1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 89: Lại đến Kim Luân tự



      Người khác nhập thế, đều tùy tiện tìm thành trấn ít tu sĩ mà ngây ngốc, qua mấy chục năm, cảm nhận được sinh tử luân hồi là xong. Hiềm nỗi Hoa Liên dù có ý tưởng này, nhưng lại luôn có người muốn để nàng yên.


      Nàng vừa mới tìm được chỗ dừng chân, có người tìm đến.


      “Các vị đại sư đến tìm ta phải là để chuyện phiếm đấy chứ?” Nàng biết mấy hòa thượng này tìm đến bằng cách nào, có điều nhìn kiểu cách này, hình như giống đến để đánh nhau. Với tu vi này của nàng, sợ rằng chẳng cản nổi ngón tay của đối phương.


      Tăng nhân đầu, coi như cũng từng gặp mặt Hoa Liên lần. Dĩ nhiên là biết hôm đó có nhìn thấy Hoa Liên hay . Còn hòa thượng nữa, cũng là người quen, ra, Hoa Liên còn thiếu hòa thượng kia ân tình.


      là Diệt Thiên hòa thượng cùng với Thương Tình ngày hôm đó, người còn lại là vị hòa thượng từng chứa chấp nàng, giúp nàng bình an vượt qua Thiên Kiếp, Phạm Thiên hòa thượng, tu vi của hai người này cũng phân cao thấp với Ân Mạc, cho dù nàng muốn chạy, chỉ e cũng có lấy tia phần thắng.


      “A Di Đà Phật, thí chủ quả nhiên hữu duyên với ngã Phật.” Câu đầu tiên Phạm Thiên hòa thượng thốt ra khiến cho Hoa Liên có nỗi xúc động muốn hộc máu.


      “Đại sư, ngài phải cũng muốn độ ta tin Phật đấy chứ?” Đối với vị Phạm Thiên hòa thượng này, Hoa Liên vẫn rất có hảo cảm, hơn nữa ánh mắt của ông ta khi nhìn mọi người đều giống nhau, thực đạt đến cảnh giới vạn vật ngang hàng.


      Tâm cảnh của lão hòa thượng này, sợ rằng cả Kim Luân tự cũng chẳng có mấy người có thể sánh bằng. Tuy vậy, Hoa Liên cũng lơi lỏng quá mức, dù sao, mọi người chung quy vẫn cùng con đường.


      “Lão nạp chẳng qua là theo thỉnh cầu của sư đệ, đến bảo hộ ngươi đoạn đường này được bình an, cần căng thẳng cần căng thẳng, ha ha…” Phạm Thiên hòa thượng cười tít mắt .


      Mà vẻ mặt của hòa thượng Diệt Thiên đứng bên cạnh ông ta lại ổn chút nào, “Lúc sư huynh tới, phải như vậy.” Sư đệ trong miệng Phạm Thiên hòa thượng, trừ Ân Mạc ra, làm gì có người thứ hai.


      “Aiz, sư đệ việc gì phải so đo nhiều vậy chớ, ta nghĩ chắc Phật tổ lão nhân gia người tha thứ cho lời dối nho này của ta.”


      ”…” Hoa Liên nghe Phạm Thiên hòa thượng vậy mà dở khóc dở cười, ông ta đúng là sư huynh đệ với Ân Mạc, may mà Phật tổ lão nhân gia người đủ bận rộn, nếu nhất định bị hai sư huynh đệ này làm cho tức đến phát bệnh tim. Phật gia Bát giới, hai người này thực đúng là phạm giới mà ngại ngùng chút nào.


      Sắc mặt Diệt Thiên mặc dù xám xịt, nhưng cũng gì. Vị sư huynh này, chọc nổi. Phạm Thiên hòa thượng tu vi cao bằng , nhưng tâm cảnh lại cao nhất trong thế hệ bọn họ. Hơn nữa, lại còn là kẻ điên.


      Năm đó, để đột phá tâm cảnh, lại dẫn mấy ngàn tâm ma vào người, đứng giữa sống chết, giúp đột phá được cảnh bỏ sống quên chết, được vài vị Đại tăng lánh đời của Kim Luân tự cho là người có khả năng phi thăng Cực lạc nhất trong vòng ba ngàn năm tới.


      Mà Ân Mạc, lại bị cho là người có khả năng phi thăng nhất, trong cái nhìn của chúng tăng ở Kim Luân tự, tâm tình của yên, mặc dù rất có tiềm lực trong phương diện tu luyện, nhưng sớm muộn gì cũng bị hủy trong Thiên kiếp. Dĩ nhiên, có vài người lại có suy nghĩ khác hẳn.


      “Như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải tìm ta đây?”


      “Bởi vì cây Nhân Sinh quả.” Giọng của Diệt Thiên hòa thượng lạnh như muốn khiến người ta chết rét vậy.


      Hoa Liên nhíu mày, chẳng trách chuyện Thương Tình giết đệ tử và trưởng lão của Luân Hồi điện bị người ta lên án, hóa ra là vị Diệt Thiên hòa thượng này làm. Hôm đó còn tỏ ra có tí hứng thú nào, mà giờ, gốc cây Nhân Sinh quả kia lọt vào tay , còn có thể cắn ngược lại Thương Tình phát, đủ ngoan độc.


      Hơn nữa xong chuyện rồi, dù Thương Tình có phục trong lòng cũng thể xoay chuyển. Dù sao, Linh Lung cung cũng thể nào đối nghịch được với Kim Luân tự.


      Cho dù Kim Luân tự có lấy được thứ bảo bối như cây Nhân Sinh quả, những môn phái Đại Tu khác cũng liên kết lại mà áp bức, chỉ riêng Luân Hồi điện thôi thể làm được việc này.


      “Sư đệ, ngươi phải giải thích thêm mấy câu chớ, ngươi có mấy chữ thế, nữ thí chủ nghe hiểu làm sao.” Phạm Thiên hòa thượng thở dài, dùng ánh mắt trẻ con thể dạy dỗ nhìn Diệt Thiên hòa thượng.


      Hoa Liên liếc Diệt Thiên cái, phát sắc mặt của lại đen thêm mấy phần.


      Hoa Liên có thể khẳng định, Phạm Thiên hòa thượng này đến đây chính là để khủng bố tâm lý Diệt Thiên hòa thượng. Mặc dù nghĩ đến Ân Mạc, lòng vẫn đầy khó chịu, nhưng thể thừa nhận, những người quen biết đều rất thú vị.


      tự mình đến, lại bảo sư huynh đến, là vì cảm thấy mình vẫn còn giận sao? Hoa Liên nghĩ đến đây, khóe miệng mấp máy chút, giờ nàng cũng phân biệt nổi đó là thứ cảm giác gì, ràng chưa từng nghe bất cứ lời giải thích nào của , lại vẫn tin tưởng làm mình thương tổn. Nhưng nàng vẫn muốn gặp lại Ân Mạc, tại sao lại thế?


      Diệt Thiên hòa thượng hít sâu hơi, lại lên tiếng, “Thí chủ, trụ trì của bản tự hy vọng thí chủ có thể chuyến, giúp chúng ta giải độc cây Nhân Sinh quả kia.”


      Ánh mắt của Hoa Liên chợt lóe lên, biết câu này của người ta là ình bậc thang để bước xuống, có đồng ý hay cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì đối phương căn bản định để mình .


      Thôi, nàng cũng có ý định bỏ , Kim Luân tự đối với nàng mà cũng chẳng phải địa ngục trần gian hay gì cả, đám hòa thượng kia, mặc dù có nhiều người có ý tốt với nàng, nhưng cũng có mấy người quen, nàng cũng coi như an tâm. Quan trọng nhất là, biết đó là sư môn của Ân Mạc, trong lòng nàng khỏi bình tĩnh xuống.


      Vậy nên, Hoa Liên cứ thế mà theo đám hòa thượng. Ngày thứ hai sau khi nàng , nam tử thanh niên mặc đồ đen đến nơi nàng từng ở, tìm vòng, lại phát ra bất cứ ai, mặt trầm bỏ .





      đường quay về Kim Luân tự, Hoa Liên hề cảm thấy tịch mịch chút nào, Phạm Thiên hòa thượng kia, mới đầu nhìn còn cảm thấy rất nghiêm túc, kết quả sau khi quen thuộc, nàng phát ra vị cao tăng này dường như rất hay chuyện.


      “Hoa thí chủ ở trong tòa thành đó, là định nhập thế sao?” Phạm Thiên hòa thượng cười hỏi.


      Hoa Liên gật đầu, nhập thế đối với tu sĩ mà là chuyện rất bình thường, có điều thường là tu sĩ khi gặp phải cảnh lặng mới làm như vậy.


      “Thí chủ gặp vấn đề khi tu luyện sao?” Lời của ông ta, khiến cho Hoa Liên hơi sửng sốt, ý tứ của ông ta, dường như là muốn giúp nàng, làm vậy chọc phải phiền phức sao?


      Hoa Liên nghi ngờ liếc nhìn Phạm Thiên, quả nhiên, Diệt Thiên lên tiếng, “Sư huynh.” Trong giọng mang theo vài phần cảnh cáo.


      “Phật viết phổ độ chúng sinh, sư đệ à, tâm cảnh như ngươi sợ là chỉ dừng mà tiến được.”


      Diệt Thiên lại lần nữa bị cho á khẩu trả lời được, dứt khoát nghiêng đầu, nghe hai người chuyện phiếm nữa.


      “Cũng phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua là, tu vi thể tăng lên được thôi.”


      “Chỉ sợ có liên quan đến tâm cảnh, thí chủ, gần đây có xảy ra chuyện gì khiến ngươi thể quên được chăng?”


      Hoa Liên trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, “Coi như là có , có người làm việc khiến cho ta thấy thoải mái trong lòng.” Thực ra nàng cũng muốn ra, chẳng qua là cứ chôn mãi trong lòng cảm thấy ổn, ra, có người lắng nghe, trái lại làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.


      “Chuyện này cũng dễ thôi, giết người khiến cho tâm cảnh của ngươi đình trệ là được.” Phạm Thiên hòa thượng cười híp mắt , Hoa Liên phát mấy gã đệ tử Phật môn xung quanh đều bắt tay chữ thập bắt đầu niệm A Di Đà Phật. Mà Diệt Thiên hòa thượng đằng trước, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.


      Khóe miệng Hoa Liên giật giật mấy cái, “Có cách nào khác ?” Giờ nàng rất muốn biết, hòa thượng Kim Luân tự đều tu luyện như vậy sao? Ai ngăn trở đường của mình giết người đó? Thế này thực còn Ma Tu hơn cả Ma Tu.


      Thực ra , với tu vi tâm cảnh nay của Phạm Thiên, cho dù có giết nhiều người hơn nữa, đối với cũng chẳng tạo ra ma chướng gì. Cái gọi là chúng sinh ngang hàng của , là tính luôn cả súc sinh. cách khác, trong mắt , người, súc vật cũng đều ngang hàng.


      Kể ra, đời này, thực đáng sợ phải là Phật Tu mới đúng. khi Phật đạo của bọn họ thành công, từ bi trong lòng họ cũng đáng sợ như lưỡi dao giết người sắc bén.


      “Thí chủ có thể chuyện tử tế với người nọ lần, có lẽ có thể giải được khúc mắc của ngươi.”


      “Nếu rồi cũng vô dụng sao?” Chuyện nàng khó quên nhất là, những vấn đề nàng muốn hỏi, Ân Mạc bao giờ chịu trả lời thẳng thắn.


      “Như vậy… nếu thí chủ chịu hao phí vài chục năm luyện thuật Vong tình cũng được.”


      “Thuật Vong tình?”


      Phạm Thiên mỉm cười, “Thứ thuật pháp này chính là bí thuật của Linh Lung cung, khi tu thành, động tình với bất cứ vật gì.”


      “Rất thần kỳ, có điều…” Hoa Liên đột nhiên nhớ tới chuyện, ánh mắt khỏi có chút quái dị, “Nhưng ta thấy, Thương Tình dường như…”


      “Thí chủ tinh mắt, Thương Tình cung chủ kia, thuật Vong tình chưa tu thành bị phá.”


      “Phá?”


      “Phật viết thể , thể .” Phạm Thiên mỉm cười, chịu tiếp về đề tài này với Hoa Liên nữa. Nhưng Hoa Liên lại mơ hồ cảm thấy, chuyện này, sợ rằng khó mà liên quan đến Ân Mạc.


      đến Kim Luân tự lần rồi, cho nên lần thứ hai đến đây, nàng cũng cảm thấy căng thẳng mấy.


      Tiếp đón nàng, vẫn là sư điệt của Ân Mạc, Thiên Luân, Thiên Luân này lại vẫn còn nhớ Hoa Liên thiếu ván cờ còn chưa đánh, nếu phải có Diệt Thiên mặt u đứng bên, chắc Hoa Liên sớm bị Thiên Luân kéo rồi.


      Vốn nàng cho là đến Kim Luân tự rồi, trụ trì Ấn Thiên lập tức bảo nàng giải độc cây Nhân Sinh quả, kết quả nàng chẳng qua chỉ được sắp xếp chỗ ở, trụ trì Ấn Thiên tạm thời chưa có ý định gặp nàng.


      Chỗ ở của nàng, vẫn là ở đỉnh Hành Hỏa. Hoa Liên có chút khó hiểu với sắp xếp này. Ân Mạc có ở đây, tại sao nàng phải ở chỗ này?





      “Sư huynh, dọc đường làm phiền sư huynh rồi.” đại điện của Kim Luân tự, trừ Phạm Thiên hòa thượng ra có ai khác, thanh này biết là vọng tới từ đâu.


      “Trụ trì sư đệ đặc biệt đưa người về đây, sợ tiểu sư đệ tức giận sao?”


      “Sợ, sao lại sợ chứ, aiz, ta đây làm trụ trì dễ dàng lắm sao, muốn mời về, còn phải dùng cả mỹ nhân kế.” Thanh kia có vài phần oán giận.


      “Ràng buộc giữa nương này với sư đệ ngày càng sâu, vì nghĩ cho sư đệ…. Aiz…” Phạm Thiên hòa thượng chưa dứt lời thở dài, “Thôi thôi, hòa thượng ta lại lắm mồm rồi.”


      “Vì nàng, Kim Luân tự ta đắc tội Linh Lung cung triệt để rồi, chuyện này, vẫn là giao cho tự xử lý .” Thanh của Ấn Thiên vang lên.


      “Vận số của Linh Lung cung kia hết, trong vòng trăm năm tất gặp phải nạn lớn, nếu như vượt qua được, chắc chắn phải biến mất từ đây.” Phạm Thiên trầm mặc hồi, đột nhiên mở miệng. Có điều lần này, khi ông ta chuyện, trong miệng lại nhả ra từng đám chữ vàng.


      “Sư huynh có tính ra được kiếp số của Linh Lung cung từ đâu mà đến ?”


      “Chưa từng tính được, đây cũng là chỗ kỳ quái, mỗi lần đến đây, Thiên cơ đều bị che kín.”

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 90: Ta sợ cái gì



      Nàng bị giam lỏng.


      Ở Kim Luân tự được gần ba tháng trời, Hoa Liên cuối cùng cũng giác ngộ ra điều này. Có điều, mùi vị bị giam lỏng này coi như tệ, mỗi ngày đều có hòa thượng xinh đẹp đến tán dóc với nàng, có cao tăng tu vi đến Hóa Thần kỳ luận đạo với nàng, còn có Thiên Luân chơi cờ cùng nàng. Hoa Liên cảm thấy, cuộc sống thế này thực ra cũng tệ lắm. Có điều, nếu đầu của họ tỏa sáng lấp lánh như vậy, chắc tâm trạng của nàng còn thoải mái hơn nhiều.


      Sáng tinh mơ, Phật quang bầu trời Kim Luân tự tỏa ra bốn phía, Phạn xuyên qua năm đỉnh núi ngũ hành, khiến cho tâm trạng phiền não cũng dần dần bình ổn lại, đây là thời gian hòa thượng Kim Luân tự tụng kinh buổi sớm.


      Mà Hoa Liên cũng vừa mới mở mắt.


      Sau khi đến đây, Hoa Liên chẳng tu luyện gì nữa, dù sao có tu luyện cũng tiến triển gì, sinh hoạt của nàng khác người bình thường là mấy, mệt ngủ, đói ăn.Vui vẻ ra ngoài dạo chút, vui đóng cửa lại gặp ai cả.


      Kỳ quái là, hiểu tại sao, hòa thượng Kim Luân tự có gặp nàng, dù vẫn mang vẻ mặt cảnh giác nhưng hề mở miệng nghi ngờ lai lịch của nàng, trừ cấm địa phía sau núi và đại điện lễ Phật ra, cả Kim Luân tự này, nàng muốn đâu cũng được.


      Chỉ Phạm Thiên hòa thượng thôi mà có ảnh hưởng lớn như vậy, để nàng có thể hoành hành ở đây chút trở ngại? Rất hiển nhiên, nhất định là có ý tứ của người khác nữa trong chuyện này. Người kia, đến giờ vẫn chưa tìm đến nàng, khiến cho nàng lại hoài nghi động cơ mà bọn họ đưa mình đến đây.


      Nằm trong tấm chăn mềm mại, tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, mặt Hoa Liên mang theo vẻ thỏa mãn. Khép mắt nằm lúc lâu, nàng mới vén chăn lên, dưới chăn, thân hình lả lướt đầy mê hoặc chỉ bọc tầng sa mỏng màu đỏ.


      góc sa mỏng vén lên, mơ hồ có thể thấy được vòng eo mảnh khảnh của nàng, cùng với đóa sen huyết sắc bên hông. Lúc này, đóa sen kia tỏa ra từng đợt hồng quang nhàn nhạt, có điều, Hoa Liên nhận ra.


      Hoa Liên bước tới cửa, vừa định mở cửa, cánh cửa bị kéo ra từ bên ngoài, nàng ngây ra đứng ở cửa, nhìn Ân Mạc mặt cũng đầy kinh ngạc.


      “Ngươi… sao lại ở đây?”


      “Hừ.” Hoa Liên xoay người, rầm tiếng đóng cửa lại. Nàng mới mặc xác đây là địa bàn của ai, dù sao nàng ở rồi chính là của nàng.


      Ân Mạc bị người ta nhốt ngoài cửa, vuốt vuốt sống mũi, lại tức giận rồi, aiz….


      Có lẽ… nên thỉnh giáo Khổng Uyên chút, có điều, nhớ đến mấy ý kiến bốc mùi mà Khổng Uyên với vài ngày qua, vẫn là thôi .


      Lúc này, ở thành Nam Khê sơn xa xôi, Khổng Đại thiếu bị quấn băng hệt như xác ướp, nằm giường. Đáng thương cho Khổng đại thiếu vẫn luôn cho là hòa thượng đều lòng đầy từ bi, tiếc thay lần này lại đụng phải hòa thượng chỉ biết từ bi với chính mình. Cho nên, sai lời, rơi vào kết cục như vậy, cũng khó tránh khỏi.


      Liếc mắt nhìn chuỗi Phật châu tỏa ánh hồng cổ tay, Ân Mạc rụt tay lại, xoay người về phía điện Lễ Phật.


      đại điện, mấy ngàn tăng nhân ngồi ngay ngắn bồ đoàn, trong miệng lẩm bẩm đọc. Sau gáy bọn họ tản ra từng luồng Phật quang, tăng nhân ngồi càng gần phía trước, Phật quang sau gáy lại càng ràng.


      xuất đột ngột của Ân Mạc cũng đánh gãy tiếng tụng kinh của những người này, chỉ có Phạm Thiên đối mặt với chúng tăng ngồi ở ngay đầu mở mắt ra.


      “A Di Đà Phật, sư đệ, ngươi cuối cùng cũng trở lại.”


      Ân Mạc quét mắt qua đám tăng nhân kia, lên tiếng, xoay người ra ngoài. Phạm Thiên hòa thượng cười cười, cũng theo ra ngoài. tăng nhân áo xám bên cạnh vội vàng đứng dậy, “Sư phụ…”


      Xem ra tâm trạng của sư thúc tốt lắm, giờ mà ra ngoài với , đơn giản chính là hành vi tự ngược đãi. Sư phụ mình, tu vi đâu địch nổi sư thúc. Mà lúc sư thúc tức giận, ngay cả Pháp Vương cũng dám mình quyết đấu, dĩ nhiên, kết quả nhất định là sư thúc bị đánh cho “Mềm xương nhừ tử”.


      Dù sao, Kim Luân tự tổng cộng có ba mươi sáu vị Pháp Vương, mà đám Pháp Vương kia, thích nhất là đánh hội đồng….


      sao, tụng kinh sớm cho xong .” Phạm Thiên hòa thượng khoát khoát tay, vị sư đệ này của mình mặc dù ngoài mặt nhìn rất tức giận, nhưng trong lòng, chưa chắc như vậy.


      “Sao sư huynh lại quay về?” Hai người đứng trước đại điện, đám tăng nhân quét sân vội vàng lùi ra hơn trăm thước, hơi có ý bỏ chổi chạy lấy người.


      phải sư đệ cũng quay về sao?” Phạm Thiên hòa thượng cười tít mắt , nhìn Ân Mạc từ xuống dưới, càng nhìn càng kinh hãi, vị sư đệ này của mình, trong lòng hiển nhiên có ma chướng, nếu vừa mới về đến tìm mình. Thường ngày cũng kích động như vậy, chẳng qua là… tại sao tu vi của vẫn có dấu hiệu tiến triển?


      Hình như, ngay từ đầu, sư đệ khác hẳn với người thường. Điểm này, Phạm Thiên hòa thượng sớm nhận ra. Tăng nhân của Kim Luân tự nhất thiết phải tuân thủ Bát Giới của Phật gia, có điều, bình thường có ai đặc biệt phá giới, bởi vì Phật Tu quan trọng nhất vẫn là tu tâm, tâm như gương sáng, dễ dàng, nhưng làm dễ chút nào.


      Giữ giới, chính là phương pháp tu tâm đơn giản nhất.


      Lúc đầu, đám sư huynh đệ bọn họ đều giữ giới, trừ Ân Mạc. Kể ra, trong chùa này, sợ là chẳng có mấy ai là ghen tỵ với thiên tư của vị sư đệ này, ràng thấy cố gắng bao nhiêu, tu vi lại vĩnh viễn rớt lại.


      “Trụ trì đâu?”


      “Trụ trì phải bế quan sao?”


      “Bế quan, đến đỉnh Hành hỏa của ta bế quan?” Ân Mạc cười lạnh, nếu phải Ân Thiên chạy nhanh hơn bước, chẳng đến tìm Phạm Thiên hòa thượng.


      “Sư đệ chắc còn chưa biết, trụ trì, là đến để thảo luận Phật pháp với Hoa thí chủ.”


      “Vậy sao.” Thanh của Ân Mạc dần dần hạ xuống, cặp mắt khép lại, khi mở ra lần nữa, mặt lộ ra nửa phần tâm trạng.


      “Sư huynh, quấy rầy rồi.” Ân Mạc chắp tay, mặt đầy ý cười, giống hệt như người vừa những lời sắc bén kia chẳng phải là .


      “E là…. trụ trì sư đệ cần phải đổi nơi bế quan rồi.” Phạm Thiên lẩm bẩm, sau đó lại ha ha nở nụ cười.


      Ân Mạc quay lại đỉnh Hành Hỏa, hơn nữa còn xông thẳng vào phòng ngủ của Hoa Liên, mặt mỉm cười ngồi trước mặt nàng, Hoa Liên bị nụ cười của làm cho rợn hết cả người, nhảy lên, vòng qua ra ngoài.


      “Thí chủ sợ?”


      Lời của Ân Mạc thành công khiến cho Hoa Liên phải dừng bước, nàng đứng cạnh cửa, quay đầu, “Ta sợ cái gì?” Nàng thích Ân Mạc dùng cái giọng này để chuyện với mình.


      “Nếu sợ, thí chủ việc gì phải né tránh.”


      “Ta muốn gặp ngươi, được sao.”


      “Nếu muốn thấy bần tăng, việc gì phải ở lại đây, thí chủ có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, phải sao.” Lời của Ân Mạc, châm thấy máu, khiến cho sắc mặt Hoa Liên thoáng biến đổi.


      Đúng, Ân Mạc rất đúng, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn ở lại đây, là… vì cái gì chứ?


      “Theo như bần tăng thấy….”


      “Sư thúc, Linh Lung cung chủ tới chơi, trụ trì ời.” Nửa câu còn lại của Ân Mạc còn chưa hết, thanh của Thiên Luân đột nhiên vọng lên từ dưới chân núi.


      “Rầm.” Cửa bị đóng sầm lại, người rồi.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 91: phải phụ trách



      Thương Tình đến Kim Luân tự vào thời điểm này, ý tứ trong chuyện này lại rất đáng để người ta nghiền ngẫm. Giờ tình trạng của Linh Lung cung vô cùng gian nan, tất cả thoát khỏi liên quan đến Kim Luân tự.


      Bất kể như thế nào, tại những chuyện này chẳng mấy liên quan đến Hoa Liên. Cơ hội để đối phó với Thương Tình chỉ có , nếu nàng ta thoát được, biết lần tiếp theo mất bao lâu nữa, trước mắt, nàng vẫn nên tự tăng cường bản thân hơn.


      Ban đầu, Hoa Liên cho là chỉ có người của Linh Lung cung đến Kim Luân tự, lúc ra khỏi đỉnh hành Hỏa, vừa đúng lúc đụng phải Thiên Luân, với Hoa Liên, người tới chỉ có mình Thương Tình, các đại môn phái trong Chính đạo đều phái người tới Kim Luân tự, cũng biết xảy ra đại gì.


      Lấy địa vị của Thiên Luân trong Kim Luân tự mà cũng đủ tư cách vào dự thính. Về phần khi truyền lời, tại sao chỉ nhắc đến Thương Tình…. Việc này chắc phải hỏi trụ trì.


      Biết là phải đặc biệt đến tìm Ân Mạc, tâm trạng của Hoa Liên khỏi thấy khá hơn.


      Sau khi Thiên Luân rồi, Hoa Liên đứng dưới chân đỉnh Hành Hỏa lát, sau đó vòng qua núi, về phía sau núi. Đằng sau là ngọn núi lớn, trong núi có ít linh thú, bình thường nàng vẫn thích đến đó.


      Hoa Liên dọc theo đường núi gập ghềnh vào bên trong, dọc đường có thể thấy được những đám linh dược sinh trưởng tự nhiên, ít linh dược ngàn năm tuổi mà chẳng có ai tới hái. Như cây nhân sâm to bằng bàn tay kia hóa thành cậu nhóc mập mạp, núp sau bụi cây, nhìn thấy Hoa Liên xong, hét lên chạy , lát sau, lại chạy về len lén nhìn qua.


      Hai bên đường có rất nhiều linh thú chơi đùa, đại khái là vì nàng hay tới đây, ít linh thú hình như cũng biết nàng, con khỉ con toàn thân vàng óng thấy nàng tới, nhảy thẳng về phía nàng.


      Hoa Liên vươn tay đón được con khỉ kia, nó bắt đầu khoa tay múa chân bàn tay của Hoa Liên, chơi với con khỉ này được lát, nó mới lưu luyến mà chạy về trong tiếng gọi của cha mẹ.


      Đứng giữa núi rừng, dường như rất dễ khiến cho tâm trạng bình tĩnh trở lại. Có điều nơi đây phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện tiến vào, điều này Hoa Liên lại biết.


      “Vị nữ thí chủ này rất lạ mặt, biết là đến từ nơi nào?” Đột nhiên, Hoa Liên cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh phất qua, nàng quay người lại, nhìn thấy lão hòa thượng gầy gò đứng đằng sau mình.


      Hòa thượng này ăn vận giống những hòa thượng trong Kim Luân tự mà nàng thấy, điểm này khiến trong lòng Hoa Liên sinh ra mấy phần cảnh giác, từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp bất cứ ai trong núi này cả, ông ta rốt cuộc xuất từ khi nào?


      “Ta từ xa tới, bái kiến đại sư.” Lão hòa thượng này mặc dù thoạt nhìn có địch ý với nàng, nhưng Hoa Liên cũng dám lơi lỏng.


      Lão hòa thượng kia gật đầu cái, trong mắt đột nhiên bắn ra hai luồng kim quang, kim quang dính vào người Hoa Liên, khiến nàng cảm thấy khó chịu mà còn mang theo hơi thở ấm áp. Sau khi kim quang thu lại, ông ta mới khẽ thở dài tiếng, “Sinh ra là , đáng tiếc, đáng tiếc.”


      “Đại sư cảm thấy là đáng tiếc sao?” cảnh giác trong lòng Hoa Liên càng thêm mạnh mẽ, vừa nãy chỉ mới bị hòa thượng này liếc mắt cái, toàn thân cao thấp giống như bị nhìn xuyên thấu vậy.


      ”Làm có gì tốt, chẳng qua là sen vốn là thánh vật của Phật gia, nếu ngươi tu Phật, chừng có thể tu thành chánh quả.” Quả nhiên, lão hòa thượng này nhìn thấy được chân thân của nàng.


      Có thể liếc cái nhìn thấu được chân thân của nàng, trừ người trước mặt này, cũng chỉ có con băng long kia. Hoa Liên chỉ biết là tu vi của con băng long kia tuyệt đối cao hơn Hóa Thần kỳ, cho nên lão hòa thượng này sợ rằng chẳng phải là cao tăng bình thường. Nhưng, lão hòa thượng này rốt cuộc muốn làm gì đây?


      “Đại sư sao có thể xác định, đường ta chọn, bằng Phật đạo chứ?!”


      gương mặt lão hòa thượng kia vẫn có biểu cảm gì như trước, nghe Hoa Liên vậy, ngay cả chân mày cũng nhíu, “Đường ngươi chọn, là tà đạo, tương lai nhất định đẩy người vào tử kiếp. Thí chủ, nghe lão nạp câu, quay đầu là bờ.”


      Hoa Liên cười cười, nhìn lão tăng kia nữa, “Trong thiên địa này, ta chỉ tin vào bản thân mình.” Thanh của nàng cao, nhưng vẫn vang vọng tiêu tán, nghe nàng vậy, lão tăng thở dài, dần dần biến mất trước mặt Hoa Liên.


      Cuộc đối thoại của hai người mặc dù chỉ lẻ tẻ vài câu, nhưng mỗi câu mà hòa thượng kia đều khiến cho tâm hồn Hoa Liên chấn động, lúc hòa thượng kia quay đầu là bờ, khí huyết trong cơ thể nàng bỗng dâng trào, thiếu chút nữa chế trụ được.


      Nàng thậm chí còn cảm giác được, nếu lúc ấy mình khống chế được, thân lực tu luyện được này sợ rằng như nước đổ về biển.


      Tại sao phải làm như vậy, rốt cuộc ông ta đến để làm gì? Trong đầu Hoa Liên vẽ ra dấu chấm hỏi to đùng, tài nào nghĩ ra được.


      Vạn trượng phía dưới Kim Luân tự, nơi đây nham thạch nóng chảy, bốn phía nhiệt độ cao kinh người, mà giữa luồng nham thạch nóng chảy kia có tấm nệm bồ đoàn màu vàng đất cũ kỹ, lão tăng gầy gò ngồi ngay ngắn ở phía .


      Xung quanh thân thể ông ta có ba mươi sáu sợi xích màu đen, nhưng xiềng xích kia đều do kinh Phật hóa thành, thủ đoạn bực này, chỉ có ba mươi sáu vị Pháp vương của Kim Luân tự mới có, cho dù là tiên nhân mà bị khóa lại cũng khó có thể chạy trốn được.


      giờ, trước mặt lão tăng kia có bóng hư ảnh, hư ảnh kia hết sức cung kính với lão tăng ngồi bồ đoàn, “Ấn Thiên bái kiến sư bá.”


      Nếu Hoa Liên có mặt ở đây, tất phát ra, lão hòa thượng này giống hệt với người nàng vừa mới gặp khi nãy. Ông ta chính là cao tăng Kim Luân tự bị giam trong Liệt Hỏa ngục hơn bảy trăm năm, Kiến Tuệ, cũng là sư phụ thực của Ân Mạc ở Kim Luân tự.


      “Ấn Thiên à, ngươi đến tìm ta, có việc gì quan trọng sao?”


      “Dạ, Chí tôn Ma đạo ba ngày trước xuất thế, giờ Tam điện Nhị môn của Ma đạo đều quy thuận, đệ tử lo là, khiến cho Tu Chân giới đại loạn.” Sắc mặt của Ấn Thiên mang theo vài phần lo lắng, Chí tôn Ma đạo kia năm đó gây nên vô số sát nghiệt, nếu phải sau này quen sư bá bình lặng xuống như vậy.


      Đáng tiếc, vì chính tà thể đứng cùng chỗ, mà đám tông phái chính đạo kia lại liên thủ gây áp lực, Kim Luân tự bọn họ thể phong ấn Kiến Tuệ lại, cho đến tận bây giờ.


      Sau khi sư bá của bị phong ấn, nghe Chí tôn Ma đạo kia cũng bị người ta phong ấn lại, có điều rốt cuộc là do ai ra tay kẻ nào biết, ngờ đến, lại xuất thế lần nữa.


      “Nếu là thiên ý, lão nạp cũng chẳng thế làm gì được.” Kiến Tuệ lắc đầu.


      “Sư bá….”


      “Ý trời khó cãi, ngươi còn trẻ, sau này hiểu.”


      “Dạ.” Ấn Thiên hòa thượng thở dài, hư ảnh từ từ biến mất giữa trung.


      Kiến Tuệ mở mắt ra, nhìn nham thạch đỏ như lửa nóng chảy, cảm thụ cái nóng bỏng rát khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi, thoáng thất thần trong nháy mắt.


      Chí tôn Ma đạo, người kia có tên, thậm chí còn biết mình đến từ đâu, chỉ vì chém giết mà sống. cũng là bằng hữu tốt nhất cõi đời này của ông ta.


      Kiến Tuệ chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình thành bằng hữu với Ma Tu hai tay nhuốm máu, cũng chưa bao giờ ngờ tới, mình bất chấp nguy hiểm, cứu khỏi vòng vây của chính đạo.


      Nếu như phải vậy, giờ ông ta rơi vào kết cục thế này. Nhưng, ông ta chưa từng hối hận, đáng tiếc, lần này ông ta thể gặp lại bạn cũ.


      “Niết Thiên, ngươi đến rồi.” Kiến Tuệ đột nhiên mở miệng.


      “Sư phụ.” Ân Mạc đột nhiên xuất , bên dưới cũng có tấm bồ đoàn, hai người mặt đối mặt.


      ‘Ta gặp nàng, tín niệm của nàng rất kiên định.”


      Ân Mạc cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu huyết sắc trong tay, lúc lâu mới mở miệng, “Nếu sư phụ muốn, tín niệm có kiên định hơn nữa cũng vô dụng.”


      Kiến Tuệ cười lắc đầu, “Vi sư có thể, ngươi cũng có thể.” Bỏ gần cầu xa, từ xưa đến nay phải là tác phong của đứa đồ đệ này, chuyện này ràng cần đích thân ông ta phải .


      Ân Mạc lại trầm mặc, nếu như hạ quyết tâm ngay từ đầu xảy ra những chuyện sau này. Giờ, mắt thấy con đường nàng ngày càng cách xa kỳ vọng của mình, lại nỡ nhẫn tâm cưỡng ép nàng.


      Hoặc có lẽ, là muốn nhìn thấy ánh mắt xa cách mà lạnh lùng đó của nàng chăng, nếu như làm vậy, với tính cách của Hoa Liên, sợ rằng tha thứ cho nữa. Tính khí của nàng thực là chẳng tốt đẹp gì. Cho nên, bắt đầu do dự, thể nào quyết định.


      “Niết Thiên, có số việc, cho dù ngươi có muốn thay đổi, đến cuối cùng vẫn quay về quỹ đạo vốn có, ý niệm trong lòng nữ thí chủ kia rất mãnh liệt, bằng sức của ta, đương nhiên là có thể cưỡng ép thay đổi thiên đạo, nhưng ngươi xác định nàng có thế gánh nổi sao?”


      Việc tu Phật như lời Ân Mạc và Kiến Tuệ với Hoa Liên, phải là cái loại chỉ tin Phật ở bề ngoài là được. Bản thân tộc vốn dung được Phật đạo, cho dù đời sau được Phong thần, cũng là vài tộc có quan hệ với Phật gia, số ít còn lại là có sức mạnh của Thiên địa tạo hóa lẫn lộn bên trong.


      Nếu như cưỡng ép muốn sửa lại con đường của Hoa Liên, nàng nhất định phải chịu Thiên kiếp, nếu lòng hướng Phật may ra còn có cơ may, hiềm nỗi, Hoa Liên căn bản muốn theo con đường này, lúc độ Thiên Kiếp, có lấy phần thắng.


      “Thôi , ta nên nghĩ cách khác hơn.”


      “Niết Thiên, ngươi và người nữ thí chủ kia, có gì đó sâu xa sao?”


      Ân Mạc dừng lúc, khóe miệng dật ra nụ cười khổ, “Vốn là có, nhưng giờ có rồi.” Vốn chỉ là để đền bù khiếm khuyết mà mình gây ra, ai ngờ lại biến thành như vậy.


      động tâm rồi.


      Mới đầu, Ân Mạc căn bản dám tin, chuyện này với , hẳn là có khả năng. tu Phật, hơn nữa sớm thể bị bất cứ việc gì bên ngoài hấp dẫn, cho dù có phá giới cũng thể gây nên bất cứ ảnh hưởng gì với . Những việc đó đều thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trong lòng , cố tình, Hoa Liên lại thành công để lại dấu vết trong lòng .


      Hoặc có lẽ, ngay từ giây phút đầu tiên ấy, ràng buộc giữa bọn họ bắt đầu.


      Trong lòng bàn tay Ân Mạc, chuỗi Phật châu sắc đỏ như máu kia dần dần biến hóa, cuối cùng lại biến thành cánh hoa, nếu như nhìn kỹ có thể phát ra, đó là cánh hoa sen sau khi được thu lại, nhiều ít, vừa vặn chín cánh.


      “Đây là…” Nhìn chuỗi Phật châu biến hóa trong tay Ân Mạc, Kiến Tuệ biến sắc. Trong cánh hoa kia, có luồng hơi thở vô cùng tương đồng với Hoa Liên.


      “Sư phụ có từng nghe đến Nghiệt hỏa Hồng liên chưa?” Ân Mạc thu tay lại, cánh hoa kia lại biến về dáng vẻ vốn có.


      “Chưa từng.” Kiến Tuệ lắc đầu.


      Đúng vậy, vốn là thứ thuộc về cõi đời này, nếu phải do , cũng có những chuyện xảy ra sau đó. Cho nên, phải phụ trách với nàng, đúng .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 92: Giao dịch với Ấn Thiên



      Mặc dù vẫn ở trong Kim Luân tự, nhưng bởi vì gần đây người đến bái phỏng trụ trì Ấn Thiên quá nhiều, cho dù Hoa Liên có cố ý tìm hiểu cũng biết được tin tức bên ngoài qua miệng của các tăng nhân kia.


      Ma Tôn Thiên Ý mang theo các phái Ma môn lấy khí thế hoành hành san bằng tất cả các môn phái tu chân ở phía Tây Trung châu, vì tốc độ ra tay của bọn họ quá nhanh, hơn nữa phòng bị, chiến cơ bản ở tình trạng nghiêng hẳn về bên.


      Bên phía Ma Tu căn bản hề tổn thất, phe Chính đạo ngược lại, thế lực ở phía Tây Trung Châu gần như hoàn toàn sụp đổ. Mà tộc hiếm hoi lại vươn tay tranh giành địa bàn vào thời điểm này.


      Ba vị Hoàng đều tuyên bố ràng, trận chiến Chính Ma lần này, tộc kiên trì tuyệt đối trung lập. Thái độ này trái lại khiến cho hai phe còn lại đều yên tâm, nhưng vẫn có chút cam lòng.


      Dù sao, thế lực của tộc cũng , nếu nghiêng về bên, căn bản đại cục được quyết định, cố tình, bọn họ dường như có tâm muốn làm ngư ông.


      Trước việc lớn, chút tranh chấp giữa Linh Lung cung và Luân Hồi điện nhanh chóng chẳng còn ai chú ý. Thương Tình lại trở thành vị tiên tử cao cao tại thượng, thống lĩnh vô số tu sĩ chính đạo, nắm trong tay chiến cục bên.


      Trung Châu mặc dù thể tính là đất lành phong thủy gì cả, nhưng Đế vương của nhân gian lại ở đây, chính là nơi đắc địa. Luân Hồi điện, Quảng Hàn điện, Thanh Tiêu điện, ba thế lực lớn của chính đạo, cùng với mười sáu vị trưởng lão đến Hóa Thần kỳ cuối mượn long khí ở Trung Châu bày trận phòng ngự, trấn giữ mắt trận chính là người mang Cửu Long thân, Tề Hàn.


      Người này Hoa Liên vẫn còn nhớ, nàng còn nhớ Tề Hàn có muội muội tên là Tề Tông Nhi, lúc đó coi như cũng cứu mạng nàng. Giờ hồi tưởng lại quãng thời gian ở cạnh Tề Tông Nhi, cứ cảm thấy như lâu lắm rồi. Đại khái là mấy năm qua trải qua hơi nhiều sóng gió, ràng mới chưa đầy mười năm, mà nàng lại thấy như trăm năm trôi qua vậy.


      giờ, phía Đông Trung Châu bị tu sĩ chính đạo nắm trong tay, còn phía Tây toàn bộ đều là Ma Tu, hai phe thế lực mở ra chiến trường ở đất Trung Châu, mà thủ lĩnh các phương cũng coi như ngầm đồng ý hành vi này.


      Tuy chiến bùng nổ, đối với tu sĩ có tu vi thấp mà , khả năng sống sót là rất khó, nhưng đây chẳng phải cũng là cơ hội hay sao. Trong cuộc đại chiến Chính Ma lần này có vô số nhân tài mới xuất quật khởi, trong đó thiếu người trẻ tuổi có thiên phú sánh ngang Khổng Uyên của tộc, nghe , còn có cả tu sĩ trẻ tuổi mạnh hơn cả Khổng Uyên.


      Tề Hàn cũng là trong số đó.


      Giờ tu vi của Tề Hàn đến Nguyên kỳ cuối, với số tuổi chưa tới ba mươi của nay, tu vi đến bước này, căn bản là thể tưởng tượng được.


      Có điều chẳng còn cách nào khác, để giúp gánh vác được trận pháp phòng ngự, đám tu sĩ Hóa Thần kỳ kia tìm kiếm long khí trong thiên địa, giúp tu luyện được Cửu Long thân, Cửu Long thân kia tuy chỉ là chút thành tựu nho , nhưng gì địch nổi. Thậm chí ngay cả cung chủ Thiên Cung cũng từng , Tề Hàn chính là người đầu tiên xuất khiếu.


      Hoa Liên vẫn sống ở Kim Luân tự, có điều giờ tu sĩ bên ngoài đến Kim Luân tự rất nhiều, cho nên xuất của nàng ở đây cũng quá bất ngờ, hơn nữa người nàng còn mang theo pháp bảo che giấu khí của Phạm Thiên hòa thượng đưa cho, có mấy người nhận ra được nàng là quái.


      Sau khi Ân Mạc về Hoa Liên mới biết, vị hòa thượng xinh đẹp chẳng có chuyện gì mà ngày nào cũng chạy đến đỉnh Hành Hỏa chuyện phiếm với nàng lại chính là trụ trì của Kim Luân tự, Ấn Thiên.


      Chuyện này vô cùng ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng còn tưởng Ấn Thiên phải là lão tăng mặt mũi hiền lành kia.


      Sau khi Đại chiến Chính Ma bắt đầu, Ấn Thiên giao cây Nhân Sinh quả cho nàng, cũng đồng ý với Hoa Liên, nếu như nàng có thể loại bỏ chất độc đưa nàng trở lại thành Nam Khê sơn, cũng nhận lời cho nàng ba viên Hủy Vân châu.


      Hủy Vân châu là bảo bối chỉ có ở Kim Luân tự, hơn nữa chỉ có cao tăng vượt qua ba lần Thiên kiếp mới có thể luyện chế ra được, thậm chí trong tay trụ trì Ấn Thiên giờ cũng chỉ có hai viên mà thôi.


      Thứ này, cũng có thể coi là thứ vũ khí mang tính sát thương, nghe có thể giết chết tu sĩ Hóa Thần kỳ trong nháy mắt, nếu vào lúc chú ý, thậm chí còn có thể khiến cho tu sĩ Độ Kiếp kỳ bị trọng thương. Dĩ nhiên, những chuyện này đều là nghe đồn, hiệu quả cụ thể như thế nào chẳng có mấy người biết, bởi vì cho đến giờ chưa có ai sống sót được dưới uy lực của Hủy Vân châu. Hoa Liên cũng chỉ có thể xác định chuyện, Ma Đế từng chết vì Hủy Vân châu tính ra tuyệt đối cũng hơn mười người.


      Đối phương dù sao cũng là nhân vật đứng đầu Tu Chân giới, việc gì phải gạt nàng. Mặc dù nàng cảm thấy mang đồ của Quân Hầu đưa cho Kim Luân tự cũng có chút băn khoăn, nhưng mà, cây Nhân Sinh quả rơi vào tay Kim Luân tự, e là Quân Hầu cũng chẳng có cơ hội lấy lại.


      Nếu vậy, chẳng bằng tặng cho nàng thêm cơ hội còn hơn. Nàng là kẻ rất thực tế, dưới tình trạng đủ thực lực, còn cái gì mà nghĩa với chả khí, đều là ngu xuẩn hết. Hơn nữa trước kia khi Quân Hầu đồng ý với kế hoạch đó của nàng, cũng đồng nghĩa với việc chuẩn bị tâm lý buông tha cho cây Nhân Sinh quả.


      Dù Hoa Liên coi như là bị bắt cóc tới đây, nhưng đãi ngộ của nàng lại theo cấp bậc khách quý, lợi ích mà nàng lấy được từ Kim Luân tự mặc dù thể bằng gốc cây Nhân Sinh quả kia được, nhưng đối với nàng mà , thế là đủ rồi.


      Hơn nữa cho dù là ngôi chùa đứng đầu Chính đạo, cũng chẳng ai biết luyện chế đan độc, đương nhiên có ai biết, nhưng thứ thảo dược có ngàn năm tuổi chẳng đáng giá với họ trong mắt Hoa Liên lại chính là tuyệt thế trân bảo.


      Chỉ tiếc tu vi giờ của nàng vẫn quá thấp, đan độc luyện chế ra được cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó được với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ giữa mà thôi, có điều đây dù sao cũng có thể coi như thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.


      giờ thế đạo đại loạn, có thể sống sót mới là mục đích chủ yếu, dựa vào người khác bằng dựa vào chính mình. tộc dù trung lập, nhưng ai mà biết kéo dài được bao lâu, Hoa Liên cảm thấy lời của ba vị Hoàng kia đáng tin được bao nhiêu.


      Lúc trước khi hạ đan độc với cây Nhân Sinh quả, Hoa Liên cũng ngừng suy tính, nàng thể vì cứu người mà hủy mất gốc cây quý hiếm trong thiên địa như vậy. Cũng nhờ lúc trước đắn đo suy nghĩ cho nên giờ nàng mới có thể hết sức nhàng mà giải quyết xong đống phiền toái trong tay.


      Hoa Liên cả ngày ở trong phòng luyện đan, nhìn cây Nhân Sinh quả dần khôi phục lại bình thường, tâm trạng cũng từ từ khá hơn. Gốc cây này dù sao cũng là linh vật, ngày ngày ở bên cạnh nó, Hoa Liên đương nhiên cũng được ít lợi ích.


      Cho dù tâm cảnh vẫn thể tiến lên như cũ, tu luyện đối với nàng mà vẫn vô dụng, nhưng cảnh giới tu vi của nàng lại mạnh mẽ tăng lên tầng.


      Sau khi nhìn vào bên trong, phát nội đan của mình, tầng cánh sen thứ hai bắt đầu nở bung ra, chính bản thân nàng cũng nỡ giao cây Nhân Sinh quả ra. Chẳng trách ngay cả Kim Luân tự cũng mơ ước thứ báu vật này, mới thế này mà tu vi cũng tăng lên được, nếu mình cứ ôm gốc cây Nhân Sinh quả này vài trăm vài nghìn năm, chưa biết chừng lúc ra có thể làm được cả Hoàng.


      Dĩ nhiên, thứ suy nghĩ thực tế này, nàng cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Thiên địa kỳ trân, người có được nó, chỉ có tu vi cao cường, vận khí cũng phải đủ mới được, nếu , chẳng khác nào may áo cưới cho người khác.


      Hoa Liên cho là vận may của mình đủ tốt, cũng nghĩ là mình có thực lực đó, có thể có được cây Nhân Sinh quả này, cho nên, vẫn nên ngoan ngoãn giao ra hơn, nàng tình nguyện an phận sống trong thành Nam Khê sơn luyện đan bán thuốc.


      Mỗi ngày Hoa Liên tốn rất ít thời gian để quan tâm đến cây Nhân Sinh quả, phần lớn thời gian đều là dùng thảo dược ngàn năm của Kim Luân tự luyện chế các loại đan dược, đan độc.


      Cũng biết những thảo dược quý hiếm này rốt cuộc bị nàng chà đạp bao nhiêu, dù sao chỉ cần nàng mở miệng, linh thảo cứ vĩnh viễn cuồn cuộn ngừng được cung cấp. Nàng thừa nhận cũng được, Kim Luân tự này thực đúng là tiền nhiều thế lớn.


      Với điều kiện như giờ mà nàng còn thể luyện chế ra đan dược Địa cấp hạ phẩm có thể tìm miếng đậu hủ mà tự tử được rồi.


      Lò luyện đan trong tay vừa thu lại, hai viên đan dược đen trắng nằm gọn trong tay nàng, tên dược là Luân Hồi, lấy từ ý sinh tử luân hồi. Hai viên đan dược này, coi như là mức độ cao nhất nàng có thể đạt tới cho đến giờ.


      là đan dược, là đan độc, đều là Địa cấp hạ phẩm, nhưng dược tính cũng có thể so với Địa cấp trung phẩm. thể , Nghiệt hỏa trong tay nàng là trợ thủ vô cùng hữu dụng.


      Dĩ nhiên, để luyện chế hai viên đan dược này, nàng ngây ngốc trong cái phòng luyện đan nho này ít nhất trăm ngày, thảo dược ngàn năm bị hủy trong tay nàng, sớm đếm hết. Nếu phải là chiếc lò luyện đan mà sư phụ đưa cho nàng đủ bền chắc, e là cái mạng của nàng cũng theo rồi.


      Mới đầu Thiên Luân lúc đưa thảo dược cho nàng còn mỉm cười, sau rồi mặt cũng biến thành màu đen. Có điều, việc này thể trách nàng được, nàng kiểu gì cũng phải lấy chút lợi lộc thêm thắt chứ, dù sao bản lĩnh này, trừ sư phụ của nàng ra, cũng chỉ có nàng biết.


      Liếc nhìn cây Nhân Sinh quả đặt trong góc, Hoa Liên khóe miệng khẽ nhếch lên, thời gian này dài ngắn, giờ giao cây Nhân Sinh quả ra, cũng khiến người ta khả nghi.


      ”… Cuối cùng cũng ra.” Thiên Luân canh giữ bên ngoài phòng luyện làm Môn thần cuối cùng cũng thở dài hơi, cuối cùng cũng phải nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của vị sư thúc quản lý núi Linh dược nữa rồi. Nếu Hoa Liên mà ra, chắc vị sư thúc kia băm vằm mất.


      Cái giá của những thảo dược mà Hoa Liên lãng phí mấy ngày qua đủ để mua lại hai ba môn phái Tu Chân ở mức trung. Có điều, nếu vị cao tăng kia mà nhìn thấy hai viên đan dược thành phẩm trong tay Hoa Liên, chắc tức giận đến vậy.


      Dĩ nhiên, hai viên đan dược kia, trừ nàng ra kẻ nào biết được. Nàng chỉ cần giao gốc cây Nhân Sinh quả chút tổn hại này ra là đủ rồi.


      Nhìn Hoa Liên bê cây Nhân Sinh quả ra ngoài, Thiên Luân cũng dám chần chừ, đưa nàng đến thẳng Lễ Phật điện nơi trụ trì dùng để tiếp đãi khách quý. Trong Lễ Phật điện, trừ Ấn Thiên ra, còn có vài vị cao tăng cùng thế hệ với , Ân Mạc đương nhiên cũng ở trong số đó. Trước đó biết bọn họ thảo luận chuyện gì, nhìn qua, khí có gì đó là lạ.


      Khi Thiên Luân đưa Hoa Liên vào, mấy người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hoa Liên lại bất đồng. Có điều cuối cùng, ánh mắt của họ đều tập trung vào cây Nhân Sinh quả nằm tay Hoa Liên.


      “Thí chủ thanh trừ sạch độc tố cây Nhân Sinh quả rồi?” So với những người khác, Ấn Thiên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.


      Hoa Liên mỉm cười gật đầu cái, đẩy luồng lực vào cây Nhân Sinh quả, nhất thời, trong đại điện, những tia sáng bảy màu đua nhau chiếu rọi, làn hương dần dần tỏa ra từ trong cây Nhân Sinh quả.


      Mấy hòa thượng này hiểu biết hơn Thương Tình rất nhiều, bọn họ đương nhiên có thể phân biệt được cây Nhân Sinh quả này có hoàn hảo tổn hại gì hay , nhìn vẻ mặt của Ấn Thiên, hẳn là rất hài lòng.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 93: thể lung tung



      “Đây là Hủy Vân châu đồng ý với thí chủ.” Làm ăn với nhà giàu đúng là thoải mái, vĩnh viễn phải lo bọn họ khất nợ. Sau khi cất Hủy Vân châu , Hoa Liên chút lưu luyến giao cây Nhân Sinh quả ra.


      Thấy Hoa Liên giao cây Nhân Sinh quả ra, hòa thượng Diệt Thiên vẫn giữ vẻ mặt vẫn lãnh đột nhiên dời mắt về phía Hoa Liên, cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng Hoa Liên chợt run lên, cảm giác nguy hiểm tràn lan. Nàng đột nhiên có chút hối hận, cứ thế giao cây Nhân Sinh quả ra, nhưng mà, cho dù giao ra bọn họ muốn đối phó với nàng chắc cũng rất dễ dàng. Có điều biết là địch ý của Diệt Thiên hòa thượng này đến từ đâu đây.


      “Diệt Thiên sư huynh có suy nghĩ khác với những lời trụ trì vừa sao?” Ân Mạc hai tay khoanh trước ngực đứng cách Diệt Thiên xa, khóe miệng dắt tia cười, giọng cũng lười nhác.


      “Ta đúng là có ý kiến khác, sư đệ có muốn nghe chăng?” Hòa thượng Diệt Thiên lạnh lùng .


      “A, xin được nghe .” Ân Mạc ngẩng đầu, nụ cười nhạt vẫn treo mặt.


      “Người Ma tôn chỉ đích danh muốn, giờ ở trong Kim Luân tự của chúng ta, sư đệ cảm thấy việc này quá mức trùng hợp sao.” Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Diệt Thiên hòa thượng lại quét qua Hoa Liên.


      Nghe vậy, Hoa Liên kinh ngạc vô cùng, người Ma Tôn chỉ đích danh, là mình? Từ bao giờ nàng lại dính dáng đến cả Ma Tôn chứ?


      “Cho nên, sư huynh định làm thế nào đây?” Ân Mạc nhanh chậm hỏi.


      “Trước khi biết quan hệ của nàng và Ma Tôn, thể để nàng được.”


      ra là muốn đổi ý, Hoa Liên cười cười, nhìn về phía Diệt Thiên hòa thượng, nàng lại cảm thấy, hòa thượng này còn muốn giết mình chấm dứt hậu họa hơn nữa kia.


      “Chú ý này của Diệt Thiên sư đệ cũng sai, vị nữ thí chủ này ở lại đây cũng an toàn hơn.” Hòa thượng Diệt Thiên vừa dứt lời, lập tức có kẻ phụ họa. Hoa Liên nhìn quanh, phát trừ Ân Mạc và Phạm Thiên hòa thượng cùng với trụ trì Ấn Thiên tỏ vẻ gì ra, các cao tăng còn lại đều đồng ý với đề nghị của Diệt Thiên.


      Ở đây, ý kiến của người trong cuộc như Hoa Liên, cơ bản là đáng kể. Cho nên, nàng dứt khoát chẳng câu nào, cho dù có cũng đâu thay đổi được gì.


      Nàng chỉ lo, khi tộc tham chiến, nếu là về phe Chính đạo còn được, khi theo phe Ma Tu, cái mạng của nàng, chỉ e là giữ được.


      Chính vì biết tộc thể nào vẫn có động tĩnh gì cho nên Hoa Liên mới vội vã trở về, dù sao sống ở địa bàn của mình, an toàn của nàng cũng có chút bảo đảm.


      “Ý trụ trì sao?” Ân Mạc vẫn còn cười, nhưng nụ cười này đà phiếm lãnh ý, ngẩng đầu lên nhìn Ấn Thiên, trong mắt lóe lên tia kim quang, nhanh đến mức khiến người ta nghĩ đó là ảo giác.


      Ấn Thiên nhìn nét mặt của Ân Mạc xong, sắc mặt thoáng biến đổi, có điều vẫn trầm ngâm lát mới mở miệng, “Bần tăng trước đó giao hẹn với Hoa thí chủ, đương nhiên thể bội ước.”


      Nếu phải thấy biến hóa của Ân Mạc, chắc cũng màng tới ý nguyện của Hoa Liên, cưỡng ép giữ nàng lại. Dù sao hôm đó Ma Tôn cũng tự mình ra mặt muốn giao nộp Hoa Liên, nhìn ra được, Ma Tôn này cực kỳ coi trọng Hoa Liên.


      Chuyện Hoa Liên ở Kim Luân tự còn là bí mật. Nếu như cứ thế mà tiễn người , phiền toái tuyệt đối ít. Nhưng mà….


      Liếc nhìn vị sư bá kia của mình, Ấn Thiên khó chịu mà thở dài tiếng, tình nguyện đối mặt với đống phiền toái kia còn hơn là nhìn thấy vị này nổi giận, đó tuyệt đối chẳng phải chuyện gì hay ho.


      vậy để ta đưa vị thí chủ này về .” Thấy ý kiến của mình được chấp nhận, Diệt Thiên lại chủ động cầu đưa Hoa Liên về thành Nam Khê sơn.


      Hoa Liên thực rất hoài nghi, đợi đến khi đó, sau khi nàng đến thành Nam Khê sơn rồi, có còn thở được hay nữa đây.


      “Ý Hoa thí chủ ra sao?” Ấn Thiên trực tiếp kết luận mà hỏi lại Hoa Liên.


      Hoa Liên do dự chút, vẫn mở miệng , “ phiền Diệt Thiên đại sư phải nhọc lòng, ta nghĩ vẫn nên đổi người khác tốt hơn.”


      “Hoa thí chủ là tin tưởng bần tăng, ngươi cho là, bần tăng ám hại ngươi chắc.” Diệt Thiên lạnh lùng .


      Hoa Liên cười cười, “Diệt Thiên đại sư quá lời rồi, Hoa Liên chẳng qua là thể nào giao tính mạng của mình vào tay người chưa từng quen biết được.” Về phần Diệt Thiên có dám giết nàng hay , ai có thể chính xác được. Hòa thượng ở Kim Luân tự này, Phật đạo tu luyện vốn bất đồng, nàng nhìn kiểu gì cũng thấy, hòa thượng Diệt Thiên kia tu theo Phật đạo sát sinh. Nếu thực là như vậy, cho dù nàng có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ dùng.


      thế, vậy để ta đưa nàng về .” Cuối cùng, Ân Mạc cũng lên tiếng.


      “Niết Thiên sư đệ, đừng quên ngươi còn mang trọng trách người.” Diệt Thiên cười lạnh nhắc nhở.


      “Diệt Thiên sư huynh quản thân mình cho tốt hơn, nào.” Ân Mạc đại khái chẳng có hứng thú tiếp tục chuyện với , bước tới cạnh Hoa Liên, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra ngoài.


      Thấy hành vi của Ân Mạc, cơn tức bị đè nén của Diệt Thiên rốt cục kìm được nữa, vào lúc Ân Mạc sắp bước ra khỏi đại điện, giọng của vang lên, “Sư đệ tốt nhất đừng theo vết xe đổ của sư bá tổ, ta cũng muốn phải đích thân đưa ngươi vào ngục Liệt Hỏa.” Lời này, như thực suy nghĩ cho Ân Mạc vậy, bất quá cho cùng cũng vẫn là cảnh cáo Ân Mạc.


      Bình thường, Ân Mạc cũng chỉ coi như nghe thấy gì mà bước , nhưng hôm nay, .


      Ân Mạc thả tay Hoa Liên ra, xoay người, cánh môi mỏng nhếch lên, mặt mỉm cười, nhưng cặp mắt kia lại hoàn toàn biến thành màu hoàng kim. Diệt Thiên nhìn thẳng vào , trong lòng giật mình, chưa chờ kịp phản ứng, đột nhiên thấy thân ảnh của Ân Mạc biến mất.


      Sau khắc, bàn tay chụp lên gáy , đầu ngón tay hoàn toàn bấm vào thịt, huyết dịch xen lẫn màu vàng nhạt dọc theo những ngón tay thon dài đẹp đẽ từ từ xuống.


      Diệt Thiên phải là muốn phản kháng, mà là căn bản sao nhúc nhích được. ràng tu vi của Ân Mạc tương đương với , tại sao lại biến thành thế này, vô luận ra sao, Diệt Thiên cũng nghĩ ra.


      “Diệt Thiên, có những lời thể lung tung, nếu , rất dễ phải lấy mạng để bù vào.” Ân Mạc mỉm cười , năm ngón tay cũng dần dần siết chặt.


      Mắt thấy mặt của Diệt Thiên ngày càng đỏ nhưng ai có thể tiến lên giúp, phải bọn họ muốn, mà là cũng thể nào nhúc nhích được.


      “Sư bá… cho qua ….” Ấn Thiên thở dài, lần đầu tiên gọi Ân Mạc là sư bá trước mặt người ngoài.


      “Sư bá?” Nghe thấy cách gọi này của trụ trì, sắc mặt của mấy vị cao tăng kia nhất thời biến đổi, kinh hoàng nghi hoặc nhìn về phía Ân Mạc. Bọn họ cũng chắc chắn, trụ trì hẳn là nhất thời sai.


      “Diệt Thiên sư huynh, còn mau xin lỗi nhận sai với sư bá.”


      Diệt Thiên hé miệng, căn bản thể nào chuyện. Giờ cũng phát rầu trong lòng đây. Ân Mạc thực muốn giết , Diệt Thiên ràng cảm thấy sát ý trong mắt , nếu như biết vài câu lại đẩy mình vào tình cảnh thế này, tình nguyện tu luyện giữ khẩu thiện, tội tình gì thế này.


      Để tránh cho trở thành cao tăng Hóa Thần kỳ đầu tiên bị bóp chết trong Tu Chân giới, Ấn Thiên bất đắc dĩ phất tay áo, đáng tiếc, luồng lực kia nửa đường bị Ân Mạc hóa giải. Trong lòng mọi người đều ràng, Ấn Thiên chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà thôi, cũng chẳng muốn Ân Mạc thực thả người.


      Hơn nữa, khi chọc giận Ân Mạc, lúc đó thực lại xảy ra án mạng chưa biết chừng.


      “Sư bá có lời gì cứ , người có giết Diệt Thiên sư huynh cũng đâu có ích gì.” Làm trụ trì, vào thời khắc này mà còn phải giảng hòa.


      “Hoa Liên vẫn sống ở Kim Luân tự, hiểu chưa?” Ân Mạc quét qua những kẻ khác trong đại điện, con ngươi màu hoàng kim có lấy nửa phần tình cảm. Thứ Phật quang tinh khiết khiến cho lòng người run sợ kia, chỉ làm cho người ta cảm thấy rét run cả người.


      Sau khi mấy cao tăng kia vội vã gật đầu xong, tiếp đó, Ân Mạc mới dời mắt đến Diệt Thiên, “Ta biết, ngươi nhất định là hiểu, cho nên…”


      “Niết Thiên, đừng tạo sát nghiệt.” Đột nhiên, luồng hư ảnh xuất đại điện. Nghe thấy thanh này, Hoa Liên theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vị lão tăng từng gặp trong núi hôm đó.


      Lão tăng nhìn thấy Hoa Liên gật đầu cười với nàng, sau đó quay về phía đám hòa thượng bất động tại chỗ kia điểm cái, việc đầu tiên họ làm sau khi cử động được chính là quỳ xuống đất dập đầu với vị lão tăng kia, đồng thanh , “Bái kiến sư bá tổ.”


      Ngay cả Phạm Thiên hòa thượng và Ấn Thiên cũng quỳ mặt đất, cung kính vô cùng.


      Thấy Kiến Tuệ xuất , Ân Mạc cuối cùng cũng thu tay, gật đầu với lão tăng kia cái, “Sư phụ.”


      “Khụ khụ khụ, sư, sư bá, tổ.” Đây là lần đầu tiên trong vòng bảy trăm năm Diệt Thiên nhìn thấy Kiến Tuệ bị giam ở trong ngục Liệt Hỏa. Về chuyện của vị sư bá tổ này, nghe qua rất nhiều. Có điều bảy trăm năm trước cũng chỉ vừa mới đến Xuất Khiếu kỳ sau mà thôi, còn chưa đủ tư cách để gặp mặt vị lão tổ tông này, cho nên cũng chưa từng thấy chỗ lợi hại thực của ông ta.


      Về phần sau này, sau khi Kiến Tuệ bị giam cầm, cũng dần cảm thấy, vị sư bá tổ này cũng chẳng có chỗ nào đáng để khâm phục, chẳng qua là có giao hảo với đời Ma Tôn mà thôi, hơn nữa kể ra đó cũng đâu phải chuyện gì vinh quang. Nếu phải vì ông ta, Kim Luân tự cũng chẳng phải chịu bia miệng cắn nuốt.


      Cho nên Diệt Thiên cũng quỳ sụp xuống đất như những người khác, chỉ khẽ gật đầu hành lễ mà thôi.


      “Sư bá tổ sao lại xuất ở đây, ta nhớ, trong ngục Liệt Hỏa hẳn là có phong ấn chứ.” Theo lý thuyết, Kiến Tuệ tuyệt đối thể phân thân xuất ở đây được, bởi vì trong ngục Liệt Hỏa có phong ấn rất lợi hại. Ở phương diện này Diệt Thiên vẫn rất có trách nhiệm, còn chưa quên mình là người trông coi quy định của Kim Luân tự.


      Kiến Tuệ cười cười, “Mới đây vừa mới vượt qua được sáu đạo Thiên Kiếp, phong ấn kia, nên gia cố lại.” cách khác, ông ta lại đột phá, hơn nữa tu vi ơ trong cái chùa này cũng được tính là cao nhất, phong ấn kia với ông ta chẳng có bất cứ tác dụng nào.


      ăn ngay của ông ta khiến cho Diệt Thiên thốt ra nổi câu. Gia cố, lấy gì để gia cố đây, năm đó ba mươi sáu vị Pháp Vương phong ấn Kiến Tuệ lại, giờ nếu bọn họ xuất trước mặt Kiến Tuệ, chắc có bị vung tay cái phất bay cũng chẳng ai dám gì.


      “Niết Thiên, lần sau được vọng động như vậy.”


      “Dạ, sư phụ.”


      “Chuyện của Hoa thí chủ, chấm dứt tại đây , nếu đồng ý đưa nàng nhất định phải làm được, Niết Thiên, ngươi đưa nàng về . Ấn Thiên, cứ theo lời sư bá của ngươi , đừng để tin tức Hoa thí chủ rồi truyền ra ngoài.”


      “Dạ, sư bá tổ.” Ấn Thiên vội vàng đồng ý.


      ”Sư bá tổ, việc này hợp với tự quy.” Diệt Thiên lại lên tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :