1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 124: Đông Lâm tiên quân



      Hoa Liên bình tĩnh bước đến trước thảm cỏ Lưu Ly Diễm bị hủy diệt, vận dụng tiên thuật khôi phục nguyên trạng ảnh đất đen sì kia, sau đó lặng lẽ xoay người, định quay lại Bách Hoa Viên trồng lại mảnh cỏ Lưu Ly Diễm khác.


      Chưa đợi nàng bỏ , nam tử kia đột nhiên nhoáng cái túm lấy cổ tay nàng. Hoa Liên quay người, thấy mang vẻ áy náy, “Vô cùng xin lỗi, phá hỏng mất tiên thảo của ngươi, biết có việc gì ta có thể giúp đỡ ngươi được chăng?”


      phải phiền toái như vậy.” Cúi đầu liếc nhìn cổ tay bị nắm, người nọ vội vàng buông tay, nét mặt có chút lúng túng.


      Cho đến khi bóng dáng Hoa Liên biến mất hoàn toàn, nam tử kia mới thu hồi tầm mắt, quay đầu quét vòng, tất cả tiên nhân đều cúi đầu, run rẩy căng thẳng chờ mở miệng.


      “Nữ tiên khi nãy….”


      “Đông Lâm Tiên quân, nàng là do Chân Vũ Đại Đế phái tới, nghe là nữ tiên quản lý Bách Hoa Viên.” đợi nam tử hết lời, lập tức có người đáp lại.


      “A, người của Chân Vũ à.” Đông Lâm Tiên quân hiểu ra gật đầu, mặt chứa ý cười rời .


      Đuổi nhanh đuổi chậm, Hoa Liên cuối cùng cũng hoàn thành tất cả công việc trồng hoa trồng cỏ được giao trước khi Lăng Tiêu Yến bắt đầu ngày.


      Vừa mới xong việc, vốn định quay về nghỉ ngơi tử tế, ai ngờ còn chưa ra khỏi tầng trời thứ sáu mươi tư có người chặn đường nàng. Người cản đường là nữ tiên, mặc váy lụa màu xanh nhạt, cầm tay chiếc quạt tròn cùng màu.


      Chỉ mới nhìn đám tiên nhân đằng sau nàng ta thôi Hoa Liên biết, nhất định chẳng phải nhân vật dễ chọc gì.


      “Ngươi chính là Hoa Liên?” gương mặt của nữ tử mang theo vài phần ý cười, nhìn qua rất ôn hòa.


      “Đúng vậy.”


      “Ta nghe , đại nhân giờ ở Bách Hoa Viên, nàng khỏe chứ?”


      “Nàng rất ổn.” Ăn của nàng ở của nàng, vui chà đạp hoa của nàng, vui nhất quyết bắt nàng kể chuyện, ổn mới là lạ.


      May mà hề ở , thường đột nhiên đưa cho Hoa Liên đống hạt giống linh dược lai lịch. Những thứ linh dược kia, cho dù là ở Tiên giới cũng vô cùng hiếm thấy, dù dễ trồng nhưng vô cùng trân quý.


      Bởi vì bản thân Hoa Liên gần với thực vật cho nên lúc trồng hoa, tỷ số sống sót so với tiên nhân bình thường cũng cao hơn, có ít hạt giống được nàng nuôi sống.


      biết có thể dẫn ta gặp đại nhân được chăng?”


      “Giờ có chút bất tiện.” Mấy ngày trước có ra ngoài lần, sau khi về, thần thái có chút uể oải. Từ hôm đó cho đến khi nàng đến chỗ này, vẫn chưa hề tỉnh lại.


      Hoa Liên muốn xem cho nàng ta chút, nhưng người nàng có lấy vết thương, tiên khí trong cơ thể lưu chuyển bình thường, cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.


      vậy, xin cáo từ.” Nữ tiên kia kiều cúi đầu với Hoa Liên, dẫn theo đám người sau lưng về phía trước.


      Hoa Liên quay người nhìn nàng ta, chân mày nhíu chặt. Cứ cảm thấy, nàng ta hỏi vậy còn có thâm ý khác, nhưng lại chạm được tới manh mối.


      Lúc nàng quay về, vẫn vùi giường ngủ li bì. Sau khi dạo vòng quanh Bách Hoa Viên, Hoa Liên tìm góc, an tâm ngồi xuống tu luyện.


      Dưới tình huống nàng hề hay biết, Lăng Tiêu Yến rốt cục cũng cử hành.


      Hoa Liên vẫn ở trong Bách Hoa Viên trồng hoa trồng cỏ, chuyện bên ngoài dường như hoàn toàn liên quan đến nàng.


      Nàng gây chuyện, có nghĩa là chuyện tìm đến nàng. Vào ngày thứ năm vẫn ngủ say, mấy trăm tiên binh bao vây Bách Hoa Viên từng tầng. Lần này người dẫn binh đến vẫn là kẻ lần trước, bên cạnh là nữ tiên mà Hoa Liên gặp ở tầng trời thứ sáu mươi tư hôm đó. nhìn thấy Hoa Liên, hai lời, trực tiếp phất tay, lập tức có người lên bảo gắn gông xiềng vào tay chân Hoa Liên.


      biết tiểu tiên phạm phải lỗi gì?” Hoa Liên phản kháng, chỉ nhìn người nọ.


      “Mưu hại thần thú của Tiên giới.” Nữ tử áo lục cười đáp.


      “Có chứng cứ gì ?”


      đại nhân bị thương nặng, ngươi báo lên , lại để mặc cho thương thế của nàng tăng thêm, như vậy, chưa đủ để tính là mưu hại hay sao?”


      câu của nữ tử áo lục kia, nhoáng cái đẩy Hoa Liên vào cảnh vạn kiếp bất phục.


      phải là ra đạo lý, mà bọn họ căn bản định phân phải trái với Hoa Liên. Nàng chỉ là tiểu tiên trông coi Bách Hoa Viên, muốn đối phó với nàng quá dễ dàng, tùy tiện tìm cớ nào cũng được.


      Xem ra, vị Thanh Lam Tiên Đế kia thực hẹp hòi như lời .


      Hoa Liên bị giải ra khỏi Bách Hoa Viên, nghe ý của nữ tiên áo lục kia, hình như là định để cho Thanh Lam Tiên Đế tự mình xử lý nàng.


      Nàng chuẩn bị tinh thần bị người ta rút tiên cốt, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim. Nhìn nụ cười ngại ngùng của nam tử chặn trước mấy trăm tiên binh kia, Hoa Liên có chút kinh ngạc.


      Là người phá hủy mảnh cỏ Lưu Ly Diễm của nàng hôm đó, chặn ở đây là định làm gì?


      “Chúng ta phụng mệnh Thanh Lam Tiên đế bắt giữ tội tiên, vị đại nhân này, xin hãy tránh ra.” Trong giọng của nữ tử áo lục mang theo ý cảnh cáo, trong Tiên giới, lệnh của Tiên giới ai dám cãi.


      Nhưng nam tử đối diện dường như chẳng đặt trong lòng, cười cười với Hoa Liên: “Có cần ta giúp tay ?”


      Hoa Liên thoáng suy nghĩ chút, mở miệng hỏi, “Có thể bảo bọn họ thả ta ra được ?”


      “Các ngươi muốn chết hay muốn sống?” Đông Lâm quét mắt nhìn chúng tiên, giọng hỏi.


      “Khẩu khí của các hạ quá lớn rồi.”


      “Vậy là muốn chết.” Đông Lâm duỗi tay phải, thanh trường kiếm màu lam ánh lên điện quang xuất trong tay . Vào lúc Hoa Liên còn chưa kịp phản ứng, kiếm bổ xuống từ trời, có lấy tia công kích thừa thãi, dưới kiếm, ít nhất hơn ba mươi tiên binh bỏ mạng.


      Nữ tử áo lục kia và đám tiên binh còn lại bị dọa cho dám thốt lên dù chỉ thêm câu, dám động thủ giết người trong thời gian diễn ra Lăng Tiêu Yến, hơn nữa còn ngoan độc như vậy, thân phận của người này, tất tầm thường.


      Đông Lâm bước đến trước mặt Hoa Liên, ngón tay gõ lên gông xiềng cái, gông xiềng nặng trịch kia liền rớt xuống, “Được rồi, chúng ta thôi.”


      “Đa tạ giúp đỡ.”


      Hoa Liên còn chưa hết mấy câu khách sáo bị Đông Lâm nắm cổ tay về phía trước. Trước khi , xoay người cười với nữ tử áo lục kia, “Quay về cho Thanh Lam, người bị Đông Lâm đưa rồi, muốn chết biết điều chút.”


      , đây là uy hiếp Tiên đế sao?” Tiên binh bên cạnh nữ tử áo lục bị câu này làm cho giận đến cả người phát run, nhưng lại có dũng khí xông lên.


      “Đông Lâm, chính là Đông Lâm Tiên quân.” Nữ tử áo xanh hiển nhiên từng nghe qua cái tên này, thân thể của nàng cũng run rẩy, khác ở chỗ, nàng bị cái tên này làm cho sợ hãi.


      Đông Lâm kéo Hoa Liên thẳng đường, trước kia khi lên đường Thăng Tiên, đều là Hoa Liên phải nhường đường cho người khác, nhưng giờ, Đông Lâm vừa mới xuất , tất cả mọi người đều dạt sang hai bên, cho đến khi bọn họ qua rồi mới dám tiếp.


      Xem ra lai lịch của vị này , biết là họa hay phúc đây. Hoa Liên kìm được mà nghĩ thầm trong lòng.


      “Hoa Liên, ta vì giúp ngươi mà đắc tội cả Thanh Lam Tiên Đế đấy.”


      “Đông Lâm Tiên quân có gì cứ thẳng.” Nghe người khác cung kính gọi Tiên quân, Hoa Liên cũng biết điều.


      dự Lăng Tiêu Yến lần này với ta, sau khi kết thúc theo ta.”


      “Nếu ngài có thể thuyết phục Chân Vũ Đại Đế, Hoa Liên có ý kiến.”


      “Cứ quyết định vậy nhé, thôi, chúng ta dạo qua Lăng Tiêu Yến chút.” Trong mắt Đông Lâm lóe lên tia quỷ dị.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 125: Quang minh chính đại giết



      Tin Hoa Liên được đưa nhanh chóng truyền đến tai Chân Vũ Đại Đế, chỉ phái người đến gặp Đông Lâm Tiên quân lần, biết Đông Lâm Tiên quân gì với người kia, kết quả lệnh của Chân Vũ Đại Đế ban tới.


      Nàng cứ thế thành người của phủ Đông Lâm, biết là may hay rủi.


      Nhưng có chuyện nàng có thể xác định, vị Đông Lâm Tiên quân này, mặc dù mang tiếng là Tiên quân, địa vị thấp hơn Tiên Đế, nhưng ở Tiên giới khá là phách lối. Ít nhất, mấy vị Tiên Đế kia đều nể mặt .


      Ở cạnh Đông Lâm thời gian, Hoa Liên phát ra con người thực ra rất dễ gần, mặc dù tính tình u bất định nhưng đối xử với thuộc hạ cũng coi như ôn hòa.


      Lăng Tiêu Yến, Hoa Liên đứng bên cạnh Đông Lâm, nhìn đủ loại Tiên nhân tới tới lui lui, cảm thấy hoa cả mắt. Vị trí ở Lăng Tiêu Yến đều theo địa vị mà sắp. Năm vị Tiên Đế, mười hai vị Tiên quân của Tiên giới ngồi ở phía bên phải, Bồ Tát La Hán của Phật giới ngồi phía bên trái, cũng tính là phân chia ràng.


      Mặc dù Lăng Tiêu Yến bắt đầu từ mấy ngày trước, có điều còn số người chưa đến, giờ các vị trí ở Lăng Tiêu Yến mới coi như hoàn toàn kín chỗ. Mới nhìn, cũng có đến mấy ngàn vị Tiên Phật có mặt.


      Hoa Liên mặc dù theo Đông Lâm Tiên quân nhưng cũng có tư cách ngồi xuống, có điều Đông Lâm lại nhất quyết muốn kéo nàng ngồi bên cạnh , dưng còn nhét ly rượu vào trong tay nàng.


      Rượu quỳnh tương đặc biệt chuẩn bị cho Lăng Tiêu Yến, uống ngụm có thể tăng mấy ngàn năm tu hành, cũng biết Đông Lâm Tiên quân nghĩ thế nào mà cả bình rượu kia, rót thẳng cho Hoa Liên nửa bình.


      Chỗ ngồi của hai người vốn dễ thấy, hơn nữa bản thân Đông Lâm là người dễ gây chú ý, ngay cả vài vị Tiên Đế cũng ghé mắt lại đây.


      “Tiểu nữ tiên kia có lai lịch gì?” Câu Trần Đế tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi Tử Vi Tiên Đế bên cạnh.


      Tử Vi Tiên Đế thấy Hoa Liên ngồi đó, chân mày nhíu lại, mặc dù chuyện nhiều với Hoa Liên nhưng cũng biết nàng. Hiếm khi có người có thể chăm nom được cho hoa cỏ trong Bách Hoa Viên, dĩ nhiên cũng từng chú ý đến nàng, “Nàng chính là Hoa Liên.”


      “A, là nàng à, đúng rồi, phải nàng bị Chân Vũ đòi rồi sao, tại sao lại ở chỗ của Đông Lâm?”


      “Đông Lâm tìm ta đòi người.” Chân Vũ Đại Đế nhìn lướt qua Hoa Liên, giọng vẫn lạnh tanh như trước.


      “Ta bảo này Chân Vũ, lúc ta tìm ngươi đòi người, sao ngươi thoải mái được như thế hử?” Câu Trần Đế bĩu môi.


      “Hừ.” Đáp lại tiếng hừ lạnh.


      Phát mấy luồng ánh mắt khiến cho lưng nàng toát mồ hôi lạnh cuối cùng cũng dời , Hoa Liên mới nhàng thở phào nhõm, nàng có tài đức gì mà khiến ấy vị đại nhân vật như vậy coi trọng.


      “Hoa Liên, ăn đào , đây chính là bàn đào Tây Vương Mẫu đưa tới, mùi vị cũng tệ, mau nếm thử .” xong, Đông Lâm Tiên quân liền lấy quả đào dí lên miệng Hoa Liên.


      Hoa Liên đầu đầy vạch đen, “Tiên quân, có thể đừng bắt ta ăn được ?”


      Đến giờ nàng vẫn hiểu nổi, Lăng Tiêu Yến này rốt cuộc tổ chức để làm gì vậy, chẳng lẽ là chuyên để cho bọn họ ăn uống gì đó?


      ăn lãng phí lắm, vạn năm mới mọc được quả đấy.” Đông Lâm hề bị hành vi cự tuyệt của Hoa Liên lay động, vẫn bám riết tha dí đồ ăn lên miệng nàng.


      Cũng may vẫn còn biết tiết chế, biết giới hạn tu vi của Hoa Liên ở điểm nào, bắt nàng ăn những thứ khoa trương hơn, nếu nàng khẳng định nhịn nổi cho đến khi buổi tiệc kết thúc.


      Lúc Hoa Liên vùi đầu gặm đào, buổi yến tiệc vẫn ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh. Kim quang lóe lên phía chân trời, hai nữ tử đạp mây thất sắc xuất trong tầm mắt của chúng tiên.


      “Các nàng là…” Hai nữ tử này mặc dù dung mạo thượng thừa, nhưng cái khiến người ta chú ý chính là khí thế của hai người. Giống hệt với ba vị Tiên Đế ngồi cách đó xa.


      Khiến Hoa Liên chú ý nhất là nữ tử mặc áo trắng, nhìn nàng, cứ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, làm cho nàng kìm được mà muốn lại gần.


      “Hậu Thổ và Thanh Lam, đoán xem ai là Hậu Thổ?” Đông Lâm buông chén rượu ngọc sắc tay xuống, giọng bên tai Hoa Liên.


      “Vị mặc áo trắng kia chắc là Hậu Thổ Tiên Đế đúng ?”


      Đông Lâm khẽ nhếch khóe miệng, chỉ vào Thanh Lam đứng bên cạnh Hậu Thổ , “Kia chính là kẻ thù của ngươi.” Giọng của Đông Lâm lớn, nhưng cũng , đủ để truyền đến tai Thanh Lam vừa mới tới.


      Quả nhiên, ánh mắt của Thanh Lam Tiên Đế lập tức quét qua. Hoa Liên nhất thời cảm thấy cảm giác nguy hiểm đến cực độ, khiến cho lông tơ người nàng dựng hết cả lên.


      ”… Tiên quân quá lời rồi, Hoa Liên sao dám kết thù với Thanh Lam Tiên Đế.” Hoa Liên cười khổ, sớm muộn cũng có ngày bị Đông Lâm đùa cho chết.


      Cũng may trước mặt nhiều người, Thanh Lam Tiên Đế dù mất hứng trong lòng nhưng cũng ho he gì, huống chi, thân phân của Hoa Liên cũng chưa đủ để nàng ta phải lãng phí thời gian.


      “Giờ cần đến đều đến rồi, lát nữa thú vị lắm đấy.” Đông Lâm phảng phất như chẳng hề nhìn thấy Thanh Lam, lại tiếp tục chuyện với Hoa Liên.


      “Còn tiết mục gì sao?”


      “Trò hay mới bắt đầu thôi, lần này ba vị lão nhân ở bỏ ra ba bộ thần khí, đồ ít mà người muốn lại nhiều, ngươi xem nên chia thế nào?” Đông Lâm cười như cười nhìn Hoa Liên.


      Hoa Liên như có gì ngẫm nghĩ gật gật đầu, người ở theo lời Đông Lâm , đương nhiên phải là Tiên Đế, mà là ba vị môn đồ được vị Thánh nhân khai thiên lập địa thu nhận. giờ bọn họ cũng thành nhân vật trong truyền thuyết rồi, trừ Tiên Đế ra ít có ai được gặp bọn họ, đồ mà bọn họ bỏ ra, khẳng định thể tầm thường.


      Phật giới và Tiên giới xưa nay giao hảo, nếu vì ba bộ thần khí mà trở mặt, điều này hiển nhiên là có khả năng, cho nên, buổi tiệc này, thực ra chính là để chia chác thần khí.


      “Biện pháp tốt nhất chính là đánh trận.”


      “Thông minh.” Đông Lâm cười tít mắt vỗ vai Hoa Liên, “Biết bên kia phái người nào xuất chiến ?”


      “Hoa Liên biết.”


      “A a, biết cũng sao, bọn họ chẳng phải tới rồi sao.”


      Đông Lâm Tiên quân vừa dứt lời, ngoài kia kim quang bỗng lóe lên đầy trời, trong tiếng Phạm , vô vàn những đóa sen rơi xuống từ trung, từng đợt hương thơm truyền vào hơi thở của Hoa Liên.


      Nàng khẽ nheo mắt lại, nhìn đoàn người bước ra từ trong kim quang.


      Sau khi những người kia xuất , mấy vị Tiên Đế đều đồng loạt đứng dậy, xuống nghênh đón. Chờ bọn họ khách sáo xong, Thanh Lam Tiên Đế đột nhiên mở miệng, “Sát Sinh Phật, lâu gặp.”


      lâu gặp.” Giọng quen thuộc, dung mạo quen thuộc. Theo nàng từ tận Đại Hoang, cho tới tận bây giờ. Đây tính là nghiệt hay là duyên?


      Hoa Liên hoảng hốt suy nghĩ, ánh mắt cụp xuống.


      “Nghe Sát Sinh Phật và Thanh Lam Tiên Đế từng có đoạn tình…” Đông Lâm giọng bên tai Hoa Liên, mặt chứa ý cười.


      “Vậy sao.”


      “Ngươi thấy hai người đó đứng cùng chỗ trông rất xứng đôi sao?”


      ra Tiên quân còn kiêm cả chức Nguyệt lão nữa.” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn .


      “Ta chẳng qua là cảm thấy đặc biệt hứng thú với chuyện của Sát Sinh Phật thôi, ngươi cảm thấy làm hòa thượng rất đáng tiếc sao?”


      “Vậy Tiên quân nghĩ nên làm gì mới phải?”


      “Ma, phải thành Ma, ta mới có thể quang minh chính đại giết , ngươi có đúng ?” Đông Lâm gạt mấy sợi tóc bên vành tai Hoa Liên .

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 126: Thu hồi lại lời của ngươi



      “Nếu Tiên quân thua sao?” Hoa Liên rút lọn tóc trong tay lại, nhàn nhạt .


      “Ta đương nhiên thắng, ngươi tin ta sao?” Đông Lâm Tiên quân nghiêng người nhìn thẳng vào gương mặt bên của Hoa Liên, giống như có thể nhìn ra đóa hoa từ mặt nàng vậy.


      “Hoa Liên đương nhiên là tin Tiên quân.” Hoa Liên rất chi là nghiêm túc, nghe ra chút lấy lệ nào. Đông Lâm Tiên quân nhìn Hoa Liên, từ từ nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.


      So với điên cuồng của Đông Lâm, Hoa Liên giống như chẳng hề có cảm giác, lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, trước sau vẫn lãnh đạm mà đối diện.


      “Khụ khụ, Đông Lâm.” Tử Vi Tiên Đế thực nhìn nổi nữa, đành phải giọng nhắc nhở tiếng. Đông Lâm này, cả Tiên giới có mấy người dám đắc tội với . Có điều trong trường hợp thế này, cũng nên tiết chế chút mới đúng.


      Tiếng cười của Đông Lâm yếu dần, đứng dậy từ chỗ ngồi, thẳng về phía đoàn người kia.


      Thấy Đông Lâm tiến lại, Tử Vi Tiên Đế thoáng nhíu mày, nhưng mở miệng cản lại.


      Đông Lâm bước đến trước mặt Ân Mạc dừng lại, giọng đầy khiêu khích, “Sát Sinh Phật, đến đây sợ về được à?”


      Ân Mạc nhìn Đông Lâm, nụ cười dần tràn ra khắp gương mặt, “Đông Lâm Tiên quân mấy năm nay chắc sống tệ đúng , nghe ngươi xâm nhập Ma giới, bị người ta đánh ra ngoài, vết thương người lành hẳn chưa?”


      Thực ra , dám xông vào Ma giới cũng có thể coi là khó lường rồi, chỉ riêng vùng biển hỗn độn nằm ở ranh giới Tiên Ma thôi, người bình thường qua khó mà gặp trở ngại, lượt ở bên trong, lại còn sống sót mà thoát khỏi đuổi giết của mấy tên Tôn giả Ma giới đủ kinh thế hãi tục rồi.


      Nhưng dù sao cũng là Đông Lâm chứ phải tiên nhân bình thường. Chuyện này đối với , hoàn toàn là sỉ nhục. Giờ bị Ân Mạc lôi ra trước mặt bao người như vậy, dù ai dám cười nhưng cũng như cái gai găm vào lòng , càng thêm khó chịu.


      “Đa tạ quan tâm, chết được. Huống chi, còn có người chăm sóc cho ta.” xong, Đông Lâm Tiên quân quay đầu lại, “Hoa Liên, đến đây gặp Sát Sinh Phật.”


      Từ cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người, Hoa Liên hiểu tại sao Đông Lâm lại nhắm vào mình. Số tiên nhân có thù oán với Ân Mạc ở Tiên giới xem ra ít. Có điều người muốn lợi dụng nàng để đối phó với Ân Mạc nhiều lắm, có lẽ, vị Đông Lâm Tiên quân này chính là trong số đó.


      Trước mắt, khi chưa xác định được mình đến cùng có vị trí thế nào trong lòng Ân Mạc, chắc dễ dàng động thủ.


      Hoa Liên chút do dự, nghe lời bước tới, duyên dáng cúi người với bọn họ, hề mở miệng.


      “Sát Sinh Phật thấy thị thiếp ta vừa mới thu nạp thế nào?”


      “Thị thiếp?” Ân Mạc nhíu mày, cười như cười nhìn về phía Hoa Liên.


      ra là Đông Lâm vừa gặp Hoa Liên, ta còn thắc mắc làm sao lại dám tìm Chân Vũ Đại Đế để đòi người đây.” Thanh Lam Tiên Đế cười cười chen vào câu.


      “Ta nhớ tiểu tử Đông Lâm này thu gần mấy trăm thị thiếp phải? Lần nào cũng là vừa gặp sao?” Thanh Lam Tiên Đế vừa dứt lời, Câu Trần Đế lập tức mở miệng, mặt điểm nụ cười nhạt như có như , giống như chỉ sợ chưa đủ loạn vậy.


      Hoa Liên là do Ân Mạc tự mình đưa lên, hành vi này của Đông Lâm ràng là gây với Ân Mạc, biết làm thế nào, tất cả bọn họ đều đợi phản ứng của Ân Mạc.


      Nhưng Ân Mạc lại chẳng hề kích động như họ tưởng, chỉ nheo mắt cười, nhìn Hoa Liên, trừ ra, cả Tiên giới, ai hiểu nữ nhân này.


      Từ khi Thiên Địa này sinh ra trong Hỗn độn, ở bên cạnh nàng. Có điều khi đó, nàng biết . Nhưng biết nàng, vẫn dõi theo nàng, nhìn thấy hết thảy những gì nàng từng làm.


      Tính khí của nữ nhân này chẳng tốt đẹp được như những gì thấy được ở bên ngoài.


      Chọc giận nàng, muốn lấy được tha thứ của nàng là chuyện vô cùng khó khăn, tạm thời, vẫn còn rối rắm.


      Nụ cười mặt Hoa Liên trước sau vẫn biến mất, cho dù sau khi Đông Lâm thốt ra câu kia, nàng cũng chẳng có quá nhiều cảm xúc dao động. Chẳng qua là sâu trong tròng mắt, có luồng ánh sáng màu đỏ thẫm xẹt qua.


      Đông Lâm kéo Hoa Liên qua, “Ta nghe Hoa Liên quen Sát Sinh Phật, ta thu nạp nàng vào Đông Lâm phủ, ngươi có ý kiến gì chứ?”


      “Chỉ cần nàng có ý kiến.” Ân Mạc cười khẽ.


      Đồng thời ngay lúc này, tất cả tiên nhân xung quanh đều cảm nhận được luồng sát khí khiến da đầu người ta tê rần. Loại sát khí kinh khủng đó, trừ Sát Sinh Phật ra, ai có thể phát ra.


      Nhưng mà, lại phải là .


      Hoa Liên gạt tay của Đông lâm vai mình xuống, đứng cách nửa bước mà nhìn , con ngươi màu đen hóa thành màu đỏ thậm, dị mê hoặc đến vậy.


      “Đông Lâm Tiên quân.”


      “Hoa Liên có ý kiến?”


      “Xin thu hồi lại lời của ngươi .”


      Giọng kia khiến cho Đông Lâm biến sắc, “Hoa Liên, ngươi biết mình chuyện với ai chứ?”


      “Nếu Đông Lâm Tiên quân cảm thấy giọng điệu của ta ổn, vậy Hoa Liên có thể đổi cách khác.” Dứt lời, Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía Ân Mạc, “Nếu ta cẩn thận thất thủ, có chọc phải phiền phức nào lớn ?”


      đâu.”


      “Vậy tốt.”


      Cuộc đối thoại chỉ có vài chữ mà thôi, lại khiến cho tất cả mọi người đều ràng, quan hệ của Hoa Liên và Sát Sinh Phật chỉ là vấn đề bình thường nữa. Trước đến chuyện những lời mà Hoa Liên có thực được hay , chỉ bằng câu đâu kia của Sát Sinh Phật thôi đủ khiến người ta phải nghĩ xa xôi.


      Thực lực của bản thân Đông Lâm cũng phải là quá mạnh, ít nhất phải là đối thủ của Ân Mạc. Nhưng mấy năm nay, Đông Lâm khắp nơi khiêu khích Ân Mạc, đều nhượng bộ mà chẳng thực động thủ với Đông Lâm. Thực ra, người bình thường khi bị Đông Lâm khiếu khích, đại đa số cũng đều chủ động nhượng bộ, bởi vì hậu đài của Đông Lâm đủ cứng cáp.


      Nhưng lần này, thể ràng, nếu Hoa Liên thực động đến Đông Lâm, có thể bảo vệ được Hoa Liên từ tay người kia. Đây tuyệt đối phải là lời cam kết đơn giản, chỉ có những người ở cấp bậc như bọn họ mới hiểu vị kia rốt cuộc có sức mạnh thế nào. Cho dù đích thân Phật Tổ tới, chỉ e cũng chẳng phải là đối thủ của .


      “Hoa Liên, ngươi…” Đông Lâm còn chưa dứt lời, thấy Hoa Liên quay mặt về phía .


      “Tiên quân rất ghét lửa đúng ?” Ngày đó, Đông Lâm căn bản là cố ý phá hoại những cây cỏ Lưu Ly Diễm kia, đường đường là Tiên quân, sao có thể mất khống chế lúc phi hành, đột nhiên lại cưỡi kiếm vọt vào trong bụi linh thảo kia được.


      Dĩ nhiên, Hoa Liên quan sát qua, vị Tiên quân này hễ đụng phải tiên nhân tu luyện tiên pháp hệ lửa là chậm lại, để bọn họ trước. Với tính tình của Đông Lâm, hành động như vậy, chắc chỉ đơn giản là ghét.


      “Hoa Liên, ngươi uy hiếp ta? Ngươi cảm thấy tìm được nhược điểm của ta rồi?” Đông Lâm cười lạnh. Ở đây, chỉ có người cười nhạo Hoa Liên biết tự lượng sức mình.


      Đông Lâm Tiên quân đúng là kị lửa, có điều, lửa bình thường, căn bản thể gây thương tổn cho .


      “Nếu Đông Lâm Tiên quân thực nghĩ như vậy, tạm thời cứ coi là vậy .” Hoa Liên cười cười, cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đột nhiên bật ra chữ, “Đốt.”


      Vừa dứt lời, ngọn lửa đỏ rực như máu trong nháy mắt bao bọc lấy Đông Lâm, đồng thời tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 127: Giới thiệu cho Phật tổ



      Đau, đau đớn phải là đau đớn thân thể, mà là xâm nhập vào linh hồn. Đông Lâm thể ức chế mà gào thét thành tiếng, thanh thảm thiết kia khiến cho sắc mặt của đám tiên nhân vừa mới cười nhạo Hoa Liên biết tự lượng sức mình kia đột biến.


      ai ngờ tới, kẻ thoạt nhìn tầm thường như Hoa Liên lại có khả năng như vậy.


      Đông Lâm kị lửa từ xưa đến nay đều phải bí mật, nhưng tuy biết nhược điểm của , lại chẳng có mấy người có thể đối phó được với . Cũng là vì biết được nhược điểm đó, cho nên Đông Lâm cũng khổ công trong phương diện này. Cho dù Hỏa Đức Tinh Quân nắm mầm lửa nhân gian trong tay có đến đây cũng chẳng làm gì được , nhưng Hoa Liên lại làm được.


      Lửa kia chút nhiệt độ, bao phủ người Đông Lâm, nhan sắc trong suốt tựa như đá quý. Chói mắt, tươi đẹp, lại cực kỳ nguy hiểm.


      nương này ở đâu ra vậy? Ta thích.” Bên cạnh Ân Mạc, hòa thượng mặt đầy lông lá hai tay bắt chữ thập, con ngươi màu hoàng kim đảo quanh, ràng vô cùng hứng thú với Hoa Liên.


      Hoa Liên mỉm cười, nhìn Đông Lâm giãy giụa trong Nghiệt hỏa, giọng vẫn êm ái như cũ, “Đông Lâm Tiên quân có tính thu hồi lại những lời vừa nãy đây?”


      Người sắp bị nàng ta giết chết, nàng ta lại còn vẫn xoắn xuýt mãi câu kia. Nữ nhân này rốt cuộc là mọn đến mức nào chứ, ít người nghĩ trong lòng như vậy.


      “Hoa, Hoa Liên, ta bỏ qua cho ngươi.” Đông Lâm dù sao cũng là Đông Lâm, nếu dễ dàng khuất phục như vậy giống với tính cách của .


      Huống chi, người ta có tư cách để phách lối, mà Hoa Liên có gì cả. Hôm nay có thể đối phó được với , về sau sao?


      Sau khi kinh ngạc lúc mới đầu, đám tiên nhân xem náo nhiệt đều tỏ vẻ tiếc hận thay Hoa Liên. Cho dù Sát Sinh Phật có lên tiếng, cũng chưa chắc có thể bảo vệ được nàng.


      “Xem ra, Đông Lâm Tiên quân tính nhận sai.” Hoa Liên nheo mắt, ngọn lửa chợt bùng lên, thanh của Đông Lâm còn phát ra được nữa, chẳng qua là gương mặt kia vặn vẹo đến biến dạng.


      “Hoa Liên, đủ rồi!” Người là Chân Vũ Đại Đế, lạnh lùng quét qua Hoa Liên cái, “Đừng quên ngươi vẫn còn là người của Tiên giới.”


      biết có phải ta phạm vào Thiên luật rồi chăng?” Hoa Liên ngước mắt nhìn về phía Chân Vũ Đại Đế.”


      ”… .” Ở Tiên giới, hề có cái gọi là dĩ hạ phạm thượng, chỉ có kẻ mạnh áp chế kẻ yếu. Chỉ cần giết đối phương, làm gì cũng được.


      “Vậy mong Chân Vũ Đại Đế chỉ điểm bến mê cho, ta làm sai ở chỗ nào?” Có vài người, cho họ chút sắc mặt mà nhìn, bọn họ lại tưởng ngươi dễ bắt nạt.


      Nếu Chân Vũ Đại Đế chẳng qua chỉ châm chích hơi nặng lời khi chuyện, Hoa Liên đương nhiên như vậy. Vấn đề là, căn bản là muốn lấy mạng nàng.


      biết những hạt giống mà Tử Vi Tiên Đế mang đến hấp thụ linh khí trong cơ thể hay sao, biết là cố ý ở lại chỗ nàng hay sao, biết là Thanh Lam Tiên Đế đối phó với nàng hay sao?


      biết hết, nhưng cố ý dung túng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa biết khi nào nàng hồn phi phách tán ở xó xỉnh nào đó.


      “Hoa Liên, làm vậy có lợi cho ngươi đâu.” chống đối của Hoa Liên khiến cho sắc mặt của Chân Vũ Đại Đế thoáng biến đổi, tuy là chưa đến nông nỗi thẹn quá hóa giận.


      “Có lợi hay tự ta biết là được, nhọc Chân Vũ Đại Đế phải thuyết giáo.” xong, Hoa Liên nhìn qua phía Đông Lâm, “Xem ra chút thủ đoạn này đủ để khiến ngươi xin lỗi cho hành động của mình.”


      Tiếp đó, trong lòng bàn tay Hoa Liên xuất viên thuốc màu đen, thoạt nhìn có gì đặc biệt, nàng ném viên thuốc kia vào trong ngọn lửa.


      Đông Lâm vùng vẫy hết sức chống cự lại Nghiệt hỏa đột nhiên lại cứng người lại, hai mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoa Liên, “Ta xin lỗi, ta thu hồi lại câu vừa rồi.”


      “Xác định?” Lại viên đan dược màu đen xuất trong lòng bàn tay nàng.


      “Xác định.” Đông Lâm là người thông minh, từ xưa tới nay vẫn biết lùi biết tiến. chọc vào rất nhiều người ở Tiên giới, đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cũng bởi vì biết người nào có thể chọc, người nào thể dây vào.


      Hoa Liên vẫn chưa đến cấp độ thể chọc vào ấy, nhưng, tình hình trước mắt bất lợi với , tình nguyện vứt bỏ thể diện cũng phải bảo toàn được bản thân.


      “Vậy chuyện này cho qua , biết Chân Vũ Đại Đế có gì chỉ giáo nữa ?” Hoa Liên điểm về phía Đông Lâm cái, ngọn lửa người trong nháy mắt biến mất mất dạng, có điều ký hiệu vặn vẹo màu đen trán lại vẫn còn y nguyên.


      Chân Vũ Đại Đế hé mắt, lúc lâu mới nhả ra hai chữ, “Được lắm.”


      Lăng Tiêu Yến yên lành, trọng đầu hí* của Phật giới vừa mới tới náo loạn ra màn như vậy. Chưa đợi đánh nhau với Phật giới tự mình nội chiến trước, Chân Vũ Đại Để bèn trút hết tất cả sai lầm lên người Hoa Liên.


      * Loại kịch có điệu bộ và giọng hát nặng


      “Đan độc thể giải, xin Đông Lâm Tiên quân hãy tự mình nghĩ cách.” Trước khi rời khỏi Lăng Tiêu Yến, Hoa Liên cười cười nhìn về phía Đông Lâm, có điều nụ cười kia trong cái nhìn của người khác lại cực kỳ hiểm.


      “Ta bảo này, Sát Sinh Phật, ngươi quen nữ tiên đó à?”


      “Sao hả?” Liếc nhìn con khỉ bên cạnh, Ân Mạc cười hỏi. Hôm nay hành vi của Hoa Liên mặc dù hơi quá, có điều trong mắt con khỉ này, chắc được coi là khiêm tốn lắm rồi.


      “Hà hà, ta thấy tiểu nương kia tính tình tệ, ngươi coi, nếu ta giới thiệu nàng cho Phật Tổ thế nào?”


      ”…” Mấy vị La Hán Bồ Tát cùng mặt đầy vặn vẹo cùng rối rít quay đầu lại, Phật bình thường mà lại những lời như vậy sao? Giới thiệu cho Phật Tổ, sợ Phật giới chưa đủ loạn chắc.


      “Ý tưởng tồi, khó khăn quá lớn.” Ân Mạc vỗ vỗ vai .


      “Ngươi thử rồi?”


      chỉ lần.” Ân Mạc mỉm cười.


      “Chậc chậc, thực đáng tiếc, ta thấy nàng rất có tiềm lực.” Cũng biết tiềm lực mà vị Đấu Chiến Thắng Phật này nhắc tới rốt cuộc là chỉ phương diện nào, tiềm lực đại náo Thiên cung lần thứ hai?


      Hoa Liên cứ thế mà , cũng chẳng ai dám cản lại. Đông Lâm mất thể diện như vậy, đương nhiên cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại, hơn nữa còn bị hạ rủa, sớm tìm người giúp đỡ.


      Người sáng suốt đều hiểu, lần này Đông Lâm chắc chắn từ bỏ ý đồ. Người xem trò vui cũng ít, ví dụ như Thanh Lam Tiên đế, ví dụ như Chân Vũ Đại Đế và chúng tiên.


      Cũng có ít người muốn xem Ân Mạc có tỏ thái độ gì , hiềm nỗi đến giờ Ân Mạc vẫn chẳng có chút phản ứng gì.


      Ân Mạc mặc dù được phong là Sát Sinh Phật nhưng quan hệ gần gũi với người ở Phật giới chẳng được mấy, trừ Đấu Chiến Thắng Phật có cùng tính chất với ra, số còn lại nhìn thấy bọn họ chỉ kém nước đường vòng. Cho nên, dù trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng vẫn dám tùy tiện hỏi.


      “Sát Sinh Phật, quan hệ của ngươi và nữ tiên đó rốt cuộc là thế nào?” Con khỉ đại biểu cho toàn bộ các vị Tiên Phật có mặt ở đây hỏi ra vấn đề được tò mò nhất.


      Ân Mạc cười như cười nhìn cái, “ có quan hệ gì đặc biệt.”


      Gạt quỷ à! Chúng Tiên Phật nhất trí phỉ nhổ.


      “Ta bảo này, chúng ta đều là Phật cả, ngươi thể phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc thế được.”


      “Yên tâm, Phật Tổ biết đâu.”


      Cuộc đối thoại của hai người, lại lần nữa khiến cho chúng Phật cả người rút gân.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 128: Say rượu



      Mẩu nhạc đệm nho ở Lăng Tiêu Yến nhanh chóng bị đại đa số tiên nhân quên lãng, trong Tiên giới, cách khoảng thời gian vẫn thường có vài nhân vật tuân theo quy củ. Nhưng rất nhanh, những người đó đều biến mất. Trong mắt bọn họ, Hoa Liên cũng như vậy.


      Nếu hoàn toàn đắc tội Chân Vũ Đại Đế, nàng cũng chẳng phải lo lắng gì nữa, dù sao sớm muộn cũng đối phó với nàng, cứ nghênh đón là được. Làm Tiên Đế bao nhiêu năm như vậy, quen có kẻ nào dám làm trái lại ý tứ của , sao có thể cho phép kẻ như Hoa Liên tồn tại.


      Sau khi quay về từ Lăng Tiêu Yến, Hoa Liên liền ở trong Bách Hoa Viên ra ngoài nữa. bị đưa , chưa từng xuất lại, nàng lại khôi phục cuộc sống thân mình như xưa.


      Còn hai ngày nữa Lăng Tiêu Yến kết thúc, Hoa Liên ngồi trong hoa đình ở bên ngoài phòng, nhìn cánh hoa rơi đầy đất và từng mảng bóng hoa kia mà ngẩn người. Nàng là người tùy tính, quen với kiểu suy nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Có đều ở Tiên giới, mỗi bước về phía trước dường như đều mang đến cho nàng rất nhiều nguy hiểm.


      Cũng bởi vì, quan hệ của nàng và Ân Mạc.


      Thực ra , giữa bọn họ cũng chưa xảy ra chuyện gì cả, hoặc nên là chưa kịp xảy ra.


      kiên nhẫn của nàng, đứng trước mặt Ân Mạc, có tí sức thuyết phục nào. Người kia luôn có thể sử dụng đủ loại phương thức khiến cho nàng phải thỏa hiệp, thực tế, sâu tận đáy lòng, từ lâu nàng thừa nhận tồn tại của Ân Mạc.


      làm rất nhiều vì nàng, cũng làm chuyện nàng tài nào tha thứ, những chuyện này thể nào cùng nhau xóa sạch được, càng tích lại, bọn họ lại càng thêm dây dưa. Giờ nàng còn ngây thơ mà cho rằng thấy mặt tất cả cũng tiếp tục nữa, ít nhất là buông tay.


      Đúng vào lúc Hoa Liên ngẩn người, cấm chế bên ngoài Bách Hoa Viên đột nhiên bị người ta động đến. Cấm chế kia vốn chỉ có tác dụng báo động, đối với tiên nhân có tu vi ột chút, căn bản thể có bất cứ tác dụng chống đỡ nào.


      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, cấm chế tiêu tán, người đàn ông lảo đảo bước vào, “Hoa Liên…” Người kia nhìn nàng khoát khoát tay, nhếch miệng cười ngây ngô.


      “…”


      Thấy Hoa Liên có phản ứng gì, nam nhân cười nữa, cau mày, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm vào nàng, “Nàng thích ta nữa rồi.” Nhìn coi, giọng điệu ấm ức cỡ nào…


      Khóe mắt Hoa Liên giật giật, nàng thích bao giờ chứ?


      “Ân Mạc.” Giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc đối phương hề ý thức được, lại còn tự “dốc bầu tâm ” với nàng. Giọng điệu kia thực đầy nhịp nhàng, vốn là chưa hề có gì xảy ra, mới bị như vậy, người khác mà nghe thấy chừng lại thực tin là xảy ra chuyện gì.


      Thấy Hoa Liên cuối cùng cũng tới, Ân Mạc cười cười, hai tay giơ lên, trực tiếp ôm chầm lấy người vào trong ngực mình. Sau khi ôm nàng xong, còn nghẹo cổ cọ cọ mặt nàng, “Bảo bối ơi





      Câu bảo bối này phun ra mà khiến toàn thân Hoa Liên nổi hết cả da gà thể nào khống chế, hôm nay bị cái gì kích thích vậy?


      Vào lúc Ân Mạc ôm lấy nàng chết cũng buông, thân thể Hoa Liên đột nhiên cứng đờ, trong Bách Hoa Viên biết từ lúc nào đầy đống người, mấy vị đầu trọc đầy hăng hái nhìn chằm chằm bọn họ, còn mấy vị có tóc sắc mặt có khó coi hơn chút.


      “Bảo bối, hôn cái nào ~~”


      ai nhìn thấy thôi, trước mặt có đống người như vậy, là ý gì?


      Người đẩy ra, chỉ có thể che cái miệng ngoan ngoãn kia lại, Hoa Liên nhìn đống người trước mặt cười cười, “Nếu mọi người ngại mời vào nghỉ tạm.”


      Nàng vừa xong, đám người kia đồng loại lắc đầu, đùa gì thế, Sát Sinh Phật ở đây sống chết , kẻ mù mắt nào dám ở lại đây nghỉ chân.


      Mấy vị Tiên Phật này chưa bao giờ thấy Ân Mạc có bộ dạng như vậy, nên lúc này ngay cả mắt cũng buồn chớp lấy cái mà nhìn mãnh liệt.


      “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, cẩn thận lúc tỉnh dậy tìm các ngươi chuyện phiếm đấy.” Đằng sau đám người kia, có người quát lên tiếng, mấy vị đầu trọc kia chút do dự xoay người ra ngoài.


      Vị Phật có bộ dạng kỳ lạ kia Hoa Liên cũng có chút ấn tượng, Đấu Chiến Thắng Phật này, nghe địa vị ở Phật giới rất siêu phàm, thực lực cũng cực kỳ kinh khủng, căn bản ai dám đắc tội , mà quan hệ của với Ân Mạc hẳn là khá tốt.


      Con khỉ bước lên trước hai bước, nhưng vẫn giữ vững khoảng cách an toàn với Ân Mạc, cười cười với Hoa Liên, “Sát Sinh Phật uống hơi nhiều, mới ra khỏi Lăng Tiêu Yến chạy về bên này.”


      “Uống nhiều?’ người Ân Mạc chỉ có mùi rượu thoang thoảng, bây giờ hơi thở đều đặn, tựa như ngủ thiếp vậy, động đậy cũng năng gì.


      “Ách, uống hết nửa ao Quỳnh tương ngọc dịch.” Con khỉ cười khan hai tiếng, mỗi vị khách nhân ở Lăng Tiêu Yến cũng chỉ uống có vò quỳnh tương ngọc dịch mà thôi, hai kẻ bọn họ lại tìm thẳng đến Tửu Tiên, uống hết ngọc dịch của người ta.


      Thế này thực là phá hoại, Tửu Tiên bây giờ chắc đứng trong ao rượu mà khóc đây. Hai vị này tỷ thí ở Lăng Tiêu Yến, thứ nhất, thứ hai, kẻ chịu thiệt như cũng chẳng có ai ra mặt thay.


      Lúc con khỉ kia còn trẻ, đến tiên đan còn coi là hồ lô để ăn, uống tiên nhưỡng xong đương nhiên cũng chẳng có mấy cảm giác, Ân Mạc trái lại, ràng giống với bình thường.


      Cái chính là chẳng ai ngờ tới, uống nhiều xong lại chạy đến chỗ của Hoa Liên, lại còn ôm rịt người ta buông. Đám tiên nhân ban đầu nghĩ là Sát Sinh Phật có chút quen thân với Hoa Liên, giờ đều thay đổi suy nghĩ, đây mà là có chút quen sao? Người quen bình thường mà lại có thể chạy đến đòi ôm đòi hôn sao?


      Hoa Liên hiểu ra, gật gật đầu, thoạt nhìn đúng là giống như uống quá chén, có điều rốt cuộc là thực hay giả cũng chỉ có Ân Mạc tự biết.


      “Cái đó, hắc hắc, có thể để Sát Sinh Phật nghỉ lại ở chỗ ngươi bận được chứ?”


      Thấy Hoa Liên lời nào, chỉ nhìn chằm chằm , con khỉ lúng túng gãi gãi đầu, “Hay là để ta đưa về vậy?” vậy, nhưng chẳng có chút ý tứ động đậy nào.


      cần, làm phiền Đấu Chiến Thắng Phật rồi.”


      phiền phiền, ta ở ngay Thiên ngoại Thiên, có chuyện gì ngươi cứ đến tìm ta là được, ta đoán Sát Sinh Phật chắc cũng phải mấy ngày nữa mới tỉnh.”


      Hoa Liên gật đầu cái, lại quét mắt nhìn qua chư vị tiên nhân vẫn định rời như cũ. Con khỉ nhìn thấy động tác của Hoa Liên, trừng mắt cái, “Nhìn cái gì hả, chưa thấy hòa thượng bao giờ à, mau mau .” Con khỉ phẩy phẩy tay, giống như xua gà xua vịt vậy, đuổi hết đám người xem náo nhiệt .


      Người hết cả rồi, nơi này chỉ còn lại Hoa Liên và Ân Mạc, nụ cười mặt nàng vụt tắt, dùng sức đẩy cái gã dính người mình ra, phịch tiếng, người trực tiếp đổ kềnh ra đất, nhúc nhích tí nào.


      Sau khi tu bổ xong cấm chế, Hoa Liên dạo quanh hoa viên vòng mới quay vào trong nhà. Quả nhiên ngoài dự đoán, có người tu hú sắp tổ.


      Trong phòng tản ra mùi hương rượu trái cây, đó là rượu nàng ủ hồi trước, vẫn chôn dưới tán cây Mộc linh trước nhà, thế mà cũng đào ra được.


      “Về rồi à.” Cầm ly của nàng, ngồi ở vị trí quen thuộc của nàng, mỉm cười với nàng, lúc này nào có chút dáng vẻ nào của say rượu.


      Đồ lừa đảo! Hoa Liên nghiến răng, hận thể lập tức đạp ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :