chính là chữ vàng kia phá vỡ kim quang.


      “Ta đời này ghét nhất có kẻ động tay động chân đầu mình.” Ân Mạc ngồi dậy từ giường, hai con mắt hoàn toàn biến thành màu hoàng kim, ngẩng đầu lên nhìn, nóc nhà liền hoàn toàn biến thành trong suốt, cặp mắt màu hoàng kim kia tựa hồ như có thể xuyên thấu cả vòm trời.


      “Sát Sinh Phật?” Thanh kia tiếp tục vang lên, nhưng lại mang theo mùi vị quái dị.


      “Ra mắt Thánh Nhân.”


      “Sát Sinh Phật ở Phật giới tu hành, sao lại xuất ở chốn này?”


      “Bách Hoa Tiên tử và ta là tri kỷ, ta đến thăm nàng mà thôi. Ai ngờ vừa tỉnh ngủ thấy màn này, cảm thấy có chút thú vị.” Khóe miệng của Ân Mạc nhếch lên, trong lời có ý.


      “Chuyện của Tiên giới, Sát Sinh Phật đừng nên nhúng tay vào tốt hơn.” Dù sao cũng là Thánh Nhân, chuyện hề chừa chút đường lui. thực tế, ông ta nhiều với Ân Mạc như vậy là nể mặt lắm rồi.


      “À à, ta rồi, Bách Hoa Tiên tử là tri kỷ của ta, nàng chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chẳng ai chịu chuyện thay nàng, ta đương nhiên cũng thể bỏ mặc nàng được đúng ? Huống chi Tử Tiêu nương có thể hồi sinh, vị tri kỷ này của ta cũng lập công lớn. Có điều người của Tiên giới từ xưa đến nay hành đều thích qua cầu rút ván hay sao? Phá hủy cả vườn thảo dược của người ta còn chưa tính, giờ ngay cả chỗ ở của người ta cũng muốn chiếm nốt. Chậc chậc, ai cũng bần tăng ta bá đạo, ta lại cảm thấy bản lĩnh của Thánh Nhân còn mạnh hơn ta nhiều lắm.”


      “Ý Sát Sinh Phật là muốn thế nào?”


      “Nếu việc này là do Tử Vi Tiên Đế nhờ Hoa Liên giúp đỡ, dĩ nhiên là phải do bồi thường rồi. Nếu Tử Vi Tiên Đế thấy tiện, chúng ta có thể tỷ thí công bằng trận, ngươi thắng, việc bồi thường coi như cho qua.” Ân Mạc tỏ ra dễ thương lượng.


      Dáng vẻ kia khiến cho Tử Vi nhìn mà thiếu chút nữa giận đến mức lộn ruột. Tỷ thí công bằng? Thế mà cũng ra miệng được. Lần trước ở chỗ Quan Bồ Tát, nếu phải có Bồ Tát đứng bên nhìn, sớm chịu thua thiệt…

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 152: Bồi thường



      Thực ra Ân Mạc cũng chẳng làm gì, chỉ luận bàn Phật pháp với Tử Vi Tiên Đế ở Nam Sơn mà thôi, về phần sau đó có đè dưới núi Nam Sơn, chuyện ấy thực cũng gọi là quá đáng đúng . Ngươi coi, Đấu Chiến Thắng Phật người ta còn bị đè dưới Ngũ Hành Sơn những năm trăm năm, ra ngoài phải vẫn vui vẻ đấy sao, chẳng qua là đè có nửa năm, chuyện có gì to tát đâu.


      ra , sở dĩ Tử Vi Tiên Đế lúc ấy lại muốn gấp rút thoát khỏi Hoa Liên như vậy cũng là bởi vì khi ở Nam Sơn chịu kích thích quá lớn mà thôi.


      “Mọi việc đều nhân quả, nếu vị Bách Hoa Tiên tử này giúp ngươi việc lớn như vậy, Tử Vi, ngươi nhất định phải bồi thường lại thực thích đáng.”


      “Dạ, sư tôn.” Có Ân Mạc đứng ở đây, đống thiệt thòi này phải nuốt lấy là chắc chắn rồi. Có điều may mà Tử Tiêu cũng hồi sinh, Hoa Liên phải có công cán, cho nàng ít lợi lộc cũng là việc nên làm, Tử Vi Tiên Đế thầm nghĩ trong lòng.


      “Đa tạ Thiên Tôn thông cảm.”


      Sau khi vị Thiên Tôn kia hẳn, Hoa Liên bấy giờ mới cùng Ân Mạc bước ra khỏi phòng, bên ngoài trừ Tử Vi Tiên Đế ra, còn có mặc áo tím.


      Nàng kia mặc dù tu vi chưa ra cái dạng gì, nhưng mặt mày lại mang theo luồng ngạo khí, đó là thứ khí chất vô luận đối mặt với ai cũng cúi đầu. Người có thể nuôi dưỡng ra loại khí chất này, lai lịch e cũng tầm thường.


      Tử Vi Tiên Đế chuyện với nàng kia, chờ đến khi Hoa Liên bước ra, ánh mắt của cả hai đều dời lên người Hoa Liên. Nàng kia nghe Tử Vi Tiên Đế mấy câu, khẽ gật đầu, sau đó về phía Hoa Liên.


      “Là ngươi cứu ta?” Thái độ của nàng ta chẳng hề toát ra chút ý tứ cảm tạ nào, ánh mắt tràn đầy vẻ soi mói.


      dám.” Hoa Liên đương nhiên cũng có thói quen lấy mặt nóng mà dán mông lạnh, huống chi, nàng cũng cứu nàng ta, kết luận như vậy là quá sớm.


      “Có bất cứ cầu gì, có thể với Tử Vi, coi như trả lại ân tình cho ngươi. Còn nữa, tạm thời ta ở lại đây, ta bảo huynh ấy sắp xếp cho người chỗ khác.”


      Hoa Liên đáp, chỉ mỉm cười. Ánh mắt của Tử Tiêu có chút kỳ quái quét qua nàng cái, sau đó quay trở lại bên cạnh Tử Vi Tiên Đế.


      “Ngươi xem ta muốn cái chức Tiên Quân để làm, tính là quá đáng chứ?” Hoa Liên đột nhiên quay đầu, giọng với Ân Mạc đứng bên cạnh.


      Ân Mạc như cười như , “Ta tưởng là nàng tức giận lắm.” cũng coi như là người hiểu Hoa Liên nhất, nếu ôn tồn thương lượng cùng với nàng, bảo nàng chuyển ra ngoài cũng phải việc gì khó, nàng cũng so đo. Nhưng nếu tự chủ trương, vấn đề rất nghiêm trọng. Tính tình của nàng này, chuyên gia ăn mềm ăn cứng.


      “Đúng là ta rất tức giận.” Nàng hề phủ nhận, “Nhưng chuyện đó chẳng xung đột với việc ta thăng chức lên Tiên Quân.” Khoảng cách từ Tiên Quân lên Tiên Đế cũng chỉ bằng bước, nàng cần vị trí gần với Tiên Đế.


      Càng đứng cao, người có thể nhìn thấy nàng lại càng nhiều, muốn động thủ với nàng lại càng khó khăn, điểm này, nàng vẫn luôn ràng.


      quá đáng.” Ân Mạc hỏi tiếp nữa, nàng có suy nghĩ của riêng nàng, cứ thuận theo ý nàng là được.


      Tất cả mọi người đều nghĩ tới, Hoa Liên vừa lên tiếng đòi làm Tiên Quân, mặc dù thực lực của nàng đúng là đủ, nhưng nàng mới thăng tiên chưa đến trăm năm muốn làm Tiên Quân rồi, đây căn bản là suy nghĩ điên rồ.


      Nếu đồng ý, những tiên nhân khác nghĩ ra sao.


      cầu này vừa đưa ra, lập tức có hai Tiên Đế phản đối, Hậu Thổ Tiên Đế phát biểu ý kiến, giờ chỉ còn lại Câu Trần Tiên Đế và Tử Vi Tiên Đế chưa tỏ thái độ.


      “Hoa Liên còn trẻ như vậy, tư lịch của nàng ta quá ít, làm sao khiến người khác cam phục? Tử Vi, là ngươi phải bồi thường cho nàng, chúng ta đâu có nợ nần gì nàng.” Kể từ khi Tử Tiêu tỉnh lại, sắc mặt của Thanh Lam Tiên Đế chưa từng dễ chịu, lần này lại càng thêm đối nghịch với Tử Vi Tiên Đế, hai người chỉ kém nước đánh nhau.


      “Ta lại cảm thấy năng lực của Hoa Liên cũng tệ lắm, quan trọng là thực lực của nàng đủ. Thứ như tư lịch, sau này rồi có, Thanh Lam Tiên Đế cần gì phải tức giận như thế.” Câu Trần Đế hai chân bắt chéo , xem ra quyết định đứng về phe Tử Vi.


      “Tư lịch cũng quan trọng, nhưng tâm cảnh của Hoa Liên giờ quá kém, lần trước chỉ vì đấu đá miệng lưỡi mà giết mấy chục Hoa tiên ở điện Chân Vũ, nếu để nàng ta lên làm Tiên Quân, nàng ta còn kiềm chế được sao?” Chân Vũ Đại Đế vẫn trầm mặc lúc này mới mở miệng.


      “Dĩ hạ phạm thượng, cho dù có giết cũng chẳng có gì đáng ngại.” Tử Vi Tiên Đế hừ tiếng tiếp lời, “Thanh Lam, ngươi nghĩ là chuyện đưa nàng vào Thiên Lao lần trước, cứ như vậy mà kết thúc chứ?”


      “Ngươi có ý gì hả?!” Ánh mắt Thanh Lam Tiên Đế lạnh căm căm, vỗ bàn đứng dậy.


      có ý gỉ cả, ta đồng ý để Hoa Liên thăng làm Tiên Quân.”


      “Vậy ta cũng đồng ý.” Câu Trần Đế tán thành.


      “Ta cũng đồng ý.” Trừ năm người ra, thanh thứ sáu đột nhiên vang lên, khiến cho sắc mặt của năm vị Tiên Đế đều biến đổi.


      “Long Vương Thái tử?” xuất của ở đây, thực khiến cho người ta lấy làm kinh hãi.


      “Bái kiến các vị Tiên Đế, Tử Vi Tiên Đế, chúc mừng ngươi, Tử Tiêu nương cuối cùng cũng được cứu sống.”Long Vương Thái tử mặt đầy tươi cười, thoáng chắp tay với năm người.


      “Đa tạ Long Vương Thái tử quan tâm, hôm nay Thái tử đến là vì chuyện của Hoa Liên?” Nét mặt của Tử Vi có chút quái dị, lý ra Hoa Liên này hình như quen biết Long Vương Thái tử, hành vi này của ngày hôm nay, rốt cuộc là có ý gì?


      “Bách Hoa Tiên tử và ta rất có duyên, vẫn mong mấy vị Tiên Đế quan tâm chút.”


      “Đương nhiên là vậy rồi.”


      Hoa Liên đương nhiên biết được nàng có thể lên làm Tiên Quân là nhờ tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường này. Cái chức Bách Hoa Tiên Quân này của nàng cũng chẳng có bất cứ thực quyền gì, cùng lắm là được cái tên cũng dễ nghe, mặc dù như vậy, hôm thụ phong cũng có vô số tiên nhân đến xem lễ, nàng nhận lễ vật đến mỏi cả tay.


      Mặc dù là đổi chỗ ở, nhưng Tử Vi Tiên Đế vì bồi thường nàng nên dựng Bách Hoa Viên mới theo nguyên dạng nơi cũ. Về phần hoa cỏ linh tinh bên trong, tất cả hạt giống đều do đưa tới, toàn là trân phẩm hiếm thấy, so với những loại đưa cho nàng hồi trước cũng hề kém là bao.


      Sau khi lên làm Tiên Quân, cuộc sống của nàng lại càng thêm nhõm, bình thường còn phải giao nộp tiên thảo linh dược gì đó, bây giờ đều là người khác đến chỗ nàng giao nộp. Muốn thảo dược gì, chỉ cần câu .


      Trước mắt, nàng còn chưa có hứng thú gì với việc sử dụng quyền hành, cũng có thời gian làm vậy. Chuyện nàng cảm thấy hứng thú nhất bây giờ là gieo mấy hạt giống kia xuống, nếu có thể trực tiếp khai hoa kết quả càng tốt.


      Vừa hay ở đây có lao động miễn phí, dùng thực là đáng tiếc.


      Ân Mạc dường như hạ quyết tâm định ngay, Hoa Liên đối với những mặt có thể lợi dụng của , chút cũng lãng phí. Trước kia nàng hề biết, nhìn người khác làm việc, còn mình nghỉ ngơi là chuyện khiến cho người ta sung sướng cỡ nào.


      “Mấy hạt giống hoa kia bơi trong bể nước rồi, ngươi có thâm cừu đại hận gì với chúng nó sao?” Ngồi xếp bằng ghế mây, Hoa Liên hề khách khí mà soi mói, dáng vẻ xinh xắn lúc vênh mặt hất hàm sai khiến kia, nhìn qua thực phá lệ mê người.


      Thừa dịp nàng phát , Ân Mạc thu hồi tầm mắt, tay hóa thành trảo, thu hồi lại nửa lượng nước tưới, quả cầu nước nho ngừng xoay vần giữa lòng bàn tay . đây đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, lại còn là cái loại ra sức mà vẫn lấy lòng được nữa.


      khổ khổ sở sở trồng hoa hơn mười ngày, cho dù có công lao cũng có khổ lao, có khổ lao cũng lao lực, chẳng thấy lợi lộc gì, lại còn khiến cho tính xấu của mỹ nhân giám sát tăng lên, sai làm hết cái này đến cái khác, chút cũng nương tay.


      “Tình ơi, nàng thấy để ta trồng hoa trồng cỏ, thực là dùng dao mổ trâu để giết gà sao?” Rốt cục cũng trồng xong mảnh vườn hoa, Ân Mạc duỗi thắt lưng oán trách với Hoa Liên.


      trồng hoa ngươi làm gì được, hay là ngươi chuẩn bị tụng kinh cho ta nghe?” hòa thượng biết tụng kinh, khiến người ta ngạc nhiên cỡ nào cơ chứ. Nàng vẫn cảm thấy, đây là chuyện vô cùng khó hiểu.


      Ân Mạc câm nín, chuyện này với Hoa Liên, thực sai lầm, nàng cười nhạo mấy ngày trời rồi. Đâu có ai quy định thành Phật rồi nhất định phải biết tụng kinh chứ?!


      “Trừ tụng kinh ra, ta biết làm rất nhiều việc khác, muốn thử ?” Ân Mạc ném cho nàng ánh mắt quyến rũ, thành công khiến cho Hoa Liên ngậm miệng lại.


      “Hoa Liên, ngươi có đó ?” Còn chưa nhìn thấy người, tiếng vọng từ bên ngoài vào.


      Hoa Liên lập tức nghe ra người đến là ai, khóe miệng khỏi dâng lên nụ cười. Ân Mạc vẫn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng cười, chỉ hơi nheo mắt lại.


      “Yến Cửu Vũ, người đến trả lại Bách Hoa nhưỡng cho ta sao?” Hoa Liên chậm rãi với người đàn ông vừa mới xông vào.


      “Đừng khiến người ta mất hứng như vậy, ta đặc biệt đến chúc mừng ngươi mà.” Sau khi bước vào Bách Hoa Viên, Yến Cửu Vũ mới nhìn thấy ở đây còn có người khác nữa, định thần nhìn lại, nụ cười mặt nhịn được mà thu bớt, “Sát Sinh Phật, lâu gặp.”


      “Yến Thống lĩnh, lâu rồi thấy.” Trước mặt người ngoài, gương mặt Ân Mạc lúc nào cũng treo nụ cười rất chi là cao thâm, theo như lời của Hoa Liên là, bộ dạng kia mới nhìn thấy phải người tốt rồi.


      “Sát Sinh Phật cũng đến thăm Hoa Liên sao?”


      “Phải.” Ân Mạc cười cười đáp, lại tiếp, “Ta còn phải đa tạ Yến Thống lĩnh quan tâm đến Tiểu Liên.”


      Hoa Liên có chút kỳ quái liếc nhìn Ân Mạc, cảm thấy có chút dương quái khí.


      “Ta và Hoa Liên vốn là bạn bè, cần phải khách khí.”


      Hoa Liên cũng chẳng bận tâm xem hai người gì, tự mình nhảy xuống khỏi chiếc ghế mây, vào trong vườn. Nàng đứng giữa hoa viên, linh lực người từ từ tản ra, rất nhanh, những mầm hoa Ân Mạc vừa trồng khi nãy bắt đầu nảy mầm, hơn nữa phía còn mang theo chút Phật quang như có như .


      Mầm xanh mơn mởn được bao phủ kim quang màu vàng nhè , cũng rất đẹp mắt, xem ra nam nhân này vô dụng như mình tưởng.


      Chờ Hoa Liên chăm chút xong hạt giống của nàng, lúc về mới phát ra thấy Yến Cửu Vũ đâu.


      “Người đâu rồi?” Chưa đến thời gian chung trà, sao rồi?


      “Yến Thống lĩnh có việc phải làm, hôm khác đăng môn bái phỏng.” Ân Mạc cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.


      Ánh mắt Hoa Liên nhìn có chút quái dị, “Ngươi có thù với à?” Thái độ đối địch này của , biểu cũng hơi ràng quá chăng, hai người có thâm thù đại hận gì hay sao?


      “Hiển nhiên là .” Ân Mạc nhếch miệng cười tiếng, nhìn qua rất là dọa người.


      “Vậy ngươi làm gì mà bày cái mặt ấy ra?” Hoa Liên lẩm bẩm câu, nàng cảm thấy khí có chút là lạ.


      “Ta chỉ tò mò thôi, hai người quen thân như vậy từ bao giờ?”


      được sao, ta thấy con người của Yến Cửu Vũ tệ mà.” Mặc dù cảm thấy thái độ của Ân Mạc có chút vấn đề, nhưng Hoa Liên lại nắm được điểm mấu chốt.


      ”…” Mặt Ân Mạc đen sì, biết nên thế nào…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :