1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 64: Ở lại Hồ Khâu



      , Hoa Liên có cảm giác như bị bánh thịt rớt trúng người. Nàng cũng lo Lạc Lâm Cửu nhìn ra chân thân của bản thân, ra cho dù ông ta có nhận ra, cũng chưa chắc biết.


      Dù sao từ Thái Cổ đến giờ, có mấy người chú ý đến Hoa Liên. Cho nên, Lạc Lâm Cửu này tìm đến nàng, quá nửa là thực chẳng hề có ác ý. Hoa Liên cũng cho rằng tiểu Soái kỳ như nàng, lại có điểm nào đáng để vị tiền bối tộc sống hơn vạn năm phải bày mưu tính kế.


      Trong lòng nàng chỉ có nghi vấn mà thôi, “ biết tiền bối rốt cuộc là nhìn trúng Hoa Liên ở điểm nào?”


      “Cái này…” Lạc Lâm Cửu do dự lát, “Thực ra , ta cũng chỉ dựa vào cảm giác…”


      Hoa Liên hiểu tại sao hơn vạn năm qua, cộng thêm mình, ông ấy chỉ nhìn trúng có bốn người. Dựa vào cảm giác, phương pháp tìm đồ đệ này quả nhiên hề tầm thường.


      Dĩ nhiên, nàng cũng cảm thấy chuyện này có gì hoang đường, thực tế, việc này có thể lên, tu vi của Lạc Lâm Cửu đến cảnh giới vô cùng kinh khủng.


      biết tiền bối có thể dạy ta những gì?” Mặc dù rất kích động, nhưng Hoa Liên cũng chưa bị hưng phấn này làm cho váng đầu.


      “Ngươi phải người trong Hồ tộc của ta, cho nên công pháp của ta cũng thích hợp với ngươi, vậy , ngươi muốn học cái gì, ta dạy ngươi cái đó, thế nào?”


      vậy, Hoa Liên bái kiến sư phụ.” Mặc dù nhìn thấy người của Lạc Lâm Cửu nhưng Hoa Liên vẫn cung kính quỳ xuống hành lễ bái lạy.


      “Aiz, dễ dàng, cuối cùng ta cũng thu được đồ đệ.” Lạc Lâm Cửu nhịn được cảm thán câu, “Đứng lên đứng lên , thời gian này vi sư bế quan, vài ngày nữa ta ra ngoài, ngươi cứ suy nghĩ kỹ xem muốn học cái gì, đến khi đó hãy cho vi sư biết.”


      “Dạ.” Hoa Liên vừa đáp xong, thanh của Lạc Lâm Lâu biến mất.


      Cứ thế mà bái sư, ngẫm nghĩ chút, bản thân vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu khó tả. Có điều, thông qua cuộc chuyện của hai người, Hoa Liên lại cảm thấy vị sư phụ này dường như rất dễ gần.


      Bước con đường tu hành dễ, từ trước đến nay Hoa Liên chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh hơn người khác, có sư phụ chỉ điểm so với việc tự mình tiến lên khá hơn nhiều. Cho dù Ân Mạc có thể giúp mình, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng đứng ở hai phe đối lập, cho dù chẳng ai ngại, nhưng cũng rất bất tiện.


      Nhớ đến Ân Mạc, Hoa Liên nhịn được lấy từ trong túi đựng đồ ra chuỗi Phật châu màu hổ phách, lúc , Ân Mạc tặng chuỗi Phật châu này cho nàng, là cho nàng dùng để phòng thân. Cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu trong tay, trong đầu tự chủ được mà nhớ đến người kia, cứ cảm thấy có chút ý tứ nhìn vật mà nhớ người.


      Chẳng lẽ là vì mấy ngày qua cứ bị mẹ rồi cả Khổng Uyên lải nhải mãi, cho nên nàng mới tự chủ mà luôn nhớ đến Ân Mạc? Thân ảnh màu trắng xẹt qua trước mắt, Hoa Liên thầm thở dài.


      Mặc dù trong lễ cưới xảy ra ít chuyện, nhưng chuyện này hề ảnh hưởng đến mọi người, bên trong Hồ tộc lại càng thêm mảnh vui mừng. Tin đồn vị tộc trưởng thứ chín vẫn còn ở lại trần thế, đây đơn giản chính là tin vui ngất trời.


      Mặc dù mỗi tộc đều có vài vị cao nhân dật, nhưng Lạc Lâm Cửu chỉ e chính là người lớn tuổi nhất trong tộc. Trước kia, tu vi của ông ta đến đỉnh cao nhất, có trời mới biết giờ ông ta lợi hại đến đâu.


      Nghỉ ngơi lát, Hoa Liên mới bước ra khỏi bụi cây. Đối diện, vừa hay lại có người quen bước tới. Hồ Nhiêu, ngờ nàng ta vẫn còn sống.


      Nếu phải Quân Hầu đột nhiên xuất , sợ rằng nàng sớm chết trong tay Hồ Nhiêu, ngờ là sau khi bị đưa về Hồ tộc mà nàng ta vẫn còn sống có vẻ thoải mái như vậy, chuyện này khiến cho Hoa Liên có chút khó chịu trong lòng.


      cùng với Hồ Nhiêu, là lão già tóc trắng râu bạc, có điều, ánh mắt của lão già kia vô cùng sắc bén, Hoa Liên chỉ mới nhìn lão ta cái, có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm.


      Nếu chỉ có mình Hồ Nhiêu mà , nàng cũng ngại qua chào hỏi, trao đổi tình cảm lát, có điều trước mắt, hiển nhiên phải là thời cơ tốt.


      Đối phương cũng có ý định gây phiền phức với nàng, Hoa Liên cũng chẳng muốn cố ý rước phiền toái.


      Hai bên chẳng ai lên tiếng, lướt qua đối phương. Đợi đến khi Hoa Liên xa rồi, Hồ Nhiêu mới có chút cam lòng mở miệng, “Ông nội, cứ để nàng ta như vậy?”


      Lần trước vì nàng tự tiện hành động, sau khi quay lại tộc, Hồ Nhiêu ăn ít vị đắng, nếu phải nể mặt Thất trưởng lão, giờ nàng có còn mạng hay cũng là vấn đề, cho nên đến giờ Hồ Nhiêu vẫn cứ canh cánh trong lòng với Hoa Liên.


      “Hừ, cháu yên tâm, kiểu gì cũng có người có thể dọn dẹp được nàng, trừ phi, nàng vĩnh viễn ra khỏi Hồ Khâu.” Ở Hồ Khâu, tạm thời có ai dám ra tay với Hoa Liên, vô luận có chứng cứ hay , Hồ Hoàng đều bỏ qua bất cứ khả năng nào, kết quả kia tuyệt đối thể hình dung chỉ bằng chữ thảm, ai muốn đắc tội Hồ Hoàng cả.


      Có điều, nếu Hoa Liên im hơi lặng tiếng chết ở bên ngoài, hết thảy đều thể làm gì.


      “Ông nội, nhất định thể bỏ qua cho nàng, còn cả Hồ Uẩn kia nữa, nếu phải vì bà ta, làm sao có thể….”


      Thất trưởng lão trả lời, trong mắt lóe lên tia tàn khốc, con của mình là dạng gì, trong lòng lão ta rất ràng. Mặc dù được cái mặt xinh đẹp, nhưng lại đủ đầu óc.


      Nó tưởng là Hổ Uẩn trông có vẻ dễ bắt nạt, lại có căn cơ, nên tự tiện dẫn người đến gây với nàng ta. Lần đầu tiên, Hồ Uẩn nhịn, đến lần thứ hai, lần thứ ba.


      bất hạnh, lần thứ ba, khi nàng tìm đến chỗ Hổ Uẩn gây phiền phức, đúng lúc bị Hồ Hoàng gặp phải, hơn nữa, còn để Hồ Hoàng nhìn thấy cảnh Hồ Uẩn bị ăn cái tát.


      Thất trưởng lão tự hiểu trong lòng, dù tu vi Hồ Uẩn cao, nhưng con mình muốn đánh được nàng ta cũng tuyệt đối dễ, e là, nàng ta sớm tung lưới để cho người khác chui vào trong.


      Dưới cơn thịnh nộ, Hồ Hoàng tự mình động thủ giết người, cho dù Thất trưởng lão có bất mãn, cũng dám bất kính với Hồ Hoàng. Nếu ông ta tỏ ra chút bất mãn, sợ rằng đến khi đó, kẻ phải chết chính là toàn bộ tộc nhân của bọn họ.


      Thù này, nếu thể bắt Hồ Hoàng và Hồ Uẩn trả, vậy đành để cho Hoa Liên kia gánh lấy thôi.


      Sau nghi thức, chính là tiệc mừng, khách nhân đến từ các tộc lần lượt dâng quà tặng lên, đều là thiên tài địa bảo, quý hiếm khó tìm, Hoa Liên đứng bên nhìn mà cũng có chút thèm thuồng. Đúng là nhiều tiền khí lớn, biết Hồ Hoàng nhận được bao nhiêu bảo bối đây.


      Hoa Liên biết, sau khi hôn lễ này chấm dứt, sợ rằng nàng phải ở lại Hồ tộc, cho nên quyết định đến tìm Khổng Uyên trước tiếng, kết quả Khổng Uyên chẳng thấy, chỉ thấy lão quản gia.


      Vị lão quản gia này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, ràng lúc đến có thấy ông ta. “Hoa Liên tiểu thư.” Khổng lão quản gia cười tít mắt hành lễ với Hoa Liên.


      “Lão quản gia khách khí rồi.” Hoa Liên nào dám nhận lễ của ông ta, thế nào nàng cũng từng nhờ người ta chỉ điểm, vị lão quản gia này cũng có thể coi như nửa sư phụ của nàng.


      “Hoa Liên tiểu thư muốn tìm thiếu gia sao?”


      “Phải, ở đây?”


      “Aiz, thiếu gia vừa mới xong, cậu ấy lại bị lão gia trục xuất khỏi gia môn rồi.” Khổng lão quản gia vểnh râu, giọng rất nghiêm túc, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần ý cười. Xem ra, chuyện kiểu này ông ta trải qua ít.


      Hoa Liên sững sờ chút, sau đó cười khổ, Khổng Uyên đúng là nhàn hạ được. E là, Khổng Tước Hoàng cũng chỉ bởi vì Băng phu nhân đều tập trung lực chú ý lên người nàng rồi nên mới bảo Khổng Uyên .


      Chuyện Khổng Uyên thay nàng chống lại Ngọc Tình, là nàng nghe Hồ Uẩn lại. Dù sao Ngọc Tình cũng là người thừa kế của Linh Lung cung, tin nàng ta vong mạng vừa truyền tới, mấy đại Hoàng đều biết.


      Hoa Liên cảm thấy, quen được người bạn như Khổng Uyên, nàng cũng coi như uổng phí cuộc đời này.


      Vô luận lúc đầu, vì thứ gì mà tiếp cận mình, nhưng sau đó, thực coi mình như bằng hữu, nếu thay mình gánh tất cả phiền phức.


      Cho dù là con của Khổng Tước Hoàng, tội danh giết Ngọc Tình cũng tuyệt đối . Thiên hạ có bức tường nào lọt gió, chuyện này nhanh chóng truyền , cho dù Linh Lung cung có chứng cớ hay , đến lúc đó, Khổng Uyên cũng gặp phiền phức .


      giờ, Băng phu nhân đặt lực chú ý người mình, lại khiến nàng thở phào nhõm. Nàng và Khổng Uyên khác nhau, cho nàng chết dí nguyên chỗ, nàng cũng vẫn ở được, nhưng con người của Khổng Uyên, bắt ở yên chỗ trong vòng tháng, chỉ sợ chẳng khác nào lấy mạng của .


      Dù sao vô luận thế nào Băng phu nhân cũng dám xông vào Đại Hoang sơn, nàng cứ sống ở đây, còn sợ bà ta nuốt mình chắc.


      Ngày thứ ba sau khi lễ cưới kết thúc, tất cả khách mời đều trở về, Hồ Khâu lại khôi phục lại yên bình. Giờ Hồ Uẩn thành thân với Vân Khi, đương nhiên là phải ở cùng chỗ với Vân Khi, cho nên Hoa Liên liền dọn đến chỗ ở cũ của Hồ Uẩn.


      Có hai nha hoàn đến hầu hạ nàng, là Vân Khi phái tới, tu vi vậy mà cũng đến Vương kỳ giữa, thực đúng là khiến cho Hoa Liên có cảm giác được chiều mà lo.


      Hoa Liên vốn là người trầm tĩnh, mặc dù Lạc Lâm Cửu ông ấy nhanh chóng xuất quan, nhưng nàng ở trong Hồ Khâu gần tháng vẫn gặp được vị sư phụ này. Khiến cho Hoa Liên có cảm giác như là hôm đó nằm mơ gặp ảo giác.


      Có điều, nàng cũng chẳng mấy vội vàng, vẫn giữ vững thói quen nghỉ ngơi thường ngày, sau khi tu luyện xong luyện chế đan dược trong phòng luyện đan được dựng riêng cho nàng bên trong viện.


      Dù sao nàng cũng là kế nữ của Hồ Hoàng, lấy chút thảo dược gì đó vẫn phải chuyện khó, mặc dù trước mắt luyện chế đan dược với Hoa Liên chẳng có tác dụng gì, đem ra ngoài bán cũng lãng phí thời gian, có điều, luyện đan càng nhiều, Hoa Liên lại càng cảm thấy khống chế của mình với Nghiệt hỏa càng thành thạo thêm mấy phần.


      Nghiệt hỏa chính là chiêu thức để bảo vệ tính mạng của nàng, vận dụng thành thạo mới có thể gánh vác được sinh mệnh của mình, vì cái mạng , Hoa Liên tuyệt đối dám lười biếng.


      Kết quả của việc này là trong vòng tháng, nàng luyện ra hơn trăm bình đan dược Huyền cực hạ phẩm và trung phẩm, vứt tiếc, cuối cùng, nàng gọi hai nha hoàn tới, để cho các nàng xử lý.


      Hai nha hoàn mà Vân Khi phái tới, tên là Giang Lưu, tên là Giang Tâm, tu vi của hai người dù rất cao, nhưng tính tình cũng tệ, chị Giang Lưu hơi hấp tấp nhưng cũng nhanh mồm nhanh miệng, em Giang Tâm nhìn qua có vẻ nhu nhược. Hơn tháng nay, ba người ngày ngày ở cùng nhau, quan hệ cũng tệ.


      Thấy Hoa Liên loáng cái lấy ra bao nhiêu đan dược như vậy, cả hai đều ngây ra, “Tiểu thư.. ô, đây là Hỏa Tinh đan?” Giang Lưu mở bình đan dược Huyền cực trung phẩm ra, đưa lên mũi ngửi cái, trong mắt có chứa kinh ngạc.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 65: Đan độc



      “Phải, có vấn đề gì sao?” Tất cả đan phương của Hoa Liên đều được chép lại từ bút ký của mẫu thân Tiểu Chỉ, đó những vấn đề cần chú ý về cách điều chế, tác dụng, thậm chí là thời gian luyện chế đan dược đều được ghi chép ràng.


      Vùa hay gần đây tu vi của Hoa Liên được nâng cao, phẩm chất của đan dược luyện chế ra cũng dần tăng lên, cho nên nàng mới có thể luyện chế ra nhiều đan dược Huyền cực Trung phẩm hơn.


      Nếu như cho nàng thêm chút thời gian nữa, đoán chừng có luyện chế đan dược Huyền cục Thượng phẩm cũng thành vấn đề.


      Chỉ cần có thể luyện chế ra được đan dược Huyền cực Thượng phẩm, cho dù sau này Hoa Liên có mình ra ngoài cũng tuyệt đối lo chết đói, ở tộc, đan sư vẫn khá là nổi tiếng.


      “Thuốc, thuốc này phải xuất phát từ Ma Môn sao?” Hiểu biết của Giang Lưu tương đối nhiều, hơn nữa trước khi đến chỗ Hoa Liên cũng là tinh trong tộc, dĩ nhiên biết rất nhiều thứ. Hỏa Tinh đan mặc dù chưa thể coi là đan dược tốt nhất, nhưng đối với Hồ tộc mà , thứ này có tác dụng rất lớn. Đáng tiếc phương pháp chế luyện chỉ lưu truyền trong số ít Ma Tu, truyền ra ngoài. Cho nên với chuyện Hoa Liên có thể luyện chế ra được thứ này, Giang Lưu hết sức kinh ngạc, lập tức lại cảm thấy mức độ thần bí của Hoa Liên lại tăng lên phần.


      “Vậy sao, thứ này dùng để ngưng tụ Hỏa nguyên lực đúng , ngươi dùng được?” Đan phương đến từ chỗ nào, nàng chẳng hề hiếu kỳ, chỉ vì thứ này có thể ngưng tụ Hỏa nguyên lực nên nàng mới muốn luyện ra thử xem có tác dụng gì với mình hay thôi.


      Đáng tiếc, lửa được ngưng tụ phẩm chất quá thấp, căn bản thể dung hợp với Nghiệt Hỏa.


      “Dĩ nhiên có thể.” Thứ này là dùng để bảo vệ tính mệnh vào thời khắc mấu chốt, đan dược với số lượng ít lại càng trân quý, căn bản nàng thể rmua được, có điều nàng ngờ tới Hoa Liên lại tiện tay ình thứ quý giá như vậy.


      “Vậy hai người các ngươi cứ giữ lấy .” Dù sao những thảo dược kia cũng là do hai tỷ muội này đưa tới cho nàng, đồ đưa cho họ cũng chẳng sao, huống chi, ở đất Hồ tộc này, nàng sống cũng còn chưa quen, Hồ Uẩn cũng thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng.


      Tuy hai tỷ muội này là do Hồ Hoàng phái tới, nhưng có số việc, nàng vẫn cần hai người này giúp tay. Đưa cho họ chút lợi lộc, cũng quá đáng.


      “Đa tạ tiểu thư.” Hai tỷ muội mừng rỡ nhận lấy những đan dược kia rồi lui xuống.


      Hai người vừa khỏi, Hoa Liên còn chưa kịp nhúc nhích, đột nhiên bị luồng sức mạnh cường đại lôi dậy. Chớp mắt cái, cảnh sắc trước mắt thay đổi.


      Đột nhiên tới nơi xa lạ, trong lúc nhất thời Hoa Liên có chút kịp thích ứng, nàng cố gắng hồi tưởng lại quá trình mình đến đây, đáng tiếc, thu hoạch được gì.


      Đây là sơn động, đỉnh động được bao phủ bởi từng viên minh châu, vách đá xung quanh điêu khắc những bức vẽ phức tạp, cũng biết rốt cuộc là để làm gì.


      Phía sau có đường, Hoa Liên chỉ có thể nhắm mắt bước vào bên trong, dọc đường ít khúc ngoặt, Hoa Liên chỉ đành chọn đại đường thẳng về phía trước. nhầm, bị quay trở lại chỗ ban đầu.


      Cũng biết được bao lâu, cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy ánh sáng.


      phải ánh mặt trời, mà là thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Vật thể tỏa ra ánh vàng ấy ở trong căn phòng đá cách Hoa Liên xa. Khi nàng bước vào gian phòng đá, trong lòng bàn tay, nhúm Nghiệt Hỏa lẳng lặng bùng lên. Ở nơi xa lạ, vì cái mạng , Hoa Liên chưa từng lơi lỏng cảnh giác.


      Sau khi bước vào, mới đưa mắt nhìn vật kia lần đầu tiên khiến cho Hoa Liên trợn mắt há mồm.


      Nàng nhìn thấy gì đây? bộ xương khô màu hoàng kim ngồi ghế… đọc sách?


      “Đồ đệ… tốc độ của ngươi thực nhanh tí nào.”


      Thanh này… là Lạc Lâm Cửu, vị sư phụ mình vừa mới bái sư biến mất đó.


      Nhưng ông ấy, sao lại có bộ dạng thế này? Hoa Liên dù trong lòng có nghi vấn nhưng vẫn mở miệng, dù sao, hai người bọn họ còn chưa tính là quen thuộc, mặc dù có danh phận thầy trò, nhưng chưa hề chung đụng, nàng cũng biết tính khí của vị sư phụ này thế nào.


      Bất kể ra sao, chọc giận ông ta, chẳng có lợi gì ình.


      “Hoa Liên bái kiến sư phụ.” Hoa Liên thu hồi kinh ngạc trong lòng, cung kính quỳ mặt đất, dập đầu lạy Lạc Lâm Cửu ba cái. Lần này, Lạc Lâm Cửu hề ngăn cản nàng, lẳng lặng nhận ba lạy của nàng, sau đó mới hơi ngếch cái đầu màu vàng kia lên, xuyên qua hốc mắt, có thể nhìn thấy trong khoang sọ của ông ta có ngọn lửa màu hoàng kim nhảy nhót.


      “Đứng lên , bộ dạng này, chắc làm ngươi sợ rồi hả.” Trong giọng của Lạc Lâm Cửu mang theo vài phần cay đắng khó mà phát .


      “Cũng bình thường.” Sợ chưa đến nỗi, chỉ là rất kinh ngạc mà thôi.


      “Mấy ngày qua ngươi nghĩ ra muốn học gì với vi sư chưa?” Rất nhanh, Lạc Lâm Cửu chỉnh đốn lại tâm trạng, Hoa Liên cũng nhận ra được thay đổi cảm xúc khi nãy của ông ta.


      “Ách..” ra , Hoa Liên cũng chưa nghĩ ra mình nên học cái gì, với nàng mà , nếu phải cần thiết ngay cả tu luyện cũng chẳng hấp dẫn đến vậy. Về phần luyện đan, tạm thời coi như là có hứng thú . Nếu thích, chắc nàng chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy để ngồi quắt queo bên lò luyện đan.


      Thứ khác nàng có, chứ nhẫn nại có thừa.


      “Luyện đan… có được ạ?”


      Khi Hoa Liên hỏi ra những lời này, Lạc Lâm Cửu lúc lâu vẫn đáp lời, chỉ có điều là ngọn lửa ánh vàng đỉnh đầu kia lại rung động kịch liệt, giống như ông ta do dự giằng xé chuyện gì vậy.


      lâu sau, ông ta thở dài, “Luyện đan, là thứ vi sư tinh thông nhất, có điều… đan mà ta luyện ra, thể sử dụng tùy tiện. Aiz, nếu ngươi muốn học, vậy ta cứ dạy cho ngươi thôi, thất truyền cũng đáng tiếc.”


      Nghe ý tứ của ông ấy, hình như có chút tình nguyện lắm, mà hình như lại chẳng phải ý đó, Hoa Liên có chút đoán ra nổi suy nghĩ của sư phụ.


      Sau khi Hoa Liên lấy được ngọc giản mà Lạc Lâm Cửu trao cho nàng, rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ ông ấy.


      Quả nhiên thể sử dụng tùy tiện, trước mắt, với tu vi của Hoa Liên, chỉ có thể xem được đến đan phương luyện chế đan dược Địa cấp hạ phẩm, tổng cộng có ba trăm loại, mỗi loại đều là tinh phẩm, mỗi loại đều có thể giết người trong vô hình.


      sai, thứ Lạc Lâm Cửu tinh thông phải là đan dược, mà là đan độc.


      Từ xưa đan sư được chia làm hai phái, có điều giờ, chỉ còn lại có phái. Bọn họ vốn tên là Đan dược sư, những Đan sư sau này đều là Đan dược sư. Vốn, còn có loại đan sư khác, gọi là Đan độc sư.


      Đối với những đan sư nay mà , luyện chế đan độc, đều là dị đoan, nhất định bị tru diệt. Mặc dù như vậy, cõi đời này vẫn luôn có những nhân vật điên cuồng, đáng tiếc, những đan phương đan độc còn sót lại thế gian này quá ít, có hoàn chỉnh, lại có uy lực quá lớn.


      Nhưng những phương pháp luyện đan độc mà Lạc Lâm Cửu đưa cho nàng lại khác hẳn, mỗi đan phương đều được ghi chú , có thể dùng để đối phó với tu sĩ cấp độ nào, đan độc Địa cấp Hạ phẩm có thể khiến cho tu sĩ Xuất Khiếu kỳ vô thanh vô tức mà chết, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng vật này lại xuất phát từ tay của Lạc Lâm Cửu, nàng thực thể tin.


      Thứ này đối với Hoa Liên quả thực là quá chấn động, nàng cũng có chút nôn nóng muốn biết, những đan phương đan độc bị cấm chế phong bế kia, có phải còn vượt qua cả đan dược Thiên cực Thượng phẩm.


      Đáng tiếc, sư phụ chẳng chịu câu nào, nàng cũng chỉ đành chào thua.


      Cho nàng vật này, còn thuận tay ném cho Hoa Liên cái lò luyện đan bằng đá to chừng bàn tay, sau đó Lạc Lâm Cửu liền đưa nàng trở lại. Chỉ , khi nào có chuyện, có thể dùng đá truyền lò luyện đan tìm ông ấy, đại khái là ông ấy cũng thích gặp người khác.


      Khi ra khỏi gian phòng đá, trong đầu Hoa Liên đột nhiên nhoáng qua suy nghĩ rất kỳ quái, sư phụ phải là bị ai nhốt vào đó đấy chứ…


      Nhưng ngẫm lại, khả năng cao, dù sao, tu vi của ông ấy trong Tu Chân giới bây giờ cũng là hàng đầu, ai có thể làm gì ông ấy được chứ.


      Kể từ sau khi lấy được đan phương đan độc, phương hướng luyện đan của Hoa Liên lập tức xoay chuyển trăm tám mươi độ, dược thảo cần thiết cũng kỳ quái hơn rất nhiều.


      Bởi vì thảo dược mà Giang Lưu đưa đến cho nàng bình thường đều phải qua kiểm tra của đan sư trong tộc mới được đưa tới, trong số họ có ít đan sư lợi hại, có thể thông qua dược thảo mà phân tích ra được Hoa Liên luyện chế đan dược gì. Nhưng giờ, họ hoàn toàn nghĩ ra nổi, luyện đan luyện đan, sao nàng ta còn bắt đầu cần cả máu của thú làm gì?


      Thực ra , Hoa Liên hề cần máu của thú, trong đan phương đều có cầu cụ thể, có điều, nàng sợ bị người ta phát mình luyện chế đan độc, nên mới vẽ ra phạm vi rộng để họ tìm nguyên liệu ình.


      Kết quả, dần dần mọi người đều cho là Hoa Liên muốn vẽ bùa chú nên mới cần thứ này, sau đó cũng chẳng ai chú ý đến chuyện này nữa.


      Tháng thứ năm Hoa Liên ở lại Hồ Khâu, Đại Hoang sơn đón trận tuyết đầu tiên, tuy những quái ở đây đều tu luyện thành hình, có chuyện ngủ đông, nhưng Hoa Liên lại phát ra bọn họ hình như đều trở nên lười biếng hơn chút.


      Mỗi ngày khi nhìn hai tỷ muội Giang Lưu Giang Tâm, hai người đều như vẫn chưa tỉnh ngủ. Khác hẳn với những Thú tộc này, Hoa Liên vô cùng thích ứng với nhiệt độ bây giờ.


      Kể từ khi đến Hồ Khâu, nàng gần như sống trong phòng luyện đan, hiếm khi được hôm trời đẹp, Hoa Liên mang theo tỷ muội Giang gia, định dạo mình quanh Hồ Khâu.


      Nàng tin là, trong Hồ Khâu có kẻ nào ngu xuẩn mà động đến nàng, trừ phi muốn chết.


      Trong Hồ Khâu, mỗi hồ tộc đều ở nơi khác nhau, nàng sớm nghe Giang Tâm qua, tộc Tuyết hồ tính tình hết sức ôn hòa, hơn nữa nơi Tuyết Hồ tộc tụ cư phong cảnh cũng tệ.


      Nơi Tuyết Hồ tộc tụ cư là bên bờ đầm Lạc Hà ở Hồ Khâu, lúc này tiết trời chuyển lạnh, nước trong đầm kết thành băng, Hoa Liên mặc chiếc váy lụa xanh đơn bạc, đứng bên bờ, chẳng cảm thấy lạnh.


      “Tiểu Phong, hiếm khi ngươi mới quay về chuyến, sao nhanh như vậy muốn rồi.” Đúng vào lúc Hoa Liên định nhấc chân, chuẩn bị giẫm lên mặt băng, sau lưng đột nhiên vọng đến tiếng .


      “Ừm, ta chỉ về thăm các ngươi chút thôi.” giọng có chút lạnh lùng khác vang lên.


      Nghe thấy cái giọng này, Hoa Liên cứng đờ hết cả người, có chút khó tin nhìn qua phía thanh vọng tới, nền tuyết, hai người bước về phía này. trước sau, người trước mặt thân trắng như tuyết, nếu như nhìn kỹ, ngay cả mái tóc cũng màu trắng, hề nghi ngờ chính là tộc Tuyết Hồ, người còn lại thân đen kịt.


      Hai người kia nhìn thấy Hoa Liên đứng bên đầm, trong số đó có vẻ hơi phấn khích, biết Hoa Liên, giờ ở Hồ tộc có mấy ai là biết đến Hoa Liên. Nét mặt của người còn lại càng thêm đáng để nghiền ngẫm.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 66: Hẹn gặp ở Long huyệt



      “Hoa nương, lâu gặp. Ngươi còn nhớ ta chứ?” Nam tử áo trắng mặt đầy ý cười với Hoa Liên.


      “Bạch Dịch công tử.” Hoa Liên đáp lại bằng nụ cười, bào đệ của tộc trưởng tộc Tuyết Hồ, sau khi Tuyết Hồ vương đời trước qua đời mười mấy năm trước, con trai cả của ông ta – Bạch Kỳ lên kế vị, ở Hồ tộc, chỉ có tộc trưởng của Tuyết Hồ tộc là trẻ tuổi nhất. Mà đệ đệ của , Bạch Dịch, cũng chỉ mới hơn trăm tuổi mà thôi.


      Sở dĩ Hoa Liên ấn tượng với người này là vì cực kỳ am hiểu về luật, có thể , dõi mắt khắp Hồ tộc, thậm chí là cả Đại Hoang sơn, chưa chắc tìm được người có thể địch nổi .


      ra, cũng là tài tử, rất được đám nữ tử trong Đại Hoang sơn ái mộ.


      “Tiểu Phong, ta giới thiệu cho ngươi, vị này là…”


      “Hoa Liên.” Chưa đợi Bạch Dịch dứt lời, nam nhân đứng bên cạnh mở miệng gọi tên Hoa Liên, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.


      Hoa Liên hít hơi, ngẩng đầu lên nhìn trời, “Hôm nay trời đẹp ghê…” Nàng có thể giả bộ như thấy người này được , sao lại chạy đến đây? Lần trước mình xông vào thành Nam Khê sơn còn chưa tính, bây giờ còn dám chạy đến Đại Hoang sơn, phải định tự sát đấy chứ.


      Phong Biệt Tình nhìn chằm chằm Hoa Liên lúc, khóe miệng kéo ra đường cong, “Ta đến tìm ngươi.”


      vậy, xin cáo từ.” Hoa Liên cũng chẳng muốn biết, Phong Biệt Tình rốt cuộc đến bằng cách nào, nàng tò mò tí nào hết, chỉ cần để nàng cách xa người này ra là được.


      “Ngươi muốn biết tung tích của Tiểu Chỉ sao?” Tử huyệt! Những lời này thành công khiến Hoa Liên dừng bước.


      Xoay người, Hoa Liên ráng nặn ra nụ cười. “Xin cứ .”


      ”… Tạm thời chưa muốn .”


      Được lắm!


      Nhìn gương mặt xinh xắn của Hoa Liên vặn vẹo trong nháy mắt, độ cong nơi khóe miệng của Phong Biệt Tình càng trở nên ràng, “Nàng sống rất ổn, rất lo cho ngươi, hơn nữa… mấy vui vẻ.”


      Kể từ khi Tiểu Chỉ bỏ cùng bỗng trở nên tâm chồng chất, đối với chuyện của người khác, Phong Biệt Tình cũng chẳng tò mò, cho tới giờ cũng chưa bao giờ hỏi, chẳng qua là sau khi Tiểu Chỉ quay về, vẫn hay ngẩn ngơ.


      “Như vậy…” Hoa Liên nhíu mày cái, phải chăng nàng ấy nghĩ đến Quân Hầu?


      “Ngươi có muốn gặp nàng ?” Câu tiếp theo của Phong Biệt Tình thành công hù dọa Hoa Liên.


      “Ta đến chỗ ngươi đâu.” Hoa Liên hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối.


      “Ta cũng định dẫn ngươi đến đó. Vài ngày nữa, ta quay lại Long huyệt, ta nghĩ Hồ Hoàng chắc cũng phái người .”


      “Nơi đó…” Nghe đến địa danh đó, chân mày Hoa Liên nhướn lên, cái tên này nàng từng nghe thấy, còn là nghe được từ chính miệng cung chủ Linh Lung cung. Nhớ hồi nàng còn ở Kim Luân tự, hình như nghe thấy nàng ta muốn đến Long huyệt, mà Ân Mạc hình như cũng có ý định này.


      “Người của Linh Lung cung động đến ngươi ở đó đâu.” Dường như biết Hoa Liên lo lắng cái gì, Phong Biệt Tình mở miệng , “Dĩ nhiên, với điều kiện trước tiên là ngươi được mình.”


      “Ta chỉ có thể gặp được Tiểu Chỉ ở chỗ đó thôi sao?” Bất kể thế nào, nàng vẫn chưa muốn mạo hiểm. Lần trước, người của Linh Lung cung dám gây ngay tại đại lễ tân hôn của Hồ Hoàng, có nghĩa là bọn họ cũng chẳng bỏ Hồ tộc vào trong mắt, nếu mình , khó mà đảm bảo được bọn họ động thủ giết người.


      “Phải, sau đợt này, nghĩa phụ thay máu cho Tiểu Chỉ, trong vòng mấy trăm năm nữa, e là các ngươi có cơ hội gặp mặt.” Thân thể của Tiểu Chỉ vốn yếu ớt, Hoán Huyết đại pháp là công pháp của Ma tộc, thể sử dụng cho người bình thường, khi thành công, Tiểu Chỉ hoàn toàn biến thành hoặc biến thành Ma, giúp cho thân thể của nàng tốt lên. Nếu , sợ rằng nàng sống quá trăm năm.


      “Vậy cũng được.” Có trời mới biết mấy trăm năm sau như thế nào, nếu đây là cơ hội gặp mặt duy nhất, nàng nhất định phải gặp Tiểu Chỉ. Về phần Linh Lung cung, hy vọng bọn họ có thể lý trí chút. Cùng lắm nàng đành mặt dày bám sát theo Hồ Hoàng thôi.


      “Ta chờ ngươi ở Long huyệt.”


      Sau khi chuyện xong với Phong Biệt Tình, nàng rời khỏi đầm Lạc Hà trước, hai người kia vẫn tản bộ ở bên đó, xem ra, Bạch Dịch dường như rất quen thân với Phong Biệt Tình, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng chuyện của hai người, còn có cả tiếng cười.


      Phong Biệt Tình còn có thể cười? được rất xa rồi, Hoa Liên mới nhịn được quay đầu lại nhìn bóng lưng của hai người kia, chắc là lỗ tai mình có vấn đề rồi.


      Về phần Phong Biệt Tình đến đây bằng cách nào, rồi tại sao lại quen Bạch Dịch, nàng có hứng thú, ai cũng có bí mật của riêng mình, nàng nhất thiết phải biết đáp án cho bằng được.


      Có điều, điểm duy nhất khiến cho nàng thấy tò mò là, người Phong Biệt Tình lại có cả khí, hơn nữa lại rất nồng đậm.


      ….


      Tuy chỉ cần với vị cha kế kia rằng nàng muốn đến Long huyệt, ông ta nhất định đồng ý, có điều, Hoa Liên cũng thích gặp người kia lắm. Hồ Hoàng khiến cho nàng có cảm giác quá nguy hiểm, rất nhiều, ràng là gương mặt đầy ý cười, nhưng nàng lại luôn có thể cảm nhận được luồng sát ý.


      Thông qua lời của mẫu thân chắc an toàn hơn nhiều. Vừa về phía Thiên Vũ các, Hoa Liên vừa nghĩ. Thực ra nàng sớm cảm nhận được, ở Hồ tộc, cuộc sống của nàng cũng phải quá an toàn, nếu phải xảy ra chuyện phía Linh Lung cung kia, ra khỏi Đại Hoang sơn gặp nguy hiểm, nàng còn lâu mới chết dí ở đây.


      Vừa mới bước vào trong vườn ở Thiên Vũ các, Hoa Liên nghe thấy tràng tiếng quát tháo, chủ nhân của giọng kia hình như là nữ, thanh nàng ta nghe còn rất quen.


      “Hồ Uẩn, tại sao ngươi phải đối xử với chúng ta như vậy!” Càng đến gần Thiên Vũ các, giọng kia lại càng bén nhọn. Hoa Liên đứng bên ngoài chưa được bao lâu, thấy nha hoàn hầu hạ cho Hồ Uẩn thở hổn hển chạy vào, chưa chạy được mấy bước, nhìn thấy Hoa Liên đứng bên ngoài vội vàng dừng lại.


      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếng la mắng bên trong vẫn ngớt, Hoa Liên đầy hứng thú dỏng tai nghe. Từ đầu tới cuối mẹ nàng ho lấy tiếng, chắc là ngồi uống trà rồi.


      “Tiểu thư, là Hồ Y, bà ta lại thừa dịp Hồ Hoàng có ở đây đến tìm phu nhân gây phiền toái.” Sắc mặt của nha hoàn có chút khó chịu, phu nhân xem ra quá hiền từ rồi, bị người ta chèn ép đến như vậy mà cũng cãi cọ gì cả, Hồ Y kia cũng quá đáng quá.


      “À… sao đâu, ngươi lui xuống trước .” Hoa Liên gật đầu cái, Hồ Y, nàng nhớ, biết em tên Hồ Vi kia của bà ta thế nào rồi.


      “Vậy, chỗ phu nhân…” Nha hoàn kia vẫn rất lo Hồ Uẩn bị chèn ép, nếu như Hồ Uẩn vui, khi về Hồ Hoàng mà hạch tội xuống, chịu khổ nhất định là đám nô tài các nàng.


      Nàng sao hiểu nổi, Hồ Y lấy gan ở đâu ra mà dám tìm phu nhân gây phiền phức, sợ Hồ Hoàng tức lên mà giết bà ta sao.


      Cho dù tạm thời bà ta cũng coi như thị thiếp của Hồ Hoàng, nhưng trong lòng mọi người đều , kể từ khi phu nhân đến đây, Hồ Hoàng căn bản hề chạm đến đám thị thiếp kia.


      sao đâu, ta xem mẹ thế nào.” Đẩy nha hoàn xong, Hoa Liên mới cất bước vào Thiên Vũ các. Vừa vào đại sảnh, thấy Hồ Y mặt đầy dữ dằn mặc thân quần áo đỏ tươi đứng ở chính giữa, chỉ vào mũi mẹ nàng mà la mắng.


      Còn Hồ Uẩn hệt như lão tăng nhập thiền vậy, ngồi ghế cúi đầu uống trà, giống như xem kịch mà nhìn Hồ Y. cùng với Hồ Y, còn có cả muội muội của bà ta, Hồ Vi, xem ra, nàng ta bị trừng phạt.


      Hoa Liên đột nhiên vào, Hồ Vi vẫn đứng bên hơi nheo mắt, trong mắt có sát ý hề được che giấu. Chỉ tiếc, nàng ta dám động thủ ở đây.


      “Mẹ.” Hoa Liên giống như nhìn thấy hai người kia, thẳng về phía Hồ Uẩn, cười cười ngồi xuống bên cạnh bà.


      “Ừm, ta nghe Giang Lưu con ra ngoài tản bộ, lần sau nhớ mang theo các nàng, cẩn thận bị chó điên cắn phải.” Hổ Uẩn trong lời có ý.


      “Con biết rồi, nhưng mẹ à, chó ở đây nhiều quá, cho dù ra khỏi cửa cũng gặp nguy hiểm được kia kìa.” Hoa Liên tiếp lời Hồ Uẩn.


      sao, đời, có ai mà chưa từng đụng phải mấy con chó điên.” Hai mẹ con mỗi người câu, căn bản nhìn Hồ Y lấy cái, lại khiến cho bà ta tức đến mức thiếu chút nữa động thủ.


      Nếu phải Hồ Vi vẫn cản lại, sợ rằng bây giờ hai bên đánh nhau.


      Tuy , xét theo tu vi, hai tỷ muội các nàng đương nhiên lợi hại hơn, nhưng, Hồ Y có thể la mắng với Hồ Uẩn, Hồ Hoàng gì, nhưng nếu động thủ, đến lúc đó, cho dù Hồ Y có ai đứng đằng sau cũng tuyệt đối chẳng có kết quả gì hay ho.


      “Hồ Uẩn, ta cho ngươi hay, giữ ngươi lại, chẳng qua là do nhất thời mới mẻ mà thôi, rất nhanh, ngươi cũng giống đám nữ nhân kia.”


      “Đa tạ nhắc nhở, có điều, ngươi nên lo cho bản thân mình hơn.” Đặt chén trà trong tay xuống, Hồ Uẩn cười , hề biến sắc vì lời của Hồ Y.


      “Đừng quên ngươi có thân phận gì, ngươi cảm thấy yên tâm mà giữ ngươi bên cạnh sao, đừng đắc ý, ngươi nhanh chóng giống ta thôi.” Nàng sớm thất sủng, đây chẳng phải chuyện gì khó , có điều nàng khác với những thị thiếp khác của , cho dù là giờ, cả Hồ Khâu cũng chẳng có mấy kẻ dám đắc tội nàng.


      Hồ Uẩn nhìn chằm chằm Hồ Y đứng giữa đại sảnh lúc lâu, mới cười khẽ đứng dậy, “Hồ Y, biết tại sao lại coi trọng ta, mà phải ngươi ?”


      Hồ Y lên tiếng, tay từ từ siết lại thành quyền. Phụ thân của các nàng đều là Hồ Vương ở Đại Hoang sơn, khi đó, lần đầu tiên bọn họ đến Đại Hoang sơn, đồng thời nhìn thấy Hồ Hoàng. Lúc ấy, bọn họ đều trẻ trung xinh đẹp giống nhau, thậm chí, nàng còn đẹp hơn cả Hồ Uẩn.


      Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Hồ Hoàng đều đặt người Hồ Uẩn, cho đến giờ, cũng chưa từng thay đổi.


      “Bởi vì ta ngu xuẩn đến mức bỏ ra hết thảy vì người đàn ông, cho nên, cho dù ta có mất mát, cũng giống ngươi. Trong sinh mệnh của ta, phải chỉ có mỗi nam nhân.”


      “Ngươi , tại sao lại lấy ?” Hồ Y đột nhiên trở nên tỉnh táo lại, còn kêu la nữa.


      “Đây là chuyện của chúng ta, ngươi là kẻ ngoài cuộc rồi.” Hồ Uẩn ngước mắt, ánh mắt phẳng lặng đến như vậy.


      “Hồ Uẩn, ngươi thực độc.” xong câu đó, Hồ Y xoay người bỏ , Hồ Vi sửng sốt chút, vội vàng theo.


      “Ngươi sai rồi, ta của ngày hôm nay, là do các ngươi ép mà ra.” Hồ Uẩn rất , chỉ có Hoa Liên ngồi bên cạnh bà mới nghe thấy.


      Sau khi Hồ Y rời khỏi Thiên Vũ viên, giữa cả vườn hoa rơi, bóng hình màu trắng đột nhiên xuất , ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về Thiên Vũ các, liếc Hồ Y đến cái.


      “Uẩn Nhi, nàng ta, giống như trước kia.” Vân Khi mở lòng bàn tay, những cánh hoa tan tác giữa trung toàn bộ rơi vào lòng bàn tay .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 67: Long xuất thế



      Hồ Uẩn chỉ nhắc đến chuyện Long huyệt có lần, Vân Khi đồng ý, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng hỏi qua. Lúc ra khỏi Hồ Khâu, Hồ Uẩn liên tục nhắc nhở Hoa Liên, tuyệt đối được rời khỏi Vân Khi, bà hiểu rất , lần này Hoa Liên ra ngoài rất nguy hiểm. Nếu phải là vì liên quan đến Tiểu Chỉ, bà nhất định đồng ý để Hoa Liên .


      Khác với lần đến di tích Thái cổ lần trước, lần này, Hoa Liên nghe , trong Long huyệt kia hình như có trứng của Long sắp nở. Hơn nữa trong Long huyệt còn có xác của Long chết, cho dù lấy được trứng rồng, chỉ cần lấy được phần xác rồng kia thôi cũng khoản tài phú rất lớn rồi.


      Đối với Tộc mà , khi trứng của Long được ấp, ngàn năm sau, xuất vị Hoàng khác. Đối với Chính đạo và Ma đạo mà , nếu như có thể thu phục được con ấu long kia, đó nguồn sức mạnh chiến đấu vô cùng kinh khủng.


      Long huyệt nằm ở nơi ba thế lực giao nhau, chỗ này là đầm nước rất lớn, bị rừng rậm mênh mông bất tận bao phủ, bên trong khu rừng này, có ít linh dược hiếm có sinh trưởng, đương nhiên cũng có rất nhiều sinh vật có huyết mạch Thượng cổ kinh khủng, bình thường các môn phái đều đưa đệ tử đến đây để rèn luyện.


      Bởi vì Long sắp xuất thế, gần đây cả khu rừng đều tản ra uy áp của Long, căn bản ai dám tùy ý đến gần. Ngay cả Vân Khi cũng chỉ dám dừng lại ở bên ngoài khu rừng.


      “Chúng ta vào thôi.” Đại khái là vì sợ hơi thở của bản thân dễ dàng quấy nhiễu đến Long sắp ra đời, Vân Khi thu lại toàn bộ khí tức người, nếu như có tu vi ngang hàng với ông ta, căn bản thể phát ra được hữu của ông ta.


      Hoa Liên theo ông ta vào trong rừng, dọc đường, thấy bất cứ vật sống nào, chắc là những sinh vật ở đây cũng nhận ra được nguy hiểm nên trốn trước rồi.


      Nghe Long huyệt nằm trong khu vực đầm nước giữa rừng rậm, khi ngang qua đó, con mãng xà khổng lồ dài hơn trăm thước đột nhiên vọt lên từ phía dưới.


      Chuyện xảy ra chưa đến giây, Hoa Liên chỉ cảm thấy trận gió lạnh, vừa quay lại, thị vệ đứng sau lưng thiếu mất người.


      Sau khi Vân Khi nhận ra tình hình đó, dừng bước lại, hai tay buông hai bên, áo bào bị gió thổi tung, “Vân Khi Đại Hoang sơn bái kiến thủ vệ đầm Hắc Long.”


      “Qua.” Thanh trầm đục vọng lên từ lòng đất, sau đó có bất cứ động tĩnh gì nữa.


      thôi.” Vân Khi chẳng màng đến người thị vệ vừa bị tha khi nãy, thẳng về phía trước. Hoa Liên giờ mới hiểu được, chẳng trách vừa nãy Vân Khi hề ngăn cản, ra là cố ý.


      Đầm Hắc Long này còn có cả thủ vệ, biết là ai ngụ ở đây? Có thể khiến Vân Khi phải dùng cái giọng khách khí như vậy để chuyện, trong lòng Hoa Liên có chút nghi vấn, có điều suy ngẫm lại liền vứt chuyện này qua bên.


      Mặc dù Đại Hoang sơn là nơi tụ cư của tộc, nhưng có rất nhiều những Đại có thực lực cường đại thích ở đó, bọn họ canh giữ địa bàn của mình, cũng ít trao đổi với bên ngoài.


      Sau khi thủ vệ kia phát lệnh thông hành, trong đầm đột nhiên nổi lên hai mươi tấm gỗ hình tròn, vừa khéo nâng tất cả mọi người lên, những tấm gỗ kia nhanh chóng chuyển động mặt nước, linh hoạt né qua tất cả những chướng ngại vật trong đầm, thoáng cái đưa đoàn người đến điểm đích.


      Long huyệt đích thực là được dựng lên ở giữa đầm, có điều, giữa chiếc đầm này là hòn đảo , lúc này, đó it người tụ tập. Khí tức người bọn họ đều được thu lại, chỉ dùng mắt nhìn thôi, Hoa Liên cũng có thể sơ sơ phân biệt được, ba đạo Chính Ma đều tụ tập đông đủ.


      Lần này tộc có hai vị Hoàng tới, Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp sớm chờ ở nơi này. Vân Khi sau khi lên đảo dường như nhìn thấy ông ta, mang thủ hạ đến nơi đất trống, đứng bên để ý đến bất cứ kẻ nào.


      Hoa Liên cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vân Khi, mặc dù người nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn quan sát động tĩnh ở bốn phía. lâu sau khi bọn họ lên đảo, đầm đột nhiên xuất dải băng màu trắng, nữ tử mặc áo trắng đạp băng mà tới.


      Dù chỉ có người, cũng dẫn đến trận ồn ào.


      Sau khi nhìn thấy nàng kia, mí mắt Hoa Liên bỗng giật cái, Thương Tình. Lần này, Linh Lung cung lại chỉ có mình nàng ta tới, nhìn qua có gì uy hiếp đến mình, có điều, ai mà biết được có còn người đứng đằng sau hay .


      Hơn nữa, cho dù chỉ có mình Thương Tình, nàng ta mà thực muốn động đến mình, mình cũng chẳng có tí lực phản kháng nào.


      Thương Tình dường như nhận ra được ánh nhìn của Hoa Liên, khẽ quay đầu liếc về phía nàng cái, rồi lại lập tức dời mắt.


      “Tình tiên tử lần này sao chỉ mình vậy?” Người nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi tuổi, mặc đạo bào màu lam, lúc chuyện, mặt đầy ý cười.


      “Lam sư huynh đâu cần phải biết rồi còn hỏi.” Thương Tình lạnh lùng , có bất cứ tình cảm nào.


      “A a, có câu, cái cũ , cái mới sao đến, ta thấy đây cũng là cơ hội, mệnh đồ đệ kia của ngươi quá mỏng, chết cũng tốt.” Họ Lam này chuyện đúng là đủ độc, Hoa Liên nghe mà cũng nhận ra được, dường như cũng chẳng có hảo cảm gì với Thương Tình.


      “Vậy Lam sư huynh cũng phải trông chừng đồ đệ mình cho cẩn thận, ta thấy cũng giống người có phúc duyên thâm sâu đâu.” Thương Tình dù sao cũng chẳng phải vừa, câu bộp trở lại.


      Lúc hai người này chuyện, những người xung quanh căn bản có kẻ nào dám chen vào, chỉ sợ gặp phải tai bay vạ gió, dù sao địa vị của hai vị này khác hẳn với người khác.


      Sau khi dời mắt khỏi phía bên kia, Hoa Liên vẫn nhìn khắp xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Phong Biệt Tình, đáng tiếc, đến giờ vẫn thu hoạch được gì, còn chưa tới.


      Lúc này, gò đất màu tím thẫm giữa đảo , giống hệt như có người hít thở vậy


      phập phồng lên xuống, lớp bùn đất màu tím bên càng ngày càng lan rộng ra.


      Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngừng chuyện, vẻ mặt những người đứng đầu các thế lực cũng trở nên căng thẳng, e là Long xuất thế sớm hơn dự đoán.


      Mà lực chú ý của Hoa Liên lúc này lại đặt Long huyệt kia, nhất phẩm đài sen trong cơ thể nàng hiểu tại sao lại đột nhiên nở rộ, chín đốm Nghiệt Hỏa đài sen bỗng nhảy lên, giống như lúc nào cũng có thể xông ra ngoài vậy.


      người con Long còn chưa xuất thế kia, dường như có thứ gì đó thu hút Nghiệt Hỏa. Hoa Liên đè nén xao động của Nghiệt Hỏa trong cơ thể, thầm nghĩ vậy.


      Đột nhiên, cả hòn đảo chợt rung lên cái, gò đất màu tím kia đột nhiên nứt ra, vết nứt màu đen xuất , từ phía Hoa Liên nhìn lại, trong vết nứt kia hình như có tòa kiến trúc gì đó.


      Đúng vào lúc mọi người muốn lao vào trong, bầu trời mới nãy còn trong xanh đột nhiên giăng đầy mây tím, những ánh chớp màu bạc tựa như những con Ngân Long xoay vần trong tầng mây. Hoa Liên chỉ mới ngẩng đầu nhìn cái, sắc mặt hơi trắng bệch.


      Xem ra, thực lực của con Long này xác thực tầm thường, chỉ mới ra đời thôi mà trời đất xuất dị tượng như vậy rồi, nếu nó có thể may mắn sống sót. E là thực lực của tộc tương lai mạnh hơn nhiều.


      Lần trước Giao Hoàng chết cách khó hiểu ở Thạch Hải, đối với tộc mà , là cú đả kích rất lớn. Cũng may Khổng Tước Hoàng lấp liếm hết mọi chuyện, cho dù là người có ý đồ cũng dám tra xét đến Hoa Liên.


      Huống chi, với thân phận của nàng bây giờ, trong tộc cũng chẳng ai có gan mà đồng thời đắc tội cả Khổng Tước Hoàng và Hồ Hoàng.


      Đúng vào lúc luồng lôi điện đầu tiên xẹt lên giữa trung, trong khe nứt màu đen kia đột nhiên có con rắn màu tím to chừng bàn tay nhúc nhích cái, chưa đợi người ta kịp phản ứng, tia chớp màu bạc đánh xuống con rắn kia.


      cú này đánh xuống, trái tim của Hoa Liên lập tức run lên, cái bóng màu tím lúc nãy chắc là Long mới ra đời phải , nó… có thể chặn được luồng lôi điện kia sao?


      để cho Hoa Liên suy nghĩ nhiều, tia sét thứ hai đánh xuống. Có điều, lần này điểm rơi của lôi điện hình như có hơi lệch, bổ ngay xuống giữa đám Ma đạo kia.


      Cũng may, những Ma Tu xuất ở đây đều là dạng cao thủ, uy lực thứ lôi điện đột ngột đánh xuống này dù kinh khủng, nhưng vẫn có thể cản lại, có điều, bởi vì vội vàng đón lấy đạo lôi kiếp này, ít Ma tu đều trở nên chật vật vô cùng, thậm chí còn cẩn thận mà bị sét đánh cho đen sì.


      Tiếp đó, cả hòn đảo bỗng trở nên náo nhiệt, lôi điện từ trời giáng xuống khi đánh vào bên này, chốc lại bổ vào bên kia, dù sao những người đứng quanh xem náo nhiệt, có kẻ nào may mắn thoát nạn.


      Xem ra, bọn họ xem thường con Long mới ra đời kia, tốc độ của nó người bình thường thể sánh nổi, nếu chẳng tránh thoát được Thiên kiếp giáng xuống từ trời.


      Đại khái là vì đánh hụt mấy lần, đám mây kiếp màu tím kia lại lớn hơn gấp đôi, lần này, những tia chớp giữa đám mây dày đặc hơn rất nhiều, nhìn kiểu này, hình như là định bao trùm lên cả hòn đảo .


      ít kẻ có tu vi đủ đều tự giác rút lui, mà ở lại, đều là những người có tu vi cao thâm, cuối cùng, đảo chỉ còn dư lại hai mươi người hơn. Hoa Liên từ đầu đến cuối vẫn rời khỏi Vân Khi, lấy tu vi của Vân Khi, bảo vệ nàng cũng phải chuyện khó.


      Rốt cuộc, luồng lôi điện cuối cùng cũng bổ xuống, cả hòn đảo trong nháy mắt bị màu bạc bao phủ, những tiếng ầm ầm lớn vang lên, đảo dưới chân bọn họ giống như dâng lên mấy phần. Mà Hoa Liên chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua ánh tím, vừa mới mở mắt nhìn, con rắn bay màu tím dài bằng cánh tay xuất trước mắt nàng, hơn nữa còn nhìn chằm chằm nàng dời mắt.


      nghi ngờ chút nào, sinh vật xuất ở đây, nhất định là Long chứ trật đâu được. Người nó còn có dấu vết bị sét đánh, thân có nhiều chỗ bị tróc vảy, nhưng nhìn qua tinh thần cũng tệ lắm.


      Khè khè


      ~ Long thè lưỡi về phía Hoa Liên, giống hệt như rắn.


      Sau Kiếp Lôi, Long huyệt đột nhiên xuất đảo hề dời lực chú ý của mọi người, trái lại con Long mắt to trừng mắt với nàng lại thu hút ánh mắt của mọi người hơn.


      Long!” biết là ai kêu lên tiếng, đột nhiên, mọi người vừa nãy còn im lặng đột nhiên lại đồng loạt vọt về phía Hoa Liên.


      Trong mắt Vân Khi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, kéo Hoa Liên phóng về phía Long huyệt vừa mới trồi lên từ trong lòng đất. Thấy Hoa Liên chạy rồi, con Long màu tím kia vậy mà lại chạy theo, mọi người chỉ thấy ánh tím lướt qua trước mắt, bóng dáng Long lập tức biến mất.


      Nhìn tất cả mọi người đều xông vào Long huyệt, Thương Tình là người sau cùng đột nhiên lại dừng bước, nàng ta liếc nhìn xung quanh, sau đó hóa thành luồng bạch quang vọt vào.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 68: Bị bắt



      Vừa vào Long huyệt, Hoa Liên chẳng phân nổi đâu là đông tây nam bắc, chỉ đành mặc cho Vân Khi kéo nàng tiến về phía trước. Dọc đường căn bản hề dừng lại, những thứ trân quý chất đống trong góc ông ta liếc lấy cái.


      Rốt cục, trong gian phòng đá khổng lồ cuối cùng, Vân Khi cũng dừng bước, Hoa Liên cuối cùng cũng hiểu ra mục đích của ông ta.


      Trong gian phòng đá này như hai cỗ hài cốt của Long ra, có những thứ khác. Cũng chỉ có hai bộ xác Long này mới lọt vào mắt Vân Khi. Đúng vào lúc ông ta vươn tay muốn thu hồi bộ xương của Long lại, bóng người khác cũng vọt vào, thanh phi kiếm màu đỏ như lửa đâm thẳng về phía Vân Khi.


      Có thể xuất ở chỗ này, hơn nữa còn đuổi kịp tốc độ của Vân Khi, tu vi tuyệt đối kém hơn ông ta quá nhiều. Hoa Liên tự hiểu trong lòng, bây giờ, Vân Khi khẳng định có thời gian để mắt đến mình, nếu lát nữa người ở bên ngoài đều theo vào, e là mạng của nàng phải để lại nơi đây.


      Nhìn khắp xung quanh vòng, Hoa Liên vui mừng phát ra bên cạnh xác của con Long có cánh cửa . Thừa dịp hai người đánh đến khí thế ngút trời, nàng cúi người di chuyển đến cánh cửa kia, lách mình vào.


      Nàng vừa được lâu, những kẻ đuổi theo lác đác vọt vào gian phòng đá. Thế lực ba phương vừa thấy mặt đánh thành đoàn, mà gian phòng đá này trái lại rất bền chắc, hề bị hư hại.


      Hoa Liên men theo lối hẹp phía sau cánh cửa tiến về phía trước, biết đằng trước là nơi nào. Nàng cứ mò mẫm trong bóng tối về phía trước, căn bản chú ý tới, phía sau mình cách đó xa, con rắn màu tím uốn người lẳng lặng theo sau.


      Hoa Liên còn tưởng là cứ thẳng mãi như vậy kiểu gì cũng đến kho giấu báu vật gì đó, kết quả, nàng lại ra khỏi Long huyệt. Có điều vị trí của lối ra này khá bí mật, còn phải bí mật ở mức bình thường, lại còn thông thẳng ra bên ngoài đảo .


      Bò ra ngoài từ hốc cây đại thụ khuất trời, Hoa Liên dám manh động. Bởi vì phần lớn những kẻ ở đây đều có tu vi cao hơn nàng, nếu như dùng thần thức thăm dò, nhất định bị người ta nhận ra, cho nên nàng quyết định thu liễm hơi thở, chỉ dùng mắt thường quan sát tình huống bốn phía.


      May mà, lối này tương đối dài, nàng đứng đằng sau gốc cây nhìn về phía đảo , mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người. Hoa Liên suy nghĩ chút, quyết định nên đổi chỗ khác an toàn hơn chờ Vân Khi ra, dù sao nơi này cũng là lối , nhỡ đâu lát nữa lại có người từ bên trong ra.


      Nhìn vòng, nàng tìm đại gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp cách xa cửa ra bay tới, mới vừa đứng vững, trước mắt đột nhiên lại có thêm thứ.


      Hoa Liên cứng đờ cả người nhìn chằm chằm sinh vật trước mắt, hết sức kinh ngạc, nó vậy mà chưa bị người ta bắt được, lại còn theo sau mình.


      Tuy nó vẫn theo nàng, nhưng Hoa Liên cũng đến nỗi bên tình nguyện cho là con Long này coi mình là mẫu thân của nó, ánh mắt nó nhìn nàng, giống như sói hoang thấy thịt vậy. Đoán chừng nếu phải vì nó vừa mới sinh ra được lâu, tu vi chưa cao, nàng sớm bị nuốt sống. Vốn Long chẳng phải sinh vật hiền lành gì, cũng biết nàng chọc nó ở đâu.


      Khè khè…


      Bên này, Hoa Liên chỉ mới cử động cái, con mắt của con Long kia bỗng sáng lên mấy phần, hai người cứ đứng cây giằng co, ai định động thủ trước.


      Mặc dù con Long trước mặt tu vi kém nàng ít, nhưng Hoa Liên lo là, nếu mình thực làm gì nó, lấy tốc độ kinh khủng né được cả Thiên kiếp của nó, mình nhất định đuổi kịp, trái lại còn có thể đánh động đến mấy tu sĩ chưa tiến vào Long huyệt kia.


      Những tu sĩ kia đến lúc đó mặc kệ việc Hoa Liên có tranh đoạt với bọn họ hay , nếu xuất ở nơi này phải chuẩn bị sẵn tinh thần giết và bị giết.


      Hoa Liên như có gì suy ngẫm nhìn chằm chằm Long lúc, đột nhiên trái tim nhảy lên, đầu ngón tay bùng lên ngọn lửa. Con Long kia nhìn thấy ngọn lửa, tần số vỗ cánh đột nhiên mạnh lên, chút do dự há mồm đớp lấy đầu ngón tay Hoa Liên.


      Mắt thấy ngón tay sắp rơi vào trong miệng nó, ngọn lửa kia đột nhiên tự mình tách ra, rơi thẳng vào trong miệng con Long. Sau khi nuốt ngọn lửa, thân thể Long nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, hơi thở nóng rực tỏa ra từ trong cơ thể nó.


      Nó há miệng, phun ra ngọn lửa đỏ lẫn sắc tím.


      ngọ nguậy thôi, vừa cử động lập tức thu hút chú ý của đám người đứng bên ngoài. Nhìn thấy Long, những người đó cũng hết sức kinh ngạc, ràng vừa rồi nó vọt vào trước, sao lúc này thấy ở ngoài.


      Có điều, rất nhanh, những người này kịp phản ứng, đánh về phía vị trí của Long.


      Mắt thấy những người kia cách mình ngày càng gần, mà con Long đó sau khi nuốt ngọn Nghiệt Hỏa của nàng xong, người dường như xảy ra biến hóa gì đó, nhúc nhích đứng giữa trung, nàng thể làm gì hơn ngoài việc rời khỏi chỗ nấp thân cây kia.


      Bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt người Long, cho dù có nhìn thấy Hoa Liên cũng để ý, chỉ có số ít người có ý đồ là để mắt đến nàng.


      Vào lúc Hoa Liên lùi ra xa, nàng vừa mới dừng bước, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, ngay cả đầu cũng ngoảnh lại, nàng nhanh chóng gọi hư thể ra, bản thể hóa thành luồng hồng quang bắn về phía xa.


      Ai ngờ, nàng chưa bay được bao xa, hư thể đứng đó bị người ta đâm xuyên qua tim, mà trước mặt nàng lại có thêm bóng người.


      “Chẳng trách nhiều lần đều để ngươi trốn thoát, ngươi thực lại luyện được thành phân thân.” Thương Tình đứng đối diện Hoa Liên, nét mặt nhàn nhạt, nghe thanh của nàng ta, Hoa Liên chỉ cảm thấy luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.


      Nàng sao ngờ nổi, Thương Tình lại đặc biệt đứng đây để chờ nàng. Nếu tu vi chỉ cao hơn nàng tầng, cho dù đánh lại, nàng cũng có cơ hội chạy trốn. Nhưng đứng trước mặt Thương Tình, Hoa Liên cảm thấy mình quá đỗi bé, nàng ta muốn giết mình, căn bản là dễ như giết con kiến vậy.


      Tuy hai người từng gặp mặt, nhưng đây là lần đầu tiên Thương Tình ghé mắt nhìn nàng. Cho dù cam tâm, nhưng Hoa Liên vẫn phải thừa nhận, muốn đuổi theo tu vi của Thương Tình, đối với nàng mà , khả năng quá ư mong manh.


      “Là ngươi?” Việc đến nước này, Hoa Liên lại thấy căng thẳng như trong tưởng tượng.


      “Là ta.” Đối phương làm gì, cả hai đều trong lòng, cho nên hai người chuyện với nhau, đương nhiên chẳng cần dông dài.


      “Tại sao phải giết ta?”


      Câu hỏi này khiến cho khóe miệng Thương Tình cong lên, “Giết ngươi, còn cần lý do sao?” Trong giọng mang theo bất cứ sắc thái biểu cảm nào, nhưng nghe vào trong tai lại mười phần miệt thị.


      Có thực lực được kiêu ngạo. có lý do gì, cũng cần lý do, chỉ cần có thực lực, muốn ai chết kẻ đó phải chết, đây mới thực là thế giới của người Tu Chân.


      Hoa Liên nhìn thẳng vào cặp mắt có chút cảm xúc nào của Thương Tình, đột nhiên nở nụ cười, “Là vì .”


      Mặc dù nhắc đến tên, nhưng Hoa Liên tin là Thương Tình nhất định biết nàng ai. Thực ra nàng cũng xác định lắm, nhưng ngày đó khi còn ở Kim Luân tự, nàng cũng nhận ra thái độ của Thương Tình đối với Ân Mạc khác hẳn với người khác.


      Hoặc nên là, chỉ có ở trước mặt Ân Mạc, Thương Tình mới có tình cảm. Hai người các nàng vốn có bất cứ liên quan nào, nàng ta phái Ngọc Tình đến giết nàng, nhất định phải có nguyên nhân gì đó, mà giữa bọn họ, giao điểm duy nhất chỉ có Ân Mạc.


      ra cung chủ Linh Lung cung cũng biết động tình, hơn nữa, lại còn tương tư đơn phương.” Hoa Liên vừa dùng ngôn ngữ chọc giận Thương Tình, vừa nghĩ cách đối phó trong đầu.


      Giờ ánh mắt của mọi người đều bị Long thu hút, căn bản ai chú ý tới bên này. Cho dù có người chú ý, bọn họ nhìn thấy Thương Tình đứng đây, chỉ sợ cũng chẳng ra tay.


      Nếu như có Ân Mạc ở đây… trong đầu vừa chợt lóe lên ý nghĩ này, Hoa Liên nhịn được mà nhíu mày. Chắc là vì lần nào gặp nguy hiểm cũng kịp thời xuất , nàng phát ra, mình dường như vô cùng lệ thuộc vào Ân Mạc, chuyện này đối với nàng mà chẳng phải là tượng tốt.


      Hoa Liên biết là, những lời nàng thuận miệng ra lại động trúng vào chỗ đau của Thương Tình. Nàng thân là cung chủ Linh Lung cung, ngàn năm qua lần đầu tiên thích người đàn ông, hơn nữa hề che giấu tâm ý của mình, nhưng Niết Thiên lại chưa bao giờ cho nàng bất cứ cơ hội nào.


      Hơn nữa, sau khi biết tâm ý của nàng, thậm chí còn bước vào Linh Lung cung thêm nửa bước. Cho dù trước mặt mọi người đối xử với nàng vô cùng dịu dàng săn sóc, nhưng Thương Tình vẫn cảm thấy chưa đủ, cái nàng muốn phải chỉ là thứ dịu dàng ở ngoài mặt như vậy.


      Mới đầu, nàng còn chưa chú ý đến Hoa Liên, nhưng sau này, nàng dần phát ra, thái độ của Niết Thiên đối với tiểu này khác hẳn với người khác, nàng ta độ kiếp, lại dám bỏ hết tất cả việc làm, tự mình chạy tới che chắn thay nàng ta. Bất kể giữa bọn họ có quan hệ gì, nàng cũng tuyệt đối cho phép bất cứ kẻ nào xuất giữa Niết Thiên và nàng.


      “Đừng có nghĩ chọc giận ta, hôm nay, xuất , ai cứu được ngươi đâu.” Thương Tình dù sao cũng sống bao nhiêu năm, có thể đứng vị trí chưởng môn của Linh Lung cung, tâm trí đương nhiên thể chỉ vì vài câu của Hoa Liên mà dao động.


      Vừa dứt lời, nàng ta vươn tay phất về phía Hoa Liên cái, Hoa Liên chỉ cảm thấy gian xung quanh trong nháy mắt bị cố định, thân thể sớm như thuộc về mình, đừng là phản kháng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.


      Thương Tình bước từng bước về phía Hoa Liên, cuối cùng đứng trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “Cái miệng này của ngươi, ta rất thích.” xong, cái tát vung lên.


      tiếng bốp giòn vang, Hoa Liên phun ra búng máu, gương mặt lập tức sưng phồng.


      “Cặp mắt rất đẹp, đáng tiếc, ta cũng thấy ghét.” tay Thương Tình nâng cằm Hoa Liên lên, sau đó lại là cái tát nữa.


      Toàn thân bị khống chế, Nghiệt Hỏa trong cơ thể nàng cũng bị nén chặt, căn bản ngay cả nhúc nhích cũng được, Hoa Liên chỉ có thể nhìn trân trân vào Thương Tình, mặc cho nàng ta vung từng cái tát về phía nàng.


      Giờ phút này, Thương Tình chẳng còn là tiên tử chính đạo lạnh tựa băng sương gì nữa, chẳng khác nào người đàn bà chanh chua. Nàng ta, phải coi mình là tình địch đấy chứ? Trong đầu Hoa Liên đột nhiên thoáng qua suy nghĩ hết sức buồn cười.


      “Cho dù ta có chết, cũng thích cái loại như ngươi.” Khi thốt ra những lời này, Hoa Liên chuẩn bị sẵn tinh thần sử dụng chiêu cuối cùng.


      Hư thể bị tàn phá, lại sử dụng Huyết độn nữa, e là dù nàng có chạy thoát, mạng cũng chỉ còn lại nửa.


      “Ngươi muốn chết rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :