1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 84: Cần cho ngươi



      Giọng của Hoa Liên cũng chẳng có chút khách khí nào, bá đạo của Ma Tu cuối cùng hôm nay nàng cũng được chứng kiến, cũng biết Thủy Tâm có thể làm đến mức nào.


      ra, ta có thể hộ tống ngươi bình an trở về.”


      vậy, nếu ta , chắc ta thể sống mà quay về được đúng ?” Tưởng nàng dễ dọa lắm sao?


      Thủy Tâm gì, nhưng ý tứ biểu ràng. Hoa Liên dõi mắt nhìn đám người xung quanh, bọn họ nhất định đứng chung chiến tuyến với Thủy Tâm.


      Dù sao, cho cùng, ích lợi của bọn họ đều giống nhau. Giải dược này đối với bọn họ mà cũng coi như là bảo vật vô giá, ở Tu Chân giới, bảo vật có thể khiến người ta mơ ước, rất bình thường, cũng rất công bằng.


      “Ngươi có thể cho là như vậy.” Bọn họ tuy là thuộc hạ của Phong Biệt Tình, nhưng có số việc, nếu bọn họ cự tuyệt, Phong Biệt Tình cũng chẳng làm gì được.


      “Được thôi, ta dạy cho ngươi. Nhưng mà sau khi học xong, ngươi lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”


      “Chuẩn bị cái gì?”


      Hoa Liên cười lạnh, “Ngươi nghĩ là, ta sinh ra biết luyện chế giải dược rồi đấy chứ?”


      “Ngươi có ý gì?” Nghe ra trong lời của Hoa Liên có ý khác, sắc mặt Thủy Tâm khẽ biến đổi. Vừa rồi nàng ta chỉ lòng nghĩ đến đan giải độc, xét đến điểm này. Loại đan giải độc này, tiểu như Hoa Liên sao có thể biết được, trừ phi nàng… có sư phụ.


      “Sư phụ ta qua, thứ ông ấy dạy cho ta, ta có thể dạy cho bất cứ kẻ nào, có điều, nếu ông ấy vừa mắt người kia …” Hoa Liên nhìn Thủy Tâm từ xuống dưới lượt, tiếp, “Ngươi cứ tự cầu phúc , đến đây, ta dạy cho ngươi.”


      Thấy Hoa Liên sảng khoái như vậy, Thủy Tâm lại thấy do dự. Nghe ý tứ của nàng, vị sư phụ này của nàng chắc có lai lịch , dường như chẳng hề bỏ mình vào trong mắt.


      Nhưng nếu phải mở miệng hỏi sư phụ của nàng là ai, lại có vẻ giống như mình sợ nàng. Liếc nhìn đồng bọn xung quanh, Thủy Tâm cười lạnh tiếng, theo Hoa Liên vào trong góc.


      Sợ gì chứ, ở trong Tu Chân sư, địa vị của đan sư dù có cao, tu vi lại đứng đầu. Dù sao dồn nửa tâm lực vào việc luyện đan, nếu có chút thành tựu, trong thời gian tu luyện tất cũng giảm bớt.


      Ở đây bọn họ còn có hai Ma Đế, chẳng lẽ còn sợ đan sư hay sao.


      Thấy Thủy Tâm bước lại gần, Hoa Liên lấy lò luyện đan ra, đợi Thủy Tâm cử động gì, đột nhiên, trong lò luyện đan bỗng tản ra luồng uy áp kinh khủng, tất cả mọi người ở đó, trừ Hoa Liên, đều bị ép cho quỳ xuống. Mà vết thương khép miệng người Phong Biệt Tình cũng mạnh mẽ bị xé ra.


      “Tiểu bối, ngươi dám uy hiếp đồ đệ của ta, lá gan đâu.” Thanh trầm ổn vọng ra từ lò luyện đan, chỉ mới nghe tiếng thôi khiến cho nhịp tim của Thủy Tâm khó mà ức chế. Sao có thể vậy, chỉ mới nghe thanh thôi, thân thể của nàng hoàn toàn chịu khống chế của bản thân.


      Hai Ma Đế được Thủy Tâm gửi gắm hy vọng khi nãy, tình trạng bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả nàng, cái gọi là gặp mạnh mạnh gặp yếu yếu, chính là đạo lý này đây.


      Hoa Liên nhìn vòng Ma Tu kia, thầm cười khổ. Sư phụ của mình, thực đúng là phải lợi hại ở mức bình thường, chỉ mới để lại luồng thần niệm trong lò luyện đan này thôi có thể hù dọa mấy người kia thành cái dạng này, ở trong Tu Chân giới, quả nhiên thực lực mới là quy củ.


      “Tiền, tiền bối, vãn bối có ý đó.” Thanh của Thủy Tâm run rẩy, nàng rất sợ, nàng hề nghi ngờ chút nào, mình có thể bị giết chết trong nháy mắt.


      “Hừ, tốt nhất là có.” xong, hơi thở toàn bộ biến mất, Hoa Liên thu hồi lò luyện đan, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


      Nàng tựa vào bên tường, nhìn Thủy Tâm từ từ đứng dậy, mặt còn mang theo vài phần sợ hãi, nhàn nhạt mở miệng, “Xem ra, sư phụ ta thích ngươi lắm.”


      Lần này, chẳng ai dám mở miệng, Thủy Tâm lủi thẳng vào trong góc, cũng nhắc đến chuyện bắt Hoa Liên giao đan phương ra nữa. Mạng còn chẳng có, còn cần đan phương để làm gì.


      “Lạc Lâm Cửu?” Trong lúc địa cung chìm vào khoảng im lặng, thanh khàn khàn của Phong Biệt Tình đột nhiên cất lên, trong lời của mang theo vài phần nghi vấn, rồi lại có chút khẳng định.


      “Sao ngươi biết?” Hoa Liên khẳng định đáp án của , cảm thấy vô cùng khó hiểu với việc Phong Biệt Tình chỉ nghe tiếng mà biết ai .


      Theo lý thuyết, lấy tu vi của , còn chưa thể tiếp xúc được với nhân vật như Lạc Lâm Cửu mới phải. Ở Tu Chân giới, trừ phi là kẻ mạnh tuyệt thế, những kẻ khác, e cũng chẳng có tư cách để biết tên của ông ấy.


      “Lão tổ tông của Hồ tộc, sao ta lại biết chứ.” Thanh của Phong Biệt Tình mang theo vài phần lãnh, nhắc đến Hồ tộc, dường như mang theo nỗi oán niệm mãnh liệt.


      Hoa Liên bấy giờ mới nhớ ra chuyện có thể tiến vào Hồ Khâu, xem ra, Phong Biệt Tình hẳn có liên hệ rất sâu với Hồ Khâu. Hơn nữa, xem ra với vị sư phụ này của mình, cũng có oán hận trong lòng.


      “Ngươi định giết ta để xả mối hận trong lòng?” Hoa Liên hỏi.


      “Ta nhàm chán như vậy, đan phương giải độc khi nãy, ngươi muốn ra giá thế nào.” Hiệu quả của thứ giải dược này rất tốt, giờ, miệng vết thương người khép hết lại, nếu như phải giữa đường chạm phải luồng uy áp kia, chắc độ phục hồi còn tốt hơn mấy phần.


      “Đưa ta về là được, đan phương này nếu ngươi cần cho ngươi.” Hoa Liên cũng phải người hẹp hòi, chẳng qua là, phải xem đối phương là ai. Phong Biệt Tình giúp nàng, chỉ cứu mạng nàng có lần, nếu mở miệng, có gì mà thể cho.


      Nghe Hoa Liên vậy, Phong Biệt Tình cũng chẳng lộ ra vẻ gì khác thường, Thủy Tâm lại nhìn chằm chằm Hoa Liên lúc lâu. Hoa Liên dùng ngọc giản chép lại đan phương xong, ném cho Phong Biệt Tình, “Trước khi , chúng ta về chuyện của Tiểu Chỉ chút.”


      “Ngươi muốn hỏi gì?”


      “Nàng chưa thay máu đúng ?”


      “Ừ.” Phong Biệt Tình thở dài, chỉ thiếu chút nữa thôi. Sợ rằng cõi đời này, chẳng còn ai nguyện ý thay máu cho Tiểu Chỉ nữa, lấy mạng đổi mạng, trừ cha ruột của mình ra, có ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.


      “Vậy cứ để nàng ấy chết .” Hoa Liên rũ mắt xuống.


      Phong Biệt Tình gật đầu, lúc lâu sau mới , “Cám ơn.”


      “Chúng ta là bằng hữu, đây vốn là chuyện nên làm.” Từ nay về sau, đứa con Phong Chỉ của Huyết Ma điện chủ đời trước còn tồn tại nữa.


      Sau khi ngây người hai ngày trong địa cung, thuộc hạ của Phong Biệt Tình cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đưa nàng . giờ tình hình phía Ma tộc , giờ ra ngoài, phải là hành động sáng suốt, chẳng qua là giờ mà , muốn tìm thêm cơ hội nữa sợ rằng càng khó. Cũng phải là nàng cố ý gây khó dễ cho Phong Biệt Tình, mà là nàng muốn bị cuốn vào cuộc chiến của Huyết Ma điện, vốn tự bản thân khó bảo toàn, nếu dính vào, nàng có bao nhiêu cái mạng cũng đủ dùng.


      Phong Biệt Tình phái Ma Đế và cái gã Lâu Hùng kia đưa nàng , cũng coi như hết sức chiếu cố đến nàng. Vốn còn thuận lợi, mắt thấy sắp rời khỏi phạm vi thế lực của Huyết Ma điện, bọn họ đột nhiên bị người khác chặn lại.


      Xem ra, đối phương sớm có chuẩn bị.


      “Thiên Sát trưởng lão, thuộc hạ phụng mệnh điện chủ, mời ngài quay về.” Ma Tu mặc thân áo bào màu đỏ, mặt bị che nửa, hoàn toàn nhìn dung mạo, thanh lanh lảnh, Hoa Liên thậm chí còn tài nào phán đoán được đối phương là nam hay nữ.


      Tu vi của đối phương chẳng qua cũng chỉ mới đến đỉnh của Ma Vương, lợi hại bằng Thiên Sát đến Ma Đế kỳ đầu, vấn đề là, sau lưng người kia còn có bốn tu sĩ có tu vi giống hệt.


      Tám kẻ nọ bao vây ba người lại, bộ pháp dưới chân cực kỳ có quy luật, chắc là tổ hợp thành trận pháp tấn công.


      “Điện chủ? Bằng đức hạnh của Phong kia cũng xứng?” Thiên Sát hoàn toàn chẳng thèm nể mặt đối phương, hừ lạnh .


      “Điện chủ xứng, chẳng lẽ Phong Biệt Tình kia xứng sao, ta thấy, ngươi chắc cũng chẳng phải lòng quy thuận .”


      “Phải hay , ngươi còn chưa có tư cách để biết.” Thiên Sát đứng ở trung tâm, đôi tay cuối cùng cũng lộ ra từ trong tay áo, đó chẳng thể tính là tay nữa, hoàn toàn là xương trắng, có lấy tí da thịt.


      Hoa Liên cả kinh trong lòng, rất hiển nhiên, Thiên Sát luyện công pháp Ma đạo gì đó nên mới biến thành bộ dạng này. Tu từ xưa đến nay luôn nhẫn tâm với kẻ khác, mà Ma Tu còn nhẫn tâm với cả chính bản thân mình hơn, công pháp mà bọn họ tu luyện, chẳng khác gì tự hủy hoại, có điều uy lực thực rất kinh khủng.


      cho tám kẻ kia bất cứ cơ hội đáp trả nào, Thiên Sát trực tiếp đánh thẳng về phía người mặc áo bào đỏ vừa chuyện khi nãy, tay của vung lên, tràng thanh chói tai vang lên giữa trung, nếu như tu luyện thêm thời gian nữa, sợ rằng ngay cả gian cũng xé rách được.


      Kẻ mặc áo bào đỏ kia bất ngờ kịp đề phòng, vội vàng lùi lại phía sau, đợi Hoa Liên kịp phản ứng, Lâu Hùng hai lời khiêng nàng lên, phi ra ngoài. Những tên kia vốn đến để đối phó với Thiên Sát, thấy Lâu Hùng chạy cũng chẳng có ai đuổi theo, dù sao bọn họ đều phải đối thủ của Thiên Sát, nếu người , trận pháp đầy đủ, sợ rằng nhanh chóng bị tiêu diệt từng phần.


      mình có vấn đề gì chứ?” Lâu Hùng hơi phóng ít nhất cũng hơn ngàn dặm, chờ đến khi đặt Hoa Liên xuống, hai người ra khỏi địa bàn của Huyết Ma.


      thành vấn đề.” Lâu Hùng dường như hết sức có lòng tin với Thiên Sát, vậy, Hoa Liên cũng chẳng còn gì để .


      “Ta chỉ có thể đưa ngươi đến Lâm Châu, ngươi tự mình về thành Nam Khê sơn được chứ?”


      Dù sao bên kia cũng là địa bàn của Tu, Lâu Hùng tùy tiện xuất cũng có nguy hiểm nhất định.


      “Được, làm phiền ngươi rồi.”


      sao sao, hắc hắc, dù sao cũng là do ta khiêng ngươi tới, giờ đưa ngươi về là vừa hay, có điều ngươi cũng lợi hại đấy, có thể giải được cả độc người thiếu chủ chúng ta.” Trong giọng của Lâu Hùng mang theo vài phần tiếc nuối, nếu có thể giữ nàng lại bên cạnh thiếu chủ tốt quá, mà phải thiếu chủ thích người ta sao, sao còn muốn đưa nàng về làm gì.


      “Trùng hợp thôi.” Hoa Liên cười đáp, sau đó sắc mặt thoáng lộ vẻ nghiêm túc, ”Đoạn đường này chắc phải làm phiền ngươi, người của Linh Lung cung, e dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.”


      sao, chẳng phải chỉ là Linh Lung cung thôi sao, chuyện .” Lâu Hùng cũng chẳng để ý lắm, bởi vì tin tức mới nhất còn chưa truyền đến tai bọn họ, tạm thời, người biết chuyện Hoa Liên thiếu chút nữa phá hủy Nguyên của Thương Tình, chỉ có lẻ tẻ vài mống.


      Nếu như mà biết được, chắc trực tiếp đào cái hố chôn Hoa Liên xuống, còn mình chuồn mất.


      Cũng may, quãng đường này coi như yên ổn. Lâu Hùng thoạt nhìn dù có vẻ tùy tiện, hơn nữa có chút kích động, nhưng tuyệt đối phải là kẻ có đầu óc, hơi thở người bọn họ đều bị thu liễm lại, thoạt nhìn chẳng khác nào người thường, người Tu Chân có tu vi chưa đạt đến Hóa Thần kỳ, khó mà phát ra được.


      Hoa Liên suy đoán, cho dù Thương Tình có muốn tìm mình, chỉ e cũng tự mình động thủ, bọn họ như vậy, coi như là an toàn.


      Hai người ngừng đường, mất bốn ngày trời, cuối cùng cũng gần đến Lâm Châu, quãng đường này yên ổn khiến cho dây thần kinh căng thẳng trong đầu Hoa Liên cũng dần dần lơi lỏng.


      Lâu Hùng là kẻ ham rượu, vừa đúng lúc bọn họ cũng sắp chia tay, Hoa Liên mới mời đến tòa thành gần Lâm Châu uống rượu.


      Đúng vào lúc hai người đường, chuyện phiếm, đối diện đột nhiên có người bước tới.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 85: Quyết định của Quân Hầu



      Hoa Liên cũng hiểu, tại sao mình chỉ liếc cái nhìn thấy . ràng người trong thành rất đông, người mặc đồ trắng cũng rất nhiều. Nhưng cố tình, lại lọt vào mắt nàng.


      Nhìn thấy rồi, xung quanh dường như chẳng còn tồn tại của ai khác.


      Ân Mạc dừng bước cách nơi Hoa Liên đứng chừng mười thước, mặt mang theo nụ cười , “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mỗi lần bọn họ gặp nhau, Ân Mạc vẫn hay thích câu này.


      Nhưng lần này, Hoa Liên lại cảm thấy, ý tứ có chút khác lạ, cũng có thể là do nàng suy nghĩ quá nhiều.


      “Sao ngươi lại tới đây?” Hoa Liên đương nhiên ngây thơ cho rằng đây là trùng hợp, thực tế, tất cả những gì xảy ra giữa bọn họ căn bản hề có trùng hợp nào, đều là cố ý dựng lên, cho dù lần đó nàng chủ động tìm , cũng giống như sớm đợi ở đó rồi.


      Trước kia, Hoa Liên chẳng qua chỉ muốn nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, nàng cần phải làm những chuyện này.


      “Ta tới thăm ngươi, chào đón?”


      “Sao có thể.” Hoa Liên cũng cười, nhưng nụ cười lại chạm tới đáy mắt.


      So với bình tĩnh của hai người, Lâu Hùng bên cạnh hiển nhiên bị kinh sợ ít. Ma Tu sợ nhất chính là Phật Tu, mặc dù vị trước mặt này đầu có tóc, nhưng tu vi lại rành rành ra đó. Hóa Thần kỳ…. Người này đến trước mặt rồi, mới phát ra đối phương là Phật Tu, có thể nhìn ra, muốn đối phó với mình, dễ như trở bàn tay vậy.


      Nhưng giờ xem ra đối phương hình như cũng cảm thấy hứng thú với . Lâu Hùng quay đầu nhìn Hoa Liên, đối với chuyện Hoa Liên quen người này, có vẻ rất kinh ngạc.


      “Có gì muốn hỏi ta ?”


      Đối với câu hỏi của Ân Mạc, Hoa Liên có vẻ hơi kinh ngạc, xem ra, thực động tay động chân với mình. Chẳng qua là, thái độ này của là có ý gì đây? … thực ra cũng chẳng cần phải giải thích gì cả. Mà nàng, cũng mong đợi cho nàng câu trả lời.


      Hoa Liên im lặng, mở miệng.


      Người xung quanh tới lui, dường như chẳng ai chú ý đến hai người bọn họ, Ân Mạc nhìn Hoa Liên, cũng gì, tròng mắt đen sâu thẳm.


      “Tại sao lại làm vậy?” biết bao lâu sau, Hoa Liên mới đột nhiên mở miệng.


      “Từ lúc mới gặp mặt, ta muốn ngươi tin Phật.”


      “Ngươi cũng biết, chuyện đó có khả năng.”


      “Ta biết, cho nên ta dùng cách khác.”


      “Cho nên ngươi dùng cách này để khống chế ta?” Hoa Liên siết chặt nắm đấm, cơn giận bốc lên. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc, lại có chút thương tâm của Ân Mạc, nàng lại cảm thấy chính mình dường như có chút xúc động.


      Hoa Liên hiểu, mình rốt cuộc là bị làm sao? Kể từ khi bước vào Tu Chân giới này, nàng gặp quá nhiều những chuyện bất công, cho dù có bị người ta đuổi giết, nàng cũng chưa từng kích động như vậy.


      Tại sao cứ hễ gặp phải Ân Mạc là nàng lại khống chế được tâm trạng.


      “Ta chưa từng nghĩ muốn khống chế ngươi.”


      “Thực ra … ngươi cứu ta nhiều lần như vậy, cho dù có dâng mạng cho ngươi cũng chưa bù nổi, phải sao.” Hoa Liên rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.


      “Hoa Liên!” Lần này, giọng của Ân Mạc mang theo tức giận.


      Hai người lại rơi vào trầm mặc, Lâu Hùng đứng bên cạnh lúc như vậy, cũng nghe ra được chút ít. nhìn ra, vị Phật Tu này hiển nhiên có quan hệ ít với Hoa Liên, cuộc chuyện của hai người, nghe vào, sao lại có điểm gì đó là lạ?


      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng thể , người trước mặt này hiển nhiên là ưu tú hơn thiếu chủ, vô luận là vẻ ngoài hay tu vi. Bết bát hơn chính là, quan hệ của và Hoa Liên lại càng thêm mập mờ.


      Nghĩ đến đây, Lâu Hùng nhịn được mà thở dài. Với cái tính kia của thiếu chủ, thích người ta cũng bày mặt lạnh ra, tiểu nương này nhận ra được mới là lạ.


      Có điều, ưu thế duy nhất của thiếu chủ, chắc là chính là Ma Tu.


      Quan hệ của và Ma Tu mặc dù tính là tốt, nhưng và Ma Tu ở cạnh nhau, nếu như đụng chạm đến vài gia tộc cũng có ai ngăn cản.


      Chính đạo ngược lại, khi bọn họ có liên quan gì đến hoặc Ma, vấn đề trở nên nghiêm trọng, huống chi cái vị trước mặt đây còn là hòa thượng, xem ra, thiếu chủ vẫn có hy vọng. Quan sát sau nửa ngày, Lâu Hùng hạ kết luận.


      “Hai vị, bằng chúng ta đến quán rượu kia tìm chỗ rồi ngồi xuống tán gẫu tiếp?” Cứ đứng mãi như vậy cũng phải ý hay, Lâu Hùng do dự lát mới mở miệng , vươn tay chỉ về phía quán rượu cách đó xa.


      Ân Mạc liếc cái, gì. Hoa Liên nhìn theo hướng chỉ của Lâu Hùng, về phía quán rượu kia. Nàng cứ cho là Ân Mạc bỏ , ai ngờ, lại theo vào.


      Ba người ngồi lầu hai, lầu có mấy người, hơn nữa còn được ngăn thành gian, cũng yên tĩnh. Hoa Liên ngồi xuống vị trí sát bên cửa sổ, còn Ân Mạc ngồi ở phía đối diện.


      Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Ân Mạc nhìn nàng. Chỉ có mình Lâu Hùng gọi lên hai vò rượu lớn, ừng ực nốc vào bụng. Tiểu nhị đại khái cũng bị cái tướng uống rượu của Lâu Hùng dọa cho hết hồn, vội vàng bỏ .


      “Ngươi… thiếu chút nữa giết Thương Tình?” Ngón tay Ân Mạc vô thức lướt qua miệng chén trà trước mặt, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía Hoa Liên.


      Hoa Liên chợt quay đầu, “ được sao.”


      Thấy dáng vẻ cả người xù gai của nàng, Ân Mạc chỉ cười khổ, “Ngươi quá manh động rồi.” trả lời trực tiếp.


      Hoa Liên nhìn chằm chằm Ân Mạc lúc lâu, đột nhiên bật cười, “Ân Mạc, ngươi vốn biết hết tất cả, tại sao nàng nhất định phải giết ta, ngươi còn hơn ta, phải sao? Từ đầu đến cuối, đều là nàng chọc đến ta.”


      Lần này, Ân Mạc tiếp lời mà chuyển đề tài, “Bằng hữu của ngươi quay về thành Nam Khê sơn rồi, ta đưa ngươi về Đại Hoang sơn, được chứ?”


      “Lần trước, ta giết Ngọc Tình, có người đuổi đến tận Đại Hoang sơn đòi mạng của ta. Lần này, ta thiếu chút nữa giết Thương Tình, ngươi cảm thấy, về hay có gì khác nhau sao?” Về lý, Hoa Liên rất ràng, những chuyện này căn bản hề liên quan đến Ân Mạc. Đây là thù oán giữa nàng và Linh Lung cung, nàng nên giận chó đánh mèo.


      Nhưng mà, hết lần này tới lần khác Ân Mạc cứ tránh né về chuyện của Thương Tình, khiến cho nàng khỏi tức giận.


      “Lần này, ta đảm bảo nàng đến tìm ngươi.” Ân Mạc cam kết với nàng.


      Hoa Liên chỉ lắc đầu, “Cho dù nàng đến tìm ta, sớm muộn cũng có ngày ta đến tìm nàng, có lẽ là ngươi cảm thấy ta biết tự lượng sức mình…”


      được làm chuyện điên rồ.” Ân Mạc dường như nhận ra điều gì, đột nhiên cầm lấy tay Hoa Liên, vẻ mặt trầm, “Chỉ cần ngươi tiến dần từng bước, sớm muộn cũng độ kiếp thành tiên, ngươi việc gì phải để ý đến nàng ta.”


      Hoa Liên cười khẽ, từ từ rút tay mình lại, “Cõi đời này, ai dám mình có thể nhìn thấu được thiên đạo chứ, ngươi làm sao mà biết được, ta chết tay nàng?”


      “Hoa Liên, ngươi có tâm ma.”


      “Ta có, ta thể nào có tâm ma.” Hoa Liên lắc đầu, vẻ mặt quật cường.


      Ân Mạc dường như còn muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại mở miệng.


      Lâu Hùng uống rượu xong, trước. Thực ra cũng có ý định sớm như vậy, chẳng qua là ở bên cạnh Ân Mạc, vẫn cảm thấy rất an toàn, hơn nữa khi bọn họ Thiên Sát vẫn còn gặp nguy hiểm, phải quay lại xem chút.


      Hoa Liên cám ơn Lâu Hùng xong, mình về phía Lâm Châu. Ân Mạc vẫn theo phía sau nàng, nàng cảm nhận được. , muốn đưa nàng quay lại Đại Hoang sơn, thực ra về lúc này, người của Linh Lung cung tuyệt đối thể gây thương tổn cho nàng được.


      Ngay cả sư phụ của nàng cũng , sau khi Hoa Liên quay về có thể đến chỗ của ông ấy, bảo đảm ai dám động đến nàng, nhưng Hoa Liên vẫn muốn nghe theo lời của Ân Mạc.


      Nàng vẫn luôn rất lý trí, lần này lại tùy tính, giận dỗi với Ân Mạc, cũng dùng mạng của mình để đánh cuộc.


      Sau khi tiến vào Lâm Châu, Hoa Liên nhìn thấy chỉ hai tu sĩ chính đạo, đại đa số đều là Xuất Khiếu kỳ, bọn họ cũng ra tay đối phó với Tu ngang qua, nhưng đích xác là tìm ai đó.


      Sau khi Hoa Liên tiến vào Lâm Châu dùng thuật biến thân biến thành dáng vẻ khác, hơn nữa, tu vi của nàng cũng rớt từ Soái kỳ đầu đến Tướng kỳ giữa, những tu sĩ kia căn bản thể nhận ra nàng.


      Nàng cũng coi như bình an trở lại thành Nam Khê sơn, sau khi tiến vào sơn thành, Hoa Liên còn cảm nhận được hơi thở của Ân Mạc nữa, trong lòng có chút mất mát nhàn nhạt.


      vệ giữ thành sau khi nhìn thấy Hoa Liên hết sức cung kính, thống lĩnh của vệ từ bên trong bước ra nghênh đón, “Hoa Liên nương, thành chủ chờ nương rất nhiều ngày rồi.”


      Hoa Liên cười cười với , “Vậy phiền ngài dẫn đường.”


      “Được, mời bên này.” Có vệ trước mở đường, ít người cũng chú ý đến Hoa Liên, có điều cũng nhanh chóng quay mặt , ai muốn tham gia vào màn náo nhiệt này.


      Gần đây, thành Nam Khê sơn cũng được yên bình cho lắm, cẩn thận chút là ngóc đầu lên được.


      Khi Hoa Liên đến phủ Thành chủ, còn chưa nhìn thấy Quân Hầu mà nghe thấy thanh của phu nhân , Cung Lăng. Giọng của Cung Lăng rất lớn, thậm chí có chút lạc giọng. Có thể khiến cho vị thành chủ phu nhân trầm ổn bình tĩnh kích động như vậy, xem ra, nàng ta hiển nhiên gặp phải đại gì đó.


      Từ ánh mắt quái dị khi nhìn nàng của người trong thành khi nãy, có thể đoán ra được, chuyện lớn này, tất có liên quan đến Tiểu Chỉ.


      Hoa Liên bước theo sau thủ vệ, vòng qua, thấy Quân Hầu và Cung Lăng, hơn nữa ở đó phải chỉ có hai người họ. Quân Hầu ngồi ghế chủ vị, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh. lão nhân lớn tuổi ngồi bên trái , sắc mặt cũng dễ coi cho lắm. Còn Cung Lăng đứng giữa đại sảnh.


      Bởi vì nàng ta quay lưng về phía Hoa Liên, nên nàng hoàn toàn nhìn thấy nét mặt của Cung Lăng, có điều, miễn cưỡng cũng đoán được.


      “Quân Hầu, rốt cuộc ta có lỗi với ngươi ở điểm nào mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Lần này, Hoa Liên cuối cùng cũng nghe .


      có.”


      “Ta rồi, ta cho phép ngươi cưới nàng, ta có thể chấp nhận nàng, ngươi rốt cuộc còn hài lòng ở điểm nào?”


      Quân Hầu nhận ra có mặt của Hoa Liên, ngẩng đầu nhìn nàng gật đầu cái, “Ta muốn để nàng ấy phải chịu uất ức.” Nếu như phải trải qua cuộc sinh tử kia, căn bản thể nhận ra được, Tiểu Chỉ đối với quan trọng đến nhường nào.


      phí hoài bao nhiêu năm như vậy rồi, chờ nổi nữa. Bất kể cuối cùng Tiểu Chỉ có đồng ý hay , cũng muốn thử lần, coi như có lỗi với Cung Lăng.


      muốn để nàng ta uất ức? Ha ha ha, ngươi muốn để nàng ta uất ức, cho nên, ngươi phải bỏ ta?! Ta lấy ngươi bao nhiêu năm như vậy, ta làm sai điều gì, năm đó là ngươi đến nhà ta cầu hôn, là ngươi muốn cưới ta!” Cung Lăng rít lên, bộ dạng kia của nàng, rất khó để khiến người ta tin, nàng chính là vị thành chủ phu nhân đoan trang ưu nhã lại biết đại thể kia.


      Thực ra, Hoa Liên cũng cảm thấy nàng ta rất đáng thương. Nữ nhân này, biết hết mọi chuyện mà nàng ta vẫn nhẫn nhịn được. Cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, ra là nếu có tình , vô luận có trả giá đến đâu cũng vô ích. Bởi vì đối phương trừ áy náy ra, có bất cứ tình cảm nào khác.


      Rất đáng thương, phải sao? Chuyện này có thể trách ai đây?

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 86: Mất tự nhiên cũng đáng



      “Cung Lăng, im miệng.” Rốt cục, lão nhân vẫn ngồi bên mở miệng chuyện.


      “Đại bá, bá có ý gì?” Cung Lăng nhìn về phía lão nhân kia, vẻ mặt khó tin. Dường như ngờ tới, lão nhân kia lại dùng giọng điệu như vậy để chuyện với mình.


      “Cung Lăng, chuyện này trong tộc có quyết định rồi.” Giọng của lão nhân lạnh lùng cứng rắn, “Những việc ngươi làm mấy năm nay đích xác là có chút quá đáng.”


      “Ta quá đáng? Ta làm gì, ta làm những chuyện này là vì ai, ngươi lại ta quá đáng…”


      “Hừ, tóm lại, ngươi hãy quay về tộc với ta, tộc trưởng giải thích cho ngươi.”


      Cung Lăng ngây ngẩn nhìn lão nhân kia, lúc lâu vẫn thốt nên lời, cuối cùng cười thảm tiếng, “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, ha ha ha, ra là ta còn giá trị lợi dụng nữa, nên các ngươi cũng chút do dự đạp ta ra, được lắm, rất được!” Cung Lăng xoay người bước ra ngoài, thị vệ đứng bên cũng dám cản nàng ta lại. Khi ngang qua Hoa Liên, nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Liên cái, trong mắt có sát ý hề che giấu.


      Nếu phải tại nàng ta, nếu phải tại nàng ta tìm đến Quân Hầu, chuyện ngày hôm nay xảy ra, nàng vẫn có thể coi như có chuyện gì phát sinh, tiếp tục làm thành chủ phu nhân.


      Nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy, ngay cả gia tộc cũng đứng về phía Quân Hầu. Hừ, là nàng vẫn xem thường bản lĩnh vị phu quân này của mình, trái tim ngoan độc.


      Sau khi Cung Lăng rồi, Quân Hầu phất phất tay, lập tức có thị vệ đuổi theo. Lão nhân kia cung kính đứng dậy, làm đại lễ với Quân Hầu, “Ta thay chủ nhân cảm tạ thành chủ đại nhân trước, sau này có chuyện gì, xin ngài cứ việc phân phó.”


      Quân Hầu gật đầu cái, cũng nhiều, “Khách khí.”


      Lão già kia rồi, Hoa Liên mới bước vào, nhìn thấy nàng, thái độ của Quân Hầu ràng khá hơn nhiều, “Ngươi sao là tốt rồi.”


      Khi đưa Tiểu Chỉ về, nghe Tiểu Chỉ thuật lại chuyện lúc đó, , Quân Hầu căn bản nghĩ đến việc Hoa Liên có thể còn sống mà quay về.


      Hoa Liên cười cười, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Ta tìm ngươi là vì có chuyện muốn với ngươi.” Vốn, Hoa Liên cũng định cho Quân Hầu. Có điều bây giờ, nếu có thể làm được đến mức này, cho biết trước dù sao cũng đỡ hơn là để sau này mới biết mà kịp ứng phó.


      “Chuyện gì?” Quân Hầu thấy sắc mặt của nàng ổn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.


      “Tiểu Chỉ có huyết mạch của cả và ma, chuyện này chắc ngươi biết rồi chứ.”


      sai.”


      “Vốn nàng ấy nên thay máu, có điều cha nàng ấy chết rồi, cho nên… cho nên, nàng có thể còn nhiều thời gian nữa.”


      “Ngươi có ý gì?” Quân Hầu vụt đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn.


      “Cho dù có người giúp nàng kéo dài tính mạng, sợ rằng nàng ấy cũng chỉ sống được trăm năm nữa thôi, nếu như người muốn từ bỏ, bây giờ vẫn còn kịp.” Giờ cha mẹ Tiểu Chỉ đều mất, còn ai cứu được nàng ấy, cho dù có cam tâm vẫn phải đón nhận này.


      Những chuyện này, trong lòng Tiểu Chỉ đều hiểu .


      “Chẳng trách… chẳng trách nàng chết cũng chịu quay về với ta.” Quân Hầu ngã ngồi trở lại ghế, lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, “Cho dù nàng ấy còn bao nhiêu thời gian, ta cũng tuyệt đối bao giờ hối hận.”


      Hoa Liên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Quân Hầu, trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu cái, “Được, ta giúp ngươi khuyên nàng.”


      Cánh cửa Lưu Ly đường rộng mở, khi Hoa Liên tới, Tiểu Chỉ biết tại sao đứng trước cửa, thấy nàng xong giống như gặp được cứu tinh kéo nàng lại, “Tiểu Liên, có vị khách đến…”


      “Khách nào?” Hoa Liên có chút nghi hoặc, trong thành Nam Khê sơn này, có kẻ nào mù mắt mà dám đến chọc Tiểu Chỉ chứ?


      “Chính là… người quen của …” Tiểu Chỉ vươn tay chỉ vào trong, Hoa Liên ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia bước ra từ phòng khách.


      đúng là tự tiện đấy, Hoa Liên nghiến răng nghiến lợi. mất mát trong lòng sớm bị lửa giận thay thế, cũng giỏi , ngay cả nơi tộc tụ cư cũng dám quang minh chính đại bước vào như vậy, sợ mạng mình lớn quá hay sao!


      Ân Mạc tựa vào bên quầy thuốc, cười dài nhìn nàng, cũng chẳng câu nào.


      “Ngươi đến đây làm gì!” Hoa Liên nghiến răng, nhả ra từng chữ.


      “Ta nhà để về.” Ân Mạc nhún vai.


      nhà để về cái đầu ngươi ấy, ngươi ra ngoài cho ta!” Nhất thời mất lý trí, Hoa Liên cũng chẳng quan tâm vớ được cái gì, quăng luôn về phía Ân Mạc.


      Tiểu Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy bạn tốt mất khống chế như vậy, cũng sợ đến hết hồn. Mắt thấy Hoa Liên xách cả cái ghế lên, vội vàng ôm lấy nàng, “Tiểu Liên, bình tĩnh chút, đừng, đứng có ném ghế mà….”


      buông ra, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!” Gương mặt nhắn của Hoa Liên tức giận đến đỏ bừng lên. Nàng giận, phải là bởi vì theo nàng, mà là vì dám tiến vào thành Nam Khê sơn. Đây chẳng phải là tìm cái chết sao, cho dù tu vi cao thâm, nhưng cũng vẫn hết sức nguy hiểm.


      “Tiểu Chỉ nương, đừng lo lắng.” Ân Mạc vẫn rất phởn phơ, giống như cái ghế kia chẳng phải bị ném về phía vậy, thậm chí còn rảnh rang trấn an Tiểu Chỉ.


      “Ách, ta có lo lắng.” Người nên lo lắng là ngươi mới phải… Tiểu Chỉ liếc Ân Mạc, vô cùng tò mò với .


      Tính tình của Hoa Liên từ xưa đến nay vẫn trầm ổn, nàng chưa từng thấy ai có thể khiến cho nàng ấy trở nên…. có sức sống như vậy. Xem ra, Ân Mạc và Hoa Liên, dường như có giao tình rất sâu. Lần trước bọn họ gặp mặt, chuyện nhiều với nhau nhưng Tiểu Chỉ cũng cảm nhận được thái độ của Hoa Liên với Ân Mạc khác hẳn với người khác, nhưng sao lần này, hai người họ vừa thấy mặt mà Hoa Liên tức thành như vậy rồi?


      Vững vàng đón được chén trà, cả cái nắp chén bay tới ngay sau đó, cuối cùng là cái ghế. Ân Mạc đặt cái ghế qua bên, tự mình ngồi lên, thuận tiện uống hớp trà, vô cùng đắc ý.


      “Ai cho người vào?” Hoa Liên nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt Ân Mạc, nhìn bộ dạng gió mây bay kia của thấy thể kiềm chế nổi tâm trạng.


      Ân Mạc ngẩng đầu cười với nàng, cặp mắt cong cong, dường như rất vui vẻ, “Tiểu Liên, đừng tức giận, ai phát ra đâu.” Thanh của rất dịu dàng, là ảo giác của nàng sao? Vẫn chìm đắm trong giọng của , khiến cho Hoa Liên căn bản chú ý đến, cách xưng hô của với mình cũng thay đổi.


      “Ta mới thèm tức giận.” Hoa Liên hung tợn nhìn chằm chằm .


      “Ồ, ra là ngươi tức giận.” Ân Mạc gật đầu, lời này thốt ra từ miệng , nghe kiểu gì cũng thấy được tự nhiên.


      “Ngươi rốt cuộc còn việc gì nữa, ta rồi, ta về Đại Hoang sơn.”


      Ân Mạc gật đầu, “Ta biết, ta quyết định tôn trọng ý kiến của ngươi, có điều dạo này vừa hay có nơi nào để , dù gì ta cũng từng cứu mạng ngươi, ngươi chứa chấp ta cũng là chuyện đương nhiên, đúng ?” Câu này thực đúng là hiển nhiên làm sao….


      Hoa Liên nghẹn cả nửa ngày thốt nên lời. thực là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng mà bọn họ vừa mới cãi nhau, còn chưa làm hòa, sao có thể mặt dày như vậy được chứ.


      Vẫn hay có vài vị hòa thượng, trong khi tu luyện thân kim cương bất hoại, đều luyện phần mặt trước, cho nên Ân Mạc cứ nghiễm nhiên ở lại như vậy. Mấy ngày này ở trong thành Nam Khê sơn vậy mà lại thực chẳng có ai tìm gây phiền phức cả. Thậm chí Ân Mạc còn gặp Quân Hầu trong Lưu Ly đường hai lần, kỳ quái là, hai người này lại còn có thể cùng nhau đánh cờ chuyện phiếm, thiếu chút nữa hù cho Hoa Liên rớt cằm.


      Quân Hầu phát ra là Phật Tu sao? Chuyện này hoàn toàn có khả năng, hai người bọn họ tu vi tương đương, cho dù Ân Mạc có muốn che giấu cũng dễ dàng như vậy, huống chi, căn bản chẳng hề có ý giấu diếm. Hồ lô của hai người này rốt cuộc bán thuốc gì. Hoa Liên sao biết được. Hơn nữa, nàng vẫn tức giận với Ân Mạc, cho nên dù hết sức tò mò, nàng cũng mở miệng hỏi.


      Sau khi quay về, Hoa Liên từng tìm Tiểu Chỉ chuyện cả đêm, đối với chuyện về Quân Hầu, Tiểu Chỉ cũng thấy ở trong mắt, có điều, nàng sớm có quyết định. Hoa Liên cho rằng nàng lo lắng Quân Hầu thay lòng giữa chừng, nhưng sau nàng mới biết, Tiểu Chỉ căn bản nghĩ đến chuyện đó.


      Nàng , càng , lại càng muốn làm tổn thương. Giờ nàng hiểu tình cảm mà Quân Hầu dành ình, cho nên nàng muốn Quân Hầu phải chịu đựng nỗi đau khi mất nàng.


      Nếu như có bắt đầu, có lẽ, khi mất , tuyệt vọng đến thế.


      Lời của Tiểu Chỉ, Hoa Liên thuật lại sót chữ cho Quân Hầu, sau khi nghe xong, Quân Hầu lại cười, dường như nghĩ thông suốt vậy, còn ép Tiểu Chỉ nữa, chẳng qua là thỉnh thoảng vẫn đến quán ngồi như trước kia.


      Dù sao cũng là chuyện của hai người bọn họ, Hoa Liên dù có sốt ruột cũng thể dính vào.


      Trái lại, Tiểu Chỉ vô cùng tò mò với quan hệ giữa nàng và Ân Mạc, cho dù Hoa Liên có giải thích thế nào, nàng ấy cũng chịu tin là hai người chẳng có quan hệ gì cả.


      Cứ thế, Ân Mạc ở lại Lưu Ly đường, ở lần là ở luôn nửa tháng.


      Trong nửa tháng này, tu vi của Hoa Liên cuối cùng cũng khôi phục, hơn nữa còn đột phá đến Soái kỳ giữa. Đây cũng là tin tức tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi chậm.


      Dù sao, thực lực của kẻ địch quá mức cường đại, cho dù tốc độ tu luyện của nàng nay nhanh hơn người khác rất nhiều, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.


      Đối với gấp gáp của Hoa Liên, Ân Mạc đều thấy cả. Chẳng qua là, mỗi lần muốn gì với Hoa Liên, nàng đều cố tình tránh né, dẫn đến việc hai người dù gặp mặt mỗi ngày nhưng lần nào chuyện tử tế được.


      Nàng vẫn còn giận , trong lòng Ân Mạc ràng. cố gắng giải thích, đời này lần đầu tiên muốn giải thích cho người khác động cơ của mình, hiềm nỗi người ta căn bản thèm nghe, thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn lấy cái.


      Nếu là người khác…. Đứng dưới tán cây, nhìn Hoa Liên cúi đầu suy tư gì đó bên trong khung cửa sổ, Ân Mạc bất đắc dĩ thở dài. Nàng đâu phải người khác… biết từ khi nào, đối với , nàng, khác hẳn với những người khác.


      Hoa Liên ngồi trước cửa sổ, cúi đầu nhìn bút ký trong tay, bên đều là những đan phương quý hiếm ít ỏi được ghi chép lại, bình thường, nàng rất hứng thú mà xem, nhưng hôm nay, sao mà xem được.


      Ánh mắt ngoài cửa sổ kia, ngay từ đầu nàng nhận ra, nhưng nàng lại ngẩng đầu, muốn chờ tự mình bỏ , kết quả qua hai canh giờ, chẳng có ý bỏ .


      Cuối cùng, vẫn là Hoa Liên nén được cơn tức, nàng ném bản bút ký trong tay xuống, đứng dậy, quay người ra ngoài cửa sổ. Ân Mạc thấy nàng rốt cục cũng chịu nhìn mình, đầu tiên là nhíu mày, sau đó hề ngoài ý muốn phát cửa sổ bị cạch tiếng khép lại.


      Quả nhiên, Ân Mạc cười khổ, nhưng mà vẫn cảm thấy, Hoa Liên mất tự nhiên cũng đáng .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 87: Đốt lần cháy sạch



      Cho dù có đóng cửa sổ lại nhìn nữa, nhưng Hoa Liên vẫn cảm giác được tồn tại của đối phương, điều này khiến nàng càng thêm khó chịu trong lòng, cuối cùng, nàng dứt khoát đẩy cửa sổ ra, hai tay chống nạnh đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm Ân Mạc vẫn dõi mắt về phía này, “Nhìn cái gì mà nhìn, cho phép nhìn!”


      Ân Mạc câu nào, chỉ cười với nàng, vốn biết có vẻ ngoài đẹp mắt, cười rộ lên thế này lại càng thêm mê người cách quá đáng, ngay cả ánh mặt trời đỉnh đầu dường như cũng rực rỡ thêm mấy phần.


      Cũng may định lực của Hoa Liên tệ, nhanh chóng khôi phục lại từ trong “Sắc đẹp” của , chỉ dời tầm mắt, chịu nhìn nhau với nữa, khí thế có vẻ đủ.


      Thời buổi này, ngay cả hòa thượng cũng có thể dùng mỹ nhân kế, có thiên lý.


      Cuộc giằng co của hai người lấy thất bại của Hoa Liên làm kết cục, vốn Ân Mạc thấy tâm trạng của nàng hơi ổn định, muốn giải thích phen, ai ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến tràng huyên náo, sau đó cơn sóng nhiệt cuồn cuộn quét qua toàn bộ Lưu Ly đường.


      Dù cho Ân Mạc phản ứng nhanh, cũng chỉ bảo vệ được hậu viện mà thôi, còn đằng trước… Nhìn qua, đường phố vẫn thênh thang như cũ, người đến người , chỉ có điều là thiếu mất Lưu Ly đường.


      Mới chớp mắt mà thôi, Lưu Ly đường cứ thế biến mất.


      May mà hôm nay Tiểu Chỉ và Quân Hầu ra ngoài, vẫn chưa về. Có điều, sau khi nàng ấy về, biết có chịu được cơn sốc lớn như vậy đây?


      Nhìn hai người đứng giữa đống phế tích, Hoa Liên nhịn được thở dài. Mỗi lần nhìn thấy Khổng Uyên, nàng luôn muốn xách cổ cho dao cho xong, lần này ý muốn ấy lại càng thêm mãnh liệt.


      có việc gì cũng chạy lăng xăng đến đây còn chưa tính, lại còn dám mang cả kẻ thù đến đây, mà kể ra, vị kẻ thù này của trông đúng là đủ nhắn, vóc người chỉ đứng đến ngực Khổng Uyên mà thôi. Nàng ta mặc thân váy áo đỏ như lửa, phía con Phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng, chỉ liếc cái thôi có thể cảm thấy, con Phượng hoàng kia dường như có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.


      Bộ xiêm y này, ít nhất là pháp khí cấp bậc trung phẩm. Hoa Liên trầm tư trong chốc lát, cũng đoán được kha khá về lai lịch của tiểu nương này, trừ tộc Phượng Hoàng mà khổng Uyên cẩn thận chọc tới ra, sợ rằng chẳng có ai giàu có như vậy.


      Tiểu nương kia dường như cũng ngờ mình lại phá hủy cả cái nhà của người ta, chưa đợi Khổng Uyên kịp phản ứng tự mình ngồi thụp xuống đất bắt đầu gào khóc, ai biết còn tưởng là Khổng Uyên làm gì người ta.


      “Ta bảo này… ngươi đừng khóc nữa được …” Khổng Uyên do dự chút, chân dịch dịch về phía tiểu nương kia.


      Tiếng khóc vẫn dứt, còn có khuynh hướng ngày càng vang dội.


      Khổng Uyên cam phận thở dài, dứt khoát tới, đứng bên cạnh tiểu nương, xoa xoa cái đầu nhắn của nàng, “Người bị đốt là ta, ngươi khóc cái gì chứ?”


      “Hu hu hu, đều tại ngươi.” Tiểu nương đập vào tay Khổng Uyên, nước mắt còn lách tách rơi xuống, “Hu hu hu, đều tại ngươi bắt nạt ta, dù sao toàn là lỗi của ngươi.”


      “Được rồi, đều là lỗi của ta, đừng khóc nữa, khóc sưng cả mặt lên rồi.” Khổng Uyên tay chống cằm, tay luồn qua mái tóc dài sắc đỏ như lửa của tiểu nương kia.


      “Đó, đó đều là lỗi của ngươi, nếu phải do ngươi chọc giận ta, mặt của ta làm sao lại sưng chứ!” xong tiểu nương còn vươn tay sờ sờ gương mặt mình, ánh mắt hơi hoang mang, hình như đâu có sưng?


      Hoa Liên đứng bên cửa sổ xem náo nhiệt, nhịn được mà phì cười tiếng, tiểu nha đầu này là thú vị, có điều, hiếm khi thấy Khổng Uyên dỗ dành người khác như vậy, coi như nàng được mở rộng tầm mắt.


      Nghe thấy tiếng cười, Khổng Uyên quay đầu lại nhe răng trợn mắt với Hoa Liên, bế tiểu nha đầu cuộn người lại như quả cầu kia từ dưới đất lên, “Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi đốt mất nhà người ta rồi, nên nghĩ xem làm sao để khôi phục lại nguyên trạng chứ.”


      “Hay là… ta bảo a cha mang tòa cung điện đến đây được ?” Sau khi tiểu nương nhìn thấy Hoa Liên, dè dặt hỏi câu, Hoa Liên lúc này còn gì để chống đỡ.


      sao, xây lại là được.” Lần này đốt cũng đủ sạch , trừ bụi ra còn sót lại cái gì, cũng may sau khi quay lại, số đan dược quý hiếm và thảo dược đều được cất vào hậu viện, nếu Tiểu Chỉ mà về chắc khóc chưa biết chừng.


      Khổng Uyên , đào hôn nên chạy ra ngoài, Tiểu Phượng Vũ nàng cũng đào hôn chạy ra ngoài. Hai người thuận đường? Làm sao có thể.


      Đối với việc hai người cứ nhất quyết bám lại chỗ này, Hoa Liên trừ bất đắc dĩ ra cũng chỉ biết bất đắc dĩ, nếu để cho Khổng Tước Hoàng và cả tộc Phượng Hoàng biết, tân lang tân nương đào hôn chạy trốn đến chỗ nàng, biết bọn họ có tức chết hay đây.


      Có điều, Hoa Liên cũng bày tỏ kinh sợ với hiệu suất của hai tộc này, nàng và Khổng Uyên chia tay cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi, chớp mắt cái, hôn của được định đoạt rồi. Nàng còn tưởng là Khổng Uyên chết cũng khuất phục kia, kết quả cũng chỉ là đào hôn.


      Hơn nữa, căn cứ vào lời kể của Khổng Uyên, sở dĩ đào hôn, là vì vị tiểu tân nương này ép , mang nàng đào hôn nàng nướng Khổng tước ăn ngay trong đêm tân hôn.


      Tiểu Phượng Vũ tuy tu vi cao, nhưng mà người ta là Hỏa phượng, trời sinh biết phun lửa, nướng chín Khổng Uyên chưa được, nhưng mà nướng tái cũng tốn mấy sức lực. Cũng biết Khổng Uyên đưa nàng là vì bất mãn với hôn hay còn nguyên nhân sâu xa gì khác.


      , Hoa Liên cũng hỏi. Có thêm hai người, cuộc sống cũng náo nhiệt hơn ít. Chẳng qua là, hiểu tại sao, đại khái là trời sinh tương khắc, Khổng Uyên và Ân Mạc hình như có chút hợp.


      Trái lại, Tiểu Phượng Vũ hình như rất thích quanh quẩn bên cạnh Ân Mạc, việc này cũng khó trách, dù sao tộc Phượng Hoàng cũng coi như là thần thú, cho dù huyết mạch ngày càng mỏng, giờ trở thành thú, nhưng trong cơ thể vẫn tồn tại huyết thống từ thượng cổ, gần gũi tiên phật cũng là chuyện bình thường.


      Nhìn Tiểu Phượng Vũ ngày ngày quấn lấy Ân Mạc, sắc mặt của Khổng Uyên càng thêm khó coi, dẫn đến việc mỗi lần nhìn thấy cái mặt kia của Ân Mạc, chỉ muốn đạp cho hai phát, hiềm nỗi tu vi cao bằng người ta. Về phần Hoa Liên, nàng cả ngày tự giam mình trong phòng, căn bản gặp nàng lần cũng khó.


      “Này, hòa thượng kia, mau lại đây giúp tay.” Khổng Uyên đứng cái mái nhà vừa mới lợp, với Ân Mạc đứng như cái cọc gỗ trong sân.


      Cũng biết dạo này làm sao mà Hoa Liên đóng cửa ra ngoài, hòa thượng này lại ngày ngày nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nếu hai người bọn họ có quan hệ gì, có chết cũng tin. Vấn đề là, hòa thượng, tinh, có vấn đề gì mới là kỳ quái đúng .


      Ân Mạc quay đầu nhìn Khổng Uyên cái, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cho Khổng Uyên kìm được mà run lên chập, thiếu chút nữa rớt từ mái nhà xuống. Gần đây tâm trạng của Ân Mạc rất tệ, cho dù là Tiểu Phượng Vũ cũng dám lại gần , Khổng Uyên cũng nhìn ra, hòa thượng này mấy hôm nay khí áp rất thấp, khiến cho ngay cả chuyện cũng dám lớn tiếng.


      Khổng Uyên ngồi bên cả nửa ngày, sau đó nhảy tới bên cạnh Ân Mạc, “Ta bảo này, ngươi có đứng đó nhìn mỗi ngày, cánh cửa kia cũng tự mở ra đâu.”


      Ân Mạc liếc Khổng Uyên cái, trầm mặc gì.


      “Có phải ngươi chọc giận Tiểu Hoa Hoa rồi ?”


      Nghe cách xưng hô đặc biệt này của Khổng Uyên dành cho Hoa Liên, khí áp xung quanh Ân Mạc lại hạ thấp thêm mấy phần.


      “Ta bảo này, hòa thượng, có phải ngươi nhìn trúng Tiểu Hoa Hoa rồi hả?” Thấy Ân Mạc trả lời, Khổng Uyên ngừng cố gắng hỏi.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 88: Nhập thế



      Ân Mạc quay đầu lại mỉm cười với Khổng Uyên, sau đó tặng cho Khổng đại thiếu quyền, chỉ thấy Khổng đại thiếu vẽ lên trung đường cong tuyệt đẹp, bóng dáng càng ngày càng càng ngày càng , cuối cùng biến thành ngôi sao vụt lóe lên rồi biến mất.


      Tiểu Phượng Vũ bị dọa cho sợ hết cả hồn, chạy vụt ra khỏi sân như làn khói tìm Khổng Uyên bị đánh bay, để lại Ân Mạc vẫn đứng ngẩn người trong sân như trước.


      Mặc dù cho Khổng Uyên quyền, nhưng lời của , lại giống như cái đinh ghim vào trái tim Ân Mạc. thích Hoa Liên? Làm sao có thể.





      Ân Mạc biến mất, biến mất dấu vết.


      Chờ đến khi Hoa Liên ra ngoài, chỉ thấy Lưu Ly đường mới dựng được nửa, còn cả Khổng Uyên với bộ mặt ràng cân xứng, cùng với Tiểu Phượng Vũ cố gắng chữa thương cho Khổng Uyên nhưng lại càng gia tăng thêm độ sưng cho gương mặt của .


      Nàng hỏi Ân Mạc đâu, coi như đến giờ chưa từng xuất . Khổng Uyên dù mặt đầy tò mò, chần chừ rồi do dự nhưng vẫn hỏi, với tính khí kia của Hoa Liên, nếu như nàng muốn , cho dù có hỏi rách lưỡi nàng cũng .


      Cũng may, lúc Tiểu Chỉ quay về, Lưu Ly đường được dựng lại sai biệt lắm. Tiểu Chỉ tức giận, chỉ là bị kiến trúc kim quang lấp lánh kiểu mới này làm cho hết hồn.


      Tiểu Phượng Vũ kiên quyết rằng, nhà mới nhất định phải sáng lấp lánh, đây chắc là tập tính của tộc Hỏa Phượng, Khổng Uyên lại nàng, đành phải làm theo cầu của nàng.


      “Thế này, quá khoa trương đấy chứ?” Nhìn pho tượng Phượng hoàng lửa giương cánh như chuẩn bị bay nóc nhà, Tiểu Chỉ có chút khó xử hỏi Hoa Liên. Cũng biết pho tượng kia làm từ cái gì, từ xa nhìn lại, giống hệt như con Hỏa phượng thực vậy, xung quanh bao phủ tầng ánh lửa nhưng lại có nửa phần độ nóng.


      “Tin ta , thế này chưa phải là quá khoa trương đâu.” Hoa Liên vỗ vỗ vai Tiểu Chỉ, nếu phải do nàng hết sức can ngăn, Tiểu Phượng Vũ định dựng tòa cung điện ở chỗ này rồi. Như thế này vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được của nàng, chứ nếu thực dựng tòa cung điện lên đó mới gọi là đặc sắc.


      Lưu Ly đường lại khôi phục vẻ hơi ồn ào như trước, vẫn có thể tính là những ngày tháng bình yên, trong điếm lại có thêm hai trợ thủ. Phần lớn thời gian Tiểu Chỉ đều bị giữ lại phủ Thành chủ.


      Cứ cách hai ngày, Tiểu Chỉ lại chạy về, sau đó lại bị Quân Hầu quang minh chính đại khiêng ra khỏi Lưu Ly đường. Đối với chuyện này, Hoa Liên tỏ vẻ lực bất tòng tâm, đâu còn cách nào khác, làm ăn ở thành Nam Khê sơn này, thể đắc tội với thành chủ được, hy sinh Tiểu Chỉ mà giúp mọi người đều hạnh phúc là điều tất yếu.


      Quân Hầu là nam nhân giỏi chiếm đoạt, vốn thời gian còn lại cho cũng chẳng còn nhiều, quả nhiên đúng như Hoa Liên dự đoán, chẳng kiềm chế được bao lâu.


      Có điều, nhìn mặt mày Tiểu Chỉ thêm phần quyến rũ, tâm trạng cũng ngày càng tốt, Hoa Liên cũng vui thay cho nàng.


      Bọn họ trời sinh là quái, từ khi ra đời bắt đầu tu luyện, căn bản có ai hiểu được, tại sao phải tu luyện, tại sao phải sống lâu như vậy. có mấy quái hiểu được tình cảm, cho dù sau này từ từ có tình cảm, cũng dần dần bị quên lãng qua những năm tháng dai dẳng sau này.


      Người phàm sinh lão bệnh tử cũng chỉ có vài chục năm, nhưng lại trải qua đủ loại tình cảm mà quái thể nào cảm nhận được, thực ra , bọn họ mới là những người đáng để hâm mộ nhất.


      Tu luyện đến cùng là vì cái gì đây? Cho dù bản lĩnh thông thiên, đồng thọ với trời đất sao chứ? Nàng hiểu, càng nghĩ càng hiểu.


      Hoa Liên cảm thấy bản thân dường như đụng phải cảnh lặng. Vô luận nàng có tu luyện thế nào, tu vi vẫn dừng lại ở Soái kỳ giữa, có bất cứ tiến triển nào.


      Hoặc có lẽ, tâm cảnh của nàng có vấn đề.


      Ngồi trong phòng luyện đan, Hoa Liên nhìn thẳng vào chiếc lò luyện đan trong tay, bên trong tản ra luồng hương thơm ngát thấm vào tận ruột gan, đan độc Huyền cấp thượng phẩm, giờ đối với nàng mà , luyện chế có nửa phần khó khăn. Hoặc có lẽ đúng như lời sư phụ , nàng trời sinh hợp để theo con đường này, đan sư có thể trước sau vẫn vững vàng bị sức mạnh của đan độc mê hoặc, mới có thể tiến xa hơn.


      Đột nhiên lò luyện trong tay dừng lại, ngọn lửa màu đỏ đột nhiên biến mất, nắp lò bật lên cao, con bướm nhàng bay ra từ trong lò luyện đan.


      Hoa Liên vươn tay, con bướm kia chậm rãi đậu lên bàn tay nàng, hóa thành viên thuốc màu đỏ. Đây là đan độc do nàng luyện chế, Túy Hồng Trần.


      phải là loại đan độc có tính công kích gì lớn, nhiều lắm là khiến người ta nhìn thấy ảo giác mà thôi, nhìn thấy ảo giác mà mình mong muốn được thấy nhất.


      Đúng vào lúc nàng định cất viên Túy Hồng Trần kia , viên thuốc màu đỏ đột nhiên biến mất tay nàng. Ngẩng đâu lên, đột nhiên thấy trước mặt có thêm người.


      “Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy Ân Mạc khiến nàng có chút kinh ngạc, nhịp tim khỏi tăng lên mấy nhịp.


      “Túy Hồng Trần?” Viên thuốc kia lại hóa thành bướm trong lòng bàn tay , giang cánh muốn bay, nhưng tài nào nhúc nhích.


      Hoa Liên hé miệng, phát ra thanh nào. Lần đầu tiên thấy xuất cách chật vật như vậy, mặt đầy râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù. ra là, nam nhân có dễ nhìn đến mấy, mặt đầy râu ria cũng khó mà khiến người ta tiếp nhận.


      Há mồm, viên Túy Hồng Trần kia rơi vào trong miệng . Bởi vì cảnh giới chênh lệch, cho nên ảo giác mà thứ đan độc này tạo ra người Ân Mạc cũng quá dài, chỉ vài nhịp thở mà thôi.


      Cho dù vậy, chắc cũng đủ rồi.


      Nàng biết Ân Mạc nhìn thấy ai, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn ngủn đó, ánh mắt của trở nên… rất dịu dàng. dịu dàng mà nàng chưa từng thấy bao giờ.


      Hoa Liên quay đầu , cảm giác trong miệng có chút đắng chát, chắc là do ở chỗ này quá lâu rồi, nàng nên ra ngoài dạo chút. Nửa năm rồi, biết bên ngoài có phải vẫn gió tanh mưa máu như trước đây.


      “Sao ngươi lại ở đây?” Thu hồi lò luyện đan xong, Hoa Liên đứng dậy hỏi.


      “Ta vẫn luôn ở đây.” Ân Mạc nhìn Hoa Liên, trong cặp mắt đen như có vô số vì sao lóe lên.


      Hoa Liên dừng lại chút, đẩy cánh cửa đá của phòng luyện đan ra, “Vậy cứ tiếp tục ở đó .” Cạch tiếng, cửa đá bị khép lại, nàng rồi.


      “Vẫn còn tức giận?” Ân Mạc nhìn chằm chằm cánh cửa đá khép chặt, có chút khổ não vò đầu. Nếu như giờ phút này ở đây mà có người, sợ là chẳng ai cảm thấy đây là vị cao tăng.


      Lần này, Ân Mạc đột nhiên xuất , lại đến lượt Hoa Liên mất tích.


      Nàng để lại tờ giấy, là muốn quay lại Đại Hoang sơn xem chút. Nhưng nửa tháng sau, Khổng Uyên nhận được tin tức từ Đại Hoang sơn, Hoa Liên hề trở về đó.


      Kết quả, người cứ thế mà mất tích.


      Cũng may vì chuyện Thương Tình cướp đoạt cây Nhân Sinh quả bị truyền ra ngoài, cho nên gần đây, Linh Lung cung bị cả Tu Chân giới gây áp lực, nàng ta căn bản còn lòng dạ nào để tìm Hoa Liên gây phiền toái. Chuyện này cũng khiến cho đám Tiểu Chỉ thấy hơi yên tâm, Khổng Uyên cũng lo lắng quá, vận may của Hoa Liên dù hơi kém chút, nhưng tự vệ của nàng có vấn đề gì.


      Khi Hoa Liên rời khỏi thành Nam Khê sơn, vốn định trở về Đại Hoang sơn chuyến, nhưng được nửa đường, nàng lại nhận được tin tức về Linh Lung cung từ đám thủ hạ mật thám của Phong Biệt Tình, nên đổi chủ ý.


      Nàng quyết định nhập thế, nếu tu vi thể nào tăng lên, trong lòng lại có chướng ngại, bằng đến nhân gian chuyến, có lẽ giảm bớt được tình trạng của nàng bây giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :