1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 109: Kẻ thù gặp mặt



      Khi Hoa Liên rời khỏi Đại Hoang sơn hề có kẻ nào biết, lúc Khổng Mân phát ra cũng là hai ngày sau đó, có điều ông ta cũng chuyện này cho bất cứ kẻ nào.


      Mục đích của Hoa Liên là thành Nam Khê sơn, nàng tin, chỉ cần vào thành, Thương Tình nhất định biết tin tức của nàng. Nàng ở thành Nam Khê sơn chờ Thương Tình tự mình đến đây.


      Giống như Đại Hoang sơn, tu trong thành Nam Khê sơn cũng ít hơn rất nhiều, ít cửa tiệm đóng chặt cửa lớn, điều này cũng liên quan ít đến chuyện Quân Hầu bị thương.


      Phủ thành chủ giờ bất cứ kẻ nào cũng được vào, Hoa Liên đứng bên ngoài nửa ngày, cuối cùng đành quay lại Lưu Ly đường.


      Trong Lưu Ly đường, quầy còn có bình thuốc lấy ra chưa kịp cất , đất còn có cái mai rùa đầy vết nứt, đó là Huyền Vũ giáp của Tiểu Chỉ.


      Hoa Liên nhặt chiếc mai rùa lên, ngón tay vô thức vuốt ve vết nứt bên , khó mà ức chế được nỗi kinh ngạc trong lòng. Tiểu Chỉ chống đỡ được Huyền Vũ giáp là chuyện, có thể đánh vỡ Huyền Vũ giáp lại là chuyện khác.


      Cửa lớn của Lưu Ly đường vẫn khép chặt như trước, Hoa Liên ở trong hậu viện, cơ bản ra khỏi nhà, phải tu luyện, chỉ ngồi luyện đan. Dù vậy, tin nàng quay lại vẫn được truyền ra ngoài như ý muốn.


      “Nàng vậy mà lại ra , ta biết nên nàng là ngây thơ hay là ngu xuẩn đây.” Thương Tình đem ngọc giản cầm tay ném cho Băng Long hóa thành hình người đứng bên, cười lạnh .


      Băng Long đùa nghịch miếng ngọc giản truyền tin kia, ánh mắt hơi nheo lại, mặt mang theo nụ cười có vài phần thâm sâu, “Đúng là tin tức tốt.”


      Bên trong đại bản doanh của Chính đạo ở Trung Châu, Ân Mạc vốn ngồi trong phủ thống soái cùng các tu sĩ chính đạo thảo luận sách lược đối địch hiểu tại sao đột nhiên lại bỏ dở hội nghị, khiến cho đám tu sĩ thần thông của mấy môn phái kia đều có mấy phần nghi hoặc trong lòng.


      “Có chuyện gì?” Ân Mạc bước ra khỏi phòng nghị , trong tay xuất khối ngọc giản truyền lóe lên ánh vàng.


      “Sư bá, hồng nhan tri kỷ của người bây giờ mình ở trong thành Nam Khê sơn kia kìa, người có biết vậy?” Giọng truyền đến từ đầu bên kia ngọc giản chính là của trụ trì Kim Luân tự Ấn Thiên, cuộc chiến lần này Ấn Thiên cũng tham gia, vẫn giữ vững phong cách thần bí mà khiêm tốn. Hơn nữa, Kim Luân tự có Kiến Tuệ và Ân Mạc giữ thể diện là đủ rồi.


      Nghe tin này, sắc mặt của Ân Mạc chợt trầm xuống. Chuyện Thương Tình làm, biết, nhưng là ngờ tới Hoa Liên lại mình bỏ đến thành Nam Khê sơn, vào lúc này, rảnh rỗi để bận tâm quá nhiều, hơn nữa thân phận người bạn kia của Hoa Liên quá mức nhạy cảm, muốn thả nàng ta ra, phải việc Ân Mạc có thể chủ trương.


      “Ấn Thiên, đưa nàng về Kim Luân tự, nhất định được để nàng và Thương Tình gặp nhau.”


      “Được thôi.” Sau khi Ấn Thiên đáp lời, ánh vàng ngọc giản dần nhạt , mãi cho đến khi biến mất.


      Bên ngoài thành Nam Khê sơn, hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa mặt mỉm cười chặn bước Thương Tình lại, “A Di Đà Phật, lại gặp Thương Tình tiên tử ở đây, là đúng dịp.”


      “Ấn Thiên trụ trì phải bế quan tu luyện ư, sao lại tới đất của tộc này?” Thương Tình dừng bước, sắc mặt vẫn lạnh như băng, có lấy nửa phần biểu cảm.


      “Trong thành này có người hữu duyên với bần tăng.”


      “Vậy sao, là khéo, ở đây cũng có kẻ hữu duyên với ta.” Ánh mắt Thương Tình lóe lên, trong lòng ràng người hữu duyên mà Ấn Thiên là ai.


      Niết Thiên, vì nàng mà ngay cả Ấn Thiên ngươi cũng mời ra ngoài, đối với ngươi nàng ta quan trọng đến vậy sao? Ngươi tưởng chỉ Ấn Thiên thôi đủ để ngăn cản ta sao? Thương Tình quay đầu nhìn thành Nam Khê sơn gần trong gang tấc, cố đè nén nỗi chua xót trong lòng kia xuống.


      Nàng phải là người cầm lên được bỏ xuống được, chẳng qua là bây giờ còn là vấn đề buông hay buông nữa, từ khi Hoa Liên trở thành tâm ma của nàng, hai người bọn họ ở thế chết ngừng.


      “Ồ, bần tăng lại cảm thấy rất hứng thú với cái người hữu duyên với Thương Tình tiên tử đấy.” Ấn Thiên hề biến sắc, vẫn là khuôn mặt tươi cười nghênh đón người khác.


      “Trụ trì Ấn Thiên có thể cùng ta gặp nàng.” Thương Tình mấp máy môi, “Ấn Thiên trụ trì lần này là mình chứ?”


      “Đúng là như vậy.”


      “Vậy đáng tiếc.” Lấy được đáp án của Ấn Thiên, Thương Tình đột nhiên quay đầu nhìn cười tiếng.


      Phản ứng của Thương Tình khiến cho Ấn Thiên sửng sốt chút, có điều rất nhanh hiểu ra. Cảm giác được hơi thở rét lạnh sau lưng, Ấn Thiên khẽ thở dài, biết mà, việc xấu sư bá giao cho nào có dễ hoàn thành như vậy.


      ngờ tới, tu sĩ sáu kiếp trong lời đồn của Linh Lung cung lại ở ngay bên cạnh Thương Tình.


      “Ta muốn đối địch với Kim Luân tự, vì nữ bé, Ấn Thiên trụ trì thấy có đáng ?” Thương Tình vuốt vuốt mái tóc dài buông trước ngực, ngước mắt với Ấn Thiên.


      “Phật gia chỉ duyên phận.”


      vậy xin đắc tội.” Thương Tình ra hiệu, Ấn Thiên ngay cả cơ hội đánh trả cũng có, hóa thân bị quyền đánh tan.


      Phân thân của chỉ có tám phần tu vi của bản thể, cho dù có đấu với Thương Tình cũng thể thua, ai ngờ Thương Tình còn có trợ thủ vượt qua sáu đạo Thiên kiếp, quay về vậy chắc sư bá cũng trách mình đâu.


      Trước khi ý thức tiêu tán, Ấn Thiên nhịn được thở dài.


      “Trụ trì Kim Luân tự này đơn giản.” Cần đến kích toàn lực của Băng Long mới có thể khiến cho phân thân bể nát, hơn nữa, căn cứ vào quan sát của Băng Long, phân thân kia nếu phải tiêu diệt hết trong nháy mắt bất cứ kẻ nào cũng thể làm gì được . Tu sĩ có thể làm được như vậy, dõi mắt khắp Tu Chân giới, chắc chỉ có mình Ấn Thiên.


      Chẳng trách có thể lên làm trụ trì Kim Luân tự, tư chất kia quả thực phi thường.


      “Cũng may chỉ cho phân thân đến trước.” Thương Tình liếc nhìn nơi Ấn Thiên vừa mới biến mất, thấp giọng . Nếu Ấn Thiên mà tự mình đến , nàng thực dám động đến .


      thôi.” Băng Long cười cười, trước cất bước về phía thành Nam Khê sơn.


      Thương Tình có lấy nửa phần do dự theo sau , nàng chờ cơ hội này quá lâu rồi, hôm nay, Hoa Liên tuyệt đối có bất cứ cơ hội nào, cho dù nàng có trợ thủ cũng khó mà thoát khỏi cái chết.


      “Đến rồi.” Hoa Liên vốn ngồi tu luyện, trong chiếc lò luyện đan bên cạnh đột nhiên vọng ra thanh của Lạc Lâm Cửu.


      Hoa Liên mở mắt, ánh hồng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nàng cất lò luyện đan , đứng dậy xuống giường.


      Khi Thương Tình và Băng Long vừa bước vào Lưu Ly đường cảm nhận được hơi thở của Hoa Liên, từ đại sảnh vào tới hậu viện, hai người hề ngoài ý muốn nhìn thấy Hoa Liên đứng giữa sân.


      Tuy kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, có điều hai người dù sao cũng có sức kiềm chế tệ, hơn nữa bọn họ đều biết đối phương có bao nhiêu trợ giúp cho nên ai động thủ trước.


      Băng Long trái lại, hiểu tại sao, mặt vẫn mang theo nụ cười quỷ dị, nụ cười kia, khiến cho trong lòng Hoa Liên mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.


      “Lạc Lâm Cửu, ngờ ngươi lại ra khỏi Đại Hoang sơn .” Lời của Băng Long khiến cho Thương Tình và Hoa Liên đều sửng sốt. Thương Tình lập tức hiểu ra, chẳng trách Băng Long lại nhiệt tình với chuyện này như vậy, ra là vì Lạc Lâm Cửu kia.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 110: Liên thủ



      ra là ngươi, ngươi còn dám xuất trước mặt ta!” Thanh của Lạc Lâm Cửu vọng ra từ lò luyện đan, mang theo vài phần khinh thường và tức giận thể đè nén.


      Hoa Liên lần đầu tiên nghe thấy Lạc Lâm Cửu chuyện mà mang theo tình cảm cá nhân mãnh liệt như vậy, xem ra giữa tên Băng Long này với sư phụ hẳn là có thù oán.


      “Việc gì phải tức giận như vậy chứ, ta rồi, ngươi còn cơ hội, chẳng bằng giao thứ đó cho ta, dù sao để bên cạnh ngươi cũng lãng phí.” Ánh mắt của Băng Long vẫn dính chặt vào ngọn lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu trong lò luyện đan, biết suy nghĩ những gì.


      “Cho dù ta có bị phá hủy cũng đưa cho ngươi, ngươi từ bỏ .”


      “Vậy thực đáng tiếc.” Băng Long cười khẽ, “Nếu ngươi đến thành Nam Khê sơn, có lẽ ta thực thể làm gì được ngươi, đây là ngươi tự mình chui đầu vào lưới.”


      Những lời Băng Long mang theo chút quỷ dị, trong lòng Hoa Liên run lên, cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu đó. Vào lúc nàng còn suy tư, luồng hơi thở phân cao thấp với Băng Long nháy mắt bao phủ cả Lưu Ly đường.


      Sau khi Băng Long nhận thấy luồng hơi thở kia, chẳng những hề căng thẳng mà ý cười trong mắt lại càng đậm hơn, “Lạc Lâm Cửu, mình ta phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu là hai chúng ta sao.”


      vừa xong, Hoa Liên rốt cục cũng thấy trợ thủ mà Băng Long . Có điều, nàng sao ngờ nổi, người đó nàng từng gặp rồi. Liệt Nam Khê, thành chủ đời thứ nhất của thành Nam Khê sơn, có thể xác định, quan hệ của ông ta với Quân Hầu hề ít. ngờ tới trợ thủ của Băng Long lại là ông ta.


      “Liệt Nam Khê bái kiến tiền bối.” Liệt Nam Khê đứng cách Băng Long mấy bước, ánh mắt đặt ngọn lửa linh hồn vẫn nhảy nhót trong lò luyện đan.


      Ngôn ngữ của ông ta mặc dù cung kính, nhưng trong mắt lại có tham lam hề che giấu. Lần trước ở Hồ Khâu, khi Lạc Lâm Cửu chỉ bằng câu đánh lui Băng phu nhân, ông ta sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với người này. Bởi vì, ông ta cảm thấy sức mạnh linh hồn cường đại khiến cho người ta dấy lên ham muốn chiếm hữu.


      Chỉ tiếc, ông ta phải người của Đại Hoang sơn, tin tức tra được về Lạc Lâm Cửu cũng có hạn, nếu như Băng Long tới tìm ông ta, những lời đó, giờ ông ta xuất ở chỗ này.


      Người vì mình, trời tru đất diệt, ở Tu Chân giới, vô luận đối phương có mạnh đến đâu, chỉ cần người có mang vật quý nhất định có người dám hạ thủ với . Liệt Nam Khê cũng biết mình làm vậy có ngu xuẩn hay , ông ta chỉ biết nếu như lấy được thứ mình muốn, nhất định ông ta hối hận.


      tệ, Băng Long, ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy.”


      “Đa tạ khen ngợi, nếu là trước kia, cho dù có thêm hai người nữa e rằng cũng địch lại nổi chiêu của ngươi, có điều xưa đâu bằng nay, nếu ngươi giơ tay chịu trói, lát nữa khi động thủ, ta để Liệt đạo hữu cho ngươi được thoải mái chút.”


      “Ta lại muốn xem xem, hai người các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!” Thanh vừa dứt, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu bỗng bốc lên trong lò luyện đan, dần dần, ngọn lửa linh hồn kia biến thành người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím sẫm thêu rồng vàng ngũ trảo. Đây mới chính là hình dáng thực của Lạc Lâm Cửu, vẻ mặt ông rất nghiêm túc, giữa trán có vết thương rất sâu, chạy dài đến đuôi mắt, khiến cho ông ấy nhìn qua có thêm vài phần dữ tợn.


      Trước khi Lạc Lâm Cửu động thủ bắn luồng lửa linh hồn của ông về phía Hoa Liên, bao bọc Hoa Liên ở bên trong, sau đó bóng dáng của ba người đồng thời biến mất tại chỗ.


      Nơi này, chỉ còn dư lại Hoa Liên và Thương Tình, có điều Thương Tình hiển nhiên thể nào phá vỡ được kết giới lấy lửa linh hồn bày ra của Lạc Lâm Cửu.


      “Hoa Liên, ngươi muốn biết, người bạn tốt kia của ngươi bây giờ thế nào sao?” Thương Tình nhìn Hoa Liên nhắm mắt im lặng bên trong kết giới, mặt thoáng qua tia cười ác ý.


      Hoa Liên nhúc nhích, dường như hoàn toàn quan tâm đến chuyện của Tiểu Chỉ.


      “Tuổi thọ nàng ta nhiều, thân thể cũng rất yếu ớt, thực ra cho dù ta ra tay nàng cũng chẳng sống được mấy ngày. Ta làm vậy, cũng chỉ là để giúp nàng ta thôi.”


      xong, trong tay Thương Tình bỗng có thêm tấm gương cao bằng người, dựng trước mặt Hoa Liên. mặt gương, dần dần lên bóng dáng Tiểu Chỉ, cả người nàng đầy máu bị giam trong thủy lao u, gương mặt bị mái tóc rối che khuất nửa, mơ hồ có thể thấy được hình xăm màu đen.


      Tù ấn ở Tu Chân giới là dấu hiệu cực kỳ nhục nhã. Nhìn thấy hình xăm nhức mắt kia, Hoa Liên căn bản thể nào khống chế được tâm trạng của mình, Nghiệt hỏa cảm nhận được tâm trạng của nàng, vậy mà lại tự động vọt ra ngoài, vòng quanh cánh tay lan ra khắp toàn thân, ngọn lửa kia có lấy tia nhiệt độ, lại tản ra cảm giác nguy hiểm đến cùng cực.


      Lại là ngọn lửa này. từng thua thiệt lần vì thứ này, Thương Tình đương nhiên dám khinh thường, có điều giờ, nàng ta cho rằng chỉ bằng ngọn lửa này là có thể đối phó với nàng được hay sao.


      “Ngươi có thể giết nàng thử xem.” Hai tay Hoa Liên nắm thành quyền, giọng lạnh lẽo.


      Thương Tình đương nhiên cho rằng chỉ bằng màn này Hoa Liên nóng đầu lên lao ra liều mạng với nàng ta, có điều sao, nàng ta chuẩn bị rất đầy đủ, cho dù giờ làm gì được Hoa Liên, nàng ta cũng để cho Hoa Liên được yên ổn.


      “Ta nghe , nàng có huyết thống nửa nửa ma, ngươi xem, nếu ta giao nàng ra, nàng có kết quả thế nào đây?” Phong Chỉ đáng để nàng ta động thủ, việc nàng ta làm, chẳng qua là để đạt được lợi ích lớn nhất mà thôi, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là diệt trừ Hoa Liên trước.


      “Ta bảo đảm, ngươi có thể chết trước nàng.”


      “Vậy sao, ngươi làm thế nào giết ta được đây? Ngay cả Liệt Nam Khê cũng đứng bên phía chúng ta, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội sao? Đúng rồi, vẫn còn Niết Thiên có thể giúp ngươi, có điều giờ, có thời gian mà để ý đến ngươi, ngươi vẫn nên hết hy vọng . Chờ đám Băng Long giết được Lạc Lâm Cửu, ta chăm sóc ngươi tử tế.”


      Màu sắc của ngọn lửa người Hoa Liên càng ngày càng tươi, mới đầu còn là màu hồng, lúc sau, cả người nàng giống như bị bao phủ dưới bộ khôi giáp đỏ như máu.


      Bên ngoài Nghiệt hỏa, kết giới mà Lạc Lâm Cửu bày ra vậy mà lại trở nên dao động, luồng lửa linh hồn ít ỏi kia dường như cảm nhận được hơi thở nào đó khiến cho nó hoảng sợ, kịch liệt vùng vẫy.


      Những chuyện này, chỉ có Hoa Liên ở bên trong kết giới mới cảm nhận được, nếu kết giới bị phá vỡ, khả năng sống sót của nàng được phân. Nàng muốn áp chế Nghiệt hỏa, hiềm nỗi cơn tức giận trong lòng kia tài nào đè nén nổi, Nghiệt hỏa vậy mà tài nào thu hồi lại được, Hoa Liên lần đầu tiên biết được, cảm xúc tiêu cực của nàng lại có thể khiến cho Nghiệt hỏa mất khống chế.


      Cũng bao lâu, luồng lửa linh hồn kia cuối cùng cũng tránh thoát, nhưng nó chưa kịp chạy trốn bị ngọn lửa khác cuốn lấy. Sau khi nuốt lấy luồng lửa linh hồn bằng phần vạn mà Lạc Lâm Cửu tách ra kia, Hoa Liên có thể cảm nhận ràng, trong đan điền của mình, Nghiệt hỏa bao xung quanh Nhất phẩm đài sen kia tăng lên chỉ gấp mười lần.


      Nếu nàng muốn, nàng thậm chí có thể nâng tu vi vọt tới Soái kỳ sau. Chẳng qua là, cho dù như vậy, e là cũng kịp.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 111: Hôm nay tha cho ngươi



      Kết giới đột nhiên biến mất đầu tiên là khiến cho Thương Tình sửng sốt chút, nhưng rất nhanh, mặt nàng ta lên vẻ vui mừng. Nàng ta cho rằng vì đám Băng Long bắt giữ được Lạc Lâm Cửu nên mới khiến cho kết giới biến mất, ai mà ngờ được tất cả những chuyện này đều là do Nghiệt hỏa người Hoa Liên.


      Cái gọi là phúc họa cùng tới, đại khái chính là chỉ tình huống trước mặt.


      Dễ dàng có được cơ hội này, Thương Tình lần này câu thừa cũng , bàn tay phất lên, chút do dự đẩy về phía Hoa Liên. Bàn tay khổng lồ do những bông tuyết tạo thành kia dường như che lấp cả bầu trời, trơ mắt nhìn bàn tay kia đè xuống, cho dù nàng có dùng Thuấn Di thế nào cũng thể thoát khỏi phạm vi của bàn tay này.


      “Chút thủ đoạn này của ngươi, cất là vừa.” Giọng lạnh lẽo của Thương Tình giống như vọng từ trời xuống, dù quanh người Hoa Liên có Nghiệt hỏa bao bọc, nhưng Nghiệt hỏa có nhiệt độ, thể khiến cho thân thể cứng đơ của nàng khôi phục. Hơn nữa bàn tay kia quá lớn, Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng chỉ có thể hòa tan phần có hạn, mất bao lâu, Nghiệt hỏa bị mạnh mẽ áp chế về cơ thể Hoa Liên.


      Hoa Liên cắn răng, lòng bàn tay lật lại, xuất hai hạt châu, đó là món lợi mà nàng nhận được từ Ấn Thiên khi rời khỏi Kim Luân tự ——- Hủy Vân châu.


      Vật này rốt cuộc có tác dụng gì với Thương Tình hay , trong lòng nàng cũng chắc chắn, nhưng giờ chỉ có thể đánh cược phen. Hoa Liên chút do dự đẩy Nghiệt hỏa xen lẫn khí vào trong Hủy Vân châu, trong nháy mắt, luồng hơi thở nguy hiểm tản ra từ lòng bàn tay nàng.


      Nàng hề chần chừ ném Hủy Vân châu về phía Thương Tình, Thương Tình dù chưa thấy Hủy Vân châu bao giờ nhưng cũng có thể cảm nhận được, hạt châu này, đủ để đe dọa đến nàng ta.


      Bất đắc dĩ, nàng ta chỉ có thể cắt đứt pháp thuật của mình nửa chừng, tránh né Hủy Vân châu.


      Tu vi của Hoa Liên dù sao cũng chưa đủ, nếu sao có thể để cho nàng ta tránh thoát. Mặc dù bị thương tổn nhiều nhưng Thương Tình cũng bị làm ột thân chật vật.


      Vốn nàng ta hận thể băm vằm Hoa Liên, lại thêm lần này, lửa giận trong lòng Thương Tình căn bản thể áp chế, sát ý trong mắt càng thêm đậm, giọng cũng trở nên bén nhọn hơn, “Ta tin hôm nay giết được ngươi!”


      Thân thể Thương Tình đột nhiên lơ lửng giữa trung, xung quanh người hình thành từng luồng gió rét, trong gió rét còn kèm theo những lưỡi dao băng.


      luồng, hai luồng, ba luồng….


      Dần dần, vô số lưỡi dao băng tạo thành cột lốc xuất quanh người Thương Tình, sau đó thổi quét về phía Hoa Liên.


      Chín mươi chín cột lốc, vây kín lấy Hoa Liên. Cho dù nàng có dùng Thuấn Di về hướng nào cũng thể tránh được.


      “Chín chín hợp .” Thanh lạnh lẽo của Thương Tình giống như lời phán xét vang dội khắp thiên địa, “Diệt hồn!”


      Mắt thấy những cột gió lốc kia nhanh chóng tụ về phía mình, biết thể chống đỡ được, nàng chỉ có thể đánh cược lần.


      Hoa Liên nâng cánh tay phải vừa mới bị những lưỡi dao băng chém cho đầy thương tích lên, huyết dịch theo vết thương chảy ra, từ từ tạo thành mũi tên trong lòng bàn tay nàng.


      Mỗi lần tu vi tăng lên, nàng đều có thể cảm nhận được, sức mạnh của huyết tiễn mà mình biến ra tựa hồ như cũng tăng lên theo, giống như giải trừ phong ấn vậy.


      Mũi tên mạnh tốt rồi, chỉ có điều chiếc cung tương xứng có mạnh đến mấy cũng vô dụng.


      Mắt thấy khoảng cách của những cột lốc kia cách mình ngày càng gần, trước sau chưa đầy trăm thước, hơn nữa giữa các cột lốc hoàn toàn còn khoảng cách, chúng hợp thành , chặn tất cả đường lui của Hoa Liên.


      Hoa Liên giơ tay lên, Nghiệt hỏa vọt ra từ cánh tay trái, dưới khống chế từ suy nghĩ của nàng, ngọn lửa ngưng tụ hóa thành chiếc cung. Trong lòng nàng vui mừng, lập tức cài tên, ai ngờ dây cung vừa mới chạm phải huyết tiễn đứt phựt.


      Trong khoảnh khắc dây cung đứt lìa, tốc độ của những cột lốc kia ngừng tăng lên gấp trăm lần, những lưỡi dao băng bên trong cột lốc giống như có thể cảm nhận được tồn tại của nàng vậy, đồng thời bay vút về phía nàng.


      Hoa Liên cũng hoảng sợ như những gì Thương Tình tưởng tượng, vẻ mặt trái lại bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy quái dị. Chẳng biết từ khi nào, trong lòng bàn tay nàng có thêm viên đá quý màu đỏ, những vệt lốm đốm màu bạc bao bọc lấy viên đá ở giữa, giống như lớp vỏ ngoài.


      Nếu như có người dùng thần thức tham nhập vào bên trong, phát , những vệt lốm đốm màu bạc như phát sáng kia chuyển động theo quỹ đạo nhất định.


      Quỹ đạo kia, vào thời điểm sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, được gọi là Thiên đạo.


      Thiên đạo luân hồi, ngừng nghỉ. Sinh ra trong thời đại ấy, chỉ cần thần trí được mở mang đều được Thiên đạo che chở. Đây cũng là lý do tại sao thời đại ấy có rất nhiều kẻ mang nhục thể lại có thể trở thành Thánh nhân.


      Bởi vì bọn họ ít nhiều đều chứa phần Thiên đạo, cho dù bản thân cũng từng lĩnh ngộ qua.


      Hoa Liên đương nhiên cũng có, Thiên đạo của nàng, toàn bộ biểu lộ hạt sen trong người. Vốn là năm hạt sen, giờ chỉ còn lại ba hạt, nếu phải do Thiên đạo thiếu hụt, nàng chắc gì rơi vào kết cục thế này.


      Kết quả của việc vận dụng hạt sen, Hoa Liên rất ràng. Có thể ngủ say bất tỉnh từ nay về sau, hoặc bắt đầu lại từ đầu tất cả, giống như năm đó….


      Nàng nhất định phải rơi vào kết cục như vậy ư? Nàng cam tâm.


      Vào lúc Hoa Liên siết chặt tay phải, muốn bóp nát hạt sen kia, bên hông đột nhiên có thêm bàn tay.


      “Ân Mạc…” Giọng của nàng mang theo vài phần run rẩy, có chút khó tin. phải ở Trung Châu sao?


      Ân Mạc ôm nàng, câu nào, những sợi tóc tán loạn trán che khuất ánh mắt của , ai nhìn ra được nét mặt của giờ phút này. Được che chở trong ngực, đòn công kích của Thương Tình thể mảy may đả thương đến Hoa Liên chút.


      Khi đòn tấn công qua , vốn tưởng Hoa Liên sớm thi cốt còn, nhưng nàng vậy mà lại chút tổn thương nào, hơn nữa, còn xuất cùng với Ân Mạc.


      “Niết Thiên,” đây là lần đầu tiên Thương Tình dùng biểu cảm lạnh như băng như vậy để nhìn Ân Mạc, “Tại sao phải cứu nàng?”


      “Chỉ cần có ta, nàng thể chết.” Ân Mạc buông Hoa Liên ra, vẻ mặt lạnh nhạt.


      Đây là lần đầu tiên ba người thực đứng cùng nơi, tranh đấu giữa hai nữ nhân các nàng, ngay từ đầu là vì Ân Mạc, chẳng qua là cho đến giờ bọn họ vẫn ngậm miệng nhắc đến.


      “Ngươi nhớ năm đó đáp ứng gì với ta chứ?” Thương Tình nghiến răng, hỏi từng chữ . Nếu như phải có lòng kiêu ngạo của nàng chống đỡ, Thương Tình thực sợ mình bật khóc. Tại sao, tại sao vào lúc này, ra tay cứu nàng ta lại là Niết Thiên. Là ai cũng được, tại sao lại cứ phải là ?


      “Nhớ.” Ân Mạc nhìn nàng ta, gật đầu cái.


      “Giờ ta muốn ngươi thực cam kết, thù oán giữa hai chúng ta, ngươi được phép nhúng tay vào.”


      Câu này đổi lấy im lặng của Ân Mạc.


      “Hừ, ngươi yên tâm, ta chèn ép nàng, lấy thời gian Chính Ma giao chiến làm kỳ hạn, ngày cuộc đại chiến kết thúc, chính là ngày ta tìm nàng giải quyết sinh tử.”


      ”…. Được.” Ân Mạc gật đầu.


      Thương Tình bước từng bước về phía Hoa Liên, khi gần đến cạnh Hoa Liên, nàng ta đột nhiên vươn tay, vung cái tát về phía Hoa Liên, tiếng chát vang giòn đánh vào mặt Hoa Liên, đau đớn, nhưng lại khiến người ta nhục nhã, “Nể mặt Niết Thiên, hôm nay tha cho ngươi.”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 112: Mười năm quá ngắn



      Sau khi Thương Tình rồi, giữa hai người vẫn trầm lặng lúc lâu. Hoa Liên cảm thấy, từ đầu tới cuối mình làm sai việc. Nếu biết sớm muộn cũng có kết cục như vậy, tội gì phải bắt đầu cơ chứ?


      Ân Mạc thể nào bước vào cuộc sống của nàng, thế giới của nàng, cũng giống như nàng thể nào dung nhập vào cuộc sống của Ân Mạc vậy. Bọn họ vẫn luôn khác biệt, thứ duy nhất gắn kết hai người cũng chỉ có tình cảm mơ hồ của Ân Mạc với nàng, có lẽ cũng có thể là của nàng, nhưng, điều đó quan trọng sao?


      Chuyện này, nàng có tư cách chỉ trích bất cứ ai, bởi vì Ân Mạc tất yếu nhất định phải giúp nàng, vô luận chuyện này có vì ai mà thành, từ đầu đến cuối, vẫn là thù oán giữa nàng và Thương Tình.


      Thời gian quen biết giữa Thương Tình và Ân Mạc rất dài, có lẽ lúc bọn họ quen biết, nàng còn chẳng biết ở chỗ nào. Giữa hai người bọn họ từng xảy ra chuyện gì, Hoa Liên có hứng thú, nhưng như vậy có nghĩa là nàng canh cánh trong lòng chuyện đó. Hoặc có lẽ, nàng thực thích Ân Mạc, cho nên mới có những tâm trạng này.


      Nàng cần nhiều, chỉ là lời giải thích mà thôi, nhưng Ân Mạc lại thể cho nàng.


      “Tiểu Liên…” Khi tất cả những tình cảm trong mắt Hoa Liên đều trở nên bình lặng, lần đầu tiên Ân Mạc cảm thấy như sắp mất nàng, điều này khiến cho thể hoảng hốt.


      “Ngươi có gì muốn với ta ?” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn , cười hỏi.


      Ân Mạc dõi mắt về phía nàng, trong đôi mắt u ám kia có quá nhiều tâm tình, nhưng cuối cùng, vẫn câu cũng ra miệng.


      Hoa Liên đè nén nỗi thất vọng trong lòng, cuối cùng quay đầu, giãy khỏi tầm mắt nối liền của hai người, “Ta muốn yên tĩnh mình.”


      Ân Mạc do dự chút, gật đầu, bước ra khỏi Lưu Ly đường. vừa mới , lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu đột nhiên xuất giữa trung, đợi nàng mở miệng bốc lên cuồn cuộn, Hoa Liên liền biến mất ngay tại chỗ.


      lâu sau khi bọn họ , Băng Long và Liệt Nam Khê cùng đuổi tới đây, hai người tìm cả nửa ngày cũng thấy được hơi thở của Lạc Lâm Cửu, tức đến hỏng người phá tan cả Lưu Ly đường.


      Chân trước vừa ra khỏi Lưu Ly đường, chân sau nơi này bị phá hủy, Ân Mạc bất ngờ kịp đề phòng xoay người, vừa đúng lúc nhìn thấy Liệt Nam Khê và Băng Long bước từ bên trong ra.


      Hai người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Ân Mạc, có điều cũng tiến lên hỏi thăm, quay đầu bỏ thẳng. Ân Mạc dù chưa đủ để gây uy hiếp nhưng sư phụ của cũng là kẻ dễ chọc, ai lại vô duyên vô cớ mà chọc đến Kiến Tuệ cả.


      Hoa Liên mất tích, lần này, ngay cả Ân Mạc cũng thể tìm được nàng. Những nơi nàng từng qua, Ân Mạc đều tìm đến, nhưng vẫn thấy được bóng dáng của nàng.


      Cũng mất tích theo nàng, còn có cả Lạc Lâm Cửu. Bởi vì Liệt Nam Khê tìm thấy Khô lâu kim thân (*bộ xương khô bằng vàng) của Lạc Lâm Cửu ở Đại Hoang sơn, mà lửa linh hồn của ông lại hề trở về vị trí cũ.


      Khô lâu kim thân xuất , khiến cho tộc náo động , Liệt Nam Khê cuối cùng cũng được làm chủ nhân của Khô lâu kim thân, bộ xương kia lại bị vị lão tổ tông của tộc Khổng Tước cướp được.


      Cuộc đại chiến Chính Ma vẫn kéo dài như trước, tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, thế lực ba phương cũng nhanh chóng thay đổi trong cuộc chiến này. Trong cuộc đại chiến Chính Ma này, có rất nhiều lớp người trẻ tuổi quật khởi.


      Trong đó, lấy Tề Hàn của Luân Hồi điện, Khổng Uyên con trai Khổng Tước Hoàng và Phong Biệt Tình con trai của Ma Tôn đứng đầu.


      Gần như chẳng ai còn nhớ đến Hoa Liên từng giết Ngọc Tình, cũng thiếu chút nữa giết luôn cả Thương Tình đó. Nàng giống như đóa phù dung, sớm nở tối tàn, đột nhiên xuất , rồi lại nhanh chóng biến mất. Trong Tu Chân giới, những người giống như nàng cũng hiếm.


      Trừ số người ra, có rất ít kẻ còn nhớ đến cái tên Hoa Liên này, dù sao, bất tri bất giác qua mười năm, đủ để bọn họ quên lãng người. Mười năm đối với tu sĩ mà , chẳng qua chỉ bằng cái chớp mắt, cuộc chiến này vẫn có ý dừng lại.


      Ma đạo lấy thực lực của bản thân mà đối đầu với hai đạo Chính , vậy mà có thể duy trì đến tận hôm nay, thể thừa nhận là vị Ma Tôn kia rất lợi hại. Ông ta mượn cơ hội này tập hợp các thế lực phân tán của Ma đạo lại, kẻ nào dám theo.


      Trong khoảng thời gian mười năm này, Hoa Liên hiểu rất về vị Ma Tôn kia, bởi vì ai ngờ nổi, giờ nàng lại sống trong đại bản doanh của Ma Tu.


      Ngày đó, Lạc Lâm Cửu bị hai kẻ Băng Long và Liệt Nam Khê dùng kế làm cho trọng thương, đến cuối cùng, ông ấy chỉ theo bản năng mà đưa Hoa Liên ra khỏi thành Nam Khê sơn, về phần rốt cuộc đưa đâu, chính bản thân ông cũng biết.


      Kết quả, nàng vậy mà lại vô cùng trùng hợp tiến vào địa bàn của Ma Tu, lại vừa hay bị Phong Biệt Tình nhặt về.


      Vậy nên, nàng cứ thế ở lại địa bàn của Phong Biệt Tình. Hoa Liên biết Phong Biệt Tình gì với vị Ma Tôn phụ thân , ông ta lại hề phản đối nàng ở lại, thậm chí còn truyền dạy phương pháp tu luyện cho nàng.


      Hoa Liên cũng hề quên giao ước bằng miệng giữa Ân Mạc và Thương Tình, mặc dù phải do nàng chính miệng đáp ứng, nhưng nàng tuân thủ. người Hoa Liên, thứ có thể dùng để đối phó với Thương Tình chỉ có tên Xạ Nhật. Nhưng muốn huyễn hóa ra cây cung xứng với tên Xạ Nhật đâu có dễ như vậy. Nếu tu luyện đúng theo từng bước , trong vòng trăm năm tuyệt đối thể thành.


      Cho nên, nàng biết công pháp mà Ma tôn dạy nàng có nguy hiểm nhất định, nhưng nàng vẫn học. Mười năm trước Lạc Lâm Cửu chìm vào giấc ngủ say, lửa linh hồn vẫn bám trong lò luyện đan, có lấy tia dao động. Dù Hoa Liên có lo lắng cho ông nhưng vẫn dám để cho Ma tôn biết đến hữu của ông.


      Thời gian mười năm, Hoa Liên vốn từ Soái kỳ sau vọt tới Vương kỳ sau. Cho dù có là tuyệt thế thiên tài cũng chưa thấy ai có thể trong vòng mười năm mà thăng liền liên tiếp ba cảnh giới. Có hôm trong lúc tán gẫu với nàng, Ma tôn chính miệng cam kết, nếu Hoa Liên chịu nhập Ma đạo bái ông ta làm thầy, ông ta tự mình giúp Hoa Liên hủy diệt Linh Lung cung, nhưng Hoa Liên uyển chuyển cự tuyệt.


      Mối thù của nàng, nàng chỉ muốn tự mình báo.


      Nửa đêm, trong U Lan điện mảnh yên lặng. Cánh cửa sắt đen thẫm của đại điện bị người ta dùng tay đẩy ra, sau tiếng ken két, bóng người cao to theo ánh trăng lách người bước vào trong điện.


      Mới vừa bước vào đại điện, mùi máu tươi gay mũi ùa ra từ bên trong. Trong điện U Lan có cái ao máu, bên trong chứa huyết dịch của vô số những Ma Tu cường đại từ xưa đến nay, nhưng có rất ít người có tư cách tiến vào nơi này.


      Giờ phút này, bên Huyết trì, đóa sen máu đỏ tươi nở rực rỡ, nữ tử khoác chiếc áo bằng lụa đen mỏng manh nhắm mắt khoanh chân ngồi bên .


      Theo biến hóa của thủ ấn giữa hai tay nữ tử, Huyết trì cũng dần dần từ phẳng lặng mà trở nên sôi trào. Từng luồng sương mù màu đen bay vọt lên trong huyết dịch sôi sục, dung nhập vào đóa sen huyết sắc kia.


      Đột nhiên, nữ tử ngồi đóa sen chợt mở mắt, ánh lửa thoáng qua, dưới đóa hồng liên kia liệt hỏa bỗng bốc lên, đồng thời bao bọc lấy nàng.


      Sau khi ngọn lửa thiêu hủy hết những đường hoa văn màu đen đóa sen từ từ lụi dần.


      “Hoa Liên…”


      “Đột nhiên tới tìm ta, có chuyện gì vậy?” Nữ tử áo đen đài sen đứng dậy, trán còn rịn tầng mồ hôi. Nàng, chính là Hoa Liên, giờ nếu nàng xuất trở lại, sợ rằng khiến rất nhiều người kinh ngạc.


      “Bên phía Trung Châu truyền tin đến.” Phong Biệt Tình tựa vào cánh cửa, hề bước vào phạm vi của Huyết trì.


      phải là Huyết Tu trong Ma đạo, Huyết trì này khiến cho cảm thấy được thoải mái.


      Hoa Liên ngẩng đầu, chờ Phong Biệt Tình tiếp.


      “Tiểu Chỉ chết rồi.”


      Kể từ mười năm trước khi Tiểu Chỉ bị bắt ở thành Nam Khê sơn, chưa từng được thả ra. Mới đầu, Hoa Liên còn cho rằng là bởi vì mình, mãi cho đến khi Liệt Nam Khê xuất lần đó, nàng mới hiểu được, đó là cuộc giao dịch giữa Chính đạo và tộc.


      Hoặc có thể là giao dịch giữa Liệt Nam Khê và Băng Long.


      Liệt Nam Khê sao có thể dễ dàng cho phép Quân Hầu lãng phí thời gian người nữ nhân nửa nửa ma lại có bất cứ giá trị lợi dụng nào, huống chi, tuổi thọ của nàng chẳng còn mấy.


      Lại thêm thân phận của Tiểu Chỉ, cùng với quan hệ của nàng và Hoa Liên, khiến cho vận mệnh của nàng ấy cứ như vậy mà bị định đoạt.


      Sau khi Hoa Liên mất tích, Thương Tình thấy thể dùng Tiểu Chỉ để uy hiếp Hoa Liên được nữa liền nhốt nàng ấy trong Linh Lung cung, cũng có kẻ nào phản đối.


      Ai mà ngờ được, lần từ biệt vội vã trước kia của hai người, cũng là lần từ biệt mãi mãi.


      Hoa Liên cúi đầu, trầm mặc gì. Tiểu Chỉ là người bạn đầu tiên của nàng khi nàng đến với cõi đời này. Lúc nàng mắc vào phiền phức chạy đến tìm Tiểu Chỉ, sau đó được nàng ấy giữ lại Lưu Ly đường.


      biết từ bao giờ, Lưu Ly đường trở thành nhà của nàng, mỗi lần, theo bản năng nàng đều muốn quay lại nơi đó. Bởi vì ở đó có người mỉm cười với nàng, có người chuyện với nàng, có người vào lúc nàng ra ngoài tản bộ, cầm mai rùa mà nghiêm túc với nàng, hôm nay phía Nam đại hung, phải về phía Bắc. Người đó chính là bằng hữu của nàng.


      Nàng tu đạo, rốt cuộc là vì cái gì đây? Trơ mắt nhìn Tiểu Chỉ chết lại chỉ có thể bất lực. Nàng cuối cùng cũng chỉ là chút bụi bặm trong Thiên đạo Luân hồi, ảnh hưởng được đến bất cứ thứ gì.


      Thực , rất cam lòng.


      “Quân Hầu đâu?” Để khiến cho Quân Hầu hết hy vọng, Liệt Nam Khê thậm chí tự hao tổn tu vi của mình, khóa chặt tất cả mọi trí nhớ về Tiểu Chỉ, nếu tu vi của Quân Hầu vượt qua ông ta, vĩnh viễn biết đến tồn tại của Tiểu Chỉ.


      Ông ta cho rằng, cho dù có ngày Quân Hầu biết được, cũng là mấy ngàn năm sau, thời gian là công cụ tốt nhất để quên lãng, khi đó, có lẽ cũng chẳng còn thương tâm nữa.


      biết, mất tích rồi.”


      “Vậy sao…” Cố tình lại mất tích vào lúc này, thực , còn nhớ gì cả sao?


      “Nàng định làm thế nào đây?” Phong Biệt Tình nhìn Hoa Liên, hề che giấu cảm xúc trong mắt. thích Hoa Liên, năm đầu tiên Hoa Liên sống ở đây, Phong Biệt Tình ra rồi.


      Thậm chí Ma tôn cũng từng ám chỉ với nàng, nếu nàng lấy Phong Biệt Tình, tương lai, Ma đạo chính là thiên hạ của Phong Biệt Tình và nàng. Hoa Liên cự tuyệt, chỉ cho Phong Biệt Tình câu trả lời im lặng.


      Phong Biệt Tình là người thông minh, cho nên từ đó về sau hề nhắc đến chuyện này nữa. Trong lần say rượu, Hoa Liên mới biết được những sâu xa giữa bọn họ từ miệng .


      Nàng từng cứu Phong Biệt Tình mạng, khi ấy, mới bước vào tu hành, huyết thống nửa nửa ma trong cơ thể khiến cho chịu rất nhiều đau đớn, lúc bị người ta đuổi giết thiếu chút nữa chết ở Liên Hành sơn, gặp được Hoa Liên.


      Chẳng qua là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là vào mùa đông, lúc đó, đúng là lúc hóa, cho nên, Hoa Liên chỉ nhìn thấy con hồ ly.


      Nếu như bọn họ gặp hình dáng thực của nhau, kết quả liệu có như thế này ? Nàng biết, bởi vì những chuyện xảy ra rồi, vĩnh viễn thể bắt đầu lại từ đầu.


      Thời gian thực ra phải là công cụ tốt để lãng quên, cũng có lẽ là do thời gian quá ngắn. Mười năm, nàng chẳng những hề quên Ân Mạc, trái lại, bóng dáng của lại càng in sâu hơn trong lòng nàng, phảng phất như dung hợp cùng với huyết mạch. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại là có thể phác ra dung mạo của .

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 113: Bạn cũ gặp lại



      Nàng thua trong tay người đàn ông, mười năm vẫn thể thoát ra. Hoặc có lẽ, qua vài năm nữa nàng quên mất Ân Mạc. Dù sao, những chuyện thực đáng để ghi nhớ giữa bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu.


      Nếu Thương Tình chết rồi, còn ai gây bất lợi cho nàng, bọn họ cần phải gặp lại nữa, nàng quên mất Ân Mạc chăng? Vấn đề này Hoa Liên tự hỏi mình rất nhiều lần, nhưng vẫn có đáp án.


      rục rịch lâu như vậy, sắp khai chiến rồi đúng ?” Thanh tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía Phong Biệt Tình. Trong U Lan điện gần như có ánh sáng, nhưng đôi mắt của nàng lại tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, có thể nhìn ràng tất cả mọi thứ ở đây.


      Ánh mắt của Phong Biệt Tình vẫn dừng lại người nàng, rất nghiêm túc, nhìn nàng tựa như nhìn cả thế giới. Mười năm, cho đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng mà, nàng thể nào đáp lại.


      “Sắp rồi, lần này phụ thân cũng tham chiến, nàng muốn đến xem ?” Vài năm gần đây, Phong Biệt Tình chỉ có tu vi tăng lên. làm thống lĩnh lần là làm luôn mười năm, trong đám Ma Tu có người nhận ra Ma tôn, nhưng có ai là nhận ra .


      Nếu tu vi của tiếp tục tăng lên, Ma đạo tương lai nhất định là thiên hạ của . Người này, thích hợp đứng vạn người. Ở cạnh Phong Biệt Tình càng lâu, Hoa Liên lại càng thưởng thức . Hai người bọn họ bản chất là cùng kiểu người, lý trí.


      Hoặc có là chính là vì quá mức lý trí, quá mức lãnh đạm, nên mới thể nào đến với nhau chăng.


      , sai biệt lắm cũng đến lúc phải xử lý chuyện riêng rồi.” Nàng muốn đợi, muốn cứ tiếp tục như vậy. Cái chết của Tiểu Chỉ khiến cho nàng thể nào tiếp tục bình tĩnh chờ đợi như vậy nữa.


      Giờ phút này, khí ở Trung Châu phi thường căng thẳng. Hai phe giao chiến hơn mười năm, lần này, Kiến Tuệ hòa thượng rốt cục muốn giao thủ với Ma tôn. Ba bên Chính Ma gần như dốc toàn bộ lực lượng, tất cả đều tập trung về phía Trung Châu.


      Đối với nữ tử đột nhiên xuất bên cạnh thống lĩnh, bên phía Ma đạo dù có người cảm thấy kỳ quái nhưng cũng dám hỏi nhiều.


      Ngẩn người giữa đại quân Ma tu mấy ngày, chính mắt thấy tàn khốc của chiến tranh, trong lòng Hoa Liên sớm còn gợn sóng. Thiên đạo luân hồi, sống chết do trời, ngay cả Ma tôn cũng như vậy.


      Chết rồi thực chết vô ích sao? Nàng tin trời, nàng chỉ tin mình. Cho nên, mạng của nàng, phải do tự bản thân mình khống chế.


      Khi Hoa Liên ngồi trong đại trướng ngẩn người, bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng sấm ầm ầm, nghe kỹ mới thấy, ra là có người chuyện.


      Thanh vừa bật ra, tu vi đến Xuất Khiếu kỳ, chẳng phân biệt địch hay ta đều bị chấn động đến ngất .


      Nếu phải nàng ở trong căn lều đặc biệt này, chỉ sợ ngay cả Hoa Liên cũng khó mà chống đỡ.


      Phong Biệt Tình chợt đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, “Kiến Tuệ tới rồi.”


      Hoa Liên gật đầu cái, theo Phong Biệt Tình bước ra ngoài. Những tu sĩ tu vi chưa đủ kia giờ phút này đều bị mang ra khỏi chiến trường, trừ Kiến Tuệ ra, e rằng có rất ít người vào thời điểm này mà còn có thể suy nghĩ cho những tu sĩ kia.


      Phong Biệt Tình cùng Hoa Liên đứng sau lưng Ma tôn cách đó xa, cũng như vậy, Kiến Tuệ và Ân Mạc đứng ở phía đối diện.


      Ngoài chiến trường rộng lớn đến thế, chỉ còn lại các tu sĩ có tu vi hàng đầu đứng đó, xuất của Hoa Liên và Phong Biệt Tình khiến cho ít người chú ý đến họ.


      Phong Biệt Tình bọn họ rất quen thuộc, nhưng còn Hoa Liên, thực khiến cho ít người lấy làm kinh hãi.


      Trong đó, người kinh ngạc nhất chính là Thương Tình. Ước định mười năm trước kia nàng ta cũng hẳn nhất định muốn tuân thủ, hôm đó sở dĩ như vậy, chẳng qua cũng là cho có lệ với Ân Mạc mà thôi, ai ngờ, từ sau hôm đó, chưa từng thấy Hoa Liên xuất , ngay cả Đại Hoang sơn cũng ai biết được tung tích của nàng.


      Nàng ta sao ngờ tới, khi gặp lại Hoa Liên, nàng lại đứng bên phía Ma Tu, hơn nữa xem ra, quan hệ với Ma tôn hề ít.


      Gần như ngay từ lúc hai người xuất chiến trường, ánh mắt của Hoa Liên và Ân Mạc chạm nhau. phải là cố ý tìm kiếm, mà giống như theo bản năng biết ở nơi nào vậy.


      Nàng vậy mà lại có thể nhìn thấy khiếp sợ trong mắt Ân Mạc, chẳng lẽ nàng xuất ở chỗ này khiến kinh ngạc như vậy sao? Có phải cho là, mình trốn rồi xuất lại nữa. Thực ra có nghĩ vậy cũng chẳng sao, dù sao chênh lệch giữa nàng và Thương Tình quá lớn. Trong lòng Hoa Liên có chút chua xót, rốt cục vẫn phải dời tầm mắt, nhìn nữa.


      “Kiến Tuệ, chúng ta cũng phải gần ngàn năm rồi chưa gặp nhau đúng , ngươi vẫn khỏe chứ?” Ma tôn chắp tay đứng giữa chiến trường, xung quanh đầy những vệt máu loang lổ, những phần chân tay cụt ngủn còn sót lại cùng với mảnh vụn của đủ loại pháp bảo.


      Đế đô của nhân gian, giờ hoàn toàn hoang vu.


      “Vẫn ổn vẫn ổn, ở trong ngục Liệt Hỏa hơn bảy trăm năm giúp tu vi ta tăng lên ít, còn ngươi?” Kiến Tuệ vẫy khô gầy như trước, mặc chiếc tăng bào vừa người lắm, hàng mi trắng dài rũ xuống đuôi mày, lúc cười lên ánh mắt cũng cong cong theo.


      “Ta cũng tệ, đây là con trai ta, tồi đúng .” Hai người giống kẻ địch, mà giống như là bạn cũ gặp lại. thực tế, hai người bọn họ vốn là bằng hữu, có điều lập trường khác biệt, cuối cùng phải đứng ở phe đối lập mà thôi.


      Kiến Tuệ gật đầu cái, dường như có chút cảm khái, “Có người nối nghiệp.” Có thể khiến cho Kiến Tuệ thốt ra đánh giá như vậy, Phong Biệt Tình cũng đủ khiến cho kẻ khác phải nhìn với con mắt khác.


      “Tiểu tử đứng đằng sau ngươi kia, là đồ đệ của ngươi?” Ngay từ đầu, Ma tôn chú ý đến Ân Mạc, Ân Mạc khiến cho ông ta có cảm giác rất khó chịu. Đó là cảm giác khi nhìn thấy thiên địch, nhưng, tu vi của đối phương lại kém mình chỉ tầng, chuyện này khiến cho Ma tôn có chút khó mà chấp nhận được.


      “Đồ đệ kém cỏi, đáng nhắc tới.” Kiến Tuệ cười cười đáp, đánh giá của ông ta khiến cho ít kẻ trong đám Ma Tu đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đều ăn ít thua thiệt tay Ân Mạc, như Ân Mạc mà còn đáng để nhắc tới, bọn họ biết cái dạng gì mới có thể cầm lên mặt bàn đây.


      “Ha ha, hòa thượng, chớ đắc ý, tương lai con ta kém đồ đệ của ngươi đâu.”


      “A, ta chờ ngày đó đấy.” Kiến Tuệ rũ tay xuống, Phật quang sau gáy lên từng vòng, cuối cùng hóa thành bảy màu, thứ Phật quang bảy màu kia gần như bao phủ lấy tất cả mọi người.


      Thấy tình hình này, Phong Biệt Tình vội vàng kéo Hoa Liên lui về phía sau, Ân Mạc vẫn nhúc nhích, tầm mắt dời từ người Ma tôn sang Phong Biệt Tình, ánh mắt phức tạp.


      “Sao vậy?” Kiến Tuệ dù quay đầu lại cũng biết Ân Mạc chưa bỏ .


      ”Con nên rồi.” Ân Mạc giống như lẩm bẩm tự , lại giống như cố ý cho Kiến Tuệ nghe thấy.


      “Hử?”


      Kiến Tuệ mới thất thần chút, vô số những dấu tay máu ập về phía ông ta, trong đó cũng có ít huyết chưởng ấn vô tình hoặc cố ý lao về phía Ân Mạc.


      Kiến Tuệ cũng để ý đến tình trạng của bên phía Ân Mạc, giống như hoàn toàn quan tâm vậy, chờ những dấu tay máu bên phía ông ta bị Phật quang hòa tan xong, ông ta dùng khóe mắt liếc về phía Ân Mạc, rời khỏi vòng chiến tự bao giờ.


      Vừa rồi Ân Mạc làm thế nào để tránh thoát khỏi những huyết chưởng ấn kia, ngay cả Ma tôn cũng , chẳng qua là ông ta chỉ muốn thử thăm dò chút xem tình địch này của con trai mình nặng ra sao, kết quả lại có chút bất ngờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :