1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 143: Trùng hợp?



      luồng sáng bạc chợt lóe lên dưới chân vị Tiên tướng kia, người mất dạng. Đám tiên binh quay ra nhìn nhau, cuối cùng nuốt ngụm nước bọt, ai làm việc nấy, chuyện này, bọn họ cũng quản được. Muốn nhức đầu cũng là việc của Đông Hải.


      Ngày vui của thái tử Đông Hải, khắp hải vực đâu đâu cũng thấy lính tôm tướng cua, xuyên qua các tiên nhân khác tới tới lui lui, phàm là người cầm thiệp mời đến, từ xa có người ra tiếp đón. Nếu có thiệp mời được khách khí mời ra ngoài.


      Đến nghênh đón Hoa Liên là con cá chép tinh, mặc thân váy hoa sen hồng vàng đan xen, mái tóc đỏ được buộc gọn sau gáy, chưa cất tiếng nở nụ cười, “Hồng Lý cung nghênh Bách Hoa Tiên tử.”


      “Xin chào.” Hoa Liên khẽ gật đầu, mặt mang theo nụ cười khách sáo.


      “Mời theo ta.” Con cá chép tinh kia xoay người dẫn nàng về phía Long Cung, dưới chân, từng vệt bọt nước bắn ra.


      Hoa Liên vừa theo nàng ta về phía trước, vừa quan sát cảnh sắc xung quanh. Nơi đáy biển, những con trai ngọc ánh sắc xanh mở mở khép khép, đám trai tinh cao hơn thước nhảy múa bên trong, trong vỏ trai còn có viên ngọc trai to bằng miệng chén, tản mát ra từng luồng ánh sáng nhu hòa. Xung quanh vỏ trai còn có bầy cá đỏ vàng đan xen, con này cắn đuôi con kia, lòng vòng bơi lên rồi lại bơi xuống.


      đến đâu cũng có thể nhìn thấy đủ những màn trình diễn, khiến cho Hoa Liên được mở mang tầm mắt.


      dưới đảy biển bao lâu, từng tòa Thủy Tinh Cung cao lớn xuất trước mắt nàng. Còn chưa tới cửa thấy ít tiên nhân ra ra vào vào, bên cạnh bọn họ còn có những nhân ngư xinh đẹp ăn mặc hở hang làm bạn.


      Hoa Liên được mời vào trong tòa cung điện lớn nhất, bên trong ít người, đều túm năm tụm ba chỗ chuyện phiếm. Thấy Hoa Liên tới, phần lớn đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm nàng, nhưng có ai đến bắt chuyện.


      Sau khi Hồng Lý dẫn nàng đến chỗ ngồi, Hoa Liên liền ngoan ngoãn ngồi trước cái bàn thủy tinh, nhìn chiếc bàn bày đày quả tiên cùng với vài loại quả quý hiếm đặc sản của Đông Hải.


      Hồng Lý cũng là người có mắt nhìn, thấy sau khi Hoa Liên đến đây hề tìm những tiên nhân khác chuyện phiếm mà chỉ ngồi mình, sợ nàng lúng túng nên dứt khoát đứng bên cạnh phụng bồi.


      Mỗi khi Hoa Liên đưa mắt nhìn đến vị tiên nhân nào, Hồng Lý đứng bên cạnh giới thiệu cho nàng thân phận của những tiên nhân đó. Những tiên nhân mà nàng ta biết xác thực ít, có thể thấy địa vị của nàng ta ở Long Cung hẳn là quá thấp, nếu , nàng ta thể biết đến những người đó được.


      “Tiên tử, Bích Lưu Tiên Quân đến rồi, chính là vị kia.” Hồng Lý giọng bên tai Hoa Liên.


      Hoa Liên nhìn theo ánh mắt của nàng ta về phía cửa, nam tử mặc áo choàng màu xanh đạp mây xanh chậm rãi nhàng bước vào, người nọ búi tóc cao thẳng, mặt trắng râu, ánh mắt cũng vô cùng ôn hòa.


      Sau khi Bích Lưu Tiên Quân bước vào, hầu hết tất cả tiên nhân đều đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, rối rít gật đầu vấn an với ông ta.


      Hoa Liên cũng đứng dậy theo bọn họ, mặc dù quen biết ông ta, nhưng đại danh của Bích Lưu Tiên Quân nàng cũng từng nghe qua. Bích Lưu Tiên Quân vội vàng chào hỏi với những tiên nhân kia, hề chú ý đến Hoa Liên, có điều lại có người khác để ý đến nàng.


      “Bách Hoa Tiên tử, lâu gặp.” Thanh này thu hút chú ý của mọi người, người mới đến cũng thực khiến người ta chú ý.


      Hoa Liên nhìn người tới là ai, giật mình trong lòng, ngờ Đông Lâm cũng đến. Đông Lâm bay thẳng về phía nàng, về phần những tiên nhân khác, ngay cả liếc nhìn cũng chẳng buồn liếc.


      biết Đông Lâm Tiên Quân có gì chỉ giáo?” Hoa Liên ngước mắt, mặt thay đổi hỏi. Giờ nàng giống hồi mới thành tiên nữa, khi đó nàng ỷ có Ân Mạc đứng bên nên mới dám đối nghịch với Đông Lâm, giờ có Ân Mạc, Đông Lâm này cũng chưa chắc là đối thủ của nàng, có điều, thận trọng chút vẫn tốt hơn.


      “Chỉ giáo dám, tiên tử khí sắc tệ, xem ra Tiên giới dạo này rất yên bình.”


      “Nhờ phúc của ngài.” Hai người vừa đứng gần nhau thu hút ít ánh nhìn của các tiên nhân khác, phần lớn tiên nhân đều muốn đắc tội với Đông Lâm, chỉ nhìn từ xa. Dù gì Đông Lâm cũng cũng có ý định phá hỏng hôn lễ này nên chỉ u cười với nàng tiếng, sau đó quay người về phía Bích Lưu Tiên Quân. Thấy thấp giọng hàn huyên với Bích Lưu Tiên Quân, ánh mắt của chúng tiên mới dần dần rời khỏi người Hoa Liên.


      Hoa Liên ngồi bên lẳng lặng trầm ngâm, Đông Lâm tới, biết vị Long Vương Thái Tử kia có tới hay , dù sao cũng có chút quan hệ với Tứ Hải Long Vương, trước mắt, nàng vẫn chưa muốn chống lại người kia.


      Đợi khách khứa đến đông đủ, Đông Hải Long Vương cuối cùng cũng mang theo đám long tử xuất . Long Vương này mới nhìn trái lại trông rất trẻ, cũng chỉ mới ba mươi, đầu có cặp sừng rồng, cặp mắt phượng hẹp dài, sau khi quét qua các vị tiên nhân trong đại điện mới cất bước nhanh chậm tới, “Đa tạ các vị tới tham gia tiệc cưới của tiểu nhi.”


      ràng là câu khách sáo, nhưng ông ta ra lại như là mời ngươi tới đây là nể mặt ngươi vậy, nghe vào thể thoải mái nổi. Có điều những tiên nhân kia chắc hẳn cũng quen, có ai để lộ ra vẻ bất mãn gì cả.


      Hoa Liên nhớ đến lịch sử lên ngôi của vị Đông Hải Long Vương này, đại khái cũng hiểu ra tại sao đám tiên nhân mũi cao đến trời này lại khách khí với ông ta như vậy.


      Bích Lưu Tiên Quân là thông gia của Đông Hải Long Vương nên được ngồi ở ghế , hai người song song ngồi cùng nơi, nhìn Ngũ Thái tử dẫn tân nương bước từng bước tới.


      Tân nương mặc thân áo cưới màu đỏ, đầu cúi thấp, sao nhìn được nét mặt của nàng. Vị Ngũ Thái tử kia ngược lại, hề có tí dáng dấp nào của người sắp thành thân, mặt đầy vẻ khổ sở oán hờn.


      “Phụ thân.” Tân nương và Ngũ Thái tử bước đến trước mặt Đông Hải Long Vương và Bích Lưu Tiên Quân, còn chưa hành lễ, tân nương kia bỗng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Bích Lưu Tiên Quân.


      Ánh mắt của Bích Lưu Tiên Quân lạnh lẽo, “Tiểu Nhược, sau khi gả vào Long Cung, con phải tự lo liệu cho bản thân tốt, ở đây thể giống với Tiên giới được, phải giữ quy củ, biết chưa?”


      Bạch Nhược nhìn Bích Lưu Tiên Quân lúc lâu, nếp nhăn khi cười bên khóe miệng hằn sâu, trong mắt là nỗi bi ai thể xóa nhòa, giọng lên tiếng, “Con biết rồi.” Nàng nên chờ mong, thế nhân đều muốn được thành tiên, có ai biết được, làm tiên cũng thân bất do kỷ.


      “Long Cung nào có nhiều quy củ như vậy, đừng nghe cha ngươi.” Đông Hải Long Vương cười , “Tiểu Nhược nếu gả vào Long Cung rồi, đó chính là phúc phận của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, con phải đối đãi với Tiểu Nhược tốt, biết chưa?”


      “Dạ, phụ vương.” Ngũ Thái tử gật đầu, nhân cơ hội liếc trộm Bạch Nhược bên cạnh cái, thấy nàng vẫn mặt thay đổi, sắc mặt lại càng khổ sở hơn.


      Hôn lễ lần này dựa theo quy củ của Long tộc mà cử hành, trước mặt Bạch Nhược có chiếc ly sứ nho , bên trong đổ đầy thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Sau khi chiếc ly kia được bưng ra, khắp Long cung đều được bao phủ bởi hương thơm lạ lùng.


      Nử tử được gả vào Long Cung, đều được Long Tổ chúc phúc, máu của Kim Long Ngũ Trảo này là đại diện cho nghi lễ cao nhất của Long tộc.


      Bạch Nhược nâng chiếc ly lên, nhìn chằm chằm lúc lâu vẫn có ý uống vào. Bích Lưu Tiên Quân dường như có chút bất mãn với hành vi của con , ho tiếng, “Tiểu Nhược!”


      “Phụ thân, tại sao con cứ cảm thấy, chàng vẫn còn ở đây?!” Bạch Nhược nhìn Bích Lưu Tiên Quân, đó là ánh mắt hoàn toàn mất sức sống.


      “Tiểu Nhược, chú ý thân phận của ngươi!” Những lời đầu đuôi này của Bạch Nhược khiến cho ánh mắt của Bích Lưu Tiên Quân trở nên lạnh lẽo, tựa như những lưỡi dao băng, hiển nhiên là ông ta hiểu con mình định gì.


      “A, thận phận, cha cho là con quan tâm sao, bao nhiêu năm như vậy rồi, cha cho con rời khỏi Bích Lưu Cung nửa bước.” Bạch Nhược nghiêng đầu nhìn về phía Ngũ Thái tử, tiếp, “Nếu như lấy , con có thể thoát khỏi cha được sao.”


      Vốn tưởng là đến tham dự hôn lễ của Long Tộc, kết quả tân nương đột nhiên tuôn ra câu kỳ quặc như vậy, sắc mặt Long Vương nhất thời vô cùng khó coi. Nhưng tiên nhân được mời đến lại hào hứng vô cùng.


      Bích Lưu Tiên Quân bao giờ bị bia miệng cắn nuốt, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên thể bỏ qua. Bích Lưu Tiên Quân hiển nhiên ngờ tới đứa con vẫn luôn răm rắp nghe theo ông ta đột nhiên lại trở nên hiểu chuyện như vậy, nàng ra như thế, khi Long tộc truy cứu, vấn đề hết sức nghiêm trọng.


      Bề ngoài nhìn vào, ông ta rất được các tiên nhân tôn kính, nhưng ông ta và loại nhà giàu của Tiên giới như Long Cung này thể đánh đồng, trong lòng ông ta vô cùng coi trọng hôn lễ lần này, tuyệt đối thể để chuyện này thất bại.


      Đáng tiếc, càng muốn như vậy, lại càng có người muốn đối nghịch với ông ta.


      Bích Lưu Tiên Quân còn chưa nghĩ xong nên giải quyết bầu khí lúng túng này thế nào, có người nhảy ra gây rối trước. Người gây rối lại còn là gương mặt rất quen thuộc, Hoa Liên nhớ lúc nãy qua Nam Thiên Môn còn gặp qua .


      Là vị Tiên tướng giữ cửa kia.


      Thấy cước đá bay thủ vệ của Long Cung mà tiến vào, Hoa Liên có thể xác định, hôn lễ này sợ là tiến hành được nữa. Tình hình trước mắt, có khi còn thú vị hơn cả hôn lễ. Nàng cứ thế ngồi yên tại chỗ, ăn hoa quả, vô cùng hứng chí nhìn tình thế trở nên hỗn loạn.


      “Yến Cửu Vũ, ai cho phép ngươi tới đây.” Thấy người này, thái độ của Bích Lưu Tiên Quân thay đổi, hề trấn định như lúc trước, chỉ vào người đứng ở cửa lớn giọng trách cứ.


      “Uây, ta mới rời khỏi có mấy ngày thôi, Long Cung đổi lại quy củ rồi sao, ta còn thể vào?” Yến Cửu Vũ nhướn cao cặp mày kiếm, thái độ với Bích Lưu Tiên Quân tuyệt đối thể cho là khách khí.


      “Ngươi…” Bích Lưu Tiên Quân cũng biết quan hệ của với Long Cung, đối phương vậy, ông ta căn bản thể phản bác được. Nếu là ngày thường, ông ta đương nhiên chủ động cãi cọ với Yến Cửu Vũ, nhưng chuyện của Bạch Nhược khiến cho ông ta nhất thời khống chế được tâm trạng, giờ hối hận chẳng kịp, Yến Cửu Vũ căn bản phải loại người biết giữ thể diện cho người khác.


      “Bích Lưu Tiên Quân, ta thấy Tiểu Nhược chắc hẳn là vẫn chưa chuẩn bị xong, hôn này vẫn nên bỏ thôi.” Đông Hải Long Vương trừng mắt nhìn Yến Cửu Vũ, khách sáo với Bích Lưu Tiên Quân. Con trai


      ông ta cũng phải là có ai thèm lấy, chẳng đáng phải mất mặt ở đây.


      “Long Vương, Tiểu Nhược có vấn đề gì hết, chắc là do gần đây có hơi bị áp lực, hôn lễ hoàn toàn có thể tiếp tục.”


      “Ta thấy Tiểu Nhược là bị ngươi ép có, muốn bám vào Long Cung đến thế, sao ngươi tự mà lấy.” Yến Cửu Vũ nhanh chóng bước vào, vậy mà chẳng ai tiến lên chặn lại.


      “Cửu Vũ, đệ im . Bạch Nhược, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gả vào Long Cung của ta ? Chỉ cần ngươi mở miệng, ta cướng ép ngươi.” Long Vương cuối cùng cũng mở miệng, có điều thái độ của ông ta với Yến Cửu Vũ cũng rất đáng để nghiền ngẫm.


      Bạch Nhược liếc nhìn Yến Cửu Vũ bên cạnh, nàng trả lời câu hỏi của Long Vương mà nhìn thẳng vào Bích Lưu Tiên Quân, “Phụ thân, người có dám thề với trời, Lạc Lâm Cửu chết rồi ?”


      Hoa Liên buông chén rượu trong tay, cười. biết đây là trùng hợp hay là cố ý, nàng cuối cùng cũng nghe được tên của sư phụ ở Tiên giới.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 144: Thiên tướng chấp pháp



      Ở Tiên giới này bất cứ tiên nhân nào, tư lịch cũng phải hơn vạn năm, theo lý, thời gian Lạc Lâm Cửu thành tiên cũng lâu, đến nỗi mà mọi người đều biết. Nhưng Hoa Liên để ý, bên trong đại điện này, hầu hết các tiên nhân đều có phản ứng với cái tên này.


      Xem ra, vị sư phụ này của nàng thực gây ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó ở Tiên giới rồi.


      “Bạch Nhược, cái tên của đứa nghịch đồ đó, ta muốn nghe từ miệng con thêm lần nào nữa!”


      “Con cần biết chàng làm chuyện đại ác vô cùng gì, con chỉ muốn biết, chàng có còn sống hay ?” Bạch Nhược nhìn đăm đăm vào phụ thân mình, chịu khuất phục. Hai tay siết thành nắm đấm, vẫn thể ngăn nổi cơ thể run lên từng chập. Đáp án này, nàng chờ rất lâu rồi.


      “Đáp án này, có lẽ có người có thể cho Bạch Nhược tiểu thư đấy.” đợi Bích Lưu Tiên Quân mở miệng, đột nhiên bên cạnh có người chen vào . Hoa Liên nhìn về phía người nọ, người đó cũng nhìn nàng.


      “Là ai?”


      “Nghe sư phụ ở nhân gian của Bách Hoa Tiên Tử tên là Lạc Lâm Cửu, Bách Hoa Tiên tử, ta có đúng ?” Đông Lâm đứng giữa đám người mỉm cười với nàng. Trong nụ cười sáng lạn kia mang theo lạnh lẽo thấu xương.


      Lời của Đông Lâm khiến cho chú ý của mọi người đều tập trung hết lên người Hoa Liên, ánh mắt của Bích Lưu Tiên Quân lại càng sắc bén như lưỡi dao.


      Bạch Nhược hất bàn tay của vị hôn phu túm lấy cánh tay nàng, vọt về phía Hoa Liên, nắm chặt lấy tay nàng, “Ngươi biết chàng ở đâu phải , phải ?”


      Là phải hay , trước mắt Hoa Liên biết nên trả lời thế nào. Toàn bộ tiên nhân ở đây đều nhìn nàng, chờ nàng trả lời. Đông Hải Long Vương, Bích Lưu Tiên Quân, còn cả Yến Cửu Vũ kia nữa, ánh mắt của ai cũng bất thiện.


      Đông Lâm cũng giỏi tính toán, đẩy nàng ra đứng mũi chịu sào. Trả lời ra sao chuyện ngày hôm nay cũng chẳng thể tốt lành gì.


      Hoa Liên đẩy tay của Bạch Nhược ra, xa cách mà lễ độ mỉm cười với nàng ta, “Sư phụ quả thực vẫn còn sống, nếu Bạch tiểu thư còn gì muốn biết, chờ chuyện hôm nay được xử lý thỏa đáng, có thể đến Bách Hoa Viên tìm ta.”


      Nếu lập tức tung tích của Lạc Lâm Cửu cho nàng ta biết, nàng tuyệt đối trở thành cái gai trong mắt Đông Hải Long Vương, nàng còn chưa ngu đến mức độ như vậy. Về phần thu dọn cục diện hôm nay thế nào, hoàn toàn chẳng liên quan đến nàng.


      Lấy được đáp án này, Bạch Nhược lại bình tĩnh trở lại, nàng xoay người quỳ phịch xuống đất dập đầu ba cái với Đông Hải Long Vương, sau đó ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kiên quyết, “Long Vương, thực xin lỗi, ta thể lấy Ngũ Thái tử được.”


      “Bạch Nhược, ngươi càn rỡ quá rồi đấy!” Đông Hải Long Vương nhắm mắt gì, Bích Lưu Tiên Quân mặt đầy vẻ dữ tợn.


      “Phụ thân, cám ơn người bao năm qua ở bên chăm sóc, người cứ coi như có đứa con này .”


      “Người đâu, đưa nàng về Bích Lưu Cung giam lại cho ta!!” Bích Lưu Tiên Quân giờ phút này bị Bạch Nhược kích thích đến mất lý trí, về phần hôn , sớm quăng ra sau gáy.


      Huống chi, cho dù ông ta đồng ý, dưới tình hình trước mắt, Đông Hải cũng đồng ý. Vốn tưởng là chuyện vui, ai ngờ lại lấy phương thức như vậy để hạ màn.


      Bạch Nhược cuối cùng vẫn bị người của Bích Lưu Tiên Quân bắt giam lại, đứng trước mặt cha mình, phản kháng của nàng quá mức yếu ớt. Trước khi , nàng vẫn nhìn Hoa Liên, ánh mắt đầy vẻ cam lòng.


      Yến Cửu Vũ muốn cản lại, chỉ có điều bị Đông Hải Long Vương chế trụ, để cho tình trở nên càng khó thu thập.


      Về phần “đầu sỏ” như Hoa Liên, ăn uống no đủ xong, chuẩn bị phủi mông .


      “Bách Hoa Tiên tử xin dừng bước.” Tiên nhân nào có mắt sớm rời khỏi Long Cung, lúc nàng định , trong đại điện chỉ còn khoảng mười mấy tiên nhân ở lại.


      Mới vừa được mấy bước bị Long Vương cản lại.


      Vị Long Vương đại nhân trước mặt này tuy rằng mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại có lấy chút ý cười, nàng cũng nghĩ là đối phương chặn mình lại chỉ để chuyện phiếm.


      “Long Vương có gì chỉ giáo?”


      “Bách Hoa Tiên tử có thể cho ràng tin tức của Lạc Lâm Cửu được ?”


      “Dĩ nhiên rồi, trước khi ta phi thăng, sư phụ vẫn còn ở Nhân gian. Nếu Long Vương muốn ôn chuyện với sư phụ, có thể hạ giới tìm lão nhân người. Vậy bây giờ ta được chưa?” Hoa Liên chút do dự cho Long Vương đáp án mà ông ta muốn, về phần nàng thực hay giả phải để những người đó tự mình phán đoán.


      Hoa Liên vậy, trái lại khiến cho những kẻ khác lộ ra vẻ do dự, ai biết câu này của nàng có mấy phần là .


      “Xin cứ tự nhiên.”


      Dõi mắt nhìn Hoa Liên bước , Yến Cửu Vũ cuối cùng cũng thoát khỏi kiềm chế của Long Vương. quét mắt qua vị tân lang hụt chưa kịp được câu nào trong ngày hôm nay, để lại hai chữ, đáng đời.


      Đường về giống y như những gì nàng đoán, hề yên ả tí nào. Hết đám này đến đám khác chặn đường, muốn biết tung tích của Lạc Lâm Cửu. Hoa Liên vô cùng dễ chuyện lặp lại những gì ở Long Cung vô số lần, bấy giờ mới đuổi được hết đám người đó .


      “Bách Hoa Tiên tử, gạt người là đúng đâu.” Mắt thấy đến Tiên giới, kẻ cản đường cuối cùng cũng xuất .


      “Đông Lâm Tiên Quân sao lại biết ta gạt người chứ?”


      “Chuyện ở nhân gian ta vẫn biết được hai, rốt cuộc là ở đâu, sợ là chỉ có chính Bách Hoa Tiên tử ngươi biết đúng ?”


      “Tiên Quân rốt cuộc định gì?”


      “A a, phản nghịch lại Tiên giới, kẻ nào cũng phải diệt, ta tin Bách Hoa Tiên tử đến thời điểm mấu chốt đại nghĩa diệt thân đúng ?” Đông Lâm Tiên Quân đầy thâm ý nhìn Hoa Liên cái.


      “Thân là tiên nhân, đương nhiên phải giữ gìn quy củ của Tiên Giới, có điều chuyện này hình như còn chưa tới lượt Tiên Quân ngươi đến quản phải?”


      Cuối cùng cũng phải nhìn cái mặt khiến cho người ta phát ngán kia của Đông Lâm, tâm trạng cũng Hoa Liên cũng tốt hơn ít. Vốn định ra ngoài dạo thả lỏng chút, kết quả còn chưa ngắm nghía được gì dưng lại chọc phải mớ phiền phức này.


      Sau khi quay trở lại Bách Hoa Viên, dứt khoát khóa vườn, trừ mấy Hoa tiên thuộc hạ ra, nàng gặp ai hết.


      Hôm nay, Hoa Liên còn ở trong vườn trồng cây dương, đột nhiên thấy toán người xông vào, đám tiên nhân kia kẻ nào kẻ nấy cả người đầy sát khí, nàng chưa từng gặp qua người nào bao giờ.


      “Bách Hoa Tiên tử, chúng ta đến để điều tra về tội tiên Lạc Lâm Cửu, xin hãy tung tích của cho chúng ta biết.”


      Hoa Liên buông hạt giống linh thụ trong tay xuống, đứng dậy, “Các vị là?”


      “Thiên tướng chấp pháp của Tiên Giới.”


      Danh hiệu này Hoa Liên cũng xa lạ, từng nhắc qua với nàng, ở Tiên giới, tốt nhất đừng nên xung đột với những người này. Phàm là tiên nhân rơi vào tay bọn , hầu như có cơ hội để trốn thoát.


      Xem ra sư phụ nàng từng may mắn trốn thoát, đáng tiếc, qua lần này, lại lọt vào tầm ngắm của bọn họ.


      Hoa Liên rất phối hợp, nàng cũng có thực lực mình chọi với đám Thiên tướng chấp pháp như vậy, nhưng chuyện đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc nàng dối. Nếu Diêm Vương muốn đắc tội triệt để với Ân Mạc, vậy cũng khai ra tung tích của Lạc Lâm Cửu, như vậy mấy vị này cũng chẳng ngờ tới, Lạc Lâm Cửu lại sống ở Địa phủ.


      Chờ qua cơn phong ba này, nàng phải đến Địa phủ thăm chuyến, có điều giờ mới qua có vài năm mà thôi, sư phụ hẳn cũng khôi phục nhanh đến thế.


      Thiên tướng chấp pháp cũng chỉ đến chỗ nàng để tìm hiểu tình hình, nhiệt tình tiếp đãi lại cực kỳ phối hợp của Hoa Liên khiến tâm trạng của bọn họ tồi, cũng gây khó dễ cho nàng. Hỏi xong là luôn.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 145



      Bách Hoa Viên cuối cùng cũng hiếm khi có được khắc thanh tịnh, lại ít nhiều khiến cho nàng cảm thấy có chút quạnh. Đặc biệt là cả ngày cứ nhìn về phía đóa sen dần dần nở rộ kia, tâm trạng tốt được mới là lạ.


      Sen rễ giờ mọc rễ, đáng tiếc đến giờ Tử Vi Tiên Đế vẫn chưa thấy xuất . Nếu như có thể nhìn thấy cảnh này, chắc rất vui vẻ.


      Hoa Liên đứng bên cạnh hồ, nhìn từng tầng cánh sen tỏa ra sắc tím thẫm, nếu nàng đếm nhầm, tổng cộng là chín tầng, cũng chính là sen cửu phẩm.


      Giờ đám linh hoa dị thảo ven hồ phần lớn chết héo hết, càng muốn nở rộ lại càng cần đến tiên linh khí thuần khiết, nếu bông sen này muốn nở hoàn toàn, e là cả vườn hoa này cũng đủ dùng.


      Hoa Liên bị chặn lại bên ngoài hành cung của Tử Vi Tiên Đế, người bên trong Tiên Đế vẫn chưa về, nàng lại nghĩ như vậy, hoặc có lẽ Tiên Đế đại nhân chẳng qua là muốn gặp nàng mà thôi.


      “Tinh quân, ngài thong thả.” Đúng vào lúc Hoa Liên vừa mới chưa được mấy bước, lão già bước ra từ bên trong.


      Hoa Liên dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn lão, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc. Tiên nhân kia khi lướt qua người nàng bỗng dừng bước lại, xoay người mỉm cười với nàng, “Bách Hoa Tiên tử, ngưỡng mộ đại danh lâu.”


      “Các hạ là?”


      “Tại hạ Thủy Đức Tinh Quân.”


      “A, ngưỡng mộ lâu.” Nàng biết gương mặt này, hôm đó ở Địa phủ, nếu phải là Địa Tạng Vương cản lão ta lại, chỉ sợ lão tìm nàng liều mạng. Giờ mặc dù có thể bình tĩnh chào hỏi với nàng, trong lòng chắc hận thể xé xác nàng ra. Quay đầu lại nhìn tòa cung điện cao vút đằng sau, Hoa Liên cười lạnh nơi đáy lòng.


      Tử Vi Tiên Đế quả nhiên là kẻ thực tế, còn chưa lợi dụng xong muốn hất cẳng nàng ra rồi. Có điều, đời này lại có bữa ăn nào miễn phí hay sao?


      Máu của nàng, là vô cùng quý giá.


      mình quay lại Bách Hoa Viên, còn chưa bước vào thấy mấy gã Tiên tướng bước ra từ địa bàn của nàng, dẫn đầu vẫn là Yến Cửu Vũ vừa mới gặp cách đây lâu kia.


      Ánh mắt nhìn Hoa Liên rất phức tạp, ngờ tới nàng lại là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu. ra , vạn năm trước, và Lạc Lâm Cửu cũng coi như là bạn tốt, chỉ tiếc….


      “Mấy vị đây là?” Hoa Liên tiến lên hỏi.


      “Phụng lệnh của Tử Vi Tiên Đế, vội tới đưa cho Bách Hoa Tiên tử vài thứ.” Yến Cửu Vũ rũ mắt.


      “Tiên Đế đại nhân có lòng.” Hoa Liên mỉm cười vòng qua bên cạnh họ vào, chưa được mấy bước đột nhiên lại dừng lại, quay đầu quét qua Yến Cửu Vũ, “Xin thay ta cảm tạ Tử Vi Tiên Đế, ngài ấy khách khí quá.”


      “Ta .” Yến Cửu Vũ gật đầu, sau đó mang người rời .


      Trong Bách Hoa Viên mọi thứ dường như vẫn bình thường, chẳng qua là bên cạnh hồ nước kia còn cấm chế, đóa sen vô căn trong đó cũng biến mất. Chỗ ở của nàng ngược lại, có rất nhiều thứ, mỗi món đều là kỳ trân trong thiên địa, lóng lánh đến mức khiến căn phòng lấp lánh ánh sáng.


      Coi như Tử Vi Tiên Đế cũng trượng nghĩa, giống như nàng , là quá khách khí. Đáng tiếc, nàng chẳng hề có chút hứng thú nào với những thứ này.


      Thứ thích, dù có quý giá hơn nữa, cũng chẳng có giá trị gì.





      Nàng phát , dạo gần đây rất thường hay tình cờ gặp Yến Cửu Vũ. Mấy lần đầu có thể là trùng hợp, nhưng số lần quá nhiều có vẻ như có chút cố ý.


      đường trở về từ chỗ Nguyệt Lão, bọn họ lại “vô tình gặp nhau” lần nữa.


      “Yến thống lĩnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trong khoảng thời gian này, cuối cùng nàng cũng biết được thân phận nguyên gốc của Yến Cửu Vũ, Đại thống lĩnh của Thiên tướng chấp pháp, địa vị ở Tiên giới phi phàm, có điều là phạm lỗi nên bị cách chức đến Nam Thiên Môn giữ cửa. Mặc dù như vậy, Thiên tướng chấp pháp vẫn chỉ nghe theo mệnh lệnh của .


      Hơn nữa, còn là đệ đệ ruột thịt của Đông Hải Long Vương. Chẳng trách hôm đó đến Đông Hải quấy rối mà Đông Hải Long Vương lại nhẫn nhịn đủ đường với .


      là đúng dịp quá.” Yến Cửu Vũ dừng bước mỉm cười với nàng, ánh mắt cong cong, thân chiến giáp màu bạc càng tôn lên vẻ oai hùng của . Mấy tên Thiên tướng chấp pháp mặt thay đổi đứng đằng sau kìm được mà liếc nhìn Hoa Liên thêm mấy cái, mấy ngày nay bọn họ gần như nhớ kỹ vị Bách Hoa Tiên tử này.


      Ở Tiên Giới, nữ tiên có thể khiến cho Yến Cửu Vũ sinh hứng thú thực quá ít chứ chẳng phải là do bọn họ hiếu kỳ.


      Hoa Liên cũng mỉm cười đáp lại, “ quấy rầy Yến thống lĩnh nữa, xin cáo từ trước.”


      Thấy nàng càng lúc càng xa, Yến Cửu Vũ đột nhiên mở miệng gọi với theo Hoa Liên, “Bách Hoa Tiên tử! biết ta có tư cách để đến bái phỏng Bách Hoa Viên ?”


      “Đó là vinh hạnh của ta.” Hoa Liên hề ngừng bước, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất.


      Cuộc đối thoại của Hoa Liên và Yến Cửu Vũ nhanh chóng truyền đến Bích Lưu Cung. Giờ phút này, trong Bích Lưu Cung, chỉ có Bích Lưu Tiên Quân, mà Thanh Lam Tiên Đế cũng ở đây.


      “Bích Lưu, Tiểu Nhược chẳng qua là còn chưa trưởng thành, khó mà kìm nén được tâm tình thôi, ngươi việc gì phải tức giận như vậy.”


      Sắc mặt Bích Lưu Tiên Quân đầy vẻ trầm, “Nó cũng nên trưởng thành rồi, chuyện lần này khiến cho Đông Hải Long Vương rất mất hứng.”


      “Hôn của Đông Hải có mất cũng sao, theo ta biết Yến Cửu Vũ cũng rất thích Tiểu Nhược, chưa đầy trăm năm nữa phục hồi nguyên chức, đến lúc đó nếu vẫn có ý, gả Tiểu Nhược cho cũng là lựa chọn tồi.” Thanh Lam Tiên Đế lãnh đạm .


      Bích Lưu Tiên Quân nhíu mày, “Vậy có được ? Yến Cửu Vũ kia… dù sao cũng chỉ là con hoang.” Ở Long Tộc, chú ý nhất chính là vấn đề huyết thống, Yến Cửu Vũ mặc dù là con của Đông Hải lão Long Vương, nhưng mẫu thân của lại phải người của Long tộc, cho nên thể ở lại Đông Hải.


      “Thế có sao, có thực lực như thế, sống ở Tiên Giới địa vị cũng chẳng thua Long Vương.” Thanh Lam Tiên Đế vốn trông coi Thiên Lao, là người có tiếp xúc gần gũi nhất với Thiên tướng chấp pháp. Đội ngũ chấp pháp này của Tiên giới, ngay cả nàng ta cũng cực kỳ kiêng kỵ.


      vậy, nhưng Tiểu Nhược nó…” Nhớ tới con ruột thịt của mình, Bích Lưu Tiên Quân cũng nhức đầu. Đứa con bình thường vẫn nghe lời hiểu biết, sao dạo này càng ngày lại càng phải lo lắng như vậy.


      “Yên tâm, nha đầu kia sớm muộn cũng trưởng thành. Trong lòng nàng chẳng phải là vẫn khắc khoải mãi về Lạc Lâm Cửu hay sao, chuyện này cứ để ta xử lý là được.” Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy, phủi đám bụi bặm vô hình váy.


      “Nhưng Lạc Lâm Cửu giờ tung tích, ngay cả Thiên tướng chấp pháp cũng chẳng moi ra được gì hữu dụng từ miệng Hoa Liên. Hơn nữa Yến Cửu Vũ chưa chắc chịu đồng ý, ngài cũng biết năm đó quan hệ của và Lạc Lâm Cửu cũng rất tốt mà.”


      Thanh Lam Tiên Đế cười lạnh, “Chuyện Lạc Lâm Cửu ngươi phải lo, ta biết ở chỗ nào. Về phần Yến Cửu Vũ, ta tự có cách để đối phó với , sợ đồng ý.”


      “Nếu bắt Lạc Lâm Cửu, Hoa Liên kia có…”


      “Bích Lưu, gan của ngươi bé như vậy từ bao giờ hả?! Năm đó lúc đối phó với đồ đệ của ngươi, sao ngươi nhìn trước ngó sau như vậy .” Thanh Lam hừ tiếng.


      Bích Lưu Tiên Quân đầy mặt quẫn bách, dám mở miệng nữa.


      Về chuyện của Hoa Liên, Thanh Lam đương nhiên nghĩ tới. Giờ Tử Vi còn che chở nàng ta nữa, mà Chân Vũ với Sát Sinh Phật vốn hợp, chỉ cần nàng giết Hoa Liên, tất cả đều dễ dàng.


      Trong lòng Hoa Liên cũng vô cùng ràng, mất chỗ dựa như Tử Vi Tiên Đế, cuộc sống trong thời gian tới của nàng được yên bình. Chỉ sợ cho dù có ở trong nhà ngẩn người cũng có bánh sắt từ trời rơi xuống đè chết mình.


      Có điều bây giờ phải lúc để phản kích, nàng còn chưa có sức mạnh tuyệt đối đó, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩn người.


      Yến Cửu Vũ mặc dù muốn tới bái phỏng, nhưng quãng thời gian dài vẫn thấy xuất lại. Tiên Giới vẫn yên bình như trước, Hoa Liên hàng ngày trừ tu luyện ra cũng là hái hoa trồng cỏ. Cuộc sống nhìn có vẻ nhàn nhã, nhưng cũng có thể coi là yên bình trước cơn giông bão.


      Chờ nửa năm, cái bánh sắt mà Hoa Liên dự tính lại hề xuất . Tiên Giới lại truyền ra tin tức, phản đồ của Tiên Giới – Lạc Lâm Cửu bị Thiên tướng chấp pháp bắt lại, hơn nữa còn là Yến Cửu Vũ tự mình bắt được.


      Mới đầu Hoa Liên cũng mấy tin tưởng, nhưng sau đó lại truyền ra tin. Lạc Lâm Cửu vẫn thân ở Địa phủ, Thiên tướng chấp pháp bắt được ông ở ngay trong mười tám tầng Địa ngục.


      Sau khi nghe tin đó, Hoa Liên ngoài mặt vẫn có gì thay đổi nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối. giờ, nàng khẳng định là thể đến Địa phủ tìm Diêm Vương được rồi. Người duy nhất có thể lấy được chút tin tức, e cũng chỉ có Yến Cửu Vũ.


      “Yến thống lĩnh?” Người đột nhiên xuất trước mặt khiến cho Hoa Liên ít nhiều có chút kinh ngạc. Yến Cửu Vũ mặc dù bên ngoài có mấy thay đổi nhưng người lại mang theo mùi máu tươi, nhìn dáng vẻ hẳn là bị thương.


      “Bách Hoa Tiên tử, biết có thể cho ta vài cọng cỏ cố hồn được ?’ Yến Cửu Vũ cũng chẳng khách khí, vừa đến thẳng vào vấn đề.


      Hoa Liên như suy ngẫm gì đó nhìn cái, chỉ có người thần hồn bị tổn thương mới phải cần đến thứ đó. Quan trọng nhất là, cả Tiên giới, chắc chỉ có trong tay nàng mới có.


      “Cỏ cố hồn đương nhiên là có, có điều thứ này có độc, biết Yến thống lĩnh cần nó để làm gì?”


      “Có độc?” Yến Cửu Vũ sửng sốt.


      Hoa Liên cười khẽ, “ vậy là người bảo Yến thống lĩnh đến chỗ ta lấy thảo dược chưa qua rồi, cỏ cố hồn này ăn vào sinh ra ảo giác. Nếu các hạ cho là thần hồn của mình mạnh hơn so với Thần thú có thể nếm thử. Thời Thái cổ, vật này là thứ Vu tộc dùng để thuần phục Vu thú.”


      Yến Cửu Vũ lập tức biến sắc, có điều cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, “Đa tạ nhắc , ta nghĩ chắc xảy ra vấn đề gì.”


      “Yến thống lĩnh, ngươi có thể cho ta biết, sư phụ ta và Bích Lưu Tiên Quân rốt cục có quan hệ thế nào ?” Nếu chắc chắn như vậy, Hoa Liên cũng tiện hỏi tiếp mà quay sang hỏi chuyện liên quan đến Lạc Lâm Cửu.


      “Hai người đó là thầy trò.” Yến Cửu Vũ liếc nhìn Hoa Liên, tiếp tục , “Lạc Lâm Cửu là thiên tài hiếm thấy, đặc biệt là ở phương diện luyện đan, cho nên mới phi thăng lâu được Bích Lưu Tiên Quân thu làm đồ đệ. Nhưng sau đó Bích Lưu Tiên Quân đột nhiên Lạc Lâm Cửu trộm thứ gì đó của lão ta, Lạc Lâm Cửu thừa nhận, lại còn dùng đan độc đả thương Bích Lưu Tiên Quân, kết quả bị trục xuất ra khỏi sư môn, còn bị Tiên giới truy nã. Nhưng Thiên tướng chấp pháp cũng bắt được , sau đó mất tích.”


      “Vậy… Yến thống lĩnh và sư phụ ta có quan hệ gì đây?” Lúc ở Long Cung, Hoa Liên nhìn ra, Yến Cửu Vũ này thích Bạch Nhược, mà Bạch Nhược lại nhớ mãi quên sư phụ mình, quan hệ của ba người bọn họ chỉ e cũng phải tầm thường.


      “Bằng hữu bình thường thôi.”


      “À, ra là như vậy. Xin ngài chờ chút, ta lấy thảo dược.”


      Yến Cửu Vũ rồi, Hoa Liên đứng ở cửa Bách Hoa Viên mỉm cười. Diêm Vương , thần niệm của Hồn Tu có ngàn vạn, chỉ cần có luồng thần niệm chưa bị hủy diệt, kẻ nào có thể tổn thương đến họ mảy may.


      Nàng thích nợ nhân tình, nếu Yến Cửu Vũ làm đến tận bước này, nàng đương nhiên để chịu thiệt. Tốt nhất là những người đó có ý đồ gì với , nếu tiếp đây, Tiên Giới nhất định có trò hay.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 146: Vào Thiên lao

      “Bách Hoa Tiên tử, xin tiên tử theo chúng ta chuyến.” Đúng vào lúc Hoa Liên còn ngồi tu luyện, nhóm Thiên tướng chấp pháp bỗng ùa vào Bách Hoa Viên.
      “Có chuyện gì sao?” Hoa Liên mở mắt, có chút nghi hoặc quét qua những Thiên tướng chấp pháp có vẻ mặt hung thần ác sát đứng trước mặt.
      “Chuyện liên quan đến cơ mật của Tiên giới, mong tiên tử phối hợp.” Thiên tướng cầm đầu lấy tấm lệnh bài ra quơ trước mặt nàng cái, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chăm.
      “Vậy cũng được.” Hoa Liên hơi do dự chút, theo Thiên tướng chấp pháp.
      Vốn tưởng chẳng qua chỉ là hỏi han có lệ, ai ngờ được bọn họ lại dẫn thẳng nàng đến Thiên lao. Bên ngoài cánh cổng to lớn đen ngòm của Thiên Lao, hai con Bệ Ngạn* trông như hai pho tượng đứng ở hai bên, cho đến khi bọn họ đến gần, chúng mới đột nhiên đứng dậy, theo di động của thân thể chúng, tiếng xích sắt va vào nhau cũng truyền đến.
      * Hay còn gọi là Hiến Chương, là trong số chín con của Rồng, hình dáng tựa hổ, thích nghe phán xử, phân định; vì thế Bệ Ngạn được tạc ở công đường, nhà ngục, các tấm biển công đường.
      Hai con Bệ Ngạn tiến lên trước mấy bước, cánh cửa lớn khép chặt được kéo ra khe hở, luồng khí khiến cho người ta lạnh đến thấu xương tỏa ra từ bên trong.
      “Bách Hoa Tiên tử, xin mời, Thanh Lam Tiên Đế và Chân Vũ Đại Đế chờ ngươi ở bên trong.”
      Hoa Liên quay đầu lại liếc nhìn vị Thiên tướng chấp pháp đứng đằng sau, bốn góc phía sau nàng đều được canh chừng, xem ra cho dù nàng có muốn thoát cũng có khả năng.
      Có câu Thiên Lao chỉ có vào chứ có ra, biết nàng có thể ra được hay đây.
      “Các ngươi canh chừng* cho cẩn thận.” Thấy Hoa Liên bước vào Thiên Lao, gã Thiên tướng chấp pháp cầm đầu đảo mắt, phân phó câu, còn mình bỏ trước.
      Trong Thiên Lao có ánh sáng, tất cả cũng vẫn bình thường. Có điều luồng hàn ý kia vẫn thời thời khắc khắc quanh quẩn bên Hoa Liên. về phía trước chưa được mấy bước đội Thiên binh mặc chiến giáp màu đen tới, mặt biểu cảm : “ theo chúng ta.”
      Theo những người đó sâu vào trong Thiên Lao, nàng thấy phạm nhân bên trong lại càng nhiều hơn. Ở đây thiếu Tiên Quân, nàng thậm chí còn nhìn thấy cả vị Đại La Kim Tiên.
      thẳng đến nơi sâu nhất trong Thiên Lao, tòa cung điện trôi lơ lửng trong trung lên trước mắt nàng. con đường do những luồng lôi điện màu đen trải thành xuất trước mặt.
      “Hai vị Tiên Đế ở bên trong.” Sau khi xong, những người đó buồn để ý đến Hoa Liên, thẳng.
      Bước vào cung điện, Hoa iên liếc thấy Chân Vũ Đại Đế và Thanh Lam Tiên Đế ngồi ngay ngắn ở bên . Đại khái là bởi vì nơi đây là Thiên Lao nên sắc mặt của Chân Vũ Đại Đế cũng có thêm vài phần trầm.
      “Tiểu tiên Hoa Liên bái kiến hai vị Tiên Đế.” Hoa Liên khẽ nghiêng người, trong đầu vô số ý niệm xoay chuyển. Tìm mình đến đây, thể còn chuyện gì khác ngoài việc liên quan đến sư phụ. biết bọn họ rốt cuộc muốn hỏi chuyện gì.
      “Bách Hoa Tiên tử cần đa lễ, chúng ta tìm ngươi tới chỉ là để làm sáng tỏ chuyện.” Chân Vũ Đại Đế lên tiếng, trái lại, Thanh Lam Tiên Đế lại mở miệng trước. Hơn nữa gương mặt còn rất ôn hòa, thái độ với nàng hoàn toàn khác hẳn ngày thường.
      biết hai vị Tiên Đế muốn biết chuyện gì?”
      “Ngẫm chắc ngươi cũng biết, sư phụ ngươi vì chuyện gì mà trở thành phản đồ của Tiên giới rồi chứ?”
      Hoa Liên khẽ nhíu mày, “Chuyện này… tiểu tiên cho lắm.”
      “A, ra là vậy.” Thanh Lam Tiên Đế mỉm cười, “Vậy để ta qua cho ngươi , năm đó Lạc Lâm Cửu trộm mất quyển điển tịch rất quan trọng ở chỗ Bích Lưu Tiên Quân, trong đó có ghi lại rất nhiều những phương pháp luyện chế đan độc do Bích Lưu Tiên Quân nghiên cứu ra, đều là bí mật bất truyền của Tiên Giới.”
      ra là thế.” Hoa Liên tỏ ra hiểu gật đầu, ngay sau đó mỉm cười ngẩng lên nhìn về phía Thanh Lam Tiên Đế, “Tiên Đế với ta chuyện này, là có ý gì?”
      “Lạc Lâm Cửu dù bị bắt, nhưng người có bản điển tịch kia. Hơn nữa theo chúng ta được biết, khi ngươi còn ở nhân gian học được cách luyện chế đan độc rồi, ta có đúng ?”
      Nhìn gương mặt tươi cười của Thanh Lam Tiên Đế, Hoa Liên rũ mắt xuống, “Cho nên Tiên Đế hoài nghi bản điển tịch bị trộm kia người ta?”
      “Chẳng lẽ đúng sao? Ngươi là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, lần trước ở Lăng Tiêu Yến, thứ đan độc ngươi dùng với Đông Lâm Tiên Quân cũng là đan độc được ghi lại điển tịch đó.”
      “Nếu ta bản điển tịch kia người ta sao?”
      “Hoa Liên!” Chân Vũ Đại Đế vẫn trầm mặc đột nhiên lại mở miệng vào lúc này, “Chuyện này lỗi phải do ngươi, chỉ cần ngươi giao bản điển tịch kia ra, ta bảo đảm có bất cứ kẻ nào dám truy cứu trách nhiệm của ngươi. Hơn nữa, nếu ngươi muốn học tập luyện chế đan độc, sau này bất cứ lúc nào cũng có cơ hội để xem bản điển tịch kia.”
      “Đa tạ Chân Vũ Đại Đế. Nhưng mà, ta thực biết bản điển tịch kia rốt cuộc ở đâu, sư phụ ta cũng hề đưa cho ta bất cứ quyển điển tịch nào. Ông ấy chỉ giao cho ta chiếc lò luyện đan, nếu tin, ta có thể cho các ngươi xem.” xong, Hoa Liên lấy chiếc lò luyện đan to bằng bàn tay mà Lạc Lâm Cửu đưa cho nàng từ trong nhẫn chứa đồ ra.
      Hai người kia đón lấy lò luyện đan, nhìn lúc lâu vẫn kiểm tra ra có chỗ nào ổn. Đây là chiếc lò luyện đan cực kỳ bình thường, ở Tiên Giới, có vô số chiếc lò luyện đan khác có chất lượng tốt hơn cái này.
      Thanh Lam Tiên Đế trả chiếc lò lại cho Hao Liên, sau đó như cười như liếc nhìn Chân Vũ Đại Đế bên cạnh, “Chân Vũ Đại Đế, Bách Hoa Tiên tử dù sao cũng là người của ngươi, chuyện này vẫn nên do ngươi xử lý .”
      “Hoa Liên, ta vẫn rất thưởng thức ngươi, ta muốn ngươi lại hồ đồ trong chuyện này. Ta biết các ngươi thầy trò tình thâm, nhưng ngươi làm vậy, chỉ khiến ình cái nhanh hơn thôi*.” Rất hiển nhiên, Chân Vũ Đại Đế hề tin vào những gì Hoa Liên .
      “Hoa Liên biết tầm quan trọng của chuyện này, cũng dám lường gạt hai vị Tiên Đế đại nhân, nhưng đồ thực nằm trong tay ta.”
      vậy, ngươi cứ ở đây mà suy nghĩ cho kỹ , hy vọng qua vài ngày nữa, ngươi thay đổi suy nghĩ của mình.” Chân Vũ Đại Đế xong, tay áo vung lên. Hoa Liên cơ bản hề có bất kỳ phản kháng nào, cảnh vật trước mắt chớp lên cái, bản thân dường như tiến vào phòng giam giăng đầy lưới sét.
      Nàng quan sát cảnh sắc xung quanh lượt, lắc đầu, quả nhiên như nàng dự đoán.
      Thực ra trong lòng Hoa Liên cũng hiểu , giao miếng ngọc giản mà sư phụ đưa cho nàng ra mới là cách làm thỏa đáng. Năng lực của nàng quá thấp, muốn đối nghịch với Tiên giới hiển nhiên phải là cách làm thông minh, nhưng nàng muốn làm vậy.
      Nàng và Lạc Lâm Cửu mặc dù mang tiếng là thầy trò, nhưng tiếp xúc cũng quá nhiều. Nàng cũng hẳn là hiểu vị sư phụ này của mình, nhưng nàng lại nhớ cái thần thái khi Lạc Lâm Cửu giảng giải đan phương ình.
      Đó là loại tự tin, loại kiêu ngạo tuyệt đối. Nếu đan phương kia phải của ông ấy, ông ấy bộc lộ ra thần sắc như thế. Nàng chỉ tin vào cảm giác của mình, sư phụ của nàng, phải loại tiểu nhân như vậy.
      Sau khi Hoa Liên bị Chân Vũ giam lại, Thanh Lam mới nhíu mày mở miệng, “Chân Vũ, ngươi tin lời nàng ta chứ?”
      tin làm sao, ngươi còn muốn lục soát người nàng ta nữa mới được?”
      “Dưới tình huống mà nàng ta biết gì, đối với chúng ta mà , chuyện đó rất đơn giản.”
      “Đúng là đơn giản, nhưng ngươi sao mà biết được, Sát Sinh Phật động tay động chân gì người nàng ta.” Nếu là những kẻ khác, còn cần bọn họ phải lãng phí nhiều thời gian như vậy sao, trong lòng bọn họ cũng chỉ kiêng dè có Ân Mạc.
      “Đây dù sao cũng là chuyện của Tiên Giới chúng ta, Sát Sinh Phật… cũng chẳng có đạo lý gì mà quản chứ đúng .” Nhắc tới Ân Mạc, giữa hai hàng mi của Thanh Lam Tiên Đế cũng có thêm vài phần do dự, nàng cũng dám chắc.
      “Nếu mà còn chịu đạo lý với ngươi. Chuyện này ta cũng chỉ giúp ngươi được đến thế, muốn lấy được những đan phương đan độc kia, ngươi chỉ có thể tự mình nghĩ cách mà thôi.” Dứt lời, Chân Vũ cất bước bỏ , bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đại điện.
      Chân Vũ đỉ rồi, sắc mặt của Thanh Lam hoàn toàn trở nên trầm, ngay sau đó cũng biến mất trong cung điện.
      Sau khi Hoa Liên bị giam vào Thiên lao, Bách Hoa Viên vì thiếu mất chủ nhân, tựa như là mất sức sống, có rất nhiều tiên thảo bắt đầu khô héo, có điều, tình trạng này cũng chẳng có ai chú ý tới.
      Yến Cửu Vũ tiến vào Bách Hoa Viên lần thứ ba, vẫn thấy Hoa Liên đâu, nhưng lại thấy Tử Vi Tiên Đế.
      “Bái kiến Tử Vi Tiên Đế.” Đột nhiên lại gặp vị này ở Bách Hoa Viên, khiến cho Yến Cửu Vũ ít nhiều cũng có chút giật mình.
      “Yến Thống lĩnh cần phải khách khí.”
      “A a, Tiên Đế đại nhân chê cười rồi, Yến Cửu Vũ đến giờ vẫn còn chưa khôi phục chức vị nữa kia.” Mặc dù mang Thiên tướng chấp pháp bắt Lạc Lâm Cửu, nhưng đó là lệnh của Thanh Lam Tiên Đế. E là do nàng ta lo , Thiên tướng chấp pháp chịu nghe lệnh mà thi hành thôi. Bản thân vẫn phải canh giữ ở Nam Thiên Môn.
      bao lâu nữa chắc Yến Thống lĩnh cũng phục hồi nguyên chức thôi, đại chiến Tiên Ma… sắp bắt đầu.” Tử Vi cười khẽ, thời điểm Tiên Ma đại chiến, chỉ có chiến tướng như Yến Cửu Vũ mới có thể chiếm được lợi thế.
      “Vậy xin nhờ lời hay của Tiên Đế, Tiên Đế đến đây để tìm Bách Hoa Tiên tử sao?” đối với Tử Vi Tiên Đế ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút, Hoa Liên thay nuôi sống đóa sen kia, còn lại vào lúc đóa hoa kia nở cước đá văng người ta ra.
      Mặc dù đối với tiên nhân bình thường mà , Tử Vi Tiên Đế cũng coi như đến cấp bậc nào đó, nhưng e là Hoa Liên lại chẳng nghĩ vậy. Ngày đó, khi đến tặng quà thay cho Tử Vi Tiên Đế, vẻ mặt của Hoa Liên ngay cả chút ý tứ cảm tạ cũng có. Ngay cả nụ cười của nàng cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.
      “Đúng vậy, biết Yến Thống lĩnh có biết tung tích của nàng ?”
      “Nghe Bách Hoa Tiên tử nửa năm trước bị đưa vào Thiên Lao rồi, sau đó ta cũng .” Trước khi Hoa Liên bị đưa vào Thiên Lao, thu được tin tức của thuộc hạ. Có điều là ngờ tới nhốt nửa năm rồi mà bọn họ vẫn thả Hoa Liên ra ngoài.
      “Đa tạ Yến Thống lĩnh.” Tử Vi Tiên Đế khẽ gật đầu, “Cáo từ trước.”
      “Tiên Đế thong thả.” Dõi mắt nhìn Tử Vi Tiên Đế bước , Yến Cửu Vũ nheo mắt lại.
      biểu quá ràng, có điều ít nhiều có thể nhận ra được, Tử Vi Tiên Đế có tâm , nếu liên quan đến Hoa Liên, chắc hẳn cũng chỉ có đóa sen vô căn kia mà thôi.
      Nghĩ đến đây, Yến Cửu Vũ khỏi thót tim, Hoa Liên phải động tay động chân gì với đóa sen vô căn kia đấy chứ? Nếu tại sao nàng có thể nuôi sống đóa sen mà ngay cả Tiên Đế cũng tài nào làm được. Nếu như vậy, lá gan của nàng ta có hơi quá lớn chút rồi.
      Suy nghĩ này xoay vòng trong đầu Yến Cửu Vũ rồi bị đè lại. Cho dù thế nào chuyện này cũng liên quan đến .
      Vào ngày thứ trăm bảy mươi ba bị nhốt trong Thiên Lao, Hoa Liên cuối cùng cũng chờ được kẻ đầu tiên đến dò hỏi về nàng. Nhìn thấy bóng dáng màu tím kia xuất bên ngoài lôi ngục, khóe miệng Hoa Liên nhếch lên cách khó nhận ra. Nàng rồi, máu của nàng rất quý giá, dùng, phải trả cái giá rất cao tương xứng.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 147: Luôn có người làm chủ



      “Hoa Liên…” Tử Vi Tiên Đế đứng bên ngoài được lúc lâu, Hoa Liên trước sau vẫn hề ngẩng đầu, dường như suy tư chuyện gì đó. Rốt cục, nhịn được, mở miệng trước.


      Hoa Liên nghe thấy tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo mấy phần kinh ngạc, “Tử Vi Tiên Đế? đúng là khách quý, xin thứ cho ta thể đứng dậy hành lễ.”


      “Giữa ta và ngươi đâu cần phải đa lễ như vậy.” Tử Vi để ý cười cười, “Nghe ngươi là vì chuyện của Lạc Lâm Cửu nên mới bị giam lại?”


      “Đúng vậy, hai vị Tiên Đế đại nhân chịu tin lời của ta, ta cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc ngồi trong Thiên Lao này suy nghĩ lại.” Hoa Liên cũng tỏ ra quá để ý.


      “Lần này Chân Vũ bọn họ quả thực có chút sơ suất, ngươi yên tâm, việc này ta nhất định để ngươi phải chịu oan ức.”


      “Vậy ta đây xin cảm tạ Tiên Đế đại nhân chủ trì công đạo trước.” Hoa Liên rũ mắt xuống, lông mi dài khẽ run lên. Trao đổi với kẻ thông minh, tâm trạng lúc nào cũng sảng khoái.


      Tử Vi chỉ ở trong Thiên Lao lúc rồi luôn, từ đầu tới cuối, hề nhắc đến đóa sen vô căn kia. Có điều trong lòng Hoa Liên rất ràng, sau khi ra ngoài, đóa sen kia có khả năng quay trở lại Bách Hoa Viên rồi.


      Rốt cuộc là những đan phương đan độc kia quan trọng, hay là đóa sen kia quan trọng, ai có cái nhìn của người ấy, nhưng trong mắt Tử Vi Tiên Đế, chắc sớm có đáp án ràng. Trừ phi có thể tìm được người thay thế tốt hơn nàng, nếu , vĩnh viễn phải đứng về phía nàng.


      Nàng cũng chẳng muốn lợi dụng ai, uy hiếp ai cả, ai bảo cứ lao vào họng súng làm gì chứ.


      Hoa Liên có thể coi là tiên nhân đầu tiên ra khỏi Thiên Lao mà tổn hao chút linh kiện nào, tin tức này truyền ra ngoài, thực khiến cho ít kẻ thất vọng. Cũng khiến cho vô số người cảm thán, vận khí của nàng thực là tốt đến cùng cực, có thể lọt vào mắt xanh của Tử Vi Tiên Đế.


      Để giúp nàng ta ra ngoài, Tử Vi Tiên Đế thậm chí hoàn toàn trở mặt với Thanh Lam Tiên Đế, như vậy mặt mũi phải lớn đến mức nào chứ.


      Nàng chẳng qua chỉ giúp Tử Vi Tiên Đế việc mà thôi, trong mắt mọi người, những chuyện nàng làm đều là việc thuộc bổn phận, mà những gì Tử Vi Tiên Đế làm vì nàng vượt xa khỏi những thứ mà nàng đáng được nhận.


      Bách Hoa Viên trừ việc có thêm đóa sen héo rũ ra có bất kỳ thay đổi nào. Sau khi Hoa Liên quay về, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày vẫn tận tâm tận lực chăm chút cho đóa sen kia.


      Mặc dù phân nửa số cánh hoa nở giờ héo hết, cũng may lại mọc ra nụ hoa mới. Mặc dù còn ai tới Bách Hoa Viên nữa nhưng nhất cử nhất động của nàng vẫn tránh thoát được ánh mắt của kẻ có ý đồ.


      Cho dù là Chân Vũ Đại Đế, sau khi nghe tin tức này, cũng chỉ có thể thầm than tiếng, Hoa Liên đích thực là có bản lĩnh của riêng nàng. Ít nhất là, khả năng khiến cho đóa sen kia cải tử hoàn sinh, có.


      So với Thanh Lam, dĩ nhiên càng gần gũi với Tử Vi hơn, cho nên, cũng đành phải đứng ở phía đối lập với Thanh Lam. Sớm biết vì nữ tiên nho mà lại chọc ra lắm phiền toái như vậy, lúc đầu nhất quyết giữ nàng lại.


      Đây là lần đầu tiên Chân Vũ Đại Đế cảm thấy hối hận.


      Nếu là bình thường, thời điểm này nhất định đến đây tham gia náo nhiệt. Nhưng đến giờ nàng ấy vẫn còn ở trong núi Vĩnh Sinh, Hoa liên cảm thấy hơi chán chường, dù sao tâm trạng tốt cũng cần có người chia sẻ.


      Mặc dù chờ được , nhưng lại chờ được vị khách quý khác.


      Bạch Nhược mình đến Bách Hoa Viên, so với hôm ở Long Cung, sắc mặt của nàng ta có thêm vài phần điềm tĩnh. Nàng phải là tuyệt mỹ, nhưng khí chất tựa như u lan người lại rất hấp dẫn người ta.


      Hoa Liên quay về từ bờ hồ, nhìn thấy nàng đứng ngoài vườn hoa, có chút biết làm sao nhìn chằm chằm thứ dây leo màu xanh đậm quấn bắp chân. Hoa liên búng ngón trỏ, đóa sen to bằng móng tay do lửa ngưng tụ thành bay về phía đám dây leo kia, chưa đợi chạm phải, đám dây leo kia nhanh chóng thu lại.


      Nửa năm nàng ở đây, trong vườn hoa gieo trồng ít những hạt giống trân quý, để bảo vệ chút tài sản của mình, những biện pháp phòng hộ như thế này vẫn rất cần thiết.


      Bạch Nhược hẳn là may mắn, vì nàng ta chọn đứng im động đậy.


      “Ngươi đến tìm ta vì sư phụ?” Hoa Liên cũng mời nàng ta vào ngồi mà đứng cách mấy bước chuyện với nàng, thái độ có vẻ hết sức lạnh lùng.


      “Ta muốn cầu ngươi cứu chàng.” Bạch Nhược cúi đầu, do dự lúc lâu, hàm răng mới nhả bờ môi dưới bị cắn rách da ra, “Tình cảnh của chàng… rất nguy hiểm.”


      “Nguy hiểm?’ Hoa Liên cười lạnh, “Tiên Giới đối với sư phụ ta mà , nơi nào cũng đều rất nguy hiểm. Ta lại cảm thấy, bây giờ ông ấy an toàn nhất, huống chi, ông ấy có thể an toàn như vậy, phải là còn nhờ ngươi hay sao?” hồn thể, muốn đối phó với ông ấy hết sức đơn giản, có điều là thứ quan trọng nhất còn chưa nhả ra, ai dám hạ thủ với ông ấy chứ.


      Nghe Hoa Liên vậy, Bạch Nhược càng cúi đầu thấp hơn.


      Lạc Lâm Cửu sống rất tốt ở Địa Phủ, làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy, huống chi ông ấy là người Diêm Vương chỉ đích danh muốn chăm sóc. Nếu như phải tự ông ấy ra ngoài, có ai lại biết được ông ấy thân trong mười tám tầng địa ngục.


      Tin Bạch Nhược theo Yến Cửu Vũ đến Địa Phủ có rất ít người biết, nhưng thân là Tiên Đế, muốn biết tin gì, dĩ nhiên hết sức đơn giản.


      Những chuyện này, Hoa Liên chẳng cần hỏi cũng có người cho nàng biết.


      “Ta… cũng biết, trước…” Bạch Nhược muốn giải thích, nhưng được nửa lại dừng lại. Hoa Liên hề lộ ra bất cứ vẻ khinh bỉ hay căm hận nào, cũng bởi vì như vậy, nàng mới tiếp được. Người này, có phải căn bản cũng chẳng quan tâm hay ?


      Nàng cũng từng gặp Lạc Lâm Cửu sau khi bị bắt, thậm chí còn nhắc đến Hoa Liên, lúc ấy Lạc Lâm Cửu cũng chỉ ừ tiếng, giống như đồ đệ này hoàn toàn chỉ là tôm tép vậy.


      Nàng nghĩ như vậy mấy lần, nhưng nếu quả có quan hệ gì, Hoa Liên sao phải tân tân khổ khổ đưa người giấu vào Địa Phủ. Nàng nghĩ là Lạc Lâm Cửu sau hai vạn năm chạy trốn lại vẫn còn thực lực mà đánh động đến Diêm Vương, khiến phải giúp tay.


      , sư phụ rốt cuộc thế nào rồi?” Hai người trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Hoa Liên mở miệng trước.


      giờ chàng bị phụ thân ta nhốt trong Hắc Thủy Lâm, chỉ sợ trụ được mấy ngày. Ta mong, ngươi có thể cứu chàng, chỉ có ngươi mới có thể cứu được chàng, van cầu ngươi…” Bạch Nhược cầu khẩn nhìn Hoa Liên, trong mắt tràn ngập hơi nước.


      Hắc Thủy Lâm là chỗ tương đối đặc biệt trong Tiên Giới. Nàng sớm nghe sư phụ mình bị giam ở đó. Nơi đó là nơi tốt nhất để đối phó với Hồn Tu, nghe mỗi lần Diêm Vương phạm sai lầm, đều bị giam tại đó để tu tỉnh.


      Lạc Lâm Cửu dù sao cũng phải Diêm Vương, cho nên ông thể sống ở Hắc Thủy Lâm trong thời gian dài, nếu , rất có thể mất cái mạng .


      Nghĩ đến đây, Hoa Liên khỏi nhíu mày, lúc lâu cũng chỉ biết than thở, “Ta có cách nào cả.” Nàng cũng chỉ là tiên nhân được phong hào bé, cho dù thực lực có thể sánh với Tiên Quân, ở nơi lớn như Tiên Giới cũng chỉ là cọng rau bình thường mà thôi.


      “Ta cầu xin ngươi, chỉ có ngươi mới cứu được chàng, ba ngày sau chàng chết mất…”


      Tiếng khóc than của Bạch Nhược khiến cho tay của Hoa Liên khẽ run lên. Mãi đến khi Bạch Nhược cho là nàng mở miệng nữa, Hoa Liên thực giống như đột nhiên hạ quyết tâm, chợt ngẩng đầu lên, “Ngươi có thể giúp ta được đến đâu?”





      Lúc Bạch Nhược rời khỏi Bách Hoa Viên, mắt đỏ lựng, dáng vẻ lòng như tro tàn. Các tiên nhân lén theo dõi nàng ít nhiều đều sinh ra vài phần khinh thường với vị chủ nhân của Bách Hoa Viên này.


      Phần lớn trong lòng đều nghĩ thế này, mang tiếng nàng ta là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, lại nhát gan sợ chết như vậy. Có điều cũng phải, nếu nàng ta có thể bình an ra khỏi Thiên Lao, dĩ nhiên là bị cảnh cáo, vị sư phụ nhận lúc khó khăn kia tính là cái gì chứ.


      Bạch Nhược rời khỏi Bách Hoa Viên men theo Đăng Tiên Lộ, rẽ qua vài khúc ngoặt rồi mất tăm tích, có mấy người chú ý đến nàng ta. Sau khi xác định có ai theo sau, nàng ta vòng quanh mấy vòng, vào mảnh rừng rồi biến mất.


      Những chuyện này, Hoa Liên dĩ nhiên biết. Nàng an an ổn ổn ngồi trong nhà mình, nâng chiếc lò luyện đan lên, nhìn chằm chằm lớp sương mù dày đặc quanh quẩn lò luyện.


      Cuối cùng sương mù chậm rãi ngưng tụ thành thanh kiếm , vọt thẳng vào trong lò luyện đan. Hoa Liên thở phào tiếng, thu lại Nghiệt hỏa đỏ tươi trong lòng bàn tay.


      Đan dược có màu đỏ, tựa như viên bảo thạch, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.


      Ngày hôm sau, Bạch Nhược lại đến Bách Hoa Viên, lúc rời , vẫn là vẻ mất mác như trước, ánh mắt càng sưng đỏ hơn, gương mặt mơ hồ có thể nhìn thấy được nước mắt.


      Đêm hôm đó, Bích Lưu Tiên Quân ngồi bên trong đan phòng, đối mặt với nữ tử, sắc mặt có vẻ cực kỳ khó coi.


      “Ngươi thấy sao?” Thanh của nữ tử vang lên, bên trong lòng bàn tay nàng ta, viên đan dược màu đỏ nằm gọn bên , sắc đỏ nhàn nhạt tỏa ra từ đó.


      hổ là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu.” Bích Lưu Tiên Quân gần như là nghiến răng mà thốt ra những lời này, lão đương nhiên có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn thứ này vô số lần, nhưng là, viên đan dược này, cố tình lão lại biết luyện chế, thậm chí ngay cả phục chế cũng thể. Chuyện này đối với lão mà , là nỗi sỉ nhục.


      “Đan dược này hẳn là dưỡng khí đúng , nàng ta đúng là vẫn còn quá non, ở Tiên Giới này, mềm lòng ắt mất mạng.” Được lúc, nử tử kia cười , “Ngày mai là ngày ngươi thực được nguyện vọng, chuẩn bị xong chưa?”


      “Dĩ nhiên, ta đảm bảo nàng có về.”


      “Vậy tốt, viên đan dược này vậy cho ta , dù sao ngươi giữ lại cũng vô dụng.”


      “Ngài thích là được rồi.” Bích Lưu Tiên Quân cười khan hai tiếng, “Thanh Lam đại nhân, chuyện của tiểu nữ và Yến Cửu Vũ, xin trông cậy vào ngài.”


      “Yên tâm, chuyện ta đồng ý, đương nhiên thay đổi.” Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy, phất tay áo lên, biến mất tại chỗ.


      Giờ phút này, Hoa Liên lười biếng làm tổ ghế nằm, có chút thất thần nhìn ra cả trời đầy sao ngoài cửa sổ. biết… Ân Mạc bây giờ làm gì? Cũng nhìn sao mà nhàm chán vô nghĩa ư?


      Bên kia Tiên giới, trong đại điện Phạm quanh quẩn, nam tử áo trắng tư thái ưu nhã nửa dựa vào đài sen, nheo mắt nghe cái gọi là Phật Pháp vô thượng, ngáp cái to.


      Cả phòng hòa thượng này, nào có mềm mại thơm tho đáng như Hoa Liên nhà , bệ hoa sen ngồi cũng cứng như vậy, rầu rĩ nghĩ đến đây, toàn thân Ân Mạc vô tình tản mát ra tia u oán.


      “Sát Sinh Phật.”


      “Bồ Tát gọi ta?” Miễn cưỡng ngước mắt, quét qua vị đồng nghiệp giới tính chân thực phía đối diện.


      “Sát Sinh Phật hình như yên lòng.”


      “Bồ Tát niệm kinh với ta cả trăm ngày rồi, định chuẩn bị siêu độ cho ta sao?”


      “Sát khí của ngươi nặng quá, như thế tốt.”


      “Bồ Tát, ta bảo đảm khiêu khích Tử Vi Tiên Đế nữa, như thế được chưa?”


      “Đa tạ Sát Sinh Phật thông cảm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :