1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 99: Tính kế



      Dưới chân Hoa Liên, đóa sen chín cánh gần như trong suốt nâng nàng nhanh chóng bay về phía Khổng gia trại. Hoa Liên cố ý giấu hơi thở của mình, nơi đây dù sao cũng là Đại Hoang sơn, tám phần trở lên là có tu vi cao hơn nàng, cho dù có che dấu cũng chẳng có mấy tác dụng. Hơn nữa, phải có người muốn cản nàng sao, nàng liền cho người đó cơ hội, tốt nhất là người đó phải là Ngạo Vô Song.


      Đáng tiếc, suy nghĩ trong lòng Hoa Liên lại thể truyền đến trong lòng Ngạo Vô Song. Khi gần đến phạm vi thế lực của Bạch Hổ tộc, Hoa Liên bị chặn lại, may thay, chỉ có mình Ngạo Vô Song.


      Hai người đứng giữa trung nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ngạo Vô Song mở miệng trước, “Muốn tìm Khổng Uyên? Ngươi cảm thấy bảo vệ được ngươi sao?”


      Nhìn nụ cười mang ý châm chọc mặt Ngạo Vô Song, Hoa Liên khinh thường, “Chưa biết được, cũng phải thử mới . Hơn nữa, nếu ngươi cho là bảo vệ được ta việc gì phải chặn đường?”


      Quan hệ của nàng và Khổng Uyên, ở Đại Hoang sơn có mấy người ràng. Mới đầu, bọn họ đều cho là Khổng Uyên thích Hoa Liên, ai ngờ mới chưa được bao lâu lại dẫn theo tiểu nương của tộc Phượng Hoàng về, Hoa Liên biết vậy mà vẫn dính lấy Khổng Uyên, như thế chỉ khiến đối phương càng thêm gấp rút muốn thoát khỏi nàng mà thôi.


      Sở dĩ Ngạo Vô Song chặn Hoa Liên lại, dĩ nhiên cũng chỉ là để phòng vạn nhất, trong lòng nàng ta cũng thừa nhận rằng Khổng Uyên đắc tội nàng ta chỉ vì Hoa Liên. Trong Bạch Hổ tộc, tất cả quan hệ thân thiết đều xen lẫn với lợi ích, cho nên nàng ta nghĩ tất cả mọi người đều như vậy, giờ thân phận của Hồ Uẩn còn, Hoa Liên cũng phải là kế nữ của Hồ Hoàng nữa, Khổng Uyên còn có lý do gì để giúp nàng?


      “Ngươi biết , hôm đó, Hồ Uẩn cũng dùng ánh mắt giống ngươi để nhìn ta, nàng ta trước sau vẫn tin, Hồ Hoàng đồng ý cưới ta, nàng thực cho rằng người Hồ Hoàng là nàng.” Ngạo Vô Song cười lạnh , rất căm ghét ánh mắt tự tin kiểu đó, hận thể phá hủy cho hả lòng.


      Thực ra nàng ta chẳng cần động đến Hoa Liên có rất nhiều người muốn mạng của nàng, nhưng sau khi nhìn thấy Hoa Liên, nàng ta liền nghĩ ngay đến Hồ Uẩn, nữ nhân kia, cho dù bị mình đả thương thành cái dạng đó mà trước sau vẫn dùng cái loại ánh mắt đó để nhìn nàng.


      Hoa Liên liếc Ngạo Vô Song cái, đột nhiên lộ ra nụ cười, “Những chuyện ngươi làm, Hồ Hoàng thực biết sao? Nếu ông ta biết, tại sao ngươi giết mẫu thân ta luôn ?”


      Hồ Uẩn chưa chết, đây mới là nguyên nhân khiến cho Hoa Liên vẫn giữ được bình tĩnh cho đến hôm nay. Ngạo Vô Song dám giết Hồ Uẩn, cho dù Hồ Hoàng có tỏ vẻ như vậy, nàng ta vẫn dám thực giết Hồ Uẩn, cho cùng, còn chưa biết ranh giới cuối cùng của Hồ Hoàng là đến đâu.


      Hoa Liên thích Hồ Hoàng, nhưng việc này có nghĩa là nàng dùng ánh mắt thành kiến mà nhìn ông ta. Nếu như Hồ Hoàng thực có tình cảm với mẫu thân hôm đó ông ta việc gì phải làm những chuyện kia. Dù sao với thế lực của ông ta, có muốn làm gì Hồ Uẩn cũng chẳng ai ngăn được, cũng ai dám ngăn.


      Nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, chung quy vẫn liên quan đến ông ta. Bất kể ông ta có nguyên nhân gì cũng thể khiến Hoa Liên tin tưởng ông ta nữa.


      “Ngươi cảm thấy, biết sao?” Ánh mắt Ngạo Vô Song sắc lạnh, Hoa Liên này, khôn khéo hơn nàng tưởng nhiều. Chẳng trách có thể như gió nổi nước dâng lăn lộn ở ngoài kia, thậm chí ngay cả Thương Tình cũng thiếu chút nữa chết trong tay nàng.


      “Chuyện này, tự ngươi hiểu trong lòng.” Hoa Liên chắp tay sau lưng, trong lòng bàn tay xuất viên thuốc màu đen. Vốn nghĩ dùng đến vật này nhanh như vậy, ngờ là nàng quá coi thường sức quyến rũ của mình, vừa mới về có người đuổi theo tha.


      “Nếu ta mang đầu ngươi đến cho Thương Tình, chắc hẳn nàng rất vui vẻ.” Ngạo Vô Song cười lạnh, tay phải cào lên trung cái, cây trường thương đen nhánh xuất tay nàng ta.


      Cây trường thương kia vừa mới xuất , Hoa Liên cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc, di vật Thái cổ sinh vào thời đại đó, nàng vĩnh viễn cũng quên được hơi thở ấy.


      Có điều, di vật Thái cổ này trong mắt Hoa Liên tính là thứ gì hay ho, dù sao những thứ có nguồn gốc từ thời đại đó đều là Thần khí, nhưng vật này đặt trong thời buổi bây giờ cũng coi như bảo vật kinh thế.


      Ngạo Vô Song mặc dù là Vương kỳ cuối, nhưng có thanh trường thương này, chắc tính như Đế kỳ đầu, cũng có mười phần nắm chắc thắng.


      “Ngươi đúng là coi trọng ta quá.” Hoa Liên cười khẽ, tay phải ngưng tụ ra ngọn lửa, viên thuốc màu đen kia từ từ hóa thành luồng sương mù trong ngọn lửa, trước sau vẫn quấn tay nàng.


      “Ta muốn trở thành Thương Tình thứ hai.” Ngạo Vô Song hừ lạnh tiếng, giơ thương đâm thẳng về phía Hoa Liên.


      Hồng quang chợt lóe dưới chân Hoa Liên, thân ảnh của nàng biến mất trong nháy mắt, khi xuất cách Ngạo Vô Song khá gần, khoảng cách giữa hai người vậy mà chỉ còn bằng cánh tay.


      Ngạo Vô Song cả kinh trong lòng, ngờ tu vi của Hoa Liên thấp như vậy mà lại biết dùng Thuấn Di. Nhưng tại sao nàng lại lao về phía mình? Ngạo Vô Song còn chưa kịp phân tích ý đồ của Hoa Liên, thân thể theo bản năng đánh trả, tay biến thành trảo, chụp về phía ngực Hoa Liên.


      Hoa Liên căn bản hề nghĩ đến chuyện tránh né, chênh lệch giữa nàng và Ngạo Vô Song gì bù đắp được, nàng cũng cảm thấy mình có thể nghịch thiên, điều đó quá phi thực tế.


      Trong khoảnh khắc ngực bị xuyên thấu, tay phải của Hoa Liên chụp lấy cổ tay Ngạo Vô Song,


      Trong nháy mắt ấy, Ngạo Vô Song cũng phát có gì đó đúng, toàn thân cao thấp lóe lên luồng sáng bạc, tay của Hoa Liên còn chưa đặt lên, cả người Ngạo Vô Song bị bao bọc trong bộ khôi giáp màu bạc.


      “Tính kế ta? Bằng ngươi cũng xứng?” Nhìn bàn tay quanh quẩn từng luồng khí đen kia, Ngạo Vô Song cười lạnh.


      “Xứng hay , thử rồi mới biết.” Hoa Liên cũng mỉm cười lại, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngạo Vô Song, luồng sương đen kia hóa thành vô số những vệt đen kịt, dao động khắp bộ khôi giáp người nàng ta.


      Vết đen lan đến đâu, ánh sáng của khôi giáp nhất thời trở nên mờ nhạt đến đó.


      Khôi giáp người nàng là được Bạch Hổ hoàng đời trước, cũng chính là phụ thân của nàng tự mình ban cho khi nàng trưởng thành, giờ lại bị thứ sương mù vô danh này làm cho dơ bẩn, Ngạo Vô Song làm sao có thể nén được cơn tức này.


      Nàng ta nổi giận gầm lên tiếng, bắt lấy trái tim của Hoa Liên, dùng sức bóp cái.


      Những tiếng vỡ vụn vang lên đó phải là tiếng trái tim vỡ nát, mà là tiếng da thịt bàn tay nàng ta bị nổ tung. Cảm thấy đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, Ngạo Vô Song chợt nhớ ra chuyện.


      Nàng quá mức tự tin, cho là Hoa Liên thể gạt được mình, nhưng thực tế, nàng bị gạt. Đây căn bản phải là bản thể của Hoa Liên.


      Ngạo Vô Song vội vàng muốn rút tay về, lại phát ra tay mình thể nào thoát ra. Mà những vệt đen kia cơ hồ chỉ cần vài hơi thở bao bọc lấy toàn thân nàng ta.


      Nàng thử vận dụng khí hóa giải, lại nhận ra thể dùng sức, giờ, ngay cả cơ hội thu hồi bộ giáp của nàng cũng mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ khôi giáp này bị hủy diệt.


      “Hoa Liên, ngươi quả nhiên có bản lĩnh.” Nhìn Hoa Liên đứng cách mình xa, mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Ngạo Vô Song giận dữ rống lên.


      “Quá khen.” Hoa Liên đùa nghịch chuỗi Phật châu tay, đây là thứ Ân Mạc đưa cho nàng, hình như rất lòng dạ với chuyện đưa Phật châu cho nàng. Cũng là nhờ mang theo chuỗi Phật châu này cho nên Ngạo Vô Song mới nhận ra được tồn tại của bản thể của nàng.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 100: Ta thành toàn cho ngươi



      “Đừng tưởng rằng như vậy là ngươi có thể chạy thoát, dọc đường đều có thuộc hạ của ta, ta tin ngươi có thể sống sót mà đến được Khổng Gia trại.” Nếu đến tình trạng này, Ngạo Vô Song cũng chẳng cần phải che giấu sát ý của nàng ta với Hoa Liên.


      Hoa Liên vẫn cười dài mà nhìn nàng ta, “Hy vọng là thuộc hạ của ngươi thực trung thành nhất mực với ngươi, bằng , sợ là ngươi phải theo ta xuống địa ngục đấy.” xong, hư thể nàng tản , hóa thành luồng hồng quang bay vào trong cơ thể, mà tay của Ngạo Vô Song vô lực rũ xuống.


      Nghiệt hỏa, dù là tộc Phượng Hoàng cũng chịu nổi, Ngạo Vô Song lại dám dùng tay để bắt, tạm thời chỉ phế cánh tay của nàng ta cũng coi như hời cho nàng ta lắm rồi. Nếu phải vì nàng ta có bộ khôi giáp kia, chắc cánh tay đó biến thành tro rồi.


      thể thừa nhận, sinh ra trong đại gia tộc, quả nhiên cơ hội sống sót cũng lớn hơn người khác rất nhiều, bởi vì bên trong đủ thâm hậu cho nên ai biết được bọn họ có hậu thuẫn gì.


      Nhưng trước mắt, cho dù Ngạo Vô Song có hậu thuẫn gì cũng vô dụng. Nếu Hoa Liên có lòng muốn động thủ tuyệt đối để cho đối phương có cơ hội mà hít thở. Bộ khôi giáp kia đích thực là cường đại, nhưng cũng là nhược điểm của nàng ta, giờ nàng ta bị vây trong bộ giáp đó, ngay cả nhúc nhích cũng được, chỉ có thể để mặc cho Hoa Liên định đoạt.


      Hơn nữa, thực hy vọng bộ giáp này có thể chịu đựng được, bởi vì khi khôi giáp vỡ vụn, người hay ho đầu tiên nhất định là Ngạo Vô Song.


      Nàng hao tổn biết bao nhiêu thảo dược ngàn năm của Kim Luân tự như vậy, đan độc luyện chế ra sao có thể chỉ có chút tác dụng như thế. Cho dù tạm thời thể đối phó với cao thủ cao tay hơn, đối phó với Ngạo Vô Song cũng thừa sức, đủ đế khiến nàng ta trải qua vài vòng sinh tử.


      Trong Đại Hoang sơn, người dám động đến Bạch Hổ tộc nhiều lắm, mà dám động đến muội muội của Bạch Hổ Hoàng, cho tới giờ vẫn chưa có kẻ nào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, người này xuất .


      Trong lúc Hoa Liên xách Ngạo Vô Song ngang qua Đại Hoang sơn, bay về phía Khổng Gia trại, chuyện này lấy tốc độ thể tưởng tượng nổi lan truyền khắp cả Đại Hoang sơn.


      Ngạo Vô Song đúng, nàng ta đích thực có rất nhiều thuộc hạ, nàng ta là người cẩn thận, sai lầm duy nhất đại khái chính là quá mức xem thường nàng. thực tế, Ngạo Vô Song tận lực đánh giá cao Hoa Liên nhưng vẫn bại bởi tay nàng.


      Nàng ta sao ngờ nổi, người Hoa Liên lại có thứ đan dược kỳ quái đó, thực tế, nàng phân biệt nổi, đó rốt cuộc đan dược, hay là độc trùng gì đó bị bỏ vào đan dược.


      Những vệt đen kia vẫn ngừng ngọ nguậy, mà nàng có thể cảm giác được, bộ chiến giáp tương liên với linh hồn mình có vết nứt, chúng thể nào ngăn cản được ăn mòn của những vệt đen kia.


      bộ chiến giáp ít nhất là pháp khí trung phẩm, đứng trước thứ này lại chịu nổi cú, điều này khiến cho Ngạo Vô Song càng thấy đắng ngắt trong lòng, đồng thời oán hận với Hoa Liên cũng càng thêm mãnh liệt.


      Dù sao trong trong khoảng thời gian bất thường này, tốc độ lan truyền của tin tức phải bình thường, rất nhanh, trong Khổng Gia trại có tin tức của Hoa Liên truyền tới, Khổng Uyên hai lời mang người ra khỏi Khổng Gia trại.


      Sau khi Khổng Tước Hoàng nghe được tin đó, chỉ trầm mặc, vậy mà lại hề phái người ngăn cản, chuyện này cũng khiến cho các trưởng lão khác có chút kinh ngạc, có điều bọn họ cũng gì.


      Bởi vì Ngạo Vô Song nằm trong tay Hoa Liên, hơn nữa, thân thể nàng ta trước sau vẫn bị bao bọc bởi tầng sương đen cho nên đám thủ hạ kia của nàng ta căn bản dám manh động.


      “Xem ra, thuộc hạ của ngươi vẫn còn rất quan tâm đến tính mạng ngươi.” Tốc độ phi hành của Hoa Liên hơi giảm bớt, vừa nãy mặc dù gài bẫy Ngạo Vô Song thành công nhưng hư thể của nàng dù sao cũng bị tổn thương, bản thể mặc dù sao nhưng lực hao hụt quá nhiều, khiến nàng thể giảm tốc độ.


      Nhưng trong mắt người khác, việc này lại trở thành Hoa Liên cố ý làm vậy, mục đích chính là để hạ nhục Bạch Hổ tộc.


      Tin tức này truyền đến tai Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp với tốc độ nhanh nhất, phẫn nộ của ông ta có thể tưởng tượng ra được, nhưng lần này ông ta lại hề có ý xuất thủ, suy nghĩ chốc lát, lại phái người triệu hồi thuộc hạ của Ngạo Vô Song về.


      “Hoa Liên, cho dù ngươi bắt được ta thế nào, ngươi cho rằng đến Khổng Gia trại, Khổng Tước Hoàng bảo vệ tính mạng cho ngươi. Hừ, ngươi cho là bắt ta có thể khiến ta thả Hồ Uẩn ra sao.”


      vậy, ngươi định thả mẫu thân ta ra?” Tốc độ bay của Hoa Liên lại chậm thêm mấy phần, ánh mắt nhìn về phía Ngạo Vô Song có thêm vài phần lãnh ý.


      “Có bản lĩnh ngươi giết ta , chỉ cần ta chết rồi, nàng nhất định xuất .” Ngạo Vô Song cười lạnh, Hoa Liên dám động đến nàng sao? Nàng dám, cho dù có là hai vị Hoàng còn lại cũng dám động đến nàng ta.


      “Ý kiến này tệ, ngươi nhắc ta mới nghĩ đến đấy.” Hoa Liên dứt khoát dừng lại, đáp xuống đất.


      Nàng có thể cảm nhận được đủ loại thần thức mạnh mẽ xung quanh quét về phía mình, nhưng nàng buồn để ý, dù sao bây giờ, người thông minh đến đây tranh lấy âu nước đục này, tuy chuyện hôn của Ngạo Vô Song và Hồ Hoàng truyền ra khắp Đại Hoang sơn, nhưng Hồ Hoàng đến giờ vẫn chưa xuất , ý tứ của ông ta chưa truyền ra, ai dám mẹ con Hoa Liên hoàn toàn thất thế, tính khí của Hồ Hoàng kia vốn nổi danh quái dị rồi.


      Trước khi xác định được câu trả lời chắc chắn, có mấy người dám nhúng tay vào chuyện này. Bọn họ, chẳng qua là muốn xem náo nhiệt mà thôi.


      Nàng ném Ngạo Vô Song xuống mặt đất, chân giẫm lên ngực nàng ta, nhìn từ cao xuống. Chưa từng bị người khác đối xử như vậy bao giờ, cặp mắt của Ngạo Vô Song đỏ ngầu lên, “Hoa Liên, ngươi định làm gì.”


      phải ngươi muốn chết sao, ta có thể thành toàn cho ngươi.”


      Lúc này bộ khôi giáp kia của Ngạo Vô Song bị ăn mòn sạch , Hoa Liên dùng sức giẫm hai phát, chúng bể thành từng mảnh, những vệt đen kia chút do dự vọt vào làn da của Ngạo Vô Song, làn da của nàng ta, vì có thêm những vệt đen biết ngọ nguậy kia, nhìn qua có vẻ vô cùng quỷ dị.


      Hoa Liên mặt mỉm cười, chỉ lấy chuỗi Phật châu mà Ân Mạc tặng cho nàng ra. Lúc Ân Mạc đưa Phật châu cho nàng, cũng chỉ thuận miệng câu, những hạt châu ở này đều là Xá lợi. Những Tăng ảnh (*hình vẽ các nhà sư) hạt châu kia là ngưng hình mà thành, phải là do người mài dũa ra.


      Trong lòng Hoa Liên hiểu , cao tăng có thể mang ảnh hình ngưng tụ lại trong Xá lợi, tu vi ít nhất cũng từ Hóa Thần kỳ trở lên, chuỗi Phật châu này nếu rơi vào Tu Chân giới, e là dấy lên cuộc đại nạn .


      Chẳng qua là vật này đối với Hoa Liên quả thực là mấy hữu dụng, là Ân Mạc cứ nhất quyết đưa cho nên nàng mới miễn cưỡng nhận lấy. Giờ, cuối cùng cũng có đất dụng võ.


      Nàng sợ đồ của Phật gia, có nghĩa là tất cả quái đều sợ. Dĩ nhiên, khi tu vi tương đương, đồ của Phật Tu đối với Tu mà cũng chỉ là mấy thứ đáng ghét, có tính thương tổn gì thực chất, có điều chuỗi Phật châu này, lấy tu vi giờ của Ngạo Vô Song, căn bản thể nào chống đỡ.


      Hoa Liên đứng bên người nàng ta, nhàng thả chuỗi Phật châu xuống ngực nàng ta, tiếng hét thảm thiết nhất thời vọt ra từ trong miệng Ngạo Vô Song, giờ trong óc nàng ta hoàn toàn còn ý niệm giết chết Hoa Liên nữa, bởi vì trong đầu nàng bây giờ đều tràn ngập tiếng Phật vang vọng, thứ Phật kia giống như kim châm vậy, muốn mạnh mẽ đâm thủng đầu nàng. Loại đau đớn này, cơ hồ xé nát linh hồn của nàng.


      Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Ngạo Vô Song truyền rất xa, mà Hoa Liên chỉ đứng bên cạnh, nhìn nàng ta, gương mặt trước sau vẫn mang theo nụ cười.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 101: Lưu cho ngươi mạng



      “Đau ?” Hoa Liên giọng hỏi, giọng kia giống như hỏi Ngạo Vô Song thời tiết hôm nay thế nào vậy, gió thoảng mây bay.


      Đau đớn đến cùng cực, Ngạo Vô Song giống như con cá rời khỏi nước hấp hối, mắt nhìn trừng trừng, miêng há ra, tài nào phát ra tiếng. Đám quái núp trong bóng tối xem tình hình này nhịn được mà rùng mình cái, ngờ Hoa Liên lại dùng cách này để đối phó với Ngạo Vô Song.


      Hôm hôn lễ của Hồ Hoàng, ít người gặp Hoa Liên, bọn họ vẫn cho rằng Hoa Liên ít nhất cũng có thể coi là tính tình mềm dịu, ai ngờ khi ngoan độc lên lại đáng sợ như vậy.


      “Hoa Liên, ngươi muốn chết rồi.” Mắt thấy ánh mắt của Ngạo Vô Song dần rời rạc, mà da nàng ta bị những vệt đen kia phủ đầy, nàng mới lấy lại Phật châu. Đúng lúc này, luồng hàn quang đột nhiên úp tới sau lưng nàng. Hoa Liên vừa nhấc tay phải, thân thể Ngạo Vô Song còn chút lực phản kháng nào bị túm trong tay, chắn ngay trước mặt nàng.


      Đao phong kia dừng lại cách Ngạo Vô Song chừng mấy tấc, Ngạo Nguyệt dẫn theo đám thuộc hạ đứng cách nàng xa, cặp mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn chằm chằm Hoa Liên.


      “Sao hả, bài học lần trước còn chưa đủ, hôm nay định tiếp tục?” Hoa Liên hỏi.


      “Thả ta ra, ta lưu cho ngươi mạng.”


      Cúi đầu liếc nhìn Ngạo Vô Song ánh mắt có lấy tia sinh khí, Hoa Liên cười , “Nàng vừa mới với ta, giết nàng, mẫu thân ta xuất , ngươi xem, ta thả nàng hay giết nàng đây?”


      “Hoa Liên, tốt nhất ngươi đừng có được voi đòi tiên, động đến ta, kẻ nào được hay ho đâu.”


      “Ngươi cảm thấy ta quan tâm sao? Ta chỉ biết là mẫu thân ta giờ ở trong tay nàng ta.”


      “Cho dù ngươi có làm như vậy cũng cứu được mẹ người ra.” Ngạo Nguyệt nhìn nụ cười càng thêm rực rỡ mặt Hoa Liên, cảm thấy cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng.


      Kể từ khi Hoa Liên rời khỏi Đại Hoang sơn, nàng bắt đầu liều mạng tu luyện, chính là để chờ lúc nào đó rửa sạch được nỗi nhục ngày ấy, ai ngờ, khi gặp lại, nàng ta lại có thể bị tổn thương mảy may mà bắt giữ được của mình.


      Giờ, hai bọn họ sớm đứng cùng đường thẳng, điều này khiến cho Ngạo Nguyệt sao bình tĩnh lại nổi.


      sao, vậy cứ giết nàng ta trước là được, dù sao cũng là mạng đổi mạng.” Vào lúc này, trong mắt người khác Hoa Liên là kẻ điên, kẻ điên hoàn toàn còn lý trí gì để .


      Giết Ngạo Vô Song, ai dám? Giờ phút này, tay của Hoa Liên bóp lấy cổ họng Ngạo Vô Song, từ từ siết chặt, ai nghi ngờ chút nào, nàng thực động thủ giết người.


      “Giết, giết nàng, giết nàng.” Ngạo Vô Song bị bóp cổ rốt cục cũng phát ra được thanh, Ngạo Nguyệt nghe nàng ta vậy, đồng tử chợt sững lại, đám thuộc hạ nàng ta mang đến lập tức vây xung quanh Hoa Liên thành từng đoàn, đám người này tu vi hầu hết đều ở Vương kỳ, cho dù thế nào Hoa Liên cũng tuyệt đối chạy thoát.


      “Ngạo Nguyệt, phải ngươi bế quan à, sao còn có tâm trạng ra ngoài dạo vậy?” Vào lúc đám người Bạch Hổ tộc kia đều chờ Ngạo Nguyệt ra lệnh, giọng quen thuộc vang lên, khiến cho thần kinh căng thẳng của Hoa Liên chợt thả lỏng.


      “Khổng Uyên, đây là chuyện giữa chúng ta, tốt nhất ngươi đừng có nhúng tay vào.” Ngạo Nguyệt hiển nhiên cực kỳ muốn đụng phải Khổng Uyên.


      “Được, ta quan tâm, chuyện của các ngươi chẳng liên quan gì đến ta cả. Người đâu, vây bọn chúng lại cho ta, kẻ nào dám động đậy, giết ngay tại chỗ.” Khổng Uyên đứng mặt đất, cười híp mắt ra lệnh.


      “Ngươi có ý gì hả?!”


      “Chẳng có ý gì hết, đơn giản là ngứa mắt thôi.”


      “Khổng Uyên, ngươi đây là muốn khai chiến với Bạch Hổ tộc sao.”


      “Nếu như ngươi có thể đại diện cho lời của Bạch Hổ Hoàng mà .” Khổng Uyên nhìn nàng ta cái, cười như cười.


      “Ngươi… Được lắm, hôm nay ta , thành vấn đề, thả ta ra, nếu ngươi ở đây, chẳng ai dám động đến nàng ta đâu.” Ngạo Nguyệt biết thể cứng chọi cứng với Khổng Uyên được, trước mắt cũng chỉ có thể thỏa hiệp.


      Khổng Uyên nhìn Hoa Liên cái, Hoa Liên cười cười, ném thẳng Ngạo Vô Song ra. Nếu bọn họ tự tin với bản thân như vậy đan độc người Ngạo Vô Song cứ để cho bọn họ tự lo liệu .


      Nàng cũng muốn xem xem, trong Đại Hoang sơn này, trừ sư phụ nàng ra, còn có ai có khả năng cứu được Ngạo Vô Song.


      Sau khi Ngạo Nguyệt đưa Ngạo Vô Song rồi, Khổng Uyên mới cười cười tới gần Hoa Liên, “Chậc, vừa mới về làm uội muội của Bạch Hổ Hoàng xém chết rồi, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng to đấy.”


      “Nếu nàng chọc đến ta, ta cũng động thủ. Chuyện của mẫu thân ta, ngươi có biết gì ?” Chuyện của Hồ tộc, Khổng Uyên vẫn luôn chú ý thay nàng, chắc phải nghe ngóng được chuyện gì.


      “Ừm, có nghe qua chút, có điều tính là nhiều. Lần này hành vi của Hồ Hoàng thực khiến người ta đoán ra.”


      “Ta chỉ muốn xác định chút, mẫu thân ta có phải nằm trong tay Ngạo Vô Song .” Hồ Hoàng rốt cuộc có ý gì, nàng có lấy chút hứng thú, nàng chỉ sợ Hồ Uẩn nằm trong tay Ngạo Vô Song.


      Khổng Uyên dùng ánh mắt quái dị nhìn Hoa Liên cái, “Đúng là nằm trong tay nàng, ngươi đối xử với nàng ta như vậy, sợ sau khi quay lại nàng ta ra tay với mẫu thân ngươi sao?”


      “Tốt nhất là nàng ta có gan mà làm vậy.” Làm người tất sợ chết, chờ Ngạo Vô Song quay về rồi, được nếm thử cái gì gọi là mùi vị còn thống khổ hơn so với cái chết.


      Có Khổng Uyên hộ tống, còn chưa có kẻ nào ngu xuẩn đến độ cản đường, Hoa Liên cuối cùng cũng bình an đến Khổng Gia trại.


      Hoa Liên cứ ở lại Khổng Gia trại như vậy, mỗi ngày nghe Khổng Uyên báo lại tin tức bên ngoài. Trong đó phần lớn đều là tin về Ngạo Vô Song.


      Nghe , giờ ngay cả Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp cũng có bất cứ biện pháp nào với những vệt đen người Ngạo Vô Song. Bạch Hổ tộc phái người đến tìm Khổng Tước Hoàng, hy vọng ông ta giao Hoa Liên ra, có điều tạm thời phía Khổng Tước Hoàng vẫn chưa có động tĩnh gì.


      Hoa Liên đứng trong tiểu viện từng ở trước kia, ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng khẽ điểm nụ cười.


      “Hoa Liên.”


      “Bái kiến Khổng Tước Hoàng.” Giọng của Khổng Mân vừa vang lên, Hoa Liên lập tức xoay người hành lễ.


      cần đa lễ, ta tới đây là vì chuyện gì, chắc ngươi sớm biết.” Khổng Mân nhìn Hoa Liên, trong ánh mắt có tia tán thưởng. Ông ta nghe ít chuyện về Hoa Liên từ miệng Khổng Uyên, càng ngày ông ta càng cảm thấy, Hoa Liên này, chỉ cần có thời gian, nhất định vươn đến đỉnh cao ở tộc, cho dù sau lưng nàng có Hồ tộc hậu thuẫn.


      “Khổng Tước Hoàng là định đưa ta đến Bạch Hổ tộc sao?” Hoa Liên cười hỏi, sắc mặt chút thay đổi.


      “Lúc mới đầu, đúng là ta thực có ý này, có điều, làm vậy, thẳng nhóc Khổng Uyên kia sợ rằng oán ta.” Khổng Mân vẫn cho là, Khổng Uyên thực có tình cảm với Hoa Liên, có điều bây giờ lại nhiều thêm Phượng Vũ, khiến cho ông ta có chút hoang mang, con trai rốt cuộc là có ý gì.


      “Đa tạ ân cứu mạng của Khổng Tước Hoàng, Hoa Liên cũng chẳng có thứ gì tốt để tặng cho ngài, viên Phật châu này, coi như là tạ lễ.” Hoa Liên lấy từ trong túi ra hạt châu, hạt châu kia toàn thân đen nhánh, bên chằng chịt những vết khắc.


      Sau khi Khổng Mân nhìn thấy hạt châu kia, mặt đầy khiếp sợ, hai tay run run đón lấy nó, “Thực … cho ta?”


      “Đương nhiên rồi, mạng đổi mạng, như vậy rất công bằng.” Hoa Liên mỉm cười.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 102: Giao dịch hay giao tình



      Nếu phải đột nhiên xảy ra những chuyện này, viên Phật châu này vốn cũng là muốn tặng cho Khổng Uyên. Trong lòng nàng dù muốn đem giao tình của mình với Khổng Uyên biến thành cuộc giao dịch lạnh như băng, nhưng trước mắt, chỉ có thể làm vậy.


      Khổng Tước Hoàng có lý do gì mà vô duyên vô cớ lại giúp nàng, Khổng Uyên, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Nếu như nàng đưa vật này ra, trong tương lai, nàng phải trả giá nhiều hơn.


      Rất hiển nhiên, viên Phật châu này giống hệt những gì lời Ân Mạc , vô cùng quan trọng với Khổng Tước Hoàng, hoặc nên là, vô cùng quan trọng với Khổng Uyên.


      Trước kia Hoa Liên cũng thấy rất lạ, tại sao Khổng Tước Hoàng cứ nhất quyết muốn đưa Khổng Uyên đến chùa chiền để tìm hiểu, lúc gặp Ân Mạc cũng cung kính ba phần, rốt cuộc, cũng vẫn là vì Khổng Uyên.


      “Hồ Hoàng vài ngày nữa quay lại, ta tin chuyện của mẹ ngươi xử lý, nếu như Ngạo Nghiệp chịu thả người, ta tự mình thay ngươi đòi người.” Khổng Mân cam kết với Hoa Liên.


      “Đa tạ Khổng Tước Hoàng.” Dõi mắt nhìn Khổng Mân rời , trong ánh mắt Hoa Liên thoáng qua tia khổ sở.


      Nàng muốn cứ lệ thuộc mãi như vậy, hôm nay nàng có thể lấy Phật châu ra để đổi lấy bình an của bản thân, sau này sao? Tu Chân giới từ xưa tới nay chưa có ngày nào là yên bình, sớm muộn gì nàng cũng rơi vào hiểm cảnh, khi có ai để dựa vào, nàng có thể làm gì đây?


      Ân Mạc thích nàng, nàng tin. Nàng cũng thích Ân Mạc, mặc dù muốn thừa nhận, nhưng thể nào phủ nhận được việc đó. Cho dù cần để ý đến thân phận của , lập trường của , nhưng, tình cảm giữa hai người bọn họ rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu?


      Ân Mạc giấu diếm nàng rất nhiều chuyện, nàng cũng phải thực cảm thấy hứng thú với tất cả, chẳng qua là biết , có hỏi cũng trả lời mà thôi. Đối với Ân Mạc, nàng trước sau vẫn có khúc mắc, gỡ bỏ được khó mà vượt qua.


      Thứ cảm xúc mâu thuẫn này, từ lúc hai người chia tay đến giờ vẫn cứ quấn lấy nàng.


      Hôm sau, khi Khổng Uyên đến gặp Hoa Liên, cổ tay đeo viên Phật châu kia. ngồi đối diện Hoa Liên, vẻ mặt có chút phức tạp.


      Viết xong nét chữ cuối cùng, Hoa Liên đặt cây bút tay xuống, đứng trước bàn ngẩng đầu nhìn thẳng vào , “Sao gì?”


      “Cha ta đồng ý với ta, tuyệt đối để Bạch Hổ Hoàng đưa ngươi .”


      “Ta biết, ông ấy rồi.” mặt bàn trước người Hoa Liên trải trang giấy phiếm ánh xanh, giấy viết tên của Hồ Uẩn, có điều hiểu tại sao, những chữ kia lại dần dần sinh ra vết nứt.


      “Ngươi cần phải làm vậy.”


      Hai người đều là người thông minh, khi nàng giao dịch với Khổng Tước Hoàng cũng biết, Khổng Tước Hoàng muốn mình cách xa con trai ông ta ra chút, ông ta thưởng thức nàng, có nghĩa là ông ta có thể chấp nhận nàng.


      Nếu như ông ta gì, Khổng Uyên biết, nhưng hôm nay Khổng Uyên lại tìm tới. Chỉ e cha tỏ ý gì đó, Khổng Uyên cũng rất ràng, có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.


      “Ta chỉ biết là, đời này chẳng ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác cả.” Hoa Liên dừng chút lại tiếp tục , “Ở bên cạnh ta giúp ngươi giảm bớt được đau đớn, nhưng ta thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi mãi được, nhưng hạt châu này có thể.”


      Có lúc, Hoa Liên thấy rất ghét Ân Mạc. Bởi vì dường như cái gì cũng biết vậy, lời của rất tàn nhẫn, khiến cho chút ảo tưởng trong lòng nàng cũng vỡ nát tan tành.


      Khổng Uyên rũ mắt, hiếm khi lại trầm mặc. Hoa Liên rất đúng, sở dĩ ngày đó tiếp cận nàng, đích xác là vì có mục đích. Khi đó, bọn họ chẳng qua mới gặp qua có vài lần mà thôi, căn bản có lý do gì để giúp nàng. Nếu như lúc đó phải là vì ở bên cạnh Hoa Liên có thể khiến ầm Phật bị gieo trong người trở nên dịu xuống, căn bản mặc kệ người này chết sống.


      , vốn phải là chủng tộc dư thừa tình cảm.


      Chung đụng lâu ngày, thiếu chút nữa quên, Hoa Liên là nữ nhân thông minh, cũng là nữ nhân dễ dàng tin tưởng người khác. Nàng có thể giao tính mạng ình, nhưng dễ dàng giao tín nhiệm.


      Trong lòng nàng sợ rằng sớm hoài nghi, còn ra vào lúc này, là để hoàn toàn vạch giới hạn, hay là vì những lý do khác?


      Đến lúc Hoa Liên cho rằng Khổng Uyên gì nữa, đột nhiên lại tháo viên Phật châu kia xuống, bộp tiếng vỗ lên bàn, “Lấy lại .”


      Nhìn chằm chằm hạt châu kia lúc lâu, Hoa Liên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này khác với nụ cười bình thường, mang theo chút ấm áp nhè , nàng cầm viên Phật châu lên tỉ mỉ nhìn lúc lâu, cũng chẳng phát ra vật này rốt cuộc có gì huyền bí.


      “Ngươi xác định là cần?”


      cần.” Khổng Uyên cắn răng, thực giống như ra quyết định trọng đại gì đó vậy.


      “Vậy cũng tốt.” Hoa Liên lại cất hạt châu vào trong ngực, “Mời, tiễn.” Nàng vươn tay chỉ ra ngoài cửa.


      Khổng Uyên hung dữ trợn mắt nhìn nàng cái, nén bụng tức, xoay người bỏ .


      Sau khi Khổng Uyên rời, Hoa Liên ngồi mình ghế, nhìn viên Phật châu kia lúc lâu. Khổng Uyên vẫn luôn là người thông minh, nhưng hôm nay lại ra quyết định ngu xuẩn.


      nên nghe lời phụ thân mình, vạch giới hạn với nàng, sau đó cầm lấy viên Phật châu này, chữa khỏi vết thương trong người.


      Khổng Mân mặc dù với nàng nhiều, những mỗi câu đều chứa hàm ý. Lần này, sợ rằng nàng đoán sai. Hồ Hoàng quay lại, chưa chắc bỏ qua ẫu thân mình, thậm chí là cả nàng nữa.


      Khổng Tước Hoàng cho tới giờ chưa từng chèn ép tiểu bối, đồ nàng đưa ra có giá trị thế nào, ông ta cũng hồi đáp lại bằng cái giá ấy.


      Nếu như đây chỉ là giao dịch, tất cả đều có gì đáng . Nếu như phải, vậy Khổng Uyên bị liên lụy.


      Trong này, có lẽ còn có những tình khác, có điều là giờ Hoa Liên chưa nghĩ ra được. Có thể phỏng đoán ra được những chuyện này cũng là nhờ Khổng Mân thầm nhắc nhở.


      Nàng nên làm thế nào đây?


      Vào đêm, Khổng Gia trại hoàn toàn yên tĩnh. Hoa Liên bước ra khỏi viện, bóng dáng dần dần hòa vào bóng đêm, nhanh chóng biến mất. Lúc xuất lại, ở trong phòng ngủ của Khổng Uyên.


      quái cần ngủ, tất cả mọi người đều quen tu luyện vào ban đêm, Khổng Uyên lại giống vậy, là điển hình của phái hưởng lạc, cho nên chưa bao giờ để trễ thờ gian nghỉ ngơi cả.


      Có điều hôm nay, trong phòng vẫn còn sáng đèn.


      Hoa Liên gõ cửa, đẩy thẳng cửa phòng của ra bước vào. Khổng Uyên ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên, cũng lên tiếng. Hoa Liên nhàng ưu nhã bước vào, móc viên Phật châu kia từ trong ngực ra, đặt lên bàn, nhìn về phía Khổng Uyên vẫn cúi đầu im lặng, “Tặng ngươi đấy.”


      Sau đó xoay người bỏ .


      Hoa Liên rồi, Khổng Uyên mới nhảy xuống giường, cầm lấy viên Phật châu, cúi đầu nhìn lúc lâu, khóe miệng mơ hồ rướn lên thành đường cong, “Coi như ngươi thức thời.”


      Thời buổi này, cho dù là nam hay nữ cũng đều cần dỗ dành. Khổng đại thiếu của chúng ta lớn bằng này rồi mà vẫn chẳng có tiến bộ gì cả.


      Hoa Liên ở lại Khổng Gia trại lần này lần là ở luôn nửa tháng, trong thời gian này, Bạch Hổ Hoàng mình xông vào Khổng Gia trại, đại chiến với Khổng Tước Hoàng, hai người ngang sức ngang tài, cuối cùng Bạch Hổ Hoàng phẫn nộ rời .


      ít người cảm thấy vô cùng kinh ngạc với hành vi của hai vị Hoàng, chỉ có số ít người biết tại sao.


      “Ngươi rốt cuộc cho Ngạo Vô Song uống thuốc gì mà có thể khiến Bạch Hổ Hoàng nóng ruột thành cái dạng này?” Khổng Uyên ở lì trong viện của Hoa Liên, trong tay cầm thứ quả màu đỏ gặm nhồm nhoàm.


      “Độc, độc mà ông ta giải được.” Hoa Liên cười, vô cùng rực rỡ.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 103: thể dung được sao



      Vào lúc quan hệ của tộc Bạch Hổ và tộc Khổng Tước ngày càng căng thẳng, Hồ Hoàng cuối cùng cũng trở lai Đại Hoang sơn. Sau khi quay về, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là đến Bạch Hổ tộc gặp Ngạo Vô Song.


      Tình hình cụ thể thế nào Hoa Liên biết, Khổng Uyên chỉ với nàng có vậy. Đối với việc này, Hoa Liên cũng cảm thấy quá kinh ngạc.


      Hôm sau, Hồ Hoàng quay lại Hồ tộc. Tất cả dường như có bất cứ thay đổi nào, đối với tình cảnh của Ngạo Vô Song, ông ta tức giận, cũng lo lắng, thậm chí còn có ý định đến tìm Hoa Liên.


      Qua ba ngày, vào lúc Hoa Liên tu luyện, đột nhiên lại biến mất ở Khổng Gia trại, khi xuất lại lần nữa ở trong Bạch Hổ tộc. Trong nháy mắt có thể chuyển nàng đến đây, người thần thông đến bậc này, e là tu vi còn cao hơn Hoàng bậc.


      Hoa Liên quét mắt qua tam đại Hoàng đứng nơi cao nhất, còn có các vị trưởng lão địa vị cực cao của ba tộc, chỉ đứng tại chỗ, sắc mặt trầm tĩnh.


      “Hoa Liên, ngươi có thừa nhận đả thương Ngạo Vô Song ?!” Thanh của Bạch Hổ Hoàng từ vọng xuống, vang dội khắp cả đại điện, giống như tiếng nổ vang lên bên tai Hoa Liên.


      Thân mình Hoa Liên run lên, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi thể nào kháng cự kia xuống. Cũng phải là nàng thực sợ hãi, chẳng qua là đây là thứ thể nào chống cự, áp chế về tu vi.


      Nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hổ Hoàng, “Ta thừa nhận.”


      “Khổng Mân, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, là chính nàng thừa nhận. Hôm nay, ta thẩm xét nàng, ngươi có ý kiến gì chứ.” Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp quay đầu nhìn qua Khổng Tước Hoàng, ánh mắt lạnh lẽo.


      Khổng Mân nhìn Hoa Liên cái, hai tay đan vào nhau, mắt khép hờ tựa vào chiếc ghế tựa mềm mại thoải mái, “Tùy ý”. Thái độ kia, thực giống như hoàn toàn e ngại chuyện sống chết của Hoa Liên vậy.


      Về phần Hồ Hoàng Vân Khi, mặt vẫn cười, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với khung cảnh trước mặt, ông ta cũng mở miệng.


      “Được, Hoa Liên, ngươi biết tội của mình chưa?”


      Khóe miệng Hoa Liên nhếch lên, cười như cười nhìn Bạch Hổ Hoàng, cho đến khi sát ý trong mắt ông ta càng trở nên ràng, Hoa Liên mới nhàn nhạt mở miệng, “Luân Hồi, lấy từ ý sinh tử luân hồi, cực nhập thể, có thể bảo vệ cho thần hồn bất diệt.” xong câu này, khóe miệng nàng nhướn lên, “Bạch Hổ Hoàng nên cảm tạ ta, cõi đời này, có ai muốn đồng thọ với trời kia chứ.”


      “Ngươi nhắc lại lần nữa!!” Ngạo Nghiệp đứng dậy từ ghế, kèm theo đó là tiếng vang vỡ vụn, chiếc ghế bên dưới ông ta nát thành mấy mảnh.


      Nhìn Ngạo Vô Song cả ngày phải chịu đựng nỗi đau đớn sống bằng chết kia, Ngạo Nghiệp cuối cùng cũng thể khống chế được nỗi tức giận trong lòng, nếu phải Khổng Mân và Vân Khi đều ở đây, ông ta thậm chí biết mình có trực tiếp ra tay giết Hoa Liên hay .


      “Xem ra Bạch Hổ Hoàng cho là như vậy rồi, thế thực đáng tiếc.”


      “Giao giải dược ra!” Thấy Hoa Liên vẫn bình tĩnh mà chống đỡ, hàn quang trong mắt Ngạo Nghiệp càng sâu.


      “Thả mẹ ta ra.” Hoa Liên ngay cả lông mày cũng nhíu, trước kia, nàng có tư cách ra điều kiện với Hoàng, là bởi vì nàng chưa đủ mạnh. Bây giờ, tu vi của nàng mặc dù cao hơn, nhưng đứng trước mặt Ngạo Nghiệp chẳng qua cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Điểm duy nhất thay đổi chính là, nàng có tư cách, đứng ở đây, ra điều kiện với họ.


      “Hồ Uẩn quay lại Hồ tộc, liên can gì đến Bạch Hổ tộc của ta hết.” Ngạo Nghiệp hừ lạnh.


      “Vậy cũng được, nếu Bạch Hổ Hoàng vậy, Hoa Liên cũng cưỡng cầu, hy vọng tiểu thư Ngạo Vô Song có thể tiếp tục kiên trì. Đúng rồi, phải thêm câu, muốn giải thoát, có chết cũng vô dụng, trừ phi diệt cả hồn phách của nàng ta , nếu , nàng vĩnh viễn cũng thoát khỏi đau đớn đó.”


      Thanh của Hoa Liên vô cùng êm ái, nhưng lại khiến ọi người đại điện nghe mà rùng mình, chỉ bởi Hoa Liên dám mạnh miệng với Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp, mà vì cả những lời nàng . Nếu đúng như vậy, người Ngạo Vô Song rốt cuộc là thứ gì đây.


      “Ha ha ha, Hoa Liên, ngươi lại dám uy hiếp ta?!” Ngạo Nghiệp giận quá hóa cười, ông ta chút do dự vung chưởng về phía Hoa Liên.


      Chưởng kia còn chưa hạ xuống, mới chỉ riêng sát khí chưởng phong mang đến thôi khiến cho khóe miệng Hoa Liên ứa máu, nàng tránh, phải là muốn, mà là tránh thoát. Chỉ sau khi thực đối mặt, nàng mới có thể dễ dàng cảm nhận được, khi đối mặt với Bạch Hổ Hoàng, mình giống như đứa con nít vậy, chịu nổi cú.


      Oành chưởng rơi xuống, thân thể Hoa Liên bay ra ngoài, toàn thân nàng khắp mọi chỗ đều gãy lìa, huyết dịch đỏ thẫm tuôn ra từ trong thất khiếu, nếu phải Bạch Hổ Hoàng nương tay, sợ rằng bây giờ nàng là người chết.


      Hoa Liên nằm đại điện, nghe thấy gì, mở mắt, trong mắt là mảng máu đỏ. Bởi vì bị thương quá nặng, nàng thể duy trì thuật biến thân kia nữa, hơi thở nhàn nhạt của Hồ tộc người dần dần tản .


      Vân Khi nhìn thấy biến hóa người Hoa Liên, khỏi thần sắc đại biến, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh hãi, nhấc chân bước bước xuất bên cạnh Hoa Liên.


      “Ngươi phải Hồ tộc.” Đây phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.


      Ánh mắt của Hoa Liên chậm rãi cố định mặt Vân Khi, sau khi thấy sắc mặt khó coi của ông ta, từ từ rũ mắt xuống.


      cho ta biết, ngươi rốt cuộc có quan hệ thế nào với Hồ Uẩn!” tay Vân Khi đặt lên lồng ngực Hoa Liên, luồng lực mỏng manh truyền vào trong cơ thể nàng, nhanh chóng bù đắp lại nội thương trong cơ thể nàng cùng với vết thương khắp toàn thân.


      chưởng kia của Bạch Hổ Hoàng phải để lấy mạng nàng, nhưng cũng lưu lại trong cơ thể nàng ít vết thương ngầm, nếu phải có Vân Khi, cho dù Hoa Liên có khỏe lại, tu vi của nàng sợ rằng vĩnh viễn tăng lên được.


      “Mẹ ta.”


      “Ngươi phải con ruột của nàng.” Lúc những lời này, giọng của Vân Khi run rẩy, nhưng Hoa Liên phân biệt nổi, ông ta rốt cuộc là vui sướng hay là thương tâm, hoặc là cả hai.


      “Vậy sao?” Hoa Liên mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ châm chọc, “Chúng ta có phải mẹ con hay , đối với ngươi mà có gì khác nhau sao?”


      “Tại sao nàng chịu cho ta biết? Chẳng lẽ Vân Khi ta lại dung nổi ngươi?” Vân Khi đứng dậy, lùi lại hai bước, dường như bị đả kích rất lớn.


      Hoa Liên trầm mặc đáp, nếu như sớm cho Vân Khi, nàng và Hồ Uẩn phải mẹ con ruột, ông ta có thể dung hạ nàng sao? Chưa chắc, có khi, nàng sớm thành nấm đất vàng. Mẫu thân nàng, lúc nào cũng là người hiểu Hồ Hoàng nhất, có lẽ là bởi vì bà ấy thực người đàn ông này chăng?


      Sau khi Vân Khi lùi lại phía sau, Ngạo Nghiệp lại cách gian mà túm Hoa Liên đứng dậy, dù thân thể bị cầm giữ chặt chẽ nhưng nàng vẫn để lộ ra bất cứ vẻ căng thẳng nào, “Ngạo Nghiệp, giết ta, đời này, kẻ nào có thể cứu được Ngạo Vô Song đâu, ngươi cứ thử xem.” Lúc này, nàng gọi thẳng tên của Bạch Hổ Hoàng, trong mắt, có vẻ điên cuồng hề che giấu.


      Tưởng nàng sợ chết sao? Từ khi nàng tu luyện đến giờ, trải qua bao nhiêu sinh tử, nếu sợ, nàng sống được đến giờ, nàng chẳng qua chỉ cam tâm mà thôi.


      “Được lắm, có can đảm, dám uy hiếp ta, ngươi quả nhiên tồi.” Trán Ngạo Nghiệp hằn gân xanh, tay phải siết chặt, Hoa Liên cảm thấy xương cốt người mình dường như cùng lúc bị bóp nứt ra.


      Đúng vào lúc này, tiếng kêu tê thanh liệt phế chói tai đột nhiên vang lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :