1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 104: Ta rất xác định



      Thanh truyền đến từ nội điện, hơn nữa, chủ nhân của nó, nàng cũng rất quen thuộc, là Ngạo Vô Song.


      Khóe miệng Hoa Liên khẽ nhếch, Bạch Hổ Hoàng cho rằng mấy ngày trước bắt đầu rồi sao, vậy chỉ có thể là suy nghĩ của ông ta quá tốt đẹp, thống khổ thực , kể từ bây giờ mới chân chính bắt đầu.


      Nếu như nàng dự đoán sai, những vệt đen kia chắc hẳn biến mất da Ngạo Vô Song. Bạch Hổ Hoàng nhất định vận dụng lực của bản thân, những tưởng trục xuất được những vệt đen kia, biết là làm vậy chỉ khiến cho quá trình khuếch tán của những độc tố kia nhanh hơn mà thôi.


      Thanh này khiến cho động tác tay Ngạo Nghiệp càng ngoan độc hơn, sát khí trong mắt cũng càng thêm nồng nặc, “Khiến nàng trở lại bình thường, nếu , ngươi tất phải chết nghi ngờ.”


      “Tất phải chết nghi ngờ? Muốn động thủ nhanh lên .” Thái độ của Ngạo Nghiệp mới thực khiến cho Hoa Liên còn sợ hãi, với tính cách của ông ta, nếu thực muốn mạng của nàng, nhất định do dự lâu như vậy, xem ra, địa vị của Ngạo Vô Song trong lòng ông ta cũng hề thấp.


      “Ngạo Nghiệp, cứ tiếp tục như vậy, chịu khổ chỉ có muội muội của ngươi thôi, ta thấy tốt nhất ngươi nên ngồi xuống mà bình tĩnh chuyện với Hoa Liên .” Đây mới là lúc Khổng Mân góp lời. Vân Khi vẫn ngồi bên, trầm mặc gì, dường như suy tư chuyện gì đó.


      có gì để hết, nàng loại bỏ những thứ người Vô Song , ta tha cho nàng mạng.” Trong mắt Bạch Hổ Hoàng, Hoa Liên chẳng qua chỉ là con kiến nhãi nhép, con kiến có tư cách ra điều kiện với ông ta.


      “Hoa Liên là khách của ta.” Khổng Mân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ Hoàng, trong mắt lóa lên bốn luồng ánh sáng. Tình cảnh này khiến ọi người trong đại điện đều vô cùng chấn động, hết sức kinh ngạc.


      Khổng Tước Hoàng chẳng lẽ lại vì Hoa Liên mà khai chiến với Bạch Hổ Hoàng?


      Ánh mắt của Ngạo Nghiệp ngưng trọng, sắc mặt càng thêm vẻ trầm, “Ngươi muốn che chở cho nàng?”


      “Ta chẳng qua là cho ngươi biết chuyện này mà thôi, ngươi có thể coi như nghe thấy gì cả mà giết nàng.” Khổng Mân hừ tiếng, ông ta gì, lại tưởng là ông ta tồn tại hay sao.


      Hoa Liên dù sao cũng ở Khổng Gia trại, nếu phải Hồ Hoàng mở miệng, chỉ bằng Ngạo Nghiệp mà cũng dám đến Khổng Gia trại của ông ta bắt người sao. Bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, Ngạo Nghiệp lại càng khó hiểu với thái độ giờ của Hồ Hoàng, đúng là thời cơ tốt để ông ta mở miệng.


      Cuối cùng Ngạo Nghiệp trừng mắt nhìn Hoa Liên cái, khiến cho nàng mất khống chế tâm thần lần nữa, phun ra ngụm máu, bấy giờ mới buông tay ném Hoa Liên qua bên.


      Hoa Liên tay che ngực đứng dậy, từ từ rũ mắt xuống, giấu tâm tình trong mắt.


      “Hồ Uẩn, đúng là ở trong Bạch Hổ tộc của ta. Có điều trước đó, ta muốn xác định ngươi có năng lực để chữa khỏi cho Vô Song .” Dưới sức ép của Khổng Mân, Ngạo Nghiệp cuối cùng cũng chọn thỏa hiệp.


      “Có thể.” Trong mắt Hoa Liên lóe lên tia châm chọc, Bạch Hổ Hoàng có ý đồ gì, nàng rất ràng. Nếu bất cứ kẻ nào cũng có thể nhìn thấu được thủ đoạn của nàng, nàng căn bản xứng là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu.


      Đối với giao ước của hai bên, Vân Khi từ đầu đến cuối vẫn gì, chỉ đến lúc nhắc tới Hồ Uẩn, ngón tay ông ta mới khẽ run lên.


      Ngạo Vô Song được thị vệ của Bạch Hổ tộc đưa đến đại điện, toàn thân nàng ta dưới đều bị bao phủ bởi tấm lưới màu hoàng kim, mỗi khi nàng ta giãy dụa, tấm lưới kia đều lóe lên tầng kim quang chói mắt.


      “Tốt nhất là ngươi có khả năng chữa khỏi cho nàng. Cái giá cho việc lừa gạt ta, ngươi kham nổi đâu.” Ngạo Nghiệp bước xuống đứng bên cạnh Ngạo Vô Song, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo.


      Hoa Liên chẳng ừ chẳng dạ. Tay vừa lật, lò luyện đan xuất trong lòng bàn tay nàng. Suy nghĩ vừa xoay chuyển, Nghiệt hỏa trong nháy mắt bùng lên, bao bọc lấy lò luyện. lần nữa nhìn thấy ngọn lửa đỏ như máu kia, ánh mắt Bạch Hổ Hoàng sững lại, ông ta nhớ, uy lực của ngọn lửa này chẳng phải chuyện đùa, cũng biết rốt cuộc là tu luyện thế nào mà thành.


      Hoa Liên để ý đến những ánh mắt chăm chú xung quanh, thao túng Nghiệt hỏa nung nóng xung quanh lò luyện đan, sau đó lấy ra viên đan dược màu xám tro ném vào.


      Sau khi viên đan dược rơi vào lò luyện, chưa đến thời gian chung trà biến thành luồng sương mù, đợi Hoa Liên có hành động gì chia thành bảy hướng, vọt vào trong thất khiếu của Ngạo Vô Song.


      Sau khi thứ sương xám kia vọt vào, động tác giãy dụa của Ngạo Vô Song từ từ dừng lại, nhìn sắc mặt nàng ta dường như còn đau đớn nữa.


      Thấy vậy, Hoa Liên thu hồi Nghiệt hỏa, đồng thời, chiếc lò luyện đan cũng biến mất trong tay nàng, “Sao hả?” Hoa Liên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Ngạo Nghiệp.


      Sắc mặt Ngạo Nghiệp trầm gật đầu, “Người đâu, đưa Hồ Uẩn ra đây.”


      Thân là Hoàng, các phương diện đều phải có hiểu biết sơ sơ, cho dù ông ta tinh thông nhưng cũng kém là mấy so với đan sư bình thường. Nhưng, Ngạo Nghiệp thực nhìn ra, viên thuốc màu xám tro mà Hoa Liên lấy ra rốt cuộc là thứ gì.


      Hơn nữa, thủ đoạn hóa thuốc viên thành sương mù, ông ta cũng mới gặp lần đầu.


      Hồ Uẩn được người ta đưa từ hậu điện ra, bà mặc thân váy lụa màu tím nhạt, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bước chân nhàng, thong dong về phía Hoa Liên, từ đầu đến cuối dường như bà căn bản nhìn thấy Vân Khi.


      Mà từ khi bà xuất , ánh mắt của Vân Khi chưa từng rời khỏi bà. Cái nhìn gần như tham lam đó khiến cho ánh mắt Hoa Liên chợt lóe lên.


      “Mẹ.” Hoa Liên nhìn Hồ Uẩn, “Mẹ vẫn ổn chứ?”


      “Bình thường, sao đột nhiên lại quay về?”


      “Có người với con Đại Hoang sơn tương đối an toàn, về rồi mới phát ra, hình như phải như vậy.” Hoa Liên cười cười.


      “A, có vẻ rất quan tâm đến con.” Hồ Uẩn đương nhiên biết Hoa Liên nhắc đến ai, từ lần trước khi người nọ đến Đại Hoang sơn để tìm bà, bà cảm thấy, quan hệ của nam nhân này với con mình nhất định chỉ như những gì Hoa Liên .


      Hai mẹ con này hoàn toàn để ý đến mọi người đại điện, trực tiếp tán gẫu việc nhà. Đám trưởng lão kia vì có ba Hoàng ở đây nên dù bất mãn trong lòng cũng dám gì, chỉ có mấy trưởng lão của Hồ tộc, ánh mắt nhìn về phía Hồ Uẩn có vẻ cực kỳ lãnh lẽo cùng với khinh thường.


      “Mẹ sống ở đây thế nào?” Nhìn dáng dấp của Hồ Uẩn, dường như bị hành hạ gì, tình huống này cũng nằm trong dự liệu của Hoa Liên.


      “Bình thường, ở đâu cũng giống nhau.”


      Hoa Liên gật đầu cái, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Khổng Mân, “Khổng Tước Hoàng đồng ý với ta bảo vệ mẹ ta được bình an, biết sau chuyện này mẹ ta có thể ở lại Khổng Gia trại được ?”


      “Dĩ nhiên là có thể.” Khổng Mân mỉm cười gật đầu cái với Hồ Uẩn.


      Trước kia ông ta cũng hiểu tại sao Vân Khi lại coi trọng Hồ Uẩn có tu vi, địa vị chênh lệch quá nhiều với như thế, giờ, cũng hiểu ra đôi chút.


      Nữ nhân này, quả thực khác biệt với người thường. Tính tình của Hoa Liên, e chắc cũng bị ảnh hưởng bởi nàng ta.


      “Vậy xin đa tạ Khổng Tước Hoàng.” Hồ Uẩn cũng cự tuyệt đề nghị của Hoa Liên, dù sao giống như bà , giờ, có đâu cũng giống nhau. Chẳng qua là có chút ngạc nhiên trong lòng, Hoa Liên rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cho Khổng Tước Hoàng ra tay hỗ trợ.


      “Nàng xác định, muốn đến Khổng Gia trại sao?” Lúc này, Vân Khi vẫn im lặng đột nhiên mở miệng.


      Sắc mặt Hồ Uẩn chút thay đổi, cũng chẳng hề quay đầu lại, “Ta rất xác định.”


      Vân Khi đứng dậy, nhìn nàng sâu cái, xoay người bỏ , chớp mắt biến mất giữa thiên địa.


      “Ba ngày sau, đưa Ngạo Vô Song đến Khổng Gia trại, ta giải độc cho nàng.” Hoa Liên kéo tay Hồ Uẩn, với Ngạo Nghiệp câu, sau đó cùng với Khổng Mân.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 105: Qua cầu rút ván



      Khổng Tước Hoàng dẫn người rồi, sắc mặt của Bạch Hổ Hoàng cũng khá hơn chút nào, đám trưởng lão còn ở lại cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ cẩn thận bị giận chó đánh mèo.


      Ngạo Nghiệp mặt đầy vẻ trầm đứng đại điện lời, trong lòng lại thoáng qua ít suy nghĩ. Khổng Mân từ xưa kẻ có lợi dây vào, trợ giúp Hoa Liên như vậy, tất lấy được thứ gì đó khiến động tâm. Ví dụ như… độc mà Ngạo Vô Song trúng phải.


      Dù sao ông ta cũng là Hoàng phương, dĩ nhiên là hiểu biết cũng nhiều hơn Tu bình thường, đan độc ông ta cũng từng gặp, tay cũng có ít nhưng chưa từng nhìn thấy thứ nào quỷ dị như vậy, nếu đan độc này là do Hoa Liên luyện chế ra, như vậy, nàng đích thực là rất có giá trị. Chẳng qua là so sánh giữa giá trị này và đại cục, vẫn có chút đáng kể.


      Lần này Khổng Mân có thể giúp nàng ta, nhưng lần sau nàng ta có thể an ổn được sao?


      Nghĩ đến đây, sát khí người Ngạo Nghiệp dần dần rút , chân mày thoáng giãn ra, các trưởng lão đại điện cũng thầm thở phào nhõm. “Mai đưa Ngạo Vô Song đến Khổng Gia trại.”


      cũng muốn xem xem, Hoa Liên rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn.


      Sau khi quay lại Khổng Gia trại, biết hai mẹ con nàng có chuyện cần , Khổng Mân và Khổng Uyên tránh trước. Hoa Liên bên cạnh Hồ Uẩn, từ từ bước về phía chỗ ở của mình.


      Trong lòng Hoa Liên mơ hồ có ý niệm chẳng lành, từ lúc nàng nhìn thấy Hồ Uẩn, ý niệm này vẫn chưa từng ngừng lại. Phải chăng nàng nên trở về?


      “Tiểu Liên, con nên quay về.” Bước chân Hồ Uẩn chậm lại, trong giọng mơ hồ lộ ra vài phần mệt mỏi.


      “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hoa Liên chợt dừng bước.


      “Sợ rằng tộc liên thủ với Chính đạo, hai bên định ra hiệp nghị, con… cũng nằm trong hiệp nghị đó.” Hồ Uẩn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Liên, trong mắt mang theo áy náy nhàn nhạt.


      Nếu phải vì bà, Hoa Liên bị cuốn vào những chuyện này.


      Hoa Liên rũ mắt, thanh dần trở nên lạnh lẽo, “Là Linh Lung cung đề xuất?”


      “Trừ Kim Luân tự, Nhị cung Tam điện của Chính đạo thay mặt toàn bộ đồng ý, tộc suy nghĩ chuyện này.” Tuy là suy nghĩ, nhưng thực bày ra trước mắt, nếu phải như vậy, Vân Khi hạ thủ với bà trước.


      Ngạo Vô Song, chẳng qua chỉ là kẻ chết thay mà thôi, điểm này Hồ Uẩn hiểu trong lòng. Vân Khi ra tay với bà, nhưng lại thể giao Hoa Liên ra, cho nên mới xảy ra chuyện bà bị Ngạo Vô Song bắt này.


      Khổng Tước Hoàng tại sao lại đổi ý giữa chừng, bà biết, bà chỉ biết là, Khổng Tước Hoàng, thể giữ được Hoa Liên, trừ phi bên phía Chính đạo chịu nhả ra.


      “Con cũng biết là sức hút của mình lại lớn đến vậy.”


      “Nghe là bởi vì Linh Lung cung mời được vị tiền bối vượt qua sáu đạo thiên kiếp xuất chiến.”


      “Cho nên con bị coi như cống phẩm, dâng cho Thương Tình sao…” Hoa Liên lẩm bẩm tự , ngay sau đó nhếch lên nụ cười lạnh, “ tộc cảm thấy, đám Ma Tu kia nhất định thua ư?”


      Hồ Uẩn ngẩng đầu nhìn lên khoảng đỉnh đầu, khẽ thở dài, “Ai mà biết được.”


      “Chuyện này… xảy ra từ bao giờ?” Hoa Liên đột nhiên hỏi.


      Hồ Uẩn sửng sốt chút, “Đại khái khoảng hơn hai tháng trước.”


      vậy… chắc sớm biết rồi…” vậy, còn đưa mình quay về, làm vậy là có ý gì? Có phải biết được chuyện gì, cho nên mới yên tâm đưa mình về Đại Hoang sơn như vậy?


      Hoa Liên nhịn được có chút ảo não, nàng dường như vĩnh viễn đoán nổi suy nghĩ của Ân Mạc, cảm giác này, thực khiến người ta khó chịu.


      ? Con là hòa thượng tên Niết Thiên đó?”


      Thấy mẫu thân cười như cười mà nhìn mình, Hoa Liên cảm thấy mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn gật đầu cái.


      “Tiểu Liên, con hiểu lắm sao?” Con có quan hệ tốt với Khổng Uyên, bà hề lo lắng, nhưng còn Ân Mạc, khi lẳng lặng tiếng động xuất trước mặt mình, Hồ Uẩn bị kinh sợ ít.


      chỉ vì việc Phật Tu mà lại có thể xuất ở Đại Hoang sơn này, mà còn vì, bà có thể nhìn thấy băng lãnh sau nụ cười của nam nhân kia.


      Cảm giác đó phải là cố ý tạo ra, mà là thứ ăn sâu vào xương tủy, thể nào xóa bỏ.


      Bởi vì chưa từng gặp Hoa Liên và Ân Mạc ở bên nhau cho nên Hồ Uẩn đến giờ vẫn rất lo lắng. Bà biết, Ân Mạc muốn lấy thứ gì người Hoa Liên.


      Câu hỏi của Hồ Uẩn khiến cho Hoa Liên trầm mặc lúc, nàng đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Nàng biết thân phận của Ân Mạc, vài thú vui đáng ghét, tính tình của , nhưng, những gì nàng biết, là thực sao? Điểm này, mới là thứ nàng xác định.


      Trong mắt nàng, Ân Mạc quá mức phi thường, làm được. cường đại đó khiến cho nàng cảm thấy Ân Mạc mà nàng biết, thực ra là giả chưa biết chừng.


      ”Con quá hiểu , nhưng làm con tổn thương.” Hoa Liên nhìn về phía Hồ Uẩn, rất nghiêm túc với bà.


      Hồ Uẩn yên lặng nhìn Hoa Liên, lúc lâu mới gật đầu cái, “Vậy là được rồi. Tiểu Liên, giờ Đại Hoang sơn đối với con mà cũng an toàn, nếu Khổng Tước Hoàng chịu giúp con, bằng để ông ta đưa con rời khỏi chỗ này .” Hồ Uẩn cũng muốn đặt hy vọng người Khổng Tước Hoàng, chẳng qua là, bà có năng lực để bảo vệ Hoa Liên.


      Quả nhiên, giống hệt những gì Ngạo Vô Song , rời khỏi Vân Khi, bà chẳng là gì cả, có bất cứ thứ gì. Nhưng dù như vậy, bà vẫn đứng về phía Hoa Liên, bà từng phải chịu nỗi đau mất người thân, bà muốn chịu nỗi đau ấy lần thứ hai.


      “Mẹ, chuyện này cứ để con xử lý, mẹ yên tâm , bọn họ động đến con được đâu.”


      Thấy Hoa Liên chắc chắn như vậy, Hồ Uẩn cũng hỏi gặng nữa, hai mẹ con nắm tay tiếp tục về phía trước.


      Bạch Hổ Hoàng đại khái là rất lo Hoa Liên đổi ý, ngày hôm sau phái người đưa Ngạo Vô Song đến Khổng Gia trại. Thứ thuốc lần trước Hoa Liên sử dụng cho Ngạo Vô Song ở Bạch Hổ tộc vẫn chưa mất hiệu quả, thân thể nàng ta nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.


      Nhưng chỉ có mình Hoa Liên biết, ngoài mặt thoạt nhìn như nàng ta vẫn hôn mê, thực tế, những đau đớn nàng ta phải chịu vẫn mất tí nào, chẳng qua là biểu ra ngoài thân thể mà thôi. Người khiến cho nàng phải ghi hận, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.


      Sau khi đưa Ngạo Vô Song đến hậu viện nơi nàng ở, Hoa Liên giống như quăng đống rác ném người vào trong góc, căn bản hề có ý cứu người.


      Nếu phải kiêng dè chỗ này là Khổng Gia trại, mấy tên hộ vệ của Bạch Hổ tộc kia chắc sớm xé xác Hoa Liên. Mỗi lần ra cửa đều thấy bọn họ đứng canh chừng ở ngoài viện, hung dữ nhìn trừng trừng nàng khắp nơi, Hoa Liên trái lại có tí căng thẳng nào, vẫn nên làm gì làm việc ấy, đợi cho đến ngày thứ ba, Ngạo Vô Song cuối cùng cũng có thể động đậy.


      Sáng sớm, Hoa Liên còn chưa ra khỏi cửa có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Ngạo Vô Song, dĩ nhiên, nàng hề ngạc nhiên tí nào khi mình trở thành đối tượng bị chửi rủa.


      Cũng may thân thể Ngạo Vô Song vẫn bị trói buộc như cũ, nếu với mức độ oán hận của nàng ta với Hoa Liên, sợ rằng trực tiếp ra tay giết người chưa biết chừng.


      Chờ đến khi Hoa Liên ra cửa, bên ngoài viện của nàng ít người, có số là bị tiếng chửi rủa kia thu hút, còn số là đặc biệt đến xem Hoa Liên làm thế nào để giải hết độc cho Ngạo Vô Song.


      Hoa Liên cũng có ý định biểu diễn cho quần chúng xem, giơ tay phải siết chặt giữa trung, cổ Ngạo Vô Song giống như buộc sợi dây bị nàng kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Dù sao Hoa Liên cũng là khách do Khổng Mân tự mình mời đến, đám quái vây xem mặc dù tu vi cao hơn nàng rất nhiều nhưng cũng dám tự tiện vận dụng thần thức để dò xét những gì xảy ra trong phòng.


      Có điều hai người mới vào chưa bao lâu, nghe thấy tiếng hét thê thảm vọng ra từ bên trong, thanh kia quanh quẩn giữa trung hồi lâu vẫn chưa tiêu tan, chỉ mới nghe thôi thấy da đầu tê dại.


      Đám người ngoài cửa hai mắt nhìn nhau, nếu có người chặn lại, mấy gã hộ vệ của Bạch Hổ tộc sớm vọt vào.


      Lúc này, da của Ngạo Vô Song, những vệt đen kia lại nổi lên, những vệt đen dày đặc từ từ chuyển động làn da cua nàng ta, theo khuếch tán của viên thuốc màu trắng trong tay Hoa Liên, những vệt đen kia chuyển động ngày càng nhanh, đột nhiên có vệt đen vọt ra từ làn da của Ngạo Vô Song, sau đó liền biến thành luồng khói đen tan biến.


      Mỗi khi vệt đen biến mất, Ngạo Vô Song đều kêu thảm thiết lúc lâu, Hoa Liên ngồi ghế mỉm cười nhìn nàng ta, vẻ mặt có lấy tia dạo động.


      “Đau ?”


      Ngạo Vô Song khó khăn ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ cạch nhìn trân trân vào Hoa Liên, bởi vì cơn đau đớn người, môi của nàng ta bị cắn nát.


      Hoa Liên quét mắt nhìn nàng ta cái, nhàn nhạt : “Muốn giết ta? Có rất nhiều kẻ đều muốn ta chết, cho nên, ngươi còn phải xếp hàng.” Sau khi viên thuốc màu trắng tay hoàn toàn biến mất, Hoa Liên thu hồi lò luyện đan, đứng dậy ra khỏi phòng.


      Nàng cũng tính ở lại đây tiếp tục nghe Ngạo Vô Song gào thét, với mức độ trúng độc của Ngạo Vô Song, tiếng kêu thê thảm này ít nhất còn phải kéo dài hai ngày nữa, hy vọng nàng ta có thể chịu được.


      Sau khi Hoa Liên ra chợt phát , ánh mắt của đám quái đứng bên ngoài nhìn nàng đầy vẻ… sợ hãi. Nàng trông dọa người lắm sao?


      “Tiểu Hoa Hoa, rốt cuộc ngươi làm gì trong phòng vậy, tại sao lại kêu thành cái dạng này?” Khổng Uyên vẫy vẫy tay về phía Hoa Liên, gọi nàng qua.


      “Giải độc thôi, chẳng qua là quá trình, hơi khó nhìn chút, nếu ngươi có hứng thú có thể vào xem.” Hoa Liên chỉ chỉ cửa phòng, nàng sợ Khổng Uyên xem xong rồi phát sinh chướng ngại về mặt tâm lý.


      Khổng Uyên do dự chút, cuối cùng nỗi sợ hãi chiến thắng lòng hiếu kỳ, tiếng kêu đó quả thực có chút ghê người, cho nên, vẫn là thôi .


      Như dự đoán của Hoa Liên, sau khi độc trong cơ thể Ngạo Vô Song được trừ sạch, nàng ta hề , trái lại còn có nhóm người của Bạch Hổ tộc đến.


      “Chẳng lẽ Hoàng đều rảnh rỗi như vậy sao?” Hoa Liên ngồi trong sân chuyện phiếm với Hồ Uẩn, thân ảnh của Bạch Hổ Hoàng đột nhiên xuất , phía sau ông ta còn có đám tu mà Hoa Liên nhìn thấu tu vi theo. Nhìn tư thế này, giống như đến đón người, cũng giống như đến để cảm ơn.


      Hoa Liên liếc Ngạo Nghiệp cái, hừ lạnh .


      “Hoa Liên, ngươi chết đến nơi rồi mà còn biết hối cải!” Ngạo Nghiệp quát lên.


      “Quả nhiên, qua cầu rút ván mới đúng là tính cách của Bạch Hổ Hoàng, tiểu ta coi như cũng được mở mang tầm mắt.” Lời của Hoa Liên khiến cho sắc mặt của Ngạo Nghiệp trở nên vô cùng khó coi, ông ta vươn tay túm lấy Hoa Liên, người chưa túm được, chộp phải chiếc lò luyện đan to bằng bàn tay.


      “Ngạo Nghiệp, sư phụ ta muốn hàn huyên với ngươi chút.” Hoa Liên quay đầu nhìn về phía Ngạo Nghiệp, mặt mang theo nụ cười rực rỡ.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 106: Hoàng nhận lỗi



      Những lời điên cuồng này của Hoa Liên khiến cho Ngạo Nghiệp sửng sốt chút, sau đó ông ta lập tức cười lạnh, “Hoa Liên, chết đến nơi rồi còn muốn đùa giỡn lão phu.” xong, tay phải từ từ siết chặc, muốn bóp nát chiếc lò luyện đan kia, nhưng dùng đến năm thành công lực mà chiếc lò luyện đan kia vẫn mảy may hao tổn.


      Bản thân thân thể của Tu vốn vô cùng cường hãn, tộc Bạch Hổ lại càng như vậy, cú siết kia của Ngạo Nghiệp, pháp khí bình thường chưa chắc chịu được.


      “Tiểu tử Bạch Hồ tộc, lá gan của ngươi , đồ lão phu đưa cho đồ đệ mà ngươi cũng dám hủy.” Đúng vào lúc này, trong đầu Ngạo Nghiệp đột nhiên xuất giọng .


      Vẻ mặt đột nhiên phát lạnh, dùng thần thức dò xét bốn phía tỉ mỉ lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào chiếc lò luyện đan trong tay. Cặp mắt từ từ nheo lại, dùng thần thức đẩy vào lò luyện đan, ai ngờ vừa mới xâm nhập bị luồng thần niệm mạnh hơn biết bao nhiêu lần đè lại.


      tộc, người mạnh hơn Ngạo Nghiệp đích xác là có, địa vị của Hoàng cao, đó là bởi vì những tiền bối phía Hoàng đều chuẩn bị ứng phó với chín đạo Thiên kiếp, rảnh rang mà bận tâm đến bọn họ.


      Ai mà ngờ được, đằng sau Hoa Liên lại có nhân vật như vậy.


      “Tiền bối tu vi thông thiên, vãn bối bội phục.” Thần niệm bị áp chế chặt chẽ, ý niệm cường đại ngừng đánh úp vào thần niệm của , nếu như tâm thần thất thủ, rất có thể biến thành phế nhân, điểm này trong lòng Ngạo Nghiệp vẫn ràng, cho nên dám chậm trễ dù chỉ chút, dùng hết toàn lực để chống đỡ lại luồng ý niệm căn bản thể nào kháng cự kia.


      Cũng may đối phương chỉ định cho bài học, ý niệm vẫn duy trì trong giới hạn của , Ngạo Nghiệp mặc dù cực khổ nhưng cũng bị thương tổn quá lớn, dĩ nhiên, về mặt tinh thần nhất định bị đả kích rất nhiều.


      “Hừ, Hoa Liên là đệ tử của lão phu, ai dám động đến nàng, lão phu diệt cả tộc kẻ đó!” Giọng mang theo vài phần khó chịu lại lần nữa vang lên trong đầu Ngạo Nghiệp.


      “Dạ, vãn bối hiểu rồi, còn chưa thỉnh giáo được tôn tính đại danh của tiền bối?” Luồng ý niệm kia rốt cục cũng thối lui, Ngạo Nghiệp bấy giờ mới vươn tay lau mồ hôi. liếc nhìn Hoa Liên, sau đó dời mắt, đúng là, thế khó lường…


      “Tục danh của lão phu ngươi cần biết, ngươi chỉ cần nhớ, lão phu vẫn ở Đại Hoang sơn này trông chừng ngươi là được.”


      “Dạ, lần này là lỗi của vãn bối, vãn bối lập tức giải trừ liên minh với chính đạo.” Chuyện Hoa Liên và Thương Tình có thù oán chẳng phải là đề tài gì mới mẻ, trong lòng Ngạo Nghiệp cũng hiểu. Để trấn an kẻ mạnh thần bí này, chỉ có thể làm vậy.


      cần, chuyện của Hoa Liên tự nàng giải quyết, có điều, nếu để ta biết có kẻ nào trong số các ngươi thầm hạ thủ với nàng….”


      “Xin tiền bối yên tâm, tuyệt xảy ra chuyện như vậy lần nữa.” Có cam kết của đối phương, Ngạo Nghiệp lại thở phào nhõm. Sau lưng phải có kẻ mạnh, chỉ là ngẫm qua mấy vị lão nhân gia trong tộc kia, so với vị này, sợ rằng kém hơn chỉ bậc.


      Dù sao Hoa Liên chẳng qua cũng chỉ đắc tội với mình Linh Lung cung mà thôi, cho dù có nàng, đám chính đạo kia cũng chẳng quá mức để ý.


      Chuyện vừa mới xảy ra, trong cái nhìn của người khác, bất quá chỉ thoáng qua mà thôi. ai biết Bạch Hổ Hoàng rốt cuộc là mắc bệnh gì, đột nhiên lại cung kính hai tay nâng lò luyện đan trả tận tay Hoa Liên, “Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, hy vọng Hoa Liên tiểu thư đừng để trong lòng.”


      Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp mà lại cúi đầu nhận lỗi với người khác, chuyện này quả thực còn khiến người ta thấy khó hiểu hơn cả việc hai phe Chính Ma hòa hảo, tính khí của Bạch Hổ Hoàng có ai còn lạ gì, bắt ông ta phải cúi đầu, chẳng bằng chém ông ta đao còn thực tế hơn.


      “Bạch Hổ Hoàng khách khí rồi, nếu có việc gì khác Hoa Liên tiễn.”


      “Cáo từ.” Ngạo Nghiệp hiển nhiên cũng muốn để người khác chế giễu, chỉ vài câu rồi bỏ .


      Chuyện này mặc dù xảy ra ở Khổng Gia trại, hơn nữa khi đó trừ người mà Bạch Hổ Hoàng mang đến ra, Hoa Liên cũng thấy có kẻ nào khác xuất , nhưng tin Bạch Hổ Hoàng nhận lỗi với Hoa Liên rốt cuộc vẫn truyền ra ngoài.


      thể , tốc độ buôn chuyện ở Đại Hoang thực phải chỉ nhanh ở mức bình thường.


      Hành động của Bạch Hổ Hoàng dĩ nhiên là dẫn tới nhiều phương suy đoán, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ra mặt giải thích bất cứ lời nào cho hành động lần này, coi như là chấp nhận.


      Chuyện lần này lại khiến cho Đại Hoang sơn dậy sóng vì Hoa Liên, thiếu chút nữa giết được muội muội của Bạch Hổ Hoàng, kết quả Bạch Hổ Hoàng còn tự mình đến xin lỗi, tất cả đều lên rằng, phía sau Hoa Liên, tất có nhân vật mà ngay cả Hoàng cũng dây nổi.


      Chẳng trách nàng dám ở bên ngoài lớn lối như vậy, ngay cả cung chủ Linh Lung cung cũng dám giết, hóa ra là có chỗ dựa. Những câu thế này, ở Khổng Gia trại Hoa Liên nghe được ít.


      Cho dù thế nào nữa, thái độ của Bạch Hổ Hoàng khiến cho toàn bộ Đại Hoang sơn biết, Hoa Liên, là người bọn họ thể chọc tới. Đó cũng là cách xin lỗi của ông ta với Hoa Liên, dĩ nhiên, nếu Bạch Hổ Hoàng và Khổng Tước Hoàng đồng thời tỏ thái độ, chuyện của Hoa Liên chẳng còn là vấn đề gì to tát.


      Bước ngoặt đột nhiên xuất cũng giúp Hoa Liên vui vẻ được mấy, bởi vì Vân Khi đích thân đến Khổng Gia trại. Lúc ông ta đến, Khổng Mân tự mình nghênh đón, người dù còn chưa đến chỗ Hoa Liên nhưng ông ta muốn làm gì, tất cả mọi người đều ràng trong lòng.


      “Mẹ, mẹ định quay về với ông ta sao?” Hai mẹ con đứng Vọng Phong nhai sau Khổng Gia trại chuyện phiếm, ở đây hàng năm có ba tháng có hắc phong nổi lên, giờ mặc dù chưa đến ngày nhưng gió cũng lớn dần, Tu bình thường ở Khổng Gia trại xuất ở đây.


      Hồ Uẩn bình tĩnh nhìn về phía xa, váy lụa mỏng người bị gió thổi tung, lộ ra bắp đùi thon dài thẳng tắp. Bao nhiêu năm nay, Hoa Liên vẫn cảm thấy, có ai đẹp hơn Hồ Uẩn, cũng có ai tốt hơn Hồ Uẩn.


      Nàng muốn để Hồ Uẩn quay lại Hồ tộc, nơi đó giống như cái nhà giam hoa lệ, cầm tù bà trong đó, vĩnh viễn thể thoát ra.


      “Phải, nếu , ta còn có thể nơi nào đây?” Giọng của Hồ Uẩn rất bình thản, bà nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Liên, mỉm cười với nàng, vươn tay gạt những sợi tóc mai bay loạn trán nàng, “Tiểu Liên, đừng lo ẹ, làm gì mẹ cả.”


      “Nhưng mà…”


      “Trước kia chín trưởng lão của Hồ tộc cấu kết vu hãm cha ta, Vân Khi biết cha ta chẳng làm gì cả, lại đích thân giết ông ấy.” Hồ Uẩn dời mắt khỏi Hoa Liên, ánh mắt trở nên có chút mông lung. “Ta hiểu nổi, người đàn ông mà ta ngưỡng mộ, tại sao lại làm ra chuyện như vậy. Sau này, ta mới biết, đó chẳng qua chỉ là cái đinh gài sẵn mà thôi, thích có người chống đối, cho nên phụ thân ta, và cả chín trưởng lão kia nữa, cuối cùng đều chết hết.”


      “Mẹ…” Những chuyện này, lần đầu tiên Hồ Uẩn kể với nàng, Hoa Liên sao ngờ nổi, giữa hai người họ còn vắt ngang mối thù giết cha.


      Mẹ nàng rốt cuộc ôm tâm trạng thế nào mà lấy người đàn ông kia?


      “Tiểu Liên, Bạch Hổ Hoàng mặc dù thoạt nhìn hành xử quái đản lỗ mãng, nhưng lá gan lớn, có lời của , con có thể yên tâm sống ở Khổng Gia trại, ai dám chọc đến con đâu. Nhưng mẹ nhất định phải quay về cùng .” Khác với hai Hoàng kia, Vân Khi là kẻ điên, vì chuyện, có thể liều lĩnh màng đến tất cả, vô luận là ai ngáng trước mặt, cũng lùi bước.


      Mấy năm nay lòng vòng quẩn quanh bà chịu đủ rồi, nếu trốn thoát cần phải né tránh nữa. Tu vi của bà thể tăng lên, tuổi thọ có hạn, cho dù có buông tay có thể kiên trì được bao lâu đây.


      “Tiểu Liên, nếu như có ngày con muốn rời khỏi đây … đừng quay về nữa.”


      “Con…” Hoa Liên nên lời, đột nhiên liếc thấy cái bóng trắng, chẳng biết từ khi nào Vân Khi xuất ở phía sau, cách hai người xa, ánh mắt của ông ta vẫn đặt người Hồ Uẩn, Hoa Liên cũng phân biệt nổi, những tình cảm trong mắt ông ta rốt cuộc là thứ gì.


      “Uẩn Nhi, chúng ta phải về thôi.”


      Khi Hồ Uẩn xoay người lại, gương mặt Vân Khi xuất nụ cười, ánh mắt của ông ta dường như cũng cười…


      Cuối cùng, Hồ Uẩn vẫn cùng Vân Khi rời khỏi Khổng Gia trại, Hoa Liên biết, lần chia ly này, đến bao giờ mới có thể gặp lại. Hoặc có lẽ, vĩnh viễn thể gặp lại.


      Vân Khi dùng nhà giam hoa lệ để giam cầm Hồ Uẩn bên trong, thực ra, bị giam đâu chỉ có mình Hồ Uẩn, chẳng phải ông ta cũng vậy sao.





      Liên minh giữa Chính đạo và tộc thành lập, trong Đại Hoang sơn, càng ngày càng có nhiều Tu rời , ngay cả Khổng Gia trại cũng có ít người .


      Nghe , Bạch Hổ Hoàng trấn giữ Trung Châu chống lại Ma Tu tiến thêm bước xâm nhập. Chuyện của Hoa Liên tựa như chuồn chuồn lướt nước, cứ thế trôi qua, ngay cả chút gợn sóng cũng có.


      còn ai nhắc đến Hoa Liên nữa, ngay cả vị Ma tôn vẫn kêu gào muốn Kim Luân tự giao Hoa Liên ra cũng nhắc đến nàng. Dường như tất cả mọi người đều quên béng mất cái tên này, dĩ nhiên, có người vĩnh viễn quên được nàng, ví dụ như, Thương Tình.


      “Hoa Liên, ta quả thực xem thường ngươi.” Thương Tình ngồi đại điện của Linh Lung cung, ngọc giản trong tay nháy mắt bị đông cứng thành băng vỡ vụn vung vãi đầy đất. Nàng ta hề che giấu sát ý nồng đậm trong mắt, vốn tưởng lần này Hoa Liên trốn thoát, ai ngờ đằng sau nàng còn có chỗ dựa vững chắc, vững chắc đến mức ngay cả Bạch Hổ Hoàng cũng dám đắc tội.


      “Chậc, Thương Tình, ngươi quá để ý đến nàng.” cây cột chống đỡ đại điện, Băng Long chậm rãi di chuyển phía , lời mang theo vài phần cười nhạo truyền ra từ trong miệng .


      cần ngươi quan tâm!” Nàng đương nhiên biết mình quá để ý đến Hoa Liên, lần trước căn bản chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, tu vi của nàng ta thấp hơn mình nhiều như vậy, lần sau chỉ cần gặp mặt, nàng ắt có cơ hội khiến cho Hoa Liên chết đến thể chết thêm được nữa. Nhưng, nàng vẫn thể nào buông lỏng, có lẽ, Hoa Liên thành tâm ma của nàng. Chỉ có nhanh chóng giết nàng ta mới là biện pháp tốt nhất là giải quyết tâm ma.


      “Ta lại có cách, có thể khiến cho nàng tự chui đầu vào lưới đấy.” Băng Long lại lên tiếng.


      “Cách gì?” Thương Tình nhìn về phía Băng Long. Giữa nàng và Băng Long có giao tình, chỉ có giao dịch, giúp nàng lần, nàng phải trả lại cho lần, mỗi lần trả nợ cho , nàng cũng cửu tử nhất sinh.


      Nếu phải vì Hoa Liên chịu rời khỏi Đại Hoang sơn, nàng việc gì phải để Băng Long giúp tay.


      “Con của Huyết Ma điện chủ đời trước phải có giao tình rất tốt với tiểu Hoa kia sao, nếu như ta tính sai, tiểu nương kia giờ ở trong thành Nam Khê sơn phải.”


      Chân mày Thương Tình nhíu lại, giờ hiểu ý tứ của Băng Long. “Quả nhiên là chủ ý rất hay, lần trước có thể vì nàng mà liều mình cứu người, lần này, ta tin là nàng mắc câu!” Thương Tình cười lạnh, tiếng cười quanh quẩn trong đại điện yên tĩnh lạnh như băng, trước sau vẫn tiêu tán.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 107: Đẩy ngã



      Sau khi Hồ Uẩn rồi, cảm xúc của Hoa Liên vẫn tốt, ở trong Khổng Gia trại cũng chỉ có Khổng Uyên lúc nào rảnh rỗi đến tìm nàng. Có điều dạo này Khổng Uyên hình như muốn tìm Tiểu Phượng Vũ, chắc cũng phải rời thời gian.


      Nếu phải Ân Mạc lại cảnh cáo nàng lần nữa, trong thời thế này, cho dù là thành Nam Khê sơn cũng phải là chốn yên ổn nàng sớm chạy qua bên kia rồi. Cho dù Quân Hầu có ngày ngày kề cận bên Tiểu Chỉ ít ra cũng có người chuyện phiếm với nàng.


      Trước khi , Khổng Uyên đặc biệt chạy tới tìm Hoa Liên, mặt đầy vẻ thần bí.


      “Ngươi lại lấy thứ gì để cho người khác thấy được hả?” Cái tên Khổng Uyên này, ngay cả kho giấu bảo vật của cha cũng dám xông vào, mặc dù là trộm mấy thứ bảo bối bên trong ra cũng chỉ là để mở mang tầm mắt, nhưng mà kỹ thuật chôm đồ của thực quá kém, mười lần có chín lần bị bắt. Hơn nữa lần nào cũng ầm ĩ hết cả lên, Hoa Liên thực có chút đồng cảm với Khổng Tước Hoàng, sinh ra được đứa con trai như vậy, vui được, hận cũng chẳng xong.


      Sau này Khổng Uyên cũng thông minh hơn, chôm được thứ gì là chạy ngay đến chỗ Hoa Liên, chờ chơi rồi quăng ra ngoài, lúc nào cũng có người nhặt lại mang về.


      “Lần này là đồ cất giữ cá nhân của ta, cho ngươi mượn chơi mấy ngày, chờ ta về nhớ trả lại cho ta đó.” Khổng Uyên có chút nỡ lôi từ trong nhẫn chứa đồ ra cái chậu.


      Cái chậu này rất bình thường, chỉ là hình dáng có hơi khổng lồ tí, to chừng bằng cái cối xay, biết là mặt ai mà to như vậy, cần dùng đến loại chậu rửa mặt cỡ lớn thế này.


      Khổng Uyên cẩn thận đặt cái chậu lên bàn, nhàng vuốt ve thành chậu, ánh mắt nhìn cái chậu khiến cho Hoa Liên thấy cơn ớn lạnh.


      “Đây là Cách Thế kính.”


      “Cái gì?’ Hoa Liên vụt tiếng đứng dậy, Cách Thế kính phải là đồ ở Địa Phủ sao? Làm sao lại rơi vào tay Khổng Uyên được, hơn nữa hình dạng lại khó coi như vậy.


      “Hàng nhái.”


      ra là hàng nhái.” Hoa Liên bĩu môi.


      Thấy Hoa Liên xem thường, Khổng Uyên hừ tiếng, “Đây phải hàng nhái bình thường đâu nhớ, thứ này chính là do ông cụ của ông cụ của ông cụ nhà ta, cũng chính là cụ cố tổ của ta làm ra sau khi vượt qua đạo thiên kiếp thứ tám đấy.”


      “Được rồi, đừng có giảng về lịch sử vinh quang của nhà các ngươi nữa, xem vật này dùng thế nào?” Nàng cũng chỉ là mặt ngoài có vẻ để ý thôi, thực tế vẫn cảm thấy rất hứng thú với vật này.


      Cách Thế kính là thần khí của Địa Phủ, có thể tìm được kiếp trước kiếp này, dĩ nhiên, kiếp trước kiếp này, phải là thứ quỷ hồn bình thường có thể thấy được. Dĩ nhiên, chức năng quan trọng nhất của tấm gương này là nối liền tam giới lục đạo, tựa như cánh cửa gian vậy.


      thế giới này, giữa tam giới lục đạo có rất nhiều vách tường ngăn cách cường đại, muốn trực tiếp xuyên qua là rất khó, Cách Thế kính của địa phủ có thể coi là lối liên thông nhanh và tiện nhất.


      Cái chậu rửa mặt này, nhìn kiểu gì cũng giống như có chức năng đó. thực tế, tra được kiếp trước kiếp này cũng có khả năng lớn, hơn nữa, cho dù có thể, lực tiêu hao người bình thường khó mà chịu đựng nổi.


      “Lúc ông cụ nhà ta phi thăng có cho ta biết, vật này có thể thấy được tất cả những chuyện xảy ra trong kiếp này, bao gồm cả chuyện lúc trí tuệ của chúng ta còn chưa mở mang, có điều khẳng định là ngươi xài được rồi.”


      thừa!” Hoa Liên trừng mắt khinh bỉ, nhưng mà có thể thấy được quá khứ, mặc dù chỉ có kiếp này thôi cũng là bảo bối khiến người ta thèm khát rồi.


      “Nhưng có chức năng khác ngươi có thể dùng được đấy, đổ đầy nước vào bên trong, sau đó ném vật bên người của người ngươi muốn thấy vào trong lúc nào chỗ nào ngươi cũng có thể nhìn thấy đối phương được. Lát ta rồi, ngươi có thể thử chút, ngàn vạn lần chớ có khách khí.” xong, Khổng Uyên mặt đầy vẻ mập mờ nháy mắt mấy cái với Hoa Liên.


      Hoa Liên muốn gặp ai, trong lòng hai người đều ràng. Lời của Khổng Uyên khiến ặt nàng hơi nóng lên, có điều đối với trêu chọc của Khổng Uyên nàng cũng chỉ coi như nghe thấy, hề khách khí nhận lấy cái chậu rửa mặt, sau đó phất tay với , “Được rồi, đồ mang đến rồi, ngươi mau .”


      “Này, ngươi phũ phàng quá đấy.” Bị Hoa Liên đẩy thẳng đến cửa, ra khỏi phòng, Khổng Uyên còn chưa định từ bỏ ý đồ, “ bằng ngươi thử trước .”


      “Hừ, chờ ngươi rồi ta lập tức thử.”


      “Đừng ngại mà, chúng ta thân như vậy rồi.”


      Đáp lại Khổng Uyên chính là tiếng cửa bị đóng sầm cái, được rồi, da mặt của con lúc nào cũng mỏng, nên thông cảm.


      Sau khi Khổng Uyên rồi, Hoa Liên ngồi ghế, nhìn cái chậu trước mặt kia, do dự lúc lâu, rốt cuộc vẫn thử ngay.


      Vốn định làm những việc khác để cho tâm trạng mình được bình tĩnh hơn chút, nhưng lúc sang gian bên cạnh luyện đan, lò đan dược Huyền cấp Thượng phẩm mà cũng bị nàng luyện hỏng, nhìn vụn thuốc đầy đất, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy vô cùng ảo não.


      Chẳng phải chỉ là gặp lần thôi sao, cũng đâu phải là người thể gặp, mình rốt cuộc căng thẳng xoắn xuýt cái gì chứ.


      Nhưng chờ đến khi nàng đứng trước cái chậu đổ đầy nước, bàn tay nắm chặt chuỗi Phật châu dường như có chút mất kiểm soát mà phát run. Nhìn chằm chằm tay mình lúc lâu, Hoa Liên lẩm bẩm, “Nhất định là ảo giác.” Nàng làm sao có thể phát run được, nhất định là hoa mắt.


      Vừa , Hoa Liên vừa buông tay, nhìn chuỗi Phật châu kia rơi vào trong nước. Trong khoảnh khắc Phật châu tiếp xúc với mặt nước, nước trong chậu đột nhiên tự động dâng lên, từ từ ngưng tụ thành hình người ngay trước mắt nàng.


      “Ân Mạc…” Khi Ân Mạc to chừng bàn tay xuất trong chậu nước, Hoa Liên còn tưởng là mình hoa mắt. hổ là thần khí nhái do tu tám kiếp luyện chế ra, mặc dù cấp độ cao, nhưng hiệu quả thực chỉ tuyệt vời ở mức bình thường.


      Nàng còn tưởng nhiều lắm là có thể thấy được bóng dáng của Ân Mạc trong nước mà thôi, kết quả lại dùng nước để ngưng tụ ra hẳn hóa thân.


      Ân Mạc khoanh chân ngồi mặt nước, cúi đầu nhìn hóa thân của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, trong mắt mang theo ý cười, “Nhớ ta rồi?”


      “Còn lâu ấy!” Sau khi phản bác, nàng mới thấy phản ứng của mình hình như hơi kịch liệt, ho khan hai tiếng, ánh mắt có chút hốt hoảng, “Chỉ là muốn thử xem hiệu quả của vật này thế nào.”


      “Xem ra hiệu quả tệ, cho ra hòa thượng tuấn như ta, cũng coi như là kinh hỉ đúng .” Ân Mạc cười , vốn định khống chế phân thân này bước ra khỏi chậu nước, kết quả tay vừa mới nhấc ra ngoài thể ngưng kết được nữa, xem ra phạm vi hoạt động của chỉ có thể ở mặt nước.


      “Huênh hoang.” Hoa Liên hiển nhiên cũng phát ra điểm này, nàng xấu xa nhìn chằm chằm Ân Mạc lúc lâu, mặt lên nụ cười tà ác.


      “Nàng định làm gì thế?” Nhìn ngón tay Hoa Liên càng ngày càng tới gần, Ân Mạc cảnh giác lui về phía sau.


      Hoa Liên chẳng gì, chỉ có nụ cười mặt lại càng thêm tà ác, nàng vươn hai ngón tay, nhàng chọc lên ngực Ân Mạc cái, lập tức bị đẩy ngã xuống đất, sau đó Hoa Liên buông ra, Ân Mạc đứng lên, rồi nàng lại lặp lại động tác đẩy ngã lúc nãy.


      “Chơi vui lắm hả?” Cuối cùng, Ân Mạc dứt khoát nằm mặt nước, chẳng buồn ngồi dậy nữa, mặc cho Hoa Liên chọc chọc tay , túm túm tóc .


      “Bình thường thôi.” Hoa Liên cười hệt như là con mèo ăn vụng được cá.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 108: cùng con chuyến



      Có câu lần sống hai lần chín*, sau lần đầu tiên tìm , lần thứ hai lần thứ ba nàng cũng cảm thấy ngượng ngập gì hết, hơn nữa hứng thú của Ân Mạc cũng rất cao. Có người chuyện phiếm so với vẫn tốt hơn, mặc dù trước đây Hoa Liên cũng ham thích gì loại hoạt động vô nghĩa này.


      * chín = thục còn có nghĩa là quen, cả câu này í là lâu dần cũng thành quen


      Lúc này, Ân Mạc ngồi mặt nước đánh đàn cho nàng nghe, cây cổ cầm mê người trước mặt cũng là do nước ngưng tụ thành, tiếng đàn réo rắt quanh quẩn trong phòng mãi tiêu tán.


      Ân Mạc xem ra rất rảnh rỗi, ngày có đến hơn nửa thời gian là lãng phí ở đây. Lửa chiến tranh bên phía Trung Châu lan ra cực kỳ nhanh chóng, từ lúc khai chiến đến giờ ba phe Chính Ma đều tổn thất nghiêm trọng, giờ chiến trường, những tu sĩ bình thường sớm rút lui, còn lại phần lớn đều là tu sĩ từ Độ Kiếp trở xuống Nguyên trở lên. Theo lý mà , thân là cao tăng của Kim Luân tự, nên trừ ma vệ đạo mới đúng, có điều Ân Mạc hiển nhiên hề ý thức được điều này.


      “Bây giờ ngươi ở đâu?” Rốt cục, nàng vẫn khống chế được lòng hiếu kỳ của mình mà hỏi Ân Mạc câu.


      “Trung Châu.” Ân Mạc chẳng chút bận tâm ngước mắt lên, động tác tay vẫn dừng lại, những sắc tuyệt vời tràn ra từ trong tay.


      “Ngươi tham chiến sao?”


      “Ta là Thống soái, cần ra chiến trường.”


      “Hả?’ Lời của Ân Mạc khiến cho Hoa Liên sửng sốt lúc lâu? là Thống soái? Người bên Chính đạo vậy mà lại tin cái tên hòa thượng giết người như ngóe này, sợ hại chết đám tu sĩ kia sao.


      Mấy ngày trước, quyền Thống soái vẫn còn nằm trong tay Thương Tình của Linh Lung cung, có điều giờ Kim Luân tự gia nhập chiến trường, hơn nữa, Kiến Tuệ hòa thượng rốt cục cũng được thả ra. Băng Long và Kiến Tuệ hòa thượng mặc dù đều là Độ Kiếp kỳ, nhưng thực lực của Kiến Tuệ hòa thượng hiển nhiên là hơn Băng Long bậc, tuy ông ta từng có quan hệ rất tốt với Ma tôn, nhưng vào thời điểm này, ai dám nhắc đến chuyện đó.


      Năm đó người ta thực lực còn chưa đủ, có lẽ Nhị cung Tam điện vẫn còn có thể liên kết gây áp lực với Kim Luân tự được, giờ, ai có thể áp chế Kiến Tuệ hòa thượng được đây. Có điều vị trí thống lĩnh này đương nhiên thể để cho Kiến Tuệ hòa thượng ngồi, Ân Mạc là đệ tử duy nhất của ông ta, tu vi lại cao, hơn nữa bên Linh Lung cung cũng đồng ý, đương nhiên là được lôi lên vị trí thống lĩnh rồi.


      Động tác tay Ân Mạc rốt cục cũng dừng lại, ngón tay ấn lên dây đàn, đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười với Hoa Liên, “ ra , Thống soái bên phía Ma đạo, nàng cũng quen đấy.”


      “Phong Biệt Tình?” Ma Tu nàng quen cũng chỉ có mình Phong Biệt Tình, có điều, Phong Biệt Tình rốt cuộc lên làm Thống soái Ma đạo thế nào? Tu vi và bối cảnh của Ân Mạc đều cực kỳ kinh người, cho dù có làm trụ trì của Kim Luân tự Hoa Liên cũng thấy lạ. Nhưng còn Phong Biệt Tình…


      Nghe Hoa Liên nhắc đến cái tên này, trong mắt Ân Mạc lóe lên tia lãnh ý dễ phát giác, ngay sau đó dùng nụ cười để che giấu, “Bằng tuổi mà làm được như vậy, đích thực là đủ khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác.”


      Cho dù có là con trai ruột của Ma Tôn, ở Ma đạo, nếu có sức mạnh chân chính cũng khó mà ngồi yên vị trí kia được. Dù Ân Mạc có ấn tượng tốt đẹp gì với nhưng việc này cũng cản trở thưởng thức Phong Biệt Tình.


      “Ô, vậy hai người các ngươi coi như là đối thủ rồi, ai thua ai thắng?” Hoa Liên đầy hứng trí hỏi.


      “Ta mà thua sao?” Giọng điệu kia khiến cho người ta vô cùng muốn vung cái tát đập chết , Hoa Liên đoán chắc cái người này căn bản biết khiếm tốn là thứ gì.


      “Chờ ngươi thua đừng có mà khóc nhè.” Hoa Liên nhịn được bĩu môi, chính là thể nhìn đắc ý như thế được.


      “Ồ… Nếu mà ta thua, ta phải đến Khổng Gia trại tìm nàng an ủi ta.” Ân Mạc cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc vô cùng, khiến cho trái tim Hoa Liên nhảy thót lên. Hòa thượng đáng chết, còn dám quyến rũ nàng, thực là xin lỗi Phật tổ lão nhân gia người.


      quả nhiên biết nàng ở đâu, xem ra, những chuyện xảy ra sau khi nàng quay lại Đại Hoang sơn đều ràng hai đúng . Hoa Liên cũng biết mình nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với Ân Mạc, nàng ghét bị người ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng người kia lại là Ân Mạc, nàng vậy mà lại chẳng hề cảm thấy thể tiếp nhận, là thói quen, hay là bởi vì đối tượng là ?


      “Hoa Liên, ta vào được chứ?” Ngoài cửa đột nhiên vọng đến giọng của Khổng Mân, Ân Mạc nhíu mày cái, tay áo vung lên, thân ảnh của lập tức biến mất mặt nước.


      Nhìn mặt nước phẳng lặng, Hoa Liên đứng dậy mở cửa cho Khổng Mân.


      Ngoài cửa, sắc mặt của Khổng Mân có chút trầm, thấy Hoa Liên xong nhìn chằm chằm nàng lúc lâu mới mở miệng, “Bên phía thành Nam Khê sơn truyền đến tin tức, bằng hữu của ngươi, Phong Chỉ mất tích, chắc là bị người ta bắt .”


      “Bắt ?” Hoa Liên sửng sốt, “Quân Hầu đâu?” Tiểu Chỉ vẫn luôn ở bên cạnh Quân Hầu, nàng ấy sao có thể mất tích. Hơn nữa, thành Nam Khê sơn kia, Quân Hầu dậm chân cái chính là động đất, Tiểu Chỉ là nghịch lân* của Quân Hầu, ai dám động thủ với nàng ấy chứ?


      * nghịch lân: tương truyền dưới cổ mỗi con rồng lớn đều có miếng vảy trắng to bằng bàn tay có hình vành trăng, khi chạm đến chỗ này, tính khí của con rồng bạo phát như núi lửa phun trào ~> nghịch lân có thể hiểu là điểm mấu chốt quan trọng thể chạm tới của người


      “Quân Hầu thân bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” đến đây, Khổng Mân cũng nhịn được mà thở dài, Quân Hầu so với những kẻ có cùng đẳng cấp, thực lực tuyệt đối là số số hai, có thể khiến cho bị trọng thương ngay trong phủ thành chủ, còn mang Phong Chỉ , lại khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, tu vi của đối phương, còn cao hơn ông ta.


      Vốn chuyện này ông ta hẳn là nên cho Hoa Liên biết, nhưng đối phương lại để lại thứ ở thành Nam Khê sơn.


      Nhìn thấy đóa hoa như được tạc từ băng trong tay Khổng Mân, tay của Hoa Liên khẽ run lên, dưới tay áo, chậm rãi siết chặt thành nắm đấm. Thương Tình, ả dám xông vào Đại Hoang sơn, lại sai người bắt Tiểu Chỉ , quả nhiên là có thủ đoạn.


      Có điều, cho dù nàng có biết trong lòng cũng thể tìm Thương Tình đòi người, bởi vì ả căn bản thừa nhận.


      “Cám ơn.” Hoa Liên nhận lấy đóa Băng Hồn hoa kia, ngọn lửa diễm lệ như máu tay nháy mắt bao bọc lấy đóa hoa kia, rất nhanh, Băng Hồn hoa biến mất từ trong lòng bàn tay nàng.


      Con ngươi của Khổng Mân thu hẹp, ông ta càng thêm tò mò với ngọn lửa Hoa Liên khống chế. Chắc là vị tiền bối thần thông kia dạy cho nàng, loại lửa này, ông ta còn chưa thấy bất cứ kẻ nào từng dùng qua.


      “Hoa Liên, chuyện này ai có thể giúp được ngươi.” Khổng Mân sống bao nhiêu năm như vậy, sớm tu thành tinh, đương nhiên biết chuyện này là do ai làm.


      Chẳng qua là, bọn họ nắm được bất cứ nhược điểm nào của đối phương, hơn nữa giờ Chính đạo và tộc kết liên minh, chỉ riêng điểm này thôi bọn họ thể vì mình Hoa Liên mà trở mặt với Chính đạo rồi.


      “Ta biết.” Hoa Liên mặn nhạt đáp lại, chuyện này vì nàng mà bắt đầu, chính nàng tự xử lý. Bắt Tiểu Chỉ để uy hiếp nàng, thể , Thương Tình thành công, vô cùng thành công.


      “Ngươi… phải tỉnh táo.” cho cùng Phong Chỉ chỉ có nửa huyết dịch của tộc, trong mắt họ, có bất cứ giá trị gì. Nhưng nàng là bằng hữu của Hoa Liên, Hoa Liên thấy nàng có giá trị, vậy là đủ rồi.


      “Yên tâm, ta .” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn Khổng Mân cười cười, có gì bất thường.


      Khổng Mân gật đầu cái, bấy giờ mới xoay người bỏ . Ông ta nghĩ, với trí thông minh của Hoa Liên, tuyệt đối làm chuyện bất lợi cho bản thân. Trước mắt, đối địch với Thương Tình cũng phải là lựa chọn thông minh.


      Sau khi Khổng Mân rồi, Hoa Liên ngồi mình trong phòng lâu, cuối cùng mới lấy lò luyện đan ra.


      Đây là lần đầu tiên Hoa Liên chủ động đề cập muốn gặp Lạc Lâm Cửu. Nàng mới với lò luyện đan chưa được bao lâu cảm thấy hoa mắt, chờ đến khi nàng đứng vững được lần nữa đến sơn động mà Lạc Lâm Cửu ở.


      Lạc Lâm Cửu hề thay đổi, thậm chí ngay cả động tác cũng giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt. Ông ấy chỉ có bộ xương, Hoa Liên tài nào nhìn ra được biểu cảm của ông ấy, trong lòng nàng cũng có chút lo sợ bất an, nhưng giờ, người có thể giúp được nàng, chỉ có Lạc Lâm Cửu.


      “Sao lại mang vẻ mặt này?” Lạc Lâm Cửu ngẩng đầu lên, lửa linh hồn trong khoang sọ tỏa ra ánh sáng dịu , khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.


      “Sư phụ, con… muốn rời khỏi Đại Hoang sơn.” Hoa Liên cắn răng, giọng có chút run rẩy.


      “Con quyết định rồi?” Lạc Lâm Cửu thở dài tiếng, đồ đệ này của mình, vẫn luôn lý trí, cũng là người rất có chính kiến, cho nên có số việc, nếu nàng quyết định rồi ai có thể khiến nàng thay đổi. Mà ông cũng muốn thay đổi chính kiến của Hoa Liên, tu hành, rốt cuộc là tu những gì, mỗi lời cử động của nàng, mỗi quyết định mà nàng định ra, đều là loại tu hành, đạo của mình, người khác vĩnh viễn thể nhúng tay.


      Hơn nữa, thứ ông tán thưởng, chẳng phải là tính cách này của Hoa Liên hay sao. Tỉnh táo, thông minh, hiểu lí lẽ, nhưng thỉnh thoảng cũng xúc động, chưa từng hổ thẹn với lòng mình, nhân tài như vậy mới xứng làm đồ đệ của ông.


      “Con nghĩ kỹ rồi.” Hoa Liên cắn cắn môi dưới, nàng rũ mắt xuống, dám nhìn đến Lạc Lâm Cửu.


      “Cũng được, vi sư liền cùng con chuyến vậy.”


      “Nhưng mà…”


      “Vi sư thể rời khỏi chỗ này, chỉ có thể chuyển lửa linh hồn bám vào lò luyện đan, có điều đối phó với vài tu sĩ, chỉ thế thôi là đủ rồi.” Lời của Lạc Lâm Cửu khiến cho trái tim Hoa Liên hơi rục rịch, ông ấy gọi những người đó là tu sĩ.


      cách khác, trong mắt ông ấy, những người đó đều giống nhau, vô luận là vượt qua mấy đạo Thiên kiếp. Vậy vị sư phụ này của mình rốt cuộc là đến từ nơi nào? Tất cả mọi người đều ông ấy phi thăng, thực tế, ông ấy lại lấy hình thái này để ở lại nhân gian, có chuyện gì xảy ra trong quá khứ ư?


      Những câu hỏi này vẫn quanh quẩn mãi tan biến trong đầu Hoa Liên, có điều nếu sư phụ chịu , đương nhiên có nghĩa là chưa phải lúc nàng cần biết.


      “Cám ơn sư phụ.” Hoa Liên cũng chẳng kiểu cách khách sáo với ông ấy, nàng đến cũng chỉ vì mong sư phụ giúp tay, chẳng qua là ngờ tới, ông ấy lại cùng mình.


      Lạc Lâm Cửu gì, ngọn lửa linh hồn lặng lẽ bùng cháy trong đầu ông đột nhiên bốc lên kịch liệt, sau đó chợt vọt ra ngoài từ trong hộp sọ.


      Hoa Liên đúng lúc lấy lò luyện đan ra, cuối cùng, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu tiến vào trong lò luyện đan, luồng hơi thở mỏng manh mà Hoa Liên chưa bao giờ cảm nhận được từ từ bao bọc lấy lò luyện đan.


      Đây cũng là lần đầu tiên nàng thực cảm nhận được hơi thở người sư phụ mình, khác với khí, mỏng manh nhưng tràn trề, đầy ắp chính khí. Quan trọng nhất là, hơi thở kia, khiến cho Nghiệt hỏa bên trong đan điền của nàng bỗng rục rịch.


      Nếu phải Hoa Liên mạnh mẽ áp chế, sợ rằng lúc này Nghiệt hỏa từ trong đan điền vọt ra chạy thẳng đến lò luyện đan. Nghiệt hỏa, đốt, nhưng diệt thần hồn, quả nhiên là .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :