1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 139: vị trí



      Đối với chúng tiên mà , thần khí là thứ bảo bối muốn đến gần mà được, dù sao khắp Tiên giới, cũng chỉ có vài món mà thôi, muốn lấy được bộ khó như lên trời.


      Hoa Liên dù sao cũng phải những tiên nhân kia, chắc Thanh Long cũng chẳng ngờ tới, Ân Mạc lại đưa thần khí lấy được từ Lăng Tiêu Yến cho nàng. Thay vì là đưa, chẳng thà là sớm chọn cho nàng đúng hơn.


      Hoa Liên đáp lại mà liếc qua nhìn Ân mạc. Giờ nàng chuyện tiện, dù sao phải là nhân vật cùng cấp bậc, cho dù là mặc cả, nàng cũng thể quá mức càn rỡ, nhưng Ân Mạc khác, ít nhất trong cái nhìn của Hoa Liên, mấy người này vẫn rất nể mặt Ân Mạc.


      “Thanh Long, ngươi biết Tạc Xỉ chết thế nào ?”


      ”… Chết bởi tên Xạ Nhật?” Thanh Long do dự chút rồi mở miệng , cũng chỉ nghe , dù sao vào cái thời đại mà lớp lớp Thánh nhân xuất đó, chẳng qua cũng chỉ là Trấn thú nho của Tam giới mà thôi.


      vậy ngươi cũng nên biết, mũi tên Xạ Nhật cuối cùng sau khi bắn chết nó biến mất, ngươi cảm thấy rất kỳ quái sao?”


      Thanh Long cười khổ, “Ta hiểu rồi, ngươi muốn gì?” sớm nhận ra huyết mạch của Tạc Xỉ có chút kỳ quái, vốn tưởng là Ân Mạc biết, định lấp liếm qua, kết quả sớm biết rồi.


      Càng vậy lại càng khiến cho cảm thấy kỳ quái, uy lực của tên Xạ Nhật, bọn họ biết trong lòng, giá trị của huyết mạch giờ tuyệt đối thấp hơn bọn họ, Sát Sinh Phật vậy mà lại cam tâm để bọn họ lấy huyết mạch này .


      “Ta muốn chiếc ghế ở trong Vạn Thú điện.”


      “Vậy thể, chuyện này phải chỉ bốn người chúng ta quyết định là được.” Thanh Long cau mày, muốn lấy được chấp thuận của núi Vĩnh Sinh phải là chuyện đơn giản như vậy, mọi loài thú có chỗ ngồi trong Vạn Thú điện, thực lực ít nhất cũng phải là Tiên quân, hơn nữa gần như là đều sống sót từ tận Thái cổ.


      Muốn lấy được chiếc ghế ở trong điện Vạn Thú, nhất định phải có được đồng ý của nửa số thú mới được, quan trọng nhất là, Hoa Liên có huyết mạch của thú.


      Cái gọi là cùng dòng tộc ắt sinh khác lòng, mãi mãi là phép tắc thể thay đổi, dù là thú cũng vẫn được áp dụng.


      Đại khái là cảm thấy giọng điệu cự tuyệt của mình quá mức cứng rắn, Thanh Long lại mềm giọng lại, “Sát Sinh Phật, ngươi cũng biết quy củ của núi Vĩnh Sinh này, điều kiện này của ngươi chẳng phải là làm khó ta sao, bằng ngươi cái khác, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành.”


      “Cũng được thôi, Long Vương Thái tử giờ ở dưới chân núi Vĩnh Sinh, nếu ngươi đồng ý kê thêm cái ghế, vậy giết .” Ân Mạc bày ra vẻ dễ thương lượng, cười đến là ôn hòa.


      Thanh Long cười khổ, muốn đắc tội vị Sát Sinh Phật, cũng muốn đắc tội vị Long Vương Thái tử kia. Sát Sinh Phật khác với Long Vương Thái tử, lai lịch của thần bí, thực lực thế nào cũng ai biết, cho nên Thanh Long dám thử. Nhưng lai lịch của vị Long Vương Thái tử kia, bọn họ đều biết, tuyệt đối thể dây vào.


      “Được rồi, nếu Sát Sinh Phật vội, ta sớm cho ngươi câu trả lời chắc chắn.”


      “Vậy làm phiền Thanh Long Đại nhân rồi.” Làm khó Thanh Long xong, tâm trạng của Ân Mạc dường như tệ, kéo Hoa Liên về phía bên kia núi Vĩnh Sinh.


      Dõi mắt nhìn hai người rồi, Chu Tước vẫn im lặng đột nhiên lại mở miệng, “Ta đồng ý.”


      ngờ tới Chu Tước luôn luôn tuân thủ quy tắc của núi Vĩnh Sinh này nhất lại chút do dự mà đồng ý, điều này khiến cho Thanh Long có chút giật mình. Thực ra điều kiện của Ân Mạc cũng khó để chấp thuận đến vậy, chỉ cần trong bốn người bọn họ có hai người đồng ý là được. Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên, dù là bọn họ cũng phải suy nghĩ hai ba lượt.


      “Hai vị có ý kiến gì khác ?” Thanh Long hỏi lại những người khác.


      Huyền Vũ do dự chút, liếc nhìn Bạch Hổ , “Huyết mạch của Tạc Xỉ mặc dù quan trọng, nhưng vì thế mà đắc tội với Long Vương Thái tử cũng có chút bất lợi.”


      “Hừ, nếu ngươi sớm nghĩ như vậy ngay từ đầu đừng có thu nhận huyết mạch của Tạc Xỉ, ngươi cho là bây giờ còn có đường lui sao?” Bạch Hổ cười lạnh .


      “Cho dù chúng ta có cự tuyệt, cũng chẳng dám làm gì chúng ta.”


      dám? Ta thấy chẳng có gì là dám hết. Tử Vi Tiên đế khiến cho Hoa Liên kia hao tổn tiên khí của bản thân để nuôi dưỡng đóa sen vô căn kia, liền bị gọi đến chỗ Quan tu thân dưỡng tính, đến giờ vẫn chưa về được, ngươi cho là vì cớ gì. Ngươi biết Sát Sinh Phật dạo gần đây vẫn ở chỗ Quan so tài với sao?” Thực lực của Tử Vi mạnh mẽ, người trong Tiên giới đều biết, nhưng so với Ân Mạc, hiển nhiên là yếu hơn mấy phần, là so tài, chẳng bằng chịu đòn đúng hơn. Hơn nữa, nắm được chút nhược điểm nào, tài nghệ của mình bằng người ta, còn có thể trách ai được đây.


      Cái gọi là sợ chân tiểu nhân chỉ sợ ngụy quân tử chính là đây, vị Sát Sinh Phật này bình thường tính tình cực tử tế, chưa bao giờ tỏ vẻ tức giận, nhưng nếu thực rơi vào tay , chỉnh ngươi cho đến chết, hơn nữa, chắc chắn nhân từ nương tay.


      khi có tiền lệ, ta lo…” Huyền Vũ vẫn cam tâm.


      “Tiền lệ, tiền lệ cái gì, Sát Sinh Phật làm chứng, Hoa Liên kia vốn là thú, ai dám nàng phải.” Bạch Hổ khoát tay, “Chuyện này cứ quyết định như vậy .”


      Trong lúc bốn vị này thảo luận chuyện Hoa Liên hay ở núi Vĩnh Snh, Hoa Liên lại cố gắng tránh thoát khỏi Ân Mạc dính chặt sau lưng nàng, hiềm nỗi, lực bất tòng tâm.


      “Ngươi yên ổn chút cho ta!” Tránh thoát, Hoa Liên thể làm gì khác hơn là lùi lại phía sau bước, hung hăng dẫm lên chân .


      “A a… Ta làm gì chứ?” Trừ ôm nàng đến chết cũng buông, thực làm chuyện gì quá đáng cả. Dù gì Ân Mạc cũng biết nơi này là núi Vĩnh Sinh, ý thức về địa bàn của tương đối mãnh liệt, cho dù thực muốn làm gì cũng nhất quyết thể làm ở địa bàn của người khác.


      “Bỏ tay ra.”


      được, bỏ tay ra nàng lại chạy mất.” Đối phó với Hoa Liên, giờ căn bản tìm tòi ra chút bí quyết, kiểu tình cảm như gần như xa với nàng hiển nhiên thể áp dụng, trong lòng nàng nếu có nghi vấn gì, từ trước đến giờ đều tự mình suy đoán, người ta ngay cả hỏi cũng buồn hỏi, kết quả chính là mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu.


      Cho nên bây giờ Ân Mạc thông minh hơn, đổi sang chiêu thuốc cao da chó, trước mắt xem ra hiệu quả vẫn rất rệt, chí ít là khí giữa hai người cũng tệ, ít nhất là nàng chịu chuyện, cho dù là mắng cũng coi là chuyện phải sao.


      “Ân Mạc, ngươi vô lại!”


      “Ngoan, chúng ta quen biết lâu như vậy, sao giờ nàng mới phát ra.” Ở cạnh Hoa Liên lâu, bản tính của căn bản bị đào bới ra sạch . Loại bản chất này, chắc là di truyền từ mẹ ruột


      “Ngươi đàng hoàng chút cho ta.” Bốp tiếng chụp rớt cánh tay choàng qua hông nàng, đột nhiên nàng có chút hoài niệm năm đó. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Ân Mạc, nàng thực cho rằng mình gặp tiên nhân, nụ cười ôn hòa nhưng lại xa cách đó, tròng mắt đen sâu thẳm phảng phất như nhìn thấu cả thế gian. Lúc bọn họ còn chưa quen thân, trước mặt nàng Ân Mạc ít nhiều gì cũng tính là bình thường, sau này, là nàng xui xẻo.


      Nàng thừa nhận, ánh mắt của mình đúng là ra cái thể thống gì. Hoặc nên là, người này trời sinh có tính lừa gạt, ít nhất, nàng bị lừa cho thương tích đầy mình.


      Ân Mạc buông tay, chỉ nghiêng đầu cọ cọ bên mặt nàng, mái tóc dài như suối rủ bờ vai, “Thích Tiên giới ?”


      ‘Bình thường.” Câu này , nàng thích cuộc sống bị ai quấy rầy, đối với nàng mà , ở đâu cũng giống nhau. Mới đầu, chẳng qua là nàng cam lòng, muốn chứng minh giá trị tồn tại của mình, cho nên mới lòng muốn tu luyện thành tiên.


      Sau này, khi nàng trở thành tiên nhân rồi mới phát ra, thực ra tất cả đều giống nhau. Còn chẳng bằng ở lại nhân gian, ít nhất ở đó còn có bạn bè của nàng, biết có còn cơ hội để gặp Khổng Uyên hay , còn cả mẹ nàng nữa…


      “Có muốn đến chỗ ta ?” Hoa Liên cũng chẳng phải loại người quen bị bắt nạt, từ trước Ân Mạc biết điều này, ở nhân gian, rất nhiều chuyện ràng có thể xử lý, nhưng lại làm vậy. Thứ nhất là vì nàng thích, thứ hai là vì cảm thấy nghiêm trọng đến vậy.


      Nhưng bây giờ, có lẽ là vị trí dành cho nàng khác, thích nhìn thấy Hoa Liên chịu bất cứ oan ức nào. Cố tình, lại phải là người của Tiên giới, chỉ có thể gây ảnh hưởng ột số người bên cạnh để bảo vệ nàng.


      … đóa sen vô căn kia, ta còn chưa nuôi sống được.” Nếu nàng hạ quyết tâm chắc chắn dễ dàng buông tha. Trốn tránh, từ xưa đến nay vẫn phải là tác phong của nàng.


      “Vậy cũng được…” Nếu nàng quyết định rồi, Ân Mạc cũng thêm gì nữa. quay đầu lại nhìn về phía Vạn Thú điện, mở miệng , “Ta nghĩ chắc họ cũng thương lượng xong rồi, chúng ta qua xem chút .” Kết quả chẳng cần phải phí tâm suy nghĩ, bốn người kia mặc dù sống có hơi lâu chút nhưng đầu óc vẫn còn dùng được, biết cái gì có thể làm, cái gì thể làm. Đáp ứng điều kiện của với bọn họ có hại, nếu đáp ứng, kết quả bọn họ khó mà tưởng tượng được.


      Hoa Liên tay ngoắc lấy cánh tay Ân Mạc, hơi nghiêng người, “Chậm .”


      “Sao?”


      “Long Vương Thái tử kia có lai lịch thế nào?” Người kia hết sức nguy hiểm, nếu như có thể, nàng cũng muốn tiếp xúc với người như vậy.


      .. coi như là con của Tổ Long.”


      “Đó là cái gì?” Nàng đến giờ còn chưa từng nghe qua cái từ Tổ Long này, có điều nếu dùng đến chữ Tổ, lai lịch hẳn là .


      “Chính là loài lạ thôi.” Ân Mạc cười có chút ác ý. Người khác có thể kiêng dè thân phận đó, nhưng , thực là chẳng chút quan tâm.


      “Này!” Hoa Liên tỏ ra vô cùng bất mãn với câu trả lời của , giải thích cái kiểu gì thế.


      “Yên tâm, gan của quá , dám đụng đến người của núi Vĩnh Sinh đâu, cần phải để ý đến .”


      “Ân Mạc.” Hoa Liên nghiến răng xoay người lại, trừng mắt nhìn cái.


      “Ngươi biết , là đến trả thù, còn là trả thù cho Thương Tình, đừng có giả ngu với ta.” Thấy ngón tay trắng nõn của Hoa Liên sắp chọc lên đầu mình, Ân Mạc dĩ nhiên dám giả bộ nữa.


      “Ta thề, ta với Thương Tình có quan hệ gì cả.”


      “Ta mặc kệ ngươi có hay !” Hoa Liên trừng mắt, ràng tin , có gì mà lúc nàng bị Thương Tình đuổi giết suốt đường lại thấy chụp cái đập chết nữ nhân kia . Dĩ nhiên, điều này cũng liên quan đến tính tình của nàng, phải là Ân Mạc chưa nghĩ đến chuyện nhúng tay, có điều khi đó nàng cảm kích mà thôi. Lúc này, Hoa Liên lại cố ý quên mất đoạn này.


      “Dù gì ta cũng là hòa thượng, vẫn còn rất trong sạch.” Ân Mạc rất vô tội .


      ”…” Hoa Liên hoàn toàn bất lực, da mặt của sao có thể dày đến thế, lời như vậy sao có thể thốt ra khỏi miệng được chứ!

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 140: Đánh trả đòn



      “Thương Tình sớm biết thân phận của ngươi?” Ngoài miệng quan tâm, thực tế, trong lòng nàng vẫn sao thoải mái nổi, cho nên dứt khoát hỏi thẳng cho xong.


      “Trí nhớ của nàng ta về Tiên giới nhiều lắm, lúc còn ở Tiên giới nàng ta cũng biết ta.”


      “Ngươi chiếu cố nàng ta có thừa, hơn nữa…” Hoa Liên ngừng chút, liếc rồi tiếp, “Ta còn nghe ngươi còn ở lại Linh Lung cung hẳn năm.” Trí nhớ của phụ nữ thực ra rất kinh người, khi tâm trạng của các nàng tốt ngươi biết, những chuyện cực kỳ lâu trước đó các nàng cũng có thể nhớ ràng hai, giờ Ân Mạc cuối cùng cũng có cơ hội được chứng kiến.


      “Ta có việc muốn nàng giúp tay mà thôi.” Ân Mạc vuốt mũi cười khổ.


      Hoa Liên nhíu mày, Ân Mạc mà còn cần người khác giúp tay, nàng có chút thể nào tin được. Nàng nhìn chằm chằm Ân Mạc lúc lâu, “Có liên quan tới ta?”


      Nếu biết sức ảnh hưởng của Ân Mạc ở Tiên Phật giới, Hoa Liên thực cho là hạ giới đại khái là do phạm sai lầm gì đó, hoặc là giống như vị Phật khác, nhập thế để trải nghiệm. Nhưng còn , hiển nhiên làm như vậy. hạ giới rốt cuộc là vì cái gì, sau khoảng thời gian dài dây dưa giữa hai bọn họ, đối với nàng mà , rất ràng.


      Những rắc rối giữa hai bọn họ đơn giản như những gì nàng vẫn nghĩ, ngay từ đầu nhắm về phía nàng mà tới.


      “Nàng còn phải sống ở Tiên giới, cho nên thể được.” Ngón trỏ của Ân Mạc nhàng đặt lên môi dưới của nàng, mỉm cười với nàng, ánh mắt sáng tựa sao trời.


      Được rồi, nếu vậy, Hoa Liên cũng cưỡng cầu nữa, luôn có lý do của mình, “Ngươi trí nhớ của nàng ta về Tiên giới nhiều lắm, vậy Băng Long kia là thế nào?”


      thuộc hạ của Long Vương Thái tử, đặc biệt xuống để chăm sóc cho nàng ta, chuyện ở Tiên giới đều do ra, Tiên nhân hạ giới được phép nhớ lại kiếp trước.”


      “Ngươi biết sư phụ ta bị đày xuống hạ giới như thế nào ?” Nếu Băng Long nhận ra sư phụ của mình, hơn nữa vẫn có ý đồ với ông ấy, chỉ có thể có lẽ ở Tiên giới bọn họ kết thù.


      Ân Mạc lắc đầu, đối với chuyện của những người khác, hoàn toàn đặt trong lòng.


      “Long Vương Thái tử kia và Thương Tình là quan hệ gì?”


      “Coi như là… thanh mai trúc mã.” Ân Mạc suy nghĩ chút, giải thích như vậy. Có điều, Thương Tình với ta cũng quan trọng đến thế, nhưng dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, ta ít nhiều cũng coi Thương Tình là vật sở hữu của mình.


      Cũng chính bởi vì nên Thương Tình mới có tính cách cao ngạo lại kiêu căng như vậy, cho dù có đến nhân gian cũng thay đổi được là bao. Chỉ là có mấy người có thể nhìn thấu tầng mặt nạ lạnh như băng kia của nàng ta mà thôi.


      Cho dù thích, nhưng vật sở hữu của mình bị hủy, vị Long Vương Thái tử kia đương nhiên thể từ bỏ ý đồ. cũng cần phải tự mình đến gặp Hoa Liên, làm vậy, chẳng qua là muốn thử thăm dò Ân Mạc mà thôi.


      Đáng tiếc giữa đường lại đụng phải , bởi vì kiêng kị núi Vĩnh Sinh nên vẫn có cơ hội xuất thủ.


      “Còn gì muốn hỏi nữa ?”


      “Tạm thời có.” Đáp án của câu hỏi này khiến cho nàng có chút hài lòng, cứ cảm thấy Ân Mạc và Thương Tình phải có chút gì đó mới đúng, như thế nàng mới có thể tìm được cớ để đánh tên này trận, nếu cứ cảm thấy trong lòng được thoải mái.


      “Vậy chúng ta thôi.”


      “Ân Mạc.” Hoa Liên kéo tay lại.


      “Sao vậy?”


      Hoa Liên trả lời, nhắm vào bụng tung quyền, bộp tiếng, tiếng thịt và thịt tiếp xúc vang lên trầm muộn, khiến cho người ta nghe mà lông tóc dựng đứng. Nàng phẩy phẩy tay, tay đau quá.


      Trong phần ngàn giây đó, khi Ân Mạc kịp phản ứng lại, theo bản năng lựa chọn kiên quyết thể chống cự. Mặc dù là Phật, còn là vị Phật có pháp lực cao cường khiến cho vô số tiên nhân phải kiêng kị, nhưng vẫn biết đau. Hơn nữa, Hoa Liên còn dùng hết toàn lực cho quyền.


      Trúng quyền xong, Ân Mạc chút do dự, ngả thẳng lên người Hoa Liên, tay ôm bụng rên rỉ. Thực rất đau… ngũ tạng hình như bị sai vị trí hết rồi.


      “Đau quá…” Ân Mạc ước chừng cao hơn Hoa Liên cái đầu oằn mình, cả người mềm nhũn hư thoát tựa vào vai nàng, mặt đầy đau khổ.


      Hoa Liên vuốt vuốt đầu , tựa như vuốt con cún vậy, “Ngoan, quen rồi ổn thôi.” quyền đánh xuống, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.


      ”…” Để khiến nàng hết giận đúng là dễ dàng, còn phải bị ăn đòn, hy vọng đây là lần cuối cùng, Ân Mạc xoa bụng nghĩ.


      Quả nhiên ngoài dự đoán của Ân Mạc, bốn vị kia đồng ý cho Hoa Liên vị trí ở điện Vạn Thú, hơn nữa còn là hàng đầu. Dù sao Tạc Xỉ ở Thái cổ cũng là Hung thú nổi danh, cho dù thể sánh bằng đám Thao Thiết Hỗn Độn, cũng là nhân vật tuyệt đối khiến cho người ta ngưỡng mộ. Là người thừa kế huyết mạch của nó, Hoa Liên đương nhiên là có tư cách hưởng thụ đãi ngộ này.


      Dĩ nhiên, vị trí này nàng cũng thể ngồi , theo ý tứ của Thanh Long là khi tìm được người thừa kế huyết mạch của Tạc Xỉ rồi, Hoa Liên phải thoái vị, dĩ nhiên, việc lựa chọn người thừa kế huyết mạch, đặc biệt là tìm được được người thích hợp để thừa kế huyết mạch Hung thú rất khó, dưới trăm năm khẳng định là tìm được.


      Trong lòng bọn họ cũng đều hiểu, Ân Mạc chỉ cần che chở của bọn họ trước mắt mà thôi, dù sao trong vòng trăm năm nữa, Tiên Phật giới và Ma giới còn có trận chiến, sau này chuyện của Hoa Liên cũng tới lượt bọn họ ra mặt.


      May thay, suy nghĩ của Thanh Long cũng chính xác, đề nghị này của , Ân Mạc cũng phản đối.


      Vậy nên, Hoa Liên cứ thể mà trở thành phần tử của núi Vĩnh Sinh. Mỗi khi núi Vĩnh Sinh tiếp nạp thêm thành viên nữa, đều cử hành buổi lễ chúc mừng, hơn nữa Hoa Liên còn phải tiếp nhận ban phúc.


      Cái gọi là ban phúc chính là để trong bốn vị Thánh Thú hạ ấn ký cho phần tử của núi Vĩnh Sinh này, để bảo vệ hoặc tấn công, chỉ cần có kẻ có ác ý tấn công người có ấn ký bốn Thánh thú hạ ấn ký đều biết.


      Đây cũng là lý do tại sao bình thường ai dám động thủ với các loài thú núi Vĩnh Sinh, thú tu thành chính quả rất ít, lấy được thừa nhận của núi Vĩnh Sinh lại càng ít hơn, bốn Thánh Thú lại rất bao che, nếu kẻ nào thực thức thời nên chuẩn bị tinh thần bị bốn Thánh Thứ có thực lực tương đương với Thánh nhân liên thủ giết chết.


      Người ban phúc cho Hoa Liên là Huyền Vũ, ban cho lực phòng ngự tuyệt đối của , vốn Hoa Liên muốn nhận ban phúc của Bạch Hổ, dù sao trong bốn Thánh Thú, Bạch Hổ có lực công kích mạnh nhất, nhưng Ân Mạc lại đồng ý.


      Về điểm này, Hoa Liên cũng chỉ biết làm gì được mà tiếp nhận.


      Nàng ở lại núi Vĩnh Sinh chờ đến khi hết lễ chúc mừng liền cùng Ân Mạc rời , tạm thời muốn ở lại núi Vĩnh Sinh, quay về cùng với nàng. Mà nàng dù sao cũng còn mang tiên chức. thể quá lâu được.


      mất bao lâu, tin nàng nhận được chấp thuận của núi Vĩnh Sinh lọt vào tai của những kẻ có ý đồ, có vài người ràng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn dám làm gì hay gì. Trước kiêng kị Sát Sinh Phật, giờ còn phải kiêng kị bốn vị Thánh Thú núi Vĩnh Sinh kia, Hoa Liên này cũng đâu phải cái bánh ngon lành gì, sao lúc nào cũng có người muốn cướp vậy.


      Hoa Liên đương nhiên phải là cái bánh ngon lành, có điều nàng cũng thể xui xẻo mãi được, người có xui xẻo hơn nữa cũng có lúc đổi vận chứ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @uyenphuong bạn ơi, bộ này bỏ lâu ròi, bạn ráng post hết nhé :3
      Linh Maiuyenphuong thích bài này.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 141: Vẫn được làm sao bây giờ?



      Ranh giới Tứ Hải, tại nơi cấm địa ngay cả Long Vương cũng thể tùy ý ra vào, Long Vương Thái tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nghe Đông Lâm báo tin tức mới nhất cho .


      “Thái tử, Hoa Liên kia biết có bản lĩnh gì mà lại lấy được thừa nhận của núi Vĩnh Sinh, bây giờ động vào ả sợ rằng dễ dàng được như vậy.”


      “Trời cao có đức hiếu sinh, diệt tiên tổn hại đến công đức, ta giết nàng.” gương mặt tươi cười của Long Vương Thái tử có thêm vài phần lãnh. Nếu Hoa Liên được chấp nhận thôi, cố tình giờ nàng phần tử của núi Vĩnh Sinh, lại càng thể dễ dàng bỏ qua như vậy.


      “Thái tử có tính toán gì ?”


      “Gọi Thủy Đức Tinh Quân tới đây.”


      “Được.” Đông Lâm đảo mắt, giờ hiểu ý đồ của Long Vương Thái tử.





      Ân Mạc đưa nàng đến Nam Thiên Môn, lại vào cùng với nàng, nhưng chỉ thế cũng đủ rồi. Có ai biết đám tiên nhân thích đưa chuyện nhất ở Tiên giới đều từ Nam Thiên Môn mà ra cả, giờ Ân Mạc đưa nàng về, chắc chưa đến ngày mai cả Tiên giới biết.


      Quay lại Bách Hoa Viên, nàng còn chưa kịp đứng vững chân, người của Chân Vũ Đại Đế tới.


      “Bách Hoa Tiên tử, Chân Vũ Đại Đế mời tiên tử đến điện Chân Vũ.” Tiên nhân kia cung kính hành lễ với nàng, trong ánh mắt lại ít nhiều có chút đồng tình.


      Hoa Liên này tự ý rời khỏi Bách Hoa Viên, nhiệm vụ mà Chân Vũ Đại Đế phân phó lại có ai hoàn thành, lần này, chắc nàng ta bị phạt .


      theo tiên nhân kia đến điện Chân Vũ, vừa mới vào thấy hơn trăm Hoa tiên chỉnh tề quỳ thành hai hàng, thấy nàng vào, ít Hoa tiên đều lộ ra vẻ mặt giận dữ, ít nhiều đều đem việc mình phải chịu phạt giận chó đánh mèo đến Hoa Liên.


      Thấy Chân Vũ Đại Đế ngồi đường hoàng ghế, Hoa Liên chỉ khẽ gật đầu, “Bái kiến Chân Vũ Đại Đế.” Căn cứ vào quy củ núi Vĩnh Sinh, nàng có thể cần phải thi hành đại lễ quỳ lạy với người ở Tiên giới.


      Chân Vũ Đại Đế cũng soi mói chuyện nhặt này, sắc mặt trầm nhìn chằm chằm nàng lúc lâu, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, “Bách Hoa Tiên tử, ngươi có biết tội của mình ?!!”


      biết tiểu tiên mắc phải tội gì, xin Tiên Đế đại nhân chỉ giáo cho?”


      “Tùy ý rời khỏi cương vị công tác còn chưa tính, ta có thể coi là ngươi có lý do riêng, nhưng làm tiên nhân đứng đầu Bách Hoa, thậm chí ngay cả công việc của mình cũng làm tốt, còn cần ngươi để làm gì!”


      “Tiên Đế vậy là có ý gì?” Hoa Liên sửng sốt, quét qua đám Hoa tiên phía dưới lượt.


      “Tiên giới trưng thu minh thảo, hơn trăm Hoa tiên mà chỉ giao nộp được chưa tới ba ngàn gốc, ngươi làm Bách Hoa Tiên tử như vậy à?!”


      “Chuyện này là lỗi của Hoa Liên, xin Tiên Đế trách phạt.” Sai chính là sai, Hoa Liên cũng có ý trốn tránh trách nhiệm.


      “Chuyện xử phạt ngươi để sau, trong vòng ba ngày ta cần ba vạn gốc minh thảo, nếu giao nộp được ngươi cũng cần phải làm Bách Hoa Tiên tử nữa.” Chân Vũ Đại Đế mặt lạnh xong, buồn quay đầu lại thẳng ra khỏi điện Chân Vũ, để lại Hoa Liên và đám Hoa tiên kia.


      Thấy Chân Vũ Đại Đế rồi, đám Hoa tiên kia đều rối rít đứng lên, tốp năm tốp ba tụ lại thành nhóm định ra ngoài.


      Hoa Liên nhìn các nàng lúc lâu, đột nhiên mở miệng, “Xin dừng bước.”


      Chẳng qua là, nàng có cũng ai để ý tới, phải cứ , chỉ có mấy Hoa tiên từng đến Bách Hoa viên dừng bước lại nghe nàng .


      Nhìn đám Hoa tiên ra ngoài, gương mặt Hoa Liên thoáng qua tia cười lạnh, tay bắn ra, trước mặt các nàng lập tức xuất bức tường lửa, có người dừng lại, có kẻ lại khinh thường muốn thẳng qua.


      Có thể tưởng tượng được, kết cục khi chạm phải Nghiệt hỏa là như thế nào.


      Nghe tiếng kêu thảm thiết ghê người kia, nụ cười mặt Hoa Liên lại càng đậm hơn, nàng quét mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của hơn chín mươi vị Hoa tiên còn lại, giọng , “Ba ngày, ba vạn gốc minh thảo, tự các ngươi chia nhau mà làm.”


      “Chuyện này căn bản là có khả năng, minh thảo của bọn ta còn để dùng vào việc khác.” Vết xe đổ đủ để khiến cho các nàng sinh lòng cảnh giác mạnh mẽ, vẫn còn có kẻ mạnh miệng.


      giao được minh thảo bước lên, cho ta biết lý do của các ngươi, yên tâm, ta phải là người đạo lý.”


      Hoa Liên vừa dứt lời, lập tức có mười mấy người đứng dậy, bảy miệng tám lời mở mồm, người đồng ý cho người khác, người là trong tay có nhiều minh thảo như vậy, còn có người thậm chí ngay cả giải thích cũng có.


      Hoa Liên quét mắt qua những người đó, hề lên tiếng. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng hỏi những người bước ra, “Các ngươi chắc chắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ chứ?”’


      Đào hoa tiên đứng lên hành lễ với Hoa Liên, “Khởi bẩm Bách Hoa Tiên tử, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.” Ngay cả trong Bách Hoa Viên của Hoa Liên đếm ra cũng có ngàn gốc minh thảo, trong tay mỗi Hoa tiên cũng thể có thứ này. Chẳng qua là Đào hoa tiên tử như vậy, nghe vào cũng khiến cho tâm trạng nàng thoải mái.


      “Rất tốt, về phần mấy người các ngươi, nếu ngay cả nhiệm vụ này cũng hoàn thành được, ta thấy chức Hoa tiên này, các ngươi cũng cần phải làm nữa.”


      Vừa nghe vậy, sắc mặt của hơn mười Hoa tiên kia đại biến, bấy giờ lập tức có người đứng dậy chỉ vào Hoa Liên, “Ngươi có tư cách gì chúng ta như vậy, thăng tiên mới chỉ mấy chục năm mà cũng xứng để đứng đầu bách hoa?!!!”


      Câu này, chắc là suy nghĩ trong lòng của vô số người đứng ở đây, có điều có mấy ai ra mà thôi. Những gì Hoa Liên ngày hôm nay chạm đến giới hạn cuối cùng của các nàng, cho nên rốt cục cũng có người đứng dậy.


      “Tư cách?” Hoa Liên cười hỏi, ”Là Bách Hoa Tiên tử, tư cách để bãi nhiễm vài tiên nhân, ta vẫn có chứ, các ngươi cũng có thể phản kháng.” xong, trong tay nàng đột nhiên xuất luồng khói đục màu đỏ, bên trong còn tỏa ra thứ mùi ngọt ngấy. Sau đó, luồng khói đục kia bay thẳng về phía hơn mười Hoa tiên kia.


      Có người muốn né tránh, lại phát ra mình căn bản tài nào nhúc nhích. Các nàng cho dù có tu hành lâu hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là tiên nhân bình thường, đứng trước Hoa Liên cũng chỉ là đứa trẻ con mới tập mà thôi, đối phó với các nàng, thậm chí Hoa Liên còn chẳng cần dùng đến Nghiệt hỏa.


      Cho đến khi lớp khói mù màu đỏ bao bọc lấy các nàng, Hoa Liên mới vỗ tay cái, “Ba ngày tiếp theo, đành phải làm phiền các vị, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ lần này, đừng gây khó dễ cho ta.” Sau đó, Hoa Liên xoay người rời khỏi điện Chân Vũ, để lại đám Hoa tiên kia.


      Đám Hoa tiên nhìn nhau, lại nhìn hơn mười đồng nghiệp chỉ còn sót lại tiên cốt bên trong tầng khói mù kia, đồng loạt rùng mình cái, các nàng rốt cục cũng hiểu vì sao vị Bách Hoa Tiên tử này chỉ mới lên trời lấy được phong hào.


      Thân thể của Hoa tiên yếu ớt, pháp lực lại bằng những tu sĩ khác, chuyện này mọi người đều biết, nhưng vị Bách Hoa Tiên tử này phá vỡ suy nghĩ quen thuộc của của các nàng, đây mà là yếu ớt sao? Thủ đoạn ngoan độc này đơn giản khiến cho người ta giận sôi. Mười mấy thần hồn bị tiêu diệt, mười mấy tiên thể bị phá hủy, có trời mới biết nếu chọc đến nàng ta lần nữa có cái gì chờ bọn họ.


      Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Hoa Liên, cho dù vài Hoa tiên vẫn còn chút ý đồ gì chăng nữa lúc này cũng kìm được mà thấy may mắn. May mà lúc đó mình bước ra như kẻ ngu ngốc, ít nhất cũng giữ lại được cái mạng .


      Hoa Liên động thủ, căn bản để ý đến chỗ dựa của đối phương là ai, dù sao nàng đắc tội ít tiên nhân, mấy vị Tiên Đế nàng cũng sắp đắc tội gần hết, bây giờ lại còn cả Long Vương Thái tử nữa, có thêm mấy kẻ nữa cũng chẳng có gì đáng ngại.


      “Đào hoa Tiên tử, chúng ta…” ít Hoa tiên vây xung quanh Đào hoa tiên tử, trước khi Hoa Liên xuất , người có khả năng trở thành Bách Hoa Tiên tử nhất chính là nàng, trong đám Hoa tiên, nàng vẫn rất có sức thuyết phục.


      Đào hoa Tiên tử liếc nhìn những Hoa tiên lúc nãy còn cười đùa với nàng, giờ chỉ còn dư lại xương khô, cố gắng nặn ra nụ cười, “Mọi người làm cho tốt chuyện của mình, ngàn vạn lần chớ để xảy ra cố.”


      Nghe nàng vậy, đám Hoa tiên kia cũng biết thể trông chờ gì nữa, trong số bọn họ, hậu đài của Đào hoa Tiên tử là vững chắc nhất, cuối cùng vẫn thể chịu thua, vị Bách Hoa Tiên tử mới nhậm chức này sợ rằng ai có thể áp chế được rồi.


      Hoa Liên cũng biết những gì nàng làm trong điện Chân Vũ lọt vào mắt của ít tiên nhân. Trong số những tiên nhân này, phần lớn là Tiên quân, đều là chỗ dựa phía sau đám Hoa tiên kia.


      Bọn họ đến tìm Chân Vũ Đại Đế, đầu tiên là để cầu cạnh, ai cũng biết Chân Vũ Đại Đế tuyệt đối bao giờ dung thứ cho thần tiên làm việc sai trái. Thứ hai là bất mãn với việc bổ nhiệm vị Bách Hoa Tiên tử này, tốc độ Hoa Liên lấy được phong hào quá nhanh chóng, Chân Vũ Đại Đế căn bản hề thông báo cho bất cứ kẻ nào.


      Kết quả, Chân Vũ Đại Đế lại chẳng xử phạt Hoa Liên, bọn họ còn định thêm nữa, lại nhìn thấy màn Hoa Liên động thủ qua kính Thông Thiên của Chân Vũ Đại Đế.


      Sau đó, hoàn toàn yên tĩnh, ai dám mở miệng.


      Bọn họ đến cùng vẫn là tu luyện vô số năm mới được đến chức Tiên quân, biết thủ đoạn của Hoa Liên đáng sợ thế nào rồi. Đừng là đám Hoa tiên bình thường kia, cho dù là bọn họ tới chỉ e cũng chưa chắc có thể làm gì được Hoa Liên.


      tiên nhân được phong hào, lại còn là Bách Hoa Tiên tử yếu ớt nhất, thực lực lại cả Tiên Quân bình thường, chuyện này quả thực là khiến cho người ta nghe mà rợn cả người.


      Thấy bọn họ có động tĩnh gì, Chân Vũ Đại Đế mới chậm rì rì mở miệng, “Vài ngày trước núi Vĩnh Sinh có phái người đến thông báo cho Tiên giới, Bách Hoa Tiên tử chính là người thừa kế huyết mạch của Hung thú Tạc Xỉ thời Thượng cổ, đứng hàng thứ bốn mươi chín trong núi Vĩnh Sinh.”


      “Vị Bách Hoa Tiên tử này, quả nhiên, quả nhiên là danh bất hư truyền, danh bất hư truyền ha ha….” Đám Tiên Quân kia nhịn được cười khan, từng người rối rít đứng dậy cáo từ.


      Đều đến nước này, bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại.


      Cái gọi là chỗ dựa của bọn họ, ngay cả Bách Hoa Tiên tử cũng động tới nổi, chứ chưa đến chuyện có người mơ hồ nhắc tới, Bách Hoa Tiên tử này có quan hệ mật thiết với Sát Sinh Phật của Phật giới. Chưa bàn tới là hay giả, tóm lại, Tiên giới lại xuất vị tiên nhân thể chọc vào.


      Hoa Liên biết những chuyện xảy ra sau khi nàng , có thể hoàn thành được nhiệm vụ Chân Vũ Đại Đế giao cho lần này là tốt rồi.


      Bách Hoa Viên vẫn có gì thay đổi, người của Thanh Lam Tiên Đế sớm rời , đóa sen vô căn trong hồ vẫn y như lúc nàng , rễ chính bắt đầu từ từ mọc ra.


      Chưa đến dưới trăm năm, đóa sen vô căn này biến thành đóa sen có rễ, nhiệm vụ của nàng cũng sắp hoàn thành. Hoa Liên cuối cùng cũng hiểu, tại sao có người lại chỉ thích uống thứ rượu mà mình tốn công mất sức bỏ thời gian ra để ủ. Chỉ có khổ công trả giá khi thu được kết quả mới cảm thấy thỏa mãn, nàng đương nhiên cũng như vậy.


      tới ba ngày, ba vạn gốc minh thảo được bày ngay ngắn trước mặt Hoa Liên, trước khi , đám Hoa tiên còn sót lại kia, bất kể có lòng hay , toàn bộ đều mang nụ cười chân thành mặt thành khẩn với Hoa Liên, nếu có gì phân phó các nàng đương nhiên từ chối.


      Các nàng mong được tốt lành, Hoa Liên đương nhiên cũng khước từ, đón nhận ý tốt của bọn họ xong, mang theo ba vạn gốc cây minh thảo đưa đến điện Chân Vũ.


      Chân Vũ Đại Đế nhận minh thảo xong cũng có phản ứng gì đặc biệt, lại dễ dàng để nàng , cũng nhắc lại chuyện nàng thất trách. Dù trong lòng nàng có chút quen nhưng bị trừng phạt coi như cũng là chuyện tốt.


      Chờ Hoa Liên rồi, Chân Vũ Đại Đế mới nặng nề thở dài tiếng, đừng là đám Tiên Quân kia, ngay cả cũng coi Hoa Liên và Sát Sinh Phật kia. Núi Vĩnh Sinh ư, đó là nơi ai cũng có thể đến được hay sao, chưa bàn đến chuyện còn lấy được thừa nhận.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 142: Thiệp mời



      Bên trong Bách Hoa Viên, nếu lúc này có người bước vào, ắt thất kinh, nơi đây vậy mà biến thành biển lửa, ngọn lửa sắc đỏ như máu chút nhiệt độ, bừng lên mặt đất. Kỳ quái ở chỗ, hoa cỏ nơi đây hoàn toàn bị bất cứ tổn thương gì.


      Hoa Liên khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, lòng bàn tay mở lên , vô vàn đóa hồng liên nở ra từ lòng bàn tay nàng, sau đó từ từ biến mất. Mỗi lần đóa hồng liên biến mất, ngọn lửa xung quanh nàng lại vượng thêm mấy phần, thực giống như muốn nuốt trọn cả người nàng vậy.


      Sau khi quay về từ điện Chân Vũ lần trước, nàng vẫn ở đây tu luyện, ước chừng cũng hơn năm, mà trong khoảng thời gian này, có ai dám tự tiện xông vào Bách Hoa Viên nữa.


      Cũng có mấy lần có kẻ xông vào, có điều còn chưa thấy nàng bị cả vườn Nghiệt hỏa thiêu trụi mất tay hoặc mất chân, sau đó, có ai đến để chịu tội nữa.


      Kể từ khi huyết mạch của Tạc Xỉ tách rời khỏi huyết mạch của bản thân, Hoa Liên bỗng sinh ra cảm giác rất kỳ quái, giống như là linh khí ở đây với mình được hòa hợp, mặc dù nàng có thể hấp thụ linh khí để tu luyện, lại cứ cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó.


      Còn có chuyện khiến cho Hoa Liên vẫn canh cánh, nàng phát ra lúc mình tu luyện, có chút khống chế được tâm trạng, luồng cảm xúc bạo ngược thường xuất cách khó hiểu, khiến cho nàng cảm giác như mình dường như sắp nhập ma vậy.


      ràng là thể sinh ra tâm ma, vậy cảm giác đó rốt cuộc là từ đâu mà tới, Hoa Liên chỉ cảm thấy càng thêm kỳ quái.


      Có lẽ, nàng có thể hỏi Ân Mạc chút, người này biết chuyện của nàng, thậm chí còn hiểu về thân thể nàng hơn chính nàng.


      Sau khi thu công, cả vườn Nghiệt hỏa biến thành vô số những đóa hồng liên, những đóa sen kia từ từ dung hợp vào nhau, cuối cùng hóa thành chiếc trâm cài tóc, cánh hoa màu đỏ phảng phất như hồng ngọc lóe lên ánh sáng lay động lòng người. Nàng tiện tay vấn búi tóc, dùng trâm cố định lại, bấy giờ mới đứng dậy về phía hồ nước trong Bách Hoa Viên.


      Tử Vi Tiên Đế quay về chưa, nàng cũng biết, có điều tình trạng đóa sen vô căn này càng ngày càng tốt, vốn là nụ hoa, lúc này có cánh hoa từ từ bung ra, như vậy chắc bao lâu nữa mở ra. Thấy tình hình như vậy, dù thế nào cũng vô cùng vui vẻ đúng ?


      Mấy ngày sau khi bỏ cấm chế tự mình bày ra bên ngoài Bách Hoa Viên, lục tục có vài tiên nhân đến bái phỏng Hoa Liên, phần lớn đều là những Hoa tiên thuộc quyền cai quản của nàng. Mặc dù từ lần trước bị nàng tự mình diệt trừ hơn hai mươi người nhưng số lượng Hoa tiên ở Tiên giới phải là ít, rất nhanh được bổ sung đầy đủ.


      Lúc này, cho dù là người mới hay người cũ cũng biết tính tình của người lãnh đạo trực tiếp của mình được tốt cho lắm, kẻ nào dám giờ trò đỏng đảnh trước mặt nàng, có điều Hoa Liên căn bản có bất kỳ cầu nào với các nàng, nàng còn chưa nhàm chán đến mức tìm phiền toái như vậy.


      Trừ các nàng ra, cũng phái người gửi lời nhắn cho nàng, đại khái là báo bình an. Ở Tiên giới, xa nhau năm chẳng qua cũng chỉ bằng thời gian cái chớp mắt, nàng ấy cần thiết phải làm như vậy, có điều Hoa Liên lại cảm thấy rất vui, có người nhớ đến nàng, có người có thể để cho nàng quan tâm, đó cũng là loại hạnh phúc chăng?


      Còn nữa chính là nàng nhận được ít thiệp mời, ở Tiên giới, trừ tu luyện ra, quan hệ cũng là chuyện rất quan trọng. đến bước làm tiên nhân được phong hào, căn bản muốn tiến thêm bước nữa chỉ đơn giản là có tu vi mà nhất định còn phải cần mạng lưới quan hệ mạnh mẽ mới được.


      vậy, càng nhận được nhiều thiệp mời có nghĩa là mạng lưới quan hệ của tiên nhân này ở Tiên giới càng rộng, Hoa Liên đương nhiên là có khả năng đó. giờ nàng chẳng qua mới ở trong giai đoạn được thừa nhận.


      Cầm xập thiệp mời kia, Hoa Liên có chút nhức đầu, nàng vốn giỏi lắm về giao thiệp, bắt nàng đến nơi xa lạ để tham dự yến hội, thực có chút khó khăn.


      Nhưng nàng lại thể , dù sao người ta nể mặt nàng, nàng cũng phải đón nhận.


      Cuối cùng, Hoa Liên dứt khoát nhắm mắt chọn đại tấm từ trong xấp thiệp. Là thiệp của Đông Hải Long Cung. Con trai thứ năm của Đông Hải Long Vương lấy vợ, lấy đồ đệ của Bích Lưu Tiên Quân. tới vị Bích Lưu Tiên Quân này, nhân duyên ở Tiên giới phải chỉ tốt ở mức bình thường, ông ta am hiểu chế thuốc, ở Tiên giới có ai bị thương căn bản đều thích đến chỗ ông ta, thường xuyên qua lại kết giao được ít bạn bè.


      Hoa Liên với bọn họ căn bản là cực kỳ xa lạ, nàng thấy hơi kỳ quặc, tại sao đối phương lại gửi thiệp mời ình.


      Địa vị của Đông Hải Long Vương ở Tiên giới rất cao, việc vui của con trai ông ta, đương nhiên ít tiên nhân đến chúc mừng, Hoa Liên còn chưa ra khỏi Nam Thiên Môn thấy ít tiên nhân về hướng Đông Hải.


      Bước chân của nàng nhanh, mình theo đoàn người ra khỏi Nam Thiên Môn, nàng phát ra, vị Tiên tướng canh chừng Nam Thiên Môn lại gật đầu mỉm cười với mình, mới vừa nãy có bao nhiêu tiên nhân qua như vậy cũng đâu có thấy lộ ra chút biểu cảm nào, hơn nữa còn chuyên trị hếch mũi lên mà đối diện với người khác, tư thế kia phải phách lối ở mức bình thường, cố tình đám tiên nhân qua lại còn chào hỏi với .


      Hoa Liên sửng sốt chút, cũng gật đầu cái, cho đến khi rất xa rồi, nàng vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.


      “Thủ lĩnh, nàng chính là Bách Hoa Tiên tử đúng , ta nghe quan hệ của nàng ta và Sát Sinh Phật cạn, là thực hay giả vậy?” Chờ đám tiên nhân hết rồi, mấy tên tiên binh đứng bên đều bu lại.


      “Ta biết, hôm đó ta còn thấy Sát Sinh Phật tự mình đưa nàng về đây. Có điều ta thấy vẻ ngoài của nàng ta cũng đâu đến mức, kém xa Thanh Lam Tiên Đế.” Mặc dù ai , nhưng từ rất lâu trước đó bọn họ đều biết trong lòng, nếu phải Sát Sinh Phật ở Phật giới, thể phạm giới, và Thanh Lam Tiên Đế ở bên nhau.


      “Vớ vẩn, Sát Sinh Phật căn bản để mắt đến Thanh Lam Tiên Đế, ta lại thấy Bách Hoa Tiên tử này tệ.”


      Nghe thuộc hạ mỗi người câu thiếu chút nữa cãi nhau, vị Tiên tướng hai chân bắt chéo ngồi ghế ngọc nheo mắt nhìn về phía xa, lúc lâu mới lười nhác mở miệng, “Chuyện ở Tiên giới, đừng bàn luận linh tinh.”


      “Được rồi thủ lĩnh, ngài quen biết Sát Sinh Phật lâu nhất, tin tức bên ngoài đồn rốt cuộc là hay là giả vậy?”


      Đối với vị lão đại này, đám tiên binh kẻ nào dám chậm trễ, nếu phải là lão nhân gia phạm sai lầm bị cách chức đến đây trông chừng Nam Thiên Môn.


      Cho dù bị cách chức, Tiên giới vẫn có kẻ nào dám nể mặt , đây chính là kẻ liều lĩnh, tiên nhân có thể khiến để ý, trong Tam giới đếm đầu ngón tay cũng vượt quá năm người. Nếu phải tính tình của quá tệ, với cống hiến của cho Tiên giới, cho dù có phong Tiên Đế cũng dư dả.


      “Ta làm sao mà biết được, ta cũng đâu phải Sát Sinh Phật.” Vị Tiên tướng kia rung chân, chiếc ủng màu bạc đế mềm lóe lên tầng sáng nhàn nhạt, vừa nhìn biết là phải thứ bình thường.


      Có thể , đôi ủng của còn đắt giá hơn cả bộ tiên y của người khác.


      “Aiz, thủ lĩnh, ngài định đâu vậy?” Thấy nam tử đứng dậy bước ra ngoài, vài gã thuộc hạ của vội vàng theo.


      “Đến Đông Hải dự hôn lễ của con sâu con kia, hà hà.” Nam tử nhe răng cười tiếng với đám thuộc hạ, hàm răng trắng bóc khiến cho người ta phát lạnh trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :