1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 94: có lần sau



      Sau khi Diệt Thiên mở miệng, đại điện bỗng rơi vào bầu khí yên lặng đến quỷ dị, Kiến Tuệ cười nhìn Diệt Thiên, vậy mà lại gật đầu, “Đúng thực là phù hợp với tự quy.”


      “Việc này phải chuyện đùa, hy vọng sư bá tổ nên tham dự vào.” Diệt Thiên thấy Kiến Tuệ nhả miệng, càng thêm được voi đòi tiên, Ấn Thiên đứng bên nghe mà chỉ biết lắc đầu.


      sớm biết, Diệt Thiên này cố chấp, ngờ tới lại thốt ra những câu ngu xuẩn như vậy. thực nghĩ rằng sư bá tổ là người có tính tình tốt đẹp gì đấy chứ.


      “Aiz, già rồi, đúng là có chút xúc động, vậy, chuyện này ta nhúng vào nữa.” xong, đạo hư ảnh do Kiến Tuệ hóa ra từ từ tiêu tán.


      Hoa Liên đứng ở cửa, các loại ý niệm ngừng xoay chuyển trong đầu, lão hòa thượng này là sư phụ của Ân Mạc, tu vi của ông ta dõi mắt khắp Tu Chân giới cũng thuộc hàng nhân vật đứng đầu, nếu vậy, hôm đó ông ta với mình những lời đó rốt cuộc là có ý gì?


      Hơn nữa, hôm nay ông ta lại xuất , là vì chuyện gì đây?


      “Diệt Thiên, từ hôm nay trở , ngươi đến Tháp Lâm canh giữ , việc trong tay ngươi giao hết cho Phạm Thiên là được.”


      “Trụ trì vậy là có ý gì?” Diệt Thiên vừa nghe vậy, sắc mặt đại biến.


      Ấn Thiên khẽ thở dài tiếng, “Nếu ngươi có ý kiến với lời của ta, ta để Pháp Vương tự mình đến thi hành.”


      Tại sao? Bởi vì thời thế ở Kim Luân tự thay đổi rồi, Kiến Tuệ bị giam giữ bảy trăm năm thoát ra.


      Hoa Liên cũng để ý lắm đến kết cục của Diệt Thiên hòa thượng, cho dù có là Phật môn cũng có tranh chấp phe phái. Chỉ trách trước kia, vị sư tổ kia của Diệt Thiên chỉ phong ấn Kiến Tuệ lại mà giết ông ta. Kiếp số lần này, ông ta có thể giúp Kim Luân tự cản được nạn lớn, làm trụ trì, Ấn Thiên phải bày tỏ đủ thành ý.


      Tin tức Ân Mạc đưa Hoa Liên truyền đến tai bất cứ kẻ nào, những cao tăng có mặt ngày hôm đó đều bế quan tiếp khách, ngay cả đỉnh Hành Hỏa cũng bị phong ấn lại sau khi Ân Mạc rời , tất cả mọi người đều cho là Hoa Liên vẫn còn ở lại Kim Luân tự, cho nên, mỗi ngày, người đến bái kiến Ấn Thiên vì Hoa Liên rất nhiều, đáng tiếc, ai trong bọn họ gặp được Hoa Liên.


      Lúc này, đường núi gập ghềnh, nam nữ trước sau bước . Con đường vốn hẹp, cố tình Ân Mạc lại còn rất chậm, Hoa Liên cũng chỉ đành phải chậm rì rì theo sau , nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ.


      Lấy tốc độ nay của hai người, biết năm nào tháng nào mới quay lại thành Nam Khê sơn được đây.


      “Ngươi định bộ đường mấy năm mới đưa ta về?!” Lại canh giờ nữa trôi qua, Hoa Liên quay đầu lại, vẫn còn nhìn thấy đỉnh núi vừa mới qua, cuối cùng nàng dừng bước, cảm giác hỏa khí trong người như bốc hết ra ngoài.


      Ân Mạc dừng bước, tia cười chợt lướt qua trong mắt, sau đó xoay người, “Ta chờ ngươi mở miệng hỏi ta.”


      Kể từ khi rời khỏi Kim Luân tự, Hoa Liên ngay cả câu cũng chịu với , thực ra lúc ở trong chùa nàng cũng cự tuyệt chuyện với rồi, dáng vẻ kia, giống như trẻ con hờn dỗi vậy.


      Vốn tưởng qua thời gian ngắn bình thường, ai ngờ cơn tức của nàng lại lớn đến thế, bất đắc dĩ, Ân Mạc cũng chỉ có thể dùng hạ sách này.


      “Ta muốn về.” Hoa Liên giống như đứa trẻ tức giận, đứng đối diện Ân Mạc, cặp mắt mở to, cánh môi mím lại, dáng vẻ kia thực đáng .


      phải chúng ta về đây sao.” Ân Mạc cười khẽ, mặc dù như vậy hơi ghê tởm, nhưng mà rất thích dáng vẻ khi tức giận của Hoa Liên.


      “Chúng ta có thể bay.”


      Ân Mạc ngửa đầu nhìn trời, lắc đầu, “ được, bây giờ an toàn, khi bị Ma Tu phát , chừng ngươi còn bị ta làm cho liên lụy.” Câu này rất đường đường chính chính, nhưng kẻ ngu cũng biết đó là gạt người.


      có ai phát ra được.” Giờ Ma Tu ở kinh thành đánh đến quên trời quên đất, làm gì có ai chạy đến đây làm gì, huống chi, lấy tu vi của Ân Mạc, còn sợ bị người ta chú ý đến hay sao, đích thực là hoang đường.


      Hơn nữa bên ngoài thấy tu vi của đích xác mới chỉ đến Hóa Thần kỳ mà thôi, nhưng có thể dùng chiêu thiếu chút nữa bóp chết Diệt Thiên, đó là chuyện tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể làm được ư?


      Hoa Liên cũng đâu phải người mù, trong lòng nàng sớm hoài nghi tu vi của Ân Mạc. Hơn nữa lần trước, sau khi nàng được Hồ Hoàng cứu khỏi tay đám tu sĩ chính đạo đưa về thành Nam Khê sơn xong, mẫu thân có gửi thư cho nàng, trong thư , là người bạn của nàng tìm đến Hồ tộc tìm người, bấy giờ Hồ Uẩn mới biết được tình cảnh của Hoa Liên.


      Nàng còn có bằng hữu nào nữa chứ, dám thân mình tiến vào Hồ tộc, còn bị ai phát ra. Nghĩ tới nghĩ lui, trừ Ân Mạc ra, nàng thế mà lại nghĩ ra nổi người thứ hai.


      Ngay cả Hồ Hoàng cũng có thể che giấu được, có trời mới biết người còn bao nhiêu bí mật.


      “Chuyện này chắc chắn được, ta tu đạo dễ, mọi việc vẫn nên cẩn thận tốt hơn.” Ân Mạc cười dài .


      “Ngươi định đưa ta bộ cả quãng đường về Lâm Châu?” Hoa Liên nghiến răng hỏi.


      “Đây là biện pháp an toàn nhất, mấy năm, kiểu gì chẳng đến. Ngươi yên tâm, nếu gặp phải kẻ xấu, ta bỏ chạy mình.” Ân Mạc xong, thấy sắc mặt Hoa Liên từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại biến thành xanh mét.


      “Ta cho ngươi luôn, ngươi đứng lại đó cho ta, giờ ta phải thay trời hành đạo.” Hoa Liên rốt cục cũng thành công bị chọc cho giận đến mất hết lý trí lần nữa, Ân Mạc linh hoạt tránh thoát được quả cầu lửa màu đỏ mà nàng ném tới, nụ cười mặt càng thêm sâu.


      “Đừng nóng giận, nếu đánh trúng đâu.” Nghiêng đầu tránh quả cầu lửa to bằng nắm đấm bay về phía đầu mình, Ân Mạc tốt bụng mở miệng chỉ điểm.


      cho tránh.”


      Ân Mạc nghe lời dừng bước, mắt thấy có luồng hỏa cầu lấy tốc độ cực nhanh đánh thẳng về phía mũi mình, thân hình chợt chớp lên, hỏa cầu kia lại rơi vào khoảng .


      Nhìn thấy Ân Mạc đứng cách mình chưa đầy thước, ánh mắt của Hoa Liên gần như có thể tóe ra lửa.


      Ân Mạc nhún nhún vai, “Đây là né, phải tránh, có muốn ta giải thích cho ngươi khác biệt giữa hai từ đó ?”


      “Ta tự về!” được hai bước, Hoa Liên hung tợn quay đầu lại, “ cho phép ngươi theo!”


      Bước chân Hoa Liên đạp những đóa sen đỏ như như , bóng dáng động lòng người nhanh chóng biến mất giữa trung, Ân Mạc đứng tại chỗ, tay bao lấy ngọn lửa nàng vừa mới ném tới.


      Nếu như nhìn kỹ mới phát ra, giữa ngọn lửa kia, có tia lửa, mặc dù màu sắc tương đối đậm, nhưng nếu nhìn kỹ tuyệt đối phát ra.


      Ân Mạc phá vỡ tầng lửa bao quanh bên ngoài, chỉ để lại nhúm tia lửa kia, nhìn tia lửa bừng cháy ngón tay mình, khóe miệng nhướn lên.


      Hoa Liên cũng quá xa, thực tế, nếu nàng mình, bay trung thực ra cũng được an toàn lắm. Dù sao bây giờ cũng là thời điểm nhạy cảm, quá mức lộ liễu rất dễ gây phiền phức cho bản thân.


      Dĩ nhiên, sở dĩ nàng dừng lại còn có nguyên nhân khác. Nàng tức vì bảo theo liền theo, trước kia sao thấy nghe lời như vậy chứ?!


      “Khốn kiếp.” Bay được lát, Hoa Liên dừng lại đỉnh núi, tìm tảng đá khổng lồ đỉnh núi, nhấc chân đạp ra lỗ thủng, “Con lừa ngốc chết tiệt khốn kiếp thối tha”, lại đạp thêm hai phát nữa.


      Hoa Liên vừa mắng vừa đạp, hoàn toàn hề chú ý đến, tên khốn trong miệng mình đứng ngay sau lưng nàng cách đó xa, đầy hứng thú nhìn tảng đá lớn bị đạp cho thủng lỗ chỗ kia.


      Thấy Hoa Liên phát tiết được tương đối, Ân Mạc mới chậm rãi mở miệng, “Có người gọi ta là cao tăng, có người gọi ta là đại sư, cho tới giờ chưa có ai gọi ta là con lừa ngốc cả.”


      Hoa Liên chợt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy , trái lại hề cảm thấy lúng túng chút nào, “Giờ có rồi đấy, sắp cảm động rớt nước mắt rồi đúng .”


      lâu vậy rồi mà vẫn còn giận?” Ân Mạc cười cười tới, đứng bên cạnh nàng, giọng hỏi.


      “Ta có giận.”


      “Cho nên ngươi chẳng qua chỉ là muốn chuyện với ta?”


      “Ai khiến ngươi lo.” Hoa Liên xoay ngoắt người để ý đến .


      “Hoa Liên…” Được lúc lâu, thanh của Ân Mạc mới vang lên bên tai nàng, dường như mang theo mấy phần thở dài. Thân thể Hoa Liên cứng đờ, có thể cảm nhận được hơi thở của ngay sát bên tai, “Ta bảo đảm, tuyệt đối có lần sau.”


      Ân Mạc đến giờ vẫn cho rằng, Hoa Liên tức giận là vì để lại những phong ấn kia trong cơ thể nàng.


      Bởi vì Ân Mạc đột nhiên lại gần, vành tai của nàng từ từ ửng hồng, giống như có thể ứa máu ra vậy, Ân Mạc thấy vậy, ánh mắt lấp lóe, quay đầu, dời tầm mắt.


      “Nếu có lần sau…”


      có lần sau.”


      “Hừ.” Hoa Liên hừ tiếng, khóe miệng nhếch lên cong cong. Cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, tâm trạng Ân Mạc rốt cục cũng khá hơn.


      Nếu còn giận dỗi mất tự nhiên, chậm chút, đương nhiên cũng chẳng ai để ý. Hai người vừa vừa ngắm cảnh, mất hơn nửa tháng mới ra khỏi địa giới của Trung Châu.


      May mà đường gặp phải kẻ mù dở nào, đến giờ coi như vẫn yên bình.


      “Ngươi mua cái này làm gì?” Hai người đến tòa thành gần biên cảnh, Ân Mạc kéo Hoa Liên đến trước hàng nặn rối bột, nhất quyết bảo ông chủ làm cho hai con rối bột.


      Ân Mạc nhìn hai con rối bột vừa mới được nặn xong, săm soi cả nửa ngày, có chút hài lòng gật đầu cái, “Rất giống.” cầm con rối bột mặc đồ trắng đưa cho Hoa Liên.


      “Ta muốn cái đó.” Hoa Liên chỉ vào con rối mặc đồ đỏ trong tay .


      “Cái này đẹp hơn.” Ân Mạc mặt đỏ khí suyễn .


      “Da mặt của hòa thượng đều dày như ngươi sao?” Nhìn chằm chằm con rối bột bị nhét vào tay mình, Hoa Liên bĩu môi.


      “Cái này ta lắm.” Ân Mạc hết sức suy nghĩ chút, sau đó mở miệng, “Ta chỉ biết là, hòa thượng trông có đẹp mắt như ta.”


      Dần dà quen với tính tự luyến thường xuyên của người nào đó, Hoa Liên cũng chẳng tranh luận vấn đề vô nghĩa này với nữa, nhìn quanh vòng, cuối cùng dời mắt đến quán rượu trong góc đường kia.


      Nàng có thể cảm nhận được, có cặp mắt vẫn dõi theo mình, mà chủ nhân của ánh mắt kia, giờ phút này hẳn ở trong quán rượu đó.


      “Sao vậy?” Thấy Hoa Liên thất thần, Ân Mạc quay đầu hỏi.


      có gì, chúng ta thôi.”


      “Ừ.” Ánh mắt Ân Mạc lơ đãng quét qua quán rượu kia, sau đó cùng Hoa Liên về phía cổng thành.


      Mãi cho đến khi bóng dáng Hoa Liên biến mất, người ngồi tửu lâu mới thu hồi tầm mắt, đối diện , nam tử trung niên xõa tóc trước sau vẫn giữ nụ cười mặt, “Chỉ cần ngươi mở miệng, ta có thể giết người kia, để ngươi đoạt lại nàng.”


      Nam tử áo đen đáp lại, chỉ cúi đầu uống rượu.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 95: Ma trong lòng nàng



      “Ân Mạc.”


      “Sao vậy?”


      “Đây là đường về thành Nam Khê sơn?” Ngồi pháp khí phi hành, từng đám mây giữa trung nhanh chóng trôi tuột về phía sau, Hoa Liên cau mày nhìn xuống, có chút nghi ngờ.


      phải.” Ân Mạc chút do dự trả lời.


      “Vậy, ngươi định bắt cóc ta đến chỗ nào đây?” Hoa Liên xoay người nhìn Ân Mạc nằm bên cạnh mình, rất muốn cước đạp xuống.


      “Đại Hoang sơn.” Cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Hoa Liên, Ân Mạc mở mắt nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có chứa ý cười, “Sao hả, thích?”


      “Ta ghét nơi đó.” Chân mày của Hoa Liên vẫn nhíu chặt như trước, thực muốn quay lại đó.


      “Ừm, ta biết. Có điều trước mắt, nơi đó tương đối an toàn.” Trừ phi là cuộc chiến diệt tộc, nếu tuyệt đối kẻ nào dám đánh vào Đại Hoang sơn, nơi đó dù sao cũng là đại bản doanh của tộc.


      Hoa Liên bĩu môi, “Chẳng thà ngươi tìm đại cái ao ném ta vào, ta còn cảm thấy an toàn hơn.” Ân Mạc biết bản thể của nàng là gì, mặc dù chưa từng nhắc đến, nhưng cả hai đều ràng.


      Hơn nữa, Hoa Liên hoài nghi, chỉ biết có từng ấy. nên biết vài chuyện mà ngay cả nàng cũng biết mới đúng. Nếu , những việc làm cho nàng có ý nghĩa gi đây?


      Nàng tin, nếu Ân Mạc bảo đảm nhất định làm việc giống như vậy thêm lần nữa. Chẳng qua là, trong lòng nàng luôn có tia bất an, liên quan đến người khác, vấn đề hẳn là nằm người nàng.


      “Ngươi thấy cái ao sen trong miếu Vãng Sinh kia thế nào?” Ân Mạc cười hỏi.


      “Quả nhiên là ngươi.” Miếu Vãng Sinh là nơi Phạm Thiên từng sống, mà Hoa Liên cũng vượt qua Thiên kiếp kết thành đan ở đó, đương nhiên nhớ kỹ nơi này. Lần độ kiếp đó nếu phải nhờ có người giúp tay, nàng hẳn phải chết thể nghi ngờ, khi đó nàng đoán, có thể là Ân Mạc, nhưng sau này vẫn tìm để chứng thực.


      “Ngươi luôn dùng ánh mắt đối địch thế này để nhìn ân nhân cứu mạng mình sao?” Ân Mạc giơ tay lên che kín tầm mắt của Hoa Liên. Hoa Liên bị che mắt nên nhìn thấy, ánh mắt của người đàn ông này giờ trở nên đen thẫm, bên trong dường như có ngọn lửa nhảy nhót.


      ”Là ngươi nghĩ nhiều quá thôi, hơn nữa, Phật gia chẳng phải có câu, cứu mạng người hơn xây bảy tháp Phù đồ sao, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, ta đây là cho ngươi thêm cơ hội để thành Phật còn gì.” Mắt nhìn thấy, cảm giác đặc biệt nhạy cảm, Hoa Liên dường như có thể cảm thấy, Ân Mạc tựa hồ như ngồi dầy, hơn nữa còn cách mình rất gần, bởi vì hơi thở nóng rực của , nàng cũng có thể cảm nhận được.


      , muốn làm gì? Trong lòng Hoa Liên có chút thấp thỏm, rồi lại có mấy phần mong chờ, mong chờ mà chính bản thân nàng cũng biết.


      “Ta muốn thành Phật.” Ân Mạc hạ giọng .


      “Vậy ngươi muốn…” Hoa Liên còn chưa hỏi ra miệng bị chặn lại. Cảm giác mềm mại ướt át môi khiến cho thân thể nàng khỏi run lên cái, theo bản năng nàng lùi về phía sau, nhưng bàn tay khác của Ân Mạc ôm chặt lấy vòng eo nhắn của nàng, cho phép nàng rời .


      thế này là làm gì? Trong đầu như có vô số pháo hoa bung nở, vào khoảnh khắc ấy, Hoa Liên hoàn toàn thể nào suy nghĩ, tất cả xúc cảm đều tập trung ở cánh môi.


      nhàng cắn lên bờ môi dưới mềm mại của nàng, đầu lưỡi cẩn thận lướt qua, được lúc, giống như cảm thấy chưa thỏa mãn, lại càng thêm càn rỡ đẩy đầu lưỡi vào trong miệng Hoa Liên.


      Mà giờ phút này, Hoa Liên sớm quên mất cả việc hít thở, huyết dịch toàn thân tựa như chảy ngược, ràng lý trí với nàng, hai người bọn họ nên như vậy, nhưng nàng lại thể nào hạ quyết tâm giãy khỏi tay Ân Mạc.


      Nếu như người khác làm vậy với nàng, nàng làm thế nào? Nếu Khổng Uyên dám làm vậy với nàng, nàng dùng Nghiệt hỏa nướng chín cắt thành miếng ném vào trong lò luyện đan mấy trăm năm….


      Cho nên, trong tiềm thức của nàng, chỉ đón nhận Ân Mạc, phải sao… Chuyện này đối với Hoa Liên mà , đả kích . Nàng cần thời gian để suy nghĩ lại những vấn đề cứ dồn dập ùa tới kia, có điều, Ân Mạc muốn cho nàng thời gian.


      Nụ hôn của vừa nồng nhiệt lại bá đạo, dùng môi ngậm lấy cái miệng xinh xắn của nàng, ngừng nghỉ, cái lưỡi linh hoạt lướt qua mỗi tấc ngọt ngào, sau đó gần như tham lam cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, cưỡng ép nàng cùng quay cuồng.


      Làn da tiếp xúc giữa hai người giống như bừng lên ngọn lửa nóng bỏng, nàng dần dần mê muội, quên hết tất cả những suy nghĩ trong đầu, trúc trắc đáp lại nụ hôn của .


      “Ta muốn thành ma, ma trong lòng nàng.” Bàn tay che mắt Hoa Liên buông xuống, ngón trỏ chỉ vào ngực nàng, dễ dàng cảm nhận được nhịp tim thể nào khống chế được của nàng. Hoa Liên theo bản năng mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt màu hoàng kim kia, bên trong có thứ gì đó nàng nhìn thấu, lại theo bản năng muốn cự tuyệt.


      Hoa Liên muốn dời mắt, lại sao làm nổi. Nàng chưa bao giờ thực nhìn thấu Ân Mạc, cũng chưa bao giờ thấy bộc lộ tâm trạng, nàng cho là, mình có cơ hội ấy. Nhưng lần này, cảm xúc xoay vần trong mắt tựa như nước lũ, trong nháy mắt bao phủ lấy nàng, hơn nữa lại thành công khiến cho nàng đắm chìm trong đó. Hòa thượng gian xảo này, định xuống địa ngục rồi cũng kéo mình theo luôn sao?


      “Hoa Liên, đừng tránh né, ta thích nàng, nàng cũng thích ta.” quả nhiên hiểu nàng, biết giờ phút này trong lòng nàng nghĩ những gì.


      “Vậy công bằng.” Hoa Liên gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra, tại sao ngay câu đầu tiên của kết luận tất cả, cho dù nàng có thích , nhưng nàng tuyệt đối làm ra chuyện như vậy, khiến cho tất cả đều mất hết khống chế.


      “À à, về điểm này, ta định công bằng.” Ân Mạc cười khẽ, cười đến là tà mị. Ngón trỏ của nhàng điểm lên giữa trán Hoa Liên, bộ y phục trắng huyễn hóa ra kia chợt biến mất giống như ảo ảnh, thay vào đó là sa mỏng nửa trong suốt, bao bọc lấy vóc dáng xinh đẹp của nàng, quấn quanh vòng eo mảnh mai.


      “Ân Mạc!” Hoa Liên nghiến răng, né khỏi tầm mắt nóng bỏng của , cảm giác gương mặt có chút nóng bừng.


      “Suỵt… Có người đuổi tới.” Vẻ mặt Ân Mạc đột nhiên biến đổi, tay ôm lấy thắt lưng của Hoa Liên, đứng dậy pháp khí phi hành, tốc độ của pháp khí lập tức tăng đến cực hạn.


      Hoa Liên quay đầu lại nhưng cũng cảm giác được vài luồng hơi thở hết sức kinh khủng đằng sau. Từ luồng hơi thở khiến người ta đè nén sợ hãi kia có thể phân biệt được, người đuổi theo, là Ma Tu. Hơn nữa tu vi của những người đó, nhìn qua có kẻ nào thấp hơn Ân Mạc cả.


      Ít nhất có bốn Ma Đế đuổi theo hai người thẳng về hướng Bắc, trung, luồng sáng màu hoàng kim xẹt qua, rất nhanh sau đó, bốn vệt đen cũng đuổi theo. Hai bên trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng Ân Mạc cũng thể ngắt đuôi bọn chúng được.


      Hai bên chạy đuổi, nháy mắt qua hai ngày, ai có ý dừng lại, nhưng bọn họ cách Đại Hoang sơn ngày gần. Vốn tu vi của Ân Mạc thấp, nếu dùng hết tốc độ về phía trước mà , muốn về Đại Hoang sơn thực ra cũng rất nhanh.


      Mấy gã Ma Tu kia xem ra có chút nóng lòng dao động, bốn người liếc mắt nhìn nhau, hai trong số đó lấy ra hai miếng lệnh bài đen nhánh từ trong túi đựng đồ, sau khi miếng lệnh bài kia bị bóp nát, thân hình của hai người dần dần mơ hồ, nhanh chóng biến mất giữa trung.


      Ân Mạc vẫn mang theo Hoa Liên bay về phía trước đột nhiên dừng lại, pháp khí phi hành dưới chân đột nhiên tản ra từng vòng kim quang, bao bọc lấy hai người.


      Hai kẻ vừa biến mất khi nãy đột nhiên xuất trước mặt họ, bốn kẻ này vừa hay canh giữ bốn góc. Trong tay bốn người cầm những thứ Ma khí bất đồng, dù Hoa Liên nhận ra chúng nhưng cũng có thể cảm nhận được dao dộng ma lực đáng sợ đó.


      “Tự sát hoặc bị chúng ta luyện thành con rối, ngươi có thể chọn.” Lão già chặn trước mặt hai người, ta cầm cây trượng đầu lâu với Ân Mạc.


      “Tạm thời bần tăng còn chưa có ý định gặp Phật tổ.” Ân Mạc rũ mắt, tay vừa lật lại, hai viên châu màu tím xuất trong lòng bàn tay, chút do dự ném về phía hai kẻ đằng sau.


      hề nghi ngờ, thứ ném ra chính là Hủy Vân châu chỉ có ở Kim Luân tự. Lúc Hủy Vân châu nổ tung, yên lặng tiếng động, nhưng làn sóng dao động đáng sợ kia lại giống như có thể xé nát gian vậy.


      Hoa Liên tận mắt thấy tên Ma Tu trong số đó bị nổ tung đến huyết nhục văng khắp nơi, ngay cả Nguyên cũng bể mất nửa, kìm được mà lạnh toát. Gã còn lại mặc dù vẫn sống, nhưng cũng nát mất nửa người, bị thương nghiêm trọng.


      Bọn họ sở dĩ có thể chống đỡ được trước Hủy Vân Châu, có thể hoàn toàn là dựa vào Ma khí tay, dao động Ma khí kia, căn bản phải là thứ Ma Tu Ma Đế kỳ có thể có.


      Thấy hai đồng bọn bị thương, hai kẻ chặn đằng trước đưa mắt nhìn nhau, kẻ móc từ trong túi đồ ra cuộn giấy. Ân Mạc nhìn thấy cuộn giấy kia xong, sắc mặt đại biến, ôm Hoa Liên vội vàng lùi về phía sau, nhưng chưa được bao xa, cảnh sắc trước mặt hai người biến đổi hoàn toàn.


      Trước mắt mảng đen kịt, chỉ có ánh sao lóe lên đỉnh đầu.


      “Đây là đâu?” Bởi vì có Ân Mạc ở bên nên Hoa Liên cũng cảm thấy khủng hoảng mấy. Chẳng hiểu tại sao, chỉ mới nghe thấy nhịp tim của thôi mà dường như nàng có thể bình tĩnh lại.


      “Càn Khôn đồ, Càn Khôn đồ đầy đủ.” Ân Mạc cười khổ đáp. Vốn Càn Khôn đồ chỉ có nửa bị cất giấu trong Huyết Ma điện, nửa còn lại sớm thất lạc, người muốn đuổi theo bọn họ lại có thể lấy được bức Càn Khôn đồ đầy đủ ra.


      Càn Khôn đồ này tính là Ma khí lợi hại gì, cùng lắm cũng chỉ đạt tiêu chuẩn pháp khí thượng phẩm, nhưng là, nghe người bị giam trong này, chưa có ai có thể thành công thoát ra.


      Ân Mạc thử phóng thích pháp lực của mình, hề có trở ngại gì, nhưng vung quyền ra, lại điểm chịu lực nào, giống như đánh vào bị bông vậy.


      Ngón tay của Hoa Liên điểm lên trung mấy cái, chín ngọn lửa bùng lên quanh hai người, vừa nãy nàng thử, nơi này tựa hồ như vô biên vô hạn, biết làm cách nào mới phá vỡ được.


      “Chúng ta thế này, đại khái gọi là làm đồng mệnh uyên ương .” Đến thời điểm này mà Ân Mạc vẫn còn tâm tư cợt nhả, Hoa Liên dùng sức nhéo vào hông cái, thành công khiến cho hít vào ngụm khí lạnh.


      “Đừng, đừng nhéo mạnh, ta vừa mới nghĩ ra cách ra ngoài, bị nàng nhéo cái, đảo mắt quên rồi.”


      “Làm thế nào để ra ngoài?” Hoa Liên chủ động ôm lấy cánh tay Ân Mạc. Vừa nãy nàng chẳng qua chỉ buông tay ra chút có cảm giác như bị hút , nếu như ở đây mà bị mất phương hướng, nàng sợ tìm thấy Ân Mạc.


      quên mất rồi, nàng có muốn nhắc nhở ta chút ?” Ân Mạc vừa nhướn mày, cười dài nhìn về phía Hoa Liên, vẻ mặt hết sức vô lại.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 96: Nàng chịu theo ta chứ



      Sau khi giam được Ân Mạc và Hoa Liên, hai gã Ma Tu kia mang theo thi thể của đồng bọn bị Hủy Vân châu làm cho nổ tung rời , nhanh chóng biến mất.


      ai biết được ở đây từng xảy ra chuyện gì.


      “Đại ca, ngươi xem chủ nhân muốn chúng ta bắt nữ này, rốt cuộc là để làm gì?” Gã Ma Tu trông trẻ hơn trong tay cầm Càn Khôn đồ, mặc dù Càn Khôn đồ đóng lại, nhưng bên vẫn lóe lên kim quang, đó là vì người bị phong ấn ở bên trong có tu vi quá cao, pháp lực rỉ ra ngoài.


      Cũng chính vì vậy nên bọn chúng mới tài nào bỏ Càn Khôn đồ vào trong túi được.


      biết, có điều nghe , Thiếu chủ tử với nữ tử này có quan hệ ít.”


      ra là thế, kể ra, xét về mặt nào đó, Thiếu chủ quả nhiên rất giống chủ nhân.”


      “Ha ha, chỉ được cái đúng.”


      Hai người càng lúc càng xa, thanh phiêu tán, cũng chẳng còn ai nghe thấy được nữa.


      Hoa Liên và Ân Mạc bị giam trong Càn Khôn đồ, mặc dù lúc mới vào cảm thấy có gì khác lạ, nhưng ở lâu mới phát , nơi này dường như có thứ gì đó hút lấy sức mạnh trong cơ thể bọn họ vậy, đặc biệt là khi lại ở đây, cảm giác đó lại càng thêm ràng.


      Ân Mạc tu vi cao còn chưa cảm thấy gì, nhưng Hoa Liên lại thấy lực nhanh chóng xói mòn, cứ theo tốc độ này, chưa quá hai ngày, chắc nàng mất hết lực.


      Ân Mạc hiển nhiên cũng biết được điểm này, có điều, tạm thời cũng chưa nghĩ ra được biện pháp tốt hơn. Muốn tìm được điểm yếu nhất của Càn Khôn đồ, nhất định phải ngừng tìm kiếm dù chỉ khắc, thời gian của bọn họ cũng còn nhiều, nếu như hai kẻ kia mang Càn Khôn đồ về, chỉ e kết quả của bọn họ chẳng hề tốt đẹp.


      Có điều, gian trong Càn Khôn đồ này rất lớn, tìm suốt đường, cũng biết qua bao lâu, tốc độ của hai người ngày càng chậm mà vẫn chưa tìm được lỗ hổng nào.


      Hoa Liên có chút hụt hơi tựa vào người Ân Mạc, mặc ôm lấy hông nàng. khí trong cơ thể nàng ngày càng ít, đồng thời cũng cảm thấy áp lực xung quanh, mỗi khi đoạn, cũng cảm thấy phi thường khó khăn.


      có thể tìm được sao?” gần hai ngày rồi, mặc dù nàng tin vào phán đoán của Ân Mạc, lại cảm thấy bản thân tựa hồ như thể chịu đựng được lâu hơn.


      “Có thể.” Ân Mạc cúi đầu hôn lên trán nàng, mấy lần vươn tay muốn độ khí cho cơ thể nàng, cuối cùng do dự chút lại ngừng lại. Càn Khôn đồ này mặc dù thoạt nhìn thể thoát ra, nhưng pháp khí này vốn từng bị rách, giờ vẫn chưa thể tu bổ được, dù uy lực rất lớn nhưng bên trong nhất định có chỗ thiếu hụt, hoặc có thể là sơ hở.


      Chỉ cần có thể tìm được điểm sơ hở đó, tập trung công kích, có năm phần khả năng thoát ra được.


      Lại hai gã Ma Tu cầm Càn Khôn đồ kia, mắt thấy đến Trung Châu lại bị người ta chặn lại. Hai người nhìn người cản đường, liếc nhau cái, mặt đều treo nụ cười khổ.


      “Thuộc hạ bái kiến Thiếu chủ.” Hai người nửa quỳ mặt đất, thái độ vô cùng cung kính.


      “Bên trong Càn Khôn đồ phong ấn người nào?” nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen thanh lạnh như băng.


      “Đây… là phạm nhân chủ nhân muốn thuộc hạ mang về.”


      “Vậy sao.” Nam tử áo đen cười lạnh, gương mặt tuấn tú kia lại nhiều thêm mấy phần dữ tợn, ngay cả cười cũng dọa người như vậy, trừ Phong Biệt Tình ra có người thứ hai. “Thả người ra.”


      “Thiếu chủ, chuyện này e là được.” Gã Ma Tu trẻ hơn cầm Càn Khôn đồ, mặt đầy nghiêm túc.


      Nếu như chẳng qua chỉ bắt được mình Hoa Liên còn dễ , vấn đề là, tu sĩ chính đạo bên cạnh nàng có tu vi quá kinh khủng. ràng nhìn thấy chỉ cùng cấp bậc với bọn họ, nhưng thực tế mạnh hơn bọn họ rất nhiều.


      Tuy Càn Khôn đồ này còn có sơ hở rất lớn, nhưng nếu bọn họ mà có bị nhốt vào đây, qua ngày, pháp lực của bản thân thể nào ảnh hưởng đến Càn Khôn đồ nữa, nhưng sau khi người kia bị nhốt vào trong, đến giờ vẫn thể thu hồi vật này vào trong túi đựng đồ được.


      Như vậy có thể thấy, tu vi của người nọ tất nhiên là thấp. Bốn người bao vây tấn công mà lại để làm cho hai người trọng thương, khi thả người ra, bằng sức của hai người bọn họ, căn bản khó mà bảo đảm an toàn.


      Giống như việc tu sĩ chính đạo đều cho Ma Tu là loại tà ác vậy, Ma Tu cũng tin tưởng tu sĩ chính đạo.


      “Giao Càn Khôn đồ cho ta, hai người các ngươi có thể .” Phong Biệt Tình nhìn người vừa lên tiếng, trực tiếp vươn tay ra.


      “Thiếu chủ, xin nghĩ lại.” Hai người phát rầu trong lòng.


      giao?”


      Cuối cùng người nọ vẫn đành phải giao Càn Khôn đồ cho Phong Biệt Tình, biết lời vị Thiếu chủ này ra, tuyệt đối thu hồi, cho dù bọn họ có phản đối cũng vô dụng.


      Về phần chuyện Phong Biệt Tình bảo bọn họ , bọn họ trái lại rất muốn , vấn đề là ai dám chứ. Vị Thiếu chủ này là đứa con nối dõi duy nhất của chủ nhân, nếu mà xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ chẳng thà chết cho xong.


      Phong Biệt Tình cúi đầu nhìn bức Càn Khôn đồ giống như cuộn tranh trong tay, tròng mắt đen thoáng qua tia tâm trạng phức tạp. Bên vẫn còn dính Phật quang, còn có cả khí nhàn nhạt.


      đương nhiên biết, hai người kia lo lắng chuyện gì. mở ra, phải là vì lo Ân Mạc thoát ra rồi giết , chẳng qua là thấy trong lòng thoải mái.


      Biết là, Hoa Liên căn bản quên mình, đối với trừ cảm kích ra có bất cứ cảm xúc nào khác, nhưng vẫn kìm được mà mong chờ, mong chờ nàng… có lẽ vẫn còn nhớ mình. Thực ra nàng mới chính là ân nhân cứu mạng của . Nếu như phải gặp được nàng, có lẽ hôm nay, cõi đời này có ai là Phong Biệt Tình.


      Từ đó về sau, trong trái tim của có thêm người, nụ cười kia của nàng trở thành động lực để tiếp tục sống, nhưng sau khi gặp lại, nàng nhớ là ai mất rồi.


      “Sao vậy?” Ân Mạc lại dừng lại, Hoa Liên vẫn bị ôm trong ngực miễn cưỡng mở mắt, giọng hỏi.


      “Trói buộc trở nên yếu rồi.” Dường như tu vi của người phong ấn Càn Khôn đồ này giảm xuống, cũng có thể là Càn Khôn đồ rơi vào trong tay người khác, gian nơi đây trở nên hẹp lại ít. Dĩ nhiên, trừ tu sĩ có tu vi như Ân Mạc ra, người bình thường chắc chắn phát ra nổi biến hóa này.


      “Muốn ta làm gì?” Hoa Liên nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Ân Mạc, mở miệng .


      “Ta cần máu tươi.” cường đại của tên Xạ Nhật tuyệt đối gì sánh bằng, dùng nó để phá vỡ Càn Khôn đồ, nhất định thành công. Có điều, tình trạng của Hoa Liên giờ ổn, nếu lại dùng máu tươi, sợ rằng gắng gượng được bao lâu.


      “Ừm.” Hoa Liên gật đầu cái, ý bảo Ân Mạc đặt nàng xuống.


      Ân Mạc nhíu mày, “Thôi , vẫn là…”


      “Yên tâm, lấy chút máu chết được đâu.” Tựa vào ngực Ân Mạc, Hoa Liên nâng tay trái lên rạch đường cổ tay phải, huyết dịch theo cổ tay từ từ chảy xuống.


      Tâm niệm của nàng vừa xoay chuyển, mũi tên từ từ ngưng thành hình trong tay nàng, theo huyết dịch tích lại, mũi tên máu kia lại càng thêm mãnh liệt, dao động bên cũng ngày càng mạnh mẽ.


      Ân Mạc bắt hai tay thành hình chữ thập, khi mở ra, nhoáng cái, cây trường cung màu hoàng kim xuất trong tay . tay cầm cung, tay nắm lấy tay Hoa Liên, gài tên kéo dây. Trong khoảnh khắc máu tươi bắn ra, gian nơi bọn họ đứng giống như bị người ta dùng thanh đại đao huyết sắc bổ ra, chỉ thấy luồng tia máu vụt qua, khoảng trời sao đầu họ cũng dần dần biến mất.


      Tên vừa rời tay, Hoa Liên đứng vững, ngã nhào vào lồng ngực Ân Mạc, ngất .


      Hai gã Ma Tu thấy Phong Biệt Tình chỉ nhìn chằm chằm bức Càn Khôn đồ kia, dường như chưa có ý định mở ra, khỏi muốn tiếp tục khuyên , “Thiếu chủ…”


      Ai ngờ, còn chưa dứt lời, bên trong Càn Khôn đồ đột nhiên bộc phát ra luồng hơi thở kinh khủng khiến người ta sợ hãi, sắc mặt hai người kia đại biến, người kéo Phong Biệt Tình, người đoạt lấy Càn Khôn đồ.


      Nào ngờ, sau khi cầm lấy Càn Khôn đồ, chưa đợi người kia vận dụng phong ấn, thấy vô số luồng tia máu tản ra từ bên trong, “Oành” tiếng, Càn Khôn đồ cứ thế tan tác thành từng mảnh.


      Gã Ma Tu vừa mới đoạt lại Càn Khôn đồ kia dù có phản ứng nhanh cũng mất cánh tay.


      Sau tiếng nổ mạnh, Ân Mạc ôm Hoa Liên đứng tại chỗ. ngẩng đầu quét qua hai gã Ma Tu kia, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Phong Biệt Tình, ánh mắt lạnh như băng.


      Hai người đứng đó nhìn đối phương, ai lời nào, ánh mắt đều lạnh lẽo.


      lúc lâu sau, Ân Mạc xoay người, ôm Hoa Liên bỏ .


      Phong Biệt Tình nhìn bóng lưng xa dần của Ân Mạc, hai tay siết chặt.


      “Thiếu chủ, chúng ta có cần phải báo cho chủ nhân ?” Vừa nãy, bọn họ thấy được sát khí nồng đậm trong mắt Ân Mạc, nhưng hiểu tại sao đối phương lại xuất thủ.


      Nếu bảo Ân Mạc e ngại hai người bọn họ tuyệt đối thể. Nếu phải có Càn Khôn đồ trong tay, hai người bọn họ e rằng chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Ân Mạc mặc dù có tu vi tương đương với bọn họ, nhưng thực lực cao hơn chỉ tầng.


      cần, chuyện Càn Khôn đồ, ta tự mình giải thích với ông ấy.” Ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng ngày càng xa kia, Phong Biệt Tình xoay người bỏ .


      ngày nào đó, tu vi của vượt qua Ân Mạc. ngày nào đó, người đứng ở bên cạnh Hoa Liên, .





      Nàng chưa bao giờ nằm mơ, cho dù có ngủ, trong mộng cũng chỉ là mảng đen kịt. Nhưng lần này, nàng lại mơ thấy cảnh Ân Mạc muốn giết nàng, mặt chút biểu cảm, thanh trường đao trong tay lóe lên những ánh vàng chói mắt, chút do dự bổ về phía nàng.


      Lúc ánh đao kia bổ tới, Hoa Liên chợt mở choàng mắt, cả kinh ngồi bật dậy.


      “Sao vậy?” Hoa Liên cảm thấy bên hông bị siết chặt, cánh tay mạnh mẽ vòng quanh, bên cạnh truyền đến giọng trầm thấp, là giọng của Ân Mạc.


      “Đây là nơi nào?’ Nàng nhớ, trước khi hôn mê, hai người bọn họ hình như vẫn còn ở bên trong Càn Khôn đồ, xem ra, chắc là thoát được rồi.


      “Trấn Thông Thiên.”


      “Ra là vậy, đến trấn Thông Thiên rồi sao…” Hoa Liên lẩm bẩm, trấn Thông Thiên là thành trấn duy nhất nằm gần U Hải, có điều ở đây toàn là quái.


      hiểu tại sao, mắt thấy sắp đến đích, tâm trạng của nàng lại khỏi sa sút.


      “Nếu như muốn về, ta có thể dẫn nàng quay lại Kim Luân tự.” Ân Mạc nghiêng người nằm bên cạnh nàng, đêm tối dường như thể ngăn cản được nóng bỏng trong ánh mắt .


      “Ta thà về Đại Hoang sơn còn hơn.” Hoa Liên quay đầu, tóc dài rủ xuống, thoáng ngăn trở tầm mắt của Ân Mạc.


      “Nếu như, có nơi chỉ có riêng hai ta, nàng chịu theo ta chứ?” Ân Mạc vươn tay, vuốt ve gương mặt nàng, thanh câu hồn động phách.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 97: Hồ tộc có biến



      Hoa Liên đáp lại Ân Mạc ngay, trầm mặc rất lâu mới nhàn nhạt mở miệng, “ đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy.”


      Ân Mạc lẳng lặng mỉm cười, nửa ngồi dậy, hai cánh tay vòng qua hông nàng. Hoa Liên phản kháng, mặc cho hơi thở của Ân Mạc bao bọc lấy mình,


      Nàng ngồi trong ngực Ân Mạc, lưng dán lên lồng ngực của . Nhịp tim của trước sau vẫn trầm ổn, nghe vào khiến người ta kìm được mà thấy an tâm. Tay của Hoa Liên bị bao lấy trong lòng bàn tay.


      Nếu đối lập này, nàng thậm chí còn biết, tay của mình lại bé đến vậy.


      đêm này, Ân Mạc cứ ôm nàng như vậy, cũng gì, giữa hai người lại có thứ cảm xúc nhàng lưu chuyển.


      Ngoài cửa sổ ánh sáng dần dần xuất . Ở gần U Hải rất ít khi có thể nhìn thấy mặt trời. Có điều hôm nay, thái dương hiếm hoi lại lộ mặt. Hoa Liên nhàng rút tay khỏi tay Ân Mạc, quay đầu lại nhìn , “Trời sáng rồi.”


      chờ nổi, muốn về rồi?” Ân Mạc ôm nàng buông tay, giọng mang theo ý cười.


      “Nhớ nhà, được sao?” Hoa Liên khiêu khích cười .


      “Được chứ, dĩ nhiên là được.” Ân Mạc thả Hoa Liên ra, nhìn nàng nhanh chóng xuống giường, cách mình xa, nhịn được mà mỉm cười. Nhưng nơi này phải quê hương của nàng, từ trước đến giờ vẫn đều phải, nhủ thầm trong lòng.


      Pháp khí người Ân Mạc ít, hình như sớm chuẩn bị, đến bờ U Hải, trực tiếp lôi ra pháp khí hình chiếc thuyền, sau khi hai người lên thuyền, con thuyền về hướng Đại Hoang sơn.


      Bởi vì cố ý che giấu hơi thở của mình, hơn nữa, từ sau khi Giao Hoàng chết, U Hải này hoàn toàn biến thành đất vô chủ, phân thành các thế lực lớn , ba vị Hoàng còn lại cũng chẳng nhúng tay, khiến cho biển này giờ chẳng có trật tự, nhưng như vậy lại càng an toàn hơn, mặt biển cũng có kẻ nào đến chặn đường.


      Dù sao cũng là lấy tu vi Hóa Thần kỳ điều khiển thuyền di chuyển, chẳng tốn mấy thời gian, mảnh đại lục quen thuộc lại có vẻ xa lạ kia xuất trong mắt Hoa Liên.


      “Cuộc chiến Chính Ma, chắc kéo dài hơn trăm năm đúng ?” Trước khi xuống thuyền, Hoa Liên đột nhiên mở miệng .


      Ân Mạc sửng sốt chút, sau đó cười khẽ, “Đúng vậy.”


      “Vậy , tạm biệt.” xong, đầu cũng nghoảnh lại định bước xuống thuyền.


      Ân Mạc kéo cổ tay nàng lại, cười bên tai nàng, “Nàng định cứ thế mà sao?”


      còn thế nào?”


      “Ta đường đưa nàng về, có công lao cũng có khổ lao chứ.”


      “Ta cho là, đây là việc ngươi phải làm.”


      “Ta cho là thế.”


      “Cho nên ngươi nên sửa lại quan điểm của mình .” Hoa Liên xoay người vỗ vỗ mặt Ân Mạc, ném cho nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng bước .


      Sau khi lên bờ, Hoa Liên lập tức biến hóa hơi thở người, lại khôi phục lại trước kia. thực tế, trừ Ân Mạc ra, đến giờ chưa có mấy người thấy được dáng vẻ thực của nàng.


      Mà Ân Mạc, hình như rất thích nàng bảo trì dáng vẻ kia.


      Hoa Liên cố ý tản mát ra hơi thở của mình, quả nhiên, mới hơn trăm dặm có người cấp tốc bay về phía nàng, “Thanh Y bái kiến tiểu thư.” Thấy Hoa Liên xuất ở đây, vẻ mặt Thanh Y cũng mấy kinh ngạc, dường như sớm biết vậy.


      Hoa Liên theo Thanh Y quay lại Hồ Khâu, cả Hồ tộc mảnh yên bình hài hòa, hề bị chiến bên ngoài ảnh hưởng, cũng biết Hồ Hoàng rốt cuộc là định làm gì.


      Với tính tình của mấy vị Hoàng này, khả năng tham chiến gần như là , cũng biết khi nào ra tay. Khi đó, sợ là Đại Hoang sơn cũng bắt đầu náo nhiệt rồi đây.


      Sau khi Hoa Liên quay về thấy được Hồ Hoàng, cũng gặp được mẫu thân nàng, nghe Hồ Hoàng gặp hai vị Hoàng khác, đưa cả mẫu thân nàng cùng.


      Hoa Liên cũng nghĩ nhiều, quay lại chỗ ở của mình. Mặc dù rời được đoạn thời gian nhưng nơi này vẫn giống hệt như lúc nàng , vô cùng gọn gàng sạch , xem ra, hẳn là mỗi ngày đều có người đến đây quét dọn.


      Ba ngày liền, trước sau vẫn thấy Hồ Hoàng quay lại, cũng có tin tức của mẫu thân, Hoa Liên càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó ổn. Mẫu thân nàng vốn có mâu thuẫn rất sâu đậm với Hồ Hoàng, với tính tình của bà, làm sao có thể theo Hồ Hoàng ra ngoài.


      Hơn nữa, Hoa Liên mơ hồ nhận thấy, Thanh Y kia dường như vẫn giám thị mình. Chỉ cần nàng ra khỏi cửa, kiểu gì cũng nhìn thấy bóng dáng của Thanh Y.


      “Tiểu thư định đâu?” Hoa Liên vừa mới ra khỏi cửa phòng, thấy Thanh Y xuất . Ngôn ngữ của mặc dù cung kính, nét mặt cũng có điểm nào đáng để soi mói, nhưng Hoa Liên nhìn thấy vẫn cảm thấy thoải mái như trước.


      “Ta muốn đến chỗ của mẫu thân nhìn chút.”


      Thanh Y ngẩng đầu nhìn Hoa Liên cái, sau đó rũ mắt xuống, “Dạ.”


      Hoa Liên đến chỗ ở của Hồ Uẩn, Thanh Y theo sau nàng như hình với bóng, nếu người ta muốn theo nàng, nàng cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.


      Chỗ ở của Hồ Uẩn cũng thay đổi là mấy, bên ngoài nhìn vào đúng là như vậy. Hoa Liên hai tay khoanh trước ngực, đứng bên ngoài phòng ngủ của Hồ Uẩn, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.


      “Tiểu thư vào xem chút sao?” Thanh Y mở miệng hỏi.


      cần, đâu có gì đẹp mắt.”


      “Tiểu thư còn muốn đâu nữa ?”


      Hoa Liên nghiêng đầu nhìn Thanh Y cái, cười như cười, “Về thôi.”


      Thanh Y gật đầu, cung kính nhường đường để Hoa Liên trước.


      Vốn tất cả coi như yên bình, trừ những thứ mà Hoa Liên thấy. Có điều đường về, rốt cuộc nàng cũng đụng phải người.


      Nữ tử tới phía trước mặt kia Hoa Liên hề biết, có điều trong lòng lại có cảm giác được thoải mái, cảm giác này rất quen thuộc. Hai người cũng có ý nhường đường cho đối phương, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại.


      Thanh Y bước lên trước giới thiệu cho Hoa Liên, “Vị này, là Ngạo Vô Song, là muội muội của Bạch Hổ Hoàng.”


      “Hoa Liên, ngươi giống với tưởng tượng của ta lắm.” Ngạo Vô Song đương nhiên là biết Hoa Liên, đây cũng chẳng phải chuyện lạ, dù sao Hoa Liên cũng khiến cho đứa con bảo bối kia của Bạch Hổ Hoàng chịu đả kích .


      Hoa Liên đáp lại, chỉ nhìn Ngạo Vô Song từ xuống dưới. Tu vi Ngạo Vô Song này cao hơn nàng rất nhiều, Vương kỳ cuối. Sát khí người mặc dù bằng Bạch Hổ Hoàng, nhưng cũng có vài phần khí thế. Ánh mắt nữ nhân này nhìn nàng chứa đầy sát ý, nhỉn ra được, ấn tượng của nàng ta với nàng được tốt lắm.


      “Nếu còn chuyện gì khác, vậy ta đây cáo từ.”


      “Việc gì phải vội thế, bằng đến chỗ ta hàn huyên chút.” Ngạo Vô Song chỉ vào lầu các cách đó xa, mỉm cười với Hoa Liên, chỉ có điều, nụ cười kia băng hàn vô cùng.


      Hoa Liên nhìn theo phương hướng nàng ta chỉ, chút nghi ngờ, nơi nàng ta chỉ vào, chính là chỗ Hoa Liên vừa mới rời , tẩm cung của Hồ Uẩn. Vừa rồi nàng cũng cảm giác được trong phòng có hơi thở của người khác, có điều nhất thời chưa phân biệt ra được, ngờ tới lại là Ngạo Vô Song.


      “Xin lỗi, ta và Ngạo tiểu thư chẳng có gì để tán gẫu cả.”


      Thấy trong mắt Hoa Liên có lấy tia kinh ngạc, Ngạo Vô Song hừ lạnh tiếng, xoay người về phía lầu các kia.


      Cho đến khi nàng ta xa rồi, Hoa Liên mới quay sang Thanh Y, mặt mỉm cười, “Vị muội muội này của Bạch Hổ Hoàng, chắc là nhanh chóng gả đến đây, phải ?”

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 98: Chặn lại



      Thanh Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ tiếng, ngờ hai người mới chỉ gặp mặt có lần mà Hoa Liên này dám kết luận như vậy, cố tình, suy đoán của nàng lại chính xác.


      tháng trước, Hồ Hoàng đồng ý cưới muội muội của Bạch Hổ Hoàng làm vợ, chuyện này khiến cho cả Đại Hoang sơn hơi khiếp sợ.


      Có điều sau đó, Hồ Hoàng lại rời khỏi Đại Hoang sơn, ai biết ông ta đâu. Trước khi , ông ta đưa Ngạo Vô Song về.


      Ngạo Vô Song kia là muội muội của Bạch Hổ Hoàng, sao có thể là nữ tử bình thường, tính cách nàng ta rất giống với Bạch Hổ Hoàng. Cho nên, khi nàng ta biết Hồ Hoàng này sớm có thê tử, liền trực tiếp đến tìm Hồ Uẩn.


      Sau xảy ra chuyện gì, chẳng ai biết, có điều sau đó Hồ Uẩn biến mất cách khó hiểu. Mà chuyện này, ai quan tâm. Có kẻ là vui sướng khi người gặp họa muốn quản, có người lại hữu tâm vô lực.


      Đối phương dù sao cũng là muội muội của Bạch Hổ Hoàng, hơn nữa còn là chủ mẫu Hồ tộc tương lai do Hồ Hoàng tự mình đưa về, vậy, chuyện nàng ta làm, cũng chính là chủ ý của Hồ Hoàng.


      Khi Hồ Uẩn lên làm chủ mẫu Hồ tộc ít người phản đối, giờ bà sống chết , có vài người đương nhiên chuyển ý đồ qua Hoa Liên. Lần này nàng quay về, giống như sói vào miệng cọp, chẳng khác là bao.


      Chỉ vì Thanh Y vẫn ở bên cạnh nên mới có ai dám động đến Hoa Liên.


      Dù sao, Thanh Y cũng là thị vệ của Hồ Hoàng, nếu như bảo vệ Hoa Liên, nhất định là có ý tứ khác ở bên trong. Nhưng biết là làm vậy có liên quan gì đến Hồ Hoàng hay .


      “Tiểu thư, chuyện của chủ mẫu, trong đó nhất định là có tình, Hồ Hoàng cũng phải là…” Thanh Y mở miệng muốn khuyên Hoa Liên, chỉ sợ nàng kích động lên, thực gây gổ với Ngạo Vô Song.


      mới được nửa, bị Hoa Liên giơ tay chặn lại, “Yên tâm, ta ngu. Giờ Khổng Uyên có ở Đại Hoang sơn ?” thể tiếp tục ở lại Hồ tộc nữa, nếu như còn ở lại, sợ rằng Thanh Y cũng chẳng bảo vệ được nàng, về phần sư phụ….


      Nhớ tới Lạc Lâm Cửu, trong lòng Hoa Liên có chút cảm kích. Nếu như phải có lời của ông ấy, sợ rằng Thanh Y căn bản cũng chẳng xuất , mà mình, chắc sau khi bước vào Hồ tộc, mạng chẳng còn nửa.


      Nàng có thể cảm thấy cung kính của Thanh Y đối với mình, thực tế, cung kính kia cũng chẳng phải đối với nàng, mà là đối với sư phụ của nàng.


      Lạc Lâm Cửu từng qua, tu hành chính là nghịch thiên, những việc ông ấy có thể làm, chỉ là trao cho Hoa Liên phương thức để bảo vệ tính mạng, về phần làm sao để tiếp tục sống, đó là chuyện riêng của Hoa Liên, liên quan đến ông ấy.


      Lời này mặc dù nghe rất vô tình, nhưng cũng là thực lòng suy nghĩ cho nàng. Lúc trước nàng lấy danh nghĩa của sư phụ hù dọa Băng phu nhân của Linh Lung cung, sau đó lại dùng thần thức của sư phụ để lại lò luyện đan dọa lùi đám Ma Tu, hôm nay, sư phụ tự mình mở miệng cứu nàng mạng.


      Ba lần này, mặc dù Lạc Lâm Cửu chưa từng thực xuất , nhưng đều giữ lại cho nàng cái mạng. Như vậy có thể thấy được, Lạc Lâm Cửu căn bản phải thực lãnh khốc, chẳng qua là phương thức quan tâm của ông ấy khác với người bình thường, mà Hoa Liên cũng dần dần thực thừa nhận vị sư phụ này từ tận đáy lòng.


      “Có.” Thanh Y nhanh chóng hiểu được ý tưởng của Hoa Liên, đối với biểu của Hoa Liên, thầm tán thưởng.


      đương nhiên biết tầm quan trọng của Hồ Uẩn với Hoa Liên, vào lúc này mà nàng vẫn có thể cố gắng giữ được tỉnh táo, đúng là dễ, chỉ bằng tâm trí như vậy thôi cũng đủ để khiến người ta tán thưởng. Nếu như nàng là con ruột của Hồ Hoàng, ngàn năm sau, nàng rất có thể là Hồ Hoàng đời kế tiếp, đáng tiếc….


      Có điều, với khả năng bây giờ của nàng, cùng với chỗ dựa vững chắc phía sau, chừng thực có khả năng.


      “Phượng Vũ cũng ở đó sao?’ Khổng Uyên rời khỏi thành Nam Khê sơn, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Phượng Vũ hẳn là ở bên cạnh . Khổng Uyên nhìn qua lạm tình, nhưng phải thực như vậy. Chỉ sợ ngay cả chính bản thân cũng nhận ra được, đối với Tiểu Phượng Vũ, thực có chút quá tốt.


      Hoa Liên từng cố ý vô tình dùng lời chỉ điểm cho Khổng Uyên, chỉ là ban đầu chiếm tiện nghi của tiểu nương nhà người ta, trong lòng cảm thấy áy náy. Có điều, người ngoài cuộc như Hoa Liên đây lại cho là như vậy.


      Khổng Uyên cũng đâu phải hạng người lương thiện gì, loại cảm giác như kiểu áy náy này, rốt cuộc có hay Hoa Liên vẫn còn hoài nghi. Nếu là áy náy, chẳng qua cũng chỉ là lấy cớ cho bản thân mà thôi, chờ nghĩ thông rồi, quan hệ giữa hai người bọn họ, chắc cũng thay đổi.


      “Có, nhưng ta nghe , Phượng Vũ kia hình như bị thương, sau khi quay lại Đại Hoang sơn vẫn chưa thấy tỉnh lại.”


      Hoa Liên nhíu mày cái, “Có cách nào đưa ta đến Khổng gia trại ?”


      “Cách có, nhưng có nguy hiểm nhất định, ra khỏi nơi này, nhất định có người động thủ với ngươi, mà việc ta có thể giúp ngươi cũng có hạn, có điều, nếu lão tổ tông mà mở miệng ….”


      Hoa Liên cười như cười liếc nhìn Thanh Y, “Đây là việc của ta.” Thanh Y mở miệng dò xét, chẳng phải là vì muốn biết quan hệ giữa Hoa Liên và Lạc Lâm Cửu hay sao, có điều trước mắt, Hoa Liên chẳng có tâm trạng tiết lộ.


      vậy, tiểu thư định lúc nào .”


      “Ngay bây giờ.”


      “Được.” Thanh Y cũng dài dòng, đưa Hoa Liên ra khỏi Hồ Khâu.


      “Muốn chạy, hừ, ta muốn mạng của ngươi, ngươi chạy được sao.” Ngạo Vô Song ngồi bên trong tẩm cung, cầm trong tay tấm gương. Thân ảnh trong gương ràng là Thanh Y và Hoa Liên.


      Chẳng qua là người trong gương thể phát ra thanh, chỉ có thể chiếu ra hư ảnh mà thôi. Mắt thấy hai người rời khỏi Hồ Khâu, hàn quang lóe lên trong mắt Ngạo Vô Song, sau khi suy nghĩ lát bèn lạnh nhạt mở miệng, “Hồng Y.”


      “Thỉnh phân phó.”


      “Giữ Thanh Y lại.”


      “Dạ.” Tiếng vừa dứt, thân ảnh màu đỏ với cảm giác tồn tại gần bằng kia biến mất.


      Người kia, chính là Hồng Y thần bí nhất trong Tứ đại hộ vệ của Hồ Hoàng. ai ngờ tới, lại ở bên cạnh Ngạo Vô Song.


      Sau khi rời khỏi phạm vi của Hồ Khâu, Thanh Y gần như vận dụng tốc độ nhanh nhất, mang theo Hoa Liên bay về phía Khổng gia trại, trong lòng rất ràng, nơi nguy hiểm thực phải là Hồ Khâu, dù sao ở trong Hồ Khâu, Hồ tộc cho phép nội đấu.


      khi rời khỏi phạm vi của Hồ Khâu, tất cả đều thay đổi.


      Hoa Liên thông qua Khổng Uyên cũng biết được ít tập tục của Đại Hoang sơn, đương nhiên cũng hiểu được tính nguy hiểm của khoảng vô chủ này, nàng cũng nhiều, mặc cho Thanh Y đưa mình chạy về phía Khổng gia trại.


      Đáng tiếc, lộ trình còn chưa được nửa, Thanh Y đột nhiên dừng bước.


      “Hồng Y….” Trong nháy mắt người nọ xuất , Hoa Liên cảm thấy lông tơ người đều dựng hết cả lên. Tu vi của người này chênh lệch quá nhiều so với Thanh Y, nhưng thân sát khí khiến cho người ta gần như thở nổi.


      “Thanh Y, ngươi ở lại.” Giọng lạnh như băng vọng ra từ miệng người nọ.


      Thanh Y hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ Hồng Y, do dự chút mới mở miệng, “Hồng Y, ta muốn động thủ với ngươi.”


      “Hừ.” Hồng Y căn bản định tình nghĩa cùng tộc gì với , hừ lạnh tiếng, trực tiếp xuất thủ. Sau khi hai người giao đấu, Hoa Liên hơi do dự chút, sau đó ngoảnh đầu lại mà bỏ .


      Nàng biết mình rất nguy hiểm, nhưng ở lại, sợ rằng ngay cả cơ hội cũng có. Hồng Y hiển nhiên phải đến để giết Thanh Y, chẳng qua là chỉ kẻ cản đường, vậy phía sau còn có người đợi mình.


      Cũng biết, đến cùng là kẻ nào chờ nàng đây. Trong mắt Hoa Liên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trông nàng dễ đối phó như vậy sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :