1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 79: Sắp đặt



      Bởi vì thời gian cấp bách, Quân Hầu tiện tay bổ ra sơn động trong núi đá, hai người ở bên trong luyện đan. Đại có tu vi như Quân Hầu, mặc dù tinh thông luyện đan, nhưng trình tự vẫn biết đôi chút.


      Thứ độc đan lần này Hoa Liên muốn luyện chế là do Lạc Lâm Cửu dạy thêm cho nàng, là thứ có thể giúp nàng thoát được nguy hiểm trong thời khắc mấu chốt, cũng hề được ghi lại ngọc giản.


      Khi thấy Hoa Liên lấy lò luyện đan ra, trong mắt Quân Hầu lóe lên tia kinh ngạc, với kiến thức của , đương nhiên có thể nhận ra được chiếc lò này tầm thường, xung quanh đỉnh đá được trạm khắc kín mít, lưu giữ ấn ký tinh thần vô cùng cường đại, dường như là dùng để truyền . cách khác, người dạy Hoa Liên luyện chế đan độc, vẫn còn sống.


      Sau khi đặt lò luyện đan xuống, Hoa Liên lại liên tiếp lấy đống dược liệu từ trong chiếc nhẫn chứa đồ ra, đều là vài thứ dược liệu hết sức tầm thường, năm tuổi cũng nhiều, nhiều nhất cũng chỉ trăm năm mà thôi. Ở Tu Chân giới, dược liệu trăm năm tuổi, thực tính là cái gì. Trong những thứ dược liệu kia, có thứ chưa từng thấy bao giờ, thoạt nhìn cũng giống như dược liệu, vậy có lẽ là bí truyền của Đan độc sư rồi. Quân Hầu thầm nghĩ vậy.


      “Từng này thôi.” Đẩy đống dược cho Quân Hầu, thuận tiện đẩy luôn cả lò luyện đan đến bên cạnh , “Ta ngươi làm.”


      Quân Hầu nhìn chiếc lò luyện đan kia lúc lâu mới cầm lên. “Dùng khí trút vào trong lò luyện, sau đó lần lượt bỏ những dược liệu kia vào, cho đến khi biến thành thể khí mới thôi.” Quân Hầu nghe theo chỉ dẫn của Hoa Liên, nghiêm túc thi hành từng bước, sợ rằng ngay cả năm đó khi tu luyện cũng chưa từng dụng tâm đến như vậy. Cũng may, Hoa Liên giảng giải cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả lúc nào cần thay đổi lượng lửa, nàng cũng kịp thời cho Quân Hầu.


      Quân Hầu thực may là Đế, nếu đổi thành người khác, căn bản thể nào hoàn toàn làm được theo lời của Hoa Liên, nhàng biến đổi khí xoay chuyển lớn .


      Thứ đan độc này, hai người luyện lần là mất hơn hai canh giờ, mắt thấy thời gian còn nhiều, mặc dù trong lòng nôn nóng nhưng Quân Hầu cũng dám liều lĩnh. Hoa Liên ngồi đối diện Quân Hầu, vẫn nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, rốt cục, nhìn thấy nắp lò tản ra luồng khói mờ màu xanh nhạt.


      “Buông tay.”


      Quân Hầu lập tức buông tay, lò luyện đan trực tiếp bị Hoa Liên đón lấy. Hoa Liên cũng vận dụng khí, mà triệu hồi Nghiệt hỏa ra ngoài, sau khi Nghiệt hỏa dâng lên, khói tỏa ra nắp lò ngày càng nhiều. Kỳ quái ở chỗ, làn khói mù màu xanh kia hề tản , mà lại tụ lại nắp lò, ngưng tụ thành khối.


      Hoa Liên lấy cây Nhân sinh quả ra, để cho rễ cây tiếp xúc với luồng sương xanh kia. Cây Nhân sinh quả giống như cảm nhận được nguy hiểm vậy, lá cây run rẩy kịch liệt, mà luồng sương xanh kia lại giống như vật sống, liều mạng chui vào trong những cái rễ cây xanh mượt của cây Nhân sinh quả.


      Hai bên tranh đoạt nửa ngày, cuối cùng, bởi vì Quân Hầu ra tay áp chế cây Nhân sinh quả lại, luồng sương xanh kia rốt cục cũng đắc thủ.


      “Vậy là được rồi?” Nhìn cây Nhân sinh quả hề có chút thay đổi nào, Quân Hầu có chút do dự hỏi.


      sai biệt lắm, tìm chỗ bố trí vật này .” Hoa Liên cẩn thận bày kết giới xung quanh cây Nhân sinh quả, giờ nàng cũng dám tùy tiện động vào vật này.


      Người thường, vĩnh viễn biết đến điểm đáng sợ của đan độc. Đây cũng là lý do tại sao khi học được cách chế đan độc xong, hơn phân nửa tu sĩ đều thể quay đầu lại. Đây là con đường tràn đầy cám dỗ, có thể vượt cấp mà giết chết kẻ thù của mình, ai còn liều mạng tu luyện làm gì nữa.


      Muốn để người của Luân Hồi điện lấy được vật này, cần trùng hợp nhất định, dưới bố trí của Quân Hầu, loại trùng hợp có thể sắp xếp này nếu như cẩn thận cân nhắc, cũng phát ra manh mối gì. Sau khi bố trí xong tất cả, hai người bèn rút lui khỏi cánh rừng mà đám người kia qua. Tất cả đều được tiến hành theo ý tưởng của Hoa Liên. Hai người thu liễm hơi thở lại chờ ở đầu khác của khu rừng, sau khi lấy được cây Nhân sinh quả, bọn chúng nhất định ra ngoài từ phía này. Đến lúc này, Quân Hầu mới từ từ bình tĩnh lại. Ngẫm ra, phát mình lại bị Hoa Liên dắt mũi từ đầu đến cuối. Chuyện này cũng có gì to tát, mấu chốt là, dưới tình huống này mà Hoa Liên vẫn có thể tỉnh táo nghĩ ra đối sách, thể khiến phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Nếu nàng là con ruột của Hồ Hoàng, e phải là, tộc nhất định chỗ dành cho nàng. Đáng tiếc, giờ Hoa Liên có kết cục thế nào, cũng thể kết luận được. Tâm tư của Vân Khi, từ xưa tới nay ai có thể đoán trước được.


      Hoa Liên đoán được mở đầu, nhưng lại đoán được kết thúc. Người của Luân Hồi điện đích xác tìm được cây Nhân sinh quả, nhưng đường, lại có những kẻ khác xông vào trong rừng.


      Nơi đặt cây Nhân sinh quả bị Quân Hầu hạ thứ cấm chế xảo diệu, người của Luân Hồi điện mất chút thời gian, nhóm người khác tìm đến nơi. Chờ nửa ngày mà thấy có người ra, trong lòng Hoa Liên cũng có chút lo lắng, lại đợi chừng khoảng nén nhang nữa, trong rừng rốt cuộc cũng có động tĩnh, có điều, động tĩnh lần này dường như có hơi lớn. Chỉ dùng mắt thường thôi, Hoa Liên cũng biết, bên trong có người đánh nhau, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt.


      thôi.” Quân Hầu kéo Hoa Liên theo cẩn thận che giấu hơi thở, vào trong rừng. lâu sau, liền nhìn thấy chiến trường.


      Ngoài dự liệu của nàng, hai phe động thủ vậy mà lại đều là tu sĩ chính đạo, bên là người của Luân Hồi điện, Tiểu Chỉ ràng đứng cạnh đó. Mà bên kia, lại là người của Linh Lung cung. Mà Thương Tình, vừa vặn cũng đứng đó.


      Hoa Liên kìm được mà trợn trừng mắt, sao cứ cảm thấy nàng ta là hồn tan vậy, đâu cũng có thể đụng phải nàng ta, thế này cũng quá trùng hợp đấy. Dĩ nhiên, chuyện trùng hợp còn có rất nhiều, bởi vì bên cạnh Thương Tình, còn có hòa thượng, vô cùng khéo là, Hoa Liên cũng gặp hòa thượng này rồi.


      Theo bối phận mà , coi như là sư huynh của Ân Mạc, hòa thượng này pháp danh là Diệt Thiên, trông coi hình phạt lớn trong Kim Luân tự, vẫn vừa mắt với Ân mạc, từ khi Ân Mạc nhập môn đối đầu với , đáng tiếc đến giờ vẫn chưa từng thắng nổi. ngờ tới, lần này lại chung với Thương Tình.


      Được rồi, giờ cũng có việc gì của họ, tu sĩ Hóa Thần kỳ từ hai biến thành bốn, cho dù Quân Hầu có kích động hơn nữa cũng dám nhảy ra ngoài chịu chết vào lúc này. Cây Nhân sinh quả này quả nhiên có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Cũng ai biết nó dùng để làm gì, cứ thế bao người đến tranh đoạt, thậm chí ngay cả đồng đạo cũng tiếc trở mặt thành thù. Hoa Liên cũng coi như hoàn thành hành động vĩ đại nhất.


      “Thương Tình tiên tử cản đường chúng ta là có ý gì?” Hai trưởng lão của Luân Hồi điện mặt đầy vẻ khó coi nhìn nữ tử đối diện. Trái lại hề mở miệng chỉ trích Diệt Thiên hòa thượng đứng bên cạnh Thương Tình, đại khái là cảm thấy nhân phẩm của hòa thượng có vẻ đáng tin chăng.


      “Đồ để lại, các ngươi có thể .” Lời này ra cần bao nhiều phách lối có bấy nhiêu phách lối. Hai trưởng lão Luân Hồi điện kia xanh mặt liếc mắt nhìn nhau, vậy mà hề báo trước ra tay động thủ. Thương Tình sớm có chuẩn bị, mình nghênh đón hai người kia. Diệt Thiên chỉ đứng qua bên, nhắm mắt đọc kinh của , dường như cũng có ý lên giúp tay.


      Thương Tình hổ là chưởng môn Linh Lung cung, mặc dù tu vi xấp xỉ hai người kia, lấy địch hai mà vẫn hề rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn mơ hồ áp chế đối phương. Theo nhịp độ gay cấn của trận đánh, hàn khí người Thương Tình cũng ngày càng đậm, riêng gì chốn chiến trường này, thậm chí khắp khu rừng cũng đều bị sương mù bao phủ. Vì lo bị phát nên Hoa Liên căn bản dám vận dụng khí chống lạnh, chỉ có thể gắng chống đỡ, cũng may là hàn khí phải nhắm vào nàng, cho nên cũng xảy ra tình trạng trúng hàn độc như lần trước.


      “Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt.” Thương Tình đứng giữa trung hừ lạnh tiếng, đột nhiên dừng lại động tác tấn công, vươn tay tháo chiếc vòng tay cổ tay xuống, nàng ta vứt chiếc vòng kia ra giữa khoảng , chiếc vòng kia vậy mà lại hóa thành con rồng băng.


      Băng long hấp thụ hàn khí xung quanh, dần dần trở nên to lớn, vọt về phía hai trưởng lão Luân Hồi điện phía đối diện.


      “Di chuyển.” Sau khi Quân Hầu nhìn thấy con rồng băng kia, ánh mắt đột nhiên mở lớn. Mặc dù hề lên tiếng, nhưng lại khiến Hoa Liên hiểu muốn gì.


      Hai trưởng lão kia hiển nhiên chỉ nghĩ con băng long này là do Thương Tình hóa ra để hù dọa người khác, dù sao trong môn phái của bọn họ cũng có trường hợp tu luyện kiếm thuật đến cực hạn có thể hóa thành con rồng. Cho nên hai người hề quá mức căng thẳng, chẳng qua là, ngay khi trong hai người bị hàn khí mà băng long phun ra làm cho đông cứng, tất cả đều biến đổi. Con rồng băng vừa nãy còn máy móc nghe lệnh, đột nhiên giống như sống dậy, con ngươi vốn có chút sinh cơ đột nhiên bắt đầu chuyển động.


      “Hừ hừ, Nguyên của Hóa Thần kỳ, mùi vị nhất định rất được.”


      “Mau giải quyết bọn .” Thương Tình đứng phía sau, nghe thấy Băng Long mở miệng, mặt lên vẻ khó chịu.


      “Được rồi, các ngươi liền dâng Nguyên tặng cho bản long ta .” xong, con rồng băng kia đột nhiên biến mất giữa trung, đến khi xuất trở lại, vùng đan điền của hai trưởng lão Luân Hồi điện kia xuất hai lỗ thủng máu.


      “Xuyên qua gian.” Đôi môi của Quân Hầu phát khô, con rồng này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Cho dù là tộc trưởng Long tộc, tu vi cũng mạnh đến mức có thể xuyên qua gian. Hai trưởng lão Luân Hồi điện kia cũng tránh được kiếp, Nguyên của hai người bị Băng Long nuốt thẳng vào bụng, nó cũng nuốt luôn cả tiếng thét chói tai mà Nguyên phát ra.


      Băng Long liếc nhìn cây Nhân sinh quả mặt đất, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, nhưng nó gì, lại biến thành vòng tay, trở lại cổ tay.


      Hai kẻ dẫn đầu chết, những đệ tử Luân Hồi điện khác sớm bị dọa cho sợ đến mức còn dũng khí mà chạy, bây giờ, đứng trước mặt tu sĩ Hóa Thần kỳ, bọn họ có chạy cũng chạy nổi.


      Thương Tình bước tới nhặt cây Nhân sinh quả lên, về phía hòa thượng Diệt Thiên.


      “Đại sư có biết, đây là thứ cây quý gì ?” Diệt Thiên đón lấy cây Nhân sinh quả, nhìn qua nhìn lại kỹ càng, hai người cách nhau khá gần, đây là cơ hội tốt vô cùng, nhưng Hoa Liên lại tỏ ra do dự. Nếu như nàng động thủ, lát nữa chừng Thương Tình giết luôn những kẻ còn lại của Luân Hồi điện, mà Tiểu Chỉ, chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhưng nếu động thủ, con băng long vừa nãy, thực gây cho nàng chấn động quá lớn.


      Hai tu sĩ Hóa Thần kỳ, cứ vậy mà chết, bọn họ căn bản cùng cấp bậc, cũng biết Thương Tình lấy được con băng long nghịch thiên như vậy từ nơi nào. Do dự chút, Hoa Liên cắn răng, vươn bàn tay khẽ run rẩy ra, điểm cái về phía cây Nhân sinh quả.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 80: Huyền Vũ giáp



      Trước khi cầm cây Nhân sinh quả lên, vì cẩn thận, Thương Tình đặc biệt dùng thần thức kiểm tra bên ngoài lượt, phát ra bất cứ cấm chế nào, hay có điểm gì ổn.


      “Gốc cây này….” Diệt Thiên cau mày, tốc độ Phật châu chuyển động trong tay tăng nhanh, “Có vài phần giống với cây Nhân sinh quả trong lời đồn.” trả cây Nhân sinh quả lại cho Thương Tình, cũng lộ ra vẻ mặt quá hứng thú.


      Kim Luân tự dù sao cũng là ngôi sao sáng trong giới Tu Chân, trong Tàng kinh các, có ghi chép rất nhiều những chuyện bí mật mà người ngoài biết, mà địa vị của hòa thượng Diệt Thiên ở Kim Luân tự ngay dưới trụ trì, đương nhiên chuyện biết được cũng ít.


      “Cây Nhân sinh quả? Đại sư nhìn lầm chứ?” Thương Tình sửng sốt chút, cái tên này nàng ta từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp bao giờ.


      “Chắc hẳn là .” Diệt Thiên chậm rãi lắc đầu, trong Tàng kinh các, đích xác là có ghi chép liên quan đến cây Nhân sinh quả, bảo bối bực này, tại sao lại xuất ở đây, còn dễ dàng bị hai trưởng lão của Luân Hồi điện lấy được.


      Đúng vào lúc và Thương Tình nghi ngờ khó hiểu, thứ quả bảy màu cây Nhân sinh quả kia đột nhiên giật giật, mùi thơm ngấm vào tận ruột gan truyền đến từ đó.


      “Quả này, sắp chín sao?” Lúc ngửi thấy mùi hương kia, Thương Tình theo bản năng bế khí, được lát nàng phát , bế khí dường như có mấy tác dụng.


      Toàn thân mỗi lỗ chân lông dường như đều hút lấy mùi hương kia, mà linh khí trong cơ thể nàng ta cũng nhờ có mùi hương kia kích thích, bắt đầu rục rịch.


      Nàng có loại cảm giác, sắp đột phá.


      Thời gian dừng lại ở Hóa Thần kỳ giữa của Thương Tình rất dài, gần hơn ba trăm năm, đối với những tu sĩ khác mà , thời gian này vẫn là rất ngắn.


      Nhưng nàng là cung chủ Linh Lung cung, dĩ nhiên khinh thường việc so sánh với người bên cạnh, nàng phải là kẻ đầu tiên độ kiếp, là người đầu tiên đột phá đến đỉnh của Hóa Thần kỳ.


      Loại cảm giác này, làm cho lòng nàng tràn ngập cảm giác mừng như điên.


      “Ngươi có nắm chắc đối phó được với hòa thượng kia ?” Hoa Liên đột nhiên truyền với Quân Hầu, nàng phát ra, đan độc mình hạ dường như hề có bất cứ tác dụng gì với Diệt Thiên.


      Quân Hầu nhíu mày, “Ta có thể cản lại, ngươi đưa Chỉ Nhi .” Cao tăng Kim Luân tự, cho dù là Quân Hầu cũng nắm chắc trăm phần trăm.


      Hoa Liên cười khổ tiếng, ánh mắt bay tới nơi Tiểu Chỉ đứng. giờ đám người Luân Hồi điện ai lo thân người nấy, chẳng còn ai quan tâm đến Tiểu Chỉ, nàng ấy mình núp trong góc, cách bọn họ khoảng. Nhưng muốn đưa nàng ấy , cũng dễ dàng như vậy.


      “Buông tay.” Quả nhiên, Diệt Thiên hòa thượng hề bị mùi hương kia ảnh hưởng, vươn tay định đánh rớt cây Nhân sinh quả. Mặt của Thương Tình biến sắc, cũng buông tay, lại xuất thủ cản lại.


      “Đại sư đây là có ý gì?” Nàng cho là Diệt Thiên hòa thượng muốn giành gốc bảo thụ trong tay, trong mắt sinh ra vẻ cảnh giác.


      “Mau ném , cây kia có gì đó ổn.” người Diệt Thiên phát ra tầng Phật quang nhàn nhạt, mặt mang theo vài phần lo lắng.


      “Đại sư lo lắng nhiều quá chăng.” Thương Tình cau mày, cũng buông tay ngay lập tức. Cảm giác được linh khí trong cơ thể dao động từng đợt, ràng điềm báo sắp đột phá, sao lại có vấn đề được. Đứng trước kỳ bảo, cho dù là cao tăng Phật môn, Thương Tình cũng thể tin cậy.


      “Ngươi…” Diệt Thiên còn chưa dứt lời, thân thể chợt khựng lại, chợt quay đầu nhìn về phía chỗ Quân Hầu và Hoa Liên thân, trong ánh mắt bắn ra hai luồng kim quang, “Ra !”


      Hai người cử động, trong tay Diệt Thiên hòa thượng kia đột nhiên xuất cây thiền trượng màu đen, phóng thẳng về phía bọn họ. Quân Hầu bấy giờ mới kéo Hoa Liên xuất trước mặt hai người, giơ tay đẩy dời cây thiền trượng kia qua bên, Hoa Liên cũng bị đẩy ra đằng sau.


      Vị trí của cây thiền trượng kia bị đánh tới đúng là tệ, vừa hay trúng vào đám đệ tử của Luân Hồi điện kia. Lần này xem như tong năm sáu cái mạng, số còn lại cũng cả kinh chạy tán loạn hết.


      Quân Hầu xuất thủ trực tiếp quấn lấy Diệt Thiên hòa thượng đấu đá, mà Thương Tình lại bay về phía đám đệ tử Luân Hồi điện chạy loạn kia. Hôm nay, bọn họ nhất định phải chết ở chỗ này.


      Thừa dịp Thương Tình còn chưa đến, Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ bỏ chạy. Lúc Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ , nàng khẽ giãy người cái, có điều cũng nhanh chóng phản ứng lại, theo Hoa Liên ra khỏi cánh rừng.


      Thương Tình cũng mất nhiều thời gian diệt khẩu xong đám đệ tử Luân Hồi điện kia, sau đó đuổi theo hướng Hoa Liên chạy trốn.


      Từ lúc Hoa Liên ra, nàng ta phát , sở dĩ hề động thủ, chính là vì muốn xử lý nàng cuối cùng. Vốn tưởng rằng qua lần trước, nàng về Đại Hoang sơn ngây ngẩn mấy trăm năm, ngờ nàng vẫn dám thò mặt ra đây.


      Lần này, ai cứu được mạng của nàng nữa! Thương Tình tin, vào thời điểm mấu chốt, lúc nào cũng có người chạy đến giúp nàng ta.


      Hai người thoát khỏi khu rừng, bên ngoài bốn bề vẫn vắng lặng như trước, hơn nữa có rừng cây che giấu, còn dễ dàng bị phát hơn. Thực ra dù có rừng cây che chắn cũng vô dụng, dù sao tu vi của Thương Tình cũng cao hơn các nàng quá nhiều.


      bao lâu, Thương Tình liền đuổi theo. Trong tay nàng ta, gốc cây Nhân sinh quả kia vẫn tản ra hào quang bảy màu.


      “Ngươi nên ở lại đây hơn!” Thương Tình cười lạnh tiếng, cũng biết dùng thủ đoạn gì, Hoa Liên và Tiểu Chỉ bỗng khống chế được thăng bằng của cơ thể, rớt từ trung xuống.


      Hai người chật vật rơi xuống đất, Thương Tình nhàng đáp xuống phía đối diện hai người, ánh mắt nhìn Hoa Liên mang theo vài phần giễu cợt.


      “Hoa Liên, ngươi thực thông minh.” Thương Tình lên tiếng châm chọc. Đứng trước mặt người khác, Thương Tình tiên tử danh chấn Tu Chân giới nhất định ra lời như vậy, cũng lộ ra vẻ mặt này. Có thể khiến cho Thương Tình trở nên lỗ mãng như vậy, Hoa Liên cũng coi như rất thành công.


      Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ vừa đứng dậy ra đằng sao, đứng tại chỗ, trong mắt hoàn toàn có chút sợ hãi nhìn Thương Tình, khóe miệng cong lên, “Trong mắt ngươi, chắc chỉ có mình ngươi là người thông minh.”


      “Nếu như ta là ngươi, ta sống ở Đại Hoang sơn vĩnh viễn ra ngoài.”


      Hoa Liên cười khẽ, “Cho nên, đời này, ngươi cũng chỉ được đến như thế mà thôi.” Trong giọng mang theo khinh thường. Nếu cả đời nàng trốn tránh, sợ rằng vĩnh viễn chẳng nên được đại , đợi đến lúc Độ Kiếp kỳ, e là chẳng sống qua nổi mấy lần lôi kiếp tan thành tro bụi.


      Tu sĩ vốn là nghịch thiên, cuộc sống nào có dễ dàng như vậy, sau Độ Kiếp kỳ, chịu chín lần Lôi kiếp mới được thành tiên nhân, mỗi lần đều cửu tử nhất sinh, cho dù trong tâm chỉ xuất tia khuyết điểm thôi, cũng vì thế mà bỏ mạng.


      Con đường của nàng, tuyệt bị cắt đứt bởi Thương Tình, trở ngại chắn trước mặt nàng, nhất định do nàng đích thân xử lý.


      “Vậy sao.” Thương Tình cho là đúng, chỉ nghĩ Hoa Liên cố gắng chống chế mà thôi, “Lời này, phải để lại cho ngươi mà đúng, ngươi cũng có thể coi là thiên tài, đáng tiếc, cuối cùng vẫn chấm dứt tay ta.”


      “Chúng ta có thể thử lần.” Tiểu Chỉ siết chặt tay Hoa Liên, nàng có thể cảm nhận được điểm kinh khủng của người trước mặt. Nàng cũng lo lắng mình có còn mạng hay , chỉ sợ vì bản thân mà khiến Hoa Liên phải liên lụy.


      Dù sao, nàng ấy cũng tới để cứu mình.


      Cõi đời này, song thân của nàng đều còn, trừ Hoa Liên ra, chẳng còn ai quan tâm đến an nguy của nàng nữa.


      Thương Tình cười lạnh, “Xem ra, ngươi rất có lòng tin với bản thân, vậy, ta để ngươi nếm thử thủ đoạn của ta.” Tiếng bật ra, cả đất trời đều biến thành vùng trắng bạc, từng mảnh tuyết giống như những lưỡi dao sắc bén lao xuống từ trung.


      Dưới chân Hoa Liên, đóa Hồng Liên gần như trong suốt từ từ nở rộ. Sau khi đóa sen đỏ nở bung, ngay cả thế giới như được Thương Tình dùng băng tuyết để dựng nên này cũng còn rét lạnh như lúc trước nữa.


      Lần này, vết thương người Hoa Liên khỏi hẳn, dùng Nghiệt hỏa đối kháng với băng hàn của nàng ta, tuy phải cố hết sức, nhưng cũng hoàn toàn có sức chống cự như lần trước.


      Tuy là chống đỡ được hàn khí, nhưng Hoa Liên lại tài nào ngăn cản được từng mảnh tuyết như những lưỡi đao băng kia rơi xuống từ trời. Cái hạn này, nàng nhất định phải gánh, chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội thắng được đường sinh cơ. Giờ nàng đánh cược, đánh cược Thương Tình trực tiếp giết mình, nếu , nàng thực chết chắc.


      Liếc nhìn vẻ mặt khoái trá của Thương Tình, trong ánh mắt Hoa Liên lóe lên tia sáng lạnh. Nàng ta muốn hành hạ mình, muốn khiến mình dù chết rồi hồn phách cũng phải đau đớn. Ý tưởng của nữ nhân này tệ, đáng tiếc, nàng ta quá tự tin với bản thân mình, cũng quá coi thường thủ đoạn của Hoa Liên.


      Kết giới mà Hoa Liên vung tay bày ra, căn bản thể ngăn cản nổi những mảnh tuyết kia, ngay vào lúc nàng cam chịu chuẩn bị dùng thân thể chống đỡ, Tiểu Chỉ đứng đằng sau đột nhiên ném ra giữa trung vật màu đen.


      Đó là… chiếc mai rùa Tiểu Chỉ vẫn dùng để bói toán.


      Hoa Liên vẫn cho là, vật này chẳng qua chỉ là cái mai rùa bình thường Tiểu Chỉ lấy được từ người con rùa đen nào thôi, bởi vì mai rùa kia cũng tản ra bất cứ dao động nào của linh khí.


      Giờ nàng mới nhận ra, mình thực đúng là kiến thức nông cạn.


      Chiếc mai rùa kia vững vàng bào hộ hai người bên trong, mặc ảnh tuyết kia có lao xuống thế nào, đều mảy may tổn hại được đến phần của chiếc mai này, thậm chí ngay cả dấu vết cũng để lại.


      “Huyền Vũ Giáp lại nằm trong tay ngươi!” Thương Tình nghiến răng. Bọn họ tiết lộ chuyện Huyền Vũ giáp cho Huyết Ma đời này biết, vì vậy mới tìm đến phụ thân Tiểu Chỉ, hai người sống chết phen xong, Luân Hồi điện và Linh Lung cung muốn làm ngư ông, nhưng tìm được Huyền Vũ giáp, ai ngờ được, Huyền Vũ giáp lại biến thành bộ dạng này rơi vào tay của tiểu nương có chút cảm giác tồn tại nào.


      Tiểu Chỉ đứng trong phạm vi bảo vệ của Huyền Vũ giáp, cúi đầu, cắn chặt môi dưới, trong mắt dâng lên tầng hơi nước.


      Nàng vẫn cho là, phụ thân của mình chưa từng mẫu thân, nếu với địa vị và thực lực của ông ấy, tại sao có thể để cho nàng và mẫu thân phải lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như vậy. Nhưng nếu thực có tình , ông ấy sao có thể đưa chiến giáp phòng hộ Tiên khí ẫu thân.


      Trước kia, nàng cũng biết cái mai rùa dùng để bói toán mà mẫu thân đưa cho nàng có thể sử dụng như vậy, là trước khi qua đời, phụ thân mới cho nàng biết. Tiểu Chỉ vẫn hiểu, tại sao, ông ấy cần Huyền Vũ giáp, nếu ông ấy mặc nó vào, căn bản chết.


      Biến cố bất thình lình khiến cho Hoa Liên có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lộ ra nụ cười, nàng có thể khiêu khích, “Sao hả, đường đường Linh Lung cung chủ, thậm chí ngay cả cái mai rùa nho mà cũng phá nổi, ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào chứ.”


      “Nhanh mồm nhanh miệng, chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn thôi!” Thương Tình hừ lạnh, Huyền Vũ giáp mặc dù có lực phòng ngự cao dọa người, nhưng tu vi của đối phương quá thấp, căn bản chống đỡ được mấy chốc.


      Đạo lý này, Thương Tình hiểu, Hoa Liên cũng chẳng phải biết, đáng tiếc, Thương Tình đợi được đến khắc kia.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 81: Nhìn thấu chân thân



      Thương Tình biết mình thể phá vỡ phòng ngự của Huyền Vũ giáp, cũng lãng phí linh lực của cơ thể mà chỉ đứng ngoài vừa điều tức vừa chờ lực của các nàng cạn hết, tự động thu hồi Huyền Vũ giáp.


      Bản thân tu vi của Tiểu Chỉ cao, chưa được bao lâu, trán rịn ra tầng mồ hôi, cánh môi run rẩy, dường như sắp thể chống đỡ được nữa.


      Nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiểu Chỉ, Hoa Liên có chút lo lắng liếc nhìn Thương Tình đứng ngoài kia. ngờ tới tu vi của nàng ta thâm hậu so với tưởng tượng của mình rất nhiều, đến lúc này mà vẫn chưa phát tác. Đúng lúc ấy, thân thể Tiểu Chỉ kịch liệt run lên chập, ánh sáng của chiếc mai rùa đỉnh đầu hai người dần dần nhạt bớt, nhanh chóng biến thành chiếc mai rùa màu đen rơi vào tay Tiểu Chỉ.


      Thương Tình mừng thầm trong lòng, vừa định ra tay, thân thể đột nhiên mềm nhũn, pháp bảo trong tay vậy mà lại nghe sai sử quay lại trong cơ thể nàng.


      Linh lực trong kinh mạch nàng hoàn toàn bị khống chế, điên cuồng mà lao về phía trước ở bên trong, Nguyên trong đan điền lại bị luồng sương mù màu xanh bao bọc lấy, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa nàng và Nguyên .


      “Tại sao có thể như vậy?!” Vẻ mặt Thương Tình cứng đờ, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, “Là ngươi!”


      Hoa Liên đứng cách đó xa, cũng hề manh động, vẫn phòng bị như trước, dù sao đối phương cũng đến Hóa Thần kỳ, nếu thực liều mạng, nàng tuyệt đối thể an toàn thoát thân.


      Dù sao độc tính của đan độc vẫn chưa hoàn toàn lan tỏa, đợi lúc nữa hơn.


      Nếu như nàng ta chịu tin lời Diệt Thiên hòa thượng, tuyệt đối phải rơi vào kết cục như vậy, cũng chỉ vì nàng ta cứ cầm cây Nhân sinh quả, cho nên mới bị nghiêm trọng như thế.


      “Hừ, ngươi tưởng là chút kỹ xảo nho này có thể gây khó dễ cho ta sao!” Thương Tình mặc dù kinh hãi trong lòng, nhưng nét mặt cũng lộ ra bất cứ vẻ kinh hoàng nào, cho dù là ai cũng nhìn ra được tình trạng của nàng ta giờ ra sao.


      “Có làm gì được ngươi hay , lát nữa ngươi biết.” Với tính cách của Thương Tình, nàng ta sao có thể bó tay chờ chết như vậy. Đáng tiếc, nàng ta có chút hiểu biết nào về đan độc, cũng biết là càng muốn khống chế linh khí trong cơ thể, lại càng áp chế được. Hơn nữa, còn có thể khiến cho đan độc lưu động nhanh hơn trong cơ thể nàng ta.


      “Đây là… đan độc!” Trong Tu Chân giới, chỉ có số ít thảo dược chứa kịch độc mới có thể đe dọa đến người Tu Chân, thứ thực có thể khiến bọn họ trúng độc, chỉ có đan độc mà thôi.


      Có điều thứ này, Thương Tình căn bản chưa từng gặp bao giờ, cái tên này cũng chỉ thoáng qua trong đầu nàng mà thôi.


      “Nếu ngươi biết vậy, để mạng lại đây .” Hôm nay bố trí nàng ta, Hoa Liên nghĩ đến chuyện lương thiện. Cho dù trong lòng nàng hiểu , khi động đến Thương Tình, e là mình phải chịu phản pháo kinh khủng từ Linh Lung cung, nhưng nàng có ý định thu tay lại.


      Chuyện quá ba lần, cách duy nhất để giải quyết mối thù riêng giữa hai người bọn họ chính là sống chết, nếu quyết định rồi, nàng hối hận.


      “Hoa Liên, ngươi dám động đến ta, ngươi cũng chẳng sống được!” Vô luận nàng có thúc đẩy linh lực trong cơ thể ra sao, thân thể vẫn có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến nào, trái lại hoàn toàn mất khống chế.


      Thương Tình chịu đựng cơn đau đớn do linh lực tán loạn trong kinh mạch tạo thành, sắc mặt dữ tợn thét to. Là người đều sợ chết, cho dù nàng ta có là tiên tử băng thanh ngọc khiết được người người tôn sùng cao, cũng muốn phải chết, đặc biệt là chết dưới tay tiểu tu vi mới chỉ đến Soái kỳ đầu.


      May thay, có linh lực khống chế pháp bảo hộ thân, nàng ta thể nào ngăn cản được Nghiệt hỏa của nàng.


      Chẳng hiểu vì sao, Nghiệt hỏa trong tay nàng khi chạm đến Nguyên của Thương Tình, cháy càng ngày càng đậm, thậm chí ngọn lửa cũng lớn gấp đôi so với bình thường.


      Hoa Liên vui mừng trong lòng, lực đạo nắm Nguyên kia tay cũng lớn thêm mấy phần. Có Nghiệt hỏa đốt người, cho dù Thương Tình có muốn tự bạo Nguyên cũng có sức lực. Bởi vì đau, thứ đau đớn khiến cho thần hồn cũng thể kháng cự đó, khiến nàng ta căn bản thể nào động đậy.


      “Băng… Băng Long!!! Giết nàng cho ta!” Đúng vào lúc tất cả sắp bụi trần phẳng lặng, Nguyên của Thương Tình trong tay Hoa Liên đột nhiên thét lên chói tai.


      Chiếc vòng tay cổ tay nhục thân của nàng ta lại tự mình ngọ nguậy, lần nữa hóa thành băng long. Hoa Liên biết mức độ kinh khủng của thứ này, hai lời xoay người bỏ chạy. Nàng kéo Tiểu Chỉ theo cùng, trước mắt, người con rồng này muốn đuổi theo là nàng, đưa Tiểu Chỉ theo chỉ càng khiến nàng ấy gặp nguy hiểm.


      Con rồng bạc mới thoát ra ngoài kia hình như vì nguyên nhân nào đó mà thể biến thành bộ dạng to như lúc nãy, chỉ dài chừng hơn thước, nhưng tốc độ của nó hề chậm, đuổi sát theo sau Hoa Liên.


      “Hoa , ngươi vẫn nên thả nàng ra hơn!” Con rồng kia vừa đuổi theo Hoa Liên, vừa mở miệng, lời của nó khiến cho Hoa Liên kinh hãi, con băng long này còn có thể nhìn thấu chân thân của mình! Ngay cả Hồ Hoàng cũng nhận ra, tại sao nó lại biết, rốt cuộc nó có lai lịch gì?


      Vào lúc Hoa Liên hoảng hồn, Băng Long chắn trước mặt nàng, mới thoáng chốc mà con băng long này trở nên to lớn hơn rất nhiều, quanh người nó, tỏa ra thứ hàn khí còn mãnh liệt hơn cả Thương Tình.


      muốn chết đừng có động đậy.” Hoa Liên lùi lại phía sau hai bước, ngọn lửa sắc đỏ như máu trong tay bùng cháy càng thêm vượng, Nguyên của Thương Tình sớm chịu được loại đau đớn này, nhịn được mà lạc giọng thét chói tai.


      Con ngươi của Băng Long đảo quanh, há mồm, luồng hàn khí lạnh thấu tự chủ phun ra, bị đóa sen huyết sắc như có như dưới chân Hoa Liên cản lại. “Đừng căng thẳng, ta có ác ý gì với ngươi, chỉ mong ngươi có thể chừa lại cho nàng cái mạng.”


      “Ngươi cảm thấy có thể sao?” Hoa Liên cười lạnh, cho dù có chết, nàng cũng phải kéo theo cái đệm lưng.


      “Tinh hoa trong Nguyên nàng ta bị ngươi rút hết, cho dù có sống lại, tu vi cũng hạ xuống rất nhiều, có thể vĩnh viễn cũng tăng lên được, nàng đối với ngươi mà chẳng còn gì đe dọa, ngươi việc gì phải đuổi tận giết tuyệt tạo sát nghiệp chứ?” Băng Long ôn tồn thương lượng.


      “Ta chỉ yên tâm với người chết.”


      Băng Long lắc lắc cái đầu khổng lồ, trong giọng có vài phần tiếc hận, “Mặc dù ta cũng khá tò mò với ngươi, có điều, nàng đối với ta mà , vẫn hữu dụng nhiều hơn chút.”


      xong, hai mắt đột nhiên mở trừng, ánh mắt của nó lại có thể hóa thành thực thể công kích, tấn công thẳng vào điểm yếu của nàng.


      Bước chân của Hoa Liên đạp , lập tức sử dụng Thuấn Di, nhưng nàng mới rời xa được hơn trăm thước, trước mắt luồng sáng phóng tới, xuyên thẳng qua mi tâm của nàng.


      Phịch tiếng, ngay cả mắt cũng chưa nhắm, nàng gục xuống, Nghiệt hỏa trong tay nháy mắt biến mất. Nguyên của Thương Tình lập tức xông về phía Băng Long, thét to, “Đáng chết, đến giờ ngươi mới ra tay!”


      Băng Long nhìn lướt qua Thương Tình, phun ngụm hơi lạnh về phía nàng ta, “ sao, chút thương tổn này nhanh chóng hồi phục lại.”


      Thương Tình ngoan ngoãn để hàn khí kia bao trùm, những nơi bị ăn mòn người, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khôi phục. Nàng ta hạ xuống móng vuốt của Băng Long, ngồi khoanh chân xếp bằng hấp thụ thứ hàn khí tinh khiết kia.


      “Ngươi vậy mà có thể giết chết nàng ta cách dễ dàng như vậy.” lúc lâu, hấp thu xong, Thương Tình khôi phục chút sức sống, Nguyên hơi lớn ngồi móng vuốt của Băng Long, nhìn về phía xa. Trong giọng có chút khó tin, lại có chút cảm khái.


      Thi thể Hoa Liên vẫn nằm đó, hề thay đổi.


      Băng Long gì, nhìn chằm chằm thi thể kia nửa ngày, xoay người bay vào trong rừng.


      “Sao vậy?”


      “Ha ha ha, lại là hóa thân.” Băng Long cười điên cuồng .


      Cho dù nhìn thấu được chân thân của Hoa Liên, nó cũng thể nhìn ra được đây thực ra phải bản thể của nàng.


      Từ sau khi thiếu chút nữa bị Thương Tình giết lần trước, Hoa Liên gặp chuyện may lúc nào cũng dùng mười hai vạn phần cẩn thận, nàng thể lúc nào cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên nàng nhất định phải nắm cho chắc con át chủ bài.


      Mà con át chủ bài lớn nhất của nàng, phải là tên Xạ Nhật, phải là năng lực thuấn ảnh được truyền thừa từ Tạc Xỉ, càng phải là Nghiệt hỏa, mà là hư thể.


      Vốn, thực lực của hư thể chênh lệch rất lớn với bản thể, nhưng khi nàng dời đan được nuôi dưỡng trong cơ thể đến hư thể, nàng phát ra, hư thể vậy mà lại chẳng khác biệt gì so với bản thể của nàng. Khuyết điểm chính là, thân thể của nàng vì mất đan, có chút lực công kích nào.


      Chỉ cần chạm phải nàng, ai biết được, thân thể kia là do luồng thần niệm khống chế. Nàng biết, Tiểu Chỉ phát ra bí mật này, cho nên vừa nãy khi nàng kéo Tiểu Chỉ , nàng ấy mới kháng cự theo bản năng. Người có thể tính được thiên mệnh thường nhạy cảm đối với thể sống hơn người bình thường rất nhiều, hư thể dù sao cũng có sinh mệnh, nhiều lắm cũng chỉ là con rối mà thôi.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 82: Nằm cũng có thể bị bắt cóc



      Tại trấn cách đó ngàn dặm, Hoa Liên mặt vàng như tờ giấy nằm cái giường hẹp của quán trọ, trong lòng thầm cười khổ. Lần này thiệt hại lớn rồi, dù hư thể vừa mới “chết”, nàng lập tức thu hồi lại nội đan của mình, nhưng đan nguyên lại bị tổn thất mất ba phần tư, khiến cho tu vi của nàng rớt thẳng xuống Tướng kỳ giữa.


      Tu vi nàng cũng để ý lắm, chẳng qua là tình huống kinh hiểm như thế này, nếu có thêm lần thứ hai, chắc nàng khó mà giữ lại được cái mạng này. Đây là lần thứ bao nhiêu dùng hư thể để đổi lại mạng, nàng cũng quên mất rồi.


      Cũng may hư thể của nàng lợi hại hơn so với hóa thân, hóa thân bị hủy rồi coi như vứt , mà nàng chỉ cần bản thể khôi phục lại tương đối hư thể vẫn có thể hồi phục lại như trước, nếu để người khác biết được, chắc thèm muốn chết.


      Tự khích lệ mình phen xong, Hoa Liên mới bắt đầu nhìn vào trong đan điền, thân thể trái lại có vấn đề gì lớn, chủ yếu là nội đan, chín cánh hoa sen vốn nở rộ bên giờ cụp hết lại, ngay cả màu sắc của nội đan cũng nhạt bớt thành màu phấn hồng, mà những đường hoa văn màu hoàng kim phía lại càng trở nên ràng.


      Trước kia nàng cũng quá mức chú ý đến những đường hoa văn màu hoàng kim này, chờ đến khi nàng đưa thần thức vào nội đan xong mới phát ra, những đường hoa văn màu hoàng kim kia thực chất lại là từng đoạn kinh Phật, hơn nữa, thần thức của nàng vừa mới tiến vào, bị bắn ra ngoài.


      Mặc dù bị bất cứ thương tổn nào, nhưng vẫn khiến Hoa Liên khiếp sợ vạn phần. Nội đan của mình, thậm chí ngay cả vào xem cũng được, thế này là chuyện gì?


      Phật tu mà nàng từng tiếp xúc, trừ Ân Mạc ra, hình như chẳng có ai quá gần gũi. Là sao? Tại sao lại làm vậy? Nghĩ đến Ân Mạc, trái tim Hoa Liên bỗng nặng nề. Nàng thiếu chút nữa quên mất, ngay từ đầu khi tiếp cận nàng, Ân Mạc để lộ ý tứ của , là nàng vẫn cho là bọn họ quen thuộc, thực ra nhứng suy tính trong lòng , có ai biết được cơ chứ.


      Bất kể thứ kinh văn này vào bằng cách nào, có liên quan đến Ân Mạc hay , nàng cũng thể để mặc quan tâm, ai có thể động tay động chân người nàng hết! phải suy tính lâu, Hoa Liên lập tức điều động Nghiệt hỏa ra.


      Mặc dù đan nguyên bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng Nghiệt hỏa vẫn còn, hơn nữa hấp thụ được Nguyên của Thương Tình, chín cánh hoa cụp lại, những đốm lửa đó hợp làm , vậy mà cũng to gần bằng nắm đấm trẻ con.


      Đầu tiên nàng phân nhúm lửa ra, cẩn thận bọc lấy nội đan, như nàng dự đoán, loại cảm giác đau đớn khiến cho cả người nhịn được run rẩy trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể.


      Nếu như có thể ngất , có lẽ nàng cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Hoa Liên vừa chịu đựng đau đớn, vừa tiếp tục điều động số Nghiệt hỏa còn lại, cả đan điền trong nháy mắt giống như bị thiêu đốt, xoay vần trong Nghiệt hỏa.


      Trong vòng vây của Nghiệt hỏa, những kinh văn trong nội đan dần dần bắt đầu biến mất, chỉ có số ít bị luyện hóa, cho dù như vậy cũng làm mất rất nhiều thời gian của Hoa Liên. Đối với nàng mà , có lâu hơn nữa nàng cũng có thể chịu được, chỉ có điều loại đau đớn này khiến cho nàng cảm thấy hồn phách cũng như bị bật ra ngoài thân thể.


      Giờ nàng có muốn dừng lại cũng dễ dàng như vậy nữa rồi, nàng thử, chỉ cần dừng lại, đám kinh văn kia nhanh chóng phục hồi như cũ, cho nên chỉ có thể ngừng dùng Nghiệt hỏa thiêu đốt, hoàn toàn đốt sạch chúng ở trong đan điền.





      Kim Luân tự, đỉnh núi hành Hỏa.


      Bên bàn cờ, Ân Mạc định đánh xuống đột nhiên lại khựng lại, con cờ màu đen trong tay rớt xuống bàn cờ, phát ra tiếng kêu giòn vang.


      “Sư thúc, sao vậy?” Đối diện , hòa thượng tuấn mỹ đầu trọc mặc áo cà sa có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.


      Ân Mạc trả lời ngay, nhắm mắt lại bấm đốt ngón tay cả nửa ngày, mặt lên nụ cười khổ, “Ta có việc gấp, ngươi chậm rãi chơi mình .”


      “Chờ sư thúc, trăm năm ta mới khôi phục lại bản thể lần, ngươi phải nhìn cho kỹ chớ….” Hòa thượng tuấn mỹ vội vàng kêu lên.


      “Ấn Thiên, ngươi đừng có vác cái mặt này dọa người khác hơn.”Ân Mạc bỏ lại câu, sau đó biến mất khỏi đỉnh núi hành Hỏa.


      Trụ trì Kim Luân tự, Ấn Thiên hòa thượng, người vẫn được tôn là nhân vật hàng đầu vừa khiêm tốn lại vừa thần bí của Tu Chân giới, vuốt cái đầu trọc lốc của mình, than thở, “Sư thúc, ngươi ghen tỵ với ta, nhất định là ghen tỵ với ta, hòa thượng ta chẳng lẽ lại đẹp mắt sao?”





      “Nhanh vậy mà phát ra, ngươi đúng là rất biết tìm phiền phức cho ta….” Thân hình đột nhiên xuất cách đó hơn trăm dặm, Ân Mạc lầu bầu , sau đó lại biến mất.


      Đau đớn đến tận cùng làm cho người ta chết lặng, Hoa Liên giờ hoàn toàn cảm thấy đau đớn, thần thức của nàng chỉ biết máy móc xem xét tình huống trong đan điền.


      Sắc trời bên ngoài dần tối, trong phòng có lấy ánh nến nên có vẻ vô cùng tăm tối, đệm chăn phía dưới Hoa Liên sớm ướt đẫm, nàng vẫn nhúc nhích mà nằm đó, thân thể lại tản ra kim quang nhàn nhạt, đó là nguyện lực thuần chính của Phật gia.


      Trước kia Hoa Liên chưa từng nghĩ tới, người mình lại có thể phát ra nguyện lực thuần chính như vậy, thứ nguyện lực này thực ra có tính công kích gì to tát, nhưng lại đe dọa trí mạng đến Ma Tu.


      Mà trong cái trấn đến thể hơn lại, tình cờ lại có hai Ma Tu.


      Đối diện quán trọ Hoa Liên ở, hai gã nam tử ột thấp hạ giọng bàn luận, “Lâu Hùng, thiếu chủ bảo chúng ta ra ngoài tìm người, ngươi đừng có mà gây thêm phiền phức cho thiếu chủ.” Người thấp hơn trầm giọng .


      “Thế này sao gọi là gây phiền phức được, ngươi cũng cảm giác được nguyên lực kia thuần chính đến nhường nào đúng , tu vi của đối phương cao, nhất định là văn tăng muốn nâng tu vi lên đến trình tự nhất định, hai chúng ta đối phó với mình , có gì mà sợ.” Nam tử cao hơn trợn mắt nhìn đồng bọn cái, hình xăm hình rồng màu đen mặt cũng có vẻ dữ tợn hơn mấy phần.


      “Nhưng mà thiếu chủ bảo chúng ta tìm tiểu thư cơ mà.”


      “Ngươi yên tâm, mật thám phải báo lại, bằng hữu của tiểu thư cùng với cái tên Quân Hầu của tộc kia cứu rồi sao, thực lực của Quân Hầu còn mạnh hơn hai chúng ta, cứu tiểu thư có khó gì.”


      “Nhưng mà nhỡ đâu…” Người thấp do dự.


      có nhỡ nhiếc gì hết! Mau lên, đối phương bây giờ nhất định là tu luyện, nếu nguyện lực dao động ràng như vậy.” Người cao đợi người thấp mở miệng, hóa thành bóng đen biến mất.


      Đồng bọn của thở dài, giậm chân cái, thân thể trong nháy mắt chìm xuống đất.


      “Nữ?” Giọng hoàn toàn xa lạ, bất ngờ đánh thức nàng, đau đớn trong nháy mắt bao bọc lấy toàn thân, lần này, nàng cuối cùng cũng hoàn toàn bất tỉnh nhân , là may là may.


      “Nàng là .” Người thấp đứng bên cạnh giường Hoa Liên, cau mày nhìn chằm chằm nàng lát, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, mặt đầy kinh ngạc , “Nàng là bằng hữu của tiểu thư!”


      “Là Hoa Liên đó?” Người cao khiếp sợ, chuyện về Hoa Liên, được nghe ít. Bằng tu vi này mà dám chống lại Linh Lung cung, lại vẫn có thể sống sót, thể , nàng đúng là dị số.


      Chẳng phải có câu địch của địch chính là bạn sao, huống chi Hoa Liên lại là bằng hữu của tiểu thư bọn họ, đương nhiên, người cao kia cũng có vài phần tán thưởng với Hoa Liên.


      “Đúng vậy… Nếu chúng ta đưa nàng về, chắc thiếu chủ rất vui.”


      “Tại sao?”


      Người thấp lắc đầu cái, tỏ vẻ trẻ con thể dạy, “Nàng trông có vẻ ổn, ở đây cũng an toàn, chúng ta đưa nàng thôi.”


      “Được.” Nếu đối phương phải Phật Tu đương nhiên thành vấn đề, người cao hớn hở đồng ý.


      Vậy nên, Hoa Liên cứ thế mà bị bắt cóc… ạch…. dù đối phương vẫn rất nhàng.


      Sau đêm dài, bóng trắng xuất trong gian phòng Hoa Liên từng ở, chút nghi ngờ, người này chính là Ân Mạc vừa vội vàng chạy tới.


      Nhìn chiếc giường hẹp có lấy bóng người, sắc mặt Ân Mạc càng biến đổi, qua chiếc giường, vươn tay chạm lên đệm giường vẫn còn ẩm ướt, “Nha đầu ngốc này!” mặt là biểu cảm gì. có thể tưởng tượng được, để trừ bỏ chú ngữ lưu lại trong cơ thể, nàng rốt cuộc chịu bao nhiêu đau đớn.


      sai rồi sao? Ngón tay Ân Mạc nhàng lướt qua đệm giường, ánh mắt có chút chán nản. chẳng qua là muốn để nàng nhầm đường. Cứ cho là nàng phát ra, ngờ lại biến thành như vậy.


      Nàng trời sinh nhạy cảm, vậy chắc người đầu tiên nghĩ đến , Ân Mạc thở dài thườn thượt. Hoa Liên có vận may người, cho dù lâm vào hiểm cảnh cũng xảy ra việc lớn, mình hà tất phải lo lắng cho an nguy của nàng. Chẳng qua là, sau này nàng dùng ánh mắt như thế nào để nhìn đây?


      So với những chuyện khác, việc Ân Mạc để ý nhất là thái độ của Hoa Liên, mà điểm này, ngay cả chính cũng phát ra.


      Hoa Liên cứ cựa quậy như thế mà bị người ta mang vào địa bàn của Ma Tu. Cũng may, bọn họ định đưa nàng đến Huyết Ma điện, giờ chắc nơi đó loạn thành đống rồi.


      biết là xảy ra biến cố gì, Nghiệt hỏa vốn bùng cháy đầu nhọn của cánh hoa, giờ đây lại bọc lấy cả nội đan, dường như hề có ý tách ra.


      Cho dù Hoa Liên có cưỡng ép tách ra ngọn lửa kia lại nhanh chóng quay về chỗ cũ, giống như là đóa sen kia vốn nên sinh trưởng trong lửa vậy.


      Nội đan bị thiêu đốt cả đêm, cuối cùng cũng biến thành sắc đỏ như máu thuần túy, cánh hoa bên còn chưa hoàn toàn mở ra, nhưng màu sắc cũng khôi phục.


      “Vị đại ca này…” Chờ đến khi Hoa Liên có thể cử động, nàng vừa mới mở mắt phát , cảnh sắc trước mặt vậy mà thay đổi. Nàng dường như ở trong đường hầm đen kịt dài dằng dặc, mà nam tử to cao kia khiêng nàng vững vàng bước .


      “Ô, tỉnh nhanh vậy.” Người cao dừng bước, cẩn thận đặt Hoa Liên xuống, “Cảm thấy sao rồi?”


      “Bình thường…” Hoa Liên cười đến hữu khí vô lực, mặc dù thái độ của người này với nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn phải hỏi, bọn họ đưa nàng đến đây rốt cuộc là định làm gì. “Xin hỏi, ngươi đây là định đưa ta đâu?” Ít ra nàng cảm nhận được sát cơ người , mặc dù thân ma khí vòng quanh của đủ khiến cho Hoa Liên kinh hồn táng đảm.


      Nàng cũng biết mình hấp dẫn đến trình độ này, ngay cả Ma Tu nhìn thấy cũng buông tha.


      “Gặp thiếu chủ của bọn ta.” Phía sau người cao có tiếng vọng đến, Hoa Liên nhìn lướt qua bả vai , thấy người vừa khiêng cái túi khổng lồ.


      Vốn cao, cũng chỉ bằng nam nhân bình thường, lại bị cái túi khổng lồ kia đè lên, chút xíu cảm giác tồn tại cũng bị che mất. Dù vậy, Hoa Liên cũng dám lộ ra vẻ mặt gì khác thường, cảm xúc của Ma Tu thay đổi tương đối cực đoan, nàng cũng muốn rước họa vào thân, huống chi tu vi của hai Ma Tu này, cao hơn nàng chỉ tầng.


      “Thiếu chủ?”


      “Phong Biệt Tình, thế chắc ngươi biết rồi chứ.”


      ”…” Bọn họ phải là nên đưa Tiểu Chỉ về sao? Chẳng lẽ biết báo cáo kết quả công tác thế nào, cho nên định đem nàng về để gán nợ giùm?

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 83: Đan sư chân chính



      Phong Biệt Tình bị thương rất nặng, nửa người huyết nhục mơ hồ, với bộ dạng đó mà vẫn có thể đứng dậy lại, khiến cho Hoa Liên thể bội phục mức độ cường hãn của thân thể Ma Tu.


      “Sao ngươi lại đến đây?” Nhìn thấy Hoa Liên, Phong Biệt Tình cũng rất kinh ngạc, ánh mắt của quét qua hai thuộc hạ, hai người kia quay đầu sang bên trái, quay đầu sang bên phải.


      Hoa Liên nhún vai, “Bọn họ cố ý muốn mời ta đến đây làm khách.”


      Phong Biệt Tình trầm mặc lúc, sau đó gật đầu, “Vậy ta cũng đành bất đắc dĩ mà đồng ý.”


      ”…” Lần này đổi thành Hoa Liên trầm mặc.


      Chỗ bọn họ ở, chắc là tòa địa cung, rất rộng rãi, nhưng đường thông ra ngoài vô cùng phức tạp, lại có đầy cấm chế, phải là vào dễ ra khó, Ma Đế dẫn đường, căn bản thể ra nổi.


      Nơi này có trang trí dư thừa, có vẻ lãnh và trống trải, mười mấy Ma Tu ăn vận khác nhau tản ra khắp nơi, có người ngồi dưới đất tu luyện, có kẻ nằm thẳng ra đất mà ngủ khì khì.


      Những người này, chắc hẳn chính là nhóm thuộc hạ cuối cùng của Phong Biệt Tình. Chính là cái gọi là cây đổ khỉ chạy, mới có mấy ngày, Huyết Ma điện hoàn toàn thay đổi.


      giờ kẻ vốn đảm nhiệm chức Phó Điện chủ, Phong, cấu kết với người ngoài, diệt trừ toàn bộ những kẻ hai lòng với , thực bất hạnh, Phong Biệt Tình đứng mũi chịu sào.


      Mặc dù người theo Phong Biệt Tình nhiều lắm, nhưng thành viên tổ chức của đúng là phải mạnh ở mức bình thường, những Ma Tu ở đây, tu vi thấp nhất cũng đến Ma Vương, trong đó thậm chí còn có hai Ma Đế. Hoa Liên rất kinh ngạc, biết Phong Biệt Tình rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể khiến cho những người kia đến thời điểm này rồi mà vẫn nghe lệnh .


      Trong mắt nàng, Ma Tu phải tôn sùng thực lực mới đúng, mà Phong Biệt Tình giờ chẳng qua cũng chỉ đến Ma Soái kỳ giữa. Những người này dường như cũng chẳng hiếu kỳ tại sao quái như nàng lại xuất ở đây, vẫn ai làm việc nấy. Hoa Liên quét qua xung quanh cái, dứt khoát về phía cái giường bằng đá khổng lồ nơi Phong Biệt Tình tu dưỡng ngồi xuống, ở đây, nàng chỉ biết mỗi Phong Biệt Tình.


      “Vết thương của ngươi rất nặng.” Hoa Liên nhìn chằm chằm lúc lâu mới mở miệng. Nàng phát , Phong Biệt Tình hình như dùng đến thuốc, có vẻ muốn dựa vào sức lực của bản thân mà tự khôi phục.


      Phong Biệt Tình vẫn nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt, nhìn Hoa Liên cái, khẽ hừ tiếng.


      dùng thuốc?”


      Phong Biệt Tình nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, “Vô dụng.” biết lão ma đầu Phong kia dùng thủ đoạn gì, vết thương người căn bản thể nào lành hẳn, sau khi dùng thuốc cầm máu, vết thương lại nhanh chóng rách ra.


      Thuộc hạ của cũng chỉ nhìn ra được là trúng độc, nhưng hoàn toàn biết phải xử lý thế nào.


      Hoa Liên do dự trong chốc lát, vươn tay quệt qua cánh tay vẫn còn chảy máu của cái, máu đỏ thẫm dính vào ngón tay. Sau khi Phong Biệt Tình nhận ra vậy, ánh mắt có chút quái dị nhìn về phía Hoa Liên.


      Hoa Liên cũng chẳng nhìn mà cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình lúc lâu, lại ngửi cái, mặt lên vẻ hiểu . Là loại đan độc tên là Toái Tâm hoàn, cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, có điều là vì người luyện chế có tu vi cao cho nên uy lực của thứ đan độc này cũng cao lên ít, dư sức đối phó với Phong Biệt Tình.


      Nhưng đan phương của đan độc này chắc là đầy đủ, nếu toàn cao thấp của Phong Biệt Tình bây giờ ngừng chảy máu. Loại đan độc này trong ngọc giản mà sư phụ đưa cho nàng, nằm trong vật phẩm có cấp độ thấp nhất.


      “Ta lại có cách để giúp ngươi đấy.” Hoa Liên trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng .


      Phong Biệt Tình nhíu mày, chờ nửa câu sau của Hoa Liên.


      “Nếu ta giúp được ngươi, có thể đưa ta bình an trở về thành Nam Khê sơn được ?”


      Phong Biệt Tình thâm trầm nhìn nàng cái, trầm giọng : “Nếu như ngươi làm được, có thể.”


      Hoa Liên gật đầu, giờ nàng chỉ có thể lựa chọn tin vào lời của Phong Biệt Tình. Về phần luyện chế giải dược, trái lại cũng khác luyện đan bình thường là mấy, chẳng qua là thủ pháp có chút khác biệt mà thôi, Hoa Liên cũng chẳng lo bị bọn họ nhận ra chuyện gì.


      Dù sao mẫu thân của Tiểu Chỉ theo con đường luyện đan nhiều năm, Phong Biệt Tình cũng biết là nàng thừa kế y bát của bà ấy.


      Hoa Liên bước tới bên, lấy chiếc lò luyện đan tinh xảo kia ra, lại thuận tay bỏ mấy cây thảo dược vào, nhìn qua tùy tùy tiện tiện, ai nghĩ nàng luyện đan. Trong Tu Chân giới nay, trước khi luyện đan còn phải tắm rửa thay quần áo cũng đủ. Sau khi đậy nắp lò lại, ấn ký hình hoa sen lại xuất tay nàng, ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng bao bọc lấy lò luyện đan.


      Hoa Liên động đậy nhìn chằm chằm chiếc lò luyện đan xoay tròn theo quy luật nhất định trong tay, nàng phát ra, có rất nhiều ánh mắt ở đầy đều đặt người nàng.


      ít người có chút xem thường, trong đó, sắc mặt khó nhìn nhất là nữ tử mặc váy lụa đen. Nàng ta là luyện đan sư, hơn nữa còn là Luyện đan sư giỏi nhất được Huyết ma điện công nhận, chuyện ngay cả nàng ta cũng thể làm được, bằng tiểu như Hoa Liên, làm sao có thể.


      “Thiếu chủ, việc gì phải lãng phí thời gian chứ.” Nàng kia đứng ở nơi cách chiếc giường của Phong Biệt Tình xa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Hoa Liên.


      “Ha ha, Thủy Tâm, có phải ngươi ghen tỵ vì tiểu nương người ta có thể chạm vào tay của thiếu chủ hả?” đợi Phong Biệt Tình mở miệng, người cao cao tên Lâu Hùng vừa đưa Hoa Liên về khi nãy trêu ghẹo.


      Nữ tử tên Thủy Tâm kia hung dữ trừng mắt nhìn Lâu Hùng cái, “Ngay cả thủ pháp luyện đan căn bản còn biết, ta thấy nên dừng lại hơn, khi nổ lò, chưa biết chừng lại gây thêm phiền toái.”


      Chín chín tám mươi mốt vòng chân hỏa để hòa thuốc cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Liên thu ngọn lửa trong tay lại, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Tâm, “Cái gọi là thủ pháp căn bản, chẳng qua chỉ là do tu sĩ cận đại bắt chước theo cổ đại mày mò ra mà thôi, chẳng đáng để tôn sùng.”


      Lời này là do Lạc Lâm Cửu trong lần dạy dỗ Hoa Liên, lúc ấy Lạc Lâm Cửu mắng nàng xa xả máu chó đầy đầu, nàng trẻ con thể dạy dỗ, gỗ mục thể chạm trổ. Dĩ nhiên, sau khi mắng xong, ông ấy vẫn nhẫn nại dạy tiếp.


      Mặc dù gặp mặt, nhưng hai người thường chuyện thông qua đá truyền , Hoa Liên từ từ cảm thấy, vị sư phụ đột nhiên rơi xuống này của mình, thực đối tốt với mình, thực lòng muốn dạy ra đệ tử đủ tư cách.


      “Hừ, vậy là ngươi có thủ pháp tốt hơn sao?” Thủy Tâm cũng coi như vẫn còn lý trí, dù sao đối phương cũng là người quen của thiếu chủ, cho dù nàng có bất mãn, ghen tỵ hơn nữa, cũng dám quá mức càn rỡ.


      “Luyện chế đan dược khác nhau có thủ pháp khác nhau, ngươi là luyện đan sư mà lại biết điều ấy sao?” Giọng của Hoa Liên hết sức bình thản, thậm chí mang theo bất cứ ý tứ châm chọc nào, lại thành công khiến cho sắc mặt của Thủy Tâm lúc đỏ lúc trắng.


      Tính tình của Thủy Tâm từ xưa đến nay vẫn chẳng tốt lành gì, người ở đây đều biết vậy, Lâu Hùng thấy nàng ta định về phía Hoa Liên, vội chặn trước mặt nàng ta, “Thủy Tâm, đừng có kích động.”


      “Ngươi tránh ra, ta cũng muốn xem xem, luyện đan sư rất hiểu biết như nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu.” Thủy Tâm đẩy Lâu Hùng ra, khí thế hung dữ về phía Hoa Liên.


      Trừ Lâu Hùng ra, tất cả mọi người đều xem náo nhiệt, ngay cả Phong Biệt Tình cũng mở miệng gì. Hoa Liên cũng chẳng sợ nàng ta làm gì, dù sao ở đây, nàng ta ra tay với mình.


      Thực ra Hoa Liên cũng hiểu, với tính tình của mình trước kia, tuyệt đối mở miệng phản bác, hiềm nỗi, sau khi tới nơi này, trong đầu nàng vẫn cứ luẩn quẩn chuyện về Ân Mạc.


      Nàng đột nhiên muốn gặp mặt Ân Mạc lần, tự mình hỏi cho ràng, làm vậy rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy bực, chỉ có chuyện này, còn có cả quan hệ giữa và Thương Tình nữa, hai kẻ đó mập mờ ám muội, tại sao nàng phải gánh tội thay.


      Kết quả bây giờ lửa giận của nàng đều dời hết sang bên này, lần này Thương Tình sống sót, tương lai, con đường của nàng càng khó . Đều tại tên hòa thượng háo sắc Ân Mạc kia gây ra.


      Đáng tiếc, Ân Mạc có ở đây, bụng lửa của Hoa Liên có chỗ phát tiết, đành phải xả lên Thủy Tâm thôi.


      Hoa Liên chẳng cho Thủy Tâm cơ hội, đứng dậy từ bồ đoàn, chiếc lò luyện đan nho trong tay đột nhiên phát ra tiếng ong ong rung động, trong miệng của chín con rồng nắp lò phun ra ngọn lửa, viên đan gần như trong suốt từ từ ngưng kết lại trong ngọn lửa.


      Thủy Tâm có chút sững sờ, bởi vì nàng ta chưa từng nhìn thấy cách thức ngưng đan như vậy bao giờ.


      Hoa Liên tay ôm lò luyện đan về phía Phong Biệt Tình, vừa , “Ta biết nhiều lắm, chỉ mới vừa tập luyện đan mà thôi.” Bước đến trước mặt Phong Biệt Tình, Hoa Liên cầm viên đan dược kia lên, đưa cho , “Đồ ta làm xong, ăn hay là việc của ngươi.”


      Phong Biệt Tình cầm lấy viên thuốc, bỏ thẳng vào miệng, Thủy Tâm vội vàng xông tới, “Thiếu chủ, sao người có thể ăn vào, nhỡ đâu…”


      Phong Biệt Tình khoát tay gì, lâu sau, mặt đột nhiên ứ máu, vẻ mặt vừa dữ tợn vừa đau đớn kia khiến Thủy Tâm giờ phút này cũng bộc phát.


      Thủy Tâm tay siết lấy cổ Hoa Liên, “Ngươi rốt cuộc cho thiếu chủ ăn cái gì! mau, nếu ta giết ngươi!”


      Hoa Liên bình tĩnh nhìn nàng ta, nhận ra sát ý chút nào che giấu trong mắt nàng ta, tay phải vừa nhấc lên, ấn ký hoa sen vừa biến mất lại xuất thêm lần nữa.


      Nàng vươn tay khóa lấy cổ tay Thủy Tâm, thậm chí còn chưa dùng sức, Thủy Tâm vội vàng buông tay. Nàng ta cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hình vẽ hoa sen nám đen như như .


      “Chẳng lẽ ai cho ngươi biết, dược hiệu phát huy cũng cần có thời gian sao?”


      Những người xung quanh cũng có chút tò mò, hiểu tại sao Thủy Tâm trước giờ vẫn ương bướng ngang ngạnh đột nhiên lại buông tay, chỉ có người trong cuộc mới biết, nếu như buông tay, chỉ e cánh tay này của nàng ta cũng bị thiêu trụi cách khó hiểu.


      Lúc này, mọi người dời mắt về phía khuôn mặt của Phong Biệt Tình, toàn thân bịt kín tầng huyết quang, những vết thương ngừng rách ra kia vậy mà lại từ từ khép lại trong làn huyết quang đó, dĩ nhiên, từ sắc mặt của có thể thấy, quá trình khôi phục này, tuyệt đối hề thoải mái.


      “Thực có thể…” Thủy Tâm khó tin mà nhìn chằm chằm Phong Biệt Tình, sau đó chợt quay đầu, “Ngươi làm sao mà làm được?” Giọng của nàng ta gần như ép hỏi, dù sao thứ mà Phong Biệt Tình trúng phải là đan độc, thứ này lại có cách để giải được, chuyện này đối với tất cả những luyện đan sư mà đều có sức hút trí mạng.


      Hoa Liên cười lạnh, quét qua nàng ta cái, “Tại sao ta phải cho ngươi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :